• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-568

Chương 569: Tự nguyện




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83392.png

Xem ảnh 2
83392_2.png
Giằng co hơn nửa tiếng, Lưu Vũ Phàm mới tỉnh lại.



Sau khi tỉnh lại, cậu ta luôn ầm ĩ đòi thứ gì đó.



Bác sĩ nghe xong, giải thích với Phó Cẩm Hành: “Chính là thứ bình thường cậu ta dùng, rất lưu hành ở trong giới con nhà giàu ăn chơi đua đòi, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.” Dĩ nhiên Phó Cẩm Hành sẽ không để ý tới.



“Truyền cho cậu ta ít đường glucozo, chắc chắn sẽ không ngất là được.



Thuận tiện nói với cậu ta, đây chính là thứ cậu ta muốn, bản nâng cấp.” Bác sĩ nghe xong, không nhịn được cười: “Ý này hay.” Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, sau khi truyền nửa bình đường glucose, Lưu Vũ Phàm thật sự yên tĩnh lại, hơn nữa hai mắt sáng lên.



“Lúc mấy người đi, có động tay động chân với camera không?” Phó Cẩm Hành tranh thủ thời gian hỏi.



Kết quả, Lưu Vũ Phàm mờ mịt hỏi ngược lại: “Một cái bãi đậu xe tồi tàn như vậy lại còn có camera à? Sao tôi lại không biết? Lúc ấy tôi còn đặc biệt kiểm tra một vòng, tưởng là căn bản không có!” Câu trả lời này, ngược lại nằm ngoài dự liệu của Phó Cẩm Hành.



Hắn và Tào Cảnh Đồng đặc biệt đi điều tra rồi, lúc ấy không phát hiện ra vấn đề gì cả.



Nhưng nhìn camera, từ sau khi Tào Cảnh Đồng đi, trong bãi đậu xe không có bất cứ ai khả nghi ra vào.



Nếu như Lưu Vũ Phàm không nói dối, ít nhất khi cậu ta và đám bạn xấu xuất hiện ở bãi đậu xe, tất cả đều sẽ bị quay lại.



Thấy Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, Lưu Vũ Phàm cho là hắn không tin mình, lập tức sợ hãi.



“Anh...



không phải anh muốn giết tôi thật chứ? Tôi đã nói hết cho anh rồi, tôi...



tôi không nói dối! Anh nhất định đừng giết chết tôi, nhà tôi rất giàu, tôi có thể bảo ba tôi cho anh tiền, thật đấy!” Lưu Vũ Phàm đến bước đường cùng chỉ đành sử dụng đòn sát thủ, định dùng tiền để giải quyết phiền toái.



“Cậu cảm thấy ba cậu giàu hơn tôi à?” Phó Cẩm Hành cười ha ha một tiếng, khinh bỉ nhìn cậu ta.



Đúng là một tên ngốc chỉ biết có tiền, chẳng trách Nhạc Tuyết coi thường loại người như vậy, rõ ràng không thông minh, lại còn to gan, chính là ví dụ điển hình của người vừa ngu vừa xấu.



“Trông chừng cậu ta cho kỹ, nếu cậu ta còn dám ầm ĩ thì cho cậu ta bị điện giật chút, đổi đầu óc cũng tốt hơn bây giờ.” Đi tới cửa, Phó Cẩm Hành như cười như không nói.



Lưu Vũ Phàm vừa nghe thấy thế, hai mắt lập tức trợn ngược, trực tiếp ngất đi.



Ra khỏi phòng, Phó Cẩm Hành hỏi Tào Cảnh Đồng: “Cậu nghe thấy hết rồi chứ? Tình hình có điểm kỳ lạ, nói như vậy thì lúc ấy trừ mấy người bọn họ ra, chắc chắn vẫn có người khác ở đó.” “Nói như vậy, Nhạc Tuyết cũng thật thảm, nhất định là bị hai nhóm người làm nhục.” Tào Cảnh Đồng gật đầu, có chút không nhẫn tâm nói.



Thật ra cậu ta không nói ra, đó chính là khi nghe thấy Lưu Vũ Phàm nói ra câu kia, trong lòng Tào Cảnh Đồng ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.



Nếu lúc đó mình có thể gọi điện thoại thông báo cho người nhà của Nhạc Tuyết, hoặc là tìm người trông coi cô ta mà không phải là bỏ cô ta một mình trong xe, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện sau đó.



Nói ra, Tào Cảnh Đồng cảm thấy ít nhiều trách nhiệm cũng thuộc về mình.



“Cậu không thể nghĩ như vậy, cô ta chủ động đi tìm cậu, lại không có đầy đủ ý thức tự bảo vệ mình.



Cậu không có bất cứ nghĩa vụ gì với cô ta cả, đây không phải là lỗi của cậu.



Ngoài ra, cậu còn phải nghĩ đến một khả năng khác, nếu lúc ấy cậu ở lại đó, thật sự xảy ra vấn đề gì thì chính là chuyện cả đời.” Phó Cẩm Hành là người vô cùng thông minh, hắn lập tức nhìn ra Tào Cảnh Đồng đang suy nghĩ gì trong lòng, cho nên giải thích nghi hoặc cho cậu ta luôn.



Có một số việc, nếu như từ đầu không nghĩ thông suốt, sau này sẽ lưu lại khúc mắc ở trong lòng, thậm chí biến thành nút thắt tâm lý, nghiêm trọng hơn thì thậm chí biến thành “tâm ma”.



Người đi vào bế tắc ở trên thế giới này chẳng lẽ còn ít sao? “Anh nói đúng, tôi chỉ nghĩ tới một khả năng, nhưng một chuyện thật ra có vô số khả năng.



Nếu như tôi không đi thì với tính cách của Nhạc Tuyết, còn cả sự thật là lúc ấy cô ta đã uống thuốc, nói không chừng sẽ sống chết bám lấy tôi...” Tào Cảnh Đồng thở dài một hơi, có chút sợ hãi nói.



“Đúng rồi, nói ra thì cậu còn nhớ không, ngày đó lúc chúng ta cùng đi trích xuất camera, cái người đàn ông ở nhà để xe đó hình như không kinh ngạc một chút nào.



Người bình thường gặp phải chuyện này thế nào cũng không nhịn được tò mò, hỏi này hỏi nọ, thậm chí nghe ngóng tin tức, nhưng ông ta lại chẳng hỏi thêm lấy một câu, chỉ mở camera ra rồi để chúng ta tự xem.” Lúc nghe thấy Lưu Vũ Phàm nói cậu ta không biết trong nhà để xe có camera, Phó Cẩm Hành đã nghi ngờ chuyện này rồi.



Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông đó quá khả nghi.



“Có phải là ông ta nhìn thấy cái gì trong camera, đợi Lưu Vũ Phàm đi rồi, cũng nhân cơ hội đi vào trong xe của Nhạc Tuyết, cuối cùng còn chỉnh sửa camera không?” Tào Cảnh Đồng cũng nghĩ đến khả năng này.



“Đi, đi xem sao!” Hai người không nói gì, nhanh chóng chạy tới nhà để xe nơi xảy ra chuyện.



Xe bọn họ còn chưa lái vào trong, từ xa Phó Cẩm Hành đã nhìn thấy một người đàn ông có chút quen mắt xách một cái valy lớn đi ra từ nhà để xe.



“Dừng xe! Chính là người kia!” Hắn hô to một tiếng..



Tào Cảnh Đồng vội vàng đạp phanh, không chờ xe dừng hẳn, Phó Cẩm Hành đã đẩy cửa xe ra, trực tiếp lao qua.



Thấy vậy, Tào Cảnh Đồng cũng chạy theo.



Hai người phối hợp ăn ý, trực tiếp chạy đến ấn người đàn ông xuống đất.



Nhìn thấy trong valy toàn là đồ cá nhân, bọn họ hiểu ra, người đàn ông này sợ hãi nên từ chức, định nhanh chóng chạy khỏi nơi này.



“Muốn chạy đúng không?” Trong lòng Tào Cảnh Đồng đầy tức giận, chỉ muốn đánh cho ông ta một trận mới có thể hả giận.



“Không cần phải làm bẩn tay mình, trực tiếp giao ông ta và Lưu Vũ Phàm cho cảnh sát, chuyện sau đó để bọn họ xử lý đi.” Phó Cẩm Hành cảm thấy ngọn nguồn câu chuyện này nên để cho cảnh sát thông báo với Nhạc Tuyết thì tốt hơn.



Nếu như là bọn họ nói cho cô ta biết, chắc chắn Nhạc Tuyết sẽ không tin.



“Được.” Tào Cảnh Đồng gật đầu, bỏ quặt hai tay người đàn ông kia ra sau lưng, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng kêu khóc thảm thiết của lão ta.



Lúc Nhạc Tuyết nhận được điện thoại, nghe cảnh sát trình bày xong, cả người cô ta đều ngẩn ra.



“Các người nhầm đúng không? Bị xâm phạm cái gì, tôi căn bản không biết.



Đúng vậy, đúng là hôm đó tôi có ở đó, nhưng người đàn ông ở cạnh tôi không phải là bọn họ...



anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem!” Nghe đến phía sau, cô ta đột nhiên nâng cao giọng, vô cùng chói tai, giống như âm thanh khi ai đó cầm một cái đinh vạch lên kính.



“Không, chuyện này không thể nào...



không, tôi không tin! Các người nhất định nhầm rồi! Không phải như vậy...



không không không?” Nói gì Nhạc Tuyết cũng không chịu tin, cuối cùng, cô ta buông lỏng tay, mặc cho điện thoại rơi xuống chân.



Nhưng cho dù cô ta không muốn tin thì lúc đứng ở trước cửa kính phòng thẩm vấn, nghe đám người Lưu Vũ Phàm và Vương Hạo Bác, còn có người đàn ông kia khai nhận, rốt cuộc cô ta cũng biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì rồi.



Không chỉ như vậy, cảnh sát còn khôi phục được đoạn camera mà người đàn ông kia thủ tiêu.



Trong hình, mấy người Lưu Vũ Phàm và Vương Hạo Bác rời khỏi nhà để xe, quần áo ai cũng xốc xếch, còn đùn đẩy cười đùa với nhau, nhìn về tất cả đều thỏa mãn, dương dương đắc ý.



Mà người đàn ông trực ban ở nhà để xe đó sau khi phát hiện ra xảy ra chuyện, ông ta không chỉ không lựa chọn báo cảnh sát, ngược lại thừa dịp tác dụng thuốc của Nhạc Tuyết chưa hết, vẫn chưa tỉnh táo mà nhân cơ hội lợi dụng cô ta.



“Không...” Xem camera xong, Nhạc Tuyết tụt xuống khỏi ghế, ngồi sụp trên mặt đất.



Cô ta vẫn nhớ, lúc mình tỉnh lại là đang nằm ở trong xe.



Cả người cô ta không mặc gì, còn có đầy dấu vết trên người.



Còn cụ thể xảy ra chuyện gì, cô ta không có quá nhiều ấn tượng, chỉ nhớ mình uống say bí tỉ, chạy đến tìm Tào Cảnh Đồng, mà anh ta cũng thật sự cùng mình lên xe.



Cho nên, mọi chuyện phía sau đối với Nhạc Tuyết mà nói đều hợp logic rồi.



Lúc cô ta biết mình mang thai, trừ Tào Cảnh Đồng ra, Nhạc Tuyết căn bản không nghĩ đến ai khác.



Mà trên thực tế trong mấy người đàn ông đó, ai cũng có thể là cha ruột của đứa bé.



Duy chỉ không thể nào là Tào Cảnh Đồng.



Đả kích này đối với Nhạc Tuyết mà nói, thực sự quá lớn.



“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi! Con gái tôi ở đâu? Tại sao các người lại đưa con gái tôi đến đây? Tôi nói cho các người biết, nếu như con gái tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định tìm luật sư tố cáo các người! Đừng tưởng các người là cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người!” Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, hóa ra là cha mẹ Nhạc Tuyết từ miệng giúp việc biết được cô ta bị đưa đến nơi này nên vội vã chạy tới.



Chuyện mang thai, Nhạc Tuyết vẫn chưa nói với người nhà.



Cho nên, cha mẹ cô ta cũng không biết.



“Mong mọi người bình tĩnh một chút, xảy ra chuyện này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhất định sẽ đưa hung thủ ra trước pháp luật để bọn chúng chịu chế tài pháp luật.



Còn mọi người, sau khi về nhất định phải khuyên bảo cô ấy nhiều hơn, còn nữa, phải mau chóng đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe cẩn thận, bố trí phẫu thuật...”



Nghe đến đây, ba mẹ Nhạc Tuyết hoang mang: “Anh đang nói cái gì thế? Con gái tôi bị các người bắt tới đây, kiểm tra cái gì, phẫu thuật cái gì?” Vừa dứt lời, bọn họ đã nhìn thấy Nhạc Tuyết đi từ cửa bên kia của phòng ra.



Sắc mặt cô ta tái mét, nhìn không giống như đang đi mà là đang bay, bước chân vô cùng lảo đảo, dường như lúc nào cũng có thể ngất đi.



“Tuyết Nhi!” Bà Nhạc giận dữ nói: “Các người làm gì con gái tôi thế hả? Có tin tôi cho các người mất việc hết không?” Cảnh sát nữ chịu trách nhiệm trông coi Nhạc Tuyết đó thật sự không nghe nổi nữa, trực tiếp đáp trả: “Bà này, mong bà đừng ầm ĩ nữa, con gái bà bị người xấu xâm phạm, chúng tôi đã bắt được người rồi, mời cô ấy đến đây là để phối hợp điều tra.



Bà cứ yên tâm, chúng tôi luôn bảo vệ cô ấy, cũng mong mọi người có thể ở bên cô ấy, vượt qua khoảng thời gian này.” Nữ cảnh sát vừa nói xong, Nhạc Tuyết đã mềm nhũn ngã xuống đất.



Có người nhanh mắt nhìn thấy máu tươi chảy từ đùi cô ta xuống, thoáng cái đã thấm ướt cái váy trắng của Nhạc Tuyết.



“A! Có máu!”.



Bà Nhạc hét lên một tiếng, lao tới.



Nhạc Tuyết đã ngã xuống đất cố gắng mở mắt ra, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị.



“Tốt quá rồi...



vừa rồi còn nhảy rất nhiều lần...



tuyệt đối không thể để cho loại tạp chủng này ra đời.” Nói xong, đầu cô ta nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom