La Văn Anh cố gắng giữ chặt tay Minh Tranh, giọng nói lạnh đi vài phần "Minh Tranh, anh không cảm thấy hành vi của mình ấu trĩ lắm sao?"
Trên bờ vai trần trắng mịn lộ ra bên ngoài của cô lấm tấm mồ hôi, La Văn Anh ở phía sau Minh Tranh tức giận hét lên.
Minh Tranh cũng không đứng dậy,hai cánh tay hung hăng để ở chỗ mẫn cảm của cô không thLa Văn Anh bắt đầu cáu kỉnh, nhưng biết rõ không có cách nào khác, dứt khoát nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích.
"Anh ấu trĩ?" Trong lời nói Minh Tranh không đè nén được sự tức giận. "Em biết hắn được bao lâu đã hôn môi?"
"Liên quan gì đến anh." La Văn Anh gầm lên. "Anh là gì của tôi mà muốn quản tôi, ngay cả ba mẹ tôi cũng tán thành , anh làm gì được?"
"Làm gì được?" Minh Tranh thấy cô đầy vẻ bất cần, trong lòng càng tức giận, đầu óc cũng thấy choáng váng, bàn tay không chút cố kỵ hướng xuống véo mông La Văn Anh.
"Anh đưa cho hắn món kia là muốn hắn thấy ghê tởm, vậy mà em lại để hắn ăn thật, sao không mời hắn lên lầu, anh thấy toàn thân hắn hẳn là đang phát hỏa."
"Anh còn không buông tay ra?"
"Không buông!" Tiếng nói Minh Tranh so với cô còn vang dội gấp đôi.
Hai chân La Văn Anh thấy tê dại. "Cho anh ăn nhiều ngẩu pín như vậy, tôi cũng chỉ là đang bồi bổ cho anh."
"Không phải cố ý làm anh thấy ghê tởm sao?" Bàn tay Minh Vanh tìm đến thắt lưng La Văn Anh, cô tránh xuống nhưng không có kết quả. "Cho dù nói anh thế nào, anh cũng vẫn đè nặng như vậy không chịu đứng lên phải không,nhưng mà đúng như anh nói ,tôi bây giờ quả thật không có mặc đồ lót bên trong, không tin anh thử xem xem?"
Cô nghĩ nói như vậy có thể dọa lui Minh Tranh, ngày thường anh luôn có vẻ đứng đắn, hẳn là sẽ không ở thời điểm này mà mất đi nhân tính. Tay Minh Tranh tiến vào bên trong váy ngủ của cô, theo mép váy trơn mịn chậm rãi lướt qua bắp đùi hướng lên trên tìm kiếm.
La Văn Anh hận đến mức nghiến răng. "Không phải từ đầu đã không làm sao? Giờ làm như vậy rốt cuộc
Tiếng nói của Minh Tranh vang lên trên đỉnh đầu cô. " Em cho là có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?"
Bàn tay bao phủ tới nơi nào đó, mặt La Văn Anh đỏ lên, cảm thấy phía sau tai rồi tiếp theo là cả thân thể đều bị thiêu cháy, từ trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở khác thường, cùng lúc đó, một dòng nước ấm từ bụng đi xuống. Bàn tay Minh Vanh nhấn vào nơi nào đó, cảm giác được ngón tay trơn trượt, anh cười nhẹ rút tay về, môi mỏng áp sát đến bờ môi của La Văn Anh, giọng nói khàn khàn so với lúc nãy thêm thâm trầm. "Nhìn xem, động tình rồi?"
La Văn Anh hận đến mức không thể đào một cái lỗ chui vào, cô thề ,cô rốt cuộc không còn mặt mũi nào để nhìn Minh Tranh.
"Anh!"
Minh Tranh nghĩ cô thẹn quá hóa giận. "Này có là gì, anh cũng không phải là lần đầu tiên trông thấy em như vậy."
La Văn Anh càng nghĩ càng muốn dùng sức khép chân lại, nhưng đầu gối Minh Tranh vẫn để ở giữa hai chân cô, khiến cho cô không thể làm gì được,hai ngón tay Minh Vanh xoa nhẹ phía dưới, hình như có chất sềnh sệch, anh mím môi cười nhạt " Không muốn nói gì sao?"
La Văn Anh rầu rĩ nói "Tôi hi vọng không bao giờ có điện."
Sự đời luôn khó đoán, thường là bạn chờ mong điều gì, nó liền không cho bạn được như ý muốn.
Bên trong phòng khách chợt sáng lên, La Văn Anh theo bản năng nheo mắt lại, con mắt trong một lúc không thích ứng được với ánh sáng, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Minh Tranh đang đè trên người, sau đó nhìn đến tay phải của hắn.
Hai má La Văn Anh ửng đỏ. "Anh đi nhanh lên!"
Minh Tranh xem xét thấy ánh mắt của cô có cái gì không thích hợp, sau lại thấy đầu ngón tay mình dính vết máu, gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh nhăn nhúm lại. "Em
La Văn Anh nói chuyện trở nên lắp bắp, chính là không nghĩ đến bà dì cả lại thật sự đến vào lúc này. "Em đã nhắc nhở qua, tại anh không tin."
Minh Tranh đứng dậy, La Văn Anh vừa muốn cử động, lại bị Minh Vanh đè lại thắt lưng, một tay hắn xốc váy ngủ lên, quả nhiên nhìn thấy phía dưới có vết máu nhỏ, bả vai La Văn Anh run rẩy , nâng chân lên không biết sao lại đá trúng Minh Tranh, chỉ nhìn thấy anh liên tục lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống ghế sô pha đối diện.
La Văn Anh ngồi nghiêm chỉnh, đem váy ngủ kéo lại.
Minh Vanh giương mắt lên nhìn, cách lớp áo ngủ bằng tơ lụa có thể nhìn thấy bộ ngực cô vì kích động mà dựng thẳng lên, Minh Tranh ho khẽ, lòng bàn tay đè lại bụng mình, La Văn Anh cũng không sợ anh bị đá đau. "Còn ngồi đó để làm gì? Đi đi!"
Tay Minh Tranh chống xuông ghế sô pha, La Văn Anh đỏ mặt vội ngăn lại. "Đừng, tay anh đang bị bẩn."
Minh Tranh nhìn nhìn, đưa tay đặt lên đầu gối. "Có bẩn thì đó cũng là của em."
Vốn dĩ ở trong bóng tối cũng còn khá hơn một chút , lúc này La Văn Anh cảm thấy không có chỗ nào để che giấu, cô chỉ cần đứng lên là anh có thể nhìn thấy rõ được, hai người cư như vậy mặt đối mặt giằng co, hai tay La Văn Anh vòng trước ngực, ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Minh Tranh ho nhẹ hai tiếng. "Em không đi toilet xử lý một chút sao?"
Nếu đợi máu chảy thành sông rồi thì phải giải quyết như thế nào?
La Văn Anh cắn chặt răng. "Anh còn ngồi đây làm gì?"
"Hôm nay anh quên mang theo chìa khóa, mẹ anh đang ở Y Vân thủ phủ, anh cũng không thể quay về."
La Văn Anh cười lạnh. "Người giúp việc trong nhà sẽ không mở cửa cho anh sao? Trước khi bị chuyện có thể suy nghĩ một chút được không?"
"Dù sao anh cũng không đi." Minh Tranh quyết định mặt dày.
La Văn Anh nhịn không được đến lúc trên sô pha đều là máu , cô đứng thẳng lên, cũng không nhìn đến Minh Tranh bước nhanh đến hướng phòng ngủ, vừa vào trong toilet liền khóa trái cửa, cả người đều là mồ hôi lại thêm có bà dì cả đến, tốt hơn là nên tắm rửa qua một lần.
Minh Tranh đợi một lúc rồi bước đến gõ cửa toilet, La Văn Anh cũng không có phản ứng. Sau khi thay một bộ đồ khác, lại đem quần áo đã giặt trong máy ra phơi khô, La Văn Anh mở cửa đi ra ngoài, suy nghĩ Minh Tranh lúc này hẳn là đã thức thời rời đi?
Trong phòng bếp truyền đến tiếng động lạ, La Văn Anh đến gần nhìn, hoàn toàn bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Minh Tranh để trần nửa người trên, xem ra là vừa tắm qua ở trong phòng tắm dành cho khách, tóc rũ xuống trước trán, lại cư nhiên không mặc quần áo , chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen bó sát ở đây...nấu mì ăn liền!
Khóe miệng La Văn Anh run rẩy một hồi, thở không ra hơi.
Cô ăn mặc kín đáo, phía trên là áo thun, dưới mặc một chiếc quần dài, chân mang dép lê trực tiếp đi tới cửa. "Anh làm sao còn ở đây?"
Minh Tranh khó hiểu nhìn cô. "Không phải đã nói anh sẽ qua đêm ở đây sao?"
"Đây là nhà em."
"Coi như thu nhận anh một đêm đi." Lời nói Minh Tranh nửa phần mang theo ý cầu khẩn, anh đem mì đã nấu chín cho vào trong chén, hai tay bưng lên đi đến bàn ăn.
Đối với La Văn Anh đâu chỉ là đơn giản là hai chữ kinh sợ, cho dù từng có tiếp xúc da thịt thân mật, nhưng anh cứ như vậy chỉ mặc quần lót, đặc biệt nhất là bên trong lại che giấu cái bộ phận sinh lý đặc trưng khác nhau giữa nam và nữ, tùy tiện phơi bày ra trước mặt, cô lúc này thực không biết nên đè nén hay nên nổi giận.
Minh Tranh ngồi thẳng xuống. "Vừa rồi chưa kịp ăn gì."
La Văn Anh đứng bên cạnh tủ lạnh. "Không hỏi mà lấy chẳng khác nào là trộm."
"Không phải chỉ là một gói mì thôi sao?" Minh Tranh không để tâm. "Ngày mai nói phòng tài phụ trả lại cho em một thùng." Minh Tranh thấy cô mở cửa tủ lạnh ra. "Muốn nấu cơm cho anh sao?"
La Văn Anh xem như đã thấy được, thế nào gọi là da mặt dày.
Cô đi đến nhà bếp rót ly nước, Minh Tranh ngẩng đầu. "Bụng khó chịu sao?"
"Quần áo của anh đâu?"
"Không cần em giặt, ngày mai anh cho người đem quần áo đến đây."
La Văn Anh mím môi. " Tôi chỉ muốn anh mặc rồi mau chóng rời đi."
Minh Tranh nhìn nhìn, sau đó vùi đầu ăn mì trong chén, tựa như từ đầu đến cuối cũng chưa nghe thấy La Văn Anh nói gì.
Cô trở lại phòng ngủ rồi đóng mạnh cửa, mở máy tính ra xem phim, dỏng tai lên nghe được bên ngoài có tiếng động, cô hé cửa nhìn ra thấy Minh Tranh đang ngông nghênh ngồi trên sô pha, cũng không sợ lạnh, cơ thể màu đồng to lớn cơ hồ muốn xé rách chiếc quần lót màu đen.
Phi phi. Như thế nào lại cứ nhìn phải nơi không nên nhìn. Bất quá cũng không trách cô được, ai bảo toàn thân anh chỉ mặc có một mảnh vải như thế, cô không nhìn thấy sao được?
La Văn Anh cảm thấy đau đầu.
Cô ước gì trên trời cho thần tiên hạ phàm đem tên yêu nghiệt này bắt đi. Đang nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, La Văn Anh hoảng hốt, chạy nhanh ra ngoài, Minh Tranh đang ngồi trên sô pha cũng sợ run lên. La Văn Anh đưa ngón tay lên ra hiệu hắn đừng lên tiếng.
"Ai vậy?"
"Văn Anh, là mẹ."
La Văn Anh suýt nữa kêu lên,thần tiên kia, lại là mẹ.
La Văn Anh nhìn trái phải sửa sang lại quần áo, lúc nhìn đến Minh Tranh mới chợt thanh tỉnh, người cô muốn bị bắt đi chính là hắn a, cô bước nhanh qua đẩy hắn. "Đi nhanh,đi nhanh lên."
"Anh chạy hướng nào?" Minh Tranh đứng lên, ước chừng so với La Văn Anh cao hơn một khúc.
"Ai bảo anh ăn mặc như vậy, nhanh đi tìm quần áo đi." La Văn Anh hạ thấp giọng xuống, sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng. "Nếu bị mẹ em phát hiện anh ở đây, không thể không chém chết anh đi."
"Văn anh, sao còn không ra mở cửa?" Mẹ La ở ngoài cửa thúc giục.
La Văn Anh khẩn trương, đẩy Minh Tranh về hướng phòng dành cho khách. "Chạy nhanh trốn vào trong đó,nhớ khóa trái cửa lại."
Sau khi dặn dò xong, La Văn Anh cố hết sức phóng thẳng đến cửa.
Mẹ La thật vất vả mới vào được phòng khách, ánh mắt tự nhiên nhìn xung quanh một vòng, lấy những thứ đem theo bỏ vào trong nhà bếp. La Văn Anh nghe được tiếng la, sợ tới mức chạy nhanh qua. "Sao vậy mẹ?"
"Bữa tối con ăn mì ăn liền?"
Mẹ La chỉ tay vào gói mì trong thùng rác.
"Mẹ." La Văn Anh kéo tay của bà. "Con chỉ là thèm ăn, buổi tối không phải đã cùng Tống Cẩm Trác đi xem mắt sao, làm sao ăn mì gói được."
"Cũng phải, cũng phải." Mẹ La nghe vậy, tâm tình tốt hơn, kéo tay con gái ngồi xuống ghế sô pha. "Cẩm Trác thật không tệ phải không? Mẹ nhìn một lần là chọn trúng, lần này sẽ không phải chọn bừa cho con nữa."
La Văn Anh đành phải nghe theo lời của bà nói tiếp. "Đúng là rất tốt."
Mẹ La vừa nghe liền nói. "Về sau phải ra ngoài tiếp xúc nhiều, đừng lúc nào cũng dồn tâm tư vào công việc, vừa rồi mẹ nhận được điện thoại dì cả của Cẩm Trác gọi đến, nói là nó đối với con thấy rất vừa lòng, đây là lần đầu Tống gia bên kia tỏ ý , con cần phải nắm lấy cơ hội."
"Mẹ, con biết rồi." La Văn Anh cũng không nghĩ nhiều, đáp ứng trước rồi tính sau, tốt xấu gì trong nhà cũng còn đang cất giấu người đàn ông to xác đấy.
Phanh!
Đêm nay cô đúng là đặc biệt gặp xui.
Một hồi tiếng động lạ rõ ràng trong phòng khách truyền đến, La Văn Anh muốn nhảy dựng lên, Mẹ La dỏng tai lên nghe. "Tiếng gì vậy?"
"Đâu có gì, chắc là trong phòng khách mở cửa sổ nên có đồ vật bị gió thổi rơi."
Mẹ La đứng dậy đi vài bước đến phòng khách, La Văn Anh mới muốn ngăn cản, bà đã đưa tay vặn khóa cửa. "Mở không ra, Văn Anh, nhà mình mà còn phải khóa cửa sao?"
"Mẹ, con chỉ ở một mình, thấy vắng vẻ, phòng nào không dùng đến thì khóa đi."
Nhưng Mẹ La không phải là người có thể dễ dàng bị đánh lừa như vậy. "Đồ đạc trong phòng để lâu cũng cần dọn dẹp một chút, con chạy đi tìm chìa khóa cửa lại
"Mẹ, cũng trễ rồi con muốn nghỉ ngơi, sáng sớm mai còn phải đi đàm phán một hạng mục ." La Văn Anh đứng ở cửa, cảm thấy chột dạ.
"Để mẹ dọn, cũng không quấy rầy con nghỉ ngơi."
La Văn Anh vẫn đứng yên không nói.
"Văn Anh, bên trong có phải có người nào hay không?" Mẹ La dè dặt hỏi.
Cô vội xua tay. "Làm sao có thể ạ?"
"Không phải là tốt rồi, chìa khóa dự phòng trong nhà đều để ở trên tủ lạnh phải không, mẹ đi tìm."
"Mẹ!"
La Văn Anh mới muốn đuổi theo, trong phòng ngủ liền truyền đến một loạt tiếng thở dốc mờ ám, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng phụ nữ khó kiềm chế rên nhẹ, không khí ngay lập tức trở nên vô cùng ái muội, La Văn Anh cảm thấy đầu muốn nổ tung!
"Con còn nói không có ai?" Sắc mặt Mẹ La thoáng xấu hổ, bất mãn trừng mắt nhìn cô. "Đã nói với con bao nhiêu lần, không nên kết giao với loại người không ra gì, con xem đi, lại còn mang về nhà, rốt cuộc là bạn thế nào với con?"
Việc đã đến nước này, dù sao so với việc bị phát hiện ra Minh Tranh vẫn tốt hơn. "Mẹ, là một người bạn hiện tại chưa tìm được phòng trọ, tới đây ở tạm vài ngày."
Mẹ La nghe vậy, cũng không tiện tức giận trước mặt người khác, bà xoay người đi về phía phòng khách. "Không tưởng tượng nổi, con nghe xem, con....con vẫn còn là một cô gái chưa xuất giá đấy!"
"Mẹ." La Văn Anh đè thấp giọng nói. "Hiện tại là xã hội gì
Mẹ La nhìn cô làm công tác tư tưởng. "Hôm nào tìm lý do để cô ta nhanh rời đi biết không?"
"Con biết rồi, con biết rồi, vốn là chỉ có bạn con ở, hôm nay bạn trai cô ấy đột nhiên tới đây."
"Con còn nói!" Mẹ La đi ra cửa, khỏi đợi đến có người ra ngoài gặp nhau đếu thấy lúng túng. "Nhớ kỹ lời mẹ nói."
"Vâng, nhớ kỹ rồi." Thật vất vả mới đưa bà ra cửa, La Văn Anh dựa vào tường thở hổn hển, cô lau đi mồ hôi rịn trên trán, bước nhanh đến phòng khách đậpcửa. "Đi ra đây cho tôi!"
Minh Tranh mở cửa ra, quần áo cũng đã mặc vào.
"Anh làm cái gì?"
Minh Tranh chỉ chỉ vào cái TV treo trên tường trong phòng. "Có thể kết nối mạng, để em tìm được lỳ do tốt như vậy, em nên cảm ơn anh mới phải."
La Văn Anh tức giận, Minh Tranh lại đứng ở cửa không có ý muốn đi. "Còn có việc gì sao?"
Người này da mặt dày không gì sánh được, không đợi La Văn Anh mở miệng lần nữa, Minh Tranh đã nói. "Không có việc gì nữa anh muốn nghỉ ngơi."
"Anh thực không đi?"
Phanh. Cư nhiên đóng cửa lại?!
La Văn Anh lắc đầu, tức giận đi đến nhà bếp đem đồ mẹ La mang đến bỏ vào trong tủ lạnh,lúc trở về đi ngang qua phòng khách, cô nhìn nhìn, cắn chặt môi rồi đi về phòng ngủ.
Không có tâm trạng để xem TV, La Văn Anh nằm dài trên giường, nghĩ đến người đang ngủ phòng kế bên, La Văn Anh trằn trọc khó ngủ mình đã khóa cửa rồi, hẳn là không có việc gì.
Nghĩ như vậy, cô cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
Hôm sau thức dậy, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, quả nhiên trong nhà có "ngoại nhân" nên không thể yên tâm ngủ ngon được, La Văn Anh đứng dậy rửa mặt. nhìn thấy cửa phòng Minh Tranh vẫn còn đóng chặt.
Từ trong tủ lạnh lấy ra sữa và bánh mì như thường lệ, La Văn Anh đem đồ ăn mẹ La mang đến tối qua ra hâm nóng lại một lần, Minh Tranh kéo cửa đi ra. "Dậy sớm như vậy?"
La Văn Anh không thèm đếm xỉa đến anh, Minh Tranh đi vào phòng ngủ gọi điện thoại, mặc áo ngủ đi ra ngoài. "Em sao lại có thể có kiểu áo ngủ của nam, lại còn rất vừa người."
La Văn Anh rũ mắt xuống, đây là lúc trước cô chuẩn bị cho Minh Tranh. "Anh mặc thì mặc đi, còn nhiều lời như vậy."
Minh Tranh vòng qua bàn ăn đi về phía cô. "Buổi sáng ăn cái gì?"
"Không có chuẩn bị cho anh." La Văn Anh đem bánh mì cắt thành miếng, một cánh tay đưa qua, Minh Tranh cầm một miếng cho vào miệng, lại đưa tay lấy ly sữa. "Bánh mì em làm à? Khẩu vị cũng không tệ lắm."
La Văn Anh nhìn theo bóng dáng anh, dù sao lát nữa cũng sẽ đi đến công ty, chờ anh ra khỏi cửa rồi, sau này muốn vào cũng phải hỏi trước cô có đồng ý hay không.
Minh Tranh nở nụ cười thỏa mãn, La Văn Anh ngồi đối diện hắn, mắt nhìn thấy vết thương trên tay hắn chưa khỏi hẳn. "Thư ký mới tới cũng không tệ đúng không?"
La Văn Anh chuyển đề tài, Minh Tranh cũng không cần suy nghĩ. "Bình thường, có thể sử dụng là được."
La Văn Anh đem bánh mì xé ra, Minh Tranh giương mắt. "Em đối với cái người kia, cái người bàn gì gì đó rất hài lòng?"
"Anh mới là cái bàn." La Văn Anh nghe thấy tức giận trừng mắt nhìn hắn. "Người ta cũng là người có tên tuổi."
"Vậy gọi là gì."
"Liên quan gì đến anh?"
"Hỏi một chút, cũng không mất đi miếng thịt nào."
La Văn Anh uống sữa, không muốn nói chuyện với anh, Minh Tranh xem xét thần sắc của cô. "Anh thấy anh ta không có gì hay, cả cái kia cũng có thể ăn được, chắc là thường xuyên nghĩ đến phụ nữ nên phải tẩm bổ."
La Văn Anh nín thở. "Minh Tranh, anh mấy tuổi rồi, không thấy nhàm chán quá sao?"
"Anh không đồng ý em qua lại với anh ta."
"Ba mẹ tôi đều thích Tống Cẩm Trác, tôi cũng cảm thấy vậy, anh xem người ta có gia thế thật tốt, lại là đứng đầu trong cục thuế nhà nước, sau này công ty gia đình tôi nếu muốn còn có thể trốn thuế, không phải đã có người phía sau chống lưng sao?"
Càng nói càng không tưởng tượng nổi, Minh Tranh quăng miếng bánh mì lên trên bàn. "Em dám thử xem?"
"Không muốn nói lời thừa với anh." La Văn Anh đưa tay lấy hai miếng bánh mì ăn luôn. "Tôi phải đi làm, anh có đi hay không?"
Minh Tranh xem đồng hồ. "Còn chưa tới giờ."
"Tôi còn có việc."
Đang nói thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, La Văn Anh cảnh giác, hai tai dựng thẳng lên, Minh Tranh nhìn cô. "Là đưa y phục đến cho anh, giúp anh đi lấy đi."
"Anh không có tay sao?"
Minh Tranh đẩy ghế ra đứng dậy. "Em muốn cho hàng xóm thấy anh ăn mặc như vậy ở trong nhà em thì cứ nói thẳng, anh không ngại."
"Đợi một chút." La Văn Anh gọi anh lại, thấy anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, dứt khoát đưa tay túm anh trở về. "Tôi lấy giùm anh."
La Văn Anh đi đến cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo quả nhiên thấy được hình dáng người phục vụ đứng bên ngoài, La Văn Anh mở cửa ra.
"Chào cô, tôi đem quần áo mà Minh thiếu đã chọn đến đây, tổng cộng là một vạn tám nghìn tám, xin mời kí nhận."
La Văn Anh tiếp nhận gói đồ, còn có hóa đơn, hướng tới trong nhà kêu lên. "Lại đây tính tiền!"
Minh Tranh mặc áo ngủ nghênh ngang đi tới, vì tránh bị hàng xóm đàm tiếu, La Văn Anh cố ý đứng ở cửa che chắn, Minh Tranh vỗ vỗ y phục trên người. "Ví tiền để quên ở văn phòng làm việc, em ứng trước dùm anh."
"Tôi không có tiền."
"Minh Thiếu, người chỉ cần kí tên là được, vẫn còn nhiều dịp khác." Người phục vụ không để anh khó xử.
Minh Tranh chụp lấy gói đồ trên tay La Văn Anh. "Không tính tiền cho anh, anh sẽ đưa y phục cho anh ta đem về, vừa lúc không có quần áo mặc không cần đi làm nữa."
Minh Tranh bỏ lại câu nói rồi cầm lấy gói đồ đi về phòng ngủ.
"Cậu chờ đó." La Văn Anh không có cách nào khác, đành phải lấy tiền trả, may mà còn hai vạn lần trước nhét dưới gối vẫn chưa có dùng đến. Sau khi thanh toán xong,cô đóng ầm cửa lạiMinh Tranh thay xong y phục từ trong phòng ngủ đi ra. "Anh đến công ty trước."
La Văn Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô vội vàng nhảy ra phía sau, liếc mắt nhìn, là Tống Cẩm Trác.
"Alo, Tống thiếu."
"A." Bên kia truyền đến ý cười nhạt. "Khách khí như vậy, gọi tên tôi là được."
La Văn Anh tiện tay đem chén Minh Tranh đã dùng bỏ vào trong nhà bếp. "Bây giờ vẫn còn sớm, anh đã phải đi làm sao?"
"Tôi vừa mới tập thể dục về, nghĩ muốn hẹn em cùng ăn cơm tối."
La Văn Anh tựa như đang do dự, dù sao cô cũng còn cần phải suy nghĩ thật tốt con đường đi sau này, Tống Cẩm Trác nhận lấy ly nước từ tay người hầu, La Văn Anh ở bên này có thể nghe thấy được âm thanh rất nhỏ phát ra từ cổ họng anh ta sau khi uống cạn ly nước, không có chút gì là đột ngột, ngược lại còn tăng thêm chút cuồng dã. "Được, hẹn ở đâu?"
"Tôi đi đón em."
"Không cần." La Văn Anh cũng không muốn để cho mọi người công ty biết được. "Anh suy nghĩ địa điểm rồi nói cho tôi biết một tiếng là được."
"Được." Tống Cẩm Trác cũng không miễn cưỡng. "Vậy tối gặp."
"Chào anh."
Cúp điện thoại xong, thấy khóe miệng Minh Tranh gợi lên một đường cong quái dị, cười như không cười, La Văn Anh bỏ điện thoại vào lại trong túi.
"Đi ra ngoài hẹn hò nhớ mang theo nhiều miếng lót một chút, tránh phải bối rối trước mặt người ta." Nói xong , người đã đi tới cửa lớn.
La Văn Anh đen mặt, bà dì cả của cô như thế nào, còn cần anh ta nhắc nhở sao. Cô đứng ở cửa thay giày xong đi ra ngoài, thang máy vừa đến đúng lúc, La Văn Anh nhìn từng con số nhảy xuống, nghĩ thầm người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Chờ thang mấy gần xuống đến, La Văn Anh nhìn lại trên người mình , thấy đã kín đáo trước sau rồi mới yên tâm.
Từ trong ga ra lái xe ra ngoài, La Văn Anh cũng không thấy xe Minh Tranh, chạy đến chỗ bảo vệ , cô dừng xe ở bên cạnh.
Bên trong có người đi ra . "Xin chào."
"Xin chào, tôi ở tầng 21, căn hộ 601, tối hôm qua nhà tôi đột nhiên bị mất điện, tôi muốn hỏi nguyên nhân cụ thể một chút."
"Thật xin lỗi, cái này tôi cũng không biết rõ, chúng tôi vừa mới giao ban."
La Văn Anh gật đầu. "Người ở bên ngoài muốn vào tiểu khu có phải đều phải đăng ký hay không?"
"Đúng."
"Sau này nếu có người tới tìm tôi, làm phiền các anh để ý biển số xe là XXX thì đừng cho vào, tôi không muốn gặp người đó, ngộ nhỡ có chuyện gì phát sinh, tôi sẽ tìm các anh truy cứu."
"Được. Tôi sẽ ghi vào sổ."
La Văn Anh nói tiếng cảm ơn , lúc này mới lái xe đi ra ngoài.
Có thể ngăn tạm thời như vậy rồi tính sau, cũng không biết Minh Tranh phát điên cái gì, làm cho cô hoàn toàn không biết phải làm sao.
Minh Tranh đến công ty trước La Văn Anh, Tiểu Chu đang đứng đợi thang máy, nhìn lên thấy Minh Tranh đang bước đến. "
Minh Tranh vẫn nghiêm mặt, bên cạnh tiểu Chu còn có vài đồng nghiệp, đều là những cô gái trẻ, giống như vừa phát hiện ra được đại lục mới kéo kéo cổ tay người bên cạnh. "Nhìn nhanh lên."
"Nhìn cái gì chứ?" Người nọ hạ giọng nói.
"Môi của lão đại."
Minh Tranh đi thẳng đến thang máy chuyên dụng, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn phát hiện ra có gì đó khác thường.
"A!"
Đợi cửa thang máy vừa khép lại, hiện trường lập tức bùng nổ. "Trời ạ, tôi cam đoan là bị cắn!"
"Nói thừa, nhất định là bị cắn rồi, ai lại can đảm như vậy nha?" Tiểu Chu ôm bụng cười nắc nẻ.
La Văn Anh từ xa nhìn thấy một đám người đứng lộn xộn trước cửa thang máy, vài người còn tỏ ra buồn bực khó hiểu. "Xong rồi, lão đại đã có chủ."
"Mới sáng sớm ở đây ồn ào cái gì?" La Văn Anh đến gần mới lên tiếng, nhưng vừa mở miệng thì thấy môi đau tê tái, lúc này cô mới nhớ lại tối hôm qua môi bị tên sói hung ác kia cắn nát.
Bình luận facebook