-
Phần II
6.
Trong lúc bố tôi đàm phán hợp đồng với bố của Từ Ngạn Phong, tôi đi bâng quơ vào phòng làm việc của Từ Ngạn Phong.
Trong phòng vừa mới kê thêm bàn phụ, Tô Diệp đang ngồi ở đó.
Đôi mắt dáng hạnh nhân, đôi lông mày lá liễu, khuôn mặt trẻ trung thanh tú đáng yêu, làn da trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh. Tràn ngập cảm giác thanh xuân.
Đây chính là thứ mà tôi không có được.
- Này, người mới. Pha cho tôi một tách cà phê.
Tôi ngồi lên ghế sếp tổng và thong thả ra lệnh cho cô ấy.
- Tôi chỉ biết pha trà, không biết pha cà phê...
Cô ấy ngập ngừng một lúc rồi từ chối.
- Không biết thì mới cần phải tập làm. Không lẽ Từ thị từ bi nhận người không biết làm gì vào đây trả lương cho vui? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là phu nhân tương lai của Từ thị. Cô dám trả treo tôi, bộ cô không muốn làm việc ở đây nữa sao?
Tôi nhặt một món đồ trang trí trên bàn và ném về phía chân cô ấy.
Cô ấy giật mình và đôi mắt đỏ hoe.
Thư ký Lưu thấy vậy vội vàng đứng dậy.
- Tôi... Tôi sẽ dạy cho cô ấy.
Tôi nghiêng đầu và nhướng mày nhìn cô ấy.
- Tốt.
20 phút sau, cuối cùng cà phê cũng đến. Tô Diệp đặt tách cà phê cách tôi tận 3 cánh tay.
- Cô để xa vậy rốt cuộc là để tôi uống hay cô tự uống?
Tôi trông không hề vui vẻ gì và tiếp tục làm khó cô ấy.
Cô ấy lại cầm tách cà phê lên và thận trọng bước đến chỗ tôi.
Tôi đưa tay lên với lấy.
Khi đặt tách vào tay tôi, cô ấy cố tình nghiêng mép tách về phía mu bàn tay của tôi.
Đúng lúc cô ấy định buông tay ra, tôi bật dậy chạy ra cửa phòng.
- Cục cưng, cuối cùng anh cũng quay lại!
Tôi lao tới trước mặt Từ Ngạn Phong như một chú chim nhỏ, tránh né ly cà phê nóng hổi kia.
Bùm!
- Á!
Tiếng ly rơi xuống đất và tiếng hét đồng thời vang lên sau lưng tôi.
Từ Ngạn Phong lướt qua tôi và đi thẳng đến chỗ Tô Diệp.
- Em có bị phỏng không? Có nghiêm trọng không? Để anh xem.
Anh bế Tô Diệp ngồi lên bàn, cởi giày cô ấy ra, kiểm tra mu bàn chân của cô ấy.
Hoàn toàn quên mất tôi vẫn ở đây.
Tách!
Đây là cảnh tình tứ giữa hôn phu của tôi và tiểu tam, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình.
Tiếng camera làm họ bật tỉnh.
- Kiều Uẩn, em...
Từ Ngạn Phong kinh hãi nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
- A Phong, trông anh căng thẳng quá. Em nhìn vào tưởng cô ấy mới là vợ sắp cưới của anh.
Tôi giả vờ bối rối.
- Từ Ngạn Phong, anh đối xử với nhân viên nào cũng tốt như vậy à?
- Không đâu, cô ấy chỉ là một cô bé yếu dưới. Kiều Uẩn, em đừng giận...
Từ Ngạn Phong nhanh chóng bước đến nắm lấy tay tôi.
- Vậy thì ổn. Em đang thiếu trợ lý mà công việc cũng đang rảnh. Trong khi cô bé kia vụng về quá. Sao anh không đưa cô bé kia để em dạy việc miễn phí trong vài tháng?
Tôi dựa vào kệ sách và khoanh tay lại để tránh bàn tay bẩn thỉu của anh ta.
Từ Ngạn Phong c//h/ế///t/ lặng.
Tô Diệp thì run rẩy thấy rõ.
- Anh Phong, đừng...
Đôi mắt cô ấy đẫm lễ và tìm kiếm sự thương xót.
- Tôi đang nói chuyện với chồng sắp cưới của mình, cô không được chen vào!
Tôi hét lên. Quay lại nhìn Từ Ngạn Phong.
- Cô ấy vẫn là người mới, chưa quen việc. Ngạn Phong, anh sẽ không từ chối lời đề nghị của em có phải không?
- Kiều Uẩn, hôm nay em sao vậy? Cô ấy đụng chạm gì đến em sao?
Từ Ngạn Phong hỏi tôi.
- A, đụng chạm sao?
Tôi chớp mắt và mỉm cười.
Anh ta không mù, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ tôi cố tình nhắm vào Tô Diệp.
- Anh nghĩ sao vậy? Đây là lần đầu tiên em gặp cô ấy, sao cô ấy có thể đụng chạm gì tới em được? Hơn nữa, em dễ bị người khác đè đầu lắm sao? Công ty sắp niêm yết trên sàn chứng khoán, công việc của anh rất bận rộn, trợ lý ai cũng phải đầu tắt mặt tối. Trong khi cô ấy thì không biết làm gì cả.
- Hay là Từ Ngạn Phong, anh không muốn đưa cô ấy đi. Hay là anh nghĩ tôi không xứng để dạy việc cho cô ấy?
Tôi thô bạo giật bảng tên của Tô Diệp ra và nói với giọng điệu lạnh lùng.
- Làm sao anh nghĩ vậy được? Anh thương em, không muốn em mệt vì công việc...
Từ Ngạn Phong cười ngượng ngùng.
- Trên đời này không ai hiểu em hơn anh. Chúng ta đồng vợ đồng chồng, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hâm mộ chúng ta.
Tôi trợn mắt lên trông có vẻ như vừa được "khai sáng".
Trong khi mặt của Từ Ngạn Phong lại đỏ bừng.
Tôi cười khẩy.
Không trách, anh ta muốn chiếm lấy Kiều thị, làm sao dám bỏ tôi được.
- Được rồi. Không biết bố em ký hợp đồng xong chưa nữa. Bố hứa tối nay dẫn em đi ăn lẩu hải sản, để em đi xem thử.
Tôi thoát khỏi tay Từ Ngạn Phong, chạy vào phòng họp.
Khoảnh khắc tôi rời đi, tôi nhìn thấy gương mặt "đặc sắc" của Từ Ngạn Phong.
Tôi đã đưa ra lời đe doạ rất thẳng thắn và đơn giản.
Anh ta chỉ có thể lựa chọn giữa Tô Diệp và bố tôi.
Từ Ngạn Phong cũng hiểu được điều đó.
7.
Tôi vừa bước ra phòng họp thì bị Từ Ngạn Phong kéo lại.
- Kiều Uẩn, chân của Tô Diệp đang bị thương nên 3 ngày nữa cô ấy mới qua bên em có được không?
Anh ấy cố gắng quản lý tốt biểu cảm của mình và hỏi tôi một cách cẩn thận.
- Được thôi. Bố vẫn đang bận, mình đến nhà hàng trước nhé?
Tôi nắm lấy tay áo anh ấy.
Anh suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
- Chân em đau quá, anh ôm em đi.
Tôi thoáng nhìn thấy Tô Diệp đứng cách đó không xa, tôi dang hai tay về phía Từ Ngạn Phong.
Từ Ngạn Phong bế tôi lên.
Tôi lắc lư chân mình một cách vui vẻ trong vòng tay anh, như thể chưa từng có tranh cãi giữa chúng tôi.
Đêm hôm đó Từ Ngạn Phong nuốt cơm không nổi.
Anh ta biết được từ bố Từ rằng công ty phải ký giấy trao đổi cổ phần. Anh ta tức giận rời đi.
Bù lại tôi ăn ngon miệng hẳn.
Ngày hôm sau, tôi trở lại công ty làm việc bận rộn.
Tôi đã tìm ra danh tính của người đàn ông ở bữa tiệc đính hôn bữa trước.
Khi vào phòng trà, tôi nhìn thấy Hứa Thanh Thanh và một số nhân viên nữ đang tụ tập bàn chuyện.
Tôi nghe loáng thoáng họ nhắc đến Từ Ngạn Phong.
- Đang nói gì mà vui thế?
Tôi nhấp ngụm nước rồi tò mò hỏi.
- Tất nhiên là về các anh đẹp trai 6 múi rồi.
Hứa Thanh Thanh nháy mắt với tôi.
- Thôi mình không bàn đâu. Nghe cho biết thôi.
Tôi lấy một miếng bánh nhỏ, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ và ăn.
Có lẽ vì sự có mặt của tôi nên họ đã đổi chủ đề sang chuyện khác.
Nhận ra mình đang "làm khó" họ, ăn xong bánh, tôi đứng dậy bỏ đi.
10 phút sau, Hứa Thanh Thanh lẻn vào văn phòng tôi.
- Từ Ngạn Phong có một người anh cùng cha khác mẹ, cậu có biết điều này không?
Cô ấy ghé sát vào tai tôi rồi thì thầm.
- Hả? Mình không biết.
Tôi sững sờ một lúc rồi thành thật lắc đầu.
- Người mà tụi mình bàn chuyện lúc nãy là anh ấy, anh ấy đẹp trai như vậy mà sống không tốt lắm. Người ta nói rằng mẹ anh ấy là vợ đầu của bố Từ Ngạn Phong, Từ Hào. Tuy nhiên, Từ Hào đã không chịu đăng ký kết hôn với bà ấy mà lại đi cưới người khác, vì thế anh ấy từ con trai cả chuyển thành con ngoài giá thú. Sau khi mẹ anh ấy tutu vì uất ức, Từ Hào đã đưa anh ấy về nhà Từ và nuôi nấng được một thời gian. Tuy nhiên bố Từ luôn cảm thấy áy náy và không dám thừa nhận huyết thống. Ông ấy công khai với mọi người rằng anh ấy là anh họ của Từ Ngạn Phong rồi sau đó đưa anh ta ra nước ngoài. Anh ấy theo họ mẹ, tự Thẩm Khác. Anh ấy cũng đến dự tiệc đính hôn của cậu hôm trước. Không biết cậu có gặp chưa, chắc giờ này anh ấy lại ra nước ngoài rồi...
Hứa Thanh Thanh luyên thuyên không ngừng.
Tôi mơ hồ dự đoán.
- Cậu có hình của anh ấy không, mình muốn xem anh ấy đẹp trai đến cỡ nào.
Tôi đắt xấp tài liệu xuống và đưa tay về phía Hứa Thanh Thanh.
Cô ấy bấm điện thoại một lúc rồi đưa cho tôi.
Bức ảnh chụp lén nhưng đường nét khuôn mặt anh lại vô cùng sắc nét, đôi mắt sâu, hàng mi dài, quai hàm gọn gàng.
Đây là người đàn ông mà tôi đã ngủ cùng đêm hôm đó.
Tôi bỗng nhận ra.
Thì ra sự "thay lòng đổi dạ" của Từ Ngạn Phong là được di truyền...
- Bình thường thôi, dù anh ta đẹp trai cỡ này thì cậu tính làm gì nào? Bay ra nước ngoài tìm anh ấy? Ăn xong rồi thì nhớ quay lại làm việc.
Tôi gạt Hứa Thanh Thanh qua một bên.
Cô ấy nghẹn họng, tức giận giật lấy điện thoại rồi bỏ đi.
...
Tô Diệp đến gặp tôi để "học việc" như đã hẹn. Tôi cũng không biết Từ Ngạn Phong đã thuyết phục cô ấy bằng cách nào nữa.
Mới 3 ngày không gặp, trông anh ta hốc hác ra hẳn.
Có lẽ hôm trước tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc, nên hôm này cô ấy rất sợ và không dám đến gần tôi.
Tôi không muốn làm khó gì cô ấy, tôi chỉ muốn dùng cô ấy để nắm thóp Từ Ngạn Phong thôi.
Nghĩ đến giấc mơ kia, cô ấy đã dùng cái c//h/ế//t// để phá hỏng đám cưới mà tôi lên kế hoạch cẩn thận suốt 3 tháng. Tôi rất bực mình.
Tôi ném cô ấy cho trợ lý của tôi.
Vốn dĩ Từ Hạo Phong luôn có thái độ miễn cưỡng mỗi khi đến công ty tôi, nhưng từ khi Tô Diệp chuyển đến đây. Anh ấy tự nguyện sang đây thường xuyên hơn.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù sao tôi cũng không phải đối tượng lấy lòng của cô ấy. Nghệ thuật pha trà của cô ấy chỉ được sử dụng trước mặt Từ Ngạn Phong mà thôi,
Từ Ngạn Phong cũng đã dò hỏi vài lần xem thử giữa tôi và Tô Diệp có mâu thuẫn gì không.
Tôi trả lời là không, anh ấy cũng không bắt bẻ được hành động của tôi.
Tôi thường xuyên đi công tác, hoặc kiếm cớ xin nghỉ phép không lên công ty. Đồng thời cũng giao cho Tô Diệp nhiều việc đến mức phải tăng ca mới làm xong.
Từ Ngạn Phong ngày càng can đảm hơn và thường xuyên "sờ mó" Tô Diệp trong văn phòng tôi,
Anh ấy biết tất cả camera giám sát trong công ty tôi.
Nhưng anh ấy lại không biết "điểm mù" mà tôi đã chuẩn bị trước đó.
8.
Họ quần nhau, còn tôi thì ngồi xem họ mần nhau.
Lúc đầu, tôi để họ muốn làm gì thì làm, khiến họ ảo tưởng rằng tôi "không biết gì cả".
Nhờ đó, tư liệu của tôi ngày một nhiều hơn.
Tôi cũng tình cờ nghe được rất nhiều "sự tính toán" của họ.
Hứa Thanh Thanh nhắc nhở tôi nhiều lần, còn tôi thì yêu cầu cô ấy bình tĩnh lại.
Cô ấy hiểu tôi đang toan tính làm gì đó.
Một lần nọ, họ đang mần nhau trong văn phòng tôi thì tôi đột nhiên bước vào.
Tô Diệp phản ứng rất nhanh, lập tức chui vào trong tủ trốn.
Tôi đoán cô ấy đã học được nhiều cách "ăn vụng" khi làm việc ở đây.
- Ngạn Phong, sao mặt anh đỏ thể? Anh bệnh sao?
Tôi dùng tay chạm vào trán Từ Ngạn Phong.
- Không, chỉ là trong đây khá nóng vì không có hệ thống thông gió.
Từ Ngạn Phong thở đều và nhìn xung quanh tôi.
Tôi cười khúc khích.
Tôi biết tủ đồ kia còn kín gió hơn phòng tôi nữa.
Vì vậy tôi quyết định chơi khăm họ.
Ngày hôm đó, tôi ngồi ở văn phòng với Từ Ngạn Phong cả ngày.
Tô Diệp mắc kẹt bên trong tủ. Khi cô ấy bước ra ngoài, mặt mày tái nhợt trông như sắp "đăng xuất". Tôi đã chủ động gọi cấp cứu cho cô ấy.
...
Sau đó, nhà họ Từ muốn thực hiện một dự án xây dựng công viên quy mô lớn, nhưng đội ngũ quy hoạch của họ không đủ mạnh. Từ Ngạn Phong lại có thói quen "nhờ vả" tôi.
Anh ấy cũng đặc biệt yêu cầu tôi sử dụng địa chỉ email của anh ấy để liên lạc với đối tác.
Tôi đồng ý bằng miệng, nhưng hành động không theo ý anh ta.
Trong giấc mơ, dự án này đã được Từ gia giành được với chi phí thấp nhất. Từ gia đã có được lợi ích rất lớn.
Lần này, tôi quyết định thành quả nên được trả lại cho người đàm phán ban đầu.
Nhưng Tô Diệp vẫn đang ở công ty tôi, tôi e ngại cô ấy tiết lộ bí mật cho Từ Ngạn Phong nên tôi quyết định xử lý cô ấy trước.
- Tôi không muốn Tô Diệp có mặt ở đây nữa. Anh có thể dùng mọi cách để khiến cô ấy tự nguyện nghỉ việc.
Tôi đã nói với trợ lý của mình như vậy.
Tô Diệp không chịu nổi và xin từ chức sau nửa tháng. Tôi từ chối đơn từ chức vì lý do muốn thay mặt Từ Ngạn Phong chăm sóc cho cô ấy.
Sau đó Từ Ngạn Phong tìm đến tôi mấy lần, tôi đã ân cần duyệt cho Tô Diệp nghỉ việc.
Nếu Từ Diệp không còn ở công ty tôi nữa, cô ấy sẽ có nhiều thời gian quấy rầy Từ Ngạn Phong thay tôi. Tôi đang cần điều này.
Đã 3 tháng kể từ ngày đính hôn. Từ gia đã hoàn trả số tiền lớn mà bố tôi đã cung cấp cho họ. Tôi đến phòng tài chính để kiểm tra sổ sách.
Suy cho cùng, họ không thể gánh nổi mức lãi suất trễ hạn 1% kia.
Giờ đây những chiếc camera ẩn kia không còn tác dụng nên tôi nhờ Trình Tiêu bí mật gỡ chúng ra.
Sau đó, tôi lao mình vào cuộc chiến giữa 2 công ty, liên tục tăng ca để lên kế hoạch với các phòng ban.
Bước đầu đã xong, tôi thường xuyên đi xã giao, tiếp cận từng người trong ban phụ trách dự án công viên và thu phục từng người một.
Những lúc cần thiết, tôi mới nhắc đến bố mình hoặc Từ Ngạn Phong như mồi nhử.
Nhưng tôi luôn ám chỉ với mọi người rằng tôi mới là người đích thân chịu trách nhiệm cho dự án này.
Sau khi đối tác thể hiện rõ ý định hợp tác, Từ Ngạn Phong vui vẻ, đối xử với tôi nhiệt tình và chu đáo.
- Kiều Uẩn, em là người phụ nữ hoàn hảo và quyền lực nhất mà anh từng gặp. Em xinh đẹp, mạnh mẽ, người vợ hoàn hảo của anh. Kiếp trước anh đã tích đức thế nào để gặp được người như em? Anh yêu em đến c/h//ế//t// mất...
Anh ấy khen ngợi tôi bằng tất cả vốn từ của mình.
Tôi biết anh ta chỉ muốn khen tôi ngốc nghếch và an ủi tôi.
Mỗi lần anh ấy khen tôi, tôi không khỏi nghĩ đến kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu để rồi bị anh ta lừa gạt thảm hại như vậy.
Chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng đã thấy buồn rồi...
Mỗi lần Từ Ngạn Phong tỏ ra có ý muốn "thịt" tôi, tôi lại tìm cớ từ chối.
Có lúc tôi chưa kịp từ chối thì điện thoại anh đã reo lên.
Hầu hết các cuộc gọi đến từ cùng một người, anh ta đặt tên là: Tô Tổng Kiến Nghiệp (建业苏总).
Tôi mắc cười muốn c//h//ế//t//.
Làm thế nào mà một bông hồng mỏng manh ăn bám vào công sức lao động của người khác mà lại được gọi là "tổng tài"?
- Ngạn Phong, anh bận thì cứ đi trước, không cần lo cho em.
Lần nào tôi cũng tiễn Từ Ngạn Phong đi với thái độ ân cần.
Tô Diệp trông "hiểu chuyện" nhưng thực chất lại mạnh mẽ đấu đá tôi.
Cô ấy liên tục kiểm soát Từ Ngạn Phong để anh ta không còn để ý đến tôi nữa.
Vào ngày hợp đồng được ký kết, tôi nhờ bố tôi tổ chức một bữa tiệc với danh nghĩa Kiều tổng và mời tất cả giám đốc điều hành cấp cao của công ty đối tác kia.
Các phòng bao lớn, riêng biệt ngày nay đều được trang bị để tổ chức hội nghị.
Đêm hôm đó là giây phút tôi tự hào nhất kể từ khi tỉnh lại từ giấc mộng kia.
Tôi vui mừng nâng ly với mọi người, cảm ơn họ đã ghi nhận và tin tưởng tôi.
Ban đầu bố tôi còn khuyên tôi "uống ít thôi", nhưng cuối cùng ông lại khuyên tôi "vui vẻ đi".
Người bên công ty kia thấy vậy cũng không còn ép tôi uống nữa.
Hứa Thanh Thanh nói rằng Từ Ngạn Phong đã biết chuyện. Khi anh ta vừa đỗ xe tại tầng hầm, tôi đề nghị mọi người cùng nhau hát.
Tôi đã chọn bài Tát Nhật Lãng Rực Rỡ - 火红的萨日朗.
Ngay khi giai điệu ấm áp vang lên, không khí bữa tiệc rộn ràng lên hẳn.
Đến cuối bài, Từ Ngạn Phong xông vào, không nói gì mà tức giận kéo tôi ra ngoài.
Tôi để mặc anh ta kéo tôi ra khỏi phòng, lặng lẽ giấu chiếc micro không dây ra sau lưng.
9.
Tôi bị Từ Ngạn Phong kéo vào phòng trống.
- Kiều Uẩn, cô dám chơi tôi? Không phải cô đã hứa với tôi sẽ dùng danh nghĩ của Từ gia để đàm phán sao? Sao kết quả lại là Kiều gia các người?
Anh ta tát mạnh vào mặt tôi với vẻ mặt hung dữ và đáng sợ.
Dù đã lên kế hoạch cẩn thận cho từng bước, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ động tay động chân ngay khi vừa phát hiện ra mình bị lừa.
- Em... Em sai rồi. Bữa giờ em bận rộn với nhiều hạng mục quá, không để ý đến bản thảo. Lúc phát hiện ra thì đã muộn. Ngạn Phong, em thật sự không cố ý, anh đừng đánh em có được không? Chúng ta dù sao cũng đính hôn rồi. Em lại là con một. Không phải anh vẫn hay nói sau này Từ gia và Kiều gia đều là của anh sao?
Tôi giấu chiếc micro không dây vào một góc khuất và tỏ ra yếu đuối một cách "khó coi".
Micro này có các chức năng như: Loại bỏ tạp âm, không phát ra tiếng khi thu âm, khoảng cách bắt sóng xa.
Tôi không sợ Từ Ngạn Phong phát hiện ra nó.
- Nếu ký hợp đồng dưới danh nghĩa Kiều gia, thì lợi ích thuộc về Kiều gia. Điều này không giống nhau. Kiều Uẩn, tôi đã nhiều lần nhấn mạnh với cô rằng bố tôi rất coi trọng dự án này và tôi cũng muốn có nó. Tại sao cô vẫn không nhớ chứ? Lần trước cũng vậy, lúc đầu thì đông ý bơm vốn miễn phí, nhưng đính hôn xong lại ép bố tôi viết giấy nợ!
- Cô muốn đưa trợ lý của tôi đi, tìm mọi cách tra tấn cô ấy. Cô ấy là người của tôi, không đến lượt cô bắt nạt cô ấy! Kiều Uẩn, cô tưởng đính hôn với tôi rồi, thì tôi sẽ bị trói buộc với cô sao? Con khốn, tôi đánh cô đã là nương tay lắm rồi!
Từ Ngạn Phong nổi giận và đẩy tôi vào tường, sự tàn bạo giống hệt như trong mơ.
Lưng tôi đau đớn, tôi không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.
Mọi sự may mắn lẫn hoang mang đều biến mất.
Tôi hoàn toàn biết nếu mình vẫn tiếp tục ngoan ngoãn như trong mưa thì kiểu nào cũng sẽ đâm đầu vào chỗ c//h/ế///t//.
- Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Công ty là của bố tôi, ông ấy tiêu tiền như thế nào là chuyện của ông ấy, tôi không có quyền can thiệp. Hơn nữa Từ gia cần bổ sung vốn, bố tôi cũng đã hỗ trợ đúng hạn, mượn tiền rồi trả không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngạn Phong, công ty của anh lại thiếu tiền nữa sao? Nếu vậy thì cứ nói với em, em sẽ đi xin bố.
- Em cũng không biết Tô Diệp đã nói gì với anh, em thật sự không làm điều gì có lỗi với cô ấy. Em giao cô ấy cho trợ lý, nói rằng cô ấy là bạn của em, thậm chí còn mời cơm cô ấy. Em không biết cô ấy đã làm gì sau lưng em với anh... Ngạn Phong, anh thà tin tưởng trợ lý hơn cả em sao? Rõ ràng em mới là vợ sắp cưới của anh cơ mà.
- Hợp đồng hôm nay vẫn chưa hoàn thành, em có thể liên lạc với bên kia và ký lại với danh nghĩa của anh.
Tôi cúi người xuống cầu xin sự thương xót.
- Ngạn Phong, xin đừng tức giận, xin anh đừng đánh em...
Không biết câu nào đụng tới chỗ ngứa của Từ Ngạn Phong, càng khiến anh ta tức giận hơn.
Nhưng đây chính là kết quả mà tôi mong muốn.
- Mặc kệ cô có làm hay không, nhưng sự thật vẫn là Tô Diệp bị cô làm khó! Con khốn, tôi nhân nhượng nhiều lần rất cô muốn ngồi lên đầu tôi có phải không? Tôi không dạy dỗ cô, thì làm sao cô biết nghe lời tôi đây!
Từ Ngạn Phong tiến lại gần và tóm lấy cổ họng tôi.
- Ngạn Phong, anh... đừng... đừng làm như vậy. Em sợ... Anh đánh em... đau quá. Em sai rồi... em... em sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Anh có thể buông tay ra được không...
Cổ họng và khí quản của tôi bị chèn ép khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi chỉ có thể cố gắng gỡ ngón tay anh ta để có thể thở được.
Không khí trong phổi ngày một cạn kiệt nhưng vẫn chưa thấy ai đến cứu tôi.
Tôi chợt ghét cái sự sang chảnh của khách sạn này.
Hàng lang dài và rộng, phòng riêng thì nhiều. Không biết khi nào bố tôi mới tìm được đến đây.
Dù phòng hiện tại không cách quá xa so với chỗ bố tôi, nhưng Từ Ngạn Phong đã rẽ nhiều lần nên tôi cũng không biết chính xác mình đang ở đâu.
Với tình hình này, tôi sợ hôm nay mình sẽ ngỏm mất.
Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy sợ hãi...
Hay là tín hiệu của micro không dây không tốt, âm thanh trong phòng này không được phát đi?
- Quá muộn rồi. Nếu tôi không cho cô bài học sâu sắc, làm sao cô có thể nhớ được? Tại sao cô biết tôi chọn phòng này không? Vì ở đây có cửa bí mật dẫn thẳng ra bãi đậu xe.
Từ Ngạn Phong chỉ về một hướng và tay dùng nhiều lực hơn.
- Kiều Uẩn, đừng lo lắng. Tôi sẽ không g/i//ế//t/ cô, nhưng tôi sẽ không để cô phá hoại tôi. Tôi sẽ nói với nhà cô rằng cô yêu tôi đến mức muốn qua nhà tôi sống. Họ sẽ tin điều đó.
Từ Ngạn Phong cười điên cuồng rồi đột nhiên thả tay ra khi tôi sắp nghẹt thở.
Không khí lọt vào khoang họng tôi, tôi ho đau đớn.
Từ Ngạn Phong lợi dung tôi đang ho khan, hung hãn nắm lấy tóc trên đầu tôi.
- Tôi nghe bảo hộp sọ con người rất cứng. Để xem đầu cô cứng hay tường cứng hơn.
Từ Ngạn Phong kéo đầu tôi đi...
10.
Khi mạng sống của tôi ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo.
Người bên ngoài vượt quá sự mong đợi của tôi.
Là người đàn ông trong tiệc đính hôn, anh trai của Từ Ngạn Phong, Thẩm Khác.
Anh ấy sải bước về phía trước và đấm vào mặt Từ Ngạn Phong. Cú đấm mạnh đến mức khiến anh ta choáng váng buông tay ra.
Từ Ngạn Phong không đỡ được dù chỉ một cú.
Dù không thể ngừng ho nhưng tôi vẫn đứng sang một bên và quan sát.
- A, sao mọi người lại đánh nhau? Đừng đánh nữa, có người thiệt mạng mất...
Một lúc sau, bố tôi và các giám đốc điều hành công ty đối tác bước vào và một loạt biểu cảm được thể hiện.
Nhưng tình huống trong phòng ai nhìn cũng có thể thấy rõ.
Quản lý ở khách sạn đã gọi cảnh sát ngay lập tức.
Từ Ngạn Phong nhìn mọi người trong phòng một cách sợ hãi. Đầu đầy m/á///u, anh ta bò ra ngoài nhưng bị mọi người khống chế giữ lại.
- Kiều Uẩn, đi thôi. Bố đưa con đến bệnh viện.
Bố tôi cúi xuống bế tôi lên.
- Chú Kiều, để cháu.
Thẩm Khác bước tới ôm tôi lên.
- Không không không, chú có thể bế con bé.
Bố tôi rõ ràng không được vui.
Tôi ngắt lời ông ấy.
- Bố ơi, lưng bố không còn khoẻ nữa. Bố để anh ấy...
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì tôi lại ho.
Bố tôi không tranh cãi nữa.
Dưới sự hướng dẫn của quản lý khách sạn, Thẩm Khác đi học theo cánh cửa bí mật dẫn ra bãi xe.
Trước khi rời đi, anh ấy nhìn Từ Ngạn Phong đang thở gấp một cách khó khăn.
Tôi cảm thấy anh ấy đánh vẫn chưa đã tay nên vẫn còn tức giận.
- Anh chở em đến bệnh viện đi.
Thẩm Khác đặt tôi vào ghế phụ, bố tôi ngồi trực tiếp vào ghế sau.
Nghĩ đến chiếc máy ghi âm trong túi quần, tôi nới lỏng dây thắt an toàn để lấy nó ra.
Nó vẫn hoạt động bình thường, không bị hư hại gì cả.
Thẩm Khác ngồi vào ghế lái, nhìn thấy bút ghi âm trong tay tôi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Nhưng anh ấy vẫn không nói gì.
Trên đường đi, Thẩm Khác lái nhanh và vượt đèn đỏ nhiều lần khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
- An... an toàn là trên hết, đừng lái nhanh quá.
Bố tôi không khỏi nhắc nhở từ ghế sau.
- Con là người hiểu chuyện. Chú Kiều đừng lo lắng quá.
Thẩm Khác trả lời, đồng thời cho xe chạy chậm lại một chút.
- Đúng vậy. Cổ họng em hơi khó chịu... nhưng không đến nỗi sẽ c//h//ế//t// đâu.
Tôi ho và lên tiếng một cách yếu ớt.
- Em im đi.
Thẩm Khác không hề khách khí với tôi, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả khuôn mặt của anh.
Tôi không dám nói nữa.
Dù tôi nghĩ rằng anh ấy không có quyền mắng tôi.
Khi đến bệnh viện, tôi không bước nổi nên Thẩm Khác bế tôi lên và yêu cầu khám tổng quát toàn thân.
Đốt sống cổ và dây thần kinh của tôi không bị tổn hại, nhưng một số mô mềm trên cổ bị bầm tím và sưng tấy, tuần hoàn máu bị tắc nghẽn dẫn đến tình trạng thiếu oxy trầm trọng. Còn có một vết bầm tím trên lưng tôi.
Tôi nhập viện, mẹ tôi chạy tới và khóc khi nhìn thấy tôi.
Tôi không dám nói gì vì tôi đã soi gương mà biết trông mình xấu xí như thế nào.
Thẩm Khác từ chối rời đi.
Khi bố mẹ hỏi tôi anh ấy là ai, anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói một lời.
Tôi không dám giải thích mối quan hệ của chúng tôi nên tôi chỉ có thể nói rằng anh ấy là anh trai của Từ Ngạn Phong.
Khi cảnh sát đến lập biên bản, cảnh sát nói rằng Thẩm Khác bị tình nghi "cố ý gây thương tích" và hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi với anh ấy.
Tôi không muốn Thẩm Khác vô tội bị liên luỵ nên nói dối rằng tôi và Từ Ngạn Phong đã chia tay từ lâu và Thẩm Khác hiện là bạn trai của tôi.
Nhưng tôi và Từ Ngạn Phong vẫn còn đính hôn, nên tôi nhờ cảnh sát giữ bí mật với bố mẹ tôi.
Họ đồng ý.
Trước khi rời đi, họ lấy báo cáo giám định thương tật của tôi và nói rằng đã đủ điều kiện để khởi tố.
Từ Ngạn Phong bị bắt, những việc làm xấu xa của anh ta lan truyền trong giới thượng lưu với tốc độ cực nhanh. Anh ta còn được đặt biệt danh "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt".
Tôi không hề ngạc nhiên.
Trong giới thượng lưu, chỉ có số ít người không thích buôn chuyện mà thôi.
Hứa Thanh Thanh đến bệnh viện thăm tôi, vừa nhìn thấy Thẩm Khác thì bắt đầu thẩm vấn tôi.
Tôi chỉ có thể nói với cô ấy rằng người hôm đó qua đêm với tôi là Thẩm Khác.
Cô ấy buồn bã nói mình thất tình rồi.
Tôi thì bảo cô ấy lăn đi.
Trong lúc bố tôi đàm phán hợp đồng với bố của Từ Ngạn Phong, tôi đi bâng quơ vào phòng làm việc của Từ Ngạn Phong.
Trong phòng vừa mới kê thêm bàn phụ, Tô Diệp đang ngồi ở đó.
Đôi mắt dáng hạnh nhân, đôi lông mày lá liễu, khuôn mặt trẻ trung thanh tú đáng yêu, làn da trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh. Tràn ngập cảm giác thanh xuân.
Đây chính là thứ mà tôi không có được.
- Này, người mới. Pha cho tôi một tách cà phê.
Tôi ngồi lên ghế sếp tổng và thong thả ra lệnh cho cô ấy.
- Tôi chỉ biết pha trà, không biết pha cà phê...
Cô ấy ngập ngừng một lúc rồi từ chối.
- Không biết thì mới cần phải tập làm. Không lẽ Từ thị từ bi nhận người không biết làm gì vào đây trả lương cho vui? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là phu nhân tương lai của Từ thị. Cô dám trả treo tôi, bộ cô không muốn làm việc ở đây nữa sao?
Tôi nhặt một món đồ trang trí trên bàn và ném về phía chân cô ấy.
Cô ấy giật mình và đôi mắt đỏ hoe.
Thư ký Lưu thấy vậy vội vàng đứng dậy.
- Tôi... Tôi sẽ dạy cho cô ấy.
Tôi nghiêng đầu và nhướng mày nhìn cô ấy.
- Tốt.
20 phút sau, cuối cùng cà phê cũng đến. Tô Diệp đặt tách cà phê cách tôi tận 3 cánh tay.
- Cô để xa vậy rốt cuộc là để tôi uống hay cô tự uống?
Tôi trông không hề vui vẻ gì và tiếp tục làm khó cô ấy.
Cô ấy lại cầm tách cà phê lên và thận trọng bước đến chỗ tôi.
Tôi đưa tay lên với lấy.
Khi đặt tách vào tay tôi, cô ấy cố tình nghiêng mép tách về phía mu bàn tay của tôi.
Đúng lúc cô ấy định buông tay ra, tôi bật dậy chạy ra cửa phòng.
- Cục cưng, cuối cùng anh cũng quay lại!
Tôi lao tới trước mặt Từ Ngạn Phong như một chú chim nhỏ, tránh né ly cà phê nóng hổi kia.
Bùm!
- Á!
Tiếng ly rơi xuống đất và tiếng hét đồng thời vang lên sau lưng tôi.
Từ Ngạn Phong lướt qua tôi và đi thẳng đến chỗ Tô Diệp.
- Em có bị phỏng không? Có nghiêm trọng không? Để anh xem.
Anh bế Tô Diệp ngồi lên bàn, cởi giày cô ấy ra, kiểm tra mu bàn chân của cô ấy.
Hoàn toàn quên mất tôi vẫn ở đây.
Tách!
Đây là cảnh tình tứ giữa hôn phu của tôi và tiểu tam, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình.
Tiếng camera làm họ bật tỉnh.
- Kiều Uẩn, em...
Từ Ngạn Phong kinh hãi nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
- A Phong, trông anh căng thẳng quá. Em nhìn vào tưởng cô ấy mới là vợ sắp cưới của anh.
Tôi giả vờ bối rối.
- Từ Ngạn Phong, anh đối xử với nhân viên nào cũng tốt như vậy à?
- Không đâu, cô ấy chỉ là một cô bé yếu dưới. Kiều Uẩn, em đừng giận...
Từ Ngạn Phong nhanh chóng bước đến nắm lấy tay tôi.
- Vậy thì ổn. Em đang thiếu trợ lý mà công việc cũng đang rảnh. Trong khi cô bé kia vụng về quá. Sao anh không đưa cô bé kia để em dạy việc miễn phí trong vài tháng?
Tôi dựa vào kệ sách và khoanh tay lại để tránh bàn tay bẩn thỉu của anh ta.
Từ Ngạn Phong c//h/ế///t/ lặng.
Tô Diệp thì run rẩy thấy rõ.
- Anh Phong, đừng...
Đôi mắt cô ấy đẫm lễ và tìm kiếm sự thương xót.
- Tôi đang nói chuyện với chồng sắp cưới của mình, cô không được chen vào!
Tôi hét lên. Quay lại nhìn Từ Ngạn Phong.
- Cô ấy vẫn là người mới, chưa quen việc. Ngạn Phong, anh sẽ không từ chối lời đề nghị của em có phải không?
- Kiều Uẩn, hôm nay em sao vậy? Cô ấy đụng chạm gì đến em sao?
Từ Ngạn Phong hỏi tôi.
- A, đụng chạm sao?
Tôi chớp mắt và mỉm cười.
Anh ta không mù, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ tôi cố tình nhắm vào Tô Diệp.
- Anh nghĩ sao vậy? Đây là lần đầu tiên em gặp cô ấy, sao cô ấy có thể đụng chạm gì tới em được? Hơn nữa, em dễ bị người khác đè đầu lắm sao? Công ty sắp niêm yết trên sàn chứng khoán, công việc của anh rất bận rộn, trợ lý ai cũng phải đầu tắt mặt tối. Trong khi cô ấy thì không biết làm gì cả.
- Hay là Từ Ngạn Phong, anh không muốn đưa cô ấy đi. Hay là anh nghĩ tôi không xứng để dạy việc cho cô ấy?
Tôi thô bạo giật bảng tên của Tô Diệp ra và nói với giọng điệu lạnh lùng.
- Làm sao anh nghĩ vậy được? Anh thương em, không muốn em mệt vì công việc...
Từ Ngạn Phong cười ngượng ngùng.
- Trên đời này không ai hiểu em hơn anh. Chúng ta đồng vợ đồng chồng, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hâm mộ chúng ta.
Tôi trợn mắt lên trông có vẻ như vừa được "khai sáng".
Trong khi mặt của Từ Ngạn Phong lại đỏ bừng.
Tôi cười khẩy.
Không trách, anh ta muốn chiếm lấy Kiều thị, làm sao dám bỏ tôi được.
- Được rồi. Không biết bố em ký hợp đồng xong chưa nữa. Bố hứa tối nay dẫn em đi ăn lẩu hải sản, để em đi xem thử.
Tôi thoát khỏi tay Từ Ngạn Phong, chạy vào phòng họp.
Khoảnh khắc tôi rời đi, tôi nhìn thấy gương mặt "đặc sắc" của Từ Ngạn Phong.
Tôi đã đưa ra lời đe doạ rất thẳng thắn và đơn giản.
Anh ta chỉ có thể lựa chọn giữa Tô Diệp và bố tôi.
Từ Ngạn Phong cũng hiểu được điều đó.
7.
Tôi vừa bước ra phòng họp thì bị Từ Ngạn Phong kéo lại.
- Kiều Uẩn, chân của Tô Diệp đang bị thương nên 3 ngày nữa cô ấy mới qua bên em có được không?
Anh ấy cố gắng quản lý tốt biểu cảm của mình và hỏi tôi một cách cẩn thận.
- Được thôi. Bố vẫn đang bận, mình đến nhà hàng trước nhé?
Tôi nắm lấy tay áo anh ấy.
Anh suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
- Chân em đau quá, anh ôm em đi.
Tôi thoáng nhìn thấy Tô Diệp đứng cách đó không xa, tôi dang hai tay về phía Từ Ngạn Phong.
Từ Ngạn Phong bế tôi lên.
Tôi lắc lư chân mình một cách vui vẻ trong vòng tay anh, như thể chưa từng có tranh cãi giữa chúng tôi.
Đêm hôm đó Từ Ngạn Phong nuốt cơm không nổi.
Anh ta biết được từ bố Từ rằng công ty phải ký giấy trao đổi cổ phần. Anh ta tức giận rời đi.
Bù lại tôi ăn ngon miệng hẳn.
Ngày hôm sau, tôi trở lại công ty làm việc bận rộn.
Tôi đã tìm ra danh tính của người đàn ông ở bữa tiệc đính hôn bữa trước.
Khi vào phòng trà, tôi nhìn thấy Hứa Thanh Thanh và một số nhân viên nữ đang tụ tập bàn chuyện.
Tôi nghe loáng thoáng họ nhắc đến Từ Ngạn Phong.
- Đang nói gì mà vui thế?
Tôi nhấp ngụm nước rồi tò mò hỏi.
- Tất nhiên là về các anh đẹp trai 6 múi rồi.
Hứa Thanh Thanh nháy mắt với tôi.
- Thôi mình không bàn đâu. Nghe cho biết thôi.
Tôi lấy một miếng bánh nhỏ, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ và ăn.
Có lẽ vì sự có mặt của tôi nên họ đã đổi chủ đề sang chuyện khác.
Nhận ra mình đang "làm khó" họ, ăn xong bánh, tôi đứng dậy bỏ đi.
10 phút sau, Hứa Thanh Thanh lẻn vào văn phòng tôi.
- Từ Ngạn Phong có một người anh cùng cha khác mẹ, cậu có biết điều này không?
Cô ấy ghé sát vào tai tôi rồi thì thầm.
- Hả? Mình không biết.
Tôi sững sờ một lúc rồi thành thật lắc đầu.
- Người mà tụi mình bàn chuyện lúc nãy là anh ấy, anh ấy đẹp trai như vậy mà sống không tốt lắm. Người ta nói rằng mẹ anh ấy là vợ đầu của bố Từ Ngạn Phong, Từ Hào. Tuy nhiên, Từ Hào đã không chịu đăng ký kết hôn với bà ấy mà lại đi cưới người khác, vì thế anh ấy từ con trai cả chuyển thành con ngoài giá thú. Sau khi mẹ anh ấy tutu vì uất ức, Từ Hào đã đưa anh ấy về nhà Từ và nuôi nấng được một thời gian. Tuy nhiên bố Từ luôn cảm thấy áy náy và không dám thừa nhận huyết thống. Ông ấy công khai với mọi người rằng anh ấy là anh họ của Từ Ngạn Phong rồi sau đó đưa anh ta ra nước ngoài. Anh ấy theo họ mẹ, tự Thẩm Khác. Anh ấy cũng đến dự tiệc đính hôn của cậu hôm trước. Không biết cậu có gặp chưa, chắc giờ này anh ấy lại ra nước ngoài rồi...
Hứa Thanh Thanh luyên thuyên không ngừng.
Tôi mơ hồ dự đoán.
- Cậu có hình của anh ấy không, mình muốn xem anh ấy đẹp trai đến cỡ nào.
Tôi đắt xấp tài liệu xuống và đưa tay về phía Hứa Thanh Thanh.
Cô ấy bấm điện thoại một lúc rồi đưa cho tôi.
Bức ảnh chụp lén nhưng đường nét khuôn mặt anh lại vô cùng sắc nét, đôi mắt sâu, hàng mi dài, quai hàm gọn gàng.
Đây là người đàn ông mà tôi đã ngủ cùng đêm hôm đó.
Tôi bỗng nhận ra.
Thì ra sự "thay lòng đổi dạ" của Từ Ngạn Phong là được di truyền...
- Bình thường thôi, dù anh ta đẹp trai cỡ này thì cậu tính làm gì nào? Bay ra nước ngoài tìm anh ấy? Ăn xong rồi thì nhớ quay lại làm việc.
Tôi gạt Hứa Thanh Thanh qua một bên.
Cô ấy nghẹn họng, tức giận giật lấy điện thoại rồi bỏ đi.
...
Tô Diệp đến gặp tôi để "học việc" như đã hẹn. Tôi cũng không biết Từ Ngạn Phong đã thuyết phục cô ấy bằng cách nào nữa.
Mới 3 ngày không gặp, trông anh ta hốc hác ra hẳn.
Có lẽ hôm trước tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc, nên hôm này cô ấy rất sợ và không dám đến gần tôi.
Tôi không muốn làm khó gì cô ấy, tôi chỉ muốn dùng cô ấy để nắm thóp Từ Ngạn Phong thôi.
Nghĩ đến giấc mơ kia, cô ấy đã dùng cái c//h/ế//t// để phá hỏng đám cưới mà tôi lên kế hoạch cẩn thận suốt 3 tháng. Tôi rất bực mình.
Tôi ném cô ấy cho trợ lý của tôi.
Vốn dĩ Từ Hạo Phong luôn có thái độ miễn cưỡng mỗi khi đến công ty tôi, nhưng từ khi Tô Diệp chuyển đến đây. Anh ấy tự nguyện sang đây thường xuyên hơn.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù sao tôi cũng không phải đối tượng lấy lòng của cô ấy. Nghệ thuật pha trà của cô ấy chỉ được sử dụng trước mặt Từ Ngạn Phong mà thôi,
Từ Ngạn Phong cũng đã dò hỏi vài lần xem thử giữa tôi và Tô Diệp có mâu thuẫn gì không.
Tôi trả lời là không, anh ấy cũng không bắt bẻ được hành động của tôi.
Tôi thường xuyên đi công tác, hoặc kiếm cớ xin nghỉ phép không lên công ty. Đồng thời cũng giao cho Tô Diệp nhiều việc đến mức phải tăng ca mới làm xong.
Từ Ngạn Phong ngày càng can đảm hơn và thường xuyên "sờ mó" Tô Diệp trong văn phòng tôi,
Anh ấy biết tất cả camera giám sát trong công ty tôi.
Nhưng anh ấy lại không biết "điểm mù" mà tôi đã chuẩn bị trước đó.
8.
Họ quần nhau, còn tôi thì ngồi xem họ mần nhau.
Lúc đầu, tôi để họ muốn làm gì thì làm, khiến họ ảo tưởng rằng tôi "không biết gì cả".
Nhờ đó, tư liệu của tôi ngày một nhiều hơn.
Tôi cũng tình cờ nghe được rất nhiều "sự tính toán" của họ.
Hứa Thanh Thanh nhắc nhở tôi nhiều lần, còn tôi thì yêu cầu cô ấy bình tĩnh lại.
Cô ấy hiểu tôi đang toan tính làm gì đó.
Một lần nọ, họ đang mần nhau trong văn phòng tôi thì tôi đột nhiên bước vào.
Tô Diệp phản ứng rất nhanh, lập tức chui vào trong tủ trốn.
Tôi đoán cô ấy đã học được nhiều cách "ăn vụng" khi làm việc ở đây.
- Ngạn Phong, sao mặt anh đỏ thể? Anh bệnh sao?
Tôi dùng tay chạm vào trán Từ Ngạn Phong.
- Không, chỉ là trong đây khá nóng vì không có hệ thống thông gió.
Từ Ngạn Phong thở đều và nhìn xung quanh tôi.
Tôi cười khúc khích.
Tôi biết tủ đồ kia còn kín gió hơn phòng tôi nữa.
Vì vậy tôi quyết định chơi khăm họ.
Ngày hôm đó, tôi ngồi ở văn phòng với Từ Ngạn Phong cả ngày.
Tô Diệp mắc kẹt bên trong tủ. Khi cô ấy bước ra ngoài, mặt mày tái nhợt trông như sắp "đăng xuất". Tôi đã chủ động gọi cấp cứu cho cô ấy.
...
Sau đó, nhà họ Từ muốn thực hiện một dự án xây dựng công viên quy mô lớn, nhưng đội ngũ quy hoạch của họ không đủ mạnh. Từ Ngạn Phong lại có thói quen "nhờ vả" tôi.
Anh ấy cũng đặc biệt yêu cầu tôi sử dụng địa chỉ email của anh ấy để liên lạc với đối tác.
Tôi đồng ý bằng miệng, nhưng hành động không theo ý anh ta.
Trong giấc mơ, dự án này đã được Từ gia giành được với chi phí thấp nhất. Từ gia đã có được lợi ích rất lớn.
Lần này, tôi quyết định thành quả nên được trả lại cho người đàm phán ban đầu.
Nhưng Tô Diệp vẫn đang ở công ty tôi, tôi e ngại cô ấy tiết lộ bí mật cho Từ Ngạn Phong nên tôi quyết định xử lý cô ấy trước.
- Tôi không muốn Tô Diệp có mặt ở đây nữa. Anh có thể dùng mọi cách để khiến cô ấy tự nguyện nghỉ việc.
Tôi đã nói với trợ lý của mình như vậy.
Tô Diệp không chịu nổi và xin từ chức sau nửa tháng. Tôi từ chối đơn từ chức vì lý do muốn thay mặt Từ Ngạn Phong chăm sóc cho cô ấy.
Sau đó Từ Ngạn Phong tìm đến tôi mấy lần, tôi đã ân cần duyệt cho Tô Diệp nghỉ việc.
Nếu Từ Diệp không còn ở công ty tôi nữa, cô ấy sẽ có nhiều thời gian quấy rầy Từ Ngạn Phong thay tôi. Tôi đang cần điều này.
Đã 3 tháng kể từ ngày đính hôn. Từ gia đã hoàn trả số tiền lớn mà bố tôi đã cung cấp cho họ. Tôi đến phòng tài chính để kiểm tra sổ sách.
Suy cho cùng, họ không thể gánh nổi mức lãi suất trễ hạn 1% kia.
Giờ đây những chiếc camera ẩn kia không còn tác dụng nên tôi nhờ Trình Tiêu bí mật gỡ chúng ra.
Sau đó, tôi lao mình vào cuộc chiến giữa 2 công ty, liên tục tăng ca để lên kế hoạch với các phòng ban.
Bước đầu đã xong, tôi thường xuyên đi xã giao, tiếp cận từng người trong ban phụ trách dự án công viên và thu phục từng người một.
Những lúc cần thiết, tôi mới nhắc đến bố mình hoặc Từ Ngạn Phong như mồi nhử.
Nhưng tôi luôn ám chỉ với mọi người rằng tôi mới là người đích thân chịu trách nhiệm cho dự án này.
Sau khi đối tác thể hiện rõ ý định hợp tác, Từ Ngạn Phong vui vẻ, đối xử với tôi nhiệt tình và chu đáo.
- Kiều Uẩn, em là người phụ nữ hoàn hảo và quyền lực nhất mà anh từng gặp. Em xinh đẹp, mạnh mẽ, người vợ hoàn hảo của anh. Kiếp trước anh đã tích đức thế nào để gặp được người như em? Anh yêu em đến c/h//ế//t// mất...
Anh ấy khen ngợi tôi bằng tất cả vốn từ của mình.
Tôi biết anh ta chỉ muốn khen tôi ngốc nghếch và an ủi tôi.
Mỗi lần anh ấy khen tôi, tôi không khỏi nghĩ đến kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu để rồi bị anh ta lừa gạt thảm hại như vậy.
Chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng đã thấy buồn rồi...
Mỗi lần Từ Ngạn Phong tỏ ra có ý muốn "thịt" tôi, tôi lại tìm cớ từ chối.
Có lúc tôi chưa kịp từ chối thì điện thoại anh đã reo lên.
Hầu hết các cuộc gọi đến từ cùng một người, anh ta đặt tên là: Tô Tổng Kiến Nghiệp (建业苏总).
Tôi mắc cười muốn c//h//ế//t//.
Làm thế nào mà một bông hồng mỏng manh ăn bám vào công sức lao động của người khác mà lại được gọi là "tổng tài"?
- Ngạn Phong, anh bận thì cứ đi trước, không cần lo cho em.
Lần nào tôi cũng tiễn Từ Ngạn Phong đi với thái độ ân cần.
Tô Diệp trông "hiểu chuyện" nhưng thực chất lại mạnh mẽ đấu đá tôi.
Cô ấy liên tục kiểm soát Từ Ngạn Phong để anh ta không còn để ý đến tôi nữa.
Vào ngày hợp đồng được ký kết, tôi nhờ bố tôi tổ chức một bữa tiệc với danh nghĩa Kiều tổng và mời tất cả giám đốc điều hành cấp cao của công ty đối tác kia.
Các phòng bao lớn, riêng biệt ngày nay đều được trang bị để tổ chức hội nghị.
Đêm hôm đó là giây phút tôi tự hào nhất kể từ khi tỉnh lại từ giấc mộng kia.
Tôi vui mừng nâng ly với mọi người, cảm ơn họ đã ghi nhận và tin tưởng tôi.
Ban đầu bố tôi còn khuyên tôi "uống ít thôi", nhưng cuối cùng ông lại khuyên tôi "vui vẻ đi".
Người bên công ty kia thấy vậy cũng không còn ép tôi uống nữa.
Hứa Thanh Thanh nói rằng Từ Ngạn Phong đã biết chuyện. Khi anh ta vừa đỗ xe tại tầng hầm, tôi đề nghị mọi người cùng nhau hát.
Tôi đã chọn bài Tát Nhật Lãng Rực Rỡ - 火红的萨日朗.
Ngay khi giai điệu ấm áp vang lên, không khí bữa tiệc rộn ràng lên hẳn.
Đến cuối bài, Từ Ngạn Phong xông vào, không nói gì mà tức giận kéo tôi ra ngoài.
Tôi để mặc anh ta kéo tôi ra khỏi phòng, lặng lẽ giấu chiếc micro không dây ra sau lưng.
9.
Tôi bị Từ Ngạn Phong kéo vào phòng trống.
- Kiều Uẩn, cô dám chơi tôi? Không phải cô đã hứa với tôi sẽ dùng danh nghĩ của Từ gia để đàm phán sao? Sao kết quả lại là Kiều gia các người?
Anh ta tát mạnh vào mặt tôi với vẻ mặt hung dữ và đáng sợ.
Dù đã lên kế hoạch cẩn thận cho từng bước, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ động tay động chân ngay khi vừa phát hiện ra mình bị lừa.
- Em... Em sai rồi. Bữa giờ em bận rộn với nhiều hạng mục quá, không để ý đến bản thảo. Lúc phát hiện ra thì đã muộn. Ngạn Phong, em thật sự không cố ý, anh đừng đánh em có được không? Chúng ta dù sao cũng đính hôn rồi. Em lại là con một. Không phải anh vẫn hay nói sau này Từ gia và Kiều gia đều là của anh sao?
Tôi giấu chiếc micro không dây vào một góc khuất và tỏ ra yếu đuối một cách "khó coi".
Micro này có các chức năng như: Loại bỏ tạp âm, không phát ra tiếng khi thu âm, khoảng cách bắt sóng xa.
Tôi không sợ Từ Ngạn Phong phát hiện ra nó.
- Nếu ký hợp đồng dưới danh nghĩa Kiều gia, thì lợi ích thuộc về Kiều gia. Điều này không giống nhau. Kiều Uẩn, tôi đã nhiều lần nhấn mạnh với cô rằng bố tôi rất coi trọng dự án này và tôi cũng muốn có nó. Tại sao cô vẫn không nhớ chứ? Lần trước cũng vậy, lúc đầu thì đông ý bơm vốn miễn phí, nhưng đính hôn xong lại ép bố tôi viết giấy nợ!
- Cô muốn đưa trợ lý của tôi đi, tìm mọi cách tra tấn cô ấy. Cô ấy là người của tôi, không đến lượt cô bắt nạt cô ấy! Kiều Uẩn, cô tưởng đính hôn với tôi rồi, thì tôi sẽ bị trói buộc với cô sao? Con khốn, tôi đánh cô đã là nương tay lắm rồi!
Từ Ngạn Phong nổi giận và đẩy tôi vào tường, sự tàn bạo giống hệt như trong mơ.
Lưng tôi đau đớn, tôi không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.
Mọi sự may mắn lẫn hoang mang đều biến mất.
Tôi hoàn toàn biết nếu mình vẫn tiếp tục ngoan ngoãn như trong mưa thì kiểu nào cũng sẽ đâm đầu vào chỗ c//h/ế///t//.
- Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Công ty là của bố tôi, ông ấy tiêu tiền như thế nào là chuyện của ông ấy, tôi không có quyền can thiệp. Hơn nữa Từ gia cần bổ sung vốn, bố tôi cũng đã hỗ trợ đúng hạn, mượn tiền rồi trả không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngạn Phong, công ty của anh lại thiếu tiền nữa sao? Nếu vậy thì cứ nói với em, em sẽ đi xin bố.
- Em cũng không biết Tô Diệp đã nói gì với anh, em thật sự không làm điều gì có lỗi với cô ấy. Em giao cô ấy cho trợ lý, nói rằng cô ấy là bạn của em, thậm chí còn mời cơm cô ấy. Em không biết cô ấy đã làm gì sau lưng em với anh... Ngạn Phong, anh thà tin tưởng trợ lý hơn cả em sao? Rõ ràng em mới là vợ sắp cưới của anh cơ mà.
- Hợp đồng hôm nay vẫn chưa hoàn thành, em có thể liên lạc với bên kia và ký lại với danh nghĩa của anh.
Tôi cúi người xuống cầu xin sự thương xót.
- Ngạn Phong, xin đừng tức giận, xin anh đừng đánh em...
Không biết câu nào đụng tới chỗ ngứa của Từ Ngạn Phong, càng khiến anh ta tức giận hơn.
Nhưng đây chính là kết quả mà tôi mong muốn.
- Mặc kệ cô có làm hay không, nhưng sự thật vẫn là Tô Diệp bị cô làm khó! Con khốn, tôi nhân nhượng nhiều lần rất cô muốn ngồi lên đầu tôi có phải không? Tôi không dạy dỗ cô, thì làm sao cô biết nghe lời tôi đây!
Từ Ngạn Phong tiến lại gần và tóm lấy cổ họng tôi.
- Ngạn Phong, anh... đừng... đừng làm như vậy. Em sợ... Anh đánh em... đau quá. Em sai rồi... em... em sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Anh có thể buông tay ra được không...
Cổ họng và khí quản của tôi bị chèn ép khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi chỉ có thể cố gắng gỡ ngón tay anh ta để có thể thở được.
Không khí trong phổi ngày một cạn kiệt nhưng vẫn chưa thấy ai đến cứu tôi.
Tôi chợt ghét cái sự sang chảnh của khách sạn này.
Hàng lang dài và rộng, phòng riêng thì nhiều. Không biết khi nào bố tôi mới tìm được đến đây.
Dù phòng hiện tại không cách quá xa so với chỗ bố tôi, nhưng Từ Ngạn Phong đã rẽ nhiều lần nên tôi cũng không biết chính xác mình đang ở đâu.
Với tình hình này, tôi sợ hôm nay mình sẽ ngỏm mất.
Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy sợ hãi...
Hay là tín hiệu của micro không dây không tốt, âm thanh trong phòng này không được phát đi?
- Quá muộn rồi. Nếu tôi không cho cô bài học sâu sắc, làm sao cô có thể nhớ được? Tại sao cô biết tôi chọn phòng này không? Vì ở đây có cửa bí mật dẫn thẳng ra bãi đậu xe.
Từ Ngạn Phong chỉ về một hướng và tay dùng nhiều lực hơn.
- Kiều Uẩn, đừng lo lắng. Tôi sẽ không g/i//ế//t/ cô, nhưng tôi sẽ không để cô phá hoại tôi. Tôi sẽ nói với nhà cô rằng cô yêu tôi đến mức muốn qua nhà tôi sống. Họ sẽ tin điều đó.
Từ Ngạn Phong cười điên cuồng rồi đột nhiên thả tay ra khi tôi sắp nghẹt thở.
Không khí lọt vào khoang họng tôi, tôi ho đau đớn.
Từ Ngạn Phong lợi dung tôi đang ho khan, hung hãn nắm lấy tóc trên đầu tôi.
- Tôi nghe bảo hộp sọ con người rất cứng. Để xem đầu cô cứng hay tường cứng hơn.
Từ Ngạn Phong kéo đầu tôi đi...
10.
Khi mạng sống của tôi ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo.
Người bên ngoài vượt quá sự mong đợi của tôi.
Là người đàn ông trong tiệc đính hôn, anh trai của Từ Ngạn Phong, Thẩm Khác.
Anh ấy sải bước về phía trước và đấm vào mặt Từ Ngạn Phong. Cú đấm mạnh đến mức khiến anh ta choáng váng buông tay ra.
Từ Ngạn Phong không đỡ được dù chỉ một cú.
Dù không thể ngừng ho nhưng tôi vẫn đứng sang một bên và quan sát.
- A, sao mọi người lại đánh nhau? Đừng đánh nữa, có người thiệt mạng mất...
Một lúc sau, bố tôi và các giám đốc điều hành công ty đối tác bước vào và một loạt biểu cảm được thể hiện.
Nhưng tình huống trong phòng ai nhìn cũng có thể thấy rõ.
Quản lý ở khách sạn đã gọi cảnh sát ngay lập tức.
Từ Ngạn Phong nhìn mọi người trong phòng một cách sợ hãi. Đầu đầy m/á///u, anh ta bò ra ngoài nhưng bị mọi người khống chế giữ lại.
- Kiều Uẩn, đi thôi. Bố đưa con đến bệnh viện.
Bố tôi cúi xuống bế tôi lên.
- Chú Kiều, để cháu.
Thẩm Khác bước tới ôm tôi lên.
- Không không không, chú có thể bế con bé.
Bố tôi rõ ràng không được vui.
Tôi ngắt lời ông ấy.
- Bố ơi, lưng bố không còn khoẻ nữa. Bố để anh ấy...
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì tôi lại ho.
Bố tôi không tranh cãi nữa.
Dưới sự hướng dẫn của quản lý khách sạn, Thẩm Khác đi học theo cánh cửa bí mật dẫn ra bãi xe.
Trước khi rời đi, anh ấy nhìn Từ Ngạn Phong đang thở gấp một cách khó khăn.
Tôi cảm thấy anh ấy đánh vẫn chưa đã tay nên vẫn còn tức giận.
- Anh chở em đến bệnh viện đi.
Thẩm Khác đặt tôi vào ghế phụ, bố tôi ngồi trực tiếp vào ghế sau.
Nghĩ đến chiếc máy ghi âm trong túi quần, tôi nới lỏng dây thắt an toàn để lấy nó ra.
Nó vẫn hoạt động bình thường, không bị hư hại gì cả.
Thẩm Khác ngồi vào ghế lái, nhìn thấy bút ghi âm trong tay tôi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Nhưng anh ấy vẫn không nói gì.
Trên đường đi, Thẩm Khác lái nhanh và vượt đèn đỏ nhiều lần khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
- An... an toàn là trên hết, đừng lái nhanh quá.
Bố tôi không khỏi nhắc nhở từ ghế sau.
- Con là người hiểu chuyện. Chú Kiều đừng lo lắng quá.
Thẩm Khác trả lời, đồng thời cho xe chạy chậm lại một chút.
- Đúng vậy. Cổ họng em hơi khó chịu... nhưng không đến nỗi sẽ c//h//ế//t// đâu.
Tôi ho và lên tiếng một cách yếu ớt.
- Em im đi.
Thẩm Khác không hề khách khí với tôi, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả khuôn mặt của anh.
Tôi không dám nói nữa.
Dù tôi nghĩ rằng anh ấy không có quyền mắng tôi.
Khi đến bệnh viện, tôi không bước nổi nên Thẩm Khác bế tôi lên và yêu cầu khám tổng quát toàn thân.
Đốt sống cổ và dây thần kinh của tôi không bị tổn hại, nhưng một số mô mềm trên cổ bị bầm tím và sưng tấy, tuần hoàn máu bị tắc nghẽn dẫn đến tình trạng thiếu oxy trầm trọng. Còn có một vết bầm tím trên lưng tôi.
Tôi nhập viện, mẹ tôi chạy tới và khóc khi nhìn thấy tôi.
Tôi không dám nói gì vì tôi đã soi gương mà biết trông mình xấu xí như thế nào.
Thẩm Khác từ chối rời đi.
Khi bố mẹ hỏi tôi anh ấy là ai, anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói một lời.
Tôi không dám giải thích mối quan hệ của chúng tôi nên tôi chỉ có thể nói rằng anh ấy là anh trai của Từ Ngạn Phong.
Khi cảnh sát đến lập biên bản, cảnh sát nói rằng Thẩm Khác bị tình nghi "cố ý gây thương tích" và hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi với anh ấy.
Tôi không muốn Thẩm Khác vô tội bị liên luỵ nên nói dối rằng tôi và Từ Ngạn Phong đã chia tay từ lâu và Thẩm Khác hiện là bạn trai của tôi.
Nhưng tôi và Từ Ngạn Phong vẫn còn đính hôn, nên tôi nhờ cảnh sát giữ bí mật với bố mẹ tôi.
Họ đồng ý.
Trước khi rời đi, họ lấy báo cáo giám định thương tật của tôi và nói rằng đã đủ điều kiện để khởi tố.
Từ Ngạn Phong bị bắt, những việc làm xấu xa của anh ta lan truyền trong giới thượng lưu với tốc độ cực nhanh. Anh ta còn được đặt biệt danh "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt".
Tôi không hề ngạc nhiên.
Trong giới thượng lưu, chỉ có số ít người không thích buôn chuyện mà thôi.
Hứa Thanh Thanh đến bệnh viện thăm tôi, vừa nhìn thấy Thẩm Khác thì bắt đầu thẩm vấn tôi.
Tôi chỉ có thể nói với cô ấy rằng người hôm đó qua đêm với tôi là Thẩm Khác.
Cô ấy buồn bã nói mình thất tình rồi.
Tôi thì bảo cô ấy lăn đi.
Bình luận facebook