-
PHẦN III END
11.
Trong thời gian nằm viện, tôi thường xuyên nằm mơ khiến tinh thần tôi ngày một suy sụp.
Những chi tiết ngầm trong "giấc mơ cảnh báo" trước đó dần liên kết với nhau.
Sau khi tôi và Từ Ngạn Phong kết hôn, người luôn đối đầu với Từ Ngạn Phong vô số lần chính là Thẩm Khác.
Anh ấy liên tục tạo rắc rối dù vẫn ở nước ngoài.
Trong giấc mơ, tôi luôn đứng về phía Từ Ngạn Phong và giúp anh ấy vượt qua khó khăn hết lần này đến lần khác.
Ở kiếp này, tôi quyết định đứng ngoài để họ đấu đá với nhau.
Tôi cảm thấy đứng ngoài xem vui hơn nhiều, thi thoảng còn đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Trong thời gian Từ Ngạn Phong bị giam giữ, bố mẹ anh ta đã đến cầu xin cho anh ta nhiều lần.
Ngày tôi xuất viện, bố mẹ tôi đã cầu tình cho anh ta.
- Bố mẹ, hai người có chắc chắn muốn anh ta thoát tội không?
Tôi không đồng ý ngay mà cẩn thận xác nhận lại với họ.
- Bố mẹ đã tham vấn luật sự. Trường hợp này, nó cùng lắm ngồi t/ù// khoảng 3 năm thôi, không hề lâu. Chưa kể đến mối quan hệ làm ăn giữa Từ gia và Kiều gia vẫn còn đan xen phức tạp, chúng ta cần thời gian để cắt đứt hoàn toàn với họ. Chúng ta làm ăn lâu năm như vậy rồi, tầm nhìn xa thì mới bắt được cá lớn. Kiều Uẩn, con hiểu chứ?
Tôi đoán rằng họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của Từ Ngạn Phong và độ vô liêm sỉ của nhà Từ. Họ đang muốn chấm dứt mối quan hệ với Từ gia.
Thật bất ngờ.
Tôi đồng ý làm đơn hoà giải với điều kiện là phải chấm dứt mối hôn ước của 2 bên gia đình.
Bố mẹ của Từ Ngạn Phong cảm thấy có lỗi và sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm. Họ đã đồng ý.
Sau khi hôn ước bị huỷ bỏ, Thẩm Khác xuất hiện trước mặt tôi một cách thoải mái hơn, chăm chút giúp tôi xử lí mọi chuyện.
Nỗi sợ hãi bị Từ Ngạn Phong kiểm soát khiến tôi hiểu được rằng thực lực giữa tôi và anh ta chênh lệch rất lớn. Trước khi anh ta bị loại bỏ hoàn toàn, tôi cần người bảo kê.
Thẩm Khác là một lựa chọn tốt.
Tuy anh ấy chung huyết thống với Từ Ngạn Phong, nhưng tính cách của Thẩm Khác lại tốt hơn Từ Ngạn Phong rất nhiều.
Anh ấy đẹp trai, hiền lành, ân cần. Tôi xin bố mẹ cho ra ở riêng.
Thẩm Khác chuyển đến sống chung với tư cách là bạn trai.
Tôi cũng không đuổi anh ấy đi.
Từ Ngạn Phong đã cho tôi bài học rằng tôi nên lắng nghe theo con tim và biết trân trọng thời gian.
Tôi vẫn khá lo lắng và nhờ bố tìm giúp tôi vệ sĩ nữ.
Thật kỳ diệu, sau khi sống chung với Thẩm Khác, tôi không còn nằm mơ thấy những giấc mộng kia nữa.
Chất lượng giấc ngủ đã được cải thiện đáng kể.
Việc đàm phán dự án công viên đã giúp bố tôi thấy được tiềm năng của tôi. Ông ấy thường xuyên đưa tôi đi công tác cùng và giới thiệu tôi đến các đối tác kinh doanh của ông ấy.
Tên gọi uyển chuyển khác của việc bố tôi đang làm là: Chuyển nhượng kinh doanh cho tôi rồi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng mẹ tôi.
Trong giấc mơ, Từ Ngạn Phong đã dụ dỗ tôi bằng những viên đ/ạ//n bọc đường rằng anh ấy quan tâm đến tôi nên không muốn tôi làm việc vất vả. Dần dần tôi trở nên mai mục.
Nhưng sau lưng anh ta âm thầm vắt kiệt tài nguyên của tôi phục vụ cho nhu cầu và mục đích của anh ta.
Ý định ban đầu của tôi là đợi cho đến khi Từ Ngạn Phong không còn gì trong tay, tôi sẽ vứt bỏ anh ta rồi bắt đầu đi ngao du thiên hạ.
Khi thấy tóc bạc mọc trên thái dương của bố, tôi thay đổi kế hoạch để chiều lòng bố mẹ.
Dù bố mẹ tôi đang trong giai đoạn "chuyển giao" quyền hạn cho tôi, nhưng họ vẫn gây ra kha khá tổn thất cho Từ gia.
Họ tìm ra nhiều lý do khác nhau để truy thu lại các khoản cho vay từ Từ thị, làm gián đoạn "công tác gây vốn" cho Từ thị và chấm dứt một số dự án đang đàm phán với Từ thị.
Một số đối tác của Từ thị là bạn của bố tôi, sau khi họ nhìn thấy tình cảnh này, họ đã dứt khoát cắt đứt hợp tác với Từ thị.
Gia tộc Từ lâm vào cảnh hỗn loạn vì chuyện tư lẫn công.
Từ Ngạn Phong cuối cùng cũng nhận ra vai trò mấu chốt của tôi và bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Anh ta thậm chí còn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty.
Nhưng tôi đã tỉnh mộng, tôi hiểu rằng hạnh phúc là do chính mình tạo ra, còn sự nghiệp là sự đảm bảo lớn nhất đối với phụ nữ.
Tôi chỉ đang đợi thời cơ để giáng một đòn trực diện vào Từ gia.
Mỗi lần đến công ty, Từ Ngạn Phong đều mang theo một bó hoa Linh lan mà tôi yêu thích.
Ý nghĩa của loài hoa này là: sự trở lại của hạnh phúc.
Anh ta mong tôi sẽ tha thứ cho mình vì tình bạn thời thơ âu suốt 20 năm giữa chúng tôi.
Đôi khi anh ta còn tự đánh bản thân mình trước mặt mọi người.
Tôi bức xúc đến mức báo cho bộ phận an ninh của công ty rằng anh ta không được phép bước vào đây nữa.
Không lâu sau, Từ Ngạn Phong đuổi theo về tận nhà tôi.
Thẩm Khác mặc quần rộng thoải mái ra mở cửa. Từ Ngạn Phong phát điên ngay tại chỗ.
Họ đã có một cuộc chạm trán nảy lửa ở hành lang.
Tôi quấn khăn tắm và phấn khích nhìn họ một cách thích thú.
12.
Vào tháng thứ 3 kể từ lúc Từ thị niêm yết trên sàn chứng khoán, trên mạng bắt đầu xuất hiện nhiều video.
Tất cả đều là cảnh Từ Ngạn Phong chim chuột với Tô Diệp trong công ty tôi.
Nhiều góc quay, nhiều mốc thời gian khác nhau khiến mọi thứ trở nên đáng tin cậy hơn.
Cùng lúc đó, cư dân mạng còn nhiệt tình đưa ra bằng chứng cho thấy Từ Ngạn Phong và Tô Diệp đã hẹn hò từ lâu, đến giờ vậy vậy.
Trong khi video Từ Ngạn Phong gửi hoa và đến công ty tôi xin tha thứ trong mấy tháng qua cũng được mọi người chú ý đến.
Chỉ trong thời gian ngắn, Từ Ngạn Phong đã bị gắn mác bắt cá hai tay và đạo đức giả.
Những năm gần đây, Từ Ngạn Phong đã tạo được hình tượng người con hiếu thảo, tổng tài trẻ, đẹp trai và tài năng trước công chúng.
Hình tượng sụp đổ chỉ trong chớp mắt, khiến mạng xã hội xôn xao.
Phòng quan hệ công chúng của Từ gia vừa dập xong chuyện này, thì lại có chuyện khác bị bóc ra.
Giống như Tiểu Cường (gián) sinh sôi nảy nở không thể biến mất.
Bài đăng được truy ra từ các địa chỉ IP từ khắp nơi trên thế giới, ai là người đăng vẫn không được tìm thấy.
Những video này không hề gây hại cho Từ thị chút nào.
Tuy nhiên, hình ảnh Từ thị bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu biến động, ảnh hưởng ít nhiều đến trái tim mong manh dễ vỡ của tất cả nhà đầu tư nhỏ.
Niềm tin của các nhà đầu tư lớn thậm chí còn bị lung lay nhiều hơn.
Từ Ngạn Phong đã hỏi tôi nhiều lần rằng có phải tôi là người làm những chuyện trên mạng kia không.
Tôi trực tiếp gửi cho anh ta giấy uỷ quyền cho luật sư, kiện anh ta tội phỉ báng.
Một nhân viên khách sạn đã đăng video Từ Ngạn Phong và Tô Diệp làm thịt nhau vào ngày đính hôn của tôi và Từ Ngạn Phong.
Một cư dân mạng ẩn danh khác tự nhận mình là nhân viên của khách sạn nơi tổ chức buổi ký kết hợp đồng kia, công khai bản ghi âm tôi bị Từ Ngạn Phong đánh đập và đe doạ lên.
Từ Ngạn Phong vốn là người thừa kế được Từ gia chỉ định từ lâu.
Ngay hai cú tấn công cuối cùng kia, giá cố phiếu Từ thị đã rớt tới mức chạm đáy,
Từ gia lập tức trở thành trò cười trong thiên hạ.
Những lời mà Từ Ngạn Phong nói đã bị cư dân mạng chế giễu.
Vô số người đã nhại lại Từ Ngạn Phong và tạo ra trào lưu meme.
[Hôn ước của anh là do gia đình định đoạt. Người duy nhất anh yêu chính là em. Anh có thể cho em bất cứ điều gì ngoại trừ hôn nhân]
[Tôi không muốn cưới cô ấy, nhưng tôi chỉ có thể cưới cô ấy. Tuy được 2 người phụ nữ yêu thương nhưng tôi vẫn là nạn nhân]
[Em yêu tôi? Vậy thì hãy cưới tôi, chúng ta sẽ trở thành người nhà. Cái gì của nhà em cũng là của tôi]
[Bố chồng, công ty con lại thiếu tiền. Nhanh lên, nếu không con sẽ làm cho con gái bố nở mày nở mặt liền!]
[Trợ lý mới là chân ái, còn vợ là bị ép buộc. Vợ có thể g//i/ế//t// nhưng trợ lý không thể bị sỉ nhục]
[Cục cưng, chúng ta hãy chơi một trò chơi: Thử xem đầu em cứng hay lòng em cứng hơn. Ôi không, lòng anh cứng]
[Mỗi ngày đều hỏi: Con khốn, hôm nay đã học được cái nghe lời tôi chưa?]
Những câu chuyện cười này mang lại cho tôi niềm vui và xoa dịu đi rất nhiều sự bực tức trong lòng.
Tuy nhiên, sau khi đoạn video tôi quay lén được tung ra. Thẩm Khác đã đòi lại điện thoại.
- Anh muốn bao nhiêu để em chuyển khoản. 10.000 tệ có đủ không?
Tôi chủ động nhắn tin với anh ấy.
Dù chiếc điện thoại kia tôi không sử dụng, vẫn luôn để trong ngăn tủ ở nhà. Nhưng tôi không muốn trả lại.
Thẩm Khác nói tôi dùng tiền để sỉ nhục anh ấy, anh ấy sẽ "phạt" tôi nếu tôi để anh bắt được.
Anh ấy còn nói nếu tôi không muốn trả lại thì có thể thay bằng cách khách.
Tất nhiên, điện thoại chỉ là chuyện nhỏ.
Từ gia đã chi rất nhiều tiền cho các phương tiện truyền thông, các website để xoá đi những video lẫn bản ghi âm kia.
Tuy nhiên, có rất nhiều người mua cổ phiếu của Từ thị, bản thân Từ thị cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nên họ tranh thủ ném đá giấu tay khi Từ thị gặp chuyện.
Tôi cũng hơi thất vọng không ngờ Từ thị lại bị đánh bại bởi chuyện tầm thường này.
Điều tôi luôn hướng đến chính là Từ thị phá sản và công ty bị mua lại.
Trong vài năm tiếp theo, tôi làm theo sự chỉ bảo trong giấc mơ, giành về tay nhiều dự án mà Từ thị ký kết trong giấc mơ kia.
Nếu hình thức là đấu thầu, tôi sẽ thắng thầu với giá cực thấp.
Bố Từ luôn cho rằng có nội gián trong công ty, điều tra nhiều lần vẫn không truy ra được. Trong lòng ngày càng bất an.
Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để đạt được mục đích của mình.
Mấy lần cạnh tranh trên thương trường với Thẩm Khác, tôi cứ ngỡ anh ấy sẽ không nhân nhượng. Nhưng anh ấy lại không bao giờ phản bội tôi.
Anh ấy thậm chí còn làm hậu phương giúp tôi thành công trong sự nghiệp.
Tôi cũng nhận thấy rằng anh ấy quản lý ngân sách rất tốt, có thể tối đa hoá lợi nhuận của dự án trúng thầu.
Đột nhiên tôi biết được Từ Ngạn Phong đã cảm thấy thế nào mỗi khi anh ta lợi dụng tôi...
13.
Bố mẹ tôi là những người tin Phật.
Tuy tham vọng của Từ thị không quá lớn, bản thân bố Từ cũng không muốn công khai tham vọng của mình. Nhưng nhà Kiều lại là "nguồn thu" lớn nhất.
Huỷ bỏ hôn ước giữa hai nhà Kiều - Từ cũng mang lại nhiều hậu quả lâu dài.
Bố của Từ Ngạn Phong, Từ Hào, có con mắt tinh tường. Khi công ty ngày càng sa sút, ông ấy nhận ra nguyên nhân sâu xa chính là Từ Ngạn Phong.
Ông ấy đã lớn tuổi, tuy có nhiều con gái ngoài giá thú nhưng ông chỉ có duy nhất người con trai cả kia.
Đứa con trai còn lại đã vào gia phả nhà người khác, nên đương nhiên ông ấy không muốn "đuổi" Từ Ngạn Phong đi.
Nhưng ông ấy vẫn có gan đến nhà tôi thăm hỏi.
Lúc này, tôi đã là người đứng đầu nhà họ Kiều. Nhà họ Thẩm cũng đã đạt được vô số thành tựu nhất định, đi đến đâu cũng có người nịnh nọt.
Bố mẹ đã gọi điện bảo tôi đến. Từ Hào thao thao bất tuyệt về chuyện nhìn tôi lớn lên trước mặt bố mẹ.
Tôi bất động.
- Kiều Uẩn, con biết thân phận thật của Khác Khác mà đúng không? Chú nghe nói hai đứa ở bên nhau cũng vài năm rồi, nếu như con không thích Ngạn Phong nữa thì có thể chuyển hôn ước thành Khác Khác cũng được. Chúng ta đều là người một nhà. Con xem, nếu chú gặp khó khăn thì con có thể giúp một tay được không?
Từ Hào lúng túng ngồi trước mặt tôi, thậm chí còn không dám uống trà.
- Cháu có nghe nói qua, nhưng không tin lắm. Chú họ Từ, anh ấy họ Thẩm. Làm sao có thể là người một nhà? Hơn nữa định trước hôn ước cũng không phải là chuyện tốt, Từ tiên sinh có thể không nhớ, nhưng cháu đã có được bài học để đời cho mình rồi. Những người trẻ tuổi như cháu tin rằng mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên. Còn quá sớm để cháu và Thẩm Khác bàn chuyện kết hôn.
Tôi đổ trà nguội ra khỏi tách của ông ấy, thay vào bằng trà nóng. Nhắc lại chuyện cũ.
- Chú Từ, chú cũng biết chuyện Ngạn Phong tổn thương, sỉ nhục, bỏ rơi cháu ra sao. Vết thương đã lành và làm sẹo không có nghĩ là không còn đau. Trước đây bố mẹ cháu phụ trách công ty, cháu đã phải chịu nhiều đau khổ từ cậu Từ kia. Họ chấm dứt làm ăn với Từ thị cũng vì yêu thương cháu. Nhưng cháu sẽ không bao giờ từ chối hợp tác làm ăn với Từ thị.
- Doanh nhân nào cũng theo đuổi lợi nhuận. Nếu Từ thị có dự án nào tốt và sẵn lòng chia sẻ với Kiều thị, cháu đương nhiên sẽ không từ chối. Tuy nhiên, tỷ lệ ăn chia sẽ cao hơn. Mong chú hiểu cho. Còn một điều nữa, cháu sẽ tôn trọng cậu Từ, biết điều mà tránh xa anh ta.
Tôi đẩy tách trà đến trước mặt ông ấy.
- Dù sao cõng rắn cắn gà nhà, một lần cũng đủ tởn tới già.
Từ Hào rời đi trong khi vẫn chưa uống được ngụm trà nào.
- Con dám nói đưa dự án tốt cho Thẩm Khác, mà đưa dự án tệ cho Từ thị sao?
Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Từ Hào nữa, bố tôi bật cười.
- Vẫn còn nhiều công ty đáng hợp tác, Từ thị liệu vẫn còn là một trong số đó?
Tôi ném tách trà của Từ Hào sang một bên và mỉm cười thờ ơ.
- Tiểu Uẩn, con là đang đề nghị Từ Hào cắt đi chỗ dựa của Từ Ngạn Phong sao?
Cuối cùng bố tôi cũng nhịn cười và hỏi.
- Con trai ông ta lựa chọn giữa công ty và con, vậy thì giờ con bảo ông ta lựa chọn giữa công ty và con trai mình thôi mà?
Tôi liếc nhìn bố.
- Được rồi, được rồi. Đứa trẻ này lớn rồi, cánh cũng đủ cứng, bố không cản được nữa, con tự xử lý đi.
Bố tôi tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh và bắt đầu lắc lư.
Mẹ tôi đang lặng lẽ đọc sách ở một bên và chợt nhìn sang.
- Uẩn nhi, con và Thẩm Khác cũng ở cùng nhau 3-4 năm rồi đúng không? Con thật sự không có ý định kết hôn sao?
Bà ấy hỏi tôi nhẹ nhàng, giọng điệu nghiêm túc.
- Nhiều người bên nhau 8-10 năm vẫn chưa kết hôn mà. Con có sắc lẫn tiền bạc. Có gì phải vội?
Tôi nhấp một ngụm trà và nói bâng quơ mà không hề đỏ mặt.
- Không muốn kết hôn thì cũng không sao. Điều quan trọng nhất là mẹ muốn con được hạnh phúc. Mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Còn về Kiều thị, sau này nó sẽ hoàn toàn thuộc về con. Con muốn để lại hay bán đi thì bố mẹ cũng không có ý kiến gì. Con muốn làm sao cũng được.
Mẹ tôi nhìn đi nơi khác và tiếp tục đọc sách.
...
Tôi đắm mình trong ánh nắng ấm áp và suy nghĩ xa xăm.
Trong mộng, Tô Diệp đã c//h//ế/t//, tôi cưới Từ Ngạn Phong và mang thai.
Tôi sảy thai một cách bất hợp lý.
Bác sĩ nói nguyên nhân là ăn trúng thứ không nên ăn.
Nhưng Từ Ngạn Phong là người chịu trách nhiệm về việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của tôi vào thời điểm đó.
Tôi không tài nào hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên, kiếp này tôi biết nguyên nhân từ đâu.
Trong mơ, vì thành tử cung quá mỏng cộng thêm việc cơ thể bị tổn thương sau khi sảy thai. Dẫn đến sau này tôi không thể mang thai được nữa.
Đây luôn là niềm hối tiếc của tôi.
Hiện tại, đôi lúc nằm nhớ lại mọi chuyện, tôi đã nghĩ đến việc sử dụng gen ưu tú của Thẩm Khác để sinh con.
Nhưng ý nghĩ đó đã bị loại bỏ đi lập tức.
Tôi thừa nhận mình bị thu hút bởi ngoại hình của Thẩm Khác, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng với Thẩm Khác.
Trong mộng, anh ấy chỉ xuất hiện 1 lần khi chúng tôi làm đám cưới.
Còn bây giờ, anh ấy xuất hiện tại tiệc đính hôn.
Anh ấy có sự nghiệp của riêng mình, theo cốt truyện trong giấc mơ, lẽ ra anh ta vẫn đang ở nước ngoài.
Không phải vì tai nạn của tôi thì anh ấy đã không ở lại bên cạnh tôi,
Liệu tôi có thể tin tưởng Thẩm Khác 100% không?
Tôi cũng không biết nữa.
14.
Tôi ở lại nhà bố mẹ tối hôm đó.
Tôi không về căn nhà mà tôi đang sống cùng với Thẩm Khác.
Đêm đó, giấc mơ kia lại xuất hiện.
Người ta hay nói đây là báo mộng, nhưng tôi không thấy như vậy. Bởi vì tất cả mộng báo trước đều kết thúc bằng cái c//h///ế//t// của tôi.
Còn giấc mơ hôm nay là cảnh tượng sau khi tôi c//h///ế///t//.
Sau khi tôi qua đời, Từ Ngạn Phong đã không thể giữ được Từ thị.
Bởi vì Thẩm Khác về nước, anh ấy đã dùng nhiều thủ đoạn điên cuồng để mua lại cổ phần của Từ thị. Cuối cùng, với tư cách là cổ đông lớn nhất của Từ thị, anh ấy đã tước đoạt quyền lợi của Từ Hào và Từ Ngạn Phong.
Sau đó, Từ Ngạn Phong được đưa ra nước ngoài trên danh nghĩa đi đàm phán một dự án.
Từ Ngạn Phong lạ nước lạ cái, được Thẩm Khác đưa đến khu vực nhiều tệ nạn nhất. Chỉ khi nhìn thấy khắp nơi đều là người tị nạn, Từ Ngạn Phong mới nhận ra mình đã bị lừa.
- Từ Ngạn Phong, mày còn nhớ máy bay giấy ngày xưa không?
Thẩm Khác đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Từ Ngạn Phong thay đổi hoàn toàn.
- Xem ra mày còn nhớ rất rõ. Mày đã thất hứa thì tự mình sống sót tại chỗ này đi.
Thẩm Khác nói xong liền xoay người rời đi.
- Không, anh. Đừng đi... Mấy người kia trông không tốt lành gì. Làm ơn, đừng bỏ em ở lại đây...
Từ Ngạn Phong lao tới đuổi theo Thẩm Khác. Nhưng khi vừa chạm vào quần áo của Thẩm Khác thì bị ăn đấm vào mặt.
Từ Ngạn Phong không dám đánh trả.
- Là lỗi của em, em có lỗi với anh. Anh trai, anh có thể tha thứ cho em không? Cô ấy mất rồi. Anh vẫn chưa đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của cô ấy sao? Cái c//h//ế//t/ của cô ấy là tai nạn, không liên quan gì đến em. Anh ơi, xin đừng bỏ em lại đây, họ sẽ g//i/ế//t em mất. Cô ấy chỉ là một phần thanh xuân của anh, nhưng em mới là người nhà của anh...
Từ Ngạn Phong nằm nghiêng trên mặt đất rên rỉ, thấp giọng cầu xin tha thứ.
Thẩm Khác đứng từ cao nhìn xuống, bỗng nhiên mỉm cười.
- Từ Ngạn Phong, chính tay mày g//i//ế//t// cô ấy. Mày cho rằng tao là đồ ngu sao?
Lời cầu xin tha thứ của Từ Ngạn Phong đột nhiên bị nghẹn lại ở cổ họng.
- Mày đã dám g//i//ế//t// người mà giờ lại cầu xin tao tha thứ? Mày được nuông chiều riết hỏng não rồi đúng không? Hay mày cho rằng mạng của mày đáng giá hơn mạng của cô ấy? Đáng tiếc, trong lòng tao, mày còn không xứng đụng vào chân cô ấy.
- Mày đã hứa với tao sẽ yêu thương cô ấy như báu vật, nhưng cuối cùng mày lại ức hiếp, làm nhục, lừa dối cô ấy. Hại cha hại mẹ, thậm chí còn tự tay lấy đi mạng sống của cô ấy. Khi mày làm những việc đó, mày không sợ tao phát hiện ra sao?
Thẩm Khác giẫm lên mặt Từ Ngạn Phong, tiếp tục dùng lời lẽ để vũ nhục anh ta.
- Từ Ngạn Phong, tao không vạch trần mày vì tao muốn mày sống không bằng chết. Yên tâm, mày sẽ tiếp tục sống. Dù nơi này bẩn thỉu, nhưng chính phủ vẫn cung cấp những thứ thiết yếu để mọi người sống qua ngày.
Thẩm Khác liếc nhìn đằng xa, cười lạnh nói.
- Mày là công tử bột, bọn chúng nhất định rất vui khi giữ mày còn sống để làm trò tiêu khiển.
Tình cờ lúc này có một vài người vô gia cư đang đi về phía họ, vừa đi vừa thì thầm với nhau.
Từ Ngạn Phong mở to hai mắt, vẻ mặt thất thần.
- Anh ơi, em không muốn. Xin anh đừng làm vậy với em. Em đã sai khi giả làm anh để tiếp cận Kiều Uẩn, nhưng chẳng phải anh cũng đã đồng ý rồi sao? Em đã g/i//ế//t// người, nhưng cô ấy là vợ của em. Cô ấy đến c//h//ế//t// cũng không biết đến sự tồn tại của anh. Anh tốn công trả thù thay cho cô ấy để làm gì? Em chiếm lấy Kiều thị có gì là sai? Sau này bố cũng sẽ cho anh phần thừa kế thôi. Anh trai, anh đừng rời đi...
Anh ta thoát khỏi đế giày của Thẩm Khác, đứng dậy ôm lấy chân anh ấy.
Những người đàn ông vô gia cư dừng lại.
- Ôi, mày nói thừa. Mày tưởng tao quan tâm sao? Năm đó Từ Hào bỏ tao một mình tại đây, không thèm đếm xỉa đến tao. Bây giờ tao cũng không quan tâm đến gia sản của Từ gia đâu. Từ Ngạn Phong, tao sẽ không g//i//ế///t// mày, mày trốn được thì cứ trốn. Chỉ cần từ nay về sau mày không xuất hiện trước mặt tao nữa, thì tao sẽ không làm gì mày. Còn giờ, thì mày cầu nguyện đi.
Thẩm Khác đá Từ Ngạn Phong ra, đi về phía chiếc xe đậu bên đường.
- Anh ơi, em mới là em ruột của anh. Xin anh đừng bỏ em lại đây, anh...
Từ Ngạn Phong tay chân luống cuống đuổi theo, té lăn ra đường, nắm lấy tay cửa sau.
Nhưng anh ta không mở ra được.
- Tạm biệt em trai yêu quý của anh.
Thẩm Khác đạp ga phóng xe đi.
Từ Ngạn Phong bị đẩy văng ra và bị những người vô gia cư giữ lại...
15.
Giấc mơ chuyển cảnh về lúc tôi còn nhỏ.
Lúc đó, bố mẹ tôi bận rộn với công việc, người duy nhất ở bên tôi là cô bảo mẫu.
Đời tôi cô quạnh và lặng lẽ như một vũng nước tù động.
Bể nước tù đọng này bị phá vỡ bởi một chiếc máy bay giấy từ nhà bên cạnh.
Trên máy bay giấy có ghi về khát khao của một chàng trai trẻ đối với thế giới bên ngoài.
Tôi tìm một mảnh giấy, viết ra điều ước của mình và ném nó sang nhà bên cạnh.
Chẳng bao lâu tôi nhận được thư trả lời. Đó là một bức vẽ Ultraman và con quái vật nhỏ vui đùa cùng nhau trên bãi cỏ.
Tôi vẽ một cái lồng cho con quái vật và ném trở lại.
Anh ta vẽ một khuôn mặt đang khóc ở một góc và ném về lại tôi.
Tôi đổi tờ giấy mới và hỏi anh có buồn không.
Anh ấy trả lời là có. Anh ấy nói rằng mình không có mẹ, cũng không có ai muốn chơi cùng anh ấy.
Tôi nói tôi cũng không có bạn bè, nhưng tôi vẫn còn bố mẹ, tôi bằng lòng làm bạn anh ấy. Nếu anh ấy có khó khăn gì thì cứ viết ra giấy và đưa cho tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ nỗi buồn với anh.
Anh đồng ý.
Cứ thế, hai chiếc máy bay giấy liên tục bay qua sân, kết nối tôi với cậu bé mà tôi chưa từng gặp.
Ngày đó trở đi, tôi hạnh phúc mỗi ngày.
Máy bay giấy đó giống như được chắp cánh bay cao qua những bức tường.
Sau đó bố mẹ tôi quay về.
Tôi nhờ họ đưa tôi đến chỗ cậu bé nhà bên cạnh.
Mẹ tôi nướng bánh cho tôi và dẫn tôi sang nhà kế bên.
Tôi thấy một cậu bé cầm máy bay giấy.
Cậu ấy nói rằng mình tên Từ Ngạn Phong.
Bố mẹ anh mỉm cười nói rằng anh là con một...
Sau đó bố mẹ anh nói rằng cả 2 nhà đều là dân kinh doanh và đề nghị chúng tôi định hôn ước.
Bố mẹ tôi đã đồng ý...
Rồi một ngày nọ, tôi đang ở trên ban công tầng trên, nhìn thấy một cậu bé gầy gò cô đơn bước ra khỏi nhà Từ Ngạn Phong, trên tay cầm hộp giấy cứng.
Gió thổi làm bay nắp thùng, nhiều chiếc máy bay giấy rách bay ra ngoài.
Chúng bị xé lẫn bị đốt. Trông thật tàn tạ.
Cậu bé vội vàng đuổi theo nhưng chỉ chụp được vài cái. Cậu ấy ôm mảnh giấy khóc lóc.
Từ Hào chửi bới rồi dùng một tay bế cậu ấy lên xe.
Tôi vội vã chạy xuống cầu thang và nhặt được những chiếc máy bay giấy kia. Chúng chính là máy bay giấy mà tôi đã ném sang nhà bên cạnh.
Tôi hỏi Từ Ngạn Phong chuyện này là sao.
Anh ta trả lời họ hàng xa đã đến nhà và phá huỷ tất cả những chiếc máy bay giấy của anh ta.
Tôi luôn muốn hỏi tại sao cậu bé kia lại làm vậy, nhưng cho đến lúc lớn lên tôi vẫn chưa từng gặp lại cậu bé kia nữa...
Giấc mơ lại đổi cảnh.
Tôi mơ thấy Tô Diệp cãi nhau với Từ Ngạn Phong.
- Từ Ngạn Phong, nếu anh cưới cô ta, tôi sẽ c//h/ế//t// trước mặt anh!
- Vậy cô đi c//h//ế//t// đi, tôi bắt buộc phải cưới cô ấy.
Từ Ngạn Phong phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, Tô Diệp nhảy từ tầng cao nhất của khách sạn nơi tôi tổ chức đám cưới với Từ Ngạn Phong. Chiếc váy cưới trắng như tuyết của cô ấy ướt đẫm m//á//u//,,,
Tôi vẫn còn nhớ như in nụ cười điên cuồng không kiểm soát của Từ Ngạn Phong khi đẩy tôi rơi xuống vách đá.
Tôi lại mơ thấy Từ Ngạn Phong c//h//ế//t// ở nơi đất khách quê người, không mảnh áo che thân.
Cuối cùng, tôi mơ thấy Thẩm Khác đang quỳ trước Phật và cầu nguyện.
Anh ấy nói sẵn sàng dành cả cuộc đời này để đổi lấy tôi sống lại cùng với toàn bộ ký ức của kiếp trước...
Giấc mở lại nhảy cảnh. Tôi quay lại tiệc đính hôn với Từ Ngạn Phong.
Khách khứa ồn ào. Trong đám đông có một đôi mắt trầm lặng và buồn bã.
Anh ấy nhìn tôi đầy trìu mến, không rời mắt khỏi tôi dù chỉ một chút.
Là Thẩm Khác...
Khi tôi thức dậy, người tôi đẫm mồ hôi.
Xung quanh trống rỗng.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình đang ở nhà bố mẹ.
Tôi đi tắm, rửa sạch mồ hôi. Lặng lẽ cầm chìa khoá xe rời đi.
Khi tôi rúc vào vòng tay Thẩm Khác, anh ấy nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
Đây là cử chỉ của sự quan tâm và yêu thương.
Lòng tôi chợt cảm thấy mềm mại như mây...
16.
Ngày hôm sau Từ Hào đến mời Thẩm Khác hợp tác, tôi cũng mời anh ấy y chang.
Thẩm Khác từ chối Từ thị, lựa chọn Kiều thị.
Việc này đã kích thích Từ Hào.
Từ Hào ngay lập tức tổ chức họp báo cho biết năm xưa con của ông ấy bị bế nhầm đi. Từ Ngạn Phong không phải là con ruột, mà là Thẩm Khác. Thậm chí ông ấy đã tiến hành xét nghiệm ADN.
Ông ta cũng liệt kế nhiều tội ác khác nhau của Từ Ngạn Phong, sau đó tước bỏ quyền lực của anh ta và đuổi ra khỏi công ty.
Ngày hôm sau, ông ấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần đứng tên mình cho Thẩm Khác.
Đồng thời, công bố di chúc, toàn bộ tài sản sẽ được để lại cho Thẩm Khác sau này khi ông ấy qua đời.
Một loạt thao tác nhanh như chớp.
Không chỉ tôi, mà bố mẹ lẫn Thẩm Khác đều giật mình.
Mẹ của Từ Ngạn Phong không ngừng gây sự với Từ Hào, ông ấy trực tiếp nói với bà ấy, nếu còn lải nhải nữa có thể ra khỏi nhà cùng với Từ Ngạn Phong.
Từ đó bà ấy không dám nói nữa.
Từ Ngạn Phong từ trên trời rơi xuống vũng lầy, Tô Diệp yêu dấu kiên quyết bỏ rơi anh ta.
Video chia tay của họ bị lan truyền trên mạng.
- Từ Ngạn Phong, tôi nói cho anh biết, không có thân phận con trai của Từ gia, anh chẳng là gì cả. Tôi còn trẻ, không muốn lãng phí thời gian với anh. Nếu anh còn là đàn ông thì đừng làm phiền tôi nữa. Anh nói không có tôi anh sống không nổi, vậy anh đi c//h/ế//t// đi, tôi không cản đâu. Cầm lấy số tiền này kiếm một nơi để c//h//ế//t// đi.
Tô Diệp lấy ra một xấp tiền từ túi xách rồi ném vào mặt Từ Ngạn Phong. Sau đó xoay người rời đi.
Gió thổi ngang qua, tiền giấy bay bay.
Tình yêu của Từ Ngạn Phong héo úa như lá phong.
Tôi cảm thấy tiếc cho anh ta.
Trong mơ, Từ Ngạn Phong đã bỏ rơi cô ta vào lúc cô ta yêu anh nhất.
Cô ta thậm chí hy sinh mạng sống của mình để Từ Ngạn Phong mãi mãi không thể quên được mình. Anh ta không ngần ngại g//i/ế//t// tôi vì cô ta.
Lần này, cô ta lại bỏ rơi Từ Ngạn Phong khi anh ta đang ở tình thế khó khăn nhất.
Cô ta cũng nói thẳng mặt Từ Ngạn Phong rằng tất cả những gì mà cô ta thích chính là thân phận của anh. Không có nó, anh chẳng là gì cả.
Thật nực cười.
Từ Ngạn Phong tuyệt vọng. Khi anh ta bắt gặp tôi, anh cúi xuống cầu xin tôi.
- A Uẩn, anh hối hận, hối hận rồi... Em tốt như vậy, tại sao ngay từ đâu anh không trân trọng em? Do anh bị mù, không biết phân biệt đâu là mắt cá đâu là ngọc trai. A Uẩn, hồi đó anh yêu em nhiều như vậy, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Anh có thể thay đổi bất cứ điều gì mà em muốn, anh nhất định sẽ thay đổi...
Anh quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt và nước mũi chảy tèm lem.
Tôi cảm thấy có chút xúc động.
Trước đây anh ta luôn gọi tôi là Kiều Uẩn, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tôi là A Uẩn.
- Từ Ngạn Phong, video anh và Tô Diệp ở khách sạn là do chính tôi quay. Anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh không? Anh mù là chuyện của anh, tôi không cần anh phải thay đổi gì cả. Anh làm gì cũng khiến tôi cảm thấy chán ghét mà thôi! Trong thẻ có 1 triệu tệ, ra nước ngoài và đừng bao giờ quay lại, nếu không tôi sẽ cho người đánh anh một trận!
Tôi ném thẻ ngân hàng trước mặt anh ta và nháy mắt với vệ sĩ.
Sau khi anh ta ra nước ngoài, tôi nghe nói rằng thấy tờ tuỳ thân, hộ chiếu, thẻ ngân hàng lẫn di động của anh đều bị ăn cắp ngay trong đêm anh ta ở lại khách sạn.
Sau đó, anh ta biến mất khỏi khách sạn một cách bí ẩn.
Khi được tìm thấy, anh ta đang ăn xin cùng với nhóm người vô gia cư.
Hoàn toàn mất trí...
17.
Thẩm Khác từ chối đổi về họ Từ và nhất quyết giữ tên Thẩm Khác.
Từ Hào cũng không ép buộc.
- Em vẫn còn muốn đối phó với Từ thị sao?
Sau khi nhận được cổ phần chuyển nhượng của Từ Hào, Thẩm Khác đã hỏi tôi.
- Anh sẽ tiếp quản Từ thị sao?
Tôi hỏi ngược lại.
- Em muốn anh tiếp quản Từ thị sao?
Anh ta vặn lại tôi.
- Ồ, thật là xảo quyệt.
Tôi giơ chân lên và đá anh ta một phát.
- Em đừng đi. Nói rõ với nhau trước đã, em là nóc nhà, em nói gì anh cũng nghe theo.
Anh ôm lấy eo tôi và giữ lại.
- Em vốn dĩ nhắm vào Từ Ngạn Phong, nhưng không muốn Từ thị phá sản. Dù sao cũng có hơn cả ngàn nhân viên đang kiếm cơm, em cũng không ác đến thế. Còn anh muốn tiếp quản thì cứ việc thoải mái, em cũng không ép anh. Nhưng nếu anh tiếp quản Từ thị, thì em sẽ không đấu đá nữa.
Tôi ngồi vào lòng anh, đối mặt với anh. Hai chân bắt chéo móc vào eo anh, bắp chân tôi đung đưa sau lưng anh.
Yết hầu anh lăn xuống, anh lật người lại và đè tôi xuống.
Anh đưa tay vào ngăn tủ thì chợt đứng hình.
Tôi cười khúc khích.
- Vứt hết đi. Không cần xài nữa đâu.
Tôi kéo anh lại, chủ động hôn anh.
Nửa tháng tiếp theo, tôi phải liên tục quàng khăn lụa quanh cổ khi ra ngoài và bị nhiều người trêu chọc. Đặc biệt là Hứa Thanh Thanh.
Tôi tức giận đến mức la anh ấy nhiều lần.
Vài ngày sau, tôi đưa Thẩm Khác về nhà bố mẹ ăn tối.
Mẹ gọi tôi lên thư phòng trên lầu và cho tôi xem một tập tài liệu.
Đây là tài liệu cổ phần của Thẩm Khác.
Thì ra khi Từ Hào chuyển nhượng cổ phần cho anh ấy, anh ấy đã chuyển tất cả sang tên tôi.
- Thẩm Khác là một đứa trẻ tốt. Nó không cho mẹ nói cho con biết vì sợ con cảm thấy có gánh nặng. Nhưng mẹ nghĩ con vẫn nên biết thì hơn.
Đó là tất cả những gì mẹ tôi nói.
- Ồ, vậy thì con sẽ giả vờ như không biết.
Tôi mỉm cười xoa vai bà ấy, nũng nịu nói.
Tháng thứ năm sau khi Thẩm Khác tiếp quản Từ thị, tôi phát hiện mình có thai.
Sau khi biết tin, Thẩm Khác không nói một lời đặt tôi xuống ghế, đi lòng vòng quanh tôi.
- Cuối cùng anh cũng nắm quyền Từ thị, anh thật sự muốn từ bỏ sao?
Tôi trêu chọc anh ấy bằng một nụ cười.
- Dù thế nào đi nữa, sự an toàn của em mới là quan trọng nhất.
Anh ấy cắt thanh long thành từng miếng nhỏ, cầm đĩa tiến lại gần tôi và đút cho tôi từng miếng.
Chúng tôi đã ở bên nhau 5 năm nhưng tôi vẫn chưa cho anh ấy danh phận.
Anh không bao giờ phàn nàn hay tranh cãi, luôn dịu dàng đối xử với tôi.
Nếu tôi nói không biết ăn gì, anh sẽ lựa chọn món cho tôi.
3 giờ sáng, tôi chợt muốn ra biển ngắm bình minh. Anh giúp tôi mặc quần áo và bế tôi ra xe mà không nói một lời.
Khi tôi bệnh, anh ấy thức suốt đêm chăm sóc cho tôi.
Tôi thích uống canh nấm tuyết nhĩ, và ngày nào trong phích của tôi đều có canh nấm tuyết nhĩ mới nấu...
Tôi không có cách nào xác minh được liệu mọi thứ trong giấc mơ có phải là ký ức kiếp trước hay không.
Nhưng tôi biết mình không muốn phụ lòng Thẩm Khác.
- Ngày mai chúng mình đăng ký kết hôn nhé?
Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi nhẹ nhàng nói.
Nói xong mới nhận ra Thẩm Khác đang hoang mang.
- Em... Em vừa mới nói cái gì?
Anh ấy nhìn tôi ngạc nhiên.
Không biết là anh không nghe rõ hay muốn tôi xác nhận lại.
- Em nói rồi. Tuy máy bay giấy lúc nhỏ không còn, nhưng em muốn giữ chặt Thẩm Khác.
Tôi ung dung thong thả đung đưa chân trên ghế.
Để lại anh vô hồn nhìn tôi.
Mẹ anh ấy không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, đến lúc c//h//ế//t/ vẫn không có được một danh phận.
Tôi không muốn con của anh cũng giống như anh ngày xưa.
Anh không có gia đình trong suốt nửa đời người.
Quãng đời còn lại, tôi luôn cầu cho anh tìm được sự bình yên và hạnh phúc.
Thẩm Khác từ bỏ công việc. Từ Hào chỉ có thể tiếp tục quản lý Từ thị với thân thể già yếu bệnh tật.
Sau khi đăng ký kết hôn xong, tôi nhờ Thẩm Khác chụp chung bộ ảnh với tôi trong lúc mang thai.
Tôi muốn ghi lại mọi khoảnh khắc của sinh mệnh mới này.
Tôi cũng không muốn làm đám cưới.
Thẩm Khác chiều theo tôi.
Bố mẹ tôi nhiều lần thuyết phục tôi làm đám cưới nhưng không thành. Họ bỏ cuộc luôn.
Tôi sinh ra được một bé trai, đặt tên là Thẩm Ngôn Hy.
Thẩm Khác tuy trầm tính nhưng sống rất minh bạch.
Tôi mong con cái chúng tôi sau này sẽ ít nói lại và dùng đôi mắt nhiều hơn để quan sát thế giới, hiểu thế nào là tình yêu và biết bảo vệ thứ tình cảm ấy.
Sau này có cháu, tôi cũng sẽ dạy chúng như thế.
Nếu con gặp được một cô gái mà con thích, hãy thẳng thắn nói ra.
Suy cho cùng, không phải cốt truyện lệch hướng nào cũng có thể quay lại từ đầu.
Tôi chỉ tình cờ được số phận ưu ái mà thôi.
[HOÀN]
Trong thời gian nằm viện, tôi thường xuyên nằm mơ khiến tinh thần tôi ngày một suy sụp.
Những chi tiết ngầm trong "giấc mơ cảnh báo" trước đó dần liên kết với nhau.
Sau khi tôi và Từ Ngạn Phong kết hôn, người luôn đối đầu với Từ Ngạn Phong vô số lần chính là Thẩm Khác.
Anh ấy liên tục tạo rắc rối dù vẫn ở nước ngoài.
Trong giấc mơ, tôi luôn đứng về phía Từ Ngạn Phong và giúp anh ấy vượt qua khó khăn hết lần này đến lần khác.
Ở kiếp này, tôi quyết định đứng ngoài để họ đấu đá với nhau.
Tôi cảm thấy đứng ngoài xem vui hơn nhiều, thi thoảng còn đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Trong thời gian Từ Ngạn Phong bị giam giữ, bố mẹ anh ta đã đến cầu xin cho anh ta nhiều lần.
Ngày tôi xuất viện, bố mẹ tôi đã cầu tình cho anh ta.
- Bố mẹ, hai người có chắc chắn muốn anh ta thoát tội không?
Tôi không đồng ý ngay mà cẩn thận xác nhận lại với họ.
- Bố mẹ đã tham vấn luật sự. Trường hợp này, nó cùng lắm ngồi t/ù// khoảng 3 năm thôi, không hề lâu. Chưa kể đến mối quan hệ làm ăn giữa Từ gia và Kiều gia vẫn còn đan xen phức tạp, chúng ta cần thời gian để cắt đứt hoàn toàn với họ. Chúng ta làm ăn lâu năm như vậy rồi, tầm nhìn xa thì mới bắt được cá lớn. Kiều Uẩn, con hiểu chứ?
Tôi đoán rằng họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của Từ Ngạn Phong và độ vô liêm sỉ của nhà Từ. Họ đang muốn chấm dứt mối quan hệ với Từ gia.
Thật bất ngờ.
Tôi đồng ý làm đơn hoà giải với điều kiện là phải chấm dứt mối hôn ước của 2 bên gia đình.
Bố mẹ của Từ Ngạn Phong cảm thấy có lỗi và sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm. Họ đã đồng ý.
Sau khi hôn ước bị huỷ bỏ, Thẩm Khác xuất hiện trước mặt tôi một cách thoải mái hơn, chăm chút giúp tôi xử lí mọi chuyện.
Nỗi sợ hãi bị Từ Ngạn Phong kiểm soát khiến tôi hiểu được rằng thực lực giữa tôi và anh ta chênh lệch rất lớn. Trước khi anh ta bị loại bỏ hoàn toàn, tôi cần người bảo kê.
Thẩm Khác là một lựa chọn tốt.
Tuy anh ấy chung huyết thống với Từ Ngạn Phong, nhưng tính cách của Thẩm Khác lại tốt hơn Từ Ngạn Phong rất nhiều.
Anh ấy đẹp trai, hiền lành, ân cần. Tôi xin bố mẹ cho ra ở riêng.
Thẩm Khác chuyển đến sống chung với tư cách là bạn trai.
Tôi cũng không đuổi anh ấy đi.
Từ Ngạn Phong đã cho tôi bài học rằng tôi nên lắng nghe theo con tim và biết trân trọng thời gian.
Tôi vẫn khá lo lắng và nhờ bố tìm giúp tôi vệ sĩ nữ.
Thật kỳ diệu, sau khi sống chung với Thẩm Khác, tôi không còn nằm mơ thấy những giấc mộng kia nữa.
Chất lượng giấc ngủ đã được cải thiện đáng kể.
Việc đàm phán dự án công viên đã giúp bố tôi thấy được tiềm năng của tôi. Ông ấy thường xuyên đưa tôi đi công tác cùng và giới thiệu tôi đến các đối tác kinh doanh của ông ấy.
Tên gọi uyển chuyển khác của việc bố tôi đang làm là: Chuyển nhượng kinh doanh cho tôi rồi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng mẹ tôi.
Trong giấc mơ, Từ Ngạn Phong đã dụ dỗ tôi bằng những viên đ/ạ//n bọc đường rằng anh ấy quan tâm đến tôi nên không muốn tôi làm việc vất vả. Dần dần tôi trở nên mai mục.
Nhưng sau lưng anh ta âm thầm vắt kiệt tài nguyên của tôi phục vụ cho nhu cầu và mục đích của anh ta.
Ý định ban đầu của tôi là đợi cho đến khi Từ Ngạn Phong không còn gì trong tay, tôi sẽ vứt bỏ anh ta rồi bắt đầu đi ngao du thiên hạ.
Khi thấy tóc bạc mọc trên thái dương của bố, tôi thay đổi kế hoạch để chiều lòng bố mẹ.
Dù bố mẹ tôi đang trong giai đoạn "chuyển giao" quyền hạn cho tôi, nhưng họ vẫn gây ra kha khá tổn thất cho Từ gia.
Họ tìm ra nhiều lý do khác nhau để truy thu lại các khoản cho vay từ Từ thị, làm gián đoạn "công tác gây vốn" cho Từ thị và chấm dứt một số dự án đang đàm phán với Từ thị.
Một số đối tác của Từ thị là bạn của bố tôi, sau khi họ nhìn thấy tình cảnh này, họ đã dứt khoát cắt đứt hợp tác với Từ thị.
Gia tộc Từ lâm vào cảnh hỗn loạn vì chuyện tư lẫn công.
Từ Ngạn Phong cuối cùng cũng nhận ra vai trò mấu chốt của tôi và bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Anh ta thậm chí còn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty.
Nhưng tôi đã tỉnh mộng, tôi hiểu rằng hạnh phúc là do chính mình tạo ra, còn sự nghiệp là sự đảm bảo lớn nhất đối với phụ nữ.
Tôi chỉ đang đợi thời cơ để giáng một đòn trực diện vào Từ gia.
Mỗi lần đến công ty, Từ Ngạn Phong đều mang theo một bó hoa Linh lan mà tôi yêu thích.
Ý nghĩa của loài hoa này là: sự trở lại của hạnh phúc.
Anh ta mong tôi sẽ tha thứ cho mình vì tình bạn thời thơ âu suốt 20 năm giữa chúng tôi.
Đôi khi anh ta còn tự đánh bản thân mình trước mặt mọi người.
Tôi bức xúc đến mức báo cho bộ phận an ninh của công ty rằng anh ta không được phép bước vào đây nữa.
Không lâu sau, Từ Ngạn Phong đuổi theo về tận nhà tôi.
Thẩm Khác mặc quần rộng thoải mái ra mở cửa. Từ Ngạn Phong phát điên ngay tại chỗ.
Họ đã có một cuộc chạm trán nảy lửa ở hành lang.
Tôi quấn khăn tắm và phấn khích nhìn họ một cách thích thú.
12.
Vào tháng thứ 3 kể từ lúc Từ thị niêm yết trên sàn chứng khoán, trên mạng bắt đầu xuất hiện nhiều video.
Tất cả đều là cảnh Từ Ngạn Phong chim chuột với Tô Diệp trong công ty tôi.
Nhiều góc quay, nhiều mốc thời gian khác nhau khiến mọi thứ trở nên đáng tin cậy hơn.
Cùng lúc đó, cư dân mạng còn nhiệt tình đưa ra bằng chứng cho thấy Từ Ngạn Phong và Tô Diệp đã hẹn hò từ lâu, đến giờ vậy vậy.
Trong khi video Từ Ngạn Phong gửi hoa và đến công ty tôi xin tha thứ trong mấy tháng qua cũng được mọi người chú ý đến.
Chỉ trong thời gian ngắn, Từ Ngạn Phong đã bị gắn mác bắt cá hai tay và đạo đức giả.
Những năm gần đây, Từ Ngạn Phong đã tạo được hình tượng người con hiếu thảo, tổng tài trẻ, đẹp trai và tài năng trước công chúng.
Hình tượng sụp đổ chỉ trong chớp mắt, khiến mạng xã hội xôn xao.
Phòng quan hệ công chúng của Từ gia vừa dập xong chuyện này, thì lại có chuyện khác bị bóc ra.
Giống như Tiểu Cường (gián) sinh sôi nảy nở không thể biến mất.
Bài đăng được truy ra từ các địa chỉ IP từ khắp nơi trên thế giới, ai là người đăng vẫn không được tìm thấy.
Những video này không hề gây hại cho Từ thị chút nào.
Tuy nhiên, hình ảnh Từ thị bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu biến động, ảnh hưởng ít nhiều đến trái tim mong manh dễ vỡ của tất cả nhà đầu tư nhỏ.
Niềm tin của các nhà đầu tư lớn thậm chí còn bị lung lay nhiều hơn.
Từ Ngạn Phong đã hỏi tôi nhiều lần rằng có phải tôi là người làm những chuyện trên mạng kia không.
Tôi trực tiếp gửi cho anh ta giấy uỷ quyền cho luật sư, kiện anh ta tội phỉ báng.
Một nhân viên khách sạn đã đăng video Từ Ngạn Phong và Tô Diệp làm thịt nhau vào ngày đính hôn của tôi và Từ Ngạn Phong.
Một cư dân mạng ẩn danh khác tự nhận mình là nhân viên của khách sạn nơi tổ chức buổi ký kết hợp đồng kia, công khai bản ghi âm tôi bị Từ Ngạn Phong đánh đập và đe doạ lên.
Từ Ngạn Phong vốn là người thừa kế được Từ gia chỉ định từ lâu.
Ngay hai cú tấn công cuối cùng kia, giá cố phiếu Từ thị đã rớt tới mức chạm đáy,
Từ gia lập tức trở thành trò cười trong thiên hạ.
Những lời mà Từ Ngạn Phong nói đã bị cư dân mạng chế giễu.
Vô số người đã nhại lại Từ Ngạn Phong và tạo ra trào lưu meme.
[Hôn ước của anh là do gia đình định đoạt. Người duy nhất anh yêu chính là em. Anh có thể cho em bất cứ điều gì ngoại trừ hôn nhân]
[Tôi không muốn cưới cô ấy, nhưng tôi chỉ có thể cưới cô ấy. Tuy được 2 người phụ nữ yêu thương nhưng tôi vẫn là nạn nhân]
[Em yêu tôi? Vậy thì hãy cưới tôi, chúng ta sẽ trở thành người nhà. Cái gì của nhà em cũng là của tôi]
[Bố chồng, công ty con lại thiếu tiền. Nhanh lên, nếu không con sẽ làm cho con gái bố nở mày nở mặt liền!]
[Trợ lý mới là chân ái, còn vợ là bị ép buộc. Vợ có thể g//i/ế//t// nhưng trợ lý không thể bị sỉ nhục]
[Cục cưng, chúng ta hãy chơi một trò chơi: Thử xem đầu em cứng hay lòng em cứng hơn. Ôi không, lòng anh cứng]
[Mỗi ngày đều hỏi: Con khốn, hôm nay đã học được cái nghe lời tôi chưa?]
Những câu chuyện cười này mang lại cho tôi niềm vui và xoa dịu đi rất nhiều sự bực tức trong lòng.
Tuy nhiên, sau khi đoạn video tôi quay lén được tung ra. Thẩm Khác đã đòi lại điện thoại.
- Anh muốn bao nhiêu để em chuyển khoản. 10.000 tệ có đủ không?
Tôi chủ động nhắn tin với anh ấy.
Dù chiếc điện thoại kia tôi không sử dụng, vẫn luôn để trong ngăn tủ ở nhà. Nhưng tôi không muốn trả lại.
Thẩm Khác nói tôi dùng tiền để sỉ nhục anh ấy, anh ấy sẽ "phạt" tôi nếu tôi để anh bắt được.
Anh ấy còn nói nếu tôi không muốn trả lại thì có thể thay bằng cách khách.
Tất nhiên, điện thoại chỉ là chuyện nhỏ.
Từ gia đã chi rất nhiều tiền cho các phương tiện truyền thông, các website để xoá đi những video lẫn bản ghi âm kia.
Tuy nhiên, có rất nhiều người mua cổ phiếu của Từ thị, bản thân Từ thị cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nên họ tranh thủ ném đá giấu tay khi Từ thị gặp chuyện.
Tôi cũng hơi thất vọng không ngờ Từ thị lại bị đánh bại bởi chuyện tầm thường này.
Điều tôi luôn hướng đến chính là Từ thị phá sản và công ty bị mua lại.
Trong vài năm tiếp theo, tôi làm theo sự chỉ bảo trong giấc mơ, giành về tay nhiều dự án mà Từ thị ký kết trong giấc mơ kia.
Nếu hình thức là đấu thầu, tôi sẽ thắng thầu với giá cực thấp.
Bố Từ luôn cho rằng có nội gián trong công ty, điều tra nhiều lần vẫn không truy ra được. Trong lòng ngày càng bất an.
Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để đạt được mục đích của mình.
Mấy lần cạnh tranh trên thương trường với Thẩm Khác, tôi cứ ngỡ anh ấy sẽ không nhân nhượng. Nhưng anh ấy lại không bao giờ phản bội tôi.
Anh ấy thậm chí còn làm hậu phương giúp tôi thành công trong sự nghiệp.
Tôi cũng nhận thấy rằng anh ấy quản lý ngân sách rất tốt, có thể tối đa hoá lợi nhuận của dự án trúng thầu.
Đột nhiên tôi biết được Từ Ngạn Phong đã cảm thấy thế nào mỗi khi anh ta lợi dụng tôi...
13.
Bố mẹ tôi là những người tin Phật.
Tuy tham vọng của Từ thị không quá lớn, bản thân bố Từ cũng không muốn công khai tham vọng của mình. Nhưng nhà Kiều lại là "nguồn thu" lớn nhất.
Huỷ bỏ hôn ước giữa hai nhà Kiều - Từ cũng mang lại nhiều hậu quả lâu dài.
Bố của Từ Ngạn Phong, Từ Hào, có con mắt tinh tường. Khi công ty ngày càng sa sút, ông ấy nhận ra nguyên nhân sâu xa chính là Từ Ngạn Phong.
Ông ấy đã lớn tuổi, tuy có nhiều con gái ngoài giá thú nhưng ông chỉ có duy nhất người con trai cả kia.
Đứa con trai còn lại đã vào gia phả nhà người khác, nên đương nhiên ông ấy không muốn "đuổi" Từ Ngạn Phong đi.
Nhưng ông ấy vẫn có gan đến nhà tôi thăm hỏi.
Lúc này, tôi đã là người đứng đầu nhà họ Kiều. Nhà họ Thẩm cũng đã đạt được vô số thành tựu nhất định, đi đến đâu cũng có người nịnh nọt.
Bố mẹ đã gọi điện bảo tôi đến. Từ Hào thao thao bất tuyệt về chuyện nhìn tôi lớn lên trước mặt bố mẹ.
Tôi bất động.
- Kiều Uẩn, con biết thân phận thật của Khác Khác mà đúng không? Chú nghe nói hai đứa ở bên nhau cũng vài năm rồi, nếu như con không thích Ngạn Phong nữa thì có thể chuyển hôn ước thành Khác Khác cũng được. Chúng ta đều là người một nhà. Con xem, nếu chú gặp khó khăn thì con có thể giúp một tay được không?
Từ Hào lúng túng ngồi trước mặt tôi, thậm chí còn không dám uống trà.
- Cháu có nghe nói qua, nhưng không tin lắm. Chú họ Từ, anh ấy họ Thẩm. Làm sao có thể là người một nhà? Hơn nữa định trước hôn ước cũng không phải là chuyện tốt, Từ tiên sinh có thể không nhớ, nhưng cháu đã có được bài học để đời cho mình rồi. Những người trẻ tuổi như cháu tin rằng mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên. Còn quá sớm để cháu và Thẩm Khác bàn chuyện kết hôn.
Tôi đổ trà nguội ra khỏi tách của ông ấy, thay vào bằng trà nóng. Nhắc lại chuyện cũ.
- Chú Từ, chú cũng biết chuyện Ngạn Phong tổn thương, sỉ nhục, bỏ rơi cháu ra sao. Vết thương đã lành và làm sẹo không có nghĩ là không còn đau. Trước đây bố mẹ cháu phụ trách công ty, cháu đã phải chịu nhiều đau khổ từ cậu Từ kia. Họ chấm dứt làm ăn với Từ thị cũng vì yêu thương cháu. Nhưng cháu sẽ không bao giờ từ chối hợp tác làm ăn với Từ thị.
- Doanh nhân nào cũng theo đuổi lợi nhuận. Nếu Từ thị có dự án nào tốt và sẵn lòng chia sẻ với Kiều thị, cháu đương nhiên sẽ không từ chối. Tuy nhiên, tỷ lệ ăn chia sẽ cao hơn. Mong chú hiểu cho. Còn một điều nữa, cháu sẽ tôn trọng cậu Từ, biết điều mà tránh xa anh ta.
Tôi đẩy tách trà đến trước mặt ông ấy.
- Dù sao cõng rắn cắn gà nhà, một lần cũng đủ tởn tới già.
Từ Hào rời đi trong khi vẫn chưa uống được ngụm trà nào.
- Con dám nói đưa dự án tốt cho Thẩm Khác, mà đưa dự án tệ cho Từ thị sao?
Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Từ Hào nữa, bố tôi bật cười.
- Vẫn còn nhiều công ty đáng hợp tác, Từ thị liệu vẫn còn là một trong số đó?
Tôi ném tách trà của Từ Hào sang một bên và mỉm cười thờ ơ.
- Tiểu Uẩn, con là đang đề nghị Từ Hào cắt đi chỗ dựa của Từ Ngạn Phong sao?
Cuối cùng bố tôi cũng nhịn cười và hỏi.
- Con trai ông ta lựa chọn giữa công ty và con, vậy thì giờ con bảo ông ta lựa chọn giữa công ty và con trai mình thôi mà?
Tôi liếc nhìn bố.
- Được rồi, được rồi. Đứa trẻ này lớn rồi, cánh cũng đủ cứng, bố không cản được nữa, con tự xử lý đi.
Bố tôi tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh và bắt đầu lắc lư.
Mẹ tôi đang lặng lẽ đọc sách ở một bên và chợt nhìn sang.
- Uẩn nhi, con và Thẩm Khác cũng ở cùng nhau 3-4 năm rồi đúng không? Con thật sự không có ý định kết hôn sao?
Bà ấy hỏi tôi nhẹ nhàng, giọng điệu nghiêm túc.
- Nhiều người bên nhau 8-10 năm vẫn chưa kết hôn mà. Con có sắc lẫn tiền bạc. Có gì phải vội?
Tôi nhấp một ngụm trà và nói bâng quơ mà không hề đỏ mặt.
- Không muốn kết hôn thì cũng không sao. Điều quan trọng nhất là mẹ muốn con được hạnh phúc. Mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Còn về Kiều thị, sau này nó sẽ hoàn toàn thuộc về con. Con muốn để lại hay bán đi thì bố mẹ cũng không có ý kiến gì. Con muốn làm sao cũng được.
Mẹ tôi nhìn đi nơi khác và tiếp tục đọc sách.
...
Tôi đắm mình trong ánh nắng ấm áp và suy nghĩ xa xăm.
Trong mộng, Tô Diệp đã c//h//ế/t//, tôi cưới Từ Ngạn Phong và mang thai.
Tôi sảy thai một cách bất hợp lý.
Bác sĩ nói nguyên nhân là ăn trúng thứ không nên ăn.
Nhưng Từ Ngạn Phong là người chịu trách nhiệm về việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của tôi vào thời điểm đó.
Tôi không tài nào hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên, kiếp này tôi biết nguyên nhân từ đâu.
Trong mơ, vì thành tử cung quá mỏng cộng thêm việc cơ thể bị tổn thương sau khi sảy thai. Dẫn đến sau này tôi không thể mang thai được nữa.
Đây luôn là niềm hối tiếc của tôi.
Hiện tại, đôi lúc nằm nhớ lại mọi chuyện, tôi đã nghĩ đến việc sử dụng gen ưu tú của Thẩm Khác để sinh con.
Nhưng ý nghĩ đó đã bị loại bỏ đi lập tức.
Tôi thừa nhận mình bị thu hút bởi ngoại hình của Thẩm Khác, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng với Thẩm Khác.
Trong mộng, anh ấy chỉ xuất hiện 1 lần khi chúng tôi làm đám cưới.
Còn bây giờ, anh ấy xuất hiện tại tiệc đính hôn.
Anh ấy có sự nghiệp của riêng mình, theo cốt truyện trong giấc mơ, lẽ ra anh ta vẫn đang ở nước ngoài.
Không phải vì tai nạn của tôi thì anh ấy đã không ở lại bên cạnh tôi,
Liệu tôi có thể tin tưởng Thẩm Khác 100% không?
Tôi cũng không biết nữa.
14.
Tôi ở lại nhà bố mẹ tối hôm đó.
Tôi không về căn nhà mà tôi đang sống cùng với Thẩm Khác.
Đêm đó, giấc mơ kia lại xuất hiện.
Người ta hay nói đây là báo mộng, nhưng tôi không thấy như vậy. Bởi vì tất cả mộng báo trước đều kết thúc bằng cái c//h///ế//t// của tôi.
Còn giấc mơ hôm nay là cảnh tượng sau khi tôi c//h///ế///t//.
Sau khi tôi qua đời, Từ Ngạn Phong đã không thể giữ được Từ thị.
Bởi vì Thẩm Khác về nước, anh ấy đã dùng nhiều thủ đoạn điên cuồng để mua lại cổ phần của Từ thị. Cuối cùng, với tư cách là cổ đông lớn nhất của Từ thị, anh ấy đã tước đoạt quyền lợi của Từ Hào và Từ Ngạn Phong.
Sau đó, Từ Ngạn Phong được đưa ra nước ngoài trên danh nghĩa đi đàm phán một dự án.
Từ Ngạn Phong lạ nước lạ cái, được Thẩm Khác đưa đến khu vực nhiều tệ nạn nhất. Chỉ khi nhìn thấy khắp nơi đều là người tị nạn, Từ Ngạn Phong mới nhận ra mình đã bị lừa.
- Từ Ngạn Phong, mày còn nhớ máy bay giấy ngày xưa không?
Thẩm Khác đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Từ Ngạn Phong thay đổi hoàn toàn.
- Xem ra mày còn nhớ rất rõ. Mày đã thất hứa thì tự mình sống sót tại chỗ này đi.
Thẩm Khác nói xong liền xoay người rời đi.
- Không, anh. Đừng đi... Mấy người kia trông không tốt lành gì. Làm ơn, đừng bỏ em ở lại đây...
Từ Ngạn Phong lao tới đuổi theo Thẩm Khác. Nhưng khi vừa chạm vào quần áo của Thẩm Khác thì bị ăn đấm vào mặt.
Từ Ngạn Phong không dám đánh trả.
- Là lỗi của em, em có lỗi với anh. Anh trai, anh có thể tha thứ cho em không? Cô ấy mất rồi. Anh vẫn chưa đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của cô ấy sao? Cái c//h//ế//t/ của cô ấy là tai nạn, không liên quan gì đến em. Anh ơi, xin đừng bỏ em lại đây, họ sẽ g//i/ế//t em mất. Cô ấy chỉ là một phần thanh xuân của anh, nhưng em mới là người nhà của anh...
Từ Ngạn Phong nằm nghiêng trên mặt đất rên rỉ, thấp giọng cầu xin tha thứ.
Thẩm Khác đứng từ cao nhìn xuống, bỗng nhiên mỉm cười.
- Từ Ngạn Phong, chính tay mày g//i//ế//t// cô ấy. Mày cho rằng tao là đồ ngu sao?
Lời cầu xin tha thứ của Từ Ngạn Phong đột nhiên bị nghẹn lại ở cổ họng.
- Mày đã dám g//i//ế//t// người mà giờ lại cầu xin tao tha thứ? Mày được nuông chiều riết hỏng não rồi đúng không? Hay mày cho rằng mạng của mày đáng giá hơn mạng của cô ấy? Đáng tiếc, trong lòng tao, mày còn không xứng đụng vào chân cô ấy.
- Mày đã hứa với tao sẽ yêu thương cô ấy như báu vật, nhưng cuối cùng mày lại ức hiếp, làm nhục, lừa dối cô ấy. Hại cha hại mẹ, thậm chí còn tự tay lấy đi mạng sống của cô ấy. Khi mày làm những việc đó, mày không sợ tao phát hiện ra sao?
Thẩm Khác giẫm lên mặt Từ Ngạn Phong, tiếp tục dùng lời lẽ để vũ nhục anh ta.
- Từ Ngạn Phong, tao không vạch trần mày vì tao muốn mày sống không bằng chết. Yên tâm, mày sẽ tiếp tục sống. Dù nơi này bẩn thỉu, nhưng chính phủ vẫn cung cấp những thứ thiết yếu để mọi người sống qua ngày.
Thẩm Khác liếc nhìn đằng xa, cười lạnh nói.
- Mày là công tử bột, bọn chúng nhất định rất vui khi giữ mày còn sống để làm trò tiêu khiển.
Tình cờ lúc này có một vài người vô gia cư đang đi về phía họ, vừa đi vừa thì thầm với nhau.
Từ Ngạn Phong mở to hai mắt, vẻ mặt thất thần.
- Anh ơi, em không muốn. Xin anh đừng làm vậy với em. Em đã sai khi giả làm anh để tiếp cận Kiều Uẩn, nhưng chẳng phải anh cũng đã đồng ý rồi sao? Em đã g/i//ế//t// người, nhưng cô ấy là vợ của em. Cô ấy đến c//h//ế//t// cũng không biết đến sự tồn tại của anh. Anh tốn công trả thù thay cho cô ấy để làm gì? Em chiếm lấy Kiều thị có gì là sai? Sau này bố cũng sẽ cho anh phần thừa kế thôi. Anh trai, anh đừng rời đi...
Anh ta thoát khỏi đế giày của Thẩm Khác, đứng dậy ôm lấy chân anh ấy.
Những người đàn ông vô gia cư dừng lại.
- Ôi, mày nói thừa. Mày tưởng tao quan tâm sao? Năm đó Từ Hào bỏ tao một mình tại đây, không thèm đếm xỉa đến tao. Bây giờ tao cũng không quan tâm đến gia sản của Từ gia đâu. Từ Ngạn Phong, tao sẽ không g//i//ế///t// mày, mày trốn được thì cứ trốn. Chỉ cần từ nay về sau mày không xuất hiện trước mặt tao nữa, thì tao sẽ không làm gì mày. Còn giờ, thì mày cầu nguyện đi.
Thẩm Khác đá Từ Ngạn Phong ra, đi về phía chiếc xe đậu bên đường.
- Anh ơi, em mới là em ruột của anh. Xin anh đừng bỏ em lại đây, anh...
Từ Ngạn Phong tay chân luống cuống đuổi theo, té lăn ra đường, nắm lấy tay cửa sau.
Nhưng anh ta không mở ra được.
- Tạm biệt em trai yêu quý của anh.
Thẩm Khác đạp ga phóng xe đi.
Từ Ngạn Phong bị đẩy văng ra và bị những người vô gia cư giữ lại...
15.
Giấc mơ chuyển cảnh về lúc tôi còn nhỏ.
Lúc đó, bố mẹ tôi bận rộn với công việc, người duy nhất ở bên tôi là cô bảo mẫu.
Đời tôi cô quạnh và lặng lẽ như một vũng nước tù động.
Bể nước tù đọng này bị phá vỡ bởi một chiếc máy bay giấy từ nhà bên cạnh.
Trên máy bay giấy có ghi về khát khao của một chàng trai trẻ đối với thế giới bên ngoài.
Tôi tìm một mảnh giấy, viết ra điều ước của mình và ném nó sang nhà bên cạnh.
Chẳng bao lâu tôi nhận được thư trả lời. Đó là một bức vẽ Ultraman và con quái vật nhỏ vui đùa cùng nhau trên bãi cỏ.
Tôi vẽ một cái lồng cho con quái vật và ném trở lại.
Anh ta vẽ một khuôn mặt đang khóc ở một góc và ném về lại tôi.
Tôi đổi tờ giấy mới và hỏi anh có buồn không.
Anh ấy trả lời là có. Anh ấy nói rằng mình không có mẹ, cũng không có ai muốn chơi cùng anh ấy.
Tôi nói tôi cũng không có bạn bè, nhưng tôi vẫn còn bố mẹ, tôi bằng lòng làm bạn anh ấy. Nếu anh ấy có khó khăn gì thì cứ viết ra giấy và đưa cho tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ nỗi buồn với anh.
Anh đồng ý.
Cứ thế, hai chiếc máy bay giấy liên tục bay qua sân, kết nối tôi với cậu bé mà tôi chưa từng gặp.
Ngày đó trở đi, tôi hạnh phúc mỗi ngày.
Máy bay giấy đó giống như được chắp cánh bay cao qua những bức tường.
Sau đó bố mẹ tôi quay về.
Tôi nhờ họ đưa tôi đến chỗ cậu bé nhà bên cạnh.
Mẹ tôi nướng bánh cho tôi và dẫn tôi sang nhà kế bên.
Tôi thấy một cậu bé cầm máy bay giấy.
Cậu ấy nói rằng mình tên Từ Ngạn Phong.
Bố mẹ anh mỉm cười nói rằng anh là con một...
Sau đó bố mẹ anh nói rằng cả 2 nhà đều là dân kinh doanh và đề nghị chúng tôi định hôn ước.
Bố mẹ tôi đã đồng ý...
Rồi một ngày nọ, tôi đang ở trên ban công tầng trên, nhìn thấy một cậu bé gầy gò cô đơn bước ra khỏi nhà Từ Ngạn Phong, trên tay cầm hộp giấy cứng.
Gió thổi làm bay nắp thùng, nhiều chiếc máy bay giấy rách bay ra ngoài.
Chúng bị xé lẫn bị đốt. Trông thật tàn tạ.
Cậu bé vội vàng đuổi theo nhưng chỉ chụp được vài cái. Cậu ấy ôm mảnh giấy khóc lóc.
Từ Hào chửi bới rồi dùng một tay bế cậu ấy lên xe.
Tôi vội vã chạy xuống cầu thang và nhặt được những chiếc máy bay giấy kia. Chúng chính là máy bay giấy mà tôi đã ném sang nhà bên cạnh.
Tôi hỏi Từ Ngạn Phong chuyện này là sao.
Anh ta trả lời họ hàng xa đã đến nhà và phá huỷ tất cả những chiếc máy bay giấy của anh ta.
Tôi luôn muốn hỏi tại sao cậu bé kia lại làm vậy, nhưng cho đến lúc lớn lên tôi vẫn chưa từng gặp lại cậu bé kia nữa...
Giấc mơ lại đổi cảnh.
Tôi mơ thấy Tô Diệp cãi nhau với Từ Ngạn Phong.
- Từ Ngạn Phong, nếu anh cưới cô ta, tôi sẽ c//h/ế//t// trước mặt anh!
- Vậy cô đi c//h//ế//t// đi, tôi bắt buộc phải cưới cô ấy.
Từ Ngạn Phong phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, Tô Diệp nhảy từ tầng cao nhất của khách sạn nơi tôi tổ chức đám cưới với Từ Ngạn Phong. Chiếc váy cưới trắng như tuyết của cô ấy ướt đẫm m//á//u//,,,
Tôi vẫn còn nhớ như in nụ cười điên cuồng không kiểm soát của Từ Ngạn Phong khi đẩy tôi rơi xuống vách đá.
Tôi lại mơ thấy Từ Ngạn Phong c//h//ế//t// ở nơi đất khách quê người, không mảnh áo che thân.
Cuối cùng, tôi mơ thấy Thẩm Khác đang quỳ trước Phật và cầu nguyện.
Anh ấy nói sẵn sàng dành cả cuộc đời này để đổi lấy tôi sống lại cùng với toàn bộ ký ức của kiếp trước...
Giấc mở lại nhảy cảnh. Tôi quay lại tiệc đính hôn với Từ Ngạn Phong.
Khách khứa ồn ào. Trong đám đông có một đôi mắt trầm lặng và buồn bã.
Anh ấy nhìn tôi đầy trìu mến, không rời mắt khỏi tôi dù chỉ một chút.
Là Thẩm Khác...
Khi tôi thức dậy, người tôi đẫm mồ hôi.
Xung quanh trống rỗng.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình đang ở nhà bố mẹ.
Tôi đi tắm, rửa sạch mồ hôi. Lặng lẽ cầm chìa khoá xe rời đi.
Khi tôi rúc vào vòng tay Thẩm Khác, anh ấy nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
Đây là cử chỉ của sự quan tâm và yêu thương.
Lòng tôi chợt cảm thấy mềm mại như mây...
16.
Ngày hôm sau Từ Hào đến mời Thẩm Khác hợp tác, tôi cũng mời anh ấy y chang.
Thẩm Khác từ chối Từ thị, lựa chọn Kiều thị.
Việc này đã kích thích Từ Hào.
Từ Hào ngay lập tức tổ chức họp báo cho biết năm xưa con của ông ấy bị bế nhầm đi. Từ Ngạn Phong không phải là con ruột, mà là Thẩm Khác. Thậm chí ông ấy đã tiến hành xét nghiệm ADN.
Ông ta cũng liệt kế nhiều tội ác khác nhau của Từ Ngạn Phong, sau đó tước bỏ quyền lực của anh ta và đuổi ra khỏi công ty.
Ngày hôm sau, ông ấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần đứng tên mình cho Thẩm Khác.
Đồng thời, công bố di chúc, toàn bộ tài sản sẽ được để lại cho Thẩm Khác sau này khi ông ấy qua đời.
Một loạt thao tác nhanh như chớp.
Không chỉ tôi, mà bố mẹ lẫn Thẩm Khác đều giật mình.
Mẹ của Từ Ngạn Phong không ngừng gây sự với Từ Hào, ông ấy trực tiếp nói với bà ấy, nếu còn lải nhải nữa có thể ra khỏi nhà cùng với Từ Ngạn Phong.
Từ đó bà ấy không dám nói nữa.
Từ Ngạn Phong từ trên trời rơi xuống vũng lầy, Tô Diệp yêu dấu kiên quyết bỏ rơi anh ta.
Video chia tay của họ bị lan truyền trên mạng.
- Từ Ngạn Phong, tôi nói cho anh biết, không có thân phận con trai của Từ gia, anh chẳng là gì cả. Tôi còn trẻ, không muốn lãng phí thời gian với anh. Nếu anh còn là đàn ông thì đừng làm phiền tôi nữa. Anh nói không có tôi anh sống không nổi, vậy anh đi c//h/ế//t// đi, tôi không cản đâu. Cầm lấy số tiền này kiếm một nơi để c//h//ế//t// đi.
Tô Diệp lấy ra một xấp tiền từ túi xách rồi ném vào mặt Từ Ngạn Phong. Sau đó xoay người rời đi.
Gió thổi ngang qua, tiền giấy bay bay.
Tình yêu của Từ Ngạn Phong héo úa như lá phong.
Tôi cảm thấy tiếc cho anh ta.
Trong mơ, Từ Ngạn Phong đã bỏ rơi cô ta vào lúc cô ta yêu anh nhất.
Cô ta thậm chí hy sinh mạng sống của mình để Từ Ngạn Phong mãi mãi không thể quên được mình. Anh ta không ngần ngại g//i/ế//t// tôi vì cô ta.
Lần này, cô ta lại bỏ rơi Từ Ngạn Phong khi anh ta đang ở tình thế khó khăn nhất.
Cô ta cũng nói thẳng mặt Từ Ngạn Phong rằng tất cả những gì mà cô ta thích chính là thân phận của anh. Không có nó, anh chẳng là gì cả.
Thật nực cười.
Từ Ngạn Phong tuyệt vọng. Khi anh ta bắt gặp tôi, anh cúi xuống cầu xin tôi.
- A Uẩn, anh hối hận, hối hận rồi... Em tốt như vậy, tại sao ngay từ đâu anh không trân trọng em? Do anh bị mù, không biết phân biệt đâu là mắt cá đâu là ngọc trai. A Uẩn, hồi đó anh yêu em nhiều như vậy, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Anh có thể thay đổi bất cứ điều gì mà em muốn, anh nhất định sẽ thay đổi...
Anh quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt và nước mũi chảy tèm lem.
Tôi cảm thấy có chút xúc động.
Trước đây anh ta luôn gọi tôi là Kiều Uẩn, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tôi là A Uẩn.
- Từ Ngạn Phong, video anh và Tô Diệp ở khách sạn là do chính tôi quay. Anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh không? Anh mù là chuyện của anh, tôi không cần anh phải thay đổi gì cả. Anh làm gì cũng khiến tôi cảm thấy chán ghét mà thôi! Trong thẻ có 1 triệu tệ, ra nước ngoài và đừng bao giờ quay lại, nếu không tôi sẽ cho người đánh anh một trận!
Tôi ném thẻ ngân hàng trước mặt anh ta và nháy mắt với vệ sĩ.
Sau khi anh ta ra nước ngoài, tôi nghe nói rằng thấy tờ tuỳ thân, hộ chiếu, thẻ ngân hàng lẫn di động của anh đều bị ăn cắp ngay trong đêm anh ta ở lại khách sạn.
Sau đó, anh ta biến mất khỏi khách sạn một cách bí ẩn.
Khi được tìm thấy, anh ta đang ăn xin cùng với nhóm người vô gia cư.
Hoàn toàn mất trí...
17.
Thẩm Khác từ chối đổi về họ Từ và nhất quyết giữ tên Thẩm Khác.
Từ Hào cũng không ép buộc.
- Em vẫn còn muốn đối phó với Từ thị sao?
Sau khi nhận được cổ phần chuyển nhượng của Từ Hào, Thẩm Khác đã hỏi tôi.
- Anh sẽ tiếp quản Từ thị sao?
Tôi hỏi ngược lại.
- Em muốn anh tiếp quản Từ thị sao?
Anh ta vặn lại tôi.
- Ồ, thật là xảo quyệt.
Tôi giơ chân lên và đá anh ta một phát.
- Em đừng đi. Nói rõ với nhau trước đã, em là nóc nhà, em nói gì anh cũng nghe theo.
Anh ôm lấy eo tôi và giữ lại.
- Em vốn dĩ nhắm vào Từ Ngạn Phong, nhưng không muốn Từ thị phá sản. Dù sao cũng có hơn cả ngàn nhân viên đang kiếm cơm, em cũng không ác đến thế. Còn anh muốn tiếp quản thì cứ việc thoải mái, em cũng không ép anh. Nhưng nếu anh tiếp quản Từ thị, thì em sẽ không đấu đá nữa.
Tôi ngồi vào lòng anh, đối mặt với anh. Hai chân bắt chéo móc vào eo anh, bắp chân tôi đung đưa sau lưng anh.
Yết hầu anh lăn xuống, anh lật người lại và đè tôi xuống.
Anh đưa tay vào ngăn tủ thì chợt đứng hình.
Tôi cười khúc khích.
- Vứt hết đi. Không cần xài nữa đâu.
Tôi kéo anh lại, chủ động hôn anh.
Nửa tháng tiếp theo, tôi phải liên tục quàng khăn lụa quanh cổ khi ra ngoài và bị nhiều người trêu chọc. Đặc biệt là Hứa Thanh Thanh.
Tôi tức giận đến mức la anh ấy nhiều lần.
Vài ngày sau, tôi đưa Thẩm Khác về nhà bố mẹ ăn tối.
Mẹ gọi tôi lên thư phòng trên lầu và cho tôi xem một tập tài liệu.
Đây là tài liệu cổ phần của Thẩm Khác.
Thì ra khi Từ Hào chuyển nhượng cổ phần cho anh ấy, anh ấy đã chuyển tất cả sang tên tôi.
- Thẩm Khác là một đứa trẻ tốt. Nó không cho mẹ nói cho con biết vì sợ con cảm thấy có gánh nặng. Nhưng mẹ nghĩ con vẫn nên biết thì hơn.
Đó là tất cả những gì mẹ tôi nói.
- Ồ, vậy thì con sẽ giả vờ như không biết.
Tôi mỉm cười xoa vai bà ấy, nũng nịu nói.
Tháng thứ năm sau khi Thẩm Khác tiếp quản Từ thị, tôi phát hiện mình có thai.
Sau khi biết tin, Thẩm Khác không nói một lời đặt tôi xuống ghế, đi lòng vòng quanh tôi.
- Cuối cùng anh cũng nắm quyền Từ thị, anh thật sự muốn từ bỏ sao?
Tôi trêu chọc anh ấy bằng một nụ cười.
- Dù thế nào đi nữa, sự an toàn của em mới là quan trọng nhất.
Anh ấy cắt thanh long thành từng miếng nhỏ, cầm đĩa tiến lại gần tôi và đút cho tôi từng miếng.
Chúng tôi đã ở bên nhau 5 năm nhưng tôi vẫn chưa cho anh ấy danh phận.
Anh không bao giờ phàn nàn hay tranh cãi, luôn dịu dàng đối xử với tôi.
Nếu tôi nói không biết ăn gì, anh sẽ lựa chọn món cho tôi.
3 giờ sáng, tôi chợt muốn ra biển ngắm bình minh. Anh giúp tôi mặc quần áo và bế tôi ra xe mà không nói một lời.
Khi tôi bệnh, anh ấy thức suốt đêm chăm sóc cho tôi.
Tôi thích uống canh nấm tuyết nhĩ, và ngày nào trong phích của tôi đều có canh nấm tuyết nhĩ mới nấu...
Tôi không có cách nào xác minh được liệu mọi thứ trong giấc mơ có phải là ký ức kiếp trước hay không.
Nhưng tôi biết mình không muốn phụ lòng Thẩm Khác.
- Ngày mai chúng mình đăng ký kết hôn nhé?
Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi nhẹ nhàng nói.
Nói xong mới nhận ra Thẩm Khác đang hoang mang.
- Em... Em vừa mới nói cái gì?
Anh ấy nhìn tôi ngạc nhiên.
Không biết là anh không nghe rõ hay muốn tôi xác nhận lại.
- Em nói rồi. Tuy máy bay giấy lúc nhỏ không còn, nhưng em muốn giữ chặt Thẩm Khác.
Tôi ung dung thong thả đung đưa chân trên ghế.
Để lại anh vô hồn nhìn tôi.
Mẹ anh ấy không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, đến lúc c//h//ế//t/ vẫn không có được một danh phận.
Tôi không muốn con của anh cũng giống như anh ngày xưa.
Anh không có gia đình trong suốt nửa đời người.
Quãng đời còn lại, tôi luôn cầu cho anh tìm được sự bình yên và hạnh phúc.
Thẩm Khác từ bỏ công việc. Từ Hào chỉ có thể tiếp tục quản lý Từ thị với thân thể già yếu bệnh tật.
Sau khi đăng ký kết hôn xong, tôi nhờ Thẩm Khác chụp chung bộ ảnh với tôi trong lúc mang thai.
Tôi muốn ghi lại mọi khoảnh khắc của sinh mệnh mới này.
Tôi cũng không muốn làm đám cưới.
Thẩm Khác chiều theo tôi.
Bố mẹ tôi nhiều lần thuyết phục tôi làm đám cưới nhưng không thành. Họ bỏ cuộc luôn.
Tôi sinh ra được một bé trai, đặt tên là Thẩm Ngôn Hy.
Thẩm Khác tuy trầm tính nhưng sống rất minh bạch.
Tôi mong con cái chúng tôi sau này sẽ ít nói lại và dùng đôi mắt nhiều hơn để quan sát thế giới, hiểu thế nào là tình yêu và biết bảo vệ thứ tình cảm ấy.
Sau này có cháu, tôi cũng sẽ dạy chúng như thế.
Nếu con gặp được một cô gái mà con thích, hãy thẳng thắn nói ra.
Suy cho cùng, không phải cốt truyện lệch hướng nào cũng có thể quay lại từ đầu.
Tôi chỉ tình cờ được số phận ưu ái mà thôi.
[HOÀN]
Bình luận facebook