Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: 26: Hoàng Lăng Có Oán
Việc này sau khi giao cho quan phủ xử lý, thành Trường An liền truyền ra không ít tin đồn nhảm nhí.
Chùa Hồng Phúc ngày xưa hương khói cường thịnh, chỉ trong một đêm lại thành nơi mọi người tránh còn không kịp.
Nguyên Tư Trăn ngày ấy đem Lữ Du Anh sợ hãi đưa về Quốc công phủ xong, vào ban đêm liền quay trở lại, lấy đèn hoa sen làm mắt trận, bày ra trận pháp xua tan oán khí mới ngăn chặn hết oán khí từ những viên đá bị phá vỡ xông ra ngoài.
Đương nhiên, lần này nàng đi đêm là có báo cho Lý Hoài.
Quan sai tổng cộng tìm từ trong hồ ra bảy mươi hai bộ thi cốt trẻ mới sinh, ngỗ tác nghiệm xong, phát hiện thời gian tử vong của mấy đứa trẻ mới sinh này chênh lệch nhau rất lớn, đứa lâu nhất còn đến hơn hai mươi năm trước.
Chỗ quỷ dị nhất là bảy mươi hai bộ thi cốt đều là nữ anh.
Những điểm nan giải này thì quan phủ đều giữ kín không nói ra, mà Nguyên Tư Trăn tất nhiên có biện pháp của nàng để biết......!
Ba ngày sau, nàng bưng một đĩa quýt nhỏ đi về hướng thư phòng của Lý Hoài, nàng dán vào trước cửa, nghe xong nghe động tĩnh bên trong, lại giơ tay gõ nhẹ lên cửa gỗ.
"Vương gia, Trăn Trăn mang đồ ăn ngon cho chàng nè." Nguyên Tư Trăn ngữ khí lấy lòng mà nói.
Thanh âm thanh lãnh của Lý Hoài từ trong thư phòng truyền đến, "Vào đi."
Vừa mở cửa, trên mặt Nguyên Tư Trăn lập tức treo lên một nụ cười nịnh nọt, gót sen nhẹ lay động mà đi đến trước mặt Lý Hoài.
"Đây là quýt ngọt từ Quỳnh Châu phải nhờ người ra roi thúc ngựa đưa tới, Vương gia mau nếm thử." Nguyên Tư Trăn lột quả quýt xong, trực tiếp đưa tới bên miệng Lý Hoài.
Lý Hoài lúc này mới buông hồ sơ vụ án trong tay xuống, nhìn múi quýt căng mịn trên ngón tay như ngọc của nàng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
"Nè." Nguyên Tư Trăn thấy hắn do dự, trực tiếp liền nhét vào trong miệng hắn.
Lý Hoài đành phải há mồm nuốt vào, môi lại không cẩn thận chạm vào ngón tay nàng, chỉ cảm thấy múi quýt trong miệng quả nhiên thơm ngọt ngon miệng.
Nguyên Tư Trăn thấy hắn hưởng thụ, lại vội vàng lột thêm một múi đút cho hắn, đưa tới trước mặt Lý Hoài, nhưng lại thấy hắn chậm chạp không mở miệng.
"A! Ta quên mất, Vương gia còn phải phun hạt ra." Nguyên Tư Trăn đưa một bàn tay khác duỗi đến trước mặt Lý Hoài, mắt cười doanh doanh mà nói: "Vương gia phun vào trên tay ta đi."
Bên tai Lý Hoài tức khắc đỏ lên, hắn chưa bao giờ được nữ tử hầu hạ như vậy, ngay cả mẫu thân hắn cùng nha hoàn cũng chưa từng như thế, Nguyên Tư Trăn vậy mà muốn hắn phun hạt ở trên tay nàng?
Hắn xem biểu tình trên mặt Nguyên Tư Trăn, không thấy chút thẹn thùng hoặc không tình nguyện nào, phảng phất việc này làm nhiều cũng quen, thầm nghĩ, thành thân xong, nam nữ đều không biết lễ nghĩa như vậy sao?
Nguyên Tư Trăn vẫn cứ giơ tay, một bộ săn sóc khả nhân, nhưng trong lòng lại nghĩ là, Lý Hoài đừng có làm ra vẻ nga! Nhanh chóng phun ra đi rồi để cho nàng còn nói chuyện cần nói!
Lý Hoài chần chờ một lát, thấy tay Nguyên Tư Trăn vẫn luôn giơ lên ở trước mặt hắn, có chút bủn rủn, lúc này mới khẽ hở môi mỏng, cẩn thận nhả cái hạt quýt dưới lưỡi vào trong bàn tay nàng.
Hắn vội vàng quay mặt đi, không muốn thấy tình cảnh này nữa, trong lòng lại thầm mắng mình, thế này còn ra thể thống gì!
Nguyên Tư Trăn nào biết trong lòng hắn loanh quanh lòng vòng, thấy công phu lấy lòng của mình đã đủ, liền nói thẳng đến chủ đề, hỏi, "Vương gia, chuyện chùa Hồng Phúc thế nào rồi vậy? Viên Từ phương trượng vẫn không nói cái gì hết à?"
Lý Hoài rầu rĩ đáp một tiếng, "Ừm." Suy nghĩ của hắn vẫn còn nằm trên cái hạt quýt vừa rồi, cảm giác khẩn trương trong lòng còn chưa áp xuống, lại thấy Nguyên Tư Trăn đưa lên múi quýt thứ hai.
Hắn duỗi tay đẩy tay Nguyên Tư Trăn trở về, thấp giọng nói: "Vương phi tự mình ăn đi."
Nguyên Tư Trăn biết nghe lời phải mà đem quả quýt nhét vào trong miệng mình, "Vậy thật kỳ quái nha, hắn lấy nhiều thi cốt nữ anh như vậy, đến tột cùng muốn làm cái gì? Quan phủ có thể định tội thế nào cho hắn đây?"
Lý Hoài nhìn cái quai hàm vừa động lại vừa động của nàng, đáp: "Định tội không khó, nhưng phải xem ý của Ngô Vương."
"Hả? Ngô Vương cảm thấy có quan hệ đến chuyện An thị đẻ non sao?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.
Lý Hoài gật gật đầu, tâm tư hoàn toàn về tới chính sự, "Hắn cho rằng Viên Từ đặt nhiều thi hài nữ anh như vậy chính là bày trận, cố tình muốn hại tánh mạng hài nhi của hắn."
Nguyên Tư Trăn nhíu mày suy tư, "Nhưng An thị không phải cũng cầu lấy Cầu Tử phù từ chùa Hồng Phúc sao?"
Lý Hoài nhạy bén nhận thấy ẩn ý trong lời nói của nàng, "Nàng cảm thấy Viên Từ vô tội?"
Nguyên Tư Trăn vội vàng xua tay, "Hiện nay xem tình trạng này, hắn tuyệt đối có dính líu gì đó.
Nhưng ta chỉ là cảm thấy, chuyện An thị đẻ non có kỳ quặc.
Vương gia cũng biết, trẻ mới sinh chưa giáng thế mà chết non, oán khí nặng nhất, nhưng ngày ấy nàng ta trượt chân đổ máu, ta lại không thấy được một tia oán khí nào."
Lý Hoài nghe vậy cũng lạnh mặt, hắn rũ mắt thấp giọng nói, "Có lẽ nàng ta không phải là có thai."
"Vậy......" Nguyên Tư Trăn kinh ngạc, nàng hoàn toàn chưa từng suy nghĩ về phương diện này.
"Mấy thủ đoạn tranh sủng trong cung, tới tới lui lui cũng chỉ như vậy, chẳng có gì lạ." Lý Hoài nhàn nhạt nói.
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, không đem suy đoán trong lòng mình nói cho Lý Hoài.
Lúc trước nàng đã nghĩ là, có lẽ là có cái gì đó làm thai nhi kia cam tâm tình nguyện chết đi......!
"Quan phủ không định bẻ luôn hoa sen chín đế đi hở?" Nguyên Tư Trăn hỏi tiếp, duỗi tay lại lột cho hắn một múi quýt, trên mặt vẫn là cười ngâm ngâm.
Lý Hoài lúc này mới cảm thấy biểu tình nàng có chút quái dị, hình như là có dụng ý khác.
Chẳng lẽ đem quýt đến đút hắn là muốn đòi cái gì? Còn muốn lấy lệnh bài của hắn hay sao?
Hắn không nghĩ tới chính là, mục đích của Nguyên Tư Trăn chính là những tin tức mà hắn không để ý lắm.
"Tự nhiên sẽ không, hoa sen chín đế là điềm lành." Lý Hoài đánh giá thần sắc của nàng, đáp.
"Vậy chín cái tượng đá la sát thì sao? Vẫn là không đập ra hở?" Nguyên Tư Trăn lưu ý đến ánh mắt Lý Hoài, liền nháy mắt nhìn thẳng hắn.
Lý Hoài vừa chạm vào ánh mắt nàng, liền xoay đầu nhìn về đống hồ sơ trên bàn, "Tượng đá la sát cứng rắn lắm, có lẽ cũng không giấu thi hài, hoà thượng trong chùa Hồng Phúc cũng nói, xác thật là dùng để che chở hoa sen."
"Thì ra là thế." Nguyên Tư Trăn châm chước những tin tức lấy được từ Lý Hoài, thầm nghĩ việc này cứ như vậy mà chấm dứt hay sao?
Chỉ là nàng còn chưa suy nghĩ ra, Viên Từ vì sao phải làm như vậy, còn có oán linh tối ngày đó đi theo nàng, có phải nó cũng là oán khí trong số thi cốt đứa trẻ sơ sinh đó mà đến......!
"Ngày mai chúng ta đi hoàng lăng bái tế mẫu thân." Suy nghĩ Nguyên Tư Trăn bị thanh âm thanh lãnh bên tai cắt ngang.
Nàng vừa định hỏi vì sao, bỗng nhiên nhớ tới Lữ Du Anh đã từng nói với nàng, ngày kỵ của mẫu thân Lý Hoài cũng ở ngay trước sinh thần hắn mấy ngày, bởi vậy sau khi Lữ quý phi chết, Lý Hoài không còn mừng sinh thần nữa.
"Ta biết rồi." Nguyên Tư Trăn đáp, trong lòng không hề có chút kiên nhẫn muốn ứng phó lễ nghi phiền phức này, nhưng lại cảm thấy mình tuy là Vương phi giả đi, cũng phải thay người tẫn tẫn hiếu tâm một chút mới đúng.
Huống hồ trong hoàng lăng đều chôn những cung phi hoàng tử, dính dáng đến hoàng quyền tranh đấu, không tránh được có chút yêu tà oan hồn, thật là nơi thuận tiện tích góp công đức! Đây cũng là nguyên do nàng muốn cái thân phận Vương phi này, đạo sĩ bình thường làm sao được vào mấy chỗ cấm địa như vậy được!
- ------------------------------------
"Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——"
Lão thái giám thủ vệ hoàng lăng dùng sức đập đập về phía cái ván cửa cứng đầu, lẩm bẩm: "Động cái gì mà động! Chết thì cũng đã chết rồi, còn không ngừng nghỉ!"
Tiểu thái giám đứng bên cạnh hắn sửng sốt, lập tức lông tơ dựng ngược, run giọng nói, "Cái gì...!Thứ gì......"
Lão thái giám không để bụng mà nói: "Cửa này lâu ngày cũng rỉ sét bản lề rồi, gió thổi cũng kêu kẽo kẹt lẽo kẹt."
"Hô." Tiểu thái giám thở phào một hơi, "Vậy là tốt rồi, còn tưởng......"
"Thứ không tiến bộ! Chúng ta trông coi hoàng lăng, nếu thực sự có thứ gì dơ bẩn, chẳng lẽ còn sợ hay sao?" Lão thái giám nổi giận nói.
"Gia gia giáo huấn thật đúng!" Tiểu thái giám vội vàng dập đầu xin tha.
"Đi lau bài vị cẩn thận đi! Cố gắng luyện lá gan của ngươi lên! Đúng rồi, đặc biệt là bài vị Lữ quý phi, Tấn Vương điện hạ chắc cũng sắp tới rồi." Lão thái giám híp mắt phân phó nói.
Nguyên Tư Trăn hôm nay một thân y phục màu nhạt, trên đầu cũng không mang bất luận trang sức gì, nàng xuống xe ngựa, một đường theo sát sau lưng Lý Hoài, bước vào hoàng lăng chưa bao giờ đặt chân đến.
Cái hoàng lăng này đều chôn những hậu phi có con nối dõi, hậu phi nào cả đời không có con, thì không có tư cách táng ở bên trong hoàng lăng.
Ngoại trừ như vậy, còn có mấy hoàng tử công chúa vị thành niên, chưa kiến phủ hoặc chưa gả chồng đã chết yểu, cũng theo như mẫu thân mình, chôn ở chỗ này.
Nguyên Tư Trăn tiến vào hoàng lăng, liền phát giác này bố cục hay phương vị trong này, còn có bích hoạ thạch thú, đều có bút tích của Đạo gia.
Nói vậy người tu sửa hoàng lăng cũng biết nơi này cần phải phòng chút yêu tà.
"Tấn Vương, Tấn Vương phi, mời theo nô tài vào trong." Lão thái giám dẫn hai người bọn họ đi về phía Đông Nam hoàng lăng, nơi chôn Lữ quý phi.
Lữ quý phi khi còn sống trên đời cũng coi như được thánh sủng, mẫu gia lại là Tần quốc công phủ, còn sinh được Tam hoàng tử Lý Hoài, mộ bia cũng được xây hoành tráng, đẹp đẽ quý giá, cực kỳ chương hiển thân phận.
Lý Hoài cùng Nguyên Tư Trăn mỗi người quỳ gối trên đệm hương bồ, hướng bài vị khấu đầu mấy cái, sau đó thắp nén hương.
Sau một phen bái tế theo quy củ xong, Lý Hoài bảo hạ thân đi theo lui ra, móc từ trong lòng ra một quyển kinh Phật chép tay, lấy từng tấm một mà bỏ vào chậu than đồng đốt.
Ánh lửa chiếu vào trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, nhìn có vẻ như có đầy bụng tâm sự, muốn nói cho mẫu thân của hắn nghe vào lúc này.
Nguyên Tư Trăn dù chưa gặp mẫu thân của Lý Hoài, nhưng thấy tướng mạo Lý Hoài xuất chúng như vậy, chắc Lữ quý phi cũng là một mỹ nữ nhan sắc khuynh thành, đáng tiếc là bà đi sớm, không thể nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của nhi tử mình.
Nghĩ đến chuyện này, Nguyên Tư Trăn hiếm khi cảm thấy trong lòng dâng lên một tia áy náy, nàng thầm khấn trong lòng, sau khi mình đạt được công đức viên mãn, nhất định sẽ không dây dưa chiếm lấy vị trí Vương phi này, đến lúc đó nhi tử người có thể cưới một vị Vương phi thật, sinh một đứa tiểu tử béo tốt cho người xem!
"Hô ——"
Nguyên Tư Trăn mới vừa nới xong lời này ở trong lòng, liền cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới, làm cho đám cờ vàng đang treo chợt bay phất phới.
Nàng hồ nghi nhìn về phía gió thổi đến, thầm nghĩ đừng nói là Lữ quý phi thổi oán khí đi......!
Nhưng ngay sau đó nàng liền tự giễu nghĩ, đây là mình làm chuyện trái với lương tâm, sợ mẫu thân người ta tới tính sổ! Nhưng nói đi nói lại, nàng cũng không thể xem như làm chuyện trái với lương tâm, rõ ràng là Lý Hoài hố nàng trước mà!
"Hô ——"
Lại tới nữa?
Nguyên Tư Trăn vừa định ngẩng đầu, bỗng nhiên trong lòng rùng mình, nàng cảm giác được những chỗ cơn gió này thổi qua đều dâng lên oán khí rất nặng.
.
ngôn tình hoàn
Lý Hoài hoá xong kinh Phật, vừa định xoay người cùng Nguyên Tư Trăn nói chuyện, liền thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng nhìn về bên trái, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Nguyên Tư Trăn che trước người Lý Hoài, từ trong tay áo móc ra đèn hoa sen, như lâm đại địch mà nói: "Vương gia đứng sau ta đi."
Lý Hoài nhìn về phương hướng nàng đang nhìn chằm chằm, phương vị kia có một hai ngôi mộ phi tần, cũng không thấy cái gì kỳ dị.
Nhưng cái hắn không nhìn thấy chính là, bên cạnh một ngôi mộ trong đó, oán khí dày đặc tụ thành một cụm, phủ phục trên mặt đất, nhìn dáng vẻ lại giống như một đứa trẻ sơ sinh mới vừa oe oe cất tiếng khóc chào đời.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn trầm xuống, ngoại hình con oán linh này cũng có chút tương tự với con ở bên ngoài chùa Hồng Phúc lần trước, nhưng oán khí lại nặng hơn nhiều, sợ là có hơi khó đối phó.
Con oán linh kia vụng về dùng cả tứ chi bò thẳng tắp lại hướng hai người.
Nguyên Tư Trăn không chút do dự mà thổi bùng lên ngọn lửa trong đèn hoa sen, nhanh chóng niệm pháp quyết, lại thổi một cái vào ngọn lửa bên trong ngọn đèn dầu.
Chỗ có oán linh lập tức bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, nhưng không trong chốc lát, ngọn lửa liền biến mất không thấy nữa.
Nguyên Tư Trăn thấy ngọn lửa tím không thể thu được oán linh, vội vàng tìm kiếm tung tích oán linh khắp nơi, ai ngờ mới vừa quay đầu, lại thấy oán linh kia đang ghé vào đầu vai Lý Hoài, đôi mắt đỏ bừng đang trừng trừng nhìn nàng như đang khiêu khích.
Tuy Lý Hoài không thấy được oán linh, nhưng cũng cảm thấy đầu vai chợt lạnh, theo bản năng quay đầu đi xem, ai ngờ Nguyên Tư Trăn lại duỗi tay xoay mặt hắn về phía trước, một tay khác thẳng tắp đập vào sau vai hắn.
"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Lý Hoài thấy nàng như vậy, liền biết chắc chắn có chuyện không tầm thường, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra, không khỏi trong lòng nôn nóng.
Nguyên Tư Trăn lần này dùng tay bóp tan oán linh, nhưng oán khí từ khe hở ngón tay nàng chuồn ra, lại không thấy bóng dáng, nàng ghét bỏ mà giũ giũ oán khí dính lên tay, nhíu mày nói: "Lại có một con oán linh như con bên ngoài chùa Hồng Phúc xuất hiện!".
Chùa Hồng Phúc ngày xưa hương khói cường thịnh, chỉ trong một đêm lại thành nơi mọi người tránh còn không kịp.
Nguyên Tư Trăn ngày ấy đem Lữ Du Anh sợ hãi đưa về Quốc công phủ xong, vào ban đêm liền quay trở lại, lấy đèn hoa sen làm mắt trận, bày ra trận pháp xua tan oán khí mới ngăn chặn hết oán khí từ những viên đá bị phá vỡ xông ra ngoài.
Đương nhiên, lần này nàng đi đêm là có báo cho Lý Hoài.
Quan sai tổng cộng tìm từ trong hồ ra bảy mươi hai bộ thi cốt trẻ mới sinh, ngỗ tác nghiệm xong, phát hiện thời gian tử vong của mấy đứa trẻ mới sinh này chênh lệch nhau rất lớn, đứa lâu nhất còn đến hơn hai mươi năm trước.
Chỗ quỷ dị nhất là bảy mươi hai bộ thi cốt đều là nữ anh.
Những điểm nan giải này thì quan phủ đều giữ kín không nói ra, mà Nguyên Tư Trăn tất nhiên có biện pháp của nàng để biết......!
Ba ngày sau, nàng bưng một đĩa quýt nhỏ đi về hướng thư phòng của Lý Hoài, nàng dán vào trước cửa, nghe xong nghe động tĩnh bên trong, lại giơ tay gõ nhẹ lên cửa gỗ.
"Vương gia, Trăn Trăn mang đồ ăn ngon cho chàng nè." Nguyên Tư Trăn ngữ khí lấy lòng mà nói.
Thanh âm thanh lãnh của Lý Hoài từ trong thư phòng truyền đến, "Vào đi."
Vừa mở cửa, trên mặt Nguyên Tư Trăn lập tức treo lên một nụ cười nịnh nọt, gót sen nhẹ lay động mà đi đến trước mặt Lý Hoài.
"Đây là quýt ngọt từ Quỳnh Châu phải nhờ người ra roi thúc ngựa đưa tới, Vương gia mau nếm thử." Nguyên Tư Trăn lột quả quýt xong, trực tiếp đưa tới bên miệng Lý Hoài.
Lý Hoài lúc này mới buông hồ sơ vụ án trong tay xuống, nhìn múi quýt căng mịn trên ngón tay như ngọc của nàng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
"Nè." Nguyên Tư Trăn thấy hắn do dự, trực tiếp liền nhét vào trong miệng hắn.
Lý Hoài đành phải há mồm nuốt vào, môi lại không cẩn thận chạm vào ngón tay nàng, chỉ cảm thấy múi quýt trong miệng quả nhiên thơm ngọt ngon miệng.
Nguyên Tư Trăn thấy hắn hưởng thụ, lại vội vàng lột thêm một múi đút cho hắn, đưa tới trước mặt Lý Hoài, nhưng lại thấy hắn chậm chạp không mở miệng.
"A! Ta quên mất, Vương gia còn phải phun hạt ra." Nguyên Tư Trăn đưa một bàn tay khác duỗi đến trước mặt Lý Hoài, mắt cười doanh doanh mà nói: "Vương gia phun vào trên tay ta đi."
Bên tai Lý Hoài tức khắc đỏ lên, hắn chưa bao giờ được nữ tử hầu hạ như vậy, ngay cả mẫu thân hắn cùng nha hoàn cũng chưa từng như thế, Nguyên Tư Trăn vậy mà muốn hắn phun hạt ở trên tay nàng?
Hắn xem biểu tình trên mặt Nguyên Tư Trăn, không thấy chút thẹn thùng hoặc không tình nguyện nào, phảng phất việc này làm nhiều cũng quen, thầm nghĩ, thành thân xong, nam nữ đều không biết lễ nghĩa như vậy sao?
Nguyên Tư Trăn vẫn cứ giơ tay, một bộ săn sóc khả nhân, nhưng trong lòng lại nghĩ là, Lý Hoài đừng có làm ra vẻ nga! Nhanh chóng phun ra đi rồi để cho nàng còn nói chuyện cần nói!
Lý Hoài chần chờ một lát, thấy tay Nguyên Tư Trăn vẫn luôn giơ lên ở trước mặt hắn, có chút bủn rủn, lúc này mới khẽ hở môi mỏng, cẩn thận nhả cái hạt quýt dưới lưỡi vào trong bàn tay nàng.
Hắn vội vàng quay mặt đi, không muốn thấy tình cảnh này nữa, trong lòng lại thầm mắng mình, thế này còn ra thể thống gì!
Nguyên Tư Trăn nào biết trong lòng hắn loanh quanh lòng vòng, thấy công phu lấy lòng của mình đã đủ, liền nói thẳng đến chủ đề, hỏi, "Vương gia, chuyện chùa Hồng Phúc thế nào rồi vậy? Viên Từ phương trượng vẫn không nói cái gì hết à?"
Lý Hoài rầu rĩ đáp một tiếng, "Ừm." Suy nghĩ của hắn vẫn còn nằm trên cái hạt quýt vừa rồi, cảm giác khẩn trương trong lòng còn chưa áp xuống, lại thấy Nguyên Tư Trăn đưa lên múi quýt thứ hai.
Hắn duỗi tay đẩy tay Nguyên Tư Trăn trở về, thấp giọng nói: "Vương phi tự mình ăn đi."
Nguyên Tư Trăn biết nghe lời phải mà đem quả quýt nhét vào trong miệng mình, "Vậy thật kỳ quái nha, hắn lấy nhiều thi cốt nữ anh như vậy, đến tột cùng muốn làm cái gì? Quan phủ có thể định tội thế nào cho hắn đây?"
Lý Hoài nhìn cái quai hàm vừa động lại vừa động của nàng, đáp: "Định tội không khó, nhưng phải xem ý của Ngô Vương."
"Hả? Ngô Vương cảm thấy có quan hệ đến chuyện An thị đẻ non sao?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.
Lý Hoài gật gật đầu, tâm tư hoàn toàn về tới chính sự, "Hắn cho rằng Viên Từ đặt nhiều thi hài nữ anh như vậy chính là bày trận, cố tình muốn hại tánh mạng hài nhi của hắn."
Nguyên Tư Trăn nhíu mày suy tư, "Nhưng An thị không phải cũng cầu lấy Cầu Tử phù từ chùa Hồng Phúc sao?"
Lý Hoài nhạy bén nhận thấy ẩn ý trong lời nói của nàng, "Nàng cảm thấy Viên Từ vô tội?"
Nguyên Tư Trăn vội vàng xua tay, "Hiện nay xem tình trạng này, hắn tuyệt đối có dính líu gì đó.
Nhưng ta chỉ là cảm thấy, chuyện An thị đẻ non có kỳ quặc.
Vương gia cũng biết, trẻ mới sinh chưa giáng thế mà chết non, oán khí nặng nhất, nhưng ngày ấy nàng ta trượt chân đổ máu, ta lại không thấy được một tia oán khí nào."
Lý Hoài nghe vậy cũng lạnh mặt, hắn rũ mắt thấp giọng nói, "Có lẽ nàng ta không phải là có thai."
"Vậy......" Nguyên Tư Trăn kinh ngạc, nàng hoàn toàn chưa từng suy nghĩ về phương diện này.
"Mấy thủ đoạn tranh sủng trong cung, tới tới lui lui cũng chỉ như vậy, chẳng có gì lạ." Lý Hoài nhàn nhạt nói.
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, không đem suy đoán trong lòng mình nói cho Lý Hoài.
Lúc trước nàng đã nghĩ là, có lẽ là có cái gì đó làm thai nhi kia cam tâm tình nguyện chết đi......!
"Quan phủ không định bẻ luôn hoa sen chín đế đi hở?" Nguyên Tư Trăn hỏi tiếp, duỗi tay lại lột cho hắn một múi quýt, trên mặt vẫn là cười ngâm ngâm.
Lý Hoài lúc này mới cảm thấy biểu tình nàng có chút quái dị, hình như là có dụng ý khác.
Chẳng lẽ đem quýt đến đút hắn là muốn đòi cái gì? Còn muốn lấy lệnh bài của hắn hay sao?
Hắn không nghĩ tới chính là, mục đích của Nguyên Tư Trăn chính là những tin tức mà hắn không để ý lắm.
"Tự nhiên sẽ không, hoa sen chín đế là điềm lành." Lý Hoài đánh giá thần sắc của nàng, đáp.
"Vậy chín cái tượng đá la sát thì sao? Vẫn là không đập ra hở?" Nguyên Tư Trăn lưu ý đến ánh mắt Lý Hoài, liền nháy mắt nhìn thẳng hắn.
Lý Hoài vừa chạm vào ánh mắt nàng, liền xoay đầu nhìn về đống hồ sơ trên bàn, "Tượng đá la sát cứng rắn lắm, có lẽ cũng không giấu thi hài, hoà thượng trong chùa Hồng Phúc cũng nói, xác thật là dùng để che chở hoa sen."
"Thì ra là thế." Nguyên Tư Trăn châm chước những tin tức lấy được từ Lý Hoài, thầm nghĩ việc này cứ như vậy mà chấm dứt hay sao?
Chỉ là nàng còn chưa suy nghĩ ra, Viên Từ vì sao phải làm như vậy, còn có oán linh tối ngày đó đi theo nàng, có phải nó cũng là oán khí trong số thi cốt đứa trẻ sơ sinh đó mà đến......!
"Ngày mai chúng ta đi hoàng lăng bái tế mẫu thân." Suy nghĩ Nguyên Tư Trăn bị thanh âm thanh lãnh bên tai cắt ngang.
Nàng vừa định hỏi vì sao, bỗng nhiên nhớ tới Lữ Du Anh đã từng nói với nàng, ngày kỵ của mẫu thân Lý Hoài cũng ở ngay trước sinh thần hắn mấy ngày, bởi vậy sau khi Lữ quý phi chết, Lý Hoài không còn mừng sinh thần nữa.
"Ta biết rồi." Nguyên Tư Trăn đáp, trong lòng không hề có chút kiên nhẫn muốn ứng phó lễ nghi phiền phức này, nhưng lại cảm thấy mình tuy là Vương phi giả đi, cũng phải thay người tẫn tẫn hiếu tâm một chút mới đúng.
Huống hồ trong hoàng lăng đều chôn những cung phi hoàng tử, dính dáng đến hoàng quyền tranh đấu, không tránh được có chút yêu tà oan hồn, thật là nơi thuận tiện tích góp công đức! Đây cũng là nguyên do nàng muốn cái thân phận Vương phi này, đạo sĩ bình thường làm sao được vào mấy chỗ cấm địa như vậy được!
- ------------------------------------
"Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——"
Lão thái giám thủ vệ hoàng lăng dùng sức đập đập về phía cái ván cửa cứng đầu, lẩm bẩm: "Động cái gì mà động! Chết thì cũng đã chết rồi, còn không ngừng nghỉ!"
Tiểu thái giám đứng bên cạnh hắn sửng sốt, lập tức lông tơ dựng ngược, run giọng nói, "Cái gì...!Thứ gì......"
Lão thái giám không để bụng mà nói: "Cửa này lâu ngày cũng rỉ sét bản lề rồi, gió thổi cũng kêu kẽo kẹt lẽo kẹt."
"Hô." Tiểu thái giám thở phào một hơi, "Vậy là tốt rồi, còn tưởng......"
"Thứ không tiến bộ! Chúng ta trông coi hoàng lăng, nếu thực sự có thứ gì dơ bẩn, chẳng lẽ còn sợ hay sao?" Lão thái giám nổi giận nói.
"Gia gia giáo huấn thật đúng!" Tiểu thái giám vội vàng dập đầu xin tha.
"Đi lau bài vị cẩn thận đi! Cố gắng luyện lá gan của ngươi lên! Đúng rồi, đặc biệt là bài vị Lữ quý phi, Tấn Vương điện hạ chắc cũng sắp tới rồi." Lão thái giám híp mắt phân phó nói.
Nguyên Tư Trăn hôm nay một thân y phục màu nhạt, trên đầu cũng không mang bất luận trang sức gì, nàng xuống xe ngựa, một đường theo sát sau lưng Lý Hoài, bước vào hoàng lăng chưa bao giờ đặt chân đến.
Cái hoàng lăng này đều chôn những hậu phi có con nối dõi, hậu phi nào cả đời không có con, thì không có tư cách táng ở bên trong hoàng lăng.
Ngoại trừ như vậy, còn có mấy hoàng tử công chúa vị thành niên, chưa kiến phủ hoặc chưa gả chồng đã chết yểu, cũng theo như mẫu thân mình, chôn ở chỗ này.
Nguyên Tư Trăn tiến vào hoàng lăng, liền phát giác này bố cục hay phương vị trong này, còn có bích hoạ thạch thú, đều có bút tích của Đạo gia.
Nói vậy người tu sửa hoàng lăng cũng biết nơi này cần phải phòng chút yêu tà.
"Tấn Vương, Tấn Vương phi, mời theo nô tài vào trong." Lão thái giám dẫn hai người bọn họ đi về phía Đông Nam hoàng lăng, nơi chôn Lữ quý phi.
Lữ quý phi khi còn sống trên đời cũng coi như được thánh sủng, mẫu gia lại là Tần quốc công phủ, còn sinh được Tam hoàng tử Lý Hoài, mộ bia cũng được xây hoành tráng, đẹp đẽ quý giá, cực kỳ chương hiển thân phận.
Lý Hoài cùng Nguyên Tư Trăn mỗi người quỳ gối trên đệm hương bồ, hướng bài vị khấu đầu mấy cái, sau đó thắp nén hương.
Sau một phen bái tế theo quy củ xong, Lý Hoài bảo hạ thân đi theo lui ra, móc từ trong lòng ra một quyển kinh Phật chép tay, lấy từng tấm một mà bỏ vào chậu than đồng đốt.
Ánh lửa chiếu vào trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, nhìn có vẻ như có đầy bụng tâm sự, muốn nói cho mẫu thân của hắn nghe vào lúc này.
Nguyên Tư Trăn dù chưa gặp mẫu thân của Lý Hoài, nhưng thấy tướng mạo Lý Hoài xuất chúng như vậy, chắc Lữ quý phi cũng là một mỹ nữ nhan sắc khuynh thành, đáng tiếc là bà đi sớm, không thể nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của nhi tử mình.
Nghĩ đến chuyện này, Nguyên Tư Trăn hiếm khi cảm thấy trong lòng dâng lên một tia áy náy, nàng thầm khấn trong lòng, sau khi mình đạt được công đức viên mãn, nhất định sẽ không dây dưa chiếm lấy vị trí Vương phi này, đến lúc đó nhi tử người có thể cưới một vị Vương phi thật, sinh một đứa tiểu tử béo tốt cho người xem!
"Hô ——"
Nguyên Tư Trăn mới vừa nới xong lời này ở trong lòng, liền cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới, làm cho đám cờ vàng đang treo chợt bay phất phới.
Nàng hồ nghi nhìn về phía gió thổi đến, thầm nghĩ đừng nói là Lữ quý phi thổi oán khí đi......!
Nhưng ngay sau đó nàng liền tự giễu nghĩ, đây là mình làm chuyện trái với lương tâm, sợ mẫu thân người ta tới tính sổ! Nhưng nói đi nói lại, nàng cũng không thể xem như làm chuyện trái với lương tâm, rõ ràng là Lý Hoài hố nàng trước mà!
"Hô ——"
Lại tới nữa?
Nguyên Tư Trăn vừa định ngẩng đầu, bỗng nhiên trong lòng rùng mình, nàng cảm giác được những chỗ cơn gió này thổi qua đều dâng lên oán khí rất nặng.
.
ngôn tình hoàn
Lý Hoài hoá xong kinh Phật, vừa định xoay người cùng Nguyên Tư Trăn nói chuyện, liền thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng nhìn về bên trái, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Nguyên Tư Trăn che trước người Lý Hoài, từ trong tay áo móc ra đèn hoa sen, như lâm đại địch mà nói: "Vương gia đứng sau ta đi."
Lý Hoài nhìn về phương hướng nàng đang nhìn chằm chằm, phương vị kia có một hai ngôi mộ phi tần, cũng không thấy cái gì kỳ dị.
Nhưng cái hắn không nhìn thấy chính là, bên cạnh một ngôi mộ trong đó, oán khí dày đặc tụ thành một cụm, phủ phục trên mặt đất, nhìn dáng vẻ lại giống như một đứa trẻ sơ sinh mới vừa oe oe cất tiếng khóc chào đời.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn trầm xuống, ngoại hình con oán linh này cũng có chút tương tự với con ở bên ngoài chùa Hồng Phúc lần trước, nhưng oán khí lại nặng hơn nhiều, sợ là có hơi khó đối phó.
Con oán linh kia vụng về dùng cả tứ chi bò thẳng tắp lại hướng hai người.
Nguyên Tư Trăn không chút do dự mà thổi bùng lên ngọn lửa trong đèn hoa sen, nhanh chóng niệm pháp quyết, lại thổi một cái vào ngọn lửa bên trong ngọn đèn dầu.
Chỗ có oán linh lập tức bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, nhưng không trong chốc lát, ngọn lửa liền biến mất không thấy nữa.
Nguyên Tư Trăn thấy ngọn lửa tím không thể thu được oán linh, vội vàng tìm kiếm tung tích oán linh khắp nơi, ai ngờ mới vừa quay đầu, lại thấy oán linh kia đang ghé vào đầu vai Lý Hoài, đôi mắt đỏ bừng đang trừng trừng nhìn nàng như đang khiêu khích.
Tuy Lý Hoài không thấy được oán linh, nhưng cũng cảm thấy đầu vai chợt lạnh, theo bản năng quay đầu đi xem, ai ngờ Nguyên Tư Trăn lại duỗi tay xoay mặt hắn về phía trước, một tay khác thẳng tắp đập vào sau vai hắn.
"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Lý Hoài thấy nàng như vậy, liền biết chắc chắn có chuyện không tầm thường, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra, không khỏi trong lòng nôn nóng.
Nguyên Tư Trăn lần này dùng tay bóp tan oán linh, nhưng oán khí từ khe hở ngón tay nàng chuồn ra, lại không thấy bóng dáng, nàng ghét bỏ mà giũ giũ oán khí dính lên tay, nhíu mày nói: "Lại có một con oán linh như con bên ngoài chùa Hồng Phúc xuất hiện!".