• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (1 Viewer)

  • Chương 286-290

Chương 286 Đại cục đã định

Đối mặt với lựa chọn như vậy, mỗi người lại có quyết định khác nhau.

Sở Hưu tin chắc lợi ích mới là cơ sở để duy trì tất cả, mỗi người cầm nhược điểm của nhau đáng tin cậy hơn nhiều so với chuyện nghĩa khí hứa hẹn.

Tỷ như Sở Hưu âm thầm thành lập Cửu Phân Đường cũng là như vậy, duy trì tất cả theo lợi ích cộng đồng, mà tính chất của Cửu Phân Đường tương đương với mỗi người nắm được nhược điểm của nhau.

Lần trước Sở Hưu đối phó với Dương Lăng cũng dùng thủ đoạn tương tự, khi đó Dương Lăng quả quyết lựa chọn thỏa hiệp lưu lại nhược điểm, gia nhập dưới trướng Sở Hưu.

Còn giờ Sở Hiếu Đức lại không, hắn thà bị giết cũng không muốn nửa đời sau làm chó săn cho Sở Hưu, bị Sở Hưu tùy ý sai khiến. Tính cách này quả thật cương liệt hơn Dương Lăng nhiều.

Nhìn Sở Hiếu Đức, Sở Hưu hơi nhíu mày, ngay bản thân y cũng không ngờ Sở Hiếu Đức lại lựa chọn cự tuyệt. Có điều sau đó Sở Hưu cũng bình thường trở lại, Sở Hiếu Đức phản ứng kịch liệt như vậy phân nửa là do thân phận của hắn, xuất thân dị tộc Tây Vực, đương nhiên tự ti mẫn cảm rồi.

Nghĩa phụ hắn Sở Tư Ma từng là nô lệ Tây Vực, cho nên dù có trở thành chưởng hình quan, trong Quan Trung Hình Đường cũng bị người ta chỉ trỏ, âm thầm mỉa mai. Sở Hiếu Đức cũng do điểm này mà bị không ít người sỉ nhục kỳ thị.

Theo hắn thấy, nếu Sở Hưu thật sự coi hắn là nô bộc tùy ý sai khiến, vậy chẳng bằng giờ liều mạng với Sở Hưu.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ai nói với ngươi sau khi ta nắm được nhược điểm sau sẽ sai khiến ngươi? Ta cũng không định coi ngươi là nô bộc.

Lòng dạ của ta lớn hơn tưởng tượng của ngươi, một vị trí tuần sát sứ sao đã khiến ta hài lòng, thậm chí cả chưởng hình quan cũng vậy!

Trong Quan Trung Hình Đường, ngươi cùng nghĩa phụ của ngươi đều bị người ta kỳ thị, ngươi cam tâm cả đời đều như vậy ư?

Giang hồ này không dùng huyết mạch hay xuất thân để cân nhắc, mà dùng nắm đấm cùng đao kiếm trong tay.

Ta nắm nhược điểm của ngươi là muốn chính ta an tâm, cũng muốn chính ngươi an tâm. Nhưng thứ ta có thể cho ngươi tuyệt đối nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.”

Sở Hiếu Đức sửng sốt, dường như hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại nói vậy với mình.

Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên ném một viên Cửu Long Tệ cho hắn, có điều phía trên thiếu mất một góc, còn có một vết đao mang theo ma khí đỏ máu.

“Ngày trước tại Thần Binh Đại Hội, ta liên hợp với Mạc Thiên Lâm của Thương Dương Mạc gia, Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia, Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh. Bốn chúng ta liên thủ tổ chức Cửu Phân Đường, không dùng nghĩa khí kết bái mà lấy lợi ích kết minh, cùng phát triển quan hệ tài nguyên.

Cầm viên Cửu Long Tệ đại biểu cho ta này, ngươi cũng là một thành viên của Cửu Phân Đường. Tương lai chỉ cần ngươi trả giá xứng đáng, bọn Mạc Thiên Lâm cũng sẽ giúp ngươi trong thời khắc mấu chốt, lễ vật này đủ lớn chưa?”

Sở Hưu cầm viên Cửu Long Tệ kia, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.

Bất luận Mạc Thiên Lâm hay Tạ Tiểu Lâu đều là người đứng hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng, ai cũng là đệ tử tinh anh trong đại thế gia đại môn phái, thậm chí là người đứng đầu thế hệ trẻ trong thế lực sau lưng, cũng như Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường.

Những người này liên thủ xây dựng tổ chức, vậy sẽ kinh khủng tới mức nào? Không cần phải nói nhiều, tùy ý chọn một người cũng có sức ảnh hưởng kinh người.

Thế nhưng giờ mình có thể dùng lợi ích nhất định đổi lại đối phương ra tay giúp đỡ, đây quả thật là chuyện mà Sở Hiếu Đức trước kia không dám tưởng tượng.

Dù sao thực lực của hắn ngay đó, nếu trong tình huống bình thường, thậm chí hắn không chạm tới bên người Mạc Thiên Lâm.

Cầm Cửu Long Tệ, Sở Hiếu Đức chần chờ nói: “Những thứ ngươi nói là thật chứ?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Việc gì ta phải lừa ngươi? Vừa hay lần này ngươi có thể cầm viên Cửu Long Tệ này tới Thương Dương Quận tìm Mạc Thiên Lâm của Thương Dương Mạc gia, bảo hắn giúp ta điều tra tên Thu Đông Mậu kia.”

Sở Hiếu Đức nghi ngờ nói: “Điều tra Thu Đông Mậu làm gì?”

“Tiểu tử kia có vẻ không thành thật, ta nghi ngờ hắn có liên quan tới chuyện người của Thu gia trúng độc.” Sở Hưu trầm giọng nói.

Trước đó Lục tiên sinh đã nói hắn chỉ tới giết người, Thu Chấn Thanh chết không liên quan tới bộ công pháp mà hắn nhận được, tất cả là do hắn chọn phe quá sớm cùng hiệu ứng hồ điệp do Sở Hưu gây ra.

Đã vậy, môn công pháp kia chắc chắn vẫn còn ở Thu gia, nhưng giờ người Thu gia đều đã chết, chỉ mình Thu Đông Mậu còn sống, Sở Hưu không tra xét hắn thì tra ai?

Sở Hiếu Đức gương mặt lộ vẻ đắn đo nhưng vẫn lặng lẽ nhét viên Cửu Long Tệ mà Sở Hưu đưa cho vào trong lòng.

Không đáp ứng là chết, đáp ứng thì còn sống được, quan trọng nhất là sống được còn tốt hơn hiện tại. Sở Hiếu Đức lựa chọn ra sao cũng không cần nghĩ nhiều.

Trong Quan Trung Hình Đường, Sở Hiếu Đức thậm chí không có bằng

hữu trong cùng thế hệ.

Trước đó ai cũng như Lệ Thiên Hào, châm chọc khiêu khích, xem thường hắn.

Còn như Trình Chu Hải và Chung Bình, bọn họ không đến mức coi thường Sở Hiếu Đức nhưng cũng không muốn liên hệ gì cùng hắn.

Giờ nếu gia nhập Cửu Phân Đường của Sở Hưu, ít nhất trong Quan Trung Hình Đường hắn cũng được Sở Hưu duy trì, ra ngoài Quan Trung Hình Đường lại được càng nhiều người ủng hộ, trao đổi lợi ích luôn đáng tin cậy hơn những thứ khác.

Thấy hành động này của Sở Hiếu Đức, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười.

Đúng như hắn đã nói với Sở Hiếu Đức lúc vừa rồi, lòng dạ của y, rất lớn.

Lôi kéo một Sở Hiếu Đức chẳng tính là gì, trong thế hệ trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường, thực lực Sở Hưu không phải xuất sắc nhất.

Điều Sở Hưu thật sự coi trọng là Sở Tư Ma sau lưng Sở Hiếu Đức.

Quan hệ giữa Sở Tư Ma và Sở Hiếu Đức vô cùng mật thiết, gần như cha và con trai ruột, không phải đệ tử hay thuộc hạ như những người khác.

Chỉ cần Sở Hưu lôi kéo được Sở Hiếu Đức, vậy Sở Tư Ma chắc chắn cũng sẽ đứng về phía y.

Sau khi đã quyết định, Sở Hiếu Đức cũng để Sở Hưu lưu lại Thánh Hỏa Ấn trên cánh tay mình.

Thánh Hỏa Ấn của Côn Luân Ma Giáo ra sao. Sở Hưu đã xem nội dung cốt truyện từ kiếp trước, đương nhiên biết rõ.

Giờ Côn Luân Ma Giáo còn chưa khôi phục, Sở Hưu cũng chẳng để ý giương cờ Côn Luân Ma Giáo ra.

Sau khi khắc dấu Thánh Hỏa Ấn lên người Sở Hiếu Đức, Sở Hiếu Đức cũng biết đời này hắn đã bị cột vào chiến xa của Sở Hưu.

Cho nên hắn cũng lập tức đổi lại thân phận, hỏi Sở Hưu: “Chuyện Khương Văn Nguyên ngươi định xử lý ra sao? Dù sao kẻ ra tay giết người là Vô Tướng Ma Tông, là người mình. Ngươi cũng không thể bán người mình đổi lấy chứng cứ được.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Khương Văn Nguyên lúc này đã điên rồi, đối phó với hắn không cần chứng cứ.

Trước kia Khương Văn Nguyên có làm náo loạn quá đáng đến đây, hoàng tộc Đông Tề cũng chỉ coi như trò trẻ con, không đặt trong lòng.

Đừng nói Khương Văn Nguyên mời chào môn khách thực lực chỉ coi như không tệ, cho dù hắn mời chào được một vị tông sư võ đạo, triều đình Đông Tề cũng chẳng sợ. Bởi vì triều đình Đông Tề chẳng thiếu gì tông sư võ đạo.

Nhưng giờ hắn lại từ tìm đường chết, còn dám nhúng tay vào tranh đấu nội bộ của hoàng tộc Đông Tề, điểm này đã là tối kỵ. Hoàng thất Đông Tề không giết hắn mới gọi là lạ.

Quan Trung Hình Đường lần này chỉ tới làm nhiệm vụ, chỉ cần Đông Tề hài lòng với kết quả này, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành. Ta không cần chứng cứ hắn giết Thu Chấn Thanh, ta chỉ cần chứng cứ hắn cấu kết với Thái tử ý đồ châm ngòi nội loạn trong hoàng thất Đông Tề. Vậy là đủ!”

Theo Sở Hưu, nhiệm vụ lần này của hắn đã coi như hoàn thành, về phần người hoàn thành nhiệm vụ người ư, vậy phải nhờ vào tham tướng Phương Trấn Kỳ của Phá Phong Doanh.

Lục tiên sinh về tới Tụ Long Các, Khương Văn Nguyên hỏi: “Giải quyết xong Sở Hưu kia rồi?”

Lục tiên sinh lắc đầu: “Giải quyết Sở Hưu rất đơn giản, nhưng Vương Cẩn lại một mực đi theo bên cạnh Sở Hưu. Vương gia cũng biết mà, Vương Cẩn dù sao cũng là cao thủ đại nội hoàng cung, mặc dù là hoạn quan nhưng cũng là tâm phúc của hoàng đế, không dễ đối phó.

Vạn nhất nếu ta thất thủ, bại lộ bản thân, chỉ sợ sau này ta không thể ra tay nữa.”

Khương Văn Nguyên nhỏ giọng mắng một tiếng: “Tên thái giám chết tiệt này quả nhiên là chướng ngại!”

Khương Văn Nguyên trước nay không có hảo cảm gì với thái giám, lý do là khi hoàng tộc họ Lữ đuổi hoàng tộc họ Khương xuống khỏi ngai vàng, đám thái giám trong đại nội hoàng cung là những kẻ đầu tiên phản bội, trực tiếp đầu hàng đối phương.

Từ đó trở đi, Khương Văn Nguyên đã biết, đám thái giám chết tiệt đó vốn không đáng tin cậy.

Khương Văn Nguyên khoát tay áo nói: “Được rồi, đã vậy sau này tìm cơ hội ra tay là được.”

Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, ung dung bước xuống, có điều lúc này ngọc giản truyền tin bên hông hắn lại đột nhiên sáng lên. Đọc nội dung bên trên, ánh mắt Lục tiên sinh không khỏi lộ ra ánh sáng quỷ dị.

Khương Văn Nguyên vô thức hỏi: “Ai vậy?”

Lục tiên sinh điềm nhiên như không trả lời: “Là đồng môn trong Vô Tướng Ma Tông.”

Khương Văn Nguyên tùy ý khoát tay áo, không hề để ý.

Hắn cùng Vô Tướng Ma Tông chỉ là liên thủ, không phải quan hệ chủ tớ. Hắn cũng không muốn biết mấy chuyện nội bộ Vô Tướng Ma Tông, mà chắc hẳn Vô Tướng Ma Tông cũng sẽ không nói cho hắn.

Đi xuống Tụ Long Các, Lục tiên sinh nhíu mày, trực tiếp phân phó các đệ tử Vô Tướng Ma Tông lặng lẽ rời khỏi Tụ Long Các cùng An Nhạc Vương Phủ.

Tin tức vừa rồi do Sở Hưu gửi tới, bảo Vô Tướng Ma Tông y muốn

chứng cứ Khương Văn Nguyên liên hợp với Thái tử, đồng thời y còn nói mình đã chuẩn bị động thủ với Khương Văn Nguyên. Nếu như chuyện này thành công, Vô Tướng Ma Tông bọn họ có thể nhân cơ hội kiếm bộn.

Lục tiên sinh rất hài lòng với thái độ của Sở Hưu, mặc dù theo Lục tiên sinh tất cả đều là ‘người mình’, nhưng hỗ trợ không công so với chia sẻ lợi ích rõ ràng là hai khái niệm khác hẳn nhau.

Giờ Lục tiên sinh giúp Sở Hưu tìm chứng cứ về Khương Văn Nguyên, còn Sở Hưu đưa lợi ích nhất định cho Lục tiên sinh, như vậy mới là công bằng. Chuyện này cũng khiến Lục tiên sinh cảm thấy vị truyền nhân trực hệ của ‘Côn Luân Ma Giáo’ này cũng biết cách cư xử.

Trước mắt thân phận của Lục tiên sinh tại An Nhạc Vương Phủ là khách khanh, hơn nữa còn là người cực kỳ quan trọng, hắn muốn tìm chút dấu vết làm chứng cũng rất đơn giản.

Sau khi lấy được chứng cứ, Lục tiên sinh âm thầm giao cho Sở Hưu, còn Sở Hưu lại bỏ qua bọn Trình Chu Hải, một thân một mình tới điền trang của Thu Chấn Thanh gặp Phương Trấn Kỳ.

Nhị hoàng tử Lữ Long Quang
Chương 287 Nhị hoàng tử Lữ Long Quang

Trong vụ án của Thu Chấn Thanh, biểu hiện của Phương Trấn Kỳ luôn rất bình thường, chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng tộc Đông Tề, tận trung với cương vị.

Nhưng từ đầu Sở Hưu đã đoán được, vị Phương tham tướng này thật ra là người của Nhị hoàng tử.

Cả lão cha hờ của Sở Hưu ngày trước cùng ba Long Kỵ Cấm Quân chết ở Sở gia đều là người của Phá Phong Doanh, hai mươi năm trước bọn họ đã phiêu bạt giang hồ thu thập bảo vật cho Nhị hoàng tử.

Có thể nói rằng Phá Phong Doanh chính là tư quân của Nhị hoàng tử, thật ra đây không phải bí mật gì tại Đông Tề.

Long Kỵ Cấm Quân là quân đội trực thuộc hoàng thất Đông Tề, trong đó một phần trực tiếp nghe lệnh hoàng đế Đông Tề, còn một phần nằm trong tay các hoàng tử.

Trước mắt uy thế của Nhị hoàng tử tại Đông Tề còn cao hơn Thái tử ba phần, hắn nắm giữ một doanh trong Long Kỵ Cấm Quân cũng không phải chuyện lạ.

Hơn nữa vụ án Thu Chấn Thanh lần này cũng là do ý của Nhị hoàng tử.

Thu Chấn Thanh đã gia nhập dưới trướng hắn, kết cục giờ lại chết oan chết uổng một cách kỳ quái như vậy, chuyện này Nhị hoàng tử đương nhiên phải chú ý tới, phải đứng ra phụ trách. Như vậy mới những người khác đã gia nhập dưới trướng vào hắn chứng kiến được những người đi theo hắn, bất luận sống hay chết đều sẽ nhận được công đạo.

Sau khi Sở Hưu tới điền trang lại phát hiện Thu Đông Mậu cùng Giang Đông Ngũ Hiệp vẫn canh giữ bên ngoài không đi.

Thấy Sở Hưu tới, Giang Đông Ngũ Hiệp không ai có sắc mặt tốt lành gì với y.

Sở Hưu hành sự hung ác tàn bạo, bọn họ vốn chẳng thể có cảm tình với y.

Hơn nữa trước đó Sở Hưu còn ra tay với Ngô Thiên Đông, chuyện này càng khiến bọn họ ôm địch ý.

Có điều Sở Hưu lại chẳng có ý phân cao thấp với họ mà trực tiếp bước vào trong điền trang, trước khi vào còn nhìn chằm chằm vào Thu Đông Mậu một hồi, tới tận lúc đối phương âm thầm hoảng sợ mới bước vào trong trang.

Bảo một Long Kỵ Cấm Quân mang mình tới gặp Phương Trấn Kỳ. Vừa bước vào Phương Trấn Kỳ đã trầm giọng nói: “Vụ án này đã có manh mối chưa?”

Hỏi một đằng nhưng Sở Hưu lại trả lời một nẻo, y nói thẳng: “Ta muốn gặp Nhị hoàng tử.”

Phương Trấn Kỳ cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu nói: “Đương nhiên ý như lời đã nói rồi, ta điều tra ra rất nhiều

chuyện thú vị. Cái chết của Thu Chấn Thanh nói chính xác ra là bị Nhị hoàng tử liên lụy, chẳng lẽ Nhị hoàng tử không muốn biết ư? Những thứ trong tay ta sẽ không khiến Nhị hoàng tử hối hận.”

Phương Trấn Kỳ nhíu mày một cái nói: “Ngươi đợi ở đây trước đã, ta đi hỏi thăm Nhị hoàng tử xem sao.”

Nhị hoàng tử đã căn dặn chuyện này phải tra cho bằng ra. Giờ hắn cũng không biết Sở Hưu nói thật hay dối, có điều cứ báo cáo cho Nhị hoàng tử chắc hẳn sẽ không sai.

Phương Trấn Kỳ là một trong những tâm phúc của Nhị hoàng tử, đương nhiên có phương thức liên lạc với Nhị hoàng tử.

Sở Hưu đợi trong trang một ngày mới thấy Phương Trấn Kỳ đi vào, trầm giọng nói: “Sở Hưu, Nhị hoàng tử mời ngươi qua.”

Nói xong, Phương Trấn Kỳ trực tiếp dẫn Sở Hưu với một trang viên ngoài Tế Châu Phủ.

Thân là Nhị hoàng tử Đông Tề, Lữ Long Quang có không ít sản nghiệp trong nước, trang viên này là một trong số đó.

Nói thật ra, Sở Hưu cũng khá hiếu kỳ về Lữ Long Quang, dù sao nhị hoàng tử này có danh tiếng khá lớn tại Đông Tề.

Nghe nói lúc Lữ Long Quang sinh ra chỉ kém thái tử Lữ Long Cơ có một khắc đồng hồ, nhưng chính một khắc này khiến một thành Thái tử, còn một chỉ có thể là Nhị hoàng tử.

Sau khi lớn lên, Lữ Long Quang càng không phục chuyện này, bất cứ chuyện gì cũng muốn tranh giành với Thái tử, mà hắn cũng thật sự có tư cách này.

Thiên hạ thượng võ, tất cả đều phải lấy vũ lực làm đầu, điểm này trong hoàng thất Đông Tề cũng không phải ngoại lệ.

Thái tử Lữ Long Cơ thực lực võ đạo chỉ thường thường, không khác lắm so với phụ thân, cho dù có vô số linh dược chồng chất lên, lại có cao thủ dạy bảo cũng phải ngoài ba mươi mới tới Nội Cương cảnh.

Còn Lữ Long Quang lại có thiên phú võ đạo kinh người, chưa tới hai mươi đã bước vào Tiên Thiên, sau đó còn theo quân đội Đông Tề đánh Đông dẹp Bắc, rất có uy danh trong quân đội.

Mà xét về năng lực, Lữ Long Cơ cũng chỉ bình thường, hắn thân là Thái tử, tay nắm quyền lực không nhỏ, nhưng đại đa số lại chỉ giao cho thủ hạ mình xử lý.

Còn Lữ Long Quang lại đích thân xử trí mọi chuyện, thủ đoạn thuần thục cay độc khiến thủ hạ cũng phải thán phục.

Có thể nói nếu Lữ Long Cơ không có thân phận Thái tử, vậy chắc chắn đã bị em trai áp đảo hoàn toàn.

Chỉ có điều theo Sở Hưu nhớ, trong kịch bản gốc, vị Khai Nguyên Đế - Lữ Hạo Xương còn sống tới hơn trăm tuổi nhưng không hề có ý thoái vị nhường ngôi.

Đương nhiên giờ hiện tại đã thay đổi so với cốt truyện, vị Nhị hoàng tử này có thể thượng vị hay không vẫn là một ẩn số.

Phương Trấn Kỳ gõ cửa một gian phòng, dẫn Sở Hưu vào trong rồi cung kính bẩm báo: “Điện hạ, đã đưa Sở Hưu tới.”

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, một người ngồi, một người đứng.

Người ngồi là môt thanh niên tướng mạo hơn ba mươi tuổi để râu, thần thái mạnh mẽ, mặc mãng bào vàng óng, mang theo khí thế cường đại.

Người này chính là Nhị hoàng tử Đông Tề Lữ Long Quang, tuổi thật của hắn cũng ngoài năm mươi, có điều khi bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh chỉ mới hơn ba mươi tuổi, cho nên tướng mạo hiện tại vẫn lưu lại thời điểm đó.

Sau lưng Lữ Long Quang lại có một lão thái giám mặt trắng không râu nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, vị này không ngờ cũng là một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.

“Phương Trấn Kỳ nói ngươi tìm ta, lại nói ta có liên quan tới cái chết của Thu Chấn Thanh? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, cho dù ngươi là người của Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ cũng không đỡ nổi cho ngươi.”

Theo Lữ Long Quang mở miệng, một luồng áp lực cường đại cũng ập thẳng tới.

Vị Nhị hoàng tử này nổi danh bá đạo, lời này của hắn cũng không phải nói xuông, nếu Sở Hưu thật sự trêu chọc hắn, cho dù là Quan Tư Vũ cũng không che chở được cho Sở Hưu.

Sở Hưu không để ý tới thái độ của Nhị hoàng tử, chỉ trầm giọng nói: “Ta dám nhờ Phương tướng quân mời Nhị hoàng tử tới đương nhiên là chuyện thật.

Ta đã tra ra nguyên nhân cái chết của Thu Chấn Thanh, tin rằng Nhị hoàng tử cũng muốn biết rốt cuộc là ai giết thủ hạ mình mời chào?”

Lữ Long Quang nheo mắt, lộ ra thần thái lạnh lùng: “Ai nói với ngươi Thu Chấn Thanh là người của ta?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhị hoàng tử không cần phải gấp, chuyện này không phải do nội bộ Nhị hoàng tử xảy ra vấn đề mà do ta điều tra ra được.”

Nói chuyện với người mạnh mẽ bá đạo như Lữ Long Quang, Sở Hưu cũng không muốn vòng vo mà trực tiếp thuật lại hết thảy. Có điều y bỏ qua tác dụng của Lục tiên sinh trong đó, chỉ quy hết thành mình điều tra ra được.

Lữ Long Quang nghe xong sắc mặt đã cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nói: “Vị đại ca kia của ta tâm tư thật sâu, không ngờ còn ngấm ngầm cấu kết với tên Khương Văn Nguyên kia, đúng là không biết sống chết!”

Nếu không phải hôm nay Sở Hưu nói toạc quan hệ giữa Thái tử cùng Khương Văn Nguyên, e rằng hắn vẫn chẳng biết gì về chuyện này.

Một Khương Văn Nguyên mặc dù không thể khiến Thái tử thành nghiệp lớn được, nhưng muốn làm hỏng chuyện của hắn lại rất đơn giản.

“Chứng cứ đâu?” Lữ Long Quang nhìn Sở Hưu, trầm giọng hỏi.

Sở Hưu nói: “Đương nhiên ta có chứng cứ rồi. Có điều, Nhị hoàng tử ngài sẽ không cho rằng ta sẽ đem chứng cứ cho không đấy chứ? Nếu thế chẳng bằng ta giao thẳng chứng cứ cho Vương Cẩn Vương công công, để hắn tới chỗ bệ hạ báo công, chí ít ta còn nhận được khen thưởng từ chỗ bệ hạ.”

“Ngươi dám ra điều kiện với ta?” Lữ Long Quang sắc mặt trầm xuống, lão thái giám mặt trắng không râu phía sau cũng hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế cường đại đánh thẳng về phía Sở Hưu.

Chỉ có điều Sở Hưu hiện nay đã không phải Sở Hưu ngày xưa, cho dù là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không dọa được y lui bước. Đón lấy khí thế của lão thái giám kia, Sở Hưu trầm giọng nói: “Không phải ra điều kiện mà là giao dịch, có qua có lại mới toại lòng nhau, chẳng phải ư?

Nhị hoàng tử, thứ cho ta nói thẳng, giờ Đông Tề đang cần ổn định, ta giao chứng cứ Khương Văn Nguyên giết Thu Chấn Thanh lên sẽ không có bất cứ tác dụng nào, cùng lắm Khương Văn Nguyên chỉ bị trách cứ mà thôi.

Ngược lại nếu ta giao chứng cứ Khương Văn Nguyên cấu kết với Thái tử ý đồ châm ngòi nội loạn trong hoàng thất Đông Tề, như vậy mới có thể đoạt tính mạng Khương Văn Nguyên!

Nếu ta giao chứng cứ này lên, vậy sẽ là giải quyết việc công, nhưng nếu do Nhị hoàng tử ngài giao lên sẽ thành công cụ đả kích Thái tử, giao dịch như vậy chẳng lẽ không công bằng ư?

Đương nhiên ngài chính là Nhị hoàng tử Đông Tề, còn ta chỉ là một bộ đầu giang hồ nho nhỏ tại Quan Trung Hình Đường, nếu ngài muốn cướp đoạt, ta cũng chẳng có cách nào.

Có điều ai cũng nói Nhị hoàng tử ngài là người hào sảng phóng khoáng, chắc không tới mức làm chuyện đó đâu nhỉ? Huống hồ chứng cứ đó, ta không chỉ có một phần.”

Lữ Long Quang nghe Sở Hưu nói vậy sắc mặt cau có khó chịu, tính cách của hắn vốn bá đạo, nếu Sở Hưu chủ động dâng chứng cứ lên, có lẽ hắn còn xét theo điểm này khen thưởng Sở Hưu đôi chút. Nhưng giờ Sở Hưu lại không mềm không cứng uy hiếp hắn giao dịch, đây là chuyện Lữ Long Quang căm ghét nhất.

Chỉ có điều giờ chứng cứ đang trong tay Sở Hưu, đặc biệt là Sở Hưu còn nói y không chỉ có một phần chứng cứ, nếu mình cướp đoạt, vậy chứng cứ còn lại sẽ rơi vào tay ai, vậy không dám chắc.

Mặc dù Lữ Long Quang không biết lời của Sở Hưu là thật hay giả nhưng giờ hắn đang rất cần những chứng cứ đó để đả kích vị Thái tử đại ca của mình một chút, cho nên hắn đành nhìn xuống, hừ lạnh nói: “Nói đi, ngươi muốn thứ gì?”

Sở Hưu ánh mắt lóe lên ánh sáng lạ nói: “Nghe nói trong tay Nhị hoàng tử có một bộ phận của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền. Ta muốn có bộ công pháp này!”

Trong cốt truyện gốc, Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú chỉ xuất hiện có mấy môn, mà Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền là nổi danh nhất, đồng thời cũng là võ công có lực sát thương mạnh nhất.

Không chỉ một người tu luyện môn công pháp này không chỉ một mà là rất nhiều, nguyên nhân chính do nó nằm trong tay vị Nhị hoàng tử này.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, tên như ý nghĩa, đây là một môn công pháp ngưng tụ sát đạo tới cực hạn, thích hợp nhất để các võ giả trong quân đội tu luyện.

Sau khi Nhị hoàng tử thu được môn công pháp này, từng dùng nó lung lạc không ít cường giả trong quân ngũ, Sở Hưu còn đang suy nghĩ làm sao để lấy được môn công pháp nào, không ngờ giờ cơ hội tự tới cửa.

Hoàng thất nội đấu
Chương 288 Hoàng thất nội đấu

Trong cốt truyện gốc chưa từng có ai tập hợp đủ bộ Ma đạo kỳ công Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, còn giờ Sở Hưu đã tập trung được bốn môn, lại thêm Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền này là năm, khoảng cách bảy bộ hợp nhất lại gần thêm một bước.

Có điều Lữ Long Quang nghe Sở Hưu nói vậy lại giận quá hóa cười nói: “Đúng là vớ vẩn!

Đây là một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, chỉ lấy riêng môn công pháp này ra cũng là thất chuyển.

Cho dù là võ giả dưới trướng ta cũng phải lập được đại công mới được truyền thụ môn võ công này. Chút chứng cứ của ngươi đã đòi một môn công pháp thất chuyển từ chỗ bản vương. Sở Hưu, ngươi đúng là không biết chữ tham viết thế nào!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Điện hạ không cần tức giận, đây chỉ là một giao dịch. Nếu điện hạ cảm thấy chứng cứ không đáng giá đó, vậy ta thêm một môn công pháp trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, thế nào?

Mặc dù Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ này uy năng không bằng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, nhưng cộng thêm những chứng cứ này hẳn cũng đủ rồi?”

Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ Sở Hưu đã thi triển rất nhiều lần, trên Long Hổ Bảng cũng có tư liệu, không phải bí mật gì.

Hơn nữa với Sở Hưu hiện giờ uy lực của môn chưởng pháp này có vẻ không đủ, lấy ra giao dịch là vừa vặn.

Sở Hưu không sợ những người khác học được công pháp của y, cùng một công pháp, mỗi người tu luyện lại có sai biệt rất nhỏ.

Quan trọng nhất là Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú rất đặc thù, phải là bảy môn công pháp hợp nhất mới có uy thế kinh thiên địa khiếp quỷ thần, lấy riêng từng môn ra thì chỉ không tệ mà thôi.

Giờ trên giang hồ, người có tư cách tập hợp đủ bảy môn công pháp chắc chỉ có mình Sở Hưu, cho nên lấy một môn ra giao dịch như vậy, y cũng chẳng thiệt.

Lữ Long Quang ánh mắt lóe lên thần thái lạ, thanh danh Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú lan truyền trên giang hồ đã nhiều năm, từ thời thượng cổ đã vang dội thiên hạ.

Hắn may mắn nhận được một môn, nhưng bản thân không tu luyện, lý do là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền quá mức hung ác, một quyền đánh ra, đạt tới sát cảnh vong ngã, ngưng tụ sát ý tới cực hạn, chỉ thiếu tập trung đôi chút sẽ bị sát ý phản phệ.

Cho nên chỉ những cường giả trong quân đội dưới trướng hắn, trải qua cả trăm trận chiến, vô số chém giết, thấm bao máu tươi, mới có thể sơ bộ khống chế môn quyền pháp này.

Người quyền cao chức trọng làm việc càng phải cẩn thận, Lữ Long Quang thân là Nhị hoàng tử, hắn muốn công pháp đỉnh cao cũng còn rất nhiều, không cần đi tu luyện ma công này. Hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ có ý định thu thập đủ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.

Nếu vậy có giao dịch với Sở Hưu cũng không phải là thiệt thòi gì, có thể chấp được được.

Lữ Long Quang hừ lạnh một tiếng nói: “Lần này bản vương đáp ứng yêu cầu của ngươi. Có điều ngươi phải nhớ cho kỹ, trên đời này kẻ có tư cách đàm phán điều kiện với bản vương không có mấy đâu!”

Nói xong, Lữ Long Quang giơ tay, lão thái giám phía sau lấy từ trong hộp báu không gian ra một quyển sách kỳ dị dùng da thú và chữ máu viết Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền ném cho Sở Hưu.

Đây là nguyên bản, đương nhiên trong tay Lữ Long Quang còn không ít bản sao chép khác.

Sở Hưu cũng giao chứng cứ cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ cho lão thái giám, lão thái giám nhận được công pháp còn cẩn thận kiểm tra một lượt.

Sở Hưu nói: “Yên tâm, công pháp không vấn đề gì đâu. Ta lừa ai đi nữa cũng chẳng dám lừa điện hạ.

Lần này điện hạ ngài chịu giao dịch cùng ta, ta cũng không keo kiệt. Lúc nào điện hạ định ra tay với Khương Văn Nguyên, ngài có thể bảo Phương tướng quân nói cho ta, tính cả ta tham gia cùng.”

Lữ Long Quang vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc bên ngón cái, như cười như không nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi có hảo tâm giúp đỡ ta như vậy ư?”

Sở Hưu cười cười nói: “Điện hạ tuệ nhãn như thần, thật ra lần trước trong Thần Binh Đại Hội, ta và Khương Văn Nguyên đã có thù oán. Sở Hưu ta không phải người rộng lượng gì, giờ có cơ hội không bỏ đá xuống giếng chẳng lẽ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay sao?

Lữ Long Quang ánh mắt hứng thú, cuối cùng thản nhiên nói: “Được, lúc nào ra tay với Khương Văn Nguyên, ta sẽ bảo Phương Trấn Kỳ báo cho ngươi.”

“Vậy xin đa tạ điện hạ.”

Sở Hưu chắp tay rồi quay người rời đi.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lữ Long Quang trầm giọng hỏi: “Lý công công, ngươi thấy tên Sở Hưu này thế nào?”

Lữ Long Quang đứng sau lưng thần thái trầm ngâm nói: “Kẻ này to gan quả quyết, tham lam tự lợi, không phải ngụy quân tử nhưng lại là chân tiểu nhân.

Trong Quan Trung Hình Đường bất luận ‘Cự Hiệp’ Sở Cuồng Ca ngày trước hay ‘Thiết Diện Phán Quan’ Quan Tư Vũ, về mặt nhân phẩm đạo

đức cá nhân đều không thể soi mói được gì. Nào ngờ Sở Hưu này thân là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất Quan Trung Hình Đường vậy mà lại là loại người này.”

Lữ Long Quang vuốt vuốt chiếc nhẫn trong tay thản nhiên nói: “Loại người này có gì không tốt? Cái thứ ngoan cố cứng đầu như Quan Tư Vũ mới khó giao tiếp, tham lam có gì sai? Bản vương thích nhất là người tham lam! Nếu người ta không tham làm sao bản vương hàng phục được?

Được rồi, tạm thời không cần bàn về tên Sở Hưu này nữa, cầm chứng cứ tới gặp phụ hoàng thôi. Lần này dẫu sao ta cũng phải để vị ‘đại ca tốt’ kia đẹp mặt một hồi!”

...

Đại Lương Thành của Đông Tề, đây là đô thành Đông Tề, cũng là trung tâm thương mại phồn hoa nhất tại Đông Tề, diện tích lớn gấp mười Tế Châu Phủ.

Lúc này trong hoàng cung Đại Lương Thành, sau tấm màn che, một bóng người già nua lưng còng đọc những tin tức Lữ Long Quang giao lên, thân hình tức tới mức run lên bần bật.

Lão già này chính là hoàng đế đời này của Đông Tề, Khai Nguyên Đế - Lữ Hạo Xương, một vị hoàng đế cả năng lực và thực lực đều rất dỗi bình thường, nhưng lại tại vị thời gian lâu nhất, thậm chí lâu tới mức mấy đứa con đã chẳng nhịn được nảy sinh ý đồ soán vị.

Có điều không thể phủ nhận, sự tồn tại của Lữ Hạo Xương đối với Đông Tề là lợi nhiều hơn hại.

Nếu không có Lữ Hạo Xương, toàn bộ hoàng tộc Đông Tề chắc chắn còn đang nội loạn, đến lúc đó kéo theo cả Đông Tề tranh đấu liên miên, tương đương với đại nạn cho cả Đông Tề.

Lữ Hạo Xương thiên phú rất bình thường, huống hồ thân là hoàng đế hắn cũng chẳng có thời gian tu luyện võ đạo, bằng không đại sự quốc gia vứt cho ai làm? Nếu hắn thật sự muốn làm một con rối hoàng đế không quản chuyện gì, giao quyền lực cho những người khác, như vậy những hoàng tộc Đông Tề khác cho dù dùng chân bỏ phiếu cũng không để hắn tiếp tục làm hoàng đế như vậy.

Cho nên giờ trạng thái tinh thần của Lữ Hạo Xương đã khá kém, điều này cũng khiến Thái tử cùng Nhị hoàng tử có chút hy vọng, tối thiểu bọn họ vẫn hy vọng chờ được đến lúc ông già nhà mình lăn ra chết để bản thân thượng vị.

Chỉ có điều bọn Nhị hoàng tử lại không biết, theo như cốt truyện gốc, có qua hai mươi năm nữa lão hoàng đế này vẫn sống nhăn răng.

Lúc này Lữ Long Quang cung kính quỳ dưới đất, trong mắt lấp lóe vẻ âm tàn.

Chứng cứ mà Sở Hưu giao cho hắn còn xa mới đủ phế truất đại ca, có điều cũng khiến hắn bị thương nặng tới gân cốt!

“Đi gọi tên nghiệt tử kia đến đây cho ta!” Lữ Hạo Xương trầm giọng nói.

Trong số các đời hoàng đế của Đông Tề, năng lực của Lữ Hạo Xương quả thật rất bình thường, nhưng bình thường này chỉ là so với những vị đế vương hùng tài vĩ lược mà thôi. Thân là hoàng đế, còn là người tiêu hao vô số tâm huyết trên vị trí này, thủ đoạn quyền mưu của Lữ Hạo Xương cũng vô cùng thuần thục, không phải quá xuất sắc nhưng cũng rất hợp cách.

Chuyện này theo hắn thấy là Thái tử đã vượt quá giới hạn. Có thể nội đấu nhưng nội đấu không để ý tới lợi ích Đông Tề là đang tìm đường chết, đang tái diễn bi kịch nội loạn của đời trước!

Thái tử Lữ Long Cơ là một người trung niên dáng vẻ hào hoa phong nhã, vẻ ngoài có vẻ già hơn Lữ Long Quang nhiều, có điều khí chất lại càng trầm ổn.

Lúc này đến đây hắn còn đang bực bội, vì sao phụ hoàng lại gọi mình đến gấp như vậy?

Thấy Lữ Long Quang quỳ rạp trên mặt đất, Lữ Long Cơ còn tưởng hắn phạm sai lầm gì khiến phụ hoàng tức giận. Lữ Long Cơ đang định mở miệng lấy danh Thái tử ra chế nhạo đối phương một hồi, nào ngờ Lữ Hạo Xương lại đột nhiên gầm lên một tiếng: “Nghiệt tử! Quỳ xuống cho ta!”

Lữ Long Cơ run rẩy, quỳ rạp xuống đất, chỉ nghe Lữ Hạo Xương phẫn nộ quát lớn: “Ta mặc kệ tranh đấu giữa ngươi cùng lão nhị, ngươi đã ngồi trên vị trí Thái Tử mấy chục năm, ưu thế gì cũng ở chỗ ngươi. Đã có ưu thế lớn như vậy mà còn không giữ được vị trí này, trẫm cũng chẳng để ý chuyện thay người khác vào đâu, vì nếu ngay tước vị Thái tử ngươi còn chẳng giữ được thì làm sao thủ hộ được giang sơn Đông Tề?

Nhưng ngươi phải biết, đấu thì đấu nhưng không được phép làm tổn hại lợi ích bản thân Đông Tề ta. Các ngươi đã quên huyết án trong hoàng thất Đông Tề ta rồi sao? Chính do bọn họ đánh nhau tới mức máu chảy thành sông nên mới tới phiên trẫm ngồi lên ngai vị này. Ngươi thân là Thái tử, giờ có phải cũng định nhường chức vị này cho người khác rồi phải không?”

Lữ Long Cơ đến giờ vẫn không hiểu rốt cuộc mình sai ở đâu.

Có điều giờ Lữ Hạo Xương đang nổi giận, hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng quỳ rạp xuống đất căng thẳng cầu khẩn: “Nhi thần không dám!”

Lữ Hạo Xương lạnh lùng nói tiếp: “Không dám? Không dám mà ngươi dám cấu kết với Khương Văn Nguyên? Chẳng lẽ ngươi không biết Khương Văn Nguyên là loại người gì hay sao?

Không dám mà ngươi còn khiến Khương Văn Nguyên giết Thu Chấn Thanh trường chủ Phi Mã Mục Trường, chỉ vì hắn gia nhập dưới trướng vào lão nhị!

Ngươi có biết ý nghĩa của Phi Mã Mục Trường đối với Đông Tề ta ra sao không? Giờ chín thành chín chiến mã của Đông Tề ta đều đến từ Phi Mã Mục Trường, Thu Chấn Thanh chết, ta tìm ai giữ vị trí đó đây?

Phá hoại căn cơ của Đông Tề ta như vậy, ngươi còn bảo ta ngươi không dám?”

Lữ Long Cơ quỳ rạp trên mặt đất run lên lẩy bẩy, lúc này hắn chỉ hận không thể đem Khương Văn Nguyên ra chém cho trăm ngàn nhát đao!

Đúng là Thu Chấn Thanh cự tuyệt hắn, nhưng hắn thật sự không muốn giết Thu Chấn Thanh, đây hoàn toàn là hành động tự tác của Khương Văn Nguyên.

Nhưng giờ Lữ Hạo Xương đã nhận định hắn và Khương Văn Nguyên cấu kết, óc giải thích ra sao cũng vô dụng, cho nên Lữ Long Cơ chỉ có thể run rẩy nói: “Nhi thần biết sai rồi!”

Lữ Hạo Xương hừ lạnh nói: “Biết sai? Thân là Thái tử nhưng lại không biết làm gương, một câu biết sai là xong chắc? Trước đó chẳng phải ngươi vừa thống lĩnh một doanh trong Long Kỵ Cấm Quân ư, giờ ta thấy để ngươi quản lý một doanh Long Kỵ Cấm Quân rất có thể là sai lầm. Doanh đó, trẫm thu hồi lại!”

Lữ Long Cơ nghe vậy sắc mặt u ám.

Uy vong của hoàng đệ hắn trong quân đội rất cao, thậm chí khiến tham tướng Phá Phong Doanh Long Kỵ Cấm Quân chủ động gia nhập dưới trướng. Còn hắn vất vả lắm mới nhận được môt doanh, không ngờ chưa được bao lâu đã lại mất đi như vậy.

Đâm đao sau lưng
Chương 289 Đâm đao sau lưng

Dưới cơn thịnh nộ của Lữ Hạo Xương, Thái tử Lữ Long Cơ tổn thất nặng nề, nhưng mất mát lớn hơn lại là thanh danh.

Thái tử làm một chuyện ngu ngốc, phạm phải sai lầm lớn sẽ bị đối xử ra sao, chuyện này đã không cần nói rõ.

Có điều chuyện này vẫn chưa xong, Lữ Long Cơ thân là con trai Lữ Hạo Xương, còn là Thái tử Đông Tề, hắn phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt. Còn Khương Văn Nguyên ư, hắn phạm sai lầm lại phải trả giá bằng tính mạng!

Lữ Hạo Xương trực tiếp lạnh giọng nói: “Trương Nhượng.”

Một thái giám trung niên thân hình cao lớn mặc cẩm bào màu xanh đậm sau tấm màn che cúi đầu nói: “Lão nô xin nghe lệnh.”

“Lần này Khương Văn Nguyên làm việc đã vượt quá giới hạn, hắn tưởng hoàng tộc họ Lữ ta không dám giết hắn hay sao?

Nhiều năm như vậy, những chuyện hắn âm thầm gây ra ta đều coi như không thấy. Nhưng giờ, hắn ngàn lần vạn lần không nên nhúng tay vào chuyện nội bộ hoàng thất chúng ta!

Động tới căn cơ hoàng tộc chúng ta, phải giết!

Cái đền thờ là hắn đã dựng bao năm như vậy rồi, hoàng tộc họ Lữ ta cũng nhịn rất lâu rồi, cũng cho Khương gia của hắn đủ rồi. Giờ Khương gia hắn tự tìm đường chết, chẳng trách được người khác!

Trương Nhượng, dẫn theo người của Điện Tiền Ti, phối hợp với Long Kỵ Cấm Quân, toàn lực vây giết An Nhạc Vương Phủ. Ai cầm được đầu của Khương Văn Nguyên về sẽ có trọng thưởng!”

Mấy năm vừa qua hành động của Khương Văn Nguyên chẳng khác gì con ruồi vo ve bên cạnh, khiến người ta bực bội chỉ muốn đánh chết.

Có điều ruồi bọ có đáng ghét nhưng không đến mức nguy hiểm, mấy năm nay Khương Văn Nguyên mời chào được đám môn khách khách khanh, thực lực bọn họ đặt trong người thường còn là không tệ, nhưng so với triều đình Đông Tề lại chẳng chịu nổi một đòn.

Nhưng lần này Khương Văn Nguyên đã động chạm tới tranh đấu quyền lực nội bộ Đông Tề, thậm sự sờ vào vảy ngược của Lữ Hạo Xương. Cho nên lần này, Khương Văn Nguyên chắc chắn phải chết!

Lữ Long Quang lúc này mới đột nhiên nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng có một số thủ hạ tại Tế Châu Phủ, cũng có thể giúp người phân ưu.”

Lữ Hạo Xương nhíu mày, thản nhiên nói: “Được, nếu thủ hạ ngươi giết được Khương Văn Nguyên cũng có ban thưởng.”

Thân là hoàng đế, hắn thậm chí còn ôm thái độ vui thích nhìn đám con cái tranh đấu.

Hoàng thất vô cùng tàn khốc, cơ hồ mỗi hoàng đế thượng vị đều như dưỡng cổ, kẻ thắng mới có thể lên ngôi.

Trong lịch sử Đông Tề, phân nửa hoàng đế ban đầu không phải là Thái

tử.

Trước kia Lữ Hạo Xương cũng chỉ là một thành viên bình thường của hoàng tộc, chưa từng trải qua loại cạnh tranh chém giết tàn khốc này cho nên năng lực mới có vẻ hơi bình thường.

Giờ hắn biết chuyện tranh đấu giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử, cũng biết những đứa con mình hễ ai có chút năng lực đều có chút dã tâm và ý đồ. Có điều hắn không hề ngăn cản chuyện này.

Chỉ cần đám con cái của hắn không gây loạn quá đáng, không mạo phạm tới uy nghiêm hoàng đế của hắn, Lữ Hạo Xương không có ý định đi quản.

Lúc này trong quán trọ Tế Châu Phủ, ba người Trình Chu Hải, Chung Bình cùng Vương Thiên Bình đều có mặt.

Giờ bọn họ coi như chôn chân tại đây, rõ ràng có manh mối nhưng vụ án này tra tiếp cũng không được, không tra tiếp cũng không được.

Hơn nữa giờ Sở Hưu và Sở Hiếu Đức còn chưa về, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ đi đâu làm gì, ngay cả Trình Chu Hải cũng thầm oán hận Sở Hưu.

Lần này Quan đường chủ để Sở Hưu ngươi dẫn đầu, bọn ta đã bỏ công bỏ sức hết lòng rồi, nhưng giờ Sở Hưu ngươi lại chơi trò mất tích giữa đường như vậy, thế này là sao?

Vương Thiên Bình lúc này ánh mắt cũng lóe lên sắc thái lạ nói: “Hai vị, ta cũng phải nói thế này. Tên Sở Hưu này thật sự quá đáng, đường chủ đại nhân giao nhiệm vụ đẫn đầu cho Sở Hưu, giờ hắn lại đi đâu không rõ, thế này là thế nào?”

Trình Chu Hải híp mắt nói: “Vương Thiên Bình, ngươi có ý gì?”

Vương Thiên Bình cười lạnh nói: “Ý ta là chúng ta không thể vô duyên vô cớ gánh tội thay cho tên Sở Hưu này được.

Hắn không biết tra án, chúng ta giỏi. Những việc cần chúng ta đều làm giúp hắn, giờ tới lúc khó khăn hắn lại mất tích.

Theo quy củ của Quan Trung Hình Đường, không phá được án, làm hỏng thanh danh của Quan Trung Hình Đường, vậy Sở Hưu phải bị xử phạt, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.

Chẳng bằng giờ chúng ta viết một phong thư đưa về Quan Trung Hình Đường, tố cáo thẳng với đường chủ về tên Sở Hưu kia. Đến lúc đó nếu có vấn đề gì, Quan đường chủ cũng chẳng trách tội chúng ta được.”

Trình Chu Hải cau mày nhìn Vương Thiên Bình, kẻ này quả nhiên thâm độc, lúc trước đối diện với Sở Hưu còn ra vẻ ngoan ngoãn, không dám chọc tới y, giờ lại lén lút giở trò.

Nếu bọn họ thật sự tố cáo Sở Hưu với Quan đường chủ, nói Sở Hưu bảo thủ cố chấp không có năng lực, cuối cùng dẫn tới không thể phá án được, không nói thanh danh của Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường sẽ suy giảm rất lớn, thậm chí còn khiến Sở Hưu bị Quan Tư Vũ trách phạt.

Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường. Đặt trong những tông môn khác, nhân tài như Sở Hưu chắc chắn sẽ nhận được nhiều ưu ái, nhưng trong Quan Trung Hình Đường, làm tốt thì thưởng, làm sai thì phạt, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lúc này Chung Bình lại thản nhiên nói: “Ta sẽ không làm chuyện lén lút hại người như vậy, cũng lười làm. Ngươi thích, ngươi làm đi.”

Trong vụ án Thu Chấn Thanh lần này hắn không bỏ sức ra chút nào, hắn chỉ am hiểu giết người, có phá được án hay không, với Chung Bình thật ra không quan trọng.

Trình Chu Hải thần sắc lạnh nhạt nói: “Vương Thiên Bình, ta đã nghe về những chuyện ngươi làm tại Quan Trung Hình Đường rồi, đừng giở trò này với chúng ta. Muốn đâm đao sau lưng người thì người đi mà làm. Ta không cản, nhưng ngươi cũng đùng hòng kéo ta vào.”

Trình Chu Hải mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng hắn không muốn làm chuyện đâm đao sau lưng như vậy.

Huống hồ hắn cũng không muốn kết thù kết oán với Sở Hưu vì chuyện nhỏ như vậy.

Cho dù lần này Sở Hưu không phá án được khiến cho thanh danh hao tổn, bị đường chủ trách phạt nhưng Sở Hưu vẫn là Sở Hưu, thực lực của y vẫn đặt tại đó.

Quan Trung Hình Đường mặc dù coi trọng công tích nhưng cuối cùng thực lực mới là căn bản.

Với thiên phú và thực lực hiện tại của Sở Hưu, tương lai chắc chắn là chưởng hình quan hoặc thủ lĩnh Tập Hình Ti, tội gì vì chút chuyện như vậy mà đắc tội với Sở Hưu?

Các vụ án tới tay Quan Trung Hình Đường không phải tất cả đều được phá giải, cũng có không ít vụ án không giải quyết được. Chút trách phạt đó Trình Chu Hải vẫn chấp nhận được, chí ít vì chút trách phạt đó mà đắc tội với Sở Hưu, hắn thấy không đáng.

Thấy thái độ của hai người, Vương Thiên Bình cũng hơi kinh ngạc.

Mấy ngày nay tiếp xúc với hai người, Sở Hưu này có vẻ không mấy thân cận với Trình Chu Hải và Chung Bình, thế nhưng giờ bọn họ đều chọn đứng về phía Sở Hưu, chuyện này thật kỳ quái.

Có điều Vương Thiên Bình cũng chẳng quản nhiều như vậy, nếu giờ hắn không bỏ đá xuống giếng hại Sở Hưu, tới lúc về Quan Trung Hình Đường, sư phụ hắn Ân Bá Thông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đệ tử trước của Ân Bá Thông là Lệ Thiên Hào bị Sở Hưu phế bỏ, từ đó trở đi Ân Bá Thông hận Sở Hưu tới nghiến răng nghiến lợi. Lần này Vương Thiên Bình được phái đi cùng Sở Hưu chấp hành nhiệm vụ, sư phụ đã đích thân căn dặn hắn phải tìm cơ hội châm ngòi gây chuyện, tạo chút phiền toái cho Sở Hưu.

Nếu dọc đường này Sở Hưu vẫn luôn bình an vô sự vậy còn dễ nói, nhưng như hiện giờ chẳng lẽ hắn lại không bỏ đá xuống giếng, đâm đao sau lưng Sở Hưu?

Vương Thiên Bình cười lạnh nói: “Được, các ngươi nhân phẩm tốt không muốn tố cáo, vậy để ta!

Quan đường chủ thưởng phạt phân minh, ta muốn xem xem đến lúc Sở Hưu bị phạt, các ngươi có chịu liên lụy cùng không?”

Đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, thân hình Sở Hưu bước vào trong quán trọ khiến Vương Thiên Bình há hốc miệng, thiếu chút nữa nuốt trọn lời vừa nói vào.

Sở Hưu sắc mặt âm lãnh: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa? Chẳng phải ngươi muốn tố cáo ta lên Quan đường chủ ư? Ta muốn xem xem ngươi tố cáo ta ra sao nào!

Vương Thiên Bình lập tức đổi sắc mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Sở đại nhân, thật ra vừa rồi ta nói đùa…”

Vương Thiên Bình còn chưa nói hết, Sở Hưu đã bước ra một bước, đi tới trước người Vương Thiên Bình, trực tiếp vươn tay về phía hắn.

Bọn họ đều đã chứng kiến tính cách hỉ nộ vô thường của Sở Hưu, nói động thủ là động thủ, không hề nói nhảm hay do dự. Trước đó khi đối mặt với Giang Đông Ngũ Hiệp hắn cũng hành xử như vậy, quả thật không cách nào phỏng đoán.

Còn giờ Vương Thiên Bình cũng đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy Sở Hưu hắn đã lập tức bộc phát cương khí quanh người, thân hình lui lại phía sau định ngăn cản Sở Hưu.

Nhưng một trảo này của Sở Hưu nửa đường lại hóa thành ấn pháp, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, chút cương khí đáng thương của Vương Thiên Bình căn bản không thể ngăn cản, chỉ chớp mắt đã bị Đại Kim Cương Luân Ấn đánh nát.

Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, Vương Thiên Bình trực tiếp bị Sở Hưu bóp lấy cổ, cương khí quanh người đều bị giam cầm phong tỏa. Lúc này gương mặt hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng lên tiếng: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Nếu ngươi dám động tới ta, Quan Trung Hình Đường chẳng chứa nổi ngươi đâu!”

Tự tiện giết đồng liêu là đại tội, lần trước khi thế hệ trẻ tuổi tỷ thí, Sở Hưu phế bỏ Lệ Thiên Hào còn có thể nói là đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm.

Nhưng giờ nếu Sở Hưu động tới Vương Thiên Bình, vậy tức là tàn sát đồng liêu, là đại kỵ trong Quan Trung Hình Đường.

Lúc này ngay cả Trình Chu Hải cũng giật nảy mình, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Sở huynh! Tỉnh táo một chút! Đều là người mình, không cần náo loạn tới mức này!”

Lúc này Sở Hưu chỉ dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Vương Thiên Bình, giọng nói lạnh lùng: “Định đâm đao sau lưng ta, được. Nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu lửa giận của ta. Giờ, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

Cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của Sở Hưu, Vương Thiên Bình biến sắc. Đệ tử đời trước của Ân Bá Thông là Lệ Thiên Hào bị phế ngay trong tay Sở Hưu, đối phương đã có tiền án nặng tay như vậy rồi, vạn nhất giờ y nổi điên phế bỏ mình, vậy mình tới nói lý với ai đây?

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm của Sở Hưu, giọng điệu Vương Thiên Bình không còn cứng rắn nữa mà chuyển sang khép nép nịnh bợ: “Sở đại nhân, vừa rồi là ta bị mỡ heo che lòng, mong ngài không để ý. Miệng ta bẩn, mong Sở đại nhân ngài tha cho ta một lần.”

Thấy bộ dáng này của Vương Thiên Bình, Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều âm thầm khinh thường, người này đúng là làm mất mặt Quan Trung Hình Đường bọn họ.

Khi đối mặt với cường địch có nhận thua cũng bình thường, nhưng khép nép xin tha như Vương Thiên Bình đúng là không có mấy.

Tiễn ngươi lên đường!
Chương 290 Tiễn ngươi lên đường!

Thân là võ giả, bất luận chính hay tà, không nói thứ khác ít nhất bản thân cũng phải cứng rắn ương ngạnh một chút.

Giờ Vương Thiên Bình cầu khẩn xin tha như chó con như vậy, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ âm hiểm định đâm đao sau lưng Sở Hưu lúc vừa rồi.

Sở Hưu nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, giơ tay vuốt vuốt lên mặt Vương Thiên Bình thản nhiên nói: “Biết miệng mình bẩn thì sau phải quản cho tốt cái miệng của mình, cần biết họa từ miệng mà ra đấy.”

Hành động sỉ nhục đó của Sở Hưu khiến sắc mặt Vương Thiên Bình đỏ bừng, nếu đổi thành người khác sợ là đã sớm liều mạng với Sở Hưu, nhưng Vương Thiên Bình lại cố gắng nín nhịn, gương mặt còn ra vẻ tươi cười miễn cưỡng nói: “Sở đại nhân nói đúng lắm, tại hạ xin khắc ghi trong lòng.”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, vứt thẳng Vương Thiên Bình sang một bên, thản nhiên nói: “Cút đi!”

Vương Thiên Bình cúi đầu, ánh mắt đầy hận thù, ảo não rời đi. Có điều trước lúc đi hắn lại không thấy được trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát khí.

Vương Thiên Bình này chỉ là một con ruồi mà thôi, nếu hắn thành thật Sở Hưu cũng chẳng quan tâm làm gì.

Nhưng tên Vương Thiên Bình này lại cố chấp muốn gây chuyện, vậy đừng trách Sở Hưu độc ác.

Đặc biệt là biểu hiện vừa rồi của Vương Thiên Bình, rõ là đang ép Sở Hưu giết mình.

Vừa rồi Sở Hưu sỉ nhục như vậy, nếu đổi lại là võ giả khác chắc đã tức tới nổ phổi lập tức xông tới liều mạng với Sở Hưu. Thế nhưng Vương Thiên Bình này lại cố gắng nín nhịn, khúm núm tới cực hạn.

Một kẻ bị Trình Chu Hải đánh giá là khẩu Phật tâm xà, một người đánh bại được tất cả đối thủ cạnh tranh ở Quan Nam để trở thành đệ tử Ân Bá Thông, thế nhưng biểu hiện lại ẩn nhẫn nín nhịn tới vậy ư? Có thật không?

Sở Hưu có thể đoán ra đối phương đã oán hận mình tới mức nào, nếu để hắn còn sống trở về Quan Trung Hình Đường, không khéo lại gây ra phiền toái gì tiếp theo.

Mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường có không ít bộ đầu giang hồ ra ngoài tra án, cũng không ít người gặp chuyện bất ngờ bỏ mạng. Giờ Sở Hưu không thể giết hắn ngay trước mặt mọi người, nhưng hắn có thể còn sống trở về Quan Trung Hình Đường hay không phải xem vận mệnh chính hắn.

Lúc này thấy Sở Hưu nhìn sang, trong mắt Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều lộ vẻ kiêng dè.

Trong Quan Trung Hình Đường, người không nhìn quy củ như Sở Hưu không nhiều. Vừa rồi nếu bọn họ không ngăn cản, có trời mới biết Sở Hưu rốt cuộc có giết Vương Thiên Bình kia không?

Sở Hưu cười cười nói với hai người: “Hai vị, không cần lo lắng, vụ án lần này đã được giải quyết. Còn về Sở Hiếu Đức, hắn giúp ta đi điều tra chuyện khác, mấy hôm nữa sẽ về.”

Hai người Trình Chu Hải nghe vậy sửng sốt. Đã giải quyết? Thế là sao?

Có điều không đợi bọn họ hỏi lại, bên ngoài lại có một Long Kỵ Cấm Quân gõ cửa tiến vào, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, Phương tướng quân lệnh cho tôi chuyển lời: An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo, sát hại trọng thần Đông Tề là Thu Chấn Thanh trường chủ Phi Mã Mục Trường, tội đáng chém đầu!

Bệ hạ đã phái một trong Tam Ti Đại Nội, Đại tổng quản Trương Nhượng của Điện Tiền Ti ra tay, Phá Phong Doanh của ta ở bên phối hợp. Sở đại nhân cùng các võ giả Quan Trung Hình Đường cũng có thể tham dự, sau đó đều được ban thưởng. Trong đó ai cầm được đầu của Khương Văn Nguyên sẽ được trọng thưởng.”

Sau khi nói xong, Long Kỵ Cấm Quân kia cáo từ rời khỏi.

Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, phản ứng của hoàng thất Đông Tề không khác lắm so với dự đoán của y, lần này Khương Văn Nguyên chết chắc.

Mặc dù nguyên nhân thật sự gây ra chuyện này là tranh đấu giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử, nhưng Lữ Hạo Xương không thể đi trừng phạt con trai ruột mình được, cho nên Khương Văn Nguyên chắc chắn phải chết.

Nếu đã phải chết đương nhiên cũng phải có lý do, cho nên triều đình Đông Tề tùy tiện lấy lý do Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo. Bằng không lấy gì ra giải thích vì sao Khương Văn Nguyên lại đi giết Thu Chấn Thanh, một kẻ không oán không cừu, thậm chí còn chẳng liên quan gì tới hắn?

Giờ trên giang hồ Ma đạo đã thành kẻ chuyên gánh tội thay, một khi có chuyện không thể giải thích được, vậy trực tiếp vứt tội nghiệp lên đầu Ma đạo.

Dù sao trong mắt phần lớn mọi người, Ma đạo vốn là những kẻ điên cuồng cố chấp, không làm việc theo lối thường, bọn họ có làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.

Trình Chu Hải cùng Chung Bình nhìn nhau, cùng thấy vẻ khó hiểu trong mắt nhau.

Trình Chu Hải nghi hoặc nói: “Sở huynh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chúng ta còn chưa kiểm tra được Tụ Long Các, sao Khương Văn Nguyên đã bị định tội rồi? Chứng cứ đâu?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Hoàng đế Đông Tề giết người cần chứng cứ ư?

Lần này chúng ta được Đông Tề mời tới, chỉ cần phía Đông Tề hài lòng cho rằng bản án đã chấm dứt là được, còn cần chứng cứ làm gì?

Thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất thủ, bảo tên rác rưởi Vương Thiên Bình kia cùng đi theo. Tiêu diệt An Nhạc Vương Phủ là chuyện tốt, nhiều năm như vậy các đời An Nhạc Vương cũng tích lũy được không ít đồ tốt, cầm được bao nhiêu phải xem năng lực các ngươi.”

...

Bên ngoài Tế Châu Phủ, trong một trang viên vô cùng hoa lệ, Khương Văn Nguyên xoa xoa đầu, trong lòng hắn luôn dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, dường như mình quên mất chuyện gì đó, có điều hắn có cố thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Khương Văn Nguyên đẩy cửa đi ra, vừa vặn thấy Lục tiên sinh. Khương Văn Nguyên như nhớ ra điều gì bèn hỏi: “Rốt cuộc thời gian vừa qua Vô Tướng Ma Tông các ngươi đang làm gì vậy? sao nhiều người rút lui như vậy?”

Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Không có gì, do bên Ma sứ đại nhân có lệnh, hình như phải chấp hành nhiệm vụ khác cho nên mới phải rút bớt người đi.”

Khương Văn Nguyên nghe vậy hừ lạnh nói: “Đừng quên Vô Tướng Ma Tông các người giờ đang hợp tác với ta. Mỗi tháng ta đều cho các ngươi đại lượng tài nguyên tu luyện, giờ các ngươi chơi trò lá mặt lá trái như vậy, nghĩ ta dễ chọc lắm sao?”

Lục tiên sinh cười cười nói: “Vương gia yên tâm, chuyện này sẽ không có ‘lần sau’.”

Khương Văn Nguyên hừ lạnh nói: “Ngươi biết là được rồi!”

Đúng lúc này bên ngoài trang viên đột nhiên vang lên tiếng la hét chém giết, Khương Văn Nguyên nghe vậy lập tức biến sắc.

“Ai lại to gan như vậy, dám tới An Nhạc Vương Phủ phá rối, muốn bị tru di cửu tộc hay sao?” Khương Văn Nguyên tức giận nói.

Đúng lúc này, cánh cửa nội trạch bị đánh văng ra, hơn trăm võ giả tràn vào. Trong đó dẫn đầu là một thái giám trung niên thân hình cao lớn mặc cẩm bào màu xanh thẫm.

Lúc này quanh người thái giám kia cương khí bồng bềnh, những nơi hắn đi qua lại có khí tức âm lãnh tỏa ra, một số kỳ hoa dị thảo được trồng trong vương phủ khi tiếp xúc với cương khí kia lại lập tức khô héo tàn lụi, vô cùng quỷ dị.

Khương Văn Nguyên nhìn thái giám kia, giọng nói run rẩy: “Chưởng ấn Đại tổng quản Điện Tiền Ti, Độc Long Thủ - Trương Nhượng!”

Cao thủ đại nội, tâm phúc chân chính của hoàng đế Đông Tề Lữ Hạo Xương, Khương Văn Nguyên đương nhiên nhận ra Trương Nhượng.

Lúc này, phía sau Trương Nhượng còn có Vương Cẩn bị hắn quát mắng đuổi đi mấy hôm trước, đang cười lạnh nhìn hắn.

Còn cả Sở Hưu mà hắn muốn giết nhưng không giết được dẫn người của Quan Trung Hình Đường mặt không biểu cảm quan sát chính mình, hơn nữa còn có Phá Phong Doanh Long Kỵ Cấm Quân trực thuộc Nhị hoàng tử.

Thấy những người này cùng nhau tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khương Văn Nguyên thậm chí không dám nghĩ.

Trương Nhượng cười hắc hắc nói: “Vương gia vẫn nhận ra ta cơ à, quả là vinh hạnh cho ta.

Nếu đã vậy, hôm nay để ta tiễn vương gia lên đường. Có thể tự tay kết thúc vị An Nhạc Vương cuối cùng trong lịch sử Đông Tề cũng là vinh hạnh của ta.”

Khương Văn Nguyên trợn tròn hai mắt quát lớn: “Trương Nhượng! Ngươi có ý gì? Ngày trước Thái Tổ hoàng đế chính miệng nói sẽ bảo hộ cho dòng dõi họ Khương ta vĩnh viễn an nhạc, ngươi có ý gì? Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ!”

Trương Nhượng thản nhiên nói: “An Nhạc Vương, đừng vùng vẫy nữa. Bệ hạ còn trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian gặp ngươi.

Ta cũng lười nói đống tội danh của ngươi, tự ngươi tìm đường chết thì đừng trách những người khác.

Đúng là Thái Tổ hoàng đế đã nói sẽ dể dòng dõi họ Khương nhà ngươi vĩnh viễn hưởng an nhạc, nhưng ngươi đừng quên, giờ người ngồi trên hoàng vị không phải là Thái Tổ hoàng đế!

An Nhạc Vương, lên đường đi thôi. Giết ngươi nhận thưởng, sang năm tới ngày giỗ ngươi, ta sẽ đốt chút vàng mã cho.”

Sở Hưu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Y đã sớm cảm thấy Khương Văn Nguyên đang tìm đường chết, không ngờ tốc độ tìm đường chết của hắn còn nhanh hơn tưởng tượng của mình.

Hơn nữa lần này có thể nói là Khương Văn Nguyên tự tay chôn cất cho mình.

Nếu hắn không đi giết Sở Hưu, Sở Hưu cũng chẳng bám chặt lấy hắn không tha.

Thế nhưng Khương Văn Nguyên lại lệnh cho Lục tiên sinh đi giết Sở Hưu, không chỉ không giết được người ta, ngược lại còn khiến người ta giết ra một nội ứng.

Lần này nếu Sở Hưu không giao kết quả cho Nhị hoàng tử, để Nhị hoàng tử thêm mắm thêm muối làm lớn chuyện lên khiến mọi chuyện đều bại lộ; có lẽ Khương Văn Nguyên sẽ bị trách cứ, sẽ bị trừng phạt, nhưng hắn sẽ không bị hoàng đế hạ lệnh vây giết sớm như vậy.

Còn lúc này Khương Văn Nguyên đã không rét mà run, cảnh tượng này có thế nào hắn cũng không ngờ nổi, thân phận kim bài miễn tử của bản thân không ngờ lại có ngày như hôm nay.

Mãi đến lúc này Khương Văn Nguyên mới hiểu ra, tất cả những gì mình

có được thật ra đều do hoàng tộc họ Lữ mà hắn coi như kẻ thù ban cho.

Cái gọi là kim bài miễn tử thật ra chỉ là hoàng đế không muốn giết hắn. Nếu hoàng đế thật sự muốn giết hắn, cho dù một vạn tấm kim bài miễn tử cũng chẳng đủ.

Trương Nhượng bước ra một bước, toàn thân bộc phát cương khí xanh thẫm, một trảo đánh ra, cương khí như rồng chộp thẳng về phía Khương Văn Nguyên. Chỉ trong chớp mắt phương viên trăm trượng đều bị bao phủ trong cương khí mang theo kịch độc, vạn vật chết chóc, trăm hoa lụi tàn!

Ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, câu thông lực lượng thiên địa, võ giả đạt tới cảnh giới này được xưng là tông sư võ đạo, đã có thể một mình phá một thành, đơn độc địch vạn quân.

Trương Nhượng mặc dù là thái giám hoạn quan nhưng hắn cũng là tông sư võ đạo thật sự. Lúc này vừa ra tay đã có uy thế khiến thiên địa biến sắc.

“An Nhạc Vương, để ta tiễn ngươi lên đường!”

Đúng lúc này, trong phủ của An Nhạc Vương, một tiếng kiếm ngâm vang lên. Một thanh trường kiếm lóng lánh ánh kim phá không bay tới ầm ầm chém vào Độc Long Thủ của Trương Nhượng. Thuần Dương Kiêm Cương phá không bay tới, chớp mắt đã khiến cương khí có độc kia tan rã.

Một ông lão mặc đạo bào màu trắng từ trong bước ra, trường kiếm bay về tay hắn rồi biến mất trong đạo bào rộng lớn.

Ông lão kia trầm giọng nói: “Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt. Vương gia, mang người đi đi. Lão hủ ngày trước nhận được đại ân của lão vương gia, lại được họ Khương của ngươi cung phụng mấy chục năm, giờ cũng đã đến lúc trả lại ân tình này.”

Số mệnh không tốt
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom