• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot (Full) Tổ Thần Chí Tôn (2 Viewers)

  • Chương 151-155

Chương 151 Đại quân tiếp cận (2)

Ánh mắt Lưu Huân quét qua một đám Diệp gia tộc nhân, lại từ trên thân bọn người Diệp Thương Huyền xẹt qua, lông mày chau lên, những Diệp gia tộc nhân này đang đối mặt Hắc giáp vệ đằng đằng sát khí, lại không có mấy người mặt lộ vẻ sợ hãi, một đám tay xách trường đao vũ khí, vẻ mặt bi tráng, bộ dạng thấy chết không sờn.

Hắn trải qua rất nhiều cuộc chiến, tiêu diệt gia tộc cũng là đếm không hết, ở lúc đối mặt Hắc Giáp Quân, một đám hoặc là thảm thanh khóc thét, hoặc là bị làm cho sợ đến hồn bất phụ thể, không có một người nào, không có một gia tộc nào dám trực diện Hắc Giáp Quân như thế!

Khó trách Vân gia bảo sẽ bại!

Vân gia bảo thảm bại là có nguyên nhân!

Trong lòng Lưu Huân không khỏi phiền não, nhìn thoáng qua Diệp Chiến Thiên nơi xa, ban đầu ở đại sảnh Quận Vương phủ, Diệp Chiến Thiên ngay trước mặt rất nhiều người, tại chỗ quỳ xuống, cầu ban thưởng Đoạn Tục Đan, cũng nói nếu như hắn nguyện ý đem Đoạn Tục Đan tặng cho Diệp gia bảo, Diệp gia bảo đem cả tộc Vân phục, lúc ấy bị hắn cự tuyệt, Diệp Chiến Thiên cũng bị hắn trước mặt mọi người nhục nhã, đánh ra Quận Vương phủ, hiện tại hắn có chút hối hận, nếu có thể để cho một đám tộc nhân như vậy thuần phục, bỏ qua một viên Đoạn Tục Đan lại tính là cái gì, bất quá thế giới này không có bán thuốc hối hận, hối hận cũng vô dụng.

- Mọi người Diệp gia bảo nghe!

Lưu Huân ghìm chặt cương ngựa, tay phải giơ lên trường kích, quát lên.

- Hôm nay Bổn vương không muốn đại khai sát giới, nếu như các ngươi nghe theo Bổn vương hiệu lệnh, quy thuận Bổn vương, Bổn vương bảo đảm không giết một người Diệp gia bảo các ngươi, ngược lại, nếu như các ngươi dám phản kháng, vậy Bổn vương cũng không tiếc thủ đoạn sắt máu đem bọn ngươi diệt tộc!

Ánh mắt Lưu Huân âm trầm từ trên thân mọi người Diệp gia bảo quét qua, một đám Diệp gia tộc nhân cảm nhận được thập giai cao thủ uy áp, cơ hồ không thở nổi, bất quá bọn hắn phần lớn người vẫn ngẩng lên đầu, tràn đầy quật cường cùng không cam lòng, vận chuyển huyền khí tới chống lại.

- Lưu Huân, cần gì ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy, muốn chiến liền chiến, Diệp gia bảo ta không có một người nào, không có một cái nào là bọn hèn nhát!

Diệp Chiến Thiên hai mắt trợn lên, cùng đám người Diệp Thương Huyền đứng ở phía trước mọi người Diệp gia tộc, hôm nay bọn họ đã ôm quyết tâm hẳn phải chết.

Diệp gia bảo cùng Đông Lâm Quận Vương phủ thực lực xê xích quá cách xa , trừ Lưu Huânra, Lưu Kham đã là thập giai trung kỳ cao thủ, cộng thêm Đông Lâm Quận Vương phủ cao thủ cùng với Hắc giáp vệ, nếu đánh nhau, người Diệp gia tộc hữu tử vô sanh!

- Loại chuyện tuyệt nhân dòng họ này, Bổn vương cũng không nguyện ý làm, nếu các ngươi đầu nhập vào Đông Lâm Quận Vương phủ ta, Bổn vương niệm tình các ngươi tu vi không dễ, có thể tha các ngươi một con đường sống, hơn nữa cho mỗi người các ngươi một mảnh tiền trình thật tốt, Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên, đừng vội cô phụ ý tốt của Bổn vương.

Lưu Huân đưa tay phải ra, lòng bàn tay bày đặt một ít đan dược màu đen.

- Các ngươi mỗi người ăn một viên đan dược, ta bảo đảm Diệp gia bảo các ngươi bình yên vô sự!

Đan dược màu đen này, chính là đan dược mà Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân khống chế Hắc giáp vệ!

- Lưu Huân, cho Diệp gia bảo chúng ta làm tay sai của ngươi, đây tuyệt đối không thể nào, ngươi không nên si tâm vọng tưởng!

Diệp Chiến Thiên giận đến cả người phát run, một khi ăn đan dược kia, mỗi cách một tháng phải từ nơi Lưu Huân cầm một viên giải dược, nếu không sống không bằng chết, không biết cách điều chế đan dược, vậy cũng chỉ có Dược tôn mới có thể phối trí ra giải dược, dĩ nhiên cũng chỉ là có thể có mà thôi!

Sắc mặt Lưu Huân lạnh lẻo, nặng nề hừ lạnh một tiếng nói:

- Đừng cho mặt không biết xấu hổ, Bổn vương kiên nhẫn có hạn, sống hay là chết, chính các ngươi lựa chọn!

Lưu Kham thế mới biết Lưu Huân tính toán, không giết người Diệp gia bảo, đem người Diệp gia bảo khống chế lại, cũng chưa hẳn không thể, nếu quả thật có siêu cấp cường giả ra mặt vì Diệp gia bảo, đến lúc đó đỉnh đầu có con tin, siêu cấp cường giả kia cũng không thoáng cái vạch mặt, trì hoãn mấy ngày liền có đầy đủ thời gian để cho Khâu Anh mời được Minh Võ đại đế ra mặt.

- Diệp gia tộc nhân ta không có một người nào, không có một cái nào sợ chết, ngươi không cần phí nhiều tâm cơ như vậy.

Diệp Thương Huyền lạnh lùng thốt, ngưng tụ lên huyền khí trong cơ thể, hắn cất dấu thực lực, một khi khai chiến, nếu có thể thừa dịp Lưu Huân chưa chuẩn bị, đem Lưu Huân đánh chết, tình huống kia có lẽ sẽ có chuyển cơ.

- Ta không tin, Diệp gia bảo này thật cũng không sợ chết, tất cả người Diệp gia bảo nghe cho ta, nếu có người đi tới ăn đan dược trong tay của ta, Bổn vương bảo vệ hắn không chết, tương lai đi theo Bổn vương cẩm y vinh hoa, không ăn đan dược, các ngươi biết hậu quả, một khi Hắc giáp vệ đại khai sát giới, Diệp gia bảo không có một ngọn cỏ!

Ánh mắt Lưu Huân quét qua tất cả Diệp gia tộc nhân, đưa tay phải ra.

- Nếu có người nguyện ý làm tay sai của Lưu Huân, Diệp Thương Huyền ta tuyệt không ngăn trở, bất quá ăn đan dược kia, liền bị Diệp gia ta trục xuất nguyên quán, không còn là người Diệp gia ta, liệt tổ liệt tông ở trên cao, Diệp gia ta không cần loại nhu nhược như vậy!

Diệp Thương Huyền thấy Lưu Huân hiếp bức một đám tộc nhân, cũng là khí giận lên tiếng.

Một giây, hai giây, ba giây. . . . .

Hắc giáp vệ khôi giáp trường thương sáng như tuyết, bắn ra hàn quang từ trên mặt chút ít Diệp gia tộc nhân này hiện lên, mặc dù có một số người ở dưới tử vong uy hiếp có một tia xúc động dao động, nhưng mà cuối cùng, bọn họ vẫn là lựa chọn cùng dòng họ đứng chung một chỗ. Nơi này có thê tử con cái bọn họ, nếu bọn họ lùi bước hoặc là tiến lên một bước, sẽ bị tất cả tộc nhân phỉ nhổ, sau khi chết linh hồn cũng không thể nghỉ ngơi!

Trước đây Diệp gia bảo đã trải qua nhiều tai nạn như vậy, những thứ nghi ngờ có dị tâm kia, cũng thật sớm liền hướng Diệp gia tộc trưởng chào từ giả rời đi, đi đến chỗ khác, còn dư lại, đều nguyện ý chết ở Diệp gia bảo!

Nhiều Diệp gia tộc nhân như vậy, lại không có một người tiến lên, sắc mặt Lưu Huân càng ngày càng khó coi.

Thấy những tộc nhân dễ thân khả kính này, Diệp Chiến Thiên hốc mắt đỏ lên, hắng giọng cười to, hào khí can vân:

- Hôm nay Diệp Chiến Thiên ta cho dù chết trận ở Diệp gia bảo, cũng coi như chết có ý nghĩa!

Những năm này, hắn vì gia tộc phát triển dốc hết tâm huyết, có một đám tộc nhân như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, chính mình giao ra vất vả cực nhọc cũng là đáng giá, nhân sinh như thế, còn có đòi hỏi gì?

Nghe được Diệp Chiến Thiên nói, Lưu Huân rất nhanh siết quả đấm, cả giận nói:

- Một đám không tán thưởng! Hắc giáp vệ tướng sĩ nghe lệnh, bắt giữ tất cả Diệp gia tộc nhân!

Hắc giáp vệ phần phật xông tới, khôi giáp tối như mực, tản ra uy thế khiếp người.

- Giết!

Mọi người Diệp gia tộc cũng phát ra rống giận trầm thấp, hướng Hắc giáp vệ xông tới.
Chương 152 Có chết không hối

Lúc này là một trận đánh cuối cùng của Diệp gia, bọn họ nguyện ý dùng máu tươi đúc tấm thổ địa sinh dưỡng bọn họ này!

Có chết không hối!

Một cuộc hỗn chiến bắt đầu, rầm rầm rầm, song phương việc binh đao gặp nhau, khắp nơi đều là tiếng chém giết.

Thực lực xê xích quá cách xa rồi, trong Diệp gia tộc nhân mặc dù có khôngít cao thủ, nhưng mà bọn hắn đối mặt là một đám Hắc giáp vệ trang bị đến tận răng kinh nghiệm chiến trận!

Diệp Mông giận quát một tiếng,một quyền hướng một Hắc giáp vệ oanh đánh tới, thình thịch một tiếng, áo giáp trên người Hắc giáp vệ bị oanh ra một dấu quyền, nhưng Hắc giáp vệ này chẳng qua là lảo đảo lui mấy bước, cũng không có bị quá nhiềuthương tổn, rất nhanh, bên cạnh mấy Hắc giáp vệ khác lập tức hướng DiệpMông xông tới.

- Khôi giáp thật chắc chắn!

Sắc mặt DiệpMông biến hóa, hắn đã là cấp tám cường giả, nhưng mà dưới một quyền, vẫn không cách nào oanh phá huyền thiết chế tạo khôi giáp này.

Diệp Mông còn như thế, tộc nhân còn lại lại càng không chịu nổi.

Thình thịch một tiếng, Diệp Bình bị một quyền đánh trúng bụng, phun ra mộtngụm máu tươi, ngã trên mặt đất, một Hắc giáp vệ một cước dậm ở trên đầu của hắn, máu tươi văng khắp nơi, Diệp Bình càng không ngừng giãy dụa,sau lưng lại bị đánh một gậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

- Diệp Bình!

Con mắt Diệp Mông muốn nứt, đón một đoàn Hắc giáp vệ hướng bên Diệp Bình kia phóng đi.

Thình thịch một tiếng, cán thương một Hắc giáp vệ nện ở trên lưng Diệp Mông,xương trên lưng Diệp Mông tựa như hé ra, hắn đang chuẩn bị xoay ngườilại công kích Hắc giáp vệ kia, bị cán thương rút trên đầu gối chân phải, chân phải khẽ cong, thiếu chút nữa quỳ xuống.

- Diệp gia ta... không có tộc nhân quỳ chết!

Diệp Mông trợn mắt tròn xoe, giống như dã thú tức giận, cắn răng đứng lên,một cái Băng lôi chưởng trào ra, đem một Hắc giáp vệ một quyền oanh bayra ngoài.

Thình thịch, cán thương của Hắc giáp vệ quất vào nganghông Diệp Mông, Diệp Mông oa phun ra một ngụm máu tươi, ngã văng rangoài.

Cán thương của Hắc giáp vệ, cũng là dùng huyền thiết chếtạo, một kích kia, coi như là Diệp Mông tiến vào cấp tám, cũng là ngăncản không nổi.

Diệp Bằng bị một cao thủ của Đông Lâm Quận Vươngphủ một quyền oanh kích ở bụng, đan điền thiếu chút nữa bể tan tành, ngũ tạng lệch vị trí, ngã trên mặt đất.

Lần lượt Diệp gia tộc nhân bị thương té xuống.

Diệp Chiến Long, Diệp Chiến Hùng một đám cấp chín cao thủ nhìn đến hậu bốigia tộc rối rít té xuống, giống như hùng sư tức giận, đem Hắc giáp vệlần lượt đánh bay, nhưng mà đợi đợi bọn hắn, là càng nhiều Hắc giáp vệ,những Hắc giáp vệ này kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trước kia ở trênchiến trường, không biết có bao nhiêu cấp chín cao thủ bị bọn họ sinhsôi kéo chết!

Vòng vây càng lui càng nhỏ.

Một mặt khác,Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo cũng là gào thét liên tục, mặcdù bọn chúng có thực lực cấp chín đỉnh phong, nhưng mà Hắc giáp vệ vâycông bọn chúng nhiều lắm, chừng trên trăm, kết thành chiến trận, mủithương sắc bén đối mặt với bọn chúng.

Phốc phốc phốc, một cây trường thương sắc bén đâm vào thân thể Huyền ThiênXích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báobị mấy chục huyền thiết trường thương sinh sôi đinh trên mặt đất, máutươi chảy đầy đất, phát ra thấp giọng nức nở.

- Không nên giết hai con yêu thú, bắt bọn nó lại, nhốt vào lồng sắt!

Lưu Huân quát lên, hắn muốn nhìn xem, Diệp gia bảo rốt cuộc là dùng loạiphương pháp nào thuần phục hai con yêu thú này, hai con yêu thú này tạisao phải nghe lời như thế.

Hắc giáp vệ tiến thối có trậ tự, độngtác quyết đoán tàn nhẫn, tuyệt không ướt át bẩn thỉu, hơn nữa am hiểuquần chiến, nhanh chóng đánh bại Diệp gia tộc nhân kém hơn, sau đó vâyquanh một đám cấp chín cao thủ Diệp gia bảo, bắt đầu triển khai đánhgiằng co, hao tổn thực lực cấp chín cao thủ.

- Lưu Huân, Diệp gia bảo ta cho dù chết tới người cuối cùng, cũng muốn đem ngươi chém giết!

Diệp Thương Huyền vốn muốn bằng thực lực cấp chín đỉnh phong, tiến tới gầnLưu Huân, lại đột nhiên dữ dội lên, dùng thập giai huyền khí đem LưuHuân nhất cử đánh chết, nhưng nhìn đến tộc nhân lần lượt té xuống, mìnhlại bị Hắc giáp vệ kéo thoát thân không ra, rốt cục nhịn không được, vận chuyển lên thập giai huyền khí, nổi giận dựng lên.

- Muốn giết ta, phải xem ngươi có bổn sự kia hay không!

Lưu Huân mi mao nhất thiêu, thấy Diệp Thương Huyền giống như mãnh hổ đánhtới, trong lòng vừa động, mấy ngày không thấy, Diệp Thương Huyền này lại tấn chức thành thập giai cường giả, đồng dạng là thập giai sơ kỳ cườnggiả, cũng có phân chia mạnh yếu, Lưu Huân tiến vào thập giai sơ kỳ thờigian lâu, tu vi vững chắc hơn, thấy Diệp Thương Huyền đánh tới, khẽ quát một tiếng,

- Tới tốt!

Một cái thiết quyền trào ra.

Oanh một tiếng nổ, hai người đối một chiêu.

Thớt ngựa phía dưới Lưu Huân không chịu nổi lực lượng lớn như vậy, tê minhmột tiếng té trên mặt đất, Lưu Huân rơi xuống mặt đất, có chút chật vật, Diệp Thương Huyền thì là cả người ngửa mặt bay ra ngoài.

Diệp gia bảo Lôi Minh Nội Kính cao như vậy?

Lưu Kham quét nhìn toàn trường, Diệp gia bảo chống cự vô cùng kịch liệt,nhất là đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Chiến Long, Đông Lâm Quận Vương phủ nuôi cao thủ, lại cũng không phải là đối thủ đám người Diệp ChiếnThiên, một gia tộc nho nhỏ lại có thực lực bực này, khó trách sẽ làm Lưu Huân đứng ngồi không yên!

Hắn chợt đạp một cái, từ trên lưng ngựa bắn lên, một cước quét về phía Diệp Thương Huyền.

Diệp Thương Huyền cảm giác được cước phong bén nhọn đập vào mặt, vội vàngdùng hai tay chống đỡ, cảm giác được cước phong tập tới, trong lòng sợhãi cả kinh, thập giai trung kỳ cường giả!

Thình thịch một tiếng, Diệp Thương Huyền hộ thể cương khí bị một cước đánh tan, cả người bayrớt ra ngoài, đụng sụp ba mặt tường gạch, phun ra một ngụm máu tươi, một cước này đem huyền khí trong cơ thể hắn hoàn toàn đánh tan, trong cơthể đã không cách nào ngưng tụ ra một tia huyền khí, ánh mắt một mảnhxám xịt.

Lưu Kham đánh ra vài chưởng phong, thình thịch thìnhthịch, đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Chiến Long cũng bị một chưởngoanh phi.

Diệp Chiến Thiên miễn cưỡng đứng vững, huyền khí trongcơ thể giải tán, lục phủ ngũ tạng lệch vị trí bình thường, thập giaitrung kỳ cường giả, cho dù chỉ là một tia chưởng phong, cũng là lợi hạinhư thế.

Hắn mới vừa vặn đứng lại, trường mâu sắc bén của mấy Hắc Giáp Quân đã gác ở trên cổ của hắn.

Ngắm nhìn bốn phía, cả Diệp gia bảo đã là một mảnh hỗn độn.

Hạ Địa Quỳnh Lâu, Diệp Vân dùng Vân hồn cẩn thận tránh né người ba đạitông môn, để cho Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu mang theo mình một đường phi hành, trong tầng 2 Hạ Địa Quỳnh Lâu tìm hai ngày, lúc này mới tìm đượcmột lối đi đi thông tầng 1 Hạ Địa Quỳnh Lâu, lên tầng một Hạ Địa QuỳnhLâu, Diệp Vân lại bắt đầu tìm kiếm cửa ra vào Hạ Địa Quỳnh Lâu.

Người khác phải năm mươi năm mới có thể đến Hạ Địa Quỳnh Lâu một lần, mà Diệp Vân, bởi vì có Thiên Nguyên tiền bối cho phép, sau này có thể thườngtới, cho nên không cần nóng lòng nhất thời.
Chương 153 Làm nhục (1)

Rời đi Diệp gia bảo nhiều ngày như vậy, đoán chừng thúc công, phụ thân cũng muốn nhớ mình.

Đột phá thập giai, lại thu phục được nhiều yêu thú như vậy, nếu như lần nữa đụng phải Khâu Anh, cũng sẽ không như lúc trước chật vật như vậy rồi,nhất định có thể đem Khâu Anh đánh một trận!

Diệp Vân cho rằng mình rời đi Diệp gia bảo chỉ là hơn mười ngày mà thôi, nhưng trên thực tế đã qua gần nửa tháng.

Tầng một Hạ Địa Quỳnh Lâu khắp nơi đều là thạch lâm đứng sừng sững, rấtnhiều địa phương bị cài đặt cấm chế, một đám cấm chế trong lúc đó chỉ có một mảnh đường nhỏ dài hẹp thông qua, Diệp Vân chỉ có thể căn cứ Vânhồn trí nhớ, tìm kiếm lộ khẩu rời đi.

Vân hồn quét qua, tầng một Hạ Địa Quỳnh Lâu khắp nơi đều là thi thể nhân loại cường giả cùng yêuthú, có thể thấy được Hạ Địa Quỳnh Lâu mở ra, chết bao nhiêu người.

Diệp Vân nhìn qua, chẳng qua là một góc của băng sơn mà thôi, cái gọi làđiểu vì thực mà vong, người vì tài mà chết, này cũng có thể hiểu, bấtquá phần lớn cường giả tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, sợ rằng cũng là thấtvọng mà quay về, chân chính tìm được bảo bối, cũng chỉ là số ít.

Diệp Vân từ Hạ Địa Quỳnh Lâu đi ra ngoài, đã là ba ngày sau đó rồi, đạikhái còn phải một ngày, mới có thể chạy về Diệp gia bảo.

Hô hấpkhông khí bên ngoài, cảm giác được những yêu vật kia đã cách mình đi xa, Diệp Vân nhất thời có một loại dễ dàng khoái trá, rốt cục rời đi địaphương quỷ quái kia rồi, trong lòng đột nhiên có một chút cấp bách,muốn trở lại Diệp gia bảo.

Diệp Vân hiểu được, đây là một loại quyến luyến mãnh liệt, mình có chút nhớ nhà.

Nghĩ tới thúc công cùng phụ thân, nghĩ tới Nhu nhi, nghĩ tới đại ca Nhị caNhị thúc Tam thúc, còn có rất nhiều rất nhiều Diệp gia tộc nhân.

- Diệp Vân ta trở về rồi!

Diệp Vân không nhịn được vui vẻ huýt sáo một tiếng, hắn khẩn cấp mà muốncùng phụ thân, thúc công chia xẻ một chút thành tựu của mình.

Thấy bộ dạng Diệp Vân, A Ly mấp máy miệng, làm như cười một chút, lại nghĩtới điều gì, có mấy phần ảm nhiên. Diệp Vân có thể trở về nhà, nhưngnhà nó đã không có .

- A Ly, không nên khổ sở, sau này Diệp gia bảo cũng là nhà của ngươi.

Diệp Vân sờ sờ đầu A Ly, an ủi A Ly nói.

Xèo xèo.

A Ly giống như là đáp một tiếng.

Sau một lúc lâu, Tuyết Ngân Điêu, Phong Hành Bạch Viên, Xích Kim Khuyển tất cả cũng đi theo, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu ở trên cao càng không ngừng quanh quẩn.

Nhìn năm con thập giai yêu thú phía sau, nghĩ nghĩ,mình đã tấn chức thập giai, trở thành thập giai cường giả, trong ánh mắt Diệp Vân toả sáng Vân thái hưng phấn, oán hận mà nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, Đông Lâm quận sẽ phải do Diệp gia bảo định đoạt, nếu Đông Lâm Quận Vương phủ dám phóng một cái rắm, liền đánh gảy răng hắn!

ĐôngLâm quận bất kỳ một gia tộc nào, nhìn thấy bất kỳ một con nào trongTuyết Ngân Điêu, Phong Hành Bạch Viên, Xích Kim Khuyển, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu năm chỉ thập giai yêu thú này, đoán chừng cũng sẽ bị dọa đếntè ra quần!

Đang suy nghĩ, chỉ thấy nơi xa một cái bóng đen cựckỳ nhanh hướng Diệp Vân chạy tới, Vân hồn Diệp Vân vừa động, khẽ mỉmcười, là con linh miêu kia.

Diệp Vân tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu,chỉ thập giai linh miêu kia dưỡng tốt thương thế liền ngày đêm ngồi chổm hổm chờ ở phụ cận lối ra Hạ Địa Quỳnh Lâu, vẫn đợi Diệp Vân xuất hiện!

Linh miêu trải qua trận chiến lúc trước ấy, cộng thêm ăn một quả yêu đan,thực lực có điều tăng lên, so với Khâu Anh cũng không kém chút nào.

Sáu con thập giai yêu thú, so sánh với sáu thập giai đỉnh phong nhân loại cường giả còn muốn cường đại hơn nhiều!

Không biết bọn người thúc công, phụ thân nhìn thấy những yêu thú này, sẽhưng phấn thành cái dạng gì, sau này còn ai dám khi dễ Diệp gia bảo ?

Đại bộ đội hạo hạo đãng đãng một đường bước đi, yêu thú, nhân loại hoạtđộng phụ cận rối rít sợ hãi, trừ khi là ba đại tông môn Tôn cấp cườnggiả còn có Sư cấp Huyền thú, yêu thú, người nào cũng dây không nổi DiệpVân ?

Vừa nghĩ tới phải trở về Diệp gia bảo rồi, cước bộ củaDiệp Vân cũng không khỏi nhẹ nhàng vài phần, hận không thể chắp cánhbay về.

Diệp gia bảo.

Hắc giáp vệ đã hoàn toàn tiếp quảnDiệp gia bảo, mười bước một tốp, nhiều đội Hắc giáp vệ võ trang đầy đủnơi nơi tuần tra, phía ngoài Diệp gia bảo lại càng có đại lượng quân đội Đông Lâm Quận Vương phủ trú đóng, đề phòng sâm nghiêm.

Trên Diễn võ trường, trên thân, trên tay, trên chân bọn người Diệp Thương Huyền,Diệp Chiến Thiên đều bị khóa xiềng xích trầm trọng, xương quai hai vaibị khóa sắt khóa lại, không cách nào cô đọng huyền khí, bọn họ tinh Vân uể oải không phấn chấn, trên người tất cả đều là vết máu, chật vậtkhông chịu nổi, Diệp Mông, Diệp Bằng, Diệp Mục một đám tộc nhân tu vihơi thấp, trên người cũng mang gông xiềng trầm trọng, ngay cả phụ nữ vàtrẻ em, tất cả cũng bị bắt tới cùng nhau.

Bọn họ đã bị nhốt mấyngày, trong khoảng thời gian này Lưu Huân để cho thủ hạ chỉ cung cấp cho bọn hắn chút ít thức ăn, miễn cưỡng bảo đảm bọn họ không bị chết đói.

Mấy ngày qua, vẫn không có bất kỳ cường giả vì Diệp gia bảo ra mặt!

- Đứng lên, Vương gia tới, lão gia nầy, nhanh một chút đứng lên cho ta!

Một Hắc giáp vệ đi tới bên cạnh Diệp Thương Huyền, một cước đá vào sau lưng Diệp Thương Huyền.

Diệp Thương Huyền giận trừng mắt liếc Hắc giáp vệ kia.

- Moá, lão gia nầy, làm tù nhân còn dám cứng như thế, đá chết ngươi!

Hắc giáp vệ kia chợt đạp hướng Diệp Thương Huyền, đem Diệp Thương Huyền một cước đạp lật.

Vết thương trên xương hai vai bị tác động, đau đến Diệp Thương Huyền ứa ramồ hôi lạnh, nhưng sửng sốt không có thốt một tiếng, bị khóa xương quai, coi như là thập giai cường giả, vậy cùng người bình thường không khác,đau đớn kia cũng là một chút cũng không phải ít.

- Thúc công!

- Lục thúc!

- Không, liều mạng với các ngươi!

Bên cạnh đám người Diệp Chiến Long, Diệp Mông chợt đứng lên, vọt tới Hắc giáp vệ kia.

Hắc giáp vệ một cái tát đem Diệp Mông phiến bay ra ngoài, khóe miệng DiệpMông hàm máu, tựa như một con yêu thú thị huyết, gắt gao ngó chừng Hắcgiáp vệ kia.

Hắc giáp vệ kia đem Diệp Chiến Long đá bay ra ngoài, quay đầu lại thấy Diệp Mông vẻ mặt sát khí như thế, không kiềm lòngđược lui một bước, thẹn quá thành giận gắt một cái:

- Lão tử ở trên chiến trường giết người vô số, còn có thể sợ ngươi một mao hài tử chưa dứt sữa sao !

Hắn một cước đá Diệp Mông ngả lăn, Hắc giáp vệ kia mặc dù lớn lối, nhưngQuận Vương đã thông báo không cho giết người, hắn hạ thủ cũng không cósử dụng huyền khí.

- Những người Diệp gia bảo này, một đám thật đúng là không sợ chết!

Hắc giáp vệ lầm bầm nói, xoay người rời đi.

Một lát sau, một nhóm hơn mười người Lưu Huân, Lưu Kham đi tới, nhìn lướtqua Diệp gia tộc nhân tản mạn ngồi dưới đất, vẻ mặt có chút âm trầm.

- Vương gia, bất kể đánh bọn họ thế nào, bọn họ cũng là không chịu.

Mấy Hắc giáp vệ đi tới trước người Lưu Huân, có chút áo não nói.

- Một đám phế vật, một ít chuyện này cũng làm không xong!
Chương 154 Làm nhục (2)

Lưu Huân quát mắng một tiếng, mỗi người một cái tát, để cho những Hắc giáp vệ kia lui ra ngoài.

Nhiều ngày như vậy, bất kể hành hạ thế nào, Diệp gia tộc nhân lại không cómột người nào, không có một cái nào khuất phục, điều này làm cho LưuHuân rất buồn bực, lúc trước cố gắng cho một Diệp gia tộc nhân mạnh nhét đan dược, kết quả Diệp gia tộc nhân kia thề chết không từ, thiếu chútnữa đập đầu vào tường tự vận, Lưu Huân chỉ có thể thôi.

Mặc dù hạ đan dược cho những Diệp gia tộc nhân này, sau này những người này vẫnlà tìm chết, phải nghĩ biện pháp áp đảo những người kiệt ngao bất tuầnnày!

Cho tới bây giờ, mặc dù không có siêu cấp cường giả xuấthiện, nhưng muốn đem Diệp gia bảo diệt tộc, Lưu Huân còn không có canđảm này, trong khoảng thời gian này Lưu Huân cướp sạch Diệp gia bảo khố, từ trong bảo khố ra tới một ít tộc điển cùng gia phả Diệp gia, cố gắngtừ đó tìm được một ít đầu mối, hắn càng xem càng do dự.

Diệp gia ở vài ngàn năm trước, là một gia tộc vô cùng khổng lồ, trong tộc cao thủnhiều như mây, cho dù hôm nay xuống dốc rồi, các nơi còn có một chútDiệp gia chi nhánh, thậm chí cùng trung ương đế quốc một cái tông môn có chút lui tới.

Liên tưởng đến Diệp Vân kinh mạch đứt đoạn khônggiải thích được khôi phục, cùng với tu luyện các loại vũ kỹ cao thâm,còn có bí pháp thuần phục yêu thú, muốn nói sau lưng Diệp gia bảo khôngcó chỗ dựa gì, Lưu Huân ngay cả mình cũng có chút không tin.

Vềphần Diệp gia công pháp, Lưu Huân chỉ tìm được Lôi Minh Nội Kính, LôiMinh Nội Kính này vô cùng thấp cấp, để cho hắn căn bản đề không nổi mộtchút hứng thú.

Hiện tại ở loại tình huống này, đã là cỡi hổ khóxuống, nhưng Lưu Huân cũng không phải là người sợ phiền phức, bây giờbiện pháp duy nhất, đó chính là khống chế được những kiệt ngao bất tuầnnày, để cho bọn họ ăn đan dược trong tay mình, cho dù Diệp gia bảo thậtcó chỗ dựa, hắn cũng có thể đem người Diệp gia bảo dùng làm con tin!

- Bổn vương khuyên bảo, các ngươi không nghe, qua nhiều ngày như vậy, các ngươi đám người này vẫn là giống như tảng đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, vậy thì đừng trách Bổn vương không khách khí!

Nhìn những Diệp gia tộc nhân này, Lưu Huân vô cùng căm tức.

Diệp Chiến Thiên gắt một cái đàm nước mang máu, hừ lạnh nói:

- Lưu Huân, ngươi có bản lãnh gì cứ lấy ra đi, nếu Diệp Chiến Thiên ta nhíu mày một chút, chính là bọn hèn nhát!

- Lưu Huân, muốn chém giết muốn róc thịt tùy tiện, muốn Diệp gia chúng ta cúi đầu, cửa cũng không có!

Diệp Thương Huyền giận quát một tiếng.

Bọn họ bây giờ cái gì cũng không sợ, duy nhất lo lắng đúng là Diệp Vânrồi, mỗi người đều cầu nguyện Diệp Vân không nên trở về, chỉ cần DiệpVân ở bên ngoài, Diệp gia liền còn có một chút hy vọng.

- Thật tốt, các ngươi có can đảm.

Lưu Huân u ám cười nói.

- Diệp Thương Huyền, ngươi cũng là một lão già khọm rồi, chết quả thậtkhông có gì, nhưng mà nơi này, còn có một đám Diệp gia tuổi trẻ hậu bối, tiền trình tựa như gấm, ngươi nhẫn tâm để cho bọn họ theo ngươi cùngchết sao?

- Chúng ta thân là con cháu Diệp gia, chết cũng không tiếc, đừng nghĩ cầm chúng ta uy hiếp thúc công!

Đám người Diệp Bằng, Diệp Mục mặc dù mỏi mệt không chịu nổi, lại một đám ngông nghênh leng keng.

Cái thế giới này yêu thú hoành hành, giữa loạn thế không có lúc nào làkhông đối mặt với tử vong uy hiếp, đem tâm tính của bọn họ tôi luyện đến vô cùng kiên cường, bọn họ há lại là hạng người sợ chết!

- Hừ hừ, Diệp Thương Huyền, ngươi thật muốn ép ta sao?

Lưu Huân tức giận, đám người này thật đúng là cứng mềm không ăn.

- Người đâu!

- Có!

Mấy Hắc giáp vệ lập tức đi lên.

- Đem bọn họ treo ngược lên cho ta!

Lưu Huân lộ ra vẻ dử tợn, quát lạnh nói.

- Bản thân ta muốn nhìn, các ngươi có thể thẳng tới khi nào!

Mấy Hắc giáp vệ lao đi tới, đem đám người Diệp Bằng, Diệp Mục, Diệp Môngtoàn bộ áp ở dưới, dẫn tới bên trên một cột gỗ dùng khóa sắt trói lại.

- Hung hăng đánh cho ta!

Lưu Huân giận quát một tiếng.

- Lưu Huân, ngươi có gan hướng về phía chúng ta đi, bọn họ vẫn chỉ là hài tử!

Đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Chiến Long giãy giụa muốn đứng lên, nhưng mà bị Hắc giáp vệ một cước đạp lật.

- Hừ, đây là các ngươi tự tìm, các ngươi người nào nghĩ thông suốt,nguyện ý ăn đan dược ta cho, quy thuận Bổn vương, Bổn vương tự nhiên sẽbỏ qua cho bọn ngươi, nếu không, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu!

Lưu Huân sát khí nghiêm nghị, trong con mắt màu đen có một loại lãnh khốcnói không ra lời, chinh chiến sa trường nhiều năm, tâm của hắn đã sớmcứng rắn như sắt, ở trước lúc đạt tới mục đích, hắn là tuyệt đối sẽkhông bỏ qua!

Diệp Bằng hơn ba mươi Diệp gia trẻ tuổi, bị xếpthành một hàng, buộc chặc ở trên cột gỗ, Hắc giáp vệ đứng trước ngườibọn hắn rút ra một cây trường tiên màu đen, trên những trường tiên nàytất cả đều mang theo gai nhọn hoắc.

Hắc giáp vệ đứng ở trướcngười Diệp Mông chợt đem trường tiên rút đi ra ngoài, a một tiếng quật ở bộ ngực Diệp Mông, trong nháy mắt da tróc thịt bong, máu tươi bayngang.

Diệp Mông buồn bực hừ một tiếng, gương mặt non nớt đau đến cơ hồ bóp méo, cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát, nhưng ngạnh sanh đemđau đớn nuốt xuống bụng, hắn đã hoàn toàn không cách nào cô đọng huyềnkhí, cùng thường nhân không khác, này là hắn tâm chí kiên định, đổi lạingười bình thường đã sớm hôn mê bất tỉnh, hắn sửng sốt bằng vào nhữngnăm này tập võ rèn luyện ra ý chí cố nén.

Ngay sau đó, lại là một roi đánh xuống.

Hai mắt Diệp Mông tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.

Ba ba ba, trường tiên lien tục đánh xuống, y phục trên người Diệp Mông chốc lát liền bị máu tươi nhuộm dần.

Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên gào thét lần lượt đứng lên,nhưng lần lượt bị Hắc giáp vệ đá ngả lăn, bọn họ trong rống giận mangtheo tiếng khóc.

- Lưu Huân, Diệp Chiến Thiên ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Diệp Chiến Thiên rống giận, giống như một đầu dã thú cuồng bạo.

Trong lòng Lưu Kham khẽ run, những năm này hắn ở đế đô hưởng lạc, đã sớmkhông còn bạo ngược như năm đó nữa, thấy mọi người Diệp gia vẻ mặt nhưđiên, trong đáy lòng sinh ra một tia ý sợ hãi.

- Huân mnhi, hôm nay nên đến đây chấm dứt a? Nếu tiếp tục đánh xuống, Diệp gia bảo khó tránh khỏi gặp người chết!

Lưu Kham nhìn về phía Lưu Huân, chần chờ nói.

Lưu Huân liếc mắt nhìn Lưu Kham một cái nói:

- Phụ thân, ngươi so sánh với trước kia mềm lòng, đám Diệp gia tộc nhânkiệt ngao bất tuần này, bản thân ta muốn nhìn, bọn họ có thể chống baolâu, hôm nay nếu bọn họ không phục nhuyễn, liền đừng trách Lưu Huân talòng dạ độc ác!

Hắn nhìn lướt qua một mặt khác, nơi đó là nữ quyến của Diệp gia bảo.

Trói ở trên cây cột, đều là nam, mà nữ, cũng bị nhốt ở một mặt khác.

- Các ngươi rốt cuộc có ăn đan dược hay không!

Lưu Huân tàn nhẫn lên tới, Lưu Huân ta giết người vô số, chẳng lẽ còn sợDiệp gia bảo các ngươi sao, cho dù chọc tới siêu cấp cường giả thì thếnào, Lưu Huân ta như thế nào là hạng người sợ chết, ép ta giết là cácngươi!
Chương 155 Diệp Vân trở về!

Thấy một đám Diệp gia tộc nhân vẫn trợn mắt nhìn, không có một người nào, không có một cái nào phục nhuyễn, Lưu Huân giận rồi.

- Đem nữ quyến Diệp gia bảo cũng dẫn tới cho ta!

Lưu Huân phẫn nộ quát.

- Lưu Huân, ngươi muốn làm gì!

Đám người Diệp Thương Huyền nhất thời dâng lên một loại dự cảm xấu.

- Hừ hừ, các ngươi nhìn là được!

Khóe miệng Lưu Huân cười lạnh nói.

Một thiếu nữ Diệp gia bị kéo đi lên, người thiếu nữ kia gọi Diệp Mi, lànhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ Diệp gia bảo, thực lực cũng là cấptám, Diệp Mi cũng bị thương, vẻ mặt uể oải, huyền khí cũng không cáchnào cô đọng.

Diệp Mi bị mấy Hắc giáp vệ dẫn tới, vẻ mặt sợ hãi,nàng mặc dù áo xốc xếch, trên mặt cũng có chút ô uế, nhưng vẫn che giấukhông được vóc người linh lung dưới quần áo, còn có khí chất thanh túđộng lòng người.

Ở trước mặt bầy Hắc giáp vệ như lang như hổ này, nàng lộ ra vẻ bất lực như thế, giống như một con dê đợi làm thịt.

Lưu Huân liếc mắt nhìn đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên một cái, tay phải vén lên cằm Diệp Mi, dâm tà cười:

- Sách sách, thật là một mỹ nhân, mỹ nữ Diệp gia bảo thật đúng là khôngít, mỹ nhân như thế, sau này tìm lang quân như ý, giúp chồng dạy con,chắc chắn có một cuộc sống tốt, chẳng qua là đáng tiếc, các huynh đệ của ta, mỗi một người đều là cường tráng như trâu, không biết tiểu mỹ nhânnày có chịu đựng được hay không?

- Lưu Huân, ngươi tên súc sinh này, ngươi không chết tử tế được!

Một đám tộc nhân chữ Chiến bên trong đôi mắt hiện đầy tia máu, những kia là hài tử của bọn họ!

- Hừ hừ, đây là các ngươi ép ta!

Lưu Huân cười lạnh một tiếng.

- Lát nữa các ngươi sẽ phải mở rộng tầm mắt rồi, cho các ngươi thưởngthức một chút xuân cung sống! Đợi Bổn vương chơi kết thúc, các ngươitừng bước từng bước lên, Diệp gia bảo nhiều nữ quyến như vậy, sáchsách….

Mấy Hắc giáp vệ vọt lên, kéo hai tay cùng chân Diệp Mi, Lưu Huân bắt đầu kiến giải y phục trên người.

Chúng Hắc giáp vệ không chớp mắt ngó chừng Diệp Mi, phát ra trận trận cười quái dị.

Diệp Mi trong lòng sinh ra sợ hãi mãnh liệt, nàng càng không ngừng giãy dụa, lớn tiếng khóc gào thét:

- Không, không nên!

Lưu Huân dần dần tiến tới gần, Diệp Mi nghĩ đến chuyện đáng sợ sắp phátsinh, hai chân càng không ngừng loạn đá, nhưng mà nàng không cách nào cô đọng huyền khí, như thế nào tránh thoát được những Hắc giáp vệ có thựclực cấp bảy này!

- Không!

Diệp Mông điên cuồng gào thét, hai hàng nước mắt hòa với tia máu từ khóe mắt chảy xuống.

- Lưu Huân, ta ăn, ta ăn đan dược của ngươi! Ngươi buông nàng ra!

Lưu Huân đang đi tới bên cạnh Diệp Mi đứng vững bước, có chút đắc ý nói:

- Rốt cục có người chịu cúi đầu.

Hắn nhìn Diệp Mông một chút, lại nhìn Diệp Mi một chút.

- Sách sách, nhìn dáng dấp tiểu tử kia đối với ngươi tình nghĩa không cạn a!

Quay đầu đối với Hắc giáp vệ nói:

- Buông nàng ra a!

Chỉ cần khống chế nữ nhân này, là có thể để cho Diệp Mông nghe lời, chỉ cần có một người chịu nghe lời, hắn có thể từ từ nắm mọi người trong tay.

- Diệp Mông ca, ngươi không nên vì ta như vậy!

Diệp Mi lớn tiếng khóc gọi, nhưng mà bị Hắc giáp vệ kéo, không thể nhúc nhích.

- Cởi dây thừng!

Lưu Huân nhìn thoáng qua Diệp Mông, Diệp Mông là người thứ nhất nguyện ý cúi đầu.

Mấy Hắc giáp vệ đem dây thừng buộc chặc Diệp Mông giải hết, Diệp Mông thoáng cái xụi lơ trên mặt đất.

- Quỳ bò đến trước Bổn vương, Bổn vương tự nhiên sẽ ban thưởng cho ngươi đan dược, nếu không hậu quả mình ngươi rõ ràng!

Trong lòng Diệp Mông tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa, nếu như quỳ xuống,khuất nhục sẽ nương theo hắn đồng nhất, nếu như không quỳ, Diệp Mi sẽchịu đủ khuất nhục.

- Quỳ xuống!

Một Hắc giáp vệ phẫn nộ quát, một cước đá vào trên người Diệp Mông.

Đầu gối Diệp Mông cong lại, phù phù một tiếng quỳ xuống, ở trong nháy mắtđầu gối chạm đến mặt đất, hắn cảm giác thế giới một mảnh xám xịt, vàothời khắc này, tâm của hắn đã chết đi.

- Phụ thân, hài nhi thẹn với ngươi, thẹn với tộc nhân, thẹn với liệt tổ liệt tông!

Diệp Mông khóc không thành tiếng.

- Diệp Mông!

Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên khóc la, Diệp Mông đã nghekhông được rồi, hai đầu gối từng điểm từng điểm về phía trước, mỗi vềphía trước một chút, tâm của hắn liền bị người hung hăng cắt một đao,máu tươi lâm ly.

- Diệp Mông ca!

Diệp Mi khàn cả giọng khóc hô, tâm cũng muốn toái.

Diệp Mông đờ đẫn chảy nước mắt, nếu như có thể cho hắn một cái lựa chọn, hắn tình nguyện có tôn nghiêm chết, cũng không cần cẩu thả sống, nhưng màtrong lòng có một người, mặc dù lúc trước chưa từng đối với nàng từng có bất kỳ biểu lộ, nhưng coi như là khuất nhục để cho tự ái nhận chà đạp,cũng phải bảo vệ, ta chết, hy vọng nàng có thể hảo hảo sống. Diệp Môngcầm lên đan dược trong tay Lưu Huân, một ngụm nuốt xuống.

Tất cả Diệp gia tộc nhân thấp giọng khóc.

- Lưu Huân, ta ăn đan dược, bỏ qua cho bọn họ!

Diệp Chiến Long nhìn con của mình như vậy, trong lòng giống như bị hung hăng đút một đao, chết thật sự là quá dễ dàng, nhưng mà, bên cạnh này, mỗimột người đều là người nhà cùng tộc nhân của hắn!

- Rất tốt, ha ha!

Lưu Huân càn rỡ cười to, nhìn đám người Diệp Chiến Long từng bước từng bước ăn đan dược hắn cho.

- Chỉ cần các ngươi nghe lời, sau này cẩm y vinh hoa tuyệt đối không thể thiếu các ngươi!

Trong lòng đám người Diệp Chiến Long tràn đầy khuất nhục.

Đường hầm mỏ quặng phía sau núi, Diệp Vân bằng vào trí nhớ Vân hồn, rốtcuộc tìm được lộ khẩu, từ thế giới hắc ám dưới đất đi ra ngoài, lần nữathấy ánh mặt trời, nhất thời có một loại kích động không khỏi, để chohắn không nhịn được muốn lớn tiếng gào to một tiếng.

Phảng phất từ địa ngục trở lại nhân gian, cảm giác như vậy thật tốt quá!

Xèo xèo.

A Ly kêu lên mấy tiếng, lộ ra Vân thái hưng phấn.

Sưu sưu sưu, sáu thập giai yêu thú Phong Hành Bạch Viên, Hắc Ưng phía sau Diệp Vân tất cả cũng chạy ra.

- Di, kỳ quái, mỏ quặng làm sao một người cũng không có!

Nhìn mỏ quặng trống rỗng, Diệp Vân bỗng nhiên có một loại cảm giác xấu.Quặng mỏ này là mạch sống của Diệp gia bảo, tuyệt đối sẽ không ngừng sản xuất mới đúng, chẳng lẻ, Diệp gia bảo đã xảy ra chuyện ? Nghĩ tới đây,trong lòng Diệp Vân căng thẳng .

Chiêm chiếp, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu nhanh như điện chớp, bay lên trời hướng phương hướng Diệp gia bảo bay đi.

Diệp Vân hướng bên Diệp gia bảo kia chạy như điên, đầu óc của hắn giống như là muốn nổ tung, Diệp gia bảo tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!

Phụ thân, thúc công, Nhị thúc. . . Các ngươi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!

Diệp Vân như phát cuồng chạy trốn, tâm loạn như ma, khẩn trương, sợ hãi, đủ loại tâm tình dâng lên, hắn sợ trở lại Diệp gia bảo, nhìn qua là thithể mọi người Diệp gia tộc, ý nghĩ này, để cho trong lòng hắn một trậnrét lạnh.

Không, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy!

Tuyệt đối không thể!

Diệp gia bảo đã có hơn mười tộc nhân ăn đan dược Lưu Huân cho, bọn họ tâmnhư tro tàn, từ một khắc ăn đan dược kia, bọn họ đã ôm quyết tâm hẳnphải chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Tổ Thần Chí Tôn
(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Chương 1741-1742

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom