-
Chương 176-180
Chương 176 Cút ra ngoài
Tổng cộng Sở Hưu mời mười hai thế lực tới, bọn họ đã là gần như toàn bộ các thế lực võ lâm có chút danh tiếng tại Kiến Châu Phủ.
Có điều mười hai vị trí này giờ vẫn chưa đầy, còn một người chưa tới.
Mọi người ở đây sắc mặt đều có điểm lạ, người không đến kia là Cao gia của Vấn Thành, thực lực cũng không mạnh. Trong số các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này chỉ có thể xếp cuối.
Bọn họ thật sự không ngờ người của Cao gia lại kiên cường như vậy, đối mặt với Sở Hưu mà dám không đến.
Sở Hưu sắc mặt không đổi, chờ tới giữa trưa người còn chưa tới, y mới nói: “Bỏ ghế đó đi cho ta.”
Nghe Sở Hưu nói vậy lập tức có một tiểu bộ khoái đi tới lấy cái ghế đó đi.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu cười cười nói: “Từ khi ta tiếp quản đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ đến giờ, đây là lần đầu được gặp mặt chư vị, cho nên ta kính chư vị một chén.”
Ngay lúc Sở Hưu vừa cầm chén rượu lên, bên ngoài đột nhiên có một võ giả trung niên mặc áo gấm màu lam tu vi Ngoại Cương cảnh bước vào. Hắn vừa đi vừa cười nói: “Xin lỗi Sở đại nhân, Vấn Thành của tại hạ cách Kiến Châu Thành hơi xa cho nên mới tới chậm, mong Sở đại nhân ngươi thứ lỗi.”
Sở Hưu buông chén xuống đánh giá gia chủ Cao gia kia rồi thản nhiên nói: “Tới chậm? Được, vậy tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
Gia chủ Cao gia định ngồi xuống nhưng lại ngạc nhiên phát hiện trên bàn rượu đã không còn vị trí của mình, không khỏi cười cười xấu hổ nói: “Sở đại nhân, không còn chỗ nữa.”
Sở Hưu sắc mặt lập tức trầm xuống lạnh lùng nói: “Đã biết không có vị trí của ngươi vậy còn không mau cút ra!”
Gia chủ Cao gia biến sắc: “Sở đại nhân ngươi nói vậy là sao? Chẳng qua ta tới muộn một chút thôi mà, ngươi làm vậy là không nể mặt ta? Ngươi làm vậy đúng là còn lớn lối hơn cả chưởng hình quan đại nhân!”
Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Con người ta rất không thích kẻ đến trễ. Tự mình mời ngươi dự tiệc đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Giờ ngươi đến muộn chính là tự vứt mặt mũi mình đi.
Đến dự tiệc của ta cũng muộn, vậy chứng minh ngươi không để Sở Hưu ta vào mắt. Đã cho thể diện mà không cần, giờ còn đòi chỗ? Cút ra ngoài cho ta!”
Những lời này của Sở Hưu lập tức khiến gia chủ Cao gia sắc mặt đỏ bừng.
Hắn dẫu sao cũng là kẻ đứng đầu một gia tộc, trong số những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ cũng khá nổi danh, kết quả giờ lại bị Sở Hưu sỉ nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, làm sao hắn nhịn cho nổi?
Cho nên gia chủ Cao gia chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi đừng quá đáng! Phải biết…”
Chẳng qua hắn chưa nói hết lời thân hình Sở Hưu đã phát động, chớp mắt đã xuất hiện trước người gia chủ Cao gia, tay niết quyền ấn, Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!
Tru tà hàng ma, không gì không phá!
Cương khí vàng kim lấp lánh bùng lên trong phòng tiệc, mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, ngay chính gia chủ Cao gia cũng không ngờ.
Đến khi khí thế mạnh mẽ vô song cùng ấn pháp đó đã đánh tới trước mặt, gia chủ Cao gia mới xuất chưởng đánh ra, cương khí bộc phát chống đỡ ấn thế này.
Hiện giờ Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Ngoại Cương cảnh đỉnh phong nhưng thực lực y đã áp đảo các võ giả cùng cấp.
Trong số võ giả cùng cấp, những người giao thủ được với y chỉ có đệ tử thân truyền của cường giả như Uất Trì hoặc sát thủ xuất sắc của Thanh Long Hội, sức chiến đấu cực mạnh.
Còn gia chủ Cao gia trước mắt rõ ràng không đạt tới cảnh giới đó, thực lực của hắn thậm chí còn chẳng bằng đám bộ đầu giang hồ như Đỗ Quảng Trọng.
Uy lực của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vô cùng cường đại, Đại Kim Cương Luân Ấn là thức bá đạo cương mãnh nhất trong Cửu Tự Quyết, không phải thứ gia chủ Cao gia có thể tùy tiện ngăn cản.
Ngay khi ấn pháp của Sở Hưu đánh xuống, cương khí vàng kim ầm ầm bùng nổ, bao trùm lấy thân thể gia chủ Cao gia.
Một tiếng nổ cương khí vang lên kịch liệt, đám người nghe rõ tiếng xương gãy lách cách, hai tay gia chủ Cao gia vặn vẹo không ra hình thù gì, miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài nằm lăn trên mặt đất không rõ sống chết.
Thấy chiêu này của Sở Hưu, mọi người xung quanh nín thở, không ai lên tiếng. Thậm chí ngay hai võ giả tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh bao gồm cả lão tổ La gia đều không nói gì.
Bọn họ đã từng nghe nói về sức chiến đấu của Sở Hưu, nhưng giờ mới tận mắt chứng kiến Sở Hưu chỉ dùng một chiêu đã phế bỏ một võ giả cùng cấp, đánh hắn sống chết không rõ. Sức chiến đấu kinh khủng đó vẫn khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Hơn nữa lần này là gia chủ Cao gia kia tự tìm đường chết, Sở Hưu ra tay giáo huấn, không ai dám nói gì, đương nhiên cũng không ai ra mặt thay cho hắn.
Vấn Thành cách Kiến Châu Thành hơi xa thật, nhưng không xa tới mức ba ngày rồi còn không đến. Đừng nói cưỡi ngựa, có đi bộ cũng đủ.
Tên gia chủ Cao gia này trước đó thật sự có ý định không đến. Nhưng bọn họ lại không yên lòng cho nên đến Kiến Châu Thành từ trước chờ ở ngoài cửa quán rượu xem xem có ai đến không. Nếu những cao thủ cấp bậc như lão tổ La gia không tới thì hắn sẽ bỏ về.
Cho nên gia chủ Cao gia này vẫn luôn đợi ngoài cửa, đợi đến cuối mới phát hiện tất cả mọi người đều đã tới, hành động đó của hắn không phải thông minh gì mà là ngu ngốc.
Nghĩ tới đây gia chủ Cao gia vội vàng bước vào nhưng lại đã chậm, Sở Hưu trực tiếp triệt bỏ vị trí của hắn.
Cơ hội chỉ có một, thể diện Sở Hưu cũng chỉ cấp cho một lần. Gia chủ Cao gia không nắm chắc được thì cũng chẳng trách được người khác.
“Mau ném tên ngu ngốc này đi cho ta, đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người.”
Sở Hưu phân phó một tiếng, lập tức có người tiến lên nâng gia chủ Cao gia sống dở chết dở đem xuống.
Sở Hưu giơ tay, Quỷ Thủ Vương tự mình cầm một chiếc khăn lông màu trắng đưa lên. Y quay người lại vừa lau máu tươi trên tay vừa mỉm cười nói: “Chư vị, tiếp tục nào. Không nên vì một tên ngu ngốc như vậy mà làm hỏng nhã hứng.”
Nâng chén rượu lên, Sở Hưu nói: “Vẫn câu nói cũ, chén rượu này xin kính chư vị.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp uống sạch rượu trong chén.
Những người khác đều làm theo, có vết xe đổ trước đó, giờ không ai dám không nể mặt Sở Hưu. Sau đó y lại tiếp tục nói: “Chén thứ hai này xin kính Quan Trung Hình Đường.
Đất Quan Trung nằm trong kẽ hở của tam quốc, chư vị có thể nhìn lại lịch sử trước đây, chẳng phải lúc nào cũng cực kỳ thê thảm, lửa chiến tranh luôn bao phủ khắp nơi ư?
Hiện giờ chư vị có thể thoải mái như vậy tất cả là nhờ Quan Trung Hình Đường. Cho nên chén thứ hai này kính lên Quan Trung Hình Đường.”
Sở Hưu nói đường hoàng đến vậy, đám người cũng không nói gì đều cùng uống một chén.
Rót đầy chén rượu trước mặt, Sở Hưu lại nói: “Chén thứ ba này lại không vội uống. Chờ nói xong mọi việc rồi uống cũng không muộn.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng tới màn chính, giờ có thể xem xem tên Sở Hưu định làm gì.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Quan Trung liên thông ba nước, mặc dù Hình Đường không cho phép làm ăn theo kiểu buôn lậu nhưng chắc hẳn chư vị cũng từng làm không ít, kiếm chác cũng đầy bồn?”
Mọi người ở đây lập tức biến sắc, đây là quy tắc ngầm trên đất Quan Trung. Thân ở Quan Trung, thế lực võ lâm nào chẳng âm thầm làm chuyện này, khác biệt chỉ là người làm nhiều kẻ làm ít mà thôi.
Nhưng bất luận bao nhiêu, nói chuyện này ra giữa ban ngày ban mặt vẫn không ổn.
Cho nên đám người định nói gì đó nhưng lại bị Sở Hưu ngăn lại.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị, giờ ở đây đều là người mình, không cần che che giấu giấu. Sở Hưu ta khác với tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên. Con người ta thật ra rất dễ nói chuyện, cũng rất hòa ái với người mình.
Con người sống trên đời, lực lượng quyền thế, thanh danh mỹ nữ, hoặc là giàu ngang thiên hạ, hùng bá một phương, đây đều là thứ mọi người theo đuổi. Làm theo ham muốn trong lòng không có gì mất mặt.”
Võ lâm Quan Trung tuy không theo Chính đạo nhưng cũng chẳng phái Tà đạo, giờ Sở Hưu nói thẳng như vậy khiến bọn họ chưa thích ứng nổi.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Trước mắt mọi việc buôn lậu trong Kiến Châu Phủ đều do các ngươi khống chế, cho nên các ngươi có tiền có của, còn ta thân là Quan Trung Hình Đường lại có quyền có thế.
Cả hai hợp một chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ. Cho nên chén thứ ba này ta xin kính chuyện hợp tác cùng chư vị. Uống chén rượu này vào mọi người đều là bằng hữu, cùng nhau phát tài, cùng nhìn về tương lai.”
Sở Hưu đặt chén rượu xuống mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn mọi người xung quanh.
Đám người sắc mặt hơi đổi, nhìn nhau một hồi. Lão tổ La gia ho khan một tiếng rồi nói: “Chẳng hay Sở đại nhân nói hợp tác rốt cuộc là hợp tác ra sao?”
Sở Hưu vung tay nói: “Rất đơn giản, trước mắt chư vị làm chuyện buôn lậu trong mắt ta rõ là hỗn loạn, tự mình lén lút làm riêng, không có trật tự gì cả.
Nếu hai bên chúng ta hợp tác vậy phải chỉnh lý lại chuyện làm ăn của mình. Tỷ như La gia chỉ làm khoáng sản, Thần Vũ Tông chỉ làm đan dược còn Hắc Nham Đường chỉ làm binh khí.
Mọi người tự nắm giữ chuyện buôn bán làm ăn riêng đề phòng xung đột lẫn nhau, trực tiếp lũng đoạn hạ thấp giá mua nâng cao giá bán. Chỉ cần đối phương muốn làm ăn tại Kiến Châu Phủ thì phải tuân thủ quy củ nơi này. Cứ như vậy chẳng phải lợi ích của chư vị sẽ tăng lên sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người bừng sáng, buôn lậu mà còn làm vậy được sao?
Giờ chuyện buôn lậu tại Kiến Châu Phủ quả thật như lời Sở Hưu, chỉnh thể tương đối hỗn loạn, ai nấy tự làm phần mình, tranh chấp lẫn nhau không ít.
Vì sao mười hai thế lực võ lâm trước mắt không đồng lòng? Chẳng phải vì bọn họ có không ít va chạm về lợi ích ư, thậm chí còn nhiều lần xuất thủ, thậm chí giết người, kết thù kết oán rất nặng.
Nếu làm theo phương pháp của Sở Hưu, mọi người liên hợp lại lũng đoạn chuyện buôn bán, như vậy quả thật có thể đề phòng tình huống trước đây phát sinh. Mà phương thức này cả đối nội đối ngoại đều rất có lợi.
Rượu mời không uống thích uống rượu phạt
Chương 177 Rượu mời không uống thích uống rượu phạt
Các thế lực ngầm buôn lậu tại Kiến Châu Phủ thật ra cũng không khác gì những nơi khác tại Quan Trung, nơi nào cũng hỗn loạn, đối nội đối ngoại đều như nhau.
Nếu bọn họ có thể liên hợp lại vậy sẽ giống như lời Sở Hưu, hạ thấp giá mua nâng cao giá bán.
Trước mắt những đội buôn từ ba nước tới Quan Trung đại đa số đều vội vội vàng vàng đi tới bán hàng cấm trong tay cho thế lực bản xứ, để bọn họ giấu kín. Như vậy mới tránh bị người của Quan Trung Hình Đường phát hiện.
Trong quá khứ buôn lậu hàng cấm kiểu này không có giá cả cố định, thương nhân ngoại lai ra giá, thế lực võ lâm bản xứ thu mua. Nếu ngươi ra giá quá thấp cùng lắm thì các thương nhân ba nước đến tìm thế lực khác.
Tương tự khi bọn họ mua hàng cấm từ những thế lực võ lâm bản xứ cũng như vậy, giá cả không thể quá đắt nếu không cùng lắm người ta đi tìm thế lực khác. Dù sao Kiến Châu Phủ có tới hơn mười thế lực võ lâm.
Còn nếu dựa theo cách làm của Sở Hưu, bọn họ hoàn toàn có thể hạ thấp giá tới cực tiểu đồng thời nâng giá lên mức cực đại. Đến lúc đó lợi nhuận của họ thật tăng lên gấp bội.
Đương nhiên bất kể hạ thấp hay nâng lên đều không thể quá khoa trương, nếu không những thương nhân nước khác cũng chẳng phải kẻ ngu, cùng lắm thì đi xa thêm chút tới những châu phủ khác là được.
Lúc này mọi người tại đây đều chỉ nghĩ làm theo cách của Sở Hưu bọn họ có thể tăng thêm bao nhiêu lợi ích, chỉ có lão tổ La gia lên tiếng đầu tiên: “Sở đại nhân, ngươi nói chỗ tốt chúng ta đều đã thấy, nhưng làm vậy ngươi muốn nhận lại gì từ chỗ chúng ta?”
Sở Hưu nhìn lão tổ La gia một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Ta nói rồi, giờ ta có quyền các ngươi có tiền, thứ ta muốn lấy đương nhiên là tiền rồi.
Thân là võ giả, đủ loại tài nguyên tu luyện cái nào không cần tiền mua? Còn những huynh đệ đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta cũng cần tiền chứ.
Sau khi ngươi ta hai bên hợp tác, ta sẽ phái thủ hạ vào gia tộc của các ngươi, không can thiệp chuyện buôn bán của các ngươi, chỉ thống kê lợi ích. Từ nay về sau hai thành lợi nhuận mỗi nhà các ngươi là của ta.”
Lời này vừa nói ra mọi người lập tức xôn xao, nhìn Sở Hưu như gặp quỷ.
Trước đó bọn họ đã nghe nói khi tên Sở Hưu này tới Giang gia đã vô cùng tham lam, há miệng sư tử vừa gặp đã đòi một phần mười tài sản Giang gia. Giờ xem ra quả thật là vậy, khẩu vị của y quả thật rất lớn, lần này không ham gia sản mà trực tiếp đòi hai thành lợi nhuận của họ!
Gia sản chỉ là một lần chi duy nhất còn hai thành lợi nhuận này là một mực bóc lột bọn họ, chuyện này làm sao người ta chịu nổi!
Trình Công Đài của Thần Vũ Tông lập tức đứng đậy nói: “Sở đại nhân, ngươi vừa mở miệng đã đòi của chúng ta hai thành lợi nhuận buôn bán, dựa vào cái gì? Chỉ bằng ý tưởng vừa rồi của ngươi thôi sao? Như vậy chẳng quá đáng quá rồi à?”
Sở Hưu xoay xoay chén rượu trong tay mình thản nhiên đáp: “Ý tưởng kia là ta tặng kèm, các ngươi kiếm được nhiều tiền ta cũng càng thêm lợi ích.
Về phần ta dựa vào cái gì mà đòi hai thành lợi nhuận của các ngươi ư? Trước đó ta chẳng nói quá rõ rồi sao? Các ngươi có tiền còn ta có quyền.”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn về Trình Công Đài, một luồng khí tức lạnh băng ập thẳng vào mặt khiến Trình Công Đài rùng mình.
“Đừng quên đây là đâu, có một số chuyện làm ăn buôn bán ta cho các ngươi làm các ngươi mới được làm. Ta không cho các ngươi làm các ngươi đừng mong vớt được một đồng!”
Mọi người ở đây đều nhìn Sở Hưu, tới giờ mới thấy rõ sự bá đạo của y.
Ngoài sáng là song phương hợp tác Sở Hưu cầm hai thành lợi nhuận, nhưng cách nói hiện giờ của Sở Hưu mới khiến bọn họ hiểu được, hai thành lợi nhuận này thực chất là phí bảo hộ mà thôi!
Giao ra hai thành lợi nhuận bọn họ có thể quang minh chính đại làm chuyện buôn lậu trên đất Kiến Châu Phủ này, lũng đoạn thị trường, tuần sát sứ Sở Hưu này sẽ bảo hộ cho họ.
Nhưng nếu bọn họ không giao, vậy kết cục Giang gia kia bày kia vẫn bày ngay đấy, trực tiếp bị xếp một tội danh, ngay chứng cớ cũng chẳng cần, lập tức bị diệt môn.
Sở Hưu nhìn đám người, nâng chén rượu trong tay giơ lên phía trước lạnh lùng nói: “Chén rượu này ta kính chư vị, uống nó vào coi như chuyện hợp tác của chúng ta chính thức bắt đầu. Chư vị, mời tự lựa chọn.”
Mọi người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, không ai nâng chén.
Hai thành lợi nhuận nói thì đơn giản nhưng rõ là cắt trên thịt của mình, ai lại không đau không xót? Hơn nữa còn chẳng phải cắt một hai lần mà là cả đời.
Mặc dù Sở Hưu miêu tả lợi ích rất động lòng người, nhưng trước khi có lợi ích xác thực, ai lại muốn cắt thịt mình cho kẻ khác như vậy?
Hơn nữa lần trước chuyện Giang gia diệt môn tuy dọa bọn họ giật mình nhưng giờ cả mười thế lực đứng chung một chỗ, uy thế đó Giang gia kia đâu thể sánh nổi.
Sở Hưu có thể diệt một Giang gia, chẳng lẽ có thể diệt sạch bọn họ được sao?
Quan trọng nhất là nếu phần lớn mọi người đồng ý, vậy những người khác cho dù có đau lòng cũng chỉ đành làm theo.
Nhưng giờ mọi người đều giữ im lặng, ai là người đầu tiên nâng chén đồng ý chẳng phải là tên ngu ngốc chủ động chịu cắt thịt hay sao? Cho nên đến giờ vẫn không ai nói gì.
Nửa ngày sau Sở Hưu buông chén xuống thản nhiên nói: “Xem ra thể diện của Sở Hưu ta vẫn chưa đủ lớn, chủ động mời rượu mà không ai thèm uống.
Chẳng qua như vậy cũng không sao, tin rằng một ngày nào đó chư vị sẽ chịu uống chén rượu này. Mọi người đi được rồi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy đám người mới thở dài một hơi. Bọn họ biết hơn mười thế lực bọn họ tập trung một chỗ, Sở Hưu không động được tới họ, cũng không có thực lực động tới họ.
Đám người nói vài lời xã giao rồi trực tiếp bỏ đi, chớp mắt quán rượu đã trống rỗng.
Thấy cảnh này, Đỗ Quảng Trọng đi tới bên cạnh Sở Hưu chần chờ nói: “Đại nhân…”
Sở Hưu khoát tay ngắt lời Đỗ Quảng Trọng, cầm chén rượu lên dốc một hơi cạn sạch, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”
Uy nghiêm luôn tạo ấn tượng khó phai hơn thi ân, chuyện này có đặt ở đâu cũng vậy.
Phần lớn mọi người đều phải ăn đòn đau mới nhớ lâu được.
Không phải bọn họ ngu ngốc cũng không phải bọn họ tham lam mà do bản tính con người. Trên giang hồ số người thật sự hiểu rõ bản thân luôn là số ít.
“Lão Đỗ, nghe nói trong mấy thế lực này có kẻ nói xấu ta?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Đúng vậy thưa đại nhân, bọn chúng chửi bới đại nhân ngài lần này không có ý tốt, muốn móc nối các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ cùng đứng lên chống lại đại nhân ngài.
Kẻ lên tiếng là Phiêu Vũ Phi Chuẩn - Trình Công Đài tông chủ Thần Vũ Tông cùng Hoành Luyện Kim Thân - Đậu Uy Hổ đường chủ Hắc Nham Đường. Chuyện này do tai mắt dưới trướng tôi tìm hiểu được từ miệng hạ nhân La gia, tuyệt đối không sai.”
Sở Hưu gõ gõ lên bàn, nói với Đỗ Quảng Trọng: “Đi nói cho Tần Phương cùng Lưu Thành Lễ, dẫn thủ hạ tâm phúc tập kết. Nhớ kỹ, chỉ dẫn theo thủ hạ tâm phúc tinh nhuệ, yếu nhất cũng phải là Tiên Thiên.”
Quay đầu lại, Sở Hưu nói với Quỷ Thủ Vương: “Quỷ Thủ Vương, người bên ngươi cũng tập trung lại chuẩn bị chờ lệnh.”
Sau khi gia nhập Quan Trung Hình Đường, đám người Quỷ Thủ Vương chưa có quyền lực cụ thể, chỉ đi theo bên người Sở Hưu chờ lệnh, hơn nữa người phụ trách bọn họ vẫn là Quỷ Thủ Vương.
Nhạn Bất Quy không biết quản lý, Đường Nha lại ngại phiền toái không buồn để ý tới chuyện quyền lực nho nhỏ này, cho nên những thứ này vẫn do Quỷ Thủ Vương quản lý.
Dù sao thực lực hắn không yếu, uy vọng trong số những sát thủ xuất thân Thanh Long Hội cũng là cao nhất, là lựa chọn thích hợp nhất để xử lý những chuyện này.
Đỗ Quảng Trọng nghĩ tới điều gì đó, thần sắc hơi đổi, còn Quỷ Thủ Vương lại rất tự nhiên gật đầu nhận lệnh.
Trong Thanh Long Hội hắn đã làm không ít chuyện như vậy, đã sớm quen thuộc rồi.
Thậm chí vừa rồi nếu thực lực bọn họ đầy đủ, Quỷ Thủ Vương còn muốn ra tay xử lý đám người này đi. Dù sao theo hắn thấy bọn chúng chỉ là một lũ đã nể mặt còn không chịu.
Sau khi những thế lực võ lâm đi khỏi, thủ hạ của Sở Hưu trực tiếp tập kết, chừng hơn trăm võ giả trên Tiên Thiên. Số lượng này không thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ nào có thể sánh nổi. “Động thủ đi, tới Thần Vũ Tông dạo một vòng cho một số kẻ biết, thật ra nên quản cho tốt cái miệng của mình.”
Sở Hưu phân phó một câu, đám thủ hạ lập tức ra tay hành động, âm thầm ẩn tàng dấu vết hoạt động lên đường tới Thần Vũ Tông.
Bên này Sở Hưu vừa hành động bên kia tông chủ Thần Vũ Tông Trình Công Đài đã về tới tông môn.
Hắn chẳng hề quan tâm tới phương thức làm việc luôn bá đạo của Sở Hưu, lần này nghe Sở Hưu đòi hai thành lợi nhuận cũng là người đầu tiên đứng ra phản bác.
Hơn nữa nghe điều kiện Sở Hưu đưa ra hắn vẫn còn một câu không nói, đó là hắn đã nhìn ra dã tâm của Sở Hưu.
Phái người vào nội bộ tông môn thế gia bọn họ giám sát, kiểm tra các khoản sổ sách của bọn họ. Thời gian ngắn một chút còn dễ nói, nhưng nếu qua lâu ngày, Sở Hưu kia thật sự sẽ thành Thái thượng hoàng của tất cả các tông môn thế gia trên Kiến Châu Phủ này.
Chuyện này dù thế nào Trình Công Đài cũng không thể nhịn nổi. Hắn không biết những người khác có nhận ra lòng lang dạ thú của tên Sở Hưu này không, dẫu sao hắn cũng đã nhìn ra. Trình Công Đài còn đang tính tới các tông môn thế gia khác nói một tiếng, nói cho họ dã tâm của Sở Hưu để bọn họ liên hợp cùng các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ khác chống lại tên Sở Hưu này. Đồng thời chính bọn họ cũng có thể hợp tác cùng nhau.
Lần này Sở Hưu đã lộ ra lòng dạ thâm độc của mình nhưng ý tưởng của y lại thật sự không tệ.
Trong quá khứ đám thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ bọn họ ai tự làm việc nấy, thi thoảng còn xung đột với nhau. Nếu dựa theo cách làm mà Sở Hưu nói, liên hợp lại mỗi bên lũng đoạn một loại hàng cấm, hạ thấp giá mua nâng cao giá bán, vậy thu nhập của những tông môn thế gia bọn họ sẽ vượt xa tưởng tượng.
Không có Sở Hưu, việc buôn bán của họ cũng có thể tiến hành, vậy cần gì đội một tên thái thượng hoàng lên đầu?
Trình Công Đài nghĩ vậy, gương mặt mỉm cười đắc ý, định để môn hạ đệ tử của mình tới báo cho người của những tông môn khác tới Thần Vũ Tông bọn họ bàn bạc.
Có điều ngay lúc này một đệ tử lại đột nhiên đẩy cửa xông vào, kinh hãi nói: “Sư phụ! Không xong rồi, Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ cho người bao vây sơn môn của chúng ta rồi!”
Rác rưởi
Chương 178 Rác rưởi
Ngoài sơn môn của Thần Vũ Tông, hơn trăm võ giả tinh nhuệ dưới trướng Sở Hưu trực tiếp bao vây quanh sơn môn.
Thần Vũ Tông không ở trong thành mà tọa lạc trên một ngọn núi không cao cảnh sắc hài hòa.
Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng nghe thuật lại tin tức về Thần Vũ Tông, đây rõ ràng là loại môn phái nhỏ thường thấy nhất trên giang hồ.
Ban đầu tổ sư sáng lập môn phái của Trình Công Đài chỉ là một võ giả tán tu, chém giết trên giang hồ đã quá mệt mỏi nên mới tìm một chỗ ẩn cư. Thế nhưng lại không cam tâm để mai một bản lãnh sở học của mình, cho nên lựa chọn dạy bảo một số đệ tử.
Những đệ tử này sau khi thành tài xuống núi xông xáo một phen, phát huy danh tiếng sở học, dạy cho càng nhiều người, kết quả dần dần tạo thành một tông môn.
So với thế gia, môn phái nhỏ như vậy càng nhiều, nhưng liên kết trong môn phái nhỏ như vậy thường không mật thiết như liên hệ huyết mạch của các thế gia, cho nên khả năng bị hủy diệt cũng lớn hơn các thế gia.
Lúc này trước sơn môn của Thần Vũ Tông, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, đây chỉ là một hòn đá đặt chân trước lúc y khai đao mà thôi, còn có cảm tưởng gì được?
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa Thần Vũ Tông mở ra, Trình Công Đài mang theo một đám đệ tử Thần Vũ Tông sắc mặt âm trầm bước ra quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi làm vậy là sao? Trong bữa tiệc ta không đáp ứng điều kiện của ngươi nên giờ ngươi đánh tới tận cửa cưỡng ép đấy à? Ngươi làm vậy rõ là quá bá đạo, Quan Trung Hình Đường có còn quy củ hay không, hay ngươi nghĩ ngươi thích nắn bóp thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này thế nào thì tùy?”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn Trình Công Đài cười lạnh một tiếng, có điều y không giải thích bất cứ điều gì cho Trình Công Đài, chỉ lạnh lùng thốt lên một chữ: “Giết!”
Giết gà dọa khỉ, Trình Công Đài giờ chính là con gà kia, có làm gì cũng phải chết. Đã vậy Sở Hưu còn nói nhảm với hắn làm gì? Trực tiếp giết người là được.
Sở Hưu vừa ra lệnh, đám võ giả đường khẩu tuần sát sứ trực tiếp tiến lên đánh về phía đám đệ tửu Thần Vũ Tông sắc mặt vẫn còn ngây ngốc.
Trình Công Đài lúc này hận tới mức muốn chửi thề, tên Sở Hưu này trực tiếp ra tay không lưu lại đường sống, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện, rõ ràng đối phương đã động sát cơ diệt môn!
Chỉ có điều Trình Công Đài có thế nào cũng không hiểu Sở Hưu đang nghĩ gì.
Giết Thần Vũ Tông hắn Sở Hưu sẽ chọc giận thế lực võ lâm của toàn bộ Kiến Châu Phủ!
Mặc dù trước mắt thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều mang tâm tư khác, có thể nói là năm bè bảy đảng, nhưng đó là do bọn họ chưa gặp nguy cơ chân chính.
Sở Hưu ra tay giết người trong thời điểm này quả thật vô cùng mẫn cảm, thế lực như La gia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lúc đao còn chưa gác lên cổ các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ sẽ không xuất thủ, chỉ im lặng quan sát.
Nhưng theo Thần Vũ Tông bị hủy diệt, vậy đồng nghĩa với thanh đao đã gác lên cổ bọn họ, đã bắt đầu thấy máu!
Cho nên bất luận Trình Công Đài nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao Sở Hưu lại ra tay vào thời điểm này, như vậy quá điên cuồng!
Sở Hưu không ra tay tham gia tiêu diệt Thần Vũ Tông mà chỉ nói với Đường Nha: “Đường Nha, ngươi đối phó với kẻ này đi.”
Đường Nha nhếch môi thành một nụ cười lười biếng, hai thanh đoản đao long văn lộ ra trên tay, ung dung bước tới.
Binh khí của hắn vẫn luôn thay đổi, ngay cả Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc hắn am hiểu binh khí gì.
Thực lực tên Trình Công Đài của Thần Vũ Tông này không quá mạnh, tối thiểu theo Sở Hưu là vậy. Chỉ cần mình xuất thủ toàn lực đối phương căn bản không chống nổi mấy chiêu.
Lần này để Đường Nha xuất thủ không phải vì Sở Hưu lười động thủ mà y muốn tạo thế cho bọn Đường Nha. Để bọn Đỗ Quảng Trọng chứng kiến thực lực chân chính của đám người Đường Nha có đủ bằng vai phải lứa với bọn họ không.
Đây không phải Sở Hưu cố ý thiên vị những người quen cũ như Đường Nha, mà chỉ là một quá trình mà mỗi người mới gia nhập một tổ chức nhất định phải trải qua mà thôi. Cũng tỷ như khi Sở Hưu vừa mới gia nhập Thanh Long Hội, sau khi một mình một ngựa hoàn thành nhiệm vụ cấp năm mới được các sát thủ Thanh Long Hội khác công nhận. Giờ Sở Hưu để Đường Nha xuất thủ cũng là như vậy.
Y không phải Thiên Tội đà chủ, không nhỏ mọn như vậy.
Trước mắt số lượng thủ hạ dưới trướng y cũng không nhiều, nếu để bọn họ lãng phí thời gian sức lực vào chuyện nội đấu thì thật vô nghĩa. Vậy chẳng bằng để họ mau mau chứng kiến thực lực đối phương, tự có tính toán riêng, không cần thăm dò tới thăm dò lui nữa.
Lúc này Trình Công Đài thấy người ra tay thậm chí không phải bản thân Sở Hưu, càng thêm tức tối.
Lần này Sở Hưu tự mình dẫn người tới diệt môn, không ngờ cuối cùng y lại chẳng xuất thủ, chỉ phái một tên thủ hạ bộ đầu giang hồ thậm chí mình chưa từng thấy mặt tới đánh với mình, như vậy là có ý gì? Bảo mình không có tư cách đánh với y hay sao?
Đã gặp nguy cơ diệt môn lại còn bị làm nhục như vậy, Trình Công Đài tức tới mức hai mắt đỏ ngầu, thân hình phát động, chỉ thấy ánh trắng lóe lên, thân hình lao tới giữa không trung như cầu vồng xuyên qua ánh mặt trời, một thanh tiểu kiếm mảnh khảnh đã xuất hiện trong tay hắn, mang theo cương khí lạnh lẽo chém về phía Đường Nha!
Bản lĩnh trấn phái của Thần Vũ Tông chính là công pháp khinh công của bọn họ, Phi Vũ Thập Nhị Thức.
Công pháp khinh công này có thể phát huy tốc độ của bọn họ tới cực hạn, đặc biệt là khi áp sát chiến đấu, có người thậm chí không nhìn thấy hắn đâu đã trúng liền vài kiếm.
Danh hiệu của hắn là Phiêu Vũ Phi Chuẩn, đây là mô tả thân pháp linh hoạt cùng lúc xuất thủ nhanh chóng như chim ưng, khí thế như thiểm điện.
Đối mặt với kiếm này của Trình Công Đài, khóe miệng Đường Nha vẫn nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo, thân hình đột nhiên phát động ngay khi kiếm mang tới người, như du long du tẩu, tùy ý lướt qua sau lưng Trình Công Đài. Hai thanh đoản đao long văn bộc phát ra cương khí sắc bén điên cuồng chém về phía Trình Công Đài.
Cảnh tượng này dọa cho Trình Công Đài giật nảy mình.
Bản thân hắn là kẻ sở trường về tốc độ, không ngờ hôm nay lại gặp một người tốc độ còn nhanh hơn mình.
Trình Công Đài đảo ngược thanh kiếm nhỏ trong tay như chim ưng từ trên không đánh xuống, chấn động cương khí ầm ầm bộc phát, đón lấy đoản đao của Đường Nha. Tiếp đó hắn lại run sợ phát hiện lực lượng của đối phương không ngờ còn mạnh hơn mình, khiến hắn bị chém cho liên tục lui lại phía sau.
Hai người đều am hiểu thân pháp tốc độ, xuất thủ cũng cực kỳ nhanh chóng. Cho nên vừa đánh nhau bọn Đỗ Quảng Trọng thậm chí không thấy rõ động tĩnh cả hai.
Có điều bọn họ vẫn thấy được Đường Nha đang áp chế Trình Công Đài.
Đối với sát thủ cấp bậc Đường Nha, mực tiêu cỡ như Trình Công Đài hắn đã giết không chỉ một hai lần, căn bản không chút áp lực.
Trình Công Đài nhanh nhưng hắn còn nhanh hơn Trình Công Đài.
Tên kia chính diện linh động như du long, đánh lén lại âm độc như quỷ, thân pháp đó trực tiếp ép Trình Công Đài tới cực hạn, sau mười mấy chiêu đã thụ thương thấy máu.
Trình Công Đài cắn răng, đến giờ hắn vẫn còn nghi hoặc, từ bao giờ mà đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ có một kẻ khó đối phó đến vậy? Tốc độ này quả thật kinh khủng quỷ dị tới cực hạn!
Trình Công Đài gầm lên một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, tạm thời bức lui Đường Nha.
Mà lúc này thanh kiếm mỏng trong tay hắn không ngờ lại vỡ vụn thành thành bảy khúc, nhìn như một kiếm đâm ra nhưng thực tế lại như bảy chuôi phi đao kèm theo cương khí vô cùng sắc bén, đâm thẳng tới những đại huyệt hiểm yếu trên người Đường Nha.
Chiêu này có thể nói là đòn sát thủ của Trình Công Đài, không phải công pháp truyền thừa của Thần Vũ Tông mà là một bộ thủ pháp ám khí do hắn ngẫu nhiên nhận được khi mở hộp báu. Nó có tên là Thất Kiếm Truy Hồn, thân kiếm nhất định phải chế tạo đặc biệt, trong lúc quan trọng có thể sử dụng cương khí phát động biến thân kiếm thành bảy thanh phi đao bắn về phía đối thủ.
Chiêu thức này cực kỳ hữu dụng khi ra tay đột ngột tập kích, dù sao ai cũng không ngờ nổi rõ ràng đối phương đâm một kiếm tới, kết quả nửa đường lại biến thành bảy thanh ám khí.
Chiêu thức này Trình Công Đài rất ít khi vận dụng, nhưng mỗi lần xuất ra đều mang ý nghĩa hắn sắp giết người!
Nhìn bảy đoạn kiếm như bảy thanh phi đao bắn tới, khóe miệng Đường Nha nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo.
Hai thanh đoản đao long văn trong tay hắn biến mất, tiếp đó đôi tay múa lên, đám người chỉ có thể chứng kiến từng luồng kim mang bộc phát từ hai cánh tay hắn.
Mọi người ở đây không ai thấy rõ kim mang kia là gì, chỉ mình Sở Hưu thấy được đó chính là chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu mà Đường Nha hay cầm trong tay! Hơn nữa còn là hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu!
Chỉ trong chớp mắt đã phóng ra hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu, theo hai cánh tay Đường Nha xoay chuyển, hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu dưới sự gia trì của cương khí trực tiếp hóa thành một cái lưới lớn bao phủ lấy Trình Công Đài, nhanh chóng trói lại. Chỉ trong chớp mắt bảy đoạn kiếm kia đã bị đánh bay, còn thân pháp Trình Công Đài có nhanh đến đâu cũng không cách nào thoát khỏi lưới đao dày đặc như vậy.
Khoảng khắc đó, đám người chỉ chứng kiến một bông hoa máu nở bung dưới lưới đao, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có. Hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu hóa thành một vòng tròn chỉnh tề cắm trên mặt đất còn chính giữa vòng tròn là một đống thịt nát như vừa bị ném vào cối xay!
Cảnh tượng kinh khủng tanh máu đó khiến những bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Thân là bộ đầu giang hồ, thứ bọn họ thấy nhiều nhất chính là thi thể, đủ loại thi thể.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã chẳng thể gọi là thi thể, cho dù là bọn Đỗ Quảng Trọng cũng không thể tiếp thu nổi.
Nhìn đống thịt nát đó, Đường Nha thản nhiên phun ra hai chữ: “Rác rưởi.”
Không biết hắn nói thực lực Trình Công Đài này rác rưởi hay chỉ thủ pháp áp khí đánh lén của đối phương là rác rưởi.
Cánh tay vung lên, cương khí quét qua, từng chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu được Đường Nha thu lại trong tay áo. Không rõ trong tay áo hắn có hộp báu không gian hay hai ống tay rộng lớn đó còn huyền cơ nào khác.
Chậm rãi trở về, lần này ánh mắt những bộ đầu giang hồ nhìn về phía Đường Nha đều đã thay đổi, thậm chí lộ rõ về sợ hãi, thân hình bất giác tránh lui.
Vô pháp vô thiên
Chương 179 Vô pháp vô thiên
Chiêu thức này của Đường Nha lập uy khá tốt, cũng khiến bọn Đỗ Quảng Trọng thật sự hiểu được lời nói để thủ hạ cạnh tranh công bằng của Sở Hưu là có ý gì.
Mọi người thật sự đứng trên cùng một vạch xuất phát, chỉ với thực lực bọn họ chưa chắc đã tranh nổi với đám sát thủ Thanh Long Hội, đám người này quả thật sinh ra chỉ vì giết người!
Trình Công Đài đã chết, những võ giả khác của Thần Vũ Tông hoặc bị giết chết hoặc chạy tán loạn, đã không làm nên trò trống gì nữa.
Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Nghe nói Hắc Nham Đường cách đây không xa? Vậy vừa hay, để một ít người ở lại thu thập thống kê tài sản của Thần Vũ Tông, những người còn lại theo ta tới Hắc Nham Đường.”
Trong một ngày hủy diệt hai tông môn, tốc độ rợn người này của Sở Hưu quả thật khiến Đỗ Quảng Trọng không cách nào tiếp thu.
Có điều nhìn những võ giả Thanh Long Hội ra tay giết người, Đỗ Quảng Trọng không khỏi lắc đầu, đám người này thủ đoạn quả thật sắc bén.
Võ giả Quan Trung Hình Đường bọn họ thực lực cũng không yếu, trong cùng cảnh giới thực lực không cách biệt quá nhiều, nhưng xét tới năng lực chiến đấu lại yếu hơn đối phương một bậc. Đặc biệt là thủ đoạn giết người của đối phương phải nói là lấy một chọi mười, phân nửa số võ giả Thần Vũ Tông là do sát thủ Thanh Long Hội giết chết.
Thần Vũ Tông không nằm trong thành, Hắc Nham Đường lại ở trong Hắc Nham Thành.
Hắc Nham Thành có tên Hắc Nham thành là do khu vực này sản xuất một loại vật liệu đá có màu đen như mực, sau khi mài giũa trơn bóng như mặt kính, là tài liệu rất tốt để xây dựng cung điện.
Đến khi Sở Hưu tới Hắc Nham Đường, Đậu Uy Hổ đã nhận được tin Thần Vũ Tông bị diệt môn.
Thần Vũ Tông có nhiều đệ tử như vậy đương nhiên không phải ai cũng có dũng khí đi chịu chết. Một số võ giả ngay khi Sở Hưu động thủ đã tìm đường bỏ trốn. Hắc Nham Thành cách Thần Vũ Tông cũng không xa, cho nên Đậu Uy Hổ nhanh chóng nhận được tin.
Sau khi biết tin, phản ứng đầu tiên của Đậu Uy Hổ chính là trốn!
Đừng nhìn Đậu Uy Hổ dáng vẻ to cao thô kệch nhưng trên thực tế toan tính của hắn nhiều hơn bất cứ ai.
Cũng như lúc trước họp bàn ở La gia, hắn luôn miệng nói Sở Hưu không có ý tốt thế này, tới giờ tiệc mình chắc chắn sẽ không đi thế kia. Kết quả đến giờ tiệc hắn có mặt còn sớm hơn những người khác.
Giờ thấy sự tình không tốt, suy nghĩ đầu tiên của Đậu Uy Hổ chính là trốn.
Nhưng kết quả không đợi hắn đào tẩu, bên kia Sở Hưu đã diệt xong Thần Vũ Tông, không hề dừng lại trực tiếp đánh tới cửa, ngăn Đậu Uy Hổ trong đường khẩu.
Thấy mình trốn không thoát, Đậu Uy Hổ trực tiếp đổi sang vẻ mỉm cười nịnh nọt, dẫn người ra đón: “Sở đại nhân, tại hạ nghĩ kỹ rồi. Đề nghị lần trước ngài nói với các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chúng ta quả thật là tuyệt diệu. Người khác có đáp ứng không ta không biết nhưng Hắc Nham Đường từ nay về sau sẽ theo lệnh Sở đại nhân ngài, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!”
Loại người như Đậu Uy Hổ miệng đương nhiên không có lời nào là thật.
Giờ chẳng qua hắn muốn giữ lại mạng sống dưới tay Sở Hưu mà thôi, chỉ cần cho hắn thời gian liên hợp được tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ. Đến lúc đó mọi người cùng lên tiếng phản đối Sở Hưu, kinh động tới bên tổng bộ Hình Đường, chắc chắn sẽ khiến Sở Hưu đẹp mặt!
Nhìn Đậu Uy Hổ, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười dị dạng, như đang chế nhạo lại như đang khinh thường.
“Đậu Uy Hổ, ngươi tưởng giờ mình chơi mấy trò vặt này còn nghĩa lý gì sao? Lúc trước ta mời rượu ngươi ngươi lại không uống, vậy giờ ra đây uống rượu chém đầu đi!”
Sở Hưu căn bản không phí công suy đoán những lời Đậu Uy Hổ nói là thật hay giả, dù sao hôm nay y tới đây chỉ là để giết người.
Đậu Uy Hổ biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân! Đợi đã đợi đã! Xin hãy nghe ta nói…”
Có điều lúc này Sở Hưu lại như chẳng nghe được, chỉ nói với người sau lưng: “Tàn Kiếm, người này giao cho ngươi.”
Nhạn Bất Quy gật nhẹ đầu, mặt không biểu cảm bước tới lấy thanh trọng kiếm sau lưng ra.
Bước chân phát lực, thân hình Nhạn Bất Quy lao tới, cương khí toàn thân ngưng tụ trên thân kiếm, tỏa ra một làn sương màu sắc mông lung nhưng lại không phóng thích ra ngoài.
Ầm ầm nện xuống, đám người chỉ nghe được tiếng không khí nổ vang, khí thế kiếm này của Nhạn Bất Quy như phá núi mở đường, lực phách Hoa Sơn, vô cùng mãnh liệt!
Đậu Uy Hổ thầm chửi một câu, xem ra tên Sở Hưu này thật sự định đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn không cách nào ngăn cản nhát thế đao mạnh lực trầm này của Nhạn Bất Quy, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh đó đánh xuống cho dù cơ thể hắn có mạnh mẽ hơn nữa cũng không dám đối đầu.
Cho nên Đậu Uy Hổ bộc phát cương khí dưới chân, theo bản năng định bỏ trốn.
Nhưng ngay lúc này trên thanh cự kiếm của Nhạn Bất Quy lại ầm ầm bộc phát cương khí, luồng cương khí sền sệt tối tăm mịt mờ không ngờ trực tiếp giam cầm thân thể Đậu Uy Hổ trong đó, khiến động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Chỉ ngừng một khoảnh khắc thôi nhưng cũng đủ cho nhát kiếm kia đập tới.
Kiếm có thể chém có thể đâm, nhưng trọng kiếm trong tay Nhạn Bất Quy lại dùng để đập.
Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công.
Thân kiếm khổng lồ như quả chùy nặng đánh tới khiến Đậu Uy Hổ biến sắc.
Nếu tránh không khỏi vậy chỉ có cách cứng rắn chống đỡ, hai tay Đậu Uy Hổ niết thành quyền ấn đưa ngang trước người. Hắn không có binh khí, chỉ tu luyện cơ thể bản thân, nắm đấm chính là binh khí mạnh nhất của hắn!
Cương khí màu vàng nhạt ầm ầm bộc phát đánh lên thân kiếm của Nhạn Bất Quy nhưng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì, chỉ như muối bỏ bể.
Ánh mắt Đậu Uy Hổ lộ vẻ hoảng sợ, nhưng một khắc sau đã lập tức bị nhát kiếm của Nhạn Bất Quy đập bay ra ngoài!
Chỉ trong chớp mắt hai tay hắn lập tức nứt gãy, kim thân phá toái, hoa máu nở rộ giữa không trung.
Thấy cảnh này Sở Hưu không khỏi lắc đầu, để Nhạn Bất Quy xuất thủ quá khi dễ người. Đối mặt với Đậu Uy Hổ rõ ràng là Nhạn Bất Quy hoàn toàn khắc chế đối phương.
Mặc dù Đậu Uy Hổ này chỉ ra một chiêu nhưng Sở Hưu có thể nhận ra đối phương tu luyện kim thân đã khá có thành tựu, tu vi cũng rất mạnh. Không tính cương khí chỉ riêng mặt phòng ngự binh khí thậm chí gần với Độc Cô Ấn của Sở Hưu.
Phải biết Độc Cô Ấn chính là một trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, tiêu hao cương khí cực lớn, căn bản không cách nào dùng lâu dùng dài. Nhưng Hoành Luyện Kim Thân của Đậu Uy Hổ lại có thể dùng liên tục, hắn không dùng binh khí vì bản thân cơ thể hắn đã sánh được bảo binh .
Chỉ tiếc, hôm nay hắn gặp phải Nhạn Bất Quy. Cự kiếm của Nhạn Bất Quy cũng chỉ là bảo binh nhưng lại thắng ở trọng lượng chất liệu còn lại không có uy năng gì khác, thậm chí không có cả mũi kiếm, hoàn toàn dùng lực lượng đi nện người.
Dưới lực lượng cường đại đó cho dù thân thể hắn thật sự làm bằng sắt cũng sẽ bị nện tới chia năm xể bảy!
Huống hồ Hoành Luyện Kim Thân của Đậu Uy Hổ còn chưa tới cực hạn, nội phủ vẫn là huyết nhục cực kỳ yếu ớt.
Nhạn Bất Quy mặt không chút biểu cảm, thế đao đơn giản tới cực hạn nhưng phối hợp với nội lực cương khí kỳ dị đó lại phát huy con đường lực lượng tới cực hạn, khiến người ta chỉ có thể cứng rắn đối đầu, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Đậu Uy Hổ hai tay bị phế giãy dụa muốn bỏ chạy, kết cục cũng chẳng trốn nổi trọng kiếm của Nhạn Bất Quy. Lại mấy chiêu qua đi đã bị Nhạn Bất Quy đập cho thành đống thịt nát!
Có bài học thất bại của Đường Nha, lần này mọi người mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng cũng miễn cưỡng thích ứng được.
Đặc biệt là người của Thanh Long Hội, bọn họ hầu như đều có kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ cùng Nhạn Bất Quy, biết một khi Nhạn Bất Quy xuất thủ, tám chín phần mười kết cục là thịt nát xương tan.
Lúc này giữa trường, Đậu Uy Hổ đã chết, những bang chúng Hắc Nham Đường khác cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chống cự, hoặc bị giết hoặc bỏ trốn.
Sở Hưu vẫn dựa theo lệ cũ để người lại thu thập của cải cùng tài nguyên tu luyện của Hắc Nham Đường. Lúc này Đỗ Quảng Trọng lại lo lắng đi tới nói: “Đại nhân, tình hình lúc này của chúng ta không ổn.
Diệt liền hai nhà, chắc tin tức cũng đã truyền ra. Giờ chúng ta muốn diệt nhà thứ ba cũng không còn kịp nữa rồi.”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn diệt nhà thứ ba?”
Đỗ Quảng Trọng sửng sốt: “Không ra tay tiếp đến lúc mấy tông môn võ lâm Kiến Châu Phủ liên hợp lại, kẻ gặp xui chẳng phải chúng ta à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Giết gà dọa khỉ mà thôi. Nhưng giết sạch gà thì chúng ta ăn gì đây? Ngươi ở lại đây tiếp tục xử lý, ta dẫn người tới La gia một chuyến.”
Đỗ Quảng Trọng nghi hoặc gật nhẹ đầu, tới giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Kiến Châu Phủ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thời gian một ngày đã đủ truyền tin tới mấy lần.
Sở Hưu diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường thật ra mới tốn có nửa ngày, có điều thế cũng đủ cho tin tức lan truyền khắp nửa Kiến Châu Phủ rồi.
Lúc này trong La gia, lão tổ La gia nghe đệ tử trong tộc báo cáo tin tức, hai mắt trợn tròn.
Lúc trước trong Phượng Minh Lâu, đám thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ làm mất mặt Sở Hưu, không ai đáp ứng điều kiện của y. Với phân tích của lão tổ La gia đối với tính cách Sở Hưu, chuyện này chắc chắn không chấm dứt dễ dàng như vậy được.
Chỉ có điều lão tổ La gia thật sự không ngờ Sở Hưu lại làm việc điên cuồng tới vậy.
“Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!”
Ngoại trừ bốn chữ này lão tổ La gia đã không biết phải mô tả Sở Hưu ra sao nữa.
Quan Trung Hình Đường có quy củ, kết quả tên Sở Hưu này lại coi quy củ như không có gì. Chẳng lẽ y không sợ làm lớn chuyện đến tai tổng đường à?
Ngày trước Ngụy Cửu Đoan đã từng ngang nhiên che chở chuyện Sở Hưu diệt Giang gia, chuyện này tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều biết.
Chẳng qua đó chỉ là mình Giang gia, với quyền uy của Ngụy Cửu Đoan hoàn toàn có thể đè xuống. Còn lần này nếu Sở Hưu ép toàn bộ Kiến Châu Phủ tới phản, vậy cho dù là Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng đè chẳng ép nổi!
Đúng lúc này đệ tử La gia lại đột nhiên gõ cửa tiến tới nói: “Lão tổ! Sở Hưu kia dẫn người tới rồi!”
Lão tổ La gia đột nhiên trừng mắt, quanh người tỏa ra hàn khí nói: “Tên Sở Hưu kia rốt cuộc định làm gì? Diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường thì thôi, giờ còn muốn diệt cả La gia ta sao? Hắn tưởng thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này mềm yếu mặc hắn làm gì thì làm chắc?”
Đệ tử kia sắc mặt kỳ quái thưa: “Lão tổ, Sở Hưu kia có vẻ không định động thủ. Hắn chỉ dẫn theo ba người tới đây, không trực tiếp ra tay. Giờ còn đang đợi trong phòng nghị sự.”
Lựa chọn
Chương 180 Lựa chọn
Nghe được lần này Sở Hưu chỉ dẫn theo ba người đến, lão tổ La gia cảm thấy kinh ngạc, chỉ vài người như vậy đâu đủ diệt La gia. Vậy lần này Sở Hưu tới đây rốt cuộc có ý gì?
Lão tổ La gia đi tới phòng nghị sự, thấy Sở Hưu đang thảnh thơi uống trà tại đó. Hắn không khỏi lạnh giọng nói: “Sở đại nhân, ngươi quả thật ác độc. Thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ ta không đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi lập tức ra tay diệt môn. Làm việc bá đạo như vậy quả thật là vô pháp vô thiên! Trong mắt ngươi có còn quy củ của Quan Trung Hình Đường nữa không?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “La lão gia tử, ngươi sống trên đất Quan Trung này đã bao năm rồi, sao còn không hiểu quy củ của Quan Trung Hình Đường rốt cuộc là gì? Chỉ có những chuyện phù hợp với lợi ích của Quan Trung Hình Đường mới có thể xử lý theo quy củ của Quan Trung Hình Đường. Giờ những việc ta đang làm không hề tổn hại lợi ích của Quan Trung Hình Đường.
Hơn nữa Lã lão gia tử ngươi còn một câu rất đúng, Sở Hưu ta đúng là vô pháp vô thiên đấy. Trên một mẫu ba phần đất Kiến Châu Phủ này, lời ta nói chính là pháp, chính là thiên!”
Lão tổ La gia giận quá hóa cười nói: “Cuồng vọng! Sở Hưu, ngươi thật sự nghĩ không ai trị được ngươi hay sao? Hôm nay ngươi diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường chẳng khác nào gác đao lên cổ thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chúng ta. Ngươi diệt được một nhà hai nhà, chẳng lẽ diệt được mười mấy nhà chúng ta hay sao?”
Sở Hưu nhìn lão tổ La gia, lạnh lùng đáp: “La lão gia tử, vì sao ta lựa chọn Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường để ra tay chắc ngươi cũng biết chứ. Hai tên ngu ngốc này không giữ mồm giữ miệng, chửi bới Sở Hưu ta ngay trước mặt mọi người. Người khác không biết chẳng lẽ cả ngươi cũng không biết hay sao?”
Nghe xong câu này của Sở Hưu, lão tổ La gia trong lòng thắt lại, mấy lời bàn bạc của bọn họ sợ là đã lan truyền ra ngoài.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm mắng, chờ sau khi chuyện này qua đi mình nhất định phải thanh lý đám đệ tử hạ nhân trong gia tộc, để bọn chúng quản cho kỹ cái miệng của mình!
Đám gia chủ chưởng môn tham gia bàn bạc chắc chắn sẽ không ngu ngốc lan truyền mọi chuyện trong buổi nghị sự hôm đó. Vậy kẻ duy nhất có thể tiết lộ tin tức chỉ có đám hạ nhân và đệ tử trong La gia bọn họ.
Sở Hưu dựa vào ghế lạnh nhạt nói: “Thật ra con người ta vẫn rất khoan dung, cho dù Trình Công Đài cùng Đậu Uy Hổ có âm thầm nói xấu ta đi nữa, trong quán rượu ta cũng đâu có phát tác, phải không?
Ta cho bọn hắn cơ hội, mọi người hoàn toàn có thể trở thành bằng hữu, đồng bọn. Đáng tiếc, bọn họ không quý trọng cơ hội này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Vậy không thể trách ta độc ác được.”
Lão tổ La gia nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Vậy giờ rốt cuộc ngươi tới La gia làm gì? Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Sở Hưu đứng dậy, đón lấy ánh mắt lão tổ La gia nói: “Ta muốn làm gì chắc La lão gia tử ngươi phải biết chứ. Khi ở Phượng Minh Lâu ta đã nói rất rõ ràng rồi mà. Mọi người cùng hợp tác mới là đôi bên cùng có lợi. Đáng tiếc là lúc đó các ngươi đều cự tuyệt.
La lão gia tử ngươi là người thông minh chắc biết nên lựa chọn thế nào. Tại Kiến Châu Phủ này thực lực La gia có thể không phải đứng đầu nhưng cũng có thể xếp hạng hai hạng ba. Chỉ cần La gia đi đầu đáp ứng điều kiện của ta, các thế lực khác chắc chắn sẽ không cự tuyệt, cũng không dám cự tuyệt.
Trước đó ta đã chia chuyện làm ăn tại Kiến Châu Phủ ra mười hai phần. Giờ thì hay rồi, mười phần là được, có qua có lại. Phần của Thần Vũ Tông cùng Đậu Uy Hổ ta có thể đưa cho La gia!”
Im lặng cả nửa ngày lão tổ La gia mới trầm giọng nói: “Tính toán hay lắm! Diệt Thần Vũ Môn cùng Hắc Nham Đường để giết gà dọa khỉ, sau đó lại ép La gia ta đi đầu đáp ứng kế hoạch của ngươi. Như vậy tâm địa các thực lực võ lâm Kiến Châu Phủ vốn đã chẳng vững chắc lần này càng trực tiếp sụp đổ tan rã. Đoán chừng đến lúc đó không mấy ai dám phản kháng ngươi, cho dù có cũng chẳng làm được gì.
Chỉ có điều nếu La gia ta đồng ý làm kẻ đầu tiên đáp ứng ngươi, vậy chắc chắn thanh danh La gia ta tại Kiến Châu Phủ sẽ rớt xuống ngàn trượng, những thế lực võ lâm khác chắc chắn sẽ phỉ báng La gia ta bội nghĩa!”
Sở Hưu nhún vai đáp: “Được bao nhiêu thì phải trả lại bấy nhiêu thôi. So với những lợi ích mà La gia nhận được, chỉ bêu danh nào có đáng gì?”
Lão tổ La gia tiến tới một bước híp mắt nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu La gia không đồng ý vậy ta sẽ tới Tị Thủy Kiếm Phái, tới Hướng gia ở Ngạc Thành. Hai thế lực này cũng có cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh trấn giữ, cũng chẳng yếu hơn La gia ngươi.
La lão gia tử ngươi có thể nhịn không tham những lợi ích đó, nhưng ngươi có thể đảm bảo Tị Thủy Kiếm Phái cùng Hướng gia cũng như ngươi không? Kết quả cũng giống nhau thôi. Ta không quan tâm người đầu tiên đáp ứng là ai, chỉ cần có người này là đủ.”
Lão tổ La gia đang định nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng thở dài một hơi, bởi hắn thật sự không thể cam đoan hai nhà khác sẽ không đáp ứng yêu cầu của Sở Hưu.
Cùng ở đất Kiến Châu Phủ này bao năm như vậy, đức hạnh của đám thế lực võ lâm khác ra sao, hắn đã hiểu rõ từ lâu rồi. Một đám rời rạc đều có tư tâm mà thôi.
Nếu bọn họ có thể buông bỏ hết tất cả tâm tư liên hợp lại, vậy lúc ở Phượng Minh Lâu ngược lại có thể uy hiếp Sở Hưu.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta, lão tổ La gia cắn răng nói: “Được, lão hủ đáp ứng với điều kiện của Sở đại nhân!”
Lợi ích ngay trước mắt, để người khác cầm chẳng bằng tự mình nắm lấy.
Còn về mình làm vậy sẽ khiến thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ hoàn toàn tan rã, lão tổ La gia cũng chẳng quản được nhiều như vậy.
Nguyên tắc làm việc cả đời của lão tổ La gia là ẩn nhẫn sắc bén, chỉ làm thứ ba thứ tư, không làm thứ nhất thứ hai.
Kết quả lúc về già lại bị Sở Hưu uy hiếp chỉ có thể lựa chọn làm người đầu tiên. Lúc này tâm trạng hắn quả thật rất phức tạp.
Sở Hưu mỉm cười nói: “La lão gia tử, sau khi chuyện làm ăn tại Kiến Châu Phủ bắt đầu ngươi sẽ phát hiện lựa chọn hôm nay của ngươi không sai, ngược lại ngươi còn thấy may mắn đấy.”
Lão tổ La gia cười khổ đáp: “Hy vọng là thế.”
Sở Hưu trực tiếp nói: “Đã vậy phiền La lão gia tử ngươi thay mặt thông báo cho những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ khác. Buổi trưa ba ngày sau ta sẽ lại mở tiệc tại Kiến Châu Phủ. Lần này người tới coi như đồng ý với kế hoạch của ta, đến lúc đó mọi người cùng bàn bạc xem rốt cuộc mình phụ trách làm ăn về mặt hàng gì. Còn kẻ không đến ư, được rồi. La lão gia tử không cần nói, hậu quả bọn họ cũng tự thấy rồi.”
Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi chỉ để lại La gia lão tổ vẻ mặt phiền muộn ngồi lại trong sảnh.
Lần này xem như hắn thật sự hiểu được cách hành xử của Sở Hưu.
Cường thế bá đạo, thủ đoạn hung tàn, làm người xảo trá như hồ ly, lại hung ác như sói dữ.
Loại người như vậy cũng rất phổ biến trong Ma đạo, có trời mới biết Quan Trung Hình Đường rốt cuộc nghĩ thế nào lại đưa người như vậy vào trong Quan Trung Hình Đường.
Chỉ có điều giờ lão tổ La gia cũng lười nghĩ nhiều như vậy, dẫu sao cũng đã lên thuyền giặc, có hối hận cũng đã muộn.
Một số đệ tử thế hệ trung kiên của La gia đi tới thận trọng nói: “Lão tổ, chúng ta làm sao giờ? Phải đáp ứng điều kiện của Sở Hưu thật à?”
Lão tổ La gia hừ lạnh một tiếng nói: “Làm sao được nữa? Có còn cách nào đâu!
La gia ta không đáp ứng những thế gia khác sẽ đáp ứng, ngươi nói chúng ta làm thế nào được?”
Tức giận mắng một câu, lão tổ La gia đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn nói với đệ tử kia: “Tình hình Cao gia giờ thế nào rồi?”
Cao gia mà lão tổ La gia hỏi chính là kẻ duy nhất tới chậm ở Phượng Minh Lâu, cuối cùng bị một chiêu của Sở Hưu đánh cho không rõ sống chết, bị ném ra ngoài.
Đệ tử La gia kia nghi hoặc một hồi không hiểu vì sao lão tổ lại đột nhiên hỏi tới Cao gia, có điều hắn vẫn đáp lời: “Lần trước gia chủ Cao gia bị một chiêu của Sở Hưu làm cho trọng thương, thương tổn tới tận nội phủ, mặc dù bảo vệ được tính mạng nhưng cũng đã bị phế bỏ, tới giờ còn chưa tỉnh lại.
Gia chủ Cao gia kia đang lúc tráng niên chưa chọn ra người thừa kế gia chủ đời kế tiếp. Kết quả giờ Cao gia cực kỳ rối loạn, đệ tử đều đang tranh quyền đoạt lợi.”
Lão tổ La gia vung tay lên nói: “Lát nữa ngươi dẫn người ra tay, diệt Cao gia đi!”
Đệ tử La gia kia sửng sốt: “Lão tổ! Ngài nói gì vậy? Diệt Cao gia? Vì sao? Chúng ta đâu có thù hận gì với Cao gia?”
Thực lực Cao gia không mạnh, trong số những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ bọn họ chỉ xếp cuối, còn La gia bọn họ đứng trên đỉnh cao. Cũng chính vì vậy hai bên không có thù hận, nếu có Cao gia đã chẳng tồn tại được đến giờ.
Không ngờ lão tổ La gia lại đột nhiên nói muốn tiêu diệt Cao gia, chuyện này khiến hắn thật sự không hiểu.
Lão tổ La gia thản nhiên đáp: “Nhớ cho kỹ, về sau phải cung kính với vị Sở đại nhân kia. Cho dù trong tối hay ngoài sáng cũng đừng gọi thẳng tên đối phương.
La gia ta lần này lựa chọn làm ngược lại với phong cách hành sự thường ngày. Đã vậy dứt khoát làm tới cùng luôn đi, vừa hay đưa cho vị Sở Hưu đại nhân kia một chút lễ vật.
Người của Cao gia đã đắc tội Sở đại nhân mà chưa bị Sở đại nhân diệt môn, vậy chuyện này do La gia ta làm thay.
Dù sao lần này La gia ta chọn đứng ra làm người đầu tiên hợp tác cùng Sở đại nhân, đằng nào cũng đã đắc tội với các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ. Vậy sợ gì mà không đắc tội nặng hơn chút.”
Thật ra lão tổ La gia còn một câu không nói, hắn diệt Cao gia không chỉ vì muốn lấy lòng Sở Hưu, tặng lễ cho y mà còn vì nghĩ tới chuyện ba ngày sau sẽ bàn bạc phân chia chuyện làm ăn ở Phượng Minh Lâu.
La gia bọn họ là thế lực đầu tiên gia nhập dưới trướng Sở Hưu, tất cả chuyện làm ăn của Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường đều thuộc về bọn họ.
Còn giờ mình lại diệt thêm Cao gia, một mặt là lấy lòng Sở Hưu, mặt khác ư, chỗ trống của Cao gia đương nhiên cũng thuộc về La gia bọn họ.
Đừng tưởng mấy năm nay La gia làm việc luôn ẩn nhẫn nhưng thực tế một khi đã quyết định ra tay, vậy chẳng kém gì những thế lực võ lâm khác.
Theo hành động của La gia lan truyền, các thế lực võ lâm khác tại Kiến Châu Phủ hoàn toàn ngây ngốc.
Trước đó Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường bị diệt, những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chỉ cảm thấy phẫn nộ, cho rằng Sở Hưu quá cuồng vọng bá đạo, không buồn để những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ bọn họ trong mắt.
Kết quả không đợi bên bọn họ phẫn nộ xong đã lại nghe tin La gia đáp ứng điều kiện của Sở Hưu đồng thời ra tay tiêu diệt Cao gia. Tin tức liên tiếp đó làm cho không ai kịp phản ứng lại.
Phân chia lợi ích
Tổng cộng Sở Hưu mời mười hai thế lực tới, bọn họ đã là gần như toàn bộ các thế lực võ lâm có chút danh tiếng tại Kiến Châu Phủ.
Có điều mười hai vị trí này giờ vẫn chưa đầy, còn một người chưa tới.
Mọi người ở đây sắc mặt đều có điểm lạ, người không đến kia là Cao gia của Vấn Thành, thực lực cũng không mạnh. Trong số các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này chỉ có thể xếp cuối.
Bọn họ thật sự không ngờ người của Cao gia lại kiên cường như vậy, đối mặt với Sở Hưu mà dám không đến.
Sở Hưu sắc mặt không đổi, chờ tới giữa trưa người còn chưa tới, y mới nói: “Bỏ ghế đó đi cho ta.”
Nghe Sở Hưu nói vậy lập tức có một tiểu bộ khoái đi tới lấy cái ghế đó đi.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu cười cười nói: “Từ khi ta tiếp quản đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ đến giờ, đây là lần đầu được gặp mặt chư vị, cho nên ta kính chư vị một chén.”
Ngay lúc Sở Hưu vừa cầm chén rượu lên, bên ngoài đột nhiên có một võ giả trung niên mặc áo gấm màu lam tu vi Ngoại Cương cảnh bước vào. Hắn vừa đi vừa cười nói: “Xin lỗi Sở đại nhân, Vấn Thành của tại hạ cách Kiến Châu Thành hơi xa cho nên mới tới chậm, mong Sở đại nhân ngươi thứ lỗi.”
Sở Hưu buông chén xuống đánh giá gia chủ Cao gia kia rồi thản nhiên nói: “Tới chậm? Được, vậy tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
Gia chủ Cao gia định ngồi xuống nhưng lại ngạc nhiên phát hiện trên bàn rượu đã không còn vị trí của mình, không khỏi cười cười xấu hổ nói: “Sở đại nhân, không còn chỗ nữa.”
Sở Hưu sắc mặt lập tức trầm xuống lạnh lùng nói: “Đã biết không có vị trí của ngươi vậy còn không mau cút ra!”
Gia chủ Cao gia biến sắc: “Sở đại nhân ngươi nói vậy là sao? Chẳng qua ta tới muộn một chút thôi mà, ngươi làm vậy là không nể mặt ta? Ngươi làm vậy đúng là còn lớn lối hơn cả chưởng hình quan đại nhân!”
Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Con người ta rất không thích kẻ đến trễ. Tự mình mời ngươi dự tiệc đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Giờ ngươi đến muộn chính là tự vứt mặt mũi mình đi.
Đến dự tiệc của ta cũng muộn, vậy chứng minh ngươi không để Sở Hưu ta vào mắt. Đã cho thể diện mà không cần, giờ còn đòi chỗ? Cút ra ngoài cho ta!”
Những lời này của Sở Hưu lập tức khiến gia chủ Cao gia sắc mặt đỏ bừng.
Hắn dẫu sao cũng là kẻ đứng đầu một gia tộc, trong số những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ cũng khá nổi danh, kết quả giờ lại bị Sở Hưu sỉ nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, làm sao hắn nhịn cho nổi?
Cho nên gia chủ Cao gia chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi đừng quá đáng! Phải biết…”
Chẳng qua hắn chưa nói hết lời thân hình Sở Hưu đã phát động, chớp mắt đã xuất hiện trước người gia chủ Cao gia, tay niết quyền ấn, Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!
Tru tà hàng ma, không gì không phá!
Cương khí vàng kim lấp lánh bùng lên trong phòng tiệc, mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, ngay chính gia chủ Cao gia cũng không ngờ.
Đến khi khí thế mạnh mẽ vô song cùng ấn pháp đó đã đánh tới trước mặt, gia chủ Cao gia mới xuất chưởng đánh ra, cương khí bộc phát chống đỡ ấn thế này.
Hiện giờ Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Ngoại Cương cảnh đỉnh phong nhưng thực lực y đã áp đảo các võ giả cùng cấp.
Trong số võ giả cùng cấp, những người giao thủ được với y chỉ có đệ tử thân truyền của cường giả như Uất Trì hoặc sát thủ xuất sắc của Thanh Long Hội, sức chiến đấu cực mạnh.
Còn gia chủ Cao gia trước mắt rõ ràng không đạt tới cảnh giới đó, thực lực của hắn thậm chí còn chẳng bằng đám bộ đầu giang hồ như Đỗ Quảng Trọng.
Uy lực của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vô cùng cường đại, Đại Kim Cương Luân Ấn là thức bá đạo cương mãnh nhất trong Cửu Tự Quyết, không phải thứ gia chủ Cao gia có thể tùy tiện ngăn cản.
Ngay khi ấn pháp của Sở Hưu đánh xuống, cương khí vàng kim ầm ầm bùng nổ, bao trùm lấy thân thể gia chủ Cao gia.
Một tiếng nổ cương khí vang lên kịch liệt, đám người nghe rõ tiếng xương gãy lách cách, hai tay gia chủ Cao gia vặn vẹo không ra hình thù gì, miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài nằm lăn trên mặt đất không rõ sống chết.
Thấy chiêu này của Sở Hưu, mọi người xung quanh nín thở, không ai lên tiếng. Thậm chí ngay hai võ giả tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh bao gồm cả lão tổ La gia đều không nói gì.
Bọn họ đã từng nghe nói về sức chiến đấu của Sở Hưu, nhưng giờ mới tận mắt chứng kiến Sở Hưu chỉ dùng một chiêu đã phế bỏ một võ giả cùng cấp, đánh hắn sống chết không rõ. Sức chiến đấu kinh khủng đó vẫn khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Hơn nữa lần này là gia chủ Cao gia kia tự tìm đường chết, Sở Hưu ra tay giáo huấn, không ai dám nói gì, đương nhiên cũng không ai ra mặt thay cho hắn.
Vấn Thành cách Kiến Châu Thành hơi xa thật, nhưng không xa tới mức ba ngày rồi còn không đến. Đừng nói cưỡi ngựa, có đi bộ cũng đủ.
Tên gia chủ Cao gia này trước đó thật sự có ý định không đến. Nhưng bọn họ lại không yên lòng cho nên đến Kiến Châu Thành từ trước chờ ở ngoài cửa quán rượu xem xem có ai đến không. Nếu những cao thủ cấp bậc như lão tổ La gia không tới thì hắn sẽ bỏ về.
Cho nên gia chủ Cao gia này vẫn luôn đợi ngoài cửa, đợi đến cuối mới phát hiện tất cả mọi người đều đã tới, hành động đó của hắn không phải thông minh gì mà là ngu ngốc.
Nghĩ tới đây gia chủ Cao gia vội vàng bước vào nhưng lại đã chậm, Sở Hưu trực tiếp triệt bỏ vị trí của hắn.
Cơ hội chỉ có một, thể diện Sở Hưu cũng chỉ cấp cho một lần. Gia chủ Cao gia không nắm chắc được thì cũng chẳng trách được người khác.
“Mau ném tên ngu ngốc này đi cho ta, đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người.”
Sở Hưu phân phó một tiếng, lập tức có người tiến lên nâng gia chủ Cao gia sống dở chết dở đem xuống.
Sở Hưu giơ tay, Quỷ Thủ Vương tự mình cầm một chiếc khăn lông màu trắng đưa lên. Y quay người lại vừa lau máu tươi trên tay vừa mỉm cười nói: “Chư vị, tiếp tục nào. Không nên vì một tên ngu ngốc như vậy mà làm hỏng nhã hứng.”
Nâng chén rượu lên, Sở Hưu nói: “Vẫn câu nói cũ, chén rượu này xin kính chư vị.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp uống sạch rượu trong chén.
Những người khác đều làm theo, có vết xe đổ trước đó, giờ không ai dám không nể mặt Sở Hưu. Sau đó y lại tiếp tục nói: “Chén thứ hai này xin kính Quan Trung Hình Đường.
Đất Quan Trung nằm trong kẽ hở của tam quốc, chư vị có thể nhìn lại lịch sử trước đây, chẳng phải lúc nào cũng cực kỳ thê thảm, lửa chiến tranh luôn bao phủ khắp nơi ư?
Hiện giờ chư vị có thể thoải mái như vậy tất cả là nhờ Quan Trung Hình Đường. Cho nên chén thứ hai này kính lên Quan Trung Hình Đường.”
Sở Hưu nói đường hoàng đến vậy, đám người cũng không nói gì đều cùng uống một chén.
Rót đầy chén rượu trước mặt, Sở Hưu lại nói: “Chén thứ ba này lại không vội uống. Chờ nói xong mọi việc rồi uống cũng không muộn.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng tới màn chính, giờ có thể xem xem tên Sở Hưu định làm gì.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Quan Trung liên thông ba nước, mặc dù Hình Đường không cho phép làm ăn theo kiểu buôn lậu nhưng chắc hẳn chư vị cũng từng làm không ít, kiếm chác cũng đầy bồn?”
Mọi người ở đây lập tức biến sắc, đây là quy tắc ngầm trên đất Quan Trung. Thân ở Quan Trung, thế lực võ lâm nào chẳng âm thầm làm chuyện này, khác biệt chỉ là người làm nhiều kẻ làm ít mà thôi.
Nhưng bất luận bao nhiêu, nói chuyện này ra giữa ban ngày ban mặt vẫn không ổn.
Cho nên đám người định nói gì đó nhưng lại bị Sở Hưu ngăn lại.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị, giờ ở đây đều là người mình, không cần che che giấu giấu. Sở Hưu ta khác với tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên. Con người ta thật ra rất dễ nói chuyện, cũng rất hòa ái với người mình.
Con người sống trên đời, lực lượng quyền thế, thanh danh mỹ nữ, hoặc là giàu ngang thiên hạ, hùng bá một phương, đây đều là thứ mọi người theo đuổi. Làm theo ham muốn trong lòng không có gì mất mặt.”
Võ lâm Quan Trung tuy không theo Chính đạo nhưng cũng chẳng phái Tà đạo, giờ Sở Hưu nói thẳng như vậy khiến bọn họ chưa thích ứng nổi.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Trước mắt mọi việc buôn lậu trong Kiến Châu Phủ đều do các ngươi khống chế, cho nên các ngươi có tiền có của, còn ta thân là Quan Trung Hình Đường lại có quyền có thế.
Cả hai hợp một chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ. Cho nên chén thứ ba này ta xin kính chuyện hợp tác cùng chư vị. Uống chén rượu này vào mọi người đều là bằng hữu, cùng nhau phát tài, cùng nhìn về tương lai.”
Sở Hưu đặt chén rượu xuống mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn mọi người xung quanh.
Đám người sắc mặt hơi đổi, nhìn nhau một hồi. Lão tổ La gia ho khan một tiếng rồi nói: “Chẳng hay Sở đại nhân nói hợp tác rốt cuộc là hợp tác ra sao?”
Sở Hưu vung tay nói: “Rất đơn giản, trước mắt chư vị làm chuyện buôn lậu trong mắt ta rõ là hỗn loạn, tự mình lén lút làm riêng, không có trật tự gì cả.
Nếu hai bên chúng ta hợp tác vậy phải chỉnh lý lại chuyện làm ăn của mình. Tỷ như La gia chỉ làm khoáng sản, Thần Vũ Tông chỉ làm đan dược còn Hắc Nham Đường chỉ làm binh khí.
Mọi người tự nắm giữ chuyện buôn bán làm ăn riêng đề phòng xung đột lẫn nhau, trực tiếp lũng đoạn hạ thấp giá mua nâng cao giá bán. Chỉ cần đối phương muốn làm ăn tại Kiến Châu Phủ thì phải tuân thủ quy củ nơi này. Cứ như vậy chẳng phải lợi ích của chư vị sẽ tăng lên sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người bừng sáng, buôn lậu mà còn làm vậy được sao?
Giờ chuyện buôn lậu tại Kiến Châu Phủ quả thật như lời Sở Hưu, chỉnh thể tương đối hỗn loạn, ai nấy tự làm phần mình, tranh chấp lẫn nhau không ít.
Vì sao mười hai thế lực võ lâm trước mắt không đồng lòng? Chẳng phải vì bọn họ có không ít va chạm về lợi ích ư, thậm chí còn nhiều lần xuất thủ, thậm chí giết người, kết thù kết oán rất nặng.
Nếu làm theo phương pháp của Sở Hưu, mọi người liên hợp lại lũng đoạn chuyện buôn bán, như vậy quả thật có thể đề phòng tình huống trước đây phát sinh. Mà phương thức này cả đối nội đối ngoại đều rất có lợi.
Rượu mời không uống thích uống rượu phạt
Chương 177 Rượu mời không uống thích uống rượu phạt
Các thế lực ngầm buôn lậu tại Kiến Châu Phủ thật ra cũng không khác gì những nơi khác tại Quan Trung, nơi nào cũng hỗn loạn, đối nội đối ngoại đều như nhau.
Nếu bọn họ có thể liên hợp lại vậy sẽ giống như lời Sở Hưu, hạ thấp giá mua nâng cao giá bán.
Trước mắt những đội buôn từ ba nước tới Quan Trung đại đa số đều vội vội vàng vàng đi tới bán hàng cấm trong tay cho thế lực bản xứ, để bọn họ giấu kín. Như vậy mới tránh bị người của Quan Trung Hình Đường phát hiện.
Trong quá khứ buôn lậu hàng cấm kiểu này không có giá cả cố định, thương nhân ngoại lai ra giá, thế lực võ lâm bản xứ thu mua. Nếu ngươi ra giá quá thấp cùng lắm thì các thương nhân ba nước đến tìm thế lực khác.
Tương tự khi bọn họ mua hàng cấm từ những thế lực võ lâm bản xứ cũng như vậy, giá cả không thể quá đắt nếu không cùng lắm người ta đi tìm thế lực khác. Dù sao Kiến Châu Phủ có tới hơn mười thế lực võ lâm.
Còn nếu dựa theo cách làm của Sở Hưu, bọn họ hoàn toàn có thể hạ thấp giá tới cực tiểu đồng thời nâng giá lên mức cực đại. Đến lúc đó lợi nhuận của họ thật tăng lên gấp bội.
Đương nhiên bất kể hạ thấp hay nâng lên đều không thể quá khoa trương, nếu không những thương nhân nước khác cũng chẳng phải kẻ ngu, cùng lắm thì đi xa thêm chút tới những châu phủ khác là được.
Lúc này mọi người tại đây đều chỉ nghĩ làm theo cách của Sở Hưu bọn họ có thể tăng thêm bao nhiêu lợi ích, chỉ có lão tổ La gia lên tiếng đầu tiên: “Sở đại nhân, ngươi nói chỗ tốt chúng ta đều đã thấy, nhưng làm vậy ngươi muốn nhận lại gì từ chỗ chúng ta?”
Sở Hưu nhìn lão tổ La gia một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Ta nói rồi, giờ ta có quyền các ngươi có tiền, thứ ta muốn lấy đương nhiên là tiền rồi.
Thân là võ giả, đủ loại tài nguyên tu luyện cái nào không cần tiền mua? Còn những huynh đệ đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta cũng cần tiền chứ.
Sau khi ngươi ta hai bên hợp tác, ta sẽ phái thủ hạ vào gia tộc của các ngươi, không can thiệp chuyện buôn bán của các ngươi, chỉ thống kê lợi ích. Từ nay về sau hai thành lợi nhuận mỗi nhà các ngươi là của ta.”
Lời này vừa nói ra mọi người lập tức xôn xao, nhìn Sở Hưu như gặp quỷ.
Trước đó bọn họ đã nghe nói khi tên Sở Hưu này tới Giang gia đã vô cùng tham lam, há miệng sư tử vừa gặp đã đòi một phần mười tài sản Giang gia. Giờ xem ra quả thật là vậy, khẩu vị của y quả thật rất lớn, lần này không ham gia sản mà trực tiếp đòi hai thành lợi nhuận của họ!
Gia sản chỉ là một lần chi duy nhất còn hai thành lợi nhuận này là một mực bóc lột bọn họ, chuyện này làm sao người ta chịu nổi!
Trình Công Đài của Thần Vũ Tông lập tức đứng đậy nói: “Sở đại nhân, ngươi vừa mở miệng đã đòi của chúng ta hai thành lợi nhuận buôn bán, dựa vào cái gì? Chỉ bằng ý tưởng vừa rồi của ngươi thôi sao? Như vậy chẳng quá đáng quá rồi à?”
Sở Hưu xoay xoay chén rượu trong tay mình thản nhiên đáp: “Ý tưởng kia là ta tặng kèm, các ngươi kiếm được nhiều tiền ta cũng càng thêm lợi ích.
Về phần ta dựa vào cái gì mà đòi hai thành lợi nhuận của các ngươi ư? Trước đó ta chẳng nói quá rõ rồi sao? Các ngươi có tiền còn ta có quyền.”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn về Trình Công Đài, một luồng khí tức lạnh băng ập thẳng vào mặt khiến Trình Công Đài rùng mình.
“Đừng quên đây là đâu, có một số chuyện làm ăn buôn bán ta cho các ngươi làm các ngươi mới được làm. Ta không cho các ngươi làm các ngươi đừng mong vớt được một đồng!”
Mọi người ở đây đều nhìn Sở Hưu, tới giờ mới thấy rõ sự bá đạo của y.
Ngoài sáng là song phương hợp tác Sở Hưu cầm hai thành lợi nhuận, nhưng cách nói hiện giờ của Sở Hưu mới khiến bọn họ hiểu được, hai thành lợi nhuận này thực chất là phí bảo hộ mà thôi!
Giao ra hai thành lợi nhuận bọn họ có thể quang minh chính đại làm chuyện buôn lậu trên đất Kiến Châu Phủ này, lũng đoạn thị trường, tuần sát sứ Sở Hưu này sẽ bảo hộ cho họ.
Nhưng nếu bọn họ không giao, vậy kết cục Giang gia kia bày kia vẫn bày ngay đấy, trực tiếp bị xếp một tội danh, ngay chứng cớ cũng chẳng cần, lập tức bị diệt môn.
Sở Hưu nhìn đám người, nâng chén rượu trong tay giơ lên phía trước lạnh lùng nói: “Chén rượu này ta kính chư vị, uống nó vào coi như chuyện hợp tác của chúng ta chính thức bắt đầu. Chư vị, mời tự lựa chọn.”
Mọi người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, không ai nâng chén.
Hai thành lợi nhuận nói thì đơn giản nhưng rõ là cắt trên thịt của mình, ai lại không đau không xót? Hơn nữa còn chẳng phải cắt một hai lần mà là cả đời.
Mặc dù Sở Hưu miêu tả lợi ích rất động lòng người, nhưng trước khi có lợi ích xác thực, ai lại muốn cắt thịt mình cho kẻ khác như vậy?
Hơn nữa lần trước chuyện Giang gia diệt môn tuy dọa bọn họ giật mình nhưng giờ cả mười thế lực đứng chung một chỗ, uy thế đó Giang gia kia đâu thể sánh nổi.
Sở Hưu có thể diệt một Giang gia, chẳng lẽ có thể diệt sạch bọn họ được sao?
Quan trọng nhất là nếu phần lớn mọi người đồng ý, vậy những người khác cho dù có đau lòng cũng chỉ đành làm theo.
Nhưng giờ mọi người đều giữ im lặng, ai là người đầu tiên nâng chén đồng ý chẳng phải là tên ngu ngốc chủ động chịu cắt thịt hay sao? Cho nên đến giờ vẫn không ai nói gì.
Nửa ngày sau Sở Hưu buông chén xuống thản nhiên nói: “Xem ra thể diện của Sở Hưu ta vẫn chưa đủ lớn, chủ động mời rượu mà không ai thèm uống.
Chẳng qua như vậy cũng không sao, tin rằng một ngày nào đó chư vị sẽ chịu uống chén rượu này. Mọi người đi được rồi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy đám người mới thở dài một hơi. Bọn họ biết hơn mười thế lực bọn họ tập trung một chỗ, Sở Hưu không động được tới họ, cũng không có thực lực động tới họ.
Đám người nói vài lời xã giao rồi trực tiếp bỏ đi, chớp mắt quán rượu đã trống rỗng.
Thấy cảnh này, Đỗ Quảng Trọng đi tới bên cạnh Sở Hưu chần chờ nói: “Đại nhân…”
Sở Hưu khoát tay ngắt lời Đỗ Quảng Trọng, cầm chén rượu lên dốc một hơi cạn sạch, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”
Uy nghiêm luôn tạo ấn tượng khó phai hơn thi ân, chuyện này có đặt ở đâu cũng vậy.
Phần lớn mọi người đều phải ăn đòn đau mới nhớ lâu được.
Không phải bọn họ ngu ngốc cũng không phải bọn họ tham lam mà do bản tính con người. Trên giang hồ số người thật sự hiểu rõ bản thân luôn là số ít.
“Lão Đỗ, nghe nói trong mấy thế lực này có kẻ nói xấu ta?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Đúng vậy thưa đại nhân, bọn chúng chửi bới đại nhân ngài lần này không có ý tốt, muốn móc nối các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ cùng đứng lên chống lại đại nhân ngài.
Kẻ lên tiếng là Phiêu Vũ Phi Chuẩn - Trình Công Đài tông chủ Thần Vũ Tông cùng Hoành Luyện Kim Thân - Đậu Uy Hổ đường chủ Hắc Nham Đường. Chuyện này do tai mắt dưới trướng tôi tìm hiểu được từ miệng hạ nhân La gia, tuyệt đối không sai.”
Sở Hưu gõ gõ lên bàn, nói với Đỗ Quảng Trọng: “Đi nói cho Tần Phương cùng Lưu Thành Lễ, dẫn thủ hạ tâm phúc tập kết. Nhớ kỹ, chỉ dẫn theo thủ hạ tâm phúc tinh nhuệ, yếu nhất cũng phải là Tiên Thiên.”
Quay đầu lại, Sở Hưu nói với Quỷ Thủ Vương: “Quỷ Thủ Vương, người bên ngươi cũng tập trung lại chuẩn bị chờ lệnh.”
Sau khi gia nhập Quan Trung Hình Đường, đám người Quỷ Thủ Vương chưa có quyền lực cụ thể, chỉ đi theo bên người Sở Hưu chờ lệnh, hơn nữa người phụ trách bọn họ vẫn là Quỷ Thủ Vương.
Nhạn Bất Quy không biết quản lý, Đường Nha lại ngại phiền toái không buồn để ý tới chuyện quyền lực nho nhỏ này, cho nên những thứ này vẫn do Quỷ Thủ Vương quản lý.
Dù sao thực lực hắn không yếu, uy vọng trong số những sát thủ xuất thân Thanh Long Hội cũng là cao nhất, là lựa chọn thích hợp nhất để xử lý những chuyện này.
Đỗ Quảng Trọng nghĩ tới điều gì đó, thần sắc hơi đổi, còn Quỷ Thủ Vương lại rất tự nhiên gật đầu nhận lệnh.
Trong Thanh Long Hội hắn đã làm không ít chuyện như vậy, đã sớm quen thuộc rồi.
Thậm chí vừa rồi nếu thực lực bọn họ đầy đủ, Quỷ Thủ Vương còn muốn ra tay xử lý đám người này đi. Dù sao theo hắn thấy bọn chúng chỉ là một lũ đã nể mặt còn không chịu.
Sau khi những thế lực võ lâm đi khỏi, thủ hạ của Sở Hưu trực tiếp tập kết, chừng hơn trăm võ giả trên Tiên Thiên. Số lượng này không thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ nào có thể sánh nổi. “Động thủ đi, tới Thần Vũ Tông dạo một vòng cho một số kẻ biết, thật ra nên quản cho tốt cái miệng của mình.”
Sở Hưu phân phó một câu, đám thủ hạ lập tức ra tay hành động, âm thầm ẩn tàng dấu vết hoạt động lên đường tới Thần Vũ Tông.
Bên này Sở Hưu vừa hành động bên kia tông chủ Thần Vũ Tông Trình Công Đài đã về tới tông môn.
Hắn chẳng hề quan tâm tới phương thức làm việc luôn bá đạo của Sở Hưu, lần này nghe Sở Hưu đòi hai thành lợi nhuận cũng là người đầu tiên đứng ra phản bác.
Hơn nữa nghe điều kiện Sở Hưu đưa ra hắn vẫn còn một câu không nói, đó là hắn đã nhìn ra dã tâm của Sở Hưu.
Phái người vào nội bộ tông môn thế gia bọn họ giám sát, kiểm tra các khoản sổ sách của bọn họ. Thời gian ngắn một chút còn dễ nói, nhưng nếu qua lâu ngày, Sở Hưu kia thật sự sẽ thành Thái thượng hoàng của tất cả các tông môn thế gia trên Kiến Châu Phủ này.
Chuyện này dù thế nào Trình Công Đài cũng không thể nhịn nổi. Hắn không biết những người khác có nhận ra lòng lang dạ thú của tên Sở Hưu này không, dẫu sao hắn cũng đã nhìn ra. Trình Công Đài còn đang tính tới các tông môn thế gia khác nói một tiếng, nói cho họ dã tâm của Sở Hưu để bọn họ liên hợp cùng các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ khác chống lại tên Sở Hưu này. Đồng thời chính bọn họ cũng có thể hợp tác cùng nhau.
Lần này Sở Hưu đã lộ ra lòng dạ thâm độc của mình nhưng ý tưởng của y lại thật sự không tệ.
Trong quá khứ đám thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ bọn họ ai tự làm việc nấy, thi thoảng còn xung đột với nhau. Nếu dựa theo cách làm mà Sở Hưu nói, liên hợp lại mỗi bên lũng đoạn một loại hàng cấm, hạ thấp giá mua nâng cao giá bán, vậy thu nhập của những tông môn thế gia bọn họ sẽ vượt xa tưởng tượng.
Không có Sở Hưu, việc buôn bán của họ cũng có thể tiến hành, vậy cần gì đội một tên thái thượng hoàng lên đầu?
Trình Công Đài nghĩ vậy, gương mặt mỉm cười đắc ý, định để môn hạ đệ tử của mình tới báo cho người của những tông môn khác tới Thần Vũ Tông bọn họ bàn bạc.
Có điều ngay lúc này một đệ tử lại đột nhiên đẩy cửa xông vào, kinh hãi nói: “Sư phụ! Không xong rồi, Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ cho người bao vây sơn môn của chúng ta rồi!”
Rác rưởi
Chương 178 Rác rưởi
Ngoài sơn môn của Thần Vũ Tông, hơn trăm võ giả tinh nhuệ dưới trướng Sở Hưu trực tiếp bao vây quanh sơn môn.
Thần Vũ Tông không ở trong thành mà tọa lạc trên một ngọn núi không cao cảnh sắc hài hòa.
Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng nghe thuật lại tin tức về Thần Vũ Tông, đây rõ ràng là loại môn phái nhỏ thường thấy nhất trên giang hồ.
Ban đầu tổ sư sáng lập môn phái của Trình Công Đài chỉ là một võ giả tán tu, chém giết trên giang hồ đã quá mệt mỏi nên mới tìm một chỗ ẩn cư. Thế nhưng lại không cam tâm để mai một bản lãnh sở học của mình, cho nên lựa chọn dạy bảo một số đệ tử.
Những đệ tử này sau khi thành tài xuống núi xông xáo một phen, phát huy danh tiếng sở học, dạy cho càng nhiều người, kết quả dần dần tạo thành một tông môn.
So với thế gia, môn phái nhỏ như vậy càng nhiều, nhưng liên kết trong môn phái nhỏ như vậy thường không mật thiết như liên hệ huyết mạch của các thế gia, cho nên khả năng bị hủy diệt cũng lớn hơn các thế gia.
Lúc này trước sơn môn của Thần Vũ Tông, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, đây chỉ là một hòn đá đặt chân trước lúc y khai đao mà thôi, còn có cảm tưởng gì được?
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa Thần Vũ Tông mở ra, Trình Công Đài mang theo một đám đệ tử Thần Vũ Tông sắc mặt âm trầm bước ra quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi làm vậy là sao? Trong bữa tiệc ta không đáp ứng điều kiện của ngươi nên giờ ngươi đánh tới tận cửa cưỡng ép đấy à? Ngươi làm vậy rõ là quá bá đạo, Quan Trung Hình Đường có còn quy củ hay không, hay ngươi nghĩ ngươi thích nắn bóp thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này thế nào thì tùy?”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn Trình Công Đài cười lạnh một tiếng, có điều y không giải thích bất cứ điều gì cho Trình Công Đài, chỉ lạnh lùng thốt lên một chữ: “Giết!”
Giết gà dọa khỉ, Trình Công Đài giờ chính là con gà kia, có làm gì cũng phải chết. Đã vậy Sở Hưu còn nói nhảm với hắn làm gì? Trực tiếp giết người là được.
Sở Hưu vừa ra lệnh, đám võ giả đường khẩu tuần sát sứ trực tiếp tiến lên đánh về phía đám đệ tửu Thần Vũ Tông sắc mặt vẫn còn ngây ngốc.
Trình Công Đài lúc này hận tới mức muốn chửi thề, tên Sở Hưu này trực tiếp ra tay không lưu lại đường sống, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện, rõ ràng đối phương đã động sát cơ diệt môn!
Chỉ có điều Trình Công Đài có thế nào cũng không hiểu Sở Hưu đang nghĩ gì.
Giết Thần Vũ Tông hắn Sở Hưu sẽ chọc giận thế lực võ lâm của toàn bộ Kiến Châu Phủ!
Mặc dù trước mắt thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều mang tâm tư khác, có thể nói là năm bè bảy đảng, nhưng đó là do bọn họ chưa gặp nguy cơ chân chính.
Sở Hưu ra tay giết người trong thời điểm này quả thật vô cùng mẫn cảm, thế lực như La gia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lúc đao còn chưa gác lên cổ các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ sẽ không xuất thủ, chỉ im lặng quan sát.
Nhưng theo Thần Vũ Tông bị hủy diệt, vậy đồng nghĩa với thanh đao đã gác lên cổ bọn họ, đã bắt đầu thấy máu!
Cho nên bất luận Trình Công Đài nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao Sở Hưu lại ra tay vào thời điểm này, như vậy quá điên cuồng!
Sở Hưu không ra tay tham gia tiêu diệt Thần Vũ Tông mà chỉ nói với Đường Nha: “Đường Nha, ngươi đối phó với kẻ này đi.”
Đường Nha nhếch môi thành một nụ cười lười biếng, hai thanh đoản đao long văn lộ ra trên tay, ung dung bước tới.
Binh khí của hắn vẫn luôn thay đổi, ngay cả Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc hắn am hiểu binh khí gì.
Thực lực tên Trình Công Đài của Thần Vũ Tông này không quá mạnh, tối thiểu theo Sở Hưu là vậy. Chỉ cần mình xuất thủ toàn lực đối phương căn bản không chống nổi mấy chiêu.
Lần này để Đường Nha xuất thủ không phải vì Sở Hưu lười động thủ mà y muốn tạo thế cho bọn Đường Nha. Để bọn Đỗ Quảng Trọng chứng kiến thực lực chân chính của đám người Đường Nha có đủ bằng vai phải lứa với bọn họ không.
Đây không phải Sở Hưu cố ý thiên vị những người quen cũ như Đường Nha, mà chỉ là một quá trình mà mỗi người mới gia nhập một tổ chức nhất định phải trải qua mà thôi. Cũng tỷ như khi Sở Hưu vừa mới gia nhập Thanh Long Hội, sau khi một mình một ngựa hoàn thành nhiệm vụ cấp năm mới được các sát thủ Thanh Long Hội khác công nhận. Giờ Sở Hưu để Đường Nha xuất thủ cũng là như vậy.
Y không phải Thiên Tội đà chủ, không nhỏ mọn như vậy.
Trước mắt số lượng thủ hạ dưới trướng y cũng không nhiều, nếu để bọn họ lãng phí thời gian sức lực vào chuyện nội đấu thì thật vô nghĩa. Vậy chẳng bằng để họ mau mau chứng kiến thực lực đối phương, tự có tính toán riêng, không cần thăm dò tới thăm dò lui nữa.
Lúc này Trình Công Đài thấy người ra tay thậm chí không phải bản thân Sở Hưu, càng thêm tức tối.
Lần này Sở Hưu tự mình dẫn người tới diệt môn, không ngờ cuối cùng y lại chẳng xuất thủ, chỉ phái một tên thủ hạ bộ đầu giang hồ thậm chí mình chưa từng thấy mặt tới đánh với mình, như vậy là có ý gì? Bảo mình không có tư cách đánh với y hay sao?
Đã gặp nguy cơ diệt môn lại còn bị làm nhục như vậy, Trình Công Đài tức tới mức hai mắt đỏ ngầu, thân hình phát động, chỉ thấy ánh trắng lóe lên, thân hình lao tới giữa không trung như cầu vồng xuyên qua ánh mặt trời, một thanh tiểu kiếm mảnh khảnh đã xuất hiện trong tay hắn, mang theo cương khí lạnh lẽo chém về phía Đường Nha!
Bản lĩnh trấn phái của Thần Vũ Tông chính là công pháp khinh công của bọn họ, Phi Vũ Thập Nhị Thức.
Công pháp khinh công này có thể phát huy tốc độ của bọn họ tới cực hạn, đặc biệt là khi áp sát chiến đấu, có người thậm chí không nhìn thấy hắn đâu đã trúng liền vài kiếm.
Danh hiệu của hắn là Phiêu Vũ Phi Chuẩn, đây là mô tả thân pháp linh hoạt cùng lúc xuất thủ nhanh chóng như chim ưng, khí thế như thiểm điện.
Đối mặt với kiếm này của Trình Công Đài, khóe miệng Đường Nha vẫn nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo, thân hình đột nhiên phát động ngay khi kiếm mang tới người, như du long du tẩu, tùy ý lướt qua sau lưng Trình Công Đài. Hai thanh đoản đao long văn bộc phát ra cương khí sắc bén điên cuồng chém về phía Trình Công Đài.
Cảnh tượng này dọa cho Trình Công Đài giật nảy mình.
Bản thân hắn là kẻ sở trường về tốc độ, không ngờ hôm nay lại gặp một người tốc độ còn nhanh hơn mình.
Trình Công Đài đảo ngược thanh kiếm nhỏ trong tay như chim ưng từ trên không đánh xuống, chấn động cương khí ầm ầm bộc phát, đón lấy đoản đao của Đường Nha. Tiếp đó hắn lại run sợ phát hiện lực lượng của đối phương không ngờ còn mạnh hơn mình, khiến hắn bị chém cho liên tục lui lại phía sau.
Hai người đều am hiểu thân pháp tốc độ, xuất thủ cũng cực kỳ nhanh chóng. Cho nên vừa đánh nhau bọn Đỗ Quảng Trọng thậm chí không thấy rõ động tĩnh cả hai.
Có điều bọn họ vẫn thấy được Đường Nha đang áp chế Trình Công Đài.
Đối với sát thủ cấp bậc Đường Nha, mực tiêu cỡ như Trình Công Đài hắn đã giết không chỉ một hai lần, căn bản không chút áp lực.
Trình Công Đài nhanh nhưng hắn còn nhanh hơn Trình Công Đài.
Tên kia chính diện linh động như du long, đánh lén lại âm độc như quỷ, thân pháp đó trực tiếp ép Trình Công Đài tới cực hạn, sau mười mấy chiêu đã thụ thương thấy máu.
Trình Công Đài cắn răng, đến giờ hắn vẫn còn nghi hoặc, từ bao giờ mà đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ có một kẻ khó đối phó đến vậy? Tốc độ này quả thật kinh khủng quỷ dị tới cực hạn!
Trình Công Đài gầm lên một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, tạm thời bức lui Đường Nha.
Mà lúc này thanh kiếm mỏng trong tay hắn không ngờ lại vỡ vụn thành thành bảy khúc, nhìn như một kiếm đâm ra nhưng thực tế lại như bảy chuôi phi đao kèm theo cương khí vô cùng sắc bén, đâm thẳng tới những đại huyệt hiểm yếu trên người Đường Nha.
Chiêu này có thể nói là đòn sát thủ của Trình Công Đài, không phải công pháp truyền thừa của Thần Vũ Tông mà là một bộ thủ pháp ám khí do hắn ngẫu nhiên nhận được khi mở hộp báu. Nó có tên là Thất Kiếm Truy Hồn, thân kiếm nhất định phải chế tạo đặc biệt, trong lúc quan trọng có thể sử dụng cương khí phát động biến thân kiếm thành bảy thanh phi đao bắn về phía đối thủ.
Chiêu thức này cực kỳ hữu dụng khi ra tay đột ngột tập kích, dù sao ai cũng không ngờ nổi rõ ràng đối phương đâm một kiếm tới, kết quả nửa đường lại biến thành bảy thanh ám khí.
Chiêu thức này Trình Công Đài rất ít khi vận dụng, nhưng mỗi lần xuất ra đều mang ý nghĩa hắn sắp giết người!
Nhìn bảy đoạn kiếm như bảy thanh phi đao bắn tới, khóe miệng Đường Nha nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo.
Hai thanh đoản đao long văn trong tay hắn biến mất, tiếp đó đôi tay múa lên, đám người chỉ có thể chứng kiến từng luồng kim mang bộc phát từ hai cánh tay hắn.
Mọi người ở đây không ai thấy rõ kim mang kia là gì, chỉ mình Sở Hưu thấy được đó chính là chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu mà Đường Nha hay cầm trong tay! Hơn nữa còn là hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu!
Chỉ trong chớp mắt đã phóng ra hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu, theo hai cánh tay Đường Nha xoay chuyển, hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu dưới sự gia trì của cương khí trực tiếp hóa thành một cái lưới lớn bao phủ lấy Trình Công Đài, nhanh chóng trói lại. Chỉ trong chớp mắt bảy đoạn kiếm kia đã bị đánh bay, còn thân pháp Trình Công Đài có nhanh đến đâu cũng không cách nào thoát khỏi lưới đao dày đặc như vậy.
Khoảng khắc đó, đám người chỉ chứng kiến một bông hoa máu nở bung dưới lưới đao, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có. Hai mươi bốn chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu hóa thành một vòng tròn chỉnh tề cắm trên mặt đất còn chính giữa vòng tròn là một đống thịt nát như vừa bị ném vào cối xay!
Cảnh tượng kinh khủng tanh máu đó khiến những bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Thân là bộ đầu giang hồ, thứ bọn họ thấy nhiều nhất chính là thi thể, đủ loại thi thể.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã chẳng thể gọi là thi thể, cho dù là bọn Đỗ Quảng Trọng cũng không thể tiếp thu nổi.
Nhìn đống thịt nát đó, Đường Nha thản nhiên phun ra hai chữ: “Rác rưởi.”
Không biết hắn nói thực lực Trình Công Đài này rác rưởi hay chỉ thủ pháp áp khí đánh lén của đối phương là rác rưởi.
Cánh tay vung lên, cương khí quét qua, từng chuôi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu được Đường Nha thu lại trong tay áo. Không rõ trong tay áo hắn có hộp báu không gian hay hai ống tay rộng lớn đó còn huyền cơ nào khác.
Chậm rãi trở về, lần này ánh mắt những bộ đầu giang hồ nhìn về phía Đường Nha đều đã thay đổi, thậm chí lộ rõ về sợ hãi, thân hình bất giác tránh lui.
Vô pháp vô thiên
Chương 179 Vô pháp vô thiên
Chiêu thức này của Đường Nha lập uy khá tốt, cũng khiến bọn Đỗ Quảng Trọng thật sự hiểu được lời nói để thủ hạ cạnh tranh công bằng của Sở Hưu là có ý gì.
Mọi người thật sự đứng trên cùng một vạch xuất phát, chỉ với thực lực bọn họ chưa chắc đã tranh nổi với đám sát thủ Thanh Long Hội, đám người này quả thật sinh ra chỉ vì giết người!
Trình Công Đài đã chết, những võ giả khác của Thần Vũ Tông hoặc bị giết chết hoặc chạy tán loạn, đã không làm nên trò trống gì nữa.
Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Nghe nói Hắc Nham Đường cách đây không xa? Vậy vừa hay, để một ít người ở lại thu thập thống kê tài sản của Thần Vũ Tông, những người còn lại theo ta tới Hắc Nham Đường.”
Trong một ngày hủy diệt hai tông môn, tốc độ rợn người này của Sở Hưu quả thật khiến Đỗ Quảng Trọng không cách nào tiếp thu.
Có điều nhìn những võ giả Thanh Long Hội ra tay giết người, Đỗ Quảng Trọng không khỏi lắc đầu, đám người này thủ đoạn quả thật sắc bén.
Võ giả Quan Trung Hình Đường bọn họ thực lực cũng không yếu, trong cùng cảnh giới thực lực không cách biệt quá nhiều, nhưng xét tới năng lực chiến đấu lại yếu hơn đối phương một bậc. Đặc biệt là thủ đoạn giết người của đối phương phải nói là lấy một chọi mười, phân nửa số võ giả Thần Vũ Tông là do sát thủ Thanh Long Hội giết chết.
Thần Vũ Tông không nằm trong thành, Hắc Nham Đường lại ở trong Hắc Nham Thành.
Hắc Nham Thành có tên Hắc Nham thành là do khu vực này sản xuất một loại vật liệu đá có màu đen như mực, sau khi mài giũa trơn bóng như mặt kính, là tài liệu rất tốt để xây dựng cung điện.
Đến khi Sở Hưu tới Hắc Nham Đường, Đậu Uy Hổ đã nhận được tin Thần Vũ Tông bị diệt môn.
Thần Vũ Tông có nhiều đệ tử như vậy đương nhiên không phải ai cũng có dũng khí đi chịu chết. Một số võ giả ngay khi Sở Hưu động thủ đã tìm đường bỏ trốn. Hắc Nham Thành cách Thần Vũ Tông cũng không xa, cho nên Đậu Uy Hổ nhanh chóng nhận được tin.
Sau khi biết tin, phản ứng đầu tiên của Đậu Uy Hổ chính là trốn!
Đừng nhìn Đậu Uy Hổ dáng vẻ to cao thô kệch nhưng trên thực tế toan tính của hắn nhiều hơn bất cứ ai.
Cũng như lúc trước họp bàn ở La gia, hắn luôn miệng nói Sở Hưu không có ý tốt thế này, tới giờ tiệc mình chắc chắn sẽ không đi thế kia. Kết quả đến giờ tiệc hắn có mặt còn sớm hơn những người khác.
Giờ thấy sự tình không tốt, suy nghĩ đầu tiên của Đậu Uy Hổ chính là trốn.
Nhưng kết quả không đợi hắn đào tẩu, bên kia Sở Hưu đã diệt xong Thần Vũ Tông, không hề dừng lại trực tiếp đánh tới cửa, ngăn Đậu Uy Hổ trong đường khẩu.
Thấy mình trốn không thoát, Đậu Uy Hổ trực tiếp đổi sang vẻ mỉm cười nịnh nọt, dẫn người ra đón: “Sở đại nhân, tại hạ nghĩ kỹ rồi. Đề nghị lần trước ngài nói với các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chúng ta quả thật là tuyệt diệu. Người khác có đáp ứng không ta không biết nhưng Hắc Nham Đường từ nay về sau sẽ theo lệnh Sở đại nhân ngài, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!”
Loại người như Đậu Uy Hổ miệng đương nhiên không có lời nào là thật.
Giờ chẳng qua hắn muốn giữ lại mạng sống dưới tay Sở Hưu mà thôi, chỉ cần cho hắn thời gian liên hợp được tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ. Đến lúc đó mọi người cùng lên tiếng phản đối Sở Hưu, kinh động tới bên tổng bộ Hình Đường, chắc chắn sẽ khiến Sở Hưu đẹp mặt!
Nhìn Đậu Uy Hổ, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười dị dạng, như đang chế nhạo lại như đang khinh thường.
“Đậu Uy Hổ, ngươi tưởng giờ mình chơi mấy trò vặt này còn nghĩa lý gì sao? Lúc trước ta mời rượu ngươi ngươi lại không uống, vậy giờ ra đây uống rượu chém đầu đi!”
Sở Hưu căn bản không phí công suy đoán những lời Đậu Uy Hổ nói là thật hay giả, dù sao hôm nay y tới đây chỉ là để giết người.
Đậu Uy Hổ biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân! Đợi đã đợi đã! Xin hãy nghe ta nói…”
Có điều lúc này Sở Hưu lại như chẳng nghe được, chỉ nói với người sau lưng: “Tàn Kiếm, người này giao cho ngươi.”
Nhạn Bất Quy gật nhẹ đầu, mặt không biểu cảm bước tới lấy thanh trọng kiếm sau lưng ra.
Bước chân phát lực, thân hình Nhạn Bất Quy lao tới, cương khí toàn thân ngưng tụ trên thân kiếm, tỏa ra một làn sương màu sắc mông lung nhưng lại không phóng thích ra ngoài.
Ầm ầm nện xuống, đám người chỉ nghe được tiếng không khí nổ vang, khí thế kiếm này của Nhạn Bất Quy như phá núi mở đường, lực phách Hoa Sơn, vô cùng mãnh liệt!
Đậu Uy Hổ thầm chửi một câu, xem ra tên Sở Hưu này thật sự định đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn không cách nào ngăn cản nhát thế đao mạnh lực trầm này của Nhạn Bất Quy, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh đó đánh xuống cho dù cơ thể hắn có mạnh mẽ hơn nữa cũng không dám đối đầu.
Cho nên Đậu Uy Hổ bộc phát cương khí dưới chân, theo bản năng định bỏ trốn.
Nhưng ngay lúc này trên thanh cự kiếm của Nhạn Bất Quy lại ầm ầm bộc phát cương khí, luồng cương khí sền sệt tối tăm mịt mờ không ngờ trực tiếp giam cầm thân thể Đậu Uy Hổ trong đó, khiến động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Chỉ ngừng một khoảnh khắc thôi nhưng cũng đủ cho nhát kiếm kia đập tới.
Kiếm có thể chém có thể đâm, nhưng trọng kiếm trong tay Nhạn Bất Quy lại dùng để đập.
Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công.
Thân kiếm khổng lồ như quả chùy nặng đánh tới khiến Đậu Uy Hổ biến sắc.
Nếu tránh không khỏi vậy chỉ có cách cứng rắn chống đỡ, hai tay Đậu Uy Hổ niết thành quyền ấn đưa ngang trước người. Hắn không có binh khí, chỉ tu luyện cơ thể bản thân, nắm đấm chính là binh khí mạnh nhất của hắn!
Cương khí màu vàng nhạt ầm ầm bộc phát đánh lên thân kiếm của Nhạn Bất Quy nhưng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì, chỉ như muối bỏ bể.
Ánh mắt Đậu Uy Hổ lộ vẻ hoảng sợ, nhưng một khắc sau đã lập tức bị nhát kiếm của Nhạn Bất Quy đập bay ra ngoài!
Chỉ trong chớp mắt hai tay hắn lập tức nứt gãy, kim thân phá toái, hoa máu nở rộ giữa không trung.
Thấy cảnh này Sở Hưu không khỏi lắc đầu, để Nhạn Bất Quy xuất thủ quá khi dễ người. Đối mặt với Đậu Uy Hổ rõ ràng là Nhạn Bất Quy hoàn toàn khắc chế đối phương.
Mặc dù Đậu Uy Hổ này chỉ ra một chiêu nhưng Sở Hưu có thể nhận ra đối phương tu luyện kim thân đã khá có thành tựu, tu vi cũng rất mạnh. Không tính cương khí chỉ riêng mặt phòng ngự binh khí thậm chí gần với Độc Cô Ấn của Sở Hưu.
Phải biết Độc Cô Ấn chính là một trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, tiêu hao cương khí cực lớn, căn bản không cách nào dùng lâu dùng dài. Nhưng Hoành Luyện Kim Thân của Đậu Uy Hổ lại có thể dùng liên tục, hắn không dùng binh khí vì bản thân cơ thể hắn đã sánh được bảo binh .
Chỉ tiếc, hôm nay hắn gặp phải Nhạn Bất Quy. Cự kiếm của Nhạn Bất Quy cũng chỉ là bảo binh nhưng lại thắng ở trọng lượng chất liệu còn lại không có uy năng gì khác, thậm chí không có cả mũi kiếm, hoàn toàn dùng lực lượng đi nện người.
Dưới lực lượng cường đại đó cho dù thân thể hắn thật sự làm bằng sắt cũng sẽ bị nện tới chia năm xể bảy!
Huống hồ Hoành Luyện Kim Thân của Đậu Uy Hổ còn chưa tới cực hạn, nội phủ vẫn là huyết nhục cực kỳ yếu ớt.
Nhạn Bất Quy mặt không chút biểu cảm, thế đao đơn giản tới cực hạn nhưng phối hợp với nội lực cương khí kỳ dị đó lại phát huy con đường lực lượng tới cực hạn, khiến người ta chỉ có thể cứng rắn đối đầu, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Đậu Uy Hổ hai tay bị phế giãy dụa muốn bỏ chạy, kết cục cũng chẳng trốn nổi trọng kiếm của Nhạn Bất Quy. Lại mấy chiêu qua đi đã bị Nhạn Bất Quy đập cho thành đống thịt nát!
Có bài học thất bại của Đường Nha, lần này mọi người mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng cũng miễn cưỡng thích ứng được.
Đặc biệt là người của Thanh Long Hội, bọn họ hầu như đều có kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ cùng Nhạn Bất Quy, biết một khi Nhạn Bất Quy xuất thủ, tám chín phần mười kết cục là thịt nát xương tan.
Lúc này giữa trường, Đậu Uy Hổ đã chết, những bang chúng Hắc Nham Đường khác cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chống cự, hoặc bị giết hoặc bỏ trốn.
Sở Hưu vẫn dựa theo lệ cũ để người lại thu thập của cải cùng tài nguyên tu luyện của Hắc Nham Đường. Lúc này Đỗ Quảng Trọng lại lo lắng đi tới nói: “Đại nhân, tình hình lúc này của chúng ta không ổn.
Diệt liền hai nhà, chắc tin tức cũng đã truyền ra. Giờ chúng ta muốn diệt nhà thứ ba cũng không còn kịp nữa rồi.”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn diệt nhà thứ ba?”
Đỗ Quảng Trọng sửng sốt: “Không ra tay tiếp đến lúc mấy tông môn võ lâm Kiến Châu Phủ liên hợp lại, kẻ gặp xui chẳng phải chúng ta à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Giết gà dọa khỉ mà thôi. Nhưng giết sạch gà thì chúng ta ăn gì đây? Ngươi ở lại đây tiếp tục xử lý, ta dẫn người tới La gia một chuyến.”
Đỗ Quảng Trọng nghi hoặc gật nhẹ đầu, tới giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Kiến Châu Phủ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thời gian một ngày đã đủ truyền tin tới mấy lần.
Sở Hưu diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường thật ra mới tốn có nửa ngày, có điều thế cũng đủ cho tin tức lan truyền khắp nửa Kiến Châu Phủ rồi.
Lúc này trong La gia, lão tổ La gia nghe đệ tử trong tộc báo cáo tin tức, hai mắt trợn tròn.
Lúc trước trong Phượng Minh Lâu, đám thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ làm mất mặt Sở Hưu, không ai đáp ứng điều kiện của y. Với phân tích của lão tổ La gia đối với tính cách Sở Hưu, chuyện này chắc chắn không chấm dứt dễ dàng như vậy được.
Chỉ có điều lão tổ La gia thật sự không ngờ Sở Hưu lại làm việc điên cuồng tới vậy.
“Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!”
Ngoại trừ bốn chữ này lão tổ La gia đã không biết phải mô tả Sở Hưu ra sao nữa.
Quan Trung Hình Đường có quy củ, kết quả tên Sở Hưu này lại coi quy củ như không có gì. Chẳng lẽ y không sợ làm lớn chuyện đến tai tổng đường à?
Ngày trước Ngụy Cửu Đoan đã từng ngang nhiên che chở chuyện Sở Hưu diệt Giang gia, chuyện này tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều biết.
Chẳng qua đó chỉ là mình Giang gia, với quyền uy của Ngụy Cửu Đoan hoàn toàn có thể đè xuống. Còn lần này nếu Sở Hưu ép toàn bộ Kiến Châu Phủ tới phản, vậy cho dù là Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng đè chẳng ép nổi!
Đúng lúc này đệ tử La gia lại đột nhiên gõ cửa tiến tới nói: “Lão tổ! Sở Hưu kia dẫn người tới rồi!”
Lão tổ La gia đột nhiên trừng mắt, quanh người tỏa ra hàn khí nói: “Tên Sở Hưu kia rốt cuộc định làm gì? Diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường thì thôi, giờ còn muốn diệt cả La gia ta sao? Hắn tưởng thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này mềm yếu mặc hắn làm gì thì làm chắc?”
Đệ tử kia sắc mặt kỳ quái thưa: “Lão tổ, Sở Hưu kia có vẻ không định động thủ. Hắn chỉ dẫn theo ba người tới đây, không trực tiếp ra tay. Giờ còn đang đợi trong phòng nghị sự.”
Lựa chọn
Chương 180 Lựa chọn
Nghe được lần này Sở Hưu chỉ dẫn theo ba người đến, lão tổ La gia cảm thấy kinh ngạc, chỉ vài người như vậy đâu đủ diệt La gia. Vậy lần này Sở Hưu tới đây rốt cuộc có ý gì?
Lão tổ La gia đi tới phòng nghị sự, thấy Sở Hưu đang thảnh thơi uống trà tại đó. Hắn không khỏi lạnh giọng nói: “Sở đại nhân, ngươi quả thật ác độc. Thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ ta không đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi lập tức ra tay diệt môn. Làm việc bá đạo như vậy quả thật là vô pháp vô thiên! Trong mắt ngươi có còn quy củ của Quan Trung Hình Đường nữa không?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “La lão gia tử, ngươi sống trên đất Quan Trung này đã bao năm rồi, sao còn không hiểu quy củ của Quan Trung Hình Đường rốt cuộc là gì? Chỉ có những chuyện phù hợp với lợi ích của Quan Trung Hình Đường mới có thể xử lý theo quy củ của Quan Trung Hình Đường. Giờ những việc ta đang làm không hề tổn hại lợi ích của Quan Trung Hình Đường.
Hơn nữa Lã lão gia tử ngươi còn một câu rất đúng, Sở Hưu ta đúng là vô pháp vô thiên đấy. Trên một mẫu ba phần đất Kiến Châu Phủ này, lời ta nói chính là pháp, chính là thiên!”
Lão tổ La gia giận quá hóa cười nói: “Cuồng vọng! Sở Hưu, ngươi thật sự nghĩ không ai trị được ngươi hay sao? Hôm nay ngươi diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường chẳng khác nào gác đao lên cổ thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chúng ta. Ngươi diệt được một nhà hai nhà, chẳng lẽ diệt được mười mấy nhà chúng ta hay sao?”
Sở Hưu nhìn lão tổ La gia, lạnh lùng đáp: “La lão gia tử, vì sao ta lựa chọn Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường để ra tay chắc ngươi cũng biết chứ. Hai tên ngu ngốc này không giữ mồm giữ miệng, chửi bới Sở Hưu ta ngay trước mặt mọi người. Người khác không biết chẳng lẽ cả ngươi cũng không biết hay sao?”
Nghe xong câu này của Sở Hưu, lão tổ La gia trong lòng thắt lại, mấy lời bàn bạc của bọn họ sợ là đã lan truyền ra ngoài.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm mắng, chờ sau khi chuyện này qua đi mình nhất định phải thanh lý đám đệ tử hạ nhân trong gia tộc, để bọn chúng quản cho kỹ cái miệng của mình!
Đám gia chủ chưởng môn tham gia bàn bạc chắc chắn sẽ không ngu ngốc lan truyền mọi chuyện trong buổi nghị sự hôm đó. Vậy kẻ duy nhất có thể tiết lộ tin tức chỉ có đám hạ nhân và đệ tử trong La gia bọn họ.
Sở Hưu dựa vào ghế lạnh nhạt nói: “Thật ra con người ta vẫn rất khoan dung, cho dù Trình Công Đài cùng Đậu Uy Hổ có âm thầm nói xấu ta đi nữa, trong quán rượu ta cũng đâu có phát tác, phải không?
Ta cho bọn hắn cơ hội, mọi người hoàn toàn có thể trở thành bằng hữu, đồng bọn. Đáng tiếc, bọn họ không quý trọng cơ hội này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Vậy không thể trách ta độc ác được.”
Lão tổ La gia nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Vậy giờ rốt cuộc ngươi tới La gia làm gì? Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Sở Hưu đứng dậy, đón lấy ánh mắt lão tổ La gia nói: “Ta muốn làm gì chắc La lão gia tử ngươi phải biết chứ. Khi ở Phượng Minh Lâu ta đã nói rất rõ ràng rồi mà. Mọi người cùng hợp tác mới là đôi bên cùng có lợi. Đáng tiếc là lúc đó các ngươi đều cự tuyệt.
La lão gia tử ngươi là người thông minh chắc biết nên lựa chọn thế nào. Tại Kiến Châu Phủ này thực lực La gia có thể không phải đứng đầu nhưng cũng có thể xếp hạng hai hạng ba. Chỉ cần La gia đi đầu đáp ứng điều kiện của ta, các thế lực khác chắc chắn sẽ không cự tuyệt, cũng không dám cự tuyệt.
Trước đó ta đã chia chuyện làm ăn tại Kiến Châu Phủ ra mười hai phần. Giờ thì hay rồi, mười phần là được, có qua có lại. Phần của Thần Vũ Tông cùng Đậu Uy Hổ ta có thể đưa cho La gia!”
Im lặng cả nửa ngày lão tổ La gia mới trầm giọng nói: “Tính toán hay lắm! Diệt Thần Vũ Môn cùng Hắc Nham Đường để giết gà dọa khỉ, sau đó lại ép La gia ta đi đầu đáp ứng kế hoạch của ngươi. Như vậy tâm địa các thực lực võ lâm Kiến Châu Phủ vốn đã chẳng vững chắc lần này càng trực tiếp sụp đổ tan rã. Đoán chừng đến lúc đó không mấy ai dám phản kháng ngươi, cho dù có cũng chẳng làm được gì.
Chỉ có điều nếu La gia ta đồng ý làm kẻ đầu tiên đáp ứng ngươi, vậy chắc chắn thanh danh La gia ta tại Kiến Châu Phủ sẽ rớt xuống ngàn trượng, những thế lực võ lâm khác chắc chắn sẽ phỉ báng La gia ta bội nghĩa!”
Sở Hưu nhún vai đáp: “Được bao nhiêu thì phải trả lại bấy nhiêu thôi. So với những lợi ích mà La gia nhận được, chỉ bêu danh nào có đáng gì?”
Lão tổ La gia tiến tới một bước híp mắt nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu La gia không đồng ý vậy ta sẽ tới Tị Thủy Kiếm Phái, tới Hướng gia ở Ngạc Thành. Hai thế lực này cũng có cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh trấn giữ, cũng chẳng yếu hơn La gia ngươi.
La lão gia tử ngươi có thể nhịn không tham những lợi ích đó, nhưng ngươi có thể đảm bảo Tị Thủy Kiếm Phái cùng Hướng gia cũng như ngươi không? Kết quả cũng giống nhau thôi. Ta không quan tâm người đầu tiên đáp ứng là ai, chỉ cần có người này là đủ.”
Lão tổ La gia đang định nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng thở dài một hơi, bởi hắn thật sự không thể cam đoan hai nhà khác sẽ không đáp ứng yêu cầu của Sở Hưu.
Cùng ở đất Kiến Châu Phủ này bao năm như vậy, đức hạnh của đám thế lực võ lâm khác ra sao, hắn đã hiểu rõ từ lâu rồi. Một đám rời rạc đều có tư tâm mà thôi.
Nếu bọn họ có thể buông bỏ hết tất cả tâm tư liên hợp lại, vậy lúc ở Phượng Minh Lâu ngược lại có thể uy hiếp Sở Hưu.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta, lão tổ La gia cắn răng nói: “Được, lão hủ đáp ứng với điều kiện của Sở đại nhân!”
Lợi ích ngay trước mắt, để người khác cầm chẳng bằng tự mình nắm lấy.
Còn về mình làm vậy sẽ khiến thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ hoàn toàn tan rã, lão tổ La gia cũng chẳng quản được nhiều như vậy.
Nguyên tắc làm việc cả đời của lão tổ La gia là ẩn nhẫn sắc bén, chỉ làm thứ ba thứ tư, không làm thứ nhất thứ hai.
Kết quả lúc về già lại bị Sở Hưu uy hiếp chỉ có thể lựa chọn làm người đầu tiên. Lúc này tâm trạng hắn quả thật rất phức tạp.
Sở Hưu mỉm cười nói: “La lão gia tử, sau khi chuyện làm ăn tại Kiến Châu Phủ bắt đầu ngươi sẽ phát hiện lựa chọn hôm nay của ngươi không sai, ngược lại ngươi còn thấy may mắn đấy.”
Lão tổ La gia cười khổ đáp: “Hy vọng là thế.”
Sở Hưu trực tiếp nói: “Đã vậy phiền La lão gia tử ngươi thay mặt thông báo cho những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ khác. Buổi trưa ba ngày sau ta sẽ lại mở tiệc tại Kiến Châu Phủ. Lần này người tới coi như đồng ý với kế hoạch của ta, đến lúc đó mọi người cùng bàn bạc xem rốt cuộc mình phụ trách làm ăn về mặt hàng gì. Còn kẻ không đến ư, được rồi. La lão gia tử không cần nói, hậu quả bọn họ cũng tự thấy rồi.”
Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi chỉ để lại La gia lão tổ vẻ mặt phiền muộn ngồi lại trong sảnh.
Lần này xem như hắn thật sự hiểu được cách hành xử của Sở Hưu.
Cường thế bá đạo, thủ đoạn hung tàn, làm người xảo trá như hồ ly, lại hung ác như sói dữ.
Loại người như vậy cũng rất phổ biến trong Ma đạo, có trời mới biết Quan Trung Hình Đường rốt cuộc nghĩ thế nào lại đưa người như vậy vào trong Quan Trung Hình Đường.
Chỉ có điều giờ lão tổ La gia cũng lười nghĩ nhiều như vậy, dẫu sao cũng đã lên thuyền giặc, có hối hận cũng đã muộn.
Một số đệ tử thế hệ trung kiên của La gia đi tới thận trọng nói: “Lão tổ, chúng ta làm sao giờ? Phải đáp ứng điều kiện của Sở Hưu thật à?”
Lão tổ La gia hừ lạnh một tiếng nói: “Làm sao được nữa? Có còn cách nào đâu!
La gia ta không đáp ứng những thế gia khác sẽ đáp ứng, ngươi nói chúng ta làm thế nào được?”
Tức giận mắng một câu, lão tổ La gia đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn nói với đệ tử kia: “Tình hình Cao gia giờ thế nào rồi?”
Cao gia mà lão tổ La gia hỏi chính là kẻ duy nhất tới chậm ở Phượng Minh Lâu, cuối cùng bị một chiêu của Sở Hưu đánh cho không rõ sống chết, bị ném ra ngoài.
Đệ tử La gia kia nghi hoặc một hồi không hiểu vì sao lão tổ lại đột nhiên hỏi tới Cao gia, có điều hắn vẫn đáp lời: “Lần trước gia chủ Cao gia bị một chiêu của Sở Hưu làm cho trọng thương, thương tổn tới tận nội phủ, mặc dù bảo vệ được tính mạng nhưng cũng đã bị phế bỏ, tới giờ còn chưa tỉnh lại.
Gia chủ Cao gia kia đang lúc tráng niên chưa chọn ra người thừa kế gia chủ đời kế tiếp. Kết quả giờ Cao gia cực kỳ rối loạn, đệ tử đều đang tranh quyền đoạt lợi.”
Lão tổ La gia vung tay lên nói: “Lát nữa ngươi dẫn người ra tay, diệt Cao gia đi!”
Đệ tử La gia kia sửng sốt: “Lão tổ! Ngài nói gì vậy? Diệt Cao gia? Vì sao? Chúng ta đâu có thù hận gì với Cao gia?”
Thực lực Cao gia không mạnh, trong số những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ bọn họ chỉ xếp cuối, còn La gia bọn họ đứng trên đỉnh cao. Cũng chính vì vậy hai bên không có thù hận, nếu có Cao gia đã chẳng tồn tại được đến giờ.
Không ngờ lão tổ La gia lại đột nhiên nói muốn tiêu diệt Cao gia, chuyện này khiến hắn thật sự không hiểu.
Lão tổ La gia thản nhiên đáp: “Nhớ cho kỹ, về sau phải cung kính với vị Sở đại nhân kia. Cho dù trong tối hay ngoài sáng cũng đừng gọi thẳng tên đối phương.
La gia ta lần này lựa chọn làm ngược lại với phong cách hành sự thường ngày. Đã vậy dứt khoát làm tới cùng luôn đi, vừa hay đưa cho vị Sở Hưu đại nhân kia một chút lễ vật.
Người của Cao gia đã đắc tội Sở đại nhân mà chưa bị Sở đại nhân diệt môn, vậy chuyện này do La gia ta làm thay.
Dù sao lần này La gia ta chọn đứng ra làm người đầu tiên hợp tác cùng Sở đại nhân, đằng nào cũng đã đắc tội với các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ. Vậy sợ gì mà không đắc tội nặng hơn chút.”
Thật ra lão tổ La gia còn một câu không nói, hắn diệt Cao gia không chỉ vì muốn lấy lòng Sở Hưu, tặng lễ cho y mà còn vì nghĩ tới chuyện ba ngày sau sẽ bàn bạc phân chia chuyện làm ăn ở Phượng Minh Lâu.
La gia bọn họ là thế lực đầu tiên gia nhập dưới trướng Sở Hưu, tất cả chuyện làm ăn của Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường đều thuộc về bọn họ.
Còn giờ mình lại diệt thêm Cao gia, một mặt là lấy lòng Sở Hưu, mặt khác ư, chỗ trống của Cao gia đương nhiên cũng thuộc về La gia bọn họ.
Đừng tưởng mấy năm nay La gia làm việc luôn ẩn nhẫn nhưng thực tế một khi đã quyết định ra tay, vậy chẳng kém gì những thế lực võ lâm khác.
Theo hành động của La gia lan truyền, các thế lực võ lâm khác tại Kiến Châu Phủ hoàn toàn ngây ngốc.
Trước đó Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường bị diệt, những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chỉ cảm thấy phẫn nộ, cho rằng Sở Hưu quá cuồng vọng bá đạo, không buồn để những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ bọn họ trong mắt.
Kết quả không đợi bên bọn họ phẫn nộ xong đã lại nghe tin La gia đáp ứng điều kiện của Sở Hưu đồng thời ra tay tiêu diệt Cao gia. Tin tức liên tiếp đó làm cho không ai kịp phản ứng lại.
Phân chia lợi ích