Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-570
Chương 571: Chán sống rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Việc ly hôn đối với Hà Tư Ca mà nói, quả thật giống như một cái dằm trong tim.
Đừng thấy cô không nghĩ nhiều đến nó, nhưng thông qua miệng lưỡi của người khác, đặc biệt là Phó Cẩm Thiêm, cảm giác đó thật sự là vô cùng phức tạp.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới anh. Tôi bị coi thường cũng là tôi cam tâm tình nguyện, cho dù có làm tình nhân của anh ấy cũng là sự lựa chọn của tôi, anh có tư cách gì mà ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ?” Hà Tư Ca giận dữ hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy, có phải Phó Cẩm Thiêm thấy cô quá hiền, nên mới không lo nghĩ cách dỗ Bạch Hải Đường mà lại chạy đến đây để lăng mạ cô không.
“Cô đúng là.... hết thuốc chữa!”
Trước sự cố chấp của Hà Tư Ca, sắc mặt Phó Cẩm Thiêm thoáng qua chút lo lắng, anh ta nghiến chặt răng, đến nỗi quai hàm cũng khẽ run lên mấy cái, thấp giọng gầm lên.
“Mấy chữ này nên tặng cho anh mới đúng! Phó Cẩm Thiêm, tôi khuyên anh nên biết điều thì hơn, đừng ôm ảo tưởng không thực tế nữa. Nếu như Phó Thị rơi vào tay anh, không quá ba tháng sẽ bắt đầu sụp đổ. Anh đừng tưởng mình có thể trở thành Phó Cẩm Hành thứ hai, anh vẫn chưa xứng đâu!”
Hà Tư Ca tỏ vẻ khinh thường, nghiêm mặt nặng lời quát lại.
Không phải là đang so xem thái độ của ai ác liệt, hung hăng hơn sao?
Ai sợ ai?
Chỉ một mình anh ta biết la hét thôi à?
“Tôi không xứng ư? Ha ha ha ha.”
Ai ngờ, Phó Cẩm Thiêm giận quá lại bật cười, anh ta nở nụ cười hung ác, túm lấy cổ áo Hà Tư Ca, kéo cô về phía cửa xe.
“Anh làm gì thế hả?”
Cô lập tức hoảng sợ, vừa muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng không thể phát ra âm thanh, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
“Dù sao thì bây giờ cô đã không còn là cô Phó nữa rồi, cô nói xem tôi sẽ làm gì cô?”
Phó Cẩm Thiêm vừa trả lời vừa nhét Hà Tư Ca vào ghế sau.
Cô vùng vẫy, lúc ngẩng đầu lên, đầu va vào cửa xe “bốp” một cái, trên trán lập tức sưng lên một cục u vừa to vừa đỏ.
“A...”
Hà Tư Ca cảm thấy đau đớn, cô kêu lên thất thanh, buông hai tay ra.
Cơ thể mất cân bằng, ngã thẳng ra phía sau.
Phó Cẩm Thiêm nhân cơ đẩy cô một cái, tiện thể đóng cửa xe lại.
Anh ta nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe rồi lao đi như một cơn gió.
Đợi đến lúc Hà Tư Ca giơ tay ôm trán, từ từ ngồi ngay ngắn lại thì Phó Cẩm Thiêm đã khởi động xe, rời khỏi chỗ ở của Bạch Hải Đường một đoạn khá xa rồi.
“Phó Cẩm Thiêm, anh đang bắt cóc tôi đấy! Việc tôi đến tìm Hải Đường không phải chỉ có một người biết, cho dù anh có bắt tôi đi đâu thì cũng không thể thần không biết quỷ không hay đâu!”
Cô cố gắng lục tìm điện thoại của mình, đợi đến khi sờ hết toàn thân một lượt, cô mới phát hiện điện thoại mình vẫn luôn cầm trong tay đã biến mất rồi.
Chắc chắn là lúc nãy giằng co với Phó Cẩm Thiêm đã bị rơi xuống đất.
“Tôi vốn cũng không sợ bị người khác biết. Đợi đến lúc họ tìm thấy cô thì mọi thứ đều đã muộn rồi!”
Phó Cẩm Thiêm nhìn Hà Tư Ca xuyên qua kính chiếc hậu, thấy cô đang ra sức đẩy cửa xe.
“Vô ích thôi, tôi đã khóa chặt rồi.” Anh ta tốt bụng nhắc nhở.
“Đồ thần kinh! Anh muốn làm gì? Cho dù anh có giết tôi thì cũng không đạt được thứ anh muốn đâu!”
Hà Tư Ca dùng hết sức đập cửa, nhưng đáng tiếc cửa xe vẫn không lay chuyển.
Hà Tư Ca giơ tay đẩy Phó Cẩm Thiêm, vai anh ta bị đẩy nghiêng qua một bên, tay cầm vô lăng cũng buông lỏng, chiếc xe lập tức mất lái lao thẳng về phía bên trái đường.
Phía bên trái là rào chắn được xây bằng đá, một khi đâm vào thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
“Cô điên rồi à! Cô làm như vậy chúng ta đều sẽ chết!”
Phó Cầm Thiêm lớn tiếng quát, vội vàng nắm chặt vô lăng, lái xe về đúng tuyến đường.
Tình huống vừa rồi đã dọa Hà Tư Ca sợ đến chết lặng, quả nhiên cô ngoan ngoãn thu tay về, không dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa nữa.
Ít nhất thì cô cũng không muốn chết cùng với Phó Cẩm Thiêm.
Thấy Hà Tư Ca ngồi xuống, biết cô sẽ không liều mạng với mình nữa, Phó Cẩm Thiêm sợ đến toát mồ hôi lạnh, lúc này mới lãnh đạm nói: “Người tôi muốn nhất chính là cô, tại sao tôi phải giết cô?”
Cô chợt rùng mình một cái.
Mãi cho đến bây giờ, cuối cùng Hà Tư Ca cũng đã hiểu tại sao Phó Cẩm Thiêm lại nói đợi người khác tìm được thì cũng đã muộn rồi.
Không phải anh ta muốn giết cô, mà là muốn chiếm hữu cô.
Tùy ý tìm một cái khách sạn nào đó, thậm chí là tùy ý tìm một nơi không người, anh ta đều có thể làm được, vốn dĩ không cần mất nhiều thời gian.
Cho dù Phó Cẩm Hành thật sự biết cô mất tích, đợi đến khi tìm được người thì mọi việc cũng đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa.
“Anh dám? Nếu anh dám đụng đến tôi, tôi sẽ giết chết anh rồi tự sát!”
Biết rõ mục đích của Phó Cẩm Thiêm, mặt Hà Tư Ca lập tức biến sắc.
Nào ngờ anh ta lại chậm rãi trả lời: “Cô không nỡ đâu, cô vẫn còn con trai và con gái, cho dù cô không tiếc Phó Cẩm Hành thì cũng sẽ không nỡ bỏ lại hai đứa con của mình. Nếu cô chết rồi chúng sẽ thành những đứa trẻ không có mẹ, Phó Cẩm Hành sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn, đến lúc đó mẹ kế sẽ ngược đãi hành hạ chúng, cô không đau lòng sao?”
Chỉ vài câu nói đã đâm trúng trái tim Hà Tư Ca.
Cứ nghĩ đến cảnh đó, hốc mắt cô đã đỏ lên, giống như cô chính mắt chứng kiến hai đứa con của mình trải qua những ngày tháng đầy chua xót, uất ức đó.
“Ha ha.” Phó Cẩm Thiêm cười lạnh một tiếng.
Anh ta không quan tâm Hà Tư Ca đang rối bời trong lòng nữa mà đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ phóng về phía ngoại ô thành phố.
Nhìn thấy Phó Cầm Thiêm lái xe đi về phía ngày càng hẻo lánh, khung cảnh bên ngoài cũng ngày càng xa lạ, Hà Tư Ca không nhịn được hít một hơi, nén sự sợ hãi, bất an xuống, bắt đầu nghĩ cách.
Nhìn dáng vẻ anh ta, có lẽ là định tìm một cái khách sạn.
Hà Tư Ca trái lại thấy yên tâm hơn.
Nếu như Phó Cẩm Thiêm đưa cô đến nơi hoang vắng không người, vậy mới thật sự nguy hiểm, đừng nói xung quanh không có người, cho dù có người nhìn thấy thì cũng sẽ coi bọn họ như đôi nam nữ đi tìm thú vui kích thích, nên cũng sẽ hoàn toàn không quan tâm.
“Tốt nhất là cô đừng có suy nghĩ lung tung, cho dù tôi có đưa cô đến khách sạn thì nhân viên khách sạn cũng sẽ không quản chuyện bao đồng đâu, bọn họ không dám đắc tội khách hàng, đặc biệt là khách hàng có tiền ở trong phòng tổng thống.”
Dường như biết Hà Tư Ca đang nghĩ gì, Phó Cẩm Thiêm lạnh lùng cười một tiếng, lời nói tràn đầy tự tin.
Con người bây giờ đã ngày càng không thích quản chuyện bao đồng rồi.
Huống hồ là chuyện đắc tội người khác.
Nghe anh ta nói xong, Hà Tư Ca ngậm chặt miệng, không hé răng nói lời nào.
Được hay không là một chuyện, nhưng cô đã quyết định rồi, cho dù có chọc giận Phó Cầm Thiêm đi nữa thì cũng nhất định phải thử một lần.
Dù sao cũng ko thể đợi anh ta xâm phạm mình, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Không lâu sau, Phó Cẩm Thiêm đã lái xe đến hầm xe của một khách sạn.
Mặc dù ở đây là khu ngoại ô nhưng một năm trước mới mở một cái khách sạn cao cấp, nghe nói bên trong vô cùng xa xỉ, không thua kém bất cứ một khách sạn nổi tiếng nào.
Bởi vì vị trí đặc biệt nên ở đây thường chỉ nhận các buổi hội nghị lớn hoặc tiếp đãi đoàn thể, rất ít khách lẻ đến đây ở.
Cho nên Phó Cẩm Thiêm cảm thấy ở đây sẽ an toàn hơn.
Sau khi đỗ xe xong, anh ta xuống xe trước rồi lại ra phía sau kéo cửa ra, dùng thân mình chặn trước mặt Hà Tư Ca.
Phó Cẩm Thiêm giơ tay véo má cô, lại dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve mấy lần, cảm nhận cảm giác mịn màng mềm mại ấy một lát, sau đó mới khàn giọng nói: “Có biết vì sao tôi không tìm một nơi rừng núi hoang vu rồi xử lý cô không?”
Ha, chẳng lẽ còn phải cảm ơn anh ta vì đã đặc biệt tìm khách sạn cho cô à?
Mà không phải tùy ý ở phía sau một cái sườn núi nào đó, giống như một con thú dữ làm nhục cô?
Hà Tư Ca hừ lạnh: “Tôi là người nên không hiểu được tư duy của động vật. Phó Cẩm Thiêm, anh nhất định sẽ hối hận!”
Bởi vì hai má bị nhéo, lúc cô nói chuyện trông cũng rất buồn cười, nước bọt trong miệng không ngừng tiết ra, giống như đang chảy nước dãi.
“Tôi có hối hận hay không thì vẫn chưa biết, nhưng cô sẽ nhanh chóng phải hối hận thôi.”
Nhìn thấy cô vẫn không chịu thua, Phó Cẩm Thiêm dứt khoát nén chút nhẫn nại cuối cùng trong lòng xuống, lôi thẳng cô ra khỏi xe.
Kéo Hà Tư Ca vào thang máy, anh ta đưa cô đến đại sảnh khách sạn.
“Chuẩn bị phòng tốt nhất cho tôi.”
Chỉ thấy Phó Cẩm Thiêm u ám nói với cô lễ tân phía trước.
“Vâng, xin đợi một lát, mời anh xuất trình giấy tờ.”
Cô lễ tân tươi cười, mắt nhìn thẳng, không hề nhìn Hà Tư Ca lấy một cái.
Phản ứng thế này khiến Phó Cẩm Thiêm vô cùng hài lòng.
Anh ta một tay trình chứng minh thư, một tay chỉ vào Hà Tư Ca: “Cô ấy không mang cũng không sao, nhỉ?”
Sau cùng còn thêm một chữ “nhỉ” cao vút.
Lễ tân do dự một lát, không nói gì, lặng lẽ nhận lấy chứng minh thư.
Hà Tư Ca thật sự nhịn hết nổi rồi, cô bắt đầu giãy giụa, đồng thời mở miệng cầu cứu lễ tân: “Cầu xin cô, làm ơn báo cảnh sát giúp tôi! Tôi bị anh ta cưỡng ép, chỉ cần cô gọi cảnh sát giúp tôi, tôi sẽ tự khai báo với họ!”
Vừa nghe xong lời này, cô lễ tân kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Hà Tư Ca rồi lại nhìn Phó Cẩm Thiêm bên cạnh.
“Là anh ta bắt tôi tới đây! Điện thoại của tôi mất rồi!” Hà Tư Ca vừa không ngừng giải thích, vừa toát đầy mồ hôi lạnh.
Tại sao phản ứng của cô gái trước mặt lại không giống như mình tưởng tượng? Lẽ nào không phải cô ta nên lập tức hỏi thăm tình hình, đồng thời báo cảnh sát giúp cô sao?
Phó Cẩm Thiêm thản nhiên nghe cô nói, mỉm cười với cô lễ tân, chậm rãi giải thích: “Ngại quá, tâm hôm nay trạng cô ấy không được tốt lắm, cứ muốn gây sự với tôi.”
Nghe vậy, cô lễ tân cũng thở phào một hơi.
Cô ta không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi làm thủ tục nhận phòng.
Hà Tư Ca trợn mắt, há hốc miệng, không biết còn có thể nói gì nữa.
Trái lại Phó Cẩm Thiêm lại cười, cúi người xuống, đắc ý nói bên tai cô: “Thế nào? Tôi nói rồi, không có ai quan tâm cô đâu, cùng lắm bọn họ chỉ nghĩ chúng ta như một cặp tình nhân đang cãi nhau thôi.”
Trong giọng nói của anh ta rõ ràng có ý cười, nhưng Hà Tư Ca nghe lại giống như lời nguyền đáng sợ của ma quỷ.
Cô run rẩy, cắn chặt môi.
Đúng lúc Hà Tư Ca đang chuẩn bị ra sức giãy dụa thì có một người đi từ thang máy bên cạnh ra.
Mấy người đàn ông vạm vỡ cường tráng trước sau bảo vệ một người đàn ông trẻ, bên cạnh còn có hai cô trợ lý đi theo, hai người bọn họ vừa đi vừa nói gì đó với người đàn ông trẻ.
Đi qua bàn lễ tân, người đàn ông trẻ nhìn về phía bên này một cái, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Cậu ta đổi hướng, đi thẳng về phía bên này.
“Sao chị lại ở đây?”
Nhìn thấy Hà Tư Ca, Tiêu Tụng vô cùng ngạc nhiên.
Chắc chắn người đàn ông bên cạnh cô không phải là Phó Cẩm Hành, vẻ mặt cậu ta càng thêm ý tứ.
Hà Tư Ca ngẩng phắt đầu lên, phát hiện đối phương đang nói chuyện với mình.
Cô nhìn mấy cái, không quá chắc chắn về phân phận của người kia.
Nhưng rất rõ ràng là cậu ta nhận ra mình!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đừng thấy cô không nghĩ nhiều đến nó, nhưng thông qua miệng lưỡi của người khác, đặc biệt là Phó Cẩm Thiêm, cảm giác đó thật sự là vô cùng phức tạp.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới anh. Tôi bị coi thường cũng là tôi cam tâm tình nguyện, cho dù có làm tình nhân của anh ấy cũng là sự lựa chọn của tôi, anh có tư cách gì mà ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ?” Hà Tư Ca giận dữ hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy, có phải Phó Cẩm Thiêm thấy cô quá hiền, nên mới không lo nghĩ cách dỗ Bạch Hải Đường mà lại chạy đến đây để lăng mạ cô không.
“Cô đúng là.... hết thuốc chữa!”
Trước sự cố chấp của Hà Tư Ca, sắc mặt Phó Cẩm Thiêm thoáng qua chút lo lắng, anh ta nghiến chặt răng, đến nỗi quai hàm cũng khẽ run lên mấy cái, thấp giọng gầm lên.
“Mấy chữ này nên tặng cho anh mới đúng! Phó Cẩm Thiêm, tôi khuyên anh nên biết điều thì hơn, đừng ôm ảo tưởng không thực tế nữa. Nếu như Phó Thị rơi vào tay anh, không quá ba tháng sẽ bắt đầu sụp đổ. Anh đừng tưởng mình có thể trở thành Phó Cẩm Hành thứ hai, anh vẫn chưa xứng đâu!”
Hà Tư Ca tỏ vẻ khinh thường, nghiêm mặt nặng lời quát lại.
Không phải là đang so xem thái độ của ai ác liệt, hung hăng hơn sao?
Ai sợ ai?
Chỉ một mình anh ta biết la hét thôi à?
“Tôi không xứng ư? Ha ha ha ha.”
Ai ngờ, Phó Cẩm Thiêm giận quá lại bật cười, anh ta nở nụ cười hung ác, túm lấy cổ áo Hà Tư Ca, kéo cô về phía cửa xe.
“Anh làm gì thế hả?”
Cô lập tức hoảng sợ, vừa muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng không thể phát ra âm thanh, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
“Dù sao thì bây giờ cô đã không còn là cô Phó nữa rồi, cô nói xem tôi sẽ làm gì cô?”
Phó Cẩm Thiêm vừa trả lời vừa nhét Hà Tư Ca vào ghế sau.
Cô vùng vẫy, lúc ngẩng đầu lên, đầu va vào cửa xe “bốp” một cái, trên trán lập tức sưng lên một cục u vừa to vừa đỏ.
“A...”
Hà Tư Ca cảm thấy đau đớn, cô kêu lên thất thanh, buông hai tay ra.
Cơ thể mất cân bằng, ngã thẳng ra phía sau.
Phó Cẩm Thiêm nhân cơ đẩy cô một cái, tiện thể đóng cửa xe lại.
Anh ta nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe rồi lao đi như một cơn gió.
Đợi đến lúc Hà Tư Ca giơ tay ôm trán, từ từ ngồi ngay ngắn lại thì Phó Cẩm Thiêm đã khởi động xe, rời khỏi chỗ ở của Bạch Hải Đường một đoạn khá xa rồi.
“Phó Cẩm Thiêm, anh đang bắt cóc tôi đấy! Việc tôi đến tìm Hải Đường không phải chỉ có một người biết, cho dù anh có bắt tôi đi đâu thì cũng không thể thần không biết quỷ không hay đâu!”
Cô cố gắng lục tìm điện thoại của mình, đợi đến khi sờ hết toàn thân một lượt, cô mới phát hiện điện thoại mình vẫn luôn cầm trong tay đã biến mất rồi.
Chắc chắn là lúc nãy giằng co với Phó Cẩm Thiêm đã bị rơi xuống đất.
“Tôi vốn cũng không sợ bị người khác biết. Đợi đến lúc họ tìm thấy cô thì mọi thứ đều đã muộn rồi!”
Phó Cẩm Thiêm nhìn Hà Tư Ca xuyên qua kính chiếc hậu, thấy cô đang ra sức đẩy cửa xe.
“Vô ích thôi, tôi đã khóa chặt rồi.” Anh ta tốt bụng nhắc nhở.
“Đồ thần kinh! Anh muốn làm gì? Cho dù anh có giết tôi thì cũng không đạt được thứ anh muốn đâu!”
Hà Tư Ca dùng hết sức đập cửa, nhưng đáng tiếc cửa xe vẫn không lay chuyển.
Hà Tư Ca giơ tay đẩy Phó Cẩm Thiêm, vai anh ta bị đẩy nghiêng qua một bên, tay cầm vô lăng cũng buông lỏng, chiếc xe lập tức mất lái lao thẳng về phía bên trái đường.
Phía bên trái là rào chắn được xây bằng đá, một khi đâm vào thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
“Cô điên rồi à! Cô làm như vậy chúng ta đều sẽ chết!”
Phó Cầm Thiêm lớn tiếng quát, vội vàng nắm chặt vô lăng, lái xe về đúng tuyến đường.
Tình huống vừa rồi đã dọa Hà Tư Ca sợ đến chết lặng, quả nhiên cô ngoan ngoãn thu tay về, không dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa nữa.
Ít nhất thì cô cũng không muốn chết cùng với Phó Cẩm Thiêm.
Thấy Hà Tư Ca ngồi xuống, biết cô sẽ không liều mạng với mình nữa, Phó Cẩm Thiêm sợ đến toát mồ hôi lạnh, lúc này mới lãnh đạm nói: “Người tôi muốn nhất chính là cô, tại sao tôi phải giết cô?”
Cô chợt rùng mình một cái.
Mãi cho đến bây giờ, cuối cùng Hà Tư Ca cũng đã hiểu tại sao Phó Cẩm Thiêm lại nói đợi người khác tìm được thì cũng đã muộn rồi.
Không phải anh ta muốn giết cô, mà là muốn chiếm hữu cô.
Tùy ý tìm một cái khách sạn nào đó, thậm chí là tùy ý tìm một nơi không người, anh ta đều có thể làm được, vốn dĩ không cần mất nhiều thời gian.
Cho dù Phó Cẩm Hành thật sự biết cô mất tích, đợi đến khi tìm được người thì mọi việc cũng đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa.
“Anh dám? Nếu anh dám đụng đến tôi, tôi sẽ giết chết anh rồi tự sát!”
Biết rõ mục đích của Phó Cẩm Thiêm, mặt Hà Tư Ca lập tức biến sắc.
Nào ngờ anh ta lại chậm rãi trả lời: “Cô không nỡ đâu, cô vẫn còn con trai và con gái, cho dù cô không tiếc Phó Cẩm Hành thì cũng sẽ không nỡ bỏ lại hai đứa con của mình. Nếu cô chết rồi chúng sẽ thành những đứa trẻ không có mẹ, Phó Cẩm Hành sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn, đến lúc đó mẹ kế sẽ ngược đãi hành hạ chúng, cô không đau lòng sao?”
Chỉ vài câu nói đã đâm trúng trái tim Hà Tư Ca.
Cứ nghĩ đến cảnh đó, hốc mắt cô đã đỏ lên, giống như cô chính mắt chứng kiến hai đứa con của mình trải qua những ngày tháng đầy chua xót, uất ức đó.
“Ha ha.” Phó Cẩm Thiêm cười lạnh một tiếng.
Anh ta không quan tâm Hà Tư Ca đang rối bời trong lòng nữa mà đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ phóng về phía ngoại ô thành phố.
Nhìn thấy Phó Cầm Thiêm lái xe đi về phía ngày càng hẻo lánh, khung cảnh bên ngoài cũng ngày càng xa lạ, Hà Tư Ca không nhịn được hít một hơi, nén sự sợ hãi, bất an xuống, bắt đầu nghĩ cách.
Nhìn dáng vẻ anh ta, có lẽ là định tìm một cái khách sạn.
Hà Tư Ca trái lại thấy yên tâm hơn.
Nếu như Phó Cẩm Thiêm đưa cô đến nơi hoang vắng không người, vậy mới thật sự nguy hiểm, đừng nói xung quanh không có người, cho dù có người nhìn thấy thì cũng sẽ coi bọn họ như đôi nam nữ đi tìm thú vui kích thích, nên cũng sẽ hoàn toàn không quan tâm.
“Tốt nhất là cô đừng có suy nghĩ lung tung, cho dù tôi có đưa cô đến khách sạn thì nhân viên khách sạn cũng sẽ không quản chuyện bao đồng đâu, bọn họ không dám đắc tội khách hàng, đặc biệt là khách hàng có tiền ở trong phòng tổng thống.”
Dường như biết Hà Tư Ca đang nghĩ gì, Phó Cẩm Thiêm lạnh lùng cười một tiếng, lời nói tràn đầy tự tin.
Con người bây giờ đã ngày càng không thích quản chuyện bao đồng rồi.
Huống hồ là chuyện đắc tội người khác.
Nghe anh ta nói xong, Hà Tư Ca ngậm chặt miệng, không hé răng nói lời nào.
Được hay không là một chuyện, nhưng cô đã quyết định rồi, cho dù có chọc giận Phó Cầm Thiêm đi nữa thì cũng nhất định phải thử một lần.
Dù sao cũng ko thể đợi anh ta xâm phạm mình, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Không lâu sau, Phó Cẩm Thiêm đã lái xe đến hầm xe của một khách sạn.
Mặc dù ở đây là khu ngoại ô nhưng một năm trước mới mở một cái khách sạn cao cấp, nghe nói bên trong vô cùng xa xỉ, không thua kém bất cứ một khách sạn nổi tiếng nào.
Bởi vì vị trí đặc biệt nên ở đây thường chỉ nhận các buổi hội nghị lớn hoặc tiếp đãi đoàn thể, rất ít khách lẻ đến đây ở.
Cho nên Phó Cẩm Thiêm cảm thấy ở đây sẽ an toàn hơn.
Sau khi đỗ xe xong, anh ta xuống xe trước rồi lại ra phía sau kéo cửa ra, dùng thân mình chặn trước mặt Hà Tư Ca.
Phó Cẩm Thiêm giơ tay véo má cô, lại dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve mấy lần, cảm nhận cảm giác mịn màng mềm mại ấy một lát, sau đó mới khàn giọng nói: “Có biết vì sao tôi không tìm một nơi rừng núi hoang vu rồi xử lý cô không?”
Ha, chẳng lẽ còn phải cảm ơn anh ta vì đã đặc biệt tìm khách sạn cho cô à?
Mà không phải tùy ý ở phía sau một cái sườn núi nào đó, giống như một con thú dữ làm nhục cô?
Hà Tư Ca hừ lạnh: “Tôi là người nên không hiểu được tư duy của động vật. Phó Cẩm Thiêm, anh nhất định sẽ hối hận!”
Bởi vì hai má bị nhéo, lúc cô nói chuyện trông cũng rất buồn cười, nước bọt trong miệng không ngừng tiết ra, giống như đang chảy nước dãi.
“Tôi có hối hận hay không thì vẫn chưa biết, nhưng cô sẽ nhanh chóng phải hối hận thôi.”
Nhìn thấy cô vẫn không chịu thua, Phó Cẩm Thiêm dứt khoát nén chút nhẫn nại cuối cùng trong lòng xuống, lôi thẳng cô ra khỏi xe.
Kéo Hà Tư Ca vào thang máy, anh ta đưa cô đến đại sảnh khách sạn.
“Chuẩn bị phòng tốt nhất cho tôi.”
Chỉ thấy Phó Cẩm Thiêm u ám nói với cô lễ tân phía trước.
“Vâng, xin đợi một lát, mời anh xuất trình giấy tờ.”
Cô lễ tân tươi cười, mắt nhìn thẳng, không hề nhìn Hà Tư Ca lấy một cái.
Phản ứng thế này khiến Phó Cẩm Thiêm vô cùng hài lòng.
Anh ta một tay trình chứng minh thư, một tay chỉ vào Hà Tư Ca: “Cô ấy không mang cũng không sao, nhỉ?”
Sau cùng còn thêm một chữ “nhỉ” cao vút.
Lễ tân do dự một lát, không nói gì, lặng lẽ nhận lấy chứng minh thư.
Hà Tư Ca thật sự nhịn hết nổi rồi, cô bắt đầu giãy giụa, đồng thời mở miệng cầu cứu lễ tân: “Cầu xin cô, làm ơn báo cảnh sát giúp tôi! Tôi bị anh ta cưỡng ép, chỉ cần cô gọi cảnh sát giúp tôi, tôi sẽ tự khai báo với họ!”
Vừa nghe xong lời này, cô lễ tân kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Hà Tư Ca rồi lại nhìn Phó Cẩm Thiêm bên cạnh.
“Là anh ta bắt tôi tới đây! Điện thoại của tôi mất rồi!” Hà Tư Ca vừa không ngừng giải thích, vừa toát đầy mồ hôi lạnh.
Tại sao phản ứng của cô gái trước mặt lại không giống như mình tưởng tượng? Lẽ nào không phải cô ta nên lập tức hỏi thăm tình hình, đồng thời báo cảnh sát giúp cô sao?
Phó Cẩm Thiêm thản nhiên nghe cô nói, mỉm cười với cô lễ tân, chậm rãi giải thích: “Ngại quá, tâm hôm nay trạng cô ấy không được tốt lắm, cứ muốn gây sự với tôi.”
Nghe vậy, cô lễ tân cũng thở phào một hơi.
Cô ta không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi làm thủ tục nhận phòng.
Hà Tư Ca trợn mắt, há hốc miệng, không biết còn có thể nói gì nữa.
Trái lại Phó Cẩm Thiêm lại cười, cúi người xuống, đắc ý nói bên tai cô: “Thế nào? Tôi nói rồi, không có ai quan tâm cô đâu, cùng lắm bọn họ chỉ nghĩ chúng ta như một cặp tình nhân đang cãi nhau thôi.”
Trong giọng nói của anh ta rõ ràng có ý cười, nhưng Hà Tư Ca nghe lại giống như lời nguyền đáng sợ của ma quỷ.
Cô run rẩy, cắn chặt môi.
Đúng lúc Hà Tư Ca đang chuẩn bị ra sức giãy dụa thì có một người đi từ thang máy bên cạnh ra.
Mấy người đàn ông vạm vỡ cường tráng trước sau bảo vệ một người đàn ông trẻ, bên cạnh còn có hai cô trợ lý đi theo, hai người bọn họ vừa đi vừa nói gì đó với người đàn ông trẻ.
Đi qua bàn lễ tân, người đàn ông trẻ nhìn về phía bên này một cái, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Cậu ta đổi hướng, đi thẳng về phía bên này.
“Sao chị lại ở đây?”
Nhìn thấy Hà Tư Ca, Tiêu Tụng vô cùng ngạc nhiên.
Chắc chắn người đàn ông bên cạnh cô không phải là Phó Cẩm Hành, vẻ mặt cậu ta càng thêm ý tứ.
Hà Tư Ca ngẩng phắt đầu lên, phát hiện đối phương đang nói chuyện với mình.
Cô nhìn mấy cái, không quá chắc chắn về phân phận của người kia.
Nhưng rất rõ ràng là cậu ta nhận ra mình!