Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 990-993
Chương 990: Có duyên sẽ gặp lại Sau khi người bán đấu giả giới thiệu Sơ qua về hòn đảo, vẻ mặt của những người giàu có ở trong hội trường hoàn toàn khác với vừa nãy, ai nấy đều háo hức muốn ra giá. "Giá khởi điểm của Quần đảo Nam La là 10 tỷ đô la Mỹ! Xì xào.. Ngay khi giọng nói của người dẫn chương trình cất lên, khung cảnh trở nên náo động, Ngay cả đối với đám người to lớn này cũng không thể chịu nổi cái giá này, cũng tương đương với việc trực tiếp loại bỏ gần hết mọi người. "Mười một tỷ đô la Mỹ!" "Mười hai tỷ đô la Mỹ!" "Mười lăm tỷ đô la Mỹ!" Mặc dù giả của hòn đảo này cực kỳ đắt đỏ nhưng vẫn có rất nhiều người giàu có và quyền lực ở đây. Báo giá cũng tăng lên và nhanh chóng, đạt mức giá cao ngất ngưởng là 28 tỷ đô la Mỹ... Ngay khi người bán đấu giá chuẩn bị giao dịch, Triệu Phong vung tay lên. Mục đích của anh rất đơn giản, chính là muốn có được hòn đảo này, nên anh không thèm tham gia ra giá trước đó. "Năm mươi tỷ đô la mỹ!" Khi Triệu Phong nói ra giả, khóe miệng của đấu giá viên giật giật, tưởng rằng mình đã nghe nhầm. "Xin lỗi, quý ông này, giá thầu của anh... là bao nhiêu?" Người bán đấu giá xác nhận lại lần nữa. “Năm mươi tỷI" Triệu Phong sốt ruột lặp lại lần nữa. Chà! Toàn bộ hội trường trở nên náo động, toàn bộ khán đài lập tức bùng nổ, "Năm mươi tỷ đô la Mỹ, rốt cuộc là ai ra cái giả này vậy!", "Không phải là đến gây rối chứ!" "Chưa từng nghe nói rằng năm nay sẽ có nhân vật lớn nào đến cả!" Đây là mức giá cao nhất trong lịch sử của chương trình đầu giả này. Không hề có người tiếp tục ra giả, cải giả này khiến những người khác ở trong hội trường không còn bất kỳ ý nghĩ muốn ra giả nào nữa, ánh mắt của họ đổ dồn về phía Triệu Phong. Lúc này Tổng Tử cảm thấy hơi kỳ lạ, giọng nói của người giàu có nảy sao lại quen thuộc như vậy? Cô ấy không khỏi tò mò quay đầu lại. Khi nhìn rõ gương mặt quen thuộc của người kia, Tống Từ ngây người tại chỗ, trong mắt chợt hiện lên vẻ khó tin. Triệu Läng! Hóa ra là anh ấy! Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây? Tổng Từ vô thức nghĩ rằng mình bị lóa mắt. Sau khi dụi mắt và liên tục xác nhận người này đúng là Triệu Phong, suy nghĩ đầu tiên của Tổng Từ là đi đến bên cạnh Triệu Phong. Nhưng cô ấy lại kinh ngạc dừng bước, Bởi vì bây giờ cô ấy ăn mặc rất đơn giản, những ngày này cô ấy không có hứng thú với việc trang hoàng bản thân. Bởi vì cô ấy chỉ định dành chút thời gian đến thăm ông mà thôi. Chưa từng nghĩ sẽ gặp Triệu Phong trong trường hợp như này. Nếu Tống Tử có một cơ hội khác để lựa chọn, hôm nay cô chắc chắn sẽ ăn diện thật đẹp để ra ngoài. Đã lâu không gặp, cô ấy nhất định phải cho Triệu Phong thấy được mặt hoàn hảo nhất của mình. "Cháu sao vậy, cảm thấy không khỏe sao?" Thấy Tống Từ không ổn lắm, Tổng Tri Viên lo lắng hỏi. Thậm chí ông ấy còn không thèm quan tâm xem nhân vật lớn nào đã mua lại Quần đảo Nam La. Tổng Từ gật đầu nói: "Ông, cháu đi vệ sinh đây..." Tổng Tử nói xong liền cúi đầu chạy đi, không muốn Triệu Phong nhìn thấy bộ dạng này của mình. Ngay khi Tổng Tử đang đi về phía nhà vệ sinh, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ có chiều cao tương đương với mình đang đứng trong góc hội trường bán đấu giá. Lúc này, người phụ nữ kia cũng nhìn về phía Triệu Phong với vẻ mặt kinh ngạc, Người này chính là người vừa nãy đã chủ động bắt chuyện với Triệu Phong Tống Từ chợt nảy ra một ý tưởng, bước về phía người phụ nữ. Người phụ nữ lúc này đang rất khó chịu, hối hận vì vừa rồi không nắm bắt được Triệu Phong. Nhìn thấy Tổng Tử đi tới, cô ta hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Cố định làm gì?" Tống Tử cười nói: Bản quần áo của cô cho tôi!" Người phụ nữ đa lại vô cùng sửng sốt, nghĩ rằng Tổng Tử có sở thích đặc biệt gì đó. "Co dien à!" Người phụ nữ lấy tay che trước ngực, chuẩn bị rời đi. Tổng Từ vội vàng lấy trong túi ra một xấp tiền mặt, nói: "Tôi nói thật đấy, cô bản quần áo cho tôi, Số tiền này chắc là đủ cho cô rồi!" Sau khi nhìn thấy tiền, người phụ nữ dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Số tiền này quá đủ để mua quần áo của cô ta, mua năm mươi cái cũng đủ. Rất nhanh, cả hai đã đổi quần áo trong nhà vệ sinh xong. Lúc này, bởi vì Triệu Phong đã đấu giá được hòn đảo nên đi tới phía sau sân khẩu đấu giá để làm thủ tục. Khi anh ra ngoài, tình cờ thấy Tổng Tử đang đợi mình ở lối ra. "Tống Từ? Sao cô lại ở đây?" Triệu Phong kinh ngạc hỏi. Vốn dĩ Tổng Tử đã chuẩn bị đầy đủ để khiến bản thân trong bát hưng phấn, nhưng lúc này, trong mắt vẫn không khỏi có một tia phức tạp xẹt qua. “Tôi đến cùng ông, không ngờ lại gặp anh ở đây... Tổng Từ thấp giọng nói. Triệu Phong mỉm cười, khi đến gần Tống Từ, anh sửng sốt. Bởi vì quần áo của Tổng Từ trước mặt khiến anh cảm thấy hơi quên mất! Đây không phải là quần áo của người phụ nữ lại vừa nãy sao! Thậm chí còn sót lại một ít mùi nước hoa. "Quần áo của cô..." Triệu Phong không khỏi tò mò, muốn mở miệng hỏi. Tổng Từ đỏ bừng mặt: "Quần áo của tôi làm sao?" Triệu Phong nghĩ đi nghĩ lại sau đó không hỏi nữa, anh cười ranh mãnh nói: "Không có gì, rất đẹp Tổng Trí Viễn thấy Tổng Từ đi vệ sinh lâu vậy rồi mà vẫn chưa trở lại, trong lòng không khỏi hơi lo lắng, liền ra ngoài tim. Khi nhìn thấy Triệu Phong ở cửa, Tổng Trị Viễn hơi kinh ngạc, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây! "Cậu chủ Triệu Phong, đã lâu không gặp!” Tổng Trị Viễn đi tới chỗ hai người họ, chào hỏi Triệu Phong. Sau khi cả ba trò chuyện đơn giản, Tổng Trị Viên nhìn thấy ánh mất phản nàn của Tổng Từ. "Con gái lớn khó giữ nối..." Tống Trí Viễn thở dài trong lòng, đành phải tìm một lý do rồi trở về khách sạn. Tống Tử và Triệu Phong rời khỏi địa điểm đầu giả, bây giờ đang đi dạo dọc các con phố của thành phố Nick trên đường về khách sạn, “Anh sẽ trở lại thành phố Giang Nam chứ?” Tổng Từ hỏi. Triệu Phong mỉm cười, không biết nên trả lời như thế nào, Đã một thời gian kể từ khi anh rời khỏi thành phố Giang Nam. Nơi đó vẫn còn bạn bè và bạn gái của anh, nếu mọi thứ ở Kinh Đô diễn ra tốt đẹp, có thể anh sẽ có cơ hội quay trở lại. Nhưng nếu dòng tộc truy cứu trách nhiệm của Triệu Phong, vậy thì cứ để những người này ở lại thành phố Giang Nam mới là cách là an toàn nhất. "Mọi việc cử thuận theo tự nhiên đi..." Triệu Phong thở dài. Mặc dù trong lòng Tổng Tử có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy Triệu Phong nói như vậy cũng không nhiều nữa. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trong lúc không hay biết đã đến khách sạn của Tổng Từ. "Có muốn lên trên ngồi một lúc không?" Trong lòng Tổng Từ rất lo lắng, nếu có thể, cô ấy thực sự hy vọng Triệu Phong sẽ luôn ở bên cạnh mình, Cho dù biết Triệu Phong đã có bạn gái hay thậm chí là vợ sắp cưới, cô ấy cũng không quan tâm. Triệu Phong do dự một lúc, lúc đầu cười: "Không, một lát nữa tôi phải về Kinh Đô luôn, dù sao bên kia vẫn còn rất nhiều việc đang chờ xử lý!" Trong mắt Tổng Từ thoáng hiện vẻ mất mát, gật đầu sau đó cũng không giữ anh lại nữa. "Lên đường thuận lợi!" Trước khi đi, Triệu Phong lấy ra một tấm thẻ và chùm chìa khóa đưa cho Tổng Từ. Trên thẻ có tên và số điện thoại của một người nước ngoài, còn chìa khóa là chìa khóa của căn biệt thự ở quần đảo Nam La. Chương 991: Ôi chúa ơi! Triệu Phong bay về Kinh Đô cùng ngày. Bởi vì thời gian ngắn ngủi, dường như không ai để ý Triệu Phong đã rời khỏi Kinh Đô. Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã có rất nhiều tiếng ồn trong tòa nhà của Tập đoàn Phi Vũ. Khi Triệu Phong đi tới cửa tòa nhà, liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh quầy lễ tân sôi nổi nói gì đó. “Có chuyện gì vậy?” Sau khi Triệu Phong trở lại văn phòng, anh gọi Tiêu Nhược đến, hỏi về tình hình ở dưới lầu. Trong mắt Tiêu Nhược không khỏi lộ ra một tia tự mãn: "Chủ tịch Triệu Phong, nhóm người này đến công ty chủ động tìm kiếm hợp tác, hơn nữa điều kiện đưa ra còn không thể tưởng tượng nối, thậm chí rất nhiều người sẵn sàng miễn phí sáp nhập vào Tập đoàn Phi Vũ!" Nghe Tiêu Nhược giải thích, Triệu Phong không khỏi cảm thấy bất lực. Xem ra, chuyện lúc trước hợp tác với nhà họ Bạch đã bị truyền ra ngoài, bây giờ những người này đang nóng lòng muốn ôm chân của Tập đoàn Phi Vũ. "Chọn một số công ty thích hợp và có tiềm năng, những công ty khác thì bỏ đi..." Triệu Phong bất lực nói. Tiêu Nhược gật đầu, tất nhiên cô ta sẽ xử lý những việc này thật tốt. Khi Tiểu Nhược chuẩn bị rời đi, Triệu Phong đột nhiên gọi cô ta lại. “Có phải nhà họ Kiều và nhà họ Lưu ở Kinh Đô đến tìm kiếm hợp tác không?" Triệu Phong hỏi. Hai dòng tộc này cũng là hai dòng tộc duy nhất còn lại trong mười dùng tộc hàng đầu ở Kinh Đô, nếu có thể nhân cơ hội này thu phục họ thì Triệu Phong sẽ bớt được chuyện phiền phức, hoàn thành kiểm tra đánh giá của dòng tộc. Tiêu Nhược cố gắng nhớ lại, sau đó nói: "Những người của hai gia tộc này đã đến công ty, sẵn sàng chấp nhận cổ phần của Tập đoàn Phi Vũ. Còn về việc mua lại toàn bộ, có thể sẽ hơi khó khăn, dù sao thì họ vẫn được coi là những công ty có thực lực tương đối mạnh! " Triệu Phong gật đầu, nói: "Điều này có thể chấp nhận được, nhưng giám đốc vẫn nên nói chuyện với họ, tốt nhất là chúng ta có thể thu mua được!" Các thành viên trong nhà họ Lưu và nhà họ Kiều đã rất vui mừng khi biết răng Tập đoàn Phi Vũ chủ động hẹn gặp, bàn bạc về vấn đề hợp tác. Chương 991: Ôi chua giờ "Quản lý Tiêu Nhược, có thể hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ là một vinh dự với nhà họ Lưu chúng tôi, nhưng có thể chấp nhận điều kiện của chúng tôi không chúng tôi sẵn sàng từ bỏ cổ phần chung của công ty..." Lưu Đại Sơn nói. Tiêu Nhược cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay Tập đoàn Phi Vũ có thể chủ động tìm đến các anh để hợp tác là đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Nói thật, Tập đoàn Phi Vũ thật sự không coi trọng cổ phiếu của nhà họ Lưu!" Nếu lời này do người khác nói, Lưu Đại Sơn chắc chắn đã tát chết người đó, nhưng do Tập đoàn Phi Vũ bây giờ nói, Lưu Đại Sơn biết bọn họ thật sự có tư cách để nói ra những lời này. "Cái này, quản lý Tiêu Nhược à, chẳng lẽ cô không thể bàn bạc lại với Chủ tịch Triệu Phong được sao? Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nhà họ Lưu chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cô một cách hậu hĩnh..." Nói xong, Lưu Đại Sơn Tây trong túi ra một thẻ ngân hàng rồi đưa cho Tiêu Nhược, hiển nhiên là anh ta muốn mua chuộc Tiêu Nhược Khuôn mặt của Tiêu Nhược trầm xuống, cô ta nhanh chóng đứng lên, sắc bén nói: Tổng giám đốc Lưu, anh có ý gì!" Lưu Đại Sơn sửng sốt, không ngờ phản ứng của Tiêu Nhược lại gay gắt như vậy! “Đừng hiểu lầm, quản lý Tiêu Nhược, đây... đây là tấm lòng của tôi!” Lưu Đại Sơn giải thích. Tiêu Nhược cười khinh thường, chỉ vào thẻ ngân hàng nói: "tổng giám đốc Lưu, tấm lòng của anh có thể hại chết tôi, Chủ tịch Triệu Phong của chúng tôi ghét nhất là những người trong công ty làm mấy việc này. Trước đây, bởi vì một nhân viên lén lấy lợi ích của khách hàng làm của riêng nên khi Chủ tịch Triệu Phong phát hiện đã trực tiếp kẻo người đó đến Tây Sơn chôn sống! Khách hàng đó cũng đã bị Chủ tịch Triệu Phong cho vào danh sách đen! Lưu Đại Sơn nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng thu lại thẻ, xua tay nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Tiêu Nhược cười nhạt rồi lại ngồi xuống, tuy rằng chuyện này là cô ta tự bịa ra, nhưng chuyện Triệu Phong ghét nhất những người làm chuyện này là sự thật. Vì chuyện này mà sau đó tư thế của Lưu Đại Sơn hạ thấp hơn nhiều, cuối cùng bản hợp đồng về việc Tập đoàn Phi Vũ mua lại 80% cổ phần của Tập đoàn Lưu Dân đã được ký kết. Sau khi ký hợp đồng, Lưu Đại Sơn uể oải ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ miên man, Mặc dù đã bán 80% cổ phần, nhưng Lưu Đại Sơn biết chỉ cần có thể hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ, nhà họ Lưu trong tương lai chắc chắn sẽ mạnh gấp đôi hiện tại, hơn nữa núp dưới bóng cây lớn rất thoải mái, sự phát triển của dòng họ Lưu trong tương lai chắc chắn sẽ ổn định hơn! Cùng lúc đó, hôm nay Triệu Phong đã rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ. Anh lái xe đến khách sạn Thiên Hòa ở Kinh Đô, Đây là tòa nhà cao nhất và là khách sạn sang trọng nhất ở Kinh Đô. Ngay cả những ông lớn ở Kinh Đô muốn đến đây cũng phải hẹn trước hơn một tuần. Nhưng đây không phải thủ đoạn tiếp thị của khách sạn, mà khách sạn cũng sẽ phải đặt hàng các nguyên liệu có chất lượng hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới trước một tuần và đảm bảo rằng tất cả các nguyên liệu trong ngày đều có trên bản trong vòng tám giờ. Phần cao nhất của khách sạn Thiên Hòa có hình cái đĩa tròn giống đầu nam Bên trong là nhà hàng đắt nhất ở Kinh Đô. Nhà hàng được bao quanh bởi cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sản, nhìn ra thành phố Kinh Đô. Tấm kính dưới chân cũng được làm bằng công nghệ đặc biệt, phép chiếu 3D ba chiều sẽ biến toàn bộ mặt đất thành bất kỳ hình dạng nào. Khi Triệu Phong đến khách sạn Thiên Hòa, anh trực tiếp yêu cầu quản lý đi gọi giám đốc của ngày hôm nay đến. “Thưa anh, anh có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi!” Giám đốc lễ phép nói, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Triệu Phong không quá quan tâm, nói: "Tôi muốn bao lại toàn bộ khách sạn..." Giám đốc sửng sốt, vẻ khinh thường trong mắt càng hiện rõ, có phần không khống chế nổi nữa: "Thưa anh, thật xin lỗi, khách sạn Thiên Hòa sẽ không chấp nhận bất kỳ người nào bao lại toàn bộ. “Tiền không thành vấn đề!” Triệu Phong nói. "Thưa anh, đây không phải vấn đề về tiền bạc, từ trước đến nay khách sạn Thiên Hòa chưa từng nhận bao toàn bộ, nếu anh muốn bao tiệm, e rằng chỉ có một cách..." Giám đốc khinh thường nói. Lời nói của Triệu Phong khiến giám đốc càng chắc chắn rằng anh đang khoác lác, bây giờ còn có ai ở Kinh Đô không biết khách sạn Thiên Hòa không nhận bao toàn bộ chứ? "Cách gì?" Triệu Phong nhướng mày hỏi. "Chỉ cần mua lại toàn bộ khách sạn!" Giám đốc mỉm cười. Triệu Phong do dự. Để tổ chức đám cưới, mua toàn bộ khách sạn thì không sao, nhưng sau này cử người quản lý sẽ phiền phức hơn... Giám đốc đã gặp qua rất nhiều người như vậy nên cũng không thèm để ý tới, nói xong liền xoay người rời đi. “Đợi đã, vậy thì mua đi!” Triệu Phong nói. Ha ha! Giám đốc nghe xong lời này, không nhịn được bật cười. Mua lại khách sạn Thiên Hòa Đúng là một câu chuyện hài hước! "Anh nên đi đi, trò đùa này thực sự không vui..." Giám đốc nhìn Triệu Phong như nhìn một kẻ ngốc. Một giám đốc có mặt chó đi coi thường người khác thực sự không khiến Triệu Phong cảm thấy hứng thú, anh chỉ nhún vai nói: "Bảo ông chủ của các anh ngày mai đển Tập đoàn Phi Vũ, nếu sáng mai không có mặt thì khách sạn của mấy người đóng cửa đi!" Bum! Tập đoàn Phi Vũ! Sự chế giễu trên khuôn mặt của giám đốc kia còn chưa biến mất, lập tức biến thành vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ người này là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ! Trong lòng giám đốc rối bời cho đến khi Triệu Phong rời khỏi khách sạn. Chương 992: Kiều Viễn cầu hòa Sáng sớm ngày hôm sau. Đường Vũ, chủ khách sạn Thiên Hòa, run rẩy đi đến trước cửa Tập đoàn Phi Vü. Lúc này, khi các nhân viên của Tập đoàn Phi Vũ đang lần lượt vào công ty, họ kinh ngạc nhìn Đường Vũ đứng ở cửa. "Đó không phải là Đường Vũ của khách sạn Thiên Hòa sao?" "Xem dáng vẻ và sắc mặt không bình thường lãm! “Chắc là tới đây để bàn chuyện hợp tác, nhưng sớm như vậy ông chủ còn chưa đi làm nữa!" Đường Vũ đứng ở quầy lễ tân, run rẩy không nói lời nào, chỉ chờ Triệu Phong xuất hiện. Ngày hôm qua khi Đường Vũ trở về, biết được chuyện đã xảy ra trong khách sạn, liền măng giảm đốc nọ và đuổi việc anh ta ngay trong ngày! Khi ông ta ta đợi đến gần trưa, lúc này Triệu Phong mới bước vào cửa công Thấy vậy, Đường Vũ nhanh chóng chạy tới trước mặt Triệu Phong. "Ô ng là ai?" Triệu Phong không biết Đường Vũ, anh sửng sốt khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ chạy tới trước mặt, còn nghĩ rằng có người đến gây chuyện. Đường Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính củi đầu nói: "Tôi... tôi là Đường Vũ, chủ khách sạn Thiên Hòa, xin Chủ tịch Triệu Phong đừng trách phạt vì chuyện hôm qua, đều tại người giám đốc đó của tôi có mặt mà không thấy núi Thái Sơn!” Triệu Phong cười trừ, anh cũng không quá để ý đến chuyện ngày hôm qua, Đường Vũ lại đến tận đây để xin lỗi, Triệu Phong cũng không làm khó ông ta nữa. "Đi thôi, lên trên nói chuyện!" Triệu Phong nói xong liền đi lên tầng, Đường Vũ thấy vậy, cúi người đi theo. Khi vào phòng làm việc, Đường Vũ im lặng, không biết nói gì. “Chắc ông biết chuyện của tôi rồi, vốn muốn bao lại toàn bị khách sạn Thiên Hòa, nhưng nghe nói quy định của cho các ông khá nhiều." Triệu Phong lãnh đạm nói. "Không, không... Đường Vũ xua tay giải thích: "Chủ tịch Triệu Phong, anh muốn bao toàn bộ khách sạn không hề có vấn đề! Thời gian cũng do anh quyết định!" Triệu Phong cười cười. "Được rồi, tôi sẽ thông báo thời gian cụ thể, không còn chuyện gì nữa ông quay về đi!" Triệu Phong nói. Đường Vũ giống như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy chủ tịch Triệu Phong còn có gi dặn dò không? Có cần tôi chuẩn bị trước gì không?" Đường Vũ thận trọng hỏi. Câu này là nhắc nhở Triệu Phong, bởi vì khách sạn cần mất một khoảng thời gian để trang trí cho việc mà anh muốn làm. "Tôi sẽ tìm người liên hệ với ông về cách bố trí khách sạn, ông không cần lo lắng về điều đó..." Sau khi Triệu Phong nói xong, Đường Vũ gật đầu rồi rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ. Sau khi trở lại khách sạn, Đường Vũ liền đưa ra thông báo. Bắt đầu từ hôm nay, khách sạn Thiên Hòa sẽ tạm thời đóng cửa, tất cả những người đã đặt trước đều sẽ bị hủy bỏ, Tất cả những thứ này là để đợi Triệu Phong quyết định thời gian. Tin tức nhanh chóng lan truyền khấp Kinh Đô. Vài ngày sau, chuyện khách sạn Thiên Hòa tạm thời đóng cửa, chỉ chờ một ông lớn đến bao toàn bộ nhanh chóng lan truyền khép Kinh Đô. Vì danh tính của người bao lại toàn bộ khách sạn vẫn chưa được tiết lộ nên vô số người đã vô cùng tò mò về người này. Thậm chí còn đoán ra rất nhiều con trai của dòng tộc ngâm hoặc dòng tộc Kinh Đô... Mặt khác, sau khi Tiêu Nhược hoàn thành việc mua lại nhà họ Lưu, liền bắt tay vào kế hoạch mua lại nhà họ Kiều, Sau khi Kiều Viễn, chủ nhà họ Kiều, biết người của Tập đoàn Phi Vũ chủ động đến gặp minh, liền thay đổi thái độ, bắt đầu ra vẻ kiêu căng. Trong mắt anh ta, chắc chắn hợp tác là tốt nhất, Nhưng vì người ta đã chủ động nên mình phải nâng địa vị của bản thân lên để thu được nhiều lợi ích hơn. Tập đoàn Kiều Dân. "Phó giám đốc Tiêu Nhược, tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên nói chuyện với ông chủ của cô về vấn đề này. Dù nhà họ Kiều của tôi có tồi tệ đến đâu thì cũng là một trong mười nhà giàu có, quyền thể nhất ở Kinh Đô, cũng được coi như là một doanh nghiệp có tiếng ở Kinh Đô!” Kiều Viễn ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, vát chéo chân, miệng phì phèo điếu thuốc, tỏ vẻ khinh thường, Tiêu Nhược cười nhạt, rõ ràng là đã hiểu rõ suy nghĩ của Kiều Viên. “Chủ tịch Kiều Viễn, ý của anh là chỉ có Chủ tịch Triệu Phong mới đủ tư cách nói chuyện với anh sao?" Tiêu Nhược cười nói. Kiều Viễn cười nhạt, không nói rõ ràng, chỉ đáp: "Cũng không phải là ý này, chỉ cảm thấy chúng ta hợp tác phải có thành ý, mong rằng phó giám đốc Tiêu Nhược sẽ quay về truyền đạt lại, nếu như Chủ tịch Triệu Phong không chịu gặp mặt thì sợ rằng kế hoạch hợp tác của chúng ta khó có thể tiếp tục." Tiêu Nhược thầm cảm thấy đáng thương cho tên Kiêu Viên liều lĩnh này. “Vậy thì chủ tịch Kiều Viễn, tôi xin phép trở về trước, tôi cũng sẽ truyền đạt lại chuyện này cho Chủ tịch Triệu Phong, nhưng về phần hậu quả thì anh nghĩ kĩ rồi." Lời nói của Tiêu Nhược lộ ra vẻ uy hiếp. "Không tiền!" Sau khi Tiêu Nhược rời khỏi Tập đoàn Kiều Dân, trực tiếp nói lại chuyện này với Triệu Phong. Không phải Triệu Phong không muốn gặp nhà họ Kiều, chỉ cảm thấy hơi buồn cười trước hành động đũa mốc chòi mâm son của Kiều Viên. “Cảnh cáo nhà họ Kiều, nếu không được thị diệt hết đi!” Triệu Phong nhẹ giọng nói. Điều mà Triệu Phong lo lăng nhất lúc này chính là chuyện bên dòng tộc đêm dài lắm mộng, không định tốn thời gian vào những nhân vật nhỏ bé như nhà họ Kiều. Ba ngày sau... Trong Tập đoàn Kiều Dân, Kiều Viên ngồi trong phòng làm việc hút hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác, mái tóc đen dày của anh ta giờ đã lộ ra vài sợi tóc bạc trắng. "Chủ tịch Kiều Viễn, nhà họ Bạch ở Kinh Đô thông báo chấm dứt liên lạc với nhà họ Kiều!" "Năm ngân hàng lớn của Kinh Đô bất ngờ thông báo chấm dứt các khoản cho vay, yêu cầu chúng ta trả lại khoản nợ còn lại càng sớm càng tốt." "Chủ tịch Kiều Viễn, khách hàng hiện đang tuyên bố vĩnh viễn ngừng sử dụng hàng hóa của chúng ta!" Thư ký đứng trước mặt Kiều Viễn, báo cáo tình hình mới nhất. Nhưng Kiều Viễn dường như không nghe thấy tất cả những điều này... Trong ba ngày qua không biết đã nghe được tin tức như vậy biết bao nhiêu lån. Kiều Viên chưa bao giờ nghĩ rằng Tập đoàn Phi Vũ sẽ dùng thủ đạo dữ dội như vậy để đối phó với mình, anh ta vốn chỉ muốn nâng cao địa vị của bản thân, không ngờ người ta lại không cho bản thân một cơ hội nào. "Kết thúc rồi... mọi chuyện đều kết thúc!" Trong lòng Kiêu Viên hối hận, đáng lẽ ngày hôm đó anh ta không nên từ chối lời khuyên của Tiêu Nhược, càng không nên có ý nghĩ muốn gặp Triệu Phong. Bây giờ bản thân đừng nói đến chuyện đi tìm kiếm hợp tác, thậm chí còn không thể bước vào cửa của công ty người ta. Lúc này, Kiều Viên chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Lý Văn Sơn. Mặc dù lúc này Lý Văn Sơn đang muốn trảnh mặt Kiêu Viễn, sợ bị lây phiền phức, nhưng vì thể diện vẫn trả lời điện thoại. “Chủ tịch Kiều Viễn, ông gọi điện thoại đến thật khiến Lý Văn Sơn tôi khó xử, có chuyện gì thì mau nói đi!” Lý Văn Sơn đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn có liên quan gì đến Kiều Viễn. Mặt Kiều Viễn đen như đột nồi. Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý... nhà họ Kiều của tôi sắp xong rồi, mong anh nể tình bạn cũ mà giúp tôi lần này!” Kiều Viễn nói. Lý Văn Sơn sa sầm mặt, anh ta đã nghe chuyện của Kiều Viễn từ lâu, Lý Văn Sơn cảm thấy Kiều Viễn hoàn toàn phải chịu trách nhiệm về việc tự chuốc lấy rắc rối này của bản thân. Giúp đỡ? Làm thế nào để giúp đỡ? “Chủ tịch Kiều thật sự đánh giá tôi quả cao rồi, nhà họ Lý chúng tôi là dòng tộc nhỏ, công ty nhỏ, làm sao có thể giúp được ông?" Lý Văn Sơn cười khổ, "Tổng giám đốc Lý, tôi biết chuyện này không nên làm phiền đến anh, nhưng tôi không còn cách nào khác. Anh có thể giúp tôi hẹn gặp chủ tịch Triệu Phong của Tập đoàn Phi Vũ, cho tôi có cơ hội đích thân xin lỗi anh ấy không!" Kiều Viên nói. Chương 993: Không thể lay chuyển "Cái này..." Lý Văn Sơn hơi khó xử, không biết có nên đồng ý hay không. "Tổng giám đốc Lý, tối, Kiều Viễn, sẵn sàng chia cho anh 10% cổ phần của nhà họ Kiều sau khi mọi việc kết thúc, anh nể tình bạn bè cũ mà giúp tôi lần này đi!" Kiều Viễn hiểu rõ đạo lý phải nói lợi ích trước khi bàn chuyện hơn ai hết. Mặc dù anh ta cứ như vậy mà nhượng cổ phần của mình cho Lý Văn Sơn, nhưng trước mặt thì đó là cách duy nhất. “Vậy thì tôi sẽ thử, nhưng có thành hay không thì tôi không thể đảm bảo được!" Lý Văn Sơn trả lời, Dù sao thì chuyện này cũng chỉ hứa miệng. Nếu Triệu Phong không đồng ý thì anh ta cũng không có tổn thất gì, còn nếu như Triệu Phong đồng ý thi anh ta sẽ có thể dễ dàng kiếm được một món lời lớn. Sau khi cúp điện thoại của Lý Vân Sơn, Kiều Viễn lần lượt gọi cho Tập đoàn Âu Dương và người nhà họ Chu. Nội dung cuộc gọi hoàn toàn giống nhau, hứa hẹn nhiều lợi ích khác nhau để những người này giúp anh ta liên hệ với Tập đoàn Phi Vũ, có cơ hội xin lỗi. Trong Tập đoàn Phi Vũ, Triệu Phong đang có ý định rời khỏi để đi tìm Mộc Hồng Diệp. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên... Các cuộc gọi từ Lý Văn Sơn, Chu Cẩn và Âu Dương Quang Viễn lần lượt gọi đến... Nội dung các cuộc điện thoại gần như giống nhau, đều cầu tình cho Kiều Viền. Sau khi cúp điện thoại, Triệu Phong không nhịn được nở nụ cười, có thể khiển đám cáo già này cầu tình cho anh ta, Kiêu Viên chắc chắn đã mất không Ít tiền... "Tiêu Nhược, sợ rằng đã đến lúc nên gặp những người của mười dòng tộc giàu có và quyền lực nhất ở Kinh Đô rồi..." Triệu Phong nói. Hiện tại mười dòng tộc giàu có và quyền lực nhất ở Kinh Đô về cơ bản đã được Tập đoàn Phi Vũ mua lại, Triệu Phong cũng muốn nhân cơ hội này tập hợp những người này lại với nhau để bàn kế hoạch trong tương lai. Đặc biệt là bên phía dòng tộc mãi vẫn không có tin tức gì nên Triệu Phong phải chuẩn bị đầy đủ. Biệt thự Thiên Vân Sơn, Mộc Hồng Diệp hồi hộp chờ Triệu Phong đến. Hôm nay bên phía dòng tộc truyền đến tin tức. Gia chủ đã biết chuyện Triệu Phong giết chết Triệu Tư Nguyên, bảo Triệu Phong nhanh chóng trở về dòng tộc. Là phúc hay là họa, cả Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp đều không biết. Chỉ là sau khi có kết quả, Vân Lão cũng không thay đổi yêu cầu hay mệnh lệnh của chủ nhà với Triệu Phong. Lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ ô tô. Đỗ xe xong, Triệu Phong bước vào. Khi Triệu Phong bước vào, khóe mắt Mộc Hồng Diệp trở nên ướt át. Triệu Phong biết Mộc Hồng Diệp đang lo lắng cho mình nên không nói gì, anh cười nhẹ rồi đi đến bên cạnh Mộc Hồng Diệp, ôm cô ấy vào lòng. "Đừng lo lắng, chỉ trở về xem xét một lúc mà thôi. Anh nghĩ Vân Lão đã nói sự thật cho ông của anh và mọi người rồi!" Triệu Phong nhẹ nhàng nói. Mộc Hồng Diệp thở phào nhẹ nhõm, nếu đối mặt với người khác, họ có thể lựa chọn phản kháng, nhưng đối mặt với dòng tộc, cô ấy biết mình không có cơ hội phản kháng. “Em sẽ trở về cùng anh!” Mộc Hồng Diệp kiên định nói. Triệu Phong sờ trán Mộc Hồng Diệp, cười nói: "Đừng cỏ ngốc nữa, chuyện này không liên quan đến em, đợi sau khi anh về sẽ cho em một bất ngờ lớn!" “Em không muốn bất kỳ điều bất ngờ nào, chỉ cần anh có thể quay lại là tốt rồi!” Mộc Hồng Diệp nói, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. "Được." Cùng lúc đó, biệt thự gia tộc Ngoan Nhân. Kể từ sau cái chết của Triệu Tư Nguyên, Nguyễn Lão ngày ngày tự giam mình trong biệt thự. Ngoại trừ tham gia hội nghị dòng tộc ra ông ta gần như không gặp bất cứ người nào. Lúc này, Nguyễn Lão vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ của mình như thường lệ, một người trẻ tuổi yên lặng ngồi đối diện với ông ta. Người trẻ tuổi ăn mặc giản dị, đôi mắt mảnh lộ ra một vẻ lạnh lùng khó tả. Làn da trắng mịn, dịu dàng khiến bất cứ ai hay bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ghen tị! Người thanh niên đang nghịch con dao găm bằng vàng trong tay, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường. "Yểm Khâu, chuyện này tôi cầu xin cậu, sau khi giải quyết xong, tôi sẽ tìm cách cướp khế ước của dòng tộc giao cho cậu!" Nguyên Lão nhẹ giọng nói. Chàng trai trẻ này là thủ lĩnh của tổ chức Ám Yểm, Yểm Khâu Không ai có thể ngờ rằng thủ lĩnh của tổ chức sát thủ số 1 thế giới, được biết đến với cái tên Ám Võng lại là một người trẻ tuổi như vậy. "Ha ha ha." Ám Võng cười khiến da đầu người khác tê rần: "Hy vọng ông sẽ giữ lời hứa, đến lúc đó nếu như ông không thực hiện theo lời hứa, tôi không ngại tiễn ông lên đường đâu!" Bình thường, nếu có người dám nói chuyện với Nguyên Lão như vậy, người đỏ nhất định không thể ra khỏi biệt thự này, nhưng lúc này Nguyên Lão cũng không hề tỏ ra tức giận, bởi vì ông ta biết trên đời này nếu còn có ai có thể đổi phó với Triệu Phong thì chỉ có người trẻ tuổi trước mặt này thôi. Nguyên Lão gật đầu: "Yên tâm!" Sau khi im Võng rời khỏi biệt thự, ánh mắt của Nguyễn Lão lại trở nên ảm đạm, nhìn sao trên trời, trong đầu đầy tâm sự. Đây là cơ hội cuối cùng của ông ta! Ngày hôm sau, Khách sạn Thiên Hòa. Có rất nhiều vệ sĩ túc trực ở đây, bởi vì hôm nay là ngày mà Triệu Phong tập trung mười dòng tộc giàu có và quyền lực nhất ở Kinh Đô. Lúc này còn rất sớm, nhưng ngoài Kiều Viên, các thành viên của dòng tộc khác đều đã đến. Chu Cẩn và gia chủ đang ngồi trong phòng riêng lớn, "Kiều Viên không biết hôm nay còn trở lại không, nghe nói bây giờ anh ta sắp phá sản rồi..." Chu Cẩn cảm thán nói. Mọi người nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, không ai dám nói chuyện, bọn họ không biết thái độ của Triệu Phong về chuyện của nhà họ Kiều như thế nào. Lúc này, không biết ai hét lên: "Cậu Triệu tới rồi!" Soat! Mọi người lần lượt đứng dậy, ánh mất đều nhìn về phía cửa. Đúng lúc này, Triệu Phong từ cửa bước vào, nhìn thấy mọi người, khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Khi Triệu Phong đã ngồi vào chỗ, mọi người mới ngồi xuống. Sau khi Triệu Phong nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Kiều Viên nên hơi kinh ngạc. “Kiều Viễn đầu?” Triệu Phong thản nhiên hỏi. Mọi người nhìn nhau, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên lặng đến nồi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. "Ở bên ngoài, không dám vào!" Chu Cẩn thận trọng nói. Triệu Phong cười khổ, không ngờ lả gan của Kiều Viễn lại nhỏ đến vậy. “Bảo ông ta vào đi, nếu hôm nay đã gọi mọi người đến, tôi cũng không định đuổi ông ta!” Triệu Phong nhẹ giọng nói. Chu Cẩn gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng riêng. Thì ra Kiều Viễn đang đợi Triệu Phong gọi đến mình ở phòng bên cạnh, lúc này đang sợ đến nỗi run lên. Thầy Chu Cẩn đi tới, Kiều Viễn vội vàng đứng dậy hỏi: "Sao rồi, hội trưởng Chu, cậu Triệu nói như nào!" Chu Cẩn cười lạnh, vỗ vỗ vai Kiều Viễn nói: "Đừng căng thẳng, qua đó đi, cậu Triệu không định truy cứu trách nhiệm của ông nữa!" Kiều Viễn thở phào một hơi: "Được được... cảm ơn hội trưởng Chu." Theo sau Chu Cẩn vào phòng riêng, sắc mặt của Kiều Viễn lập tức tái mét khi nhìn thấy Triệu Phong. Chân run bần bật, đi đến trước người Triệu Phong. "Cậu Triệu..." Triệu Phong gật đầu, ra hiệu để Kiều Viên ngồi vào chỗ của mình. Sau khi mọi người đã yên vị Triệu Phong nói: "Những người đến đây hôm này đều là những nhân vật đáng kinh ở Kinh Đô, cảm ơn tất cả mọi người đã tin tưởng và ủng hộ Tập đoàn Phi Vũ..." Kinh Đô ngày nay đã khác hoàn toàn so với trước đây, Tập đoàn Phi Vũ đã trở thành một sự tồn tại không thể lay chuyển ở đây. Triệu Phong không biết Tập đoàn Phi Vũ sau khi về với dòng tộc có gặp khó khăn gì không. Chương 994: Cuộc đối đầu của các cao thủ Triệu Phong cũng cư xử rất tự nhiên trên bàn ăn, nhanh chóng khiến những người có mặt trút bỏ tâm trạng lo Phong. Ăn uống được một lúc. "Cậu Triệu, trước đây Kiều Viên tôi đã xúc phạm đến anh, xin anh hãy thai thứ cho tôi..." Tranh thủ lúc mọi người đang nói chuyện, Kiều Viên kinh cần cầm ly rượu đến trước mặt Triệu Phong. Triệu Phong gật đầu nhè nhẹ, khóe miệng nhếch lên, cũng cầm một chén trà trên bàn lên, "Ông đã nghĩ đến việc mua lại tập đoàn Kiều Dân chưa?” Triệu Phong cười hói. Kiều Viền gật đầu liên tục, bây giiwf ông ta không còn quan tâm điều kiện của bên kia nữa. "Cậu Triệu, chuyện này để anh quyết định..." Kiều Viên nói. Tối hôm đó, Triệu Phong cũng không nhắc nhiều tới chuyện công việc, những người này đã ở trong thương trường nhiều năm, tất nhiên có thể nhìn ra ý đồ của Triệu Phong, ai nấy đều bày tỏ lòng trung thành với Triệu Phong và Tập đoàn Phi Vũ. Khi mọi người giải tán xong, Triệu Phong cũng rời khỏi khách sạn, nhanh chóng trở về biệt thự. Đêm đó, khi Triệu Phong đang lái xe trên đường ở ngoại ô, trong gương chiếu hậu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô màu đen. Ánh mắt Triệu Phong dừng lại, trong lòng nảy sinh cảnh giác. "Người của Ám Yểm?" Triệu Phong rất ghét tổ chức sát thủ này, trốn trong bóng tối, lúc ẩn lúc hiện, tuy rằng không thể thương tổn đến anh, nhưng ra tay hết lần này đến lần khác không khỏi khiến người khác cảm thấy ghét bỏ. Triệu Phong cố ý giảm tốc độ, chiếc xe màu đen cũng không nhanh không chậm bám theo, có vẻ không sợ bị Triệu Phong phát hiện, lại có vẻ rất kiên nhẫn. “Ha?" Triệu Phong cười trừ, không ngờ tên sát thủ này lại công khai như vậy. Trong khi lái xe, Triệu Phong gọi cho Kim Nam, chuẩn bị gọi người. Ngoài dự đoán của Triệu Phong, điện thoại nhận được tin nhắn từ một người lạ. "Kim Nam đang đợi anh ở phía dưới..." Triệu Phong đột nhiên run lên. Kim Nam là người trong Khu Xảm, bên cạnh cao thủ nhiều như nấm, chắc chắn làm rất tốt việc đảm bảo an toàn, Có thể giết Kim Nam dễ dàng như vậy cho thấy phương pháp và kỹ năng của người này chắc chắn vượt quá khả năng của người thường. Triệu Phong vẫn gọi điện thoại cho Kim Nam, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Nhưng giọng nói truyền đến không phải của Kim Nam, mà là một giọng nói trầm thấp của đàn ông. “Anh là ai?” Triệu Phong lạnh lùng hỏi. "Ha ha ha..." Người đàn ông nói nhỏ qua điện thoại: "Không phải anh vẫn luôn tìm tôi sao?" "Ám Yểm?" Triệu Phong nghi ngờ nói. "Giết hết bốn người của tôi, tôi sẽ đích thân gặp mặt anh, hi vọng anh sẽ không để tôi phải thất vọng!" Nói xong liền cúp máy. Chiếc xe phía sau cũng tăng tốc nhanh, đuổi theo xe của Triệu Phong. Triệu Phong nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch, đội một chiếc mũ lưỡi trai đang nhìn chằm chằm vào mình. Sát thủ nhìn nhìn Triệu Phong, cười nhẹ rồi chỉ vào một ngã tư không xa ở phía trước. “Thú vị!” Triệu Phong nói thầm trong lòng. Hai xe đi ngang hàng, phóng nhanh vào tuyến đường ngoại ô tại ngã tư. Đến một nơi vắng vẻ, hai chiếc xe gần như cùng lúc dừng lại sau một củ và quay đầu đẹp mắt. Kit! Khi Triệu Phong xuống xe, cánh cửa của chiếc xe màu đen cũng được mở ra. Sát thủ với chiếc mũ lưỡi trai xuất hiện trước mặt Triệu Phong không ai khác, chính là Yểm Khâu. Yểm Khâu cởi mũ lưỡi trai ra. Điều khiển Triệu Phong sửng sốt là người này trông còn trẻ hơn cả mình. Da trắng như tuyết, khó có thể tưởng tượng đây là làn da của một người đàn ông. "Kim Nam đang đợi anh ở phía dưới..." Triệu Phong đột nhiên run lên. Kim Nam là người trong Khu Xảm, bên cạnh cao thủ nhiều như nấm, chắc chắn làm rất tốt việc đảm bảo an toàn, Có thể giết Kim Nam dễ dàng như vậy cho thấy phương pháp và kỹ năng của người này chắc chắn vượt quá khả năng của người thường. Triệu Phong vẫn gọi điện thoại cho Kim Nam, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Nhưng giọng nói truyền đến không phải của Kim Nam, mà là một giọng nói trầm thấp của đàn ông. “Anh là ai?” Triệu Phong lạnh lùng hỏi. "Ha ha ha..." Người đàn ông nói nhỏ qua điện thoại: "Không phải anh vẫn luôn tìm tôi sao?" "Ám Yểm?" Triệu Phong nghi ngờ nói. "Giết hết bốn người của tôi, tôi sẽ đích thân gặp mặt anh, hi vọng anh sẽ không để tôi phải thất vọng!" Nói xong liền cúp máy. Chiếc xe phía sau cũng tăng tốc nhanh, đuổi theo xe của Triệu Phong. Triệu Phong nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch, đội một chiếc mũ lưỡi trai đang nhìn chằm chằm vào mình. Sát thủ nhìn nhìn Triệu Phong, cười nhẹ rồi chỉ vào một ngã tư không xa ở phía trước. “Thú vị!” Triệu Phong nói thầm trong lòng. Hai xe đi ngang hàng, phóng nhanh vào tuyến đường ngoại ô tại ngã tư. Đến một nơi vắng vẻ, hai chiếc xe gần như cùng lúc dừng lại sau một củ và quay đầu đẹp mắt. Kit! Khi Triệu Phong xuống xe, cánh cửa của chiếc xe màu đen cũng được mở ra. Sát thủ với chiếc mũ lưỡi trai xuất hiện trước mặt Triệu Phong không ai khác, chính là Yểm Khâu. Yểm Khâu cởi mũ lưỡi trai ra. Điều khiển Triệu Phong sửng sốt là người này trông còn trẻ hơn cả mình. Da trắng như tuyết, khó có thể tưởng tượng đây là làn da của một người đàn ông. Trên người sát thủ có một luồng sát khí mạnh mẽ, luồng sát khí này khiến Triệu Phong hơi kinh ngạc. Hơi thở mạnh mẽ mà sát thủ để lộ ra là hơi thở mạnh nhất trong số những người mà Triệu Phong từng thấy ngoại trừ sư phụ của anh ra “Thật đáng tiếc, nếu không phải có người ra điều kiện mà tôi không thể từ chối, tôi thực sự không muốn giết anh!” Yểm Khâu nói. Trong một lúc, Triệu Phong không thể nghĩ ra được bây giờ ở Kinh Đô có ai muốn giết mình, sự nghi ngờ lóe lên trong lòng anh. "Anh nghĩ rằng mình có thể giết tôi?" Triệu Phong nhưởng mày hỏi. "Có thể thử xem." Nói xong, ánh mắt của Yếm Khâu ngưng tụ lại, không biết từ lúc nào một cây loan đạo kỳ dị đã xuất hiện trong tay anh ta. Đối mặt với Yểm Khâu, Triệu Phong không dám sơ ý. Hai chân phát lực, phóng lên trước, Keng! Loan đạo của Yểm Khâu cực nhanh, như thể âm thanh cắt ngang không trung đánh vào Triệu Phong, Tốc độ đáng sợ này khiến Triệu Phong không dám xem nhẹ mà đỡ lấy, đành phải né tránh. Trảnh ba nhát đao của Yếm Khâu. Triệu Phong cảm thấy trong lòng có một áp lực vô hình, Tốc độ của Yểm Khâu càng lúc càng nhanh! Bup! Triệu Phong lợi dụng đường đao bị hụt, trong lúc nó sang bên cạnh, chân liền đá vào cánh tay của Yểm Khẩu. Nếu là người bình thường chịu củ đả này xong, tay chắc chắn sẽ bị gãy. Nhưng Yểm Khâu lại chỉ lùi lại một bước để ổn định cơ thể. "Ha ha..." giọng nói của Yểm Khâu cực kỳ quỷ dị: "Thoải mái!" Triệu Phong đáp xuống đất, trong mắt hiện lên sát khí chưa từng có! Người này quá khủng bố, thực lực thế mà có thể so với mình! Không đợi Triệu Phong suy nghĩ nhiều, lúc này người Yểm Khâu khẽ động, một ánh sáng lóe lên, lại ập tới phía Triệu Phong. Lần này, Yểm Khâu đã từ bỏ việc sử dụng loan đào, cho đao vào vỏ, đánh tay đối với Triệu Phong. Phải nói rằng cách tiếp cận này rất thuận lợi trong cuộc đối đầu của các cao thủ. Vị Triệu Phong luôn đề phòng loan đạo của Yểm Khâu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nên mọi hành động của Triệu Phong đều phải chừa lại chỗ lui, điều này khiến Triệu Phong gặp bất lợi. Bum! Bum! Hai đầm đập vào nhau, cả hai đồng thời lùi lại một bước, có vẻ họ bị ảnh hưởng trước sức mạnh của nhau. "Quả nhiên anh không khiến tôi thất vọng!" Yểm Khâu cười lạnh nói. Triệu Phong thu lại nằm đấm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nhưng anh lại khiến tôi hơi thất vọng!" Còn chưa dứt lời, lần này Triệu Phong chủ động tấn công Đối với anh mà nói, hôm nay nhất định phải xử lý Yếm Khâu, nếu không có một cao thủ nhìn chằm chằm vào mình như vậy đúng là một điều khủng bố. Hình bóng của hai người lại biến thành hai vệt sảng dưới ánh trăng... Sau vài hiệp, cả hai đều chịu vài đầm nhưng vẫn không bị làm sao. “Còn muốn tiếp tục sao?" Yểm Khâu cười lạnh, vỗ nhẹ lớp bụi trên người, cất thanh loan đạo trong tay đi. “Không giết được tôi thì làm sao anh có thể trở về báo cáo kết quả?" trong lòng Triệu Phong biết rõ cứ đánh tiếp như vậy thì bên nào cũng sẽ có lợi, nhưng có thể thời gian sẽ kéo dài rất lâu, "Từ trước tới giờ Yểm Khâu tôi không cần phải báo cáo kết quả!" “Tôi rất tò mò, rốt cuộc là điều kiện như thế nào mới có thể khiến anh ra tay đối phó với tôi?” Triệu Phong mỉm cười, cố gắng lấy được một số thông tin hữu ích từ miệng của Yểm Khâu. "Anh muốn biết bàn tay phía sau mọi chuyện, tôi có thể nói cho anh biết, nhưng tôi có một điều kiện..." Yểm Khâu cười nhạt, có vẻ cũng không định giấu giếm nữa. Sau trận chiến vừa rồi, Yếm Khâu vô cùng khâm phục sức mạnh của Triệu Läng. "Nói đi! Nếu là tiền, tôi nghĩ mình có thể cho anh nhiều hơn!" Triệu Phong cười. Nếu có thể khiến Yểm khâu làm việc cho mình, điều đó chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ.
Bình luận facebook