Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-543
Chương 544: Trò cười
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vừa xuống máy bay, Hà Tư Ca đã cảm nhận được bầu không khí ẩm ướt.
Đây là điểm khác biệt giữa Nam Bình và Trung Hải. Ở Trung Hải mùa đông lạnh, mùa hè nóng, mùa xuân gió lớn thổi bay bông liễu, mùa thu nhiều gió bụi khô hanh, tóm lại, luôn khiến cố có cảm giác người đầy bụi bẩn.
Mỗi lần Hà Tư Ca than phiền, Phó Cẩm Hành lại chê cười cô: “Ở ngoài cũng mấy năm, lại đã không thích ứng với khí hậu quê hương nữa rồi, Hà Tư Ca, cô thật là khác người!”
Hà Tư Ca hít mạnh một hơi, đuổi theo người đàn ông trước mặt. Phó Cẩm Hành không dẫn trợ lý và tài xế theo, hắn kêu Tào Cảnh Đồng thuê giúp mình một cái xe ở Nam Bình, sau đó đích thân lái xe đưa Hà Tư Ca về khách sạn. “Tại sao không ở chung cư lần trước?” Cô ngồi ở trong xe, nghi ngờ mãi.
Rõ ràng là có nhà, tại sao còn phải chạy đến khách sạn ở, đúng là không hiểu nổi! “Ừm, tôi muốn hưởng thụ cảm giác đi thuê phòng khách sạn với cô, chỉ đơn giản vậy thôi.” Phó Cẩm Hành vừa lái xe, vừa nhẹ nhàng đáp lại.
“...Đồ thần kinh.”
Hà Tư Ca trợn mắt, không thèm để ý đến hắn nữa.
Hai người đến một khách sạn ở trung tâm thành phố, vừa vào phòng tổng thống, Hà Tư Ca đã thấy có hai bộ lễ phục treo trong phòng khách, có người đang là và chỉnh sửa lại.
Phó Cẩm Hành đưa tiền típ, kêu bọn họ rời đi.
“Chắc là sửa xong rồi.”
Hắn bước lên quan sát bộ lễ phục nữ, gật đầu hài lòng.
Hà Tư Ca không để ý việc mình sẽ mặc gì trong hôn lễ của Tưởng Thành Hủ. Ăn mặc có đẹp thế nào đi nữa rồi đã sao?
Chẳng lẽ còn có thể vượt trội hơn cô dâu à?
Vả lại, cô cũng không phải người chuyển đi ném đá hội nghị. Ngồi trước cửa sổ, Hà Tư Ca rót cho mình một cốc nước, chậm rãi uống.
Nhìn từ tòa nhà cao mấy chục tầng xuống dưới, thành phố này thu hết vào trong đáy mắt, mà con người lại nhỏ bé đến vậy... Hôn lễ tổ chức vào buổi tối theo phong tục bản địa. Thật ra, hai nhà Tưởng - Mạnh đã bận rộn từ sáng sớm, đủ loại nghi thức truyền thống đều lần lượt xuất trận, không thiếu thứ gì. Độ xa hoa của cả hôn lễ khiến người ta chặc lưỡi, cái kiểu phô trương đủ để dọa chết người này, ở đây thậm chí là cả nước cũng vô cùng hiếm thấy. Không biết là trùng hợp hay vô tình, đơn vị phụ trách hôn lễ này chính là trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đố.
Nghe nói, tất cả nhân viên của trung tâm tiệc cưới đều ra trận, cô dâu Mạnh Gia Nhân là người thuộc chủ nghĩa hoàn mỹ, bắt bẻ từ các chi tiết nhỏ, giày vò tất cả mọi người nhốn nháo hết cả lên.
Vốn dĩ Hà Tư Ca vẫn còn trong nhóm wechat của công ty, mãi chưa thoát ra, chỉ là để ẩn tin nhắn, không mở ra xem thôi.
Hai ngày trước, không biết có phải là có người ý thức được cô vẫn còn trong đó nên admin nhóm đã đá cô ra hay không.
Chuyện này khiến Hà Tư Ca dở khóc dở cười, cô chỉ là lười rời khỏi nhóm, chứ không phải là không chịu đi, cần gì phải như vậy. Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại khiến cô cảm nhận sâu sắc được câu nói môi trường công sở vô tình thật sự rất chính xác. Có lẽ, các đồng nghiệp cũ kia không hề biết là Mạnh Gia Nhàn cũng mời cô và Phó Cẩm Hành đến tham dự hôn lễ.
Đúng như dự đoán, lúc Hà Tư Ca khoác tay Phó Cẩm Hành chậm rãi bước vào khách sạn, gặp được mấy nhân viên của trung tâm Ái Đô, bọn họ kinh ngạc thấy rõ, thậm chí còn cảnh giác theo bản năng.
Phó Cẩm Hành trước giờ vốn không phải là người khoan hồng độ lượng gì, hình như hắn đã nhìn ra tâm tư của đối phương, rút thiệp mời từ túi áo ra, đưa qua.
“Yên tâm đi, chúng tôi được mời đến, đường đường chính chính xuất hiện ở đây, không cần phải đề phòng chúng tôi như phòng trộm thế đâu.” Phó Cẩm Hành cười như không cười nói, rõ ràng là đang ra mặt thay cho Hà Tư Ca. Nghe ra được giọng điệu không thân thiện của hắn, mấy nhân viên vội vàng nói không có ý đó, vô cùng khách sáo mời bọn họ vào trong đại sảnh bữa tiệc.
Bên trong trang trí cực kỳ lộng lẫy, lấy màu tím làm chủ đạo, mắc sắc biến đổi dần từng tầng, cộng thêm hoa tươi, bóng bay và đèn điện, vv..., khiến người ta giống như đang ở cõi bồng lai tiên cảnh. Chính giữa khán đài còn có một cây đại thụ tán rộng nở đầy hoa tươi, bên dưới là một chiếc xích đu màu trắng, hai bên tay cầm điểm xuyết từng chuỗi hoa tròn màu trắng, vô cùng bắt mắt. Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm của mình, Hà Tư Ca quan sát mấy lần đã có thể đưa ra kết luận cơ bản, lát nữa cách thức xuất hiện của cô dâu có lẽ sẽ liên quan tới cái xích đu đó.
Cô đoán, chắc là cô dâu sẽ ngồi trong một cái lẵng hoa di động đáp từ không trung xuống, sau đó ngồi lên xích đu, chính thức xuất hiện trước mặt các quan khách.
“Cô Mạnh sẽ không làm rung cái xích đu kia chứ, thật là khoa trương.”
Phó Cẩm Hành cũng đoán được, hắn cười lạnh một tiếng, vô cùng châm biếm.
Nhưng, người ta có tiền để phô trương, không phải sao? “Một cô gái cả đời chỉ tổ chức đám cưới có một lần, chỉ cần người chồng nuông chiều, cho dù phách lối thế nào cũng không quá đáng, đây là phúc của cô ấy.” Hà Tự Ca bình tĩnh nói, cô nhìn chằm chằm khán đài phía trước, nhìn rất điềm tĩnh, không có bất cứ vẻ ghen tịnào.
Sự bình thản này của cô cho dù là thật hay là cố làm ra vẻ thì cũng không dễ dàng gì. Phó Cẩm Hành dịch lại gần, dán mối vào tại Hà Tư Ca, khen ngợi cô: “Đúng, bọn họ đều đang đợi để xem chuyện cười của cô, cô nhất định phải trụ cho vững, đừng có sụp đổ.” Hơi thở nóng bỏng làm cô hơi ngứa, Hà Tư Ca không thoải mái lắm, giơ tay định đẩy hắn ra. Không ngờ, Phó Cẩm Hành thuận tay nắm lấy, nắm chặt tay cô vào tay mình.
Nhìn giống như vợ chồng ân ái, hai người đi đến đâu cũng không buông tay. Hà Tư Ca thử vùng vẫy, nhưng chỉ đành từ bỏ, kệ hắn vậy. Chưa đến thời gian hôn lễ, các khách mời đã đến gần đông đủ cả, mọi người đang nối nhau vào hội trường. Cô dâu Mạnh Gia Nhàn dĩ nhiên vẫn còn đang trong phòng trang điểm, còn chú rể Tưởng Thành Hủ đã đang cùng các bạn thân đi chào hỏi một số quan khách quan trọng, đích thân đi đón tiếp bọn họ.
Từ xa, Hà Tư Ca đã nhìn thấy anh trong đám người.
Tưởng Thành Hủ mặc một bộ âu phục màu trắng, cao lớn và rắn rỏi, hình như không còn gầy gò như lần trước gặp nhau nữa, nhưng vẫn rất có sức sống. Anh cạo râu sạch sẽ, tóc cũng được tạo hình, thậm chí còn đặc biệt sửa lại lông mày và tóc mai, nhìn vô cùng khí chất. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hà Tư Ca, Tưởng Thành Hủ vừa cười chào hỏi mọi người, vừa nhìn qua phía bên này.
Vừa thấy cô cùng Phó Cẩm Hành đứng bên cạnh cô, anh lập tức ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, tiếp tục cười nói với người khác, không thấy có bất cứ thay đổi gì.
Một lát sau, cuối cùng Tưởng Thành Hủ cũng sải bước đi về phía Hà Tư Ca. Cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tay vẫn còn đang bị nắm chặt trong tay Phó Cẩm Hành, căn bản không thể động đậy. “Chúc mừng! Lúc đề tên bảng vàng, đêm động phòng hoa trúc, quả là chuyện vui của đời người.”
Phó Cẩm Hành giả nhân giả nghĩa chúc một câu. Tưởng Thành Hủ căn bản không để ý đến hắn, mà nhìn thẳng về phía Hà Tư Ca.
Bị anh nhìn, cô có một loại cảm giác tim đập mạnh, đến hô hấp dường như cũng trở nên rất khó khăn. “Sao hai người lại đến đây?” Sau mấy giây, cuối cùng Tưởng Thành Hủ cũng mở miệng hỏi.
Anh nhìn Hà Tư Ca, nhưng người cướp lời trả lời trước lại là Phó Cẩm Hành: “Đương nhiên là được mời đến rồi, vợ anh mời chúng tôi đến, có cần kiểm tra thiệp mời không?”
Dường như muốn chọc tức Tưởng Thành Hủ, hắn lại lấy thiệp mời ra, đưa tới trước mặt đối phương. Tưởng Thành Hủ quét mắt qua, đương nhiên không giơ tay ra nhận, càng không muốn kiểm tra thật giả.
Anh chỉ là không nghĩ ra, tại sao Mạnh Gia Nhàn phải làm như vậy.
Rốt cuộc là để làm nhục Hà Tư Ca, hay là để làm nhục mình?
Tưởng Thành Hủ không hiểu.
“Em...”
Hà Tư Ca muốn giải thích rõ ràng, nhưng cô vừa mới nói được một chữ đã cảm thấy một cảm giác đau đớn không tính là quá buốt nhói nhưng lại không có cách nào xem nhẹ truyền từ ngực đến.
Cô thử di chuyển cơ thể một chút, kết quả, cảm giác đau đớn đó lại truyền đến một lần nữa. Nơi đó là ngực, trước mặt nhiều người, Hà Tư Ca lại không thể dùng tay để sờ được, nhưng cô thực sự cảm nhận được, vừa kỳ lạ, vừa đáng sợ. Hình như... hình như có một cây kim đang cắm vào thịt!
Hà Tư Ca không dám nghĩ nữa, cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, không động đậy, chỉ sợ cây kim kia thật sự đâm xuyên qua da vào mạch máu. Hình như nhìn ra vẻ mặt cô có vấn đề, Phó Cẩm Hành cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hà Tư Ca mặc một bộ lễ phục màu trắng, vì cô không thích kiểu lộ da thịt, cho nên dưới xương quai xanh là một lớp vải ren mờ, bên trên điểm xuyết từng đóa từng đóa hoa nhỏ. Không đợi cô trả lời, từ chỗ Tưởng Thành Hủ đứng nhìn qua, vừa hay có thể thấy trước ngực Hà Tư Ca đã mơ hồ lộ ra một vết màu đỏ.
Anh kinh ngạc, buột miệng kêu lên: “Sao lại có máu?”
Màu đỏ, chắc là máu!
Nghe thấy lời Tưởng Thành Hủ, trong lòng Hà Tư Ca “lộp bộp” một tiếng, xong rồi, là thật rồi. Cô vốn tưởng là ảo giác của mình thôi. Mặt Phó Cẩm Hành biến sắc, giơ tay ra định bể Hà Tư Ca.
Không ngờ, Tưởng Thành Hủ lại nhanh hơn một bước, đã cướp trước hắn, anh bế Hà Tư Ca lên, điên cuồng chạy ra ngoài.
“Buông em ra...”
Vì tư thế này, Hà Tư Ca cảm thấy ngực càng đau hơn.
Nửa người trên của cô co quắp lại, vật nhọn không biết là cái gì kia từ từ đâm vào, thậm chí Hà Tư Ca còn có thể cảm giác được, đã thật sự bị đâm vào trong rồi!
Nhưng Tưởng Thành Hủ dường như không nghe thấy lời cô, anh bể Hà Tư Ca chạy ra khỏi phòng tiệc của khách sạn.
Phó Cẩm Hành bước nhanh theo sau, cùng bọn họ đi vào một căn phòng nghỉ.
Đặt Hà Tư Ca xuống sô pha, Tưởng Thành Hủ không chút nghĩ ngợi giơ tay định cởi lễ phục trên người cô ra.
Cô vội vàng né tránh, mặt đầy vẻ sợ hãi. Phó Cẩm Hành khó chịu mở miệng: “Tưởng Thành Hủ, anh đừng có quá đáng, anh bể vợ tôi chạy ra ngoài, bây giờ còn muốn cởi áo cô ấy, anh tưởng tôi chết rồi à?” Nói rồi, hắn đẩy Tưởng Thành Hủ ra, đứng trước mặt Hà Tư Ca. “Rốt cuộc làm sao thế?”
Phó Cẩm Hành cúi đầu kiểm tra.
Vì vừa rồi chạy nên tim Hà Tư Ca đập rất nhanh, cô thử kéo miếng vải dưới cổ xuống, nhìn vào bên trong. Vừa nhìn, cô đã bị dọa sắc mặt tái mét. Hai cây kim cực mảnh đang đâm vào trong thịt, đã vào được một phần ba rồi, những giọt máu nhỏ đang không ngừng trào ra ngoài, khiến phần trong của lễ phục đã nhuộm một mảng đỏ lớn!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đây là điểm khác biệt giữa Nam Bình và Trung Hải. Ở Trung Hải mùa đông lạnh, mùa hè nóng, mùa xuân gió lớn thổi bay bông liễu, mùa thu nhiều gió bụi khô hanh, tóm lại, luôn khiến cố có cảm giác người đầy bụi bẩn.
Mỗi lần Hà Tư Ca than phiền, Phó Cẩm Hành lại chê cười cô: “Ở ngoài cũng mấy năm, lại đã không thích ứng với khí hậu quê hương nữa rồi, Hà Tư Ca, cô thật là khác người!”
Hà Tư Ca hít mạnh một hơi, đuổi theo người đàn ông trước mặt. Phó Cẩm Hành không dẫn trợ lý và tài xế theo, hắn kêu Tào Cảnh Đồng thuê giúp mình một cái xe ở Nam Bình, sau đó đích thân lái xe đưa Hà Tư Ca về khách sạn. “Tại sao không ở chung cư lần trước?” Cô ngồi ở trong xe, nghi ngờ mãi.
Rõ ràng là có nhà, tại sao còn phải chạy đến khách sạn ở, đúng là không hiểu nổi! “Ừm, tôi muốn hưởng thụ cảm giác đi thuê phòng khách sạn với cô, chỉ đơn giản vậy thôi.” Phó Cẩm Hành vừa lái xe, vừa nhẹ nhàng đáp lại.
“...Đồ thần kinh.”
Hà Tư Ca trợn mắt, không thèm để ý đến hắn nữa.
Hai người đến một khách sạn ở trung tâm thành phố, vừa vào phòng tổng thống, Hà Tư Ca đã thấy có hai bộ lễ phục treo trong phòng khách, có người đang là và chỉnh sửa lại.
Phó Cẩm Hành đưa tiền típ, kêu bọn họ rời đi.
“Chắc là sửa xong rồi.”
Hắn bước lên quan sát bộ lễ phục nữ, gật đầu hài lòng.
Hà Tư Ca không để ý việc mình sẽ mặc gì trong hôn lễ của Tưởng Thành Hủ. Ăn mặc có đẹp thế nào đi nữa rồi đã sao?
Chẳng lẽ còn có thể vượt trội hơn cô dâu à?
Vả lại, cô cũng không phải người chuyển đi ném đá hội nghị. Ngồi trước cửa sổ, Hà Tư Ca rót cho mình một cốc nước, chậm rãi uống.
Nhìn từ tòa nhà cao mấy chục tầng xuống dưới, thành phố này thu hết vào trong đáy mắt, mà con người lại nhỏ bé đến vậy... Hôn lễ tổ chức vào buổi tối theo phong tục bản địa. Thật ra, hai nhà Tưởng - Mạnh đã bận rộn từ sáng sớm, đủ loại nghi thức truyền thống đều lần lượt xuất trận, không thiếu thứ gì. Độ xa hoa của cả hôn lễ khiến người ta chặc lưỡi, cái kiểu phô trương đủ để dọa chết người này, ở đây thậm chí là cả nước cũng vô cùng hiếm thấy. Không biết là trùng hợp hay vô tình, đơn vị phụ trách hôn lễ này chính là trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đố.
Nghe nói, tất cả nhân viên của trung tâm tiệc cưới đều ra trận, cô dâu Mạnh Gia Nhân là người thuộc chủ nghĩa hoàn mỹ, bắt bẻ từ các chi tiết nhỏ, giày vò tất cả mọi người nhốn nháo hết cả lên.
Vốn dĩ Hà Tư Ca vẫn còn trong nhóm wechat của công ty, mãi chưa thoát ra, chỉ là để ẩn tin nhắn, không mở ra xem thôi.
Hai ngày trước, không biết có phải là có người ý thức được cô vẫn còn trong đó nên admin nhóm đã đá cô ra hay không.
Chuyện này khiến Hà Tư Ca dở khóc dở cười, cô chỉ là lười rời khỏi nhóm, chứ không phải là không chịu đi, cần gì phải như vậy. Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại khiến cô cảm nhận sâu sắc được câu nói môi trường công sở vô tình thật sự rất chính xác. Có lẽ, các đồng nghiệp cũ kia không hề biết là Mạnh Gia Nhàn cũng mời cô và Phó Cẩm Hành đến tham dự hôn lễ.
Đúng như dự đoán, lúc Hà Tư Ca khoác tay Phó Cẩm Hành chậm rãi bước vào khách sạn, gặp được mấy nhân viên của trung tâm Ái Đô, bọn họ kinh ngạc thấy rõ, thậm chí còn cảnh giác theo bản năng.
Phó Cẩm Hành trước giờ vốn không phải là người khoan hồng độ lượng gì, hình như hắn đã nhìn ra tâm tư của đối phương, rút thiệp mời từ túi áo ra, đưa qua.
“Yên tâm đi, chúng tôi được mời đến, đường đường chính chính xuất hiện ở đây, không cần phải đề phòng chúng tôi như phòng trộm thế đâu.” Phó Cẩm Hành cười như không cười nói, rõ ràng là đang ra mặt thay cho Hà Tư Ca. Nghe ra được giọng điệu không thân thiện của hắn, mấy nhân viên vội vàng nói không có ý đó, vô cùng khách sáo mời bọn họ vào trong đại sảnh bữa tiệc.
Bên trong trang trí cực kỳ lộng lẫy, lấy màu tím làm chủ đạo, mắc sắc biến đổi dần từng tầng, cộng thêm hoa tươi, bóng bay và đèn điện, vv..., khiến người ta giống như đang ở cõi bồng lai tiên cảnh. Chính giữa khán đài còn có một cây đại thụ tán rộng nở đầy hoa tươi, bên dưới là một chiếc xích đu màu trắng, hai bên tay cầm điểm xuyết từng chuỗi hoa tròn màu trắng, vô cùng bắt mắt. Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm của mình, Hà Tư Ca quan sát mấy lần đã có thể đưa ra kết luận cơ bản, lát nữa cách thức xuất hiện của cô dâu có lẽ sẽ liên quan tới cái xích đu đó.
Cô đoán, chắc là cô dâu sẽ ngồi trong một cái lẵng hoa di động đáp từ không trung xuống, sau đó ngồi lên xích đu, chính thức xuất hiện trước mặt các quan khách.
“Cô Mạnh sẽ không làm rung cái xích đu kia chứ, thật là khoa trương.”
Phó Cẩm Hành cũng đoán được, hắn cười lạnh một tiếng, vô cùng châm biếm.
Nhưng, người ta có tiền để phô trương, không phải sao? “Một cô gái cả đời chỉ tổ chức đám cưới có một lần, chỉ cần người chồng nuông chiều, cho dù phách lối thế nào cũng không quá đáng, đây là phúc của cô ấy.” Hà Tự Ca bình tĩnh nói, cô nhìn chằm chằm khán đài phía trước, nhìn rất điềm tĩnh, không có bất cứ vẻ ghen tịnào.
Sự bình thản này của cô cho dù là thật hay là cố làm ra vẻ thì cũng không dễ dàng gì. Phó Cẩm Hành dịch lại gần, dán mối vào tại Hà Tư Ca, khen ngợi cô: “Đúng, bọn họ đều đang đợi để xem chuyện cười của cô, cô nhất định phải trụ cho vững, đừng có sụp đổ.” Hơi thở nóng bỏng làm cô hơi ngứa, Hà Tư Ca không thoải mái lắm, giơ tay định đẩy hắn ra. Không ngờ, Phó Cẩm Hành thuận tay nắm lấy, nắm chặt tay cô vào tay mình.
Nhìn giống như vợ chồng ân ái, hai người đi đến đâu cũng không buông tay. Hà Tư Ca thử vùng vẫy, nhưng chỉ đành từ bỏ, kệ hắn vậy. Chưa đến thời gian hôn lễ, các khách mời đã đến gần đông đủ cả, mọi người đang nối nhau vào hội trường. Cô dâu Mạnh Gia Nhàn dĩ nhiên vẫn còn đang trong phòng trang điểm, còn chú rể Tưởng Thành Hủ đã đang cùng các bạn thân đi chào hỏi một số quan khách quan trọng, đích thân đi đón tiếp bọn họ.
Từ xa, Hà Tư Ca đã nhìn thấy anh trong đám người.
Tưởng Thành Hủ mặc một bộ âu phục màu trắng, cao lớn và rắn rỏi, hình như không còn gầy gò như lần trước gặp nhau nữa, nhưng vẫn rất có sức sống. Anh cạo râu sạch sẽ, tóc cũng được tạo hình, thậm chí còn đặc biệt sửa lại lông mày và tóc mai, nhìn vô cùng khí chất. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hà Tư Ca, Tưởng Thành Hủ vừa cười chào hỏi mọi người, vừa nhìn qua phía bên này.
Vừa thấy cô cùng Phó Cẩm Hành đứng bên cạnh cô, anh lập tức ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, tiếp tục cười nói với người khác, không thấy có bất cứ thay đổi gì.
Một lát sau, cuối cùng Tưởng Thành Hủ cũng sải bước đi về phía Hà Tư Ca. Cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tay vẫn còn đang bị nắm chặt trong tay Phó Cẩm Hành, căn bản không thể động đậy. “Chúc mừng! Lúc đề tên bảng vàng, đêm động phòng hoa trúc, quả là chuyện vui của đời người.”
Phó Cẩm Hành giả nhân giả nghĩa chúc một câu. Tưởng Thành Hủ căn bản không để ý đến hắn, mà nhìn thẳng về phía Hà Tư Ca.
Bị anh nhìn, cô có một loại cảm giác tim đập mạnh, đến hô hấp dường như cũng trở nên rất khó khăn. “Sao hai người lại đến đây?” Sau mấy giây, cuối cùng Tưởng Thành Hủ cũng mở miệng hỏi.
Anh nhìn Hà Tư Ca, nhưng người cướp lời trả lời trước lại là Phó Cẩm Hành: “Đương nhiên là được mời đến rồi, vợ anh mời chúng tôi đến, có cần kiểm tra thiệp mời không?”
Dường như muốn chọc tức Tưởng Thành Hủ, hắn lại lấy thiệp mời ra, đưa tới trước mặt đối phương. Tưởng Thành Hủ quét mắt qua, đương nhiên không giơ tay ra nhận, càng không muốn kiểm tra thật giả.
Anh chỉ là không nghĩ ra, tại sao Mạnh Gia Nhàn phải làm như vậy.
Rốt cuộc là để làm nhục Hà Tư Ca, hay là để làm nhục mình?
Tưởng Thành Hủ không hiểu.
“Em...”
Hà Tư Ca muốn giải thích rõ ràng, nhưng cô vừa mới nói được một chữ đã cảm thấy một cảm giác đau đớn không tính là quá buốt nhói nhưng lại không có cách nào xem nhẹ truyền từ ngực đến.
Cô thử di chuyển cơ thể một chút, kết quả, cảm giác đau đớn đó lại truyền đến một lần nữa. Nơi đó là ngực, trước mặt nhiều người, Hà Tư Ca lại không thể dùng tay để sờ được, nhưng cô thực sự cảm nhận được, vừa kỳ lạ, vừa đáng sợ. Hình như... hình như có một cây kim đang cắm vào thịt!
Hà Tư Ca không dám nghĩ nữa, cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, không động đậy, chỉ sợ cây kim kia thật sự đâm xuyên qua da vào mạch máu. Hình như nhìn ra vẻ mặt cô có vấn đề, Phó Cẩm Hành cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hà Tư Ca mặc một bộ lễ phục màu trắng, vì cô không thích kiểu lộ da thịt, cho nên dưới xương quai xanh là một lớp vải ren mờ, bên trên điểm xuyết từng đóa từng đóa hoa nhỏ. Không đợi cô trả lời, từ chỗ Tưởng Thành Hủ đứng nhìn qua, vừa hay có thể thấy trước ngực Hà Tư Ca đã mơ hồ lộ ra một vết màu đỏ.
Anh kinh ngạc, buột miệng kêu lên: “Sao lại có máu?”
Màu đỏ, chắc là máu!
Nghe thấy lời Tưởng Thành Hủ, trong lòng Hà Tư Ca “lộp bộp” một tiếng, xong rồi, là thật rồi. Cô vốn tưởng là ảo giác của mình thôi. Mặt Phó Cẩm Hành biến sắc, giơ tay ra định bể Hà Tư Ca.
Không ngờ, Tưởng Thành Hủ lại nhanh hơn một bước, đã cướp trước hắn, anh bế Hà Tư Ca lên, điên cuồng chạy ra ngoài.
“Buông em ra...”
Vì tư thế này, Hà Tư Ca cảm thấy ngực càng đau hơn.
Nửa người trên của cô co quắp lại, vật nhọn không biết là cái gì kia từ từ đâm vào, thậm chí Hà Tư Ca còn có thể cảm giác được, đã thật sự bị đâm vào trong rồi!
Nhưng Tưởng Thành Hủ dường như không nghe thấy lời cô, anh bể Hà Tư Ca chạy ra khỏi phòng tiệc của khách sạn.
Phó Cẩm Hành bước nhanh theo sau, cùng bọn họ đi vào một căn phòng nghỉ.
Đặt Hà Tư Ca xuống sô pha, Tưởng Thành Hủ không chút nghĩ ngợi giơ tay định cởi lễ phục trên người cô ra.
Cô vội vàng né tránh, mặt đầy vẻ sợ hãi. Phó Cẩm Hành khó chịu mở miệng: “Tưởng Thành Hủ, anh đừng có quá đáng, anh bể vợ tôi chạy ra ngoài, bây giờ còn muốn cởi áo cô ấy, anh tưởng tôi chết rồi à?” Nói rồi, hắn đẩy Tưởng Thành Hủ ra, đứng trước mặt Hà Tư Ca. “Rốt cuộc làm sao thế?”
Phó Cẩm Hành cúi đầu kiểm tra.
Vì vừa rồi chạy nên tim Hà Tư Ca đập rất nhanh, cô thử kéo miếng vải dưới cổ xuống, nhìn vào bên trong. Vừa nhìn, cô đã bị dọa sắc mặt tái mét. Hai cây kim cực mảnh đang đâm vào trong thịt, đã vào được một phần ba rồi, những giọt máu nhỏ đang không ngừng trào ra ngoài, khiến phần trong của lễ phục đã nhuộm một mảng đỏ lớn!