Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1438
Chương 1438: Không ngủ được
Cơn giận của Linh Trang cũng bị lời nói của Chiến Hàn Quân làm tiêu tan hơn phân nửa. Cô từ trên giường đứng lên, Anh Nguyệt lại lôi kéo tay của cô nói nhỏ: “Đừng tin bọn họ. Trong nhà không có bàn phím, cũng không có sầu riêng. Chị tuyệt đối không thể mềm lòng, phải hung hăng dạy dỗ anh ấy, bằng không anh ấy sẽ không nhớ kỹ đây, có lần thứ nhất thì ắt có lần thứ hai.”
Linh Trang lại rầu rí nằm lên giường.
Chỉ là, có lật qua lật lại như thế nào cũng không ngủ được.
Cũng không biết đau khổ bao lâu, cuối cùng cô yên lặng thở dài, vẫn từ trên giường đứng lên, đi tới cửa nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Nghiêm Mặc Hàn ngồi dưới đất, Chiến Hàn Quân quỳ trên mặt đất, bả vai của hai người tựa cùng một chỗ, dựa lưng lên cánh cửa, rồi cùng đổ xuống dưới chân của Linh Trang.
Linh Trang trợn mắt há hốc mồm: “Anh thật sự quỳ xuống sao?”
Chiến Hàn Quân tội nghiệp nhìn Nghiêm Linh Trang, ánh mắt vô tội giống như chó săn nhỏ, bao gồm cả oan ức.
“Em gái ngoan, em đừng nóng giận có được hay không. Lần sau anh không dám nữa đâu.”
Trong lòng Linh Trang chua chua, vươn tay kéo anh lên.
Nghiêm Mặc Hàn vươn tay, Linh Trang lại làm như không thấy.
Trong mắt của Linh Trang đều là đau lòng cho Chiến Hàn Quân: “Anh đúng là, biết em ở chỗ của Anh Nguyệt rồi thì có cái gì không yên lòng chứ. Anh trở về đi ngủ đi.”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh sợ em tức giận quá lâu, không tốt cho cơ thể”
Tay của Nghiêm Mặc Hàn ngưng lại giữa không trung thật lâu, thế nhưng giờ phút này trong mắt của Linh Trang và Chiến Hàn Quân chỉ có nhau, nào có lo lắng cho anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn chỉ có thể hậm hực rút tay về, trong lòng chua xót tự giêu: “Hóa ra mình lại là cái bóng đèn.”
Nghiêm Mặc Hàn tự mình đứng lên, nhét áo khoác của Linh Trang vào trong tay Chiến Hàn Quân, không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách: “Đi thôi đi thôi. Về Trấn Thanh Mai của hai người đi.”
Chiến Hàn Quân cầu còn không được, cõng Linh Trang sải bước ra bên ngoài Đêm tối như mực. Đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có giọng nói trong trẻo của Chiến Hàn Quân cắt ngang sự im lặng: “Thật xin lỗi.
Hôm nay để em phải lo lắng cho anh rồi!”
Linh Trang thấp giọng nói: “Có phải anh cảm thấy em chuyện bé xé ra to không?”
Con ngươi của Chiến Hàn Quân giống như hai ngôi sao rực rỡ trong đêm tối, lóe lên nụ cười thỏa mãn: “Giây phút anh không nhìn thấy em, nói thật, anh cũng bị dọa sợ. Đây là Mạt Thế, không phải Đế Đô, nơi này có rất nhiều cái mà em không biết, anh có thể hiểu được hôm nay em bị kinh hãi như thế nào.”
Linh Trang mỉm cười, anh có thể hiểu được cô có bao nhiêu lo lắng cho anh thì tốt rồi Dây thần kinh căng thẳng hơn nửa ngày của cô rốt cuộc cũng được thả lỏng, lúc này cô mới cảm thấy vô cùng buồn ngủ, hai tay cô ôm lấy cổ anh, tựa lên tấm lưng rộng lớn của anh rồi ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Trở lại Trấn Thanh Mai, Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng đặt Linh Trang giường, ôm cô ngủ.
Cũng may, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận Lúc đó, Hàn Thủy Uyển, căn phòng của Chiến Quốc Việt lại đèn đuốc sáng trưng Bé Tùng nhìn Chiến Quốc Việt giống mình như đúc, ngốc nghếch thật lâu.
“Tại sao em lại phải trang điểm giống anh?”
Chiến Quốc Việt nhìn Bé Tùng đã lấy lại tự do, phiền muộn hỏi: ‘Sợi dây Đồng Tâm đâu?”
“Anh trả lời vấn đề của em trước đã.’ Bé Tùng nói Chiến Quốc Việt làm ảo thuật lấy từ sau lưng ra một dây gai rắn chắc, giơ cao dây gai lên, thông minh cười nói: ‘Ngày mai là ba mươi Tết, anh muốn cùng em biểu diễn một tiết mục cho bố mẹ xem, trêu chọc cho bọn.
họ vui vẻ.”
Bé Tùng kinh ngạc đến ngây người hé miệng: “Biểu diễn tiết mục còn cần hóa trang sao? Anh trang điểm tinh xảo như vậy cũng tốn không ít thời gian đi?”
Đối mặt với nghỉ ngờ của Bé Tùng, Chiến Quốc Việt bình tĩnh, tỉnh táo đáp: “Nếu như em tình nguyện rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, anh đã không đến mức phải phiền toái như vậy. Em cũng biết, chúng ta là song sinh cùng trứng, chỉ có giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt bố mẹ, bọn họ mới có thể quên đi sự thật tàn khốc là đứa con bất hiếu như em không muốn trở về nhà.”
Cơn giận của Linh Trang cũng bị lời nói của Chiến Hàn Quân làm tiêu tan hơn phân nửa. Cô từ trên giường đứng lên, Anh Nguyệt lại lôi kéo tay của cô nói nhỏ: “Đừng tin bọn họ. Trong nhà không có bàn phím, cũng không có sầu riêng. Chị tuyệt đối không thể mềm lòng, phải hung hăng dạy dỗ anh ấy, bằng không anh ấy sẽ không nhớ kỹ đây, có lần thứ nhất thì ắt có lần thứ hai.”
Linh Trang lại rầu rí nằm lên giường.
Chỉ là, có lật qua lật lại như thế nào cũng không ngủ được.
Cũng không biết đau khổ bao lâu, cuối cùng cô yên lặng thở dài, vẫn từ trên giường đứng lên, đi tới cửa nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Nghiêm Mặc Hàn ngồi dưới đất, Chiến Hàn Quân quỳ trên mặt đất, bả vai của hai người tựa cùng một chỗ, dựa lưng lên cánh cửa, rồi cùng đổ xuống dưới chân của Linh Trang.
Linh Trang trợn mắt há hốc mồm: “Anh thật sự quỳ xuống sao?”
Chiến Hàn Quân tội nghiệp nhìn Nghiêm Linh Trang, ánh mắt vô tội giống như chó săn nhỏ, bao gồm cả oan ức.
“Em gái ngoan, em đừng nóng giận có được hay không. Lần sau anh không dám nữa đâu.”
Trong lòng Linh Trang chua chua, vươn tay kéo anh lên.
Nghiêm Mặc Hàn vươn tay, Linh Trang lại làm như không thấy.
Trong mắt của Linh Trang đều là đau lòng cho Chiến Hàn Quân: “Anh đúng là, biết em ở chỗ của Anh Nguyệt rồi thì có cái gì không yên lòng chứ. Anh trở về đi ngủ đi.”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh sợ em tức giận quá lâu, không tốt cho cơ thể”
Tay của Nghiêm Mặc Hàn ngưng lại giữa không trung thật lâu, thế nhưng giờ phút này trong mắt của Linh Trang và Chiến Hàn Quân chỉ có nhau, nào có lo lắng cho anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn chỉ có thể hậm hực rút tay về, trong lòng chua xót tự giêu: “Hóa ra mình lại là cái bóng đèn.”
Nghiêm Mặc Hàn tự mình đứng lên, nhét áo khoác của Linh Trang vào trong tay Chiến Hàn Quân, không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách: “Đi thôi đi thôi. Về Trấn Thanh Mai của hai người đi.”
Chiến Hàn Quân cầu còn không được, cõng Linh Trang sải bước ra bên ngoài Đêm tối như mực. Đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có giọng nói trong trẻo của Chiến Hàn Quân cắt ngang sự im lặng: “Thật xin lỗi.
Hôm nay để em phải lo lắng cho anh rồi!”
Linh Trang thấp giọng nói: “Có phải anh cảm thấy em chuyện bé xé ra to không?”
Con ngươi của Chiến Hàn Quân giống như hai ngôi sao rực rỡ trong đêm tối, lóe lên nụ cười thỏa mãn: “Giây phút anh không nhìn thấy em, nói thật, anh cũng bị dọa sợ. Đây là Mạt Thế, không phải Đế Đô, nơi này có rất nhiều cái mà em không biết, anh có thể hiểu được hôm nay em bị kinh hãi như thế nào.”
Linh Trang mỉm cười, anh có thể hiểu được cô có bao nhiêu lo lắng cho anh thì tốt rồi Dây thần kinh căng thẳng hơn nửa ngày của cô rốt cuộc cũng được thả lỏng, lúc này cô mới cảm thấy vô cùng buồn ngủ, hai tay cô ôm lấy cổ anh, tựa lên tấm lưng rộng lớn của anh rồi ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Trở lại Trấn Thanh Mai, Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng đặt Linh Trang giường, ôm cô ngủ.
Cũng may, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận Lúc đó, Hàn Thủy Uyển, căn phòng của Chiến Quốc Việt lại đèn đuốc sáng trưng Bé Tùng nhìn Chiến Quốc Việt giống mình như đúc, ngốc nghếch thật lâu.
“Tại sao em lại phải trang điểm giống anh?”
Chiến Quốc Việt nhìn Bé Tùng đã lấy lại tự do, phiền muộn hỏi: ‘Sợi dây Đồng Tâm đâu?”
“Anh trả lời vấn đề của em trước đã.’ Bé Tùng nói Chiến Quốc Việt làm ảo thuật lấy từ sau lưng ra một dây gai rắn chắc, giơ cao dây gai lên, thông minh cười nói: ‘Ngày mai là ba mươi Tết, anh muốn cùng em biểu diễn một tiết mục cho bố mẹ xem, trêu chọc cho bọn.
họ vui vẻ.”
Bé Tùng kinh ngạc đến ngây người hé miệng: “Biểu diễn tiết mục còn cần hóa trang sao? Anh trang điểm tinh xảo như vậy cũng tốn không ít thời gian đi?”
Đối mặt với nghỉ ngờ của Bé Tùng, Chiến Quốc Việt bình tĩnh, tỉnh táo đáp: “Nếu như em tình nguyện rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, anh đã không đến mức phải phiền toái như vậy. Em cũng biết, chúng ta là song sinh cùng trứng, chỉ có giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt bố mẹ, bọn họ mới có thể quên đi sự thật tàn khốc là đứa con bất hiếu như em không muốn trở về nhà.”
Bình luận facebook