• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321 Tâm ngoan thủ lạt địch tâm hàn

Bị Sở Hưu bóp cổ xách trong tay, gương mặt Lâm Nam Nghiệp đã đầy tuyệt vọng.

Nhìn Lâm Nam Nghiệp, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?”

Ánh mắt Lâm Nam Nghiệp giãy dụa, nói? Đâu có đơn giản như vậy, Hạ Hầu Vô Giang sẽ bỏ qua cho họ sao?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Xem ra lực uy hiếp của ta vẫn chưa đủ? Lâm gia trang của ngươi không muốn sống ở Giang Đông nữa à, muốn liên lụy tới cả nhà hay sao?

Nói, ta thả cho Lâm gia trang của ngươi một con đường sống. Không nói, ta giết cả nhà ngươi. Đừng nghi ngờ, chuyện như vậy không phải ta mới làm lần đầu.”

Những lời bình thản của Sở Hưu khiến Lâm Nam Nghiệp rét run, hắn biết Sở Hưu đang nói thật.

Nếu muốn giết Sở Hưu, đương nhiên bọn họ phải nghiên cứu tư liệu về y, bất luận thời gian trong Thanh Long Hội hay tại Quan Trung Hình Đường, chuyện phá gia diệt môn Sở Hưu làm không phải một hai lần, y nói được là làm được.

Lâm Nam Nghiệp cắn răng nói: “Ngươi thật sự không động tới Lâm gia trang?”

“Sở Hưu ta nói được làm được, chút uy tín đó vẫn phải có.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.

Lâm Nam Nghiệp suy nghĩ, cuối cùng như hạ quyết tâm gì đó, trầm giọng nói: “Là Hạ Hầu Vô Giang âm thầm liên lạc chúng ta, bảo chúng ta kích động võ giả Đông Tề đến giết ngươi!”

“Hạ Hầu Vô Giang!”

Lời này vừa nói ra, tất cả các võ giả xung quanh kinh hãi, chuyện này quả nhiên có người âm thầm xúi giục.

Sau cơn kinh hãi, tâm tình bọn họ lập tức chuyển thành phẫn nộ.

Tất cả mọi người bị người ta đùa bỡn, chạy tới đây liều mạng chịu chết trước mặt Sở Hưu, sao bọn họ có thể không phẫn nộ cho được?

Chỉ có điều phẫn nộ cũng vô dụng, đối phương là thiên tài tuấn kiệt xuất sắc nhất Nam Thương Hạ Hầu thị, đám võ giả tán tu bọn họ bị người ta đùa bỡn khổ sở như vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chẳng lẽ còn đi tìm Hạ Hầu Vô Giang đòi một câu trả lời hay sao?

Sở Hưu nghe là Hạ Hầu Vô Giang cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nói thật, y cũng không ngờ người này lại là Hạ Hầu Vô Giang.

Do Thần Binh Đại Hội đã qua một thời gian, y cũng vô thức cho rằng nếu Hạ Hầu Vô Giang muốn trả thù y thì đã sớm xuất thủ rồi mới đúng, không nên kéo dài tới hiện tại.

Cho nên trước đó Sở Hưu chỉ suy đoán là Thái tử hoặc Nhị hoàng tử ra

tay, bọn họ có lý do cũng có năng lực gây ra thanh thế lớn như vậy trong thời gian ngắn.

Thế nhưng kết quả lại là Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Sở Hưu thật sự bất ngờ.

Lâm Nam Nghiệp thấy Sở Hưu không nói gì, lại tưởng y không tin mình, vội vàng nói: “Ta nói thật mà! Thị nữ Thiền Nhi của Hạ Hầu Vô Giang đang quan sát trên quán rượu bên kia!”

Sở Hưu nhìn theo hướng Lâm Nam Nghiệp chỉ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, cánh tay đột nhiên phát lực, trực tiếp bóp nát cổ Lâm Nam Nghiệp!

Trước khi chết Lâm Nam Nghiệp vẫn dùng ánh mắt không dám tin nhìn Sở Hưu, vừa rồi chẳng phải ngươi đã nói không giết ta cơ mà? Sao chỉ chớp mắt đã lật lọng?

Sở Hưu quăng thi thể Lâm Nam Nghiệp sang một bên, thản nhiên nói: “Ta chỉ nói không diệt Lâm gia trang ngươi chứ không nói không giết ngươi.”

Dứt lời ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía quán rượu, ánh mắt bừng lên sát khí mãnh liệt.

Thân hình phát lực, lao thẳng về phía quán rượu. Lúc này Thiền Nhi đã chuẩn bị bỏ trốn, có điều lại vừa vặn bị Sở Hưu chặn lại. Cảnh tượng đó khiến nàng biến sắc, thầm mắng đám người Lâm Nam Nghiệp quả nhiên không đáng tin cậy.

Nhìn Sở Hưu vẻ mặt đằng đằng sát khí, Thiền Nhi vội vàng nói: “Sở…”

Nàng mới nói một chữ ra đã thấy ánh mắt Sở Hưu biến thành một vực sâu, khiến tinh thần nàng triệt để chìm vào.

Khi thần chí Thiền Nhi thanh tỉnh, Thiên Ma Vũ đen kịt đã xuyên qua, máu tươi phun ra xối xả từ miệng, vẻ mặt Thiền Nhi không thể tin nổi.

Có thế nào nàng cũng không ngờ, Sở Hưu thậm chí không nghe nàng nói một câu đã lập tức ra tay giết người, chẳng lẽ Sở Hưu không biết thân phận của nàng sao?

Có điều lúc này Thiền Nhi đã chẳng nghĩ nhiều được như vậy, Sở Hưu rút Thiên Ma Vũ ra, thi thể Thiền Nhi ngã lăn trên mặt đất khiến đám người xung quanh lại run rẩy.

Một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà Sở Hưu nói giết là giết, đúng là tâm địa tàn độc.

Đương nhiên càng khiến bọn họ kinh hãi hơn cả là thái độ của Sở Hưu.

Nữ nhân này là người của Hạ Hầu Vô Giang, thế nhưng Sở Hưu nói giết là giết, thậm chí không cho đối phương cơ hội nói một câu. Từ điểm này có thể thấy thái độ của Sở Hưu đối với Hạ Hầu Vô Giang cùng Hạ Hầu thị, y không sợ không chết không thôi cùng Hạ Hầu thị!

Sở Hưu vẩy máu tươi trên thân đao, chỉ vào thi thể Thiền Nhi, thản nhiên nói: “Các ngươi ai có thời gian thì đem thi thể ả ta tới Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền thưởng.

Còn nữa, chuyển lời cho Hạ Hầu Vô Giang giúp ta. Nếu hắn muốn chơi, vậy Sở Hưu ta sẽ chơi cùng hắn tới cùng! Để xem rốt cuộc ai chơi chết ai!”

Sau khi nói xong, thân hình Sở Hưu chậm rãi bước trên con đường dài, ra khỏi Hà Dương Phủ.

Sắc mặt y vẫn tái nhợt, ai cũng có thể thấy Sở Hưu đã trọng thương, nhưng đám võ giả tại đây đừng nói bỏ đá xuống giếng, thậm chí không ai dám đối mặt với Sở Hưu.

Cảnh tượng giết chóc như Tu La Địa Ngục kia đã khiến bọn họ sợ vỡ mật, đừng nói giờ Sở Hưu còn sức chiến đấu, cho dù giờ Sở Hưu nằm lăn dưới đất như sắp chết, có lẽ cũng chẳng mấy ai dám tới thăm dò.

Sau khi rời khỏi Hà Dương Phủ, Sở Hưu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt lại hiện lên màu đỏ bất thường.

Vừa rồi tại Hà Dương Phủ, thật ra Sở Hưu chỉ gắng gượng chống đỡ.

Sau khi giết chết Phong Vô Lãnh, Sở Hưu đã gần kiệt sức.

Có điều y không thể lộ ra chút suy yếu nào, bằng không y cũng không dám chắc liệu có kẻ bỏ đá xuống giếng không.

Hà Dương Phủ không phải nơi dưỡng thương, giờ thương thế của y rất nặng, Sở Hưu đã không thể đi đường được, cho nên y gắng gượng tìm tới một núi hoang không có dấu người qua lại, đánh ra một sơn động, tạm thời nấp vào dưỡng thương.

Thương thế nặng nhất của Sở Hưu thật ra không phải ngoại thương mà là nội thương.

Việt Nữ Kiếm Điển cường đại vô cùng, chỉ cần lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, uy thế của kiếm đạo sẽ vượt ngoài tưởng tượng.

Sở Hưu bị kiếm chỉ của Phong Vô Lãnh đánh thủng một lỗ máu dưới xương sườn, kiếm khí nhập thể không ngừng phá hoại kinh mạch của Sở Hưu, có lẽ phải tốn một thời gian mới có thể loại bỏ.

Trong khi Sở Hưu dưỡng thương, chuyện Hà Dương Phủ cũng lan truyền khắp võ lâm, khiến võ lâm Đông Tề dấy lên một làn sóng lớn.

Thật ra trước đó có người châm ngòi cơn giận của võ giả Đông Tề, một số người tinh tế đã nhận ra có kẻ đang bố trí mượn tay giết người, giờ xem ra quả nhiên là thật.

Chỉ có điều bọn họ cũng không ngờ người xuất thủ lại là Hạ Hầu Vô Giang, bởi vì theo bọn họ mặc dù Hạ Hầu Vô Giang và Sở Hưu có ân oán nhưng ân oán giữa hai bên còn chưa lớn tới mức này. Theo đồn đại, Hạ Hầu Vô Giang có thù tất báo, nhỏ nhen thù dai, xem ra cũng là thật.

Nhưng càng khiến người ta kinh hãi hơn cả là chiến tích trong trận lần này của Sở Hưu.

Giết liền ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, kèm theo đó là vài võ giả

Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng một loạt các võ giả Ngự Khí khác, dùng lực lượng một người giết tới mấy trăm người sợ tới vỡ mật, chuyện này đã đủ khiến người ta kinh hãi không thôi.

Càng khiến người ta cảm giác kinh thế hãi tục hơn cả là Sở Hưu giết chết Ly Nhân Kiếm - Phong Vô Lãnh.

Vài năm trước vị này cũng có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, trong số đông đảo võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là người khá nổi danh, kết quả lại chết trong tay Sở Hưu, chết trong tay một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, sao không khiến người ta kinh hãi cho được?

Trước đó có người nói thanh danh của Sở Hưu tại Đông Tề còn lớn hơn ở Bắc Yên và Quan Trung, chuyện lần này diễn ra, mọi người càng xác định.

Mấy ngày sau, trong Hạ Hầu thị.

Hạ Hầu Vô Giang nhìn thi thể Thiền Nhi, gương mặt không biểu cảm, nhưng những người xung quanh đều có thể cảm giác được lửa giận ngập trời muốn bộc phát ra từ thân thể hắn!

Đối diện với Hạ Hầu Vô Giang, hai võ giả chưa tới cảnh giới Tiên Thiên nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt nhau.

Thi thể Thiền Nhi do bọn họ đưa về chính là bởi Sở Hưu đã nói, chỉ cần đưa thi thể Thiền Nhi về, Hạ Hầu thị chắc chắn sẽ có thưởng.

Hai võ giả tán tu cũng nghĩ vậy, đường đường Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, chút đồ rớt từ kẽ răng cũng đủ cho họ ăn cả đời. Cho nên hai võ giả này xung phong nhận việc mang thi thể Thiền Nhi về Hạ Hầu thị, những người khác không hề tranh đoạt, khiến cả hai đều ngạc nhiên.

Chỉ có điều mọi chuyện không giống như tưởng tượng của họ, Hạ Hầu Vô Giang nhìn thi thể một hồi lâu nhưng không hề có ý định tặng thưởng gì cho họ, điều này khiến cả hai âm thầm lo lắng.

Một võ giả trong đó cả gan lên tiếng: “Hạ Hầu công tử…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Hầu Vô Giang đã trực tiếp vung tay lên, hai luồng sáng kim bắn vào thân thể hai người, một tiếng nổ vang lên, hai cái đầu người bị cương khí mang theo tinh thần lực cường đại trực tiếp phá tan!

Thi thể không đầu ngã lăn trên mặt đất, có lẽ mãi lúc chết họ mới hiểu vì sao không ai ra tay tranh đoạt, chuyện chịu chết như vậy có ai muốn đoạt?

Sau khi giết hai người như phát tiết, Hạ Hầu Vô Giang gằn từ kẽ răng ra hai chữ: “Sở Hưu!”

Giờ khắc này hận ý của Hạ Hầu Vô Giang đối với Sở Hưu đã lên tới cực hạn, quả thực chỉ hận không thể lột da róc xương.

Thiền Nhi không chỉ là thị nữ thân thiết của hắn mà còn là người bên gối, chỉ có điều giờ Hạ Hầu Vô Giang còn chưa có chính thê cho nên Thiền Nhi chỉ là thị nữ, bằng không thân phận của nàng hẳn là thê thiếp.

Nữ nhân của mình bị Sở Hưu giết, nếu Hạ Hầu Vô Giang thờ ơ, hắn còn là nam nhân hay sao?

Cho nên sau khi nhận được tin, Hạ Hầu Vô Giang mặc kệ thực lực mà Sở Hưu thể hiện, cũng không buồn để ý tới Phong Vô Lãnh đã chết, giờ hắn chỉ hận không thể lập tức chém Sở Hưu trăm ngàn nhát đao!

Sóng gió lặng đi
Chương 322 Sóng gió lặng đi

Tiếng tăm của Hạ Hầu Vô Giang trong Hạ Hầu thị cũng không được tốt, ai cũng biết vị công tử này tính cách nhỏ nhen, chẳng dễ chiều.

Bình thường bọn họ còn muốn trốn tránh Hạ Hầu Vô Giang, huống chi thời điểm hiện tại.

Cho nên khi Hạ Hầu Vô Giang nổi giận, đám hạ nhân của Hạ Hầu thị đều nấp phía xa, chỉ sợ thành đối tượng phát tiết cho Hạ Hầu Vô Giang như hai tên ngu ngốc vừa rồi.

Lúc này cánh cửa tiểu viện lại bật mở, Hạ Hầu Vô Giang quay đầu lại nổi giận mắng: “Cút ngay cho ta…”

Có điều lời mắng của hắn còn chưa hết câu đã phải nuốt về, vì người trung niên mặc cẩm bào vừa bước vào là gia chủ của Hạ Hầu thị, cũng là phụ thân của Hạ Hầu Vô Giang, Thần Tiêu Lăng Vân, Hạ Hầu Trấn.

Hạ Hầu thị đời này anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lúc thanh niên tư chất của Hạ Hầu Trấn cũng chỉ bình thường, không được coi trọng. Hơn hai mươi tuổi mới bước vào Tiên Thiên, so với những người khác trong võ lâm còn coi là nhanh, đặt trong Hạ Hầu thị lại rất bình thường, không có gì lạ.

Nhưng sau khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Hạ Hầu Trấn một tiếng hót vang động thiên địa, như không gặp chút bình cảnh nào, một đường vượt thẳng qua Ngự Khí Ngũ Trọng, trở thành tông sư võ đạo, đồng thời cũng thể hiện thủ đoạn vô cùng thuần thục, nghiền ép đánh bại tất cả mọi đối thủ, trở thành gia chủ của Hạ Hầu thị.

Thấy bộ dáng này của Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn thản nhiên nói: “Sao nào, thua rồi không chịu nổi à? Định tự động thủ?”

Hạ Hầu Vô Giang không nói gì, chỉ thấy ánh mắt Hạ Hầu Trấn âm trầm hẳn đi nói: “Lúc đầu ta dạy ngươi thế nào? Đánh rắn không chết còn bị cắn ngược lại. Ngươi muốn đối phó một người, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải dốc toàn lực đánh tan đối phương!

Kết quả thế nào? Từ đầu đến cuối chỉ ôm tâm tư đùa bỡn làm việc, không để ai trong mắt. Ngươi tưởng mình vô địch trong thế hệ trẻ hay sao? Hay ngươi tưởng Hạ Hầu thị ta là Côn Luân Ma Giáo ngày xưa, có thể áp chế tất cả thiên hạ, không để ai trong mắt?”

Hạ Hầu Vô Giang vừa định lên tiếng giải thích, Hạ Hầu Trấn đã quát lớn: “Còn dám giảo biện?”

Hạ Hầu Vô Giang khóe miệng giật giật, không dám nói gì. Nếu mình to gan giải thích tiếp, chắc chắn Hạ Hầu Trấn sẽ tát thẳng tay.

Hừ lạnh một tiếng, Hạ Hầu Trấn nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Thiên phú của ngươi tốt quá, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng thuận lợi quá mức, khiến cho ngươi chẳng để ai trong mắt.

Ban đầu ngươi vì nha đầu Lạc gia kết thù kết oán với Mạc Thiên Lâm, ta đã nói với ngươi, đối phương dẫu sao cũng là đệ tử Thương Dương Mạc gia, giờ Mạc Thiên Lâm không bằng ngươi, nhưng sau này thì sao?

Có một số kẻ chính diện không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu chúng bỏ đá xuống giếng chắc chắn sẽ thành phiền toái rất lớn!

Còn Sở Hưu này nữa, giờ đối phương xếp hạng cao hơn ngươi trên Long Hổ Bảng, sau Thần Binh Đại Hội hắn cũng trở thành đệ tử kiệt xuất nhất trong giới trẻ của Quan Trung Hình Đường, được Quan Tư Vũ coi trọng.

Giờ hắn là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, tương lai là chưởng hình quan, ngươi có biết được tương lai hắn có thành đường chủ Quan Trung Hình Đường hay không?

Chỉ vì một hành động này của ngươi, ngươi đắc tội với một người quyền cao chức trọng của Quan Trung Hình Đường trong tương lai, để Hạ Hầu thị ta kết oán với Quan Trung Hình Đường!

Nói nhiều như vậy, ngươi chuyện gì cũng tốt, đủ để làm người thừa kế Hạ Hầu thị ta trong tương lai, nhưng ngươi có một điểm yếu chết người, đó chính là tự đại!

Người bình thường có tự đại cũng chẳng vấn đề gì, nhưng người thừa kế của Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, tự đại là tự tìm đường chết!”

Lời của Hạ Hầu Trấn khiến mồ hôi lạnh của Hạ Hầu Vô Giang chảy ròng ròng.

Nếu là lúc bình thường, chưa chắc hắn đã để những lời Hạ Hầu Trấn nói trong lòng, nhưng giờ kết hợp với chuyện của Sở Hưu, Hạ Hầu Vô Giang phát hiện bản thân quả thật quá tự đại.

Hắn không coi Sở Hưu như đối thủ, bố trí cục diện này cũng chỉ định giáo huấn đối phương. Kết quả lại khéo quá hóa vụng, Thiền Nhi chết, Phong Vô Lãnh cũng đã chết, mọi chuyện chưa hoàn thành thì thôi lại còn gây thù hận không chết không thôi với Sở Hưu, có thể nói mất cả chì lẫn chài, không được tí lợi lộc gì.

Hạ Hầu Vô Giang nhỏ giọng nói: “Vậy thưa phụ phân, giờ nên làm gì?”

Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn biết đường hỏi ta cơ đấy? Ngươi có biết chuyện lần này ngươi gây ra lớn đến mức nào không?

Ngươi âm thầm ra tay châm ngòi võ giả Đông Tề ra tay với Sở Hưu, mặc dù những kẻ trúng chiêu đều là võ giả tán tu, không ai là tính là có thế lực hay thực lực, nhưng cũng đã ảnh hưởng tới thanh danh của Hạ Hầu thị ta.

Giờ ngươi ra tay một lần, tin tức chắc cũng đã đưa tới bên Quan Trung Hình Đường. Nếu ngươi còn dám ra tay tức là tát vào mặt Quan Trung Hình Đường một phát xong lại đạp lên mặt bên kia hai cước, đến lúc đó có lẽ Quan Tư Vũ cũng tự mình đến Hạ Hầu thị ta đòi một câu trả lời.

Nếu ngươi có thể nhắm thẳng vào Sở Hưu, lần này giết chết được y, vậy phiền phức này chỉ là nhất thời, vi phụ cũng có thể chống đỡ cho

ngươi.

Nhưng giờ ngươi lại thất bại, ngược lại khiến Sở Hưu giương oai, vậy phiền toái này đã thành lâu dài, chí ít giờ ngươi không thể động tới tên Sở Hưu kia.

Còn bên Việt Nữ Cung cũng là một phiền toái, ngươi thật to gan, loại người như Phong Vô Lãnh mà cũng dám mời chào, lại dám giấu cả ta!

Mấy năm trước Việt Nữ Cung truy sát Phong Vô Lãnh khắp bốn phương, không ít người đã chứng kiến. Chuyện này xảy ra, mặc dù Phong Vô Lãnh đã chết nhưng Việt Nữ Cung đã tìm tới cửa, đòi Hạ Hầu thị một câu trả lời, mấy con ả đó xưa nay vốn rất nhỏ nhen.

Chuyện lần này của ngươi khiến các trưởng lão rất bất mãn, từ hôm nay trở đi ngươi phải bế quan trong từ đường. Không có lệnh của ta không cho phép gặp ai, cũng không cho phép bước ra khỏi từ đường nửa bước!”

Sau khi nói xong, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Thật ra Hạ Hầu Trấn không phẫn nộ đến vậy, chuyện này với Hạ Hầu Vô Giang có lẽ cũng là chuyện tốt.

Trước kia Hạ Hầu Trấn yên lặng, mài giũa cả tâm cảnh và tiềm lực tới khi hết sức hoàn thiện mới gáy một tiếng động cả cửu thiên, vượt lên khỏi những người trước.

Còn đứa con trai này của hắn lại vừa vặn ngược lại, vừa sinh ra đã là thiên tài, cả đời chưa từng gặp khó khăn trở ngại nào, chuyện này cũng khiến tính cách hắn thành ra tự kiêu tự đại.

Nếu chuyện của Sở Hưu khiến Hạ Hầu Vô Giang hoàn toàn thức tỉnh, loại bỏ được tật xấu này, không khéo còn là chuyện tốt.

Trận chiến tại Hà Dương Phủ khiến cả Đông Tề sôi sục, nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ Hầu thị đè xuống.

Dù sao cuối cùng Sở Hưu không chết, Quan Trung Hình Đường cũng không thể vì một Sở Hưu mà gióng trống khua chiêng tới gây sự với Hạ Hầu thị.

Còn bên Việt Nữ Cung không biết Hạ Hầu thị dùng biện pháp gì giải quyết, tóm lại sóng êm gió lặng.

Nửa tháng sau, Sở Hưu cũng ngừng bế quan, chui từ trong hang núi ra.

Híp mắt quan sát vầng thái dương trên đỉnh đầu, lúc này sắc mặt Sở Hưu vẫn trắng bệch, mặc dù thương thế đã chữa khỏi nhưng nguyên khí lại không dễ dàng khôi phục.

Lần này thương thế của Sở Hưu khá nặng, cho nên sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường y cũng phải tiếp tục bế quan chữa thương một thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục nguyên khí, đồng thời thuận thế xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.

Sau khi xuất quan, Sở Hưu cũng cố tình thăm dò chuyện liên quan tới Hạ Hầu thị.

Khi biết Hạ Hầu Vô Giang bị cấm túc, Hạ Hầu thị đè ép sóng gió xuống, Sở Hưu cũng hiểu chuyện lần này chỉ là quyết định cá nhân của Hạ Hầu Vô Giang, không có Hạ Hầu thị tham dự.

Bằng không nếu Hạ Hầu thị muốn giết y, Sở Hưu cũng chẳng thoát được dễ dàng như vậy, đồng thời bên phía Hạ Hầu thị cũng không dễ dàng buông tay.

Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường, vừa lộ diện trong châu phủ, lại có người chủ động tìm tới cửa, hơn nữa còn là người Sở Hưu không ngờ tới.

Người tới là chưởng hình quan Quan Đông của Quan Trung Hình Đường, Vạn Kiếm Lưu - Tiêu Tập.

Thấy Tiêu Tập đến đây, Sở Hưu không khỏi lấy làm lạ: “Sao Tiêu đại nhân lại tới đây?”

Khóe miệng Tiêu Tập cười nhạt đáp: “Ngươi gây chuyện lớn tới vậy tại Đông Tề, Quan Trung Hình Đường sao lại không biết. Ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, nếu không tỏ chút thái độ thì thật quá đáng.

Để đề phòng Hạ Hầu thị ra tay với ngươi nên ta mới tới tiếp ứng. Thế nhưng ai ngờ tiểu tử ngươi lại ẩn nấp lâu như vậy, ta tìm ngươi bao nhiêu lâu, mãi gần đây mới có người nói ngươi xuất hiện ở đây, ta mới chạy tới.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Tiêu đại nhân đã xuất thân.”

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Hôm nay Tiêu đại nhân tới đây là do đường chủ phái tới?”

Sở Hưu lấy làm lạ, bởi Tiêu Tập có vẻ không có quan hệ gì với y. Nếu phái người tới đáng ra nên là Ngụy Cửu Đoan mới đúng, Ngụy Cửu Đoan mới là cấp trên của y.

Sở Hưu như đoán ra điều gì, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Tiêu Tập ngẩn người, tiếp đó lại cười nói: “Ai cũng nói ngươi với cấp trên Ngụy Cửu Đoan không hợp, ta cũng chẳng việc gì phải che giấu cho hắn.

Đường chủ nói với cả bốn chúng ta muốn phái người đi tiếp ứng ngươi. Nếu là bình thường người này quả thật là Ngụy Cửu Đoan.

Có điều người càng già càng sợ chết. Lão già Ngụy Cửu Đoan kia sợ Hạ Hầu thị phái người ra tay tiếp, cho nên giả bộ không hiểu ý đường chủ. Đường chủ thấy vậy chỉ có thể phái ta tới, ai bảo thời gian này ta tương đối nhàn rỗi cơ chứ.”

Tiêu Tập nói hết mọi chuyện, thật ra Sở Hưu cũng không tức giận gì, dù sao sau chuyện Vệ gia cùng Trương gia, y cùng Ngụy Cửu Đoan đã triệt để trở mặt.

Có điều y thật sự không ngờ Ngụy Cửu Đoan còn dám giở quẻ như

vậy trước mặt Quan Tư Vũ, có lẽ địa vị của hắn trong lòng Quan Tư Vũ cũng suy giảm đi rất nhiều.

Dù sao thân là cấp trên, kết quả Ngụy Cửu Đoan lại từ chối đi cứu viện thuộc hạ của mình, có thể nghĩ nếu Quan Trung Hình Đường đối diện với nguy cơ, Ngụy Cửu Đoan sẽ làm thế nào.

Ngày thường có chút tư tâm, chơi chút mưu kế cũng được, nhưng gặp chuyện dính líu tới thể diện của Quan Trung Hình Đường mà ngươi còn bày trò đó ra, như vậy là không biết điều.

Đương nhiên cũng có thể do Ngụy Cửu Đoan biết mình sắp về hưu, lợn chết không sợ nước sôi, ấn tượng của Quan Tư Vũ về hắn có xấu đi thì đã sao? Chẳng lẽ còn lưu hắn lại Quan Trung Hình Đường được sao?

Gây sự
Chương 323 Gây sự

Sở Hưu không hỏi tiếp về chuyện Ngụy Cửu Đoan, dù sao y với Tiêu Tập cũng không mấy quen thuộc, có một số việc không tiện hỏi.

Có điều Tiêu Tập lại khá nhiều lời, hắn vỗ vỗ vai Sở Hưu nói: “Lần này ngươi bị Hạ Hầu Vô Giang tính kế, mặc dù là ân oán riêng của các ngươi nhưng thủ đoạn của Hạ Hầu Vô Giang cũng quá hèn hạ.

Ngươi là người của Quan Trung Hình Đường, Hạ Hầu Vô Giang dội nước bẩn lên người ngươi cũng là dội nước bẩn lên Quan Trung Hình Đường ta.

Có điều chuyện này mặc dù Quan lão gia muốn quản nhưng cũng chẳng có cách nào quản.

Mấy năm nay Quan Trung Hình Đường ta chỉ xử lý chuyện nội bộ, uy danh trên giang hồ không lớn, chí ít cũng không lớn bằng Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia.

Lại thêm Hạ Hầu thị thu tay kịp thời, cho nên chuyện này Quan lão gia định bỏ qua, không truy cứu nữa.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng không thấy có gì bất công.

Thế lực lớn vốn là như vậy, thường xuyên thỏa hiệp và nhượng bộ.

Huống hồ lúc trước hắn cũng nghe nói cả Việt Nữ Cung cũng ra mặt đòi Hạ Hầu thị phải đưa ra môt câu trả lời, thế nhưng cũng bị Hạ Hầu thị giải quyết. Quan Trung Hình Đường có lên tiếng cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc này Tiêu Tập lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Nói thật nhé, giờ ta cũng rất muốn giao thủ với ngươi.

Ngươi biết xuất thân của ta rồi đó, trước kia ta là đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư, còn tên Phong Vô Lãnh kia lại nhận truyền thừa của Việt Nữ Cung.

Ban đầu Việt Nữ Cung đuổi giết hắn, ta luôn muốn tìm cơ hội tranh tài cùng hắn, nếm thử lộ số của Việt Nữ Cung.

Động thủ với đám nữ nhân Việt Nữ Cung vô cùng khó chịu, giờ khó khăn lắm mới có một nam nhân, ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.

Không ngờ Phong Vô Lãnh biến mất mấy năm, vừa xuất hiện đã bị ngươi giết, khiến cả ta cũng muốn so chiêu với ngươi.”

Sở Hưu cười khổ nói: “Tiêu đại nhân đừng trêu chọc ta, thực lực ta ra sao chẳng lẽ Tiêu đại nhân không biết?

Phong Vô Lãnh đúng là chết trong tay ta, nhưng trận chiến đó của ta cũng vô cùng may mắn.

Trong lòng Phong Vô Lãnh có sơ hở, mà còn là loại sơ hở vô cùng lớn.

Trận chiến đó ta xé nát sơ hở trong tâm cảnh của hắn mới nắm được một cơ hội cuối cùng giết ngược lại.

Bằng không đổi lại Phong Vô Lãnh lúc toàn thịnh, ta hoàn toàn không có cơ hội giết chết hắn, thậm chí có trốn được khỏi tay hắn không cũng

là một ẩn số.”

Tiêu Tập cười cười nói: “Đừng khiêm tốn, có thể nắm được sơ hở cũng là một loại bản lãnh rồi. Đổi lại những người khác cho dù tìm hiểu cặn kẽ mọi tài liệu về Phong Vô Lãnh, cũng chẳng tìm được sơ hở. mà có tìm ra cũng chẳng có năng lực lợi dụng.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Tiêu đại nhân quá khen rồi.”

Hai người hàn huyên vài câu, sau đó trực tiếp lên đường, chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường.

Tiêu Tập tính cách lười nhác, hơn nữa còn là kẻ lắm lời, thường xuyên chủ động tìm người nói chuyện.

Có điều hắn cùng Sở Hưu coi như trò chuyện hợp nhau, hắn xuất thân từ Tọa Vong Kiếm Lư một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, có lý giải độc đáo về võ đạo.

Sở Hưu mặc dù mới chỉ Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng chiến lực lại vô cùng kinh khủng, ngược lại có thể thảo luận võ đạo với Tiêu Tập hết sức vui vẻ.

Đương nhiên cũng có công lao do Sở Hưu giết chết Phong Vô Lãnh.

Nếu không Tiêu Tập đâu có hứng thú tán gẫu với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nhiều như vậy?

Trên đường trở lại Quan Trung Hình Đường, ngược lại không có chuyện gì xảy ra, Hạ Hầu thị đã quyết định đè ép mọi chuyện xuống, đương nhiên sẽ không nhảy ra gây chuyện.

Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu cũng bị võ giả Quan Trung Hình Đường vây quanh quan sát.

Quan Trung Hình Đường lặng yên trên giang hồ bao năm như vậy, người dương danh trên giang hồ chẳng được mấy ai.

Tỷ như các chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti của Quan Trung Hình Đường, thật ra thực lực đều không yếu. Ví dụ Tiêu Tập cùng Tư Minh, theo Sở Hưu thấy thực lực bọn họ tuyệt đối không kém hơn cao thủ như Lục tiên sinh cùng Thiên Tội đà chủ, thế nhưng lại kín tiếng vô cùng, không có thanh danh gì trên giang hồ.

Kết quả đệ tử trẻ tuổi như Sở Hưu lại gây dựng được thanh danh cực lớn trên giang hồ, quả thật vượt ngoài dự liệu mọi người.

Đương nhiên đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường nhìn về phía Sở Hưu mang theo thiện ý.

Mặc kệ danh tiếng của Sở Hưu bên ngoài thối nát tới mức nào, có bao nhiêu người mắng chửi y đi nữa, tối thiểu Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, cũng là kẻ đại biểu cho Quan Trung Hình Đường dương danh giang hồ. Chuyện này khiến cho các bộ đầu giang hồ có cảm giác được vinh hạnh chung.

Về phần những người ganh tị mặc dù cũng có nhưng chỉ là số ít.

Dù sao thành tựu hiện giờ của Sở Hưu quá lớn, chỉ cần không phải ngu ngốc đều sẽ biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu rốt cuộc lớn đến đâu! Ghen tị? Nói ra lại thành trò cười!

Tiêu Tập dẫn Sở Hưu về thẳng tổng đường báo cáo, không riêng gì Quan Tư Vũ có mặt, ba vị chưởng hình quan khác cũng đang ở đó.

Tiêu Tập đi vào đại sảnh cười ha hả chắp tay nói: “Đường chủ, ta may mắn không làm hỏng chuyện, hao hết bao công sức mới mang được Sở Hưu về. Hoàn thành nhiệm vụ lớn như vậy dẫu sao ngài cũng phải thưởng ta đối chút chứ?”

Quan Tư Vũ biết tính cách Tiêu Tập chỉ thản nhiên đáp: “Có vài người từ Tây Sở Miêu Cương tới định mượn đường của Quan Trung chúng ta dựng đường buôn tới Bắc Yên, đang lôi lôi kéo kéo với Quan Trung Hình Đường chúng ta. Ban thưởng cho ngươi tới trao đổi với họ, thế nào?”

Tiêu Tập nghe vậy vội vàng khoát tay: “Thôi thôi, đám người Miêu Cương kia nổi tiếng khó chơi, ta cũng không muốn giao tiếp với bọn họ.”

Tiêu Tập đùa một câu, có điều không khí trong sảnh lại trở nên khá quái dị.

Ngụy Cửu Đoan thân là cấp trên của Sở Hưu, bình thường Sở Hưu trở về dẫu sao hắn cũng phải tới tỏ thái độ ân cần một chút, thế nhưng hắn lại không nói một lời, ánh mắt nhìn Sở Hưu cũng lộ rõ vẻ kiêng dè.

Trước đó do chuyện Vệ gia, Ngụy Cửu Đoan đã từng trở mặt với Sở Hưu.

Nhưng lúc đó trên người Sở Hưu đang mang đại thế, cho dù hắn là cấp trên của Sở Hưu cũng đừng hòng trừng phạt y, cho nên chuyện lần đó không giải quyết được gì, chỉ khiến Sở Hưu càng nắm chắc đường dây buôn bán thương mại trên đất Quan Tây, bản thân hắn lại chẳng có cách nào.

Vốn Ngụy Cửu Đoan định đợi đại thế trên người Sở Hưu tan bớt mới ra tay, dạy cho Sở Hưu một bài học, khiến y biết thế nào là tôn ti trên dưới.

Nhưng nào ngờ lần này Sở Hưu ra ngoài một chuyến còn gây dựng thanh danh lớn hơn, thậm chí lời đồn về còn có cả chuyện y giết một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Chuyện này khiến Ngụy Cửu Đoan vô cùng kiêng kỵ, ý định giáo huấn Sở Hưu cũng buộc phải thu liễm.

Có điều hắn lại không cam tâm nhượng bộ chịu thua trước một thuộc hạ như Sở Hưu ngay trước lúc về hưu, đây cũng có thể coi là chấp niệm của Ngụy Cửu Đoan. Cho nên giờ mặc dù đang trước mặt Quan Tư Vũ, Ngụy Cửu Đoan vẫn thể hiện thái độ như vậy, thậm chí không buồn vờ vịt.

Còn Ân Bá Thông sau khi Sở Hưu tiến vào đại đường luôn hung hăng trừng mắt nhìn y, lúc này còn trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu,

hôm nay đường chủ cùng các vị chưởng hình quan đều ở đây, ta muốn hỏi ngươi một câu! Rốt cuộc đệ tử ta Vương Thiên Bình chết như thế nào? Chuyện này nếu ngươi không đưa một câu trả lời ra, vậy tuyệt đối không xong đâu!”

Chuyện này Ân Bá Thông đã nín nhịn rất lâu.

Bọn Trình Chu Hải đều trở về an toàn, còn mang theo công lao và lợi lộc, thế nhưng đệ tử của hắn Vương Thiên Bình lại chết ở Đông Tề, làm sao Ân Bá Thông nhẫn nhịn nổi?

Lập trường của Trình Chu Hải là tuyệt đối trung lập, hắn không thiên vị Vương Thiên Bình cũng không thiên vị Sở Hưu, chỉ thuật lại chuyện đó từ đầu đến cuối.

Vương Thiên Bình bị võ giả Ma đạo của Vô Tướng Ma Tông giơ tay đánh chết, nhưng trước đó Vương Thiên Bình có xung đột với Sở Hưu. Kết quả xung đột vừa kết thúc Vương Thiên Bình đã bị giết chết, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Dù sao Ân Bá Thông cũng không tin.

Sở Hưu nghe vậy, gương mặt lộ rõ vẻ châm chọc nói: “ Ân đại nhân nói nghe hay thật, Vương Thiên Bình đâu có chết trên tay ta, ngươi bảo ta trả lời cái gì?

Trên chiến trường chỉ phân tâm một chút thôi cũng sẽ gặp cảnh thân tử đạo tiêu, Vương Thiên Bình tốc độ quá chậm bị người của Vô Tướng Ma Tông đánh chết, còn trách ai được? Nếu nói trách phải trách chính Ân đại nhân ngươi mới đúng.

Ân đại nhân ngươi danh hiệu là Vô Ảnh Phi Long, tốc độ thân pháp có thể nói là nhanh nhất Quan Trung Hình Đường ta, thế nhưng đệ tử của ngươi lại chậm chạp như vậy. Chẳng lẽ Ân đại nhân khi dạy để tử còn giữ nghề à? Hay là sợ dạy hết cho đồ đệ thì sư phụ chết đói?”

Giờ Sở Hưu đã không phải Sở Hưu trước kia, có uy thế giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù y còn chưa phải chưởng hình quan nhưng cũng đủ sức mạnh khiêu chiến võ giả cấp bậc như Ân Bá Thông.

Ân Bá Thông bị lời này của Sở Hưu làm cho sắc mặt trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Trước mặt đường chủ mà ngươi còn dám làm càn như vậy, có còn biết tôn ti trên dưới hay không?

Trước khi chết Vương Thiên Bình có xung đột với ngươi, kết quả ngay hôm sau đã chết. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

Sở Hưu giang hai tay nói: “Chuyện của ông trời ai mà biết được? Không thì chỉ trách Vương Thiên Bình số mệnh không tốt, cùng Ân đại nhân dạy dỗ không tốt thôi.

Ngươi cũng biết Sở Hưu ta xung đột với vô số võ giả, nếu ai chết cũng trách lên người ta, vậy chẳng phải Sở Hưu ta là sát thần trên nhân thế à?

Huống hồ Vương Thiên Bình kia chết trên tay đám Ma đạo Vô Tướng Ma Tông, giờ ngươi lại đẩy lên đầu ta là có ý gì? Định bảo Sở Hưu ta cấu kết với yêu nhân Ma đạo à?

Ân đại nhân, có một số lúc có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung đâu.

Ta là người của Quan Trung Hình Đường, ngươi nói ta cấu kết với yêu nhân Ma đạo, thế khác gì dội nước bẩn lên người Quan Trung Hình Đường?

Có vài lời, phải uốn lưỡi trước khi nói!”

Sở Hưu nói thẳng một tràng, Ân Bá Thông đã tức tới mức sắc mặt đỏ bừng, đã bao giờ hắn bị một tên tiểu bối chống đối như vậy?

Một cước bước ra, cương khí quanh người Ân Bá Thông bùng phát. Cho dù đang ngay trước mặt Quan Tư Vũ hắn cũng muốn dạy cho tên Sở Hưu này một bài học, đừng tưởng may mắn giết được một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thì thực lực Sở Hưu ngươi ngang vai ngang vế với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thật sự.

Ai biết trong lúc giao chiến ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì?

Có điều không đợi hắn xuất thủ, một bóng người đã ngăn lại trước mặt. Người này là Sở Tư Ma, người mà không ai ngờ tới.

Ngươi thấy gì rồi?
Chương 324 Ngươi thấy gì rồi?

Trong số các chưởng hình quan tại Quan Trung Hình Đường, Sở Tư Ma luôn là người biết điều nhất.

Chuyện này có liên quan tới xuất thân của hắn, dù sao trong số các chưởng hình quan và thủ lĩnh Tập Hình Ti tại Quan Trung Hình Đường, xuất thân của hắn là thấp nhất, hơn nữa còn có thân phận dị tộc, khó tránh khỏi bị người khác khinh thường, thậm chí kỳ thị.

Cho nên phần lớn thời điểm Sở Tư Ma đều khá kín tiếng, người khác không trêu tới hắn, hắn cũng không chủ động trêu chọc người khác.

Chuyện lần này cấp trên của Sở Hưu là Ngụy Cửu Đoan không quản. Tiêu Tập đi cùng Sở Hưu một quãng đường, cũng có chút giao tình, cũng không quản. Kết quả lại là Sở Tư Ma chủ động đứng dậy, quả thật khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười không dễ phát giác, y biết vì sao Sở Tư Ma lại ra tay giúp mình.

Y kéo một võ giả tư chất tương đối bình thường như Sở Hiếu Đức vào Cửu Phân Đường, chính là vì Sở Tư Ma này.

Giờ xem ra nước đi đó cũng không tệ, Sở Hiếu Đức quả thật có địa vị không tầm thường trong lòng Sở Tư Ma, khiến hắn chủ động đứng ra bảo hộ cho Sở Hưu.

Ân Bá Thông hung hăng nói: “Sở Tư Ma, ngươi định làm gì?”

Sở Tư Ma thản nhiên đáp: “Không làm gì, ta chỉ muốn nhắc ngươi một câu. Nơi này là Quan Trung Hình Đường, đường chủ đại nhân vẫn đang ngồi đây. Ngươi đường đường là chưởng hình quan lại ngồi đây khóc lóc om sòm, còn ra tay với tiểu bối. Ngươi không cần thể diện nhưng mấy chưởng hình quan chúng ta vẫn cần đấy!”

Sắc mặt Ân Bá Thông trầm xuống, hắn chỉ vào Sở Tư Ma định lên tiếng chửi bới.

Có điều lúc này Quan Tư Vũ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Được rồi, tất cả im lặng. Chuyện cũng đã qua, không có chứng cứ, không cần truy cứu!”

Sở Hưu làm việc không lưu lại chút manh mối nào, mà Quan Trung Hình Đường lại coi trọng nhất là chứng cứ. Lại thêm thân phận địa vị của Sở Hưu hiện tại, cho dù Ân Bá Thông là chưởng hình quan thì đã sao? Hắn cũng chẳng thể tùy tiện giội nước bẩn lên người Sở Hưu!

Thấy Quan Tư Vũ đã lên tiếng, Ân Bá Thông đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì tiếp.

Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Sở Hưu, đám người Trình Chu Hải đã kể lại mọi chuyện cho ta, nhưng ngươi thân là người dẫn đầu đi phá án, thuật lại mọi chuyện lần nữa đi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp thuật lại mọi việc cho Quan Tư Vũ, đương nhiên những chuyện Sở Hưu nói là phiên bản y đã sửa đổi, đều là những thứ mọi người đều nhìn thấy.

Tỉ như vì sao y cố chấp muốn giết Thu Đông Mậu, thậm chí không tiếc dùng kế ly gián hủy hoại Giang Đông Ngũ Hiệp. Sở Hưu hoàn toàn có thể đẩy hết vào việc Thu Đông Mậu hạ độc chết Thu Chấn Thanh, nói đây là y nghĩ cho danh dự của Quan Trung Hình Đường, làm việc phải thật triệt để, Quan Trung Hình Đường phá án không thể bỏ sót chuyện gì.

Chỉ có điều mọi người ở đây nghe lời này lại âm thầm lắc đầu.

Sở Hưu có giống loại người chí công vô tư không? Dù sao mọi người ở đây cũng chẳng có ai tin.

Chỉ có điều ngoại trừ điểm đó, bọn họ không nghĩ ra lý do gì khác. Bởi vì mặc dù thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp rất lớn nhưng họ chỉ là võ giả tán tu, có thể nói là loại người ai giết thì toàn thân vấy bẩn nhưng lại chẳng hề có giá trị gì.

Còn Thu Đông Mậu chỉ là một đứa con tư sinh, cũng chẳng có gì giá trị. Sở Hưu nói mình giết bọn họ là vì vụ án Thu Chấn Thanh, những người ở đây cũng không nghĩ ra cách giải thích nào khác.

Quan Tư Vũ gật đầu nói: “vậy thì được, ngươi xuống đi. Phần thưởng nhiệm vụ lần này ta sẽ cho người đưa tới Quan Tây. Giờ trên người ngươi còn thương tích chưa lành, về dưỡng thương trước đi.”

Quan Tư Vũ dù sao cũng là tông sư võ đạo, liếc mắt là nhìn ra thương thế trên người Sở Hưu.

Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Vâng thưa đường chủ.”

Nói xong y trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Ra khỏi tổng đường, tiếng hừ lạnh của Ngụy Cửu Đoan vang lên sau lưng Sở Hưu.

“Sở Hưu, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất mà ngươi cũng liều mạng giết chết được. Rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì? Ám khí chí cường của Thiên Cơ Môn hay kỳ độc quỷ dị của Ngũ Độc Giáo?”

Chuyện Sở Hưu giết chết Phong Vô Lãnh mặc dù có rất nhiều người chứng kiến, thế nhưng đại đa số mọi người trên giang hồ sau khi biết vẫn không tin.

Bọn họ thà tin rằng Sở Hưu dùng thủ đoạn gian lận nào đó khi giao thủ như ám khí hoặc kịch độc, cũng chỉ những thứ khó lòng phòng bị như vậy mới có thể vượt cấp tùy ý giết người.

Mặc dù Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu quả thật có nghi vấn gian lận, có điều đây cũng là một phần thực lực của Sở Hưu, trên người không có sơ hở, cho dù Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng vô dụng.

Ngụy Cửu Đoan chính là loại người không tin Sở Hưu dùng thực lực bản thân giết chết được một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.

Sở Hưu quay đầu lại cười cười nói: “Trên giang hồ chỉ nói kết quả

không hỏi quá trình. Ta đứng ở đây còn Phong Vô Lãnh đã thành thi thể, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Chẳng lẽ Ngụy đại nhân còn định động tay động chân với tên thuộc hạ này sao, thử kiểm tra xem ta có thực lực đối đầu với Thiên Nhân Hợp Nhất không?”

Giọng mỉa mai trong lời nói của Sở Hưu quá rõ ràng, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan lập tức trầm xuống, hắn bước tới gần, giảm nhỏ giọng xuống lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi còn nhớ mình là thuộc hạ của ta cơ à? Đừng quên giờ ta vẫn là chưởng hình quan đất Quan Tây!

Quan Trung Hình Đường coi trọng nhất là quy củ, kẻ phạm thượng sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta trước nay không muốn mạo phạm đại nhân, đại nhân nghĩ cẩn thận lại xem, từ khi ta gia nhập dưới trướng đại nhân, ta còn dâng lên không ít lợi lộc cho đại nhân ngươi.

Chỉ cần đại nhân không ép ta, đương nhiên ta cũng không làm gì quá đáng. Người không phạm ta ta không phạm người. Đại nhân ngươi là người sắp về hưu, không thể an ổn hưởng thụ nốt mấy ngày cầm quyền à?”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người rời đi, có điều Ngụy Cửu Đoan phía sau trong mắt lại lộ vẻ kiêng kỵ nồng đậm.

Trước đó Ngụy Cửu Đoan đã nhìn lầm Sở Hưu một lần, nhưng lần này hắn sẽ không nhìn lầm lần nữa.

Sở Hưu này tuyệt đối là kẻ dã tâm cực nặng, lòng lang dạ thú. Nếu mình không động tới hắn, e rằng toàn bộ quyền lực trên đất Quan Tây đã bị hắn nhấc mất!

Đến lúc đó mình có khác gì xin nghỉ hưu sớm?

Nghe giọng điệu của Sở Hưu là biết, ngày trước khi y chưa đặt vững gót chân tại Quan Tây, y luôn miệng gọi ‘ngài’, còn giờ trực tiếp đổi thành ‘ngươi’, ngang vai ngang vế với Ngụy Cửu Đoan, từ đó có thể thấy thái độ của Sở Hưu.

Nhưng giờ Ngụy Cửu Đoan quả thật không cách nào động tới Sở Hưu, không có lý do cũng chẳng có thời cơ.

Cho nên Ngụy Cửu Đoan chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Bên kia Sở Hưu ngược lại không đặt Ngụy Cửu Đoan trong mắt. Thật ra vừa rồi y nói thật, thời gian tới Sở Hưu cần bế quan tu luyện, xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, chỉ cần Ngụy Cửu Đoan không tới trêu chọc y, y cũng lười chọc tới Ngụy Cửu Đoan.

Đương nhiên Ngụy Cửu Đoan có tin hay không thì tùy.

Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ miên man, phía đối diện lại có vài người đi tới. Người chính giữa dáng vẻ thướt tha yêu kiều, quyến rũ vô cùng, chính là phu nhân của Quan Tư Vũ, Mai Khinh Liên. Bên cạnh nàng còn vài thị nữ, hẳn là vừa cùng nhau dạo phố trở về.

Khi thấy Mai Khinh Liên, Sở Hưu như chợt nhớ ra điều gì, khí thế quanh người y bắt đầu trở nên như ẩn như hiện, không thể phỏng đoán.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật thi triển, lúc này trong mắt Sở Hưu, Mai Khinh Liên đâu còn là nữ tử yêu kiều nhu nhược, quanh người nàng lóng lánh từng sợi tơ màu đen chằng chịt rậm rạp, thậm chí bao phủ toàn thân nàng.

Với tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật hiện tại của Sở Hưu, y thậm chí không nhìn ra được chút sơ hở nào của Mai Khinh Liên, thậm chí không thấy rõ một số đường nét quỹ tích.

Sở Hưu mặt không đổi sắc thu hồi Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Mai Khinh Liên cũng như nhận ra điều gì, trực tiếp đi tới trước mặt Sở Hưu, dừng lại trước mặt y không tới một thước. Một luồng gió thơm mê người ập tới.

Dán sát bên lỗ tai Sở Hưu, Mai Khinh Liên dùng giọng thì thầm nói khẽ: “Sở đại nhân, ngươi thấy gì rồi?”

Sở Hưu nhẹ nhàng lui lại phía sau một bước, cười nhạt nói: “Ta thấy vẻ mỹ lệ của phu nhân.”

Mai Khinh Liên che miệng cười một tiếng nói: “Sở đại nhân thật biết nói đùa.”

Sở Hưu nhìn thẳng vào mắt Mai Khinh Liên, nói: “Ta chỉ nói thật.”

Trong đôi mắt yêu kiều của Mai Khinh Liên không biết đang ẩn chứa suy nghĩ gì, có điều nàng vẫn lui lại một bước, vung tay, dẫn thị nữ vào tổng đường.

Sở Hưu đứng tại chỗ mặt không đổi sắc. Lúc này y đã khẳng định Mai Khinh Liên trăm phần trăm có vấn đề, thậm chí lần thay đổi khổng lồ của Quan Trung Hình Đường rất có thể cũng liên quan tới Mai Khinh Liên, có điều chuyện này đâu quan hệ gì với y?

Mai Khinh Liên cùng Sở Hưu không có xung đột, cũng chẳng uy hiếp tới lợi ích Sở Hưu, sao Sở Hưu phải chủ động gây chuyện? Y nói mình chỉ thấy vẻ mỹ lệ của Mai Khinh Liên, đó là lời nói thật.

Về phần Mai Khinh Liên có làm ảnh hưởng tới lợi ích của Quan Trung Hình Đường hay không, Sở Hưu cũng chẳng hề xen vào, vốn dĩ y không hề trung thành gì với Quan Trung Hình Đường.

Nói chính xác hơn, Sở Hưu sẽ không trung thành với bất cứ người nào hay thế lực nào, y chỉ cần người khác trung thành với mình.

Sau khi trở về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Đỗ Quảng Trọng cùng bọn Quỷ Thủ Vương còn tập trung ở Kiến Châu Phủ đón tiếp Sở Hưu.

Lúc này thủ hạ của Sở Hưu không chỉ tập trung ở Kiến Châu Phủ mà phân bổ khắp các châu phủ ở Quan Tây, ngoại trừ các châu phủ trực thuộc Ngụy Cửu Đoan.

Có thể nói toàn bộ chuyện buôn bán trên đất Quan Tây đã nằm trong tay Sở Hưu, những tuần sát sứ Quan Tây khác cũng phải ngầm thừa nhận hành vi này.

Trong số các tuần sát sứ Quan Tây, Dương Lăng trong âm thầm là người của Sở Hưu, Khương Đào Nhiên, Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều không dám chọc tới Sở Hưu.

Còn lại một Vệ Trường Lăng của Cửu Nguyên Vệ gia ngược lại rất bất mãn với hành động của Sở Hưu, nhưng hắn đã bị Sở Hưu giáo huấn một lần, thậm chí cả Cửu Nguyên Vệ gia bọn họ cũng không chiếm lợi gì trước mặt Sở Hưu. Hắn có gì mà đòi khiêu chiến Sở Hưu?

Cho nên giờ thủ hạ của Sở Hưu đã khống chế một nửa Quan Tây, ở một số nơi lời nói thậm chí còn có trọng lượng hơn cả tuần sát sứ bản xứ.

Bế quan cùng chửi bới
Chương 325 Bế quan cùng chửi bới

Sở Hưu dương danh trên giang hồ, thân là thuộc hạ của hắn, bọn Đỗ Quảng Trọng cũng thấy vinh hạnh lây.

Hơn nữa thời gian vừa rồi bọn họ cũng vô cùng thoải mái, trên đất Quan Tây không ai dám chọc tới, thân phận địa vị đều vượt xa những bộ đầu giang hồ của châu phủ khác.

“Thời gian vừa qua Vệ gia cùng Trương gia có hành động gì không?” Sở Hưu hỏi.

Đỗ Quảng Trọng lắc đầu nói: “Trước đó đại nhân ngài có đại thế, Vệ gia cùng Trương gia đã chịu thiệt một lần, sao còn dám khiêu chiến với đại nhân?

Cho nên thời gian vừa qua Vệ gia và Trương gia đều cực kỳ yên tĩnh, không chọc tới chúng ta. Giờ đại nhân ngài trở về, chắc bọn chúng càng không dám.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thật ra Vệ gia cùng Trương gia không thành tài vì bọn họ chỉ là thế lực võ lâm trên đất Quan Trung, còn Quan Trung lại thuộc về Quan Trung Hình Đường, bọn họ có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.

Kẻ thật sự phải cẩn thận là lão già Ngụy Cửu Đoan kia. Giờ hắn đã sắp về hưu, thậm chí không buồn để ý tới ấn tượng trong lòng Quan đường chủ, loại người này không những không đem lại lợi ích gì cho ta, ngược lại còn có thể gây ra phiền toái.”

Sở Hưu gọi thẳng Ngụy Cửu Đoan là ‘lão già’ trước mặt mọi người, nhưng những người xung quanh không ai lấy làm lạ.

Bọn họ đều là tâm phúc của Sở Hưu, còn Ngụy Cửu Đoan chỉ là một lão già sắp về hưu, cho dù Sở Hưu bảo bọn họ mắng Ngụy Cửu Đoan theo, bọn họ cũng dám làm.

Phân phó mọi người xung quanh vài câu, đêm lại tổ chức một buổi tiệc, sau đó Sở Hưu trực tiếp tiến vào trạng thái bế quan.

Trước mắt Sở Hưu trải qua vài trận ác chiến, tuy bản thân có tích lũy nhưng nguyên khí cũng đại thương, quả thật nên bế quan chỉnh đốn.

Huống hồ giờ Sở Hưu đang cảm thấy mình tích lũy cũng khá đầy đủ, lại thêm bên Đông Tề trao thưởng một viên Ngũ Hành Sinh Hóa Đan, có thể thử xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Không nói chắc chắn mười thành đột phá được nhưng chí ít Sở Hưu cũng nắm chắc tới chín thành.

Sau đó Sở Hưu còn muốn thử lĩnh ngộ thêm Thiên Tử Vọng Khí Thuật, chuyện này cũng cần có thời gian nhất định.

Nói thật ra Sở Hưu cũng không thích loại bế quan khổ tu này, y càng ưa thích chiến đấu lĩnh ngộ đột phá, như vậy tuy nguy hiểm nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều.

Chỉ có điều con đường võ đạo phải trả giá rất nhiều, nghị lực cũng là

một trong số đó.

Trên giang hồ một số võ giả vì cầu đột phá bình cảnh thậm chí chọn bế sinh tử huyền quan, đóng cửa lại là mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng có.

Sau khi xuất quan công thành thực lực tăng cường, ngược lại, vậy chỉ có thể thành xương khô trong mộ.

Trong lúc bế quan, Sở Hưu hồi phục nguyên khí đã mất một tháng. Sau khi nguyên khí khôi phục Sở Hưu mới ăn Ngũ Hành Sinh Hóa Đan bắt đầu luyện hóa.

Lực lượng ngũ hành trong Ngũ Hành Sinh Hóa Đan truyền vào ngũ tạng của Sở Hưu, khiến lực lượng ngũ hành trong cơ thể Sở Hưu đại thịnh, không ngừng mài giũa lực lượng ngũ tạng của y, khiến ngũ hành hợp nhất.

Đây cũng là quá trình cần có thời gian mới có thể luyện hóa dược lực, đẩy thành quả trở nên hoàn mỹ, đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.

Trong thời gian Sở Hưu bế quan, bên ngoài ngược lại sóng êm gió lặng.

Đặc biệt là tại Quan Tây, Sở Hưu vừa về còn mang theo uy thế chấn nhiếp, cho dù một số kẻ dự tính gây chuyện nhưng sau khi Sở Hưu trở về cũng phải thu hồi những suy nghĩ trước đó.

Lúc này trong một quán rượu tại Thần Châu Phủ của Quan Tây, Hỏa Nô ngồi trong góc vắng, chọn vài món thức ăn, chậm rãi uống rượu, có vẻ rất thích ý.

Sở Hưu đã hoàn toàn nắm giữ mọi con đường buôn bán thương mại trên đất Quan Tây, còn người khống chế Thần Châu Phủ chính là Hỏa Nô.

Hỏa Nô cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, quả thật nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Thật ra Hỏa Nô là người rất biết thỏa mãn, có cực khổ hắn cũng chịu, chỉ cần cuộc sống hiện tại tốt hơn lúc trước một chút thôi hắn cũng sẽ thỏa mãn, mà một người thỏa mãn sẽ rất vui vẻ. Hiện tại Hỏa Nô đang rất vui vẻ.

Hỏa Nô là nô lệ dị tộc, từ một kẻ nô lệ bị tùy ý sai khiến trở thành sát thủ Thanh Long Hội khống chế tính mệnh kẻ khác, điểm này Hỏa Nô đã rất thỏa mãn.

Sau đó lại từ sát thủ Thanh Long Hội cả ngày chém chém hắn hắn trở thành bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường, đi theo Sở Hưu. Mặc dù là bộ đầu giang hồ nhưng những tuần sát sứ châu phủ khác đều phải đối xử khách khí với hắn, mỗi tháng còn nhận không ít bổng lộc, lại không phải ra tay vài lần, có rất nhiều thời gian tu luyện, còn cả thời gian nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống như hiện tại. So với lúc trước, Hỏa Nô cảm giác giờ đang sống như thần tiên.

Có điều, mặc dù hiện tại Hỏa Nô đang sống như thần tiên không có nghĩa là ý chí của hắn trở nên lười biếng, ngược lại hắn càng hưởng thụ loại sinh hoạt này, hắn cũng càng tu luyện khắc khổ, để giữ gìn cuộc sống như hiện tại.

Bởi hắn biết, tất cả đều là thực lực mang cho hắn, không có thực lực, hắn cũng chẳng thể thoát khỏi Tây Vực, không gia nhập được Thanh Long Hội, càng không được Sở Hưu coi trọng như hiện tại.

Ngay khi Hỏa Nô nhàn nhã uống rượu suy nghĩ lung tung, vài người trên một cái bàn không xa thu hút sự chú ý của hắn.

Những người đó đều là võ giả trẻ tuổi thân mặc cẩm bào, bộ dáng như công tử thế gia, thực lực không mạnh cũng không yếu, đều có tu vi Tiên Thiên.

Trong đó một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu lam quay sang phía công tử áo trắng nói: “Ta nói này, Vệ huynh, sao thời gian vừa qua ngươi không ra ngoài? Bị lão gia ngươi ngươi cấm túc à?”

Công tử áo trắng kia chính là đệ tử trực hệ Vệ Thần của Cửu Nguyên Vệ gia, mặc dù không phải con trai ruột của gia chủ Vệ Mặc Cù nhưng cũng là con của một trưởng lão có thực quyền trong Vệ gia, địa vị tại Vệ gia cũng không thấp.

Nghe vậy hắn chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Cấm cái quái gì! Bản công tử không phạm sai lầm, hắn dựa vào cái gì mà đòi cấm túc ta? Chẳng qua gần đây lão tổ căn dặn đệ tử Vệ gia chúng ta phải khiêm tốn một chút. Ông già nhà ta vốn nhát gan, không phải các ngươi không biết, lão ấy nhất quyết bắt ta ở lại trong Vệ gia tu luyện, thời gian vừa rồi thiếu chút nữa khiến ta nín chết!”

Công tử áo lam nghe vậy cười nói: “Chẳng lẽ vì tuần sát sứ Sở Hưu tại Kiến Châu Phủ? Lần trước Vệ gia các ngươi kinh hãi nhượng bộ Sở Hưu, chuyện này đã lan truyền khắp Quan Tây, giờ có cẩn thận một chút cũng bình thường.”

Vệ Thần nghe vậy sắc mặt biến đổi, đặt mạnh ly rượu lên bàn, lạnh lùng nói: “Hàn Mộ, ngươi không biết gì thì đừng có nói, thế nào là Vệ gia ta kinh hãi nhượng bộ? Nếu không phải cuối cùng chưởng hình quan đại nhân ra mặt, tên Sở Hưu kia đã bị Vệ gia ta phế bỏ rồi!

Chưởng hình quan đại nhân mở miệng muốn bỏ qua việc này, Vệ gia ta đương nhiên lười động chạm vào mặt mũi chưởng hình quan, cố ý đổi chỗ làm ăn mà thôi. Bằng không ngươi tưởng Vệ gia ta dễ dàng để lại những con đường buôn bán thương mại cho tên Sở Hưu kia à?”

Vệ Thần mặc dù là công tử ăn chơi hay gây chuyện, tiếng tăm trong Vệ gia cũng không được tốt lắm, nhưng thân là đệ tử Vệ gia, Vệ Thần cũng biết mọi thứ của hắn bắt nguồn từ Vệ gia, cho nên ở ngoài Vệ Thần luôn giữ gìn thanh danh cho Vệ gia, không ai được phép chửi bới.

Hàn Mộ cười cười nói: “Vệ huynh, ai chẳng biết uy thế của Vệ gia các ngươi ở Quan Tây ra sao, ngươi không cần nhấn mạnh làm gì, có điều

tên Sở Hưu kia cũng thật hung ác!

Nghe nói lần này hắn sang Đông Tề trước giết chết Giang Đông Ngũ Hiệp, sau đó lại chém giết tới mức đám người muốn báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp sợ vỡ mật, cuối cùng còn chém chết một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, chậc chậc, đúng là khó lường.

Nghe nói lần này hắn trở lại Quan Trung Hình Đường thậm chí còn dám chống đối với chưởng hình quan Ân Bá Thông ngay trước mặt mọi người, có thể thấy bên phía Ngụy đại nhân sẽ ra sao.

Theo ta thấy tương lai Quan Tây không biết là của ai nữa, không khéo là của Sở Hưu đấy.”

Hàn Mộ này xuất thân Hàn Gia, không có xung đột gì với Sở Hưu. Sau khi Sở Hưu tiếp quản những con đường thương mại tại Thần Châu Phủ, Hàn Gia cũng rất thức thời lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu, cho nên hắn cũng không có ác cảm gì với Sở Hưu.

Nhưng bên kia Vệ Thần lại khinh thường cười lạnh nói: “Giết được mấy người ở bên ngoài thì nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi chắc? Đúng là nực cười!

Vệ gia ta đứng sừng sừng tại Quan Trung Hình Đường tới mấy trăm năm, Sở Hưu hắn là cái quái gì mà đòi khiêu chiến với Vệ gia ta? Vớ vẩn!

Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn thôi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nếu dễ giết như vậy, người ta còn gọi cảnh giới đó là đại cao thủ không?

Sở Hưu thắng được chắc do hắn dùng âm mưu quỷ kế gì hay đối thủ của hắn quá kém cỏi mà thôi.”

Vệ Thần chưa từng thấy Sở Hưu nhưng không thể che giấu được hận ý và ác ý của hắn đối với Sở Hưu.

Ngay lúc Vệ Thần định nói gì, một bóng người lại xuất hiện trước mặt hắn.

Vệ Thần vừa định lên tiếng mắng chửi, thân hình kia lại đột nhiên ấn một chưởng xuống mặt bàn, chưởng lực đỏ thẫm bộc phát như ngọn lửa, nháy mắt đã đốt cháy một góc lớn.

Người đột nhiên xuất hiện này chính là Hỏa Nô.

Đám người Vệ Thần nói chuyện tại đây thì cũng thôi, bộ đầu giang hồ không phải cẩm y vệ, không phải chuyện gì cũng cần để ý.

Nhưng vấn đề là Vệ Thần năm lần bảy lượt sỉ nhục Sở Hưu, đây là chuyện Hỏa Nô tuyệt đối không thể tha thứ.

Giờ thực lực Hỏa Nô đã lên tới Ngoại Cương cảnh, chưởng lực của hắn ngưng tụ càng thâm hậu.

“Cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói linh tinh, các ngươi cũng xứng nói xấu Sở đại nhân à?” Nhìn Vệ Thần, Hỏa Nô lạnh lùng nói.

Bọn người Vệ Thần lập tức né tránh, Vệ Thần chỉ vào Hỏa Nô lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Mau xưng tên!”

Hỏa Nô hôm nay ra ngoài buông lỏng tâm tình, đương nhiên không mặc quan phục Quan Trung Hình Đường, cho nên đám người Vệ Thần không nhận ra Hỏa Nô.

Còn Hàn Mộ lại là người trong thế lực bản địa Thần Châu Phủ, lúc này cũng nhận ra Hỏa Nô, biết tính tình hắn.

Đây là kẻ vô cùng hung ác, điên lên tới mình cũng đánh.

Đừng nhìn giờ Hỏa Nô dáng vẻ vô hại, nhưng nếu hắn phát tác, ai cũng dám giết!

Thể diện
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom