-
Chương 288: Món quà bất ngờ
Chương 288: Món quà bất ngờ
Bản tính xấu xa của con người cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Trước và sau khi Vương Tử Văn nói ra câu nói kia, thái độ của Lý Hàn Lâm đối với anh ta khác nhau một trời một vực.
Mà lúc mọi người nghe nói nhà họ Lý sắp hủy bỏ hôn ước với Triệu Phong, ai cũng vô cùng vui vẻ, cười trên nỗi đau của người khác.
Triệu Phong rõ ràng không thì không oán với những người này, nhưng những người này đều đang chờ mong nhìn Triệu Phong trở thành trò cười.
Cũng bởi vì trong mắt bọn họ, thân phận của Triệu Phong thấp hèn, mọi người cần một trò cười để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn thì liền nhắm vào anh. Vương Tử Văn bị Lý Hàn Lâm kéo sang một bên, đứng cùng một chỗ thưởng thức bức thư pháp Hạ Tri Lễ đưa đến.
“Chữ đẹp! Chữ rất đẹp! Nét móc rất đẹp, rất phóng khoáng!” Lý Hàn Lâm khen bức thư pháp không dứt miệng.
“Đúng vậy, chữ của đại sư Hạ viết mà như vẽ cảnh, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui nha!” Vương “Ừm? Tử Văn nhìn này, chữ của hội trưởng Hạ rất giống chữ của cậu, có vẻ cậu cũng sẽ thành danh sớm thôi!” Lý Hàn Lâm nói, còn vỗ vỗ bả vai Vương Tử Văn.
Sở dĩ Lý Hàn Lâm nói giống nhau bởi vì lúc trước, cháu gái Lý Thư Yểu cho ông ta nhìn tác phẩm viết thư pháp đẹp nhất “Địa Thiên Thái” của Vương Tử Văn.
Lý Hàn Lâm có ấn tượng rất tốt với bức thư pháp này.
Mà lúc này, lông mày Vương Tử Văn lại nhíu lại một cái.
Kỳ lạ!
“Chữ này, rất giống với bức “Địa Thiên Thái” mình tìm thấy trong phòng vẽ tranh của đại học Giang Hoa lúc trước, giống đến kỳ lạ!” Vương Tử Văn vô cùng khiếp sợ.
Lúc trước anh ta cầm bức “Địa Thiên Thái” kia ngắm nghía, sau đó Lý Thư Yểu liên tưởng rằng đó là do anh ta viết, nhưng trong lòng anh ta tự biết trình độ của mình không thể đạt đến mức này, mình có thể viết được một nửa thế này đã không tệ rồi.
“Chẳng lẽ bức tranh mình nhặt được trong phòng vẽ kia là của hội trưởng Hạ Tri Lễ viết?” Vương Tử Văn suy đoán trong lòng. "Ông Lý quá khen, cháu so với hội trưởng Hạ vẫn còn kém xa” Vương Tử Văn nói.
Anh ta thầm cảm thấy may mắn vì Hạ Tri Lễ không biết chuyện này, nếu không lại lo lắng bị vạch trần.
"Cháu ngoan Tử Văn khiêm tốn nha, cháu còn trẻ, với tài hoa của cháu có lẽ mười năm nữa sẽ trở thành một tiền bối tài giỏi, bây giờ là cháu là tài tử đệ nhất trong tỉnh, so với con cóc Triệu Phong kia mạnh hơn nhiều”
Lý Hàn Lâm đang khích lệ Vương Tử Văn nhưng cùng lúc đó cũng không quên đá xéo Triệu Phong, ông ta cảm thấy 1 tỷ phí bồi thường vi phạm hợp đồng thật sự quá có lợi cho Triệu Phong, không cam lòng chút nào!
- Hiện tại ông ta đã thử lòng Vương Tử Văn xong, đã không còn khoảng cách gì với nhà họ Vương, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà, bất kể là ai gánh 1 tỷ phí bồi thường hợp đồng cũng đều là thua lỗ, thế là ông ta đang nghĩ cách làm sao mới có thể lấy lại số tiền đó.
Đúng lúc này Triệu Phong phát hiện ra bức thư pháp mà Lý Hàn Lâm và Vương Tử Văn đã đứng khen là do tự tay mình viết.
Hôm qua đến triển lãm Lan Đình, được Hạ Tri Lễ mời nên nể tình viết mấy chữ, trong đó có bức này!
Triệu Phong cảm thất rất kỳ lạ, đây rõ ràng là bức thư pháp anh viết, làm sao lại thành Hạ Tri Lễ viết được?
“A? Đây là chữ của tôi.”
Triệu Phong thốt ra. Lập tức, tiếng cười mắng vang lên.
“Ha ha, thật sự có gan dát vàng lên mặt mình, cậu sao thể viết ra được chữ đẹp như thế này?”
“Hừm, đúng là cũng không biết mình họ gì”
“Nếu đây là chữ của Triệu Phong, vậy thì “Lan Đình tập tự chính là của tôi”.
“Thư pháp của đại sư Hạ người ta liên quan gì tới cậu, dùng mười năm luyện chữ đi đã rồi nói tiếp. Lý Hàn Lâm và Vương Tử Văn cũng cười, thư pháp là thú vui của người tao nhã, Triệu Phong là một tên vũ phu, chỉ sợ đến cầm bút cũng không biết, làm sao có thể viết ra chữ đẹp đẳng cấp như thế này.
Mà Lý Thư Yểu lại lắc đầu thở dài, cô thật sự bất chờ với trình độ đánh đàn cao siêu của Triệu Phong, nhưng ở lĩnh vực thư pháp, cô cũng cảm thấy Triệu Phong không đủ tư cách.
Bởi vì trong mắt cô ta Triệu Phong không giàu không quý, lại không được hưởng một nền giáo dục tốt đẹp, chuyện sinh hoạt cũng đã là vấn đề chứ nói gì đến văn học nghệ thuật.
“Triệu Phong, tôi biết anh rất cố gắng thể hiện mình, chứng minh với tôi anh rất ưu tú, nhưng tôi nói với anh, anh làm vậy thật ngây thơ” Lý Thư Yểu cảm khái nói.
“Đúng đấy, nếu như anh có thể viết ra được bức thư pháp này, tôi có thể vào thẳng được hiệp hội nghệ nhân thư pháp cấp quốc gia” Vương Tử Văn khinh thường nói.
Cái thằng Vương Tử Văn này, trong lòng chắc không biết mình làm sao vào được hiệp hội sách của tỉnh, nếu không phải Triệu Phong lười vào, thì làm sao đến lượt anh ta chiếm chỗ tốt.
"Tôi không giống cậu, một năm xin ba lần liên tục mới miễn cưỡng được vào, tôi có thể nói với cậu rằng lúc trước hiệp hội sách của tỉnh mời tôi gia nhập nhưng tôi từ chối thì mới đến lượt cậu” Triệu Phong cười lạnh nói.
Nghe lời này, mặt Vương Tử Văn đầy vẻ khó hiểu.
Anh ta, làm sao biết mình xin gia nhập ba lần năm nay?
Vương Tử Văn cũng không biết anh ta nhặt được suất Triệu Phong bỏ đi, nhưng quá trình anh ta vào được hiệp hội sách quả thật vô cùng gian nan.
Triệu Phong, đừng nói nữa, anh cảm thấy có ai tin sao? Thư pháp của Tử Văn nội tình rất thâm hậu, chỉ xin một lần đã được đặc cách gia nhập, mong anh đừng chửi mắng anh ấy.” Lý Thư Yểu cảm thấy Triệu Phong rất quả đáng, vậy mà lại nói rằng Vương Tử Văn dựa vào anh ta để tận dụng chỗ tốt.
Lý Hàn Lâm lại càng xỉa xói thẳng: “Người không cần mặt mũi nhất thiên hạ phải nói là cậu đó Triệu Phong, tài tử đệ nhất tỉnh, chẳng lẽ còn phải ngồi chỗ thừa của cậu? Câu thấy hội trưởng Hạ có việc không đến liền dám dõng dạc như vậy nha!”.
Giờ phút này Vương Tử Văn mừng thầm trong lòng, có chút đắc ý, kế hoạch đã thành công hơn một nửa, hoàn toàn có được sự tin tưởng của người nhà họ Lý, hiện tại chỉ chờ công ty đầu tư mạo hiểm gửi tiền vào tài khoản.
Trước đó công ty đầu tư mạo hiểm đã quyết định để ngân hàng đóng băng tài khoản của công ty nhà họ Vương, Vương Tử Văn đau khổ cầu xin tha thứ, cũng hứa hẹn sẽ khấu đầu xin lỗi với những người đã lỡ đắc tội, thế là công ty đầu tư mạo hiểm cho anh ta một cơ hội cuối cùng.
“Bức thư pháp này có lạc khoản của tôi, các người không biết mở hết bức thư pháp ra sao?” Triệu Phong lạnh lùng nói.
Không biết Hạ Tri Lễ là mượn hoa hiến Phật hay muốn làm gì, nhưng chắc chắn Triệu Phong sẽ không nhận nhầm chữ viết của mình.
Lý Hàn Lâm nhàn nhạt nhìn về phía Triệu Phong, chẳng thèm ngó đến, chuẩn bị mở hết bức thư pháp ra để xác nhận lạc khoản phía dưới để hung hăng vải mặt Triệu Phong một chút.
Nhưng ngay lúc này lại có người đưa quà đến, làm cho Lý Hàn Lâm không thể không dừng lại.
“Hiệp hội thương mại Trực Đãi đưa đến một viên dạ minh châu trong suốt!”
“Công ty thuốc Dương Thành Nam Trúc đưa đến mười cây linh chi một trăm tuổi!”
“Công ty khai thác mỏ than đá Đại Tấn đưa đến một bức tượng Kim Phật Ngũ Đại kỳ!” “Công ty giao dịch Phúc Lâm Trung Nguyên đưa đến một miếng ngọc như ý!”.
“Hiệp hội thương mại Xuyên Thục đưa đến một con gà chạm bằng ngọc bích đỏ!”.
“Công ty rượu Quý thị đưa đến hai mươi thùng Mao Đài đặc biệt!”
Nhìn từng món rồi lại từng món quà giá trị được chuyển vào sảnh chính, Lý Hàn Lâm vẻ mặt mờ mịt.
Nếu như nhận được quà từ những người bạn địa phương thì đúng là bình thường, nhưng nhận được quà từ những người khác thì lại vô cùng kỳ lạ.
Lý Hàn Lâm nghi ngờ liên tục nhưng đồng thời cũng vô cùng vui mình.
Mình quen biết với nhiều đại gia từ nơi khác như thế này từ lúc nào.
Hiệp hội thương mại Trực Đãi, công ty thuốc Nam Trúc, công ty khai thác mỏ Đại Tấn, công ty giao dịch Phúc Lâm, hiệp hội thương mại Xuyên Thục, công ty rượu Quý thị, ở trong này ngoài các công ty nước ngoài đều là các tổ thức thương mại nổi tiếng, tất cả đều là những thế lực không thể khinh thường!
Trong ấn tượng của Lý Hàn Lâm cũng không có quan hệ vãng lại với những thể lực từ nơi khác này!
“Chẳng lẽ thanh danh của Lý Hàn Lâm tôi được truyện đi xa như thế? Nhà họ Lý chúng ta đã có thực lực của một dòng họ hạng nhất sao? Những thể lực này nhân tiệc hàng năm của nhà họ Lý đưa quà đến lấy lòng tôi?
“Ha ha, xem ra Lý Hàn Lâm ta sắp tạo ra một gia tộc huyền thoại!”.
“Nhà họ Lý chúng ta cũng sắp phất lên trở thành dòng họ hàng đầu trong nước!”
Bản tính xấu xa của con người cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Trước và sau khi Vương Tử Văn nói ra câu nói kia, thái độ của Lý Hàn Lâm đối với anh ta khác nhau một trời một vực.
Mà lúc mọi người nghe nói nhà họ Lý sắp hủy bỏ hôn ước với Triệu Phong, ai cũng vô cùng vui vẻ, cười trên nỗi đau của người khác.
Triệu Phong rõ ràng không thì không oán với những người này, nhưng những người này đều đang chờ mong nhìn Triệu Phong trở thành trò cười.
Cũng bởi vì trong mắt bọn họ, thân phận của Triệu Phong thấp hèn, mọi người cần một trò cười để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn thì liền nhắm vào anh. Vương Tử Văn bị Lý Hàn Lâm kéo sang một bên, đứng cùng một chỗ thưởng thức bức thư pháp Hạ Tri Lễ đưa đến.
“Chữ đẹp! Chữ rất đẹp! Nét móc rất đẹp, rất phóng khoáng!” Lý Hàn Lâm khen bức thư pháp không dứt miệng.
“Đúng vậy, chữ của đại sư Hạ viết mà như vẽ cảnh, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui nha!” Vương “Ừm? Tử Văn nhìn này, chữ của hội trưởng Hạ rất giống chữ của cậu, có vẻ cậu cũng sẽ thành danh sớm thôi!” Lý Hàn Lâm nói, còn vỗ vỗ bả vai Vương Tử Văn.
Sở dĩ Lý Hàn Lâm nói giống nhau bởi vì lúc trước, cháu gái Lý Thư Yểu cho ông ta nhìn tác phẩm viết thư pháp đẹp nhất “Địa Thiên Thái” của Vương Tử Văn.
Lý Hàn Lâm có ấn tượng rất tốt với bức thư pháp này.
Mà lúc này, lông mày Vương Tử Văn lại nhíu lại một cái.
Kỳ lạ!
“Chữ này, rất giống với bức “Địa Thiên Thái” mình tìm thấy trong phòng vẽ tranh của đại học Giang Hoa lúc trước, giống đến kỳ lạ!” Vương Tử Văn vô cùng khiếp sợ.
Lúc trước anh ta cầm bức “Địa Thiên Thái” kia ngắm nghía, sau đó Lý Thư Yểu liên tưởng rằng đó là do anh ta viết, nhưng trong lòng anh ta tự biết trình độ của mình không thể đạt đến mức này, mình có thể viết được một nửa thế này đã không tệ rồi.
“Chẳng lẽ bức tranh mình nhặt được trong phòng vẽ kia là của hội trưởng Hạ Tri Lễ viết?” Vương Tử Văn suy đoán trong lòng. "Ông Lý quá khen, cháu so với hội trưởng Hạ vẫn còn kém xa” Vương Tử Văn nói.
Anh ta thầm cảm thấy may mắn vì Hạ Tri Lễ không biết chuyện này, nếu không lại lo lắng bị vạch trần.
"Cháu ngoan Tử Văn khiêm tốn nha, cháu còn trẻ, với tài hoa của cháu có lẽ mười năm nữa sẽ trở thành một tiền bối tài giỏi, bây giờ là cháu là tài tử đệ nhất trong tỉnh, so với con cóc Triệu Phong kia mạnh hơn nhiều”
Lý Hàn Lâm đang khích lệ Vương Tử Văn nhưng cùng lúc đó cũng không quên đá xéo Triệu Phong, ông ta cảm thấy 1 tỷ phí bồi thường vi phạm hợp đồng thật sự quá có lợi cho Triệu Phong, không cam lòng chút nào!
- Hiện tại ông ta đã thử lòng Vương Tử Văn xong, đã không còn khoảng cách gì với nhà họ Vương, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà, bất kể là ai gánh 1 tỷ phí bồi thường hợp đồng cũng đều là thua lỗ, thế là ông ta đang nghĩ cách làm sao mới có thể lấy lại số tiền đó.
Đúng lúc này Triệu Phong phát hiện ra bức thư pháp mà Lý Hàn Lâm và Vương Tử Văn đã đứng khen là do tự tay mình viết.
Hôm qua đến triển lãm Lan Đình, được Hạ Tri Lễ mời nên nể tình viết mấy chữ, trong đó có bức này!
Triệu Phong cảm thất rất kỳ lạ, đây rõ ràng là bức thư pháp anh viết, làm sao lại thành Hạ Tri Lễ viết được?
“A? Đây là chữ của tôi.”
Triệu Phong thốt ra. Lập tức, tiếng cười mắng vang lên.
“Ha ha, thật sự có gan dát vàng lên mặt mình, cậu sao thể viết ra được chữ đẹp như thế này?”
“Hừm, đúng là cũng không biết mình họ gì”
“Nếu đây là chữ của Triệu Phong, vậy thì “Lan Đình tập tự chính là của tôi”.
“Thư pháp của đại sư Hạ người ta liên quan gì tới cậu, dùng mười năm luyện chữ đi đã rồi nói tiếp. Lý Hàn Lâm và Vương Tử Văn cũng cười, thư pháp là thú vui của người tao nhã, Triệu Phong là một tên vũ phu, chỉ sợ đến cầm bút cũng không biết, làm sao có thể viết ra chữ đẹp đẳng cấp như thế này.
Mà Lý Thư Yểu lại lắc đầu thở dài, cô thật sự bất chờ với trình độ đánh đàn cao siêu của Triệu Phong, nhưng ở lĩnh vực thư pháp, cô cũng cảm thấy Triệu Phong không đủ tư cách.
Bởi vì trong mắt cô ta Triệu Phong không giàu không quý, lại không được hưởng một nền giáo dục tốt đẹp, chuyện sinh hoạt cũng đã là vấn đề chứ nói gì đến văn học nghệ thuật.
“Triệu Phong, tôi biết anh rất cố gắng thể hiện mình, chứng minh với tôi anh rất ưu tú, nhưng tôi nói với anh, anh làm vậy thật ngây thơ” Lý Thư Yểu cảm khái nói.
“Đúng đấy, nếu như anh có thể viết ra được bức thư pháp này, tôi có thể vào thẳng được hiệp hội nghệ nhân thư pháp cấp quốc gia” Vương Tử Văn khinh thường nói.
Cái thằng Vương Tử Văn này, trong lòng chắc không biết mình làm sao vào được hiệp hội sách của tỉnh, nếu không phải Triệu Phong lười vào, thì làm sao đến lượt anh ta chiếm chỗ tốt.
"Tôi không giống cậu, một năm xin ba lần liên tục mới miễn cưỡng được vào, tôi có thể nói với cậu rằng lúc trước hiệp hội sách của tỉnh mời tôi gia nhập nhưng tôi từ chối thì mới đến lượt cậu” Triệu Phong cười lạnh nói.
Nghe lời này, mặt Vương Tử Văn đầy vẻ khó hiểu.
Anh ta, làm sao biết mình xin gia nhập ba lần năm nay?
Vương Tử Văn cũng không biết anh ta nhặt được suất Triệu Phong bỏ đi, nhưng quá trình anh ta vào được hiệp hội sách quả thật vô cùng gian nan.
Triệu Phong, đừng nói nữa, anh cảm thấy có ai tin sao? Thư pháp của Tử Văn nội tình rất thâm hậu, chỉ xin một lần đã được đặc cách gia nhập, mong anh đừng chửi mắng anh ấy.” Lý Thư Yểu cảm thấy Triệu Phong rất quả đáng, vậy mà lại nói rằng Vương Tử Văn dựa vào anh ta để tận dụng chỗ tốt.
Lý Hàn Lâm lại càng xỉa xói thẳng: “Người không cần mặt mũi nhất thiên hạ phải nói là cậu đó Triệu Phong, tài tử đệ nhất tỉnh, chẳng lẽ còn phải ngồi chỗ thừa của cậu? Câu thấy hội trưởng Hạ có việc không đến liền dám dõng dạc như vậy nha!”.
Giờ phút này Vương Tử Văn mừng thầm trong lòng, có chút đắc ý, kế hoạch đã thành công hơn một nửa, hoàn toàn có được sự tin tưởng của người nhà họ Lý, hiện tại chỉ chờ công ty đầu tư mạo hiểm gửi tiền vào tài khoản.
Trước đó công ty đầu tư mạo hiểm đã quyết định để ngân hàng đóng băng tài khoản của công ty nhà họ Vương, Vương Tử Văn đau khổ cầu xin tha thứ, cũng hứa hẹn sẽ khấu đầu xin lỗi với những người đã lỡ đắc tội, thế là công ty đầu tư mạo hiểm cho anh ta một cơ hội cuối cùng.
“Bức thư pháp này có lạc khoản của tôi, các người không biết mở hết bức thư pháp ra sao?” Triệu Phong lạnh lùng nói.
Không biết Hạ Tri Lễ là mượn hoa hiến Phật hay muốn làm gì, nhưng chắc chắn Triệu Phong sẽ không nhận nhầm chữ viết của mình.
Lý Hàn Lâm nhàn nhạt nhìn về phía Triệu Phong, chẳng thèm ngó đến, chuẩn bị mở hết bức thư pháp ra để xác nhận lạc khoản phía dưới để hung hăng vải mặt Triệu Phong một chút.
Nhưng ngay lúc này lại có người đưa quà đến, làm cho Lý Hàn Lâm không thể không dừng lại.
“Hiệp hội thương mại Trực Đãi đưa đến một viên dạ minh châu trong suốt!”
“Công ty thuốc Dương Thành Nam Trúc đưa đến mười cây linh chi một trăm tuổi!”
“Công ty khai thác mỏ than đá Đại Tấn đưa đến một bức tượng Kim Phật Ngũ Đại kỳ!” “Công ty giao dịch Phúc Lâm Trung Nguyên đưa đến một miếng ngọc như ý!”.
“Hiệp hội thương mại Xuyên Thục đưa đến một con gà chạm bằng ngọc bích đỏ!”.
“Công ty rượu Quý thị đưa đến hai mươi thùng Mao Đài đặc biệt!”
Nhìn từng món rồi lại từng món quà giá trị được chuyển vào sảnh chính, Lý Hàn Lâm vẻ mặt mờ mịt.
Nếu như nhận được quà từ những người bạn địa phương thì đúng là bình thường, nhưng nhận được quà từ những người khác thì lại vô cùng kỳ lạ.
Lý Hàn Lâm nghi ngờ liên tục nhưng đồng thời cũng vô cùng vui mình.
Mình quen biết với nhiều đại gia từ nơi khác như thế này từ lúc nào.
Hiệp hội thương mại Trực Đãi, công ty thuốc Nam Trúc, công ty khai thác mỏ Đại Tấn, công ty giao dịch Phúc Lâm, hiệp hội thương mại Xuyên Thục, công ty rượu Quý thị, ở trong này ngoài các công ty nước ngoài đều là các tổ thức thương mại nổi tiếng, tất cả đều là những thế lực không thể khinh thường!
Trong ấn tượng của Lý Hàn Lâm cũng không có quan hệ vãng lại với những thể lực từ nơi khác này!
“Chẳng lẽ thanh danh của Lý Hàn Lâm tôi được truyện đi xa như thế? Nhà họ Lý chúng ta đã có thực lực của một dòng họ hạng nhất sao? Những thể lực này nhân tiệc hàng năm của nhà họ Lý đưa quà đến lấy lòng tôi?
“Ha ha, xem ra Lý Hàn Lâm ta sắp tạo ra một gia tộc huyền thoại!”.
“Nhà họ Lý chúng ta cũng sắp phất lên trở thành dòng họ hàng đầu trong nước!”
Bình luận facebook