• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-591

Chương 592: Hồi sinh




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85490.png

Xem ảnh 2
85490_2.png
Hai người đều im lặng.



Qua một lúc lâu, Hà Tư Ca mới cười gượng nhìn Phó Cẩm Thiêm một cái, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Có thể là máy tính của bệnh viện thật sự bị dính virus gì đó, bình thường ít quét...” Anh ngắt lời còn chưa nói hết của cô, sắc mặt nghiêm túc: “Tư Ca, cô cần gì phải lừa mình dối người? Cô và tôi đều rất rõ, đây tuyệt đối không đơn giản là chuyện trùng hợp!” Hà Tư Ca không lên tiếng.



Thấy vậy, Phó Cẩm Thiêm lại tiến lên hai bước, kéo cánh tay cô, để Hà Tư Ca không thể không nhìn về phía mình.



Hai người đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau.



Mấy giây sau, Hà Tư Ca có chút lúng túng nhìn đi chỗ khác.



Là phụ nữ, cô không hề cảm thấy là mình quá nhạy cảm, trên thực tế, lúc ở riêng với nhau, sự nhiệt tình Phó Cẩm Thiêm biểu hiện ra vẫn vô cùng rõ ràng.



“Chắc là cô hiểu ý tôi, kho hồ sơ sớm không sập, muộn không sập, tại sao lại xảy ra vấn đề đúng lúc chúng ta đến điều tra Hoắc Tư Giai?” Phó Cẩm Thiêm vội vàng nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, trong giọng nói lộ ra sự hùng hổ dọa người. Cô bất đắc dĩ đành cụp mắt xuống, giống như đang thanh minh cho mình: “Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra là ai làm, tôi bảo đảm với anh, không ai biết hôm nay tôi sẽ đến đây.”



Ý nói, chuyện này không liên quan đến Phó Cẩm Hành. Ý thức được cô đang nói thay cho Phó Cẩm Hành, còn đặc biệt phủi sạch quan hệ cho hắn, Phó Cẩm Thiêm không nén nổi cười lạnh một tiếng: “Vậy ý của cô, có thể là tôi làm à?”



Hà Tư Ca cuống lên, nói năng không đầu không đuổi: “Cẩm Thiêm, đương nhiên tôi không có ý đó! Anh luôn giúp tôi, tôi cảm kích anh còn không kịp, sao lại nghi ngờ anh... chỉ là tôi không có cách nghĩ nào cả, cho nên thà hy vọng tất cả chỉ là trùng hợp thôi...”



Cô rất sợ Phó Cẩm Thiêm hiểu lầm, vội vàng giơ tay ấn lấy cánh tay anh, căng thẳng nhìn anh. Đối diện với đôi mắt trong veo xinh đẹp kia, nhìn thấy vẻ khẩn trương trong đó, Phó Cẩm Thiêm cũng mềm lòng, hơi hối hận vì thái độ không tốt của mình vừa rồi.



Nhưng anh vẫn nghiêm giọng: “Tuyệt đối không phải là trùng hợp, chỉ có điều, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra là ai làm.” Nghe Phó Cẩm Thiêm nói thế, Hà Tư Ca cũng hỏi ra sự tò mò trong lòng: “Cẩm Thiêm, tại sao anh lại lợi hại như vậy, còn có thể tìm cảnh sát giúp?”



Anh ta khẽ mỉm cười, nói chuyện cũng hơi đắc ý: “Đừng quên, cục trưởng Lưu đó có giao tình với nhà họ Phó chúng tôi, không chỉ là có giao tình với anh tôi, thực ra quan hệ của ông ta và ba tôi mới là tốt nhất. Tôi nhờ ông ta giúp, đương nhiên ông ta không thể từ chối. Nếu như không phải cảm thấy nếu để ông ta đích thân ra mặt sẽ ầm ĩ quá, có lẽ tôi còn bảo ông ta đích thân đến đây!”



Thì ra là như vậy, Hà Tư Ca gật đầu. Không biết tại sao, khoảng thời gian gần đây, cô cứ cảm thấy Phó Cẩm Thiêm là lạ, hình như không giống trước kia lắm.



Nhưng cụ thể không giống ở chỗ nào, cô lại không nói ra được. Cảm giác đó... khiến cô vô cớ cảm thấy hoang mang, giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra...



“Sao thế? Cô đang nghĩ gì vậy?”



Nhìn ra Hà Tư Ca hồn vía lên mây, Phó Cẩm Thiêm quan tâm hỏi.



Cô giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.



“À, không có gì. Đúng rồi, Cẩm Thiêm, trước kia anh luôn học ở nước ngoài, vừa về đã vào Phó Thị, lại làm việc ở bộ phận thị trường có áp lực lớn nhất đó, nhất định rất vất vả nhỉ?”



Hà Tư Ca ổn định nhịp tim, nhẹ giọng hỏi. Phó Cẩm Thiên cười, lại khôi phục vẻ tao nhã lịch sự vốn có: “Nói không vất vả là giả, chỉ có thể nói là từ từ thích ứng thối, dù sao mọi người đều bắt đầu từ người mới, tôi cũng không thể là ngoại lệ được.” Nói rồi, hai người cùng đi ra ngoài.



Từ nơi này đến cổng bệnh viện còn một đoạn nữa, ánh mặt trời nóng rực, bọn họ đi vòng một chút, rẽ lên con đường nhỏ có bóng cây, cảnh vật xung quanh tươi đẹp, giống như đang ở trong vườn hoa.



“Sao tự dưng lại hỏi như vậy?” Phó Cẩm Thiêm trả lời câu hỏi của Hà Tư Ca xong, sau đó lại tò mò hỏi cô. “Không có gì, chỉ là không ngờ anh sẽ đồng ý ở lại Phó Thị. Tôi nghe nói, thế hệ này của nhà họ Phó, chỉ có anh ở công ty, những người còn lại đều ai làm việc nấy.” Cô cũng không nhịn được mà nhiều chuyện một phen. “Không phải tôi đồng ý, mà là anh tôi không cho phép bọn họ đến Phó Thị làm việc, đây cũng là vì sự ổn định của cả dòng họ. Cô còn không biết sao, hai năm trước từng xảy ra một số chuyện không hay, nể tình đều là người một nhà, anh tôi mới không đuổi cùng giết tận bọn họ.”



Phó Cẩm Thiêm đứng lại, đè thấp giọng: “Cho nên tôi mới lo lắng cho cô và Tân Tân, không muốn lại xảy ra chuyện tương tự nữa.” Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, có chút bất an nhìn anh ta.



“Cô nghĩ mà xem, mọi người đều là họ Phó, nhưng lại định trước chỉ có một người là người thừa kế, những người khác thật sự sẽ tâm phục khẩu phục sao? Nhất là kiểu anh chị em họ như chúng tôi, bản thân không phải là cùng cha mẹ sinh ra, càng không thể không có chút hiềm khích nào, cô nói có đúng không?”



Anh ta nói rất thẳng thắn, trong lời nói không có một chút ý làm bộ làm tịch nào, ngược lại những lời này đều là sự thật. Hà Tư Ca có chút lúng túng, cô khẽ họ một tiếng, không biết nên tiếp lời anh ta thế nào.



Phó Cẩm Thiêm cười: “Tôi rất cảm kích sự xem trọng của anh tôi với tôi, tôi tự biết mình thế nào, cho nên từ nhỏ tôi chưa từng có ý nghĩ không hay nào cả.”



Dùng một chút, anh ta lại nói: “Đợi tôi rèn luyện ở Phó Thị hai năm, tôi sẽ phải rời đi.” Cô kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên, tò mò hỏi: “Rời đi? Đi đâu?”



Phó Cẩm Thiêm thành thật nói: “Tôi sẽ không ở Phó Thị mãi, thời gian dài rồi, cho dù tôi không có suy nghĩ gì, nhưng chưa chắc những người khác đã không có suy nghĩ gì. Ngộ nhỡ những người này kéo tôi về phe mình, hoặc là trông ngóng tôi làm ra chuyện gì, há chẳng phải tôi thành kẻ chết oan sao?”



Hà Tư Ca hiểuý anh ta, nghĩ đến những quan to lạm quyền thời cổ đại không phải cũng xúi giục Hoàng tử tranh giành ngôi vị thiên tử hay sao, đến lúc khoác áo hoàng bào, không muốn ngồi lên ghế rồng cũng phải ngồi, không thể theo ý mình được.



“Cho nên,” Anh ta tiếp tục nói: “Đợi tôi rèn luyện đủ rồi sẽ tự đi gây dựng sự nghiệp, đến lúc đó cho dù kiếm nhiều kiếm ít nhưng ít nhất không bị người khác bàn tán, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và anh tôi.”



Hà Tư Ca nghe xong mà hốc mắt hơi cay cay.



Thật ra, cô cũng có một tia phòng bị với Phó Cẩm Thiêm.



Bạn là bạn, chồng là chồng, ai thân ai sơ, cô vẫn phân rõ được. Đám bề trên cậu ba Phó ngần ấy tuổi rồi, nhưng thật ra vẫn ngấm ngầm không ngừng làm chuyện mờ ám, ngay cả cô cũng nghe nói thì không lý nào Phó Cẩm Hành và Phó Cẩm Thiêm không thể không biết. “Mở một công ty của mình, lại lấy một cô gái mình yêu, cùng cô ấy sinh hai đứa con, đối với tôi mà nói, chính là cuộc sống vô cùng tốt đẹp.”



Phó Cẩm Thiêm nói với cô.



Nói xong, anh ta nhìn về phía Hà Tư Ca.



Anh ta nhìn chằm chằm như vậy khiến cô có chút không được tự nhiên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.



“Nói đến cái này, thật ra trước kia anh trai anh còn bảo tôi để ý cô gái nào thích hợp cho anh, đáng tiếc tôi rời khỏi Trung Hải quá lâu, cũng không quen cô gái nào trẻ tuổi, không giúp được gì. Có điều, anh có thể nói với tôi xem anh thích kiểu con gái thể nào, sau này tôi có thể chú ý nhiều hơn...”



Hà Tư Ca vừa đi, vừa nói.



“Được rồi, tôi không muốn nói chuyện này nữa.” Không ngờ Phó Cẩm Thiêm lại lập tức sầm mặt lại, chấm dứt chủ đề này.



Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng lúng túng. Đi đến tận cổng, Phó Cẩm Thiêm mới giơ tay chỉ chiếc xe đỗ ở đằng kia: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Hà Tư Ca lắc đầu, từ chối khéo: “Không cần đâu, tôi vẫn muốn đi mua một ít đồ, có lẽ không thuận đường.” Vốn tưởng là Phó Cẩm Thiêm sẽ khăng khăng đòi đưa cô đi, ai ngờ anh ta lại gật đầu: “Tôi phải về công ty gấp, vậy được rồi, cô cẩn thận chút.” Anh ta trực tiếp lên xe rời đi, không một chút do dự. Hà Tư Ca đứng ở ven đường một mình, vẫy một chiếc taxi.



Sau khi lên xe, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô hơi ngẩn ra, đúng thế, mình muốn đi đâu?



Trong đầu rối mù, nhất thời không có suy nghĩ gì, đối phương lại hỏi lần nữa, Hà Tư Ca chỉ đành thuận miệng đọc một địa chỉ. Đợi đến lúc tài xế dừng xe, bọn họ đã đến con đường nhỏ ở cổng trường trung học phụ thuộc Trung Hải rồi. Hà Tư Ca thanh toán tiền, đẩy cửa xuống xe. Cô không học cấp ba ở trong nước, biết rất ít về trường học bản địa, trong ấn tượng, Hà Tư Ca chưa bao giờ đến trường trung học phụ thuộc này. Dọc theo con đường với hàng cây ngô đồng đến cổng chính trường trung học phụ thuộc, xuyên qua cổng điện tử, cô nhìn thấy sân vận động và những dãy lớp học ở bên trong. Không hổ là trường học hạng nhất ở bản địa thậm chí là trong nước, trang thiết bị đều đứng đầu, cả trường học bao trùm không khí học tập, nghiêm túc căng thẳng, lại không mất đi sự sống động. “Chào cô, xin hỏi cô muốn làm gì?” Hình như nhìn thấy Hà Tư Ca quanh quẩn ở cổng trường học nửa ngày, một người trung niên đi từ phòng bảo vệ ra, khách sáo hỏi cô. Hà Tư Ca có chút ngượng ngùng: “Chào chú, cháu không làm gì cả, nghe nói nơi này là trường học trọng điểm nên muốn đi vào tham quan một chút.” Đối phương cười, từ chối: “Chỗ này không mở cửa với người ngoài, cháu có thể đến trường đại học Trung Hải ở bên cạnh đi một vòng, mỗi năm đều có không ít phụ huynh đưa con đến tham quan.” Nói xong, người kia quay về, cửa cũng chưa hề mở. Hà Tư Ca vô cùng lúng túng, cô còn tưởng là chỉ cần đăng ký là có thể đi vào. Xem ra, mình thật sự nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. “Chào chủ, phiền chú mở cửa giúp, cháu muốn ra ngoài.” Cô xoay người, mới vừa đi mấy bước đã nghe sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc. Hà Tư Ca quay phắt đầu lại, thầm nghĩ trong lòng, hôm nay thật là khéo, toàn gặp người quen. Vừa đi ra khỏi cổng lớn trường trung học phụ thuộc Trung Hải, Đoàn Phù Quang đã nhìn thấy Hà Tư Ca đứng ở cổng, cô ngẩn ra: “Ôi, sao cô cũng ở đây?”



Hai cô gái tìm một quán trà sữa gần cổng trường học, mỗi người gọi một cốc, ngồi xuống đối diện nhau.



Giờ này, trong quán gần như không có khách, rất yên tĩnh, tiện nói chuyện.



“Ba tôi là người quản lý hội cựu học sinh trường trung học phụ thuộc, tháng sau trường học sẽ tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, gần đây tổ chức họp quản lý suốt. Ba tôi không có tâm trạng, bảo tôi đến họp thay ông ấy, đây chính là nguyên nhân tôi xuất hiện ở nơi này. Còn cô, cô chạy đến đây làm gì?”



Đoàn Phù Quang uống một ngụm trà sữa, nghi hoặc quan sát Hà Tư Ca. Cô mơ hồ cảm thấy Hà Tư Ca đột nhiên đến trường trung học phụ thuộc, nhất định có liên quan đến cô gái đó.



Quả nhiên, chỉ thấy Hà Tư Ca hít sâu một hơi, cô dùng hai tay nâng cốc trà sữa lên, nhẹ giọng nói: “Cô Đoàn, những lời cô và Phó Cẩm Hành nói với nhau ở trong phòng làm việc trước đó, tôi đều nghe thấy cả rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom