Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-560
Chương 561: Đến nhà phục vụ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe thấy lời này, Hà Tư Ca không nhịn được mà tức giận.
Cái gì gọi là bọn họ đều thích anh ta như vậy thì cô nhất định cũng phải như vậy? Phó Cẩm Thiềm tự mình đa tình quá nhỉ! “Tôi vừa nói rồi đấy, đây là chuyện riêng của anh, không cần nói với tôi.” Hà Tư Ca hơi lên giọng, sắc mặt cũng sầm xuống, rõ ràng không vui
Không ngờ Phó Cẩm Thiêm lại hiểu lầm là cô đang ghen: “Tư Ca, không phải là vì tôi đồng ý thử tiếp xúc với Tiêu Sở Sở mà cô không vui đấy chứ?” Cô suýt nữa tức giận đến bật cười: “Anh bị bệnh hoang tưởng à? Phó Cẩm Thiêm, anh nghe kỹ cho tôi, anh ở bên ai, tôi đều không quan tâm, bởi vì không liên quan đến tôi!” Hà Tư Ca cảm thấy nếu như mình không nói khó nghe một chút, người này sẽ giẫm lên mặt mình mất! Quả nhiên, cô nói như vậy khiến Phó Cẩm Thiên có chút không nên được giận.
“Tôi tưởng là ít nhiều cô cũng để ý...” Anh ta cười tự giễu, lúc này mới không chút lưu luyến rời khỏi phòng làm việc của Hà Tư Ca
Đợi Phó Cẩm Thiêm đi rồi, Hà Tư Ca mới phiền muộn cầm cốc nước bên cạnh lên, vừa uống một ngụm, phát hiện đã nguội rồi, cô lại đặt xuống
Ấn tượng của Hà Tư Ca đối với Tiêu Sở Sở và Tần Hiểu Đình đều không tệ
Nghĩ đến hai cô gái có quan hệ không tệ này vì thích cùng một người đàn ông mà rất có thể sinh lòng thù ghét nhau, cô không nhịn được mà cảm thấy không đáng
Hơn nữa Hà Tư Ca còn mơ hồ có cảm giác, đó chính là Phó Cẩm Thiêm không hề thật lòng thật dạ muốn qua lại với Tiêu Sở Sở, mà là có ý đồ khác
Sự thật chứng minh, nỗi lo của cô không phải là thừa.
“Cốc cốc cốc.” Sắp đến giờ tan việc, Tần Hiểu Đình đi tìm Tiêu Sở Sở, hẹn cô cùng đi dạo phố
Ai ngờ Tiểu Sở Sở lại úp úp mở mở: “Tớ..
tớ không đi đâu, mẹ tớ gọi điện thoại cho tớ, tớ phải về nhà ăn cơm...” Tiểu Sở Sở là người ở Trung Hải, sau khi đi làm liền tự mua một căn chung cư nhỏ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ
Bởi vì Phó Cẩm Thiêm mãi chưa trả lời lại, Tần Hiểu Đình vốn không được vui, muốn tìm bạn thân tâm sự một chút, không ngờ Tiêu Sở Sở không rảnh, chuyện này làm cô càng buồn bực hơn
“Cậu tìm Hải Đường đi.” Điện thoại trong túi Tiêu Sở Sở rung lên, cô đoán được, chắc là Phó Cẩm Thiểm đến rồi, trong lòng càng căng thẳng hơn, Buổi chiều, Phó Cẩm Thiêm đặc biệt gọi điện thoại đến nói tan làm sẽ đến đón cổ đi ăn cơm
“Hải Đường phải trực, cậu quên rồi à?” Tần Hiểu Đình quở trách một câu: “Cậu đúng là nhóc hồ đổ! Cậu xem cậu đi, cả ngày mơ mơ hồ hồ, sau này kết hôn rồi làm thế nào, ngay cả chuyện chồng con cũng không nhớ được!” Bình thường cổ và Bạch Hải Đường đều trêu Tiêu Sở Sở như vậy
Tiểu Sở Sở tốt tính, từ trước đến nay đều không tức giận, luôn đỏ mặt, nói mình không vội kết hôn, dù sao ngay cả bạn trai cũng chưa có
Nhưng lần này Tiêu Sở Sở không xấu hổ, lại có vẻ rất lúng túng: “Đâu..
đâu có, đừng nói linh tinh! Tớ..
tớ về trước đây, nếu cậu muốn đi dạo phố, ngày mai tớ sẽ đi cùng cậu.” Nói xong, cô cầm quần áo và túi lên, vội vàng ra khỏi phòng làm việc
Quen Tiêu Sở Sở lâu như vậy, lần đầu tiên Tần Hiểu Đình nhìn thấy cô ấy cuống quýt thế này, trong lòng không nhịn được có chút nghi ngờ, theo bản năng liền đi theo
Đi ra khỏi thang máy, Tần Hiểu Đình vừa vặn đụng phải Bạch Hải Đường đi xuống tầng mua cà phê
“Này, Hải Đường, đi đâu thế?” Tần Hiểu Đình kéo cánh tay cô lại
“Tối hôm qua ngủ không ngon, tớ phải đi mua cốc cà phê, lát nữa còn phải trực.” Bạch Hải Đường và Tần Hiểu Đình cùng đi ra ngoài, cũng nhìn thấy Tiêu Sở Sở ở phía trước.
“Sở...”
Không đợi Bạch Hải Đường mở miệng, Tần Hiểu Đình đã nhéo cánh tay cô, lập tức thu chân lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Sao thế?” Bạch Hải Đường vẫn chưa chú ý, chỉ cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tần Hiểu Đình
“Sao bọn họ lại...”
Chỉ thấy Tần Hiểu Đình nhìn chằm chằm một nam một nữ cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Hóa ra..
ha ha...” Bạch Hải Đường cũng theo hướng mắt cô ấy nhìn qua, thấy người đàn ông đứng bên cạnh Tiêu Sở Sở là Phó Cẩm Thiêm, theo bản năng muốn xông tới
Tần Hiểu Đình vội giữ cô lại
“Người đàn ông này đến đây làm gì? Tại sao anh ta lại ở cùng với Sở Sở?” Ấn tượng của Bạch Hải Đường với Phó Cẩm Thiêm vốn không tốt, vừa nhìn thấy anh ta đến tìm Tiêu Sở Sở, lập tức cảnh giác
“Đừng đi
Sở Sở thích anh ấy, cậu không biết sao?” Tần Hiểu Đình hạ thấp giọng nói nhanh.
“Hả?”
Hiển nhiên Bạch Hải Đường càng kinh ngạc hơn: “Sở Sở thích anh ta? Sao tớ không biết, không phải hai người bọn họ mới gặp nhau một lần sao? Cái tên đàn ông này đáng ghét như vậy, sao Sở Sở lại thích anh ta được.” Cách đó không xa, Phó Cẩm Thiêm đứng ở bên cạnh xe, đang mở cửa xe cho Tiêu Sở Sở ngồi vào ghế phụ
Mà Tiêu Sở Sở thì lộ ra nụ cười thẹn thùng, ẩn ý nhìn anh ta
Mặc dù nhìn giữa hai người vẫn có chút khách sáo, nhưng rõ ràng quan hệ không bình thường, thậm chí vượt xa bạn bè bình thường
Thấy cảnh tượng này, Tần Hiểu Đình cắn chặt răng
“Ha, thật là lợi hại, gần như ngày nào ba chúng ta cũng ở bên nhau, vậy mà ngay cả một chút tin tức cũng không biết!” Tần Hiểu Đình rất đẹp, cũng là người hướng ngoại, tính tình phóng khoáng, là người từ vùng khác đến Trung Hải, từ nhỏ chính là cô gái kiêu ngạo, lại dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình mà vào được bệnh viện nổi tiếng này, khó tránh được có chút kiêu ngạo
Cho nên Tần Hiểu Đình mới luôn độc thân, bởi vì cô cảm thấy không ít người đàn ông bên cạnh đều không xứng với mình.
Vừa gặp được Phó Cẩm Thiêm, cô lập tức cảm thấy chỉ có người đàn ông như vậy mới là một nửa lý tưởng của mình
Là người đẹp, đương nhiên không tránh được chuyện làm cao, có điều, đối với Phó Cẩm Thiêm, Tần Hiểu Đình coi như phá lệ
Thậm chí cô còn chủ động hỏi anh ta ấn tượng của anh ta với mình thế nào, có muốn qua lại với mình không
Nhưng không ngờ đối phương căn bản không để ý
Tần Hiểu Đình còn không ngừng tự an ủi, nhất định là Phó Cẩm Thiêm quá bận..
Kết quả...
Điều làm cô khó chịu hơn cả là thậm chí ngay cả một chữ mà Tiêu Sở Sở cũng không nói, thậm chí một chút xíu tin tức cũng không chịu tiết lộ! Cái cảm giác bị người thân thiết phản bội đó mới là thứ khiển Tần Hiểu Đình không thể chấp nhận nhất!
“Hiểu Đình, cậu...” Cho dù Bạch Hải Đường không nhạy bén thể nào, nhưng cô cũng mơ hồ hiểu được chút ít
Nhìn chiếc xe đã khởi động kia, lại nhìn Tần Hiểu Đình đứng ở bên cạnh mình, Bạch Hải Đường có chút không biết làm sao mở miệng hỏi: “Hiểu Đình, không phải cậu cũng thích Phó Cẩm Thiêm đó chứ?” Cô không hỏi còn tốt, vừa hỏi, cuối cùng Tần Hiểu Đình cũng không nhịn được nữa, sự bình tĩnh duy trì nửa ngày hoàn toàn biến mất, vành mắt đỏ lên
“Tớ thích anh ấy, nhưng tớ không giấu giếm! Tớ đúng là đồ ngốc mà, tớ còn nói với Sở Sở là tớ thích anh ấy, dứt khoát hỏi anh ấy xem rốt cuộc có muốn chấp nhận tớ không?” Tần Hiểu Đình nghẹn ngào gào lên
“Hả? Vậy Sở Sở nói thế nào?”
Bạch Hải Đường ngây người, giống như Tần Hiểu Đình nói, thường ngày ba người bọn họ luôn ở bên nhau, nhưng bình thường mình không quá để ý đến phương diện tình cảm, cho nên không thể phát hiện ra tâm tư của hai cô gái này.
“Cậu ấy không nói gì, còn chúc tớ may mắn
Ha ha...”
Tần Hiểu Đình sụt sịt, dùng ngón tay khẽ lau khóe mắt ẩm ướt.
“Trong này nhất định có hiểu lầm gì, cậu đừng buồn, tìm Sở Sở hỏi rõ rồi hãy nói
Ngộ nhỡ là Phó Cẩm Thiêm đó chủ động bám lấy Sở Sở thì sao, với tính của cậu ấy sẽ không biết từ chối ai, cậu đừng trách cậu ấy.”
Bạch Hải Đường suy nghĩ một chút, nghiêm túc khuyên bảo
Tần Hiểu Đình và Tiểu Sở Sở là vừa vào bệnh viện đã trở thành bạn thân, tương đối mà nói thì Bạch Hải Đường đến muộn hơn
Cô coi như là “người thứ ba” ở trong thế giới tình bạn khó tránh khỏi cần phải cẩn thận một chút
Cho nên từ trước đến nay cô cũng không nói dù chỉ một câu không thích hợp hay mang tính chia rẽ trước mặt Tần Hiểu Đình hoặc là Tiêu Sở Sở, sợ khiến ba người bất hòa Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Bạch Hải Đường nghĩ, có thể đè nén chuyện này xuống trước, ổn định Tấn Hiểu Đình đã rồi hãy tính
“Còn có thể có hiểu lầm gì? Tớ thật không ngờ, còn diễn cung đấu với tớ!” Chuyện đã đến nước này rồi, nói gì Tần Hiểu Đình cũng không nghe lọt tai
Cô buông tay ra, lui về phía sau một bước, rồi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại
Tần Hiểu Đình nói với Bạch Hải Đường: “Hải Đường, tớ biết trước giờ cậu vô cùng lý trí, nhưng tớ thì không
Tớ không thể nào chấp nhận nỗi Sở Sở lại làm như vậy với tớ như vậy, tớ coi cậu ấy như em gái ruột của mình...”
“Hiểu Đình...”
Bạch Hải Đường lại muốn nói gì đó, nhưng Tần Hiểu Đình đã bỏ đi không quay đầu lại
Cô gọi hai tiếng, biết không có tác dụng, chỉ đành đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tần Hiểu Đình
Đứng mãi, Bạch Hải Đường lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Sở Sở.
Cô biết rõ bây giờ nhất định Tiêu Sở Sở đang ở cạnh Phó Cẩm Thiêm, nhưng vẫn làm như không biết chuyện gì hỏi: “Sở Sở, cậu tan làm chưa? Tớ hơi đau dạ dày, chỗ cậu còn thuốc dạ dày không?” Tiêu Sở Sở liếc Phó Cẩm Thiêm đang lái xe, nhỏ giọng nói: “Hải Đường, tớ đã đi rồi, thuốc dạ dày ở ngăn kéo trên cùng bên phải chỗ tớ ấy, tớ không khóa, cậu cứ lấy đi.” Dừng một chút, Tiểu Sở Sở lại không nhịn được dặn dò: “Hải Đường, cậu hay đau dạ dày thế, mau đi kiểm tra đi.” Bạch Hải Đường cắn môi, đáp qua loa một tiếng
“Đúng rồi, hôm nay cậu tan làm sớm như vậy, là đi dạo phố với Hiểu Đình à?” Cô hỏi dò
Tiêu Sở Sở lập tức hoảng lên, theo bản năng nói dối: “Đúng thế, chúng tớ biết hôm nay cậu trực nên không gọi cậu
Cậu mau uống thuốc đi, đừng chậm trễ, nha!” Thấy ngay cả mình mà cô ấy cũng lừa, đáy lòng Bạch Hải Đường lúc này đã sáng tỏ như gương
Xem ra, đúng là Tiêu Sở Sở và Phó Cẩm Thiêm có quan hệ không bình thường, nếu không thì cô ấy có thể thoải mái nói thật, không phải sao? Dù sao, mình và Tần Hiểu Đình không giống nhau, cô lại không thích cái người đàn ông đó! Đặt điện thoại xuống, Bạch Hải Đường thở dài một cái
Đồng thời, trong lòng cô lại càng thấy ghét Phó Cẩm Thiêm hơn
Người đàn ông này coi hai người bạn của mình thành cái gì chứ, anh ta tưởng anh ta thật sự được yêu thích lắm à! “Sao vậy? Ai bị bệnh thể: Nghe em nói uống thuốc gì.” Phó Cẩm Thiêm đang lái xe, làm như quan tâm mà hỏi
“A..
Không có gì, là Hải Đường Bạch Hải Đường, anh có nhớ không?” Tiểu Sở Sở cầm điện thoại, dịu giọng nói
“Đương nhiên là nhớ rồi, chính là bạn tốt của em, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là vì chúc mừng cô ấy dọn vào nhà mới sao.” Phó Cẩm Thiêm nhẹ giọng nói
“Đúng vậy.”
Đáy lòng Tiêu Sở Sở ngọt ngào, lại không nhịn được cười nói: “Chúng ta vốn cũng chỉ gặp có một lần đó, hôm nay mới là lần thứ hai gặp nhau.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cái gì gọi là bọn họ đều thích anh ta như vậy thì cô nhất định cũng phải như vậy? Phó Cẩm Thiềm tự mình đa tình quá nhỉ! “Tôi vừa nói rồi đấy, đây là chuyện riêng của anh, không cần nói với tôi.” Hà Tư Ca hơi lên giọng, sắc mặt cũng sầm xuống, rõ ràng không vui
Không ngờ Phó Cẩm Thiêm lại hiểu lầm là cô đang ghen: “Tư Ca, không phải là vì tôi đồng ý thử tiếp xúc với Tiêu Sở Sở mà cô không vui đấy chứ?” Cô suýt nữa tức giận đến bật cười: “Anh bị bệnh hoang tưởng à? Phó Cẩm Thiêm, anh nghe kỹ cho tôi, anh ở bên ai, tôi đều không quan tâm, bởi vì không liên quan đến tôi!” Hà Tư Ca cảm thấy nếu như mình không nói khó nghe một chút, người này sẽ giẫm lên mặt mình mất! Quả nhiên, cô nói như vậy khiến Phó Cẩm Thiên có chút không nên được giận.
“Tôi tưởng là ít nhiều cô cũng để ý...” Anh ta cười tự giễu, lúc này mới không chút lưu luyến rời khỏi phòng làm việc của Hà Tư Ca
Đợi Phó Cẩm Thiêm đi rồi, Hà Tư Ca mới phiền muộn cầm cốc nước bên cạnh lên, vừa uống một ngụm, phát hiện đã nguội rồi, cô lại đặt xuống
Ấn tượng của Hà Tư Ca đối với Tiêu Sở Sở và Tần Hiểu Đình đều không tệ
Nghĩ đến hai cô gái có quan hệ không tệ này vì thích cùng một người đàn ông mà rất có thể sinh lòng thù ghét nhau, cô không nhịn được mà cảm thấy không đáng
Hơn nữa Hà Tư Ca còn mơ hồ có cảm giác, đó chính là Phó Cẩm Thiêm không hề thật lòng thật dạ muốn qua lại với Tiêu Sở Sở, mà là có ý đồ khác
Sự thật chứng minh, nỗi lo của cô không phải là thừa.
“Cốc cốc cốc.” Sắp đến giờ tan việc, Tần Hiểu Đình đi tìm Tiêu Sở Sở, hẹn cô cùng đi dạo phố
Ai ngờ Tiểu Sở Sở lại úp úp mở mở: “Tớ..
tớ không đi đâu, mẹ tớ gọi điện thoại cho tớ, tớ phải về nhà ăn cơm...” Tiểu Sở Sở là người ở Trung Hải, sau khi đi làm liền tự mua một căn chung cư nhỏ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ
Bởi vì Phó Cẩm Thiêm mãi chưa trả lời lại, Tần Hiểu Đình vốn không được vui, muốn tìm bạn thân tâm sự một chút, không ngờ Tiêu Sở Sở không rảnh, chuyện này làm cô càng buồn bực hơn
“Cậu tìm Hải Đường đi.” Điện thoại trong túi Tiêu Sở Sở rung lên, cô đoán được, chắc là Phó Cẩm Thiểm đến rồi, trong lòng càng căng thẳng hơn, Buổi chiều, Phó Cẩm Thiêm đặc biệt gọi điện thoại đến nói tan làm sẽ đến đón cổ đi ăn cơm
“Hải Đường phải trực, cậu quên rồi à?” Tần Hiểu Đình quở trách một câu: “Cậu đúng là nhóc hồ đổ! Cậu xem cậu đi, cả ngày mơ mơ hồ hồ, sau này kết hôn rồi làm thế nào, ngay cả chuyện chồng con cũng không nhớ được!” Bình thường cổ và Bạch Hải Đường đều trêu Tiêu Sở Sở như vậy
Tiểu Sở Sở tốt tính, từ trước đến nay đều không tức giận, luôn đỏ mặt, nói mình không vội kết hôn, dù sao ngay cả bạn trai cũng chưa có
Nhưng lần này Tiêu Sở Sở không xấu hổ, lại có vẻ rất lúng túng: “Đâu..
đâu có, đừng nói linh tinh! Tớ..
tớ về trước đây, nếu cậu muốn đi dạo phố, ngày mai tớ sẽ đi cùng cậu.” Nói xong, cô cầm quần áo và túi lên, vội vàng ra khỏi phòng làm việc
Quen Tiêu Sở Sở lâu như vậy, lần đầu tiên Tần Hiểu Đình nhìn thấy cô ấy cuống quýt thế này, trong lòng không nhịn được có chút nghi ngờ, theo bản năng liền đi theo
Đi ra khỏi thang máy, Tần Hiểu Đình vừa vặn đụng phải Bạch Hải Đường đi xuống tầng mua cà phê
“Này, Hải Đường, đi đâu thế?” Tần Hiểu Đình kéo cánh tay cô lại
“Tối hôm qua ngủ không ngon, tớ phải đi mua cốc cà phê, lát nữa còn phải trực.” Bạch Hải Đường và Tần Hiểu Đình cùng đi ra ngoài, cũng nhìn thấy Tiêu Sở Sở ở phía trước.
“Sở...”
Không đợi Bạch Hải Đường mở miệng, Tần Hiểu Đình đã nhéo cánh tay cô, lập tức thu chân lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Sao thế?” Bạch Hải Đường vẫn chưa chú ý, chỉ cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tần Hiểu Đình
“Sao bọn họ lại...”
Chỉ thấy Tần Hiểu Đình nhìn chằm chằm một nam một nữ cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Hóa ra..
ha ha...” Bạch Hải Đường cũng theo hướng mắt cô ấy nhìn qua, thấy người đàn ông đứng bên cạnh Tiêu Sở Sở là Phó Cẩm Thiêm, theo bản năng muốn xông tới
Tần Hiểu Đình vội giữ cô lại
“Người đàn ông này đến đây làm gì? Tại sao anh ta lại ở cùng với Sở Sở?” Ấn tượng của Bạch Hải Đường với Phó Cẩm Thiêm vốn không tốt, vừa nhìn thấy anh ta đến tìm Tiêu Sở Sở, lập tức cảnh giác
“Đừng đi
Sở Sở thích anh ấy, cậu không biết sao?” Tần Hiểu Đình hạ thấp giọng nói nhanh.
“Hả?”
Hiển nhiên Bạch Hải Đường càng kinh ngạc hơn: “Sở Sở thích anh ta? Sao tớ không biết, không phải hai người bọn họ mới gặp nhau một lần sao? Cái tên đàn ông này đáng ghét như vậy, sao Sở Sở lại thích anh ta được.” Cách đó không xa, Phó Cẩm Thiêm đứng ở bên cạnh xe, đang mở cửa xe cho Tiêu Sở Sở ngồi vào ghế phụ
Mà Tiêu Sở Sở thì lộ ra nụ cười thẹn thùng, ẩn ý nhìn anh ta
Mặc dù nhìn giữa hai người vẫn có chút khách sáo, nhưng rõ ràng quan hệ không bình thường, thậm chí vượt xa bạn bè bình thường
Thấy cảnh tượng này, Tần Hiểu Đình cắn chặt răng
“Ha, thật là lợi hại, gần như ngày nào ba chúng ta cũng ở bên nhau, vậy mà ngay cả một chút tin tức cũng không biết!” Tần Hiểu Đình rất đẹp, cũng là người hướng ngoại, tính tình phóng khoáng, là người từ vùng khác đến Trung Hải, từ nhỏ chính là cô gái kiêu ngạo, lại dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình mà vào được bệnh viện nổi tiếng này, khó tránh được có chút kiêu ngạo
Cho nên Tần Hiểu Đình mới luôn độc thân, bởi vì cô cảm thấy không ít người đàn ông bên cạnh đều không xứng với mình.
Vừa gặp được Phó Cẩm Thiêm, cô lập tức cảm thấy chỉ có người đàn ông như vậy mới là một nửa lý tưởng của mình
Là người đẹp, đương nhiên không tránh được chuyện làm cao, có điều, đối với Phó Cẩm Thiêm, Tần Hiểu Đình coi như phá lệ
Thậm chí cô còn chủ động hỏi anh ta ấn tượng của anh ta với mình thế nào, có muốn qua lại với mình không
Nhưng không ngờ đối phương căn bản không để ý
Tần Hiểu Đình còn không ngừng tự an ủi, nhất định là Phó Cẩm Thiêm quá bận..
Kết quả...
Điều làm cô khó chịu hơn cả là thậm chí ngay cả một chữ mà Tiêu Sở Sở cũng không nói, thậm chí một chút xíu tin tức cũng không chịu tiết lộ! Cái cảm giác bị người thân thiết phản bội đó mới là thứ khiển Tần Hiểu Đình không thể chấp nhận nhất!
“Hiểu Đình, cậu...” Cho dù Bạch Hải Đường không nhạy bén thể nào, nhưng cô cũng mơ hồ hiểu được chút ít
Nhìn chiếc xe đã khởi động kia, lại nhìn Tần Hiểu Đình đứng ở bên cạnh mình, Bạch Hải Đường có chút không biết làm sao mở miệng hỏi: “Hiểu Đình, không phải cậu cũng thích Phó Cẩm Thiêm đó chứ?” Cô không hỏi còn tốt, vừa hỏi, cuối cùng Tần Hiểu Đình cũng không nhịn được nữa, sự bình tĩnh duy trì nửa ngày hoàn toàn biến mất, vành mắt đỏ lên
“Tớ thích anh ấy, nhưng tớ không giấu giếm! Tớ đúng là đồ ngốc mà, tớ còn nói với Sở Sở là tớ thích anh ấy, dứt khoát hỏi anh ấy xem rốt cuộc có muốn chấp nhận tớ không?” Tần Hiểu Đình nghẹn ngào gào lên
“Hả? Vậy Sở Sở nói thế nào?”
Bạch Hải Đường ngây người, giống như Tần Hiểu Đình nói, thường ngày ba người bọn họ luôn ở bên nhau, nhưng bình thường mình không quá để ý đến phương diện tình cảm, cho nên không thể phát hiện ra tâm tư của hai cô gái này.
“Cậu ấy không nói gì, còn chúc tớ may mắn
Ha ha...”
Tần Hiểu Đình sụt sịt, dùng ngón tay khẽ lau khóe mắt ẩm ướt.
“Trong này nhất định có hiểu lầm gì, cậu đừng buồn, tìm Sở Sở hỏi rõ rồi hãy nói
Ngộ nhỡ là Phó Cẩm Thiêm đó chủ động bám lấy Sở Sở thì sao, với tính của cậu ấy sẽ không biết từ chối ai, cậu đừng trách cậu ấy.”
Bạch Hải Đường suy nghĩ một chút, nghiêm túc khuyên bảo
Tần Hiểu Đình và Tiểu Sở Sở là vừa vào bệnh viện đã trở thành bạn thân, tương đối mà nói thì Bạch Hải Đường đến muộn hơn
Cô coi như là “người thứ ba” ở trong thế giới tình bạn khó tránh khỏi cần phải cẩn thận một chút
Cho nên từ trước đến nay cô cũng không nói dù chỉ một câu không thích hợp hay mang tính chia rẽ trước mặt Tần Hiểu Đình hoặc là Tiêu Sở Sở, sợ khiến ba người bất hòa Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Bạch Hải Đường nghĩ, có thể đè nén chuyện này xuống trước, ổn định Tấn Hiểu Đình đã rồi hãy tính
“Còn có thể có hiểu lầm gì? Tớ thật không ngờ, còn diễn cung đấu với tớ!” Chuyện đã đến nước này rồi, nói gì Tần Hiểu Đình cũng không nghe lọt tai
Cô buông tay ra, lui về phía sau một bước, rồi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại
Tần Hiểu Đình nói với Bạch Hải Đường: “Hải Đường, tớ biết trước giờ cậu vô cùng lý trí, nhưng tớ thì không
Tớ không thể nào chấp nhận nỗi Sở Sở lại làm như vậy với tớ như vậy, tớ coi cậu ấy như em gái ruột của mình...”
“Hiểu Đình...”
Bạch Hải Đường lại muốn nói gì đó, nhưng Tần Hiểu Đình đã bỏ đi không quay đầu lại
Cô gọi hai tiếng, biết không có tác dụng, chỉ đành đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tần Hiểu Đình
Đứng mãi, Bạch Hải Đường lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Sở Sở.
Cô biết rõ bây giờ nhất định Tiêu Sở Sở đang ở cạnh Phó Cẩm Thiêm, nhưng vẫn làm như không biết chuyện gì hỏi: “Sở Sở, cậu tan làm chưa? Tớ hơi đau dạ dày, chỗ cậu còn thuốc dạ dày không?” Tiêu Sở Sở liếc Phó Cẩm Thiêm đang lái xe, nhỏ giọng nói: “Hải Đường, tớ đã đi rồi, thuốc dạ dày ở ngăn kéo trên cùng bên phải chỗ tớ ấy, tớ không khóa, cậu cứ lấy đi.” Dừng một chút, Tiểu Sở Sở lại không nhịn được dặn dò: “Hải Đường, cậu hay đau dạ dày thế, mau đi kiểm tra đi.” Bạch Hải Đường cắn môi, đáp qua loa một tiếng
“Đúng rồi, hôm nay cậu tan làm sớm như vậy, là đi dạo phố với Hiểu Đình à?” Cô hỏi dò
Tiêu Sở Sở lập tức hoảng lên, theo bản năng nói dối: “Đúng thế, chúng tớ biết hôm nay cậu trực nên không gọi cậu
Cậu mau uống thuốc đi, đừng chậm trễ, nha!” Thấy ngay cả mình mà cô ấy cũng lừa, đáy lòng Bạch Hải Đường lúc này đã sáng tỏ như gương
Xem ra, đúng là Tiêu Sở Sở và Phó Cẩm Thiêm có quan hệ không bình thường, nếu không thì cô ấy có thể thoải mái nói thật, không phải sao? Dù sao, mình và Tần Hiểu Đình không giống nhau, cô lại không thích cái người đàn ông đó! Đặt điện thoại xuống, Bạch Hải Đường thở dài một cái
Đồng thời, trong lòng cô lại càng thấy ghét Phó Cẩm Thiêm hơn
Người đàn ông này coi hai người bạn của mình thành cái gì chứ, anh ta tưởng anh ta thật sự được yêu thích lắm à! “Sao vậy? Ai bị bệnh thể: Nghe em nói uống thuốc gì.” Phó Cẩm Thiêm đang lái xe, làm như quan tâm mà hỏi
“A..
Không có gì, là Hải Đường Bạch Hải Đường, anh có nhớ không?” Tiểu Sở Sở cầm điện thoại, dịu giọng nói
“Đương nhiên là nhớ rồi, chính là bạn tốt của em, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là vì chúc mừng cô ấy dọn vào nhà mới sao.” Phó Cẩm Thiêm nhẹ giọng nói
“Đúng vậy.”
Đáy lòng Tiêu Sở Sở ngọt ngào, lại không nhịn được cười nói: “Chúng ta vốn cũng chỉ gặp có một lần đó, hôm nay mới là lần thứ hai gặp nhau.”