Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1424
Chương 1424: Cậu nhận người con dâu
Nghiêm Tranh Ngọc này Mắt Linh Trang nghiêm túc đến cực điểm nhìn chằm chằm Dư Sinh, giống như cô giáo đang giảng bài cho học sinh vậy, tốc độ nhanh chóng, nội dung chân thật, nói chị họ mấy năm nay xả thân cứu người, chịu thương chịu khó, vô tư tích đức, đều kể ra hết.
Chuyện đã xảy ra rất lâu, nhưng là Dư Sinh nghe xong kinh động không thôi. Trong mắt từ không cảm xúc chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là khó có thể tin được mà thở dài “Những gì cháu nói nấy giờ điều là sự thật?”
Linh Trang trịnh trọng gật đầu: “Cậu, chị họ cháu cứu Dư Nhân là có thật, gả cho Dư Nhân cũng là thật, vì không muốn người yêu phải khổ sở, tự muốn nương nhờ cửa Phật càng là thật. Nhà họ Nghiêm chúng cháu thu nhận chị ấy làm con gái, cũng là vì nể phục tấm lòng thiện lương của chị”
Dư Sinh vô cùng chấn động: “Cô gái này mang tấm lòng lương thiện tới khó tin”
Sau khi thở dài, Dư Sinh vẫn không có đồng ý cho Nghiêm Tranh Ngọc vào nhà họ Dư: “Cậu thật cảm động với tấm lòng lương thiện của Nghiêm Tranh Ngọc, nếu là nhà họ.
Dư chúng ta là nhà bình thường không phải nhà cao cửa rộng, cậu tất nhiên sẽ khuyên nhủ Nhân cưới cô ấy. Chính là Linh Trang, cháu cũng biết, Mạt Thế đều không phải là người nào cũng tốt, một cô gái tốt như, chỉ sợ gả vào sẽ không hợp.”
Linh Trang nhếch miệng điềm đạm cười: “Cậu, lương thiện không giống với yếu đuối, cũng không giống với tự ti. Chị họ nhìn bên ngoài có vẻ nhu nhược, kỳ thật chị ấy rất kiên cường. Lần này lên núi cầu thân, thật không dám giấu diếm, là chị họ cháu muốn như vậy”
Dư Sinh kinh ngạc đến ngây người không thôi “Cô ấy muốn như vậy?”
“Chị họ nói, chị ấy từ nhỏ đã một mình lang thang quá cực khổ, không hy vọng con của chị ấy giống chị ấy. Cho nên vì con, chị ấy nguyện ý nỗ lực đến gần Dư Nhân hơn. Nếu thành công, thật sự quá vui mừng. Nếu không thành công, chị ấy ít nhất sẽ không còn gì để mà tiếc nuối”
Dư Sinh bị tấm lòng lương thiện của Tranh Ngọc làm cho cảm động. Giờ phút này cũng vứt lại suy nghĩ về xuất thân, nói: “Con dâu Nghiêm Tranh Ngọc này, cậu nhận. Các cháu yên tâm, cậu hứa nhất định tổ chức cho cô ấy một đám cưới vô cùng náo nhiệt.”
Linh Trang mặt mày hớn hở: “Cảm ơn cậu.
Sau khi Chiến Hàn Quân cùng Linh Trang rời khỏi trại nhà họ Dư, cô vợ Tú Hòa lo lắng nhắc nhở Dư Sin| ng à, ông muốn cho cậu chủ đi đón dâu thì cậu chủ có đồng ý.
không? Lỡ như đến ngày kết hôn, Nhân là chú rể mà không xuất hiện thì làm sao?”
Dư Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Cưới vợ cho cậu chủ, các người đều phải giữ kín cho t Quyết không thể tiết lộ ra ngoài. Chờ tôi, trực tiếp trói nó lại rồi cho vào động phòng.”
Các cô vợ bé hai mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: Có thể làm như vậy sao?
Khi Chiến Hàn Quân cùng Nghiêm Linh Trang vội vàng sắp xếp đám cưới của chị họ, Chiến Quốc Việt lại một chút không dám chậm trễ, vì phải nghênh đón mười ba lôi chủ giá lâm mà tranh thủ thời gian.
Thanh Tùng bị Chiến Quốc Việt giữ lại, khảo sát địa hình trại, trong chốc lát lại chạy đông, trong chốc lát lại chạy tây, mệt đến chết đi sống lại.
Thiệt, em nói anh nghe, anh thật là chuyện bé xé ra to. Lôi chủ Điện Quân Tình lên núi, chỉ là vì giải cứu em, chỉ cần em thuận lợi đi cùng các cô ấy, các cô ấy sẽ không làm tổn thương người dân vô tội ở nơi này” Thanh Tùng ngồi ở đường núi bên cạnh tảng đá lớn, ăn vạ không đi.
Ánh mắt Chiến Quốc Việt sâu thẳm như ngân hà chứa một tầng hàn băng: “Thanh Tùng, đặc công của điện Quân Tình mỗi người đều là huấn luyện có tố chất. Nếu em tin sai các cô ấy, em có biết sẽ mang đến cho nhà họ Dư hậu quả gì không?”
Thanh Tùng thề son sắt nói: “Em dám cam đoan, các chị ấy không hại người người Chiến Quốc Việt lại cắn răng nói: “Anh lại không dám mạo hiểm”
Ra sức bắt Thanh Tùng lại, sau đó sải bước hướng biệt thự ông cụ Niên ở lưng chừng núi mà đi đến.
“Anh đi nơi đó để làm cái gì?” Thanh Tùng bị kéo đi mệt mỏi nói, không tình nguyện lê bước chân.
Chiến Quốc Việt nói: “Xin binh”
Nghiêm Tranh Ngọc này Mắt Linh Trang nghiêm túc đến cực điểm nhìn chằm chằm Dư Sinh, giống như cô giáo đang giảng bài cho học sinh vậy, tốc độ nhanh chóng, nội dung chân thật, nói chị họ mấy năm nay xả thân cứu người, chịu thương chịu khó, vô tư tích đức, đều kể ra hết.
Chuyện đã xảy ra rất lâu, nhưng là Dư Sinh nghe xong kinh động không thôi. Trong mắt từ không cảm xúc chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là khó có thể tin được mà thở dài “Những gì cháu nói nấy giờ điều là sự thật?”
Linh Trang trịnh trọng gật đầu: “Cậu, chị họ cháu cứu Dư Nhân là có thật, gả cho Dư Nhân cũng là thật, vì không muốn người yêu phải khổ sở, tự muốn nương nhờ cửa Phật càng là thật. Nhà họ Nghiêm chúng cháu thu nhận chị ấy làm con gái, cũng là vì nể phục tấm lòng thiện lương của chị”
Dư Sinh vô cùng chấn động: “Cô gái này mang tấm lòng lương thiện tới khó tin”
Sau khi thở dài, Dư Sinh vẫn không có đồng ý cho Nghiêm Tranh Ngọc vào nhà họ Dư: “Cậu thật cảm động với tấm lòng lương thiện của Nghiêm Tranh Ngọc, nếu là nhà họ.
Dư chúng ta là nhà bình thường không phải nhà cao cửa rộng, cậu tất nhiên sẽ khuyên nhủ Nhân cưới cô ấy. Chính là Linh Trang, cháu cũng biết, Mạt Thế đều không phải là người nào cũng tốt, một cô gái tốt như, chỉ sợ gả vào sẽ không hợp.”
Linh Trang nhếch miệng điềm đạm cười: “Cậu, lương thiện không giống với yếu đuối, cũng không giống với tự ti. Chị họ nhìn bên ngoài có vẻ nhu nhược, kỳ thật chị ấy rất kiên cường. Lần này lên núi cầu thân, thật không dám giấu diếm, là chị họ cháu muốn như vậy”
Dư Sinh kinh ngạc đến ngây người không thôi “Cô ấy muốn như vậy?”
“Chị họ nói, chị ấy từ nhỏ đã một mình lang thang quá cực khổ, không hy vọng con của chị ấy giống chị ấy. Cho nên vì con, chị ấy nguyện ý nỗ lực đến gần Dư Nhân hơn. Nếu thành công, thật sự quá vui mừng. Nếu không thành công, chị ấy ít nhất sẽ không còn gì để mà tiếc nuối”
Dư Sinh bị tấm lòng lương thiện của Tranh Ngọc làm cho cảm động. Giờ phút này cũng vứt lại suy nghĩ về xuất thân, nói: “Con dâu Nghiêm Tranh Ngọc này, cậu nhận. Các cháu yên tâm, cậu hứa nhất định tổ chức cho cô ấy một đám cưới vô cùng náo nhiệt.”
Linh Trang mặt mày hớn hở: “Cảm ơn cậu.
Sau khi Chiến Hàn Quân cùng Linh Trang rời khỏi trại nhà họ Dư, cô vợ Tú Hòa lo lắng nhắc nhở Dư Sin| ng à, ông muốn cho cậu chủ đi đón dâu thì cậu chủ có đồng ý.
không? Lỡ như đến ngày kết hôn, Nhân là chú rể mà không xuất hiện thì làm sao?”
Dư Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Cưới vợ cho cậu chủ, các người đều phải giữ kín cho t Quyết không thể tiết lộ ra ngoài. Chờ tôi, trực tiếp trói nó lại rồi cho vào động phòng.”
Các cô vợ bé hai mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: Có thể làm như vậy sao?
Khi Chiến Hàn Quân cùng Nghiêm Linh Trang vội vàng sắp xếp đám cưới của chị họ, Chiến Quốc Việt lại một chút không dám chậm trễ, vì phải nghênh đón mười ba lôi chủ giá lâm mà tranh thủ thời gian.
Thanh Tùng bị Chiến Quốc Việt giữ lại, khảo sát địa hình trại, trong chốc lát lại chạy đông, trong chốc lát lại chạy tây, mệt đến chết đi sống lại.
Thiệt, em nói anh nghe, anh thật là chuyện bé xé ra to. Lôi chủ Điện Quân Tình lên núi, chỉ là vì giải cứu em, chỉ cần em thuận lợi đi cùng các cô ấy, các cô ấy sẽ không làm tổn thương người dân vô tội ở nơi này” Thanh Tùng ngồi ở đường núi bên cạnh tảng đá lớn, ăn vạ không đi.
Ánh mắt Chiến Quốc Việt sâu thẳm như ngân hà chứa một tầng hàn băng: “Thanh Tùng, đặc công của điện Quân Tình mỗi người đều là huấn luyện có tố chất. Nếu em tin sai các cô ấy, em có biết sẽ mang đến cho nhà họ Dư hậu quả gì không?”
Thanh Tùng thề son sắt nói: “Em dám cam đoan, các chị ấy không hại người người Chiến Quốc Việt lại cắn răng nói: “Anh lại không dám mạo hiểm”
Ra sức bắt Thanh Tùng lại, sau đó sải bước hướng biệt thự ông cụ Niên ở lưng chừng núi mà đi đến.
“Anh đi nơi đó để làm cái gì?” Thanh Tùng bị kéo đi mệt mỏi nói, không tình nguyện lê bước chân.
Chiến Quốc Việt nói: “Xin binh”
Bình luận facebook