Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-563
Chương 564: Gậy ông đập lưng ông
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vẻ mặt cô ta rất kỳ lạ, giống như biến sắc, liên tục thay đổi.
Có nghi ngờ, có sợ hãi, có xem thường, có cả giận dữ...
Còn rất nhiều cảm xúc không nắm bắt kịp.
“Tư Ca, em chắc chắn chứ?”
Tưởng Thành Hủ phản ứng nhanh hơn Mạnh Gia Nhàn một chút, có vẻ anh ta cũng rất kinh ngạc, nhưng rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, vẫn còn có thể giữ được vẻ trấn tĩnh và khả năng phán đoán.
“Tôi chắc chắn. Anh còn nhớ đã từng giúp tôi điều tra chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe năm đó không? Trước đây tôi nghĩ mãi cũng không ra, tôi đâu có quen biết bà Mạnh, tại sao bà ta lại phái người động tay động chân vào xe tôi. Mãi sau này tôi mới biết, thì ra nhất định là bà ta đã biết được thân phận của tôi từ lâu rồi, sợ tôi quay về nhà họ Mạnh, cho nên mới ra tay sát hại tôi.”
Cứ nhắc tới chuyện này, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng Hà Mạnh Ca vẫn thấy sợ hãi, ngay cả khuôn mặt của cô cũng hơi tái đi.
Đó là lần đầu tiên cô gần với cái chết như vậy…
“Thì ra là như thế...”
Nghe được câu trả lời của Hà Tư Ca, lại liên tưởng tới đầu đuôi câu chuyện cùng với các manh mối nắm giữ trong tay, Tưởng Thành Hủ cảm thấy những vấn đề trước đây khiến người ta mơ hồ dường như đã lập tức trở nên sáng tỏ.
“Bà Mạnh không phải là mẹ ruột của cô, chắc hẳn cô đã biết điều này từ lâu rồi phải không? Chỉ có điều, quả thật là bà ta đã một tay nuôi cô khôn lớn, bà ta cũng vẫn luôn đối xử với cô như con gái của mình, vì vậy mới nóng lòng muốn trừ khử tôi.”
Hà Tư Ca thấy Mạnh Gia Nhàn vẫn luôn im lặng, muốn nghe được câu trả lời của cô ta.
“Không thể nào!”
Quả nhiên, phản ứng đầu tiên của Mạnh Gia Nhàn là không tin.
Nhận thức hai mươi mấy năm của một người tuyệt đối không phải dựa vào dăm ba câu nói của người khác là có thể dễ dàng dao động được.
Hà Tư Ca cũng sớm đoán được điều này.
“Tôi biết cô rất khó chấp nhận chuyện này. Không riêng cô, ngay cả tôi cũng không không nhớ mình mất bao lâu mới chấp nhận được...”
Cô thử biểu đạt sự thông cảm của mình, để cho Mạnh Gia Nhàn cảm thấy dễ chịu một chút.
“Câm miệng! Cô dựa vào đâu mà ở đây nói hươu nói vượn, cô nói như vậy thì tôi phải tin à? Tôi là con gái của nhà họ Mạnh, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được! Cô nghe được tin nhảm nhí này từ đâu, có tin tôi kiện cô tội phỉ báng người khác không?”
Mạnh Gia Nhàn vừa nói, vừa cầm cốc nước bên tay lên, hất vào người Hà Tư Ca.
“A!”
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống gò má, Hà Tư Ca không kịp đề phòng nên cả khuôn mặt đều bị ướt sũng.
Cô không nhịn được rùng mình.
Không ngờ Mạnh Giai Nhàn lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Cô quá đáng quá rồi đấy!”
Phó Cẩm Hành đứng phắt dậy, lấy khăn ăn trên bàn dịu dàng lau mặt cho Hà Tư Ca.
“Cô nghe cho kỹ, đây không phải là lỗi của cô ấy, cũng không phải là cô ấy nợ cô! Kẻ đầu têu là hai người Mạnh Sưởng và Mạnh Nhị, chỉ là bọn họ đều đã chết hết rồi, chuyện này đã thành vụ án không có manh mối, người đã chết không thể đối chứng được! Bây giờ cô không chịu nhận đó là chuyện của cô, nếu như cô còn tỏ thái độ này nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Sau khi lau khô mặt cho Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành quay người chỉ vào Mạnh Gia Nhàn, hắn hoàn toàn không khách sáo mà nói.
Sớm biết sẽ như vậy thì cho dù có nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không dẫn Hà Tư Ca đến đây.
“Anh... anh bớt ở đây uy hiếp tôi đi...” Mạnh Gia Nhàn mạnh miệng nói.
“Ha, nếu không thì cô cứ thử xem? Không phải cô luôn mồm nói mình là con gái nhà họ Mạnh sao? Có tin tôi khiến nhà họ Mạnh sau này không còn tư cách làm gia tộc lớn nữa không?”
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, lạnh lùng hỏi.
Còn về việc hắn có bản lĩnh này hay không thì có thể thử xem, không cần người khác phải nghi ngờ.
Quả nhiên Mạnh Gia Nhàn im miệng ngay.
Cô ta có thể không để ý tới mình, nhưng không thể mặc kệ nhà họ Mạnh.
“Ồ, đúng rồi, vốn dĩ cô cũng không tính là người của nhà họ Mạnh, có thể không quan tâm.”
Phó Cẩm Hành không quên chém thêm một nhát.
Hắn quay sang nhìn Hà Tư Ca, sau khi chắc chắn cô không sao, lúc này mới ngồi xuống.
“Hai người em nói lúc nãy rốt cuộc là ai?”
So với Mạnh Gia Nhàn, Tưởng Thành Hủ càng quan tâm đến chân tướng hơn.
“Mạnh Nhị chính là vợ của Hà Nguyên Chính, cũng là mẹ trên danh nghĩa của tôi, hoặc có thể nói là cô họ của tôi. Bà ấy và Mạnh Sưởng là anh em họ, nhưng hai nhà không qua lại nhiều, điều này thì cô cũng đã sớm biết.”
Hà Tư Ca bỏ khăn ăn trong tay ra, sửa sang lại mái tóc bị ướt một chút, hít sâu một hơi rồi nói.
Câu nói sau cùng là cô nói với Mạnh Gia Nhàn.
“Còn Đới Lập Bân, ông ấy là đầu bếp của Đại viện nhà họ Hà, cũng là người đàn ông Mạnh Nhị yêu nhất. Năm đó hai người bọn họ yêu nhau tha thiết, nhưng lại không thể ở bên nhau. Mạnh Gia Nhàn, cô chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng chẳng sao, dù thế nào hai người bọn họ mới là cha mẹ ruột của cô. Tôi cũng không có cách nào đích thân chứng thực tình hình năm đó, theo suy đoán của tôi thì là như vậy...”
Hà Tư Ca nói lại giả thiết trước đó mình đã bàn bạc với Phó Cẩm Hành và Đới Lập Bân cho Mạnh Gia Nhàn nghe một lần nữa.
Một hơi nói xong, cô không nhịn được cảm thấy khô miệng khô lưỡi.
“Trước mắt chắc là như vậy. Cho dù sẽ có sai lệch nhưng cũng không nhiều. Vốn dĩ tôi đã muốn tìm cô nói chuyện từ lâu rồi, chỉ tiếc tôi gặp phải chuyện đặc biệt, vì thế đã kéo dài một khoảng thời gian.”
Phó Cẩm Hành gọi người phục vụ đem đến cho Hà Tư Ca một cốc nước ấm, bảo cô từ từ uống.
“Em nghỉ ngơi một chút đi, chuyện còn lại giao cho anh.”
Hắn dùng thái độ của người bảo vệ, ân cần nói với Hà Tư Ca.
Vốn dĩ những việc này không phải là chuyện cô bắt buộc phải làm. Nếu như Mạnh Gia Nhàn không cảm kích, chắc chắn Phó Cẩm Hành sẽ không cho phép Hà Tư Ca tốn nhiều tâm tư như vậy.
Một câu thôi, muốn ra sao thì ra.
Dù sao đi nữa, cho dù Hà Tư Ca là con gái của ai thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ.
Ngược lại, hai cha con Đới Lập Bân và Mạnh Gia Nhàn này, đời này có duyên phận nhận nhau hay không, đó là chuyện của bọn họ.
“Những gì nên nói đã nói xong rồi. Còn tin hay không, có muốn đi tìm kiếm chứng cứ hay không, đó là chuyện của các người.”
Phó Cẩm Hành giải quyết dứt khoát.
Hắn không để ý đến vẻ mắt tái mét của Mạnh Gia Nhàn, càng không để ý đến vẻ mặt giống như đang đăm chiêu của Tưởng Thành Hủ.
Môi Mạnh Gia Nhàn run rẩy, cô ta gần như không nói ra tiếng, sau đó đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai khiến Hà Tư Ca giật mình.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Phó Cẩm Hành đã sớm bảo phục vụ chuyển một tấm vách ngăn đến cách ly nơi này, để bảo đảm khi bọn họ nói chuyện sẽ không dễ bị người khác nghe thấy.
Vì thế cho dù Mạnh Gia Nhàn có biểu hiện thất thố cũng không sao.
“Đầu bếp, đầu bếp... làm sao tôi có thể là con gái của một người đầu bếp được? Hơn nữa lại còn là kết quả của hai kẻ không biết xẩu hổ làm loạn mà ra, tôi không tin!”
Cô ta ôm mặt đau khổ lắc đầu.
Hà Tư Ca kinh ngạc, thất thanh nói: “Sao cô có thể nói như thế? Dù sao bọn họ cũng là người thân nhất của cô, là người đã đưa cô tới thế giới này…”
Mạnh Gia Nhàn đột nhiên bỏ tay xuống, hung dữ nhìn cô chằm chằm.
“Là tôi cầu xin bọn họ sinh tôi ra à? Rõ ràng đã kết hôn rồi còn sinh con với người đàn ông khác, đó không phải là người đàn bà không biết xấu hổ thì là gì? Lẽ nào như cô nói, tôi còn phải cảm kích bọn họ nữa à?” Cô ta lạnh lùng chất vấn.
Hà Tư Ca bị hỏi đến không biết trả lời thế nào.
Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vì vậy nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Phó Cẩm Hành liếc Mạnh Gia Nhàn một cái, rõ ràng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Phản ứng như vậy mới đúng với dự đoán trước đó của hắn.
Suy nghĩ của Hà Tư Ca vẫn quá đơn giản, quá hoàn mỹ, cô đánh giá quá thấp cái ác cùng với lòng tham của con người.
Có thể nói, lời nói hành vi của Mạnh Gia Nhàn đều nằm trong dự đoán của Phó Cẩm Hành.
Thậm chí từ mặt nào đó mà nói, thật ra hắn có thể hiểu được cô ta.
“Cô là hòn ngọc quý được người nhà che chở trong tay từ nhỏ đến lớn, đột nhiên nghe được chuyện này nên cảm thấy không thể chấp nhận được. Tôi có thể hiểu điều này, có điều xử lý chuyện này thế nào thì phải xem cô rồi, mong cô đừng trút giận lên vợ tôi.”
Nói đến đây, giọng điệu của Phó Cẩm Hành không nghiêm túc như lúc nãy nữa, ngược lại trong giọng nói mang theo chút ôn hòa.
Có thể là đã có con gái rồi nên hắn cảm thấy gần đây tính tình của mình thật sự càng ngày càng tốt hơn.
“Tôi biết rồi.”
Người trả lời không phải là Mạnh Gia Nhàn, mà là Tưởng Thành Hủ.
Anh ta đứng dậy, nửa kéo nửa lôi Mạnh Gia Nhàn đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó dẫn cô ta rời đi.
Rõ ràng cô ta không hề phối hợp, cả người xiêu vẹo giống như người uống nhiều rượu, vừa khóc vừa cười dựa vào người Tưởng Thành Hủ.
“Vốn còn muốn ăn một bữa cơm tử tế.”
Chờ hai người bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Phó Cẩm Hành cau mày nói.
Hà Tư Ca cười khổ: “Anh đã sớm đoán được chuyện này nên mới nhất định muốn đi theo em phải không? Anh sợ một mình em căn bản không giải quyết được chuyện này, em đúng là quá ngây thơ.” Cô vừa nói vừa lắc đầu.
Không biết là cô thất vọng về mình hay là thất vọng về Mạnh Gia Nhàn.
“Chỉ là em không quá quan tâm đến những thứ đó, còn cô ta lại rất để ý mà thôi.”
Phó Cẩm Hành giơ tay ra nắm lấy tay Hà Tư Ca, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nghĩ nữa, em đã làm những gì có thể làm rồi, những chuyện khác thì thuận theo ý trời thôi.”
Ý trời sao?
Có lẽ vậy.
Tất cả mọi thứ đều do ông trời sắp đặt.
Giống như cô và Phó Cẩm Hành, quanh đi quẩn lại, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ vẫn có thể nắm chặt tay nhau.
“Đúng rồi, Mộ Kính Nhất đi rồi, có phải là thuốc…?”
Hà Tư Ca đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, đó chính là thuốc của Tỉnh Tỉnh, Mộ Kính Nhất chỉ để lại mấy ngày thuốc.
Lỡ như ngắt quãng… hậu quả khó mà lường được.
“Yên tâm đi, anh đã gặp hắn, cũng nói rõ chuyện sai người đưa thuốc rồi.”
Phó Cẩm Hành vỗ tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
“Vậy thì tốt.”
Có sự bảo đảm của hắn, cuối cùng Hà Tư Ca cũng yên tâm.
“Còn gì muốn nói à?”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Phó Cẩm Hành cảm thấy hơi khó hiểu, chủ động hỏi cô.
Giữa bọn họ sao còn có chuyện không thể nói với nhau được?
“Trước kia em mất trí nhớ, sử dụng các loại giấy tờ do Minh Duệ Viễn làm cho em, bây giờ em về nhà tìm được giấy tờ của mình trong hộc tủ ở đầu giường, cũng thuận tiện xử lý xong những giấy tờ giả kia rồi.” Hà Tư Ca liếm môi, chậm rãi nói.
Phó Cẩm Hành gật đầu, lẽ nào đây không phải là chuyện tốt sao?
“Nhưng còn chuyện ly hôn, anh nghĩ thế nào?” Do dự chốc lát, cô vẫn hỏi.
Nhìn thấy được sự mong chờ trong mắt Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành không nhịn được ngẩn ra
Hắn hiểu ý cô, cô muốn tái hôn.
Trong nháy mắt, trong lòng hắn quặn đau, giống như có một bàn tay to lớn đang bóp nghẹt trái tim.
Điều Mộ Kính Nhất muốn chính là giây phút này đúng không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có nghi ngờ, có sợ hãi, có xem thường, có cả giận dữ...
Còn rất nhiều cảm xúc không nắm bắt kịp.
“Tư Ca, em chắc chắn chứ?”
Tưởng Thành Hủ phản ứng nhanh hơn Mạnh Gia Nhàn một chút, có vẻ anh ta cũng rất kinh ngạc, nhưng rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, vẫn còn có thể giữ được vẻ trấn tĩnh và khả năng phán đoán.
“Tôi chắc chắn. Anh còn nhớ đã từng giúp tôi điều tra chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe năm đó không? Trước đây tôi nghĩ mãi cũng không ra, tôi đâu có quen biết bà Mạnh, tại sao bà ta lại phái người động tay động chân vào xe tôi. Mãi sau này tôi mới biết, thì ra nhất định là bà ta đã biết được thân phận của tôi từ lâu rồi, sợ tôi quay về nhà họ Mạnh, cho nên mới ra tay sát hại tôi.”
Cứ nhắc tới chuyện này, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng Hà Mạnh Ca vẫn thấy sợ hãi, ngay cả khuôn mặt của cô cũng hơi tái đi.
Đó là lần đầu tiên cô gần với cái chết như vậy…
“Thì ra là như thế...”
Nghe được câu trả lời của Hà Tư Ca, lại liên tưởng tới đầu đuôi câu chuyện cùng với các manh mối nắm giữ trong tay, Tưởng Thành Hủ cảm thấy những vấn đề trước đây khiến người ta mơ hồ dường như đã lập tức trở nên sáng tỏ.
“Bà Mạnh không phải là mẹ ruột của cô, chắc hẳn cô đã biết điều này từ lâu rồi phải không? Chỉ có điều, quả thật là bà ta đã một tay nuôi cô khôn lớn, bà ta cũng vẫn luôn đối xử với cô như con gái của mình, vì vậy mới nóng lòng muốn trừ khử tôi.”
Hà Tư Ca thấy Mạnh Gia Nhàn vẫn luôn im lặng, muốn nghe được câu trả lời của cô ta.
“Không thể nào!”
Quả nhiên, phản ứng đầu tiên của Mạnh Gia Nhàn là không tin.
Nhận thức hai mươi mấy năm của một người tuyệt đối không phải dựa vào dăm ba câu nói của người khác là có thể dễ dàng dao động được.
Hà Tư Ca cũng sớm đoán được điều này.
“Tôi biết cô rất khó chấp nhận chuyện này. Không riêng cô, ngay cả tôi cũng không không nhớ mình mất bao lâu mới chấp nhận được...”
Cô thử biểu đạt sự thông cảm của mình, để cho Mạnh Gia Nhàn cảm thấy dễ chịu một chút.
“Câm miệng! Cô dựa vào đâu mà ở đây nói hươu nói vượn, cô nói như vậy thì tôi phải tin à? Tôi là con gái của nhà họ Mạnh, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được! Cô nghe được tin nhảm nhí này từ đâu, có tin tôi kiện cô tội phỉ báng người khác không?”
Mạnh Gia Nhàn vừa nói, vừa cầm cốc nước bên tay lên, hất vào người Hà Tư Ca.
“A!”
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống gò má, Hà Tư Ca không kịp đề phòng nên cả khuôn mặt đều bị ướt sũng.
Cô không nhịn được rùng mình.
Không ngờ Mạnh Giai Nhàn lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Cô quá đáng quá rồi đấy!”
Phó Cẩm Hành đứng phắt dậy, lấy khăn ăn trên bàn dịu dàng lau mặt cho Hà Tư Ca.
“Cô nghe cho kỹ, đây không phải là lỗi của cô ấy, cũng không phải là cô ấy nợ cô! Kẻ đầu têu là hai người Mạnh Sưởng và Mạnh Nhị, chỉ là bọn họ đều đã chết hết rồi, chuyện này đã thành vụ án không có manh mối, người đã chết không thể đối chứng được! Bây giờ cô không chịu nhận đó là chuyện của cô, nếu như cô còn tỏ thái độ này nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Sau khi lau khô mặt cho Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành quay người chỉ vào Mạnh Gia Nhàn, hắn hoàn toàn không khách sáo mà nói.
Sớm biết sẽ như vậy thì cho dù có nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không dẫn Hà Tư Ca đến đây.
“Anh... anh bớt ở đây uy hiếp tôi đi...” Mạnh Gia Nhàn mạnh miệng nói.
“Ha, nếu không thì cô cứ thử xem? Không phải cô luôn mồm nói mình là con gái nhà họ Mạnh sao? Có tin tôi khiến nhà họ Mạnh sau này không còn tư cách làm gia tộc lớn nữa không?”
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, lạnh lùng hỏi.
Còn về việc hắn có bản lĩnh này hay không thì có thể thử xem, không cần người khác phải nghi ngờ.
Quả nhiên Mạnh Gia Nhàn im miệng ngay.
Cô ta có thể không để ý tới mình, nhưng không thể mặc kệ nhà họ Mạnh.
“Ồ, đúng rồi, vốn dĩ cô cũng không tính là người của nhà họ Mạnh, có thể không quan tâm.”
Phó Cẩm Hành không quên chém thêm một nhát.
Hắn quay sang nhìn Hà Tư Ca, sau khi chắc chắn cô không sao, lúc này mới ngồi xuống.
“Hai người em nói lúc nãy rốt cuộc là ai?”
So với Mạnh Gia Nhàn, Tưởng Thành Hủ càng quan tâm đến chân tướng hơn.
“Mạnh Nhị chính là vợ của Hà Nguyên Chính, cũng là mẹ trên danh nghĩa của tôi, hoặc có thể nói là cô họ của tôi. Bà ấy và Mạnh Sưởng là anh em họ, nhưng hai nhà không qua lại nhiều, điều này thì cô cũng đã sớm biết.”
Hà Tư Ca bỏ khăn ăn trong tay ra, sửa sang lại mái tóc bị ướt một chút, hít sâu một hơi rồi nói.
Câu nói sau cùng là cô nói với Mạnh Gia Nhàn.
“Còn Đới Lập Bân, ông ấy là đầu bếp của Đại viện nhà họ Hà, cũng là người đàn ông Mạnh Nhị yêu nhất. Năm đó hai người bọn họ yêu nhau tha thiết, nhưng lại không thể ở bên nhau. Mạnh Gia Nhàn, cô chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng chẳng sao, dù thế nào hai người bọn họ mới là cha mẹ ruột của cô. Tôi cũng không có cách nào đích thân chứng thực tình hình năm đó, theo suy đoán của tôi thì là như vậy...”
Hà Tư Ca nói lại giả thiết trước đó mình đã bàn bạc với Phó Cẩm Hành và Đới Lập Bân cho Mạnh Gia Nhàn nghe một lần nữa.
Một hơi nói xong, cô không nhịn được cảm thấy khô miệng khô lưỡi.
“Trước mắt chắc là như vậy. Cho dù sẽ có sai lệch nhưng cũng không nhiều. Vốn dĩ tôi đã muốn tìm cô nói chuyện từ lâu rồi, chỉ tiếc tôi gặp phải chuyện đặc biệt, vì thế đã kéo dài một khoảng thời gian.”
Phó Cẩm Hành gọi người phục vụ đem đến cho Hà Tư Ca một cốc nước ấm, bảo cô từ từ uống.
“Em nghỉ ngơi một chút đi, chuyện còn lại giao cho anh.”
Hắn dùng thái độ của người bảo vệ, ân cần nói với Hà Tư Ca.
Vốn dĩ những việc này không phải là chuyện cô bắt buộc phải làm. Nếu như Mạnh Gia Nhàn không cảm kích, chắc chắn Phó Cẩm Hành sẽ không cho phép Hà Tư Ca tốn nhiều tâm tư như vậy.
Một câu thôi, muốn ra sao thì ra.
Dù sao đi nữa, cho dù Hà Tư Ca là con gái của ai thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ.
Ngược lại, hai cha con Đới Lập Bân và Mạnh Gia Nhàn này, đời này có duyên phận nhận nhau hay không, đó là chuyện của bọn họ.
“Những gì nên nói đã nói xong rồi. Còn tin hay không, có muốn đi tìm kiếm chứng cứ hay không, đó là chuyện của các người.”
Phó Cẩm Hành giải quyết dứt khoát.
Hắn không để ý đến vẻ mắt tái mét của Mạnh Gia Nhàn, càng không để ý đến vẻ mặt giống như đang đăm chiêu của Tưởng Thành Hủ.
Môi Mạnh Gia Nhàn run rẩy, cô ta gần như không nói ra tiếng, sau đó đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai khiến Hà Tư Ca giật mình.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Phó Cẩm Hành đã sớm bảo phục vụ chuyển một tấm vách ngăn đến cách ly nơi này, để bảo đảm khi bọn họ nói chuyện sẽ không dễ bị người khác nghe thấy.
Vì thế cho dù Mạnh Gia Nhàn có biểu hiện thất thố cũng không sao.
“Đầu bếp, đầu bếp... làm sao tôi có thể là con gái của một người đầu bếp được? Hơn nữa lại còn là kết quả của hai kẻ không biết xẩu hổ làm loạn mà ra, tôi không tin!”
Cô ta ôm mặt đau khổ lắc đầu.
Hà Tư Ca kinh ngạc, thất thanh nói: “Sao cô có thể nói như thế? Dù sao bọn họ cũng là người thân nhất của cô, là người đã đưa cô tới thế giới này…”
Mạnh Gia Nhàn đột nhiên bỏ tay xuống, hung dữ nhìn cô chằm chằm.
“Là tôi cầu xin bọn họ sinh tôi ra à? Rõ ràng đã kết hôn rồi còn sinh con với người đàn ông khác, đó không phải là người đàn bà không biết xấu hổ thì là gì? Lẽ nào như cô nói, tôi còn phải cảm kích bọn họ nữa à?” Cô ta lạnh lùng chất vấn.
Hà Tư Ca bị hỏi đến không biết trả lời thế nào.
Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vì vậy nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Phó Cẩm Hành liếc Mạnh Gia Nhàn một cái, rõ ràng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Phản ứng như vậy mới đúng với dự đoán trước đó của hắn.
Suy nghĩ của Hà Tư Ca vẫn quá đơn giản, quá hoàn mỹ, cô đánh giá quá thấp cái ác cùng với lòng tham của con người.
Có thể nói, lời nói hành vi của Mạnh Gia Nhàn đều nằm trong dự đoán của Phó Cẩm Hành.
Thậm chí từ mặt nào đó mà nói, thật ra hắn có thể hiểu được cô ta.
“Cô là hòn ngọc quý được người nhà che chở trong tay từ nhỏ đến lớn, đột nhiên nghe được chuyện này nên cảm thấy không thể chấp nhận được. Tôi có thể hiểu điều này, có điều xử lý chuyện này thế nào thì phải xem cô rồi, mong cô đừng trút giận lên vợ tôi.”
Nói đến đây, giọng điệu của Phó Cẩm Hành không nghiêm túc như lúc nãy nữa, ngược lại trong giọng nói mang theo chút ôn hòa.
Có thể là đã có con gái rồi nên hắn cảm thấy gần đây tính tình của mình thật sự càng ngày càng tốt hơn.
“Tôi biết rồi.”
Người trả lời không phải là Mạnh Gia Nhàn, mà là Tưởng Thành Hủ.
Anh ta đứng dậy, nửa kéo nửa lôi Mạnh Gia Nhàn đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó dẫn cô ta rời đi.
Rõ ràng cô ta không hề phối hợp, cả người xiêu vẹo giống như người uống nhiều rượu, vừa khóc vừa cười dựa vào người Tưởng Thành Hủ.
“Vốn còn muốn ăn một bữa cơm tử tế.”
Chờ hai người bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Phó Cẩm Hành cau mày nói.
Hà Tư Ca cười khổ: “Anh đã sớm đoán được chuyện này nên mới nhất định muốn đi theo em phải không? Anh sợ một mình em căn bản không giải quyết được chuyện này, em đúng là quá ngây thơ.” Cô vừa nói vừa lắc đầu.
Không biết là cô thất vọng về mình hay là thất vọng về Mạnh Gia Nhàn.
“Chỉ là em không quá quan tâm đến những thứ đó, còn cô ta lại rất để ý mà thôi.”
Phó Cẩm Hành giơ tay ra nắm lấy tay Hà Tư Ca, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nghĩ nữa, em đã làm những gì có thể làm rồi, những chuyện khác thì thuận theo ý trời thôi.”
Ý trời sao?
Có lẽ vậy.
Tất cả mọi thứ đều do ông trời sắp đặt.
Giống như cô và Phó Cẩm Hành, quanh đi quẩn lại, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ vẫn có thể nắm chặt tay nhau.
“Đúng rồi, Mộ Kính Nhất đi rồi, có phải là thuốc…?”
Hà Tư Ca đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, đó chính là thuốc của Tỉnh Tỉnh, Mộ Kính Nhất chỉ để lại mấy ngày thuốc.
Lỡ như ngắt quãng… hậu quả khó mà lường được.
“Yên tâm đi, anh đã gặp hắn, cũng nói rõ chuyện sai người đưa thuốc rồi.”
Phó Cẩm Hành vỗ tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
“Vậy thì tốt.”
Có sự bảo đảm của hắn, cuối cùng Hà Tư Ca cũng yên tâm.
“Còn gì muốn nói à?”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Phó Cẩm Hành cảm thấy hơi khó hiểu, chủ động hỏi cô.
Giữa bọn họ sao còn có chuyện không thể nói với nhau được?
“Trước kia em mất trí nhớ, sử dụng các loại giấy tờ do Minh Duệ Viễn làm cho em, bây giờ em về nhà tìm được giấy tờ của mình trong hộc tủ ở đầu giường, cũng thuận tiện xử lý xong những giấy tờ giả kia rồi.” Hà Tư Ca liếm môi, chậm rãi nói.
Phó Cẩm Hành gật đầu, lẽ nào đây không phải là chuyện tốt sao?
“Nhưng còn chuyện ly hôn, anh nghĩ thế nào?” Do dự chốc lát, cô vẫn hỏi.
Nhìn thấy được sự mong chờ trong mắt Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành không nhịn được ngẩn ra
Hắn hiểu ý cô, cô muốn tái hôn.
Trong nháy mắt, trong lòng hắn quặn đau, giống như có một bàn tay to lớn đang bóp nghẹt trái tim.
Điều Mộ Kính Nhất muốn chính là giây phút này đúng không?