Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-544
Chương 545: Tham lam hơn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Quan sát Phó Cẩm Hành và Tưởng Thành Hủ say mèm, trong mắt người phụ nữ có thêm một tia nghiền ngẫm, cô ta liểm đôi môi đỏ tươi, cười hỏi: “Hai người không phải là... he he...” Cô ta cười khan hai tiếng, ý là chẳng trách tôi biểu hiện thế nào, người đàn ông này cũng thờ ơ, hóa ra là anh ta không thích phụ nữ! Hiểu ý cô ta, Phó Cẩm Hành đen mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Đừng có nói linh tinh, nhìn tôi giống thích đàn ông à?” Người phụ nữ che miệng, cười khanh khách nói: “Anh ta yêu phải trai thẳng, khó trách muốn mượn rượu giải sầu, thật đáng thương!” Thấy cô ta lại hiểu lầm, Phó Cẩm Hành xách Tưởng Thành Hủ gần như bất tỉnh nhân sự, nhắc lại lần nữa: “Anh ta cũng không phải. Trên thực tế, tôi và anh ta là quan hệ tình địch, anh ta ngấp nghé vợ tôi, nhìn thấy chúng tôi tình cảm tốt, tức giận nên đến quán rượu mượn rượu giải sầu.” Người phụ nữ “a” một tiếng, giống như nghe được câu chuyện máu cún gì đó, dở khóc dở cười. Đúng lúc xe đến, Phó Cẩm Hành mở cửa xe, suy nghĩ một chút, lại nghiêng đầu hỏi: “Cô đừng hỏi tôi là ai, tôi cũng không hỏi cô là ai, coi như tối nay chúng ta chưa từng gặp nhau. Cô có muốn kiếm một số tiền lớn không?”
Người phụ nữ nghiêng đầu suy nghĩ: “Lớn thế nào? Có thể giúp tôi mua được một căn nhà nhỏ ở Trung Hải không?”
Nhìn dáng vẻ cô ta hình như không đúng đắn, lại xuất hiện ở nơi như quán bar, những ánh mắt của Phó Cẩm Hành luôn rất chuẩn, hắn cảm thấy, người phụ nữ này không phải là loại người hèn hạ gì.
“Ừm, khu ba hoặc khu bốn, cũng không coi là quá nhỏ nhỉ.” Phó Cẩm Hành bị chọc cười, nhẹ giọng trả lời một câu. Vừa nghe thấy thế, mắt người phụ nữ lập tức sáng lên: “Tôi làm! Nói đi, anh muốn tôi làm gì?” Phó Cẩm Hành không trả lời ngay mà nhét Tưởng Thành Hủ vào trong xe, sau đó lại đưa cho tài xế mấy tờ tiền, thấp giọng nói: “Đưa bọn họ đến khách sạn Trung Hải, lúc xuống xe đỡ anh ta một tay, anh ta uống nhiều rồi.” Tài xế cầm tiền, lập tức niềm nở, vội vàng xuống xe, còn cài dây an toàn cho Tưởng Thành Hủ, tránh để anh bị lăn từ ghế xuống, cũng không để ý khắp người anh toàn là mùi rượu. Phó Cẩm Hành đứng ở ven đường, thấp giọng nói với người phụ nữ: “Cùng anh ta đến khách sạn Trung Hải, thuê một phòng rồi vào ở đó là được.” Người phụ nữ kinh ngạc: “Nhưng dáng vẻ anh ta như vậy, cũng không giống có thể... có thể cái đó...”
Nói đến phía sau, mặt cô ta đỏ bừng, dường như có chút ngượng ngùng. Phó Cẩm Hành cười nói: “Cô thật sự muốn gì đó với anh ta à? Chẳng phải không thể càng tốt hơn sao, sau khi vào cổ lột hết quần áo anh ta ra, ném quần áo cho phục vụ cầm đi giặt, còn cô yên ổn ngâm mình, ngủ một giấc, ngày mai mở mắt là có tiền trong tay rồi.”
Hắn vẽ ra cho người phụ nữ một bức tranh tươi đẹp, khiến cô ta không nhịn được mà sáng mắt lên.
“Vậy anh có biết số tài khoản của tôi không? Số điện thoại của tôi là...”
Mấy giây sau, người phụ nữ móc một quyển sổ ra khỏi túi xách, nhanh chóng viết tên và số điện thoại.
Phó Cẩm Hành để ý thấy bìa ngoài quyển sổ đó in logo của một công ty. Nếu không nhìn nhầm thì là một công ty quảng cáo. “Đây. Anh nói đúng, tối nay chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi cũng không quen anh!” Người phụ nữ vội vàng nhét tờ giấy kia cho Phó Cẩm Hành, sau đó quay đầu lên xe, bảo tài xế đi mau. Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười, cầm tờ giấy kia, cúi đầu nhìn một chút, tiện tay xé đi ném vào thùng rác. Tiếp theo, hắn gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng. “Giải quyết hết camera ở cửa quán rượu, sau đó đi điều tra lai lịch của người phụ nữ kia. Là vô tình gặp nhau, chắc không có bối cảnh gì. Được, tối về nhà trước, sáng mai là có kịch hay để xem rồi!” Phó Cẩm Hành cười trên nỗi đau của người khác. Lúc hắn về đến nhà, Hà Tư Ca vẫn đang ngủ, Tân Tân và chị Bình cũng đã ngủ rồi.
Phó Cẩm Hành rón ra rón rén đi tắm, sau đó rót cho mình một ly rượu, khoác áo choàng tắm, đứng trước cửa sổ, chậm rãi thưởng thức.
Nếu so tửu lượng thì Tưởng Thành Hủ kém xa.
Nghĩ đến bộ dạng say mèm của anh, Phó Cẩm Hành không nhịn được cong khóe miệng lên cười châm biếm. Đêm khuya tĩnh mịch, qua mấy tiếng nữa trời sẽ sáng. Có lẽ là ngủ quá sớm, chưa đến năm giờ, Hà Tư Ca đã tỉnh. Cô nghiêng đầu, phát hiện Phó Cẩm Hành nằm ngủ ở bên cạnh mình giống như mọi ngày, nhìn vẻ mặt hắn lúc ngủ, trong lòng Hà Tư Ca cảm thấy rất yên lòng.
Cô không nhịn được giơ tay ra, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào tóc mai Phó Cẩm Hành. Hà Tư Ca đã cố nhẹ nhàng hết sức, nhưng vẫn đánh thức hắn, hoặc có thể nói là do hắn ngủ không sâu, ý thức luôn duy trì sự cảnh giác. “Dậy rồi à?” Hắn thuận thể cầm lấy ngón tay cô, hôn lên đầu ngón tay một cái, nhẹ giọng hỏi. Vừa tỉnh ngủ, giọng Phó Cẩm Hành vẫn hơi khàn khàn, hình như còn trầm thấp hơn bình thường một chút, nghe vừa hấp dẫn, vừa mê người.
“Vâng, còn ngủ nữa sẽ đau đầu, không thể ngủ nữa.”
Hà Tư Ca vừa nói vừa ngồi dậy, dựa vào đầu giường, dùng một cái tay khác ẩn lên thái dương. “Vẫn còn sớm, anh ngủ thêm đi, mặc kệ em.” Cô nhìn thấy trong mắt Phó Cẩm Hành đầy tia máu, chắc là tối qua ngủ không được ngon, vì vậy cô vuốt ve má hắn, muốn dỗ hắn ngủ tiếp.
“Không ngủ nữa, nói chuyện với em.”
Phó Cẩm Hành cũng ngồi dậy, vòng tay ôm chặt vai Hà Tư Ca, cùng cô dựa vào đầu giường. “Anh định mời giáo viên riêng đến dạy Tân Tân, không cho đi nhà trẻ nữa, tránh xảy ra chuyện”
Sau khi nghĩ kỹ, Phó Cẩm Hành nhẹ giọng nói.
Nhưng Hà Tư Ca lại kiên quyết phản đối: “Như vậy không được, mặc dù vẫn tiếp thu được kiến thức, nhưng con lại không thể lớn lên trong môi trường tập thể. Con người về bản chất vẫn là người của xã hội, sao có thể để Tân Tân từ nhỏ đã tách rời khỏi môi trường lớn được?”
Còn có một câu, cô không dám nói.
Lần này Tận Tân xảy ra chuyện, không phải là ở nhà sao?
Như vậy có thể thấy, ở nhà cũng chưa chắc đã an toàn, ngược lại có khi vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. “Nếu em không đồng ý thì thôi vậy.” Phó Cẩm Hành cũng không khăng khăng làm ý mình, bởi vì hắn cũng cảm thấy cách nghĩ này có chút không thực tế, bây giờ nếu bị Hà Tư Ca phản đối, vậy thì bỏ đi.
“Nhưng nếu như sau này để mấy vệ sĩ luân phiên đi theo con, lúc nào cũng bảo vệ an toàn cho con thì em không phản đối.”
Hà Tư Ca khẽ cau mày, nhẹ giọng nói. Phát hiện cô nghĩ giống mình, Phó Cẩm Hành gật đầu. Hắn có thể không sợ nguy hiểm, nhưng sự an toàn của mẹ con cô phải được bảo đảm, về vấn đề này, không có thương lượng, cũng không cách nào nhượng bộ. Hai người lười biếng ở trên giường đến bây giờ, thời gian gần như mọi ngày, sau đó dậy đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng. Đợi Hà Tư Ca dẫn Tân Tân ra ngoài, cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành ngồi ở bên bàn ăn, đang nghe điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
“... Bây giờ xuất hiện chuyện thế này, tôi cũng không biết làm thế nào? Tôi là người đàn ông tốt tuyệt thế, tôi lại chưa từng xử lý vấn đề này. Cho dù nhà họ Mạnh có muốn gây phiền phức cho anh ta, vậy đó cũng chuyện của bọn họ, người ngoài không quản được. Có điều, lần này đúng là Tưởng Thành Hủ không đúng, đàn ông lúc nào cũng phải quản tốt thân dưới của mình!” Liếc thấy Hà Tư Ca đi đến, Phó Cẩm Hành cố ý thấp giọng, lại nghiêng người sang một bên, giống như cố ý không muốn để cho cô biết. Nhưng phòng ăn lớn như vậy, trong nhà lại yên tĩnh, dù cho hắn nói không lớn, nhưng Hà Tư Ca vẫn nghe rõ ràng, không sót một chữ. Vừa nghe đến mấy chữ “nhà họ Mạnh”, “Tưởng Thành Hủ”, “thân dưới”, Hà Tư Ca lập tức vểnh tai lên, không cầm nổi lòng dịch qua, muốn nghe nhiều hơn. Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành gọi điện thoại xong, đặt điện thoại xuống.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Hà Tư Ca không biết đã áp sát từ lúc nào, còn bị dọa giật mình: “A!”
Bị Phó Cẩm Hành phát hiện, Hà Tư Ca không xấu hổ một chút nào, ngược lại thản nhiên nói: “Em muốn nghe rõ một chút nên đến gần.”
Hắn có chút lúng túng: “Em nghe thấy cả rồi à?”
Nói xong, trên mặt Phó Cẩm Hành thoáng qua một tia không tự nhiên, giống như đang nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt tại trận. “Nghe được sơ sơ, rốt cuộc làm sao thế, có phải là Tưởng Thành Hủ xảy ra chuyện gì không?” Hà Tư Ca lo lắng, cô cảm thấy, cho dù Tưởng Thành Hủ có ý che giấu mình ở một vài vấn đề, nhưng dù sao anh cũng cứu mình, cứu Tân Tân, ơn này lớn hơn trời.
Cho dù mình không làm được gì cho anh, cũng hy vọng anh có thể bình an, hạnh phúc. Nhưng, nghe giọng điệu vừa rồi của Phó Cẩm Hành, hình như Tưởng Thành Hủ gặp phải phiền phức gì, hơn nữa còn là phiền phức rất khó giải quyết.
Nghe cô hỏi như vậy, Phó Cẩm Hành thở dài một cái, chủ động giải thích: “Vậy anh đành nói thật thôi, gần đây Tưởng Thành Hủ luôn ở Trung Hải, sáng sớm hôm nay, cũng không biết Mạnh Gia Nhàn nghe được tin tức gì, vừa sáng cô ta đã tìm đến đây, kết quả phát hiện tối hôm qua anh ta và một người phụ nữ lạ đến khách sạn thuê phòng...”
“Thuê phòng khách sạn?”
Hà Tư Ca lập tức hiểu ra.
Chẳng trách Phó Cẩm Hành nói cái gì mà không quản được thân dưới, hóa ra là chuyện này! Đối với một người đàn ông đã kết hôn mà nói, đây chính là lỗi lầm cực lớn, ai cũng không cứu được Tưởng Thành Hủ.
“Đang yên đang lành, anh ấy chạy đến Trung Hải làm gì? Em biết rồi, nhất định là vì cái chi nhánh công ty gì đó kia, không thể tìm ai để quản lý à?”
Hà Tư Ca có chút tức giận, cô cảm thấy Tưởng Thành Hủ không phải loại người như vậy, nhưng Mạnh Gia Nhàn đã chọn được người trong khách sạn rồi, bắt gian cả đối, chuyện này chắc không phải là giả. “Có thể là không cam lòng, muốn chạy đến Trung Hải tranh cao thấp với anh.” Phó Cẩm Hành oan ức nhìn Hà Tư Ca, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô: “Nhưng anh sinh ra lớn lên ở Trung Hải, anh không sống ở đây thì có thể đi đâu chứ?” Quả nhiên, cô phiền muộn trả lời: “Chuyện này không trách anh được, là tự anh ấy tự để tâm đến những chuyện vụn vặt!” Phó Cẩm Hành gật đầu, ngoài mặt thì tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa.
Tưởng Thành Hủ, muốn đấu với tôi, anh vẫn còn non lắm! “Tân Tân, mau ăn cơm đi, ngẩn ra làm gì thế?”
Không tiếp tục đề tài này nữa, Hà Tư Ca quay đầu đi nhìn con.
“Đúng, nghe lời nào, ăn nhiều cơm vào. Ba rót sữa cho con, uống sữa mới có thể cao, ngoan, uống đi.”
Phó Cẩm Hành như không có chuyện gì xảy ra, rót một cốc sữa nóng đẩy đến trước mặt Tân Tân, cười vô cùng dịu dàng, không hề có chút cảm giác tính kể người khác như vừa rồi.
Hà Tư Ca thì lo lắng, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc vẫn đang lo cho Tưởng Thành Hủ bị bắt tại trận.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người phụ nữ nghiêng đầu suy nghĩ: “Lớn thế nào? Có thể giúp tôi mua được một căn nhà nhỏ ở Trung Hải không?”
Nhìn dáng vẻ cô ta hình như không đúng đắn, lại xuất hiện ở nơi như quán bar, những ánh mắt của Phó Cẩm Hành luôn rất chuẩn, hắn cảm thấy, người phụ nữ này không phải là loại người hèn hạ gì.
“Ừm, khu ba hoặc khu bốn, cũng không coi là quá nhỏ nhỉ.” Phó Cẩm Hành bị chọc cười, nhẹ giọng trả lời một câu. Vừa nghe thấy thế, mắt người phụ nữ lập tức sáng lên: “Tôi làm! Nói đi, anh muốn tôi làm gì?” Phó Cẩm Hành không trả lời ngay mà nhét Tưởng Thành Hủ vào trong xe, sau đó lại đưa cho tài xế mấy tờ tiền, thấp giọng nói: “Đưa bọn họ đến khách sạn Trung Hải, lúc xuống xe đỡ anh ta một tay, anh ta uống nhiều rồi.” Tài xế cầm tiền, lập tức niềm nở, vội vàng xuống xe, còn cài dây an toàn cho Tưởng Thành Hủ, tránh để anh bị lăn từ ghế xuống, cũng không để ý khắp người anh toàn là mùi rượu. Phó Cẩm Hành đứng ở ven đường, thấp giọng nói với người phụ nữ: “Cùng anh ta đến khách sạn Trung Hải, thuê một phòng rồi vào ở đó là được.” Người phụ nữ kinh ngạc: “Nhưng dáng vẻ anh ta như vậy, cũng không giống có thể... có thể cái đó...”
Nói đến phía sau, mặt cô ta đỏ bừng, dường như có chút ngượng ngùng. Phó Cẩm Hành cười nói: “Cô thật sự muốn gì đó với anh ta à? Chẳng phải không thể càng tốt hơn sao, sau khi vào cổ lột hết quần áo anh ta ra, ném quần áo cho phục vụ cầm đi giặt, còn cô yên ổn ngâm mình, ngủ một giấc, ngày mai mở mắt là có tiền trong tay rồi.”
Hắn vẽ ra cho người phụ nữ một bức tranh tươi đẹp, khiến cô ta không nhịn được mà sáng mắt lên.
“Vậy anh có biết số tài khoản của tôi không? Số điện thoại của tôi là...”
Mấy giây sau, người phụ nữ móc một quyển sổ ra khỏi túi xách, nhanh chóng viết tên và số điện thoại.
Phó Cẩm Hành để ý thấy bìa ngoài quyển sổ đó in logo của một công ty. Nếu không nhìn nhầm thì là một công ty quảng cáo. “Đây. Anh nói đúng, tối nay chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi cũng không quen anh!” Người phụ nữ vội vàng nhét tờ giấy kia cho Phó Cẩm Hành, sau đó quay đầu lên xe, bảo tài xế đi mau. Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười, cầm tờ giấy kia, cúi đầu nhìn một chút, tiện tay xé đi ném vào thùng rác. Tiếp theo, hắn gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng. “Giải quyết hết camera ở cửa quán rượu, sau đó đi điều tra lai lịch của người phụ nữ kia. Là vô tình gặp nhau, chắc không có bối cảnh gì. Được, tối về nhà trước, sáng mai là có kịch hay để xem rồi!” Phó Cẩm Hành cười trên nỗi đau của người khác. Lúc hắn về đến nhà, Hà Tư Ca vẫn đang ngủ, Tân Tân và chị Bình cũng đã ngủ rồi.
Phó Cẩm Hành rón ra rón rén đi tắm, sau đó rót cho mình một ly rượu, khoác áo choàng tắm, đứng trước cửa sổ, chậm rãi thưởng thức.
Nếu so tửu lượng thì Tưởng Thành Hủ kém xa.
Nghĩ đến bộ dạng say mèm của anh, Phó Cẩm Hành không nhịn được cong khóe miệng lên cười châm biếm. Đêm khuya tĩnh mịch, qua mấy tiếng nữa trời sẽ sáng. Có lẽ là ngủ quá sớm, chưa đến năm giờ, Hà Tư Ca đã tỉnh. Cô nghiêng đầu, phát hiện Phó Cẩm Hành nằm ngủ ở bên cạnh mình giống như mọi ngày, nhìn vẻ mặt hắn lúc ngủ, trong lòng Hà Tư Ca cảm thấy rất yên lòng.
Cô không nhịn được giơ tay ra, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào tóc mai Phó Cẩm Hành. Hà Tư Ca đã cố nhẹ nhàng hết sức, nhưng vẫn đánh thức hắn, hoặc có thể nói là do hắn ngủ không sâu, ý thức luôn duy trì sự cảnh giác. “Dậy rồi à?” Hắn thuận thể cầm lấy ngón tay cô, hôn lên đầu ngón tay một cái, nhẹ giọng hỏi. Vừa tỉnh ngủ, giọng Phó Cẩm Hành vẫn hơi khàn khàn, hình như còn trầm thấp hơn bình thường một chút, nghe vừa hấp dẫn, vừa mê người.
“Vâng, còn ngủ nữa sẽ đau đầu, không thể ngủ nữa.”
Hà Tư Ca vừa nói vừa ngồi dậy, dựa vào đầu giường, dùng một cái tay khác ẩn lên thái dương. “Vẫn còn sớm, anh ngủ thêm đi, mặc kệ em.” Cô nhìn thấy trong mắt Phó Cẩm Hành đầy tia máu, chắc là tối qua ngủ không được ngon, vì vậy cô vuốt ve má hắn, muốn dỗ hắn ngủ tiếp.
“Không ngủ nữa, nói chuyện với em.”
Phó Cẩm Hành cũng ngồi dậy, vòng tay ôm chặt vai Hà Tư Ca, cùng cô dựa vào đầu giường. “Anh định mời giáo viên riêng đến dạy Tân Tân, không cho đi nhà trẻ nữa, tránh xảy ra chuyện”
Sau khi nghĩ kỹ, Phó Cẩm Hành nhẹ giọng nói.
Nhưng Hà Tư Ca lại kiên quyết phản đối: “Như vậy không được, mặc dù vẫn tiếp thu được kiến thức, nhưng con lại không thể lớn lên trong môi trường tập thể. Con người về bản chất vẫn là người của xã hội, sao có thể để Tân Tân từ nhỏ đã tách rời khỏi môi trường lớn được?”
Còn có một câu, cô không dám nói.
Lần này Tận Tân xảy ra chuyện, không phải là ở nhà sao?
Như vậy có thể thấy, ở nhà cũng chưa chắc đã an toàn, ngược lại có khi vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. “Nếu em không đồng ý thì thôi vậy.” Phó Cẩm Hành cũng không khăng khăng làm ý mình, bởi vì hắn cũng cảm thấy cách nghĩ này có chút không thực tế, bây giờ nếu bị Hà Tư Ca phản đối, vậy thì bỏ đi.
“Nhưng nếu như sau này để mấy vệ sĩ luân phiên đi theo con, lúc nào cũng bảo vệ an toàn cho con thì em không phản đối.”
Hà Tư Ca khẽ cau mày, nhẹ giọng nói. Phát hiện cô nghĩ giống mình, Phó Cẩm Hành gật đầu. Hắn có thể không sợ nguy hiểm, nhưng sự an toàn của mẹ con cô phải được bảo đảm, về vấn đề này, không có thương lượng, cũng không cách nào nhượng bộ. Hai người lười biếng ở trên giường đến bây giờ, thời gian gần như mọi ngày, sau đó dậy đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng. Đợi Hà Tư Ca dẫn Tân Tân ra ngoài, cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành ngồi ở bên bàn ăn, đang nghe điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
“... Bây giờ xuất hiện chuyện thế này, tôi cũng không biết làm thế nào? Tôi là người đàn ông tốt tuyệt thế, tôi lại chưa từng xử lý vấn đề này. Cho dù nhà họ Mạnh có muốn gây phiền phức cho anh ta, vậy đó cũng chuyện của bọn họ, người ngoài không quản được. Có điều, lần này đúng là Tưởng Thành Hủ không đúng, đàn ông lúc nào cũng phải quản tốt thân dưới của mình!” Liếc thấy Hà Tư Ca đi đến, Phó Cẩm Hành cố ý thấp giọng, lại nghiêng người sang một bên, giống như cố ý không muốn để cho cô biết. Nhưng phòng ăn lớn như vậy, trong nhà lại yên tĩnh, dù cho hắn nói không lớn, nhưng Hà Tư Ca vẫn nghe rõ ràng, không sót một chữ. Vừa nghe đến mấy chữ “nhà họ Mạnh”, “Tưởng Thành Hủ”, “thân dưới”, Hà Tư Ca lập tức vểnh tai lên, không cầm nổi lòng dịch qua, muốn nghe nhiều hơn. Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành gọi điện thoại xong, đặt điện thoại xuống.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Hà Tư Ca không biết đã áp sát từ lúc nào, còn bị dọa giật mình: “A!”
Bị Phó Cẩm Hành phát hiện, Hà Tư Ca không xấu hổ một chút nào, ngược lại thản nhiên nói: “Em muốn nghe rõ một chút nên đến gần.”
Hắn có chút lúng túng: “Em nghe thấy cả rồi à?”
Nói xong, trên mặt Phó Cẩm Hành thoáng qua một tia không tự nhiên, giống như đang nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt tại trận. “Nghe được sơ sơ, rốt cuộc làm sao thế, có phải là Tưởng Thành Hủ xảy ra chuyện gì không?” Hà Tư Ca lo lắng, cô cảm thấy, cho dù Tưởng Thành Hủ có ý che giấu mình ở một vài vấn đề, nhưng dù sao anh cũng cứu mình, cứu Tân Tân, ơn này lớn hơn trời.
Cho dù mình không làm được gì cho anh, cũng hy vọng anh có thể bình an, hạnh phúc. Nhưng, nghe giọng điệu vừa rồi của Phó Cẩm Hành, hình như Tưởng Thành Hủ gặp phải phiền phức gì, hơn nữa còn là phiền phức rất khó giải quyết.
Nghe cô hỏi như vậy, Phó Cẩm Hành thở dài một cái, chủ động giải thích: “Vậy anh đành nói thật thôi, gần đây Tưởng Thành Hủ luôn ở Trung Hải, sáng sớm hôm nay, cũng không biết Mạnh Gia Nhàn nghe được tin tức gì, vừa sáng cô ta đã tìm đến đây, kết quả phát hiện tối hôm qua anh ta và một người phụ nữ lạ đến khách sạn thuê phòng...”
“Thuê phòng khách sạn?”
Hà Tư Ca lập tức hiểu ra.
Chẳng trách Phó Cẩm Hành nói cái gì mà không quản được thân dưới, hóa ra là chuyện này! Đối với một người đàn ông đã kết hôn mà nói, đây chính là lỗi lầm cực lớn, ai cũng không cứu được Tưởng Thành Hủ.
“Đang yên đang lành, anh ấy chạy đến Trung Hải làm gì? Em biết rồi, nhất định là vì cái chi nhánh công ty gì đó kia, không thể tìm ai để quản lý à?”
Hà Tư Ca có chút tức giận, cô cảm thấy Tưởng Thành Hủ không phải loại người như vậy, nhưng Mạnh Gia Nhàn đã chọn được người trong khách sạn rồi, bắt gian cả đối, chuyện này chắc không phải là giả. “Có thể là không cam lòng, muốn chạy đến Trung Hải tranh cao thấp với anh.” Phó Cẩm Hành oan ức nhìn Hà Tư Ca, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô: “Nhưng anh sinh ra lớn lên ở Trung Hải, anh không sống ở đây thì có thể đi đâu chứ?” Quả nhiên, cô phiền muộn trả lời: “Chuyện này không trách anh được, là tự anh ấy tự để tâm đến những chuyện vụn vặt!” Phó Cẩm Hành gật đầu, ngoài mặt thì tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa.
Tưởng Thành Hủ, muốn đấu với tôi, anh vẫn còn non lắm! “Tân Tân, mau ăn cơm đi, ngẩn ra làm gì thế?”
Không tiếp tục đề tài này nữa, Hà Tư Ca quay đầu đi nhìn con.
“Đúng, nghe lời nào, ăn nhiều cơm vào. Ba rót sữa cho con, uống sữa mới có thể cao, ngoan, uống đi.”
Phó Cẩm Hành như không có chuyện gì xảy ra, rót một cốc sữa nóng đẩy đến trước mặt Tân Tân, cười vô cùng dịu dàng, không hề có chút cảm giác tính kể người khác như vừa rồi.
Hà Tư Ca thì lo lắng, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc vẫn đang lo cho Tưởng Thành Hủ bị bắt tại trận.
Bình luận facebook