• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-584

Chương 585: Không chắc chắn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85483.png

Xem ảnh 2
85483_2.png
Hiển nhiên là cô tưởng thật, bị dọa cho run cầm cập, hai chân nhũn ra, ngay cả đi bộ cũng khó khăn, đừng nói gì đến đẩy hắn ra. ** Đối với phản ứng của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn tùy tiện hù dọa cô một chút, cô đã không dám phản kháng nữa, làm người ta vui vẻ yên tâm. Rời khỏi công ty của Tưởng Thành Hủ, Hà Tư Ca vốn tưởng rằng mình sẽ bị Phó Cẩm Hành nhét vào trong xe, đưa thẳng về chung cư của hắn. Không ngờ hắn lại làm như thật lấy điện thoại ra, bảo Tào Cảnh Đồng đi tra một chút xem ở Nam Bình có đồ ăn gìn nổi tiếng. Hiệu suất của Tào Cảnh Đồng cũng rất nhanh, mới chỉ mấy phút cậu ta đã gửi sáu, bảy nhà hàng đặc sắc có tiếng tăm không tệ qua. Phó Cẩm Hành đưa điện thoại đến trước mặt Hà Tư Ca: “Cô đã từng đi chưa? Mùi vị của nhà hàng nào ngon nhất?”



Cô không thèm nhìn, quay đầu sang một bên, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Hẳn tùy tiện chọn một nhà hàng, kêu tài xế đưa bọn họ qua đó.



Đến nhà hàng, chính là giờ ăn, đã có kha khá người ngồi ở đây, chỉ còn lại mấy cái bàn trống. Phó Cẩm Hành không nhịn được nói: “Nhiều người như vậy, chắc là rất ngon mới đúng.” Hắn mới chỉ đến Nam Bình công tác mấy lần, lần nào cũng là vội vàng đến, vội vàng đi, thỉnh thoảng có xã giao, ở trên bàn ăn cũng toàn là uống rượu, căn bản không ăn được bao nhiêu. Cho nên, Phó Cẩm Hành không hiểu lắm về đồ ngon ở nơi này.



Hà Tư Ca nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Chọn chỗ nào không chọn, lại cứ chọn nhà hàng này, nổi tiếng mang đồ ăn lên chậm!”



Cô kéo ghế ra, ngồi phịch xuống. “Nghe giọng điệu của cô, cô từng đến đây rồi à?” Phó Cẩm Hành cũng ngồi xuống đối diện cô, tiện tay lật xem thực đơn đặt trên bàn, phát hiện chi phí ở đây không hề rẻ. “Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất ở Nam Bình, đừng nói với tôi là anh không biết đấy, anh Phó.” Hà Tư Ca liếc hắn một cái.



Hắn rất thản nhiên: “Đúng là không biết thật, bây giờ biết rồi. Nếu đã như vậy, thế thì cô chọn món đi.”



Nói xong, Phó Cẩm Hành đẩy thực đơn đến trước mặt cô.



Hà Tư Ca dứt khoát gọi một hơi mười sáu món ăn, cộng thêm một món canh, toàn là đồ đắt tiền.



Nhân viên phục vụ khó xử, liên tục khuyên: “Cô ơi, hai người cùng lắm chỉ cần bốn món mặn một món canh thôi, gọi nhiều như vậy, căn bản không ăn hết. Nhà hàng không muốn lãng phí, hy vọng cô có thể hiểu.” Cô cười mỉm nói: “Đương nhiên không phải là hai chúng tôi ăn rồi, đây, làm xong thì bưng bốn món mặn và một món canh này lên trước. Còn lại thì đóng gói lại cho tôi, chúng tôi mang đi.”



Nghe cô nói như vậy, nhân viên phục vụ mới ghi thực đơn lại.



“Vui không?”



Phó Cẩm Hành biết, Hà Tư Ca chỉ là muốn cố ý lãng phí tiền của hắn mà thôi. Thế nhưng, hiển nhiên là cô quá coi thường hắn rồi. “Đau lòng rồi à?” Hà Tư Ca cười lạnh một tiếng: “Tôi đã rất khắc chế rồi, còn chưa gọi một trăm món nữa!”



Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại không hề phản đối: “Nếu như có thật sự thích, cho dù mua hết cả nhà hàng này cũng đâu có sao? Lại không phải là tôi không mua nổi”



Cằm cô sắp rơi xuống rồi. Không nói có mua nổi hay không, người ta có bán hay không còn là chuyện khác đấy! “Tôi biết cô đang nghĩ gì, trên thế giới này, chỉ có không ra giá, không có đồ không mua được. Lúc trả giá đủ cao, tất cả đều có thể, bao gồm cái giá của bản thân mỗi người, cô, hoặc là tôi, mọi người đều thể.” Đợi trà trong ẩm thôi ra gần hết, Phó Cẩm Hành chủ động rót cho Hà Tư Ca một cốc. Đúng là cô đang khát, giơ tay cầm lấy cốc trà uống một hơi hết sạch. Đồ ăn mang lên quá chậm, trừ trà và chút đồ ăn nhẹ ra, căn bản không có cái gì có thể ăn được.



“Vậy giá của anh là bao nhiêu?”



Cảm thấy buồn chán, Hà Tư Ca chỉ đành chọn nói chuyện với Phó Cẩm Hành để giết thời gian.



Cô muốn biết, người đàn ông này rốt cuộc có nhược điểm hay không.



Nếu như có, sẽ là cái gì. “Tôi? Tôi đã nói rồi, tôi cũng có giá chỉ có điều cao hơn người bình thường một chút.” Suy nghĩ một chút, Phó Cẩm Hành vô cùng khiêm tốn trả lời câu hỏi của Hà Tư Ca.



Cô không nhịn được châm biếm: “Cao hơn trong miệng anh hình như cũng cao quá không hợp với bình thường rồi nhỉ! Phó Cẩm Hành. Anh có biết là mỗi lần anh giả vờ nho nhã dễ gần thật sự khiến tôi chẳng còn chút khẩu vị nào nữa không?”



Hắn vẫn không tức giận, bình thản ung dung thưởng thức bộ dạng bực bội của Hà Tư Ca.



“Vậy thì đã sao? Cô chẳng làm gì được tôi cả.”



Mấy chữ cuối cùng, khóe miệng Phó Cẩm Hành cong lên thành một độ cong đẹp mắt.



Vừa dứt lời, cuối cùng món ăn đầu tiên cũng được mang lên. Hắn khách sáo cám ơn nhân viên phục vụ, sau đó cầm đũa lên, nói với Hà Tư Ca: “Tôi nếm thử món cô gọi xem.” Cô chỉ muốn cầm cốc trà trong tay đập thẳng lên đầu Phó Cẩm Hành! Nhưng mà, bụng cô “rọt rọt” một trận, âm thanh không nhỏ, chuyện này làm cho Hà Tư Ca không nhịn được rơi vào lúng túng. May mắn là khách ở đây đều đang thưởng thức đồ ăn ngon, không có ai nghe thấy. Trừ Phó Cẩm Hành.



Hắn vẫn đang cầm đũa trong tay, nghe thấy âm thanh đó, Phó Cẩm Hành không nhịn được cười lớn, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Hà Tư Ca tức giận nhìn hắn, cầm khăn giấy trong tay lên, vo thành một quả bóng nhét vào miệng hắn.



Động tác của cô vô cùng nhanh, đến nỗi Phó Cẩm Hành suýt nữa không phản ứng kịp.



Đúng lúc Hà Tư Ca suýt nữa nhét được viên giấy vào, Phó Cẩm Hành nghiêng đầu đi, cô lập tức chệch tay, không thành công. Nhưng hắn thật sự dùng cười, sắc mặt có chút không vui: “Cô muốn làm gì?” Hà Tư Ca thu tay lại, ngồi xuống, không lên tiếng. Nhìn đồ ăn thơm ngon trước mặt, cô ném viên giấy xuống, cầm đũa lên, nếm thử một miếng. Không hổ là tay nghề của đầu bếp nổi tiếng, quả thật không tệ. Mặc dù cô ở sống ở Nam Bình mấy năm, nhưng loại nhà hàng cao cấp này thì không phải là chỗ ngày nào cũng có thể đến, cho nên, Hà Tư Ca lập tức cắm cúi ăn, ăn xong một miếng, lại gắp một miếng nữa. Phó Cẩm Hành hừ một tiếng: “Đồ tham ăn.”



Ăn thì ăn, còn gầy như vậy, thiên lý ở đâu chứ. Hà Tư Ca coi như không nghe thấy lời của hắn, tiếp tục vùi đầu ngấu nghiến ăn. Ba món mặn một món canh còn lại lần lượt được đưa lên, buổi sáng ra ngoài Phó Cẩm Hành cũng đói rồi, hắn nếm thử, mặc dù không quen loại mùi vị nhàn nhạt thiên ngọt này cho lắm, nhưng có thể chấp nhận được.



Điều làm hắn cạn lời là, còn có mười hai món đồ ăn khác đã được chia ra đóng gói lại. Lúc tính tiền, Hà Tư Ca nhìn con số trên hóa đơn, sung sướng trong lòng.



Ăn thêm mấy bữa, nói không chừng Phó Cẩm Hành đau lòng, sẽ bảo cô cút đi.



Hắn vẫn không tức giận, bình thản ung dung thưởng thức bộ dạng bực bội của Hà Tư Ca.



“Vậy thì đã sao? Cô chẳng làm gì được tôi cả.”



Mấy chữ cuối cùng, khóe miệng Phó Cẩm Hành cong lên thành một độ cong đẹp mắt.



Vừa dứt lời, cuối cùng món ăn đầu tiên cũng được mang lên. Hắn khách sáo cám ơn nhân viên phục vụ, sau đó cầm đũa lên, nói với Hà Tư Ca: “Tôi nếm thử món cô gọi xem.” Cô chỉ muốn cầm cốc trà trong tay đập thẳng lên đầu Phó Cẩm Hành! Nhưng mà, bụng cô “rọt rọt” một trận, âm thanh không nhỏ, chuyện này làm cho Hà Tư Ca không nhịn được rơi vào lúng túng. May mắn là khách ở đây đều đang thưởng thức đồ ăn ngon, không có ai nghe thấy. Trừ Phó Cẩm Hành.



Hắn vẫn đang cầm đũa trong tay, nghe thấy âm thanh đó, Phó Cẩm Hành không nhịn được cười lớn, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Hà Tư Ca tức giận nhìn hắn, cầm khăn giấy trong tay lên, vo thành một quả bóng nhét vào miệng hắn.



Động tác của cô vô cùng nhanh, đến nỗi Phó Cẩm Hành suýt nữa không phản ứng kịp.



Đúng lúc Hà Tư Ca suýt nữa nhét được viên giấy vào, Phó Cẩm Hành nghiêng đầu đi, cô lập tức chệch tay, không thành công. Nhưng hắn thật sự dùng cười, sắc mặt có chút không vui: “Cô muốn làm gì?” Hà Tư Ca thu tay lại, ngồi xuống, không lên tiếng. Nhìn đồ ăn thơm ngon trước mặt, cô ném viên giấy xuống, cầm đũa lên, nếm thử một miếng. Không hổ là tay nghề của đầu bếp nổi tiếng, quả thật không tệ. Mặc dù cô ở sống ở Nam Bình mấy năm, nhưng loại nhà hàng cao cấp này thì không phải là chỗ ngày nào cũng có thể đến, cho nên, Hà Tư Ca lập tức cắm cúi ăn, ăn xong một miếng, lại gắp một miếng nữa. Phó Cẩm Hành hừ một tiếng: “Đồ tham ăn.”



Ăn thì ăn, còn gầy như vậy, thiên lý ở đâu chứ. Hà Tư Ca coi như không nghe thấy lời của hắn, tiếp tục vùi đầu ngấu nghiến ăn. Ba món mặn một món canh còn lại lần lượt được đưa lên, buổi sáng ra ngoài Phó Cẩm Hành cũng đói rồi, hắn nếm thử, mặc dù không quen loại mùi vị nhàn nhạt thiên ngọt này cho lắm, nhưng có thể chấp nhận được.



Điều làm hắn cạn lời là, còn có mười hai món đồ ăn khác đã được chia ra đóng gói lại. Lúc tính tiền, Hà Tư Ca nhìn con số trên hóa đơn, sung sướng trong lòng.



Ăn thêm mấy bữa, nói không chừng Phó Cẩm Hành đau lòng, sẽ bảo cô cút đi.



Từ xa nhìn lại đã thấy fans hâm mộ mặc toàn đồ màu hồng, trên tay quấn đai màu hồng, còn giữ bảng đèn lên, Hà Tư Ca vội vàng móc kính đen ra, nhanh chóng đeo lên.



Cô không muốn bị fans hâm mộ mù mắt nào nhận nhầm mình là Trương Tử Hân, ngộ nhỡ một đám người xông đến đòi ký tên, vậy sẽ bất tiện lắm!



“Kỳ lạ, sao lại nhiều người như vậy...”



Phó Cẩm Hành lẩm bẩm một mình, hắn vốn định nhân lúc ít người xem thử bộ phim điện ảnh của Trương Tử Hân, bởi vì Phó thị cũng có đầu tư vào bộ phim này. “Buổi họp mặt diễn viên điện ảnh à?!” Lại đi hai bước, Hà Tư Ca nhìn thấy trên tấm áp phích, bất ngờ còn viết tên Trương Tử Hân.



Cô quay đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, có chút tức giận: “Anh là cố ý! Anh biết rõ cô ta ở đây còn dẫn tôi đến đây!”



Vì làm nhục cô, hắn thật sự không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Phó Cẩm Hành cũng có chút kinh ngạc: “Buổi họp mặt? Tôi thật sự không biết!” Nhưng với tình hình trước mắt, đến hắn cũng cảm thấy loại giải thích này đúng là quá thiếu sức sống. Đổi hắn thành Hà Tư Ca, e rằng cũng sẽ không tin. “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”



Phó Cẩm Hành không muốn làm lớn chuyện, nếu như bị phóng viên thấy hắn xuất hiện ở nơi này, nhất định lại sẽ ghi lại, đem quan hệ của hắn và Trương Tử Hân ra mà chém gió tận trời. Trong mắt Hà Tư Ca đã tràn đầy vẻ chán ghét, cô xoay người rời đi.



Không ngờ, một cậu thiếu niên trẻ tuổi liều lĩnh hình như vì sắp nhìn thấy thần tượng mà quá kích động, cậu ta giơ cái biển đèn led lớn trong tay nên ngăn cản tầm mắt, không nhìn thấy Hà Tư Ca, xô thẳng vào cô.



Cô vội vàng tránh đi, cái kính đen trên mũi tuột xuống, rơi xuống đất.



Cậu bé kia hơn ngẩn ra, hô lớn với Hà Tư Ca: “Trương Tử Hân! Em yêu chị! Trương Tử Hân! Em yêu chị!” Hà Tư Ca chỉ muốn tìm một cái kẽ hở mà chui vào, quả nhiên cô đã bị người ta nhận nhầm rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom