Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1471
Chương 1471: Đan áo
Nghiêm Mặc Hàn dường như đã nhận ra điều gì đó, anh đi đến trước mặt Anh Nguyệt, nói: “Anh Nguyệt, em đừng nóng giận. Anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta không có con cũng không sao, cùng lắm thì về sau anh coi em như con gái, anh nuôi em.”
Anh Nguyệt phụt cười…… bao nhiêu uất ức không còn sót lại chút gì.
Nghiêm Mặc Hàn bối rối tự sờ đầu mình, cười phụ họa.
Hệ thần kinh của phụ nữ đúng là không giống người bình thường, khi người phụ nữ của bạn giận dữ, đừng bao giờ mà lôi đạo lý ra để giảng giải cho cô ấy, chỉ cần bạn mặt dày lầy lội chọc cười cô ấy là đủ rồi.
Anh Nguyệt nám chặt tay Nghiêm Mặc Hàn tay, chân thành nói: “Mặc Hàn, em biết là anh muốn có con. Em sẽ nỗ lực phối hợp trị liệu với bác sĩ. Nếu cuối cùng vẫn không thành công, thì chúng ta có thể đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một bé con cũng được.”
Nghiêm Mặc Hàn nhẹ nhàng nói: “Anh nghe em”
Năm tháng vắng lặng trên núi.
Trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Linh Trang lấy ra vài cuộn dây từ phòng ngủ. Cô vui vẻ mở nụ cười trên môi: “Bụng của chị cả đã lộ rõ rồi. Mình phải chuẩn bị cho chị cả nhanh một chút. Em bé cần áo len nhỏ, chăn ga gối đệm nhỏ nữa… rồi còn phải chuẩn bị nhiều thứ nữa. Phải sắm trước nếu không lúc sinh rồi thì lại luống cuống hết cả lên. “
Linh Trang đưa mấy cuộn len sợi ném cho Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Hàn Quân, “Hai người rảnh rỗi thế thì giúp em tháo ra đi.”
Nghiêm Mặc Hàn không phục hét lên: “Em đi mua quần áo sẵn ngoài tiệm là được rồi mà? Em dám bắt thái tử gia tháo dây cho em, đúng là phí phạm của trời mà?”
Linh Trang nói: “Đồ chúng ta tự làm cho.
em bé, rất khác đồ mua sẵn”
Nghiêm Mặc Hàn chế nhạo nói: “Đúng là không giống nhau thật. Đồ đi mua không những tốt, lại còn giúp mình tiết kiệm sức lực và thời gian. Còn cái áo len em làm thì……Cháu trai có thể mặc được hay không vẫn chưa biết đâu Linh Trang nói: “Anh xem thường em à?
Hồi nhỏ Bé Tùng và Bảo bối Thanh An nhà em đều mặc áo len em đan hết đó…..”
Anh Nguyệt nghe Linh Trang nói xuôi tai, cũng cảm thấy nên tặng cho đứa cháu nhỏ tương lai một số món quà ấm áp để kỷ niệm lần đầu gặp gỡ.
Anh Nguyệt nói theo: “Mặc Hàn, chị cả rất tốt với chúng ta, chúng ta cũng nên chuẩn bị những món quà để khiến chị cả vui và cảm động giống như chị Linh Trang.”
Nghiêm Mặc Hàn có chút hơi sợ nhìn Anh Nguyệt, “Vậy em chuẩn bị làm cái gì thế?”
Anh Nguyệt trả lời: “Em cũng đan áo len”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn xuống tay mình, thấy sợi len đã trở thành một mớ hỗn độn rối tung rối mù. Cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm lật ngược tình thế, hết lòng thuyết phục: “Anh Nguyệt, em nghe anh đi, chúng ta không cần thiết phải làm giống Linh Trang đâu. Em nghĩ lại đi, đâu có so sánh vậy được, Linh Trang thì làm quen tay rồi, còn em chỉ là người mới, nếu áo em đan xấu hơn áo Linh Trang đan thì có phải là em sẽ cảm thấy mất mặt hay không?
Anh Nguyệt gật đầu: “Anh nói cũng có lý.
Vậy đổi sang cái khác nhé?”
“Nhưng mà làm gì bây giờ?” Anh Nguyệt hỏi “Để anh thử suy nghĩ xem sao”
Nghiêm Mặc Hàn liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân vẫn đang im lặng từ nãy giờ, thấy anh cùng Bảo bối Thanh An đang hợp tác vui vẻ hoàn thành từ cuộn dây này sang cuộn dây khác, khiến anh không giấu nổi sự hâm mộ kèm theo chút ghen tị.
Ai ngờ, Chiến Hàn Quân cầm cuộn len, đi đến trước mặt Linh Trang, khuyên can: “Linh Trang, chúng ta cũng đừng đan áo len nữa”
Linh Trang kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của cô, đau lòng nói: “Mắt em sẽ bị mỏi lắm đấy”
Linh Trang cười nói: “Em sẽ để ý.”
Chiến Hàn Quân vẫn không chịu buông tha, “Em bé lớn lên nhanh như vậy, em cực khổ đan áo thì nó cũng không mặc được bao lâu. Giá trị sức lao động của em sẽ không đạt hiệu quả tối đa đâu”
Linh Trang nói: “Tuy là vậy, nhưng mà…..
Chiến Hàn Quân nắn nỉ như trẻ con “Anh rất đau lòng khi thấy em phải vất vả như vậy…..”
Linh Trang dở khóc dở cười, “Vậy thì em…phải làm gì cho chị cả bây giờ?”
Chiến Hàn Quân cũng chua chát nói: “Lúc trước em mang thai đâu có ai làm gì cho em đâu.”
Linh Trang hơi giật mình.
Nhìn ánh mắt yêu thương khẩn cầu của Chiến Hàn Quân, Linh Trang yên lặng cất cuộn len vào lại hộp.
Nghiêm Mặc Hàn dường như đã nhận ra điều gì đó, anh đi đến trước mặt Anh Nguyệt, nói: “Anh Nguyệt, em đừng nóng giận. Anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta không có con cũng không sao, cùng lắm thì về sau anh coi em như con gái, anh nuôi em.”
Anh Nguyệt phụt cười…… bao nhiêu uất ức không còn sót lại chút gì.
Nghiêm Mặc Hàn bối rối tự sờ đầu mình, cười phụ họa.
Hệ thần kinh của phụ nữ đúng là không giống người bình thường, khi người phụ nữ của bạn giận dữ, đừng bao giờ mà lôi đạo lý ra để giảng giải cho cô ấy, chỉ cần bạn mặt dày lầy lội chọc cười cô ấy là đủ rồi.
Anh Nguyệt nám chặt tay Nghiêm Mặc Hàn tay, chân thành nói: “Mặc Hàn, em biết là anh muốn có con. Em sẽ nỗ lực phối hợp trị liệu với bác sĩ. Nếu cuối cùng vẫn không thành công, thì chúng ta có thể đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một bé con cũng được.”
Nghiêm Mặc Hàn nhẹ nhàng nói: “Anh nghe em”
Năm tháng vắng lặng trên núi.
Trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Linh Trang lấy ra vài cuộn dây từ phòng ngủ. Cô vui vẻ mở nụ cười trên môi: “Bụng của chị cả đã lộ rõ rồi. Mình phải chuẩn bị cho chị cả nhanh một chút. Em bé cần áo len nhỏ, chăn ga gối đệm nhỏ nữa… rồi còn phải chuẩn bị nhiều thứ nữa. Phải sắm trước nếu không lúc sinh rồi thì lại luống cuống hết cả lên. “
Linh Trang đưa mấy cuộn len sợi ném cho Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Hàn Quân, “Hai người rảnh rỗi thế thì giúp em tháo ra đi.”
Nghiêm Mặc Hàn không phục hét lên: “Em đi mua quần áo sẵn ngoài tiệm là được rồi mà? Em dám bắt thái tử gia tháo dây cho em, đúng là phí phạm của trời mà?”
Linh Trang nói: “Đồ chúng ta tự làm cho.
em bé, rất khác đồ mua sẵn”
Nghiêm Mặc Hàn chế nhạo nói: “Đúng là không giống nhau thật. Đồ đi mua không những tốt, lại còn giúp mình tiết kiệm sức lực và thời gian. Còn cái áo len em làm thì……Cháu trai có thể mặc được hay không vẫn chưa biết đâu Linh Trang nói: “Anh xem thường em à?
Hồi nhỏ Bé Tùng và Bảo bối Thanh An nhà em đều mặc áo len em đan hết đó…..”
Anh Nguyệt nghe Linh Trang nói xuôi tai, cũng cảm thấy nên tặng cho đứa cháu nhỏ tương lai một số món quà ấm áp để kỷ niệm lần đầu gặp gỡ.
Anh Nguyệt nói theo: “Mặc Hàn, chị cả rất tốt với chúng ta, chúng ta cũng nên chuẩn bị những món quà để khiến chị cả vui và cảm động giống như chị Linh Trang.”
Nghiêm Mặc Hàn có chút hơi sợ nhìn Anh Nguyệt, “Vậy em chuẩn bị làm cái gì thế?”
Anh Nguyệt trả lời: “Em cũng đan áo len”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn xuống tay mình, thấy sợi len đã trở thành một mớ hỗn độn rối tung rối mù. Cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm lật ngược tình thế, hết lòng thuyết phục: “Anh Nguyệt, em nghe anh đi, chúng ta không cần thiết phải làm giống Linh Trang đâu. Em nghĩ lại đi, đâu có so sánh vậy được, Linh Trang thì làm quen tay rồi, còn em chỉ là người mới, nếu áo em đan xấu hơn áo Linh Trang đan thì có phải là em sẽ cảm thấy mất mặt hay không?
Anh Nguyệt gật đầu: “Anh nói cũng có lý.
Vậy đổi sang cái khác nhé?”
“Nhưng mà làm gì bây giờ?” Anh Nguyệt hỏi “Để anh thử suy nghĩ xem sao”
Nghiêm Mặc Hàn liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân vẫn đang im lặng từ nãy giờ, thấy anh cùng Bảo bối Thanh An đang hợp tác vui vẻ hoàn thành từ cuộn dây này sang cuộn dây khác, khiến anh không giấu nổi sự hâm mộ kèm theo chút ghen tị.
Ai ngờ, Chiến Hàn Quân cầm cuộn len, đi đến trước mặt Linh Trang, khuyên can: “Linh Trang, chúng ta cũng đừng đan áo len nữa”
Linh Trang kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của cô, đau lòng nói: “Mắt em sẽ bị mỏi lắm đấy”
Linh Trang cười nói: “Em sẽ để ý.”
Chiến Hàn Quân vẫn không chịu buông tha, “Em bé lớn lên nhanh như vậy, em cực khổ đan áo thì nó cũng không mặc được bao lâu. Giá trị sức lao động của em sẽ không đạt hiệu quả tối đa đâu”
Linh Trang nói: “Tuy là vậy, nhưng mà…..
Chiến Hàn Quân nắn nỉ như trẻ con “Anh rất đau lòng khi thấy em phải vất vả như vậy…..”
Linh Trang dở khóc dở cười, “Vậy thì em…phải làm gì cho chị cả bây giờ?”
Chiến Hàn Quân cũng chua chát nói: “Lúc trước em mang thai đâu có ai làm gì cho em đâu.”
Linh Trang hơi giật mình.
Nhìn ánh mắt yêu thương khẩn cầu của Chiến Hàn Quân, Linh Trang yên lặng cất cuộn len vào lại hộp.
Bình luận facebook