-
Phần 7
---
13.
Nửa đêm tôi không ngủ được, bay loạn khắp nơi, bay vào thư phòng của Lục Chinh.
Trong thư phòng của hắn, cũng mở một chiếc đèn ngủ.
Cửa sổ không đóng, gió thổi làm giấy trên bàn rơi đầy trên đất, là những đồ vật hồi trung học của Lục Chinh mà ban ngày hắn mang về.
Tôi muốn nhặt lên, nhưng không nhặt lên được, làm thế nào cũng không nhặt lên được.
Đột nhiên, một nỗi bi thương dâng lên trong lòng, tôi từ bỏ, ôm gối ngồi xổm dưới đất.
Nỗi đau lòng không thể che giấu được như muốn nhấn chìm tôi, tôi không thể hiểu nổi, nếu tôi và Lục Chinh sẽ không ở bên nhau, tại sao lại khiến tôi bị kẹt lại ở đây chứ?
Khi tôi nhìn thấy hình ảnh Lục Chinh và Tiểu Mỹ đứng chung một chỗ, chỉ cảm thấy lòng quặn đau, kỳ lạ là, rõ ràng tôi không cảm nhận được nhịp tim của mình, tại sao lại cảm thấy đau như vậy chứ?
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Lục Chinh từ xa đến gần, cuối cùng, hắn đứng bên cạnh tôi nhẹ nhàng hỏi: “Thẩm Điềm Điềm, cô ở đây làm gì vậy?”
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì không thể rơi nước mắt, nếu không hiện tại hắn sẽ nhìn thấy bộ dạng nước mắt giàn dụa của tôi.
Chỉ vào đống tài liệu bay tán loạn kia, tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Bị gió thổi bay tứ tung, tôi không nhặt lên được.”
“Không sao, để tôi nhặt.” Hắn quỳ một chân xuống sàn nhà, cẩn thận nhặt từng tờ giấy lên.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn: “Lục Chinh, anh tìm được cách để tôi rời đi chưa?”
Tôi không muốn phải đối mặt với hình ảnh hắn và Tiểu Mỹ ở bên nhau mỗi ngày.
Tay hắn khựng lại, cúi đầu, giọng nói hơi nhỏ: “Tôi vẫn đang tìm.”
Mấy ngày sau, Tiểu Mỹ ra khỏi nhà, trước khi đi còn cố ý ôm Lục Chinh một cái, để lại một câu: “Em chờ tin tức của anh.”
Tôi xụ mặt bay đến bên cạnh hai người bọn họ, cho đến khi Tiểu Mỹ kéo vali đi vào thang máy.
Tiểu Mỹ rời đi một đoạn thời gian rất dài, trong lúc đó có nói chuyện điện thoại với Lục Chinh mấy lần, mỗi lần tôi đều sẽ bay ra thật xa.
Tôi mới không thèm chạy đến tìm ngược.
Ngày sinh nhật của Lục Chinh, Tiểu Mỹ gửi một món quà qua bưu điện, là một chiếc máy ảnh.
Lục Chinh cầm máy ảnh mần mò một lúc lâu, cuối cùng nói muốn chụp cho tôi một tấm.
Tôi vừa quay đầu lại, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy mấy tiếng tách tách, sau đó là giọng nói ngạc nhiên thích thú của Lục Chinh: “Thẩm Điềm Điềm, có thể chụp được cô...”
Nghe vậy, tôi vội vàng bay đến, đúng vậy, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác kia đích thị là tôi.
Có thể chụp được tôi sao?
Tôi còn đang suy nghĩ vấn đề này, đã lại nghe thấy mấy tiếng tách tách, Lục Chinh hướng về phía tôi qua loa chụp vài tấm.
Không cần nhìn cũng biết chụp vô cùng xấu!!!
Tôi đuổi theo Lục Chinh yêu cầu hắn xóa đi, hắn chạy vài bước đột nhiên dừng lại nói: “Cô lại không thể chạm vào tôi, tôi chạy làm cái gì?”
Đúng vậy ha, tôi lại không thể chạm vào hắn, tôi đuổi theo làm cái gì?
Đáng ghét!!!
Sau đó, Lục Chinh lại lần lượt nhận được mấy món quà, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, tôi như bây giờ, hình như không thể tặng được cái gì.
Có người gọi điện cho Lục Chinh bảo hắn cùng đi ăn cơm, nhưng đều bị hắn từ chối, sau đó không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Lục Chinh nhìn về phía tôi, khẽ cười nói: “Ừ, có người ở bên cạnh.”
Ngực tôi ngưng trệ, không dám đi tìm hiểu sâu ý nghĩa trong lời nói của hắn.
Vào bữa tối, Lục Chinh làm cho mình một chiếc bánh ngọt xấu xí, giống hệt chiếc hắn làm cho tôi.
Tôi nhìn một vòng, cuối cùng hỏi hắn: “Lục Chinh, có phải anh chỉ biết làm cái này thôi không?”
Cánh tay đang rót rượu của hắn dừng lại, cau mày hỏi tôi: “Thế nào, không đẹp à?”
Haizz... Thẩm mỹ của hắn quả thực khiến tôi không dám gật bừa, những cũng không cách nào lừa dối lương tâm nói nó đẹp được, đành phải mỉm cười, không trả lời.
Sau đó, Lục Chinh uống một chút rượu, nhưng điều làm tôi không ngờ đến là, tửu lượng của Lục Chinh lại kém như vậy, hắn say!
Nhìn hắn dựa vào sofa, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, áo sơ mi màu đen hơi lộ ra dáng người quyến rũ.
Lòng tôi... rục rịch.
14.
Xích lại gần một chút, lại xích lại gần một chút... sắp hôn được rồi...
“Thẩm Điềm Điềm, cô đang làm gì?” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, tôi sững người.
Đúng vậy, tôi đang làm gì? Đúng là vì sắc đẹp đánh mất lý trí mà.
Tôi lại không chạm được vào hắn, còn mơ tưởng muốn hôn hắn.
Chỉ hận mình không có thân xác.
Tôi hận!!!
“Ặc, tôi muốn... tôi muốn... tôi muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Tôi quả thật còn chưa nói những lời này.
Ngay tại lúc này, chuông điện thoại của Lục Chinh reo, tôi nhìn thấy ID người gọi, là Tiểu Mỹ.
Vừa nhìn thấy cái tên đó, tôi cảm giác như bị dội một xô nước đá, lạnh toát từ đầu đến chân.
Cách điện thoại, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Tiểu Mỹ, khóe môi của Lục Chinh cũng cong lên, trong mắt mang theo ý cười.
Tôi lặng lẽ quay người, ch ế t tiệt, tim tôi đau quá!!!
Sau khi cúp điện thoại, Lục Chinh giống như tỉnh táo hơn một chút, đi rót một cốc nước.
Tôi còn đang ảo não khổ sở vì chuyện vừa rồi, Lục Chinh lại ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hắn nhìn tôi nói: “Thẩm Điềm Điềm, tôi tìm được người giúp cô quay trở về thân xác rồi.”
Lục Chinh tìm được một vị đại sư rất có danh tiếng, hắn nói vị đại sư kia từng gặp được tình huống linh hồn bay ra khỏi thân xác như tôi rồi.
Nhưng vị đại sư kia nói phải chờ nửa tháng nữa mới có thể tới.
Nghe tin này, tôi nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Cuối cùng cũng có thể trở về, nhưng sau khi trở về cũng đồng nghĩa với việc không có giao thoa gì với Lục Chinh nữa.
“Cô không vui sao?” Hắn khẽ cúi đầu nhìn tôi.
Tôi vội vàng phản bác: “Tôi vui mà, tôi vui muốn ch ế t.”
Hắn hài lòng nở nụ cười: “Ừ đợi đến lúc cô trở về, tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với cô.”
Có chuyện muốn nói rõ ràng?
Tôi chợt nhớ đến trước đây hắn hỏi tôi nhìn hắn nhiều lần như vậy, có gì muốn nói không.
Chẳng lẽ muốn bảo tôi cách xa hắn một chút? Ở bên cạnh hắn sẽ ảnh hưởng đến hắn và... Tiểu Mỹ?!
Buổi tối hôm đó, cảm xúc của tôi lẫn lộn, lợi dụng bóng tối, muốn hóa sói.
Nhìn gương mặt cực kỳ hợp thẩm mỹ của hắn, tôi phải đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội.
Hôn, dù sao hắn cũng không cảm giác được.
Không hôn, chúng tôi lại chẳng có quan hệ gì.
Hôn...
Không hôn...
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định đối diện với ham muốn chân thật nhất của mình.
Nghĩ rằng dù sao hắn cũng không cảm nhận được, tôi không thèm dè dặt nữa mà trực tiếp tiến đến hôn lên môi của hắn.
Rất kỳ lại! Vô cùng kỳ lạ!
Tôi dường như cảm nhận được nhiệt độ trên môi hắn, còn cảm nhận được hắn dường như... chủ động tiến lại gần.
Sau đó, một bàn tay của hắn đột nhiên nâng lên ôm lấy gáy tôi, xoay người đè tôi xuống, hôn sâu hơn.
Tôi: “...”
Sau đó, may mắn là tôi kịp thời từ bỏ giãy giụa, mới không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Tận hưởng nụ hôn của hắn, dù sao hắn cũng uống rượu, ngày hôm sau có thể ụp nồi lên đầu hắn.
Một đêm lộn xộn... Thật ra thì chúng tôi cũng không làm gì cả, bởi vì sau khi Lục Chinh hôn tôi một lúc, dùng giọng nói mê người gọi một tiếng “Điềm Điềm” liền ôm tôi ngủ.
Nhưng áo của hắn không hiểu sao lại biến mất, vừa hay để cho tôi nhìn no con mắt.
Tuy nhiên đợi đến sáng ngày hôm sau, tôi liền bi thương.
Tôi đứng trước mặt Lục Chinh, nhìn ánh mắt của hắn không biết rơi xuống chỗ nào, gọi rất nhiều tiếng: “Thẩm Điềm Điềm...”
Tôi chắc chắn rằng hắn không nhìn thấy tôi.