Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-561
Chương 562: Bắt giết
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành chưa từ bỏ ý định, lại gọi hai tiếng.
Hắn nhìn quanh một vòng, đây là một căn phòng được bài trí vô cùng xa hoa, hơn nữa bố trí cực kỳ ấm áp, nói là phòng cưới cũng không quá.
Điều khiến người ta giật mình nhất chính là, trên tường ở đầu giường treo một bức ảnh chụp cô dâu cực lớn.
Ảnh chụp là qua photoshop mà ra, bức ảnh dĩ nhiên là Tiểu Tụng cùng với người giúp việc trước kia cậu ta từng yêu.
Chỉ nhìn một cái, Phó Cẩm Hành đã chán ghét quay đầu đi.
Hắn thử tiếp tục tìm kiếm, tìm tất cả những nơi có thể tìm một lần.
“Anh Phó, anh cảm thấy là ở chỗ này sao?” Tào Cảnh Đồng chạy tới, mặt đầy mồ hôi hỏi, cậu ta đã chạy lên chạy xuống nhiều lần, đáng tiếc ở đây quá lớn, muốn tìm một người phụ nữ bị giấu đi, quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
“Ừ, ở ngay đây.” Phó Cẩm Hành đóng cửa tủ quần áo vào, quay đầu lại nhìn về phía chiếc giường lớn ở chính giữa căn phòng.
“Cảnh Đồng, cùng tôi chuyển chiếc giường đi.” Hắn nghiêm túc nhìn một lúc lâu, đột nhiên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên.
Tào Cảnh Đồng không nói hai lời, cũng cởi áo sơ mi, cùng Phó Cẩm Hành một trái một phải, chuẩn bị chuyển giường đi.
Hai người thử một chút, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.
“Tại sao lại không di chuyển được?”.
Tào Cảnh Đồng bối rối, cậu ta đã dùng hết sức, nhưng cái giường lại không di chuyển một chút nào.
Phó Cẩm Hành không lên tiếng, chỉ cúi đầu, nhìn xuống gầm giường.
Chỉ nhìn qua, hắn lập tức hiểu ngay.
“Bốn chân giường đều cố định trên nền nhà, đừng nói là cậu với tôi, thêm mấy người nữa cũng không di chuyển được.” Phó Cẩm Hành đứng lên, phủi tay, ý bảo Tào Cảnh Đồng có thể dừng lại.
“Cậu ta muốn làm cái gì thế này?” Nghe vậy, Tào Cảnh Đồng kinh hãi.
“Quan tài sắt.” Phó Cẩm Hành bình tĩnh đưa ra phán đoán.
Nếu hắn không đoán sai, Hà Tư Ca ở ngay trong giường.
Còn vì sao cô không thể phát ra tiếng Chuyện đến nước này, Phó Cẩm Hành chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cô chỉ ngất, hoặc là hôn mê.
“Ý của anh là, cả ngôi nhà này được xây dựng giống như...
nghĩa địa?” Nghe xong lời này, mặt Tào Cảnh Đồng tái xanh.
“Mộ Kính Nhất đã đủ biến thái rồi, nhưng so với Tiêu Tụng, hắn chỉ là đứa trẻ ranh.” Hắn lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị gọi điện thoại.
Giống như Phó Cẩm Hành nói, có thêm mấy người cũng vô dụng, phải sử dụng công cụ mới được.
Hơn nữa, còn phải đảm bảo lúc mở ra nhất định không thể làm ảnh hưởng đến người bên trong.
Loay hoay cả đêm, trời đã sáng.
Trong thôn rất ít khi xuất hiện người lạ, bây giờ lại xuất hiện một đồng người.
Nghe nói bên ngoài căn nhà kỳ lạ kia xuất hiện rất nhiều người vùng khác cùng với xe biển nơi khác, người trong thôn đều chạy đến xem náo nhiệt, nhao nhao bàn tán.
Ngay cả bí thư thôn cũng xuất hiện, còn ầm ĩ muốn báo cảnh sát.
Chỉ là, bây giờ điều duy nhất Phó Cẩm Hành quan tâm chính là nhanh chóng cứu Hà Tư Ca ra.
Còn những chuyện khác, hắn trực tiếp giao cho Tào Cảnh Đồng xử lý.
Bốn cái chân giường đã bị cắt ra, sau đó tầng phía trên được mở ra.
“Nhất định phải đảm bảo không thể ảnh hưởng tới người ở bên trong.” Phó Cẩm Hành vẫn kiên trì cho rằng Hà Tư Ca đang ở bên trong, cho dù mấy người công nhân đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho là một người lớn còn sống không thể bị giấu ở trong đó.
Tuy vậy, chỉ cần có tiền, bọn họ vẫn tiếp tục làm việc.
Tháo tầng thứ nhất ra, tất cả mọi người ngẩn người.
Phía dưới tầng thứ nhất, còn có một món đồ bị bịt kín hoàn toàn, không cách nào mở ra, Tào Cảnh Đồng đứng một bên cũng không kìm nổi lòng chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp!” Bây giờ cậu ta thật sự muốn đánh chết Tiểu Tụng ngay lập tức.
Nếu như Tiêu Tụng luôn khăng khăng mình và Trương Tử Hân không có quan hệ gì, hơn nữa còn cung cấp được bằng chứng ngoại phạm, vậy thì căn cứ vào chứng cứ thu thập được ở hiện trường, Hà Tư Ca chính là người tình nghi lớn nhất.
Cho dù Phó Cẩm Hành nhúng tay, cảnh sát vẫn sẽ bắt cô.
Đến lúc đó, đâu có ai ngờ cái người bị coi là “kẻ tình nghi” thật ra đã chết rồi.
Chỉ cần có không xuất hiện, đây sẽ là vụ án treo.
Không bắt được hung thủ, mặc dù có người nghi ngờ Tiêu Tụng, nhưng vẫn không có cách nào bắt cậu ta.
“Có người cũng ngạt chết rồi.” Một công nhân thành thật nói.
“Câm miệng!” Tào Cảnh Đồng vội vàng khiển trách.
Đến thời điểm này rồi, ai cũng hiểu nếu như Hà Tư Ca thật sự ở bên trong, có lẽ cũng mất nửa cái mạng rồi.
Giống như lời Phó Cẩm Hành nói, đây chính là một cái quan tài sắt.
“Tiếp tục.”
Đối diện với ánh mắt mọi người, Phó Cẩm Hành vẫn bình tĩnh, chỉ là lồng ngực phập phồng chứng tỏ bây giờ hắn vô cùng bất an.
“Anh Phó, cho dù kết quả thế nào, anh cũng đừng kích động, nên nghĩ cho hai đứa bé..” Tào Cảnh Đồng nhắc nhở.
Phó Cẩm Hành không nói gì.
Hẳn không muốn từ bỏ hy vọng, cho dù đến lúc nào, cho dù là tình cảnh gì.
Hắn cũng tin tưởng, Hà Tư Ca giống mình, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ hy vọng sống sót! Nửa tiếng sau đó, đám công nhân lại tháo bỏ được một góc tầng thứ hai.
Có người thăm dò, kích động hổ: “Thấy rồi! Bên trong có một người phụ nữ! Ôi, cô ấy không nhúc nhích!” Phó Cẩm Hành cũng không nhịn được nữa, chạy tới bên giường, đẩy người công nhân kia ra, mình cũng thò đầu vào trong.
“Tư Ca, tỉnh lại đi! Tư Ca, có nghe thấy anh nói gì không?” Hắn hổ to, nhưng Hà Tư Ca nằm ở bên trong vẫn không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.
“Thông khí trước đã, sau đó mau chóng đưa người ra!” Tào Cảnh Đồng lớn tiếng hô hào, sau đó cố hết sức kéo Phó Cẩm Hành dậy, khuyên nhủ: “Anh Phó, anh bình tĩnh một chút, bên trong không có không khí, anh ở đây cũng không có lợi ích gì?” Nói xong, cậu ta mặc kệ Phó Cẩm Hành có đồng ý hay không, trực tiếp sai người luồn ống dưỡng khí vào bên trong, lại nghĩ cách tiếp tục cắt bỏ lỗ thủng.
Lảo đảo hai bước, Phó Cẩm Hành mới miễn cưỡng đứng lên.
“Làm theo lời cậu ấy.” Hắn biết, cách Tào Cảnh Đồng làm thật ra mới là chính xác nhất, thực tế nhất vào lúc này.
Nhưng quan tâm quá hóa loạn, nhìn thấy Hà Tư Ca không chút phản ứng, Phó Cẩm Hành thật sự không có cách nào bình tĩnh được.
Mấy phút sau, mấy công nhân dốc sức đem mở rộng lỗ hổng ra, đủ để một người có thể nhảy xuống.
“Để tôi.”
Phó Cẩm Hành không nói hai lời, trực tiếp xuống dưới, bế Hà Tư Ca lên.
“Tránh hết ra!” Hắn đặt Hà Tư Ca xuống đất, cúi người lắng nghe nhịp tim của cô.
Tào Cảnh Đồng thật sự sợ hãi, nhưng lại không nhịn được giơ tay thăm dò, phát hiện Hà Tư Ca hoàn toàn không thở nữa.
“Anh Phó, làm sao bây giờ?” Cậu ta hoàn toàn hoảng loạn.
Phó Cẩm Hành không nói gì, bắt đầu ấn mạnh lên lồng ngực Hà Tư Ca để khôi phục tim, động tác nhanh chóng.
Ngoài ra, hắn không ngừng hô hấp nhân tạo cho Hà Tư Ca, luân phiên tiến hành cả hai.
“Để tôi giúp.” Tào Cảnh Đồng cũng quỳ ở bên cạnh, tăng tần suất tay, lần lượt ấn vào ngực trái Hà Tư Ca, hy vọng có thể làm cô tỉnh dậy.
Hơn mười phút sau, đầu hai người đều đầy mồ hôi.
Lúc này rồi, chờ bác sĩ chạy đến nơi, căn bản không thiết thực.
“Anh Phó, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, bọn họ đang trên đường tới.” Tào Cảnh Đồng lau sạch mồ hôi trên trán, bất lực nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Thật ra, cậu ta muốn nói Hà Tư Ca bị giam dưới giường, thiếu dưỡng khí quá lâu, có lẽ không thể cứu được nữa.
Nhưng cậu ta rõ hơn ai hết, Phó Cẩm Hành nhất định không từ bỏ.
“Tôi biết rồi, trước khi bọn họ đến, tôi sẽ không từ bỏ.” Trong mắt Phó Cẩm Hành không có chút do dự nào, hắn lấy hết dũng khí, lại một lần nữa cúi người, hai tay đặt lên ngực Hà Tư Ca, hung hăng dùng sức.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, thân thể cô hình như hơi phập phồng một cái.
Bởi vì ở gần nhất nên Phó Cẩm Hành nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn vô cùng phấn khởi, tiếp tục làm hô hấp nhân tạo cho Hà Tư Ca.
Ngay cả Tào Cảnh Đồng cũng thấy ngực Hà Tư Ca phập phồng, cậu ta vô cùng kích động hô lớn: “Tỉnh rồi! Sắp tỉnh rồi!” Đáng tiếc, sự thật lại tàn khốc hơn.
Trước sự cố gắng của bọn họ, tim Hà Tư Ca chỉ khôi phục nhịp đập cực kỳ yếu ớt, nhưng căn bản không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Hơn mười phút sau, cô được đưa lên xe cứu thương.
“Cậu ở lại, xử lý tốt chuyện ở đây.” Trước khi đi, Phó Cẩm Hành đặc biệt dặn dò Tào Cảnh Đồng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn ngôi nhà bốn tầng sau lưng, vẻ mặt chán ghét.
“Cảnh Đồng, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, nhất định phải làm cho cái thứ buồn nôn này biến mất trên thế gian này, biến mất hoàn toàn!” Sau khi ném lại câu này, Phó Cẩm Hành xoay người lên xe cứu thương.
Hà Tư Ca nằm ở trên cáng cứu thương, bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt cô tái mét, toàn thân phát lạnh.
Không để ý đến bác sĩ can ngăn, Phó Cẩm Hành ngồi ở bên cạnh cô, nắm lấy cái tay không bị truyền dịch của cô, nhẹ nhàng hà hơi như muốn sưởi ấm cho cô.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với sinh tử, nhưng mỗi một lần gặp nguy hiểm, Phó Cẩm Hành đều hận sao người gặp chuyện không phải là mình, mà lại là có chứ.
“Tư Ca, em nhất định phải bình an, Tân Tân và Tỉnh Tỉnh vẫn chờ em về nhà...
Nếu như anh không đưa em về cùng, hai con nhất định sẽ không đồng ý, em cũng không muốn hai con hận anh cả đời đúng không...” Phó Cẩm Hành nắm lấy tay cô, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn.
Khoảnh khắc này, hắn tình nguyện từ bỏ tất cả tiền tài của mình, để đổi lấy sự bình an của cô.
Hắn chỉ cần cô.
Xe cứu thương đến bệnh viện gần nhất, nơi này cách Trung Hải khá xa, phải đến chỗ gần nhất.
Bác sĩ xem xét tình hình của Hà Tư Ca xong, lập tức đề nghị chuyển viện để cứu chữa.
“Xin lỗi, trình độ chữa trị ở chỗ chúng tôi vẫn hơi thấp, nếu như có thể tốt nhất lập tức đưa đến bệnh viện lớn ở Trung Hải.” Bác sĩ nói thẳng.
Phó Cẩm Hành lập tức bố trí trực thăng, đưa Hà Tư Ca về Trung Hải.
Số liệu kiểm tra sức khỏe của cô vô cùng yếu ớt, tim đập, mạch đập và huyết áp đều không ổn định, bất cứ lúc nào đều có thể buông tay.
“Anh sẽ mãi mãi ở bên em, cho dù là đến đâu.” Phó Cẩm Hành nắm chặt tay Hà Tư Ca, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Sau khi hạ cánh, Hà Tư Ca được đưa qua lối đi khẩn cấp, đến phòng cấp cứu của bệnh viện Trung Hải.
Mấy bác sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí lúc cô chưa được đưa đến thì họ đã nhận được đủ số liệu, lập ra các phương án cứu chữa cực kỳ kỹ càng.
Tranh thủ từng phút từng giây.
Một y tá ngăn Phó Cẩm Hành lại, hắn đành phải đứng ngoài hành lang, nôn nóng chờ đợi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hắn nhìn quanh một vòng, đây là một căn phòng được bài trí vô cùng xa hoa, hơn nữa bố trí cực kỳ ấm áp, nói là phòng cưới cũng không quá.
Điều khiến người ta giật mình nhất chính là, trên tường ở đầu giường treo một bức ảnh chụp cô dâu cực lớn.
Ảnh chụp là qua photoshop mà ra, bức ảnh dĩ nhiên là Tiểu Tụng cùng với người giúp việc trước kia cậu ta từng yêu.
Chỉ nhìn một cái, Phó Cẩm Hành đã chán ghét quay đầu đi.
Hắn thử tiếp tục tìm kiếm, tìm tất cả những nơi có thể tìm một lần.
“Anh Phó, anh cảm thấy là ở chỗ này sao?” Tào Cảnh Đồng chạy tới, mặt đầy mồ hôi hỏi, cậu ta đã chạy lên chạy xuống nhiều lần, đáng tiếc ở đây quá lớn, muốn tìm một người phụ nữ bị giấu đi, quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
“Ừ, ở ngay đây.” Phó Cẩm Hành đóng cửa tủ quần áo vào, quay đầu lại nhìn về phía chiếc giường lớn ở chính giữa căn phòng.
“Cảnh Đồng, cùng tôi chuyển chiếc giường đi.” Hắn nghiêm túc nhìn một lúc lâu, đột nhiên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên.
Tào Cảnh Đồng không nói hai lời, cũng cởi áo sơ mi, cùng Phó Cẩm Hành một trái một phải, chuẩn bị chuyển giường đi.
Hai người thử một chút, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.
“Tại sao lại không di chuyển được?”.
Tào Cảnh Đồng bối rối, cậu ta đã dùng hết sức, nhưng cái giường lại không di chuyển một chút nào.
Phó Cẩm Hành không lên tiếng, chỉ cúi đầu, nhìn xuống gầm giường.
Chỉ nhìn qua, hắn lập tức hiểu ngay.
“Bốn chân giường đều cố định trên nền nhà, đừng nói là cậu với tôi, thêm mấy người nữa cũng không di chuyển được.” Phó Cẩm Hành đứng lên, phủi tay, ý bảo Tào Cảnh Đồng có thể dừng lại.
“Cậu ta muốn làm cái gì thế này?” Nghe vậy, Tào Cảnh Đồng kinh hãi.
“Quan tài sắt.” Phó Cẩm Hành bình tĩnh đưa ra phán đoán.
Nếu hắn không đoán sai, Hà Tư Ca ở ngay trong giường.
Còn vì sao cô không thể phát ra tiếng Chuyện đến nước này, Phó Cẩm Hành chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cô chỉ ngất, hoặc là hôn mê.
“Ý của anh là, cả ngôi nhà này được xây dựng giống như...
nghĩa địa?” Nghe xong lời này, mặt Tào Cảnh Đồng tái xanh.
“Mộ Kính Nhất đã đủ biến thái rồi, nhưng so với Tiêu Tụng, hắn chỉ là đứa trẻ ranh.” Hắn lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị gọi điện thoại.
Giống như Phó Cẩm Hành nói, có thêm mấy người cũng vô dụng, phải sử dụng công cụ mới được.
Hơn nữa, còn phải đảm bảo lúc mở ra nhất định không thể làm ảnh hưởng đến người bên trong.
Loay hoay cả đêm, trời đã sáng.
Trong thôn rất ít khi xuất hiện người lạ, bây giờ lại xuất hiện một đồng người.
Nghe nói bên ngoài căn nhà kỳ lạ kia xuất hiện rất nhiều người vùng khác cùng với xe biển nơi khác, người trong thôn đều chạy đến xem náo nhiệt, nhao nhao bàn tán.
Ngay cả bí thư thôn cũng xuất hiện, còn ầm ĩ muốn báo cảnh sát.
Chỉ là, bây giờ điều duy nhất Phó Cẩm Hành quan tâm chính là nhanh chóng cứu Hà Tư Ca ra.
Còn những chuyện khác, hắn trực tiếp giao cho Tào Cảnh Đồng xử lý.
Bốn cái chân giường đã bị cắt ra, sau đó tầng phía trên được mở ra.
“Nhất định phải đảm bảo không thể ảnh hưởng tới người ở bên trong.” Phó Cẩm Hành vẫn kiên trì cho rằng Hà Tư Ca đang ở bên trong, cho dù mấy người công nhân đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho là một người lớn còn sống không thể bị giấu ở trong đó.
Tuy vậy, chỉ cần có tiền, bọn họ vẫn tiếp tục làm việc.
Tháo tầng thứ nhất ra, tất cả mọi người ngẩn người.
Phía dưới tầng thứ nhất, còn có một món đồ bị bịt kín hoàn toàn, không cách nào mở ra, Tào Cảnh Đồng đứng một bên cũng không kìm nổi lòng chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp!” Bây giờ cậu ta thật sự muốn đánh chết Tiểu Tụng ngay lập tức.
Nếu như Tiêu Tụng luôn khăng khăng mình và Trương Tử Hân không có quan hệ gì, hơn nữa còn cung cấp được bằng chứng ngoại phạm, vậy thì căn cứ vào chứng cứ thu thập được ở hiện trường, Hà Tư Ca chính là người tình nghi lớn nhất.
Cho dù Phó Cẩm Hành nhúng tay, cảnh sát vẫn sẽ bắt cô.
Đến lúc đó, đâu có ai ngờ cái người bị coi là “kẻ tình nghi” thật ra đã chết rồi.
Chỉ cần có không xuất hiện, đây sẽ là vụ án treo.
Không bắt được hung thủ, mặc dù có người nghi ngờ Tiêu Tụng, nhưng vẫn không có cách nào bắt cậu ta.
“Có người cũng ngạt chết rồi.” Một công nhân thành thật nói.
“Câm miệng!” Tào Cảnh Đồng vội vàng khiển trách.
Đến thời điểm này rồi, ai cũng hiểu nếu như Hà Tư Ca thật sự ở bên trong, có lẽ cũng mất nửa cái mạng rồi.
Giống như lời Phó Cẩm Hành nói, đây chính là một cái quan tài sắt.
“Tiếp tục.”
Đối diện với ánh mắt mọi người, Phó Cẩm Hành vẫn bình tĩnh, chỉ là lồng ngực phập phồng chứng tỏ bây giờ hắn vô cùng bất an.
“Anh Phó, cho dù kết quả thế nào, anh cũng đừng kích động, nên nghĩ cho hai đứa bé..” Tào Cảnh Đồng nhắc nhở.
Phó Cẩm Hành không nói gì.
Hẳn không muốn từ bỏ hy vọng, cho dù đến lúc nào, cho dù là tình cảnh gì.
Hắn cũng tin tưởng, Hà Tư Ca giống mình, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ hy vọng sống sót! Nửa tiếng sau đó, đám công nhân lại tháo bỏ được một góc tầng thứ hai.
Có người thăm dò, kích động hổ: “Thấy rồi! Bên trong có một người phụ nữ! Ôi, cô ấy không nhúc nhích!” Phó Cẩm Hành cũng không nhịn được nữa, chạy tới bên giường, đẩy người công nhân kia ra, mình cũng thò đầu vào trong.
“Tư Ca, tỉnh lại đi! Tư Ca, có nghe thấy anh nói gì không?” Hắn hổ to, nhưng Hà Tư Ca nằm ở bên trong vẫn không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.
“Thông khí trước đã, sau đó mau chóng đưa người ra!” Tào Cảnh Đồng lớn tiếng hô hào, sau đó cố hết sức kéo Phó Cẩm Hành dậy, khuyên nhủ: “Anh Phó, anh bình tĩnh một chút, bên trong không có không khí, anh ở đây cũng không có lợi ích gì?” Nói xong, cậu ta mặc kệ Phó Cẩm Hành có đồng ý hay không, trực tiếp sai người luồn ống dưỡng khí vào bên trong, lại nghĩ cách tiếp tục cắt bỏ lỗ thủng.
Lảo đảo hai bước, Phó Cẩm Hành mới miễn cưỡng đứng lên.
“Làm theo lời cậu ấy.” Hắn biết, cách Tào Cảnh Đồng làm thật ra mới là chính xác nhất, thực tế nhất vào lúc này.
Nhưng quan tâm quá hóa loạn, nhìn thấy Hà Tư Ca không chút phản ứng, Phó Cẩm Hành thật sự không có cách nào bình tĩnh được.
Mấy phút sau, mấy công nhân dốc sức đem mở rộng lỗ hổng ra, đủ để một người có thể nhảy xuống.
“Để tôi.”
Phó Cẩm Hành không nói hai lời, trực tiếp xuống dưới, bế Hà Tư Ca lên.
“Tránh hết ra!” Hắn đặt Hà Tư Ca xuống đất, cúi người lắng nghe nhịp tim của cô.
Tào Cảnh Đồng thật sự sợ hãi, nhưng lại không nhịn được giơ tay thăm dò, phát hiện Hà Tư Ca hoàn toàn không thở nữa.
“Anh Phó, làm sao bây giờ?” Cậu ta hoàn toàn hoảng loạn.
Phó Cẩm Hành không nói gì, bắt đầu ấn mạnh lên lồng ngực Hà Tư Ca để khôi phục tim, động tác nhanh chóng.
Ngoài ra, hắn không ngừng hô hấp nhân tạo cho Hà Tư Ca, luân phiên tiến hành cả hai.
“Để tôi giúp.” Tào Cảnh Đồng cũng quỳ ở bên cạnh, tăng tần suất tay, lần lượt ấn vào ngực trái Hà Tư Ca, hy vọng có thể làm cô tỉnh dậy.
Hơn mười phút sau, đầu hai người đều đầy mồ hôi.
Lúc này rồi, chờ bác sĩ chạy đến nơi, căn bản không thiết thực.
“Anh Phó, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, bọn họ đang trên đường tới.” Tào Cảnh Đồng lau sạch mồ hôi trên trán, bất lực nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Thật ra, cậu ta muốn nói Hà Tư Ca bị giam dưới giường, thiếu dưỡng khí quá lâu, có lẽ không thể cứu được nữa.
Nhưng cậu ta rõ hơn ai hết, Phó Cẩm Hành nhất định không từ bỏ.
“Tôi biết rồi, trước khi bọn họ đến, tôi sẽ không từ bỏ.” Trong mắt Phó Cẩm Hành không có chút do dự nào, hắn lấy hết dũng khí, lại một lần nữa cúi người, hai tay đặt lên ngực Hà Tư Ca, hung hăng dùng sức.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, thân thể cô hình như hơi phập phồng một cái.
Bởi vì ở gần nhất nên Phó Cẩm Hành nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn vô cùng phấn khởi, tiếp tục làm hô hấp nhân tạo cho Hà Tư Ca.
Ngay cả Tào Cảnh Đồng cũng thấy ngực Hà Tư Ca phập phồng, cậu ta vô cùng kích động hô lớn: “Tỉnh rồi! Sắp tỉnh rồi!” Đáng tiếc, sự thật lại tàn khốc hơn.
Trước sự cố gắng của bọn họ, tim Hà Tư Ca chỉ khôi phục nhịp đập cực kỳ yếu ớt, nhưng căn bản không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Hơn mười phút sau, cô được đưa lên xe cứu thương.
“Cậu ở lại, xử lý tốt chuyện ở đây.” Trước khi đi, Phó Cẩm Hành đặc biệt dặn dò Tào Cảnh Đồng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn ngôi nhà bốn tầng sau lưng, vẻ mặt chán ghét.
“Cảnh Đồng, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, nhất định phải làm cho cái thứ buồn nôn này biến mất trên thế gian này, biến mất hoàn toàn!” Sau khi ném lại câu này, Phó Cẩm Hành xoay người lên xe cứu thương.
Hà Tư Ca nằm ở trên cáng cứu thương, bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt cô tái mét, toàn thân phát lạnh.
Không để ý đến bác sĩ can ngăn, Phó Cẩm Hành ngồi ở bên cạnh cô, nắm lấy cái tay không bị truyền dịch của cô, nhẹ nhàng hà hơi như muốn sưởi ấm cho cô.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với sinh tử, nhưng mỗi một lần gặp nguy hiểm, Phó Cẩm Hành đều hận sao người gặp chuyện không phải là mình, mà lại là có chứ.
“Tư Ca, em nhất định phải bình an, Tân Tân và Tỉnh Tỉnh vẫn chờ em về nhà...
Nếu như anh không đưa em về cùng, hai con nhất định sẽ không đồng ý, em cũng không muốn hai con hận anh cả đời đúng không...” Phó Cẩm Hành nắm lấy tay cô, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn.
Khoảnh khắc này, hắn tình nguyện từ bỏ tất cả tiền tài của mình, để đổi lấy sự bình an của cô.
Hắn chỉ cần cô.
Xe cứu thương đến bệnh viện gần nhất, nơi này cách Trung Hải khá xa, phải đến chỗ gần nhất.
Bác sĩ xem xét tình hình của Hà Tư Ca xong, lập tức đề nghị chuyển viện để cứu chữa.
“Xin lỗi, trình độ chữa trị ở chỗ chúng tôi vẫn hơi thấp, nếu như có thể tốt nhất lập tức đưa đến bệnh viện lớn ở Trung Hải.” Bác sĩ nói thẳng.
Phó Cẩm Hành lập tức bố trí trực thăng, đưa Hà Tư Ca về Trung Hải.
Số liệu kiểm tra sức khỏe của cô vô cùng yếu ớt, tim đập, mạch đập và huyết áp đều không ổn định, bất cứ lúc nào đều có thể buông tay.
“Anh sẽ mãi mãi ở bên em, cho dù là đến đâu.” Phó Cẩm Hành nắm chặt tay Hà Tư Ca, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Sau khi hạ cánh, Hà Tư Ca được đưa qua lối đi khẩn cấp, đến phòng cấp cứu của bệnh viện Trung Hải.
Mấy bác sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí lúc cô chưa được đưa đến thì họ đã nhận được đủ số liệu, lập ra các phương án cứu chữa cực kỳ kỹ càng.
Tranh thủ từng phút từng giây.
Một y tá ngăn Phó Cẩm Hành lại, hắn đành phải đứng ngoài hành lang, nôn nóng chờ đợi.
Bình luận facebook