Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: 49: Một Trận Rối Bời
"Vì sao biểu muội lại đổi thân thể với nàng ta?" Lý Hoài lạnh giọng hỏi.
Nguyên Tư Trăn đành phải đem chuyện xảy ra trong vương phủ nói ra, còn không ngừng quan sát thần sắc Lý Hoài.
Hắn nghe xong, tròng mắt chỉ suy tư trong chốc lát, hồi lâu, mới mặt không thay đổi hỏi: "Nàng có bị sợ không?"
Nguyên Tư Trăn vừa định lắc đầu, lại nghĩ tới hiếm khi có được một cơ hội diễn tốt như thế, trong mắt lập tức nổi lên một tia ánh lệ, ôn nhu nói: "Trăn Trăn không có bị chuyện này dọa sợ, nhưng lại bị chuyện bên trong Cam Lộ Điện hù cho kinh hãi, không nghĩ đến bọn hắn lại ác độc như vậy."
Lạnh lẽo trong mắt Lý Hoài nhạt đi chút, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy lo lắng, lại quỷ thần xui khiến đưa tay nắm lấy tay nàng, đem người tới trong viện.
"Nàng kịp thời đuổi tới, mới giải được trận này." Lý Hoài trầm giọng nói, có lẽ là do ban đêm, hắn lại cảm thấy thanh âm của mình nhu hòa hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nguyên Tư Trăn xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, "Còn may Trăn Trăn đến kịp thời, không thì cũng không biết phải cứu Vương Gia như thế nào."
Lý Hoài rầu rĩ ừ một tiếng, giờ này, trong hậu hoa viên chỉ có hai người bọn họ, ban đêm an tĩnh đến gió thổi cũng có thể nghe thấy, tiếng hít thở của Nguyên Tư Trăn ở bên tai rất rõ ràng, làm hắn có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài lộ vẻ xúc động, lại lộ ra nụ cười thẹn thùng, "Vậy Trăn Trăn cũng coi như lập công, Vương Gia có cái gì khen thưởng không nha?"
Lời này của nàng vốn là định chọc ghẹo Lý Hoài, ai ngờ bên tai Lý Hoài lại nhiễm lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, hắn có hơi cúi đầu, lại từ trong tay áo móc ra một lệnh bài bằng bạc nhỏ.
"Đây là?" Khi Nguyên Tư Trăn thấy rõ chữ vàng trên lệnh bài, không kịp chờ đợi liền đưa tay nhận, lòng tràn đầy niềm vui nói: " Lệnh bài Long Võ Quân?"
Lý Hoài có chút không được tự nhiên rũ tay xuống, gật đầu nói: "Lệnh bài này không chỉ có thể để cho nàng đi lại trong thành vào giờ giới nghiêm, còn có thể ra vào cấm địa hoàng cung."
"Đa tạ Vương Gia!" Nguyên Tư Trăn thấy lệnh bài thông hành mình tâm tâm niệm niệm thật lâu rốt cục cũng tới tay, cảm thấy kích động, nhịn không được ôm lấy Lý Hoài.
"Nàng..." Lý Hoài bị cái này ôm ngắt ngang câu chuyện, đợi Nguyên Tư Trăn buông tay ra, lại nâng lệnh bài lên thưởng thức, hắn vẫn quay đầu nhìn bên cạnh.
Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới lần này mình xuất thủ có thể có thu hoạch lớn như thế, cho dù trên đèn hoa sen lần này không góp nhặt được công đức, nhưng lấy được cái lệnh bài này cũng là không lỗ, lại nhìn về phía Lý Hoài, cũng không thấy hắn là người thủ đoạn độc ác, mà là trượng phu có ơn tất báo.
"Về sau Trăn Trăn nhất định sẽ che chở Vương Gia thật tốt!" Nguyên Tư Trăn dùng ống tay áo chùi chùilệnh bài, lại cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong tay áo.
Lý Hoài nghe lời này của nàng vội vàng nói: "Cũng không phải là vì chuyện hôm nay..." Nhưng lời này mới vừa ra miệng, hắn lại cảm giác mình còn giải thích thì có chút già mồm, nen nuốt nửa câu còn lại xuống.
Nguyên Tư Trăn nghe ra ý hắn trong lời nói, ngừng việc trong tay, nháy mắt nhìn hắn một hồi, khóe miệng mới nhịn không được câu lên một đường cong, "Chẳng lẽ Vương Gia đã sớm chuẩn bị cho ta rồi?"
Tròng mắt Lý Hoài lại nhìn xem bồn hoa trên đất, hồi lâu mới nghe giọng hắn trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày trước gặp Uất Trì Thiện Quang, vừa lúc lệnh bàihắn rơi trên xa giá của ta, nên ta mới lấy về."
"Hả? Nói như vậy, thì phải trả lại cho Uất Trì Thiện Quang hay sao?" Nguyên Tư Trăn cố ý cắn cắn môi, mặt lộ vẻ tiếc nuối nói.
Lý Hoài lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc về phía nàng, vội vàng lên tiếng: "Không cần! Hắn nói không cần trả lại hắn."
"À..." Nguyên Tư Trăn làm sao tin lý do thoái thác này của hắn, lệnh bài thân phận trọng yếu như thế, há lại nói không cần là không cần? Nàng thấy Lý Hoài cho cái lệnh bài đều không được tự nhiên như thế, lại nổi lên ý tưởng trêu đùa hắn, "Trăn Trăn còn tưởng rằng là Vương Gia cố ý tìm biện pháp làm ra để tặng cho ta chứ, không ngờ chỉ là thuận tay đưa mà thôi."
"Cũng không phải như thế." Lý Hoài thấy mặt nàng lộ thất vọng, bỗng nhiên có chút không hiểu mình vì sao lại nói như vậy, "Thật là ta cố ý..."
Nhưng khi hắn nhìn thấy ý cường loang ra trong đôi mắt long lanh của Nguyên Tư Trăn, mới ý thức tới mình bị nàng trêu đùa, hơi sững sờ, cũng khẽ cười một tiếng.
Nguyên Tư Trăn trước kia chưa từng thấy Lý Hoài mặt lạnh lại có thể có nhiều cảm xúc như vậy, dưới sự phụ họa của ánh trăng cùng bóng cây, phảng phất như có gió nhẹ thổi đến trong lòng nàng, ngay cả đôi mắt thâm trầm của Lý Hoài cũng thấy trong trẻo hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, chẳng biết tại sao lại cảm giác lệnh bài trong tay áo có chút nóng lên, có lẽ là muốn tránh khỏi cái nhiệt độ này, Nguyên Tư Trăn giật giật ống tay áo nói: "Ta cũng có đồ vật muốn tặng cho Vương Gia, Vương Gia chờ ta ở đây nha!" Dứt lời liền nhấc lên váy chạy về hướng Tây Sương phòng.
Để lại một mình Lý Hoài ngồi tại chỗ nhìn xem bóng lưng của nàng, con ngươi đen nhánh chớp lên, dường như nhiễm một tầng ánh trăng.
Nguyên Tư Trăn tiến vào Tây Sương phòng liền vội vàng đóng cửa lại, thấy trong phòng đã không còn thân ảnh Hoa Lân, mới thở phào một hơi, chắc hẳn nàng ta thừa dịp hai người đi thẩm vấn nữ tử đổi thân thể chuồn đi rồi.
Lật ra cái hầu bao uyên ương giao cổ bị Hoa Lân định giá "xấu" kia, Nguyên Tư Trăn lại dùng sức ép ép vết đỏ hôm qua lưu lại trên ngón tay một chút, sau đó mới chắp tay sau lưng đi ra tây sương, cúi đầu, mặt lộ vẻ ngượng ngùng đi đến hướng Lý Hoài.
"Hôm nay là sinh thần của Vương Gia, Trăn Trăn không tìm được cái gì mới lạ cả, lại cảm thấy tặng vàng bạc có chút tục khí, càng nghĩ, càng thấy hay là tự tay thêu cho Vương gia cái hầu bao." Dứt lời, Nguyên Tư Trăn liền hai tay đem hầu bao đưa tới trước mặt Lý Hoài, cái hầu bao xấu này cuối cùng cũng phải gặp người, nàng cũng không còn tự tin như trước, lại không khỏi có chút khẩn trương, Lý Hoài cái tên này rất hay bắt bẻ, có khi nào ghét bỏ công phu thêu thùa này của nàng không?
Người trước mặt tiếp nhận hầu bao kia, dưới ánh trăng xem xét tường tận hồi lâu, trái tim Nguyên Tư Trăn cũng treo lên theo, nghĩ thầm nếu như hắn thật sự ghét bỏ, có nên nghĩ biện pháp khác tặng bù hay không.
Thật lâu cũng không thấy Lý Hoài đáp lời, Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhịn không được ngẩng đầu liếc một cái, thấy khóe miệng hắn lại có một tiacười yếu ớt như có như không, mới khó khăn lắm thả lỏng một hơi.
"Vương Gia có thích không?" Nguyên Tư Trăn đầy mắt chờ đợi nhìn về phía hắn.
Lý Hoài nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cũng câu lên một vòng cười nhạt.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhoẻn miệng cười, "Vương Gia thích là được rồi, đây chính là Trăn Trăn tự tay thêu hồi lâu mới xong, chàng đừng thấy đường may không tính tinh tế, uyên ương cũng có chút giống con vịt, bấy nhiêu đấy ta cũng phí không ít khổ tâm, ngón tay cũng bị châm tuyến tổn thương."
Dứt lời, còn đem đầu ngón tay út kia đưa đến trước mắt Lý Hoài, có chút ủy khuất giơ mắt nhìn.
Ai ngờ Lý Hoài lại nắm tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ vết đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Thanh âm trầm thấp lại dẫn theo một tia trong sáng, làm Nguyên Tư Trăn nghe được cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, nàng có chút không được tự nhiên rút tay về, lúng ta lúng túng nói: "Đã hết đau rồi."
Lý Hoài lại nhìn đồ án uyên ương giao cổ không lắm ra dáng kia, chỉ cảm thấy đặc biệt thú vị.
Mắt hắn vừa chuyển đến chỗ nữ tử thêu hầu bao, trước kia đều nghe người ta nói, nữ tử thường lấy hầu bao đến làm tín vật đính ước, tặng cho ý trung nhân.
Nhìn Nguyên Tư Trăn ôn nhu cẩn thận trước mắt, hắn lại có xúc động muốn nắm tay nàng.
Nguyên Tư Trăn cảm thấy ánh mắt Lý Hoài nhìn nàng hơi thay đổi, còn chưa nghĩ được duyên cớ trong đó, bỗng nhiên trông thấy Hoa Lân sư muội vốn nên sớm rời đi lại đang ngồi trên tường rào phía sau lưng Lý Hoài, nghiêng đầu dò xét hai người bọn họ.
"Vương Gia!" Nguyên Tư Trăn lập tức hai tay khoác lên trên vai Lý Hoài, kéo hắn về hướng phòng ngủ, không để hắn có cơ hội quay đầu, "Cũng không còn sớm, nên ngủ thôi, Vương Gia nhanh đi rửa mặt đi!"
Lý Hoài ngay từ đầu còn tưởng rằng Nguyên Tư Trăn là muốn ôm hắn, trái tim vừa thót lại thật chặt, kết quả lại bị Nguyên Tư Trăn kéo đến trước phòng ngủ, hắn hơi sững sờ, chợt lại nghĩ tới cái gì, chỉ cảm thấy một luồng sóng nhiệt dồn lên, hai gò má ửng hồng một mảnh.
Vương phi chẳng lẽ là muốn...!
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Nguyên Tư Trăn, mặc cho nàng đẩy mình từng chút tới phòng ngủ, nhưng Nguyên Tư Trăn lại "ba" một tiếng khép cửa lại, mình thì đứng ở ngoài cửa nói: "Ta đi qua phòng biểu muội xem muội ấy một chút, Vương Gia tắm rửa thay quần áo đi, ta đi một lát sẽ trở lại!"
Dứt lời, bóng người trên cửa liền như bay biến mất.
Lý Hoài đứng trước cửa hồi lâu, đợi cho nóng bỏngtrên mặt tan đi một chút, lúc này mới có chút khẽ xoay người đi về hướng trong phòng.
"Ngươi không phải đi rồi sao? Trở lại làm gì?" Nguyên Tư Trăn thấp giọng đi đến bên tường, cảnh giác mà nhìn bốn phía.
Hoa Lân cũng không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, "Ta vốn là muốn đi, nhưng thấy trong viện còn có trò hay, liền nhịn không được muốn xem một chút."
Nguyên Tư Trăn đối với vị sư muội không quá thông nhân tình thế sự này có chút đau đầu, "Vậy trò hay hết rồi, có thể đi được chưa?"
Hoa Lân nghiêng đầu đưa mắt nhìn về hướng phòng ngủ, trên mặt treo đầy nghi hoặc.
"Muốn hỏi cái gì hỏi mau đi!" Nguyên Tư Trăn liền nhìn ra ý nghĩ của nàng ta, định tranh thủ thời gian đuổi nàng ta đi.
"Một Vương Gia không phải hẳn là nhìn quen đồ tốt rồi sao? Sao hắn lại cảm thấy hầu bao sư tỷ thêu đẹp mắt được?." Ngữ khí Hoa Lân giống như là gặp phải chuyện gì cực kỳ khó có thể lý giải được.
Nguyên Tư Trăn bĩu môi, lại bắt đầu đuổi nàng ta, "Yêu ai yêu cả đường đi, có biết không, ngươi ngồi chỗ này ta không có thi thuật che mắt, chờ thêm lát nữa Ảnh vệ đến thấy cho xem."
"Yêu ai yêu cả đường đi? Thì ra là thế." Hoa Lân gật gật đầu, cuối cùng cũng có vẻ muốn trèo ra, trước khi thân ảnh nàng ta biến mất, còn quay đầu lại nhìn Nguyên Tư Trăn một chút, "Ta cứ nghĩ hai người là đang diễn kịch, nên vẫn muốn tìm hiểu quan hệ của hai người.
Nhưng tối hôm nay thấy chuyện như vậy, thật sự là lưỡng tình tương duyệt rồi."
Nguyên Tư Trăn còn không kịp nói thêm một câu, nàng ta liền nhảy ra ngoài tường, biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Lưỡng tình tương duyệt?
Trong lòng Nguyên Tư Trăn suy nghĩ bốn chữ này của nàng ta, không khỏi trong lòng đắc ý, có lẽ công phu lừa người của nàng qua quá trình dày công tôi luyện, đã lừa được Hoa Lân coi như thật.
Đưa tiễn Hoa Lân xong, Nguyên Tư Trăn lại đi một chuyến qua chỗ Lữ Du Anh, thấy người đã bình yên chìm vào giấc ngủ, mới đi về phòng ngủ.
Đối phó với sơn thần đầu rồng thân người kia cực kỳ hao phí tinh lực, một mực tế ra đèn hoa sen làm cho tinh thần Nguyên Tư Trăn cũng vô cùng mỏi mệt, hiện nay chuyện này tính ra đã chấm dứt hơn phân nửa, cơn buồn ngủ như bài sơn đảo hải đánh vào trong lòng.
Nàng vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền thấy Lý Hoài cầm « Ngọc Đăng ký » ngồi chờ, sau đó lật xem, Nguyên Tư Trăn không để ý tới hắn, chỉ muốn sớm đi nghỉ ngơi, tắm rửa thay xiêm y xong liền tiến vào ổ chăn.
Mà lúc này Lý Hoài, tuyệt đối không nhìn vào một chữ trong « Ngọc Đăng ký », từ sau khi Nguyên Tư Trăn bước vào phòng, hắn vẫn lưu ý động tĩnh của nàng, ai ngờ cái người lại chỉ nhìn hắn một cái, liền lên giường.
Lý Hoài buông « Ngọc Đăng ký » xuống, có chút hoài nghi liếc nhìn thân hình ảnh yểu điệu nằm trong chăn, hắn mới rồi còn tưởng rằng Nguyên Tư Trăn sẽ trêu đùa hắn một trận giống như trước, chẳng hiểu sao trong lòng lại có một tia thất vọng.
Hắn thổi tắt ngọn nến, cũng nằm lên trên giường, tận lực nhắm mắt lại đợi đã lâu, cũng chưa thấy Nguyên Tư Trăn có phản ứng gì, mãi đến hắn nghe thấy tiếng hít thở nhu hòa truyền đến, mới kinh ngạc phát hiện Nguyên Tư Trăn vậy mà đã ngủ.
Cái này...!
Nàng không phải mới vừa rồi còn vội vã đẩy hắn vào phòng sao? Chẳng lẽ chỉ là muốn ngủ mà thôi?
Lý Hoài trừng mắt nhìn đỉnh màn lụa trên đầu, thật lâu mới tự giễu nói, cũng không biết mình đang chờ thứ gì...!
Lại nghiêng mắt nhìn bóng lưng ở trong chăn đang thản nhiên ngủ yên, hắn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng, cũng xoay người đưa lưng về phía nàng, lại nghĩ đến đường may thô ráp của uyên ương giao cổ trên hầu bao, cuối cùng cũng ngủ thật say..
Nguyên Tư Trăn đành phải đem chuyện xảy ra trong vương phủ nói ra, còn không ngừng quan sát thần sắc Lý Hoài.
Hắn nghe xong, tròng mắt chỉ suy tư trong chốc lát, hồi lâu, mới mặt không thay đổi hỏi: "Nàng có bị sợ không?"
Nguyên Tư Trăn vừa định lắc đầu, lại nghĩ tới hiếm khi có được một cơ hội diễn tốt như thế, trong mắt lập tức nổi lên một tia ánh lệ, ôn nhu nói: "Trăn Trăn không có bị chuyện này dọa sợ, nhưng lại bị chuyện bên trong Cam Lộ Điện hù cho kinh hãi, không nghĩ đến bọn hắn lại ác độc như vậy."
Lạnh lẽo trong mắt Lý Hoài nhạt đi chút, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy lo lắng, lại quỷ thần xui khiến đưa tay nắm lấy tay nàng, đem người tới trong viện.
"Nàng kịp thời đuổi tới, mới giải được trận này." Lý Hoài trầm giọng nói, có lẽ là do ban đêm, hắn lại cảm thấy thanh âm của mình nhu hòa hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nguyên Tư Trăn xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, "Còn may Trăn Trăn đến kịp thời, không thì cũng không biết phải cứu Vương Gia như thế nào."
Lý Hoài rầu rĩ ừ một tiếng, giờ này, trong hậu hoa viên chỉ có hai người bọn họ, ban đêm an tĩnh đến gió thổi cũng có thể nghe thấy, tiếng hít thở của Nguyên Tư Trăn ở bên tai rất rõ ràng, làm hắn có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài lộ vẻ xúc động, lại lộ ra nụ cười thẹn thùng, "Vậy Trăn Trăn cũng coi như lập công, Vương Gia có cái gì khen thưởng không nha?"
Lời này của nàng vốn là định chọc ghẹo Lý Hoài, ai ngờ bên tai Lý Hoài lại nhiễm lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, hắn có hơi cúi đầu, lại từ trong tay áo móc ra một lệnh bài bằng bạc nhỏ.
"Đây là?" Khi Nguyên Tư Trăn thấy rõ chữ vàng trên lệnh bài, không kịp chờ đợi liền đưa tay nhận, lòng tràn đầy niềm vui nói: " Lệnh bài Long Võ Quân?"
Lý Hoài có chút không được tự nhiên rũ tay xuống, gật đầu nói: "Lệnh bài này không chỉ có thể để cho nàng đi lại trong thành vào giờ giới nghiêm, còn có thể ra vào cấm địa hoàng cung."
"Đa tạ Vương Gia!" Nguyên Tư Trăn thấy lệnh bài thông hành mình tâm tâm niệm niệm thật lâu rốt cục cũng tới tay, cảm thấy kích động, nhịn không được ôm lấy Lý Hoài.
"Nàng..." Lý Hoài bị cái này ôm ngắt ngang câu chuyện, đợi Nguyên Tư Trăn buông tay ra, lại nâng lệnh bài lên thưởng thức, hắn vẫn quay đầu nhìn bên cạnh.
Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới lần này mình xuất thủ có thể có thu hoạch lớn như thế, cho dù trên đèn hoa sen lần này không góp nhặt được công đức, nhưng lấy được cái lệnh bài này cũng là không lỗ, lại nhìn về phía Lý Hoài, cũng không thấy hắn là người thủ đoạn độc ác, mà là trượng phu có ơn tất báo.
"Về sau Trăn Trăn nhất định sẽ che chở Vương Gia thật tốt!" Nguyên Tư Trăn dùng ống tay áo chùi chùilệnh bài, lại cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong tay áo.
Lý Hoài nghe lời này của nàng vội vàng nói: "Cũng không phải là vì chuyện hôm nay..." Nhưng lời này mới vừa ra miệng, hắn lại cảm giác mình còn giải thích thì có chút già mồm, nen nuốt nửa câu còn lại xuống.
Nguyên Tư Trăn nghe ra ý hắn trong lời nói, ngừng việc trong tay, nháy mắt nhìn hắn một hồi, khóe miệng mới nhịn không được câu lên một đường cong, "Chẳng lẽ Vương Gia đã sớm chuẩn bị cho ta rồi?"
Tròng mắt Lý Hoài lại nhìn xem bồn hoa trên đất, hồi lâu mới nghe giọng hắn trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày trước gặp Uất Trì Thiện Quang, vừa lúc lệnh bàihắn rơi trên xa giá của ta, nên ta mới lấy về."
"Hả? Nói như vậy, thì phải trả lại cho Uất Trì Thiện Quang hay sao?" Nguyên Tư Trăn cố ý cắn cắn môi, mặt lộ vẻ tiếc nuối nói.
Lý Hoài lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc về phía nàng, vội vàng lên tiếng: "Không cần! Hắn nói không cần trả lại hắn."
"À..." Nguyên Tư Trăn làm sao tin lý do thoái thác này của hắn, lệnh bài thân phận trọng yếu như thế, há lại nói không cần là không cần? Nàng thấy Lý Hoài cho cái lệnh bài đều không được tự nhiên như thế, lại nổi lên ý tưởng trêu đùa hắn, "Trăn Trăn còn tưởng rằng là Vương Gia cố ý tìm biện pháp làm ra để tặng cho ta chứ, không ngờ chỉ là thuận tay đưa mà thôi."
"Cũng không phải như thế." Lý Hoài thấy mặt nàng lộ thất vọng, bỗng nhiên có chút không hiểu mình vì sao lại nói như vậy, "Thật là ta cố ý..."
Nhưng khi hắn nhìn thấy ý cường loang ra trong đôi mắt long lanh của Nguyên Tư Trăn, mới ý thức tới mình bị nàng trêu đùa, hơi sững sờ, cũng khẽ cười một tiếng.
Nguyên Tư Trăn trước kia chưa từng thấy Lý Hoài mặt lạnh lại có thể có nhiều cảm xúc như vậy, dưới sự phụ họa của ánh trăng cùng bóng cây, phảng phất như có gió nhẹ thổi đến trong lòng nàng, ngay cả đôi mắt thâm trầm của Lý Hoài cũng thấy trong trẻo hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, chẳng biết tại sao lại cảm giác lệnh bài trong tay áo có chút nóng lên, có lẽ là muốn tránh khỏi cái nhiệt độ này, Nguyên Tư Trăn giật giật ống tay áo nói: "Ta cũng có đồ vật muốn tặng cho Vương Gia, Vương Gia chờ ta ở đây nha!" Dứt lời liền nhấc lên váy chạy về hướng Tây Sương phòng.
Để lại một mình Lý Hoài ngồi tại chỗ nhìn xem bóng lưng của nàng, con ngươi đen nhánh chớp lên, dường như nhiễm một tầng ánh trăng.
Nguyên Tư Trăn tiến vào Tây Sương phòng liền vội vàng đóng cửa lại, thấy trong phòng đã không còn thân ảnh Hoa Lân, mới thở phào một hơi, chắc hẳn nàng ta thừa dịp hai người đi thẩm vấn nữ tử đổi thân thể chuồn đi rồi.
Lật ra cái hầu bao uyên ương giao cổ bị Hoa Lân định giá "xấu" kia, Nguyên Tư Trăn lại dùng sức ép ép vết đỏ hôm qua lưu lại trên ngón tay một chút, sau đó mới chắp tay sau lưng đi ra tây sương, cúi đầu, mặt lộ vẻ ngượng ngùng đi đến hướng Lý Hoài.
"Hôm nay là sinh thần của Vương Gia, Trăn Trăn không tìm được cái gì mới lạ cả, lại cảm thấy tặng vàng bạc có chút tục khí, càng nghĩ, càng thấy hay là tự tay thêu cho Vương gia cái hầu bao." Dứt lời, Nguyên Tư Trăn liền hai tay đem hầu bao đưa tới trước mặt Lý Hoài, cái hầu bao xấu này cuối cùng cũng phải gặp người, nàng cũng không còn tự tin như trước, lại không khỏi có chút khẩn trương, Lý Hoài cái tên này rất hay bắt bẻ, có khi nào ghét bỏ công phu thêu thùa này của nàng không?
Người trước mặt tiếp nhận hầu bao kia, dưới ánh trăng xem xét tường tận hồi lâu, trái tim Nguyên Tư Trăn cũng treo lên theo, nghĩ thầm nếu như hắn thật sự ghét bỏ, có nên nghĩ biện pháp khác tặng bù hay không.
Thật lâu cũng không thấy Lý Hoài đáp lời, Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhịn không được ngẩng đầu liếc một cái, thấy khóe miệng hắn lại có một tiacười yếu ớt như có như không, mới khó khăn lắm thả lỏng một hơi.
"Vương Gia có thích không?" Nguyên Tư Trăn đầy mắt chờ đợi nhìn về phía hắn.
Lý Hoài nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cũng câu lên một vòng cười nhạt.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhoẻn miệng cười, "Vương Gia thích là được rồi, đây chính là Trăn Trăn tự tay thêu hồi lâu mới xong, chàng đừng thấy đường may không tính tinh tế, uyên ương cũng có chút giống con vịt, bấy nhiêu đấy ta cũng phí không ít khổ tâm, ngón tay cũng bị châm tuyến tổn thương."
Dứt lời, còn đem đầu ngón tay út kia đưa đến trước mắt Lý Hoài, có chút ủy khuất giơ mắt nhìn.
Ai ngờ Lý Hoài lại nắm tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ vết đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Thanh âm trầm thấp lại dẫn theo một tia trong sáng, làm Nguyên Tư Trăn nghe được cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, nàng có chút không được tự nhiên rút tay về, lúng ta lúng túng nói: "Đã hết đau rồi."
Lý Hoài lại nhìn đồ án uyên ương giao cổ không lắm ra dáng kia, chỉ cảm thấy đặc biệt thú vị.
Mắt hắn vừa chuyển đến chỗ nữ tử thêu hầu bao, trước kia đều nghe người ta nói, nữ tử thường lấy hầu bao đến làm tín vật đính ước, tặng cho ý trung nhân.
Nhìn Nguyên Tư Trăn ôn nhu cẩn thận trước mắt, hắn lại có xúc động muốn nắm tay nàng.
Nguyên Tư Trăn cảm thấy ánh mắt Lý Hoài nhìn nàng hơi thay đổi, còn chưa nghĩ được duyên cớ trong đó, bỗng nhiên trông thấy Hoa Lân sư muội vốn nên sớm rời đi lại đang ngồi trên tường rào phía sau lưng Lý Hoài, nghiêng đầu dò xét hai người bọn họ.
"Vương Gia!" Nguyên Tư Trăn lập tức hai tay khoác lên trên vai Lý Hoài, kéo hắn về hướng phòng ngủ, không để hắn có cơ hội quay đầu, "Cũng không còn sớm, nên ngủ thôi, Vương Gia nhanh đi rửa mặt đi!"
Lý Hoài ngay từ đầu còn tưởng rằng Nguyên Tư Trăn là muốn ôm hắn, trái tim vừa thót lại thật chặt, kết quả lại bị Nguyên Tư Trăn kéo đến trước phòng ngủ, hắn hơi sững sờ, chợt lại nghĩ tới cái gì, chỉ cảm thấy một luồng sóng nhiệt dồn lên, hai gò má ửng hồng một mảnh.
Vương phi chẳng lẽ là muốn...!
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Nguyên Tư Trăn, mặc cho nàng đẩy mình từng chút tới phòng ngủ, nhưng Nguyên Tư Trăn lại "ba" một tiếng khép cửa lại, mình thì đứng ở ngoài cửa nói: "Ta đi qua phòng biểu muội xem muội ấy một chút, Vương Gia tắm rửa thay quần áo đi, ta đi một lát sẽ trở lại!"
Dứt lời, bóng người trên cửa liền như bay biến mất.
Lý Hoài đứng trước cửa hồi lâu, đợi cho nóng bỏngtrên mặt tan đi một chút, lúc này mới có chút khẽ xoay người đi về hướng trong phòng.
"Ngươi không phải đi rồi sao? Trở lại làm gì?" Nguyên Tư Trăn thấp giọng đi đến bên tường, cảnh giác mà nhìn bốn phía.
Hoa Lân cũng không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, "Ta vốn là muốn đi, nhưng thấy trong viện còn có trò hay, liền nhịn không được muốn xem một chút."
Nguyên Tư Trăn đối với vị sư muội không quá thông nhân tình thế sự này có chút đau đầu, "Vậy trò hay hết rồi, có thể đi được chưa?"
Hoa Lân nghiêng đầu đưa mắt nhìn về hướng phòng ngủ, trên mặt treo đầy nghi hoặc.
"Muốn hỏi cái gì hỏi mau đi!" Nguyên Tư Trăn liền nhìn ra ý nghĩ của nàng ta, định tranh thủ thời gian đuổi nàng ta đi.
"Một Vương Gia không phải hẳn là nhìn quen đồ tốt rồi sao? Sao hắn lại cảm thấy hầu bao sư tỷ thêu đẹp mắt được?." Ngữ khí Hoa Lân giống như là gặp phải chuyện gì cực kỳ khó có thể lý giải được.
Nguyên Tư Trăn bĩu môi, lại bắt đầu đuổi nàng ta, "Yêu ai yêu cả đường đi, có biết không, ngươi ngồi chỗ này ta không có thi thuật che mắt, chờ thêm lát nữa Ảnh vệ đến thấy cho xem."
"Yêu ai yêu cả đường đi? Thì ra là thế." Hoa Lân gật gật đầu, cuối cùng cũng có vẻ muốn trèo ra, trước khi thân ảnh nàng ta biến mất, còn quay đầu lại nhìn Nguyên Tư Trăn một chút, "Ta cứ nghĩ hai người là đang diễn kịch, nên vẫn muốn tìm hiểu quan hệ của hai người.
Nhưng tối hôm nay thấy chuyện như vậy, thật sự là lưỡng tình tương duyệt rồi."
Nguyên Tư Trăn còn không kịp nói thêm một câu, nàng ta liền nhảy ra ngoài tường, biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Lưỡng tình tương duyệt?
Trong lòng Nguyên Tư Trăn suy nghĩ bốn chữ này của nàng ta, không khỏi trong lòng đắc ý, có lẽ công phu lừa người của nàng qua quá trình dày công tôi luyện, đã lừa được Hoa Lân coi như thật.
Đưa tiễn Hoa Lân xong, Nguyên Tư Trăn lại đi một chuyến qua chỗ Lữ Du Anh, thấy người đã bình yên chìm vào giấc ngủ, mới đi về phòng ngủ.
Đối phó với sơn thần đầu rồng thân người kia cực kỳ hao phí tinh lực, một mực tế ra đèn hoa sen làm cho tinh thần Nguyên Tư Trăn cũng vô cùng mỏi mệt, hiện nay chuyện này tính ra đã chấm dứt hơn phân nửa, cơn buồn ngủ như bài sơn đảo hải đánh vào trong lòng.
Nàng vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền thấy Lý Hoài cầm « Ngọc Đăng ký » ngồi chờ, sau đó lật xem, Nguyên Tư Trăn không để ý tới hắn, chỉ muốn sớm đi nghỉ ngơi, tắm rửa thay xiêm y xong liền tiến vào ổ chăn.
Mà lúc này Lý Hoài, tuyệt đối không nhìn vào một chữ trong « Ngọc Đăng ký », từ sau khi Nguyên Tư Trăn bước vào phòng, hắn vẫn lưu ý động tĩnh của nàng, ai ngờ cái người lại chỉ nhìn hắn một cái, liền lên giường.
Lý Hoài buông « Ngọc Đăng ký » xuống, có chút hoài nghi liếc nhìn thân hình ảnh yểu điệu nằm trong chăn, hắn mới rồi còn tưởng rằng Nguyên Tư Trăn sẽ trêu đùa hắn một trận giống như trước, chẳng hiểu sao trong lòng lại có một tia thất vọng.
Hắn thổi tắt ngọn nến, cũng nằm lên trên giường, tận lực nhắm mắt lại đợi đã lâu, cũng chưa thấy Nguyên Tư Trăn có phản ứng gì, mãi đến hắn nghe thấy tiếng hít thở nhu hòa truyền đến, mới kinh ngạc phát hiện Nguyên Tư Trăn vậy mà đã ngủ.
Cái này...!
Nàng không phải mới vừa rồi còn vội vã đẩy hắn vào phòng sao? Chẳng lẽ chỉ là muốn ngủ mà thôi?
Lý Hoài trừng mắt nhìn đỉnh màn lụa trên đầu, thật lâu mới tự giễu nói, cũng không biết mình đang chờ thứ gì...!
Lại nghiêng mắt nhìn bóng lưng ở trong chăn đang thản nhiên ngủ yên, hắn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng, cũng xoay người đưa lưng về phía nàng, lại nghĩ đến đường may thô ráp của uyên ương giao cổ trên hầu bao, cuối cùng cũng ngủ thật say..