• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (1 Viewer)

  • Chương 266-270

Chương 266 Bị chơi xỏ!

Nghe Đỗ Quảng Trọng nói Quan Tây có thay đổi về nhân sự, Sở Hưu như đoán ra điều gì, y hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Quảng Trọng nói: “Vết thương cũ của tuần sát sứ An Châu Thái Cảnh Thắng tái phát, có vẻ khá nghiêm trọng, thậm chí đến mức không thể tiếp túc đảm nhiệm chức tuần sát sứ nữa.

Cho nên nửa tháng trước Thương Châu Thành đã từ nhiệm tuần sát sứ An Châu, đồng thời chuyển hết tài sản thành tiền tới Tây Sở, nghe nói định tới nhờ danh y ‘Khí Tử Diêm La’ Phong Bất Bình ra tay chữa trị.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y đã biết sẽ có chuyện như vậy.

Trước đó khi tỷ võ tại Quan Trung Hình Đường, Ngụy Cửu Đoan đã từng nói với y, vết thương cũ của Thái Cảnh Thắng tái phát sợ là không kiên trì được bao lâu nữa, chắc chắn sẽ phải nhượng chức tuần sát sứ lại.

Khi tỷ võ Sở Hưu tay phế bỏ Lệ Thiên Hào, trút giận thay cho Ngụy Cửu Đoan, cho nên hai châu phủ dưới trướng Thái Cảnh Thắng sẽ là của y, Sở Hưu cũng sẽ nhảy lên thành tuần sát sứ quyền thế lớn nhất đất Quan Tây.

Còn hiện tại tuần sát sứ Thương Châu Phủ Dương Lăng bên ngoài thì là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan chỉ nghe lệnh mình hắn, nhưng thực chất lại là người của Sở Hưu.

Cứ như vậy thật ra một nửa quyền thế đất Quan Tây đã nằm trong tay Sở Hưu.

Có điều lúc này Đỗ Quảng Trọng lại tiếp tục nói: “Dưới tay Thái Cảnh Thắng có hai châu phủ, trong đó An Châu Phủ còn chưa có người quản lý còn Linh Châu Phủ lại giao cho một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của Cửu Nguyên Vệ gia mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, tên là Vệ Trường Lăng.

Chuyện này khiến các vị tuần sát sứ khác khá bất mãn, đại nhân ngài gia nhập Quan Trung Hình Đường tối thiểu cũng do Sở Nguyên Thăng đại nhân tiến cử, hơn nữa còn do đường chủ đại nhân đích thân bổ nhiệm làm tuần sát sứ, còn Vệ Trường Lăng hoàn toàn là người mới.

Có điều Ngụy Cửu Đoan đại nhân kiên quyết làm vậy, những người khác có bất mãn cũng phải nhịn. Giờ Vệ Trường Lăng đã tới chấp chưởng An Châu Phủ được một thời gian, đồng thời dùng uy thế của Cửu Nguyên Vệ gia hoàn toàn ổn định thế cục An Châu Phủ, xem như ngồi vững vị trí này.”

Sau khi Đỗ Quảng Trọng nói xong những lời này lại phát hiện thần sắc Sở Hưu đột nhiên âm trầm hẳn đi, sắc mặt lạnh tới dọa người.

Cảnh tượng này khiến Đỗ Quảng Trọng giật mình, hắn nói sai gì sao?

Đỗ Quảng Trọng thận trọng nói: “Đại nhân, sao thế ạ?”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Không có gì, bị người ta chơi xỏ một lần mà thôi.”

Lần này Sở Hưu quả thật bị Ngụy Cửu Đoan chơi xỏ, điểm duy nhất y không ngờ là Ngụy Cửu Đoan còn có thể vô sỉ tới mức này.

Sở Hưu biết bản tính của Ngụy Cửu Đoan. Lần trước Sở Hưu không muốn Thương Châu Phủ của Vệ Hàn Sơn mà nhường cho Dương Lăng, vì hắn biết Ngụy Cửu Đoan không muốn mình có thêm quyền lực.

Nhưng lần này Ngụy Cửu Đoan đã nói rõ từ đầu, mình giúp hắn phế bỏ Lệ Thiên Hào, để hắn trút giận kiếm được thể diện, hai châu phủ dưới tay Thái Cảnh Thắng sẽ là của mình, nào ngờ sau đó Ngụy Cửu Đoan lại lật lọng.

Trước mặt Sở Hưu, nói thế nào Ngụy Cửu Đoan cũng là cấp trên, còn là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, kết quả hắn lại giở trò với cả thuộc hạ mình. Đây không phải chuyện mất mặt nữa mà sẽ khiến thuộc hạ dưới trướng lục đục, chỉ có thể nói Sở Hưu đã đánh giá cao giới hạn của Ngụy Cửu Đoan.

Hay nên nói giờ Ngụy Cửu Đoan đã không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có lợi, cái gì hắn cũng dám bán.

Ở đây đều là người mình, Sở Hưu cũng chẳng giấu diếm, trực tiếp thuật lại đầu đuôi cho mọi người. Đám người Đỗ Quảng Trọng nghe xong hai mặt nhìn nhau.

Nói thật ra, thân là kẻ bề trên, không mấy ai làm như Ngụy Cửu Đoan, người như vậy nếu khai tông lập phái, thực lực tông môn chắc chắn càng lúc càng yếu đi.

Nhưng vấn đề là giờ Ngụy Cửu Đoan vẫn là chưởng hình quan, cho dù hắn chẳng cần thể diện không giữ chữ tín đi nữa, những người khác cũng chẳng làm gì được hắn.

Dù sao ban đầu Ngụy Cửu Đoan chỉ hứa miệng với Sở Hưu, huống hồ cho dù có giấy trắng mực đen làm chứng cũng vô dụng. Chẳng lẽ Sở Hưu còn cầm mấy tờ giấy đó đến nói lý với Quan Tư Vũ? Làm vậy thật mới là ngu ngốc.

Vị trí tuần sát sứ là để các ngươi đem ra cá cược hay sao? Các ngươi coi Quan Trung Hình Đường là trò đùa à? Lúc đó cả Ngụy Cửu Đoan và Sở Hưu đều sẽ phải chịu phạt.

Có điều bọn họ dám khẳng định, chuyện này Sở Hưu sẽ tuyệt đối không bỏ qua, hắn không có thói quen nuốt cục tức vào bụng như vậy.

Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi nói Vệ Trường Lăng là người của Cửu Nguyên Vệ gia? Có phải Cửu Nguyên Vệ gia của Vệ Hàn Sơn không?”

Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là Cửu Nguyên Vệ gia.”

Trước đó Sở Hưu đã nghe Đỗ Quảng Trọng nói, Vệ Hàn Sơn hình như là con tư sinh của đại tộc Quan Tây Cửu Nguyên Vệ gia, thậm chí hắn có thể lên được vị trí tuần sát sứ cũng một phần là nhờ Cửu Nguyên Vệ gia giúp đỡ.

Về sau Sở Hưu giết chết Vệ Hàn Sơn cũng không thấy Cửu Nguyên Vệ gia nhảy ra gây sự. Giờ xem ra thực chất là Cửu Nguyên Vệ gia không coi cái chết của một đứa con tư sinh như Vệ Hàn Sơn ra gì, hoặc theo bọn hắn chuyện này không liên quan tới Sở Hưu.

Có điều giờ Vệ Hàn Sơn đã chết, Cửu Nguyên Vệ gia lại muốn bồi dưỡng một người tiến vào Quan Trung Hình Đường. Vừa vặn lần này vết thương cũ của Thái Cảnh Thắng tái phát, ngược lại cho bọn hắn cơ hội.

Đúng lúc này, bên ngoài có một bộ đầu giang hồ tới gõ cửa, nói là Ngụy Cửu Đoan truyền tin, nghe nói Sở Hưu đã trở về, muốn y qua phân bộ một chuyến.

Sở Hưu nghe vậy cười lạnh nói: “Xem ra Ngụy đại nhân luôn chú ý tới động tĩnh của ta. Lần này ta muốn xem xem lão già mà chưa chịu chết Ngụy Cửu Đoan rốt cuộc định lấy cớ gì ra nói.”

Bọn Đỗ Quảng Trọng coi như không nghe thấy Sở Hưu dùng mấy từ lão già mà không chịu chết để nói Ngụy Cửu Đoan. Với tính khí của Sở Hưu, đừng nói mắng chửi, nếu y có thực lực có làm thịt Ngụy Cửu Đoan ngay tại chỗ cũng rất bình thường.

Thay một bộ quần áo, Sở Hưu đi thẳng tới phân bộ Quan Tây. Lúc này tuần sát sứ Dĩnh Châu - Phương Hoa, tuần sát sứ Lâm Châu - Tư Đồ Hành, tuần sát sứ Lân Châu - Khương Đào Nhiên cùng Dương Lăng, bốn người đều có mặt.

Thấy Sở Hưu tới, bốn người cùng nhau đứng lên chào hỏi Sở Hưu, chúc mừng Sở Hưu giương oai giúp Quan Trung Hình Đường tại Thần Binh Đại Hội, đồng thời bản thân cũng bước lên mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng.

Trước kia khi Sở Hưu vừa tới Quan Tây, y chỉ là một tuần sát sứ không có chút căn cơ nào, còn giờ đối phương lại là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, thậm chí ngay cả đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ là Uất Trì cũng phải xếp dưới Sở Hưu.

Khi đó bọn họ còn ỷ vào thâm niên, không cần nhìn tới y, nhưng hiện giờ, bọn họ lại phải chủ động chào hỏi Sở Hưu.

Trong số họ Khương Đào Nhiên cũng có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng loại võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh bình thường làm sao sánh được với mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Sở Hưu?

Có điều lúc này sắc mặt Sở Hưu lại khá khó coi.

Thật ra mặc dù trong lòng Sở Hưu rất tức giận nhưng y vẫn có thể không để lộ cảm xúc. Bộ dáng hiện giờ chính là để Ngụy Cửu Đoan nhìn.

Hàn huyên với mọi người đôi câu, lúc này Ngụy Cửu Đoan cũng dẫn một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh đi ra.

Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh này khoảng bốn mươi tuổi, ria mép hai bên, khi thấy Sở Hưu, ánh mắt hắn lộ ra sắc thái lạ, có điều không nói.

“Tham kiến đại nhân.” Mọi người đứng lên cùng nói.

Ngụy Cửu Đoan nhìn Sở Hưu, ánh mắt mang chút thiếu tự nhiên, hắn khoát tay áo nói: “Được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống đi, hôm nay gọi mọi người thật ra chủ yếu là đón tiếp Sở Hưu. Hắn đại biểu cho Quan Trung Hình Đường giương oai tại Thần Binh Đại Hội. Với người ngoài đây là vinh quang cho Quan Trung Hình Đường, nhưng trong Quan Trung Hình Đường lại là vinh quang cho Quan Tây ta.

Còn về việc thứ hai, đất Quan Tây ta có thêm một vị tuần sát sứ Vệ Trường Lăng, hắn đảm nhiệm vị trí của Thái Cảnh Thắng. Sở Hưu, khi đó ngươi đang ở Đông Tề không kịp làm quen, hôm nay vừa vặn bù đắp lại chuyện này. Từ nay về sau các ngươi là đồng liêu, phải hợp tác chân thành với nhau đấy.”

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên khoát tay nói: “Đại nhân, chuyện này không vội. Ta có một số chuyện liên quan tới Thần Binh Đại Hội cần báo cáo riêng cho ngài.”

Ngụy Cửu Đoan nhíu mày, có điều Sở Hưu đã nói vậy, hắn cũng đành trả lời: “Được, vậy ngươi cùng ta vào trong.”

Đưa Sở Hưu vào một gian mật thất, Ngụy Cửu Đoan mới hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta muốn nói gì chẳng lẽ Ngụy đại nhân ngươi còn không biết sao? Hai châu phủ kia đáng lẽ thuộc về ta, vì sao giờ lại vào tay Vệ Trường Lăng?”

Cảm nhận được ý bất thiện trong giọng nói của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi đang chất vấn ta đấy ư?”

Sở Hưu không kiêu ngạo không tự ti đáp: “Thuộc hạ chỉ muốn công đạo mà thôi.”

Thấy thái độ này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan âm thầm tức giận nhưng không lập tức phát tác.

Giờ thân phận địa vị của Sở Hưu đã bất đồng, có thể nói giờ Sở Hưu không chỉ là tuần sát sứ Quan Tây mà còn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của toàn bộ Quan Trung Hình Đường, đại biểu cho Quan Trung Hình Đường giương oai trên giang hồ.

Lúc này nếu Ngụy Cửu Đoan dám trừng trị Sở Hưu, hay cách chức của y, hành động bạc đãi công thần đó thậm chí sẽ kinh động cả Quan Tư Vũ.

Để không khiến lòng người trong Quan Trung Hình Đường bất mãn, lúc đó sẽ thành Ngụy Cửu Đoan hắn gặp xui.

Ngụy Cửu Đoan không muốn có phiền toái trước lúc về hưu, cho nên chỉ đành thở dài nói: “Sở Hưu, ngươi cũng phải hiểu cho nỗi khổ tâm riêng của ta chứ. Ngươi tưởng ta muốn giữ tên Vệ Trường Lăng đó lại sao? Ta cũng chỉ bị ép mà thôi.

Vệ Hàn Sơn là con tư sinh của Cửu Nguyên Vệ gia, mặc dù chỉ là con tư sinh nhưng cũng có không ít người của Cửu Nguyên Vệ gia đầu tư trên

người hắn. Kết quả thì sao, giờ Vệ Hàn Sơn đã chết, Cửu Nguyên Vệ gia làm sao cam tâm?

Ngươi không biết đó thôi, ngày trước ngươi và Vệ Hàn Sơn không hợp, thật ra Vệ gia đã chuẩn bị ra tay đối phó ngươi, có điều cuối cùng bị ta ngăn lại.

Về sau Vệ gia mới nói ra điều kiện, để ta lấy một châu phủ của Thái Cảnh Thắng ra, lại bồi dưỡng một trực hệ của Vệ gia làm tuần sát sứ nơi đó.

Ta phải đáp ứng điều kiện này Vệ gia mới không tới làm phiền ngươi nữa. Bằng không ngươi nghĩ đám Vệ gia kia sẽ im hơi lặng tiếng như vậy à?”

Nói đến đây, Ngụy Cửu Đoan lại ra vẻ tận tình chuyển giọng nói: “Có điều ngươi cũng không cần bực bội. Ta chỉ cho Vệ gia một châu phủ, dưới trướng của Thái Cảnh Thắng còn một châu phủ nữa, đó là dành cho ngươi.”

Không biết điều
Chương 267 Không biết điều

Ngụy Cửu Đoan nói vậy đường đường chính chính nhưng thực tế ngay kẻ ngu cũng chẳng tin nổi.

Cửu Nguyên Vệ gia định tới gây sự với Sở Hưu thì cứ để họ đến, Sở Hưu sao phải sợ Cửu Nguyên Vệ gia gì gì đó đó?

Mặc dù Cửu Nguyên Vệ gia là đại tộc ở Quan Tây, nhưng đừng quên nơi này là Quan Trung, Quan Trung của Quan Trung Hình Đường!

Cho dù khi Vệ Trường Lăng làm tuần sát sứ, tin tức về Sở Hưu ở Thần Binh Đại Hội còn chưa truyền lại, nhưng trước đó Sở Hưu cũng đã ra tay tại tổng đường đánh bại một loạt cao thủ trong giới trẻ Quan Trung Hình Đường, trở thành người đại diện cho Hình Đường!

Người đại diện như vậy chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường còn để mặc y bị thế lực võ lâm bản xứ ức hiếp hay sao? Cho dù Ngụy Cửu Đoan mặc kệ thì Quan Tư Vũ cũng sẽ nhúng tay vào.

Nói thẳng ra là Cửu Nguyên Vệ gia chắc đã lấy ra lợi lộc khiến Ngụy Cửu Đoan không cách nào cự tuyệt nên mới khiến hắn bỏ qua cả thanh danh lẫn thể diện, giao vị trí của Thái Cảnh Thắng cho Vệ gia.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng thưa đại nhân, thuộc hạ không phục!

Lần trước Thương Châu Phủ của Vệ Hàn Sơn ngài đã đưa cho Dương Lăng, ta đồng ý. Dù sao Dương Lăng cũng là nghĩa tử của ngài, ta nể mặt ngài.

Nhưng lần này hai châu phủ của Thái Cảnh Thắng rõ là do ta thắng được, sao lại phải giao ra?”

Ngụy Cửu Đoan hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, ngươi cũng phải biết nghĩ cho đại cục chứ! Vệ gia là đại tộc tại Quan Tây, cho bọn họ một vị trí tuần sát sứ, bọn họ cũng sẽ an phận hơn một chút. Ngươi muốn to chuyện hay sao?”

Nói đến đây, Ngụy Cửu Đoan lại hoãn giọng nói: “Sở Hưu, ngươi phải đưa mắt nhìn xa ra một chút, giờ ngươi có danh tiếng có công lao. Trong số những tuần sát sứ dưới trướng của ta thực lực cùng ưu thế của ngươi đều là mạnh nhất.

Ngươi yên tâm, lần này ngươi chịu chút ủy khuất nhưng ta cũng sẽ không quên ngươi đâu. Chờ mấy năm sau ta về hưu, căn cơ thực lực ngươi đều đã vững chắc, khi đó ta sẽ đề cử lên trên, để ngươi trở thành chưởng hình quan.

Dương Lăng là nghĩa tử của ta, mọi quan hệ của ta cũng ở chỗ Dương Lăng, đến lúc đó ta sẽ bảo Dương Lăng phụ tá ngươi, cam đoan ngươi sẽ ngồi vững vị trí chưởng hình quan!”

Lời này vừa nói ra, Sở Hưu lập tức cười lạnh không thôi.

Ngụy Cửu Đoan không biết Dương Lăng đã hoàn toàn nghiêng sang Sở Hưu, lời này mới cách đây không lâu hắn cũng từng nói với Dương Lăng!

Có điều lúc đó hắn nói với Dương Lăng là để Sở Hưu phụ tá Dương Lăng, còn giờ lại đổi thành Dương Lăng phụ tá Sở Hưu.

Mặc dù Sở Hưu âm thầm khinh thường, nhưng y vẫn ra vẻ không phục nhưng chỉ có thể chấp nhận, cúi đầu dùng giọng không cam lòng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Thấy bộ dáng này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hài lòng gật nhẹ đầu. Chỉ cần hắn còn làm chưởng hình quan, hắn có thể thoải mái áp chế Sở Hưu!

Có điều hắn lại không thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Sở Hưu khi cúi đầu.

Giờ vẫn chưa phải là lúc để trở mặt, có điều sớm muộn gì cũng có ngày Sở Hưu lấy lại tất cả những thứ y nên có được. Đến lúc đó, e là y còn phải thu thêm chút lãi.

Đến khi Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu sắc mặt âm trầm bước ra, những tuần sát sứ trong đại sảnh đều lộ vẻ khác nhau.

Bọn họ không biết ước định giữa Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu, chỉ có điều lần này Sở Hưu lập được công lao rất lớn, có giao hai châu phủ dưới trướng Thái Cảnh Thắng cho Sở Hưu quản lý cũng không vấn đề gì.

Có điều giờ xem ra Ngụy Cửu Đoan không định làm như vậy.

Mọi người không ai nói gì, ngoại trừ Dương Lăng là người của Sở Hưu, những người khác đều là kẻ có thâm niên tại đường khẩu tuần sát sứ Quan Tây, ai cũng hiểu tính cách Ngụy Cửu Đoan.

Hơn nữa nói khó nghe thì, để một tuần sát sứ trẻ tuổi như Sở Hưu cưỡi lên đầu bọn họ, trong lòng họ cũng thấy khó chịu, cho nên lúc này không ai nhiều lời.

Ngụy Cửu Đoan vung tay lên nói: “Được rồi, mọi chuyện đến đây thôi. Từ nay về sau Linh Châu Phủ do Vệ Trường Lăng quản lý, An Châu Phủ giao cho Sở Hưu, tất cả giải tán.”

Vệ Trường Lăng có chỗ dựa là Cửu Nguyên Vệ gia, giờ hắn cũng đã ngồi vững vị trí tuần sát sứ Linh Châu Phủ, mọi người không ai nhiều lời.

Còn với thực lực cùng công tích hiện giờ của Sở Hưu, y quản lý thêm An Châu Phủ cũng không khiến ai nói gì.

Mọi người gật đầu xác nhận rồi lần lượt rời khỏi.

Lúc đi qua cửa phân đường, Vệ Trường Lăng lại tới cạnh Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Sở đại nhân có vẻ rất không vui?

Thật ra người không vui nên là Cửu Nguyên Vệ gia ta mới đúng.

Sở đại nhân có biết Cửu Nguyên Vệ gia ta bồi dưỡng Vệ Hàn Sơn tốn bao công sức không? Kết quả Vệ Hàn Sơn lại chết yểu nửa đường, Vệ gia ta cũng phải trả giá rất lớn mới khiến ta lên được chức tuần sát sứ này.

Ngày trước Vệ Hàn Sơn chết thế nào, Vệ gia ta không truy cứu. Có điều Vệ gia ta cũng mong Sở đại nhân nhớ kỹ, sau này hai bên ngươi ta nước sông không phạm nước giếng. Ta không phải thứ con tư sinh như Vệ Hàn Sơn, Vệ gia ta cũng không muốn lại phải làm ra tuần sát sứ thứ ba!”

Giọng nói của Vệ Trường Lăng mang chút uy hiếp, đương nhiên theo hắn thấy thì đây không phải uy hiếp mà là Vệ gia hắn đang thỏa hiệp.

Ngày trước rốt cuộc Vệ Hàn Sơn chết thế nào, chứng cứ vẫn còn đó, Vệ gia đừng hòng lật lại bản án.

Nhưng lúc trước Vệ Hàn Sơn đã từng trở lại Vệ gia cầu viện, muốn đối phó với Sở Hưu. Kết quả bên này Vệ gia mới chuẩn bị ra tay, Vệ Hàn Sơn đã lên đường, lại còn chết trước mắt Sở Hưu. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Dẫu sao Vệ gia cũng không tin.

Thân là đại tộc Quan Tây, trong tình huống không cần cân nhắc tới tổng đường Quan Trung Hình Đường, Cửu Nguyên Vệ gia thậm chí có thể khiêu chiến cả Ngụy Cửu Đoan.

Cho nên khi vừa nghe được tin này, Cửu Nguyên Vệ gia thật ra định giáo huấn Sở Hưu một chút.

Có điều sau khi biết uy danh của Sở Hưu tại Thần Binh Đại Hội, sau khi y trở lại Quan Trung Hình Đường chắc chắn địa vị sẽ càng tăng cường. Mặc dù Cửu Nguyên Vệ gia không sợ Sở Hưu nhưng cũng không thể ra tay đối phó y nữa.

Cho nên Cửu Nguyên Vệ gia lập tức thay đổi kế hoạch, hòa giải với Sở Hưu.

Đương nhiên theo Vệ Trường Lăng, giọng điệu của mình không vấn đề gì. Vệ gia bọn họ chỉ muốn hòa giải với Sở Hưu chứ không phải nhận thua.

Cũng như Vệ Trường Lăng đã nói, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.

Chỉ có điều những lời này của Vệ Trường Lăng tới tai Sở Hưu lại cực kỳ chói tai.

Sở Hưu quay đầu lại lạnh lùng cười nói: “Không truy cứu? Vệ gia các ngươi là cái thá gì mà đòi truy cứu ta? Còn nước sông không phạm nước giếng, các ngươi, có tư cách đó sao?”

Vệ Trường Lăng sửng sốt, hắn không ngờ thái độ của Sở Hưu lại như vậy. Vệ Trường Lăng trực tiếp lạnh giọng nói: “Sở Hưu! Chúng ta đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có quá đáng!”

Lần này Sở Hưu thậm chí chẳng có tâm tình nói nhảm với Vệ Trường Lăng , giờ tâm trạng y vốn đang rất không tốt, tên ngu ngốc này còn tự tìm đường chết tới nói linh tinh với y.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp kết thành quyền ấn, xoay người lại đánh một chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn ra, Phật quang chói mắt lập tức bùng lên,

uy thế cường đại khiến đám Khương Đào Nhiên không khỏi nhìn sang.

Vệ Trường Lăng căn bản không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với mình như vậy, hắn vội vàng xuất thủ ngăn cản. Thế nhưng cương khí của hắn không cản nổi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, hoàn toàn bị áp đảo, thân thể bị ấn pháp này đánh cho hộc máu, bay ngược ra ngoài.

Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình phát lực, chớp mắt đã đuổi kịp Vệ Trường Lăng bị đánh bay, bóp lấy cổ hắn, phong tỏa chân khí đối phương, nhấc thẳng hắn lên lạnh lùng nói: “Con người quan trọng nhất là phải tự hiểu lấy mình, giờ ta là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tại Quan Trung Hình Đường, vừa giương oai cho Hình Đường trên giang hồ, là đại diện cho Hình Đường. Một tên ngu ngốc rác rưởi như ngươi cũng dám cò kè với ta, ngươi xứng sao?

Cút về nói cho Cửu Nguyên Vệ gia, muốn nói chuyện với ta thì phái một kẻ có tư cách tới đây. Ngươi, còn kém xa lắm!”

Dứt lời Sở Hưu trực tiếp vứt Vệ Trường Lăng sang một bên như bao rác. Cảnh tượng này khiến tất cả các bộ đầu giang hồ trong phân bộ Quan Tây líu lưỡi, thầm nghĩ vị Sở đại nhân này quả không hổ là người nổi danh trên giang hồ, cùng là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng Vệ Trường Lăng còn không chịu nổi một đòn của Sở Hưu.

Đám người Khương Đào Nhiên liếc nhau, đều coi như không thấy, trực tiếp quay người rời đi.

Tên ngu ngốc Vệ Trường Lăng kia không hiểu chuyện, chọc vào Sở Hưu lúc này chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Có điều bọn họ cũng thầm nhủ, sau Thần Binh Đại Hội, thực lực Sở Hưu tăng tiến quá nhanh, tính cách cũng càng lúc càng nóng nảy, lại dám động thủ ngay ngoài cửa phân bộ Quan Tây, chẳng lẽ không sợ Ngụy Cửu Đoan trách phạt?

Thực tế Sở Hưu thật sự không sợ, hơn nữa từ khi Sở Hưu ra tay đến giờ với thực lực của Ngụy Cửu Đoan chắc chắn đã sớm cảm giác được mọi chuyện, thế nhưng hắn không hiện thân mà giả câm giả điếc, coi như không biết.

Nguyên nhân rất đơn giản, chuyện hôm nay dù sao cũng là hắn đuối lý, đem châu phủ vốn thuộc về Sở Hưu đưa cho Vệ Trường Lăng.

Thế nhưng tên Vệ Trường Lăng này còn không tự biết điều, đi trêu chọc Sở Hưu, bị giáo huấn như vậy cũng đáng đời.

Ngụy Cửu Đoan nhận lợi lộc từ Vệ gia, nhưng lợi lộc đó chỉ đủ để hắn nâng Vệ Trường Lăng lên vị trí tuần sát sứ chứ không đủ để hắn đứng ra trắng trợn bao che cho Vệ Trường Lăng.

Huống hồ sau chuyện hôm nay chắc chắn tâm trạng của Sở Hưu không tốt, để y trút giận chẳng phải cũng là việc nên làm sao?

Chỉ cần Sở Hưu không phát điên tới mức giết chết Vệ Trường Lăng tại chỗ, Ngụy Cửu Đoan sẽ không ra mặt.

Vệ Trường Lăng nằm trên mặt đất, cảm nhận ánh mắt của những võ giả Quan Trung Hình Đường, gương mặt nóng bừng lên, thật chỉ hận không tìm được một kẽ đất nào để chui vào.

Bị Sở Hưu làm nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, tuần sát sứ tân nhiệm là hắn đã mất hết thể diện.

“Sở Hưu! Ngươi chờ đấy!”

Vệ Trường Lăng giãy dụa đứng dậy, hắn không tiếp tục ở lại đây mà trực tiếp trở lại Linh Châu Phủ của mình, đồng thời viết một phong thư về Cửu Nguyên Vệ gia cầu viện.

Trước mắt hắn chỉ có thể hy vọng bên gia tộc chịu ra mặt giúp hắn, bằng không mình hắn thật sự không làm gì được Sở Hưu.

Luận địa vị, hắn cùng Sở Hưu mặc dù đều là tuần sát sứ, nhưng giờ thực lực cùng quyền thế của Sở Hưu có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong số các tuần sát sứ.

Hơn nữa đặt ra toàn bộ Quan Trung Hình Đường, hắn chỉ là kẻ vô danh còn Sở Hưu lại là người đứng đầu thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, vừa giương oai giúp Quan Trung Hình Đường, là nhân vật đại diện cho cả Quan Trung Hình Đường.

Về thực lực, vừa rồi hắn đã được lĩnh giáo, mặc dù Sở Hưu đột nhiên xuất thủ đánh lén, hắn không kịp phản ứng chỉ vội vàng phòng thủ. Nhưng cho dù ra tay ngay chính diện, hắn cũng không chắc mình ngăn được mấy chiêu của Sở Hưu.

Cho nên trong thời gian này hắn chỉ có thể cúi đầu ẩn nhẫn, đợi xem bên gia tộc trả lời ra sao.

Cửu Nguyên Vệ gia bọn họ là đại tộc của Quan Tây, cho dù chưởng hình quan như Ngụy Cửu Đoan cũng phải khách khí đối đãi với họ, không phải thế lực thấp kém mà Sở Hưu có thể tùy ý sỉ nhục!

Gây chuyện
Chương 268 Gây chuyện

Sau khi trở lại Kiến Châu Phủ, bọn Đỗ Quảng Trọng vội vàng tới hỏi: “Đại nhân, mọi chuyện ra sao rồi?”

Sở Hưu khoát tay nói: “Còn thế nào nữa? Ngụy Cửu Đoan nhận hối lộ của Cửu Nguyên Vệ gia, đương nhiên ta không đòi được châu phủ kia về được rồi. Ta cũng có thể đem nhiều lợi lộc tới cho Ngụy Cửu Đoan hơn như vậy chỉ khiến khẩu vị Ngụy Cửu Đoan càng lúc càng lớn, để hắn được lợi thêm mà thôi.

Hơn nữa một châu phủ mà thôi, tạm thời đặt trong tay Vệ Trường Lăng, ai nói không phải chưởng hình quan thì không khống chế được Quan Tây?”

Nói đến đây, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc thái lạnh lẽo: “Thời gian tới đây các ngươi tìm một số người đáng tin cậy giám thị động tĩnh của Cửu Nguyên Vệ gia. Có điều ta đoán đối phương chắc cũng không dám có hành động gì đâu.”

Cửu Nguyên Vệ gia có thể cắm rễ ở Quan Trung nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng hiểu quy củ của Quan Trung Hình Đường.

Giờ cho dù Sở Hưu ra tay với Vệ Trường Lăng, làm nhục Cửu Nguyên Vệ gia, Cửu Nguyên Vệ gia cũng sẽ không động thủ với Sở Hưu, thậm chí không lén lút tính kế.

Nguyên nhân rất đơn giản, giờ trên người Sở Hưu đang có đại thế.

Y vừa trở về từ Đông Tề, vừa kiếm được thanh danh tạo được uy thế cho Quan Trung Hình Đường, tương đương với người đại diện cho Quan Trung Hình Đường.

Cửu Nguyên Vệ gia các người có lớn nữa cũng chỉ là một thế gia trong Quan Trung mà thôi, động tới Sở Hưu cũng tương đương chọc tới Quan Trung Hình Đường, vậy rõ là tự tìm đường chết!

Cho nên Sở Hưu đoán Vệ gia sẽ không xuất thủ, muốn xuất thủ cũng phải qua một thời gian nữa, lúc uy thế của Sở Hưu giảm bớt một chút bọn họ mới dám ra tay.

Bọn Đỗ Quảng Trọng gật nhẹ đầu, giờ Sở Hưu trở về, có chuyện gì bọn họ cũng chỉ cần làm theo lệnh là được.

Lúc này Sở Hưu lại nói: “Đúng rồi, gọi bọn lão tổ La gia tới đây, ta có chuyện muốn nói với họ.”

Bọn Đỗ Quảng Trọng lui ra, lập tức tới chỗ các thế lực lớn trong Kiến Châu Phủ, lần lượt thông báo.

Với địa vị hiện tại của Sở Hưu tại Kiến Châu Phủ có thể coi như nói một là một hai là hai, cho nên Sở Hưu vừa cho người báo tin, đám người lão tổ La gia đã lập tức bỏ tất cả mọi việc sang một bên, cho dù gia chủ chưởng môn đang bế quan tu luyện cũng lập tức xuất quan tới gặp Sở Hưu.

Hai ngày sau mọi người đều đã tề tựu, ngoan ngoãn chờ đợi trong đường khẩu tuần sát sứ.

Thấy Sở Hưu tới, mọi người đều đứng dậy cung kính chào: “Chúc mừng đại nhân giương danh Quan Trung Hình Đường tại Thần Binh Đại Hội, bước vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng!”

Nói xong các gia chủ chưởng môn đều lấy quà mừng ra dâng lên cho Sở Hưu.

Những thế lực Kiến Châu Phủ giờ mới thật sự tâm phục khẩu phục đối với Sở Hưu.

Tại Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu thể hiện thực lực cùng uy thế cao tới mức cả đời họ cũng chẳng đạt nổi, có thể nói giờ y đã không cùng một tầng thứ với bọn họ.

Hơn nữa cứ đi tiếp theo con đường này chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành kẻ nắm đại quyền một phương như chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường hoặc thủ lĩnh Tập Hình Ti, còn là người trẻ tuổi nhất, có thể nói tiền đồ không thể ước lượng.

Cho nên những người này nào dám có suy tính gì nữa, bọn họ lấy lòng Sở Hưu còn chẳng kịp nữa là.

Sở Hưu cho người cầm quà mừng xuống rồi nói: “Ta xin nhận tâm ý của chư vị, có điều đây cũng không phải đại sự gì, mười hạng đầu Long Hổ Bảng đâu phải hạng nhất, không có gì để chúc mừng.

Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chiếm hạng nhất Long Hổ Bảng mười năm, đâu thấy hắn mỗi năm lại ăn mừng một lần trong Thiên Sư Phủ.”

Đám gia chủ chưởng môn vội vàng xu nịnh: “Thời gian tu luyện của Sở đại nhân ngắn hơn Tiểu Thiên Sư nhiều, tương lai chắc chắn sẽ đạt tới trình độ của Tiểu Thiên Sư.”

Sở Hưu không để ý tới những lời nịnh bợ này, thực lực mình ra sao mình biết, không cần những người khác nịnh bợ.

Cho nên sau khi ngồi xuống, Sở Hưu trực tiếp nói thẳng vào điểm chính: “Lần này ta mời chư vị tới thật ra là có chút chuyện muốn giao cho chư vị.”

Đám người lão tổ La gia vội vàng nói: “Xin Sở đại nhân cứ nói.”

Lần trước khi Sở Hưu chưa đặt chân ổn định bọn họ còn do dự, nhưng tới giờ không ai dám đắn đo một khắc nào, gần như Sở Hưu nói gì bọn họ sẽ làm nấy.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, mấy tháng nay chuyện làm ăn tại Kiến Châu Phủ phát triển không tệ. Có điều Kiến Châu Phủ lớn như vậy, chuyện buôn bán làm ăn cũng chỉ đến thế là cùng. Các ngươi có nghĩ tới chuyện mở rộng làm ăn tới nơi khác không?”

Bọn lão tổ La gia hai mặt nhìn nhau, đương nhiên bọn họ muốn, có điều thực lực không đủ.

Bọn họ là thế lực bản địa tại Kiến Châu Phủ, tranh đoạt trong địa bàn

nhà mình còn không vấn đề, nếu tới nơi khác sẽ bị thế lực bản xứ chèn ép.

Chỉ có đại tộc như Cửu Nguyên Vệ gia mới có thể vượt ngang vài châu phủ, có chỗ buôn bán làm ăn tại vài nơi liền.

Nhìn ánh mắt mọi người, Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, chẳng qua là sợ thực lực bản thân không đủ mà thôi. Các ngươi yên tâm, ta sẽ cho các ngươi mượn người của ta. Cạnh tranh thương nghiệp bình thường ta mặc kệ, có điều nếu thế lực võ lâm bản xứ dám dùng vũ lực gây sự với các ngươi, bọn họ sẽ giải quyết giúp các ngươi.

Yêu cầu của ta chỉ có một, giờ trong tay các ngươi đang có nguồn hàng rẻ nhất, còn có con đường chi tiết, một khi tiến vào châu phủ khác phải dùng tốc độ nhanh nhất phá hoại chuyện làm ăn của đối phương. Mục đích chỉ có một, đối phương hoặc phải từ bỏ chuyện làm ăn, hoặc phải chọn gia nhập dưới trướng vào ta!”

Bọn lão tổ La gia trợn tròn hai mắt, Sở Hưu đang định làm gì? Y điên rồi sao? Định âm thầm khống chế toàn bộ đất Quan Tây hay sao?

Toàn bộ Quan Tây rộng lớn nói thẳng ra thì chỉ có hai lực lượng, một là Quan Trung Hình Đường, một là những thế lực võ lâm bản địa như La gia.

Giờ thế lực Sở Hưu đã lên tới đỉnh cao tại Quan Tây, lên trên nữa chính là chưởng hình quan. Mà vị trí này chỉ cần Ngụy Cửu Đoan còn ngồi một ngày, vậy cũng không tới phiên y.

Còn lại đại đa số đều là thế lực võ lâm bản địa, chỉ cần Sở Hưu hoàn toàn khống chế được họ, vậy uy thế của y trên đất Quan Tây thậm chí còn lớn hơn Ngụy Cửu Đoan.

Thậm chí nói một lời không dễ nghe, Sở Hưu làm vậy thậm chí còn có hiềm nghi muốn o bế Ngụy Cửu Đoan!

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị, nghĩ tốt chưa? Ta không ép, giờ ai muốn đi có thể rời khỏi.”

Mọi người ở đây lập tức phát run, rời khỏi? Bọn họ đã bước vào đường khẩu này rồi, làm gì còn cơ hội rời khỏi?

Lần trước trong Phong Mãn Lâu Sở Hưu cũng cho bọn họ cơ hội rời khỏi, kết quả bọn họ rời xong lại chẳng về được.

Không phải không về được dưới trướng Sở Hưu, mà là không về được dương gian.

Cho nên lão tổ La gia dẫn đầu, mọi người trực tiếp chắp tay nói: “Chúng tôi xin tuân theo mệnh lệnh của Sở đại nhân!”

Thấy thái độ này của mọi người, Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, lúc này Sở Hưu lại gọi bọn Đỗ Quảng Trọng tới, chỉ cần là võ giả trên Ngoại Cương cảnh, mỗi người chọn một nhà tới hỗ trợ.

Nghe xong kế hoạch của Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng hơi chần hừ nói: “Đại nhân, chúng ta làm vậy thật ra là phá hỏng quy củ.

Dù sao mỗi tuần sát sứ đều có phạm vi quản lý của mình, nếu chúng ta tới những châu phủ khác, động tới thế lực võ lâm nơi đó, vậy chẳng phải phá hỏng quy củ ư?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Quy củ là chết, người là sống, tuần sát sứ không thể vượt giới nhưng Tập Hình Ti thì sao?”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp lấy lệnh bài Tập Hình Ti ra nói: “Quên không nói với các ngươi, giờ ta không chỉ là tuần sát sứ Quan Tây mà còn là mật thám Tập Hình Ti cấp bảy, có quyền điều động tất cả mật thám dưới cấp bảy.

Ta dùng thân phận Tập Hình Ti để các ngươi ra khỏi địa phận điều tra, xem những thế lực võ lâm tại châu phủ khác có làm gì vi phạm pháp luật kỷ cương hay không. Chẳng lẽ vậy còn không hợp quy củ?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người Đỗ Quảng Trọng lập tức sáng bừng lên, ngay cả bọn lão tổ La gia cũng càng thêm tự tin.

Mấy kẻ già đời bọn họ ai mà không biết thân phận Tập Hình Ti có ý nghĩa gì. về mặt vũ lực, Tập Hình Ti vượt qua người của phân bộ Hình Đường bọn họ.

Hơn nữa xét theo địa vị, Tập Hình Ti cũng cao hơn những bộ đầu giang hồ khác nửa cấp.

Giờ Sở Hưu được Quan Tư Vũ trao tặng thân phận mật thám Tập Hình Ti cấp bảy, có thể thấy trong mắt Quan Tư Vũ địa vị của Sở Hưu ra sao.

“Vâng thưa đại nhân!” Bọn Đỗ Quảng Trọng trực tiếp thi lễ với Sở Hưu, rồi định lui xuống chấp hành.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, y quay sang nói với Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy: “Hai người các ngươi chú ý một chút, nếu có bộ đầu giang hồ của châu phủ khác tới nhớ phải kiềm chế đôi chút, chết người sẽ phiền phức lắm.”

Lần này Sở Hưu muốn nắm toàn bộ việc buôn bán thương mại trên đất Quan Tây. Nói đơn giản hơn, y muốn trở thành người có lực khống chế lớn nhất tại Quan Tây chỉ dưới Ngụy Cửu Đoan, chứ không muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Quan Tây.

Nếu giết bộ đầu giang hồ khác trước mặt mọi người, vậy khó lòng mà giải thích được.

Những người khác ở đây đều tự biết kiềm chế, Sở Hưu chỉ lo về Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy. Hai vị này mặc dù nhìn bình thường nhưng lại là hai kẻ dễ nổi điên nhất.

Đường Nha nhướn mày nói: “Không thể giết bộ đầu giang hồ, vậy có thể giết những người khác không?”

Sở Hưu vung tay lên nói: “Người khác thì tùy.”

Đường Nha nhếch môi, cười lạnh nói: “Vậy không vấn đề, vừa hay thời gian này rảnh rỗi quá đang thấy chán đây.”

Thấy nụ cười này của Đường Nha, bọn lão tổ La gia đột nhiên lạnh toát.

Lúc này Đường Nha lại vừa vặn nhìn sang phía lão tổ La gia, vừa cười vừa nói: “La lão tiền bối, chuyện làm ăn buôn bán của La gia các ngươi lớn nhất, vậy để ta đi cùng ngươi.”

Lão tổ La gia vội vàng nói: “Không dám không dám, còn phải đa tạ Đường đại nhân đã ra tay giúp đỡ.”

Trong số các thủ hạ của Sở Hưu, lão tổ La gia hiểu khá rõ về bọn Đỗ Quảng Trọng, dù sao mấy người Đỗ Quảng Trọng cũng làm bộ đầu giang hồ tại Kiến Châu Phủ hơn mười năm.

Nhưng đám người Đường Nha xuất thân Thanh Long Hội, sau này mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, ai nấy đều đầy tà tính. Lão tổ La gia chỉ hy vọng lần này bọn họ không chọn sai, bằng không nếu sơ sót gì sẽ là kết cục vạn kiếp bất phục.

Vượt giới
Chương 269 Vượt giới

Trong một cửa hàng tại Thần Châu Phủ, lão tổ La gia tự mình trấn giữ, phát triển chuyện làm ăn sang phía Thần Châu Phủ.

Thật ra đại đa số chuyện làm ăn của La gia hắn đều đã giao cho con cháu quản lý, hắn chỉ phụ trách hoạch định phương hướng, không hay nhúng tay vào.

Có điều chuyện hôm nay do Sở Hưu đại nhân đích thân phân phó, nếu thật sự thành công vậy thực lực La gia bọn họ cũng sẽ khuếch tán, cho nên lão tổ La gia mới tự mình xuất thủ.

Tới những châu phủ khác xâm chiếm chuyện làm ăn của bản xứ, thật ra phản phệ rất đơn giản chỉ là so đấu tài lực và thực lực mà thôi.

Đội buôn tới buôn lậu một số hàng cấm, thế gia Thần Châu Phủ các ngươi trả một trăm lượng, ta trả một trăm mười lượng.

Còn nếu bọn họ mua đồ, La gia lại là thứ gì cũng lấy ra được. Dù sao toàn bộ Kiến Châu Phủ đều đã hòa cùng một lòng, La gia bọn họ không có thì đến các thế gia khác mua, giá cũng thấp hơn so với thế lực ở Thần Châu Phủ =.

La gia làm vậy một hồi, thương nhân qua lại cũng biết có thể bán được giá tốt ở chỗ La gia lại có thể dùng giá thấp mua đồ tốt, cho nên mới mười mấy ngày, La gia đã lung lạc được tới chín thành khách buôn qua lại.

Mặc dù làm vậy La gia kiếm được rất ít, thậm chí tới cuối còn dễ lỗ vốn, nhưng lại chiếm cứ toàn bộ chuyện buôn lậu tại Thần Châu Phủ, như vậy tổn thất lớn nhất lại là các thế lực võ lâm bản xứ.

Tới lúc bọn họ không nhịn nổi, hoặc chủ động tới tìm lão tổ La gia nhận thua, hoặc phải nghĩ cách khác đối phó với nhóm người bọn mình.

Về phần thế lực Thần Châu Phủ có liên hợp lại như Kiến Châu Phủ bọn họ không? Lão tổ La gia thậm chí không buồn nghĩ tới.

Hắn còn lạ gì tính cách các thế lực nhỏ bản xứ, một trăm người một trăm lòng. Kiến Châu Phủ trở nên như hiện tại phần lớn là nhờ thủ đoạn bá đạo của Sở Hưu.

Lúc này trong cửa hàng không chỉ có lão tổ La gia mà còn có Đường Nha đang ngồi một góc vuốt vuốt mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu, dáng vẻ nhàm chán.

Hắn còn tưởng tới đây có chuyện gì làm, không ngờ thế lực võ lâm bản địa tại Thần Châu Phủ lại yếu kém như vậy, thậm chí không ai dám xuất thủ.

Lão tổ La gia thấy đại nhân có vẻ nhàm chán bèn cười ha hả nói: “Đường đại nhân là người đất Thục ở Tây Sở?”

Đường Nha lười biếng ngồi phịch xuống ghế, hơi ngạc nhiên nói: “Ồ? Làm sao ông lão nhà ngươi lại biết?”

Lão tổ La gia không để ý tới xưng hô của Đường Nha. Mặc dù đại nhân chỉ là Ngoại Cương cảnh nhưng hắn là tâm phúc dưới trướng Sở Hưu, hơn nữa còn từng là sát thủ Thần Binh Đại Hội, nếu đánh nhau thật, chưa chắc hắn đã là đối thủ.

Lão tổ La gia cười nói: “Lúc lão phu còn trẻ cũng từng ra ngoài xông xáo, trong đó nơi tới nhiều nhất chính là Xuyên Thục.

Đường đại nhân chắc tới Trung Nguyên đã lâu, có điều ta vẫn nghe được chút khẩu âm Xuyên Thục trong giọng ngài.

Đất Xuyên Thục nhiều địa linh nhân kiệt, xuất hiện không ít tuấn kiệt trẻ tuổi như Đường đại nhân.”

Đường Nha tùy ý khoát tay nói: “Được rồi, đừng nịnh bợ ta nữa. Tuấn kiệt trẻ tuổi là chỉ Sở đại nhân, như ta sao tính là tuấn kiệt trẻ tuổi gì?

Cái vùng Xuyên Thục làm quái gì có địa linh nhân kiệt? Chỗ nào cũng toàn rừng rú với chướng khí, làm sao so được với Trung Nguyên.

Nhìn Đông Tề đi, ở chính giữa Trung Nguyên, nhiều đất lắm của, muốn gì có đó. Nếu tới Xuyên Thục, ngươi có muốn gì cũng chỉ có thể đi cướp đi chiếm.”

Đường Nha tán gẫu câu được câu không với lão tổ La gia, đúng lúc này một đệ tử La gia vội vàng chạy vào nói: “Lão tổ! Người Trương gia của Thần Châu Phủ tới!

Đường Nha nghe vậy hai mắt bừng sáng: “Chờ lâu như vậy rốt cuộc đám người này cũng tới.”

Có điều sau khi Đường Nha ra ngoài thấy mấy người của Trương gia, hắn lập tức mất hứng, vung tay nói với lão tổ La gia: “Ngươi xử lý đi.”

Trương gia có hơn mười người tới có điều kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Ngoại Cương cảnh mà thôi, hơn nữa xem bộ dáng thực lực còn rất yếu, Đường Nha chẳng hứng thú đâu ra tay.

Ngoài cửa hàng của La gia, người trung niên Ngoại Cương cảnh của Trương gia nhìn lão tổ La gia trầm giọng nói: “La gia các người đã ra ngoài ranh giới! Nơi này không phải Kiến Châu Phủ của các ngươi mà là Thần Châu Phủ!

Lão tổ La gia thản nhiên nói: “Ta chỉ biết nơi này là Quan Trung, tất cả mọi người đều là người Quan Trung. Sao nào? Chẳng lẽ Thần Châu Phủ này đã bán cho Trương gia các người rồi?”

Thần Châu Phủ có nhiều tông môn Thánh giáo như vậy, kết quả Trương gia lại là kẻ nhảy ra đầu tiên, rõ ràng là bị đẩy ra thăm dò thái độ La gia bọn họ, cho nên lão tổ La gia không buồn để ý.

Võ giả Ngoại Cương cảnh của Trương gia hừ lạnh nói: “Đừng chơi mấy trò bới móc câu chữ này nữa, lần này La gia các ngươi phá hoại quy củ như vậy rốt cuộc là định làm gì?”

Lão tổ La gia thản nhiên nói: “Các ngươi hẳn cũng biết giờ chúng ta đang làm việc cho ai. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nếu các ngươi thức thời thì mau mau giao một phần chuyện làm ăn trong gia tộc ra đây, có tiền mọi người cùng kiếm, La gia chúng ta cũng chẳng ở lại trong Thần Châu Phủ này nữa.

Nhưng nếu các ngươi không biết thời biết thế, các ngươi sẽ thấy hậu quả ngay thôi. Thần Châu Phủ các ngươi năm bè bảy đảng, có gì mà đòi đấu với chúng ta?”

Võ giả Ngoại Cương cảnh Trương gia biến sắc, thật ra trước khi tới hắn đã lo không biết sau lưng La gia liệu có vị kia không?

Dù sao giờ ai cũng biết vị kia là người có quyền hành tuyệt đối tại Kiến Châu Phủ. La gia chẳng qua chỉ là một con chó dưới trướng mà thôi.

Giờ con chó này lại đột nhiên chạy ra cắn linh tinh, rốt cuộc có phải do vị kia ra lệnh hay không, bọn họ cũng không dám chắc.

Thật ra có gia nhập dưới trướng vào Sở Hưu cũng không sao, nếu bọn họ cũng ở Kiến Châu Phủ, bọn họ cũng sẽ lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu.

Nhưng trước mắt Sở Hưu còn chưa quản nổi bọn họ, vì sao bọn họ phải hiếu kính cho y?

Thân là thế lực võ lâm của Quan Trung, có hiếu kính tuần sát sứ bên trên một chút cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng bọn họ chỉ dâng những thứ đó lên cho tuần sát sứ trực tiếp cai quản bọn họ chứ không phải cho tuần sát sứ nơi khác. Cho dù danh tiếng Sở Hưu có lớn đến đâu đi nữa cũng chẳng quản được bọn họ. Muốn vươn tay xa như vậy, đợi Sở Hưu lên làm chưởng hình quan đi đã!

Võ giả Trương gia suy nghĩ cẩn thận lợi và hại rồi hừ lạnh nói: “Vớ vẩn! Ta mặc kệ La gia ngươi làm việc cho ai, quy củ là quy củ. Từ nay trở đi cửa hàng của La gia các ngươi phải rời khỏi Thần Châu Phủ này!”

Lão tổ La gia vung tay lên, nói thẳng: “Đánh cho ta!”

Dứt lời lại có vài chục võ giả La gia từ trong cửa hàng chạy ra, lập tức động thủ với người của Trương gia.

Lão tổ La gia đã sớm dự liệu được chuyện này, không dùng chút thủ đoạn đám người này ai lại thành thật thần phục Sở Hưu?

Thậm chí ngày trước bọn họ cũng đâu chịu phục Sở Hưu, do thủ đoạn tàn nhẫn của y mới buộc phải khuất phục.

Giờ mặc dù Sở Hưu có cả thực lực và thanh danh nhưng dù sao y cũng không phải chưởng hình quan, vươn tay xa như vậy đương nhiên sẽ khiến thế lực tại các châu phủ khác bất mãn.

Thực lực La gia còn mạnh hơn một chút so với những võ giả Trương gia, nửa khắc sau, người của Trương gia đã chẳng chịu nổi, buộc phải rút lui.

Đám người Trương gia chật vật bỏ chạy, một để tử hỏi: “Gia chủ, chúng ta làm gì đây?”

Gia chủ Ngoại Cương cảnh của Trương gia hừ lạnh nói: “Còn làm gì

nữa? Đương nhiên là tới tìm Khương Đào Nhiên đại nhân rồi.

Mấy năm gần đây Trương gia chúng ta lo lót không ít cho bên đường khẩu tuần sát sứ, giờ La gia vượt biên như vậy, hắn không quản thì ai quản?

Nếu hắn không quản được vậy chúng ta trực tiếp nhận thua, giao một phần lợi ích gia tộc cho Sở Hưu, đổi lấy bình an!”

Ngươi thân là tuần sát sứ, nếu không thể che chở cho thế lực dưới tay mình, khiến người ta thò tay làm loạn, dựa vào đâu mà đòi chúng ta hiếu kính lên ngươi?

Lúc này trong đường khẩu tuần sát sứ Thần Châu Phủ, vừa hay Khương Đào Nhiên cũng đang ngồi tính toán xem lợi nhuận tháng này của mình được bao nhiêu.

Khương Đào Nhiên là người cẩn thận láu cá, trước đó dưới trướng hắn chỉ có một châu phủ, xem như thực lực khá yếu trong số các tuần sát sứ Quan Tây.

Nhưng hắn lại thông qua tranh đấu giữa Vệ Hàn Sơn cùng Sở Hưu, kiếm được một châu phủ của Vệ Hàn Sơn, thủ đoạn cũng khá sắc bén.

Đúng lúc này thủ hạ của hắn lại tới báo cáo, nói gia chủ Trương gia cầu kiến.

“Cho hắn vào.” Khương Đào Nhiên thản nhiên nói.

Thần Châu Phủ trước đó là của Vệ Hàn Sơn, nhưng sau khi Khương Đào Nhiên tiếp nhận cũng không có chướng ngại gì.

Đất Quan Tây có quy củ của Quan Tây, trong quá khứ mọi người đều làm việc theo quy củ, về cơ bản không ai như Sở Hưu, nhất định phải làm lớn chuyện.

Cho nên Khương Đào Nhiên sau khi tiếp nhận Thần Châu Phủ cũng vô cùng thuận lợi, đối với những đại tộc thế gia bản xứ, chẳng qua là đổi một người hiếu kính mà thôi.

Có điều sau khi gia chủ Trương gia đi vào, Khương Đào Nhiên lại cau mày nói: “Trương gia chủ, ngươi động thủ với ai vậy? Sao trông khó coi thế?

Bản quan mặc dù là tuần sát sứ Thần Châu Phủ, nhưng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện phân tranh giữa những gia tộc các ngươi, sợ rằng lần này ngươi tìm nhầm người rồi.”

Khương Đào Nhiên còn tưởng gia chủ Trương gia tới tìm hắn là vì chuyện tranh đấu trong nội bộ Thần Châu Phủ, định nhờ hắn làm chỗ dựa. Chuyện như vậy Khương Đào Nhiên chắc chắn sẽ không đáp ứng.

hắn thân là tuần sát sứ, trời sinh phải đứng đối lập với những người này, mâu thuẫn giữa những thế gia môn phái trong châu phủ càng sâu hắn lại càng dễ quản lý. Ngược lại nếu bọn họ đoàn kết nhất trí, đó mới là phiền toái.

Gia chủ Trương gia vội vàng nói: “Không phải chuyện của Thần Châu Phủ chúng ta mà là La gia của Kiến Châu Phủ cùng với Sở Hưu kia! Bọn họ không tuân theo quy củ! Đại nhân, lần này ngài phải ra mặt giúp chúng ta!”

Nói xong, gia chủ Trương gia liền thuật lại mọi chuyện cho Khương Đào Nhiên.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Khương Đào Nhiên lập tức biến đổi, hắn vỗ mạnh lên bàn quát lớn: “Sở Hưu! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lần trước Ngụy Cửu Đoan cắt xén ban thưởng của Sở Hưu, rồi chuyện Cửu Nguyên Vệ gia khiêu khích ra sao, bọn họ đều chứng kiến. Có điều lúc đó bọn họ chỉ là người đứng ngoài quan sát.

Nhưng giờ mới chưa được mấy ngày, tên Sở Hưu kia đã nổi điên chạy sang động chạm tới lợi ích của mình, rốt cuộc Sở Hưu định làm gì? Mình đâu có trêu chọc gì hắn?

Xung đột
Chương 270 Xung đột

Nói thật ra Khương Đào Nhiên không muốn đối địch với Sở Hưu, từ khi Sở Hưu vẫn là Ngoại Cương cảnh, vừa đảm nhiệm tuần sát sứ đã là vậy.

Khương Đào Nhiên trước nay vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, Sở Hưu là do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, sau lưng có thể diện của Sở Nguyên Thăng, tội gì phải đắc tội với y?

Cho nên hắn liền tọa sơn quan hổ đấu, khi Sở Hưu cùng Vệ Hàn Sơn đấu đá túi bụi, hắn lại âm thầm xuất thủ, trả giá nhỏ mới nhận được Thần Châu Phủ vốn thuộc về Vệ Hàn Sơn.

Còn giờ Sở Hưu đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, hơn nữa còn giương danh giang hồ tại Thần Binh Đại Hội, có thể nói là nhân vật đại diện cho Quan Trung Hình Đường bọn họ. Sở Hưu như vậy, hắn càng không muốn chọc tới.

Hắn đã không muốn trêu chọc Sở Hưu, thế nhưng giờ Sở Hưu lại chạy tới trêu chọc hắn.

Mình không trêu ai cũng chẳng chọc ai, nhưng người khác lại thò tay vào địa bàn của mình, vậy Khương Đào Nhiên nhịn làm sao được? Nếu hắn nhịn, vậy thanh danh của hắn tại hai châu phủ dưới trướng cũng hoàn toàn tiêu tan.

Cho nên Khương Đào Nhiên hừ lạnh nói: “Đợi đấy, ta sẽ dẫn người tới xem.”

Nói xong Khương Đào Nhiên dẫn thủ hạ của mình đến thẳng cửa hàng của La gia.

Lúc này bên La gia thấy Khương Đào Nhiên đích thân tới, lão tổ La gia vội vàng nói với Đường Nha: “Đường đại nhân, chuyện tiếp theo giao cho ngươi.”

Đối mặt với Trương gia, La gia còn có thể tùy ý xuất thủ, nhưng đối diện với một tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, hắn lại không dám ra tay.

Trước cửa hàng La gia, không ít võ giả đứng xem, bọn họ hầu như đều là người do thế lực võ lâm bản xứ Thần Châu Phủ phái tới.

Bọn họ đã sớm nhận ra hành động của La gia, có điều không ai tự tiện vọng động mà khích cho Trương gia không nhịn nổi cơn giận ra tay trước, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc La gia lấy đâu ra lực lượng, Sở Hưu rốt cuộc có ý gì?

Giờ Khương Đào Nhiên đã tới, mọi chuyện sẽ sớm có manh mối.

Lão tổ La gia cười ha hả, đích thân ra nghênh đón, chắp tay một cái nói: “Khương đại nhân tới đây sao không báo trước một tiếng? Lão hủ không nghênh đón từ xa, thất lễ rồi.”

Khương Đào Nhiên khoát tay ngăn lại, giọng nói lạnh lùng: “Đừng nói mấy thứ vô dụng ấy với ta, Sở Hưu vươn tay xa như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Trước mặt mọi người, lão tổ La gia đương nhiên không nói đây là ý của Sở Hưu, hắn chỉ cười ha hả nói: “Khương đại nhân sợ là hiểu nhầm rồi, chuyện này đâu dính dáng gì tới Sở đại nhân? Chẳng lẽ La gia ta không thể tới những nơi khác làm ăn?”

Khương Đào Nhiên cười lạnh nói: “Được được được, không nói phải không? Vậy tốt, bảo Sở Hưu tự tới Thần Châu Phủ ta nhận người!”

Nói xong Khương Đào Nhiên quát lớn: “Phong tỏa cửa hàng La gia cho ta! Ta nghi ngờ La gia tham gia buôn lậu hàng cấm, lập tức niêm phong!”

Đúng lúc này, Đường Nha từ bên trong chậm rãi lừ đừ bước ra, thản nhiên nói: “Ai bảo La gia buôn lậu hàng cấm? Ta vừa tra xong, đúng là nói hươu nói vượn!”

Khương Đào Nhiên híp mắt nhìn Đường Nha, hắn biết Đường Nha. Người này là tâm phúc dưới trướng Sở Hưu, trước kia cũng từng là sát thủ Thanh Long Hội.

“Bộ đầu giang hồ Kiến Châu Phủ tới Thần Châu Phủ xen vào việc của chúng ta, Sở Hưu không buồn để ý tới quy củ nữa rồi sao? Đúng là làm loạn!”

Đường Nha chậm rãi nói: “Có chuyện quên không nói với Khương đại nhân rồi. Đại nhân nhà ta lúc trước đã được đường chủ đại nhân phong cho làm mật thám Tập Hình Ti cấp bảy.

Giờ ta tới đây không phải với thân phận bộ đầu giang hồ đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, mà là nhận lệnh của mật thám Tập Hình Ti Sở đại nhân. Chuyện này khác biệt rất lớn.

Vừa rồi ta đã điều tra, La gia không có vấn đề, ngược lại ta nghi ngờ Trương gia có thể đang buôn lậu hàng cấm, cho nên mong Khương đại nhân giúp đỡ điều tra, xin đừng ngăn cản.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khương Đào Nhiên tối đen. Sở Hưu đã thành mật thám Tập Hình Ti, chuyện này hắn chưa từng nghe ai nhắc tới!

Có điều chuyện này cũng rất hợp lý, dù sao lần này Sở Hưu gây được thanh thế lớn đến như vậy cho Quan Trung Hình Đường, lập được công lớn, Quan đường chủ không phải kẻ thiển cận như Ngụy Cửu Đoan, chắc chắn sẽ trao cho Sở Hưu phần thưởng y nên nhận được.

Cho nên việc này chắc chắn Đường Nha không lừa hắn. Những lời vừa rồi Đường Nha nói ra ngay trước mặt mọi người, nếu hắn nói láo, Sở Hưu cũng sẽ gặp xui xẻo.

Còn việc khó giải quyết hiện giờ là thân phận của Sở Hưu.

Trong chế độ của Quan Trung Hình Đường, Tập Hình Ti cao hơn tuần sát sứ các nơi cùng phân bộ Hình Đường nửa bậc.

Thường xuyên là phân bộ Hình Đường các nơi phối hợp với Tập Hình

Ti điều tra một số sự tình, chưa từng có việc Tập Hình Ti phối hợp với những người khác điều tra.

Giờ Sở Hưu cáo mượn oai hùm, Đường Nha lại là thủ hạ của y, dùng thân phận Tập Hình Ti giở trò. Mặc dù đây chỉ là thủ đoạn theo câu chữ, nhưng vẫn phù hợp quy củ Quan Trung Hình Đường.

Lúc này một thủ hạ Khương Đào Nhiên không biết rõ tình huống, những người khác đều cúi đầu xem tình hình ra sao, chỉ có hắn đứng ra định biểu lộ lòng trung, quát lớn với Đường Nha: “To gan! Dám nói vậy với Khương đại nhân, thứ không biết tôn ti trên dưới!”

Nói xong, võ giả Ngoại Cương cảnh kia trực tiếp xông về phía Đường Nha, muốn bắt Đường Nha lại cúi đầu xin lỗi Khương Đào Nhiên.

Thấy vậy Khương Đào Nhiên lập tức mắng một tiếng ngu ngốc.

Giờ bọn họ còn chưa động thủ, vậy vẫn còn đường thương thảo với Sở Hưu, còn một khi động thủ, hắn sẽ thành kẻ đối đầu với Sở Hưu.

Thấy võ giả kia xông tới, khóe miệng Đường Nha nhếch lên thành một nụ cười lạnh khinh thường.

Nghỉ ngơi nhàm chán một thời gian dài như vậy, cuối cùng chỉ có một tên kém cỏi như vậy cho hắn hoạt động gân cốt? Thật khó chịu.

Ngay khi võ giả kia cầm kiếm xông tới, thân hình Đường Nha lập tức phát lực xông tới như mũi tên, chỉ trong nháy mắt đã đi sau mà tới trước, xuất hiện trước mắt võ giả kia.

Hai thanh đoản đao mảnh khảnh trong tay hắn hiện lên, đồng loạt chém xuống, đao cương sắc bén trực tiếp đánh nát chân khí hộ thể của võ giả kia, khiến hắn kinh hãi vội vã thu kiếm lại phòng ngự.

Nhưng đúng lúc này, một vệt sáng vàng kim lóe lên, mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu nhỏ bé không biết từ lúc nào đã theo cương khí của Đường Nha điều khiển bắn tới sau lưng hắn.

Tiền hậu giáp kích, võ giả kia buộc phải cưỡng ép phát động cương khí toàn thân ngăn cản mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu sau lưng, nhưng cũng bị song đao của Đường Nha chém bay, phun ra một ngụm máu tươi.

“Làm càn!”

Khương Đào Nhiên gầm lên một tiếng, xuất chưởng đánh ra, chưởng lực hùng hồn phóng thẳng về phía Đường Nha, cương khí xung quanh không ngờ còn mang theo lực hút mơ hồ. Thân hình Đường Nha không khỏi chủ động đánh về phía Khương Đào Nhiên.

Vốn dĩ Khương Đào Nhiên không định động thủ, nhưng tên ngu ngốc này tự tiện ra tay làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Cho dù võ giả kia có ngu ngốc đến đâu thì cũng là thủ hạ của hắn, giờ lại bị Đường Nha xuất mấy chiêu đánh hộc máu ngay trước mặt mọi người, nếu hắn không ra tay, mặt mũi vứt đâu?

Mà lúc này thấy Khương Đào Nhiên xuất thủ, trong mắt Đường Nha chẳng những không e ngại mà còn mơ hồ lộ ra chút hưng phấn.

Sát thủ Thanh Long Hội đều là tinh nhuệ trong cùng cấp bậc. Trong cảnh giới Ngoại Cương cảnh, ít người địch nổi Đường Nha, lúc thi hành nhiệm vụ cũng thường lấy một địch nhiều, đương nhiên chỉ là mấy người chứ không phải biến thái như Sở Hưu, một mình địch cả trăm người.

Có điều Đường Nha chưa từng giao thủ với võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, giờ hắn muốn thử một lần.

Đón lấy chưởng thế của Khương Đào Nhiên, quanh người Đường Nha lóe lên hơn mười luồng sáng vàng kim, đồng thời mười chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu bắn ra, nhưng không bay thẳng về phía Khương Đào Nhiên mà được cương khí gia trì bao phủ khắp trời, như một cái lưới lớn nhắm thẳng vào tất cả các đại huyệt trên người Khương Đào Nhiên.

Khương Đào Nhiên hừ lạnh một tiếng, dù sao hắn cũng là võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, cương khí bản thân hùng hồn vượt xa tưởng tượng của Đường Nha.

Song chưởng vỗ ra liên tiếp, trực tiếp dùng cương khí cường đại của bản thân đánh bay toàn bộ Long Vĩ Truy Hồn Tiêu của Đường Nha.

Có điều lúc này thân hình Đường Nha lại như chiếc lá trong cơn gió, phiêu miểu bất định, mười phần quỷ dị.

Theo thân hình hắn xoay chuyển, quanh người lại có vô số ngân châm vẩy ra, như bạo vũ lê hoa, vô cùng vô tận!

Khương Đào Nhiên chứng kiến cảnh này cũng giật nảy mình, người này mang theo cơ quan ám khí gì trong người hay sao? Nhiều ám khí như vậy, nếu tất cả đều do hắn dùng cương khí bắn ra, vậy khả năng điều khiển cương khí của người này kinh khủng tới mức nào?

“Nát hết cho ta!”

Khương Đào Nhiên gầm lên một tiếng, song chưởng đan chéo, chậm rãi đẩy ra, nhìn như vụng về nhưng cương khí bản thân lại như ngọn núi vững chắc không thể phá vỡ, những nơi nó đi qua ngân châm rậm rạp chằng chịt kia đều bị đánh bay.

Có điều lúc này trong tay Đường Nha lại lóe lên một vệt sáng vàng kim chói mắt, chuôi hai thanh đoản đao của hắn giáp nhau tạo thành một vật như hình vầng trăng, mang theo ánh sáng sắc bén vô cùng chém về phía Khương Đào Nhiên.

Đó là lực lượng sắc bén tới cực hạn, không mang bất cứ tạp chất gì, chỉ là đem cương khí ngưng tụ áp súc tới cực hạn, trở nên sắc bén tới cực hạn.

Từng có người nói với Đường Nha, đạo của ám khí là con đường quỷ dị, nhưng những người tu luyện đạo này tới đại thành đều là chính kỳ xen lẫn, đường đường chính chính, quang minh chính đại phóng ám khí, khiến đối phương chỉ có thể đón đỡ. Cũng như hiện tại, một đao của hắn quả thật coi cả bản thân thành ám khí phóng ra.

Trong khoảnh khắc đó, cương khí sắc bén tạo ra khiến cả Khương Đào

Nhiên cũng phải giật mình, hắn lập tức bộc phát toàn bộ cương khí trong người, hai tay nắm thành quyền ấn xuống, cương khí trước người lập tức trở nên ngưng tụ. Một đao kia chém ngang chính giữa, ngưng trệ bất động nhưng đã cách Khương Đào Nhiên không đến một thước!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí của Khương Đào Nhiên vỡ vụn, hai thanh đoản đao của Đường Nha cũng bị đánh bay, thân hình hắn nhanh chóng lui lại phía sau, sắc mặt tái nhợt.

Khương Đào Nhiên đứng đối diện hắn mặc dù sắc mặt bình thường, nhưng vô cùng âm trầm.

Vừa rồi hắn đã dùng toàn lực mới ngăn cản được thế đao của Đường Nha, nếu buông lỏng dù chỉ một chút thôi rất có thể giờ đã bị thương!

Luận thân phận cùng thực lực, Đường Nha đều là tiểu bối, kết quả hắn không chiếm được chút lợi thế nào trong tay tiểu bối này. Tên thủ hạ của Sở Hưu này rốt cuộc là quái vật gì vậy?

“Được! được lắm! Sở Hưu phá hoại quy củ, ta không nói nhảm với tên tiểu bối nhà ngươi nữa. Sau này ta sẽ đích thân tới gặp Sở Hưu nói rõ phải trái!”

Sau khi nói xong, Khương Đào Nhiên trực tiếp dẫn người rời khỏi, phía sau hắn, Đường Nha mỉm cười, nhưng trong nụ cười này lại mang theo vẻ khinh thường.

Ngươi xứng sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom