• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (5 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-545

Chương 546: Một tay thúc đẩy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83369.png

Xem ảnh 2
83369_2.png
Bị giày vò toàn thân đau mỏi, hai má Hà Tư Ca đỏ bừng, tròng mắt ướt át, cũng không có sức đâu mà ngăn cản Phó Cẩm Hành, dứt khoát mặc kệ hắn.



Cô lười biếng dựa vào bồn tắm, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn nhấc lên. Xong rồi xong rồi, mình cũng thành người phụ nữ ngu xuẩn lún sâu vào sắc đẹp rồi!



Nhưng cái loại vui vẻ Phó Cẩm Hành mang đến cho cô đó, thật sự có thể khiến cô tạm thời quên đi tất cả phiền não... “Ừm, chắc là không sao rồi.” Chơi đùa trong tay nửa ngày, Phó Cẩm Hành mới gật đầu như thật. Hắn về đầu ngón tay, phía trên dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại trơn nhẵn, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Hà Tư Ca cười đẩy hắn một cái: “Bây giờ mới nói không sao, vừa rồi sao không thương tôi một chút?”



Nghe cô nói như vậy, Phó Cẩm Hành theo bản năng cười ngây ngốc theo, vẻ mặt thảnh thơi quyến luyến, đã sớm không còn sự tháo vát bình thường rồi: “Ừm, có thể là quên, cũng có thể là em quá hấp dẫn...”



Trong mắt những người không liên quan, lời yêu thương này luôn có thể khiến họ chua đến ê răng, nhưng Hà Tư Ca nghe thấy lại thầm vui sướng.



Cô không nhịn được giơ tay, dùng đầu ngón tay vạch mấy cái lên ngực Phó Cẩm Hành, thành công làm hắn hít một hơi lạnh, không thể không giơ tay ngắn động tác của Hà Tư Ca lại. “Vẫn muốn một lần nữa à?” Hắn không chỉ khàn giọng, đến ánh mắt cũng tối đi.



Hà Tư Ca bị dọa xua tay lia lịa: “Không không, tôi muốn hỏi anh, tra ra được chuyện lễ phục chưa?”



So sánh với Phó Cẩm Hành, đúng là cô không đủ thông minh, nhưng ít nhất cũng không quá ngu xuẩn, biết chuyện kia không có liên quan gì đến Lưu Mỹ Vi mới đúng. Nhưng hắn rề rà không nhắc đến với mình, chứng minh tình hình có chút phức tạp, Hà Tư Ca nghĩ lại, cũng hiểu được đại khái. Cô cố ý chọn lúc này để hỏi là muốn thử phản ứng thật của Phó Cẩm Hành vào lúc hắn không đề phòng nhất. Quả nhiên, ánh mắt hắn khẽ trầm xuống.



Chút vui sướng trong lòng Hà Tư Ca bị giảm bớt. Cô làm như không có chuyện gì xảy ra nghiêng đầu sang bên cạnh, giơ tay cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm.



Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành mở miệng: “Tôi đã tra được rồi, chuyện kia là Trương Tử Hân làm, sở dĩ vẫn không đi tìm cô ta đổi chất trước mặt, cũng là niệm tình cảm trong quá khứ..”



Cô dứt khoát ngắt lời còn chưa nói hết của hắn: “Tôi biết rồi, anh không cần nói nữa.”



Tình cảm trong quá khứ? Ha ha, cũng đúng, mấy năm trước bọn họ luôn bên nhau. Mà mình lại là người phụ nữ xấu năm đó đã từng hãm hại hắn, đương nhiên không thể giống nhau. Nhất thời, trong lòng Hà Tư Ca có chút chua xót. Cô thậm chí không hiểu, bây giờ rốt cuộc cô và Phó Cẩm Hành là quan hệ như thế nào. Nói là tình nhân và kim chủ lại không đúng, dù sao bọn họ cũng có giấy chứng nhận kết hôn. Nói là vợ chồng cũng không đúng, ít nhất bây giờ cô vẫn không có cách nào thích ứng cái thân phận “vợ của Phó Cẩm Hành”. “Em đang ghen à?”. Phó Cẩm Hành giơ tay ra, kéo cánh tay Hà Tư Ca, cầm trong tay. Cô không chút nghĩ ngợi giây ra, sắc mặt cũng lạnh dần. “Tôi biết, anh không nỡ...” Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói: “Nếu như tôi nói với em, tôi và Trương Tử Hân không có gì cả, em có tin không?” Ngẩn ra một chút, Hà Tư Ca khịt mũi khinh bỉ, vô cùng xem thường: “Ai chẳng biết, anh ở đây lừa bịp ai? Tôi thật sự không thông minh bằng anh, nhưng tôi cũng không ngốc!” Ở bên nhau mấy năm, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, nếu nói không có gì cả, cũng quá giả rồi. Vả lại, mấy lần hắn chạy đi gặp Trương Tử Hân, lần nào lúc về trên người cũng có mùi nước hoa, Hà Tư Ca nhớ rất rõ. “Em còn không ngốc?” Phó Cẩm Hành bĩu môi, ẩn chặt Hà Tư Ca, tránh cho cô lại lộn xộn.



“Một người đàn ông có một người bạn gái cố định ở bên cạnh, rất nhiều lúc sẽ rất thuận tiện, em có hiểu không? Nếu cô ta đã cố ý tìm đến tối, đương nhiên tôi cũng không có lý do gì đẩy ra, dù sao cũng chỉ là tốn chút tiền mà thôi.”



Hắn hời hợt nói. Càng không cần phải nói, Trương Tử Hân sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thật sự có mấy phần giống với Hà Tư Ca, nhất là góc nghiêng.



“Chỉ như vậy thôi?”



Hiển nhiên Hà Tư Ca vẫn nghi ngờ, nếu đã là bạn gái, phát sinh quan hệ hệ thân mật cũng rất bình thường mới đúng.



Cô mới không cho rằng Phó Cẩm Hành tu khổ hạnh gì đâu, nhìn hắn giày vò mình ở trên giường là biết, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ “cấm dục” cả.



“Em hiểu cái gì, một giọt tinh trùng bằng mười giọt máu, con người tôi vẫn tương đối để ý dưỡng sinh.” Phó Cẩm Hành chém gió, mặt không đỏ, không thở mạnh. Hà Tư Ca vừa định vạch trần lời nói dối của hắn, không biết là điện thoại của ai đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình.



Hắn không nhúc nhích, chuông điện thoại kêu không ngừng. Cô đẩy Phó Cẩm Hành, giục hắn: “Mau đi nghe đi!” Hẳn nhắm mắt lại, nhẹ giọng hừ: “Còn cần phải xem à, nhất định là Tào Cảnh Đồng thấy tôi không đến công ty, sốt ruột thôi. Tôi không muốn đi, hôm nay tôi phải ở nhà dính lấy em.”



Tuy nói như vậy, nhưng đợi điện thoại vang lên lần thứ hai, Phó Cẩm Hành vẫn nghe điện thoại.



Bên kia nói cái gì, hắn cau mày, Hà Tư Ca thấy thế cũng thót tim, cô sợ là Tân Tân đã xảy ra chuyện gì. Kết quả, Phó Cẩm Hành đột nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô ta nữa, không cần phải nói với tôi.” Nghe lời này, hình như Hà Tư Ca hiểu ra ngay, cô biết, khẳng định không phải Tân Tân xảy ra chuyện.



Nếu không, Phó Cẩm Hành cũng không thể nói ra những lời này.



“Không thể nào giao bộ mặt Phó thị cho cô ta được, bảo cô ta từ bỏ ý định đi.” Phó Cẩm Hành lạnh lùng cúp điện thoại, xoay người lại, sắc mặt đã xanh mét. Hà Tư Ca khẽ họ một tiếng: “Lại làm sao thế?”



Phó Cẩm Hành nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Trương Tử Hân tuyên bố với bên ngoài, nói tối nay tôi sẽ cùng cô ta tham dự một buổi lễ trao giải fashion, trên thực tế, tôi căn bản không hề đồng ý.”



Cô nhướng mày: “Lễ trao giải fashion? Có vui không?” Nghe hình như rất thú vị, vừa nghĩ đến hình ảnh xa hoa lộng lẫy, Hà Tư Ca không khỏi có chút nóng lòng muốn thử. Hắn suy nghĩ một chút, lại gật đầu: “Vui.” Hà Tư Ca hơi ngẩn ra. Cô không ngờ là, Phó Cẩm Hành lại chủ động nói muốn đưa cô cùng đi. Kết quả, bên này mới vừa nói xong, điện thoại của Hà Tư Ca lại vang lên. “Cẩm Thiêm?”



Cô kinh ngạc hỏi: “Anh làm sao thế?” Theo lý mà nói, chắc Phó Cẩm Thiêm vẫn còn ở trong bệnh viện mới đúng.



Không ngờ, Phó Cẩm Thiêm lại mời cô làm bạn đồng hành của mình, đi tham gia một buổi lễ trao giải fashion.



“Tư Ca, cô có thể giúp tôi không? Đây là nơi quan trọng đầu tiên tôi tham gia sau khi về nước, tôi ở bệnh viện nhịn nhiều ngày như vậy rồi...” Phó Cẩm Thiêm hưng phấn nói.



Hà Tư Ca nhìn Phó Cẩm Hành cách đó không xa một cái, hạ thấp giọng: “Cái đó, sao anh lại tìm tôi, nếu như anh anh cũng đi thì làm thế nào?”



Phó Cẩm Thiêm không chút nghĩ ngợi nói: “Anh ấy không thể nào đi được, trước giờ anh ấy không có hứng với mấy cái kiểu chương trình này!”



Cô không nhịn được bán thẩm trong lòng, vậy anh nghĩ sai rồi, Phó Cẩm Hành đã bắt đầu liên lạc với nhà tạo hình, nhìn cái điệu bộ kia là không đi không được! “Xin lỗi, Cẩm Thiêm, anh phải tìm người khác rồi. Phó Cẩm Hành quyết định tham dự, hơn nữa, tôi cũng phải đi cùng anh ấy.” Hà Tư Ca có chút ngượng ngùng nói. Cô vốn không giỏi cự tuyệt người khác, càng đừng nói là đối với bạn bè. Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng đầu lên thấy Phó Cẩm Hành đang nhìn mình. “Sao thế?”



Hắn cau mày, hình như không vui lắm.



“Không sao, Cẩm Thiêm nhờ tôi giúp chút chuyện, tôi bảo anh ta tìm người khác rồi.” Hà Tư Ca tránh nặng tìm nhẹ trả lời.



Nghe vậy, Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt như có gì suy nghĩ, lại không nói gì nữa. Buổi tối hôm đó là buổi lễ trao giải fashion phong cách mới diễn ra hàng năm. Hội trường ở phòng Bauhinia thuộc nhà hàng Trung Hải, nơi này cũng là biểu tượng của thân phận, vì thu hút nhiều sự chú ý hơn, đương nhiên người đứng ra tổ chức sẽ trăm phương ngàn kế làm màu nhiều hơn. Là quý ông hào hoa phong nhã nổi tiếng ở thành phố này, đương nhiên năm nào Phó Cẩm Hành cũng sẽ nhận được thiếp mời, chỉ có điều, hắn thật sự giống như Phó Cẩm Thiêm nói, từ trước đến nay chưa từng tham dự. Người đứng ra tổ chức tạm thời nhận được tin tức, biết năm nay Phó Cẩm Hành lại đồng ý đến, vội vàng trang bị thêm một giải thưởng cho hắn, hơn nữa còn mời hẳn giữ chức khách quý trao giải thưởng. “Tôi đoán, anh nhất định trao giải thưởng cho Trương Tử Hân.”



Hà Tư Ca khoác cánh tay Phó Cẩm Hành, duy trì khí chất đoan trang, thỉnh thoảng tươi cười với người bên cạnh.



Chưa ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, cô từng phụ trách nhiều hôn lễ đắt tiền, hoàn toàn thông thạo đối với nơi này, không chút vụng về.



“Sao lại nói thế?” Phó Cẩm Hành cũng khẽ gật đầu, chào hỏi mọi người, còn có thể phân tâm thấp giọng trò chuyện với Hà Tư Ca. Cô cười mê người, lúm đồng tiền rất sâu: “Phải tạo ra chủ đề, tốt nhất còn có thể tặng một cái ôm thâm tình trên sân khấu, bảo đảm lên trang nhất!” Nụ cười của Hà Tư Ca khiến Phó Cẩm Hành ngẩn ngơ.



Hắn dao động, dứt khoát cúi người, khẽ hôn lên đôi môi màu đỏ của cô.



Một màn này vừa vặn bị phóng viên truyền thông ở hiện trường vô tình chụp được. Chuyện này khiến nhiều người bất ngờ, phản ứng chậm, không thể kịp thời chụp lại. Hà Tư Ca hoàn toàn ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác.



Đến lúc Phó Cẩm Hành lại vòng qua eo cô, cô vẫn đang trong trạng thái mê man.



Đây là... thể hiện ân ái trước đám đông?”



“Cái này, có thể lên đầu trang không?”



Hắn nhướng mày, trong nụ cười có thêm chút cười nhạo.



Hà Tư Ca có chút lúng túng mím môi lại, cảm giác bên trên vẫn còn lưu lại hơi thở của người đàn ông này.



Không đợi cô nói chuyện, Phó Cẩm Thiêm cũng đến hội trường. Phó Cẩm Thiêm mạc âu phục màu đen vừa người, điểm duy nhất khá đối lập chính là cánh tay vẫn bó bột treo trên cổ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta một chút nào. Anh ta vừa mới về nước không lâu, rất nhiều người còn chưa từng gặp cậu út của nhà họ Phó này, nhất thời, tự nhiên Phó Cẩm Thiêm cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Có điều, Phó Cẩm Thiêm là đến một mình, không có bạn gái, có chút cô đơn. Anh ta thấy ngay Hà Tư Ca ăn mặc lộng lẫy, mắt sáng lên. Lại nhìn thấy Phó Cẩm Hành đứng ở bên cạnh cô, đáy mắt Phó Cẩm Thiêm thoáng qua một tia ảm đạm. Anh ta biết, chỗ nào có hắn sẽ không có ai cướp đi được một tia hào quang nào cả. Loại cảm giác đó, giống như là ánh sáng của hạt gạo, sao dám tranh với nhật nguyệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom