Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1549
Chương 1549: Dư Thiên An tức giận
Nghiêm Linh Trang tỉnh dậy một lúc sau đó lại ngủ mê man. Thế nhưng cô ấy vừa ngủ miệng vừa mỉm cười.
Chiến Hàn Quân nhìn cô, đôi mắt tuấn tú từ trước tới nay luôn lạnh lùng không thể không nở nụ cười hạnh phúc Đối với Chiến Hàn Quân, hạnh phúc thực ra rất đơn giản, chỉ cần ở bên nhau bình yên và hạnh phúc.
Và bây giờ, cuối cùng anh cũng cảm thấy hạnh phúc chỉ cần như vậy thôi.
Trong khi Chiến Hàn Quân đang chăm sóc.
Nghiêm Linh Trang một cách khó hiểu, Dư Thiên An ở trong biệt thự vô cùng tức giận về điều này. . Bạn có biết trang truyện == TRÙ Mtruyện.co m ==
“Trong lòng thăng bé chỉ có người vợ ốm yếu thôi sao? Tôi về mấy ngày nay, thẳng bé cũng không chủ động tới thăm, trong mắt nó còn người mẹ này không?” Dư Thiên An tức giận nói.
Chiến Bá Minh bình tĩnh an ủi bà: “Nghiêm Linh Trang bị bệnh, lúc này Hàn Quân không thể đi được là chuyện bình thường”
Đến tuổi của Dư Thiên An cũng là độ tuổi tiền mãn kinh. Nếu bà có thể được chăm sóc tốt, việc cải thiện có thể dễ dàng hơn nhiều Nhưng mấy năm nay, Dư Thiên An bị nhốt trong biệt thự ngầm của điện Quần Tình, tính cách càng ngày càng cáu kinh, cảm xúc không giải quyết được nên tính tình càng trở nên quái gở.
Dư Thiên An hét lên: “Bác sĩ nói không sao, Nghiêm Linh Trang không bị gì nghiêm trọng cả, chỉ bị cảm lạnh. Cho dù cô ta cảm lạnh khó chịu, Hàn Quân có cần phải chăm sóc nó hai mươi bốn giờ một ngày như thế không?”
Chiến Bá Minh: “Thiên An, nếu em muốn gặp con trai mình, vậy chúng ta chủ động đến thăm thẳng bé ở trấn Thanh Mai. Nhân tiện thăm bệnh Tình của con dâu.”
Chiến Bá Minh cảm thấy đây là cách tốt nhất để cải thiện quan hệ giữa mẹ con Dư Thiên An và Chiến Hàn Quân.
Ông ta sai rồi.
Khi đưa Dư Thiên An đến trấn Thanh Mai, Dư.
Thiên An nhìn thấy khung cảnh ở đây mang đầy dấu vết của trang viên thủ đô, và bầu trời xanh ngắt và tráng lệ, bà lập tức giận dữ.
“Hàn Quân thực sự có ý định biến nơi này thành một nơi không thể chê vào đâu được dành cho Nghiêm Linh Trang à” Dư Thiên An ghen tức nói Bá Minh không dám trả lời “Vào đi”
Khi chiếc xe lăn của Dư Thiên An trượt vào sân của thị trấn Thanh Mai, bà lao thẳng tới phòng khách với cánh cửa mở. Mọi người kinh ngạc nhìn Dư Thiên An không mời mà đến.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sự tức giận lan tỏa từ người của Dư Thiên An, và không ai dám nói chuyện với Dư Thiên An Dư Thiên An khó chịu, hỏi: “Sao, bà không được chào đón à?”
Chiến Quốc Việt từ trên sô pha đứng lên, lạnh lùng nói: “Chúng cháu rất vui khi bà tới, mọi người không vào nhà sao?”
Dư Thiên An nhìn Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Lạc Thanh Tùng, bà là bà nội của cháu, cháu dùng giọng điệu này để nói chuyện với bà sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cháu là Chiến Quốc Việt”
Dư Thiên An sững sờ.
Bà cảm thấy có chút áy náy với Chiến Quốc Việt. Bởi vì khi Chiến Quốc Việt còn nhỏ, bà đã khiến Chiến Quốc Việt sợ hãi mà bị tự ký. Cảm giác tội lỗi này khiến bà luôn mang trong mình, bà luôn cảm thấy căn dứt lương tâm khi gặp Chiến Quốc Việt.
Thanh Tùng rất biết ơn bà nội đã âm thầm bảo vệ cậu bé khi bà còn ở trong Điện Quân Tình.
Sau đó cậu đã đứng dậy và lễ phép nói: “Ông và bà mau vào nhà đi”
Dư Thiên An rất hài lòng với sự lịch sự của Thanh Tùng, câu nói được nói ra với giọng nói nhẹ nhàng “Bố của cháu đâu?”
“Bố của cháu đang bên cạnh mẹ” Thanh An nhẹ giọng nói Dư Thiên An cau mày: “Mẹ của cháu ốm nặng lắm sao?”
Thanh An lắc đầu: “Không ạ, mẹ của cháu sẽ nhanh chóng khỏe thôi”
Đây là lời chúc tốt đẹp nhất của Thanh An tới mẹ.
Nghiêm Linh Trang tỉnh dậy một lúc sau đó lại ngủ mê man. Thế nhưng cô ấy vừa ngủ miệng vừa mỉm cười.
Chiến Hàn Quân nhìn cô, đôi mắt tuấn tú từ trước tới nay luôn lạnh lùng không thể không nở nụ cười hạnh phúc Đối với Chiến Hàn Quân, hạnh phúc thực ra rất đơn giản, chỉ cần ở bên nhau bình yên và hạnh phúc.
Và bây giờ, cuối cùng anh cũng cảm thấy hạnh phúc chỉ cần như vậy thôi.
Trong khi Chiến Hàn Quân đang chăm sóc.
Nghiêm Linh Trang một cách khó hiểu, Dư Thiên An ở trong biệt thự vô cùng tức giận về điều này. . Bạn có biết trang truyện == TRÙ Mtruyện.co m ==
“Trong lòng thăng bé chỉ có người vợ ốm yếu thôi sao? Tôi về mấy ngày nay, thẳng bé cũng không chủ động tới thăm, trong mắt nó còn người mẹ này không?” Dư Thiên An tức giận nói.
Chiến Bá Minh bình tĩnh an ủi bà: “Nghiêm Linh Trang bị bệnh, lúc này Hàn Quân không thể đi được là chuyện bình thường”
Đến tuổi của Dư Thiên An cũng là độ tuổi tiền mãn kinh. Nếu bà có thể được chăm sóc tốt, việc cải thiện có thể dễ dàng hơn nhiều Nhưng mấy năm nay, Dư Thiên An bị nhốt trong biệt thự ngầm của điện Quần Tình, tính cách càng ngày càng cáu kinh, cảm xúc không giải quyết được nên tính tình càng trở nên quái gở.
Dư Thiên An hét lên: “Bác sĩ nói không sao, Nghiêm Linh Trang không bị gì nghiêm trọng cả, chỉ bị cảm lạnh. Cho dù cô ta cảm lạnh khó chịu, Hàn Quân có cần phải chăm sóc nó hai mươi bốn giờ một ngày như thế không?”
Chiến Bá Minh: “Thiên An, nếu em muốn gặp con trai mình, vậy chúng ta chủ động đến thăm thẳng bé ở trấn Thanh Mai. Nhân tiện thăm bệnh Tình của con dâu.”
Chiến Bá Minh cảm thấy đây là cách tốt nhất để cải thiện quan hệ giữa mẹ con Dư Thiên An và Chiến Hàn Quân.
Ông ta sai rồi.
Khi đưa Dư Thiên An đến trấn Thanh Mai, Dư.
Thiên An nhìn thấy khung cảnh ở đây mang đầy dấu vết của trang viên thủ đô, và bầu trời xanh ngắt và tráng lệ, bà lập tức giận dữ.
“Hàn Quân thực sự có ý định biến nơi này thành một nơi không thể chê vào đâu được dành cho Nghiêm Linh Trang à” Dư Thiên An ghen tức nói Bá Minh không dám trả lời “Vào đi”
Khi chiếc xe lăn của Dư Thiên An trượt vào sân của thị trấn Thanh Mai, bà lao thẳng tới phòng khách với cánh cửa mở. Mọi người kinh ngạc nhìn Dư Thiên An không mời mà đến.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sự tức giận lan tỏa từ người của Dư Thiên An, và không ai dám nói chuyện với Dư Thiên An Dư Thiên An khó chịu, hỏi: “Sao, bà không được chào đón à?”
Chiến Quốc Việt từ trên sô pha đứng lên, lạnh lùng nói: “Chúng cháu rất vui khi bà tới, mọi người không vào nhà sao?”
Dư Thiên An nhìn Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Lạc Thanh Tùng, bà là bà nội của cháu, cháu dùng giọng điệu này để nói chuyện với bà sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cháu là Chiến Quốc Việt”
Dư Thiên An sững sờ.
Bà cảm thấy có chút áy náy với Chiến Quốc Việt. Bởi vì khi Chiến Quốc Việt còn nhỏ, bà đã khiến Chiến Quốc Việt sợ hãi mà bị tự ký. Cảm giác tội lỗi này khiến bà luôn mang trong mình, bà luôn cảm thấy căn dứt lương tâm khi gặp Chiến Quốc Việt.
Thanh Tùng rất biết ơn bà nội đã âm thầm bảo vệ cậu bé khi bà còn ở trong Điện Quân Tình.
Sau đó cậu đã đứng dậy và lễ phép nói: “Ông và bà mau vào nhà đi”
Dư Thiên An rất hài lòng với sự lịch sự của Thanh Tùng, câu nói được nói ra với giọng nói nhẹ nhàng “Bố của cháu đâu?”
“Bố của cháu đang bên cạnh mẹ” Thanh An nhẹ giọng nói Dư Thiên An cau mày: “Mẹ của cháu ốm nặng lắm sao?”
Thanh An lắc đầu: “Không ạ, mẹ của cháu sẽ nhanh chóng khỏe thôi”
Đây là lời chúc tốt đẹp nhất của Thanh An tới mẹ.
Bình luận facebook