Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1426
Chương 1426: Cháu phải làm sao
“Mạt Thế của chúng ta đã có tám ngàn người chết, đi đến đâu cũng không có lấy một cọng cỏ nào. Còn về năm ngàn Hổ Sư kia, tất cả đều là những người tài năng xuất chúng, không chỉ có bản lĩnh phi thường mà còn có trí thông minh vượt trội…..” Ông cụ nhà họ Từ vừa nói được một nửa đột nhiên tự động im bặt.
“Nhưng mà chức danh hiện tại của cháu chỉ là thiếu tướng, không hề có tư cách để chỉ huy đội quân tinh nhuệ của Mạt Thế được”
Bé Tùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Chiến Quốc Việt thật sự dùng quân tinh nhuệ để đối phó với quân tình điện, e rằng hai bên sẽ bị tổn thất, có vô số thương vong Trên khuôn mặt lạnh như băng của Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ tùy ý và quật cường.
không chịu thua: “Cháu nên làm như thế nào mới có tư cách để chỉ huy bọn họ?”
Bé Tùng kinh ngạc mà nhìn về phía Chiến Quốc Việt, ở trong trí nhớ của cậu ấy, trước.
đây Chiếc Túc chính là một đứa trẻ cực kỳ không thích đánh nhau. Câu cửa miệng kinh điển của cậu chính là khi có thể dùng đầu óc để bắt nạt người khác thì hãy cố gắng đừng dùng đến vũ lực để giải quy Rõ ràng Chiến Quốc Việt mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng nên rất sợ phải tiếp xúc thân thể với người khác, sợ phải đổ mồ hôi……
Thế nhưng bây giờ cậu lại trở thành một người nghiện võ.
“Chiến Quốc Việt, anh đã thay đổi Tùng cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi mà nói.
Chiến Quốc Việt nghiêng đầu và nhìn về phía Bé Tùng với ánh mắt tĩnh mịch như một vùng nước sâu, có ai lại có thể biết rằng sâu trong ánh mắt sâu thẳm kia lại tràn ngập sự tủi thân và bất đắc dĩ vô tận.
Bé Tùng nghĩ rằng cậu thích đánh nhau sao?
Nghĩ rằng cậu thích chém giết người vô tội sao?
Bé Tùng không hề biết rãng, cậu làm tất cả những điều này chỉ là vì để bảo vệ sự yên bình và yêu thương ở trong trái tim của cậu.
Cậu không hề muốn nhìn thấy “sự chia ly” một lần nữa, không muốn nếm thử sự buồn khổ của “sự xa nhau” đau xót đến tận ruột gan nữa.
Ông cụ nhận thấy được bầu không khí trở nên hơi lạnh lẽo giữa hai người anh em bọn họ liền nhanh chóng xen vào mà nói: “Quốc.
Việt, nếu cháu muốn chỉ huy được những người lính tinh nhuệ thì cháu bắt buộc phải vượt qua mười thử thách, lấy được lệnh bài của thượng tướng”
‘Vẻ mặt của Chiến Quốc Việt trở nên hơi tối sầm lại, cậu đã từng vượt qua năm thử thách đầu của Mạt Thế nên biết được những thử thách kia có độ khó như thế nào. Nếu như không phải đầu óc của cậu thông minh, đầu cơ trục lợi mới có thể may mắn thẳng được năm thử thách, nếu như chỉ dựa vào.
quyền pháp của mình thì e rằng cậu sẽ không vượt qua được một thử thách nào cả.
Ông cụ càng nói ra một sự thật càng thêm tàn khốc hơn: “Quốc Việt này, lệnh bài thiếu tướng của Mạt Thế dễ lấy, bởi vì đội quân mà thiếu tướng nắm giữ không hề có lực sát thương lớn đến như vậy, vì người trưởng lão sẽ không đi cả sức lực của mình mà chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dù sao thì Mạt Thế cũng đang cần thiếu tướng. Nhưng mà trung tướng, thượng tướng lại nắm giữ lấy mạch máu của cả Mạt Thế, cả mười đại trưởng lão vốn dĩ phải có trách nhiệm với dân làng của 108 trại lính của nhà họ Dư đều sẽ cố gắng hết sức, chắc chẳn sẽ không cho qua một cách dễ dàng đến như vậy”
Bé Tùng nghe thấy vậy liền thật sự thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, biểu cảm nặng nề cũng trở nên dịu lại và nở một nụ cười rạng rỡ với Chiến Quốc Việt.
Hình như….. Chiến Quốc Việt chính là một con hổ ăn thịt người, nếu muốn lấy được lệnh bài thượng tướng thì phải xuống dao giết người.
Chiến Quốc Việt vẫn ương ngạnh nói: “Cháu muốn thử một lần”
Ông cụ nói: “Được, để ông sắp xếp thử thách cho chái Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vâng”
Khi ra khỏi biệt thự Bán Sơn của ông cụ, Bé Tùng buồn bực mà liếc mắt nhìn Chiến Quốc Việt một cái rồi cúi đầu nhìn đường đi.
Cậu ấy là một người không thích nói lời lảm nhảm, tính cách của Chiến Quốc Việt vốn dĩ cũng trầm lặng vì vậy bầu không khích liền trở nên đặc biệt yên lặng.
“Vì sao không nói chuyện?” Chiến Quốc Việt đột nhiên đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Anh lại không tin vào những lời nói của em. Cần gì phải lãng phí miệng lưỡi như vậy.” Ở trên gương mặt xinh đẹp của Bé Tùng hiện lên biểu cảm bị tổn thương.
Thật ra thì không phải Chiến Quốc Việt không tin tưởng Bé Tùng, cậu chỉ không tin tưởng Yêu Nghiệt mà thôi.
“Mạt Thế của chúng ta đã có tám ngàn người chết, đi đến đâu cũng không có lấy một cọng cỏ nào. Còn về năm ngàn Hổ Sư kia, tất cả đều là những người tài năng xuất chúng, không chỉ có bản lĩnh phi thường mà còn có trí thông minh vượt trội…..” Ông cụ nhà họ Từ vừa nói được một nửa đột nhiên tự động im bặt.
“Nhưng mà chức danh hiện tại của cháu chỉ là thiếu tướng, không hề có tư cách để chỉ huy đội quân tinh nhuệ của Mạt Thế được”
Bé Tùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Chiến Quốc Việt thật sự dùng quân tinh nhuệ để đối phó với quân tình điện, e rằng hai bên sẽ bị tổn thất, có vô số thương vong Trên khuôn mặt lạnh như băng của Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ tùy ý và quật cường.
không chịu thua: “Cháu nên làm như thế nào mới có tư cách để chỉ huy bọn họ?”
Bé Tùng kinh ngạc mà nhìn về phía Chiến Quốc Việt, ở trong trí nhớ của cậu ấy, trước.
đây Chiếc Túc chính là một đứa trẻ cực kỳ không thích đánh nhau. Câu cửa miệng kinh điển của cậu chính là khi có thể dùng đầu óc để bắt nạt người khác thì hãy cố gắng đừng dùng đến vũ lực để giải quy Rõ ràng Chiến Quốc Việt mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng nên rất sợ phải tiếp xúc thân thể với người khác, sợ phải đổ mồ hôi……
Thế nhưng bây giờ cậu lại trở thành một người nghiện võ.
“Chiến Quốc Việt, anh đã thay đổi Tùng cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi mà nói.
Chiến Quốc Việt nghiêng đầu và nhìn về phía Bé Tùng với ánh mắt tĩnh mịch như một vùng nước sâu, có ai lại có thể biết rằng sâu trong ánh mắt sâu thẳm kia lại tràn ngập sự tủi thân và bất đắc dĩ vô tận.
Bé Tùng nghĩ rằng cậu thích đánh nhau sao?
Nghĩ rằng cậu thích chém giết người vô tội sao?
Bé Tùng không hề biết rãng, cậu làm tất cả những điều này chỉ là vì để bảo vệ sự yên bình và yêu thương ở trong trái tim của cậu.
Cậu không hề muốn nhìn thấy “sự chia ly” một lần nữa, không muốn nếm thử sự buồn khổ của “sự xa nhau” đau xót đến tận ruột gan nữa.
Ông cụ nhận thấy được bầu không khí trở nên hơi lạnh lẽo giữa hai người anh em bọn họ liền nhanh chóng xen vào mà nói: “Quốc.
Việt, nếu cháu muốn chỉ huy được những người lính tinh nhuệ thì cháu bắt buộc phải vượt qua mười thử thách, lấy được lệnh bài của thượng tướng”
‘Vẻ mặt của Chiến Quốc Việt trở nên hơi tối sầm lại, cậu đã từng vượt qua năm thử thách đầu của Mạt Thế nên biết được những thử thách kia có độ khó như thế nào. Nếu như không phải đầu óc của cậu thông minh, đầu cơ trục lợi mới có thể may mắn thẳng được năm thử thách, nếu như chỉ dựa vào.
quyền pháp của mình thì e rằng cậu sẽ không vượt qua được một thử thách nào cả.
Ông cụ càng nói ra một sự thật càng thêm tàn khốc hơn: “Quốc Việt này, lệnh bài thiếu tướng của Mạt Thế dễ lấy, bởi vì đội quân mà thiếu tướng nắm giữ không hề có lực sát thương lớn đến như vậy, vì người trưởng lão sẽ không đi cả sức lực của mình mà chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dù sao thì Mạt Thế cũng đang cần thiếu tướng. Nhưng mà trung tướng, thượng tướng lại nắm giữ lấy mạch máu của cả Mạt Thế, cả mười đại trưởng lão vốn dĩ phải có trách nhiệm với dân làng của 108 trại lính của nhà họ Dư đều sẽ cố gắng hết sức, chắc chẳn sẽ không cho qua một cách dễ dàng đến như vậy”
Bé Tùng nghe thấy vậy liền thật sự thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, biểu cảm nặng nề cũng trở nên dịu lại và nở một nụ cười rạng rỡ với Chiến Quốc Việt.
Hình như….. Chiến Quốc Việt chính là một con hổ ăn thịt người, nếu muốn lấy được lệnh bài thượng tướng thì phải xuống dao giết người.
Chiến Quốc Việt vẫn ương ngạnh nói: “Cháu muốn thử một lần”
Ông cụ nói: “Được, để ông sắp xếp thử thách cho chái Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vâng”
Khi ra khỏi biệt thự Bán Sơn của ông cụ, Bé Tùng buồn bực mà liếc mắt nhìn Chiến Quốc Việt một cái rồi cúi đầu nhìn đường đi.
Cậu ấy là một người không thích nói lời lảm nhảm, tính cách của Chiến Quốc Việt vốn dĩ cũng trầm lặng vì vậy bầu không khích liền trở nên đặc biệt yên lặng.
“Vì sao không nói chuyện?” Chiến Quốc Việt đột nhiên đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Anh lại không tin vào những lời nói của em. Cần gì phải lãng phí miệng lưỡi như vậy.” Ở trên gương mặt xinh đẹp của Bé Tùng hiện lên biểu cảm bị tổn thương.
Thật ra thì không phải Chiến Quốc Việt không tin tưởng Bé Tùng, cậu chỉ không tin tưởng Yêu Nghiệt mà thôi.