Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 21 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 21 ANH LÀ TÊN CHÓ CHẾT (1)
Mượn – gạt – tàn – thôi…
Tên chó chết này gọi cô tới đây chỉ để mượn một cái gạt tàn thôi ư?
Lại còn biến cốc nước chanh tươi cô vừa mới gọi, cốc nước chanh cô chưa kịp uống hớp nào thành gạt tàn ư?
Nghe xem, con người sẽ nói thế à?
Nhìn xem, con người sẽ làm thế à?
Trần Ân Tứ cảm thấy danh dự của mình cực kì bị sỉ nhục, lửa giận trong lòng bùng cháy, bốc lên ngùn ngụt.
“Có thể mỉm cười thì đừng nói chuyện, có thể nói chuyện thì đừng ra tay…” Cô nhớ như in câu dặn dò của Lục Tinh, cố gắng kìm nén để không đập cái cốc trong tay vào đầu Tần Kiết, nhìn Tần Kiết bằng ánh mắt tóe lửa.
Một giây, hai giây, ba giây… mười giây sau, ngay cả nụ cười xấu hổ cũng không thể nặn ra nổi nữa, Trần Ân Tứ động khẩu luôn cho nhanh: “Nếu ánh mắt có thể giết người, anh đã chết hàng nghìn lần rồi, không, phải là hàng vạn lần!”
“Sau khi quen biết anh, tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là làm sao để giết chết anh mà không phải đền mạng… Nói thật, bây giờ trong đầu tôi chỉ suy nghĩ làm thế nào để giết chết anh, hạ độc anh? Đâm chết anh? Thiêu chết anh? Chém chết anh? Đánh chết anh? Hay…”
Tần Kiết vứt điếu thuốc đang kẹp trong tay vào cốc nước chanh, hơi cúi đầu xuống, tiến tới gần Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ đang lải nhải bỗng nhiên im bặt.
Mùi thuốc lá trên người anh thoang thoảng gần như không thể ngửi thấy, phần nhiều là mùi hương mát lạnh sạch sẽ. Đôi mắt đen tuyền của anh đảo một vòng trên khuôn mặt cô, đột nhiên nét mặt anh thả lỏng, thốt một câu: “Tôi chỉ chấp nhận em… khóc đến chết vì tôi.”
Trần Ân Tứ chớp mắt: “…”
Ba giây sau, trong đầu cô điên cuồng chạy qua chạy lại ba vạn dòng chữ “Thế em đừng có khóc đấy” với đủ màu sắc. Vietwriter.vn
Tên chó chết này dám bắt nạt bà!
Vành tai Trần Ân Tứ hơi nóng bừng, những câu mắng chửi bình thường cô không cần nghĩ cũng có thể buột ra khỏi miệng, giờ biến mất không còn tăm tích.
Mà cô cũng không cam tâm để Tần Kiết “đè đầu cưỡi cổ” mình, cô trợn mắt hung dữ nhìn anh mấy giây, trong lúc ấy vẫn không tìm được lời nào đáp trả lại, bèn dứt khoát quay đầu đi luôn.
Đi được mấy bước, cô cảm thấy tức anh ách, lại quay về đến trước mặt Tần Kiết, đá mạnh vào chân anh một cái, sau đó giận dữ rời khỏi với vành tai màu hồng nhạt.
Trần Ân Tứ tức đến nỗi không buồn chào hỏi ba nhà sản xuất, xách túi của mình đi ra thẳng cửa.
Ra đến cửa, một nhân viên phục vụ dè dặt chặn cô lại: “Thưa cô, cốc nước đó không thể mang đi được ạ…”
Bấy giờ Trần Ân Tứ mới nhận ra mình cầm theo cái gạt tàn đó… à không, cốc nước chanh đó.
“Cộp” một tiếng, cô đặt mạnh cốc nước vào cái khay phục vụ đang bê, mặt mũi lạnh lùng đẩy cửa đi ra.
…
Trở về xe, Trần Ân Tứ xoa mặt, cho đến khi vành tai bớt nóng, trong lòng cô chỉ còn lửa giận không thể nào dập tắt, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Tinh.
“Tinh Tinh, chị biết tối nay em gặp phải ai không? Thằng khốn Tần Kiết đấy!”
“Anh ta dám coi cốc nước chanh của em là gạt tàn, chị tin nổi một người đàn ông lại làm chuyện này không?”
“Anh ta chính là một tên khốn kiếp, không, là tên chó chết!”
“Tinh Tinh, anh ta bắt nạt em quá quắt lắm… đậu má, anh ta bảo em khóc đến chết vì anh ta… chị nghe xem, đây là tiếng người à? Anh ta đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à?”
Bình luận facebook