Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: 119: Lấy Máu Mở Đường
Mạnh Du hoàn toàn không nghĩ tới, Viên Hộ Vệ sẽ bỗng nhiên biến thành Tấn Vương, đoản đao hắn đặt trên vai Nguyên Tư Trăn rụt rụt về sau, mặt lộ vẻ kinh nghi hỏi: "Sao lại là Vương phi..."
Trong chớp nhoáng này, hắn cũng hoài nghi có phải là yêu pháp lừa người hay không, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như Viên Hộ Vệ chính là Vương phi, rất nhiều chuyện đều có thể nói thông được, vì sao lúc đi Võ Xương Vương Gia bỗng nhiên có thêm một thị vệ thiếp thân, còn vô cùng tin tưởng như vậy, thậm chí sẽ ghen tức khi "thị vệ" đó đi gần người khác đi, mà vì sao sau khi về Trường An lại rất ít khi nhìn thấy Viên Hộ Vệ...!
Nhưng nếu thật sự là như thế, Mạnh Du hồi tưởng lại thân thủ mạnh mẽ của Viên Hộ Vệ mấy ngày nay, cũng không biết đến tột cùng thì chuyện Viên Hộ Vệ là Vương phi giả trang, hay chuyện Vương phi am hiểu đạo pháp làm cho người ta chấn kinh hơn.
Uất Trì Thiện Quang cũng chấn động trong lòng, bởi vì đã từng cùng chung hoạn nạn, lại tính tình hợp nhau, hắn một mực xem người này là huynh đệ, hiện nay lại không nghĩ tới đó là Tấn Vương phi nữ giả nam trang, vậy hắn chẳng phải là cùng thê tử của Lý Hoài xưng huynh gọi đệ lâu như vậy?
"Nếu các ngươi không tin, có thể đi vào trong Vương phủ tìm xem có còn Vương phi nào khác hay không." Nguyên Tư Trăn thu hết thần sắc biến đổi của bọn hắn vào đáy mắt, cũng không đoái hoài tới chuyện giải thích thêm, lại tiếp tục bắt pháp quyết: "Vương Gia cũng không phải là bỏ mình vì hồn diệt, mà là hồn phách bị cưỡng ép ly thể, thân xác mới tịch diệt, linh đài cũng chưa khô kiệt, nếu ta có thể kịp thời mang hồn phách hắn về, liền còn có một chút hi vọng sống."
Uất Trì Thiện Quang nghe vậy chau mày, nếu như trước đây hắn tuyệt đối cảm thấy biện pháp này là trò hoang đường gạt người, nhưng hiện nay lại không khỏi lo âu hỏi: "Xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ mang hồn phách trở về sao có thể dễ dàng như vậy?"
Tuy hắn biết từ tiền triều trong Hoàng Lăng ra ngoài, Nguyên Tư Trăn bỏ ra không ít công sức, nhưng khi đó hắn một mực hôn mê bất tỉnh, không tận mắt nhìn thấy, hết thảy chẳng qua là về sau nghe nói lại.
Biện pháp mang hồn phách về nghe có vẻ đơn giản, nhưng Địa Phủ Hoàng Tuyền há có thể để cho phàm nhân tùy ý bước vào, hắn thực lòng lo lắng Nguyên Tư Trăn bản lĩnh tu vi không đủ, còn bù thêm cả mình vào.
Ngọn lửa xanh lam sẫm bên trong đèn hoa sen đã bùng lên, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, che lên một tầng ánh sáng màu lam quỷ dị, mà những đồ án quỷ dị trên mặt đèn chiếu rọi vào trên tường, giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, Uất Trì Thiện Quang trong nháy mắt thật sự có một loại ảo giác đây chính là Hoàng Tuyền Lộ.
"Ta thuở nhỏ liền bái vào Đạo Môn, tu hành hơn mười năm, xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ cũng không phải lần đầu." Nguyên Tư Trăn nhìn hai người này nhẹ nhàng cười một tiếng, không muốn kéo dài thêm thời gian, liền nói láo cho qua: "Chuyện kế tiếp các ngươi không cần lo lắng, cứ bảo vệ tốt thân thể Vương Gia, còn có đừng để đèn của ta bị tắt."
Dứt lời, nàng cầm thanh đoản kiếm trong tay Mạnh Du vạch một đường trên lòng bàn tay mình, máu đỏ tươi từ lòng bàn tay nhỏ xuống trên bấc đèn hoa sen bấc, một giọt một giọt, thẳng đến khi nhuộm đẫm hết toàn bộ bấc đèn trong máu.
Nàng chỉ từng nghe sư phụ nói, Địa Phủ Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà, có canh Mạnh, còn có Thập Điện Diêm Vương cùng vô số quỷ sai dữ tợn đáng sợ.
Nơi đó là âm phủ, yêu ma quỷ quái du đãng bốn phía, chỉ có hồn phách của người sau khi chết không còn một chút sinh khí mới xuống dưới, nếu như phàm nhân xuống dưới, một khi dính vào tử khí, sẽ bị lạc vào bên trong âm khí, cũng không còn có thể trở lại nhân gian, vĩnh viễn phiêu đãng nơi Hoàng Tuyền, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mà mệnh cách Nguyên Tư Trăn cực kỳ âm sát, không giống thường nhân dương khí đủ đầy không chịu không nổi âm khí Địa Phủ, nên có thể ở một đoạn thời gian, chỉ bất quá dù sao nàng cũng là phàm nhân, lại không tính là tiên nhân đắc đạo, xuống đến Hoàng Tuyền Địa Phủ cần một ràng buộc lại tại dương gian, để nàng có thể tìm được đường trở về.
Mà cái dẫn dắt này, chính là máu tươi của nàng, nàng nhất định phải đem được hồn phách Lý Hoài về trước khi máu tươi đốt hết, bằng không...!
Hung hiểm trong đó nàng một chút cũng không nói cho Uất Trì Thiện Quang cùng Mạnh Du, chỉ cuối cùng nhìn thoáng qua gương mặt Lý Hoài, liền tĩnh tâm niệm pháp quyết.
Chân Hoả bên trong đèn hoa sen nổ ra mấy cái tia lửa, ngọn lửa màu u lam bỗng nhiên từ bấc đèn thoát ra, quấn quanh thân Nguyên Tư Trăn.
Nàng giống như là bị nhóm lửa, từ quần áo đến lọn tóc đều dấy lên Chân Hoả mãnh liệt, chẳng qua mới một hơi thở, liền bị thiêu thành tro tàn, không còn lưu lại chút tung tích gì trong phòng.
"Cái gì..." Mạnh Du vội vàng nhào tới trước, một người sống sờ sờ lại bị lửa thiêu mất tung tích ngay trước mặt, hắn vô ý thức liền muốn đi cứu người, nhưng hết thảy phát sinh quá nhanh, hắn chỉ có thể không thể tin nhìn vào chỗ Nguyên Tư Trăn biến mất.
Uất Trì Thiện Quang thì tỉnh táo hơn hắn một chút, một màn bị ngọn lửa nuốt chửng cực kỳ rúng động, hắn thậm chí tại một nháy mắt cuối cùng có thể nhìn thấy một mảnh hoang vu âm trầm, quỷ ảnh trùng điệp xuyên qua ngọn lửa.
Bất luận có tin vào bản lĩnh của Nguyên Tư Trăn hay không, bây giờ tất cả những gì hắn có thể làm, chính là ở bên này bảo vệ tốt ngọn hoa đăng quỷ dị kia.
Đèn hoa sen cũng không rời đi theo Nguyên Tư Trăn, mà là sâu kín đốt đám lửa màu lam kia, Uất Trì Thiện Quang tiến lên nhìn, chỉ thấy máu tươi bên trong bấc đèn đang bị đốt giống như dầu sáp, hắn không khỏi lo lắng, mặc dù Nguyên Tư Trăn chỉ nói bọn hắn cần che chở cho ngọn lửa này bất diệt, thế nhưng máu tươi của nàng đâu thể đốt cho đến tận cùng? Nếu như nó bị đốt hết trước khi nàng trở về, vậy có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Mạnh Du lệnh cho hạ nhân Vương phủ chuyển từ trong hầm ngầm ra rất nhiều khối băng, hắn sợ thân xác Lý Hoài xảy ra chuyện, sau khi bố trí xong hết thảy, liền lo lắng canh giữ ở trước giường.
"Thánh thượng sau khi hôn mê, là người phương nào coi sóc?" Uất Trì Thiện Quang lúc này mới có thời gian hỏi chuyện trong cung trong.
"Là thân vệ tâm phúc của thánh thượng." Mạnh Du đáp, hắn lúc ấy vốn cũng muốn che giấu luôn chuyện thánh thượng hôn mê, tốt nhất có thể nằm trong sự khống chế của bọn hắn, nhưng khi đó tiếng vang có hơi lớn, không bao lâu liền có thân vệ xuất hiện trong điện.
Uất Trì Thiện Quang vuốt vuốt mi tâm nói: "Chỉ cần không phải người bên Ngô Vương là được."
Bố trí của bọn hắn trong cung còn chưa triệt hồi, nếu còn có cái gió thổi cỏ lay gì, liền có thể kịp thời biết được.
Mà hiện nay tin tức thánh thượng hôn mê chỉ sợ là giấu không được, Ngô Vương Lý Mộc bên kia tất nhiên sẽ có động tác, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Hoài tối nay tỉnh lại hay không, chuyện nên làm đều phải làm xong, về phần đến lúc đó kết thúc như thế nào, đó cũng chuyện về sau.
- ------------------------------------
Dưới tháp Tiểu Nhạn phường An Nhơn có một địa lao không mấy ai biết.
Hoa Lân ở bên trong rất lâu, nàng ta vẫn muốn chạy đi, chỉ là thủ vệ sâm nghiêm, từ đầu đến cuối tìm không được cơ hội thích hợp.
Trước đó vài ngày Mạnh Du còn tới, mấy ngày nay không chỉ không gặp người, nàng ta còn bén nhạy phát giác được tần suất thay quân trong lao cũng giảm, nhân số thủ vệ cũng giảm đi hai lần, nếu như nàng ta đoán không lầm, nhất định là nơi khác có đại sự cần nhân thủ, cho nên đây là cơ hội tốt để nàng ta chạy.
Nàng ta không cảm thấy Lý Hoài lại vì ăn dấm mà bắt mình hạ ngục, nhất định là chỗ sư tỷ đã xảy ra điều gì sai lầm, mới khiến cho hai người không còn nể mặt mũi, nàng ta từng nghe nói Tấn Vương Lý Hoài là người thủ đoạn tàn nhẫn, sư tỷ lúc này nhất định cũng ăn không ít khổ uống, chẳng qua hẳn là tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, không phải Lý Hoài làm gì còn giữ lại nàng ta trong lao.
Trên người Hoa Lân ngoại trừ xiêm y thì cũng không còn gì, quạt xếp, phù chú, kiếm gỗ đào, la bàn toàn bộ bị Mạnh Du đoạt đi trông giữ, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Hoa Lân liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tính toán sau khi rời khỏi đây nhất định phải tìm người tính sổ.
"Ê, Mạnh giáo uý của ngươi đi chỗ nào rồi?" Hoa Lân ghé vào trên cửa lao, hững hờ hỏi thăm.
Thủ vệ chỉ liếc nàng một chút, lại không đáp lời.
"Gọi hắn tới đây, ta có chuyện muốn nói." Hoa Lân vươn tay quơ quơ về phía hắn.
"Rụt tay về!" Thủ vệ thấy vậy lập tức tiến lên muốn đánh tay nàng ta, ai ngờ Hoa Lân chẳng những không co lại, còn thừa cơ đập lên trên cánh tay của hắn.
Thủ vệ chỉ cảm thấy thân thể nháy mắt cứng đờ, cũng không nhúc nhích, ngay cả lời nói cũng nói không được, mấy thủ vệ khác thấy vậy tiến lên đây xem xét, thật không nghĩ đến vừa đụng một cái vào trên thân thể của người kia, mình cũng bị cứng đờ tại chỗ theo, trong lúc nhất thời, thủ vệ bên trong ngục đều bị dính tại chỗ.
Hoa Lân hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, nàng ta mấy ngày này dùng rơm rạ đan ra vài phiến cỏ có thể viết chữ, lại lén lút dùng máu đầu ngón tay vẽ phù chú, hiệu quả tất nhiên kém hơn bình thường, cũng may mà hôm nay người ít, nàng ta mới dám dùng như thế.
Nàng ta nhìn mấy tên thủ vệ kia nổi giận đùng đùng cũng không thèm để ý, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, trong miệng nói lẩm bẩm, thi triển huyễn thuật mê hoặc người, không có quạt xếp trong tay, bản lãnh này của nàng ta giảm đi nhiều, bất quá đối phó người bình thường, vẫn còn có chút tác dụng.
Thủ vệ kia quả nhiên chịu không được, không đầy một lát liền ánh mắt tan rã, Hoa Lân triệt tiêu định thân pháp trên người hắn, để hắn như một con rối gỗ mà đem cửa nhà giam mở ra.
Ngay trong nháy mắt cửa nhà lao mở ra, phù chú thấp kém của nàng ta cũng mất đi hiệu quả, thủ vệ tránh thoát liền muốn nhào lên ngăn chặn, Hoa Lân nhanh chân liền chạy ra ngoài, lại vung mấy phiến cỏ ngăn trở tay chân của bọn hắn.
Nàng ta vừa chạy vừa cảm ứng phương hướng quạt xếp của mình, nhưng lại hoàn toàn không có phản ứng, chắc là bị đặt ở chỗ khác trông giữ.
Bởi vì thủ vệ ít đi rất nhiều, nên đoạn đường từ địa lao ra ngoài ngược lại rất thuận lợi, nàng ta không nghĩ tới vị trí địa lao này lại ngay dưới chân tháp Tiểu Nhạn phường An Nhơn, quay đầu nhìn lại liền có thể nhìn thấy cửa Chu Tước cao lớn của hoàng thành.
Nàng không ta khỏi cảm khái Lý Hoài thật lớn mật, tư lao mà dám thiết lập tại một nơi trắng trợn như thế.
Lúc này đêm đã khuya, nàng ta định thừa dịp lúc ban đêm mò về Ngự Y Viện cầm theo chút phù chú ẩn nấp của mình, lại đi tìm Nguyên Tư Trăn, lỡ như sư tỷ cũng bị nhốt, thì cũng có chút thủ đoạn bàng thân cứu người.
Nàng ta đóng vai thái giám trong cung hồi lâu, đối với phòng vệ trong hoàng thành vô cùng rõ ràng, nhưng tối nay lại cực kỳ cổ quái, từng hộ vệ trên cửa cung đều mang bộ dáng sẵn sàng ra trận, còn có trong cung lại đầy Kim Ngô Vệ, Long Võ Quân thậm chí còn có Thần Sách quân đang đi lại, hoàn toàn không hợp phép tắc, nàng ta lập tức ngửi được mùi không thích hợp.
Thật vừa vặn, mới từ trong lao trốn ra tới, liền để nàng đụng vào biến cố lật trời gì rồi?
Khi nàng rời khỏi thành cung, vì vốn nghiên cứu trận pháp đã lâu, bỗng nhiên nàng ta cảm giác được một tia trận pháp cực kỳ âm sát đang biến động, không khỏi kinh nghi trong lòng, lập tức ngắm nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy chỗ nào quái dị.
Trận pháp này cực kỳ không thích hợp, mặc dù chỉ trong một chớp mắt, nhưng cảm giác âm sát kia truyền khắp ngũ tạng lục phủ, không nghĩ tới thành Trường An là nơi Long khí tụ tập, còn có dạng tà trận này.
Hoa Lân không dừng lại nhiều, mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc, đề phòng ẩn vào Ngự Y Viện, liền thấy Liễu Thái Y vội vàng cõng hòm thuốc ra ngoài, nàng ta đứng xa xa chỉ có thể nhìn thấy mặt người đến tìm hắn thần sắc cực kỳ ngưng trọng, đợi khi thấy rõ khẩu hình của hắn ta, Hoa Lân không khỏi dừng bước.
Thánh thượng bất tỉnh?
Chẳng biết tại sao, nàng ta luôn cảm thấy chuyện này có chút liên quan với tà trận kia, trong lòng quyết định một phen, liền đi theo phía sau bọn họ, hướng về Bồng Lai Điện của thánh thượng.
Nhưng nàng ta vừa tiến đến cửa cung, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh dừng bước.
Chỉ thấy bên trên Bồng Lai Điện đang quanh quẩn khí tức màu tím đen, trong lúc mơ hồ có thể nhìn ra là một con rồng lớn đang xoay quanh ở trên, nhìn khí tức này giống như là Long khí, nhưng lại khắp nơi lộ ra âm tà, Hoa Lân không khỏi nhíu mày.
Tử khí Chân Long không thuần, chẳng phải là điềm thiên hạ đại loạn?.
Trong chớp nhoáng này, hắn cũng hoài nghi có phải là yêu pháp lừa người hay không, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như Viên Hộ Vệ chính là Vương phi, rất nhiều chuyện đều có thể nói thông được, vì sao lúc đi Võ Xương Vương Gia bỗng nhiên có thêm một thị vệ thiếp thân, còn vô cùng tin tưởng như vậy, thậm chí sẽ ghen tức khi "thị vệ" đó đi gần người khác đi, mà vì sao sau khi về Trường An lại rất ít khi nhìn thấy Viên Hộ Vệ...!
Nhưng nếu thật sự là như thế, Mạnh Du hồi tưởng lại thân thủ mạnh mẽ của Viên Hộ Vệ mấy ngày nay, cũng không biết đến tột cùng thì chuyện Viên Hộ Vệ là Vương phi giả trang, hay chuyện Vương phi am hiểu đạo pháp làm cho người ta chấn kinh hơn.
Uất Trì Thiện Quang cũng chấn động trong lòng, bởi vì đã từng cùng chung hoạn nạn, lại tính tình hợp nhau, hắn một mực xem người này là huynh đệ, hiện nay lại không nghĩ tới đó là Tấn Vương phi nữ giả nam trang, vậy hắn chẳng phải là cùng thê tử của Lý Hoài xưng huynh gọi đệ lâu như vậy?
"Nếu các ngươi không tin, có thể đi vào trong Vương phủ tìm xem có còn Vương phi nào khác hay không." Nguyên Tư Trăn thu hết thần sắc biến đổi của bọn hắn vào đáy mắt, cũng không đoái hoài tới chuyện giải thích thêm, lại tiếp tục bắt pháp quyết: "Vương Gia cũng không phải là bỏ mình vì hồn diệt, mà là hồn phách bị cưỡng ép ly thể, thân xác mới tịch diệt, linh đài cũng chưa khô kiệt, nếu ta có thể kịp thời mang hồn phách hắn về, liền còn có một chút hi vọng sống."
Uất Trì Thiện Quang nghe vậy chau mày, nếu như trước đây hắn tuyệt đối cảm thấy biện pháp này là trò hoang đường gạt người, nhưng hiện nay lại không khỏi lo âu hỏi: "Xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ mang hồn phách trở về sao có thể dễ dàng như vậy?"
Tuy hắn biết từ tiền triều trong Hoàng Lăng ra ngoài, Nguyên Tư Trăn bỏ ra không ít công sức, nhưng khi đó hắn một mực hôn mê bất tỉnh, không tận mắt nhìn thấy, hết thảy chẳng qua là về sau nghe nói lại.
Biện pháp mang hồn phách về nghe có vẻ đơn giản, nhưng Địa Phủ Hoàng Tuyền há có thể để cho phàm nhân tùy ý bước vào, hắn thực lòng lo lắng Nguyên Tư Trăn bản lĩnh tu vi không đủ, còn bù thêm cả mình vào.
Ngọn lửa xanh lam sẫm bên trong đèn hoa sen đã bùng lên, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, che lên một tầng ánh sáng màu lam quỷ dị, mà những đồ án quỷ dị trên mặt đèn chiếu rọi vào trên tường, giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, Uất Trì Thiện Quang trong nháy mắt thật sự có một loại ảo giác đây chính là Hoàng Tuyền Lộ.
"Ta thuở nhỏ liền bái vào Đạo Môn, tu hành hơn mười năm, xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ cũng không phải lần đầu." Nguyên Tư Trăn nhìn hai người này nhẹ nhàng cười một tiếng, không muốn kéo dài thêm thời gian, liền nói láo cho qua: "Chuyện kế tiếp các ngươi không cần lo lắng, cứ bảo vệ tốt thân thể Vương Gia, còn có đừng để đèn của ta bị tắt."
Dứt lời, nàng cầm thanh đoản kiếm trong tay Mạnh Du vạch một đường trên lòng bàn tay mình, máu đỏ tươi từ lòng bàn tay nhỏ xuống trên bấc đèn hoa sen bấc, một giọt một giọt, thẳng đến khi nhuộm đẫm hết toàn bộ bấc đèn trong máu.
Nàng chỉ từng nghe sư phụ nói, Địa Phủ Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà, có canh Mạnh, còn có Thập Điện Diêm Vương cùng vô số quỷ sai dữ tợn đáng sợ.
Nơi đó là âm phủ, yêu ma quỷ quái du đãng bốn phía, chỉ có hồn phách của người sau khi chết không còn một chút sinh khí mới xuống dưới, nếu như phàm nhân xuống dưới, một khi dính vào tử khí, sẽ bị lạc vào bên trong âm khí, cũng không còn có thể trở lại nhân gian, vĩnh viễn phiêu đãng nơi Hoàng Tuyền, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mà mệnh cách Nguyên Tư Trăn cực kỳ âm sát, không giống thường nhân dương khí đủ đầy không chịu không nổi âm khí Địa Phủ, nên có thể ở một đoạn thời gian, chỉ bất quá dù sao nàng cũng là phàm nhân, lại không tính là tiên nhân đắc đạo, xuống đến Hoàng Tuyền Địa Phủ cần một ràng buộc lại tại dương gian, để nàng có thể tìm được đường trở về.
Mà cái dẫn dắt này, chính là máu tươi của nàng, nàng nhất định phải đem được hồn phách Lý Hoài về trước khi máu tươi đốt hết, bằng không...!
Hung hiểm trong đó nàng một chút cũng không nói cho Uất Trì Thiện Quang cùng Mạnh Du, chỉ cuối cùng nhìn thoáng qua gương mặt Lý Hoài, liền tĩnh tâm niệm pháp quyết.
Chân Hoả bên trong đèn hoa sen nổ ra mấy cái tia lửa, ngọn lửa màu u lam bỗng nhiên từ bấc đèn thoát ra, quấn quanh thân Nguyên Tư Trăn.
Nàng giống như là bị nhóm lửa, từ quần áo đến lọn tóc đều dấy lên Chân Hoả mãnh liệt, chẳng qua mới một hơi thở, liền bị thiêu thành tro tàn, không còn lưu lại chút tung tích gì trong phòng.
"Cái gì..." Mạnh Du vội vàng nhào tới trước, một người sống sờ sờ lại bị lửa thiêu mất tung tích ngay trước mặt, hắn vô ý thức liền muốn đi cứu người, nhưng hết thảy phát sinh quá nhanh, hắn chỉ có thể không thể tin nhìn vào chỗ Nguyên Tư Trăn biến mất.
Uất Trì Thiện Quang thì tỉnh táo hơn hắn một chút, một màn bị ngọn lửa nuốt chửng cực kỳ rúng động, hắn thậm chí tại một nháy mắt cuối cùng có thể nhìn thấy một mảnh hoang vu âm trầm, quỷ ảnh trùng điệp xuyên qua ngọn lửa.
Bất luận có tin vào bản lĩnh của Nguyên Tư Trăn hay không, bây giờ tất cả những gì hắn có thể làm, chính là ở bên này bảo vệ tốt ngọn hoa đăng quỷ dị kia.
Đèn hoa sen cũng không rời đi theo Nguyên Tư Trăn, mà là sâu kín đốt đám lửa màu lam kia, Uất Trì Thiện Quang tiến lên nhìn, chỉ thấy máu tươi bên trong bấc đèn đang bị đốt giống như dầu sáp, hắn không khỏi lo lắng, mặc dù Nguyên Tư Trăn chỉ nói bọn hắn cần che chở cho ngọn lửa này bất diệt, thế nhưng máu tươi của nàng đâu thể đốt cho đến tận cùng? Nếu như nó bị đốt hết trước khi nàng trở về, vậy có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Mạnh Du lệnh cho hạ nhân Vương phủ chuyển từ trong hầm ngầm ra rất nhiều khối băng, hắn sợ thân xác Lý Hoài xảy ra chuyện, sau khi bố trí xong hết thảy, liền lo lắng canh giữ ở trước giường.
"Thánh thượng sau khi hôn mê, là người phương nào coi sóc?" Uất Trì Thiện Quang lúc này mới có thời gian hỏi chuyện trong cung trong.
"Là thân vệ tâm phúc của thánh thượng." Mạnh Du đáp, hắn lúc ấy vốn cũng muốn che giấu luôn chuyện thánh thượng hôn mê, tốt nhất có thể nằm trong sự khống chế của bọn hắn, nhưng khi đó tiếng vang có hơi lớn, không bao lâu liền có thân vệ xuất hiện trong điện.
Uất Trì Thiện Quang vuốt vuốt mi tâm nói: "Chỉ cần không phải người bên Ngô Vương là được."
Bố trí của bọn hắn trong cung còn chưa triệt hồi, nếu còn có cái gió thổi cỏ lay gì, liền có thể kịp thời biết được.
Mà hiện nay tin tức thánh thượng hôn mê chỉ sợ là giấu không được, Ngô Vương Lý Mộc bên kia tất nhiên sẽ có động tác, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Hoài tối nay tỉnh lại hay không, chuyện nên làm đều phải làm xong, về phần đến lúc đó kết thúc như thế nào, đó cũng chuyện về sau.
- ------------------------------------
Dưới tháp Tiểu Nhạn phường An Nhơn có một địa lao không mấy ai biết.
Hoa Lân ở bên trong rất lâu, nàng ta vẫn muốn chạy đi, chỉ là thủ vệ sâm nghiêm, từ đầu đến cuối tìm không được cơ hội thích hợp.
Trước đó vài ngày Mạnh Du còn tới, mấy ngày nay không chỉ không gặp người, nàng ta còn bén nhạy phát giác được tần suất thay quân trong lao cũng giảm, nhân số thủ vệ cũng giảm đi hai lần, nếu như nàng ta đoán không lầm, nhất định là nơi khác có đại sự cần nhân thủ, cho nên đây là cơ hội tốt để nàng ta chạy.
Nàng ta không cảm thấy Lý Hoài lại vì ăn dấm mà bắt mình hạ ngục, nhất định là chỗ sư tỷ đã xảy ra điều gì sai lầm, mới khiến cho hai người không còn nể mặt mũi, nàng ta từng nghe nói Tấn Vương Lý Hoài là người thủ đoạn tàn nhẫn, sư tỷ lúc này nhất định cũng ăn không ít khổ uống, chẳng qua hẳn là tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, không phải Lý Hoài làm gì còn giữ lại nàng ta trong lao.
Trên người Hoa Lân ngoại trừ xiêm y thì cũng không còn gì, quạt xếp, phù chú, kiếm gỗ đào, la bàn toàn bộ bị Mạnh Du đoạt đi trông giữ, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Hoa Lân liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tính toán sau khi rời khỏi đây nhất định phải tìm người tính sổ.
"Ê, Mạnh giáo uý của ngươi đi chỗ nào rồi?" Hoa Lân ghé vào trên cửa lao, hững hờ hỏi thăm.
Thủ vệ chỉ liếc nàng một chút, lại không đáp lời.
"Gọi hắn tới đây, ta có chuyện muốn nói." Hoa Lân vươn tay quơ quơ về phía hắn.
"Rụt tay về!" Thủ vệ thấy vậy lập tức tiến lên muốn đánh tay nàng ta, ai ngờ Hoa Lân chẳng những không co lại, còn thừa cơ đập lên trên cánh tay của hắn.
Thủ vệ chỉ cảm thấy thân thể nháy mắt cứng đờ, cũng không nhúc nhích, ngay cả lời nói cũng nói không được, mấy thủ vệ khác thấy vậy tiến lên đây xem xét, thật không nghĩ đến vừa đụng một cái vào trên thân thể của người kia, mình cũng bị cứng đờ tại chỗ theo, trong lúc nhất thời, thủ vệ bên trong ngục đều bị dính tại chỗ.
Hoa Lân hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, nàng ta mấy ngày này dùng rơm rạ đan ra vài phiến cỏ có thể viết chữ, lại lén lút dùng máu đầu ngón tay vẽ phù chú, hiệu quả tất nhiên kém hơn bình thường, cũng may mà hôm nay người ít, nàng ta mới dám dùng như thế.
Nàng ta nhìn mấy tên thủ vệ kia nổi giận đùng đùng cũng không thèm để ý, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, trong miệng nói lẩm bẩm, thi triển huyễn thuật mê hoặc người, không có quạt xếp trong tay, bản lãnh này của nàng ta giảm đi nhiều, bất quá đối phó người bình thường, vẫn còn có chút tác dụng.
Thủ vệ kia quả nhiên chịu không được, không đầy một lát liền ánh mắt tan rã, Hoa Lân triệt tiêu định thân pháp trên người hắn, để hắn như một con rối gỗ mà đem cửa nhà giam mở ra.
Ngay trong nháy mắt cửa nhà lao mở ra, phù chú thấp kém của nàng ta cũng mất đi hiệu quả, thủ vệ tránh thoát liền muốn nhào lên ngăn chặn, Hoa Lân nhanh chân liền chạy ra ngoài, lại vung mấy phiến cỏ ngăn trở tay chân của bọn hắn.
Nàng ta vừa chạy vừa cảm ứng phương hướng quạt xếp của mình, nhưng lại hoàn toàn không có phản ứng, chắc là bị đặt ở chỗ khác trông giữ.
Bởi vì thủ vệ ít đi rất nhiều, nên đoạn đường từ địa lao ra ngoài ngược lại rất thuận lợi, nàng ta không nghĩ tới vị trí địa lao này lại ngay dưới chân tháp Tiểu Nhạn phường An Nhơn, quay đầu nhìn lại liền có thể nhìn thấy cửa Chu Tước cao lớn của hoàng thành.
Nàng không ta khỏi cảm khái Lý Hoài thật lớn mật, tư lao mà dám thiết lập tại một nơi trắng trợn như thế.
Lúc này đêm đã khuya, nàng ta định thừa dịp lúc ban đêm mò về Ngự Y Viện cầm theo chút phù chú ẩn nấp của mình, lại đi tìm Nguyên Tư Trăn, lỡ như sư tỷ cũng bị nhốt, thì cũng có chút thủ đoạn bàng thân cứu người.
Nàng ta đóng vai thái giám trong cung hồi lâu, đối với phòng vệ trong hoàng thành vô cùng rõ ràng, nhưng tối nay lại cực kỳ cổ quái, từng hộ vệ trên cửa cung đều mang bộ dáng sẵn sàng ra trận, còn có trong cung lại đầy Kim Ngô Vệ, Long Võ Quân thậm chí còn có Thần Sách quân đang đi lại, hoàn toàn không hợp phép tắc, nàng ta lập tức ngửi được mùi không thích hợp.
Thật vừa vặn, mới từ trong lao trốn ra tới, liền để nàng đụng vào biến cố lật trời gì rồi?
Khi nàng rời khỏi thành cung, vì vốn nghiên cứu trận pháp đã lâu, bỗng nhiên nàng ta cảm giác được một tia trận pháp cực kỳ âm sát đang biến động, không khỏi kinh nghi trong lòng, lập tức ngắm nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy chỗ nào quái dị.
Trận pháp này cực kỳ không thích hợp, mặc dù chỉ trong một chớp mắt, nhưng cảm giác âm sát kia truyền khắp ngũ tạng lục phủ, không nghĩ tới thành Trường An là nơi Long khí tụ tập, còn có dạng tà trận này.
Hoa Lân không dừng lại nhiều, mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc, đề phòng ẩn vào Ngự Y Viện, liền thấy Liễu Thái Y vội vàng cõng hòm thuốc ra ngoài, nàng ta đứng xa xa chỉ có thể nhìn thấy mặt người đến tìm hắn thần sắc cực kỳ ngưng trọng, đợi khi thấy rõ khẩu hình của hắn ta, Hoa Lân không khỏi dừng bước.
Thánh thượng bất tỉnh?
Chẳng biết tại sao, nàng ta luôn cảm thấy chuyện này có chút liên quan với tà trận kia, trong lòng quyết định một phen, liền đi theo phía sau bọn họ, hướng về Bồng Lai Điện của thánh thượng.
Nhưng nàng ta vừa tiến đến cửa cung, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh dừng bước.
Chỉ thấy bên trên Bồng Lai Điện đang quanh quẩn khí tức màu tím đen, trong lúc mơ hồ có thể nhìn ra là một con rồng lớn đang xoay quanh ở trên, nhìn khí tức này giống như là Long khí, nhưng lại khắp nơi lộ ra âm tà, Hoa Lân không khỏi nhíu mày.
Tử khí Chân Long không thuần, chẳng phải là điềm thiên hạ đại loạn?.
Bình luận facebook