Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1494
Chương 1494: Lệnh bài
Mười cái microphone đưa đến bên miệng Bé Tùng.
Ánh mắt Bé Tùng nhìn về phía bố cười nói: “Có người nói với cháu sức mạnh của võ thuật có hạn, pháp bảo kỳ diệu để giành chiến thẳng cần phải dựa vào những ý tưởng mạnh mẽ. Cháu muốn bảo vệ những người dân chất phác trong trại trên Núi Châu Phong, lại càng muốn bảo vệ mẹ của chát Ông cụ và Dư Sinh bị cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Dư Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Dư Nhân: “Cùng là con trai nhưng con còn phải học tập thêm nhiều.”
Dư Nhân ngẩn ngơ nhìn Bé Tùng, cảm khái nói: “Chiến Hàn Quân đây là đang thi triển vở kịch “Bé Tùng đổi Chiến Quốc Việt” sao? Lòng dạ của anh ta quả nhiên thâm thúy khó lường!”
Bé Tùng thuận lợi lấy được lệnh bài thượng tướng của Mạt Thế.
Chiến Hàn Quân sờ cái mũi của cô, trên mặt nở nụ cười: “Em là công thần số một nên hẳn là phải thưởng cho em nhiều nhất”
Linh Trang cười tươi như hoa.
Trưa hôm đó Chiến Hàn Quân và Linh Trang chuẩn bị lột bàn lớn các món ngon, chẳng biết tại sao Chiến Hàn Quân bỗng nhiên đề nghị: “Đẩy em mười ba ra đây cùng chung vui với chúng ta đi.”
Anh Nguyệt đứng dậy: “Để em đi đẩy con bé ra”
Người một nhà vây quanh bàn tròn, vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Trong bữa tiệc, Chiến Hàn Quân hỏi thăm em mười ba: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
‘Vết thương của em mười ba chưa khỏi hẳn nên nói chuyện vẫn còn hơi suy yếu: “Năm nay đã mười một tuổi rồi ạ”
Chiến Hàn Quân giả vờ thờ ơ hỏi: ‘Bao nhiêu tuổi thì vào trong Điện Quân Tình?”
Em mười ba nói: “Không nhớ rõ nữa.”
Bàn tay cầm đũa của Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, sự tàn nhẫn thoáng qua trong mắt anh rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Nhớ nhà không?”
Em mười ba lắc đầu: “Đã không còn nhớ được dáng vẻ của nhà nữa rồi”
Linh Trang nghe cuộc nói chuyện dông dài của Chiến Hàn Quân và em mười ba thì trong đầu lại nhớ tới những lời mà mấy ngày trước Chiến Hàn Quân đã từng nói với cô: Cây con cong hay thẳng không phải do con bé quyết định mà do người chăm sóc con bé quyết định”
Linh Trang cảm thấy tâm trạng hơi lo lắng.
Sau bữa ăn vợ chồng Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn tự giác phụ trách rửa chén.
Bảo bối Thanh An và Chiến Hàn Quân lại đánh cờ ở bên cạnh.
Bé Tùng thì ôm Linh Trang nũng nịu. “Mẹ nấu đồ ăn ngon quá”
Linh Trang cười sờ đầu Bé Tùng nói “Nếu như con thích thì mẹ sẽ thường xuyên nấu cho con ăn”
“Vâng” Bé Tùng vùi đầu vào trong ngực cô, lúc này ứa nước mắt.
Thời gian ly biệt của cậu bé và mẹ sắp đến nên cậu bé không nỡ xa mẹ.
Mười cái microphone đưa đến bên miệng Bé Tùng.
Ánh mắt Bé Tùng nhìn về phía bố cười nói: “Có người nói với cháu sức mạnh của võ thuật có hạn, pháp bảo kỳ diệu để giành chiến thẳng cần phải dựa vào những ý tưởng mạnh mẽ. Cháu muốn bảo vệ những người dân chất phác trong trại trên Núi Châu Phong, lại càng muốn bảo vệ mẹ của chát Ông cụ và Dư Sinh bị cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Dư Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Dư Nhân: “Cùng là con trai nhưng con còn phải học tập thêm nhiều.”
Dư Nhân ngẩn ngơ nhìn Bé Tùng, cảm khái nói: “Chiến Hàn Quân đây là đang thi triển vở kịch “Bé Tùng đổi Chiến Quốc Việt” sao? Lòng dạ của anh ta quả nhiên thâm thúy khó lường!”
Bé Tùng thuận lợi lấy được lệnh bài thượng tướng của Mạt Thế.
Chiến Hàn Quân sờ cái mũi của cô, trên mặt nở nụ cười: “Em là công thần số một nên hẳn là phải thưởng cho em nhiều nhất”
Linh Trang cười tươi như hoa.
Trưa hôm đó Chiến Hàn Quân và Linh Trang chuẩn bị lột bàn lớn các món ngon, chẳng biết tại sao Chiến Hàn Quân bỗng nhiên đề nghị: “Đẩy em mười ba ra đây cùng chung vui với chúng ta đi.”
Anh Nguyệt đứng dậy: “Để em đi đẩy con bé ra”
Người một nhà vây quanh bàn tròn, vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Trong bữa tiệc, Chiến Hàn Quân hỏi thăm em mười ba: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
‘Vết thương của em mười ba chưa khỏi hẳn nên nói chuyện vẫn còn hơi suy yếu: “Năm nay đã mười một tuổi rồi ạ”
Chiến Hàn Quân giả vờ thờ ơ hỏi: ‘Bao nhiêu tuổi thì vào trong Điện Quân Tình?”
Em mười ba nói: “Không nhớ rõ nữa.”
Bàn tay cầm đũa của Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, sự tàn nhẫn thoáng qua trong mắt anh rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Nhớ nhà không?”
Em mười ba lắc đầu: “Đã không còn nhớ được dáng vẻ của nhà nữa rồi”
Linh Trang nghe cuộc nói chuyện dông dài của Chiến Hàn Quân và em mười ba thì trong đầu lại nhớ tới những lời mà mấy ngày trước Chiến Hàn Quân đã từng nói với cô: Cây con cong hay thẳng không phải do con bé quyết định mà do người chăm sóc con bé quyết định”
Linh Trang cảm thấy tâm trạng hơi lo lắng.
Sau bữa ăn vợ chồng Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn tự giác phụ trách rửa chén.
Bảo bối Thanh An và Chiến Hàn Quân lại đánh cờ ở bên cạnh.
Bé Tùng thì ôm Linh Trang nũng nịu. “Mẹ nấu đồ ăn ngon quá”
Linh Trang cười sờ đầu Bé Tùng nói “Nếu như con thích thì mẹ sẽ thường xuyên nấu cho con ăn”
“Vâng” Bé Tùng vùi đầu vào trong ngực cô, lúc này ứa nước mắt.
Thời gian ly biệt của cậu bé và mẹ sắp đến nên cậu bé không nỡ xa mẹ.
Bình luận facebook