• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Giả Yêu Thành Thật (3 Viewers)

  • Chương 195

Chương 202 : Đành phải buông tay
La Văn Anh đi tới cửa, dường như còn cùng Tống Cẩm Trác nói đôi câu, sau đó mới đem cửa phòng đóng lại. Minh Tranh đứng tại chỗ, vốn muốn cùng La Văn Anh nói chuyện cho rõ ràng, anh từ sau khi trở về cả đêm chưa ngủ, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy câu kia "ít nhất em yêu anh" rất không ổn, bây giờ nhìn thấy Tống Cẩm Trác từ trong phòng của cô ra ngoài, nếu như chỉ là vừa vào trong, chắc sẽ không nói đi thay đồ.

Giải thích duy nhất, là Tống Cẩm Trác ở lại đó nguyên một buổi tối. Chuyện Minh Tranh khó tiếp nhận cũng không phải là sự thật này, anh biết rõ La Văn Anh thương anh, cũng biết tính cách La Văn Anh, không thể làm ra chuyện ấu trĩ. Chỉ có thể thấy được chứng minh tốt nhất, là cô thật sự muốn dứt bỏ anh để bắt đầu cuộc sống mới. Minh Tranh ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Trác đang cất bước đi tới, anh không tiến lên mà xoay người vào thang máy.

Cho đến khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt Minh Tranh mới từ nơi xa thu hồi lại, tay anh ấn ấn lên thái dương, La Văn Anh nói đúng, là anh ích kỷ, anh rõ ràng không tốt, vẫn còn muốn trói La Văn Anh tiếp khách. Trở lại trong phòng, Minh Tranh ngã người trên giường lớn, chưa bao giờ bị mệt mỏi áp đảo như lúc này, anh có cảm giác ngay cả khí lực đứng lên cũng bị mất.

Những câu La Văn Anh khàn cả giọng khiển trách phảng phất ở bên tai, Minh Tranh nặng nề nhắm mắt, tay chân xương cốt bó buộc, vô cùng chua xót chết lặng.

Nửa giờ sau, La Văn Anh cùng Tống Cẩm Trác ngồi ở quán rượu bên trong phòng ăn, Tống Cẩm Trác có chuyện gấp gáp trở về trước, cùng La Văn Anh ăn qua bữa sáng xong liền lái xe nhanh chóng rời đi. La Văn Anh ngồi tại trong đại sảnh chờ Minh Tranh, mắt thấy thời gian hẹn đã qua một chút, lại thủy chung không thấy hình bóng anh đâu.

Thấy tài xế đi nhanh đến, La Văn Anh đứng dậy, cho rằng Minh Tranh đã ở trong xe "Tôi còn chờ ở đây, không nghĩ tới..."

"Tổng giám đốc không có xuống dưới" tài xế mở miệng "Tôi thấy đã đến giờ, nên lúc này mới tới hỏi một chút."

La Văn Anh lần nữa đánh giá tình hình trước mắt, Minh Tranh luôn luôn sẽ không trễ đến, cô không chút do dự đi đến quầy lễ tân "Thật ngại, xin giúp tôi bố trí nhân viên hối thúc được không?"

"Được."

Minh Tranh đang lúc mơ hồ nghe được chuông điện thoại bên trong phòng vang không ngừng, anh định mặc kệ, nhưng chuông reo không ngừng nghỉ cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ, anh rõ ràng cầm điện thoại đứng lên.

Bên trong truyền đến một giọng nữ thật máy móc "Xin chào ngài, ngài gọi nhân viên hối thúc đã tới..."

Người đàn ông đem điện thoại ném lên trên tủ đầu giường.

La Văn Anh cùng tài xế lại đợi thêm nửa buổi, lật cuốn tạp chí trong tay thêm một tờ, La Văn Anh thấy bản tin tức tài chính và kinh tế có đưa tin về Minh Tranh, đây là nội dung hai kỳ trước, người đàn ông với làn môi mỏng, sóng mũi cứng chắc giữa lông mày, góc chụp hết sức rõ ràng, ngón tay La Văn Anh không khỏi mơn trớn khuôn mặt của anh, mấy tấm hình chụp đối ngoại anh đều rất ít cười.

Thấy đã qua thời gian ước định cùng công ty đối phương, có điện thoại gọi tới trên điện thoại di động La Văn Anh, cô nói dối là kẹt xe, đối phương cũng lịch sự không thúc giục nữa.

La Văn Anh quyết định lên lầu, cô nói tài xế lên xe chuẩn bị tốt, vào thang máy đi tới tầng của Minh Tranh, cô tìm được số phòng liền ấn vang chuông cửa.

Thủy chung không thấy có người ra mở cửa, nhưng nhân viên lễ tân nói Minh Tranh có nhận điện thoại, khẳng định chắn chắn anh có ở bên trong.

La Văn Anh dứt khoát dùng tay ra sức đập lên cửa "Minh Tranh!"

Chờ đợi trong giây lát, vẫn không nghe được chút động tĩnh nào, La Văn Anh lại đè chuông cửa không thả "Hào Khôn là của anh, anh nếu không đem nó để ở trong lòng thì tôi bây giờ sẽ trở về Nghênh An thị, dù sao cái phương án này..."

Lời còn chưa dứt, cửa đột nhiên bị mở ra, Minh Tranh đã sớm ăn mặc chỉnh tề, con ngươi lạnh lẽo sâu thẳm đảo qua bên cạnh La Văn Anh, đáy mắt ẩn hiện vẻ xa lạ cùng xa cách, có vài thứ đã bị tận anh lực giấu ở đáy lòng, sắc mặt anh vẫn như trước, lướt qua bên người La Văn Anh đi về phía trước.

Cô đi tới đem cửa phòng đóng lại, đi nhanh theo phía sau Minh Tranh.

Hai người lần lượt đi vào thang máy, không gian thu hẹp bên trong không có người nào khác, La Văn Anh cúi thấp đầu, trải qua một phen phát tiết tối hôm qua, nói thẳng thắn xong liền cảm thấy không có lời gì còn có thể nói, Minh Tranh duy trì sự trầm mặc từ đầu đến cuối, cho đến khi cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, ánh mắt La Văn Anh đảo qua bên cạnh Minh Tranh, thấy tầm mắt anh mở to, sau đó không nói tiếng nào đi ra ngoài trước cô.

La Văn Anh theo ở phía sau, nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông đi ra đại sảnh, mọi chuyện phảng phất như trở về thời điểm bọn họ mới quen biết nhau, anh đối với người khác luôn ra vẻ đề phòng và không muốn gần gũi, đã từng làm La Văn Anh cảm thấy tim đập nhanh, quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn là đứng yên tại chỗ, anh đi ở phía trước, chẳng qua lần này có chút khác biệt, La Văn Anh sẽ không tiếp tục đuổi theo anh nữa.

Hai người lên xe, tài xế khởi động cho xe chạy, có lẽ cảm thấy không khí bên trong xe quá mức ngột ngạt, anh ta mở ra nhạc lên, một màn ngày hôm qua tái hiện, kèm theo làn điệu réo rắt thảm thiết xa xưa quanh quẩn ở trong tai, La Văn Anh như có điều suy nghĩ, tầm mắt Minh Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt xuất thần không biết nhìn chằm chằm nơi nào.

Tài xế chở bọn họ đi đến nơi, trừ chuyện đàm phán công việc, nhất định phải có xã giao qua lại, Minh Tranh cơ hồ không cùng La Văn Anh nói qua nửa câu nào khác.

Qua hai ngày, chuyện ở nơi này cũng xử lý tốt toàn bộ.

Tống Cẩm Trác sớm gọi điện thoại cho La Văn Anh, nói là đã về tới Nghênh An, lúc đi cũng vội vàng, không thể nói chuyện nhiều, qua mấy câu liền cúp điện thoại .

Minh Tranh cùng La Văn Anh ngồi ở bên trong khoang hạng nhất, để ngăn ngừa sự lúng túng không cần thiết, La Văn Anh lên máy bay liền hướng mặt nhìn ra bên ngoài, mà Minh Tranh lại lựa chọn phương thức như cũ là nhắm mắt làm ngơ, anh lấy bịt mắt lại nghỉ ngơi, hai người đơn độc chung sống một thời gian, cứ như vậy từng phút từng giây giày vò lẫn nhau.

La Văn Anh cũng không nói cho Tống Cẩm Trác mấy giờ máy bay hạ cánh, ngoài sân bay có xe riêng Hào Khôn chờ sẵn, La Văn Anh theo Minh Tranh đi tới, tài xế xuống dưới tiếp nhận hành lý trong tay bọn họ.

"Văn Anh." Một chiếc Lexus màu đen dừng ở bên cạnh, Tống Cẩm Trác thò đầu ra "Lên xe đi"

"Làm sao anh biết thời gian em trở về?"

Tống Cẩm Trác cười ra hiệu cô đến gần "Anh thần thông quảng đại, đi thôi, dẫn em đi ăn cơm tối."

La Văn Anh không khỏi đưa mắt nhìn Minh Tranh, người đàn ông ngồi bên trong xe, anh chuyển ánh mắt hướng tài xế ra hiệu cho xe chạy.

Tài xế đi tới, đem hành lý La Văn Anh trả lại cho cô.

Tống Cẩm Trác xuống xe thay cô mở cửa xe bên ghế phụ, hai chiếc xe cơ hồ đồng thời cùng xuất phát, nhưng đi ngược hướng.

Thời tiết nóng bức, La Văn Anh mới xuống máy bay, khẩu vị cũng không ngon, sau khi ăn cơm xong Tống Cẩm Trác đưa cô về nhà "Trở về ngủ một giấc cho ngon, ngày mai anh không rảnh, cuối tuần sẽ tìm em."

La Văn Anh gật đầu "Cảm ơn anh, đã trễ như vậy còn tới đón em."

Tống Cẩm Trác nắm chặt tay cô "Cảm ơn cái gì, em bây giờ là bạn gái của anh, làm vậy là chuyện tất nhiên."

Đầu La Văn Anh dựa vào hướng lưng ghế dựa, làn môi cô nhẹ giương lên, chí ít ở cùng một chỗ với Tống Cẩm Trác sẽ không có áp lực, anh có công việc của anh, lại càng sẽ không vì cô mà xem nhẹ những chuyện khác, điều này làm cho La Văn Anh cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Tới nơi, Tống Cẩm Trác giúp đỡ La Văn Anh đem hành lý đi lên, kỳ thật chỉ có một ít quần áo để tắm rửa cùng với đặc sản mua ở Đông An, La Văn Anh để Tống Cẩm Trác ngồi xuống ghế sofa, lấy ra một phần để hướng bàn trà "Chút anh mang về cho hai bác nếm thử."

"Được" Tống Cẩm Trác nhấc chân lên "Bọn họ nhất định sẽ nói, em là người con dâu hiểu chuyện."

La Văn Anh giương mắt nhìn về phía anh, gặp anh cũng đang cười mà như không nhìn chằm chằm cô "Muốn uống gì không? Coffee được không?"

"Cũng được."

Động tác La Văn Anh quen thuộc, bắt đầu pha cà phê, không mất bao lâu, bên trong phòng khách tràn ngập hương vị coffee đặc trưng, cô thích kiểu sinh hoạt riêng tư như vậy, cũng không phải là vì muốn biểu hiện điều gì, pha nấu cà phê, xem sách, ngẫu nhiên nếu tâm tình nóng nảy sẽ tốt lên không ít.

Tống Cẩm Trác ngồi chơi một tí mà đã muộn nên anh đứng dậy muốn về nhà, La Văn Anh đưa anh ra cửa, vốn tinh thần đang không tốt, cũng không muốn lưu giữ anh lại, đơn giản thu dọn xong trong phòng bếp, La Văn Anh đến phòng tắm tắm rửa qua.

Trời càng về khuya, nhưng cô không thể ngủ được.

Thấy đồng hồ treo tường chỉ tới số 11, La Văn Anh đứng dậy đi đến phòng khách rót ly nước, thời gian cô không ở đây có người làm tới quét dọn qua, nhưng La Văn Anh làm sao cũng xem không vừa mắt, quyết định đi đến toilet ôm thùng nước, lấy ra cái khăn lông sạch sẽ đứng trước cửa sổ sát đất chà lau.

Toàn bộ đèn bên trong phòng khách đều mở lên, trong tiểu khu cơ hồ không thấy bóng người, nếu ngẩng đầu lên nhìn, cũng có thể thấy một tầng khác thường, La Văn Anh đứng lên ghế, cánh tay hoạt động liên tục, cô cũng không biết muốn phát tiết cái gì, chỉ muốn làm cho mình càng mệt mỏi một chút, như vậy có khả năng sẽ dễ ngủ hơn.

Minh Tranh ngồi ở bên trong xe, điếu thuốc đang hút cháy gần hết, nóng tới ngón tay cũng không cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bóng dáng trên lầu 6, bên trong xe yên lặng, thậm chí có thể nghe được âm thanh chính mình hút thuốc, anh kìm chế xúc động muốn đi lên lầu, ánh mắt mệt mỏi, hiện lên cả tơ máu đỏ, Minh Tranh thở dài, cuối cùng lái xe rời đi.

Trở lại trong căn nhà lạnh lẽo, Triệu Lan biết rõ hôm nay anh trở về, nhưng chờ đến rất khuya không thấy anh, gọi điện thoại biết rõ anh ở công ty nên cũng yên lòng.

Minh Tranh ở trước cửa thay xong giày lên lầu, một ngọn đèn cũng không thèm mở lên, anh mệt mỏi lê hai chân trở lại trong phòng.

Hôm sau, trước khi ra cửa La Văn Anh tận lực trang điểm hai mắt, không có cách nào khác, tối hôm qua hình như trọn đêm chưa nhắm mắt, đi vào đại sảnh của Hào Khôn, thấy Tiểu Chu cùng Tạ Nam đang đợi thang máy.

Thấy La Văn Anh đi tới, Tiểu Chu kích động phất tay "Eve."

Tạ Nam cũng ngoan ngoãn chào hỏi.

La Văn Anh thấy hai người lại dính vào với nhau, không tỏ vẻ giật mình, Tiểu Chu líu ríu nói "Eve, ngày hôm qua chị trở về lúc nào?"

"Khoảng 5 giờ chiều."

"Chị không về công ty phải không?"

La Văn Anh gật đầu "Vừa vặn đến lúc tan việc, chị về nhà."

"Xem đi, vẫn là lão đại yêu việc như mạng." Tiểu Chu than thở.

"Lão đại thế nào?" Tạ Nam đứng bên cạnh buột miệng nói ra, ý thức được mình hỏi quá mau, vội cẩn thận dè dặt nhìn về phía La Văn Anh, may mà La Văn Anh tựa hồ cũng không có hứng thú, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm từng số thang máy nhảy.

Tiểu Chu lần nữa phát huy tính nhiều chuyện đặc biệt "Ngày hôm qua Lão đại tới công ty, cô không tăng ca cho nên không nhìn thấy, tôi vừa lúc đang định chỉnh lý tư liệu, tôi thấy sắc mặt anh ấy có vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng không tổt, tôi mới rên thầm gặp xui, liền bị anh ấy gọi một cú điện thoại, bảo tôi đem hết một nửa tư liệu đưa vào phòng làm việc, chắc tới rạng sáng nay anh ấy mới trở về."

Tạ Nam thoáng xuất thần "Mới đi công tác về mà còn liều mạng như vậy sao?"

"Còn không phải sao?" Tiểu Chu nhìn về phía La Văn Anh "Eve, công việc ở Đông An thuận lợi không?"

La Văn Anh nói hai chữ thuận lợi, sau đó nhấc chân đi vào bên trong thang máy.

Chương 203 : Rượu giao bôi
Tiểu Chu cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ. Cô nháy mắt với Tạ Nam, hai người theo La Văn Anh đi vào.

Tạ Nam lên phòng làm việc, đúng lúc cửa phòng đang mở, xuyên qua cửa chớp có thể thấy người đàn ông ngồi bên trong. Tạ Nam đi pha cốc sữa rồi đem vào phòng làm việc Minh Tranh. Mọi ngày, cà phê đều do cô chuẩn bị nên Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, cho đến khi Tạ Nam đặt cốc sữa gần anh, Minh Tranh bưng lên đến bờ môi, phát hiện hương vị có gì không đúng mới liếc mắt nhìn cốc sữa.

"Lão đại, buổi sáng uống cà phê không tốt nên em pha sữa cho anh."

Minh Tranh nhớ lại một sáng, anh uống sữa cùng La Văn Anh dù bình thường bản thân có thói quen uống cà phê; thế nhưng, hôm đó uống sữa thấy rất ngon. Minh Tranh nắm chặt chiếc bút trong tay, uống hai ngụm sữa rồi mới đặt xuống, "Đem ghi chép cuộc họp hai ngày trước vào đây."

Tạ Nam thấy anh không nổi giận, lập tức bước ra ngoài.

La Văn Anh dựa vào ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi, càng mệt mỏi càng làm cô không hiểu sao thấy lo lắng không yên. Tiểu Chu mở cửa phòng, "Eve, đến giờ họp rồi."

"Được." La Văn Anh lấy ngón tay ấn hai huyệt thái dương, mỗi lần đi công tác về đều phải báo cáo ở cuộc họp, cô cầm tư liệu chuẩn bị sẵn trên bàn đến phòng họp.

Trong phòng họp, Tiểu Chu ngồi bên cạnh La Văn Anh, đối diện là máy tính đang mở, nhìn chằm chằm Minh Tranh, Tạ Nam ở bên cạnh đang ghi chép. Cuộp họp diễn ra được một nửa, báo cáo xong Minh Tranh vẫn không nói một lời, tầm mắt nhìn chằm chằm một chỗ, đăm chiêu suy nghĩ.

Tất cả các nhân viên cao cấp có cúi đầu, có chăm chú lắng nghe nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Ban đầu La Văn Anh nhìn chằm chằm tài liệu trong tay giết thời gian, tự nhiên thấy lúc này an tĩnh không tưởng được bèn ngẩng đầu thì thấy ai cũng đang nhìn mình. Cô buồn bực, quay đầu lại, chống lại ánh mắt Minh Tranh, Tạ Nam cũng không khỏi nhíu mày, hành động của Minh Tranh quá rõ ràng, không muốn người ta để ý cũng khó.

La Văn Anh hướng mắt nhìn chỗ khác, hiển nhiên cô biết Minh Tranh đang suy nghĩ chuyện gì cho nên mới nhìn cô chằm chằm không rời.

"Như tôi đã nói, lần đi công tác này, tôi nhận thấy công ty chúng ta tồn tại một vấn đề vô cùng nghiêm trọng..." La Văn Anh lăn lộn trên thương trường mấy năm cũng dần trở nên khôn khéo, nhưng trong nội bộ công ty luôn nói chuyện dứt khoát, sắc bén, vả lại ai làm sai nhất định không bỏ qua. Quản lý bộ phận bị khiển trách nên gương mặt tái mét, nhưng những vấn đề này quả thật tồn tại không thể chối cãi.

Minh Tranh lúc này đã kịp thời tập trung, ánh mắt lạnh thấu xương, anh cùng La Văn Anh vĩnh viễn phối hợp hoàn hảo. Anh tiếp lời cô, tiếng nói trầm vang, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng làm người khác vừa nhìn đã khiếp sợ, dường như anh phất tay cái là đã trở về làm một Tổng giám đốc quyết đoán của Hào Khôn. La Văn Anh liếc nhìn bàn tay phải Minh Tranh để ở trên bàn làm việc, bao lời anh nói trong cuộc họp, cô cơ hồ không lọt tai dù chỉ một từ.

Đột nhiên, Tiểu Chu đánh khuỷu tay cô, La Văn Anh hoàng hồn, giọng nói Minh Tranh lưu loát mà mạnh mẽ lọt vào tai cô.

"Sau cuộc họp này, Ban giám đốc quyết định, ngày trong ngày hôm nay, bộ phận quản trị sẽ do Eve phụ trách, cũng hi vọng mọi người có thể lấy việc này làm gương để cố gắng làm việc, đem lại lợi ích lớn nhất cho công ty." Minh Tranh nói xong, đứng dậy, "Cuộc họp đến đây kết thúc, tối nay sẽ có một bữa tiệc nhỏ, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ được gửi vào hòm thư. Tan họp."

"Oa! Eve, chị lại được lên chức rồi!" Tiểu Chu vui sướng reo hò, trong khi La Văn Anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trong công ty bao người tranh đấu vì chức này. Lúc này hẳn có người thất vọng, có người đắc ý. Tiểu Chu so với La Văn Anh cao hứng hơn bội phần, "Tiền lương tối thiểu là gấp bốn lần đó. Em không cần biết, nhất định hôm nào rảnh phải được chị khao một bữa."

Tạ Nam cất máy tính, khuôn mặt cứng ngắc nhưng vẫn vẽ lên nụ cười miễn cưỡng, "Eve, chúc mừng chị."

La Văn Anh nhìn Tạ Nam gật đầu, lạnh nhạt trả lời, "Cảm ơn."

Tiểu Chu dọn dẹp đồ trên bàn rồi theo La Văn Anh ra khỏi phòng họp, thanh âm vui vẻ ríu rít từ xa vẫn có thể truyền vào tai Tạ Nam, "Em đã nói rồi mà, đây chính là thực lực nha. Thường ngày không ít người xem thường chị, còn nói chức này rất quan trọng, sẽ không đến lượt chị. Lần này đã rõ ràng vậy rồi, nhất định em phải đem chuyện khoe cả công ty cho người ta biết mặt."

Tạ Nam cúi thấp đầu che giấu ánh mắt bất mãn.

Thật ồn ào.

Suốt một buổi chiều, văn phòng của La Văn Anh tấp nập người ra người vào, chín phần là đến chúc mừng.

Địa điểm tổ chức tiệc đã định, đương nhiên nhân viên không ép buộc phải đi, nếu không phải là có liên quan đến việc được thăng chức, La Văn Anh tình nguyện về nhà sớm làm con ngoan, sáng sớm mẹ đã gọi than thở mấy ngày không thấy mặt cô, còn la hét không cho cô tăng ca.

Tiểu Chu thu dọn xong, đến gõ cửa phòng La Văn Anh, "Eve, có thể đi được rồi."

La Văn Anh ngẩng đầu, nhìn cô, "Em cũng thật đúng giờ."

Không ít người tụ tập trước cửa công ty, có người đi xe công ty, cũng có người đi xe riêng. La Văn Anh cùng Tiểu Chu đi đến bãi gửi xe thì Tống Cẩm Trác gọi điện đến.

Cô bèn vừa nghe điện thoại vừa lái xe ra cửa công ty, lại ngoài ý muốn thấy xe của Tống Cẩm Trác đang đỗ ở đấy. Cô không nói gì nữa, dứt khoát cúp điện thoại dừng xe ven đường. Thời tiết rất nóng bức nên Tống Cẩm Trác nhìn La Văn Anh gần bước đến nơi mới xuống xe.

Tiểu Chu ngồi từ ghế phụ phóng tầm mắt ra bên ngoài, thật là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối nha.

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh hôm nay không có việc gì nên đến đây đón em cùng về."

La Văn Anh nhìn từng chiếc xe đi qua, không ít người tò mò thò đầu ra nhìn. Cô không ngờ Tống Cẩm Trác sẽ đến công ty chờ mình, "Thật ngại quá. Hôm nay em muốn đi dự tiệc của công ty."

"Ồ." Tống Cẩm Trác gật đầu, bỗng nhiên nói, "Có thể mang theo người đi kèm không?"

Đúng lúc chiếc xe bên cạnh đang đi bỗng dừng lại, là mấy nhân viên nữ, "Eve, là bạn trai chị sao? Thật đúng lúc, cùng đi dự tiệc chúc mừng đi."

La Văn Anh nhìn Tống Cẩm Trác, vội nói, "Hôm nay em được thăng chức."

"Oa, là chuyện vui nha." Anh nói rồi mở cửa xe, "Mấy người đi trước dẫn đường đi, tôi lái xe theo sau." Anh nhìn mấy người trong xe, cười nói, " Không ngại tôi đi cùng chứ?"

Người ta đương nhiên là cầu còn không được, ai có thể miễn dịch đối với soái ca cơ chứ, huống chi đây lại thuộc dạng cực phẩm, chỉ hận không thể một hớp ngốn sạch Tống Cẩm Trác mới đúng.

La Văn Anh quay đầu trở lại xe, hai mắt Tiểu Chu sáng lấp lánh, "Eve, đừng nói đó là bạn trai chị nha."

La Văn Anh khởi động xe, phóng xe lên dẫn đầu, đến lúc Tiểu Chu cho là La Văn Anh sẽ không trả lời thì nghe thấy cô nói, "Ừ."

Tiểu Chu giật mình, không che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, "Anh ta sao?"

La Văn Anh nhìn Tiểu Chu, "Sao, kì lạ lắm à?"

Thật là tin động trời nha.

Tiểu Chu nhìn chiếc xe Lexus đằng sau qua kính chiếu hậu, rõ ràng là giàu có đẹp trai. Cô ra sức suy nghĩ, chẳng lẽ trước đã đoán sai, không phải La Văn Anh có Lão Đại rồi sao?

Đêm nay, La Văn Anh là nhân vật chính, cả công ty ai cũng đến chúc mừng. Tống Cẩm Trác ngồi bên cạnh La Văn Anh, nếu có ai đến hỏi cũng chỉ lịch sự cười không nói, suy cho cùng phải là do La Văn Anh tự nói.

"Đây là bạn của tôi."

"Eve, chỉ sợ không đơn giản như vậy." Có người giỡn. La Văn Anh bị ép không còn cách nào khác, thấy Tống Cẩm Trác không hề có ý nói đỡ, lại nghĩ bản thân cũng đã muốn cùng anh bắt đầu, nên cũng tự nhiên trả lời, "Là bạn trai tôi, được rồi chứ?"

"Oa, cuối cùng Eve cũng thừa nhận có bạn trai."

Tiểu Chu cười nói, "Mọi người nói kiểu gì vậy?" Cô nhìn môi La Văn Anh, " Ai cũng thấy môi của Eve từng bị thương đấy thôi."

Tiểu Chu mở miệng vui đùa lại làm La Văn Anh lúng túng, trừng mắt nhìn cô, "Là chị vô tình cắn phải môi."

"Ai mà tin được chứ, đúng không?"

Tống Cẩm Trác cười mà không nói gì, La Văn Anh bưng ly rượu, Tống Cẩm Trác giữ tay cô, "Không phải lát nữa còn lái xe sao?"

"Tống tiên sinh thật biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng hôm nay sợ rằng không được rồi. Eve được thăng chức, chúng ta không say nhất quyết không về." Một gã trợ lý ngồi bên cạnh cười nói.

Tiểu Chu cũng phụ họa, "Chính xác, có tiệc nào mà không uống rượu, lát nữa còn có xe công ty mà."

Tạ Nam bước ra khỏi toilet, đi qua phòng bao nghe ngóng bên trong, thấy Tống Cẩm Trác tỉ mỉ gắp thức ăn cho La Văn Anh, cô nhanh chóng bước đi.

Minh Tranh cùng mấy người ngồi ở phòng khác, Tạ Nam đi vào ngồi bên cạnh Minh Tranh. Trong phòng, không khí có chút nặng nề, từ đầu đến cuối, Minh Tranh trầm mặt, ai cũng muốn yên ả trôi qua bữa này nên không ai nói gì, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đũa.

Tạ Nam giống như lơ đãng mở miệng hỏi, "Eve có bạn trai phải không?"

Minh Tranh không chớp mắt.

Hôm nay bữa cơm này đều là nhờ La Văn Anh, có người trả lời, "Chưa hề nghe nói đến."

"Đang ở phòng bao đấy, tôi thấy hai người ngồi cạnh nhau, còn rất thân mật."

Chuyện vừa hết, không khí lại rơi vào trầm mặc, Minh Tranh dừng lại gần hai mươi phút mới đặt đũa xuống, "Tôi no rồi, mọi người cứ dùng bữa đi."

Mọi người đều đứng lên giữ lại, nhưng khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng rời đi như vậy mong còn không được.

"Tổng giám đốc, em cũng ăn xong rồi." Tạ Nam cầm túi cùng đi ra ngoài.

Minh Tranh bước thật nhanh, cơ hồ Tạ Nam có chạy cũng không vượt qua được. Trong phòng bao không ngừng vang lên tiếng cười nói, La Văn Anh đã uống không ít, lúc này đang liên tục xua tay từ chối, "Không được, để hôm khác, tôi đích thân mời mọi người."

"Không được." Tiểu Chu phản đối đầu tiên, "Muốn mọi người tha chị cũng được, nhưng hai người phải uống rượu giao bôi."

"Đúng, đúng. Rượu giao bôi, rượu giao bôi!" Mọi người hào hứng hưởng ứng.

Đôi tay La Văn Anh dán lên hai gò má nóng bừng, người phục vụ bưng đĩa ra bên ngoài, Minh Tranh đưa mắt nhìn vào trong, vừa lúc có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong. Anh đưa tay chặn cửa làm phục vụ nhìn anh vẻ kì lạ, Tạ Nam lấy mắt ra hiệu hắn rời đi.

Tống Cẩm Trác nhấc ly rượu lên, như là phải cứu La Văn Anh lúc dầu sôi lửa bỏng nhưng ý cười trên khuôn mặt không che giấu được, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng bao đều rơi vào ly rượu trên tay La Văn Anh.

Minh Tranh cũng không ngoại lệ.
Chương
Chương 204 : Người phụ nữ không an phận
Tầm mắt Tạ Nam nhìn xuyên qua Minh Tranh, chiếu thẳng lên người La Văn Anh. Lúc này, không nói là đâm lao phải theo lao, nhưng chí ít nên uống ly rượu giao bôi là biện pháp tốt nhất, mà trong mắt người Trung Quốc thì rượu giao bôi có ý vị như thế nào, không cần nói cũng biết.

Tạ Nam đứng ở bên cạnh, trong lòng không khỏi dâng lên vui sướng, tâm tình tích tụ hơn nửa ngày nay cũng theo chuyện này mà tốt hơn hẳn. La Văn Anh tìm được phòng, bên trong đang rất ồn ào.

"Không mang các người tới đây để chỉnh người nha."

"Eve, vừa rồi chính là tự chị nói, hôm nay dù thế nào cũng sẽ theo tới cùng, mà lúc này mới đến, mau cho mọi người nhìn xem con rể của Hào Khôn nào?"

"Ha ha, Tiểu Chu có cách gọi thật là hay nha." Thật sự La Văn Anh cũng không còn cách nào khác, phải thực hiện sao? Tống Cẩm Trác giơ ly rượu, lại là không có chút nào lúng túng, La Văn Anh thở ra đầy mùi rượu, cô cầm ly rượu nhìn Tống Cẩm Trác, tự nhủ là không có gì, cái trò này thật không giống như đang chơi đùa, có khi đi ra ngoài xã giao, cũng có khách hàng nói giỡn phải uống ly rượu giao bôi, nhưng chỉ cần không chơi đại là được.

Tiểu Chu kêu không ngừng, cầm lấy chai rượu đổ thêm vào ly của hai người "Eve, rất nhiều chuyện tốt đẹp đều nhờ rượu cả đầy, hôm nay chị thăng chức, phải uống thật nhìu mới được."

La Văn Anh cứng ngắt cầm lấy ly rượu "Sao hôm nay em nói nhiều quá vậy, tay chị đã mỏi lắm rồi đấy ."

"Ô ô, có người đã đợi không kịp nha." Tống Cẩm Trác đưa ly rượu lên môi, nhưng không nghĩ lần nữa lại bị Tiểu Chu cắt đứt

"Đợi một chút, hai người cứ như vậy uống rượu ?" Người đàn ông môi mỏng giương nhẹ, giọng nói mang theo một ít khàn khàn "Vậy cô muốn như thế nào?" Tiểu Chu bị ánh mắt người đó nhìn, cả người lúng túng "Mỗi người nói một hai câu ngọt ngào, nếu không là anh yêu em cũng được, mọi người có muốn nghe không?"

"Muốn, muốn!" La Văn Anh đã uống một ngụm rượu, lúc này nghe được Tiểu Chu nói thiếu chút nữa bị sặc, hai người quàng tay vào nhau, thân thể dính sat vào nhau.

Minh Tranh muốn đứng lên, anh không nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt La Văn Anh, nhưng vẫn có thể thấy được khóe môi cô cong lên một vòng cung. Tống Cẩm Trác cúi đầu nhìm chằm chằm La Văn Anh, bên trong phòng có bật máy lạnh, nhưng bị một trận như vậy, chóp mũi La Văn Anh đã thấy mồ hôi rịn, trong mắt dấu diếm không biết làm sao, Tống Cẩm Trác hạ giọng, trong miệng nói: "Gặp được em là may mắn của anh, mất đi thì là số là mệnh của anh."

La Văn Anh giật mình, mọi người cũng ngơ ngác nhìn nhau, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói này. Cô hơi do dự, Tống Cẩm Trác thu hết tất cả biểu hiện của cô vào trong mắt. Mắt anh sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm, làm La Văn Anh không có chỗ né tránh, Tống Cẩm Trác đem rượu bên trong ly uống cạn, tầm mắtđang nhìn cô nãy giờ cũng chưa dời đi, La Văn An khẽ mím đôi môi mỏng "Em là nửa câu trước."

Tiểu Chu suy nghĩ một chút lời nói hai người, rồi vỗ tay đầu tiên, "Tình chàng ý thiếp, được rồi, buông tha hai người."

Có vài người cũng không hiểu, nhưng nhìn vào ánh mắt thì hiểu, bên trong phòng tức thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm. La Văn Anh uống xong, định thu hồi tay, nhưng Tống Cẩm Trác không biết là do kích động hay còn nguyên nhân gì, giữ chặt cánh tay của cô không thả, sắc mặt La Văn Anh ở dưới ánh đèn có vẻ ửng đỏ.

Minh Tranh đem từng hành động của cô thu vào trong mắt, ở trường hợp này mà La Văn Anh thuận theo Tống Cẩm Trác , đương nhiên là muốn thừa nhận quan hệ của hai người, điều này làm lửa giận của anh bộc phát, đứng dậy.

Thân thể Minh Tranh cao to ngăn ở cửa, người phục vụ mang thức ăn lên nói vài câu ngại ngùng, Minh Tranh thấy cảnh tượng bên trong phòng, nhất thời trán nóng lên, anh đưa tay đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ. Tạ Nam tự nhiên cũng không ngăn cản, mở miệng nói "La quản lý cũng đã là người trưởng thành rồi, bạn trai chị ấy điều kiện vừa nhìn cũng rất tốt, sau này khẳng định rất hạnh phúc."

Động tác Minh Tranh dừng lại, khuôn mặt tuấn tú nhưng nổi bật vẻ lạnh lùng đột nhiên nhìn Tạ Nam, Tạ Nam thấy đáy mắt anh hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị, cô cẩn thận dè dặt mở miệng "Lão đại, em nói sai cái gì sao?" Minh Tranh cười lạnh "Cô không có nói sai." Nói xong, nhấc chân xoay người bước ra hành lang. Tạ Nam bị chận giữa cổ họng, nhớ đến vừa nãy Minh Tranh mới liếc cô một cái, cô lấy lại tinh thần chạy nhanh đuổi theo sau. Minh Tranh dừng xe ở bên ngoài, Tạ Nam thấy vội chui vào ghế lái "Lão đại, anh đã uống không ít rượu, không thể lái xe nữa ." "Tôi không có say." Tạ Nam thấy anh muốn đóng cửa xe, cô nhanh chóng đưa tay giữ tay lái "Vẫn là nên để em đưa anh về đi , em uống ít hơn."

Bàn tay Minh Tranh đặt phía tay lái, suy nghĩ một lát liền rời ghế lái. Anh lướt qua đầu xe ngồi vào bên trong xe, Tạ Nam thấy anh ngầm đồng ý, liền ngồi xuống.

Minh Tranh tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Nam thấy anh không cài dây an toàn, cô cẩn thận tiến đến bên cạnh người đàn ông, thắt dây an toàn giùm Minh Tranh, Tạ Nam thấy anh không có ý tứ ngăn cấm, liền tận lực làm động tác thật chậm , mùi hương nam tính bay vào trong mũi cô, ở vào khoảng giữa mùi nước hoa cùng tắm gội mùi thơm ngát, do mùa hè nóng bức, cho nên hương vị rất nhạt, ở nơi không gian hẹp như trong xe này lại có tác dụng hơn, cổ tay Tạ Nam run rẩy, cho đến khi dây an toàn được cài xong, lúc này cô mới như ở trong mộng tỉnh lại.

Minh Tranh đang nhắm mắt , liền mở mắt nhìn Tạ Nam, thân thể hơi nghiêng, ánh mắt tham luyến nhìn Minh Tranh chằm chằm, Tạ Nam liếc mắt đưa ám hiệu nhưng anh không để ý lắm, ánh mắt anh vẫn mát lạnh như trước, phảng phất như thể tất cả nóng bỏng đều không thể lay động được anh.

Tạ Nam hơi thất vọng, thời gian dài đối diện cũng làm tinh thần cô hốt hoảng, ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn cô thật lâu, cả Tạ Nam sinh ra rét lạnh, Minh Tranh đưa ngón trỏ day day trán "Còn không lái xe sao?"

Tạ Nam hoàn hồn, cho xe nổ máy. Xe chạy trên đường, Minh Tranh lấy ra bao thuốc , ngón trỏ hướng cửa kính xe gõ gõ, Tạ Nam hiểu ý, đem cửa sổ mở ra. "Cô không phiền chứ?"

Lúc Minh Tranh nói xong câu đó, đưa điếu thuốc lên miệng, Tạ Nam lắc đầu, "Xin cứ tự nhiên."

Minh Tranh nhấp điếu thuốc, phun ra sương khói quanh quẩn ngay trước mắt, làm cho tầm mắt Tạ Nam nhìn lên kính chiếu hậu cũng bị mờ hẳn đi. Minh Tranh đưa một tay chống lên má, sắc mặt mông lung, Tạ Nam nắm chặt tay lái "Lão đại, anh có biết bạn trai của quản lý La không ?"

Minh Tranh hút điếu thuốc, mở miệng hỏi "Tại sao cô lại hỏi như vậy?"

"Oh, không có gì " Tạ Nam giống như lơ đãng "Anh ta có vẻ là người tốt,em nghĩ anh ta rất có lai lịch , hơi tò mò một chút."

Minh Tranh cười lạnh, nụ cười cứng ngắt. Tạ Nam hiểu ý, thức thời không dám nói gì thêm, có mấy lời tùy thời điểm mà nên dừng lại, ánh mắt của cô chuyên chú nhìn về phía phía trước, chăm chú lái xe.

Sắc mặt Minh Tranh hung ác nham hiểm, đưa mắt nhìn cô , nếu Tạ Nam có chút tâm tư này mà Minh Tranh nhìn không ra , thì sao anh có thể làm việc tới bây giờ . Nhưng anh cũng không có nói thẳng ra, không phải là bởi có ý gì khác, mà là từ đầu không có ý định để Tạ Nam vào mắt.

Lái xe tới đến trước biệt thự của Minh Tranh, Triệu lan từ trong nhà bước ra , thấy một nam một nữ từ trên xe bước xuống. "Minh Tranh." Tạ Nam biết điều lên tiếng chào hỏi "Bác gái, chào bác ạ."

"Chào cháu" Triệu Lan đỡ Minh Tranh "Cô gái, con vào nhà ngồi chơi chút rồi về?"

Tạ Nam định gật đầu, Minh Tranh mở miệng nói "Để tài xế đưa cô ấy về thôi, cũng không còn sớm nữa."

Tạ Nam đành phải nói theo "Đúng vậy bác gái, hôm nào con sẽ lại chào bác sau."

Triệu lan dặn tài xế đem Tạ Nam đưa về nhà, lúc đi vào phòng khách thấy Minh Tranh đang rót nước uống "Minh Tranh, mẹ thấy cô gái này đối với con rất tốt, có phải hay không..."

Minh Tranh liền ngắt lời bà "Cô ấy chỉ là thư kí mới của con, ngẫu nhiên cũng kiêm tài xế."

"Phải không?" Triệu lan không tin "Mẹ thấy ánh mắt cô ấy, tựa hồ đối với con rất có ý tứ ." Minh Tranh ngồi ở ghế sofa bên trong phòng khách, đem nước trong ly uống một hơi cạn sạch, hơi trào phúng "Không phải mẹ luôn muốn con cùng La Văn Anh sao?"

"Có một số việc cũng phải xem có duyên phận không đã? Nghe nói gần đây Văn Anh cùng công tử Tống gia đang gặp gỡ nhau mà."

Minh Tranh nắm chặt cái ly trong tay, duyên phận? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói, duyên phạn của anh và cô liền cắt đứt tại đây?

"Con cũng phải suy nghĩ đi, qua mấy tháng nữa tiểu Nhiễm sẽ sinh đưa con thứ hai ."

"Phó Nhiễm gần đây có khỏe không?"

Triệu Lan liếc nhìn Minh Tranh "Minh Tranh, không phải là con còn chưa buông tay với Phó Nhiễm?"

Minh Tranh đem cái ly bỏ lên trên bàn "Con chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, về sau mẹ không nhắc con cũng sẽ không hỏi."

Triệu Lan thấy anh đứng lên, liền nhanh chóng kêu "Minh Tranh, mẹ không phải có ý này." Minh Tranh bước nhanh hơn, anh không biết mình đang trốn tránh cái gì.

La Văn Anh cùng Tống Cẩm Trác từ trong phòng đi ra ngoài, Tiểu Chu cùng mấy bạn đồng nghiệp kết nhóm, theo ý cô bây giờ La Văn Anh đã có bạn trai , không cần cô phải quan tâm nữa rồi.

Tống Cẩm Trác cùng La Văn Anh đều uống không ít, lên xe đi về nhà . Tống Cẩm Trác ở bên ngoài đón xe taxi, cho xe chạy đưa về nhà La Văn Anh trước.

Cô đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương, Tống Cẩm Trác đưa tay ôm cô vào trong ngực, làm cho cô tựa đầu lên vai mình. Ánh mắt La Văn Anh hướng ngoài ra cửa sổ, cô không nhúc nhích dựa vào Tống Cẩm Trác , nếu anh đến chừng hai năm trước, có lẽ sẽ khác rồi.

Tống Cẩm Trác ôm bả vai của cô, cằm để trên đỉnh đầu La Văn Anh, cô hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người đàn ông này.

"Đang suy nghĩ gì thế?" Giong La Văn Anh hơi mệt mỏi "Thăng chức , về sau công việc nhất định sẽ nhiều hơn, em sợ lực bất tòng tâm."

"Vậy thì nghỉ ngơi một chút, đi ra nước ngoài du lịch thả lỏng tinh thần, là phụ nữ dù sao cuối cùng cũng sẽ là phụ nữ của gia đình." La Văn Anh ngồi dậy "Anh không chấp nhận việc phụ nữ cưới xong đi ra ngoài làm việc sao?"

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, Tống Cẩm Trác bật cười "Không phải không chấp nhận được, mà chỉ là anh sẽ cho em một đường lui, nếu như em mệt mỏi, thì cứ lui về phía sau, đằng trước còn có anh."

Xe rất nhanh đi tới chỗ của La Văn Anh, sắc trời đã tối, bầu trời đêm đen như mực, Tống Cẩm Trác đưa La Văn Anh xuống xe, cô cũng không nói gì, lúc này cô mệt mỏi chỉ muốn về phòng ngủ một giấc.

Tống Cẩm Trác hôn lên trán cô "Đêm nay anh sẽ không lên nhà, hai người đều đã uốn rượu , tránh để khỏi xảy ra chuyện say rượu mất lý trí." Anh tuy nói chuyện to gan, nhưng dầu gì cũng có mấy phần vui đùa ở bên trong, La Văn Anh hướng anh phất tay " Anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Hôm sau, La Văn Anh không cảm thấy có điều gì bất thường. Tạ Nam làm xong việc, ngồi đờ đẫn trước máy tính, thấy Tiểu Chu online, cô lướt nhanh trên phím, "Julie, tối hôm qua mọi người chơi đến mấy giờ?"

Tiểu Chu hiển nhiên cũng đáp ngay "Khoảng 10 giờ , tôi tìm mà không thấy cô đâu"

"Ừ, lão đại nói tôi đưa anh ấy về nhà." Tiểu Chu cười gian "Sướng nhất cô rồi nha."

"Nói nhăng gì đấy?"

"Trước kia tôi còn tưởng rằng lão đại với Eve , bây giờ mới biết mình đoán sai, chao ôi , thật sự không ngờ nha"

Tạ Nam tiếp tục gõ phím "Tôi muốn học tập Eve, trước đem công tác làm xong, đúng rồi, cô có biết bạn trai Eve không?"

"Không biết rõ lắm, hình như là làm ở cục thuế , rất có lai lịch." Tạ Nam cùng Tiểu Chu ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, có người đến gần nhưng dường như Tạ Nam không biết.

"Xin hỏi, Minh Tranh có ở bên trong không?" Tạ Nam đột nhiên ngẩng đầu, lọt vào mắt cô chính là khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tóc toàn buộc lên , lộ ra vầng trán trơn bóng, nghe nói phụ nữ trán cao, nhất định là người cao sang quý phái.

Người phụ nữ rất cao, mặc một bộ váy dài, một tay đang cầm áo khoát, đem che mất phần bụng.

Tạ Nam không khỏi nhíu mi, cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nghĩ hoài không ra . Không chờ cô lên tiếng, người phụ ấy dứt khoát muốn đi về phòng làm việc. "Đợi một chút, cô có hẹn trước không?"

Thấy cô ta diện mạo không tầm thường, giọng nói Tạ Nam cũng cường ngạnh một ít. Người phụ nữ ấy xoay người "Tôi gặp anh ấy không cần hẹn trước."

Tạ Nam giật mình, chuông báo động vang lên, nghe được người phụ nữ nói như vậy, trong lòng càng bực bội "Thực xin lỗi, không có hẹn trước không thể đi vào."

Người phụ nữ thấy trong mắt Tạ Nam đầy địch ý, cô bước lại trước bàn thư kí, bỗng nhiên đưa tư liệu đang cầm trong tay cho Tạ Nam "Cũng được, cô đem phần văn kiện này cho Minh Tranh dùm tôi, tôi sẽ không vào."

Tạ Nam cầm lấy tư liệu, thấy MR. ngạc nhiên nghĩ đến gương mặt này, trước đây tin tức của Nghênh An cũng đã đưa tin, người này không phải là Phó Nhiễm sao? Tạ Nam nhất thời không biết nên làm gì, liên tục không ngừng mở miệng nói, "Thật ngại quá, xin lỗi cô."

"Không cần " Phó Nhiễm cười yếu ớt, nụ cười không lan tới đáy mắt "Tôi còn có việc."

Tạ Nam cầm lấy tài liệu, đuổi theo Phó Nhiễm " Tài liệu cuả cô..." Phó Nhiễm đưa tay đẩy ra cửa phòng làm việc, cũng không có nhận "Lát nữa cô cầm vào."

Sắc mặt Tạ Nam khó coi, cô nào dám làm thế, cô dứt khoát đi theo phía sau Phó Nhiễm, may ra còn tìm được một chút tin tức

"Anh " Minh Tranh ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời "Tiểu Nhiễm, sao em lại tới đây?"

"Em mang tài liệu tới, dù sao cũng tiện đường." Minh Tranh nhanh chóng đứng dậy "Em ngồi đi."

Tạ Nam cẩn thận dè dặt đem tư liệu đặt lên bàn, Phó Nhiễm gọi một tiếng anh làm cô thật khó chịu, cô mặt dày đứng bên cạnh không động đậy, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn Tạ Nam "Anh, thư ký này của anh thật tận tụy với công việc a"

"Thật xin lỗi, dựa theo lệ thường muốn gặp là phải có hẹn trước."

Minh Tranh cầm tư liệu "Về sau Tiểu nhiễm tới đây,cô cứ cho cô ấy trực tiếp tới phòng làm việc của tôi là được."

Tạ Nam không tình nguyện lên tiếng. Ánh mắt nhìn Phó Nhiễm, thấy bụng cô hơi to, Tạ Nam nghĩ đến cô là Minh tam thiếu phu nhân, tích tụ trong lòng lúc này mới thoải mái hơn "Tôi đi pha trà."

Minh Tranh dặn cô "Làm nước trái cây tốt hơn."

"Vâng."

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn "Thư ký mới của anh?"

"Ừ."

"Cô ấy đối với anh có chút không an phận?"

Minh Tranh nhức đầu, ánh mắt Phó Nhiễm rất tinh tường

"Sao em lại rãnh rỗi tới đây?"

"Em tìm Văn Anh đi ra ngoài uống trà nói chuyện, anh thả người nha?" Phó Nhiễm tùy tay cầm lấy tài liệu trên bàn lật xem, Minh Tranh cũng mặc kệ cô.

"Chuyện này phải hỏi chính cô ấy."

"Hai người không có chuyện gì đó chứ ?" Tầm mắt Minh Tranh nhìn Phó Nhiễm, cô không có trang điểm, chỉ đánh một chút kem chống nắng, áo khoác mỏng vắt trên ghế. Cô không nói gì, Phó Nhiễm cũng là nghe Triệu Lan nói, cho nên không yên tâm, mới lấy cớ tới xem một chút.

Tạ Nam bưng ép nước trái cây đi vào, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân, tầm mắt như trước nhìn tài liệu "Thời điểm anh hai kết hôn, anh cùng Văn Anh không phải rất tốt sao? Em còn cho rằng hai người đã bàn tới chuyện kết hôn luôn rồi chứ."

Tạ Nam đem nước trái cây đưa cho Phó Nhiễm "Mời dùng."

"Cảm ơn " Phó Nhiễm chỉ là liếc nhìn, không có đưa tay đón.

"Anh, anh thích Văn Anh, em nhìn ra được."

Tạ Nam nắm chặt bàn tay đứng ở bên cạnh. Minh Tranh giương mắt nhìn cô rồi nói "Đi ra ngoài đi."

"Vâng"

Phó Nhiễm thoáng cười, Minh Tranh không nhịn được cười "Em thật là, còn dùng lại bộ dạng khi đó, có hận tất báo."

"Ai, em đâu có?" Phó Nhiễm bỏ tài liệu xuống, thân thể Minh Tranh dựa vào lưng ghế, ánh mắt chuyên chú nhìn Phó Nhiễm chằm chằm, cô thật cơ hồ không có gì thay đổi, nụ cười đẹp rạng ngời, ánh mắt trong suốt, chỉ có thay đổi cách xưng hô với anh mà thôi.

Phó Nhiễm thấy anh nhìn chằm chằm "Che dấu một ít hiểu không, để ý người khác nhìn thấy, lại moi ra những chuyện trước kia."

"Có gì phải sợ ?"

Phó Nhiễm đưa tay vân vê hướng bụng "Anh là không sợ, nhưng em sợ?"

Minh Tranh nghe thế, khóe miệng tươi cười cũng dần dần thu liễm lại. Phó Nhiễm một tay chống cằm, hơi hướng người lên phía trước "Anh, chúng ta quen biết nhau đã được mười năm rồi nhỉ?"

Minh Tranh nhìn cô chằm chằm. Phó Nhiễm cười còn nói "Gặp anh là điều tuyệt vời nhất đối với em."

Anh chờ nói hết, Phó Nhiễm mỉm cười "Vẫn muốn cùng anh nói tiếng cám ơn, từ khi biết nhau đến bây giờ, anh đối với em đã chiếu cố không ít nha, nhà chỉ có mình em, anh lại giống như một người anh trai đối xử tốt với em, em rất vui vẻ."

Minh Tranh gác chân lên, cẩn thận nhìn Phó Nhiễm "Theo ý của em, tình cảm anh dành cho em như đối với một người em gái sao?"

Cuối cùng cũng nói đến chuyện này, trong lòng Minh Tranh có chút mong đợi, rồi lại khẩn trương. Tâm tư Phó Nhiễm trong sáng, cô sao không thể biết được, quan hệ của cô cùng Minh Tranh vừa giống như là tình cảm nam nữ vừa lại không giống, nhưng ngàn cánh buồm lướt qua, bây giờ nói ra thì có ý nghĩa gì chứ?

Cô biết rõ Minh Tranh là người hiểu chuyện. Phó Nhiễm ra vẻ kinh ngạc, nói đùa: "Chẳng lẽ không đúng sao? Anh chỉ nói muốn chăm sóc lo lắng cho em thôi, nhưng cho tới bây giờ cũng không nói là anh có yêu em mà."

Minh Tranh im lặng, quả thật trước giờ anh không nói thẳng với Phó Nhiễm, nhưng anh cho rằng Phó Nhiễm hiểu.

Thấy mắt Minh Tranh rũ xuống, Phó Nhiễm tiếp tục nói: "Anh, em hi vọng anh cũng có thể hạnh phúc."

Cô gọi một tiếng anh, là triệt để thanh minh quan hệ của hai người. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, La Văn Anh đi tới, vừa lúc Minh Tranh ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, hơn nữa vừa nhìn thấy người ngồi đối diện Minh Tranh, La Văn Anh đã rõ ràng. Là bởi vì cô - Phó Nhiễm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom