Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1482
Chương 1482: Chiến Quốc Việt của đại học truyền kỳ lại không nghe hiểu toán học cấp ba?
Bảo bối Thanh An chỉ Bé Tùng: “Anh ấy là anh trai, cầm đầu đi ngủ… Vì sao mọi người lại không quản?”
Quan Minh Vũ nói: ‘Cậu ấy đã từng học ở đại học Thanh niên truyền kỳ mà cháu thì chưa”
Bảo bối Thanh An nhìn Bé Tùng đang ngủ ngon lành, đáy mắt lộ ra sự mê muội: “Sao anh ấy lại thích ngủ như thế, ai biết anh ấy có từng học nghiêm túc trong mấy năm học ở đại học Thanh niên truyền kỳ hay chưa? Chú kiểm tra anh ấy.”
Diệp Phong lay Bé Tùng tỉnh, hỏi cậu: “Quốc Việt, bảng chu kỳ nguyên tố hóa học, đọc thuộc nghe xem nào.”
Bé Tùng còn buồn ngủ nhìn Quan Minh Vũ: “Cháu quên rồi.”
Quan Minh Vũ và Diệp Phong kinh ngạc đến ngây người: “Quốc Việt, cháu đừng nói với các chú, việc cháu học ở đại học truyền kỳ là giả nhé!”
Bé Tùng sợ thân phận của mình lộ tẩy, giả bộ thần bí nói: “Mục đích mà bố bảo các chú dạy cho chúng cháu là gì?”
Quan Minh Vũ nói: “Học bù đó.”
Bé Tùng lại hỏi: “Chú chắc chứ?”
Quan Minh Vũ khẽ run.
Chuyện tổng giám đốc đột nhiên kêu anh ta và Diệp Phong dạy cho hai đứa bé, chuyện này vốn đã kỳ quặc. Quan Minh Vũ và Diệp Phong cũng biết tổng giám đốc có sắp xếp sâu xa gì khác, nhưng cụ thể là gì, bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
“Lẽ nào cháu biết?” Diệp Phong thử dò xét hỏi.
Bé Tùng liếc mắt nhìn Bảo bối Thanh An: “Chỉ là để các chú làm người bảo vệ thôi.”
Quan Minh Vũ và Diệp Phong như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra dụng ý của tổng giám đốc là để cho bọn họ bảo vệ hai tổ tông này sao?
Tổng giám đốc là đang phòng bị cô bé ở điện Quân Tình sao?
Diệp Phong và Quan Minh Vũ trăm mối khó hiểu, cô bé kia nằm liệt trên giường, còn cần phòng bị sao?
Cảm thấy tổng giám đốc quá cẩn thận trong việc này, trong lòng Quan Minh Vũ và Diệp Phong càng thêm cảnh giác.
Bé Tùng đẩy cuốn sách thật dày trước mặt ra, lại năm trên bàn chuẩn bị ngủ.
Quan Minh Vũ và Diệp Phong xưa nay đều chỉ nghe lệnh Chiến Hàn Quân. Quan Minh Vũ nhanh chóng đưa tay chống dưới cäm Bé Tùng, dùng sức nâng lên nói: “Cho.
dù dụng ý thực sự của tổng giám đốc là gì, tổng giám đốc bảo các chú dạy bù cho anh em các cháu thì bọn chú nhất định phải tuân thủ mệnh lệnh của tổng giám đốc.”
“Bé Tùng, ngồi lên học.”
“Chú dạy đi.” Bé Tùng bất đắc dĩ nói.
Quan Minh Vũ và Diệp Phong thay phiên nhau giảng chính trị, lịch sử, ngữ văn, ngoại ngữ, chỉ số IQ của Bảo bối Thanh An không thông minh vượt bậc bằng Chiến Hàn Quân và Bé Tùng, thành tích của cô bé tốt, nhưng cũng chỉ tốt hơn trẻ con bình thường thôi, cũng phải dùng sự chăm chỉ mới có được.
thứ bậc tốt. Diệp Phong và Quan Minh Vũ nói vấn đề quá sâu, có hơi quá tâm của cô bé.
Còn như Bé Tùng, mặc dù là thiên phú dị bẩm, nhưng mấy năm này đã hoàn toàn bỏ mấy lớp văn hóa, trong chốc lát cũng không trụ nối mà cảm thấy như đang nghe tụng kinh vậy.
“Nghe hiểu không?” Diệp Phong hỏi.
Bảo bối Thanh An thành thật lắc đầu: “Không ạ.”
Diệp Phong xin giúp đỡ mà nhìn Bé Tùng: “Quốc Việt, nếu không cháu giảng cho.
Bảo bối Thanh An một chút đi.”
Bé Tùng ho khan, cậu cũng không phải Quốc Việt, cậu có biết gì đâu.
“Cháu không biết” Bé Tùng làu bàu.
Thực sự lừa gạt không nổi nữa.
Diệp Phong và Quan Minh Vũ như nghe chuyện lạ, Chiến Quốc Việt của đại học truyền kỳ lại không nghe hiểu toán học cấp ba?
Điều đó không có khả năng.
Lúc này Quan Minh Vũ và Diệp Phong trong nháy mắt liền hiểu, ngồi ở đây không.
phải Quốc Việt mà là Bé Tùng mới đúng.
Quan Minh Vũ và Diệp Phong quyết định tùy theo khả năng tới đâu mà dạy tới đó, mỗi người phụ đạo riêng cho Bé Tùng và Bảo bối Thanh An.
Bảo bối Thanh An chỉ Bé Tùng: “Anh ấy là anh trai, cầm đầu đi ngủ… Vì sao mọi người lại không quản?”
Quan Minh Vũ nói: ‘Cậu ấy đã từng học ở đại học Thanh niên truyền kỳ mà cháu thì chưa”
Bảo bối Thanh An nhìn Bé Tùng đang ngủ ngon lành, đáy mắt lộ ra sự mê muội: “Sao anh ấy lại thích ngủ như thế, ai biết anh ấy có từng học nghiêm túc trong mấy năm học ở đại học Thanh niên truyền kỳ hay chưa? Chú kiểm tra anh ấy.”
Diệp Phong lay Bé Tùng tỉnh, hỏi cậu: “Quốc Việt, bảng chu kỳ nguyên tố hóa học, đọc thuộc nghe xem nào.”
Bé Tùng còn buồn ngủ nhìn Quan Minh Vũ: “Cháu quên rồi.”
Quan Minh Vũ và Diệp Phong kinh ngạc đến ngây người: “Quốc Việt, cháu đừng nói với các chú, việc cháu học ở đại học truyền kỳ là giả nhé!”
Bé Tùng sợ thân phận của mình lộ tẩy, giả bộ thần bí nói: “Mục đích mà bố bảo các chú dạy cho chúng cháu là gì?”
Quan Minh Vũ nói: “Học bù đó.”
Bé Tùng lại hỏi: “Chú chắc chứ?”
Quan Minh Vũ khẽ run.
Chuyện tổng giám đốc đột nhiên kêu anh ta và Diệp Phong dạy cho hai đứa bé, chuyện này vốn đã kỳ quặc. Quan Minh Vũ và Diệp Phong cũng biết tổng giám đốc có sắp xếp sâu xa gì khác, nhưng cụ thể là gì, bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
“Lẽ nào cháu biết?” Diệp Phong thử dò xét hỏi.
Bé Tùng liếc mắt nhìn Bảo bối Thanh An: “Chỉ là để các chú làm người bảo vệ thôi.”
Quan Minh Vũ và Diệp Phong như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra dụng ý của tổng giám đốc là để cho bọn họ bảo vệ hai tổ tông này sao?
Tổng giám đốc là đang phòng bị cô bé ở điện Quân Tình sao?
Diệp Phong và Quan Minh Vũ trăm mối khó hiểu, cô bé kia nằm liệt trên giường, còn cần phòng bị sao?
Cảm thấy tổng giám đốc quá cẩn thận trong việc này, trong lòng Quan Minh Vũ và Diệp Phong càng thêm cảnh giác.
Bé Tùng đẩy cuốn sách thật dày trước mặt ra, lại năm trên bàn chuẩn bị ngủ.
Quan Minh Vũ và Diệp Phong xưa nay đều chỉ nghe lệnh Chiến Hàn Quân. Quan Minh Vũ nhanh chóng đưa tay chống dưới cäm Bé Tùng, dùng sức nâng lên nói: “Cho.
dù dụng ý thực sự của tổng giám đốc là gì, tổng giám đốc bảo các chú dạy bù cho anh em các cháu thì bọn chú nhất định phải tuân thủ mệnh lệnh của tổng giám đốc.”
“Bé Tùng, ngồi lên học.”
“Chú dạy đi.” Bé Tùng bất đắc dĩ nói.
Quan Minh Vũ và Diệp Phong thay phiên nhau giảng chính trị, lịch sử, ngữ văn, ngoại ngữ, chỉ số IQ của Bảo bối Thanh An không thông minh vượt bậc bằng Chiến Hàn Quân và Bé Tùng, thành tích của cô bé tốt, nhưng cũng chỉ tốt hơn trẻ con bình thường thôi, cũng phải dùng sự chăm chỉ mới có được.
thứ bậc tốt. Diệp Phong và Quan Minh Vũ nói vấn đề quá sâu, có hơi quá tâm của cô bé.
Còn như Bé Tùng, mặc dù là thiên phú dị bẩm, nhưng mấy năm này đã hoàn toàn bỏ mấy lớp văn hóa, trong chốc lát cũng không trụ nối mà cảm thấy như đang nghe tụng kinh vậy.
“Nghe hiểu không?” Diệp Phong hỏi.
Bảo bối Thanh An thành thật lắc đầu: “Không ạ.”
Diệp Phong xin giúp đỡ mà nhìn Bé Tùng: “Quốc Việt, nếu không cháu giảng cho.
Bảo bối Thanh An một chút đi.”
Bé Tùng ho khan, cậu cũng không phải Quốc Việt, cậu có biết gì đâu.
“Cháu không biết” Bé Tùng làu bàu.
Thực sự lừa gạt không nổi nữa.
Diệp Phong và Quan Minh Vũ như nghe chuyện lạ, Chiến Quốc Việt của đại học truyền kỳ lại không nghe hiểu toán học cấp ba?
Điều đó không có khả năng.
Lúc này Quan Minh Vũ và Diệp Phong trong nháy mắt liền hiểu, ngồi ở đây không.
phải Quốc Việt mà là Bé Tùng mới đúng.
Quan Minh Vũ và Diệp Phong quyết định tùy theo khả năng tới đâu mà dạy tới đó, mỗi người phụ đạo riêng cho Bé Tùng và Bảo bối Thanh An.
Bình luận facebook