Bởi vì một câu nói của cô mà đến gần sáng mà vẫn bị Minh Thành Hữu giày vò. Phó Nhiễm chỉ hận là mình không đi luyện Taekwondo, cô úp mặt vào gối đầu không dậy nổi, ánh mặt trời khẽ hắt lên đôi tay trắng như ngọc.
Minh Thành Hữu nằm ở trên người cô, cứ coi như là nơi mềm mại hơn cả nệm giường, làm Phó Nhiễm liên tục thở dốc không ngừng.
Hắn thích khẽ cắn sau lưng trắng nõn của cô, từ trên cổ đến xương quai xanh cũng không bỏ sót một nơi nào.
Đôi mắt Phó Nhiễm khẽ nhấp nháy, nghe được tiếng Minh Thành Hựu xoay người rời giường mặc quần áo xột xoạt. Cô lười phải mở mắt.
Một bộ âu phục ném tới.
"Giao cho Tiêu quản gia giặt khô cho anh."
Phó Nhiễm tiện tay đem bộ quần áo ném ra bên cạnh, cô lật người nằm thẳng. Có cảm giác trước ngực lộ ra bên ngoài có cảm giác nóng rực khác hẳn với nhiệt độ trong phòng, cô vội vàng mở mắt, thấy một ánh mắt màu đen đang có ý đồ bất
Cô kéo chăn mền phủ lên đôi vai.
"Còn không đi công ty?"
Minh Thành Hữu cúi người chăm chú hôn trên trán cô.
"Buổi tối hôn phía dưới nên ban ngày chỉ có thể hôn lên mặt là sao?"
May mắn là hắn tránh né kịp thời, bằng không chiếc gối trong tay Phó Nhiễm chắc chắn xác định hạ cánh trên mặt hắn.
Cả ngày hôm nay Phó Nhiễm đều không có việc.
Sau khi rời giường xuống ăn sáng xong lại ở trong phòng lên mạng Internet.
Lúc Tiêu quản gia tới phòng lấy đồ cô mới nhớ chuyện Minh Thành Hữu giao phó. Phó Nhiễm cầm lấy bộ tây phục, lấy từng thứ linh tinh hắn bỏ sót lại trong túi ra. Bất ngờ sờ thấy một dị vật, vừa lấy ra nhìn là một miếng móng tay giả đẹp tinh xảo.
"Thiếu phu nhân?"
"Vâng."
Phó Nhiễm nắm chặt bàn tay lại, đưa quần áo cho Tiêu quản gia.
"Thiếu phu nhân, cô có gì muốn phân phó cứ bảo tôi."
"Được."
Phó Nhiễm không yên lòng, đưa mắt nhìn Tiêu quản gia rời phòng, cô vô thức đem miếng móng tay kia bóp chặt, lúc mở tay ra có thể thấy lòng bàn tay bị hằn lên một đường trăng lưỡi liềm.
Tin tình cảm bên ngoài về Minh Thành Hữu mấy ngày này cũng vơi đi không ít, mỗi ngày cũng coi như hắn về nhà đúng giờ. Thực sự Phó Nhiễm đã cho là hắn đã thay đổi, bản tính phong lưu đã b phóng túng.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, sau đó lại đứng dậy đi ra ban công, có trốn tránh đến chỗ nào đi chăng nữa cũng không thoát khỏi lạnh lẽo.
Trong nháy mắt có cảm giác không biết theo ai, giống như lúc mỗi người phụ nữ lần đầu tiên phát hiện ra chồng của mình có người khác vậy, mờ mịt, luống cuống.
Có thể Phó Nhiễm biết rõ cô không thuộc về loại đó, nhưng cảm giác vô lực mãnh liệt như là đem cô giam cầm trong bức tường không thoát ra được.
Cô trở lại phòng ngủ, đem miếng móng tay giả trong tay ném vào thùng rác.
Minh Thành Hữu có cuộc họp quan trọng kéo dài cho tới trưa mới nghỉ, hắn giơ tay lên nhìn thời gian, đã 12 giờ.
Tay phải cởi bỏ chiếc cúc áo thứ nhất, tùy ý đem cà vạt kéo ra hai bên, hắn cảm thấy mệt mỏi ngồi vào trong ghế da.
Nhớ tới Phó Nhiễm hôm nay không cần đi làm, hắn vừa bấm số điện thoại của cô, vừa dùng ngón cái cùng ngón trỏ đặt nhẹ giữa lông mi.
"Alô?"
Tiếng nói truyền đến có chút bực dọc.
Minh Thành Hữu bật cười, mệt mỏi toàn thân tan hết, hắn nhấc hai chân để lên trên bàn làm việc, cả người lười biếng giống như con báo ngủ đông, ưu nhã mà có tính công kích.
"Như thế nào, còn chưa ngủ được sao? Thể lực em thật sự là yếu quá đấy!"
"Có chuyện gì sao?"
Phó Nhiễm không còn hơi sức hỏi.
Đầu lông mày Minh Thành Hữu không khỏi nhíu chặt.
"Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao?"
Hắn cơm trưa đều chẳng quan tâm ăn một miếng, vô thức muốn nghe thấy giọng nói của cô, không nghĩ là Phó Nhiễm không bình tĩnh như thế.
"Không có việc gì em cúp máy."
Đủ trực tiếp rồi.
"Không cho phép cúp máy!"
"Vậy có chuyện gì nói đi."
"Em xảy ra chuyện gì, tối hôm qua như vậy không tốt à?"
Tiếng nói Minh Thành Hữu không khỏi cất cao, tâm tình phụ nữ như kim dưới đáy biển, lời này một chút cũng không sai.
"Hiện tại em đang cùng anh nói chuyện rất tốt."
Phó Nhiễm đáp lại hắn một câu.
Hai người đang giằng co, đột nhiên cửa chính phòng làm việc bị mở ra.
Cô gái ghé đầu vào, giọng nói ngọt ngào dễ nghe.
"Tam thiếu, muốn ăn cơm sao."
Khóe miệng Minh Thành Hữu thiếu chút nữa co quắp, Phó Nhiễm nghe vậy chỉ bỏ lại hai chữ đơn giản.
"Cúp máy."
Không còn là hỏi thăm, mà là dứt khoát cắt đứt gọn gàng.
Cô gái là chỗ quản lý hành chính mới trong ngày thường Minh Thành Hữu cũng chưa hề gặp qua. Hôm nay họp xong, thư ký cũng không biết bận việc chạy đi đâu, mới có thể làm cho con cá nhỏ lọt đến như vậy.
Minh Thành Hữu cầm di động chỉ hướng tiểu trợ lý không rõ ý tưởng.
"Có thể nói chuyện bình thường hay không? Vê cái giọng điệu quái dị đó là muốn sặc chết người phải không? Nếu như thực sự không biết nói chuyện, tôi cho bò lại từ trong bụng mẹ một lần nữa ra để học!"
"Ô ô ô - -"
Tiểu trợ lý kia bị trút giận như vậy, bụm mặt chạy thẳng ra ngoài cửa.
Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, như thế nào mà lại nói ra được lời nói có thể độc chết người đây?
Phó Nhiễm ở nhà tùy tiện ăn một chút đồ, không muốn buồn bực liền đi ra ngoài một chút.
Cô muốn mua sắm cũng không nhiều, bình thường đều là thấy thích mới có thể mua.
Bước chậm đi qua một cửa hàng mỹ phẩm, lại đụng phải Vưu Ứng Nhụy từ bên trong bước ra ngoài.
Đập vào ánh mắt Phó Nhiễm chính là món đồ trên người Vưu Ứng Nhụy.
Chiếc váy dài lông dê màu đỏ là phong cách mới của hãng Dior. Chiếc LV trong tay ngược lại, là mẫu lưu hành từ mấy năm trước, đầu tóc uốn thành gợn sóng lớn màu nâu, từ đầu đến chân, không có chỗ nào mà không phải là hàng hiệu.
"Hi! Tiểu Nhiễm."
Nhìn thấy cô, Vưu Ứng Nhụy chào hỏi trước.
Phó Nhiễm khép lại áo choàng.
"Xin chào."
"Khách sáo như thế."
Vưu Ứng Nhụy thấy cô lạnh nhạt, lơ đễnh giơ tay lên đem má tóc gẩy ra hướng sau tai, cũng chính động tác này làm cho Phó Nhiễm thấy rõ chiếc lắc tay cùng với một chiếc móng tay sửa lại thật khéo.
Trong lòng cô có một chút hụt hẫng, tầm mắt lại kinh ngạc dừng lại ở trên tay của Vưu Ứng Nhụy khó có thể dời đi.
Vưu Ứng Nhụy đến gần trước mặt Phó Nhiễm, ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào cổ tay của nhau.
"Chiếc lắc này xem ra cô thích thật, lúc ấy Tam thiếu để cho tôi chọn lựa hộ, tôi nghĩ thầm kiểu dáng đơn giản này cùng khí chất của cô cũng phù hợp. Mới đầu anh ta không tin, cô xem, vẫn phải là tin tưởng ánh mắt của phụ nữ đi?"
Vưu Ứng Nhụy thấy cô không nói lời nào, lại giương tay lên lần nữa.
"Ồ, cô đừng hiểu lầm, đây là vì Tam Thiếu cám ơn tôi đã giúp chọn lựa quà cho cô mới tặng cho tôi. Tôi là nhờ hồng phúc của cô đấy."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Bàn tay Phó Nhiễm giữ lấy chiếc vòng tay.
"Anh ấy xem tiền bạc giống như giấy trắng vậy, cùng lắm là sợi lắc tay mà thôi. Tôi cũng là người thích đồ mới mẻ, không thể nói là có thích hay không, mang cái này hai ngày còn không biết khi nào anh ấy lại phải đổi kiểu dáng khác cho tôi, rất phiền phức."
Đối mặt với Vưu Ứng Nhụy, cô luôn khó có thể bình tâm hòa nhã, chớ nói chi là cư xử khéo léo cho tốt.
Từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt đã nói cho Phó Nhiễm biết, làm chuyện gì đều phải ăn miếng trả miếng, nếu nhẫn nhịn quá đôi khi không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể bộc phát như vậy
Phó Nhiễm xoay người rời đi, cũng không để ý tới sắc mặt Vưu Ứng Nhụy lúc này thật khó coi.
Minh Thành Hữu nhận thấy Phó Nhiễm có điểm gì đó không đúng, liền kết thúc chuyện của công ty sớm hơn, sau đó trở về Tôn Vân Thủ Phủ, chỉ là Phó Nhiễm còn muốn trở về muộn hơn so với hắn.
Cô thay xong dép lên tới lầu hai, Minh Thành Hữu lấy máy tính xách tay ra đặt lên đầu gối, hắn phất tay ý bảo Phó Nhiễm qua đó.
Cô cũng không đi về hướng hắn, mà là đi thẳng vào bên thành giường, Phó Nhiễm tháo lắc tay ra thả lên tủ đầu giường, Minh Thành Hữu đứng dậy đi về hướng cô.
"Em đi đâu?"
"Ra ngoài tùy tiện đi dạo."
Hắn chú ý tới sợi lắc tay kia.
"Làm sao vậy, không vui sao?"
"Ừ."
Trên mặt hắn thoáng chau lại, tối hôm qua lúc đeo lên cho cô, cũng không phải là tâm trạng bực bội này.
"Minh Thành Hữu, về sau phụ nữ của anh là ai cũng có thể được, nhưng duy nhất không thể là Vưu Ứng Nhụy."
"Vì cái gì không thể là..." Đợi chút!
Cái gì gọi là ai cũng có thể được?
Rốt cuộc lại điên khùng cái gì đây?
Bình luận facebook