• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-586

Chương 587: Không muốn trốn tránh nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85485.png

Xem ảnh 2
85485_2.png
Vốn dĩ những phóng viên này đều vì chuyện Phó Trí Hán về hưu mà đến.



Không ngờ bây giờ không chỉ mọc ra một đứa con riêng, còn dây dưa đến cả chuyện bê bối trong gia tộc! Phó Trí Hán và Phó Cẩm Hành là người trong cuộc vô cùng bình tĩnh, hai người không hổ là cha con ruột, ngay cả phản ứng cũng giống nhau như đúc.



Thấy người khác đều không mở miệng, Ngô Ngữ Hi hét chói tai: “Tôi không nói dối! Bảo bọn họ đi làm giám định người thân đi, không phải sẽ rõ ràng sao?”



Lời của cô ta kéo không ít người về thực tế, thậm chí có người khẽ gật đầu, cảm thấy lời này có lý



Làm giám định người thân, sự thật bày ra trước mắt rồi, là thật hay giả, nhìn một cái là biết



Phó Trí Hán cười lạnh: “Cô cứ giải thích con của cô là ở đâu ra đã, cô cố ý chạy tới đây lừa gạt tống tiền, cô có tin tôi khiến cô ngồi tù không?”



Sắc mặt Ngô Ngữ Hi trắng bệch.



Cô ta vốn tưởng rằng là có thể lừa Phó Trí Hán, cho dù lừa gạt một thời gian, ít nhất cũng kiếm được tiền



Chuyện thắt ống dẫn tinh thật sự nằm ngoài dự liệu của Ngô Ngữ Hi.



Thất sách! Cô ta rên rỉ trong lòng



“Tôi biết ba ruột của đứa bé kia là ai, sau này tôi sẽ bảo trợ lý Lạc chỉnh lý lại tài liệu của cô Ngô và cha ruột của con cô ta gửi cho mọi người, còn có cần đưa tin hay không, mọi người cứ tự quyết định.” Phó Cẩm Hành tiến lên một bước, nhìn một vòng, dùng mấy câu nói đã dồn Ngô Ngữ Hi vào ngõ cụt



Còn Lạc Tuyết, mặc dù không hiểu rõ về Ngô Ngữ Hi, càng không biết tình nhân của cô ta là ai, nhưng cô luôn hiểu tính Phó Cẩm Hành, lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, sau này tôi sẽ chủ động liên lạc với mọi người, xin mọi người hãy đợi tin tức.”



Mặc dù Phó Cẩm Hành không nói rõ, nhưng người làm truyền thông người nào người nấy không ai là không thông minh, nhanh chóng phán đoán tình hình.



Mọi người vừa nghe đã hiểu ngay, nếu như có người dám không sợ chết nói thay cho mẹ con Ngô Ngữ Hi, chẳng khác nào đối địch với Phó Cẩm Hành.



Một người đàn ông bèn nịnh bợ: “Anh Phó thật là biết nói đùa, điểm quan trọng nhất của tin tức là phải chân thực, tối đây xin bày tỏ thái độ luôn, nhất định phải có đạo đức nghề nghiệp, giả chính là giả, không thể không có căn cứ, càng không thể bịa đặt ra tin tức không thật!”



Nhìn dáng vẻ thề thốt của anh ta hơi buồn cười.



Có người khinh bỉ nhìn anh ta một cái, không nói gì.



Nhưng nhiều người lựa chọn lên tiếng phụ họa hơn, bọn họ liên tục gật đầu, bày tỏ đồng ý.



Tình hình lập tức xoay chuyển



Ngô Ngữ Hi trở nên tứ cố vô thân, mà ngay lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng xe cảnh sát



Hai người cảnh sát nhanh chóng đi vào



Bọn họ tìm hiểu toàn bộ quá trình, lúc nghe thấy Ngô Ngữ Hi tuyên bố mang theo a xít, bọn họ dứt khoát quyết định đưa cô ta về đồn, tiến hành thẩm vấn



Khoảng thời gian gần đây, Trung Hải tổ chức đủ loại hội nghị lớn nhỏ, ngay cả kiểm tra an ninh ở tàu điện ngầm cũng nghiêm ngặt hơn bình thường.



Vào giờ phút quan trọng này, bất cứ vật nguy hiểm nào tồn tại, cho dù là thật hay giả đều sẽ bị phóng đại, cực kỳ được coi trọng



“Mời cô đi theo chúng tôi một chuyển để phối hợp điều tra.” Một cảnh sát lớn tiếng nói, sai người giải Ngô Ngữ Hi lên xe cảnh sát



Mặc dù cô ta đi rồi, nhưng những phóng viên đó vẫn không quên Ngô Ngữ Hi làm chứng quan hệ của Phó Cẩm Hành và Phó Trí Hán



Tất cả bọn họ đều đứng tại chỗ, không chịu rời đi, chỉ muốn nhanh chóng làm rõ ngọn nguồn



Bị chuyện này chen ngang ảnh hưởng, Phó Trí Hán có chút không thoải mái, trợ lý của ông ta cầm thuốc và nước ấm đến cho ông ta uống



Nhìn thấy cảnh tượng này, những phóng viên kia cũng có chút ngượng ngùng



Bọn họ biết rõ, nếu không phải sức khỏe Phó Trí Hán thật sự không chịu nổi, ông ta cũng sẽ không chịu rửa tay gác kiếm



Hôm nay bị Ngô Ngữ Hi làm ầm lên như vậy, một buổi họp báo tốt đẹp cũng biến thành tiết mục đàn bà khóc lóc om sòm, y như tấu hài



Nghỉ ngơi khoảng mười phút, cuối cùng sắc mặt Phó Trí Hán cũng khôi phục



Ông ta lại ngồi xuống, hướng về phía micro nói: “Dựa theo kế hoạch cũ, tôi sẽ công bố với mọi người một chuyện, không ngờ mọi thứ tôi đã sớm chuẩn bị lại bị cắt ngang thể này.”



Mọi người vội vàng dựng tại lên, muốn nghe ông ta nói tiếp



Sau đó, luật sư của Phó Trí Hán cũng xuất hiện, công bố di chúc của ông ta.



Trong đó, đương nhiên bao gồm chuyện nhận con thừa tự



“Tôi nghĩ nhất định có vài người bị đầu độc, nghe được tin đồn gì là nghĩ mình biết toàn bộ chân tướng



Bắt đầu từ hôm nay, Cẩm Hành đúng là con trai tôi, nhưng về bản chất lại khác với cô Ngô nói



Mong mọi người có thể bảo đảm đưa tin khách quan chính xác, đừng dẫn đến hiểu lầm không cần thiết.”



Nói xong, Phó Trí Hán đứng lên, cúi chào mọi người.



Trợ lý đỡ ông ta, cùng rời khỏi nơi này.



Phó Trí Hán vừa đi, tiêu điểm toàn trường lập tức hướng về Phó Cẩm Hành và luật sư của Phó Trí Hán.



Dễ thấy luật sư đã gặp nhiều cảnh như này rồi, ông ta không hoảng không vội công bố những tài liệu liên quan mà Phó Trí Hán đích thân ký, hơn nữa còn trả lời cặn kẽ vấn đề pháp luật mà một số phóng viên đưa ra



Mà Phó Cẩm Hành thì thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng họp, như có điều suy nghĩ.



Lạc Tuyết tò mò hỏi thăm: “Anh Phó, hình như anh đang đợi ai à? Sao tôi lại cảm thấy anh cứ liếc ra cửa thế?”



Hắn thu hồi tầm mắt lại, khẽ trả lời: “Ừm, tôi cảm thấy trừ Ngô Ngữ Hira, có lẽ hôm nay còn có khách không mời mà đến khác.”



Trên thực tế, dự cảm của Phó Cẩm Hành là chính xác



Sau khi Ngô Ngữ Hi xông vào không lâu, một bóng người cũng quanh quẩn ở ngoài cửa



Nhưng cậu ta vừa đến gần đã bị mấy bảo vệ canh ở bên ngoài ngăn lại: “Xin lỗi, mời anh xuất trình thẻ công tác.” Minh Duệ Viễn ngẩn ra, lập tức hạ thấp vành mũ bóng chày xuống, thô lỗ nói: “Đi nhầm chỗ!” Nói xong, cậu ta quay người rời đi



Mặc dù bảo vệ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.



Sau đó Minh Duệ Viễn vòng một vòng ở một số khu công cộng của Phó Thị, không hề lộ diện.



Hôm nay cậu ta đến để nghiên cứu địa hình”



Mặc dù Minh Duệ Viễn từng đến Phó Thị một lần, nhưng chỉ là đến phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, gần như không biết gì về các tầng khác



Mất hơn hai tiếng, cuối cùng Minh Duệ Viễn đã làm rõ được kết cấu nội bộ của Phó Thị



Cậu ta thầm hãi hùng khiếp vía, tòa nhà văn phòng này rõ ràng chính là một đế quốc



Chẳng trách ngay cả Minh Đạt cũng không dám đối chọi gay gắt với Phó Cẩm Hành



Nếu thật sự ép Phó Cẩm Hành, cho dù ông ta có lấy toàn bộ gia sản ra đấu, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn.



Lúc rời khỏi Phó Thị, tâm trạng Minh Duệ Viễn có chút nặng nề.



Dù sao cậu ta vẫn còn quá nhỏ, không giấu được tâm sự.



Vừa thấy cậu ta quay lại, Tiểu Hào lập tức tiến lên đón, ân cần hỏi: “Cậu hai, không sao chứ?”



Vì tâm trạng không tốt nên Minh Duệ Viễn tức giận trả lời: “Nếu như có chuyện, anh cảm thấy tôi còn có thể nghênh ngang đi ra à?”



Tiểu Hào bị nghẹn họng không nói nên lời



Hắn im lặng mở cửa cho Minh Duệ Viễn lên xe



Sau đó, Tiểu Hào cẩn thận nhìn xung quanh một lần, cũng lập tức lên xe, rời khỏi nơi này



Bọn họ tùy tiện xuất hiện ở Phó Thị, thật ra là rất mạo hiểm.



Chỉ cần có một người nhận ra hai gương mặt này thì sẽ rất khó thoát thân



May mà tất cả đều thuận lợi.



Tiểu Hào vừa lái xe, vừa dè dặt dò hỏi: “Cậu hai, tiếp theo chúng ta phải đi đâu?”



Vừa nghĩ đến đối thủ mạnh mẽ là Phó Cẩm Hành, Minh Duệ Viễn khó tránh được thấp thỏm không yên, cậu ta thuận miệng trả lời: “Tìm chỗ nào vui, sắp chết ngạt rồi!” Tiểu Hào hiểu ý cậu ta, tiếp tục lái xe



Minh Duệ Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy nhàm chán, vì vậy nhắm mắt dưỡng thần.



Đợi Tiểu Hào dừng xe xong, Minh Duệ Viễn nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện đây là một câu lạc bộ cao cấp



Cậu ta trừng mắt, có chút không tưởng tượng nổi: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”



Tiểu Hào cũng đờ ra: “Không phải cậu nói tìm chỗ vui à...” Minh Duệ Viễn tức giận nói: “Đá bóng, bơi lội, không vui à?”



Tiểu Hào: “...” Xem ra đúng là hắn hiểu lầm rồi, hắn tưởng là Minh Duệ Viễn có nhu cầu ở phương diện kia.



“Bỏ đi, vậy tôi đi tắm đây.”



Minh Duệ Viễn đẩy cửa xuống xe, đi vào trong câu lạc bộ.



Mặc dù là chỗ Tiểu Hào tùy tiện tìm, nhưng bên trong câu lạc bộ lại vô cùng nguy nga lộng lẫy, cực kỳ xa hoa



Nhìn bảng giá cũng là hàng đầu ở nơi này



Không có tiền không có thể, thật sự không dám đến đây chơi



Minh Duệ Viễn không thiếu tiền, cho nên cậu ta không quan tâm đến chi phí, chỉ nói với quản lý tiếp đón là mình muốn nghỉ ngơi tử tế



Cậu ta tắm rồi thuê một căn phòng, chuẩn bị ngủ một giấc



Kết quả, lúc Minh Duệ Viễn sắp ngủ, có chút mơ mơ màng thì có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra



Nhìn đối phương là biết ngay cô ta làm gì



Minh Duệ Viễn vốn muốn đuổi cô ta cút, nhưng ánh mắt người phụ nữ đó rất đẹp, khiến cậu ta cảm thấy có chút quen thuộc



Cậu ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ý thức được mắt cô ta rất giống Hà Tư Ca



“Mắt cô rất đẹp.” Minh Duệ Viễn khàn giọng nói.



Người phụ nữ giống như được khích lệ, trực tiếp quỳ xuống nắm lấy một chân cậu ta.



“Đúng thế, bọn họ đều nói mắt em giống minh tinh, chính là Trương Tử Hân, anh biết cô ấy chứ?”



Cô ta có chút kiêu ngạo ưỡn ngực



Bây giờ Minh Duệ Viễn hoàn toàn không có hứng thú với minh tinh vớ vẩn gì, cậu ta chỉ biết trong cơ thể mình như có một ngọn lửa, nóng lòng muốn tìm đường ra, thỏa thích phát tiết.



“Sao cô ta có thể lẳng lơ bằng cổ được?”



Cậu ta kéo người phụ nữ qua, đè cô ta dưới người mình, không hề thương hương tiếc ngọc



Người phụ nữ biết, xem ra hôm nay gặp phải một người khách nóng tính rồi.



Cô ta cười duyên sáng, bảo Minh Duệ Viễn từ từ.



Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm người phụ nữ mấy phút, cuối cùng khẽ nhếch mép cười



Cậu ta tùy tiện kéo một cái khăn lông, đắp từ dưới mắt người phụ nữ xuống



Cô ta rất sợ, liều mạng hét lên, phản kháng



“Im miệng! Tôi sẽ cho cô gấp đôi tiền! Tôi ghét mũi và miệng cô!”



Minh Duệ Viễn thở hổn hển nói.



Trên thực tế, cậu ta chỉ muốn nhìn thấy đôi mắt kia



Vừa nghe thấy có tiền, người phụ nữ lập tức không vùng vẫy nữa, còn bắt đầu phối hợp



Đợi tất cả kết thúc, Minh Duệ Viễn chán ghét đẩy người phụ nữ kia ra



Cậu ta ngửa mặt nằm ở trên giường, thở hổn hển, cảm thấy miệng lưỡi khô rát, vô cùng phiền muộn



Người phụ nữ nằm ở bên cạnh, đến lúc nghỉ ngơi đủ rồi, cô ta mới ngồi dậy mặc quần áo, không cảm thấy xấu hổ chút nào



Đúng lúc cô ta kéo khóa lên, cửa phòng bị người đạp ra, một số người mặc thường phục xông vào, hô lớn: “Mặc quần áo vào! Đi theo chúng tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom