---
9.
Có lẽ vì cảm ơn ân "cứu mạng" của tôi, Lục Chinh lại mua về càng nhiều đồ ăn vặt hơn, còn hỏi tôi xem có bỏ sót món nào không.
Tôi không muốn nói chuyện với hắn, hắn như vậy rõ ràng là lấy oán báo ân.
Nhưng chuyện này đã nhanh chóng bị tôi lãng quên.
Hôm đó, tôi vô tình nhìn thấy một quảng cáo hiện lên trên màn hình máy tính của hắn, hình như là một phim ma rất nổi tiếng dạo gần đây.
Có chút động lòng, mặc dù tôi bị bạn bè chê bai là đã yếu còn thích ra gió, nhưng tôi... vẫn muốn thử xem lấy thân phận là một linh hồn để xem phim ma, liệu có phải không còn sợ nữa không.
Sự thật chứng minh, tôi nghĩ nhiều rồi.
Khi tôi xúi giục Lục Chinh mở bộ phim ma kia ra, nhìn thấy hình ảnh khiến người ta rợn cả tóc gáy, nhất thời bị doạ đến mức chui tọt xuống gầm bàn, ngồi xổm giữa hai chân của hắn.
Xem ra, sợ hay không không liên quan gì đến trạng thái của bản thân, chẳng hạn như Lục Chinh, cho dù hắn chỉ là người bình thường, cũng không hề sợ hãi.
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói ẩn nhẫn của Lục Chinh truyền đến: "Thẩm Điềm Điềm, ra đây."
Tôi không!!! Tôi còn cần phải bình tĩnh lại.
"Tôi lại không chen chỗ của anh, anh đợi tôi bình tĩnh lại một lát đã."
Cuối cùng, Lục Chinh thỏa hiệp, giống như dụ dỗ nói: "Tôi tắt phim rồi, cô đi ra đợi ở bên cạnh tôi, không có gì phải sợ."
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, tôi bay ra ngoài, mặc dù hắn đã tắt, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hậu quả của chuyện này là tôi không thể để Lục Chinh biến mất khỏi tầm mắt của mình, một khi không nhìn thấy hắn, hình ảnh đáng sợ kia sẽ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Buổi tối thì không sao, nhưng ban ngày hắn phải ra ngoài đi làm.
Tôi đáng thương vô cùng nhìn hắn, cuối cùng hắn nghĩ ra một cách.
Lấy hết đồ trong ngăn tủ ở lối vào ra, sau đó để tôi ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, cũng không thèm để ý mấy thứ kia có công dụng gì, trực tiếp đặt chúng thành một vòng tròn xung quanh tôi.
"Được rồi, hiện tại không cần phải sợ nữa.”
Mặc dù tôi biết những thứ này không thể đuổi quỷ, nhưng có lẽ là do tác dụng tâm lý nên cũng đỡ sợ hơn một chút.
Trước khi Lục Chinh đi, tôi dặn đi dặn lại hắn về sớm một chút.
Từng phút từng giây tưởng chừng như thống khổ tột cùng, cuối cùng cũng có tiếng mở cửa.
Tôi muốn lập tức bay tót đến bên cạnh Lục Chinh, khi nhìn thấy bà Chu ở nhà đối diện vội vàng thắng lại.
Đôi mắt của bà ấy đỏ hỏe, giống như vừa khóc xong, người cũng trầm lặng hơn nhiều so với trước kia.
Lục Chinh đỡ bà ấy đến sofa, rót cho bà ấy một cốc nước, bảo bà ấy ngồi đợi một lát sau đó đi vào phòng bếp.
Tôi cảm thấy kỳ quái, ngồi xuống bên cạnh bà Chu.
Lúc này, bà Chu đột nhiên quay đầu nhìn về phía... tôi.
Bà ấy nức nở nói: "Tôi biết ông vẫn luôn ở đó."
Tôi khiếp sợ đứng hình: "Bà có thể... nhìn thấy cháu sao?"
"Haizz~" Bà ấy quay đầu dựa vào sofa, "Làm ma cảm giác thế nào?"
Tôi thở dài, "Chẳng có gì đặc sắc, rất cô đơn, không thể nói chuyện với ai, cũng không có ai nhìn thấy, giống như bị cả thế giới ruồng bỏ vậy."
Bà Chu rơi xuống hai giọt lệ, bà ấy chậm rãi nói: "Tôi biết nhất định rất cô đơn..."
Tôi có chút cảm động, không ngờ tới bà ấy lại vì những lời tôi nói mà khóc.
Lục Chinh bưng một cái bát đi ra từ phòng bếp, khi tôi vừa định nói chuyện bà Chu có thể nhìn thấy tôi cho hắn, đột nhiên nghe thấy bà Chu ở sau lưng nhỏ giọng nói:
"Ông già, tôi sẽ sớm đi tìm ông, ông sẽ không còn cô đơn nữa."
"..."
Dưới ánh mắt cười mà như không cười của Lục Chinh, tôi mới bừng tỉnh nhận ra, vừa rồi bà Chu đang nói chuyện một mình!!!
Mà người nói chuyện với bà ấy là tôi... quả thật chính là một kẻ ngốc.
10.
Theo như Lục Chinh nói, hôm nay là ngày giỗ bạn già của bà Chu.
Buổi tối khi hắn tan làm về, thấy bà Chu đang ngồi ở cầu thang rơi nước mắt.
Ngày này hàng năm đều sẽ như vậy, ngày này hàng năm, Lục Chinh đều sẽ đưa bà Chu về nhà, nấu cho bà ấy một bát mì.
Bạn già của bà Chu đã mất rất nhiều năm rồi, con cái của bà ấy đều không ở bên cạnh, trừ việc hàng tháng gửi tiền cho bà ấy ra, gần như không bao giờ về nhà.
Tôi đột nhiên cảm giác được lòng hơi chua xót, đột nhiên hiểu được tiếng thở dài của Lục Chinh khi lần trước hỏi hắn tại sao không tin quỷ thần lại bằng lòng nhận đồ của bà Chu.
Cũng biết vì sao bà Chu lại mê muội những thứ này như vậy.
Chẳng qua là muốn nhìn thấy người đã khuất, thật ra thì bà ấy căn bản không hiểu những thứ này, liều mạng muốn tìm hiểu cũng chỉ vì muốn nắm lấy một tia hy vọng mong manh mà thôi.
Cùng Lục Chinh ăn xong bát mì, tâm trạng của bà Chu đã tốt hơn nhiều, sau đó không biết nhìn trúng cái nào trong số những thứ bày trên thảm, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Lục Chinh.
"Tiểu Lục à, đá nhân duyên tôi cho cậu có tác dụng không? Nếu không tôi tính cho cậu một chút?"
Đá nhân duyên?
Tôi bắt được từ khóa, cúi đầu nhìn về phía miếng ngọc bội trong suốt kia.
Hóa ra là đá nhân duyên, Lục Chinh còn lừa tôi nói là trừ tà.
Tôi nhìn Lục Chinh từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn không cần thứ này.
Bỏ qua bề ngoài...
... Mà không thể bỏ qua bề ngoài được.
Chỉ cần ngoại hình của hắn cũng có thể thu hút rất nhiều cô gái rồi.
"Bà Chu, không cần đâu." Lục Chinh mỉm cười từ chối.
Nhưng hiển nhiên, bà Chu không muốn buông tha, vội vàng nhìn bàn tay của hắn, tách ngón tay ra xem.
Tôi đứng bên cạnh, phớt lờ ánh mắt của Lục Chinh, cười toe toét chờ đợi kết quả của bà Chu.
"Tính được rồi, Tiểu Lục à, ý trung nhân của cậu ở ngày cạnh cậu, cô gái đó nhỏ hơn cậu một tuổi, bộ dáng…" Nói đến đây, tôi và Lục Chinh đồng thời vô thức nhìn về phía đối phương, sau đó ăn ý dời tầm mắt đi.
Những lời phía sau của bà Chu một chữ tôi cũng không nghe rõ, suy nghĩ trong đầu đều là:
Không phải là tôi đấy chứ?
Không phải là tôi đấy chứ?
Ý trung nhân của Lục Chinh không phải là tôi đấy chứ?
Cho đến khi câu "Nếu tính không nhầm hẳn là Tiểu Mỹ ở tầng trên của cậu" của bà Chu rõ ràng truyền vào lỗ tai của tôi.
Tốt lắm, quả nhiên không phải là tôi.
Nhưng mà, Tiểu Mỹ là ai?
"Thẩm Điềm Điềm, đây là lần thứ ba cô thất thần trong tối nay." Lục Chinh đặt quân cờ đen xuống, nhẹ giọng nói một câu.
Ặc... Tôi lấy lại tinh thần, nhìn bàn cờ, rất tốt, lại thua rồi.
Đây là trò giải trí duy nhất có thể tham gia mà tôi nghĩ đến, chơi cờ.
Nhưng đáng hận là ván nào cũng toàn thua.
"Không chơi nữa không chơi nữa, tôi dùng não quá độ, mệt ch ế t đi được." Tôi chuyển chủ đề, phớt lờ câu nói tôi thất thần nhiều lần của hắn.
Lục Chinh cũng không giận, nhướng mày nhìn tôi, cười nói: "Làm gì mà dùng não quá độ? Không phải cô vẫn luôn chơi bừa sao?"
Được rồi, bị hắn nhìn thấu.
Tôi có chút xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng bay đi, chỉ để lại một câu:
"Lục Chinh, anh cứ có lý liền không khoan nhượng như vậy thì không tìm được bạn gái đâu."
Buổi tối, Lục Chinh tắm trong phòng tắm, tôi âu sầu bay tới bay lui ở phòng khách, sau đó "vô tình" bay vào phòng tắm.
Thật ra thì đã lâu rồi tôi không "vô tình" bay vào phòng tắm nữa, nhưng tôi thề, lần này thật sự là vô tình.
Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, tiếng nước chảy vẫn còn không ngừng văng vẳng bên tai, hơi nóng bốc lên làm tôi hơi choáng váng.
Dùng rất nhiều ý chí mới có thể rời ánh mắt đang dính trên người Lục Chinh đi, sau đó vừa quay người vừa lắp bắp nói:
"Tôi tôi tôi tôi tôi tôi hiện tại đi ra ngoài."
Sau đó, "ầm" một tiếng, đầu tôi đập vào cửa phòng tắm... thật sự hôn mê bất tỉnh.
Bình luận facebook