Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1193
Chương 1193: Thận
Linh Trang đau lòng nói: “Anh Nguyệt, linh cảm của em đúng. Năm đó em đã bị tổn thương rất nhiều, không chỉ bị xâm hại, mà khủng khiếp hơn nữa là người đó còn lấy trộm thận của em.”
Anh Nguyệt tròn mất kinh hãi, đờ đẫn hỏi: “Vậy thì vậy quả thận trong cơ thể của em bây giờ là của ai?”
Đôi mắt Linh Trang rưng rưng, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Là của Nghiêm Mặc Hàn nhà chị.”
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Anh Nguyệt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, cuối cùng lăn dài xuống.
Chiến Anh Nguyệt không muốn khóc, không muốn chị Linh Trang phát hiện ra tâm trạng vô cùng tồi tệ của mình. Bởi vì cô ấy sợ chị Linh Trang sẽ buồn, sợ thân thể của chị ấy sẽ yếu hơn Cô ấy sợ mình không kìm được khóc ra tiếng nên đưa tay đấm vào miệng, như vậy mới ngăn được bản thân không khóc.
Linh Trang hiểu tâm trạng của Anh Nguyệt, cô đưa tay ra, từ từ chạm vào bờ vai đang run rẩy của Anh Nguyệt, chậm rãi nói: “Anh Nguyệt, em muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Anh Nguyệt quỳ xuống đất, khóc đến chết đi sống lại.
“Chị Linh Trang, tại sao anh ấy không nói cho em biết? Bao nhiêu năm nay, em vừa trách vừa hận anh ấy, hận anh ấy đến không hiểu chuyện tình cảm, rõ ràng là em yêu anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy lại ngoảnh mặt làm ngơ trước tình yêu của em… anh ấy còn cưới người khác, cố tình làm trái tim em tan nát. “
Linh Trang giải thích: “Anh Nguyệt, thận của Mặc Hàn ở trong người em, còn thận của chị Bảo Ngọc lại ở trong người của Mặc Hàn Ban đầu Mặc Hàn bỏ em, là vì hiểu lầm rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa Sau khi biết rằng thận của bản thân rất bình thường, anh ấy tình cờ gặp lại chị Bảo Ngọc.
Lúc đó chị Bảo Ngọc bị bệnh nan y, không còn nơi nào để đi. Mặc Hàn cưới chị Bảo.
Ngọc là để báo đáp, cũng là để giúp chị ấy đạt được tâm nguyện. Anh ấy chỉ muốn cho một người bị bệnh nan y như chị Bảo Ngọc có được một mái nhà mà thôi.”
Anh Nguyệt thần thờ nói: “Hóa ra em đã hiểu lầm anh ấy. Hóa ra tình yêu của anh ấy lại sâu nặng như vậy. Anh ấy đúng là đồ đã cho em thận của bản thân, tại sao lại không chấp nhận tình yêu của em, để em chăm sóc anh ấy?”
“Em nợ tình cảm của anh ấy, nhưng lại không hề hay biết về điều đó.”
Linh Trang nhẹ nhàng vỗ lưng Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, đừng khóc, mọi chuyện đã kết thúc. Đôi uyên ương khổ mệnh như em và Mặc Hàn sẽ sớm nhìn thấy được cầu vồng Anh Nguyệt tuyệt vọng nhìn Linh Trang: “Chị Linh Trang, anh ấy và em đã kết thúc rồi, anh ấy đã có chị Bảo Ngọc. Nếu như Bảo.
Ngọc đối xử với anh ấy tệ dù chỉ một chút thôi thì có lẽ em đã cảm thấy không cam lòng, tìm mọi cách cướp anh ấy về rồi.
Nhưng cô ấy lại hiền hậu thục đức như vậy, dù mắc bệnh nan y nhưng vẫn chăm sóc.
Mặc Hàn bằng mọi cách có thể. Em không có lý do gì để chia rẽ họ cả. “
Linh Trang nói: “Anh Nguyệt, chị Bảo Ngọc đã đưa ra quyết định, chị ấy muốn khi mình còn sống có thể trả lại tình yêu mà em đáng được nhận lại cho em.”
Anh Nguyệt vội vàng phản bác: “Không được không được. Bảo Ngọc là một cô gái tốt, có đức tính cao thượng, cô ấy đã cứu Mặc Hàn cũng giống như đã cứu em. Cô ấy là cứu tinh của em và Mặc Hàn, em không báo đáp c‹ trong lòng đã cảm thấy áy áy rồi, sao có thể lấy mất tình yêu của cô ấy nữa chứ?”
Linh Trang nói một cách chân thành và tha thiết: “Anh Nguyệt, em và Mặc Hàn là những người sống vì tình yêu, không có tình yêu thì hai người sẽ sống không bằng chết.
Nhưng điều chị Bảo Ngọc mong muốn hơn cả là một mái ấm gia đình. Nhà họ Nghiêm của chị sẽ nhận chị ấy làm con gái nuôi. Hơn nữa chị Bảo Ngọc cao thượng như vậy, Mặc Hàn không xứng với cô ấy. Cô ấy xứng đáng có một người đàn ông yêu thương bản thân hơn. “
Anh Nguyệt sững sờ.
Đầu óc cô ấy rối bời, nhất thời cô không biết nên nói gì.
Lúc này Chiến Hàn Quân lo lắng cho Linh Trang nên ra ngoài. Anh cầm cốc giữ nhiệt màu hoa anh đào trong tay, đi tới gần Linh Trang, ân cần đưa nước cho cô: “Linh Trang, em uống nước đi.”
Nghiêm Linh Trang cầm lấy cốc nước, khi cô uống nước, Chiến Hàn Quân nhìn chằm chẵm Chiến Anh Nguyệt.
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Anh Nguyệt, trong mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập vẻ lo lắng. Anh lo lắng rằng tâm trạng không tốt của em gái sẽ ảnh hưởng đến Linh Tranh của mình.
Vì vậy, khi Nghiêm Linh Trang uống nước xong, anh lo lắng nói với cô: “Linh Trang, bên ngoài gió to, có gì vào nhà rồi nói.”
Linh Trang đã nói hết những gì muốn nói với Anh Nguyệt, vì vậy cô gật đầu đồng ý.
Chiến Hàn Quân đẩy Linh Trang vào nhà.
Anh Nguyệt giải tỏa tâm trạng tồi tệ của mình xong mới vào nhà.
Sau khi Anh Nguyệt biết tình cảm sâu nặng của Nghiêm Mặc Hàn dành cho mình, tình yêu vốn đã bị chôn chặt trong lòng cô ấy lại lân nữa xuất hiện. Khi lần nữa nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, trong mắt cô ấy lại hiện ra ánh sáng của tình yêu.
Linh Trang đau lòng nói: “Anh Nguyệt, linh cảm của em đúng. Năm đó em đã bị tổn thương rất nhiều, không chỉ bị xâm hại, mà khủng khiếp hơn nữa là người đó còn lấy trộm thận của em.”
Anh Nguyệt tròn mất kinh hãi, đờ đẫn hỏi: “Vậy thì vậy quả thận trong cơ thể của em bây giờ là của ai?”
Đôi mắt Linh Trang rưng rưng, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Là của Nghiêm Mặc Hàn nhà chị.”
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Anh Nguyệt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, cuối cùng lăn dài xuống.
Chiến Anh Nguyệt không muốn khóc, không muốn chị Linh Trang phát hiện ra tâm trạng vô cùng tồi tệ của mình. Bởi vì cô ấy sợ chị Linh Trang sẽ buồn, sợ thân thể của chị ấy sẽ yếu hơn Cô ấy sợ mình không kìm được khóc ra tiếng nên đưa tay đấm vào miệng, như vậy mới ngăn được bản thân không khóc.
Linh Trang hiểu tâm trạng của Anh Nguyệt, cô đưa tay ra, từ từ chạm vào bờ vai đang run rẩy của Anh Nguyệt, chậm rãi nói: “Anh Nguyệt, em muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Anh Nguyệt quỳ xuống đất, khóc đến chết đi sống lại.
“Chị Linh Trang, tại sao anh ấy không nói cho em biết? Bao nhiêu năm nay, em vừa trách vừa hận anh ấy, hận anh ấy đến không hiểu chuyện tình cảm, rõ ràng là em yêu anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy lại ngoảnh mặt làm ngơ trước tình yêu của em… anh ấy còn cưới người khác, cố tình làm trái tim em tan nát. “
Linh Trang giải thích: “Anh Nguyệt, thận của Mặc Hàn ở trong người em, còn thận của chị Bảo Ngọc lại ở trong người của Mặc Hàn Ban đầu Mặc Hàn bỏ em, là vì hiểu lầm rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa Sau khi biết rằng thận của bản thân rất bình thường, anh ấy tình cờ gặp lại chị Bảo Ngọc.
Lúc đó chị Bảo Ngọc bị bệnh nan y, không còn nơi nào để đi. Mặc Hàn cưới chị Bảo.
Ngọc là để báo đáp, cũng là để giúp chị ấy đạt được tâm nguyện. Anh ấy chỉ muốn cho một người bị bệnh nan y như chị Bảo Ngọc có được một mái nhà mà thôi.”
Anh Nguyệt thần thờ nói: “Hóa ra em đã hiểu lầm anh ấy. Hóa ra tình yêu của anh ấy lại sâu nặng như vậy. Anh ấy đúng là đồ đã cho em thận của bản thân, tại sao lại không chấp nhận tình yêu của em, để em chăm sóc anh ấy?”
“Em nợ tình cảm của anh ấy, nhưng lại không hề hay biết về điều đó.”
Linh Trang nhẹ nhàng vỗ lưng Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, đừng khóc, mọi chuyện đã kết thúc. Đôi uyên ương khổ mệnh như em và Mặc Hàn sẽ sớm nhìn thấy được cầu vồng Anh Nguyệt tuyệt vọng nhìn Linh Trang: “Chị Linh Trang, anh ấy và em đã kết thúc rồi, anh ấy đã có chị Bảo Ngọc. Nếu như Bảo.
Ngọc đối xử với anh ấy tệ dù chỉ một chút thôi thì có lẽ em đã cảm thấy không cam lòng, tìm mọi cách cướp anh ấy về rồi.
Nhưng cô ấy lại hiền hậu thục đức như vậy, dù mắc bệnh nan y nhưng vẫn chăm sóc.
Mặc Hàn bằng mọi cách có thể. Em không có lý do gì để chia rẽ họ cả. “
Linh Trang nói: “Anh Nguyệt, chị Bảo Ngọc đã đưa ra quyết định, chị ấy muốn khi mình còn sống có thể trả lại tình yêu mà em đáng được nhận lại cho em.”
Anh Nguyệt vội vàng phản bác: “Không được không được. Bảo Ngọc là một cô gái tốt, có đức tính cao thượng, cô ấy đã cứu Mặc Hàn cũng giống như đã cứu em. Cô ấy là cứu tinh của em và Mặc Hàn, em không báo đáp c‹ trong lòng đã cảm thấy áy áy rồi, sao có thể lấy mất tình yêu của cô ấy nữa chứ?”
Linh Trang nói một cách chân thành và tha thiết: “Anh Nguyệt, em và Mặc Hàn là những người sống vì tình yêu, không có tình yêu thì hai người sẽ sống không bằng chết.
Nhưng điều chị Bảo Ngọc mong muốn hơn cả là một mái ấm gia đình. Nhà họ Nghiêm của chị sẽ nhận chị ấy làm con gái nuôi. Hơn nữa chị Bảo Ngọc cao thượng như vậy, Mặc Hàn không xứng với cô ấy. Cô ấy xứng đáng có một người đàn ông yêu thương bản thân hơn. “
Anh Nguyệt sững sờ.
Đầu óc cô ấy rối bời, nhất thời cô không biết nên nói gì.
Lúc này Chiến Hàn Quân lo lắng cho Linh Trang nên ra ngoài. Anh cầm cốc giữ nhiệt màu hoa anh đào trong tay, đi tới gần Linh Trang, ân cần đưa nước cho cô: “Linh Trang, em uống nước đi.”
Nghiêm Linh Trang cầm lấy cốc nước, khi cô uống nước, Chiến Hàn Quân nhìn chằm chẵm Chiến Anh Nguyệt.
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Anh Nguyệt, trong mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập vẻ lo lắng. Anh lo lắng rằng tâm trạng không tốt của em gái sẽ ảnh hưởng đến Linh Tranh của mình.
Vì vậy, khi Nghiêm Linh Trang uống nước xong, anh lo lắng nói với cô: “Linh Trang, bên ngoài gió to, có gì vào nhà rồi nói.”
Linh Trang đã nói hết những gì muốn nói với Anh Nguyệt, vì vậy cô gật đầu đồng ý.
Chiến Hàn Quân đẩy Linh Trang vào nhà.
Anh Nguyệt giải tỏa tâm trạng tồi tệ của mình xong mới vào nhà.
Sau khi Anh Nguyệt biết tình cảm sâu nặng của Nghiêm Mặc Hàn dành cho mình, tình yêu vốn đã bị chôn chặt trong lòng cô ấy lại lân nữa xuất hiện. Khi lần nữa nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, trong mắt cô ấy lại hiện ra ánh sáng của tình yêu.
Bình luận facebook