---
7.
Đã nhiều ngày kể từ khi tôi trở lại nhà của Lục Chinh một lần nữa.
Kể từ ngày hôm đó, mỗi buổi tối, Lục Chinh đều bật chiếc đèn ngủ đó lên, không chỉ vậy, phòng khách và phòng bếp đều có đèn ngủ.
Có lẽ sợ tôi bay loạn trong bóng tối, rồi lại không biết mình bay đến chỗ nào.
Trong thời gian đó, bà Chu lại đưa cho Lục Chinh một ít đồ.
Từ ngày đầu tiên tôi xuất hiện ở nhà của Lục Chinh, đã thấy bà Chu thường xuyên đưa cho Lục Chinh một ít món đồ hiếm lạ cổ quái.
Đôi khi là chiếc bùa cầu bình anh, đôi khi là chiếc khóa bình an, còn có các loại ngọc bội và bùa chú.
Lần nào Lục Chinh cũng sẽ nhận lấy, sau đó cất vào trong ngăn kéo ở lối vào cạnh cửa.
Có một lần tôi đi theo xem thử, thấy bên trong có rất nhiều đồ vật, chắc hẳn trước khi tôi xuất hiện, bà Chu cũng đã đưa cho Lục Chinh không ít đồ.
"Không phải trước đây anh không tin những thứ này sao? Tại sao lại nhận chúng thế?" Tôi đứng bên cạnh Lục Chinh, nhìn chằm chằm một miếng ngọc bội trong suốt ở bên trong, tò mò hỏi hắn.
Trước đây Lục Chinh căn bản không tin, vậy vì sao lại nhận lấy.
Hắn chép miệng một cái, không lên tiếng.
Tôi cũng không quan tâm, bởi vì sự chú ý của tôi đã bị miếng ngọc bội kia hấp dẫn, thật sự là một miếng ngọc rất đẹp.
"Đây là ngọc gì thế? Bà Chu nói tác dụng của nó là gì?" Tôi muốn cầm lên xem thử một chút, nhưng không cầm được, đành phải đưa tay quơ quơ ở trong không trung.
Một lúc sau, tôi mới nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Dùng để trừ tà."
Đương nhiên tôi không tin, nhưng Lục Chinh cũng nhất định sẽ không nói sự thật.
Nhưng mà không sao, dù sao bà Chu giống như cũng không có khả năng triệu thần đuổi quỷ, vậy những thứ này, có lẽ đều là giả.
Mỗi ngày Lục Chinh vẫn nghiên cứu lý thuyết về quỷ thần một lúc như thường lệ, tôi cũng muốn làm gì đó, nhưng bởi vì cái này cũng không chạm vào được, cái kia cũng không chạm vào được, nên chỉ có thể nằm bò trên thảm ở phòng khách xem TV.
Mỗi lần muốn xem một bộ phim khác, tôi đều phải đi tìm Lục Chinh, đôi khi có thể tới tới lui lui tìm hắn bảy tám lần, cuối cùng hắn trực tiếp dọn sách đến phòng khách, đỡ cho tôi phải chạy tới chạy lui.
Nghĩ kỹ lại thì trong khoảng thời gian này, từ cung đấu đến thần tượng rồi đến đạo đức gia đình, tôi đã theo dõi không ít bộ phim truyền hình.
Lúc này, trong TV đang chiếu cảnh nam nữ chính đoàn tụ sau nhiều năm xa cách vì không chung chí hướng.
Ngay khi tôi đang tỏ ra thương cảm, Lục Chinh đột nhiên mở miệng nói một câu:
"Bọn họ sẽ không cảm thấy khổ sở."
Tôi sửng sốt, bay đến bên cạnh hắn, thấy hắn từ đầu đến cuối đều cúi đầu nhìn chằm chằm vào trang sách, hỏi hắn: "Có ý gì?"
Lục Chinh trầm mặc trong phút chốc, sau đó ngước mắt nhìn về phía màn ảnh đang dừng lại: "Ý là... cô không cần cảm thấy tiếc nuối hay thương cảm, hai người thích nhau, sẽ không quan tâm đến khoảng thời gian xa cách, khi gặp lại lần nữa, chỉ có niềm vui đoàn tụ."
Khi gặp lại lần nữa, chỉ có niềm vui đoàn tụ...
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Chinh, trong lòng thầm lặp lại một lần, nghĩ đến mình và hắn cũng coi như xa cách gặp lại, khi đó nhìn thấy hắn trong đám người, đúng là chỉ còn lại niềm vui sướng tràn đầy, đến nỗi khoảng thời gian xa cách kia, ai sẽ quan tâm cơ chứ?
Nhưng không giống như bộ phim truyền hình kia, tôi và Lục Chinh gặp lại, người vui sướng chỉ có một mình tôi mà thôi.
8.
Thời gian lại thoáng một cái trôi qua.
Tôi không đột nhiên trở lại bệnh viện sau đó lại đột nhiên quay về nữa.
Nhưng đôi khi tôi cũng không hiểu sao lại nghĩ đến mấy ngày nằm viện đó, người đến thăm tôi mỗi ngày là ai chứ?
Trộm liếc nhìn Lục Chinh đang làm việc, đáy lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, người đó... chẳng lẽ là hắn?
Muốn hỏi hắn, nhưng lại sợ tự mình đa tình, cuối cùng đành từ bỏ, nếu tôi không xuất hiện ở nhà hắn, hắn căn bản không biết tôi là ai, mặc dù hiện tại coi như đã biết, nhưng quan hệ hẳn còn chưa tới mức độ đó.
Khi tôi đang mê man nhìn mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp của Lục Chinh truyền đến bên tai.
"Đang ngẩn người?" Quay đầu nhìn sang, hắn mặc một bộ quần áo thoải mái màu xám tro dựa vào ghế, bưng ly cà phê trước mặt lên, cụp mắt nhấp một ngụm.
Tôi khẽ cắn môi, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nói một câu: "Đã lâu không ăn khoai tây chiên, bánh ngọt, bánh quy, rất nhớ mùi vị của chúng." Dứt lời, tôi còn khẽ thở dài một cái.
Lúc đó Lục Chinh mỉm cười không nói gì, nhưng ngày hôm sau lúc hắn về nhà lại mang theo một túi đồ ăn vặt lớn.
"Cái này... tôi lại không ăn được..."
Tôi hơi kinh ngạc, tôi cũng không chạm vào được, hắn mua mấy thứ này để làm gì?
Lục Chinh lấy từng món đồ ăn vặt ra, đặt vào ngăn tủ trong thư phòng, nhàn nhạt nói: "Ừ, không ăn được cũng không sao, khi nào muốn ăn có thể nhìn một chút."
Tôi: "..."
Đây chính là cái gọi là nhìn thấy mà không ăn được sao?
Ôi nỗi khổ của nhân gian!!!
Sau khi mọi việc xong xuôi, Lục Chinh hài lòng nhìn tôi, khẽ cười nói: "Không cần phải ủ rũ như vậy, dù sao cũng có lúc cô đột nhiên có thể chạm vào đồ vật mà, đợi lần sau nếu có thể, nhanh chóng ăn thứ gì đó là được."
Tôi cay đắng liếc hắn một cái rồi bay đi.
Rất giận dữ!!!
Nửa đêm hôm đó, Lục Chinh cũng vì "chuyện xấu xa" hắn đã làm mà gặp phải báo ứng, hắn phát sốt.
Nghĩ lại thì có lẽ là do ban ngày quên mang ô, bị mưa làm ướt lại không kịp thời tắm rửa thay quần áo.
Nửa đêm tôi bị tiếng mưa rơi làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy gò má ửng đỏ của hắn dưới ánh đèn lờ mờ trong đêm tối, còn có những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi cứ nghĩ là do nhiệt độ điều hòa quá cao, nhưng khi bay đến trước điều hòa mới nhận ra điều hòa không bật, tôi hơi hoảng hốt.
Sắc mặt Lục Chinh đỏ dị thường, rất có thể là phát sốt rồi.
Tôi nằm bên tai hắn gọi hắn, gọi rất lâu cũng không gọi được hắn dậy, muốn sờ trán hắn lại không thể chạm vào.
Sốt ruột đến mức tôi nhất thời không biết nên làm cái gì, chỉ có thể gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.
May mắn là hắn giống như nghe thấy giọng của tôi, cau mày mở nửa mắt.
Sợ hắn lại ngủ quên, tôi vội vàng tiến đến nói:
"Lục Chinh, anh nghe tôi nói, anh phát sốt, đừng ngủ vội, đi tìm thuốc hạ sốt..."
Không đợi tôi nói xong, giọng Lục Chinh mang theo trấn an nói với tôi:
"Đừng sợ, sẽ không không nhìn thấy..."
Nói xong, dưới ánh mắt ngơ ngác của tôi, hắn nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Hắn vừa rồi là đang nghĩ tôi sợ bị cúp điện không nhìn thấy sao?
Kìm nén sự xót xa trong lòng, tôi tiếp tục gọi hắn, nhưng lần này, cho dù tôi có gọi thế nào, hắn cũng không tỉnh lại.
Ngay khi tôi đang hoảng loạn nằm bên cạnh hắn, tay tôi đột nhiên chạm được vào cánh tay của hắn...
Không biết lần này có thể duy trì được bao lâu, tôi nhanh chóng đi tìm thuốc hạ sốt, rót nước, còn cầm một chiếc khăn lông lau mặt cho hắn.
Xong xuôi mọi việc, ánh mắt của tôi rơi xuống gương mặt của hắn, nằm trên giường yên lặng chờ đợi mình biến đổi trở lại, nhưng kỳ quái chính là tận đến sáng ngày hôm sau, tôi vẫn có thể chạm vào Lục Chinh.
Nhìn người đã hạ sốt nhưng vẫn chưa chịu tỉnh, tôi nghĩ đợi lát nữa hắn tỉnh dậy có thể sẽ uống nước, cầm cốc nước lên đang định đi rót một cốc khác, cốc thủy tinh lại đột nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ vụn rõ ràng.
Tôi từ từ thò tay chạm vào tường, quả nhiên, lại không thể chạm vào được nữa.
Bình luận facebook