Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-593
Chương 594: Đại kết cục
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên Rand bị người khác từ chối.
Hơn nữa, còn là bị người anh trai yêu thương mình nhất từ chối
Trước đây, những ai từ chối hắn đều đã trở thành người chết, người chết sẽ không biết từ chối người khác, vì vậy, Rand nghĩ rằng trên thế giới này căn bản không còn ai dám từ chối hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ được, mình cũng sẽ có một ngày rơi vào một vấn đề khó như vậy..
Bị người khác từ chối nhưng mà hắn lại không thể giết chết đối phương
“Giao người cho em đi!” Rand hung dữ hét lên, vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói chẳng nhằm nhò gì cả
Điều làm hắn phẫn nộ chính là người đả thương hắn lại là một người phương Đông thấp gầy hơn mình, hoàn toàn dựa vào việc đánh lén mới có thể làm được, điều này làm cho Rand cực kỳ oán giận.
“Không được, anh đã nói rồi, người phải ở trong tay anh
Em yên tâm, anh biết em rất tức giận, anh sẽ không để cho em phải thua thiệt đâu.” Mộ Kính Nhất đi tới, giơ tay nhẹ nhàng khoác lên vai Rand, muốn xoa dịu tâm trạng bực bội của hắn
Đáng tiếc là Rand không chút nghĩ ngợi, lập tức hất tay Mộ Kính Nhất ra.
Hai người đều sững sờ.
Mộ Kính Nhất cũng không ngờ, Rand lại không cho mình chút mặt mũi nào, còn kháng cự như vậy.
“Em có ý gì? Chỉ vì anh không đồng ý giao người cho em, nên em mặt nặng mày nhẹ với anh?” Tuy Mộ Kính Nhất rất yêu thương người em trai này, nhưng không có nghĩa là hắn bằng lòng đánh mất uy nghiêm trước mặt Rand, tình thân và quyền lực vốn dĩ không phải là một, hắn càng coi trọng quyền lực hơn
Đã nhiều năm như vậy, Rand ở ngoài sáng, mà hắn thì ở phía sau, hai người cùng giúp đỡ nhau, luôn yên ổn vô sự
Nhưng theo thời gian ngắn ngủi của bà Bruno, sự cân bằng tạm thời này cũng dần bị phá vỡ
Nguyên nhân rất đơn giản, việc nhận nuôi Mộ Kính Nhất là do bà Bruno đã nhiều lần kiên trì mới làm được
Sau, bà sinh Rand, trong gia tộc có rất nhiều người đề nghị vợ chồng bọn họ cho Mộ Kính Nhất quay về viện phúc lợi, tìm người khác nhận nuôi.
Bà Bruno không đồng ý, vì thế, nhiều lần bà đã tranh cãi dữ dội với những người kia, quan hệ cũng phai nhạt dần.
Đến bây giờ, bà sắp không sống được bao lâu nữa rồi, một số người trong gia tộc lại bắt đầu rục rịch, đều muốn đuổi Mộ Kính Nhất đã đủ lông đủ cánh đi.
Mà trong vấn đề này, thái độ của Rand là vô cùng quan trọng
“Bây giờ chẳng lẽ đến em cũng muốn đuổi anh khỏi gia tộc Bruno?” Mộ Kính Nhất dứt khoát làm rõ, hỏi thẳng
Mặc dù Rand bẩm sinh thô lỗ, lại thích bạo lực, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một kẻ đần, một kẻ đần có thể để mặc cho người khác định đoạt
Hắn biết, sở dĩ những người chú bác kia muốn đuổi Mộ Kính Nhất đi, thực ra cũng không phải hoàn toàn là vì nghĩ cho mình, chỉ là muốn thừa Cơ cướp đi địa bàn mà mình đã đánh chiếm được trong mấy năm qua, và cả số tiền mà Mộ Kính Nhất kiếm được mà thôi.
Vì vậy, hắn luôn đứng về phía Mộ Kính Nhất, tìm mọi cách từ chối bọn họ, không có động thái gì cả
“Anh quá đáng lắm rồi đấy! Em chưa bao giờ nghĩ như vậy!” Rand tức giận lột cả miếng băng gạc trên mũi xuống, mũi của hắn bởi vì phẫn nộ mà không ngừng giật giật, ngũ quan vốn dĩ đẹp mắt cũng đã bắt đầu vặn vẹo
Chỉ một lát sau, trong phòng bệnh đã vang lên tiếng thở phì phò nặng nề, là Rand đang muốn dập tắt lửa giận, nhưng lại thất bại.
“Em đã trưởng thành rồi, không còn cần anh bảo vệ nữa, có lẽ, trong lòng em cũng đã nhận thức được những lời bọn họ nói cho nên mới bắt đầu nghi ngờ động cơ của anh.”
Mộ Kính Nhất thu cánh tay về, chậm rãi nói.
Hắn một lòng muốn đối phó với Phó Thị, nhưng không có nghĩa là phải nói với tất cả mọi người kế hoạch báo thù của mình
Đến Rand cũng không rõ thân thể thực sự của Mộ Kính Nhất là như thế nào, hắn từng hỏi, nhưng Mộ Kính Nhất lại không muốn nói nhiều.
Người duy nhất biết rõ nội tình có lẽ là bà Bruno, bà ấy biết không có cách nào khuyên bảo được Mộ Kính Nhất thay đổi tâm ý, nên chỉ có thể tận lực khuyên hắn buông bỏ thù hận trong lòng vào mỗi lần gặp mặt.
“Anh nói những lời này là đang nghi ngờ em sao? Anh cảm thấy, ngay cả em cũng muốn đuổi anh đi, có phải không?” Rand lập tức cảm thấy uất ức trước giờ chưa từng có, hắn mới là người thừa kế chính thức của gia tộc Bruno, nhưng mà hơn hai mươi năm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc tranh giành với anh trai cái gì cả, thậm chí chỉ muốn sống một cuộc đời đánh đánh giết giết, cảm thấy như vậy mới là tự do nhất.
“Sớm muộn gì em cũng phải ra quyết định, trước lúc đó, anh không muốn làm cho hai bên khó xử
Được rồi, không nói những chuyện này nữa, em nghỉ ngơi đi.” Mộ Kính Nhất định rời đi.
“Anh vẫn không chịu giao ba người kia cho em xử lý, đúng không?” Rand ở phía sau hắn hét lớn một tiếng.
Mộ Kính Nhất dừng bước, hắn không quay đầu lại, kiên định trả lời: “Đúng vậy, anh có tính toán của anh, anh sẽ không giao người cho em.” Hắn biết, một khi giao đám người Phó Cẩm Hành cho Rand, không quá hai ngày, ba người bọn họ sẽ đi đời nhà ma
Chết là cách trừng phạt đơn giản nhất
Một người đã chết sẽ không thể cảm nhận được bất cứ đau đớn nào nữa, kể cả trên thân thể hay là trong tâm lý.
Vậy thì còn coi là trả thù gì nữa?
Phải khiến cho người này vẫn sống mà trơ mắt nhìn tất cả những thứ thuộc về mình đều bị phá hủy hết, lần lượt biến mất hoàn toàn trên thế giới này, đó mới là trả thù thực sự.
Nếu không thì sao lại có câu nói, cái gọi là bi kịch chính là nhìn thấy những thứ tốt đẹp nhất bị phá hủy? “Được, anh vì những kẻ rác rưởi đó mà đoạn tuyệt với em! Em sẽ không dễ dàng bỏ qua món nợ này như vậy đâu, em muốn cho hắn biết, đánh em chẳng khác nào xuống địa ngục!”
Rand gật đầu, vẻ mặt thất vọng
Hắn cảm thấy, Mộ Kính Nhất đang bao che cho ba người kia
Đúng lúc này, điện thoại của Rand đột nhiên vang lên
Hắn lập tức nghe máy: “Nói!” Bên kia hình như nói gì đó, sắc mặt hắn lại trở nên dữ tợn, hắn hét lớn với Mộ Kính Nhất đã đi ra đến cửa phòng bệnh: “Chẳng trách, thì ra là anh đã tìm được em trai ruột của mình, nên lập tức muốn đá em đi đúng không?”
Mộ Kính Nhất khựng lại
Hắn vốn không muốn nói với Rand sớm như vậy, sợ hắn biết quá nhiều sẽ hỏng chuyện
Rand là một con người thiếu kiên nhẫn, hắn thích làm việc bằng dao bằng súng, cùng lắm thì liều một mạng.
Điểm này hoàn toàn trái ngược với Mộ Kính Nhất
Vì vậy, Mộ Kính Nhất mới không muốn nói kế hoạch của mình cho hắn biết
“Em trai ruột gì cơ..”
Hắn cau mày, vẫn muốn tiếp tục giấu giếm
“Đừng giả vờ nữa, người của anh rất lợi hại, nhưng người của em cũng không phải là một đám bỏ đi! Bọn họ đã tra ra được, cái thằng nhóc kia là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị, không phải chính là em trai của anh sao? Chẳng trách anh không chịu giao bọn chúng cho em, anh căn bản là muốn bao che...” Đến bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu rõ rồi.
Vì sao trước giờ Mộ Kính Nhất chưa bao giờ ngăn cản mình, mà lần này lại ngoại lệ.
Thì ra là em trai ruột đã đến, đương nhiên người em trai không có quan hệ huyết thống gì này sẽ không còn đáng giá nữa, có thể đá liền đá văng ra ngoài!
“Anh dám phủ nhận sao?” Rand cầm di động, đi đến trước mặt Mộ Kính Nhất, đạp lên cửa phòng, ngăn cản hắn đi ra khỏi cánh cửa này
Hai người giằng co, bầu không khí xung quanh cũng lập tức trở nên căng thẳng
Chiều cao của Rand và Mộ Kính Nhất tuy không chênh lệch lắm, nhưng hắn lại cường tráng hơn nhiều, hơn nữa tấm tình lại đang kích động, vô tình mang đến cho Mộ Kính Nhất sự áp lực.
“Được rồi, anh thừa nhận, trong chuyện này quả thực anh đã giấu giếm em
Thực ra anh cũng không muốn lừa em, chỉ là mãi không tìm được cơ hội thích hợp..”
Hắn có chút chột dạ, giải thích.
Lời nói dối mà ngay cả mình cũng không muốn tin thì làm sao người khác tin được?
Quả nhiên, Rand cười nhạo một tiếng: “Được rồi, anh đừng có giải thích cái gì với em nữa, em cũng không muốn nghe
Em biết, ngoại trừ em và mẹ em ra, trong cái nhà này, không có ai thật sự đối xử tốt với anh cả, ngoài miệng anh không nói, nhưng trong lòng đã muốn rời đi rồi, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của mẹ em mà thôi
Dù sao bà ấy cũng không còn sống được bao lâu nữa, hy vọng thời gian còn lại anh tiếp tục diễn kịch trước mặt bà ấy, đừng để bà đau lòng.”
Nói xong, Rand quay sang bên cạnh, khóe mắt ươn ướt.
Chuyện đau lòng nhất trên đời này chính là bạn cho đi cả tấm chân tình, nhưng người khác lại căn bản không xem nó ra gì cả.
“Anh không có ý này...” Mộ Kính Nhất có chút đau đầu, bây giờ hắn có một động chuyện cần làm, nhưng cứ bị Rand cầm chân
“Anh không cần phải giả vờ nữa! Ở trước mặt em, không cần phải như thế!” Rand nóng nảy đi lại tại chỗ, cuối cùng, hắn lại truy hỏi: “Anh sẽ quay về Trung Hải sao? Anh sẽ đi tìm cha mẹ ruột của anh sao?”
Về những vấn đề này, tạm thời Mộ Kính Nhất vẫn chưa nghĩ kỹ
Ý định ban đầu của hắn là chờ sau khi bà Bruno qua đời mới quyết định, ít nhất vẫn còn hai ba tháng nữa.
Không ngờ tất cả mọi chuyện đều ập đến cùng một lúc
“Anh có việc, đi trước đây.” Mộ Kính Nhất không để ý đến Rand, trực tiếp rời đi
Cho dù sau lưng truyền đến tiếng gào thét, hắn cũng không quay đầu lại, càng không có ý định dừng bước
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộ Kính Nhất không vội trở về rạp chiếu phim, hắn đã sắp xếp đàn em canh giữ ở chỗ đó rồi, không cần quá lo lắng
Huống hồ, Minh Duệ Viễn vừa làm phẫu thuật xong, nửa bước cũng khó đi
Mà Phó Cẩm Hành làm việc có quy luật, đâu ra đấy, không giống người sẽ vứt bỏ bạn bè mà chạy trước một mình
Vì vậy, Mộ Kính Nhất không có gì phải lo lắng cả
Trước đó để cho bọn họ chạy thoát là một chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải Rand bỗng nhiên xuất hiện, Phó Cẩm Hành căn bản không thể tìm được cơ hội chạy trốn.
“Anh Mộ, đi đâu ạ?” Lái xe cung kính hỏi
Mộ Kính Nhất trầm mặc, đưa tay ra hiệu với anh ta, ý là muốn yên tĩnh một mình.
Lái xe lập tức ngậm miệng lại, hơn nữa kéo tấm ngăn trong xe lên, tạo cho Mộ Kính Nhất một không gian riêng yên tĩnh
Mộ Kính Nhất lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, tiện tay bấm mấy cái
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một căn phòng bệnh, người phụ nữ ngồi trên giường đang cười ngây ngô với không khí.
Một người phụ nữ khác muốn chải tóc cho bà ta, nhưng vừa mới giơ tay ra đã bị người phụ nữ kia cào cấu loạn xạ
“Chị Lan, đừng tết tóc, em muốn xõa tóc, bọn họ đều thích em xõa tóc...” Mai Lan ngồi ở trên giường, giơ tay vuốt tóc mình, rồi cười vui vẻ.
Bây giờ Mai Lan đã mất đi cái danh bà Phó, mất đi sự yêu thương của chồng và người tình, cũng đã mất đi sự tôn trọng của con trai, hoàn toàn trắng tay rồi
Lúc đầu, bà ta luôn đa nghi, không đêm nào được ngủ yên
Nhưng hơn nửa năm gần đây, tình hình của Mai Lan chuyển biến xấu rất nhanh.
Qua một cuộc kiểm tra kỹ càng, bác sĩ rất tiếc phải báo tin, bây giờ bà ta đã là một bệnh nhân tâm thần thật sự rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hơn nữa, còn là bị người anh trai yêu thương mình nhất từ chối
Trước đây, những ai từ chối hắn đều đã trở thành người chết, người chết sẽ không biết từ chối người khác, vì vậy, Rand nghĩ rằng trên thế giới này căn bản không còn ai dám từ chối hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ được, mình cũng sẽ có một ngày rơi vào một vấn đề khó như vậy..
Bị người khác từ chối nhưng mà hắn lại không thể giết chết đối phương
“Giao người cho em đi!” Rand hung dữ hét lên, vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói chẳng nhằm nhò gì cả
Điều làm hắn phẫn nộ chính là người đả thương hắn lại là một người phương Đông thấp gầy hơn mình, hoàn toàn dựa vào việc đánh lén mới có thể làm được, điều này làm cho Rand cực kỳ oán giận.
“Không được, anh đã nói rồi, người phải ở trong tay anh
Em yên tâm, anh biết em rất tức giận, anh sẽ không để cho em phải thua thiệt đâu.” Mộ Kính Nhất đi tới, giơ tay nhẹ nhàng khoác lên vai Rand, muốn xoa dịu tâm trạng bực bội của hắn
Đáng tiếc là Rand không chút nghĩ ngợi, lập tức hất tay Mộ Kính Nhất ra.
Hai người đều sững sờ.
Mộ Kính Nhất cũng không ngờ, Rand lại không cho mình chút mặt mũi nào, còn kháng cự như vậy.
“Em có ý gì? Chỉ vì anh không đồng ý giao người cho em, nên em mặt nặng mày nhẹ với anh?” Tuy Mộ Kính Nhất rất yêu thương người em trai này, nhưng không có nghĩa là hắn bằng lòng đánh mất uy nghiêm trước mặt Rand, tình thân và quyền lực vốn dĩ không phải là một, hắn càng coi trọng quyền lực hơn
Đã nhiều năm như vậy, Rand ở ngoài sáng, mà hắn thì ở phía sau, hai người cùng giúp đỡ nhau, luôn yên ổn vô sự
Nhưng theo thời gian ngắn ngủi của bà Bruno, sự cân bằng tạm thời này cũng dần bị phá vỡ
Nguyên nhân rất đơn giản, việc nhận nuôi Mộ Kính Nhất là do bà Bruno đã nhiều lần kiên trì mới làm được
Sau, bà sinh Rand, trong gia tộc có rất nhiều người đề nghị vợ chồng bọn họ cho Mộ Kính Nhất quay về viện phúc lợi, tìm người khác nhận nuôi.
Bà Bruno không đồng ý, vì thế, nhiều lần bà đã tranh cãi dữ dội với những người kia, quan hệ cũng phai nhạt dần.
Đến bây giờ, bà sắp không sống được bao lâu nữa rồi, một số người trong gia tộc lại bắt đầu rục rịch, đều muốn đuổi Mộ Kính Nhất đã đủ lông đủ cánh đi.
Mà trong vấn đề này, thái độ của Rand là vô cùng quan trọng
“Bây giờ chẳng lẽ đến em cũng muốn đuổi anh khỏi gia tộc Bruno?” Mộ Kính Nhất dứt khoát làm rõ, hỏi thẳng
Mặc dù Rand bẩm sinh thô lỗ, lại thích bạo lực, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một kẻ đần, một kẻ đần có thể để mặc cho người khác định đoạt
Hắn biết, sở dĩ những người chú bác kia muốn đuổi Mộ Kính Nhất đi, thực ra cũng không phải hoàn toàn là vì nghĩ cho mình, chỉ là muốn thừa Cơ cướp đi địa bàn mà mình đã đánh chiếm được trong mấy năm qua, và cả số tiền mà Mộ Kính Nhất kiếm được mà thôi.
Vì vậy, hắn luôn đứng về phía Mộ Kính Nhất, tìm mọi cách từ chối bọn họ, không có động thái gì cả
“Anh quá đáng lắm rồi đấy! Em chưa bao giờ nghĩ như vậy!” Rand tức giận lột cả miếng băng gạc trên mũi xuống, mũi của hắn bởi vì phẫn nộ mà không ngừng giật giật, ngũ quan vốn dĩ đẹp mắt cũng đã bắt đầu vặn vẹo
Chỉ một lát sau, trong phòng bệnh đã vang lên tiếng thở phì phò nặng nề, là Rand đang muốn dập tắt lửa giận, nhưng lại thất bại.
“Em đã trưởng thành rồi, không còn cần anh bảo vệ nữa, có lẽ, trong lòng em cũng đã nhận thức được những lời bọn họ nói cho nên mới bắt đầu nghi ngờ động cơ của anh.”
Mộ Kính Nhất thu cánh tay về, chậm rãi nói.
Hắn một lòng muốn đối phó với Phó Thị, nhưng không có nghĩa là phải nói với tất cả mọi người kế hoạch báo thù của mình
Đến Rand cũng không rõ thân thể thực sự của Mộ Kính Nhất là như thế nào, hắn từng hỏi, nhưng Mộ Kính Nhất lại không muốn nói nhiều.
Người duy nhất biết rõ nội tình có lẽ là bà Bruno, bà ấy biết không có cách nào khuyên bảo được Mộ Kính Nhất thay đổi tâm ý, nên chỉ có thể tận lực khuyên hắn buông bỏ thù hận trong lòng vào mỗi lần gặp mặt.
“Anh nói những lời này là đang nghi ngờ em sao? Anh cảm thấy, ngay cả em cũng muốn đuổi anh đi, có phải không?” Rand lập tức cảm thấy uất ức trước giờ chưa từng có, hắn mới là người thừa kế chính thức của gia tộc Bruno, nhưng mà hơn hai mươi năm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc tranh giành với anh trai cái gì cả, thậm chí chỉ muốn sống một cuộc đời đánh đánh giết giết, cảm thấy như vậy mới là tự do nhất.
“Sớm muộn gì em cũng phải ra quyết định, trước lúc đó, anh không muốn làm cho hai bên khó xử
Được rồi, không nói những chuyện này nữa, em nghỉ ngơi đi.” Mộ Kính Nhất định rời đi.
“Anh vẫn không chịu giao ba người kia cho em xử lý, đúng không?” Rand ở phía sau hắn hét lớn một tiếng.
Mộ Kính Nhất dừng bước, hắn không quay đầu lại, kiên định trả lời: “Đúng vậy, anh có tính toán của anh, anh sẽ không giao người cho em.” Hắn biết, một khi giao đám người Phó Cẩm Hành cho Rand, không quá hai ngày, ba người bọn họ sẽ đi đời nhà ma
Chết là cách trừng phạt đơn giản nhất
Một người đã chết sẽ không thể cảm nhận được bất cứ đau đớn nào nữa, kể cả trên thân thể hay là trong tâm lý.
Vậy thì còn coi là trả thù gì nữa?
Phải khiến cho người này vẫn sống mà trơ mắt nhìn tất cả những thứ thuộc về mình đều bị phá hủy hết, lần lượt biến mất hoàn toàn trên thế giới này, đó mới là trả thù thực sự.
Nếu không thì sao lại có câu nói, cái gọi là bi kịch chính là nhìn thấy những thứ tốt đẹp nhất bị phá hủy? “Được, anh vì những kẻ rác rưởi đó mà đoạn tuyệt với em! Em sẽ không dễ dàng bỏ qua món nợ này như vậy đâu, em muốn cho hắn biết, đánh em chẳng khác nào xuống địa ngục!”
Rand gật đầu, vẻ mặt thất vọng
Hắn cảm thấy, Mộ Kính Nhất đang bao che cho ba người kia
Đúng lúc này, điện thoại của Rand đột nhiên vang lên
Hắn lập tức nghe máy: “Nói!” Bên kia hình như nói gì đó, sắc mặt hắn lại trở nên dữ tợn, hắn hét lớn với Mộ Kính Nhất đã đi ra đến cửa phòng bệnh: “Chẳng trách, thì ra là anh đã tìm được em trai ruột của mình, nên lập tức muốn đá em đi đúng không?”
Mộ Kính Nhất khựng lại
Hắn vốn không muốn nói với Rand sớm như vậy, sợ hắn biết quá nhiều sẽ hỏng chuyện
Rand là một con người thiếu kiên nhẫn, hắn thích làm việc bằng dao bằng súng, cùng lắm thì liều một mạng.
Điểm này hoàn toàn trái ngược với Mộ Kính Nhất
Vì vậy, Mộ Kính Nhất mới không muốn nói kế hoạch của mình cho hắn biết
“Em trai ruột gì cơ..”
Hắn cau mày, vẫn muốn tiếp tục giấu giếm
“Đừng giả vờ nữa, người của anh rất lợi hại, nhưng người của em cũng không phải là một đám bỏ đi! Bọn họ đã tra ra được, cái thằng nhóc kia là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị, không phải chính là em trai của anh sao? Chẳng trách anh không chịu giao bọn chúng cho em, anh căn bản là muốn bao che...” Đến bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu rõ rồi.
Vì sao trước giờ Mộ Kính Nhất chưa bao giờ ngăn cản mình, mà lần này lại ngoại lệ.
Thì ra là em trai ruột đã đến, đương nhiên người em trai không có quan hệ huyết thống gì này sẽ không còn đáng giá nữa, có thể đá liền đá văng ra ngoài!
“Anh dám phủ nhận sao?” Rand cầm di động, đi đến trước mặt Mộ Kính Nhất, đạp lên cửa phòng, ngăn cản hắn đi ra khỏi cánh cửa này
Hai người giằng co, bầu không khí xung quanh cũng lập tức trở nên căng thẳng
Chiều cao của Rand và Mộ Kính Nhất tuy không chênh lệch lắm, nhưng hắn lại cường tráng hơn nhiều, hơn nữa tấm tình lại đang kích động, vô tình mang đến cho Mộ Kính Nhất sự áp lực.
“Được rồi, anh thừa nhận, trong chuyện này quả thực anh đã giấu giếm em
Thực ra anh cũng không muốn lừa em, chỉ là mãi không tìm được cơ hội thích hợp..”
Hắn có chút chột dạ, giải thích.
Lời nói dối mà ngay cả mình cũng không muốn tin thì làm sao người khác tin được?
Quả nhiên, Rand cười nhạo một tiếng: “Được rồi, anh đừng có giải thích cái gì với em nữa, em cũng không muốn nghe
Em biết, ngoại trừ em và mẹ em ra, trong cái nhà này, không có ai thật sự đối xử tốt với anh cả, ngoài miệng anh không nói, nhưng trong lòng đã muốn rời đi rồi, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của mẹ em mà thôi
Dù sao bà ấy cũng không còn sống được bao lâu nữa, hy vọng thời gian còn lại anh tiếp tục diễn kịch trước mặt bà ấy, đừng để bà đau lòng.”
Nói xong, Rand quay sang bên cạnh, khóe mắt ươn ướt.
Chuyện đau lòng nhất trên đời này chính là bạn cho đi cả tấm chân tình, nhưng người khác lại căn bản không xem nó ra gì cả.
“Anh không có ý này...” Mộ Kính Nhất có chút đau đầu, bây giờ hắn có một động chuyện cần làm, nhưng cứ bị Rand cầm chân
“Anh không cần phải giả vờ nữa! Ở trước mặt em, không cần phải như thế!” Rand nóng nảy đi lại tại chỗ, cuối cùng, hắn lại truy hỏi: “Anh sẽ quay về Trung Hải sao? Anh sẽ đi tìm cha mẹ ruột của anh sao?”
Về những vấn đề này, tạm thời Mộ Kính Nhất vẫn chưa nghĩ kỹ
Ý định ban đầu của hắn là chờ sau khi bà Bruno qua đời mới quyết định, ít nhất vẫn còn hai ba tháng nữa.
Không ngờ tất cả mọi chuyện đều ập đến cùng một lúc
“Anh có việc, đi trước đây.” Mộ Kính Nhất không để ý đến Rand, trực tiếp rời đi
Cho dù sau lưng truyền đến tiếng gào thét, hắn cũng không quay đầu lại, càng không có ý định dừng bước
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộ Kính Nhất không vội trở về rạp chiếu phim, hắn đã sắp xếp đàn em canh giữ ở chỗ đó rồi, không cần quá lo lắng
Huống hồ, Minh Duệ Viễn vừa làm phẫu thuật xong, nửa bước cũng khó đi
Mà Phó Cẩm Hành làm việc có quy luật, đâu ra đấy, không giống người sẽ vứt bỏ bạn bè mà chạy trước một mình
Vì vậy, Mộ Kính Nhất không có gì phải lo lắng cả
Trước đó để cho bọn họ chạy thoát là một chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải Rand bỗng nhiên xuất hiện, Phó Cẩm Hành căn bản không thể tìm được cơ hội chạy trốn.
“Anh Mộ, đi đâu ạ?” Lái xe cung kính hỏi
Mộ Kính Nhất trầm mặc, đưa tay ra hiệu với anh ta, ý là muốn yên tĩnh một mình.
Lái xe lập tức ngậm miệng lại, hơn nữa kéo tấm ngăn trong xe lên, tạo cho Mộ Kính Nhất một không gian riêng yên tĩnh
Mộ Kính Nhất lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, tiện tay bấm mấy cái
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một căn phòng bệnh, người phụ nữ ngồi trên giường đang cười ngây ngô với không khí.
Một người phụ nữ khác muốn chải tóc cho bà ta, nhưng vừa mới giơ tay ra đã bị người phụ nữ kia cào cấu loạn xạ
“Chị Lan, đừng tết tóc, em muốn xõa tóc, bọn họ đều thích em xõa tóc...” Mai Lan ngồi ở trên giường, giơ tay vuốt tóc mình, rồi cười vui vẻ.
Bây giờ Mai Lan đã mất đi cái danh bà Phó, mất đi sự yêu thương của chồng và người tình, cũng đã mất đi sự tôn trọng của con trai, hoàn toàn trắng tay rồi
Lúc đầu, bà ta luôn đa nghi, không đêm nào được ngủ yên
Nhưng hơn nửa năm gần đây, tình hình của Mai Lan chuyển biến xấu rất nhanh.
Qua một cuộc kiểm tra kỹ càng, bác sĩ rất tiếc phải báo tin, bây giờ bà ta đã là một bệnh nhân tâm thần thật sự rồi.