Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Năm mươi hai con sói
Chương 52: Năm mươi hai con sói
Vì lo lắng những con ma vật khác sẽ đến nhà và gây hại cho Sói xám tiên sinh “yếu ớt”, nên dù đã quay trở lại sơn động đồng thời không có gì bất thường và mùi máu, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không hề lơ là.
Sau khi chạy quá nhiều đầu gối nàng nóng bừng lên, trong phòng ngủ cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của sói ta, Nguyễn Thu Thu không để ý đến vấn đề con sói kia có lẽ cần một chút không gian riêng tư cho sói, nhanh chóng vén tấm màn da thú lên.
“Phu quân, ngươi không sao…”
Từ “chứ” còn chưa nói xong, Nguyễn Thu Thu đã bị sốc với cảnh tượng đập vào mắt.
Uyên Quyết dựa nhẹ vào bức tường đá lạnh lẽo, độn một miếng da thú nhỏ mà nàng xếp lại làm gối, xương quai xanh xinh đẹp và những đường cơ thấp thoáng ẩn hiện trong chiếc áo màu đỏ rực hở một nửa.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trên gò má trong veo còn có một vệt đỏ ửng, đôi môi mỏng có chút khô khốc đang xấu hổ, hai cái tai nhọn xù lông trên mái tóc dài đen sẫm, một cái còn có chút hói, lông màu xám bạc vừa mới mọc ra thưa thớt đến đáng thương.
Nhưng con sói kia biểu cảm nhìn như dè dặt cao ngạo lại lạnh lùng, bởi vì mù mà mặt mày thờ ơ và ảm đạm không cách nào ngắm chuẩn xác được khoảng cách, lạnh lùng và thờ ơ. Khiến Nguyễn Thu Thu nhất thời không đoán được con sói này rốt cuộc có bí mật làm điều gì đó đáng xấu hổ lúc nàng rời đi hay không.
Nhưng Uyên Quyết dường như không bị thương và cũng không có con ma vật nào khác đến tấn công, có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thở dài một hơi, nhưng lúc này, con sói nào đó có khứu giác nhạy bén lại còn giải phóng yêu thức nhận thấy rằng tiểu phu nhân của hắn đã bị thương, mắt trần có thể thấy được khí áp toàn thân hắn đang thấp xuống.
“… Nàng bị thương rồi?” Thanh âm lạnh lùng giống như mùa đông lạnh lẽo, con sói này hoàn toàn quên mất mình vừa rồi làm chuyện sai trái lo sợ tiểu phu nhận tức giận, trong giọng nói không giấu được lo lắng và tự trách.
Nàng vừa rời khỏi hắn trong một thời gian ngắn như vậy mà đã bị thương.
Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy không có gì to tát, nàng bước vào cúi người nhặt cái bát gỗ đã vỡ nát, lại bỏ thêm một ít củi đốt vào trong bếp, nghĩ một chút, mới kể lại chuyện hôm nay gặp Khanh Như Ý nói với Sói xám tiên sinh.
Ai biết khi nàng nói xong, con sói kia thần sắc không những không hòa hoãn, biểu cảm ngược lại càng đáng sợ, đuôi mắt hẹp dài ẩn chứa cảm xúc u ám, “Nàng bị thương rồi?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Đầu ngón tay xoa xoa bên gò má có chút đau, Nguyễn Thu Thu chạm vào vết thương trên mặt, “Ta không sao, trên mặt chỉ là bị thương nhẹ.” Thật ra trên cánh tay và chân cũng có vài vết bầm nhẹ và bong gân trong lúc né tránh, nhưng không nghiêm trọng, nó chỉ khiến nàng tạm thời không thể cử động được.
Nàng siết chặt cánh tay đau nhức của mình: “Không biết Khanh Như Ý và Mạc gia gia trước đây là mối quan hệ gì, hy vọng lần này chỉ là một tai nạn.”
Nghe thấy hai từ “tai nạn”, đôi tai nhọn của Uyên Quyết cong lại đè thấp xuống, lòng bàn tay nắm chặt.
Hoặc có lẽ, đây không phải là một tai nạn.
Từ khi hắn chỉ là một con sói nhỏ, rất dễ dàng bị ma vật và dã thú tấn công.
Trước đợt thú triều bị tấn công gần chết này, huyết mạch ma tộc trong cơ thể hắn vẫn chưa hề thức tỉnh, điều này khiến hắn lầm tưởng rằng hắn chỉ là bị nguyền rủa.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn dễ dàng bị tấn công như thế hoàn toàn là vì máu thịt của hắn là liều thuốc bổ tuyệt vời cho những con ma vật kia.
Lần này tiểu phu nhân bị thương rất có thể là do hắn.
Nàng ở với hắn lâu rồi, nên mới bị tấn công.
May mắn thay hiện giờ Nguyễn Thu Thu không biết Sói xám tiên sinh đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà phàn nàn: Nếu là bởi vì ở cùng hắn quá lâu rồi nên mới bị tấn công, vậy là bị ma khí bám vào người sao?
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy lỗ tai hắn rủ xuống, từ trong đáy lòng thầm đoán được hắn đang đau lòng mình, khóe môi hơi nhếch lên, quyết định chuyển hướng chủ đề nhàm chán này, “À…”
“Phu quân.”
“Quần áo có vừa không?”
Nguyễn Thu Thu hai mắt sáng ngời, không có bất kỳ cảm giác bị hắn liên lụy, nhìn vùng da thịt rộng lớn lộ ra của con sói nào đó, có chút xấu hổ, “Mặc như vậy có bị… lạnh không?”
Uyên Quyết: “…”
Hắn lúc này mới để ý đến bộ dạng hiện tại của mình, giả vờ bình tĩnh buộc lại dây da thú được thiết kế trên áo choàng, lông mày thâm thúy rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, Nguyễn Thu Thu mới nghe thấy hắn trả lời, “Quần áo, là cho ta sao?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng quả thật không nghĩ đến Uyên Quyết sẽ hỏi vấn đề này.
Nhưng khi nghe con sói đó hỏi câu này, lại cảm thấy có chút xấu hổ, Nguyễn Thu Thu có chút ngập ngừng trả lời, “… Đúng, đúng vậy.”
Tai của Uyên Quyết nóng ran, trái tim lan tỏa cảm giác nói không nên lời, vì để khiến bản thân tỏ ra thận trọng và lịch thiệp trước tiểu phu nhân, con sói nào đó đã vui mừng đến mức chiếc đuôi ẩn dưới chiếc chăn da thú đang khẽ cuộn lại, còn giả bộ nhàn nhạt nói, “Cảm ơn.”
Nguyễn Thu Thu: “…Không, không có gì.”
Nàng trả lời xong mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
Con sói này chẳng lẽ không biết quần áo là làm cho hắn sao? Vậy hắn tại sao lại… muốn mặc?
Chẳng lẽ…
Là lạnh?
Là lạnh nhưng lại xấu hổ khi nói ra sao?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nghĩ rằng mình có thể hiểu được thận trọng của con sói nào đó, Nguyễn Thu Thu vui vẻ cho thêm củi vào bếp.
Nàng liếc nhìn ba quả trứng trên bàn đá, nghĩ đến thịt trâu rừng trong nhà còn rất nhiều, cong miệng nói, “Tối nay, ăn thịt trâu và bánh ngọt nhé?”
Về vấn đề ăn gì cho bữa tối, mặc dù để tiết kiệm thức ăn, Sói xám tiên sinh bụng đói kêu vang lâu rồi không được ăn no biểu lộ hắn không đói.
Nhưng rất tiếc, tiểu phu nhân của hắn không nghe theo ý kiến của hắn, đã nấu rất nhiều thịt, khi rời khỏi sơn động để dọn dẹp còn dùng giọng điệu quấy rối nói, “Nhiều thịt vậy ăn không hết thì quá lãng phí rồi, nếu có ông Bụt ở đây thì tốt, hắn nhất định sẽ ăn hết.”
Thế là khi Nguyễn Thu Thu trở lại, thịt đã bị chàng sói nào đó ăn hết sạch.
Nhìn nồi đá sạch gần như không còn một giọt, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt Sói xám tiên sinh đã hồng hào hơn trước, Nguyễn Thu Thu nở một nụ cười tinh nghịch.
Xem ra Sói xám tiên sinh thật có sức ăn, cứ thế này thì lương thực dự trữ trong nhà cũng chỉ có thể chèo chống được nửa tháng, nàng vẫn là phải cố gắng đi săn mới được.
Có lẽ, nàng có thể phát huy sức mạnh chữa trị của mình để đối thức ăn với những con gấu của bộ lạc Đông Hùng.
Nàng vốn định hỏi Mạc gia gia về bộ lạc Đông Hùng, nhưng bị Khanh Như Ý cắt ngang nên quên mất.
Nhưng…
Ánh mắt rơi vào đôi mắt của Sói xám tiên sinh được phản chiếu bởi ánh sáng trong hang đang lấp lánh như ánh sao dịu nhẹ, Nguyễn Thu Thu do dự một chút, hỏi: “Phu quân, ngươi biết bộ lạc Đông Hùng ở đâu không?”
Uyên Quyết dừng một chút, khan giọng nói: “Ừm.”
Đôi mi đen của hắn run lên, “Nàng muốn đi?”
Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, lại lắc đầu, “Cũng không phải, lúc trước ở trong rừng, ta đụng phải hai con gấu yêu đến bộ lạc Viêm Lang để đổi thảo dược.”
“Bọn họ không đổi được, ta là hệ thủy biến dị, có thể dễ dàng trao đổi với bọn họ.”
Nguyễn Thu Thu nói: “Thức ăn và muối trong nhà không đủ, da thú cũng cần phải thay, còn cần thêm nhiều linh thạch…”
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, từng chữ từng câu, đều đang tính toán cho tương lai của bọn họ, giống như dòng điện ấm áp, từng chút từng chút gõ vào trái tim ấm áp của Uyên Quyết, khiến hắn mềm lòng.
“Không quá xa, phía Tây Bắc, băng qua hai ngọn núi, là đến.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Đây còn chưa tính là xa, nàng muốn đi đến chẳng phải là cần một hai ngày, lại thêm trở về, cũng ba bốn ngày.
Yêu thức cạn kiệt, Sói xám tiên sinh đã không nhìn thấy phản ứng của tiểu phu nhân, đợi vài giây, không đợi được câu trả lời của tiểu phu nhân, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, lấy hết dũng khí nói, “Nếu nàng muốn đi, đợi ngày kia, ta dắt nàng đi.”
Hiện tại gân mạch của hắn gần như đã lành, cho dù tay chân bị gãy và mắt cũng không thể hồi phục được, vẫn chưa thể tìm thấy cách để khiến yêu hạch và ma hạch cùng tồn tại hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng, nàng rất nhẹ, hắn cõng được.
Trong rừng có rất nhiều nguy hiểm, có hắn ở đây, nàng không cần phải lo lắng.
Sói xám tiên sinh có chút xấu hổ
Những con sói khác hắn không biết, nhưng hắn là một con sói rất có nguyên tắc, chưa bao giờ để bất cứ người nào ngồi trên lưng mình. Có một phong tục cổ xưa, khi một con yêu đực hỏi nhân tộc mà hắn thích là nàng có muốn cưỡi trên lưng mình không, chính là tín hiệu của sự tán tỉnh.
Vì vậy Sói xám tiên sinh không biết từ đâu nghe được những phép tắc lộn xộn đó, sau khi nói xong câu này, rất hồi hộp chờ đợi phản hồi của Nguyễn Thu Thu.
Hắn không biết, tiểu phu nhân của hắn không biết những phép tắc này, cũng không hiểu đây là tín hiệu của sự tán tỉnh. Nguyễn Thu Thu nghe thấy con sói cần phải nghỉ ngơi thật tốt này lại nói sẽ đưa mình đi, lập tức lắc đầu, “… Không cần đâu, không đi cũng không sao.”
Nàng thật không dễ dàng gì mới chăm sóc hắn tốt lên một chút, cũng thực sự không muốn nhìn thấy hắn bị thương, mặc dù nàng muốn giao dịch với bộ lạc Đông Hùng, nhưng con sói của nàng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng…
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy biểu cảm của con sói nào đó dường như lại lần nữa trở nên ủ rũ, nghĩ đến bộ dạng sói con của Sói xám tiên sinh khi họ lần đầu tiên gặp mặt, thầm định đợi con sói ngủ say một lần nữa nhất định phải chộp lấy cái đuôi lớn mượt lông của hắn sờ cho đã ghiền.
Lâu lắm rồi nàng mới được thoải mái nằm lên giường như vậy, tận hưởng cảm giác mềm mượt như lông.
Mà một con sói nào đó, sau khi bị từ chối lời tán tỉnh đầu tiên, thất vọng quyết định đêm nay đợi tiểu phu nhân ngủ quên, sẽ thầm ôm nàng, sau đó chạm vào khuôn mặt nhẵn bóng của nàng giống như một con sói ngốc nghếch.
Hắn rất muốn, rất muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng của nàng, rất muốn hôn nàng.
Hắn không quên Khanh Như Ý đã làm tổn thương nàng, hắn thù rất dai, phàm là tất cả những yêu đã làm tổn thương nàng, đều bị hắn ghi tạc trong lòng, ẩn núp chờ đợi.
Một người một sói đều định đợi đối phương ngủ say, làm chút việc trái với lương tâm, ở chung với nhau vẫn dễ dàng e thẹn như trước, nhưng lại cố gắng phối hợp với đối phương, chật vật chờ đợi màn đêm buông xuống.
Sau khi hoàn thành một mục sắp xếp cuối cùng của ngày hôm nay – sau khi tu luyện.
Một người một sói cuối cùng mới “dự định” đi ngủ.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi tai đầy lông linh hoạt đang run rẩy của Sói xám tiên sinh, tay gần như ngứa ngáy không chịu được.
Nàng có vẻ rất bình tĩnh, sau khi xác nhận rằng “cửa” bên ngoài đã được chặn bằng những khối gỗ, những dã thú bình thường không thể vào được, mới trở lại bên trong phòng ngủ, nhìn mặt mày đen nhánh của Sói xám tiên sinh, đang do dự.
Đã thấy con sói kia khẽ mở mắt, có vẻ thản nhiên nói, “Đi ngủ sao?”
Vì lo lắng những con ma vật khác sẽ đến nhà và gây hại cho Sói xám tiên sinh “yếu ớt”, nên dù đã quay trở lại sơn động đồng thời không có gì bất thường và mùi máu, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không hề lơ là.
Sau khi chạy quá nhiều đầu gối nàng nóng bừng lên, trong phòng ngủ cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của sói ta, Nguyễn Thu Thu không để ý đến vấn đề con sói kia có lẽ cần một chút không gian riêng tư cho sói, nhanh chóng vén tấm màn da thú lên.
“Phu quân, ngươi không sao…”
Từ “chứ” còn chưa nói xong, Nguyễn Thu Thu đã bị sốc với cảnh tượng đập vào mắt.
Uyên Quyết dựa nhẹ vào bức tường đá lạnh lẽo, độn một miếng da thú nhỏ mà nàng xếp lại làm gối, xương quai xanh xinh đẹp và những đường cơ thấp thoáng ẩn hiện trong chiếc áo màu đỏ rực hở một nửa.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trên gò má trong veo còn có một vệt đỏ ửng, đôi môi mỏng có chút khô khốc đang xấu hổ, hai cái tai nhọn xù lông trên mái tóc dài đen sẫm, một cái còn có chút hói, lông màu xám bạc vừa mới mọc ra thưa thớt đến đáng thương.
Nhưng con sói kia biểu cảm nhìn như dè dặt cao ngạo lại lạnh lùng, bởi vì mù mà mặt mày thờ ơ và ảm đạm không cách nào ngắm chuẩn xác được khoảng cách, lạnh lùng và thờ ơ. Khiến Nguyễn Thu Thu nhất thời không đoán được con sói này rốt cuộc có bí mật làm điều gì đó đáng xấu hổ lúc nàng rời đi hay không.
Nhưng Uyên Quyết dường như không bị thương và cũng không có con ma vật nào khác đến tấn công, có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thở dài một hơi, nhưng lúc này, con sói nào đó có khứu giác nhạy bén lại còn giải phóng yêu thức nhận thấy rằng tiểu phu nhân của hắn đã bị thương, mắt trần có thể thấy được khí áp toàn thân hắn đang thấp xuống.
“… Nàng bị thương rồi?” Thanh âm lạnh lùng giống như mùa đông lạnh lẽo, con sói này hoàn toàn quên mất mình vừa rồi làm chuyện sai trái lo sợ tiểu phu nhận tức giận, trong giọng nói không giấu được lo lắng và tự trách.
Nàng vừa rời khỏi hắn trong một thời gian ngắn như vậy mà đã bị thương.
Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy không có gì to tát, nàng bước vào cúi người nhặt cái bát gỗ đã vỡ nát, lại bỏ thêm một ít củi đốt vào trong bếp, nghĩ một chút, mới kể lại chuyện hôm nay gặp Khanh Như Ý nói với Sói xám tiên sinh.
Ai biết khi nàng nói xong, con sói kia thần sắc không những không hòa hoãn, biểu cảm ngược lại càng đáng sợ, đuôi mắt hẹp dài ẩn chứa cảm xúc u ám, “Nàng bị thương rồi?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Đầu ngón tay xoa xoa bên gò má có chút đau, Nguyễn Thu Thu chạm vào vết thương trên mặt, “Ta không sao, trên mặt chỉ là bị thương nhẹ.” Thật ra trên cánh tay và chân cũng có vài vết bầm nhẹ và bong gân trong lúc né tránh, nhưng không nghiêm trọng, nó chỉ khiến nàng tạm thời không thể cử động được.
Nàng siết chặt cánh tay đau nhức của mình: “Không biết Khanh Như Ý và Mạc gia gia trước đây là mối quan hệ gì, hy vọng lần này chỉ là một tai nạn.”
Nghe thấy hai từ “tai nạn”, đôi tai nhọn của Uyên Quyết cong lại đè thấp xuống, lòng bàn tay nắm chặt.
Hoặc có lẽ, đây không phải là một tai nạn.
Từ khi hắn chỉ là một con sói nhỏ, rất dễ dàng bị ma vật và dã thú tấn công.
Trước đợt thú triều bị tấn công gần chết này, huyết mạch ma tộc trong cơ thể hắn vẫn chưa hề thức tỉnh, điều này khiến hắn lầm tưởng rằng hắn chỉ là bị nguyền rủa.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn dễ dàng bị tấn công như thế hoàn toàn là vì máu thịt của hắn là liều thuốc bổ tuyệt vời cho những con ma vật kia.
Lần này tiểu phu nhân bị thương rất có thể là do hắn.
Nàng ở với hắn lâu rồi, nên mới bị tấn công.
May mắn thay hiện giờ Nguyễn Thu Thu không biết Sói xám tiên sinh đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà phàn nàn: Nếu là bởi vì ở cùng hắn quá lâu rồi nên mới bị tấn công, vậy là bị ma khí bám vào người sao?
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy lỗ tai hắn rủ xuống, từ trong đáy lòng thầm đoán được hắn đang đau lòng mình, khóe môi hơi nhếch lên, quyết định chuyển hướng chủ đề nhàm chán này, “À…”
“Phu quân.”
“Quần áo có vừa không?”
Nguyễn Thu Thu hai mắt sáng ngời, không có bất kỳ cảm giác bị hắn liên lụy, nhìn vùng da thịt rộng lớn lộ ra của con sói nào đó, có chút xấu hổ, “Mặc như vậy có bị… lạnh không?”
Uyên Quyết: “…”
Hắn lúc này mới để ý đến bộ dạng hiện tại của mình, giả vờ bình tĩnh buộc lại dây da thú được thiết kế trên áo choàng, lông mày thâm thúy rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, Nguyễn Thu Thu mới nghe thấy hắn trả lời, “Quần áo, là cho ta sao?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng quả thật không nghĩ đến Uyên Quyết sẽ hỏi vấn đề này.
Nhưng khi nghe con sói đó hỏi câu này, lại cảm thấy có chút xấu hổ, Nguyễn Thu Thu có chút ngập ngừng trả lời, “… Đúng, đúng vậy.”
Tai của Uyên Quyết nóng ran, trái tim lan tỏa cảm giác nói không nên lời, vì để khiến bản thân tỏ ra thận trọng và lịch thiệp trước tiểu phu nhân, con sói nào đó đã vui mừng đến mức chiếc đuôi ẩn dưới chiếc chăn da thú đang khẽ cuộn lại, còn giả bộ nhàn nhạt nói, “Cảm ơn.”
Nguyễn Thu Thu: “…Không, không có gì.”
Nàng trả lời xong mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
Con sói này chẳng lẽ không biết quần áo là làm cho hắn sao? Vậy hắn tại sao lại… muốn mặc?
Chẳng lẽ…
Là lạnh?
Là lạnh nhưng lại xấu hổ khi nói ra sao?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nghĩ rằng mình có thể hiểu được thận trọng của con sói nào đó, Nguyễn Thu Thu vui vẻ cho thêm củi vào bếp.
Nàng liếc nhìn ba quả trứng trên bàn đá, nghĩ đến thịt trâu rừng trong nhà còn rất nhiều, cong miệng nói, “Tối nay, ăn thịt trâu và bánh ngọt nhé?”
Về vấn đề ăn gì cho bữa tối, mặc dù để tiết kiệm thức ăn, Sói xám tiên sinh bụng đói kêu vang lâu rồi không được ăn no biểu lộ hắn không đói.
Nhưng rất tiếc, tiểu phu nhân của hắn không nghe theo ý kiến của hắn, đã nấu rất nhiều thịt, khi rời khỏi sơn động để dọn dẹp còn dùng giọng điệu quấy rối nói, “Nhiều thịt vậy ăn không hết thì quá lãng phí rồi, nếu có ông Bụt ở đây thì tốt, hắn nhất định sẽ ăn hết.”
Thế là khi Nguyễn Thu Thu trở lại, thịt đã bị chàng sói nào đó ăn hết sạch.
Nhìn nồi đá sạch gần như không còn một giọt, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt Sói xám tiên sinh đã hồng hào hơn trước, Nguyễn Thu Thu nở một nụ cười tinh nghịch.
Xem ra Sói xám tiên sinh thật có sức ăn, cứ thế này thì lương thực dự trữ trong nhà cũng chỉ có thể chèo chống được nửa tháng, nàng vẫn là phải cố gắng đi săn mới được.
Có lẽ, nàng có thể phát huy sức mạnh chữa trị của mình để đối thức ăn với những con gấu của bộ lạc Đông Hùng.
Nàng vốn định hỏi Mạc gia gia về bộ lạc Đông Hùng, nhưng bị Khanh Như Ý cắt ngang nên quên mất.
Nhưng…
Ánh mắt rơi vào đôi mắt của Sói xám tiên sinh được phản chiếu bởi ánh sáng trong hang đang lấp lánh như ánh sao dịu nhẹ, Nguyễn Thu Thu do dự một chút, hỏi: “Phu quân, ngươi biết bộ lạc Đông Hùng ở đâu không?”
Uyên Quyết dừng một chút, khan giọng nói: “Ừm.”
Đôi mi đen của hắn run lên, “Nàng muốn đi?”
Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, lại lắc đầu, “Cũng không phải, lúc trước ở trong rừng, ta đụng phải hai con gấu yêu đến bộ lạc Viêm Lang để đổi thảo dược.”
“Bọn họ không đổi được, ta là hệ thủy biến dị, có thể dễ dàng trao đổi với bọn họ.”
Nguyễn Thu Thu nói: “Thức ăn và muối trong nhà không đủ, da thú cũng cần phải thay, còn cần thêm nhiều linh thạch…”
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, từng chữ từng câu, đều đang tính toán cho tương lai của bọn họ, giống như dòng điện ấm áp, từng chút từng chút gõ vào trái tim ấm áp của Uyên Quyết, khiến hắn mềm lòng.
“Không quá xa, phía Tây Bắc, băng qua hai ngọn núi, là đến.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Đây còn chưa tính là xa, nàng muốn đi đến chẳng phải là cần một hai ngày, lại thêm trở về, cũng ba bốn ngày.
Yêu thức cạn kiệt, Sói xám tiên sinh đã không nhìn thấy phản ứng của tiểu phu nhân, đợi vài giây, không đợi được câu trả lời của tiểu phu nhân, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, lấy hết dũng khí nói, “Nếu nàng muốn đi, đợi ngày kia, ta dắt nàng đi.”
Hiện tại gân mạch của hắn gần như đã lành, cho dù tay chân bị gãy và mắt cũng không thể hồi phục được, vẫn chưa thể tìm thấy cách để khiến yêu hạch và ma hạch cùng tồn tại hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng, nàng rất nhẹ, hắn cõng được.
Trong rừng có rất nhiều nguy hiểm, có hắn ở đây, nàng không cần phải lo lắng.
Sói xám tiên sinh có chút xấu hổ
Những con sói khác hắn không biết, nhưng hắn là một con sói rất có nguyên tắc, chưa bao giờ để bất cứ người nào ngồi trên lưng mình. Có một phong tục cổ xưa, khi một con yêu đực hỏi nhân tộc mà hắn thích là nàng có muốn cưỡi trên lưng mình không, chính là tín hiệu của sự tán tỉnh.
Vì vậy Sói xám tiên sinh không biết từ đâu nghe được những phép tắc lộn xộn đó, sau khi nói xong câu này, rất hồi hộp chờ đợi phản hồi của Nguyễn Thu Thu.
Hắn không biết, tiểu phu nhân của hắn không biết những phép tắc này, cũng không hiểu đây là tín hiệu của sự tán tỉnh. Nguyễn Thu Thu nghe thấy con sói cần phải nghỉ ngơi thật tốt này lại nói sẽ đưa mình đi, lập tức lắc đầu, “… Không cần đâu, không đi cũng không sao.”
Nàng thật không dễ dàng gì mới chăm sóc hắn tốt lên một chút, cũng thực sự không muốn nhìn thấy hắn bị thương, mặc dù nàng muốn giao dịch với bộ lạc Đông Hùng, nhưng con sói của nàng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng…
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy biểu cảm của con sói nào đó dường như lại lần nữa trở nên ủ rũ, nghĩ đến bộ dạng sói con của Sói xám tiên sinh khi họ lần đầu tiên gặp mặt, thầm định đợi con sói ngủ say một lần nữa nhất định phải chộp lấy cái đuôi lớn mượt lông của hắn sờ cho đã ghiền.
Lâu lắm rồi nàng mới được thoải mái nằm lên giường như vậy, tận hưởng cảm giác mềm mượt như lông.
Mà một con sói nào đó, sau khi bị từ chối lời tán tỉnh đầu tiên, thất vọng quyết định đêm nay đợi tiểu phu nhân ngủ quên, sẽ thầm ôm nàng, sau đó chạm vào khuôn mặt nhẵn bóng của nàng giống như một con sói ngốc nghếch.
Hắn rất muốn, rất muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng của nàng, rất muốn hôn nàng.
Hắn không quên Khanh Như Ý đã làm tổn thương nàng, hắn thù rất dai, phàm là tất cả những yêu đã làm tổn thương nàng, đều bị hắn ghi tạc trong lòng, ẩn núp chờ đợi.
Một người một sói đều định đợi đối phương ngủ say, làm chút việc trái với lương tâm, ở chung với nhau vẫn dễ dàng e thẹn như trước, nhưng lại cố gắng phối hợp với đối phương, chật vật chờ đợi màn đêm buông xuống.
Sau khi hoàn thành một mục sắp xếp cuối cùng của ngày hôm nay – sau khi tu luyện.
Một người một sói cuối cùng mới “dự định” đi ngủ.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi tai đầy lông linh hoạt đang run rẩy của Sói xám tiên sinh, tay gần như ngứa ngáy không chịu được.
Nàng có vẻ rất bình tĩnh, sau khi xác nhận rằng “cửa” bên ngoài đã được chặn bằng những khối gỗ, những dã thú bình thường không thể vào được, mới trở lại bên trong phòng ngủ, nhìn mặt mày đen nhánh của Sói xám tiên sinh, đang do dự.
Đã thấy con sói kia khẽ mở mắt, có vẻ thản nhiên nói, “Đi ngủ sao?”