• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Diễn kịch

Đội buôn là Sở Hưu bảo Hàn Báo phái người đi cướp, nhưng ý của Sở Hưu chỉ là giết đám quản sự như Trương Toàn, những người khác y định giữ lại, bằng không đội buôn không còn một ai, y có ôm cái đội buôn này cũng còn nghĩa lý gì?

Mà trên thực tế bọn họ cũng không tổn thất bao nhiêu nhân mạng, nhưng những người còn lại có vẻ đều đã sợ vỡ mật, không dám tiếp tục lên đường, điều này khiến Sở Hưu âm thầm cười lạnh không thôi, ông bố kiếp này của Sở Hưu quả thật chẳng chú ý tới mọi việc trong Sở gia, đám hạ nhân sống sung sướng quen rồi thành ra thế này, hắn cũng chẳng buồn quản.

Nhìn những người ở nơi này, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian? Nghĩ cách? Đúng là trò cười!

Người chết có phải các ngươi đâu, các ngươi thậm chí chẳng bị thương nhẹ, nghỉ ngơi dưỡng sức cái gì?

Còn về nghĩ đối sách, hai bên nam bắc Thương Mang Sơn, giặc cướp hoàng hành đã mấy chục năm, ngay quan quân triều điều Bắc Yên còn không quản được, các ngươi còn muốn có đối sách gì? Một đám rác rưởi, sợ cứ nói là sợ đi còn lấy cớ!”

Những thành viên đội buôn lập tức lộ vẻ tức giận, có điều Sở Hưu dẫu sao cũng là nhị công tử của Sở gia, bọn họ thì thậm chí không phải quản sự, không dám đáp lại lời khiêu khích của Sở Hưu, chỉ mang bộ mặt tức giận đó đứng im tại chỗ.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Tưởng không nói gì là xong à? Sở gia nhiều việc làm ăn như vậy, đãi ngộ trong đội buôn là cao nhất.

Người khác làm việc mỗi tháng nhận lương hai lượng, đám người trong đội buôn các ngươi mỗi tháng ít nhất mười lượng, quản sự thậm chí lên tới trăm lượng!

Sở gia trả lương cao cho các ngươi như vậy không phải để các ngươi ngồi không ăn tiền, các ngươi sợ chết không muốn đi, có người khác sẽ muốn đi! Cao Bị!”

Sở Hưu hô lên một tiếng, Cao Bị lập tức bước tới nói: “Có tiểu nhân.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đi xuống, nói cho đám hạ nhân ở phòng tạp dịch Sở gia, trong bọn họ có ai dám liều mạng thì đội buôn của ta cũng dám nhận, lương tháng ít nhất mười lượng, chỉ cần mỗi lần đi buôn trở về thuận lợi, đội buôn sẽ trích nửa thành lợi nhuận làm tiền thưởng cho họ.”

Sở Hưu đưa mắt về phía đám người còn lại trong đội buôn, thản nhiên nói: “Còn về các ngươi, không muốn liều mạng ở lại đội buôn cũng không sao, tới tìm Liễu quản gia để hắn bố trí vị trí cho các ngươi. Đương nhiên giờ Liễu quản gia còn đang nằm liệt giường, chắc cũng chẳng có thời gian để ý tới các ngươi đâu.”

Đám người trong đội buôn biến sắc, bọn họ không ngờ Sở Hưu làm đến mức này, lại dám đá bọn họ ra khỏi đội buôn.

Ăn ngay nói thật, trong rất nhiều việc làm ăn của Sở gia, đãi ngộ của đội buôn quả thật cao nhất, hơn nữa bọn họ đi liền mấy năm không gặp nguy hiểm gì lớn, chỉ có lần này bị dọa sợ.

Bọn họ không nỡ vì chuyện lần này mà từ bỏ vị trí tốt như vậy, vừa rồi còn lộ vẻ kiên định giờ đã phân vân do dự.

Hơn nữa khác với lúc Trương Toàn quản lý đội buôn, nhị công tử cực kỳ hào phóng, còn nguyện ý bỏ nửa thành lợi nhuận đội buôn ra làm tiền thưởng.

Đừng nhìn nửa thành này tưởng như rất ít, chia xuống tay trăm người lại càng ít, nhưng mỗi lần lợi nhuận thương đội đều lên tới mấy ngàn lượng, chia bình quân bọn họ cũng được vài lượng bạc, đây đã là con số không nhỏ đối với bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, người đầu tiên nhảy ra chất vấn Sở Hưu lại cũng là người đầu tiên phản chiến, vội vàng lên tiếng cầu khẩn: “Nhị công tử, vừa rồi là tiểu nhân mù mắt, Sở gia đối xử với chúng tôi không tệ, mong nhị công tử cho tôi một cơ hội.”

Sở Hưu vốn không hiểu biết về mọi việc trong đội buôn, giờ đám quản sự đều đã chết, hắn đương nhiên không thể đuổi sạch mọi người khỏi đội buôn.

Cho nên y chỉ thản nhiên nói: “Cơ hội chỉ tới một lần, nếu các ngươi không nắm lấy vậy đừng trách ta không nể tình. Giờ ai nguyện ý tiếp tục ở lại đội buôn thì đi theo ta.”

Trong số bảy mươi người của đội buôn này chỉ có hơn mười người thật sự quá sợ hãi, thà không nhận đãi ngộ của đội buôn cũng không muốn đi nữa, những người khác đều ngoan ngoãn theo Sở Hưu cùng chuẩn bị hành trang, lên đường trở lại.

Hành trình của đội buôn thật ra cũng không mấy khó khăn, chỉ đơn giản là bù đắp lẫn nhau, đem đặc sản Ngụy Quận bán sang Yến Quốc, kiếm một khoản tiền lời, sau đó lại mua chút đặc sản Yến Quốc mang về Ngụy Quận.

Có điều nếu đi theo đường lớn mặc dù an toàn nhưng thời gian quá dài, đi mất một tháng cũng không vòng qua Thương Mang Sơn được.

Còn trực tiếp đi thẳng qua Thương Mang Sơn, nếu nhanh một tháng có thể đi qua đi lại hai lần.

Lần này Sở Hưu cầm đầu, y cũng đã sớm đánh tiếng với Hàn Báo, để thủ hạ của Hàn Báo phối hợp với y diễn một vở kịch, vừa cho người của Sở gia xem, vừa cho đám giặc cướp khác của Thương Mang Sơn xem.

Sau khi tiến vào Thương Mang Sơn, Sở Hưu đi theo một con đường khác, trên đường đám hạ nhân của đội buôn ai nấy lo lắng sợ sệt, như chim sợ cành cong, chỉ e lại gặp lũ cướp.

Có điều hiện thực lại là sợ gì ắt sẽ gặp nấy, đúng lúc này một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Lũ nhóc, ra đi, tiền tự tới cửa rồi! Giết người, để đồ lại!”

Dứt lời hơn trăm tên cướp lao ra từ trong rừng, bao vây lấy đội buôn.

Lúc này đám người trong đội buôn đã hối hận gần chết!

Nếu biết sớm sẽ thế này, bọn họ đã chẳng đi theo Sở Hưu tự tìm đường chết, giờ chẳng những không nhận được tiền, mạng cũng sắp đi đời rồi!

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại đột nhiên nói với Cao Bị: “Cầm dầu

hỏa, chuẩn bị châm lửa.”

Cao Bị khẽ gật đầu, xóc xe ngựa chứa hàng hóa, mở một bình gốm trên xe, trong đó tỏa ra mùi gay mũi, rõ là một bình dầu hỏa. Lúc này Cao Bị cũng lấy trong ngực ra một viên đá đánh lửa, lúc nào cũng có thể nhen lửa đống dầu hỏa kia.

Sở Hưu chỉ vào cái bình gốm rồi trầm giọng nói: “Chư vị, trên mỗi xe ngựa đều có một bình dầu hỏa như vậy, các ngươi cướp của giết người, nhưng người của Sở gia ta sẽ không để mặc người khác chém giết!

Cùng lắm thì ta cho một mồi lửa đốt trọi đám hàng hóa này đi, sau đó tử chiến với các ngươi, các ngươi đừng mong lấy được thứ gì!”

Đám người đội buôn nhìn Sở Hưu, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ vị nhị công tử này còn có thủ đoạn như vậy.

Chỉ có điều vạn nhất gặp phải đám cướp tính cách nóng nảy, thà không muốn tiền cũng nhất quyết giết chết bọn họ thì sao?

Trong đám cướp, một người cường tráng vác Khai Sơn Đao bước ra, người này Sở Hưu cũng biết, chính là một trong những thủ hạ tâm phúc của Hàn Báo, có thực lực Cảnh giới Thối Thể, tuy không biết tên nhưng những tên cướp khác gọi hắn là Phùng Nhất Đao, ý là đao của hắn rất nhanh, giết người thường chỉ cần một đao.

Phùng Nhất Đao giả như không biết Sở Hưu, hắn cười lạnh nói: “Chơi trò này với ông đây ư, còn non lắm. Ngươi có tin không, ông đây thà không cần mấy thứ này cũng phải làm cỏ các người?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Sao phải khổ vậy? Vị hảo hán này, chẳng bằng thế này đi. Ngươi và ta đấu thử một trận, nếu ta thua mặc ngươi xử trí. Còn nếu ta thắng, chư vị để chúng ta đi. Mọi người thấy sao?”

Phùng Nhất Đao cười ha hả nói: “Một tên công tử trói gà không chặt cũng đòi động thủ với ta? Nếu ngươi đã muốn chết vậy để ta giúp một tay!”

Đám người của đội buôn cau mày, chẳng trách bọn họ lo lắng, thật sự là vị nhị công tử Sở gia này trước giờ vốn không nổi danh về thực lực.

Toàn bộ Sở gia chỉ có đại công tử được công nhận là thiên phú võ đạo không tệ, giờ đã tới Cảnh giới Ngưng Huyết.

Sở Hưu xuống ngựa, cầm đoản đao trong tay, chắp tay với Phùng Nhất Đao rồi lập tức công thẳng tới.

Sở Hưu am hiểu thuật xuất đao nhanh, Phùng Nhất Đao kia cũng không phải giặc cướp bình thường. Hắn xuất thân Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, tự có truyền thừa võ công không thua gì đệ tử thế gia, am hiểu cũng là khoái đao.

Nhưng giờ hai người đang diễn trò, đương nhiên không thể sử dụng chiêu thức xuất đao nhanh giết địch, cho nên cũng như võ giả bình thường, thi triển chiêu thức ngươi tới ta lui.

Đám hạ nhân của Sở gia gần như không có võ giả chân chính, đại đa số chỉ học qua một số công phu quyền cước thô thiển mà thôi, cho nên theo bọn họ thấy hai bên chiến đấu hết sức kịch liệt.

Sau khi giao thủ vài chục chiêu Phùng Nhất Đao cố ý nhường, Sở Hưu xuất đao chém bay thanh Khai Sơn Đao trong tay hắn rồi chắp tay nói: “Đa tạ.”

Phùng Nhất Đao diễn xuất không tệ, hắn lộ vẻ phiền muộn nói: “Được rồi được rồi, các ngươi đi đi, không ngờ tên công tử nhà ngươi cũng có chút bản lãnh, ta quá khinh địch rồi.”

Nghe những lời này, đám người đội buôn lập tức thở phào một hơi rồi cùng hoan hô ầm ĩ.

Có điều lúc này Sở Hưu lại nói: “Vị hảo hán này xin dừng bước.”

Phùng Nhất Đao cau mày nói: “Tiểu tử ngươi còn việc gì?”

Đám người bên đội buôn cũng lộ vẻ khó hiểu, bọn họ giờ chỉ ước đám giặc cướp này đi càng xa càng tốt, sao nhị công tử còn gọi họ lại?

Sở Hưu chắp tay nói: “Tại hạ muốn bàn chuyện làm ăn với hảo hán ngài.”

Phùng Nhất Đao chỉ vào mình nói: “Ta không nghe lầm đấy chứ? Ngươi bàn chuyện làm ăn với tướng cướp như ta?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy, bàn chuyện làm ăn.

Đội buôn này của tại hạ vận chuyển hàng hóa đến Yến Quốc, mỗi chuyến đều bán được vài ngàn lượng bạc, nhưng trên thực tế nếu rơi vào tay chư vị, với năng lực của chư vị chỉ có thể đổi chúng thành mấy trăm lượng.

Đây là chênh lệch tận mười lần, tại hạ nguyện đưa một ngàn lượng bạc nhờ chư vị hảo hạn hộ tống đội buôn chúng ta rời khỏi Thương Mang Sơn, như vậy tính ra chư vị hảo hán lần này không uổng công uổng sức, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn giết người cướp của.”

Hai mắt Phùng Nhất Đao lập tức sáng lên: “Ý này của tiểu tử ngươi không tệ, ông đây đồng ý!”

Đám người đội buôn nhìn nhau, bọn họ có người qua lại Thương Mang Sơn này hơn mười năm, nhưng lần đầu chứng kiến cách làm này, có điều suy tính cẩn thận lại thấy bọn họ chưa hẳn quá thua thiệt.

Một ngàn lượng bạc mặc dù nhiều nhưng trước kia bọn họ phải trốn đông né tây lẩn tránh đám giặc cướp, mà giờ lại thẳng thắn do đám giặc cướp đó hộ tống đi qua Thương Mang Sơn, thời gian đi lại sẽ ngắn hơn rất nhiều.

Tới lúc này đám người mới như nhận thức được vị nhị công tử đã thật sự thay đổi, hoàn toàn khác hẳn vị nhị công tử trong ấn tượng của bọn họ.

Màn trình diễn vừa rồi của Sở Hưu rất thành công, y đã đặt vững uy vọng trong đội buôn, mà bên phía Hàn Báo cũng nhanh chóng loan truyền tin tức này, để đám giặc cướp khác biết tính khả thi của quy củ mới mà bọn họ đặt ra.

Bí mật của Sở Tông Quang
Chương 17 Bí mật của Sở Tông Quang

Đội buôn của Sở Hưu tới Yến Quốc, thực chất chỉ là tới Thanh Nguyên Trấn, một thị trấn nhỏ nơi biên giới.

Trước đây Ngụy Quận là tiểu quốc giáp ranh với Yến Quốc, cho nên Thanh Nguyên Trấn trước đây cũng là khu vực hòa bình giữa hai nước, mãi tới lúc Yến Quốc hủy diệt Ngụy Quốc mới thành lập Thanh Nguyên Trấn tại đây, làm nơi giao dịch giữa Yến Quốc và Ngụy Quận.

Tại nơi này có thể mua được một số đặc sản của Yến Quốc, còn những đội buôn như của Sở Hưu cũng có thể trực tiếp bán hàng hóa của mình cho thương nhân Yến Quốc.

Chuyến này đội buôn của Sở Hưu đi lại cực kỳ thuận lợi, chỉ tốn mười ngày đã qua lại một lần.

Chuyện này ngược lại thay đổi cái nhìn của không ít người đối với y, vị nhị công tử này dường như không còn rác rưởi vô dụng như lúc trước, đặc biệt là người trong đội buôn, ai nấy cực kỳ tôn kính Sở Hưu.

Lúc này trong một gian phòng luyện công hậu viện Sở gia, một lão quản gia mái tóc hoa râm đang bẩm báo chuyện của Sở Hưu lên Sở Tông Quang.

Lão quản gia này họ trần, mặc dù là quản gia của Sở gia nhưng ngày thường cực kỳ kín tiếng, chỉ phụ trách hầu hạ Sở Tông Quang, mặc dù trong tay không có thực quyền gì nhưng là một trong những người già đời nhất ở Sở gia.

Đừng nhìn Sở Tông Quang ngày ngày bế quán, tựa như không quan tâm tới sự vụ gia tộc, nhưng thông qua Trần quản gia, mọi chuyện lớn bé gì trong Sở gia đều không thoát khỏi tai mắt hắn.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Sở Tông Quang thoáng hiện vẻ kinh ngạc, có điều ngay sau đó hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử này thật quá mạo hiểm, hắn làm như thế vạn nhất gặp phải loại giặc cướp cứng không được mềm cũng không xong, thà chịu mất hàng hóa cũng phải giết nó, nó làm thế nào được?

Còn nữa, vạn nhất đám giặc cướp kia thực lực không tốt, không hộ

tống được họ ra khỏi Thương Mang Sơn, vậy chẳng phải chỗ bạc kia đổ xuống sông xuống biển à?”

Trần quản gia mỉm cười nói: “Nhưng nhị công tử vẫn khá may mắn, toán cướp tới cướp của hắn gần đây mới tới Thương Mang Sơn, thực lực không tệ. Nghe nói mượn chuyện của nhị công tử, Thương Mang Sơn đã sơ bộ thành lập quy củ mới.

Dù sao có quy củ ít ra cũng tốt hơn không có quy củ, sau này người của Ngụy Quận ta ra vào Thương Mang Sơn sẽ nhẹ nhàng hơn so với trước đây nhiều.”

Nói xong những lời này, Trần quản gia có phần chần chừ rồi mới nói: “Gia chủ, lão nô có vài lời không biết có nên nói hay không?”

Sở Tông Quang thản nhiên nói: “Lão Trần, ngươi theo ta đã vài chục năm, có gì mà không dám nói?”

Trần quản gia nhỏ giọng nói: “Gia chủ, thật ra Sở gia chúng ta hiện đã rất mạnh.

Đại công tử mặc dù tính cách lỗ mãng một chút nhưng thiên phú võ đạo quả thật không tệ, nếu dạy bảo cẩn thận tương lai có hy vọng bước vào Tiên Thiên.

Nhị công tử trước kia mặc dù không chịu cố gắng, nhưng sau khi rèn luyện ở khu mỏ Nam Sơn, giờ lại thành không tệ. Mặc dù tính cách hơi cấp tiến to gan, nhưng năng lực làm việc lại rất khá.

Tam công tử mặc dù tâm cơ âm trầm một chút, nhưng làm việc cũng đủ cẩn thận.

Về phần tứ công tử, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng thông tuệ từ sớm, nếu dốc lòng bồi dưỡng tương lai ắt có thành tựu.

Gia chủ, nếu ngài ngừng nghiên cứu vật kia, dốc sức dạy bảo bốn vị công tử, đừng để bọn họ tiếp tục nội đấu như vậy nữa, tương lai Sở gia chúng ta không chừng sẽ sánh ngang với Thẩm gia.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Sở Tông Quang lại trầm xuống nói: “Lão Trần, ngươi nói mê gì vậy? Ngươi theo ta bao năm rồi cũng biết vì nó ta đã trả giá lớn đến nhường nào, thậm chí không tiếc rời xa quê hương tới Thông Châu Phủ này!

Một Thẩm gia đã là cái gì? Nếu biết cách dùng nó tương lai đừng nói một Thông Châu Phủ nho nhỏ này, cho dù toàn bộ Ngụy Quận Sở Tông Quang ta cũng chẳng để trong mắt!”

Trầm quản gia khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hắn là người làm lâu năm tại Sở gia, thời thanh niên Sở Tông Quang tuyệt đối là thanh niên tuấn kiệt, kết quả sau khi ra ngoài xông xáo một thời gian, mang thứ đồ kia về, Sở Tông Quang lại như điên như dại, chuyển cả gia tộc tới Thông Châu Phủ này sau đó mặc kệ mọi việc, chỉ lo nghiên cứu vật kia.

Nếu Sở Tông Quang có thể dốc lòng phát triển Sở gia, quy mô Sở gia chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn hiện tại nhiều.

Nhìn qua Trần quản gia, Sở Tông Quang nhỏ giọng nói: “Lão Trần, ta hiểu ý ngươi. Yên tâm đi, những chuyện này trong lòng ta đều nắm chắc.

Ta còn chưa chết đâu, mấy đứa con trai kia của ta ngày ngày đều nhớ thương vị trí gia chủ này, chỉ có tiểu tứ chịu thành thật một chút.

Trước kia bọn chúng chỉ lén lút tranh đấu, giờ nếu chúng đã thích đấu ta cho bọn chúng đấu công khai luôn, chỉ cần chúng đừng có gây chuyện cho ta là được.

Đi đi lão Trần, ngươi ra ngoài quan sát bọn chúng giúp ta, đừng để chúng gây ra đại sự gì.”

Sở Tông Quang khư khư cố chấp như vậy, Trần quản gia cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, lui ra khỏi phòng.

Sở Hưu lúc này không biết suy nghĩ của ông bố mới Sở Tông Quang, thời gian vừa rồi của y ngược lại rất thoải mái.

Y đi theo đội buôn một lần rồi không quan tâm đến nữa, dẫu sao tuyến đường đã thông, y chỉ cần ngồi chờ lấy tiền là được.

Lợi nhuận của đội buôn thường phải chia ra ba phần, một phần để lại đội buôn mua thêm đồ đi buôn lần nữa, một phần giao cho gia tộc, một phần tự mình giữ lại.

Sau khi Sở Hưu quản lý đội buôn, không hề do dự lặng lẽ không vết tích chia một phần lợi nhuận nên giao cho gia tộc để lại cho mình.

Sở gia là Sở gia, Sở Hưu là Sở Hưu, đối với y mà nói toàn bộ Sở gia, thậm chí toàn bộ Thông Châu Phủ đều chỉ là một nấc thang của y, một nấc thang để y bước vào giang hồ, Sở Hưu đương nhiên phải suy nghĩ vì lợi ích của bản thân.

Thời gian đội buôn lên đường buôn bán, Sở Hưu vẫn luôn tu luyện đao pháp cùng nội công trong tiểu viện của mình, dáng vẻ liều mạng đến mức Cao Bị không nỡ nhìn.

Sở Hưu không phải người thích chịu đau khổ, mà con đường phía trước không rõ khiến y có cảm giác cực kỳ áp lực, buộc y mau chóng nâng cao thực lực.

Trong nội dung cốt truyện gốc có đề cập tới, thân thể này của mình trải qua biến cố gia tộc mới rời khỏi Thông Châu Phủ bước vào giang hồ, sau đó long đong lận đận khiến tính tình đại biến.

Về phần biến cố của gia tộc ra sao, xảy ra lúc nào, Sở Hưu hoàn toàn không hề hay biết.

Cho nên y chỉ có thể nghĩ mọi cách lợi dụng tài nguyên của Sở gia mau chóng tu luyện sau đó trực tiếp rời khỏi Sở gia.

Theo phỏng đoán của Sở Hưu, chỉ cần thiên phú của y không kém tới mức người người oán trách, sau khi thành người thừa kế gia chủ của Sở gia, Sở Hưu có thể thu được đại lượng tài nguyên, lại có Tiên Thiên Công trợ giúp, y có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Đương nhiên cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, trước mắt việc Sở Hưu phải suy nghĩ không phải Tiên Thiên mà là Cảnh giới Ngưng Huyết.

Cảnh giới Thối Thể tương đối đơn giản chỉ rèn luyện gân cốt cơ thể, do đã có Tiên Thiên Công đặt cơ sở, lại thêm chỗ Bổ Khí Tán Sở Hưu lấy được từ phòng chế thuốc, y lại mua thêm chút đan dược, tất cả cộng lại khiến chỉ trong một tháng mà sức lực Sở Hưu tăng cường rất nhiều.

Giờ nếu Sở Hưu giao thủ cùng tên giặc cướp Liên lão tam kia, Sở Hưu có thể không cần né tránh, chỉ dùng lực lượng cũng có thể một đao chém chết đối phương.

Khó khăn thật sự là Cảnh giới Ngưng Huyết, giờ Sở Hưu đã cảm thấy mình đạt tới Cảnh giới Thối Thể đỉnh phong, nhưng sau khi ăn mấy viên Ngưng Huyết Đan, y vẫn không cảm thấy máu huyết mình có gì thay đổi, rõ ràng còn cần tôi luyện thêm một thời gian mới được.

Thời gian vừa qua Sở Hưu trải qua không tệ, nhưng có một số người lại thấy không ra sao, ví dụ như lão tam Sở gia, Sở Sinh.

Vốn trong Sở gia chỉ có mình lão đại Sở Khai có tư cách làm đối thủ của hắn, nhưng giờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện, gây dựng đủ uy vọng trong Sở gia, hơn nữa còn quản lý đội buôn, mỗi tháng đi tới ba bốn lần, mỗi lần đều mang lại lợi nhuận rất lớn, khiến Sở Sinh đỏ bừng hai mắt.

Chủ yếu là những lợi ích đó rơi vào tay Sở Hưu khiến Sở Sinh cảm thấy cực kỳ uy hiếp.

Đi đi đi lại trong phòng vài vòng, Sở Sinh cau mày nói: “Mẹ, không thể tiếp tục như vậy được nữa, thanh danh Sở Hưu trong gia tộc đã hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa lợi nhuận của đội buôn trong tay hắn tăng hẳn gấp đôi, cứ tiếp tục như vậy một năm sau con cũng thua chắc rồi! Không thể để Sở Hưu tiếp tục quản lý đội buôn nữa!”

Nhị phu nhân cau mày nói: “Con muốn đội buôn đó à? Chuyện này không dễ đâu, lão gia sẽ không đưa đội buôn đó cho con.”

Ánh mắt Sở Sinh lộ ra sắc lạnh: “Phụ thân không cho con, nhưng nếu tứ đệ muốn thì sao? Ông ấy có cho tứ đệ không?”

Nhắc tới lão tứ Sở gia Sở Thương, ánh mắt Sở Sinh lộ vẻ ghen tị.

Sở gia có bốn người con, lão đại Sở Khai khi còn niên thiếu được sủng ái không ít, nhưng sau đó Sở Tông Quang bế quan lâu ngày, không để ý đến nữa, càng không nói tới Sở Hưu cùng Sở Sinh ra đời sau đó.

Chỉ có Sở Thương tuổi tác nhỏ nhất nghe nói rất giống Sở Tông Quang khi còn bé, cho nên rất được lòng Sở Tông Quang, điểm này ba người bọn họ không ai sánh được.

Ánh mắt nhị phu nhân lộ ra ánh lạnh nói: “Cái này thì chưa hẳn đã không được, để mẹ đi thử xem.”

Bất công
Chương 18 Bất công

Ba vị phu nhân của Sở gia, đại phu nhân xuất thân đại tộc, nhị phu nhân là con gái quán chủ Đinh Khai Sơn võ quán Khai Sơn Thông Châu Phủ. Chỉ có vị tam phu nhân này không có bối cảnh gì, chỉ là con gái thương nhân nhỏ bình thường, chỉ đơn thuần dựa vào tuổi trẻ mỹ mạo mới gả được cho Sở Tông Quang.

Có điều ưu điểm duy nhất của vị tam phu nhân này là thông minh, biết xuất thân bản thân không tốt, cho nên không tranh cũng chẳng đoạt, cuối cùng ngược lại nhị phu nhân phải chủ động lôi kéo cô ta.

Lúc này nhị phu nhân tới trạch viện của Sở Thương, tam phu nhân lập tức đi ra mỉm cười nghênh đón: “Sao hôm nay tỷ tỷ tới chỗ muội mà không báo trước một tiếng.”

Sở Thương cũng đi theo phía sau tam phu nhân, cung kính gọi một tiếng nhị nương.

Nhị phu nhân bước vào, khéo léo kéo người vào sau nhà thản nhiên nói: “Nói chuyện phiếm thôi mà, cần gì báo trước cơ chứ? Đúng rồi, mấy cửa hàng dưới tay Thương Nhi không tệ chứ? Có đủ dùng không?”

Tam phu nhân sắc mặt hơi đổ, cô nàng vội vàng đáp: “Những cửa hàng dưới tay Thương Nhi đều là loại không mấy lợi nhuận như khách sạn với quán rượu thôi, lại phải giao bớt về nhà chính, còn lại không được bao nhiêu bạc. Có điều Thương Nhi cũng không muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế gì gì đó, chừng đó lợi ích đã đủ rồi.”

Thấy tam phu nhân có vẻ hiểu lầm ý mình, nhị phu nhân cười nói: “Muội muội hiểu lầm rồi, tỷ không có ý này. Thương Nhi giờ còn nhỏ tuổi, cho dù nó muốn tranh đoạt vị trí gia chủ thì cũng phải nhận một số chuyện làm ăn lợi nhuận cao hơn mới được. Cũng như muội muội nói đó, mấy chuyện làm ăn mà Thương Nhi đang quản lý đều không mấy lợi nhuận cả.”

Ánh mắt tam phu nhân cùng Sở Thương đều sáng bừng lên, tam phu nhân mặt không đổi sắc nói: “Nhưng chuyện làm ăn của Sở gia chỉ có chừng đó, lão gia đã cho Sở Thương chỗ cửa hàng kia rồi, nếu muội lại

xin thêm, vậy có vẻ không biết điều rồi.”

Nhị phu nhân đứng lên nói: “Lão gia không cho thêm nhưng có thể đổi với người khác mà. Tỷ nghe nói gần đây lợi nhuận từ đội buôn của Sở Hưu cũng không tệ, đội buôn trong tay nó thậm chí lợi nhuận tăng gấp đôi đó.”

Sau khi nói xong, nhị phu nhân trực tiếp quay người rời khỏi, bà ta tin đối phương sẽ hiểu ý mình.

Sau khi nhị phu nhân đi khỏi, hai người tam phu nhân cùng Sở Thương liếc mắt nhìn nhau, đều đã quyết định.

Tam phu nhân không có chỗ dựa, Sở Thương tuổi tác quá nhỏ, cho nên họ không tranh không đoạt.

Nhưng bọn họ không tranh không đoạt là vì không tranh nổi lão đại Sở gia, không đoạt nổi lão tam Sở gia.

Nhưng một kẻ cũng không bối cảnh, hơn nữa còn bị Sở Tông Quang không ưa như Sở Hưu, bọn họ vẫn tranh được, đoạt được.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu đang luyện đao trong tiểu viện của bản thân. Đao pháp Tụ Lý Thanh Long chỉ có một thức đao pháo đơn giản nhất được y luyện tập lặp đi lặp lại, cơ hồ đã trở thành bản năng.

Đương nhiên Sở Hưu giờ cũng không rõ uy năng cụ thể ra sao, võ đạo thiên hướng sát phạt, không giết người làm sao rèn luyện được kỹ thuật sát nhân chân chính?

Lúc này ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, y mở cửa phòng, một ông lão đứng ngoài cửa nói: “Nhị công tử, lão gia gọi ngài qua một chuyến.”

Người tới chính là Trần quản gia, Sở Hưu cũng biết vị Trần quản gia này là quản gia riêng của Sở Tông Quang, mặc dù không quản lý sự vụ cụ thể nào, nhưng địa vị tại Sở gia lại hơn xa Liễu quản gia kia.

Hơn nữa vị Trần quản gia này đối xử với Sở Hưu cũng rất khách khí, trong trí nhớ của Sở Hưu, trước kia khi y ở Sở gia, những thúc tổ hay đại quản gia như Liễu quản gia đều tỏ thái độ cực kỳ ngạo mạn với y, chỉ mình vị Trần quản gia này mỗi khi gặp Sở Hưu còn gọi y một tiếng nhị công tử.

Có qua có lại, Sở Hưu cũng cực kỳ khách khí với vị Trần quản gia này, hắn gật đầu nói: “Trần quản gia xin chờ một lát, ta thay bộ quần áo khác rồi tới.”

Sau khi thay y phục, Sở Hưu cùng Trần quản gia đi về phía nơi ở của Sở Tông Quang, có điều trên đường Trần quản gia lại đột nhiên nói: “Nhị công tử, lát nữa lão gia nói cái gì, mong nhị công tử có thể giữ tỉnh táo một chút.”

Nói đến đây, Trần quản gia cũng thở dài một tiếng. Trong một số việc cách làm của Sở Tông Quang quả thật quá đáng, có điều gia tộc vốn là vậy, căn bản không có thứ gọi là công bằng, hắn chỉ lo vị nhị công tử này giờ tính cách hơi nóng nảy, vạn nhất gây ra chuyện gì ở chỗ Sở Tông Quang, vậy quả thật rất không ổn.

Nghe Trần quản gia nói vậy, Sở Hưu lập tức hiểu lần này chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.

Có điều Sở Hưu vẫn mỉm cười gật đầu nói: “Đa tạ Trần quản gia đã nhắc nhở, ta sẽ tự có chừng mực.”

Sau khi trọng sinh, ký ức hai kiếp dung hợp, đương nhiên ký ức kiếp trước của Sở Hưu chiếm thế chủ động, nhưng ký ức kiếp này cũng có ảnh hưởng tới tính cách của y.

Kiếp trước tính cách Sở Hưu âm trầm tỉnh táo, làm việc đều có kế hoạch, cái nhìn cũng cực kỳ thấu triệt.

Kiếp này tính cách của Sở Hưu lại là nhu nhược lỗ mãng, tính cách đó không ảnh ảnh hưởng tới Sở Hưu hiện tại, ngược lại một năm sống tại khu mỏ Nam Sơn, Sở Hưu kiếp này nhiễm tính bạo ngược điên cuồng, ngược lại ảnh hưởng tới tính cách Sở Hưu hiện tại.

Cũng tỷ như trước đó Lý Thông của Lý gia khiêu khích Sở Hưu, kết quả bị Sở Hưu không hề do dự đâm chết một người, sau đó Sở Hưu vốn không cảm thấy chút khó chịu nào.

Đương nhiên, cho dù trong tính cách Sở Hưu có dung hợp chút bạo ngược điên cuồng, y cũng có đủ tự tin áp chế tính cách này, không làm

hỏng việc lúc mấu chốt.

Sở Hưu được Trần quản gia dẫn vào thư phòng của Sở Tông Quang, lúc này trong thư phòng của Sở Tông Quang ngoại trừ bản thân hắn còn có lão tứ Sở Thương.

“Ra mắt phụ thân đại nhân.”

Sở Hưu thi lễ với Sở Thương, Sở Thương bên cạnh cũng chắp tay với Sở Hưu, vẻ mặt cung kính nói: “Xin chào nhị ca.”

Con mắt Sở Hưu hơi híp lại, từ nhỏ đến lớn vị tứ đệ này của y không mấy lần gọi nhị ca.

Thấy Sở Hưu đã đến, Sở Tông Quang ho khan một tiếng rồi nói: “Ngồi đi, hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn bàn một việc.”

Sở Hưu chắp tay: “Có việc gì xin phụ thân đại nhân cứ nói.”

Sở Tông Quang nói: “Thời gian vừa qua ngươi phát triển đội buôn không tệ, ta cũng không ngờ ngươi tới khu hầm mỏ Nam Sơn một năm lại trưởng thành nhiều đến vậy. Cho dù sau này ngươi có trở thành người thừa kế Sở gia ta hay không, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vững vàng của Sở gia ta. Cho nên huynh đệ các ngươi phải thật hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau.”

Sở Hưu ngầm chau mày, những lời này của Sở Tông Quang có vẻ quái lạ, tình hình đám huynh đệ bọn họ ra sao lẽ nào Sở Tông Quang lại không biết? Còn nói huynh đệ hòa thuận, giờ bộ dáng bọn họ chỉ thiếu đường vừa gặp mặt đã đâm đao.

Có điều tuy trong lòng nghĩ vậy, Sở Hưu vẫn gật đầu nói: “Phụ thân đại nhân nói rất đúng.”

Sở Tông Quang gật đầu: “Ngươi nghĩ được vậy là tốt. Thế này này, giờ tuy tuổi tác Sở Thương còn nhỏ nhưng cũng cần thay đổi rèn luyện một chút, lần trước ngươi tự mình dẫn dắt đội buôn tới Yến Quốc, như vậy rất không tệ. Giờ Sở Thương cũng muốn học nhị ca ngươi, dẫn dắt đội buôn rèn luyện đôi chút.

Cho nên ta chuẩn bị đổi đội buôn của ngươi với những cửa hàng dưới tay Sở Thương, để tứ đệ của ngươi tới quản lý đội buôn.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ âm trầm, chẳng trách trước đó Trần quản gia dặn hắn phải bình tĩnh, lão cha hờ này của y thiên vị thật quá lộ liễu.

Lúc thương đội gặp nguy hiểm Sở Thương không đi, lúc lợi nhuận thấp Sở Thương không đi, đến lúc y làm con đường thông suốt, qua lại an toàn mới bảo Sở Thương đi, tư thế đào góc tường này quả thật quá khó coi.

Trần quản gia ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, chỉ sợ y không nhịn được tức giận phát tác tại chỗ.

Có điều ngoài dự liệu của Trần quản gia, Sở Hưu chỉ trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu mỉm cười nói: “Nếu phụ thân đại nhân đã quyết định như vậy thì con cũng chấp nhận thôi. Đội buôn của con xin để cho tứ đệ.”

Sở Tông Quang hài lòng gật nhẹ đầu, hắn thích mọi việc ổn thỏa, ghét nhất là đám con trai làm trái ý mình.

Thấy Sở Hưu thức thời như vậy, Sở Tông Quang lại nói: “Thấy huynh đệ các ngươi hòa thuận như vậy ta cũng thỏa mãn. Thế này đây, cửa hàng dưới tay Sở Thương đều là quán rượu và khách sạn, ta cho ngươi thêm một cửa hàng binh khí, tất cả đều giao cho ngươi quản lý.”

Sở Tông Quang lại quay sang nói với Sở Thương: “Đội buôn do con quản lý, nhưng con còn nhỏ tuổi, phải học hỏi nhiều vào. Thế này đi, lúc đội buôn xuất phát ta sẽ để Lâm Khiêm đi chung với con.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra ý lạnh, Lâm Khiêm là một trong hai vị môn khách mạnh nhất tại Sở gia, có thực lực Cảnh giới Ngưng Huyết, ngày thường chỉ phụ trách chỉ điểm tu hành cho một số đệ tử Sở gia.

Lúc trước Thương Mang Sơn cực kỳ nguy hiểm, kết quả Sở Tông Quang chỉ bảo y cẩn thận, giờ đổi thành Sở Thương lại có môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết hộ vệ. Cùng là con trai nhưng chênh lệch nào chỉ đôi chút.

Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng thấy không công bằng, trong lòng y trước giờ đều không coi Sở Tông Quang là cha, kể cả ký ức kiếp trước của thân thể này cũng vậy, chỉ có e ngại đối với Sở Tông Quang.

Hơn nữa nội bộ Sở gia cũng chỉ mình Sở Thương được đãi ngộ như

vậy, Sở Khai với Sở Sinh cũng chẳng khá hơn y bao nhiêu.

Ánh mắt Sở Thương lộ vẻ đắc ý, hắn cúi đầu thi lễ với Sở Tông Quang: “Đa tạ phụ thân.”

Sau đó hắn lại cố tình chắp tay về phía Sở Hưu nói: “Đa tạ nhị ca.”

Sở Hưu nhíu mày, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ có điều con đường buôn bán vốn gập ghềnh, tứ đệ, mong đệ cẩn thận đôi chút.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp cáo từ rồi bỏ đi, nhưng trong mắt y phủ đầy ý lạnh.

Bất luận kiếp trước hay kiếp này, việc y ghét nhất là bị người khác cướp đoạt!

Đắc ý
Chương 19 Đắc ý

Người quản lý đội buôn từ nhị công tử Sở Hưu đổi thành tứ công tử Sở Thương, chuyện này khiến người của Sở gia đều kinh ngạc không thôi, có điều sau đó đám người cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Toàn bộ Sở gia ai mà không biết lão gia thiên vị nhất chính là tứ công tử, có điều nội bộ người của đội buôn vẫn cảm thấy khó chịu.

Mặc dù Sở Hưu chỉ quản lý đội buôn một thời gian ngắn nhưng trên thực tế trong đội buôn y vẫn rất có uy vọng.

Những quản sự đối nghịch cùng Sở Hưu đều đã bị y xử lý, những người còn lại suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần đãi ngộ đầy đủ, họ đã thỏa mãn lắm rồi.

Sở Hưu khen thưởng họ nhiều hơn lúc trước, hơn nữa sau khi Sở Hưu không đi cùng đội buôn nữa bèn đề bạt vài quản sự, những người này cũng cực kỳ tự do, chỉ cần bọn họ không lén lút giở trò, Sở Hưu cũng chẳng làm khó dễ gì họ.

Giờ đột nhiên đổi thành người khác quản lý, việc này khiến bọn họ không kịp thích ứng.

Lúc này người trong đội buôn đang nghỉ ngơi ở một tiểu viện, một hạ nhân dáng vẻ hơi xấu xí tiến đến trước mặt một nam tử mặc quần ngắn hỏi: “Lưu ca, nghe nói sau này đội buôn chúng ta do tứ công tử quản lý, ngươi thấy sao?”

Lưu ca này tên đầy đủ là Lưu Hữu Thành, lúc trước khi Sở Hưu tiếp quản đội buôn, tên này là người đầu tiên nhảy ra phản đối Sở Hưu, nhưng nghe đến đãi ngộ của đội buôn tăng lên hắn cũng là kẻ đầu tiên quy hàng.

Mặc dù hành xử hai mặt như vậy, có điều hắn làm việc cũng rất cơ trí, cho nên được Sở Hưu đề bạt thành quản sự đội buôn.

Hắn cũng là người lão luyện trong đội buôn, quan hệ với những người khác không tệ, không lên mặt đắc ý vì đột nhiên lên chức.

Nghe tên hạ nhân kia hỏi như vậy, Lưu Hữu Thành lắc đầu nói: “Không

nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện mấy vị công tử chẳng lẽ ngươi còn không rõ ư?

Nhị công tử đối xử với chúng ta không tệ, nhưng chẳng lẽ chúng ta đối nghịch được với tứ công tử à? Cứ làm việc thành thật thôi, đừng nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy.”

Ngay lúc hắn nói xong câu đó, cánh cửa tiểu viện bật mở, Sở Thương dẫn tùy tùng bước vào.

Sau lưng hắn là một người khoảng bốn mươi tuổi, mặc y phục võ sĩ màu lam, lưng đeo trường kiếm, gương mặt lạnh lùng.

Hắn chính là môn khách của Sở gia, Lâm Khiêm, địa vị trong Sở gia rất cao, thậm chí có thể nói cao hơn một số trưởng lão Sở gia.

Một số trưởng lão Sở gia mặc dù cũng tới Cảnh giới Ngưng Huyết nhưng tuổi đã rất cao, không thể ra tay, chẳng qua bọn họ là trưởng bối của Sở Tông Quang nên mới ngồi được lên vị trí trưởng lão.

Mà Lâm Khiêm này lại bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết ngay khi tráng niên, nghe nói xuất thân môn phái nhỏ, thời gian trước hành tẩu giang hồ lại được Sở gia mời chào, trở thành môn khách của Sở gia, giờ đã ở tại Sở gia vài năm, ngay cả Sở Thương cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng Lâm thúc.

Thấy Sở Thương đi tới, Lưu Hữu Thành cùng hai tên quản sự khác được Sở Hưu đề bạt lập tức bước tới hành lễ: “Ra mắt tứ công tử.”

Sở Thương gật đầu, thản nhiên nói: “Người của đội buôn đều ở đây à?”

Lưu Hữu Thành gật đầu nói: “Thưa công tử, đều ở đây.”

“Vậy thì tốt, bảo mọi người thu xếp một chút, mai lại chuẩn bị xuất phát.”

Lưu Hữu Thành sửng sốt: “Tứ công tử, chúng ta mới về hôm qua, dựa theo quy củ nên nghỉ ngơi ba ngày mới lại đi.”

Sở Thương chau mày nói: “Lần nào về cũng nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi mấy ngày này mỗi tháng có thể tới Yến Quốc thêm một chuyến rồi! Bảo mọi người lập tức chuẩn bị, ngày mai lại lên đường!”

Lưu Hữu Thành cười khổ nói: “Nhưng thưa tứ công tử, chúng tôi là người chứ đâu phải là sắt, con đường trong Thương Mang Sơn rất khó đi, còn có đủ loại rắn rết côn trùng bọ chuột kiến, không nghỉ ngơi một thời gian, mọi người cũng không thể chịu nổi. Cũng bởi vậy, lúc trước nhị công tử mới cho chúng tôi nghỉ ba ngày.”

Nghe Lưu Hữu Thành nhắc tới Sở Hưu, Sở Thương lập tức biến sắc, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng quên giờ người quản lý đội buôn là ta!”

Sở Thương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn cau mày nói: “Ba người các ngươi đều là quản sự?”

Ba người Lưu Hữu Thành gật đầu, cảm thấy không ổn.

Quả nhiên Sở Thương lập tức nói tiếp: “Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là quản sự nữa.”

Nói xong, Sở Thương trực tiếp lệnh cho đám tâm phúc tiếp nhận vị trí quản sự, bất kể bọn họ có kinh nghiệm quản lý đội buôn hay không.

Đám người Lưu Hữu Thành trợn tròn hai mắt chứng kiến mọi việc, cho dù trong lòng bất mãn cũng chỉ có thể kiềm nén.

Lúc này Sở Hưu trở lại trong tiểu viện của mình, Cao Bị thận trọng đi theo phía sau.

Mặc dù Sở Hưu không nói, nhưng Sở gia chỉ lớn như vậy, những lời đồn đại đã sớm loan truyền.

Nhị công tử bị mất đội buôn, đoán chừng giờ đã tức tới muốn giết người?

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nói: “Trong khách sạn với quán rượu dưới tay Sở Thương có người của hắn không?”

Cao Bị sửng sốt một hồi rồi nói: “Hình như không, khách sạn với quán rượu đều là việc làm ăn lâu dài, có là ai tới quản lý cũng vậy thôi, cho nên chưởng quỹ trong khách sạn và quán rượu đều là người làm lâu năm tại Sở gia, tứ công tử chỉ phụ trách thu tiền chứ không nhúng tay vào công việc của nơi đó.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đi chuẩn bị đi, dọn khỏi gia tộc, nghe

nói hậu viện quán rượu Sở gia ta khá lớn, chuyển tới đó đi.”

Cao Bị sửng sốt một hồi, có điều hắn cũng không để ý, còn tưởng rằng Sở Hưu ghét bỏ tiểu viện của Sở gia quá đơn sơ.

Trên thực tế chuyện này rất bình thường, ngoại trừ Sở Thương tuổi tác nhỏ nhất, Sở Khai cùng Sở Sinh đều ở trạch viện riêng của mình bên ngoài, dẫu sao bọn họ cũng là người trưởng thành, có một số việc không tiện làm trong phủ, sống bên ngoài mới thoải mái hơn.

Đến sáng hôm sau, cửa chính của Sở gia cực kỳ náo nhiệt, một là Sở Thương dẫn đội buôn chuẩn bị lên đường, một bên khác lại là Sở Hưu cho người chuyển đồ của y ra khỏi Sở gia, hai bên vừa vặn chạm mặt.

Sở Thương thân mặc võ phục, hông đeo trường kiếm, cưỡi một con ngựa Truy Phong đỏ sẫm của Bắc Địa, trông không giống người quản lý đội buôn, ngược lại như tên công tử chuẩn bị xông xáo giang hồ.

Lúc này ánh mắt hắn nhìn Sở Hưu có vẻ cực kỳ đắc ý, nhưng thực chất ẩn sau vẻ đắc ý đó lại là sự ghen tị đối với Sở Hưu.

Trước đó tại Sở gia hắn là nhỏ nhất, cho dù được sủng ái nhưng do mẫu thân không có chỗ dựa, chỉ có thể cúi đầu ẩn nhẫn.

Nhưng ít nhất so với hắn còn có Sở Hưu kém cỏi hơn, điều này khiến tâm lý Sở Thương được an ủi đôi chút.

Nhưng ai ngờ sau khi Sở Hưu trở về từ khu mỏ Nam Sơn, y như đổi thành người khác, nhanh chóng thành lập uy vọng tại Sở gia, còn Sở Thương vẫn như một người trong suốt, dường như ấn tượng của mọi người về hắn đều chỉ là nhu thuận và được gia chủ ưa thích.

Giờ chỉ một câu nói của hắn đã đoạt luôn thành quả thời gian qua của Sở Hưu. Dù sao hắn cũng còn nhỏ tuổi, có thể ẩn nhẫn trước mặt Sở Tông Quang, nhưng giờ Sở Tông Quang không có ở đây, hắn lại không nhịn được muốn khoe khoang trước mặt Sở Hưu một hồi.

“Nhị ca, huynh từng dẫn dắt đội buôn một lần, cũng coi như có kinh nghiệm, có thể truyền thụ lại cho đệ đệ không?”

Sở Thương thúc ngựa tới trước người Sở Hưu, nhìn từ cao xuống, vẻ mặt trêu ngươi.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Kinh nghiệm? Hôm qua ta đã nói với ngươi rồi, con đường buôn bán gập ghềnh, cẩn thận một chút. Lũ giặc cướp cũng mặc kệ ngươi có phải người của Sở gia hay không. Ra khỏi Thông Châu Phủ, cái danh Sở gia cũng chẳng dễ dùng, tới Thương Mang Sơn sẽ phải thấy máu đấy.”

Lời nói sau cùng, hai mắt Sở Hưu lóe lên sát khí bạo ngược đỏ thẫm, khiến Sở Thương giật mình kêu lên một tiếng, có điều chỉ giây lát sau sát khí kia đã biến mất, những người khác đều không chú ý tới, thậm chí ngay Sở Thương cũng tưởng mình nhìn lầm.

Có điều hắn cũng không dám tới trêu Sở Hưu lần nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đốc thúc đội buôn lên đường.

Những thứ Sở Thương chuyển giao cho Sở Hưu tổng cộng có bốn khách sạn, một quán rượu, thêm vào một cửa hàng binh khí.

Có điều chỗ cửa hàng binh khí Sở Hưu lại chẳng hứng thú, Sở gia chỉ bán những binh khí bình thường, cùng lắm là nhất chuyển, ngoại trừ lượng bạc kiếm được mỗi tháng rất ổn định, còn lại không mấy tác dụng.

Sau khi Sở Hưu chuyển nơi ở tới hậu viện sau quán rượu, Cao Bị cũng mang năm chưởng quỹ dáng vẻ thấp thỏm tới gặp Sở Hưu.

Bọn họ đều chỉ là người bình thường, thậm chí không hiểu chuyện nội bộ Sở gia, giờ đột nhiên đổi người quản lý khiến ai nấy đều cảm thấy bất an.

Thấy dáng vẻ năm chưởng quỹ, Sở Hưu mỉm cười nói: “Các vị xin đừng căng thẳng, chuyện chuyên môn vẫn phải do người chuyên nghiệp xử lý. Sau này khách sạn quán rượu làm việc ra sao cứ làm như vậy, mọi thứ đều không cần thay đổi.”

Có điều giọng điệu Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi: “Có điều, ta còn một việc cần giao cho các ngươi làm.”

Đám chưởng quỹ vội vàng nói: “Xin nghe lệnh nhị công tử.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thông Châu Phủ chúng ta là châu phủ gần Yến Quốc nhất, cho nên những đội buôn châu phủ khách của Ngụy

Quận muốn tới Yến Quốc đại đa số đều phải nghỉ chân trong Thông Châu Phủ chúng ta.

Những người này cũng coi là đối thủ cạnh tranh của đội buôn Sở gia ta, cho nên các ngươi bảo đám tiểu nhị phải linh hoạt một chút, phải ghi chép kỹ càng tin tức nghe được khi bọn họ trò chuyện. Đây đều là tình báo hữu dụng, ngày ngày phải giao lại cho ta.”

Trước đó Sở Hưu đã đáp ứng sẽ cho Hàn Báo tình báo về các đội buôn.

Một tháng nay Sở Hưu cũng thật sự đưa cho Hàn Báo không ít tình báo, có điều những tình báo này đều là do Sở Hưu lệnh cho thủ hạ tới khách sạn nghe ngóng mới thám thính được, như vậy quá tốn sức. Mà hiện giờ để người của khách sạn và quán rượu chủ động thu thập tin tức như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa Sở Hưu cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ điều gì, người trong quán rượu và khách sạn này thật ra không có quan hệ gì với Sở gia. Lúc bình thường thậm chí bọn họ còn không tiếp xúc cùng Sở gia, mỗi tháng chỉ đúng hạn nộp bạc lên là đủ.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, cho nên đám chưởng quỹ đều lập tức đáp ứng, sau khi trò chuyện vài lời khách sáo, Sở Hưu đuổi bọn họ trở về.

Y xoay người lại nói với Cao Bị: “Chuẩn bị một chút, sáng ngài mai tới Thương Mang Sơn với ta.”

Vừa nghe Sở Hưu nói phải tới Thương Mang Sơn, Cao Bị lập tức run rẩy, hắn thật sự rất sợ đám giặc cướp kia.

Có điều sợ thì sợ, hắn vẫn gật đầu, không từ chối.

Cũng như khi Sở Hưu nói với hắn tại Nguyên Bảo Trấn, sống chết có số, giàu sang nhờ trời. Muốn giàu sang chỉ có thể dùng mạng đi đặt cược.

Thời gian gần đây hắn trở thành tâm phúc của Sở Hưu, việc làm không nhiều như trước nhưng bạc nhận được lại không ít, thậm chí hắn còn mua được một căn tiểu viện tại Thông Châu Phủ, đón đệ đệ hắn qua.

Còn trong Sở gia, vì địa vị của Sở Hưu gia tăng, hắn cũng như nước lên thuyền lên, địa vị cũng theo đó tăng lên. Những hạ nhân khi trước coi thường hắn giờ cũng phải gọi một tiếng ‘ca’.

Cũng như lời Sở Hưu, con người không lúc nào thỏa mãn. Cao Bị cho dù là người thành thật, nhưng hắn đã hưởng thụ hết thảy, đương nhiên không muốn lui lại.

Đối với mệnh lệnh của Sở Hưu, dù trong lòng hắn rất kháng cự nhưng lại không dám cự tuyệt, hay nên nói, hắn cũng không muốn cự tuyệt.

Không giết được thì phế đi
Chương 20 Không giết được thì phế đi

Leo lên sơn trại Thương Mang Sơn, giờ Sở Hưu đã coi như người quen của sơn trại, trực tiếp được mời tới phòng nghị sự.

Hàn Báo dẫn theo Mã Khoát mặt mày vui vẻ đi tới, Sở Hưu mỉm cười nói: “Xem bộ dáng của Hàn lão đại, có vẻ chuyện làm ăn thời gian vừa qua không tệ hả?”

“Ha ha ha! Đâu chỉ không tệ, tiền bạc sơn trại ta kiếm được tăng tới hơn mười lần! Giờ toàn bộ Thương Mang Sơn đều đã là địa bàn của ta, các sơn trại khác muốn đặt chân tới Thương Mang Sơn phải nghe lời Hàn Báo ta!”

Hàn Báo ngồi đối diện với Sở Hưu rồi cười nói: “Tiểu tử Sở Hưu, ý tưởng của ngươi không tệ, chuyện này ta nhận. Ngồi đây thêm chút, ta đã bảo người chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay không say không về!”

Sở Hưu xua tay nói: “Chuyện uống rượu không gấp. Hàn lão đại, lần này ta muốn nhờ ngài một chuyện.”

Hai mắt Hàn Báo hơi híp lại: “A, ngươi muốn giết ai cướp ai?”

Hắn là người thô hào, nói chuyện rất trực tiếp, Sở Hưu cho hắn ý tưởng, cung cấp tình báo cho hắn, nhưng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, giờ cũng đến phiên hắn ra tay.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Vị tứ đệ kia của ta, Sở Thương.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Hàn Báo cùng Mã Khoát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều phát lạnh.

Sở Hưu này làm việc thật quá tà tính, hai lần nhờ cậy đều là giết người nhà mình cướp người nhà mình.

Lần thứ nhất còn dễ nói, chỉ là một số hạ nhân, lần này thì hay rồi, đổi thẳng thành đệ đệ ruột thịt của mình.

Có điều bọn họ cũng không nói gì, Hàn Báo cùng Mã Khoát xuất thân từ Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, không phải đám giặc cướp không kiến thức kia. Chuyện huynh đệ bất hòa như vậy bọn họ đã chứng kiến rất nhiều rồi, giờ Sở Hưu có làm vậy cũng không khiến bọn họ ngạc nhiên.

Cho nên Hàn Báo trực tiếp nói: “Lần này cũng như lần trước à, giết tên cầm đầu, để lại những kẻ khác?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Giết hết đám dẫn đầu, hơn nữa lần này trong đội buôn còn có một võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết, cần Hàn lão đại ngài tự mình xuất thủ. À, đương nhiên vị tứ đệ kia của ta ngài không thể giết được, dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của ta.”

Hàn Báo trợn trắng mắt, định nói đã là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi còn bảo ta cướp của hắn?

Nhưng nào ngờ tiếp đó Sở Hưu chỉ vung tay lên nói: “Đệ đệ ruột của ta mà, đương nhiên không thể giết. Có điều lần này hắn khiến cho kẻ làm ca ca ta rất không vui, cho nên cứ phế hắn đi, cho hắn một bài học là được.”

Hàn Báo bị câu nói này của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, trong lòng tự nhủ, thế chẳng bằng ngươi giết quách hắn đi.

Sở gia dẫu nhỏ nhưng cũng coi như thế gia võ đạo.

Thế nào là thế gia võ đạo? Dùng võ truyền gia, võ lực xếp trên gia tộc, một người nếu bị phế đi, sinh trong gia đình phú quý khác cũng chẳng sao, nhưng sinh ra trong thế gia võ đạo ư, vậy cả đời sau cũng hoàn toàn phế bỏ, sống chẳng bằng chết.

Thấy vẻ im lặng của Hàn Báo cùng Mã Khoát, Sở Hưu mỉm cười nói: “Hàn lão đại, ta nói thật lòng mà. Lưu lại một mạng cho tên đệ đệ kia của ta, nếu không giết hắn thì dễ, nhưng hắn là con trai mà vị phụ thân đại nhân của ta yêu mến nhất. Nếu hắn chết, bắc Thương Mang Sơn này vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”

Hàn Báo cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử Sở Hưu, không phải ta chửi Sở gia ngươi, nhưng chút thực lực của Sở Tông Quang kia đặt trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta, căn bản không đủ nhìn!

Lúc trước Hàn Báo ta theo đại đương gia chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng đáng chú ý, có điều giờ không tìm được đại đương gia, ta mới ở lại nơi hẻo lánh này làm giặc cướp.

Trước mắt ta còn nội thương chưa khỏi, đợi sau khi ta chữa khỏi, cho dù gia chủ Thẩm Bạch của Thẩm gia Thông Châu Phủ nhà ngươi, ta cũng dám đánh một trận!”

Khi nói những lời này, trên người Hàn Báo không phải toát lên vẻ cuồng vọng mà là tự tin, cực kỳ tự tin.

Mặc dù Hàn Báo chỉ là nhân vật nhỏ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, nhưng khi đó đối thủ của Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu là ai? là Yến Quốc, là các thế lực võ đạo đỉnh cao, là toàn bộ vương triều Bắc Yên!

Đối địch với những người như vậy, Hàn Báo cũng là kẻ thân kinh bách chiến, mặc dù đều là Tiên Thiên nhưng võ đạo của hắn theo con đường sát phạt. Loại võ giả giết ra từ núi thây biển máu như Hàn Báo mới là kẻ mạnh nhất.

Sở Hưu cười ha hả nói: “Nhưng vấn đề hiện tại là thương thế của Hàn lão đại ngài còn chưa khỏi hẳn, cho nên không gây thêm phiền toái vẫn hơn.

Đúng rồi, ta còn một chuyện định bàn bạc với Hàn lão đại ngài, ta muốn mời Mã huynh cùng huynh đệ dưới tay hắn tới Thông Châu Phủ tạm thời giúp ta. Yên tâm đi, tiền bạc sẽ không ít, tuyệt đối cao hơn môn khách Sở gia ta.”

Sở Hưu muốn mời Mã Khoát xuất thủ cũng là bị ép bất đắc dĩ, dưới tay y gần như không có ai để dùng.

Cao Bị kia cũng đủ trung thành, đáng tiếc quá mức nhát gan, khó làm việc lớn. Để hắn xử lý một số việc vặt còn được, Sở Hưu giao đại sự cho hắn, vậy quả thật là làm khó Cao Bị.

Nhìn sang những người khác, Sở Khai là đại công tử, thủ hạ dưới trướng thực lực hùng hậu. Sở Sinh tích lũy cũng không ít, cho dù Sở Thương không có bối cảnh lại nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn lại được Sở Tông Quang sủng ái nhất, thậm chí nguyện ý đưa môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết cho hắn.

Chỉ mình Sở Hưu nội tình bạc nhược nhất, cho dù y bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ cũng sẽ rất chậm, cho nên y chỉ có thể chuyển tầm mắt sang phía Hàn Báo.

Sở Hưu đã chứng kiến thực lực của Mã Khoát, tuyệt đối là đỉnh cao trong Cảnh giới Thối Thể, hơn nữa hành xử trong thô hào có tinh tế, đôi khi suy nghĩ cân nhắc còn nhiều hơn người làm trại chủ như Hàn Báo, cũng coi là một người tài.

Hàn Báo sắc mặt quái dị nói: “Ngươi không sợ người khác biết ngươi cấu kết với giặc cướp ư?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không sợ rồi, trước đó Mã huynh không ở bắc Thương Mang Sơn này, chỉ xuất hiện ở nam Thương Mang Sơn mấy lần, người Thông Châu Phủ chưa chắc đã biết hắn.

Lần duy nhất Mã huynh xuất thủ là lần cướp giết đội buôn lúc trước, nhưng khi đó trong đêm tối, người trong đội buôn từng thấy mặt Mã huynh đều đã chết.

Sở gia ta vốn cũng hay mời chào môn khách, chỉ cần ta không mời bọn Mã huynh tới Sở gia cùng một lượt, sẽ không ai nghi ngờ.”

Hàn Báo quay đầu lại hỏi Mã Khoát: “Ngươi thấy sao?”

Dưới tay Hàn Báo những đầu lĩnh thực lực tương tự Mã Khoát có chừng hơn mười, hiện sơn trại bọn họ đã gần như khống chế toàn bộ cả bắc Thương Mang Sơn, cho nên cũng không thiếu người. Chỉ cần Mã Khoát đồng ý, cho Sở Hưu mượn mấy chục người cũng không sao.

Mã Khoát xoay xoay cổ tay nói: “Đương nhiên không vấn đề rồi. Ta ở trong sơn trại cả ngày nhàn tản tới phát chán lên rồi, cho dù Sở công tử không tới tìm ta, ta cũng đang có ý về nam Thương Mang Sơn làm giặc cướp vài hôm, thư giãn tay chân.”

Hàn Báo không để ý tới lời oán trách của Mã Khoát, hắn nói với Sở Hưu: “Ngươi định lúc nào ra tay với đội buôn của đệ đệ ngươi?”

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “lần này đừng vội ra tay, để bọn họ thuận lợi qua khỏi Thương Mang Sơn, lúc về hẵng động thủ. Nếu không vừa xuất phát đã bị người ta cướp, vậy quá khả nghi.”

Hàn Báo vung tay lên nói: “Đã vậy cũng không gấp, ta cho người

chuẩn bị tiệc rượu, không say không về!”

Đám người Hàn Báo mặc dù đã không còn là giặc cướp cấp thấp nhưng những tập tính của bọn cướp vẫn ăn sâu trong máu, tỷ như lúc uống rượu này.

Sở Hưu bị đám người này rót rượu cả đêm, sáng sớm hôm sau mới dẫn theo đám người Mã Khoát đi khỏi.

Khi vừa xuống núi, Sở Hưu cùng Mã Khoát vừa vặn gặp phải Hàn Báo cùng thủ hạ Phùng Nhất Đao.

Hiện giờ thủ hạ Hàn Báo đã không cần tốn sức mai phục đội buôn như lúc trước. Có tình báo của Sở Hưu, bọn họ chỉ cần chờ trên đường đi, người tới giao tiền là được.

Mà sau một tháng này, đội buôn qua lại Thương Mang Sơn đều đã biết quy củ mới. Đối với bọn họ mà nó, có thể dùng tiền mua bình an đều là đáng giá, cho dù khoản tiền này hơi nhiều.

Phùng Nhất Đao nhìn Mã Khoát đi cùng Sở Hưu, hơn nữa còn đổi quần áo trên người thành võ giả giang hồ bình thường, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Các ngươi đi đâu đấy?”

Mã Khoát chỉ vào Sở Hưu nói: “Bên Sở Hưu cần người, thuê chúng ta qua giúp bên phía ngươi còn chưa xong việc à?”

Phùng Nhất Đao lười biếng nói: “Theo tình báo Sở công tử cung cấp, có thương đội của La gia sẽ trở về từ phía Yến Quốc, đi ngang qua nơi này.

La gia kia là gia tộc nhỏ, đi quá chậm, ta chờ ở đây từ sáng sớm đến giờ, kết quả vẫn chưa thấy ai đến.”

Nghe câu này của Phùng Nhất Đao, Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Phùng đầu lĩnh, ngươi nói la gia là tiểu gia tộc La gia tại Song Phượng Trấn?”

Phùng Nhất Đao gãi gãi đầu: “Đúng rồi, là gia tộc nhỏ đấy. Mà tình báo này đều là Sở công tử ngươi đưa cho chúng ta, sao chính ngươi lại không biết?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Những tình báo này đều do thủ hạ của ta thu thập, ta không xem hết. Phùng đầu lĩnh, bên này ta có một việc mong ngươi giúp đỡ.”

“Sở công tử xin cứ nói.” Phùng Nhất Đao đáp ứng rất thẳng thắn.

Phùng Nhất Đao rất chướng mắt đám công tử thế gia bình thường, có điều vị Sở công tử này có quan hệ hợp tác cùng sơn trại bọn họ, cũng coi như người phe mình.

Hơn nữa trước đó lão đại còn có lời đánh giá Sở Hưu này, Mã Khoát nói đao của Sở Hưu rất nhanh, nhưng Hàn lão đại lại nói, đao của y có nhanh cũng chẳng bằng tâm của y càng độc!

Hàn lão đại trước kia là thân vệ của Bàng đại đương gia, cũng là người kiến thức rộng rãi, dẫu sao Phùng Nhất Đao rất ít khi thấy Hàn lão đại đánh giá một người trẻ tuổi như vậy.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Trong La gia có nhiều thứ ta để ý tới, làm phiền Phùng đầu lĩnh giúp ta cướp lại. Đương nhiên ngài cũng không cần phá hỏng quy củ quá mức, ‘uyển chuyển’ chút là được.”

Nếu Sở Hưu nhớ không nhầm, trong nội dung cốt truyện, La gia tại Song Phượng Trấn từng mau được một ít hộp báu tại thương nhân Yến Quốc, do những thương nhân Yến Quốc kia không mang đủ tiền nên đem ra gán nợ.

Vốn người của La gia cũng chẳng để ý, nào ngờ trong hộp báu này lại mở ra hai thứ tốt, ít nhất cũng là đồ tốt với gia tộc nhỏ bất nhập lưu như La gia. Kết quả tin tức vô tình tiết lộ, khiến những gia tộc nhỏ xung quanh liên thủ, tạo thành thảm án hủy diệt toàn bộ La gia.

Lần này Sở Hưu cướp của họ ngược lại lại là chuyện tốt, chí ít không có bảo vật này, La gia cũng không tới mức diệt môn.

Phùng Nhất Đao bên kia vung tay đáp lời: “Sở công tử yên tâm, cứ giao cho ta.”

Huyết Đao kinh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom