Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1268
Chương 1268: Đừng nói
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Mặc Hàn.
Tên này mặc dù giọng nói cũng đã biến đổi rồi, nhưng cứ đến thời khắc nguy hiểm thì lại quên béng đi mất. Sau khi cảm nhận cẩn thận, tự thấy có cảm giác khá là quen thuộc như trước đây.
Anh bèn dặn dò với thâm ý sâu xa: “Không muốn chết thì đừng nói nữa”
Giống hệt như bùa lệnh im lặng vậy, ngay lập tức khóa lại cái miệng của Nghiêm Mặc Hàn.
Thoät cái, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Đường núi bỗng chốc như bị bà tiên phù phép, trở nên bằng phẳng đến bất ngờ, tuyết đọng dày đặc cũng như có bàn tay của các công nhân vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra ngoài một mảng màu xanh biếc dạt dào tràn trề nhựa sống.
Trong lòng Nghiêm Mặc Hàn hãy còn sợ hãi bật thốt lên: “Nạn lớn mà không chết, chắc chắn sẽ được nhờ về sau”
Chiến Anh Nguyệt và cả chị cả cũng lộ vẻ mặt vui sướng sau khi ngàn cân treo sợi tóc.
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân bỗng nhiên trở nên còn lạnh lẽo hơn cả mớ tuyết vẫn chưa tan hẳn. Anh biết rõ ràng lý do cho việc tất cả những chướng ngại này đột ngột biến mất: chính Linh Trang đã dùng tên mình làm cái giá để đổi lấy.
Trong lòng anh lại thầm “hỏi thăm” Dư Nhân thêm lần nữa: *Đồ phong lưu đê hèn”
Suy nghĩ của Linh Trang rất linh hoạt, lại đột ngột dặn dò Chiến Hàn Quân: “Chồng à, đợi lát nữa vào trại, dù thế nào anh cũng không được để mình bị bại lộ thân phận đấy. Nếu có chuyện bất đắc dĩ lắm, thì hãy để em lộ thân phận, em khá chắc Dư Nhân sẽ không làm khó em đâu.”
Chiến Hàn Quân vừa định bác lại đôi câu, đã nghe Linh Trang nói tiếp: “Chuyện nhỏ mà không nhịn sẽ không lo được chuyện lớn đâu anh. Chồng à, anh hãy vì em và đám trẻ một chút nhé.”
Chiến Hàn Quân lập tức đáp lời: “Được rồi”
Thân phận của Chiến Hàn Quân, chính là một con dao hai lưỡi.
Anh là con trai của bà Dư Thiên An, xét từ chuyện này mà nói thì nhà họ Dư có lẽ sẽ dùng một góc nhìn khác để hành xử với anh.
Nhưng mà anh cũng là con trai của nhà họ Chiến, mà đấy lại là tử địch nhà họ Dư căm hận nhất.
Nếu vẫn chưa thăm dò được rốt cuộc thái độ của nhà họ Dư với Chiến Hàn Quân là như thế nào, thì chuyện tiết lộ thân phận của Chiến Hàn Quân dĩ nhiên không thể tùy tiện mà nói ra được.
Đi khoảng chừng một giờ, rốt cuộc trông thấy được một dải đất bãng mênh mông phía trước mặt.
Trên mảnh đất dựng nên một căn nhà với mái nhà mang lối kiến trúc kiểu cổ điển.
Như một cái miếu thờ ẩn trong rừng núi thắm sâu, mái cong, lầu các, tầng tầng lớp lớp, tọa lạc giữa sườn núi.
Thật thật kỳ lạ là xung quanh trại của nhà họ Dư lại chẳng có lấy chút tuyết đọng nào, nhiệt độ xung quanh cũng cao hơn vài ba độ rất rõ rệt, điều ấy giúp đám người Linh Trang cảm thấy ấm áp như gió xuân thổi lướt qua, chỉ muốn trú ngụ lại chốn này lâu hơn một chút.
Đoàn người hướng về phía trại nhà họ Dư mà đi.
Ngay cổng tam quan, bốn phía của trại nhà họ Dư dựng nên bức tường thành cực kỳ kiên cố. Trên tường thành có rất nhiều người đang đứng thành hàng, người nào người cầm trên tay một cây kèn Xô-na.
Trước cổng tam quan, một tốp phụ nữ líu ríu như hót chen chúc nhau đứng ở đấy. Dư Sinh và Dư Nhân đứng ở trong, như giữa rừng hoa lại mọc lên một cái cây xanh vậy, như lẽ hiển nhiên cực kỳ bắt mắt.
Chiến Hàn Quân khẽ nói với Nghiêm Linh Tran “Linh Trang à, xem ra chúng ta không đến nhầm nơi. Quả nhiên là thứ phong lưu của nợ này rồi”
Chủ dòng họ Dư Sinh nhìn thấy tốp khách đến từ đằng xa, trong đấy, có hai người phụ nữ được hai người đàn ông cõng xuống núi, một người phụ nữ khác gần như cũng đã kiệt sức mà dựa hẳn vào ngực một người đàn ông khác, được người đàn ông dìu bước đi, đôi mắt sâu hoãm nheo lại.
“Dư Nhân à, rốt cuộc ai là Nghiêm Linh Trang vậy? Có phải mắt bố mờ rồi, nhìn mấy bận cũng có thấy ba ả đàn bà kia có gì hơn người đâu cơ chứ?”
Ánh mắt Dư Sinh rõ ràng còn sắc bén hơn cả ưng, thế mà hết lần này đến bận khác tìm cách chế giễu con trai mình.
Dư Nhân rướn cổ lên, nhìn thật lâu. Bởi vì chưa hề thấy mặt Nghiêm Linh Trang ngoài đời thế nên cũng chẳng dám tùy tiện nhận quen gọi bừa. Có điều trong lòng cũng bực bội lắm: Linh Trang là người đã học võ kia mà, theo lý thuyết thì đâu có yếu nhược đến mức phải cần người cõng xuống núi chứ?
Dư Sinh chế nhạo con trai mình đến mức nghiện luôn rồi: “Hóa ra con lại thích loại con gái yếu nhớt thế này à? Ha ha ha, tốt thôi, sau này mỗi ngày con đều cõng con dâu lên núi, rèn luyện một chút cho khỏe người.”
Dư Nhân buồn bực đốp chát lại bố anh tạ: “Linh Trang không phải loại con gái có bệnh tật yếu đuối vậy”
Ông chủ nghe thế, nhất thời mang lòng cảnh giác.
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Mặc Hàn.
Tên này mặc dù giọng nói cũng đã biến đổi rồi, nhưng cứ đến thời khắc nguy hiểm thì lại quên béng đi mất. Sau khi cảm nhận cẩn thận, tự thấy có cảm giác khá là quen thuộc như trước đây.
Anh bèn dặn dò với thâm ý sâu xa: “Không muốn chết thì đừng nói nữa”
Giống hệt như bùa lệnh im lặng vậy, ngay lập tức khóa lại cái miệng của Nghiêm Mặc Hàn.
Thoät cái, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Đường núi bỗng chốc như bị bà tiên phù phép, trở nên bằng phẳng đến bất ngờ, tuyết đọng dày đặc cũng như có bàn tay của các công nhân vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra ngoài một mảng màu xanh biếc dạt dào tràn trề nhựa sống.
Trong lòng Nghiêm Mặc Hàn hãy còn sợ hãi bật thốt lên: “Nạn lớn mà không chết, chắc chắn sẽ được nhờ về sau”
Chiến Anh Nguyệt và cả chị cả cũng lộ vẻ mặt vui sướng sau khi ngàn cân treo sợi tóc.
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân bỗng nhiên trở nên còn lạnh lẽo hơn cả mớ tuyết vẫn chưa tan hẳn. Anh biết rõ ràng lý do cho việc tất cả những chướng ngại này đột ngột biến mất: chính Linh Trang đã dùng tên mình làm cái giá để đổi lấy.
Trong lòng anh lại thầm “hỏi thăm” Dư Nhân thêm lần nữa: *Đồ phong lưu đê hèn”
Suy nghĩ của Linh Trang rất linh hoạt, lại đột ngột dặn dò Chiến Hàn Quân: “Chồng à, đợi lát nữa vào trại, dù thế nào anh cũng không được để mình bị bại lộ thân phận đấy. Nếu có chuyện bất đắc dĩ lắm, thì hãy để em lộ thân phận, em khá chắc Dư Nhân sẽ không làm khó em đâu.”
Chiến Hàn Quân vừa định bác lại đôi câu, đã nghe Linh Trang nói tiếp: “Chuyện nhỏ mà không nhịn sẽ không lo được chuyện lớn đâu anh. Chồng à, anh hãy vì em và đám trẻ một chút nhé.”
Chiến Hàn Quân lập tức đáp lời: “Được rồi”
Thân phận của Chiến Hàn Quân, chính là một con dao hai lưỡi.
Anh là con trai của bà Dư Thiên An, xét từ chuyện này mà nói thì nhà họ Dư có lẽ sẽ dùng một góc nhìn khác để hành xử với anh.
Nhưng mà anh cũng là con trai của nhà họ Chiến, mà đấy lại là tử địch nhà họ Dư căm hận nhất.
Nếu vẫn chưa thăm dò được rốt cuộc thái độ của nhà họ Dư với Chiến Hàn Quân là như thế nào, thì chuyện tiết lộ thân phận của Chiến Hàn Quân dĩ nhiên không thể tùy tiện mà nói ra được.
Đi khoảng chừng một giờ, rốt cuộc trông thấy được một dải đất bãng mênh mông phía trước mặt.
Trên mảnh đất dựng nên một căn nhà với mái nhà mang lối kiến trúc kiểu cổ điển.
Như một cái miếu thờ ẩn trong rừng núi thắm sâu, mái cong, lầu các, tầng tầng lớp lớp, tọa lạc giữa sườn núi.
Thật thật kỳ lạ là xung quanh trại của nhà họ Dư lại chẳng có lấy chút tuyết đọng nào, nhiệt độ xung quanh cũng cao hơn vài ba độ rất rõ rệt, điều ấy giúp đám người Linh Trang cảm thấy ấm áp như gió xuân thổi lướt qua, chỉ muốn trú ngụ lại chốn này lâu hơn một chút.
Đoàn người hướng về phía trại nhà họ Dư mà đi.
Ngay cổng tam quan, bốn phía của trại nhà họ Dư dựng nên bức tường thành cực kỳ kiên cố. Trên tường thành có rất nhiều người đang đứng thành hàng, người nào người cầm trên tay một cây kèn Xô-na.
Trước cổng tam quan, một tốp phụ nữ líu ríu như hót chen chúc nhau đứng ở đấy. Dư Sinh và Dư Nhân đứng ở trong, như giữa rừng hoa lại mọc lên một cái cây xanh vậy, như lẽ hiển nhiên cực kỳ bắt mắt.
Chiến Hàn Quân khẽ nói với Nghiêm Linh Tran “Linh Trang à, xem ra chúng ta không đến nhầm nơi. Quả nhiên là thứ phong lưu của nợ này rồi”
Chủ dòng họ Dư Sinh nhìn thấy tốp khách đến từ đằng xa, trong đấy, có hai người phụ nữ được hai người đàn ông cõng xuống núi, một người phụ nữ khác gần như cũng đã kiệt sức mà dựa hẳn vào ngực một người đàn ông khác, được người đàn ông dìu bước đi, đôi mắt sâu hoãm nheo lại.
“Dư Nhân à, rốt cuộc ai là Nghiêm Linh Trang vậy? Có phải mắt bố mờ rồi, nhìn mấy bận cũng có thấy ba ả đàn bà kia có gì hơn người đâu cơ chứ?”
Ánh mắt Dư Sinh rõ ràng còn sắc bén hơn cả ưng, thế mà hết lần này đến bận khác tìm cách chế giễu con trai mình.
Dư Nhân rướn cổ lên, nhìn thật lâu. Bởi vì chưa hề thấy mặt Nghiêm Linh Trang ngoài đời thế nên cũng chẳng dám tùy tiện nhận quen gọi bừa. Có điều trong lòng cũng bực bội lắm: Linh Trang là người đã học võ kia mà, theo lý thuyết thì đâu có yếu nhược đến mức phải cần người cõng xuống núi chứ?
Dư Sinh chế nhạo con trai mình đến mức nghiện luôn rồi: “Hóa ra con lại thích loại con gái yếu nhớt thế này à? Ha ha ha, tốt thôi, sau này mỗi ngày con đều cõng con dâu lên núi, rèn luyện một chút cho khỏe người.”
Dư Nhân buồn bực đốp chát lại bố anh tạ: “Linh Trang không phải loại con gái có bệnh tật yếu đuối vậy”
Ông chủ nghe thế, nhất thời mang lòng cảnh giác.
Bình luận facebook