Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-596
Chương 597: Thần kỳ lắm sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nghe anh nói, chuyện này không liên quan đến em.”
Phó Cẩm Hành nói lớn.
Dường như không nghe thấy lời hắn nói, cơ thể Mạnh Tri Ngư không ngừng run rẩy, sắc mặt tái mét, nước mắt và nước mũi thi nhau trào ra.
“Giết người rồi... có người chết rồi...” Cô lặp đi lặp lại mấy chữ đó, đôi mắt đã mất đi tiêu cự, trống rỗng nhìn về phía trước. Cho dù Phó Cẩm Hành đã tháo dây trói ra, Mạnh Tri Ngư vẫn duy trì tư thế cũ, hai tay cứng đờ trước ngực. Phó Cẩm Hành không biết làm sao, chỉ đành để cổ ngồi lên giường trước. Hắn đi kiểm tra thi thể Minh Duệ Tư và A Hải, tâm trạng có chút phức tạp.
“Không ngờ cậu lại có thể ra tay được.” Phó Cẩm Hành đứng dậy, đi tới bên cạnh Minh Duệ Viễn, lạnh lùng nói. Minh Duệ Tư trủng bốn phát súng, đạn gần như bắn nát trái tim “hắn”, máu tươi đầy đất.
“Hắn” chết trong tay đứa con trai mình cùng chiều yêu thương nhất, ngay cả lúc chết, “hắn” vẫn mỉm cười.
“Anh có tư cách gì chế giễu tôi? Tôi không có lựa chọn! Là anh ép tôi, là anh!” Cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng tìm lại được thần trí, cơ thể cậu ta run lên, gào thét với Phó Cẩm Hành. Cậu ta như vừa mới tỉnh mộng, hình như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ, làm người ta hốt hoảng. Đến tận giờ phút này, nhìn thấy thi thể của Minh Duệ Tư và A Hải, Minh Duệ Viễn mới tin mình thật sự đã nổ súng! “Không có ai ép cậu cả, đây là lựa chọn của cậu, người khác chỉ cung cấp cho cậu một cơ hội! Huống hồ, người đưa súng cho cậu cũng không phải là tôi!”
Phó Cẩm Hành dùng ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm cậu ta.
Minh Duệ Viễn bần thần.
Tay cậu ta vẫn hơi run, là một người bình thường, thậm chí là một người chưa đến tuổi trưởng thành, Minh Duệ Viễn không thể không sợ hãi.
Ngay vừa rồi, cậu ta được thông báo có thể rời khỏi trại tạm giam.
Minh Duệ Viễn còn tưởng là mình ở nơi này lâu quá nên bị nghe nhầm.
Ngay sau đó, Minh Đạt đứng ở trước mặt cậu ta.
Từ nhỏ đến lớn, số lần Minh Duệ Viễn và Minh Đạt gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc còn bé, cậu ta căn bản không nhớ được. Mấy năm gần đây, cuối cùng cậu ta cũng có chút ấn tượng với Minh Đạt.
“Ba... ba!”
Minh Duệ Viễn buột miệng gọi.
Sau khi gọi xong, cậu ta mới ý thức được người đàn ông trước mặt này không phải là cha ruột của mình. Đối với cách gọi cùng với phản ứng sau đó của cậu ta, Minh Đạt không để tâm. Thời gian có hạn, ông ta đưa ngay một lựa chọn ra trước mặt Minh Duệ Viễn. Là sống, hay chết. Nếu như muốn mình sống, vậy thì phải khiến Minh Duệ Tư chết. Sau đó, ông ta đưa cho Minh Duệ Viễn một khẩu súng, bảo người đưa cậu ta đến. “Cậu dùng hành động thực tế đưa ra lựa chọn, không phải sao?” Phó Cẩm Hành nhìn cậu ta, lại nhìn Minh Duệ Tư ngã dưới đất, hắn ngồi xuống, giơ tay vuốt mắt cho “hắn”. “Nhìn thấy chưa, cho dù chết ở trong lòng cậu, cậu ta vẫn thỏa mãn, cậu ta chỉ hy vọng cậu sống thật tốt.” Phó Cẩm Hành thở dài một tiếng, u ám nói. “Im miệng! Anh im miệng! Nếu như không phải là anh muốn giết tôi, bà ấy cũng sẽ không chết! Đều tại anh, tại anh!” Minh Duệ Viễn gào lên như nổi điên, còn giơ tay lên định dùng súng uy hiếp Phó Cẩm Hành. “Cậu có thể thử xem cậu nhanh hay là tay súng bắn tỉa bên ngoài nhanh hơn? Cậu tưởng là Minh Đạt sẽ yên tâm để cậu đến đây một mình à? A Hải trúng đạn thế nào, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?”
Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không lui về phía sau một bước, cố ý nhường chỗ. Cách hai người bọn họ không xa chính là cửa sổ, cửa sổ là do Phó Cẩm Hành mở ra từ trước.
Có thể nói, ngay từ đầu, hắn đã đánh cược một ván lớn rồi.
Ai cũng không thể ngờ, cuộc điện thoại Phó Cẩm Hành gọi khi đó là gọi cho Minh Đạt, mà không phải là thuộc hạ của mình. Hắn chưa từng muốn khiến Minh Duệ Tư bỏ mạng tại chỗ, chỉ muốn để bọn họ tự cắn nhau, mình nhân cơ hội thoát thân thôi. Điều duy nhất Cẩm Hành không tính đến, chính là sự nhẫn tâm của Minh Duệ Viễn.
Tiếng súng liên tục cuối cùng cũng khiến bệnh viện cảnh giác, không lâu sau, có người chạy đến.
Cục diện hỗn loạn này, đương nhiên có người của Minh Đạt phái tới xử lý. “Anh là bác sĩ à? Rốt cuộc cậu ta bị bệnh gì thế?” Phó Cẩm Hành chỉ Minh Duệ Tư hỏi.
Bác sĩ đó do dự: “Vừa mới kiểm tra, tạm thời vẫn chưa xác định kết quả...”
Hắn lạnh lùng ngắt lời: “Chưa xác định kết quả, ít nhất cũng có suy đoán đúng không? Nếu không, các người sắp xếp nhiều xét nghiệm như vậy, không phải là lừa tiền à?”
Nghe Phó Cẩm Hành nói thế, Minh Duệ Viễn vô cùng kinh ngạc.
Lúc này cậu ta mới nhớ ra, đây là bệnh viện.
Minh Duệ Tư sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ hắn” bị bệnh? Bác sĩ vội vàng giải thích: “Không, không phải! Chúng tôi bước đầu nghi ngờ anh ta... anh ta bị ung thư đường ruột... hơn nữa rất có thể đã là giai đoạn cuối rồi...” Đáp án này nằm trong dự liệu của Phó Cẩm Hành. Minh Duệ Viễn ngây người: “Ung... ung thư? Anh nói anh ấy' bị ung thư...” Phó Cẩm Hành không quan tâm đến cậu ta nữa, đi qua bể Mạnh Tri Ngư ngồi ở trên giường lên, quay đầu rời đi.
Chuyện còn lại không liên quan đến hắn. Còn giữa Minh Duệ Viễn và Minh Đạt sẽ có hiệp định gì, đó là chuyện của bọn họ. Phó Cẩm Hành tin, Minh Đạt sẽ không dễ dàng từ bỏ việc trả thù. Minh Duệ Tư chết, đối với ông ta mà nói, không phải là chuyện lớn. Bởi vì Minh Duệ Viễn sẽ nhanh chóng biến thành Minh Duệ Tư thứ hai, tiếp tục bán mạng cho ông ta. “Đừng sợ, chúng ta về nhà thôi.” Nhận ra cô gái trong lòng đang run lẩy bẩy, Phó Cẩm Hành dịu dàng nói, bể cố lên xe. Sau khi về nhà không lâu, Mạnh Tri Ngư lên cơn sốt.
Tình hình của cô rất không ổn, uống thuốc hạ sốt nhưng gần như không có bất cứ tác dụng gì, Phó Cẩm Hành chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Tiêm thuốc hạ sốt xong, cuối cùng nhiệt độ cơ thể Mạnh Tri Ngư mới từ từ giảm xuống.
Sờ cái trán nóng hổi của cô, lòng Phó Cẩm Hành như lửa đốt. Nếu như là người bình thường lên cơn sốt thì cũng không tính là gì, uống chút thuốc hoặc là tiêm mấy mũi là ổn.
Nhưng cô thì khác.
Bác sĩ đã từng nói, một khi virus xâm nhập vào não, cô rất có thể xảy ra chuyện. Không có trí nhớ đã rất đáng thương rồi, ngộ nhỡ xuất hiện thêm bệnh gì khác, Phó Cẩm Hành thật sự không biết phải đối mặt thể nào. May mà cố hạ sốt rồi. Lúc cơn sốt gần như hết hẳn, Phó Cẩm Hành nghe thấy cô đang gọi mẹ.
Có lẽ, một người có lớn thế nào thì tình cảm quyến luyến với mẹ vẫn khắc sâu vào xương tủy.
Cô cũng không ngoại lệ. Trừ nắm tay cô, cứ nửa tiếng lại thay túi chườm nước đá một lần ra, Phó Cẩm Hành không biết mình còn có thể làm gì nữa.
May mà giày vò đến quá nửa đêm, cuối cùng Mạnh Tri Ngư cũng yên tĩnh. Cô ngủ mê mệt, ngay cả Phó Cẩm Hành lau chùi cơ thể, thay quần áo ngủ sạch cho cô, Mạnh Tri Ngư cũng không biết. Trời sắp sáng, chị Bình gõ cửa: “Cậu đi ngủ một lúc đi.” Phó Cẩm Hành thật sự có chút mệt mỏi, hắn do dự một chút, vẫn gật đầu. Nhưng hắn không đến phòng bên cạnh mà nằm ngay trên cái giường đơn trong phòng ngủ, tùy tiện đắp một cái chăn lên người. Biết mình không thuyết phục được hắn, chị Bình thở dài, đi nấu bữa sáng. Mấy tiếng sau, Mạnh Tri Ngư yếu ớt tỉnh lại, cô vừa quay đầu sang đã thấy người đàn ông ngủ ở bên cạnh. Có lẽ do đang ngủ, nhìn hắn rất ngoan, rất hiền hòa hiếm thấy, cũng trẻ hơn so với tuổi thật. Cô vươn tay ra, muốn xoa đầu hắn. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, Mạnh Tri Ngư dùng sức vươn tay ra vẫn không với tới. “Õi.”
Cô không tin không với được, nghiêng người đi, kết quả lập tức mất đi trọng tâm, cả người lăn xuống đất. May mà trên đất trải thảm lông dày, cô không cảm thấy đau, ngược lại có chút buồn cười. Tiếng động làm người đàn ông tỉnh dậy, chỉ thấy Phó Cẩm Hành lập tức mở mắt ra, ngồi bật dậy như phản xạ có điều kiện, kéo cái chăn ra.
“Tu Ca!”
Hắn theo bản năng mở miệng gọi lớn. Nhìn thấy Mạnh Tri Ngư ôm chặn ngồi dưới đất, Phó Cẩm Hành thở phào nhẹ nhõm. “Sao lại ngã xuống thế? Có đau không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, đi qua bể cô lên giường. “Em làm sao thế?” Cô ngoan ngoãn nằm im, hình như căn bản không nhớ hôm qua mình sốt cực kỳ bi thảm. “Em bị sốt, vật lộn nửa đêm.” Phó Cẩm Hành nói qua loa. Hắn cố gắng không muốn để cô nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Nhưng rõ ràng Mạnh Tri Ngư đã nhớ rồi, gương mặt vốn đã tái nhợt càng không có huyết sắc. “Hắn chết rồi, không đúng, cô ta chết rồi, đúng không?” Cô níu lấy ống tay áo Phó Cẩm Hành, vội vàng hỏi. Phó Cẩm Hành im lặng mấy giây, vẫn gật đầu. Đây là sự thật, không ai thay đổi được. Mạnh Tri Ngư mệt mỏi buông tay xuống, cô lẩm bẩm: “Không ngờ... Không phải cậu ta là con trai của cô ta sao? Tại sao... tại sao lại đáng sợ như vậy...” Nói xong, cô không tự chủ được mà run bắn lên.
Chuyện đi ngược lại luân lý làm người này, tại sao lại xảy ra ngay trước mắt mình. Cô càng không hiểu tại sao Minh Duệ Viễn lại ra tay độc ác như vậy!
“Minh Đạt bắt cậu ta đưa ra lựa chọn, nếu cậu ta không làm như vậy, người chết chính là cậu ta. Hơn nữa, Minh Duệ Tư đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Anh đoán Minh Đạt biết chuyện này, dứt khoát mượn tay Minh Duệ Viễn, diệt trừ cậu ta.”
Phó Cẩm Hành chậm rãi nói ra suy đoán trong lòng.
Hắn không có chứng cứ trực tiếp về những thứ này, tất cả đều dựa vào phân tích. Nhưng cũng không sai lệch bao nhiêu. “Cậu ta mới mười sáu tuổi... tại sao...” Mạnh Tri Ngư vùi đầu vào ngực Phó Cẩm Hành, nghẹn ngào nói. Dù sao cô cũng sống với Minh Duệ Viễn hơn một năm, nói hoàn toàn không có tình cảm, là giả.
Cho dù sau đó biết cậu ta nói dối, cố ý bịa ra một đống lời nói dối để lừa mình, nhưng bảo cô hoàn toàn quên đi việc chung sống trước đây, cô vẫn không làm được.
Có quá nhiều chuyện vẫn ở trong đầu, khó mà làm như chưa từng xảy ra.
“Em phải nhớ, Minh Duệ Viễn sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm, bây giờ cậu ta đã hoàn toàn không mang đến cái gì nữa rồi. Anh sẽ nghĩ cách nhanh chóng kết thúc với Minh Đạt.
Vẻ mặt Phó Cẩm Hành trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng nói. Mặc dù là ân oán đời trước, nhưng hắn là con trai của Mai Lan, rất khó phủi sạch quan hệ. Nhưng vợ và con hắn đều vô tội.
Hắn tuyệt đối không cho phép Minh Đạt giận cá chém thớt lên bọn họ! “Kết thúc... liệu anh có xảy ra chuyện gì không? Không được, Minh Duệ Viễn quá điên cuồng, em hiểu cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đổ chuyện này lên anh!”
Mạnh Tri Ngư ngẩn ra một lúc, khẳng định. Chính vì cô có hiểu biết tối thiểu với Minh Duệ Viễn, cho nên mới càng lo lắng.
“Chuyện này không tránh được, sớm muộn cũng cần phải đối mặt, cho dù là Minh Đạt hay là Minh Duệ Viễn cũng vậy, anh đều có cách ứng phó.”
Phó Cẩm Hành cúi đầu hôn lên tóc cô, bình tĩnh nói.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành nói lớn.
Dường như không nghe thấy lời hắn nói, cơ thể Mạnh Tri Ngư không ngừng run rẩy, sắc mặt tái mét, nước mắt và nước mũi thi nhau trào ra.
“Giết người rồi... có người chết rồi...” Cô lặp đi lặp lại mấy chữ đó, đôi mắt đã mất đi tiêu cự, trống rỗng nhìn về phía trước. Cho dù Phó Cẩm Hành đã tháo dây trói ra, Mạnh Tri Ngư vẫn duy trì tư thế cũ, hai tay cứng đờ trước ngực. Phó Cẩm Hành không biết làm sao, chỉ đành để cổ ngồi lên giường trước. Hắn đi kiểm tra thi thể Minh Duệ Tư và A Hải, tâm trạng có chút phức tạp.
“Không ngờ cậu lại có thể ra tay được.” Phó Cẩm Hành đứng dậy, đi tới bên cạnh Minh Duệ Viễn, lạnh lùng nói. Minh Duệ Tư trủng bốn phát súng, đạn gần như bắn nát trái tim “hắn”, máu tươi đầy đất.
“Hắn” chết trong tay đứa con trai mình cùng chiều yêu thương nhất, ngay cả lúc chết, “hắn” vẫn mỉm cười.
“Anh có tư cách gì chế giễu tôi? Tôi không có lựa chọn! Là anh ép tôi, là anh!” Cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng tìm lại được thần trí, cơ thể cậu ta run lên, gào thét với Phó Cẩm Hành. Cậu ta như vừa mới tỉnh mộng, hình như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ, làm người ta hốt hoảng. Đến tận giờ phút này, nhìn thấy thi thể của Minh Duệ Tư và A Hải, Minh Duệ Viễn mới tin mình thật sự đã nổ súng! “Không có ai ép cậu cả, đây là lựa chọn của cậu, người khác chỉ cung cấp cho cậu một cơ hội! Huống hồ, người đưa súng cho cậu cũng không phải là tôi!”
Phó Cẩm Hành dùng ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm cậu ta.
Minh Duệ Viễn bần thần.
Tay cậu ta vẫn hơi run, là một người bình thường, thậm chí là một người chưa đến tuổi trưởng thành, Minh Duệ Viễn không thể không sợ hãi.
Ngay vừa rồi, cậu ta được thông báo có thể rời khỏi trại tạm giam.
Minh Duệ Viễn còn tưởng là mình ở nơi này lâu quá nên bị nghe nhầm.
Ngay sau đó, Minh Đạt đứng ở trước mặt cậu ta.
Từ nhỏ đến lớn, số lần Minh Duệ Viễn và Minh Đạt gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc còn bé, cậu ta căn bản không nhớ được. Mấy năm gần đây, cuối cùng cậu ta cũng có chút ấn tượng với Minh Đạt.
“Ba... ba!”
Minh Duệ Viễn buột miệng gọi.
Sau khi gọi xong, cậu ta mới ý thức được người đàn ông trước mặt này không phải là cha ruột của mình. Đối với cách gọi cùng với phản ứng sau đó của cậu ta, Minh Đạt không để tâm. Thời gian có hạn, ông ta đưa ngay một lựa chọn ra trước mặt Minh Duệ Viễn. Là sống, hay chết. Nếu như muốn mình sống, vậy thì phải khiến Minh Duệ Tư chết. Sau đó, ông ta đưa cho Minh Duệ Viễn một khẩu súng, bảo người đưa cậu ta đến. “Cậu dùng hành động thực tế đưa ra lựa chọn, không phải sao?” Phó Cẩm Hành nhìn cậu ta, lại nhìn Minh Duệ Tư ngã dưới đất, hắn ngồi xuống, giơ tay vuốt mắt cho “hắn”. “Nhìn thấy chưa, cho dù chết ở trong lòng cậu, cậu ta vẫn thỏa mãn, cậu ta chỉ hy vọng cậu sống thật tốt.” Phó Cẩm Hành thở dài một tiếng, u ám nói. “Im miệng! Anh im miệng! Nếu như không phải là anh muốn giết tôi, bà ấy cũng sẽ không chết! Đều tại anh, tại anh!” Minh Duệ Viễn gào lên như nổi điên, còn giơ tay lên định dùng súng uy hiếp Phó Cẩm Hành. “Cậu có thể thử xem cậu nhanh hay là tay súng bắn tỉa bên ngoài nhanh hơn? Cậu tưởng là Minh Đạt sẽ yên tâm để cậu đến đây một mình à? A Hải trúng đạn thế nào, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?”
Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không lui về phía sau một bước, cố ý nhường chỗ. Cách hai người bọn họ không xa chính là cửa sổ, cửa sổ là do Phó Cẩm Hành mở ra từ trước.
Có thể nói, ngay từ đầu, hắn đã đánh cược một ván lớn rồi.
Ai cũng không thể ngờ, cuộc điện thoại Phó Cẩm Hành gọi khi đó là gọi cho Minh Đạt, mà không phải là thuộc hạ của mình. Hắn chưa từng muốn khiến Minh Duệ Tư bỏ mạng tại chỗ, chỉ muốn để bọn họ tự cắn nhau, mình nhân cơ hội thoát thân thôi. Điều duy nhất Cẩm Hành không tính đến, chính là sự nhẫn tâm của Minh Duệ Viễn.
Tiếng súng liên tục cuối cùng cũng khiến bệnh viện cảnh giác, không lâu sau, có người chạy đến.
Cục diện hỗn loạn này, đương nhiên có người của Minh Đạt phái tới xử lý. “Anh là bác sĩ à? Rốt cuộc cậu ta bị bệnh gì thế?” Phó Cẩm Hành chỉ Minh Duệ Tư hỏi.
Bác sĩ đó do dự: “Vừa mới kiểm tra, tạm thời vẫn chưa xác định kết quả...”
Hắn lạnh lùng ngắt lời: “Chưa xác định kết quả, ít nhất cũng có suy đoán đúng không? Nếu không, các người sắp xếp nhiều xét nghiệm như vậy, không phải là lừa tiền à?”
Nghe Phó Cẩm Hành nói thế, Minh Duệ Viễn vô cùng kinh ngạc.
Lúc này cậu ta mới nhớ ra, đây là bệnh viện.
Minh Duệ Tư sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ hắn” bị bệnh? Bác sĩ vội vàng giải thích: “Không, không phải! Chúng tôi bước đầu nghi ngờ anh ta... anh ta bị ung thư đường ruột... hơn nữa rất có thể đã là giai đoạn cuối rồi...” Đáp án này nằm trong dự liệu của Phó Cẩm Hành. Minh Duệ Viễn ngây người: “Ung... ung thư? Anh nói anh ấy' bị ung thư...” Phó Cẩm Hành không quan tâm đến cậu ta nữa, đi qua bể Mạnh Tri Ngư ngồi ở trên giường lên, quay đầu rời đi.
Chuyện còn lại không liên quan đến hắn. Còn giữa Minh Duệ Viễn và Minh Đạt sẽ có hiệp định gì, đó là chuyện của bọn họ. Phó Cẩm Hành tin, Minh Đạt sẽ không dễ dàng từ bỏ việc trả thù. Minh Duệ Tư chết, đối với ông ta mà nói, không phải là chuyện lớn. Bởi vì Minh Duệ Viễn sẽ nhanh chóng biến thành Minh Duệ Tư thứ hai, tiếp tục bán mạng cho ông ta. “Đừng sợ, chúng ta về nhà thôi.” Nhận ra cô gái trong lòng đang run lẩy bẩy, Phó Cẩm Hành dịu dàng nói, bể cố lên xe. Sau khi về nhà không lâu, Mạnh Tri Ngư lên cơn sốt.
Tình hình của cô rất không ổn, uống thuốc hạ sốt nhưng gần như không có bất cứ tác dụng gì, Phó Cẩm Hành chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Tiêm thuốc hạ sốt xong, cuối cùng nhiệt độ cơ thể Mạnh Tri Ngư mới từ từ giảm xuống.
Sờ cái trán nóng hổi của cô, lòng Phó Cẩm Hành như lửa đốt. Nếu như là người bình thường lên cơn sốt thì cũng không tính là gì, uống chút thuốc hoặc là tiêm mấy mũi là ổn.
Nhưng cô thì khác.
Bác sĩ đã từng nói, một khi virus xâm nhập vào não, cô rất có thể xảy ra chuyện. Không có trí nhớ đã rất đáng thương rồi, ngộ nhỡ xuất hiện thêm bệnh gì khác, Phó Cẩm Hành thật sự không biết phải đối mặt thể nào. May mà cố hạ sốt rồi. Lúc cơn sốt gần như hết hẳn, Phó Cẩm Hành nghe thấy cô đang gọi mẹ.
Có lẽ, một người có lớn thế nào thì tình cảm quyến luyến với mẹ vẫn khắc sâu vào xương tủy.
Cô cũng không ngoại lệ. Trừ nắm tay cô, cứ nửa tiếng lại thay túi chườm nước đá một lần ra, Phó Cẩm Hành không biết mình còn có thể làm gì nữa.
May mà giày vò đến quá nửa đêm, cuối cùng Mạnh Tri Ngư cũng yên tĩnh. Cô ngủ mê mệt, ngay cả Phó Cẩm Hành lau chùi cơ thể, thay quần áo ngủ sạch cho cô, Mạnh Tri Ngư cũng không biết. Trời sắp sáng, chị Bình gõ cửa: “Cậu đi ngủ một lúc đi.” Phó Cẩm Hành thật sự có chút mệt mỏi, hắn do dự một chút, vẫn gật đầu. Nhưng hắn không đến phòng bên cạnh mà nằm ngay trên cái giường đơn trong phòng ngủ, tùy tiện đắp một cái chăn lên người. Biết mình không thuyết phục được hắn, chị Bình thở dài, đi nấu bữa sáng. Mấy tiếng sau, Mạnh Tri Ngư yếu ớt tỉnh lại, cô vừa quay đầu sang đã thấy người đàn ông ngủ ở bên cạnh. Có lẽ do đang ngủ, nhìn hắn rất ngoan, rất hiền hòa hiếm thấy, cũng trẻ hơn so với tuổi thật. Cô vươn tay ra, muốn xoa đầu hắn. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, Mạnh Tri Ngư dùng sức vươn tay ra vẫn không với tới. “Õi.”
Cô không tin không với được, nghiêng người đi, kết quả lập tức mất đi trọng tâm, cả người lăn xuống đất. May mà trên đất trải thảm lông dày, cô không cảm thấy đau, ngược lại có chút buồn cười. Tiếng động làm người đàn ông tỉnh dậy, chỉ thấy Phó Cẩm Hành lập tức mở mắt ra, ngồi bật dậy như phản xạ có điều kiện, kéo cái chăn ra.
“Tu Ca!”
Hắn theo bản năng mở miệng gọi lớn. Nhìn thấy Mạnh Tri Ngư ôm chặn ngồi dưới đất, Phó Cẩm Hành thở phào nhẹ nhõm. “Sao lại ngã xuống thế? Có đau không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, đi qua bể cô lên giường. “Em làm sao thế?” Cô ngoan ngoãn nằm im, hình như căn bản không nhớ hôm qua mình sốt cực kỳ bi thảm. “Em bị sốt, vật lộn nửa đêm.” Phó Cẩm Hành nói qua loa. Hắn cố gắng không muốn để cô nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Nhưng rõ ràng Mạnh Tri Ngư đã nhớ rồi, gương mặt vốn đã tái nhợt càng không có huyết sắc. “Hắn chết rồi, không đúng, cô ta chết rồi, đúng không?” Cô níu lấy ống tay áo Phó Cẩm Hành, vội vàng hỏi. Phó Cẩm Hành im lặng mấy giây, vẫn gật đầu. Đây là sự thật, không ai thay đổi được. Mạnh Tri Ngư mệt mỏi buông tay xuống, cô lẩm bẩm: “Không ngờ... Không phải cậu ta là con trai của cô ta sao? Tại sao... tại sao lại đáng sợ như vậy...” Nói xong, cô không tự chủ được mà run bắn lên.
Chuyện đi ngược lại luân lý làm người này, tại sao lại xảy ra ngay trước mắt mình. Cô càng không hiểu tại sao Minh Duệ Viễn lại ra tay độc ác như vậy!
“Minh Đạt bắt cậu ta đưa ra lựa chọn, nếu cậu ta không làm như vậy, người chết chính là cậu ta. Hơn nữa, Minh Duệ Tư đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Anh đoán Minh Đạt biết chuyện này, dứt khoát mượn tay Minh Duệ Viễn, diệt trừ cậu ta.”
Phó Cẩm Hành chậm rãi nói ra suy đoán trong lòng.
Hắn không có chứng cứ trực tiếp về những thứ này, tất cả đều dựa vào phân tích. Nhưng cũng không sai lệch bao nhiêu. “Cậu ta mới mười sáu tuổi... tại sao...” Mạnh Tri Ngư vùi đầu vào ngực Phó Cẩm Hành, nghẹn ngào nói. Dù sao cô cũng sống với Minh Duệ Viễn hơn một năm, nói hoàn toàn không có tình cảm, là giả.
Cho dù sau đó biết cậu ta nói dối, cố ý bịa ra một đống lời nói dối để lừa mình, nhưng bảo cô hoàn toàn quên đi việc chung sống trước đây, cô vẫn không làm được.
Có quá nhiều chuyện vẫn ở trong đầu, khó mà làm như chưa từng xảy ra.
“Em phải nhớ, Minh Duệ Viễn sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm, bây giờ cậu ta đã hoàn toàn không mang đến cái gì nữa rồi. Anh sẽ nghĩ cách nhanh chóng kết thúc với Minh Đạt.
Vẻ mặt Phó Cẩm Hành trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng nói. Mặc dù là ân oán đời trước, nhưng hắn là con trai của Mai Lan, rất khó phủi sạch quan hệ. Nhưng vợ và con hắn đều vô tội.
Hắn tuyệt đối không cho phép Minh Đạt giận cá chém thớt lên bọn họ! “Kết thúc... liệu anh có xảy ra chuyện gì không? Không được, Minh Duệ Viễn quá điên cuồng, em hiểu cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đổ chuyện này lên anh!”
Mạnh Tri Ngư ngẩn ra một lúc, khẳng định. Chính vì cô có hiểu biết tối thiểu với Minh Duệ Viễn, cho nên mới càng lo lắng.
“Chuyện này không tránh được, sớm muộn cũng cần phải đối mặt, cho dù là Minh Đạt hay là Minh Duệ Viễn cũng vậy, anh đều có cách ứng phó.”
Phó Cẩm Hành cúi đầu hôn lên tóc cô, bình tĩnh nói.