Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124: 124: Nuôi Cổ Lấy Vương
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, chỉ bất quá hiện nay lại có thêm một người đang chờ đợi.
Chỉ nghe trong đèn hoa sen phát ra vài tiếng nến nổ nhỏ xíu, máu tươi bên trong nhụy hoa đã thấy đáy.
Lăng Tiêu mặc dù ngoài mặt trầm tĩnh, nhưng trái tim cũng treo lên, hắn một tay sờ sờ ô giấy dầu, thật đúng là đang suy nghĩ trong lòng xem có cách nào để xuống Địa phủ mang người sống trở về.
Hắn luôn cảm thấy sư muội của mình là người thông minh, đây cũng là vì sao hắn không tin hai người này thật sự thành thân, nhưng lại không nghĩ tới nha đầu này dám can đảm làm chuyện ngu ngốc như vậy, thật sự muốn bù luôn mình vào hay sao?
Chỉ mong chính nàng xuống dưới làm việc cũng biết cân nhắc thiệt hơn, nếu không cứu lại được Lý Hoài, nhất định phải kịp thời thu tay về.
"Thật không có biện pháp khác sao?" Uất Trì Thiện Quang đã gấp đến độ đầy đầu mồ hôi, cho dù là chuyện cơ nghiêm trọng lúc trước, hắn cũng chưa từng từng bối rối đến như vậy.
Lăng Tiêu chỉ nhắm mắt lại, khe khẽ lắc đầu, trong tay đã bóp lên pháp quyết, chuẩn bị muốn tế ra ô giấy dầu.
Ngay trong nháy mắt máu tươi đốt hết, ngọn lửa bên trong đèn hoa sen bên bỗng nhiên bùng lên, ánh sáng u lam chiếu dáng toàn bộ căn phòng.
Ba người lòng tràn mong đợi nhìn xem ngọn lửa, nhưng bất quá chỉ một chớp mắt, ngọn lửa kia liền trực tiếp tắt lụi, chỉ lưu lại chút tia lửa nhỏ xẹt trên bấc đèn.
Lăng Tiêu đã nhìn thấy hồn phách Lý Hoài thoát ra khỏi đèn, trở về vị trí thân xác của mình, mà Nguyên Tư Trăn lại không thấy chút bóng dáng nào, hắn khẽ thở dài một hơi, đành phải lắc lắc ô giấy dầu, thầm nghĩ người sư muội này thật đúng là đến đòi nợ hắn mà.
Mà Uất Trì Thiện Quang không biết dự định của Lăng Tiêu, cũng không biết Lý Hoài đã trở về, hắn nhìn thấy ánh lửa đã tắt, hoàn toàn không biết làm thế nào, trong lúc bối rối, lại rút bội kiếm bên hông ra, cắt lên trên tay mình một cái, nhỏ máu tươi của mình vào trong bấc đèn, trong lòng hắn vẫn ôm may mắn, có lẽ chỉ cần tiếp tục cung cấp máu, cái này đèn này có thêm nhiên liệu, thì ánh lửa sẽ không bị tắt, không cần biết là máu của ai!
"Đừng có vẽ vời thêm chuyện." Lăng Tiêu thấy cái cử động lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống này của hắn, nhịn không được lên tiếng ngăn lại, "Phần dẫn để kết nối sinh lộ, chỉ có thể là tự..."
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, lại phát hiện bấc đèn vốn tắt lịm vậy mà run run rẩy rẩy dần dần sáng lên.
Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Uất Trì Thiện Quang vừa mừng vừa sợ, cực kỳ khó tin nổi quan sát hắn ta thật tỉ mỉ.
"Cháy lại rồi!" Uất Trì Thiện Quang không nghĩ đến biện pháp này còn dùng được, nỗi lòng lo lắng buông xuống hơn phân nửa, như một hài đồng nhìn thấy hoa đăng, mừng rỡ như điên.
Ngọn lửa trên bấc đèn càng cháy càng to, như một lần nữa khôi phục sinh mệnh, không kịp chờ đợi muốn trào lên thật mạnh mẽ.
Dù vậy, Uất Trì Thiện Quang cũng không có dịch chuyển khỏi bàn tay đang chảy máu, không ngừng đem từng giọt máu trong lòng bàn tay nhỏ lên bên trong bấc đèn, máu tươi từ bấc đèn tràn ra, rót thành dòng róc rách, dọc theo đường vân trên đèn hoa sen, lan tràn ra đến trên bàn.
Yêu vật vẽ trên mặt đèn ngửi được mùi máu tươi, càng náo nhiệt nhảy nhót lên, tựa như đang đang nghênh tiếp chủ nhân đèn hoa sen trở về.
Không đầy một lát, ánh lửa lần nữa bùng lên, một bóng người dần dần rõ ràng ra trong ngọn lửa, đợi cho chân hoả rút đi, Nguyên Tư Trăn liền hoàn hảo không việc gì xuất hiện ở trong phòng.
Nàng tràn đầy vui sướng vì sống sót sau tai nạn, không kịp ngẫm nghĩ vì sao tơ máu lại nối liền lên được, không quan tâm nhảy về hướng Lý Hoài.
"Tỉnh rồi chưa?" Nàng nâng mặt Lý Hoài lên vỗ vỗ, lại đưa tay đi dò xét linh đài hắn, thấy linh đài lần nữa hồi phục sinh cơ, trái tim mới ổn định xuống.
Lý Hoài bị nàng vừa lay vừa vỗ rốt cục có một chút phản ứng, ánh mắt hắn còn chưa mở ra, lông mày lại hơi nhíu lên một chút, theo lông mi rung động, mới dần dần mở mắt.
Trong mắt hắn chỉ hơi chút mờ mịt xẹt qua một cái, liền lập tức nhớ tới tình huống ngàn cán treo sợi tóc trong Bồng Lai Điện, lập tức cảnh giác ngồi dậy nhìn lại bên cạnh, không nghĩ đến đập vào mắt lại là nụ cười tràn ngập vui mừng của Nguyên Tư Trăn.
"Đây là..." Lý Hoài vừa muốn mở miệng, Nguyên Tư Trăn lại cả người nhào vào trên người hắn, đẩy hắn lại đổ vào trên giường.
Cửu tử nhất sinh mới cứu được người trở về, lại nhìn trong ký ức Lý Hoài biết được nhiều chuyện như vậy, Nguyên Tư Trăn lúc này nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc sinh động của Lý Hoài, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, ức chế không nổi cuồn cuộn trào ra.
Nàng nâng khuôn mặt Lý Hoài còn có chút lạnh buốt lên, trong mắt chỉ còn lại mỗi một mình hắn, kìm lòng không đặng mà hôn lên mặt hắn ngay tại chỗ một cái.
Lý Hoài càng ngơ ngác sững sờ, dù hoàn toàn chưa làm rõ được tình trạng hiện tại, nhưng được Nguyên Tư Trăn chủ động hôn một cái như thế, trên mặt không tự giác liền bày lên một tia đỏ ửng.
Hắn nhìn ánh mắt cười doanh doanh của Nguyên Tư Trăn, không được tự nhiên nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thánh thượng bệnh tình nguy kịch, Ngô Vương bức vua thoái vị, điện hạ từ Bồng Lai Điện ra ngoài liền chết đi, cũng may hiện tại đã sống lại, còn không quay về trong cung, hoa cúc vàng cũng tàn." Uất Trì Thiện Quang vừa kéo áo bào băng bó tay mình, vừa lành lạnh nói tiếp, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, nhưng thực sự không quá nguyện ý ở chỗ này nhìn hai người anh anh em em.
Lý Hoài lúc này mới ý thức được trong phòng còn có người ngoài, hắn liền vội vàng đứng lên, lại phát hiện không chỉ có Uất Trì Thiện Quang, còn có Mạnh Du cùng cái tên đạo sĩ gọi là Lăng Tiêu kia, liền có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Nguyên Tư Trăn lại hoàn toàn không cảm thấy có cái gì, lại lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Lý Hoài xong, mới đứng dậy dập tắc ngọn lửa trên đèn hoa sen, cất về trong tay áo.
Chỉ là khi nàng sờ đến máu bên trong đèn, không khỏi sinh lòng nghi hoặc, máu của nàng không phải đã sớm đốt hết rồi sao?
Liên tưởng mấy câu ngắn gọn của Uất Trì Thiện Quang, Lý Hoài liền lập tức liền hiểu tình hình hiện tại, càng không thể lại chậm trễ thêm nữa, hắn nhắm mắt lại vuốt vuốt mi tám còn có chút quái dị, giơ tay lên nắm lấy Tru Tà bảo kiếm bên cạnh, trầm giọng nói: "Hồi cung."
Hai chữ ngắn gọn này lại làm cho Uất Trì Thiện Quang cùng Mạnh Du như uống thuốc an thần, tất cả sầu lo khẩn trương mới rồi đều bay biến mất, đi theo sau lưng Lý Hoài liền ra khỏi phòng.
Mà Nguyên Tư Trăn thấy thế, lòng tràn đầy nghi ngờ liếc qua Lăng Tiêu chẳng biết tại sao lại ở đây, cũng liền vội vàng đi the.
Nếu thánh thượng đã muốn dùng cổ trùng làm dẫn để đoạt xá, phía sau chuyện này nhất định là một kiện công đức cực lớn, mà nàng chỉ còn thiếu một chút thôi, liền có thể công đức viên mãn, tuyệt đối không thể mất đi cơ hội tốt, hoặc để Lăng Tiêu chiếm tiên cơ.
"Ngươi sao cũng trở về rồi?" Nguyên Tư Trăn thấy Lăng Tiêu cũng đi tới, không chút biến sắc hỏi.
Lăng Tiêu thấy nàng phòng bị như thế, trong lòng buồn cười, ngữ khí trêu chọc nói: "Thật làm cho sư huynh thương tâm, mới rồi còn muốn bất chấp để cứu ngươi, hiện nay người trở về, lập tức liền đề phòng ta, xem ra trong cung không có chuyện tốt nào rồi."
"Máu kia là của ngươi?" Nguyên Tư Trăn nghe vậy liền vội vàng hỏi: "Vì sao máu của ngươi có thể làm dẫn nối tiếp sinh cơ?"
Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu càng xán lạn, hắn quơ quơ cánh tay không chút bị thương, ra hiệu đó không phải là hắn.
"Vậy là của ai?" Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp hỏi nhiều, thấy xe ngựa Lý Hoài sắp xuất phát, liền bỏ Lăng Tiêu lại tại chỗ, cực nhanh nhảy lên, thân thủ nhanh nhẹn tiến vào trong buồng xe.
Nhìn theo xe ngựa chạy về hướng hoàng cung, Lăng Tiêu lúc này mới thu lại nụ cười, giữa đêm hôm không có đến một giọt mưa, hắn giương ô giấy dầu lên, chậm rãi nhàn nhã đi bộ về hướng hắc khí kia tụ tập.
- ------------------------------------
Nếu Nguyên Tư Trăn không theo lên xe, Lý Hoài vốn cũng muốn mang nàng theo, bây giờ trí nhớ của hắn đã hoàn toàn khôi phục, cổ trùng trong đầu cũng đã bị trừ, quỷ ảnh của Thái Thượng Hoàng còn bị Tru Tà bảo kiếm chặt một đường, chưa thể đoạt xá thành công, nhất định nguyên khí đại thương, chắc hẳn là không khó đối phó, chẳng bằng cho Nguyên Tư Trăn cơ hội góp nhặt cái công đức.
Mà hắn vừa ngồi lên xe ngựa liền thấy người vọt vào, không tự giác liền cong cong khóe miệng, nhìn Nguyên Tư Trăn khẽ nói: "Cũng để cho ngươi ngửi được mùi công đức ha."
"Làm sao lại vì công đức chứ, đây không phải là muốn bảo hộ Vương Gia chu toàn sao?" Nguyên Tư Trăn trừng mắt nhìn hắn, còn nói: "Vương Gia có thể kể ta nghe lại tình hình lúc đoạt xá được không?"
"Vì sao ngươi biết được?" Lý Hoài nghe vậy nhíu mày, hắn không hề có ký ức rõ ràng với chuyện xảy ra ở Địa phủ, chỉ giống tỉnh lại liền quên mất mộng cảnh, hoàn toàn không biết Nguyên Tư Trăn không chỉ đi vớt hắn trở về, còn nhìn thấy một góc ký ức của hắn, càng suy luận ra được chuyện Lý Duyên Khánh lấy cổ độc làm dẫn, muốn đoạt xá.
Nguyên Tư Trăn lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, có chút không muốn nói cho Lý Hoài biết nàng xem ký ức hắn, chỉ nói là nàng đoán.
Bộ dáng này của nàng tất nhiên Lý Hoài nhìn ra không phải nói lời thật, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ kể ra từng chuyện phát sinh bên trong Bồng Lai Điện.
"Nói như vậy thánh thượng cũng không phải là thánh thượng, mà là Thái Thượng Hoàng?" Nguyên Tư Trăn hít vào một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới cái biện pháp trường sinh bất lão này đã bắt đầu sử dụng từ sớm, "Đây chẳng phải là văn võ cả triều cùng một đám phi tần hoàng tử bị giấu diếm nhiều năm như vậy?"
"Lúc phụ hoàng ta lên ngôi, ta còn nhỏ tuổi, nếu có thay đổi gì, ta cũng khó có thể phát giác ra được." Lý Hoài trầm tĩnh phân tích nói, mà mẹ của hắn cực kỳ thâm tình với phụ hoàng, đây cũng là vì sao bà lại nhìn ra manh mối, để lại cho hắn lá thư này.
Nguyên Tư Trăn vốn tưởng rằng chỉ là Lý Duyên Khánh tìm được một kẻ bàng môn tả đạo nhãi nhép nào đó, ai ngờ lại là một kẻ bố trí đại cục cả ba triều, nàng nắm lấy đủ loại chi tiết, có chút sợ hãi nói: "Hắn hạ cổ độc trong cơ thể mỗi một đứa con trai, định chọn đứa nào lợi hại nhất để đoạt xá, có thể nào còn tận lực tìm cớ để các ngươi đánh nhau, tựa như là...!nuôi cổ vương vậy?"
Bí pháp nuôi cổ của Vân Nam, chính là đem cổ trùng đặt vào trong một cái bình, mỗi ngày chỉ cho một chút chất dinh dưỡng, làm cho bọn chúng tự giết lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau, mãi đến khi còn một con cuối cùng.
Cứ lặp lại như thế nhiều vòng, con còn lại chính là cổ vương cực kỳ cường hãn.
Nguyên Tư Trăn nhớ tới con yêu hồ bị cổ trùng phá thể, còn có Viên Từ phương trượng ở trong lao vô duyên vô cớ hóa thành bột phấn, cùng với chuyện hắn lặng lẽ vận chuyển nữ oán thạch đến thành Trường An mà không làm kinh động bất luận kẻ nào, rồi chuyện thánh thượng còn cố ý để Lý Hoài đến Võ Xương, tranh chấp chính diện với Lý Du...!
Từ nhiều chuyện như thế, cho dù chỉ là suy đoán của nàng, nhưng nếu thật sự có vết tích người sau lưng thúc đẩy, vậy còn lẽ còn rất nhiều chỗ nàng chưa từng phát hiện đều do Lý Duyên Khánh âm thầm dẫn ra.
Đôi mắt Lý Hoài dần dần lạnh lẽo xuống, hắn đã suy đoán như vậy sớm hơn cả Nguyên Tư Trăn, hiện nay trong lòng đã rõ như gương, đối với kẻ chiếm lấy thể xác phụ hoàng hắn, hắn càng không có chút tình cảm nào, chỉ muốn diệt trừ tên đó cho thống khoái.
Nguyên Tư Trăn nhìn thần sắc hắn kiên định, nhớ tới đủ loại hiểm cảnh Lý Hoài đã trải qua trong trí nhớ hắn, nhịn không được lại đưa hai tay ôm vòng lấy eo hắn, vùi đầu vào trên hõm vai hắn.
Mà Lý Hoài không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ cảm thấy nghi hoặc, sao Nguyên Tư Trăn giống như quên mất hai người lúc trước còn giương cung bạt kiếm, mới tỉnh lại liền hôn hắn một cái, hiện nay càng thân mật đến như vậy.
Hắn nhất thời không biết đáp lại ra sao, dù cũng muốn đưa tay ôm vòng qua sau lưng nàng, nhưng lại sợ là tự mình đa tình, lại bị nàng đùa nghịch một hồi như trước.
Nguyên Tư Trăn dường như phát giác hắn chần chờ, ngẩng đầu lên cười khúc khích, lại bưng lấy mặt Lý Hoài, rướn người lên hôn một cái, hôn một chút còn chưa đủ, nàng còn nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài, nhẹ nhàng áp vào trên môi mỏng của hắn, thu hết toàn bộ bối rối cùng ngượng ngùng trong mắt hắn vào đáy mắt mình....
Chỉ nghe trong đèn hoa sen phát ra vài tiếng nến nổ nhỏ xíu, máu tươi bên trong nhụy hoa đã thấy đáy.
Lăng Tiêu mặc dù ngoài mặt trầm tĩnh, nhưng trái tim cũng treo lên, hắn một tay sờ sờ ô giấy dầu, thật đúng là đang suy nghĩ trong lòng xem có cách nào để xuống Địa phủ mang người sống trở về.
Hắn luôn cảm thấy sư muội của mình là người thông minh, đây cũng là vì sao hắn không tin hai người này thật sự thành thân, nhưng lại không nghĩ tới nha đầu này dám can đảm làm chuyện ngu ngốc như vậy, thật sự muốn bù luôn mình vào hay sao?
Chỉ mong chính nàng xuống dưới làm việc cũng biết cân nhắc thiệt hơn, nếu không cứu lại được Lý Hoài, nhất định phải kịp thời thu tay về.
"Thật không có biện pháp khác sao?" Uất Trì Thiện Quang đã gấp đến độ đầy đầu mồ hôi, cho dù là chuyện cơ nghiêm trọng lúc trước, hắn cũng chưa từng từng bối rối đến như vậy.
Lăng Tiêu chỉ nhắm mắt lại, khe khẽ lắc đầu, trong tay đã bóp lên pháp quyết, chuẩn bị muốn tế ra ô giấy dầu.
Ngay trong nháy mắt máu tươi đốt hết, ngọn lửa bên trong đèn hoa sen bên bỗng nhiên bùng lên, ánh sáng u lam chiếu dáng toàn bộ căn phòng.
Ba người lòng tràn mong đợi nhìn xem ngọn lửa, nhưng bất quá chỉ một chớp mắt, ngọn lửa kia liền trực tiếp tắt lụi, chỉ lưu lại chút tia lửa nhỏ xẹt trên bấc đèn.
Lăng Tiêu đã nhìn thấy hồn phách Lý Hoài thoát ra khỏi đèn, trở về vị trí thân xác của mình, mà Nguyên Tư Trăn lại không thấy chút bóng dáng nào, hắn khẽ thở dài một hơi, đành phải lắc lắc ô giấy dầu, thầm nghĩ người sư muội này thật đúng là đến đòi nợ hắn mà.
Mà Uất Trì Thiện Quang không biết dự định của Lăng Tiêu, cũng không biết Lý Hoài đã trở về, hắn nhìn thấy ánh lửa đã tắt, hoàn toàn không biết làm thế nào, trong lúc bối rối, lại rút bội kiếm bên hông ra, cắt lên trên tay mình một cái, nhỏ máu tươi của mình vào trong bấc đèn, trong lòng hắn vẫn ôm may mắn, có lẽ chỉ cần tiếp tục cung cấp máu, cái này đèn này có thêm nhiên liệu, thì ánh lửa sẽ không bị tắt, không cần biết là máu của ai!
"Đừng có vẽ vời thêm chuyện." Lăng Tiêu thấy cái cử động lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống này của hắn, nhịn không được lên tiếng ngăn lại, "Phần dẫn để kết nối sinh lộ, chỉ có thể là tự..."
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, lại phát hiện bấc đèn vốn tắt lịm vậy mà run run rẩy rẩy dần dần sáng lên.
Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Uất Trì Thiện Quang vừa mừng vừa sợ, cực kỳ khó tin nổi quan sát hắn ta thật tỉ mỉ.
"Cháy lại rồi!" Uất Trì Thiện Quang không nghĩ đến biện pháp này còn dùng được, nỗi lòng lo lắng buông xuống hơn phân nửa, như một hài đồng nhìn thấy hoa đăng, mừng rỡ như điên.
Ngọn lửa trên bấc đèn càng cháy càng to, như một lần nữa khôi phục sinh mệnh, không kịp chờ đợi muốn trào lên thật mạnh mẽ.
Dù vậy, Uất Trì Thiện Quang cũng không có dịch chuyển khỏi bàn tay đang chảy máu, không ngừng đem từng giọt máu trong lòng bàn tay nhỏ lên bên trong bấc đèn, máu tươi từ bấc đèn tràn ra, rót thành dòng róc rách, dọc theo đường vân trên đèn hoa sen, lan tràn ra đến trên bàn.
Yêu vật vẽ trên mặt đèn ngửi được mùi máu tươi, càng náo nhiệt nhảy nhót lên, tựa như đang đang nghênh tiếp chủ nhân đèn hoa sen trở về.
Không đầy một lát, ánh lửa lần nữa bùng lên, một bóng người dần dần rõ ràng ra trong ngọn lửa, đợi cho chân hoả rút đi, Nguyên Tư Trăn liền hoàn hảo không việc gì xuất hiện ở trong phòng.
Nàng tràn đầy vui sướng vì sống sót sau tai nạn, không kịp ngẫm nghĩ vì sao tơ máu lại nối liền lên được, không quan tâm nhảy về hướng Lý Hoài.
"Tỉnh rồi chưa?" Nàng nâng mặt Lý Hoài lên vỗ vỗ, lại đưa tay đi dò xét linh đài hắn, thấy linh đài lần nữa hồi phục sinh cơ, trái tim mới ổn định xuống.
Lý Hoài bị nàng vừa lay vừa vỗ rốt cục có một chút phản ứng, ánh mắt hắn còn chưa mở ra, lông mày lại hơi nhíu lên một chút, theo lông mi rung động, mới dần dần mở mắt.
Trong mắt hắn chỉ hơi chút mờ mịt xẹt qua một cái, liền lập tức nhớ tới tình huống ngàn cán treo sợi tóc trong Bồng Lai Điện, lập tức cảnh giác ngồi dậy nhìn lại bên cạnh, không nghĩ đến đập vào mắt lại là nụ cười tràn ngập vui mừng của Nguyên Tư Trăn.
"Đây là..." Lý Hoài vừa muốn mở miệng, Nguyên Tư Trăn lại cả người nhào vào trên người hắn, đẩy hắn lại đổ vào trên giường.
Cửu tử nhất sinh mới cứu được người trở về, lại nhìn trong ký ức Lý Hoài biết được nhiều chuyện như vậy, Nguyên Tư Trăn lúc này nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc sinh động của Lý Hoài, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, ức chế không nổi cuồn cuộn trào ra.
Nàng nâng khuôn mặt Lý Hoài còn có chút lạnh buốt lên, trong mắt chỉ còn lại mỗi một mình hắn, kìm lòng không đặng mà hôn lên mặt hắn ngay tại chỗ một cái.
Lý Hoài càng ngơ ngác sững sờ, dù hoàn toàn chưa làm rõ được tình trạng hiện tại, nhưng được Nguyên Tư Trăn chủ động hôn một cái như thế, trên mặt không tự giác liền bày lên một tia đỏ ửng.
Hắn nhìn ánh mắt cười doanh doanh của Nguyên Tư Trăn, không được tự nhiên nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thánh thượng bệnh tình nguy kịch, Ngô Vương bức vua thoái vị, điện hạ từ Bồng Lai Điện ra ngoài liền chết đi, cũng may hiện tại đã sống lại, còn không quay về trong cung, hoa cúc vàng cũng tàn." Uất Trì Thiện Quang vừa kéo áo bào băng bó tay mình, vừa lành lạnh nói tiếp, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, nhưng thực sự không quá nguyện ý ở chỗ này nhìn hai người anh anh em em.
Lý Hoài lúc này mới ý thức được trong phòng còn có người ngoài, hắn liền vội vàng đứng lên, lại phát hiện không chỉ có Uất Trì Thiện Quang, còn có Mạnh Du cùng cái tên đạo sĩ gọi là Lăng Tiêu kia, liền có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Nguyên Tư Trăn lại hoàn toàn không cảm thấy có cái gì, lại lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Lý Hoài xong, mới đứng dậy dập tắc ngọn lửa trên đèn hoa sen, cất về trong tay áo.
Chỉ là khi nàng sờ đến máu bên trong đèn, không khỏi sinh lòng nghi hoặc, máu của nàng không phải đã sớm đốt hết rồi sao?
Liên tưởng mấy câu ngắn gọn của Uất Trì Thiện Quang, Lý Hoài liền lập tức liền hiểu tình hình hiện tại, càng không thể lại chậm trễ thêm nữa, hắn nhắm mắt lại vuốt vuốt mi tám còn có chút quái dị, giơ tay lên nắm lấy Tru Tà bảo kiếm bên cạnh, trầm giọng nói: "Hồi cung."
Hai chữ ngắn gọn này lại làm cho Uất Trì Thiện Quang cùng Mạnh Du như uống thuốc an thần, tất cả sầu lo khẩn trương mới rồi đều bay biến mất, đi theo sau lưng Lý Hoài liền ra khỏi phòng.
Mà Nguyên Tư Trăn thấy thế, lòng tràn đầy nghi ngờ liếc qua Lăng Tiêu chẳng biết tại sao lại ở đây, cũng liền vội vàng đi the.
Nếu thánh thượng đã muốn dùng cổ trùng làm dẫn để đoạt xá, phía sau chuyện này nhất định là một kiện công đức cực lớn, mà nàng chỉ còn thiếu một chút thôi, liền có thể công đức viên mãn, tuyệt đối không thể mất đi cơ hội tốt, hoặc để Lăng Tiêu chiếm tiên cơ.
"Ngươi sao cũng trở về rồi?" Nguyên Tư Trăn thấy Lăng Tiêu cũng đi tới, không chút biến sắc hỏi.
Lăng Tiêu thấy nàng phòng bị như thế, trong lòng buồn cười, ngữ khí trêu chọc nói: "Thật làm cho sư huynh thương tâm, mới rồi còn muốn bất chấp để cứu ngươi, hiện nay người trở về, lập tức liền đề phòng ta, xem ra trong cung không có chuyện tốt nào rồi."
"Máu kia là của ngươi?" Nguyên Tư Trăn nghe vậy liền vội vàng hỏi: "Vì sao máu của ngươi có thể làm dẫn nối tiếp sinh cơ?"
Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu càng xán lạn, hắn quơ quơ cánh tay không chút bị thương, ra hiệu đó không phải là hắn.
"Vậy là của ai?" Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp hỏi nhiều, thấy xe ngựa Lý Hoài sắp xuất phát, liền bỏ Lăng Tiêu lại tại chỗ, cực nhanh nhảy lên, thân thủ nhanh nhẹn tiến vào trong buồng xe.
Nhìn theo xe ngựa chạy về hướng hoàng cung, Lăng Tiêu lúc này mới thu lại nụ cười, giữa đêm hôm không có đến một giọt mưa, hắn giương ô giấy dầu lên, chậm rãi nhàn nhã đi bộ về hướng hắc khí kia tụ tập.
- ------------------------------------
Nếu Nguyên Tư Trăn không theo lên xe, Lý Hoài vốn cũng muốn mang nàng theo, bây giờ trí nhớ của hắn đã hoàn toàn khôi phục, cổ trùng trong đầu cũng đã bị trừ, quỷ ảnh của Thái Thượng Hoàng còn bị Tru Tà bảo kiếm chặt một đường, chưa thể đoạt xá thành công, nhất định nguyên khí đại thương, chắc hẳn là không khó đối phó, chẳng bằng cho Nguyên Tư Trăn cơ hội góp nhặt cái công đức.
Mà hắn vừa ngồi lên xe ngựa liền thấy người vọt vào, không tự giác liền cong cong khóe miệng, nhìn Nguyên Tư Trăn khẽ nói: "Cũng để cho ngươi ngửi được mùi công đức ha."
"Làm sao lại vì công đức chứ, đây không phải là muốn bảo hộ Vương Gia chu toàn sao?" Nguyên Tư Trăn trừng mắt nhìn hắn, còn nói: "Vương Gia có thể kể ta nghe lại tình hình lúc đoạt xá được không?"
"Vì sao ngươi biết được?" Lý Hoài nghe vậy nhíu mày, hắn không hề có ký ức rõ ràng với chuyện xảy ra ở Địa phủ, chỉ giống tỉnh lại liền quên mất mộng cảnh, hoàn toàn không biết Nguyên Tư Trăn không chỉ đi vớt hắn trở về, còn nhìn thấy một góc ký ức của hắn, càng suy luận ra được chuyện Lý Duyên Khánh lấy cổ độc làm dẫn, muốn đoạt xá.
Nguyên Tư Trăn lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, có chút không muốn nói cho Lý Hoài biết nàng xem ký ức hắn, chỉ nói là nàng đoán.
Bộ dáng này của nàng tất nhiên Lý Hoài nhìn ra không phải nói lời thật, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ kể ra từng chuyện phát sinh bên trong Bồng Lai Điện.
"Nói như vậy thánh thượng cũng không phải là thánh thượng, mà là Thái Thượng Hoàng?" Nguyên Tư Trăn hít vào một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới cái biện pháp trường sinh bất lão này đã bắt đầu sử dụng từ sớm, "Đây chẳng phải là văn võ cả triều cùng một đám phi tần hoàng tử bị giấu diếm nhiều năm như vậy?"
"Lúc phụ hoàng ta lên ngôi, ta còn nhỏ tuổi, nếu có thay đổi gì, ta cũng khó có thể phát giác ra được." Lý Hoài trầm tĩnh phân tích nói, mà mẹ của hắn cực kỳ thâm tình với phụ hoàng, đây cũng là vì sao bà lại nhìn ra manh mối, để lại cho hắn lá thư này.
Nguyên Tư Trăn vốn tưởng rằng chỉ là Lý Duyên Khánh tìm được một kẻ bàng môn tả đạo nhãi nhép nào đó, ai ngờ lại là một kẻ bố trí đại cục cả ba triều, nàng nắm lấy đủ loại chi tiết, có chút sợ hãi nói: "Hắn hạ cổ độc trong cơ thể mỗi một đứa con trai, định chọn đứa nào lợi hại nhất để đoạt xá, có thể nào còn tận lực tìm cớ để các ngươi đánh nhau, tựa như là...!nuôi cổ vương vậy?"
Bí pháp nuôi cổ của Vân Nam, chính là đem cổ trùng đặt vào trong một cái bình, mỗi ngày chỉ cho một chút chất dinh dưỡng, làm cho bọn chúng tự giết lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau, mãi đến khi còn một con cuối cùng.
Cứ lặp lại như thế nhiều vòng, con còn lại chính là cổ vương cực kỳ cường hãn.
Nguyên Tư Trăn nhớ tới con yêu hồ bị cổ trùng phá thể, còn có Viên Từ phương trượng ở trong lao vô duyên vô cớ hóa thành bột phấn, cùng với chuyện hắn lặng lẽ vận chuyển nữ oán thạch đến thành Trường An mà không làm kinh động bất luận kẻ nào, rồi chuyện thánh thượng còn cố ý để Lý Hoài đến Võ Xương, tranh chấp chính diện với Lý Du...!
Từ nhiều chuyện như thế, cho dù chỉ là suy đoán của nàng, nhưng nếu thật sự có vết tích người sau lưng thúc đẩy, vậy còn lẽ còn rất nhiều chỗ nàng chưa từng phát hiện đều do Lý Duyên Khánh âm thầm dẫn ra.
Đôi mắt Lý Hoài dần dần lạnh lẽo xuống, hắn đã suy đoán như vậy sớm hơn cả Nguyên Tư Trăn, hiện nay trong lòng đã rõ như gương, đối với kẻ chiếm lấy thể xác phụ hoàng hắn, hắn càng không có chút tình cảm nào, chỉ muốn diệt trừ tên đó cho thống khoái.
Nguyên Tư Trăn nhìn thần sắc hắn kiên định, nhớ tới đủ loại hiểm cảnh Lý Hoài đã trải qua trong trí nhớ hắn, nhịn không được lại đưa hai tay ôm vòng lấy eo hắn, vùi đầu vào trên hõm vai hắn.
Mà Lý Hoài không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ cảm thấy nghi hoặc, sao Nguyên Tư Trăn giống như quên mất hai người lúc trước còn giương cung bạt kiếm, mới tỉnh lại liền hôn hắn một cái, hiện nay càng thân mật đến như vậy.
Hắn nhất thời không biết đáp lại ra sao, dù cũng muốn đưa tay ôm vòng qua sau lưng nàng, nhưng lại sợ là tự mình đa tình, lại bị nàng đùa nghịch một hồi như trước.
Nguyên Tư Trăn dường như phát giác hắn chần chờ, ngẩng đầu lên cười khúc khích, lại bưng lấy mặt Lý Hoài, rướn người lên hôn một cái, hôn một chút còn chưa đủ, nàng còn nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài, nhẹ nhàng áp vào trên môi mỏng của hắn, thu hết toàn bộ bối rối cùng ngượng ngùng trong mắt hắn vào đáy mắt mình....
Bình luận facebook