-
Chương 131-135
Chương 131 Tin tức
Thân là người buôn tin giang hồ, kiến thức cơ bản quan trọng nhất là phải có nhãn lực, bất kể người ta là cao thủ thành danh hay tân tú giang hồ vừa ra khỏi nhà cũng vậy, dù sao chỉ cần có chút danh tiếng thân là người buôn tin giang hồ ngươi đều phải nhận ra người ta.
Khi thấy Bạch Cầm Hổ tới trong lòng Lộ Du thắt lại, hắn biết đối phương tới tìm hắn làm gì.
Lộ Du vội vàng để bầu rượu xuống chắp tay nói: “Tại hạ xin ra mắt thập tam gia.”
Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ ra ý lạnh nói: “Ngươi biết ta?”
Lộ Du vội vàng nói: “Đại danh thập tam gia ai lại không biết?”
“Ngươi đã biết ta thì tốt, thân là người buôn tin giang hồ, ngươi hẳn cũng biết ta tìm ngươi làm gì. Nghe nói ngươi từng có giao dịch với tên Sở Hưu kia. Ta muốn biết tên Sở Hưu rốt cuộc có tới tìm ngươi không, các ngươi giao dịch tin tức gì? Lần cuối hắn xuất hiện là ở đâu!”
Mồ hôi lạnh trên đầu Lộ Du lập tức chảy ròng ròng.
Giao dịch giữa hắn và Sở Hưu không lừa được người khác, dù sao lúc trước hắn kết bạn với Sở Hưu có rất nhiều võ giả chứng kiến.
Có điều có một số việc hắn thật sự không thể nói, không phải vì sợ Sở Hưu mà do Phong Mãn Lâu có quy củ của Phong Mãn Lâu, người buôn tin giang hồ cũng có quy củ của người buôn tin giang hồ. Nói xong thanh danh của hắn cũng tan tành, đời này không thể làm người buôn tin giang hồ nữa.
Cho nên Lộ Du đành nhắm mắt nói: “Thập tam gia xin đừng làm khó tiểu nhân. Thập tam gia ngài cũng biết quy củ của Phong Mãn Lâu rồi mà, tuyệt đối không được phép làm lộ tin tức giang hồ của cố chủ.”
Bạch Cầm Hổ cười lạnh một tiếng: “Một tên buôn tin truyền tin nhảm mà cũng dám nói quy củ gì gì với ta? Đúng là muốn chết rồi!
Ngươi biết ta vậy cũng biết tính cách ta rồi đấy, có một số việc ta không muốn nói lần thứ hai. Ta hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc ngươi nói hay không nói?”
Lộ Du mặt như sắp khóc: “Thập tam gia, nếu ta nói là làm hỏng quy củ trong nghề người buôn tin này. Không phải ta không muốn nói mà là thật sự không thể nói!”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh một tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Nói xong thanh trường đao như ngọn lửa cháy bừng bừng kia đã rời vỏ, cảm nhận khí tức nóng rực trên lưỡi đao, Lộ Du sợ tới nhắm tịt hai mắt lại.
Đây là bảo binh ngũ chuyển Diễm Dực, nghe nói do Bạch Cầm Hổ tình cờ tìm được một khối kim thiết kỳ dị mang hỏa văn trong một ngọn núi lửa không hoạt động ở khu Cực Bắc, sau đó chế tạo ra. Nó tự mang sức lửa, phải dùng vỏ đao chế bằng hàn thiết mới khiến sức nóng không tiết ra ngoài. Bất cứ cương khí gì chỉ cần truyền vào Diễm Dực đều sẽ biến thành cương khí liệt diễm vô cùng cường đại.
Chỉ bằng chút lực lượng đó của Lộ Du, Bạch Cầm Hổ xuất một đao cũng có thể biến hắn thành tro cốt!
Thân phận người buôn tin giang hồ là bát ăn cơm của Lộ Du, nhưng nếu mạng cũng chẳng còn thì lo gì chuyện cơm với nước nữa?
Trước sức ép kinh khủng của cái chết, Lộ Du đã sắp không chịu nổi định nói hết tin về Sở Hưu ra, có điều ngay lúc này một cánh tay lại hạ xuống thân Diễm Dực Đao của Bạch Cầm Hổ, một luồng chân khí âm hàn băng lãnh ầm ầm bộc phát, triệt để đóng băng Diễm Dực Đao kia, khiến thân đao đỏ thẫm phủ một lớp băng lam.
Bạch Cầm Hổ biến sắc, vội vàng cầm đao lui lại kinh hãi nhìn người trước mặt: “Tề Nguyên Lễ ! Là ngươi!”
Người vừa xuất thủ ăn mặc như lão nhà giàu, khí chất cực kỳ biếng nhác, chính là phó lâu chủ Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên, Tam Mục Thần - Tề Nguyên Lễ !
Võ giả Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên vốn cực kỳ kín tiếng, đối phương dẫu sao cũng là tổ chức buôn tin, không nổi danh với võ lực. Cũng như Tề Nguyên Lễ này, hắn ở Bắc Yên đã nhiều năm như vậy nhưng lại chưa hề ra tay tới một lần.
Nhưng vừa rồi Tề Nguyên Lễ xuất thủ lại khiến Bạch Cầm Hổ cảm thấy áp lực cực lớn, cỗ chân khí hàn băng kia cực kỳ thuần túy cường đại, thậm chí đã tới mức có thể tùy tiện áp chế bản thân. Tề Nguyên Lễ này sợ rằng chỉ cách Ngưng Thần Tam Cảnh một bước!
Lúc này Lộ Du bên kia thoát chết trong gang tấc, kích động thở hổn hển vài cái rồi chắp tay thi lễ với Tề Nguyên Lễ: “Đa tạ lâu chủ đã ra tay cứu giúp!”
Tề Nguyên Lễ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đã nói bao lần rồi, phó lâu chủ, phó lâu chủ. Đừng có nhầm lẫn mãi thế.
Có điều tiểu tử ngươi cũng không tệ, Phong Mãn Lâu ta có quy củ của Phong Mãn Lâu, người buôn tin giang hồ đương nhiên cũng có quy củ của người buôn tin giang hồ. Ngươi không làm sai.”
Tề Nguyên Lễ đưa mắt sang phía Bạch Cầm Hổ thản nhiên nói: “Thập tam gia, ta cũng nghe được mấy câu nói lúc nãy rồi. Phong Mãn Lâu ta không truyền tin nhảm mà là phong vân trên giang hồ này!
Cố chủ cầm tiền tới Phong Mãn Lâu ta mua tin, kết quả chúng ta lại lợi dụng lòng tin của cố chủ, quay người bán tin bán hành tung của hắn đi. Loại chuyện phá hoại quy củ như vậy, Phong Mãn Lâu ta không làm được.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đúng là thế lực cường đại nhưng đừng tưởng vì thế mà ép được Phong Mãn Lâu ta phá hỏng quy củ của mình, đập vỡ chiêu bài của mình!”
Bạch Cầm Hổ trước đó còn có thể cứng rắn, một người buôn tin giang hồ hắn cũng chẳng coi ra gì.
Nhưng giờ thực lực Tề Nguyên Lễ lại khiến Bạch Cầm Hổ không nhìn thấu, đành hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu kia đã làm gì thì Phong Mãn Lâu các ngươi cũng biết rồi đấy. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta nhất định phải tìm bằng được hắn!
Lần này coi như ta dùng tiền mua tin. Mau giao tình cảnh giao dịch giữa ngươi và Sở Hưu cùng tin tức gần nhất của hắn cho ta.”
Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Mọi chuyện liên quan tới giao dịch giữa Phong Mãn Lâu ta và cố chủ đều không thể lấy ra giao dịch bên ngoài lần nữa. Các ngươi muốn tìm Sở Hưu có thể xuất tiền, Phong Mãn Lâu ta sẽ phát động đại lượng người buôn tin tìm kiếm tin tức Sở Hưu giúp ngươi. Ngươi hẳn cũng biết về phương diện này chúng ta tuyệt đối là chuyên nghiệp.”
Nghe Tề Nguyên Lễ nói vậy Bạch Cầm Hổ tức tối đáp: “Trong tay các ngươi có sẵn tin rồi còn chẳng chịu bán, cứ nhất định phải chơi vòng vo như thế làm gì? Rõ là vẽ rắn thêm chân!”
Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Quy củ là quy củ, cho dù có phiền toái cũng phải làm theo quy củ.”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh một tiếng, có Tề Nguyên Lễ tại đây, hôm nay sợ là hắn không hỏi được gì rồi.
Có điều lúc này hắn đột nhiên nhìn sang phía những võ giả cấp thấp báo cáo tình báo lại cho Lộ Du. Bạch Cầm Hổ trực tiếp lấy một khối tử kim ra nói: “Trong các ngươi ai biết gần đây tiểu tử này cùng một sát thủ Thanh Long Hội đi tới nơi nào? Ai cung cấp được tin tức khối tử kim này sẽ là của người đó.”
Nhìn khối tử kim kia, đám võ giả này hai mắt sáng bừng lên, trong đó lập tức có người nói: “Vị đại nhân này, tôi đã từng thấy Lộ Du cùng sát thủ Thanh Long Hội tới Đại Sơn Quận gặp một trận pháp sư lụi bại, nhà tôi ngay gần nơi đó. Tôi tận mắt thấy.”
“À, lúc nào?” Bạch Cầm Hổ lập tức hỏi.
“Ba tháng trước.”
Bạch Cầm Hổ nghe vậy, ba tháng trước thì làm được gì? Hắn cần biết là giờ Sở Hưu xuất hiện ở đâu.
“Gần đây thì sao? Tên Sở Hưu kia có từng tới nữa không?”
Võ giả kia lúng túng: “Không dám dối gạt đại nhân, gần đây tiểu nhân không về nhà nên cũng không biết được.
Có điều hình như Sở Hưu kia để lại thứ gì đó ở nhà lão Hoàng kia.
Lão Hoàng kia là một trận pháp sư đã xuống dốc, tu vi đã phế nên không thể bày trận, cho dù tu bổ một số trận pháp cấp thấp cũng khá
khó khăn.
Có điều sau khi Sở Hưu tới, hình như hắn có tiền hơn hẳn, thường xuyên vào trấn mua các loại vật liệu tu bổ trận pháp, chi trả cực kỳ hào phóng.
Hơn nữa trước đó lão Hoàng đều tới quán rượu ăn cơm nhưng giờ lại bỏ tiền ra cho người đưa tới tận nhà, hình như đang bận việc gì đó, thậm chí không có thời gian ra ngoài ăn cơm. Cho nên tiểu nhân nghi ngờ Sở Hưu này rất có thể để thứ gì đó tại chỗ lão Hoàng, nhờ hắn sửa chữa.”
Lộ Du bên cạnh lộ vẻ bất đắc dĩ, đây không phải hắn nói mà là người khác nói.
Đám người thu thập thông tin này chỉ là giang hồ hạng chót nhận tiền thám thính tin tức giang hồ, không tính là người của Phong Mãn Lâu. Bọn họ nói ra đương nhiên không tính là phá hỏng quy củ.
Hơn nữa Lộ Du cũng không khỏi để ý nhiều hơn tới võ giả này, dáng vẻ rất không đáng chú ý nhưng khả năng quan sát lại cực kỳ tinh tế, ngược lại rất phù hợp với yêu cầu của Phong Mãn Lâu.
Bạch Cầm Hổ lập tức kéo võ giả kia lại nói: “Giờ dẫn ta tới chỗ lão Hoàng, nếu thật sự có kết quả, ngươi cứ yên tâm, khối tử kim kia sẽ là của ngươi. Thậm chí nếu ngươi muốn công pháp, muốn địa vị, thậm chí muốn gia nhập Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng được!”
Võ giả kia nghe vậy hai mắt bừng sáng, lập tức dẫn Bạch Cầm Hổ tới trụ sở của lão Hoàng.
Lúc này lão Hoàng ngược lại đang rất thích ý, Sở Hưu chi trả hào phóng như vậy, trong tay hắn còn tới mười mấy lượng tử kim.
Thời đỉnh phong lão Hoàng là trận pháp sư cảnh giới Tiên Thiên, đừng nói mười mấy lượng tử ki, hắn chỉ cần bố trí trận pháp cho một số môn phái nhỏ hoặc thế gia nhỏ, giá khởi điểm đều phải tầm trăm lượng rồi.
Có điều giờ không thể so với lúc trước, hắn coi như ba năm không mở hàng, mở hàng ăn năm.
Nhưng đúng lúc này Bạch Cầm Hổ trực tiếp dẫn người phá cửa lao vào. Lão Hoàng vừa định lên tiếng quát mắng lại thấy mấy thủ đoạn mình bố trí ngoài cửa thậm chí không tới gần người Bạch Cầm Hổ, đều bị cương khí hộ thể của hắn đánh bay. Cảnh tượng này khiến lời mắng chửi đã ra tới miệng lại bị hắn nuốt ngay lại.
Hắn cũng là người có kiến thức, mặc dù hiện tại tu vi đã bị phế nhưng hắn có thể khẳng định cường giả trước mặt tuyệt đối là cao thủ trên Ngoại Cương cảnh!
Người thu thập thông tin dẫn Bạch Cầm Hổ đến bèn cáo mượn oai hùm nói: “Lão Hoàng, vị này là thập tam gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Giờ thập tam gia muốn hỏi ngươi một số chuyện, nếu ngươi dám giấu diếm hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết rồi đấy!”
Lão Hoàng nghe vậy giật mình, loại quái vật như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đừng nói hắn hiện giờ, cho dù trong thời toàn thịnh hắn cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
“Lão hủ ra mắt thập tam gia.”
Bạch Cầm Hổ tùy ý xua tay lạnh lùng nói: “Sát thủ Thanh Long Hội, Huyết Ma - Sở Hưu đã từng tới chỗ ngươi phải không? Lần cuối ngươi thấy hắn là lúc nào?”
Lão Hoàng chỉ hơi do dự một chút rồi trực tiếp nói: “Đã từng tới, mới hai ngày trước ta còn gặp hắn.”
Nói xong lão Hoàng trực tiếp thuật lại tin tức về Sở Hưu cho Bạch Cầm Hổ.
Hắn không phải Lộ Du, không cố kỵ quy củ người buôn tin giang hồ cùng Phong Mãn Lâu. Hắn chỉ là một trận pháp sư tu vi đã phế, đối mặt với thế lực cường đại như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngoại trừ thành thật kể hết mọi thứ mình biết ra, còn làm gì được nữa?
Bị chơi xỏ!
Chương 132 Bị chơi xỏ!
Những thứ lão Hoàng thuật lại khiến hai mắt Bạch Cầm Hổ sáng bừng lên.
Vốn hắn chỉ muốn tìm ra vị trí đại khái mà Sở Hưu xuất hiện lần cuối cùng để võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ tập trung tìm kiếm, không ngờ chuyến này lại moi được hẳn nơi Sở Hưu định đi.
Nếu Sở Hưu này cố ý chuẩn bị ngọc thạch có trận văn ngăn cản chướng khí, vậy chắc hẳn y định vượt qua khu rừng biên giới Bắc Yên và Tây Sở, tiến vào Sở Quốc. Như vậy chỉ cần bọn họ chặn đường tìm kiếm chỗ biên giới Tây Sở và Bắc Yên là được.
Hơn nữa bên này Sở Hưu còn nhờ lão Hoàng giúp mình điều chỉnh lại khuôn mặt đôi chút, Bạch Cầm Hổ lập tức để lão Hoàng vẽ lại gương mặt đã được điều chỉnh của Sở Hưu rồi mang theo bức hình dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía biên giới Bắc Yên Tây Sở, chuẩn bị chặn giết Sở Hưu!
Chiêu tung hỏa mù Sở Hưu để lại chỗ lão Hoàng chỉ là đề phòng vạn nhất, nào ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trực tiếp chuyển ánh mắt sang phía Tây Sở. Khi Sở Hưu trốn tới biên giới Ngụy Quận, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn lùng sục ở biên giới Tây Sở.
Biên giới Tây Sở, trong một gian khách sạn, Mạnh Nguyên Long dẫn người Tụ Nghĩa Trang chạy tới cau mày hỏi: “Tin tức của ngươi có vấn đề gì không vậy? Tên Sở Hưu kia định trốn sang Tây Sở thật không?”
Bọn họ lùng sục nơi này đã nhiều ngày, địa phương rộng lớn như vậy không tìm thấy Sở Hưu cũng bình thường, nhưng giờ không phát hiện một chút xíu vết tích này, công phu ẩn nấp của tên Sở Hưu chẳng lẽ lại tốt đến mức này?
Bạch Cầm Hổ sắc mặt âm trầm nói: “Chắc chắn không vấn đề! Ta đã cho người của mình uy hiếp lão Hoàng thêm, đồng thời còn đích thân dùng Băng Phách Thần Mục lấy uy áp tinh thần kiểm tra, lão Hoàng kia không nói dối. Hắn cũng không có gan nói dối.”
Mạnh Nguyên Long hỏi: “Vậy sao tới giờ vẫn không tìm thấy chút tung tích nào của Sở Hưu?”
Bạch Cầm Hổ lập tức nghẹn lời, có điều hắn vẫn hừ lạnh một tiếng nói: “Ai mà biết tên Sở Hưu kia dùng thủ đoạn hay bí pháp quỷ dị gì.
Lúc trước tên Liệp Tâm Nhân Ma - Đồng Khai Thái kia chẳng chọc tới hơn ngàn cao thủ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ vây giết, kết quả chẳng phải vẫn chạy mất à?”
Mạnh Nguyên Long cũng lười nói nhảm với hắn, hai người này căn bản không cách nào so sánh.
Bên Tây Sở kia cái khác có lẽ không nhiều nhưng các loại rừng rậm nguyên thủy chưa khai phá là nhiều nhất, võ giả bình thường đi vào rất dễ lạc đường, thậm chí bị chướng khí hay vài loại độc vật làm bị thương. Một võ giả trốn vào trong đó đừng nói hơn nghìn người vào tìm kiếm, cho dù đổ cả vạn người vào tìm, không thấy bóng dáng đâu vẫn rất bình thường.
Nhưng nơi này là Bắc Yên, bất luận đường lớn hay đường nhỏ đều có người ở. Trừ phi Sở Hưu kia có thể tàng hình nếu không cho dù không tìm thấy người cũng phải có dấu vết chứ.
Lúc này một võ giả đột nhiên đi tới nói khẽ bên tai Mạnh Nguyên Long: “Đại nhân, có người phát hiện tung tích của Sở Hưu tại biên giới Bắc Yên cùng Ngụy Quận. Hơn nữa tên Sở Hưu kia… không dịch dung, chỉ dùng cách đơn giản che mặt lại.”
Bạch Cầm Hổ nghe vậy trợn tròn hai mắt, Mạnh Nguyên Long lại quay sang nhìn Bạch Cầm Hổ cười lạnh nói: “Bạch Thập Tam, ngươi bị người ta trêu đùa rồi!
Lão Hoàng kia quả thật không lừa ngươi, nhưng kẻ lừa ngươi lại là tên Sở Hưu kia! Từ đầu đây đã là một cái bẫy, kết quả ngươi còn chẳng nhận ra.”
Bạch Cầm Hổ gương mặt lúc trắng lúc xanh, tra được tới lão Hoàng đơn giản là trùng hợp. Người của Phong Mãn Lâu không chịu nói tin của Sở Hưu ra, nếu không phải có người tình cờ thấy Sở Hưu tới chỗ lão Hoàng, hắn cũng chẳng tra ra được.
Chính vì thế nên Bạch Cầm Hổ càng không nghĩ Sở Hưu lại bố trí một cái bẫy như vậy, dẫn bọn họ sang phía Tây Sở còn bản thân lại chạy về phía Ngụy Quận cùng Đông Tề.
Có điều trước mặt Mạnh Nguyên Long, hắn cũng không muốn mất mặt bèn hừ lạnh nói: “Đừng nói ta, ngươi cũng có khá hơn đâu!
Ban đầu ta nói Sở Hưu kia định tới Tây Sở, chẳng phải ngươi cũng không nhận ra à? Cũng tới đây cùng ta đó thôi.”
Mạnh Nguyên Long thản nhiên đáp: “Không dư hơi nói nhảm với ngươi nữa. Không mau hành động đi khéo tên Sở Hưu kia chạy mất tăm bây giờ!”
Trên thực tế giờ Mạnh Nguyên Long và Bạch Cầm Hổ có hành động cũng đã vô dụng.
Trong số các thế lực truy sát Sở Hưu, nhân số của Thanh Long Hội quá ít, Thần Vũ Môn chỉ làm bộ làm tịch, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có bao nhiêu thế lực trên đất Yến Đông, chỉ có mình Tụ Nghĩa Trang bỏ công bỏ sức nhiều nhất.
Kết quả người của Tụ Nghĩa Trang cũng bị người ta dẫn sai chỗ tới lục soát ở biên giới Tây Sở. Chuyện này khiến Sở Hưu bỏ trốn càng dễ, gần như không gặp chút ngăn cản đã thoát ly Bắc Yên, tiến vào Thương Mang Sơn.
Đứng ngoài biên giới Bắc Yên cùng Thương Mang Sơn, Mạnh Nguyên Long hừ lạnh một tiếng nói với thủ hạ: “Có tung tích gì của Sở Hưu không?”
Đệ tử kia thận trọng đáp: “Lần cuối cùng phát hiện dấu vết của Sở Hưu là trong khu vực biên giới này. Giờ đã qua hai ngày, tên Sở Hưu kia chắc đã sớm trốn sâu trong Thương Mang Sơn.”
Thấy Mạnh Nguyên Long không nói gì, đệ tử kia thận trọng hỏi: “Đại nhân, chúng ta có đuổi tiếp không?”
Thương Mang Sơn lớn như vậy cho dù ném toàn bộ Tụ Nghĩa Trang bọn họ vào Thương Mang Sơn cũng rất khó tìm được Sở Hưu kia.
Mạnh Nguyên Long cũng đắn đo không thôi, Thương Mang Sơn rộng lớn như vậy lại đều là rừng rậm. Sở Hưu chui bừa vào góc nào đó bọn họ làm sao biết được? Có thể nói chỉ tốn công tốn sức.
Nhưng nếu không đuổi theo, người ngoài chắc chắn sẽ bảo Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều bị một võ giả Nội Cương cảnh nhỏ nhoi đùa bỡn. Cái khác tạm không nói, mất mặt lại là chắc chắn!
Hơn nữa bọn họ chậm trễ lâu như vậy, thời gian này cũng đủ cho Sở Hưu luyện hóa khối Huyết Ngọc Linh Lung kia rồi. Giờ cho dù có tìm thấy Sở Hưu khéo cũng chẳng lấy được Huyết Ngọc Linh Lung, cùng lắm là giết chết Sở Hưu cho hả giận mà thôi, vậy lại chẳng nghĩa lý gì.
Có điều đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Hai đại phái Bắc Yên hợp sức mà chẳng tìm nổi một người? Lại còn định bỏ dở giữa chừng, đúng là nực cuòi!”
Thiên Tội đà chủ từ xa chắp tay bước tới, hắn mang mặt nạ thép đen nên người khác không thấy được biểu cảm nhưng ý chế nhạo trong giọng điệu rất rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.
Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ vẻ tức giận nói: “Thiên Tội đà chủ! Ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Nếu không vì ngươi lấy đâu ra lắm chuyện xúi quẩy như vậy!”
Thiên Tội đà chủ thản nhiên đáp: “Bảo vật về tay người giỏi. Chỉ cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi cầm, không cho ta cướp à?
Được rồi, hôm nay ta tới không phải để cãi nhau với các ngươi. Chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung này, ngươi ta đều có thể đoạt nhưng không tới phiên tên phản đồ Sở Hưu kia đoạt được!”
Các ngươi không muốn tìm tên Sở Hưu kia nhưng ta sẽ không từ bỏ.”
Bạch Cầm Hổ cười lạnh nói: “Tới lúc ngươi tìm thấy người chắc Huyết Ngọc Linh Lung đã bị luyện hóa rồi. Huống hồ Thương Mang Sơn lớn như vậy ngươi cũng chẳng tìm thấy người.”
Thiên Tội đà chủ lấy một cái hộp ra nói: “Trong này là một sợi tóc của Sở Hưu, ta tìm được trong chỗ ở của hắn.
Giao thứ này cho đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu, để bọn họ dung
sợi tóc này làm vật môi giới thôi diễn ra vị trí đại khái của Sở Hưu. mặc dù không quá chính xác nhưng ít ra cũng có phương hướng.
Muốn luyện hóa triệt để chí bảo như Huyết Ngọc Linh Lung không hề đơn giản, cho dù là ngươi hay ta cũng cần tới một tháng mới luyện hóa được thứ này. Như Sở Hưu chắc phải mất hai tháng thậm chí nhiều hơn.
Chỉ cần chúng ta tìm ra vị trí của Sở Hưu trong vòng hai tháng, cho dù không bắt được hắn nhưng cũng có thể ép hắn ra, không cho hắn thời gian huyện hóa hoàn toàn Huyết Ngọc Linh Lung.
Nếu các ngươi đồng ý, vậy ba bên chúng ta tạm thời hợp tác, bỏ tiền ra thuê đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu. Dù sao mỗi lần đám đại sư bói toán này ra tay còn đắt hơn cả mời trận pháp sư.”
Bạch Cầm Hổ suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh nó: “Ta sẽ trả tiền, có điều các ngươi đi đi, ta ở đây chờ tin là được.”
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quan hệ không được tốt với Phong Mãn Lâu. Lúc trước Tề Nguyên Lễ còn ra tay cản hắn lại, tuy không khiến hắn mất mặt nhưng Bạch Cầm Hổ không muốn giao tiếp gì với Phong Mãn Lâu nữa.
Mạnh Nguyên Long bên cạnh cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngay lúc ba bên chuẩn bị liên thủ đuổi bắt Sở Hưu, lúc này y đã trốn sâu trong Thương Mang Sơn, tùy tiện tìm một sơn động nấp vào.
Lần này Sở Hưu chạy trốn thật sự rất dễ dàng, thậm chí còn nhẹ hơn lần bị đám Nhiếp Đông Lưu truy nã tại Lâm Trung Quận.
Lý do không chỉ vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang bị Sở Hưu lừa tới tận biên giới Tây Sở, mà còn vì lần này không có bao nhiêu môn phái nhỏ tới tham gia truy sát hắn. Hoặc nên nói là những môn phái nhỏ thế gia nhỏ không dám xen vào chuyện lần này.
Lần trước lúc Sở Hưu bị đuổi giết hắn vẫn chỉ là một võ giả Tiên Thiên bừa bãi vô danh, thậm chí có thể nói chỉ có chút danh tiếng trong thế hệ trẻ. Chính vì vậy đám thế gia môn phái nhỏ mới dám nghe theo Tụ Nghĩa Trang, phân phó cho đệ tử đuổi giết y.
Nhưng giờ Sở Hưu đã bước vào Nội Cương cảnh, còn đứng thứ mười tám trong Long Hổ Bảng, dùng sức một người diệt sạch Nhạc gia, lần đầu dẫn đông đảo sát thủ Thanh Long Hội diệt môn Diêu gia trang ngay trước mặt bách tính võ lâm, bộc lộ thực lực cường đại và thủ đoạn tàn nhẫn ghi chiến tích chết giết võ giả Ngoại Cương cảnh.
Đối mặt với kẻ như vậy những thế lực nhỏ đó cho dù nhận được lời phân phó của Tụ Nghĩa Trang cũng không dám đi truy sát Sở Hưu, bởi làm vậy vốn chỉ là đi tìm chết.
Trên đất Yến Đông, thế lực có võ giả Ngoại Cương cảnh trấn giữ đã coi như tông môn thực lực khá mạnh. Có điều cho dù thực lực bọn họ có mạnh hơn nữa cũng không dám tùy tiện trêu vào Sở Hưu.
Cho nên đừng nhìn những đại ma đầu khiến người người oán trách trên giang hồ bị mọi người hô giết gọi đánh. nhưng thực tế thường chỉ có người hô hào, kẻ thật sự dám động thủ lại cực kỳ hiếm hoi.
Giờ đương nhiên Sở Hưu còn chưa đạt tới trình độ của đám đại ma đầu này. Có điều uy thế trên người hắn đã đủ dọa lui đại đa số đám ruồi muỗi rồi.
Trong hang núi, Sở Hưu không vội luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung, chí bảo này cần luyện hóa trong thời gian nhất định cho nên y định xem bên trong ngọc giản truyền công rốt cuộc là công pháp Phật môn gì?
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết
Chương 133 Khoái Mạn Cửu Tự Quyết
Ngọc giản truyền công màu vàng nhạt như hổ phách, Sở Hưu cầm ngọc giản lên truyền tinh thần lực vào thăm dò, một luồng tin tức khổng lồ tràn vào đầu Sở Hưu khiến y rên khẽ một tiếng.
May là lúc ấy Sở Hưu cầm ngọc giản truyền công không dùng ngay, trong ngọc giản truyền công này lượng tin tức quả thật kinh người, nhiều hơn A Tỳ Đạo Tam Đao tới mười lần, có thể thấy công pháp này phức tạp tới mức nào.
Nửa ngày sau Sở Hưu mới cẩn thận tra xét xong nội dung công pháp kia, có điều sắc mặt y lại trở nên kỳ quái.
Lão Hoàng nói không sai, công pháp trong ngọc giản truyền công này quả thật coi như của Phật môn, chính xác hơn mà nói hẳn là chi nhánh của Phật môn, một bộ công pháp của Mật tông: «Khoái Mạn Cửu Tự Quyết»!
Phật môn được truyền thừa từ thượng cổ đến giờ, trong đó có vô số chi nhánh, cường đại nhất đương nhiên là Thiền tông. Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn luôn theo phương pháp của Thiền tông.
Võ công cùng Phật pháp của Đại Quang Minh Tự cũng lấy thiền tông làm chủ, chẳng qua trong đó xen thêm đôi chút thủ pháp của Mật tông mà thôi.
Mà giờ Sở Hưu lấy được Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này chính là thủ pháp chính tông nhất của Mật tông.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết trong thì tu luyện tinh thần, ngoài thì tu luyện thể xác, tôn trọng khoảnh khắc thiên nhân hợp nhất vĩnh hằng, uy lực cường hoành khác xa với võ học Trung Thổ.
Cửu Tự Quyết, tên cũng như ý nghĩa chia làm chín chữ là: Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền.
Cửu Tự Quyết mặc dù lấy tên là Khoái Mạn nhưng thật ra có chín loại biến hóa kỳ lạ hoàn toàn khác biệt, nhất định phải dùng nội lực cường đại mới có thể phát thi triển liên tục không ngừng không nghỉ, phát huy uy lực môn ấn pháp Mật tông cường đại này tới mức cực hạn đỉnh phong.
Ấn pháp Cửu Tự Quyết diễn hóa ra lần lượt là:
Lâm. 【 Độc Cô Ấn 】, chú trọng ổn định, vững vàng như thành đồng vách sắt.
Binh. 【 Đại Kim Cương Luân Ấn 】, chú trọng lực lượng, không gì không phá.
Đấu. 【 Ngoại Sư Tử Ấn 】, chú trọng âm thanh, vang dội như sấm sét.
Giả. 【 Nội Sư Tử Ấn 】, chú trọng hồi phục, gặp trăm kiếp nạn cũng không ngã.
Giai. 【 Ngoại Phược Ấn 】, chú trọng cảm ứng, xu cát tị hung.
Trận. 【 Nội Phược Ấn 】, chú trọng ổn định, mặc ta tung hoành.
Liệt. 【 Trí Quyền Ấn 】, chú trọng không gian, thiên địa đều không chạm vào được.
Tại. 【 Nhật Luân Ấn 】, chú trọngngũ nguyên, sinh khắc chế sát.
Tiền. 【 Viên Mãn Bảo Bình Ấn 】, chú trọng ánh sáng, âm tà lui tránh.
Cẩn thận đọc lại Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này một lần, Sở Hưu thở phào một hơi, lúc này y mới hiểu vì sao lượng tin tức trong ngọc giản truyền công này lại lớn đến vậy.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này mỗi thức lấy riêng đều có thể trở thành công pháp đơn độc sử dụng, chín chữ hợp nhất lại lượng tin tức đương nhiên phải nhiều rồi.
Hơn nữa Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này có thể nói là một môn võ công khá hoàn mỹ, trong Cửu Tự Quyết có nội có ngoại, có công có phòng, có uy áp tinh thần cũng có cảm ứng biến hóa.
Có thể nói chỉ một môn công pháp này thôi cũng đủ đẩy năng lực chiến đấu của Sở Hưu lên một cấp bậc, không uổng công Sở Hưu bỏ bao công sức diệt Chương gia cướp lấy ngọc giản truyền công rồi lại tìm người sửa chữa.
Trong kịch bản gốc bộ công pháp này cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ là do kiếp trước không có Sở Hưu nhúng tay vào, Chương gia Lâm Trung Quận cùng Chương gia Đại Sơn Quận dung hợp không được thuận lợi, có lẽ đồng quy vu tận hoặc bị người ngoài nhúng tay vào. Dù
sao ngọc giản Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cũng không được sửa chữa.
Với tầm mắt của Sở Hưu hiện tại, đẳng cấp của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này tuyệt đối không thấp, ít nhất cũng phải tầm giữa thất chuyển cùng bát chuyển, điều kiện tu luyện cũng vô cùng hà khắc.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết chủ tu trong ngoài, yêu cầu đối với người tu luyện cũng cực cao, không đủ nội lực căn bản không cách nào thôi động ấn pháp.
Lấy tu vi Nội Cương cảnh của Sở Hưu chỉ miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn tu luyện của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết. Nếu đổi thành Sở Hưu lúc vừa Tiên Thiên, vậy cho dù y có nhận được môn công pháp này cũng chỉ có thể giương mắt ra nhìn, không tu luyện được, nếu cố gượng ép tu luyện sợ rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trước tiên buông Khoái Mạn Cửu Tự Quyết xuống, Sở Hưu định luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung kia.
Huyết Ngọc Linh Lung do Huyết Hà Phái ngày trước thu thập tinh hoa khí huyết hơn vạn võ giả, vô cùng cường đại, không chỉ cải tạo cương khí bản thân thành Huyết Luyện Thần Cương vô cùng tà dị cường đại, còn có thể khiến lực lượng khí huyết bản thân tăng thêm một cấp.
Mà đối với võ giả Nội Cương cảnh như Sở Hưu, lực lượng của Huyết Ngọc Linh Lung hoàn toàn có thể đẩy cảnh giới của y lên một cấp bậc nữa, khiến Sở Hưu đạt tới Ngoại Cương cảnh.
Từ Nội Cương cảnh tới Ngoại Cương cảnh là quá trình tích lũy, thân thể con người như một cái thùng nước, Nội Cương cảnh tới Ngoại Cương cảnh chính là đổ đầy thùng nước này.
Trước kia Sở Hưu chỉ nhỏ từng giọt nước một vào trong thùng, còn giờ chỉ cần luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung, vậy tương đương với cầm một thùng nước còn lớn hơn đổ vào trong thùng của mình. Sở Hưu dám chắc trăm phần trăm dựa vào lực lượng của Huyết Ngọc Linh Lung bước vào Ngoại Cương cảnh.
Cầm Huyết Ngọc Linh Lung lên, Sở Hưu dùng nội lực xâm nhập vào trong, lập tức một luồng lực lượng khí huyết sôi trào mãnh liệt ùn ùn tràn vào cơ thể Sở Hưu. Khoảnh khắc này sắc mặt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ rực, thậm chí quanh người y đều là khí huyết trào dâng mãnh liệt, thân hình như phồng to lên.
Người bình thường luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung này chắc chắn phải tiến hành theo chất lượng, làm như Sở Hưu rõ là đang tự tìm đường chết.
Nhưng Sở Hưu làm vậy tự có chỗ dựa, vì trong cơ thể y có Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Ngay khi Huyết Ngọc Linh Lung truyền lực lượng khí huyết cường đại vào cơ thể Sở Hưu, Lưu Ly Kim Ti Cổ đã nhận ra luồng lực lượng này, lập tức thả ra vô số sợi tơ vàng kim nuốt lực lượng khí huyết cường đại này vào cơ thể sau đó lại chuyển hóa thành lực lượng ôn hòa của mình trả về cho Sở Hưu.
Thiên Tội đà chủ cho rằng Sở Hưu luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung này cần từ hai tháng trở lên, nhưng thực tế thời gian Sở Hưu cần dùng thậm chi còn ít hơn bọn họ.
Thiên Tội đà chủ luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung cần tới một tháng, nhưng giờ đổi thành Sở Hưu, chỉ nửa tháng là đủ.
Nửa tháng sau, lực lượng trong Huyết Ngọc Linh Lung đã bị luyện hóa triệt để, Huyết Ngọc Linh Lung trong tay y cũng hóa thành bột phấn.
Lực lượng cường đại xung kích kinh mạch đan điền Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt lực lượng trong cơ thể Sở Hưu ầm ầm bộc phát như nước lũ bị đê điều ngăn cản, đột nhiên bộc phát ra khí tức sắc bén đến cực điểm, thậm chí khiến hang núi chỗ Sở Hưu đang ở cũng rung chuyển.
Sở Hưu lấy chưởng làm đao, thủ đao ầm ầm chém ra, cương khí huyết sát âm tàn lóng lánh sắc đỏ tươi vô tận ầm ầm phóng ra, dài chừng bảy thước, trực tiếp chém vào trong vách đá xung quanh, chớp mắt đã tạo thành vết cắt cực lớn, quả thật như chém vào đậu hũ!
Ngoại Cương cảnh, đã thành!
Nếu uy thế bước vào Ngoại Cương cảnh lúc này của Sở Hưu bị những võ giả cùng giai nhìn thấy, chắc chắn sẽ khiến bao người ngoác mồm
đến tận mang tai.
Nội Cương cảnh và Ngoại Cương cảnh là hai cảnh giới mà chênh lệch giữa các võ giả cùng giai lớn nhất, đặc biệt là Ngoại Cương, có ít người cương khí chỉ có thể phóng ra bên ngoài vài tấc, thậm chí không thể rời khỏi cơ thể. Nhưng có một số võ giả cương khí có thể phóng ra ngoài tới mấy trượng, đao cương kiếm mang bay khắp bốn phương, đối đầu với ngàn quân cũng rất bình thường.
Có điều những người có thể phóng thích cương khí tới vài trượng đều là võ giả Ngoại Cương cảnh đỉnh phong, bản thân tích lũy đã cực kỳ thâm hậu.
Còn phần lớn võ giả mới vào Ngoại Cương cảnh phóng ra cương khí chỉ có thể đo theo tấc, có thể đạt tới một thước đã là người thiên phú rất tốt. Sở Hưu vừa đột phá Ngoại Cương cảnh cương khí đã phóng ra tận bảy thước, từ điểm này có thể thấy y tích lũy thâm hậu biến thái cỡ nào.
Quan trọng nhất là giờ cương khí của Sở Hưu có thuộc tính cường đại, là Huyết Luyện Thần Cương.
Cương khí cũng được phân chia chủng loại, đại đa số võ giả chỉ sử dụng cương khí bình thường, lấy nội lực bản thân diễn hóa thành, không hề mang theo chút lực lượng nào khác.
Cương khí cao cấp hơn một chút có thể biến hóa dựa theo công pháp bản thân, ngươi tu luyện công pháp thuộc tính gì sẽ có cương khí mang theo lực lượng đó.
Còn cương khí đạt tới cực hạn chính là diễn hóa từ chân lý võ đạo của công pháp bản thân.
Tỉ như Thuần Dương Đạo Môn trong Tam Thanh Đạo Môn có Thuần Dương Cương Khí, danh xưng tru tà trấn ma, có thể tiêu diệt tất cả tà ma quỷ quái trên thế gian.
Còn có Bạch Hổ Đường trong Thần Thông Tứ Linh tu luyện thành Bạch Hổ Sát Thần Cương, ẩn hàm lực lượng Tây Phương Bạch Hổ Dữu Kim, lại còn dung hợp sát khí tà khí, vô cùng sắc bén, tà khí bức người.
Cương khí cấp bậc này ẩn hàm chân lý võ đạo, danh tiếng vang dội trên giang hồ. Còn Huyết Luyện Thần Cương mà Sở Hưu tu luyện thành hiện tại ngang cấp với Thuần Dương Cương Khí hoặc Bạch Hổ Sát Thần Cương, tại thời thượng cổ cũng có thanh danh vang dội.
Có điều theo Huyết Hà Phái bị hủy diệt, công pháp của môn phái này cũng không còn đầy đủ, phương pháp tu luyện Huyết Luyện Thần Cương cũng đã thất truyền.
Trước mắt Sở Hưu dùng Huyết Ngọc Linh Lung luyện thành Huyết Luyện Thần Cương, có thể nói là độc nhất vô nhị trên giang hồ, trừ phi có người nào tìm được một viên Huyết Ngọc Linh Lung nữa.
Có điều chí bảo như Huyết Ngọc Linh Lung cho dù trong Huyết Hà Phái lúc trước cũng vẫn là chí bảo, xuất hiện một viên đã là cực kỳ may mắn, tỷ lệ xuất hiện viên nữa quả thật rất nhỏ.
Sau khi bước vào Ngoại Cương cảnh Sở Hưu cũng không nóng lòng xuất quan, y lưu lại trong hang núi tu luyện nửa tháng củng cố cảnh giới, thuận tiện luyện tập một lượt Khoái Mạn Cửu Tự Quyết rồi mới ra khỏi hang núi.
Có điều ngay ngày thứ hai Sở Hưu rời khỏi hang núi, y lập tức cảm thấy không đúng.
Có người đang lục soát trong núi!
Rừng rậm Thương Mang Sơn rộng lớn như vậy, cũng có đội buôn qua lại nhưng đại đa số đều đi theo lối mòn cố định, còn giờ dấu vết lưu lại trên Thương Mang Sơn rõ ràng là có người đang lục soát trên núi, hơn nữa người tới thực lực đều rất mạnh.
Sở Hưu không cách nào xác định những người này có phải tới tìm mình không. Có điều y đã rời khỏi hang núi vậy chắc chắn sẽ lưu lại vết tích. Trong khu vực rùng núi hoang vắng không chút vết tích này, chỉ chút xíu dấu vết thôi cũng cực kỳ rõ ràng. Cho dù giờ y quay lại che giấu cũng không còn kịp nữa rồi.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh, y không trốn thoát theo hướng khác mà ngược lại truy tìm theo dấu vết đó. Y muốn xem xem rốt cuộc là ai
đang lục soát trong núi.
Đêm xuống, Sở Hưu dọc theo dấu vết nhảy lên một chạc cây, rốt cuộc cũng đuổi kịp người phía trước.
Phía trước tổng cộng có năm người, một Ngoại Cương, một Nội Cương cùng ba Tiên Thiên.
Thấy năm người này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lạnh đi. Năm người này không cần phải nói, chỉ nhìn quần áo là biết đều là người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành!
Uy năng Ngoại Cương cảnh
Chương 134 Uy năng Ngoại Cương cảnh
Trước đó Sở Hưu quả thật không ngờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang sẽ cho người đuổi giết y. Thương Mang Sơn lớn như vậy, người của hai phái ném vào còn chẳng nhìn thấy bọt nước, lấy gì ra tìm y? Chỉ uổng phí công sức mà thôi.”
Nhưng giờ xem ra đối phương có vẻ như khóa được vị trí đại khái của y, tìm kiếm y trong một khu vực nhất định, mà năm người này cũng được bố trí theo thực lực của y.
Sở Hưu có thực lực giết chết võ giả Nội Cương cảnh cho nên trong năm người này tối thiểu phải có một Ngoại Cương cảnh, nếu không sẽ bị Sở Hưu giết chết.
Mà một võ giả Nội Cương cảnh thì có tác dụng phụ trợ, cho dù Sở Hưu có thể giết chết võ giả Ngoại Cương cảnh nhưng võ giả Nội Cương cảnh cũng có thể làm y bị thương.
Về phần ba Tiên Thiên kia à, tác dụng của bọn họ chẳng qua là mở rộng phạm vi lục soát, gặp được Sở Hưu thì tu vi như vậy chỉ có một con đường chết!
Sở Hưu thu liễm khí tức quan sát lại, có điều lúc này bên tai y đột nhiên vang lên tiếng gió rất nhỏ, thân hình Sở Hưu nhanh chóng bật ra, trực tiếp nhảy xuống dưới đất. Gốc cây lớn mà y ẩn thân không ngờ bị người ta dùng một thanh đoản thương kèm theo cương khí trực tiếp đánh nát!
Tiếng nổ này cực kỳ vang dội giữa bầu trời đêm, năm người theo dõi Sở Hưu giật mình, lập tức quay người lại vừa vặn chứng kiến Sở Hưu hạ xuống mặt đất.
Năm người sửng sốt, trước đó bọn họ còn đang tìm kiếm tung tích Sở Hưu, không ngờ đối phương đã tới sau lưng nhóm người mình!
Vừa nghĩ tới thực lực kinh khủng của Sở Hưu, trong năm người trừ võ giả Ngoại Cương cảnh, bốn người đều toát mồ hôi lạnh.
Với thực lực Sở Hưu nếu xuất thủ đánh lén, năm người bọn họ cơ hồ không ai sống sót.
Một võ giả Ngoại Cương cảnh phía sau nhanh chân đi đến cười lạnh nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi đúng là kém cỏi, bị người ta theo dõi lâu như vậy mà không phát hiện!”
Võ giả Ngoại Cương cảnh đánh lén phía sau Sở Hưu là người của Tụ Nghĩa Trang, hắn ăn mặc vô cùng kỳ lạ, người mang giáp mây màu đen, sau lưng cắm bốn chuôi đoản thương, tay còn mang một thanh trường thương đen nhánh.
Hơn nữa xem bộ dáng có vẻ rất am hiểu khinh công, tối thiểu trước khi hắn xuất thủ, Sở Hưu cũng không phát hiện ra.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang này vẫn luôn truy tìm theo tung tích Sở Hưu, có điều hắn sợ đánh rắn động cỏ cho nên không dẫn theo những người khác, chỉ ỷ lại khinh công tốt, truy thẳng theo tìm cơ hội đánh lén Sở Hưu.
Chỉ tiếc khả năng phản ứng của Sở Hưu quá kinh người, thủ đoạn sát thủ đoản thương của hắn cũng bị Sở Hưu tránh khỏi.
Võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hừ lạnh một tiếng: “Đừng ngồi đó châm chọc nữa, bắt được người, công lao chia đều!”
Dứt lời võ giả Ngoại Cương cảnh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.
Mặc dù Sở Hưu có chiến tích chết giết võ giả Ngoại Cương cảnh nhưng trận đánh đó cũng cực kỳ hung hiểm, có thể nói chỉ miễn cưỡng thắng được.
Cùng là Ngoại Cương cảnh, mặc dù thực lực bọn họ so với thiền sư Hằng Thiện bị Sở Hưu giết ngày trước còn yếu hơn một chút, nhưng không phải yếu hơn quá nhiều. Lấy hai địch một chẳng lẽ còn không giết được Sở Hưu?
Mang theo tâm lý như vậy võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất chưởng đánh xuống, cương khí màu băng lam mang theo hàn khí lạnh buốt bộc phát cùng chưởng lực, hắn vẫn lưu lại hai thành lực lượng.
Thiên Tội đà chủ nói Sở Hưu sống chết gì cũng được nhưng với Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tốt nhất là bắt sống, trực tiếp bắt sống. Như vậy bọn họ mới cạy được thêm đồ tốt từ miệng Sở Hưu.
Có điều tiếp đó võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành biết mình sai, sai tới mười phần.
Đối mặt với chưởng này, hai tay Sở Hưu kết thành một ấn pháp kỳ dị, hai tay như vòng tròn, nội lực truyền vào trong đó, một luồng sáng vàng kim chói mắt bùng lên.
Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!
Đại Kim Cương Luân Ấn chủ lực, khí kình tụ lại như chùy, không gì không phá nổi!
Một ấn này đánh xuống như Kim Cương Minh Vương trấn tà hàng ma, nghiền ép chư thiên, lực lượng vô cùng vô tận ẩn giấu trong ấn này. Theo ấn pháp xuất ra, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vô cùng kinh hoảng, định lui lại phía sau nhưng lại đã muộn!
Một tiếng ầm lớn vang lên, toàn bộ cánh tay hắn bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh thành thịt nát, hơn nữa ấn pháp không hề ngừng lại, trực tiếp đánh thành một lỗ hổng lớn trước ngực đối phương, khiến máu tươi bắn khắp nơi, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành như con búp bê vải rách, trực tiếp bay ngược ra ngoài hơn mười trượng.
Giết chết!
Mặc dù võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia do không ngờ tới thực lực của Sở Hưu định bắt sống nên lưu lại chút sức, nhưng kết quả bị Sở Hưu một chiêu giết chết như vậy cũng chứng minh lực lượng của Sở Hưu đã tăng tiến nhiều cùng uy năng bá đạo của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang đang định lao lên thấy vậy ngây ra tại chỗ.
Trên tình báo đã nói rõ Sở Hưu là Nội Cương cảnh, sao mới không tới một tháng đối phương đã thành Ngoại Cương cảnh? Hơn nữa thực lực còn kinh khủng như vậy?
Mặc dù hắn vô cùng nghi hoặc nhưng cũng biết giờ không phải lúc
nghĩ chuyện này, võ giả Ngoại Cương cảnh ỷ vào khinh công xuất sắc của mình, trực tiếp quay người bỏ trốn!
Sở Hưu mặt không đổi sắc, sử dụng Trận Tự Quyết, hai tay kết thành Nội Phược Ấn, chân khí toàn thân Sở Hưu lập tức theo Nội Phược Ấn truyền xuống hai chân, đôi chân phát lực, thân hình y lập tức xuất hiện trước người võ giả Tụ Nghĩa Trang kia, mau lẹ như sấm, nhanh như thiểm điện!
Đây là Nội Phược Ấn, chỉ cần ấn pháp không phá là có thể phát ra tốc độ cực hạn, giữa thiên địa mặc ta tung hoành!
Ấn pháp này có lẽ chỉ có khuyết điểm là tốc độ bộc phát quá nhanh dẫn tới nội lực tiêu hao cũng như nước chảy, dùng trong khoảng cách ngắn thì được chứ muốn đi một quãng dài căn bản là không thể.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang bị Sở Hưu đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình, khinh công của hắn mặc dù không mấy cao minh nhưng cũng đủ khoe khoang trong giới võ giả cùng giai, kết quả giờ lại bị Sở Hưu lập tức đuổi kịp, nhưng trong tư liệu về Sở Hưu đâu có nói y biết khinh công?
Nếu không phải biết Tụ Nghĩa Trang sẽ không hại mình, hắn sẽ cho rằng tư liệu của bọn Mạnh Nguyên Long là giả, để ép bọn họ đi chịu chết.
Sở Hưu này bộc lộ ra cảnh giới cùng thực lực vượt ngoài tư liệu!
Trong mắt Sở Hưu lóe lên sát khí lạnh băng, Hồng Tụ Đao trong tay ầm ầm chém ra, trong bóng đêm Huyết Luyện Thần Cương lạnh lẽo tà dị lóe lên quang mang đỏ tươi, càng lộ vẻ quỷ dị.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang kia cắn môi, cương khí trên người hắn bộc phát, trường thương trong tay vung lên, lập tức hóa thành vài chục luồng cương khí thương mang bùng lên ngăn cản trước mặt.
Có điều dưới Huyết Luyện Thần Cương, không chỉ cương khí của hắn, ngay cả bảo binh trường thương tứ chuyển trong tay hắn cũng bị một đao kia của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt!
Huyết Luyện Thần Cương nhập thể, sát khí lạnh băng cùng khí huyết sát lập tức khiến võ giả Tụ Nghĩa Trang phun ra một ngụm máu tươi.
Không đợi hắn phản ứng lại, nghênh đón hắn đã là thế đao cuồng bạo như mưa phùn gió bấc, Hoàng Hôn Tế vũ, Hồng Tụ Chiêu Hồn!
Dưới thế đao phô thiên cái địa cùng oanh kích của Huyết Luyện Thần Cương, võ giả Tụ Nghĩa Trang kia kiên trì được hơn mười chiêu đã bị một đao đoạn hồn, đầu thân tách rời.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang hướng những võ giả khác bỏ trốn, ánh mắt lóe lên sắc lạnh. Uy năng Nội Phược Ấn bùng phát, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp một võ giả Cảnh giới Tiên Thiên, vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ép hỏi một chút tin tức.
Khi biết ba nhà này không ngờ lại liên thủ trả giá lớn mời đại sư bói toán thôi diễn phương vị đại khái của y, Sở Hưu cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Loại thủ đoạn này quả thực vô cùng khó phòng bị, đương nhiên muốn phòng ngự cũng rất đơn giản, đợi đến khi thực lực ngươi lên tới trình độ nhất định, những đại sư bói toán kia cũng không dám tùy tiện suy đoán tin tức của ngươi. Nếu không tin tức còn chưa thôi diễn được thiên cơ phản phệ sẽ khiến bọn họ trọng thương, thậm chí chết ngay tại chỗ.
Cho nên cho dù là đại sư bói toán nghiệp dư ở Phong Mãn Lâu hay những cường giả chuyên nghiên cứu thiên cơ thôi diễn trong Đạo môn đều không tùy tiện suy đoán bói toán người nào đó. Họ chỉ suy đoán bói toán một chuyện cụ thể nào đó.
Lần này ba nhà trả giá tiền rất lớn hợp lực mời đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu xuất thủ, rõ ràng là muốn đoạt lại Huyết Ngọc Linh Lung trước khi Sở Hưu kịp luyện hóa, có như vậy tiền của họ mới đỡ lãng phí.
Có điều lần này rõ ràng bọn họ phải lỗ nặng, vì Sở Hưu đã luyện hóa xong Huyết Ngọc Linh Lung, cho dù bọn họ có tìm được Sở Hưu cũng vô ích.
Mấy võ giả chạy trốn còn không quá ngu ngốc, còn biết tách ra chạy,
Sở Hưu đuổi kịp một người, những người khác đã chạy xa.
Sở Hưu xoa xoa cằm, lần này xuất thủ coi như tung tích y hoàn toàn bại lộ rồi, khoảng cách quá gần, bất luận y trốn tránh ra sao đối phương cũng sẽ đuổi theo dọc dấu vết của y. Trong Thương Mang Sơn hay ngoài Thương Mang Sơn thật ra đã không có gì khác nhau.
Huống hồ một khi khiến đối phương thật sự vây kín bản thân, đó mới là hiểm cảnh, với thực lực của Sở Hưu hiện giờ đối mặt với đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đơn giản là tự tìm đường chết. Cho nên y buộc phải tìm ra một phương pháp nhanh nhất phá cục!
Đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi, Sở Hưu đột nhiên nhớ ra ở Ngụy Quận mình còn chút nhân quả, nếu nước đã đục như vậy chẳng bằng khuấy cho đục thêm chút nữa!
Nghĩ tới đây Sở Hưu không chậm trễ nữa, trực tiếp chạy xuống núi, nơi y đi tới chính Thông Châu Phủ ở Ngụy Quận.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long dẫn theo một số đệ tử nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt âm trầm.
Người may mắn sống sót đêm qua báo tin cho bọn họ, chuyện này khiến Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long đều giật mình.
Những người khác không biết Sở Hưu làm sao bước vào Ngoại Cương cảnh, nhưng bọn họ nghe miêu tả xong đoán ngay được Sở Hưu chắc chắn đã luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung nên mới bước vào Ngoại Cương cảnh, đồng thời còn phóng thích được Huyết Luyện Thần Cương.
Có điều bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu Sở Hưu rốt cuộc làm thế nào luyện hóa được Huyết Ngọc Linh Lung trong thời gian không đến một tháng, đổi thành bọn họ cũng chẳng làm nổi!
Còn thi thể người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia, rõ ràng bị người ta dùng một loại quyền pháp cực kỳ cương mãnh bạo liệt một chiêu giết chết, trước kia Sở Hưu không hề lộ ra mình còn biết loại võ công này.
Nếu không phải thủ hạ thề thốt nói người ra tay chính là Sở Hưu, bọn họ thậm chí nghi ngờ không biết có phải có người ngoài ra tay giúp Sở Hưu không.
Trở lại chốn cũ
Chương 135 Trở lại chốn cũ
Lần này Sở Hưu xuất thủ xem như hoàn toàn phá vỡ kế hoạch trước đó của Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long, nên nói là lần này bọn họ lỗ cực nặng.
Tiêu tốn rất nhiều tiền mới mời được đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu tính toán, lại tốn bao nhân lực vật lực chạy vào Thương Mang Sơn truy sát Sở Hưu. Tất cả chẳng phải vì Huyết Ngọc Linh Lung thì là gì?
Kết quả thật chẳng ngờ nổi, Sở Hưu xuất thủ như vậy tương đương với nói cho bọn họ Huyết Ngọc Linh Lung đã bị y luyện hóa, điều này khiến Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long không cách nào chấp nhận.
Mặc dù bọn họ rất phẫn nộ vì Sở Hưu có gan đoạt thức ăn trước miệng cọp nhưng không phải như Thiên Tội đà chủ, bị Sở Hưu tính kế ngược thành ra thẹn quá hóa giận, không giết chết y không được. Mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là Huyết Ngọc Linh Lung.
Kết quả giờ Huyết Ngọc Linh Lung không còn, bọn họ có giết chết Sở Hưu thì cũng có ích lợi gì?
Mạnh Nguyên Long sắc mặt âm trầm nói: “Còn đuổi nữa không?”
Trước mắt đã biết Huyết Ngọc Linh Lung không còn, tiếp tục truy sát chẳng qua chỉ giết Sở Hưu cho hả giận, không còn ý nghĩa gì lớn.
Bạch Cầm Hổ cắn răng: “Bỏ ra giá lớn như vậy, giờ cũng đã tìm ra tung tích đối phương, sao lại không đuổi?
Huyết Ngọc Linh Lung không còn nhưng trên người tên Sở Hưu này có không ít công pháp, có thể ép ra vài môn cũng được, dù sao cũng không thể để lần này uổng công được!”
Mạnh Nguyên Long gật gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó về mới có thể bàn giao lại với Tụ Nghĩa Trang được.
“Đúng rồi, có cần nói cho người của Thanh Long Hội không?”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh nói: “Không cần nói cho chúng. Thanh Long Hội chỉ có hơn trăm sát thủ, nhân số có hạn, để bọn chúng tự đi mà tìm. Huống hồ tên Thiên Tội đà chủ kia khá nhỏ mọn, mục đích của hắn chủ yếu là trút giận và báo thù, sống chết gì cũng được. Nhưng chúng ta lại muốn bắt sống tra khảo công pháp, nếu Thiên Tội đà chủ kia nóng giận một chiêu giết chết Sở Hưu, vậy chúng ta thật sự lỗ vốn rồi.”
Mạnh Nguyên Long ngược lại không để tâm, có điều giờ nghe Bạch Cầm Hổ nói vậy hai người bèn trực tiếp lệnh cho những người khác bắt đầu tập hợp, đuổi theo dấu vết Sở Hưu lưu lại.
So với Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long thẹn quá hóa giận, lúc này Sở Hưu lại vô cùng nhàn nhã, đi dạo trên đường cái Thông Châu Phủ.
Hơn một năm không về, lúc này Thông Châu Phủ đã đổi khác.
Ngày trước Thông Châu Phủ có tam đại thế gia, Lý gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Thẩm gia cùng Sở gia bị diệt môn chỉ trong một đêm, có thể nói mấy thế lực lớn tại Thông Châu Phủ đều bị quét sạch.
Có điều Thông Châu Phủ gần với Yến Quốc, cũng coi là đại châu phủ tại Ngụy Quận, không ai để Thông Châu Phủ suy sụp xuống như vậy. Cho nên giờ Thông Châu Phủ lại có thế chân vạc mới.
Trong đó một là Chu gia, là gia tộc di chuyển từ châu phủ khác tới, có một võ giả Tiên Thiên trấn giữ.
Còn một là Thanh Lang Bang, có ba võ giả Tiên Thiên. ba người này vốn là lũ cướp trên Thương Mang Sơn, sau này Thương Mang Sơn bị bọn Hàn Báo khống chế, lũ giặc cướp này không sống nổi nữa bèn xuống núi. Ba người của Thanh lang Bang này dẫn thủ hạ thừa cơ gia nhập Thông Châu Phủ, trở thành thế lực mạnh nhất tại đó.
Còn một chính là Thẩm gia ngày trước, mặc dù Thẩm Mặc đã chết nhưng Thẩm gia vẫn còn, có điều không có võ giả Tiên Thiên, Thẩm gia ngược lại trở thành thế lực yếu nhất Thông Châu Phủ.
Lúc Thẩm Mặc còn sống, Thẩm Bạch còn chiếu cố tới Thẩm gia.
Thẩm Mặc đã chết, Thẩm gia coi như không còn quan hệ gì với Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch tâm tính lạnh lùng, không có chút tình cảm nào với Thẩm gia đã dưỡng dục hắn. Theo hắn thấy trong Thẩm gia ngoại trừ đệ đệ
mình tất cả những tộc nhân khác đều chỉ là rác rưởi, chết sớm càng tốt. Bọn họ chết sớm đệ đệ của mình cũng không còn lo lắng, cùng hắn gia nhập Thương Lan Kiếm Tông tu hành.
Còn giờ đệ đệ hắn đã chết, đám người Thẩm gia đã không còn quan trọng gì đối với hắn, chỉ cần không phiền đến hắn, Thẩm gia thích chết đâu thì chết.
Ban đầu các thế lực khác tại Thông Châu Phủ còn cố kỵ Thẩm Bạch, không dám mạo phạm Thẩm gia.
Có điều sau này bọn họ biết được thái độ của Thẩm Bạch, cố kỵ này không còn, đủ loại chèn ép sỉ nhục xuất hiện, Thẩm Bạch cũng chẳng buồn hỏi tới. Các thế lực khác lại càng yên tâm, người của Thẩm gia cũng càng tuyệt vọng.
Sở Hưu đi dạo chẳng chút mục đích trên con đường, lần này y tới là để cho người ta nhận ra, gây chuyện càng tốt.
Có điều lúc Sở Hưu không muốn gây chuyện thì phiền phức lại xếp hàng mà đến. Đợi đến lúc y muốn gây chuyện lại chẳng có chuyện gì.
Sở Hưu đi thẳng tới quán rượu của Sở Hưu trước đó. Quán rượu này là một trong những nơi Sở Hưu phụ trách quản lý trước đây, thậm chí y từng ở đây một thời gian.
Thấy Sở Hưu đi tới, chưởng quỹ quán rượu theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức giật mình, hắn vội vàng đi tới nói: “Nhị công tử? Ngài về rồi à?”
Chưởng quỹ quán rượu kia chỉ là một người bình thường, chỉ phụ trách quản lý quán rượu, căn bản không biết những chuyện phát sinh trên giang hồ.
Đương nhiên hắn cũng biết chuyện Sở gia bị diệt môn nhưng chỉ loáng thoáng nghe nói Sở Hưu không chết, lại không biết Sở Hưu đã từng bị Thương Lan Kiếm Tông truy nã truy sát.
“Nhị công tử định về xây dựng lại Sở gia à?” Gương mặt chưởng quỹ lộ vẻ mong chờ.
Sở Hưu lắc đầu: “Sở gia đã không còn, còn xây với dựng gì? Lão Phương, cho ta một chỗ, ngươi cũng biết khẩu vị của ta rồi đấy.”
Phương chưởng quỹ bố trí chỗ ngồi cho Sở Hưu xong, y mới hỏi: “Giờ quán rượu này rốt cuộc do nhà nào kinh doanh?”
Phương chưởng quỹ cười khổ chỉ chỉ vào mình: “Do chính tôi kinh doanh, không thuộc về nhà nào?”
Sở Hưu cười cười nói: “Ồ, không tệ, không tệ!”
Phương chưởng quỹ mặt mày như đưa đám: “Nhưng tiểu nhân thà trở lại hồi còn Sở gia, chỉ làm một chưởng quỹ thôi còn hơn.
Ban đầu lúc Sở gia xảy ra chuyện, người tiếp nhận quán rượu chính là Thẩm gia.
Có điều sau đó không biết vì sao người của Thẩm gia lại bỏ đi, người của Thanh Lang Bang lại tới.
Người của Thanh Lang Bang ngược lại không chiếm cứ quán rượu này của tôi, nhưng bọn họ yêu cầu tôi trả một khoản tiền lớn, quán rượu này xem như thuộc về tôi.
Tôi cắn răng chi ra khoản này, dẫu sao Sở gia không còn, tiểu nhân cũng phải tính toán cho tiền đồ của mình.
Nhưng nào ngờ sau khi cầm tiền người của Thanh Lang Bang lại lấy cớ thu phí bảo hộ, mỗi tháng đều lấy một lượng lớn bạc ở chỗ tiểu nhân.
Lúc đầu cầm bạc thì cũng thôi, coi như dùng tiền mua bình an, mỗi tháng tiểu nhân đều giao bạc đúng hạn.
Kết quả đám người của Thanh Lang Bang cách mấy ngày lại tới đây ăn chùa uống quịt, còn nhất quyết đòi bao hết, dọa chạy rất nhiều khách khứa.
Bọn họ liên tục tới đây làm vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện làm ăn của quán rượu, mấy tháng gần đây tôi đều phải bỏ tiền mình ra. Đãi ngộ này thật chẳng bằng ngày trước làm cho Sở gia.”
Phương chưởng quỹ của quán rượu nhìn Sở Hưu tố khổ một hồi, lại tiếp tục như vậy hắn cũng chẳng làm chưởng quỹ quán rượu được nữa, cùng lắm thì chuyển sang nơi khác tiếp tục kiếm ăn.
Đúng lúc này một võ giả Tiên Thiên tướng mạo thô kệch mang theo
một đám võ giả ồn ào đi vào trong quán rượu. Còn chưa nhìn thấy người đâu, tên thủ lĩnh đã hô lớn: “Người đâu rồi? Lão Phương, dọn sạch lầu hai cho ta. Chuẩn bị đồ ăn ngon đồ uống tốt cho ta, quy củ cũ!”
Phương chưởng quỹ bất đắc dĩ: “Lại tới rồi. Nhị công tử, hay là ngài xuống lầu trước đi, tôi chuẩn bị một chỗ dưới lầu cho ngài.”
Phương chưởng quỹ này không phải người giang hồ, hắn không hiểu phân chia thực lực giữa các võ giả, có hắn lờ mờ nghe được hai vị bang chủ này cùng cấp với gia chủ Sở gia ngày xưa, nhị công tử chắc chắn đánh không lại đối phương.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, tùy ý khoát tay.
Phương chưởng quỹ kia còn định nói gì đó nhưng lại thấy võ giả Thanh Lang Bang cau mày đi tới nói: “Lão Phương, ngươi còn đứng đây lề mề cái gì? ta bảo ngươi dọn sạch người đi, ngươi không nghe thấy à?”
Nói xong võ giả Thanh Lang Bang kia liếc sang Sở Hưu, quát lớn: “Cút ngay!”
Sở Hưu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là làm cướp quen rồi, giờ tẩy trắng lên bờ còn lớn lối như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Chẳng trách có hai Tiên Thiên mà còn bị bọn Hàn Báo đuổi ra khỏi Thương Mang Sơn. Tính khí thế này cũng chẳng đấu nổi đám Hàn Báo.”
Lời này của Sở Hưu lập tức khiến võ giả Thanh Lang Bang sắc mặt tối sầm xuống.
Làm giặc cướp trừ khi làm tới mức như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, nếu không chẳng phải xuất thân tốt đẹp gì, cho nên hắn rất ghét người khác nhắc tới hai chữ giặc cướp trước mặt mình.
Hơn nữa bị Hàn Báo đuổi khỏi Thương Mang Sơn là vảy ngược của bọn hắn, là lúc bọn hắn mất mặt nhất. Giờ nghe Sở Hưu nhắc tới chuyện này, võ giả Thanh Lang Bang chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Ranh con! Xem ra ngươi chán…”
Có điều không đợi hắn nói xong, Sở Hưu đã trực tiếp xuất thủ, dùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ ấn thẳng mặt đối phương xuống mặt bàn, trên tay phải hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cây đũa, đột nhiên cắm thẳng vào huyệt Thái Dương của đối phương, phát ra một tiếng ‘phốc’ nhỏ, ghim thẳng võ giả Thanh Lang Bang kia lên mặt bàn!
Cảnh tượng kinh khủng này dọa cho mọi người xung quanh câm như hến. Sở Hưu lại chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đúng là phiền phức, ăn cơm cũng không yên.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp bước xuống lầu.
Những võ giả Thanh Lang Bang khác thấy Sở Hưu đi tới, một số người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lên lẩy bẩy.
Không phải do bọn chúng quá nhát gan mà do cảnh tượng trước mắt phá hỏng thế giới quan của họ.
Theo đám bang chúng phổ thông này thấy, bang chủ của bọn họ tu vi Tiên Thiên đã coi như cao thủ, kết quả giờ lại bị người ta giết như giết gà. Không đúng, còn đơn giản hơn giết gà, chỉ hợt hợt dùng một cái đũa ghim đầu xuống mặt bàn. Nhìn thi thể bang chủ Thanh Lang Bang còn đang co quắp, bọn họ không bị dọa tè ra quần đã rất không tệ rồi.
Đến lúc Sở Hưu đi khỏi, hoàn toàn biến mất trên con đường dài, toàn bộ quán rượu đó mới như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng thảo luận người kia là ai, vì sao thực lực mạnh như vậy.
Thương Lan Kiếm Tông
Thân là người buôn tin giang hồ, kiến thức cơ bản quan trọng nhất là phải có nhãn lực, bất kể người ta là cao thủ thành danh hay tân tú giang hồ vừa ra khỏi nhà cũng vậy, dù sao chỉ cần có chút danh tiếng thân là người buôn tin giang hồ ngươi đều phải nhận ra người ta.
Khi thấy Bạch Cầm Hổ tới trong lòng Lộ Du thắt lại, hắn biết đối phương tới tìm hắn làm gì.
Lộ Du vội vàng để bầu rượu xuống chắp tay nói: “Tại hạ xin ra mắt thập tam gia.”
Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ ra ý lạnh nói: “Ngươi biết ta?”
Lộ Du vội vàng nói: “Đại danh thập tam gia ai lại không biết?”
“Ngươi đã biết ta thì tốt, thân là người buôn tin giang hồ, ngươi hẳn cũng biết ta tìm ngươi làm gì. Nghe nói ngươi từng có giao dịch với tên Sở Hưu kia. Ta muốn biết tên Sở Hưu rốt cuộc có tới tìm ngươi không, các ngươi giao dịch tin tức gì? Lần cuối hắn xuất hiện là ở đâu!”
Mồ hôi lạnh trên đầu Lộ Du lập tức chảy ròng ròng.
Giao dịch giữa hắn và Sở Hưu không lừa được người khác, dù sao lúc trước hắn kết bạn với Sở Hưu có rất nhiều võ giả chứng kiến.
Có điều có một số việc hắn thật sự không thể nói, không phải vì sợ Sở Hưu mà do Phong Mãn Lâu có quy củ của Phong Mãn Lâu, người buôn tin giang hồ cũng có quy củ của người buôn tin giang hồ. Nói xong thanh danh của hắn cũng tan tành, đời này không thể làm người buôn tin giang hồ nữa.
Cho nên Lộ Du đành nhắm mắt nói: “Thập tam gia xin đừng làm khó tiểu nhân. Thập tam gia ngài cũng biết quy củ của Phong Mãn Lâu rồi mà, tuyệt đối không được phép làm lộ tin tức giang hồ của cố chủ.”
Bạch Cầm Hổ cười lạnh một tiếng: “Một tên buôn tin truyền tin nhảm mà cũng dám nói quy củ gì gì với ta? Đúng là muốn chết rồi!
Ngươi biết ta vậy cũng biết tính cách ta rồi đấy, có một số việc ta không muốn nói lần thứ hai. Ta hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc ngươi nói hay không nói?”
Lộ Du mặt như sắp khóc: “Thập tam gia, nếu ta nói là làm hỏng quy củ trong nghề người buôn tin này. Không phải ta không muốn nói mà là thật sự không thể nói!”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh một tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Nói xong thanh trường đao như ngọn lửa cháy bừng bừng kia đã rời vỏ, cảm nhận khí tức nóng rực trên lưỡi đao, Lộ Du sợ tới nhắm tịt hai mắt lại.
Đây là bảo binh ngũ chuyển Diễm Dực, nghe nói do Bạch Cầm Hổ tình cờ tìm được một khối kim thiết kỳ dị mang hỏa văn trong một ngọn núi lửa không hoạt động ở khu Cực Bắc, sau đó chế tạo ra. Nó tự mang sức lửa, phải dùng vỏ đao chế bằng hàn thiết mới khiến sức nóng không tiết ra ngoài. Bất cứ cương khí gì chỉ cần truyền vào Diễm Dực đều sẽ biến thành cương khí liệt diễm vô cùng cường đại.
Chỉ bằng chút lực lượng đó của Lộ Du, Bạch Cầm Hổ xuất một đao cũng có thể biến hắn thành tro cốt!
Thân phận người buôn tin giang hồ là bát ăn cơm của Lộ Du, nhưng nếu mạng cũng chẳng còn thì lo gì chuyện cơm với nước nữa?
Trước sức ép kinh khủng của cái chết, Lộ Du đã sắp không chịu nổi định nói hết tin về Sở Hưu ra, có điều ngay lúc này một cánh tay lại hạ xuống thân Diễm Dực Đao của Bạch Cầm Hổ, một luồng chân khí âm hàn băng lãnh ầm ầm bộc phát, triệt để đóng băng Diễm Dực Đao kia, khiến thân đao đỏ thẫm phủ một lớp băng lam.
Bạch Cầm Hổ biến sắc, vội vàng cầm đao lui lại kinh hãi nhìn người trước mặt: “Tề Nguyên Lễ ! Là ngươi!”
Người vừa xuất thủ ăn mặc như lão nhà giàu, khí chất cực kỳ biếng nhác, chính là phó lâu chủ Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên, Tam Mục Thần - Tề Nguyên Lễ !
Võ giả Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên vốn cực kỳ kín tiếng, đối phương dẫu sao cũng là tổ chức buôn tin, không nổi danh với võ lực. Cũng như Tề Nguyên Lễ này, hắn ở Bắc Yên đã nhiều năm như vậy nhưng lại chưa hề ra tay tới một lần.
Nhưng vừa rồi Tề Nguyên Lễ xuất thủ lại khiến Bạch Cầm Hổ cảm thấy áp lực cực lớn, cỗ chân khí hàn băng kia cực kỳ thuần túy cường đại, thậm chí đã tới mức có thể tùy tiện áp chế bản thân. Tề Nguyên Lễ này sợ rằng chỉ cách Ngưng Thần Tam Cảnh một bước!
Lúc này Lộ Du bên kia thoát chết trong gang tấc, kích động thở hổn hển vài cái rồi chắp tay thi lễ với Tề Nguyên Lễ: “Đa tạ lâu chủ đã ra tay cứu giúp!”
Tề Nguyên Lễ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đã nói bao lần rồi, phó lâu chủ, phó lâu chủ. Đừng có nhầm lẫn mãi thế.
Có điều tiểu tử ngươi cũng không tệ, Phong Mãn Lâu ta có quy củ của Phong Mãn Lâu, người buôn tin giang hồ đương nhiên cũng có quy củ của người buôn tin giang hồ. Ngươi không làm sai.”
Tề Nguyên Lễ đưa mắt sang phía Bạch Cầm Hổ thản nhiên nói: “Thập tam gia, ta cũng nghe được mấy câu nói lúc nãy rồi. Phong Mãn Lâu ta không truyền tin nhảm mà là phong vân trên giang hồ này!
Cố chủ cầm tiền tới Phong Mãn Lâu ta mua tin, kết quả chúng ta lại lợi dụng lòng tin của cố chủ, quay người bán tin bán hành tung của hắn đi. Loại chuyện phá hoại quy củ như vậy, Phong Mãn Lâu ta không làm được.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đúng là thế lực cường đại nhưng đừng tưởng vì thế mà ép được Phong Mãn Lâu ta phá hỏng quy củ của mình, đập vỡ chiêu bài của mình!”
Bạch Cầm Hổ trước đó còn có thể cứng rắn, một người buôn tin giang hồ hắn cũng chẳng coi ra gì.
Nhưng giờ thực lực Tề Nguyên Lễ lại khiến Bạch Cầm Hổ không nhìn thấu, đành hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu kia đã làm gì thì Phong Mãn Lâu các ngươi cũng biết rồi đấy. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta nhất định phải tìm bằng được hắn!
Lần này coi như ta dùng tiền mua tin. Mau giao tình cảnh giao dịch giữa ngươi và Sở Hưu cùng tin tức gần nhất của hắn cho ta.”
Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Mọi chuyện liên quan tới giao dịch giữa Phong Mãn Lâu ta và cố chủ đều không thể lấy ra giao dịch bên ngoài lần nữa. Các ngươi muốn tìm Sở Hưu có thể xuất tiền, Phong Mãn Lâu ta sẽ phát động đại lượng người buôn tin tìm kiếm tin tức Sở Hưu giúp ngươi. Ngươi hẳn cũng biết về phương diện này chúng ta tuyệt đối là chuyên nghiệp.”
Nghe Tề Nguyên Lễ nói vậy Bạch Cầm Hổ tức tối đáp: “Trong tay các ngươi có sẵn tin rồi còn chẳng chịu bán, cứ nhất định phải chơi vòng vo như thế làm gì? Rõ là vẽ rắn thêm chân!”
Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Quy củ là quy củ, cho dù có phiền toái cũng phải làm theo quy củ.”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh một tiếng, có Tề Nguyên Lễ tại đây, hôm nay sợ là hắn không hỏi được gì rồi.
Có điều lúc này hắn đột nhiên nhìn sang phía những võ giả cấp thấp báo cáo tình báo lại cho Lộ Du. Bạch Cầm Hổ trực tiếp lấy một khối tử kim ra nói: “Trong các ngươi ai biết gần đây tiểu tử này cùng một sát thủ Thanh Long Hội đi tới nơi nào? Ai cung cấp được tin tức khối tử kim này sẽ là của người đó.”
Nhìn khối tử kim kia, đám võ giả này hai mắt sáng bừng lên, trong đó lập tức có người nói: “Vị đại nhân này, tôi đã từng thấy Lộ Du cùng sát thủ Thanh Long Hội tới Đại Sơn Quận gặp một trận pháp sư lụi bại, nhà tôi ngay gần nơi đó. Tôi tận mắt thấy.”
“À, lúc nào?” Bạch Cầm Hổ lập tức hỏi.
“Ba tháng trước.”
Bạch Cầm Hổ nghe vậy, ba tháng trước thì làm được gì? Hắn cần biết là giờ Sở Hưu xuất hiện ở đâu.
“Gần đây thì sao? Tên Sở Hưu kia có từng tới nữa không?”
Võ giả kia lúng túng: “Không dám dối gạt đại nhân, gần đây tiểu nhân không về nhà nên cũng không biết được.
Có điều hình như Sở Hưu kia để lại thứ gì đó ở nhà lão Hoàng kia.
Lão Hoàng kia là một trận pháp sư đã xuống dốc, tu vi đã phế nên không thể bày trận, cho dù tu bổ một số trận pháp cấp thấp cũng khá
khó khăn.
Có điều sau khi Sở Hưu tới, hình như hắn có tiền hơn hẳn, thường xuyên vào trấn mua các loại vật liệu tu bổ trận pháp, chi trả cực kỳ hào phóng.
Hơn nữa trước đó lão Hoàng đều tới quán rượu ăn cơm nhưng giờ lại bỏ tiền ra cho người đưa tới tận nhà, hình như đang bận việc gì đó, thậm chí không có thời gian ra ngoài ăn cơm. Cho nên tiểu nhân nghi ngờ Sở Hưu này rất có thể để thứ gì đó tại chỗ lão Hoàng, nhờ hắn sửa chữa.”
Lộ Du bên cạnh lộ vẻ bất đắc dĩ, đây không phải hắn nói mà là người khác nói.
Đám người thu thập thông tin này chỉ là giang hồ hạng chót nhận tiền thám thính tin tức giang hồ, không tính là người của Phong Mãn Lâu. Bọn họ nói ra đương nhiên không tính là phá hỏng quy củ.
Hơn nữa Lộ Du cũng không khỏi để ý nhiều hơn tới võ giả này, dáng vẻ rất không đáng chú ý nhưng khả năng quan sát lại cực kỳ tinh tế, ngược lại rất phù hợp với yêu cầu của Phong Mãn Lâu.
Bạch Cầm Hổ lập tức kéo võ giả kia lại nói: “Giờ dẫn ta tới chỗ lão Hoàng, nếu thật sự có kết quả, ngươi cứ yên tâm, khối tử kim kia sẽ là của ngươi. Thậm chí nếu ngươi muốn công pháp, muốn địa vị, thậm chí muốn gia nhập Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng được!”
Võ giả kia nghe vậy hai mắt bừng sáng, lập tức dẫn Bạch Cầm Hổ tới trụ sở của lão Hoàng.
Lúc này lão Hoàng ngược lại đang rất thích ý, Sở Hưu chi trả hào phóng như vậy, trong tay hắn còn tới mười mấy lượng tử kim.
Thời đỉnh phong lão Hoàng là trận pháp sư cảnh giới Tiên Thiên, đừng nói mười mấy lượng tử ki, hắn chỉ cần bố trí trận pháp cho một số môn phái nhỏ hoặc thế gia nhỏ, giá khởi điểm đều phải tầm trăm lượng rồi.
Có điều giờ không thể so với lúc trước, hắn coi như ba năm không mở hàng, mở hàng ăn năm.
Nhưng đúng lúc này Bạch Cầm Hổ trực tiếp dẫn người phá cửa lao vào. Lão Hoàng vừa định lên tiếng quát mắng lại thấy mấy thủ đoạn mình bố trí ngoài cửa thậm chí không tới gần người Bạch Cầm Hổ, đều bị cương khí hộ thể của hắn đánh bay. Cảnh tượng này khiến lời mắng chửi đã ra tới miệng lại bị hắn nuốt ngay lại.
Hắn cũng là người có kiến thức, mặc dù hiện tại tu vi đã bị phế nhưng hắn có thể khẳng định cường giả trước mặt tuyệt đối là cao thủ trên Ngoại Cương cảnh!
Người thu thập thông tin dẫn Bạch Cầm Hổ đến bèn cáo mượn oai hùm nói: “Lão Hoàng, vị này là thập tam gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Giờ thập tam gia muốn hỏi ngươi một số chuyện, nếu ngươi dám giấu diếm hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết rồi đấy!”
Lão Hoàng nghe vậy giật mình, loại quái vật như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đừng nói hắn hiện giờ, cho dù trong thời toàn thịnh hắn cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
“Lão hủ ra mắt thập tam gia.”
Bạch Cầm Hổ tùy ý xua tay lạnh lùng nói: “Sát thủ Thanh Long Hội, Huyết Ma - Sở Hưu đã từng tới chỗ ngươi phải không? Lần cuối ngươi thấy hắn là lúc nào?”
Lão Hoàng chỉ hơi do dự một chút rồi trực tiếp nói: “Đã từng tới, mới hai ngày trước ta còn gặp hắn.”
Nói xong lão Hoàng trực tiếp thuật lại tin tức về Sở Hưu cho Bạch Cầm Hổ.
Hắn không phải Lộ Du, không cố kỵ quy củ người buôn tin giang hồ cùng Phong Mãn Lâu. Hắn chỉ là một trận pháp sư tu vi đã phế, đối mặt với thế lực cường đại như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngoại trừ thành thật kể hết mọi thứ mình biết ra, còn làm gì được nữa?
Bị chơi xỏ!
Chương 132 Bị chơi xỏ!
Những thứ lão Hoàng thuật lại khiến hai mắt Bạch Cầm Hổ sáng bừng lên.
Vốn hắn chỉ muốn tìm ra vị trí đại khái mà Sở Hưu xuất hiện lần cuối cùng để võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ tập trung tìm kiếm, không ngờ chuyến này lại moi được hẳn nơi Sở Hưu định đi.
Nếu Sở Hưu này cố ý chuẩn bị ngọc thạch có trận văn ngăn cản chướng khí, vậy chắc hẳn y định vượt qua khu rừng biên giới Bắc Yên và Tây Sở, tiến vào Sở Quốc. Như vậy chỉ cần bọn họ chặn đường tìm kiếm chỗ biên giới Tây Sở và Bắc Yên là được.
Hơn nữa bên này Sở Hưu còn nhờ lão Hoàng giúp mình điều chỉnh lại khuôn mặt đôi chút, Bạch Cầm Hổ lập tức để lão Hoàng vẽ lại gương mặt đã được điều chỉnh của Sở Hưu rồi mang theo bức hình dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía biên giới Bắc Yên Tây Sở, chuẩn bị chặn giết Sở Hưu!
Chiêu tung hỏa mù Sở Hưu để lại chỗ lão Hoàng chỉ là đề phòng vạn nhất, nào ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trực tiếp chuyển ánh mắt sang phía Tây Sở. Khi Sở Hưu trốn tới biên giới Ngụy Quận, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn lùng sục ở biên giới Tây Sở.
Biên giới Tây Sở, trong một gian khách sạn, Mạnh Nguyên Long dẫn người Tụ Nghĩa Trang chạy tới cau mày hỏi: “Tin tức của ngươi có vấn đề gì không vậy? Tên Sở Hưu kia định trốn sang Tây Sở thật không?”
Bọn họ lùng sục nơi này đã nhiều ngày, địa phương rộng lớn như vậy không tìm thấy Sở Hưu cũng bình thường, nhưng giờ không phát hiện một chút xíu vết tích này, công phu ẩn nấp của tên Sở Hưu chẳng lẽ lại tốt đến mức này?
Bạch Cầm Hổ sắc mặt âm trầm nói: “Chắc chắn không vấn đề! Ta đã cho người của mình uy hiếp lão Hoàng thêm, đồng thời còn đích thân dùng Băng Phách Thần Mục lấy uy áp tinh thần kiểm tra, lão Hoàng kia không nói dối. Hắn cũng không có gan nói dối.”
Mạnh Nguyên Long hỏi: “Vậy sao tới giờ vẫn không tìm thấy chút tung tích nào của Sở Hưu?”
Bạch Cầm Hổ lập tức nghẹn lời, có điều hắn vẫn hừ lạnh một tiếng nói: “Ai mà biết tên Sở Hưu kia dùng thủ đoạn hay bí pháp quỷ dị gì.
Lúc trước tên Liệp Tâm Nhân Ma - Đồng Khai Thái kia chẳng chọc tới hơn ngàn cao thủ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ vây giết, kết quả chẳng phải vẫn chạy mất à?”
Mạnh Nguyên Long cũng lười nói nhảm với hắn, hai người này căn bản không cách nào so sánh.
Bên Tây Sở kia cái khác có lẽ không nhiều nhưng các loại rừng rậm nguyên thủy chưa khai phá là nhiều nhất, võ giả bình thường đi vào rất dễ lạc đường, thậm chí bị chướng khí hay vài loại độc vật làm bị thương. Một võ giả trốn vào trong đó đừng nói hơn nghìn người vào tìm kiếm, cho dù đổ cả vạn người vào tìm, không thấy bóng dáng đâu vẫn rất bình thường.
Nhưng nơi này là Bắc Yên, bất luận đường lớn hay đường nhỏ đều có người ở. Trừ phi Sở Hưu kia có thể tàng hình nếu không cho dù không tìm thấy người cũng phải có dấu vết chứ.
Lúc này một võ giả đột nhiên đi tới nói khẽ bên tai Mạnh Nguyên Long: “Đại nhân, có người phát hiện tung tích của Sở Hưu tại biên giới Bắc Yên cùng Ngụy Quận. Hơn nữa tên Sở Hưu kia… không dịch dung, chỉ dùng cách đơn giản che mặt lại.”
Bạch Cầm Hổ nghe vậy trợn tròn hai mắt, Mạnh Nguyên Long lại quay sang nhìn Bạch Cầm Hổ cười lạnh nói: “Bạch Thập Tam, ngươi bị người ta trêu đùa rồi!
Lão Hoàng kia quả thật không lừa ngươi, nhưng kẻ lừa ngươi lại là tên Sở Hưu kia! Từ đầu đây đã là một cái bẫy, kết quả ngươi còn chẳng nhận ra.”
Bạch Cầm Hổ gương mặt lúc trắng lúc xanh, tra được tới lão Hoàng đơn giản là trùng hợp. Người của Phong Mãn Lâu không chịu nói tin của Sở Hưu ra, nếu không phải có người tình cờ thấy Sở Hưu tới chỗ lão Hoàng, hắn cũng chẳng tra ra được.
Chính vì thế nên Bạch Cầm Hổ càng không nghĩ Sở Hưu lại bố trí một cái bẫy như vậy, dẫn bọn họ sang phía Tây Sở còn bản thân lại chạy về phía Ngụy Quận cùng Đông Tề.
Có điều trước mặt Mạnh Nguyên Long, hắn cũng không muốn mất mặt bèn hừ lạnh nói: “Đừng nói ta, ngươi cũng có khá hơn đâu!
Ban đầu ta nói Sở Hưu kia định tới Tây Sở, chẳng phải ngươi cũng không nhận ra à? Cũng tới đây cùng ta đó thôi.”
Mạnh Nguyên Long thản nhiên đáp: “Không dư hơi nói nhảm với ngươi nữa. Không mau hành động đi khéo tên Sở Hưu kia chạy mất tăm bây giờ!”
Trên thực tế giờ Mạnh Nguyên Long và Bạch Cầm Hổ có hành động cũng đã vô dụng.
Trong số các thế lực truy sát Sở Hưu, nhân số của Thanh Long Hội quá ít, Thần Vũ Môn chỉ làm bộ làm tịch, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có bao nhiêu thế lực trên đất Yến Đông, chỉ có mình Tụ Nghĩa Trang bỏ công bỏ sức nhiều nhất.
Kết quả người của Tụ Nghĩa Trang cũng bị người ta dẫn sai chỗ tới lục soát ở biên giới Tây Sở. Chuyện này khiến Sở Hưu bỏ trốn càng dễ, gần như không gặp chút ngăn cản đã thoát ly Bắc Yên, tiến vào Thương Mang Sơn.
Đứng ngoài biên giới Bắc Yên cùng Thương Mang Sơn, Mạnh Nguyên Long hừ lạnh một tiếng nói với thủ hạ: “Có tung tích gì của Sở Hưu không?”
Đệ tử kia thận trọng đáp: “Lần cuối cùng phát hiện dấu vết của Sở Hưu là trong khu vực biên giới này. Giờ đã qua hai ngày, tên Sở Hưu kia chắc đã sớm trốn sâu trong Thương Mang Sơn.”
Thấy Mạnh Nguyên Long không nói gì, đệ tử kia thận trọng hỏi: “Đại nhân, chúng ta có đuổi tiếp không?”
Thương Mang Sơn lớn như vậy cho dù ném toàn bộ Tụ Nghĩa Trang bọn họ vào Thương Mang Sơn cũng rất khó tìm được Sở Hưu kia.
Mạnh Nguyên Long cũng đắn đo không thôi, Thương Mang Sơn rộng lớn như vậy lại đều là rừng rậm. Sở Hưu chui bừa vào góc nào đó bọn họ làm sao biết được? Có thể nói chỉ tốn công tốn sức.
Nhưng nếu không đuổi theo, người ngoài chắc chắn sẽ bảo Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều bị một võ giả Nội Cương cảnh nhỏ nhoi đùa bỡn. Cái khác tạm không nói, mất mặt lại là chắc chắn!
Hơn nữa bọn họ chậm trễ lâu như vậy, thời gian này cũng đủ cho Sở Hưu luyện hóa khối Huyết Ngọc Linh Lung kia rồi. Giờ cho dù có tìm thấy Sở Hưu khéo cũng chẳng lấy được Huyết Ngọc Linh Lung, cùng lắm là giết chết Sở Hưu cho hả giận mà thôi, vậy lại chẳng nghĩa lý gì.
Có điều đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Hai đại phái Bắc Yên hợp sức mà chẳng tìm nổi một người? Lại còn định bỏ dở giữa chừng, đúng là nực cuòi!”
Thiên Tội đà chủ từ xa chắp tay bước tới, hắn mang mặt nạ thép đen nên người khác không thấy được biểu cảm nhưng ý chế nhạo trong giọng điệu rất rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.
Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ vẻ tức giận nói: “Thiên Tội đà chủ! Ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Nếu không vì ngươi lấy đâu ra lắm chuyện xúi quẩy như vậy!”
Thiên Tội đà chủ thản nhiên đáp: “Bảo vật về tay người giỏi. Chỉ cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi cầm, không cho ta cướp à?
Được rồi, hôm nay ta tới không phải để cãi nhau với các ngươi. Chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung này, ngươi ta đều có thể đoạt nhưng không tới phiên tên phản đồ Sở Hưu kia đoạt được!”
Các ngươi không muốn tìm tên Sở Hưu kia nhưng ta sẽ không từ bỏ.”
Bạch Cầm Hổ cười lạnh nói: “Tới lúc ngươi tìm thấy người chắc Huyết Ngọc Linh Lung đã bị luyện hóa rồi. Huống hồ Thương Mang Sơn lớn như vậy ngươi cũng chẳng tìm thấy người.”
Thiên Tội đà chủ lấy một cái hộp ra nói: “Trong này là một sợi tóc của Sở Hưu, ta tìm được trong chỗ ở của hắn.
Giao thứ này cho đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu, để bọn họ dung
sợi tóc này làm vật môi giới thôi diễn ra vị trí đại khái của Sở Hưu. mặc dù không quá chính xác nhưng ít ra cũng có phương hướng.
Muốn luyện hóa triệt để chí bảo như Huyết Ngọc Linh Lung không hề đơn giản, cho dù là ngươi hay ta cũng cần tới một tháng mới luyện hóa được thứ này. Như Sở Hưu chắc phải mất hai tháng thậm chí nhiều hơn.
Chỉ cần chúng ta tìm ra vị trí của Sở Hưu trong vòng hai tháng, cho dù không bắt được hắn nhưng cũng có thể ép hắn ra, không cho hắn thời gian huyện hóa hoàn toàn Huyết Ngọc Linh Lung.
Nếu các ngươi đồng ý, vậy ba bên chúng ta tạm thời hợp tác, bỏ tiền ra thuê đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu. Dù sao mỗi lần đám đại sư bói toán này ra tay còn đắt hơn cả mời trận pháp sư.”
Bạch Cầm Hổ suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh nó: “Ta sẽ trả tiền, có điều các ngươi đi đi, ta ở đây chờ tin là được.”
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quan hệ không được tốt với Phong Mãn Lâu. Lúc trước Tề Nguyên Lễ còn ra tay cản hắn lại, tuy không khiến hắn mất mặt nhưng Bạch Cầm Hổ không muốn giao tiếp gì với Phong Mãn Lâu nữa.
Mạnh Nguyên Long bên cạnh cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngay lúc ba bên chuẩn bị liên thủ đuổi bắt Sở Hưu, lúc này y đã trốn sâu trong Thương Mang Sơn, tùy tiện tìm một sơn động nấp vào.
Lần này Sở Hưu chạy trốn thật sự rất dễ dàng, thậm chí còn nhẹ hơn lần bị đám Nhiếp Đông Lưu truy nã tại Lâm Trung Quận.
Lý do không chỉ vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang bị Sở Hưu lừa tới tận biên giới Tây Sở, mà còn vì lần này không có bao nhiêu môn phái nhỏ tới tham gia truy sát hắn. Hoặc nên nói là những môn phái nhỏ thế gia nhỏ không dám xen vào chuyện lần này.
Lần trước lúc Sở Hưu bị đuổi giết hắn vẫn chỉ là một võ giả Tiên Thiên bừa bãi vô danh, thậm chí có thể nói chỉ có chút danh tiếng trong thế hệ trẻ. Chính vì vậy đám thế gia môn phái nhỏ mới dám nghe theo Tụ Nghĩa Trang, phân phó cho đệ tử đuổi giết y.
Nhưng giờ Sở Hưu đã bước vào Nội Cương cảnh, còn đứng thứ mười tám trong Long Hổ Bảng, dùng sức một người diệt sạch Nhạc gia, lần đầu dẫn đông đảo sát thủ Thanh Long Hội diệt môn Diêu gia trang ngay trước mặt bách tính võ lâm, bộc lộ thực lực cường đại và thủ đoạn tàn nhẫn ghi chiến tích chết giết võ giả Ngoại Cương cảnh.
Đối mặt với kẻ như vậy những thế lực nhỏ đó cho dù nhận được lời phân phó của Tụ Nghĩa Trang cũng không dám đi truy sát Sở Hưu, bởi làm vậy vốn chỉ là đi tìm chết.
Trên đất Yến Đông, thế lực có võ giả Ngoại Cương cảnh trấn giữ đã coi như tông môn thực lực khá mạnh. Có điều cho dù thực lực bọn họ có mạnh hơn nữa cũng không dám tùy tiện trêu vào Sở Hưu.
Cho nên đừng nhìn những đại ma đầu khiến người người oán trách trên giang hồ bị mọi người hô giết gọi đánh. nhưng thực tế thường chỉ có người hô hào, kẻ thật sự dám động thủ lại cực kỳ hiếm hoi.
Giờ đương nhiên Sở Hưu còn chưa đạt tới trình độ của đám đại ma đầu này. Có điều uy thế trên người hắn đã đủ dọa lui đại đa số đám ruồi muỗi rồi.
Trong hang núi, Sở Hưu không vội luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung, chí bảo này cần luyện hóa trong thời gian nhất định cho nên y định xem bên trong ngọc giản truyền công rốt cuộc là công pháp Phật môn gì?
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết
Chương 133 Khoái Mạn Cửu Tự Quyết
Ngọc giản truyền công màu vàng nhạt như hổ phách, Sở Hưu cầm ngọc giản lên truyền tinh thần lực vào thăm dò, một luồng tin tức khổng lồ tràn vào đầu Sở Hưu khiến y rên khẽ một tiếng.
May là lúc ấy Sở Hưu cầm ngọc giản truyền công không dùng ngay, trong ngọc giản truyền công này lượng tin tức quả thật kinh người, nhiều hơn A Tỳ Đạo Tam Đao tới mười lần, có thể thấy công pháp này phức tạp tới mức nào.
Nửa ngày sau Sở Hưu mới cẩn thận tra xét xong nội dung công pháp kia, có điều sắc mặt y lại trở nên kỳ quái.
Lão Hoàng nói không sai, công pháp trong ngọc giản truyền công này quả thật coi như của Phật môn, chính xác hơn mà nói hẳn là chi nhánh của Phật môn, một bộ công pháp của Mật tông: «Khoái Mạn Cửu Tự Quyết»!
Phật môn được truyền thừa từ thượng cổ đến giờ, trong đó có vô số chi nhánh, cường đại nhất đương nhiên là Thiền tông. Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn luôn theo phương pháp của Thiền tông.
Võ công cùng Phật pháp của Đại Quang Minh Tự cũng lấy thiền tông làm chủ, chẳng qua trong đó xen thêm đôi chút thủ pháp của Mật tông mà thôi.
Mà giờ Sở Hưu lấy được Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này chính là thủ pháp chính tông nhất của Mật tông.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết trong thì tu luyện tinh thần, ngoài thì tu luyện thể xác, tôn trọng khoảnh khắc thiên nhân hợp nhất vĩnh hằng, uy lực cường hoành khác xa với võ học Trung Thổ.
Cửu Tự Quyết, tên cũng như ý nghĩa chia làm chín chữ là: Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền.
Cửu Tự Quyết mặc dù lấy tên là Khoái Mạn nhưng thật ra có chín loại biến hóa kỳ lạ hoàn toàn khác biệt, nhất định phải dùng nội lực cường đại mới có thể phát thi triển liên tục không ngừng không nghỉ, phát huy uy lực môn ấn pháp Mật tông cường đại này tới mức cực hạn đỉnh phong.
Ấn pháp Cửu Tự Quyết diễn hóa ra lần lượt là:
Lâm. 【 Độc Cô Ấn 】, chú trọng ổn định, vững vàng như thành đồng vách sắt.
Binh. 【 Đại Kim Cương Luân Ấn 】, chú trọng lực lượng, không gì không phá.
Đấu. 【 Ngoại Sư Tử Ấn 】, chú trọng âm thanh, vang dội như sấm sét.
Giả. 【 Nội Sư Tử Ấn 】, chú trọng hồi phục, gặp trăm kiếp nạn cũng không ngã.
Giai. 【 Ngoại Phược Ấn 】, chú trọng cảm ứng, xu cát tị hung.
Trận. 【 Nội Phược Ấn 】, chú trọng ổn định, mặc ta tung hoành.
Liệt. 【 Trí Quyền Ấn 】, chú trọng không gian, thiên địa đều không chạm vào được.
Tại. 【 Nhật Luân Ấn 】, chú trọngngũ nguyên, sinh khắc chế sát.
Tiền. 【 Viên Mãn Bảo Bình Ấn 】, chú trọng ánh sáng, âm tà lui tránh.
Cẩn thận đọc lại Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này một lần, Sở Hưu thở phào một hơi, lúc này y mới hiểu vì sao lượng tin tức trong ngọc giản truyền công này lại lớn đến vậy.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này mỗi thức lấy riêng đều có thể trở thành công pháp đơn độc sử dụng, chín chữ hợp nhất lại lượng tin tức đương nhiên phải nhiều rồi.
Hơn nữa Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này có thể nói là một môn võ công khá hoàn mỹ, trong Cửu Tự Quyết có nội có ngoại, có công có phòng, có uy áp tinh thần cũng có cảm ứng biến hóa.
Có thể nói chỉ một môn công pháp này thôi cũng đủ đẩy năng lực chiến đấu của Sở Hưu lên một cấp bậc, không uổng công Sở Hưu bỏ bao công sức diệt Chương gia cướp lấy ngọc giản truyền công rồi lại tìm người sửa chữa.
Trong kịch bản gốc bộ công pháp này cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ là do kiếp trước không có Sở Hưu nhúng tay vào, Chương gia Lâm Trung Quận cùng Chương gia Đại Sơn Quận dung hợp không được thuận lợi, có lẽ đồng quy vu tận hoặc bị người ngoài nhúng tay vào. Dù
sao ngọc giản Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cũng không được sửa chữa.
Với tầm mắt của Sở Hưu hiện tại, đẳng cấp của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này tuyệt đối không thấp, ít nhất cũng phải tầm giữa thất chuyển cùng bát chuyển, điều kiện tu luyện cũng vô cùng hà khắc.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết chủ tu trong ngoài, yêu cầu đối với người tu luyện cũng cực cao, không đủ nội lực căn bản không cách nào thôi động ấn pháp.
Lấy tu vi Nội Cương cảnh của Sở Hưu chỉ miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn tu luyện của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết. Nếu đổi thành Sở Hưu lúc vừa Tiên Thiên, vậy cho dù y có nhận được môn công pháp này cũng chỉ có thể giương mắt ra nhìn, không tu luyện được, nếu cố gượng ép tu luyện sợ rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trước tiên buông Khoái Mạn Cửu Tự Quyết xuống, Sở Hưu định luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung kia.
Huyết Ngọc Linh Lung do Huyết Hà Phái ngày trước thu thập tinh hoa khí huyết hơn vạn võ giả, vô cùng cường đại, không chỉ cải tạo cương khí bản thân thành Huyết Luyện Thần Cương vô cùng tà dị cường đại, còn có thể khiến lực lượng khí huyết bản thân tăng thêm một cấp.
Mà đối với võ giả Nội Cương cảnh như Sở Hưu, lực lượng của Huyết Ngọc Linh Lung hoàn toàn có thể đẩy cảnh giới của y lên một cấp bậc nữa, khiến Sở Hưu đạt tới Ngoại Cương cảnh.
Từ Nội Cương cảnh tới Ngoại Cương cảnh là quá trình tích lũy, thân thể con người như một cái thùng nước, Nội Cương cảnh tới Ngoại Cương cảnh chính là đổ đầy thùng nước này.
Trước kia Sở Hưu chỉ nhỏ từng giọt nước một vào trong thùng, còn giờ chỉ cần luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung, vậy tương đương với cầm một thùng nước còn lớn hơn đổ vào trong thùng của mình. Sở Hưu dám chắc trăm phần trăm dựa vào lực lượng của Huyết Ngọc Linh Lung bước vào Ngoại Cương cảnh.
Cầm Huyết Ngọc Linh Lung lên, Sở Hưu dùng nội lực xâm nhập vào trong, lập tức một luồng lực lượng khí huyết sôi trào mãnh liệt ùn ùn tràn vào cơ thể Sở Hưu. Khoảnh khắc này sắc mặt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ rực, thậm chí quanh người y đều là khí huyết trào dâng mãnh liệt, thân hình như phồng to lên.
Người bình thường luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung này chắc chắn phải tiến hành theo chất lượng, làm như Sở Hưu rõ là đang tự tìm đường chết.
Nhưng Sở Hưu làm vậy tự có chỗ dựa, vì trong cơ thể y có Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Ngay khi Huyết Ngọc Linh Lung truyền lực lượng khí huyết cường đại vào cơ thể Sở Hưu, Lưu Ly Kim Ti Cổ đã nhận ra luồng lực lượng này, lập tức thả ra vô số sợi tơ vàng kim nuốt lực lượng khí huyết cường đại này vào cơ thể sau đó lại chuyển hóa thành lực lượng ôn hòa của mình trả về cho Sở Hưu.
Thiên Tội đà chủ cho rằng Sở Hưu luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung này cần từ hai tháng trở lên, nhưng thực tế thời gian Sở Hưu cần dùng thậm chi còn ít hơn bọn họ.
Thiên Tội đà chủ luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung cần tới một tháng, nhưng giờ đổi thành Sở Hưu, chỉ nửa tháng là đủ.
Nửa tháng sau, lực lượng trong Huyết Ngọc Linh Lung đã bị luyện hóa triệt để, Huyết Ngọc Linh Lung trong tay y cũng hóa thành bột phấn.
Lực lượng cường đại xung kích kinh mạch đan điền Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt lực lượng trong cơ thể Sở Hưu ầm ầm bộc phát như nước lũ bị đê điều ngăn cản, đột nhiên bộc phát ra khí tức sắc bén đến cực điểm, thậm chí khiến hang núi chỗ Sở Hưu đang ở cũng rung chuyển.
Sở Hưu lấy chưởng làm đao, thủ đao ầm ầm chém ra, cương khí huyết sát âm tàn lóng lánh sắc đỏ tươi vô tận ầm ầm phóng ra, dài chừng bảy thước, trực tiếp chém vào trong vách đá xung quanh, chớp mắt đã tạo thành vết cắt cực lớn, quả thật như chém vào đậu hũ!
Ngoại Cương cảnh, đã thành!
Nếu uy thế bước vào Ngoại Cương cảnh lúc này của Sở Hưu bị những võ giả cùng giai nhìn thấy, chắc chắn sẽ khiến bao người ngoác mồm
đến tận mang tai.
Nội Cương cảnh và Ngoại Cương cảnh là hai cảnh giới mà chênh lệch giữa các võ giả cùng giai lớn nhất, đặc biệt là Ngoại Cương, có ít người cương khí chỉ có thể phóng ra bên ngoài vài tấc, thậm chí không thể rời khỏi cơ thể. Nhưng có một số võ giả cương khí có thể phóng ra ngoài tới mấy trượng, đao cương kiếm mang bay khắp bốn phương, đối đầu với ngàn quân cũng rất bình thường.
Có điều những người có thể phóng thích cương khí tới vài trượng đều là võ giả Ngoại Cương cảnh đỉnh phong, bản thân tích lũy đã cực kỳ thâm hậu.
Còn phần lớn võ giả mới vào Ngoại Cương cảnh phóng ra cương khí chỉ có thể đo theo tấc, có thể đạt tới một thước đã là người thiên phú rất tốt. Sở Hưu vừa đột phá Ngoại Cương cảnh cương khí đã phóng ra tận bảy thước, từ điểm này có thể thấy y tích lũy thâm hậu biến thái cỡ nào.
Quan trọng nhất là giờ cương khí của Sở Hưu có thuộc tính cường đại, là Huyết Luyện Thần Cương.
Cương khí cũng được phân chia chủng loại, đại đa số võ giả chỉ sử dụng cương khí bình thường, lấy nội lực bản thân diễn hóa thành, không hề mang theo chút lực lượng nào khác.
Cương khí cao cấp hơn một chút có thể biến hóa dựa theo công pháp bản thân, ngươi tu luyện công pháp thuộc tính gì sẽ có cương khí mang theo lực lượng đó.
Còn cương khí đạt tới cực hạn chính là diễn hóa từ chân lý võ đạo của công pháp bản thân.
Tỉ như Thuần Dương Đạo Môn trong Tam Thanh Đạo Môn có Thuần Dương Cương Khí, danh xưng tru tà trấn ma, có thể tiêu diệt tất cả tà ma quỷ quái trên thế gian.
Còn có Bạch Hổ Đường trong Thần Thông Tứ Linh tu luyện thành Bạch Hổ Sát Thần Cương, ẩn hàm lực lượng Tây Phương Bạch Hổ Dữu Kim, lại còn dung hợp sát khí tà khí, vô cùng sắc bén, tà khí bức người.
Cương khí cấp bậc này ẩn hàm chân lý võ đạo, danh tiếng vang dội trên giang hồ. Còn Huyết Luyện Thần Cương mà Sở Hưu tu luyện thành hiện tại ngang cấp với Thuần Dương Cương Khí hoặc Bạch Hổ Sát Thần Cương, tại thời thượng cổ cũng có thanh danh vang dội.
Có điều theo Huyết Hà Phái bị hủy diệt, công pháp của môn phái này cũng không còn đầy đủ, phương pháp tu luyện Huyết Luyện Thần Cương cũng đã thất truyền.
Trước mắt Sở Hưu dùng Huyết Ngọc Linh Lung luyện thành Huyết Luyện Thần Cương, có thể nói là độc nhất vô nhị trên giang hồ, trừ phi có người nào tìm được một viên Huyết Ngọc Linh Lung nữa.
Có điều chí bảo như Huyết Ngọc Linh Lung cho dù trong Huyết Hà Phái lúc trước cũng vẫn là chí bảo, xuất hiện một viên đã là cực kỳ may mắn, tỷ lệ xuất hiện viên nữa quả thật rất nhỏ.
Sau khi bước vào Ngoại Cương cảnh Sở Hưu cũng không nóng lòng xuất quan, y lưu lại trong hang núi tu luyện nửa tháng củng cố cảnh giới, thuận tiện luyện tập một lượt Khoái Mạn Cửu Tự Quyết rồi mới ra khỏi hang núi.
Có điều ngay ngày thứ hai Sở Hưu rời khỏi hang núi, y lập tức cảm thấy không đúng.
Có người đang lục soát trong núi!
Rừng rậm Thương Mang Sơn rộng lớn như vậy, cũng có đội buôn qua lại nhưng đại đa số đều đi theo lối mòn cố định, còn giờ dấu vết lưu lại trên Thương Mang Sơn rõ ràng là có người đang lục soát trên núi, hơn nữa người tới thực lực đều rất mạnh.
Sở Hưu không cách nào xác định những người này có phải tới tìm mình không. Có điều y đã rời khỏi hang núi vậy chắc chắn sẽ lưu lại vết tích. Trong khu vực rùng núi hoang vắng không chút vết tích này, chỉ chút xíu dấu vết thôi cũng cực kỳ rõ ràng. Cho dù giờ y quay lại che giấu cũng không còn kịp nữa rồi.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh, y không trốn thoát theo hướng khác mà ngược lại truy tìm theo dấu vết đó. Y muốn xem xem rốt cuộc là ai
đang lục soát trong núi.
Đêm xuống, Sở Hưu dọc theo dấu vết nhảy lên một chạc cây, rốt cuộc cũng đuổi kịp người phía trước.
Phía trước tổng cộng có năm người, một Ngoại Cương, một Nội Cương cùng ba Tiên Thiên.
Thấy năm người này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lạnh đi. Năm người này không cần phải nói, chỉ nhìn quần áo là biết đều là người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành!
Uy năng Ngoại Cương cảnh
Chương 134 Uy năng Ngoại Cương cảnh
Trước đó Sở Hưu quả thật không ngờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang sẽ cho người đuổi giết y. Thương Mang Sơn lớn như vậy, người của hai phái ném vào còn chẳng nhìn thấy bọt nước, lấy gì ra tìm y? Chỉ uổng phí công sức mà thôi.”
Nhưng giờ xem ra đối phương có vẻ như khóa được vị trí đại khái của y, tìm kiếm y trong một khu vực nhất định, mà năm người này cũng được bố trí theo thực lực của y.
Sở Hưu có thực lực giết chết võ giả Nội Cương cảnh cho nên trong năm người này tối thiểu phải có một Ngoại Cương cảnh, nếu không sẽ bị Sở Hưu giết chết.
Mà một võ giả Nội Cương cảnh thì có tác dụng phụ trợ, cho dù Sở Hưu có thể giết chết võ giả Ngoại Cương cảnh nhưng võ giả Nội Cương cảnh cũng có thể làm y bị thương.
Về phần ba Tiên Thiên kia à, tác dụng của bọn họ chẳng qua là mở rộng phạm vi lục soát, gặp được Sở Hưu thì tu vi như vậy chỉ có một con đường chết!
Sở Hưu thu liễm khí tức quan sát lại, có điều lúc này bên tai y đột nhiên vang lên tiếng gió rất nhỏ, thân hình Sở Hưu nhanh chóng bật ra, trực tiếp nhảy xuống dưới đất. Gốc cây lớn mà y ẩn thân không ngờ bị người ta dùng một thanh đoản thương kèm theo cương khí trực tiếp đánh nát!
Tiếng nổ này cực kỳ vang dội giữa bầu trời đêm, năm người theo dõi Sở Hưu giật mình, lập tức quay người lại vừa vặn chứng kiến Sở Hưu hạ xuống mặt đất.
Năm người sửng sốt, trước đó bọn họ còn đang tìm kiếm tung tích Sở Hưu, không ngờ đối phương đã tới sau lưng nhóm người mình!
Vừa nghĩ tới thực lực kinh khủng của Sở Hưu, trong năm người trừ võ giả Ngoại Cương cảnh, bốn người đều toát mồ hôi lạnh.
Với thực lực Sở Hưu nếu xuất thủ đánh lén, năm người bọn họ cơ hồ không ai sống sót.
Một võ giả Ngoại Cương cảnh phía sau nhanh chân đi đến cười lạnh nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi đúng là kém cỏi, bị người ta theo dõi lâu như vậy mà không phát hiện!”
Võ giả Ngoại Cương cảnh đánh lén phía sau Sở Hưu là người của Tụ Nghĩa Trang, hắn ăn mặc vô cùng kỳ lạ, người mang giáp mây màu đen, sau lưng cắm bốn chuôi đoản thương, tay còn mang một thanh trường thương đen nhánh.
Hơn nữa xem bộ dáng có vẻ rất am hiểu khinh công, tối thiểu trước khi hắn xuất thủ, Sở Hưu cũng không phát hiện ra.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang này vẫn luôn truy tìm theo tung tích Sở Hưu, có điều hắn sợ đánh rắn động cỏ cho nên không dẫn theo những người khác, chỉ ỷ lại khinh công tốt, truy thẳng theo tìm cơ hội đánh lén Sở Hưu.
Chỉ tiếc khả năng phản ứng của Sở Hưu quá kinh người, thủ đoạn sát thủ đoản thương của hắn cũng bị Sở Hưu tránh khỏi.
Võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hừ lạnh một tiếng: “Đừng ngồi đó châm chọc nữa, bắt được người, công lao chia đều!”
Dứt lời võ giả Ngoại Cương cảnh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.
Mặc dù Sở Hưu có chiến tích chết giết võ giả Ngoại Cương cảnh nhưng trận đánh đó cũng cực kỳ hung hiểm, có thể nói chỉ miễn cưỡng thắng được.
Cùng là Ngoại Cương cảnh, mặc dù thực lực bọn họ so với thiền sư Hằng Thiện bị Sở Hưu giết ngày trước còn yếu hơn một chút, nhưng không phải yếu hơn quá nhiều. Lấy hai địch một chẳng lẽ còn không giết được Sở Hưu?
Mang theo tâm lý như vậy võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất chưởng đánh xuống, cương khí màu băng lam mang theo hàn khí lạnh buốt bộc phát cùng chưởng lực, hắn vẫn lưu lại hai thành lực lượng.
Thiên Tội đà chủ nói Sở Hưu sống chết gì cũng được nhưng với Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tốt nhất là bắt sống, trực tiếp bắt sống. Như vậy bọn họ mới cạy được thêm đồ tốt từ miệng Sở Hưu.
Có điều tiếp đó võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành biết mình sai, sai tới mười phần.
Đối mặt với chưởng này, hai tay Sở Hưu kết thành một ấn pháp kỳ dị, hai tay như vòng tròn, nội lực truyền vào trong đó, một luồng sáng vàng kim chói mắt bùng lên.
Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!
Đại Kim Cương Luân Ấn chủ lực, khí kình tụ lại như chùy, không gì không phá nổi!
Một ấn này đánh xuống như Kim Cương Minh Vương trấn tà hàng ma, nghiền ép chư thiên, lực lượng vô cùng vô tận ẩn giấu trong ấn này. Theo ấn pháp xuất ra, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vô cùng kinh hoảng, định lui lại phía sau nhưng lại đã muộn!
Một tiếng ầm lớn vang lên, toàn bộ cánh tay hắn bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh thành thịt nát, hơn nữa ấn pháp không hề ngừng lại, trực tiếp đánh thành một lỗ hổng lớn trước ngực đối phương, khiến máu tươi bắn khắp nơi, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành như con búp bê vải rách, trực tiếp bay ngược ra ngoài hơn mười trượng.
Giết chết!
Mặc dù võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia do không ngờ tới thực lực của Sở Hưu định bắt sống nên lưu lại chút sức, nhưng kết quả bị Sở Hưu một chiêu giết chết như vậy cũng chứng minh lực lượng của Sở Hưu đã tăng tiến nhiều cùng uy năng bá đạo của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang đang định lao lên thấy vậy ngây ra tại chỗ.
Trên tình báo đã nói rõ Sở Hưu là Nội Cương cảnh, sao mới không tới một tháng đối phương đã thành Ngoại Cương cảnh? Hơn nữa thực lực còn kinh khủng như vậy?
Mặc dù hắn vô cùng nghi hoặc nhưng cũng biết giờ không phải lúc
nghĩ chuyện này, võ giả Ngoại Cương cảnh ỷ vào khinh công xuất sắc của mình, trực tiếp quay người bỏ trốn!
Sở Hưu mặt không đổi sắc, sử dụng Trận Tự Quyết, hai tay kết thành Nội Phược Ấn, chân khí toàn thân Sở Hưu lập tức theo Nội Phược Ấn truyền xuống hai chân, đôi chân phát lực, thân hình y lập tức xuất hiện trước người võ giả Tụ Nghĩa Trang kia, mau lẹ như sấm, nhanh như thiểm điện!
Đây là Nội Phược Ấn, chỉ cần ấn pháp không phá là có thể phát ra tốc độ cực hạn, giữa thiên địa mặc ta tung hoành!
Ấn pháp này có lẽ chỉ có khuyết điểm là tốc độ bộc phát quá nhanh dẫn tới nội lực tiêu hao cũng như nước chảy, dùng trong khoảng cách ngắn thì được chứ muốn đi một quãng dài căn bản là không thể.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang bị Sở Hưu đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình, khinh công của hắn mặc dù không mấy cao minh nhưng cũng đủ khoe khoang trong giới võ giả cùng giai, kết quả giờ lại bị Sở Hưu lập tức đuổi kịp, nhưng trong tư liệu về Sở Hưu đâu có nói y biết khinh công?
Nếu không phải biết Tụ Nghĩa Trang sẽ không hại mình, hắn sẽ cho rằng tư liệu của bọn Mạnh Nguyên Long là giả, để ép bọn họ đi chịu chết.
Sở Hưu này bộc lộ ra cảnh giới cùng thực lực vượt ngoài tư liệu!
Trong mắt Sở Hưu lóe lên sát khí lạnh băng, Hồng Tụ Đao trong tay ầm ầm chém ra, trong bóng đêm Huyết Luyện Thần Cương lạnh lẽo tà dị lóe lên quang mang đỏ tươi, càng lộ vẻ quỷ dị.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang kia cắn môi, cương khí trên người hắn bộc phát, trường thương trong tay vung lên, lập tức hóa thành vài chục luồng cương khí thương mang bùng lên ngăn cản trước mặt.
Có điều dưới Huyết Luyện Thần Cương, không chỉ cương khí của hắn, ngay cả bảo binh trường thương tứ chuyển trong tay hắn cũng bị một đao kia của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt!
Huyết Luyện Thần Cương nhập thể, sát khí lạnh băng cùng khí huyết sát lập tức khiến võ giả Tụ Nghĩa Trang phun ra một ngụm máu tươi.
Không đợi hắn phản ứng lại, nghênh đón hắn đã là thế đao cuồng bạo như mưa phùn gió bấc, Hoàng Hôn Tế vũ, Hồng Tụ Chiêu Hồn!
Dưới thế đao phô thiên cái địa cùng oanh kích của Huyết Luyện Thần Cương, võ giả Tụ Nghĩa Trang kia kiên trì được hơn mười chiêu đã bị một đao đoạn hồn, đầu thân tách rời.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang hướng những võ giả khác bỏ trốn, ánh mắt lóe lên sắc lạnh. Uy năng Nội Phược Ấn bùng phát, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp một võ giả Cảnh giới Tiên Thiên, vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ép hỏi một chút tin tức.
Khi biết ba nhà này không ngờ lại liên thủ trả giá lớn mời đại sư bói toán thôi diễn phương vị đại khái của y, Sở Hưu cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Loại thủ đoạn này quả thực vô cùng khó phòng bị, đương nhiên muốn phòng ngự cũng rất đơn giản, đợi đến khi thực lực ngươi lên tới trình độ nhất định, những đại sư bói toán kia cũng không dám tùy tiện suy đoán tin tức của ngươi. Nếu không tin tức còn chưa thôi diễn được thiên cơ phản phệ sẽ khiến bọn họ trọng thương, thậm chí chết ngay tại chỗ.
Cho nên cho dù là đại sư bói toán nghiệp dư ở Phong Mãn Lâu hay những cường giả chuyên nghiên cứu thiên cơ thôi diễn trong Đạo môn đều không tùy tiện suy đoán bói toán người nào đó. Họ chỉ suy đoán bói toán một chuyện cụ thể nào đó.
Lần này ba nhà trả giá tiền rất lớn hợp lực mời đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu xuất thủ, rõ ràng là muốn đoạt lại Huyết Ngọc Linh Lung trước khi Sở Hưu kịp luyện hóa, có như vậy tiền của họ mới đỡ lãng phí.
Có điều lần này rõ ràng bọn họ phải lỗ nặng, vì Sở Hưu đã luyện hóa xong Huyết Ngọc Linh Lung, cho dù bọn họ có tìm được Sở Hưu cũng vô ích.
Mấy võ giả chạy trốn còn không quá ngu ngốc, còn biết tách ra chạy,
Sở Hưu đuổi kịp một người, những người khác đã chạy xa.
Sở Hưu xoa xoa cằm, lần này xuất thủ coi như tung tích y hoàn toàn bại lộ rồi, khoảng cách quá gần, bất luận y trốn tránh ra sao đối phương cũng sẽ đuổi theo dọc dấu vết của y. Trong Thương Mang Sơn hay ngoài Thương Mang Sơn thật ra đã không có gì khác nhau.
Huống hồ một khi khiến đối phương thật sự vây kín bản thân, đó mới là hiểm cảnh, với thực lực của Sở Hưu hiện giờ đối mặt với đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đơn giản là tự tìm đường chết. Cho nên y buộc phải tìm ra một phương pháp nhanh nhất phá cục!
Đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi, Sở Hưu đột nhiên nhớ ra ở Ngụy Quận mình còn chút nhân quả, nếu nước đã đục như vậy chẳng bằng khuấy cho đục thêm chút nữa!
Nghĩ tới đây Sở Hưu không chậm trễ nữa, trực tiếp chạy xuống núi, nơi y đi tới chính Thông Châu Phủ ở Ngụy Quận.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long dẫn theo một số đệ tử nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt âm trầm.
Người may mắn sống sót đêm qua báo tin cho bọn họ, chuyện này khiến Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long đều giật mình.
Những người khác không biết Sở Hưu làm sao bước vào Ngoại Cương cảnh, nhưng bọn họ nghe miêu tả xong đoán ngay được Sở Hưu chắc chắn đã luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung nên mới bước vào Ngoại Cương cảnh, đồng thời còn phóng thích được Huyết Luyện Thần Cương.
Có điều bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu Sở Hưu rốt cuộc làm thế nào luyện hóa được Huyết Ngọc Linh Lung trong thời gian không đến một tháng, đổi thành bọn họ cũng chẳng làm nổi!
Còn thi thể người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia, rõ ràng bị người ta dùng một loại quyền pháp cực kỳ cương mãnh bạo liệt một chiêu giết chết, trước kia Sở Hưu không hề lộ ra mình còn biết loại võ công này.
Nếu không phải thủ hạ thề thốt nói người ra tay chính là Sở Hưu, bọn họ thậm chí nghi ngờ không biết có phải có người ngoài ra tay giúp Sở Hưu không.
Trở lại chốn cũ
Chương 135 Trở lại chốn cũ
Lần này Sở Hưu xuất thủ xem như hoàn toàn phá vỡ kế hoạch trước đó của Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long, nên nói là lần này bọn họ lỗ cực nặng.
Tiêu tốn rất nhiều tiền mới mời được đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu tính toán, lại tốn bao nhân lực vật lực chạy vào Thương Mang Sơn truy sát Sở Hưu. Tất cả chẳng phải vì Huyết Ngọc Linh Lung thì là gì?
Kết quả thật chẳng ngờ nổi, Sở Hưu xuất thủ như vậy tương đương với nói cho bọn họ Huyết Ngọc Linh Lung đã bị y luyện hóa, điều này khiến Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long không cách nào chấp nhận.
Mặc dù bọn họ rất phẫn nộ vì Sở Hưu có gan đoạt thức ăn trước miệng cọp nhưng không phải như Thiên Tội đà chủ, bị Sở Hưu tính kế ngược thành ra thẹn quá hóa giận, không giết chết y không được. Mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là Huyết Ngọc Linh Lung.
Kết quả giờ Huyết Ngọc Linh Lung không còn, bọn họ có giết chết Sở Hưu thì cũng có ích lợi gì?
Mạnh Nguyên Long sắc mặt âm trầm nói: “Còn đuổi nữa không?”
Trước mắt đã biết Huyết Ngọc Linh Lung không còn, tiếp tục truy sát chẳng qua chỉ giết Sở Hưu cho hả giận, không còn ý nghĩa gì lớn.
Bạch Cầm Hổ cắn răng: “Bỏ ra giá lớn như vậy, giờ cũng đã tìm ra tung tích đối phương, sao lại không đuổi?
Huyết Ngọc Linh Lung không còn nhưng trên người tên Sở Hưu này có không ít công pháp, có thể ép ra vài môn cũng được, dù sao cũng không thể để lần này uổng công được!”
Mạnh Nguyên Long gật gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó về mới có thể bàn giao lại với Tụ Nghĩa Trang được.
“Đúng rồi, có cần nói cho người của Thanh Long Hội không?”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh nói: “Không cần nói cho chúng. Thanh Long Hội chỉ có hơn trăm sát thủ, nhân số có hạn, để bọn chúng tự đi mà tìm. Huống hồ tên Thiên Tội đà chủ kia khá nhỏ mọn, mục đích của hắn chủ yếu là trút giận và báo thù, sống chết gì cũng được. Nhưng chúng ta lại muốn bắt sống tra khảo công pháp, nếu Thiên Tội đà chủ kia nóng giận một chiêu giết chết Sở Hưu, vậy chúng ta thật sự lỗ vốn rồi.”
Mạnh Nguyên Long ngược lại không để tâm, có điều giờ nghe Bạch Cầm Hổ nói vậy hai người bèn trực tiếp lệnh cho những người khác bắt đầu tập hợp, đuổi theo dấu vết Sở Hưu lưu lại.
So với Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long thẹn quá hóa giận, lúc này Sở Hưu lại vô cùng nhàn nhã, đi dạo trên đường cái Thông Châu Phủ.
Hơn một năm không về, lúc này Thông Châu Phủ đã đổi khác.
Ngày trước Thông Châu Phủ có tam đại thế gia, Lý gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Thẩm gia cùng Sở gia bị diệt môn chỉ trong một đêm, có thể nói mấy thế lực lớn tại Thông Châu Phủ đều bị quét sạch.
Có điều Thông Châu Phủ gần với Yến Quốc, cũng coi là đại châu phủ tại Ngụy Quận, không ai để Thông Châu Phủ suy sụp xuống như vậy. Cho nên giờ Thông Châu Phủ lại có thế chân vạc mới.
Trong đó một là Chu gia, là gia tộc di chuyển từ châu phủ khác tới, có một võ giả Tiên Thiên trấn giữ.
Còn một là Thanh Lang Bang, có ba võ giả Tiên Thiên. ba người này vốn là lũ cướp trên Thương Mang Sơn, sau này Thương Mang Sơn bị bọn Hàn Báo khống chế, lũ giặc cướp này không sống nổi nữa bèn xuống núi. Ba người của Thanh lang Bang này dẫn thủ hạ thừa cơ gia nhập Thông Châu Phủ, trở thành thế lực mạnh nhất tại đó.
Còn một chính là Thẩm gia ngày trước, mặc dù Thẩm Mặc đã chết nhưng Thẩm gia vẫn còn, có điều không có võ giả Tiên Thiên, Thẩm gia ngược lại trở thành thế lực yếu nhất Thông Châu Phủ.
Lúc Thẩm Mặc còn sống, Thẩm Bạch còn chiếu cố tới Thẩm gia.
Thẩm Mặc đã chết, Thẩm gia coi như không còn quan hệ gì với Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch tâm tính lạnh lùng, không có chút tình cảm nào với Thẩm gia đã dưỡng dục hắn. Theo hắn thấy trong Thẩm gia ngoại trừ đệ đệ
mình tất cả những tộc nhân khác đều chỉ là rác rưởi, chết sớm càng tốt. Bọn họ chết sớm đệ đệ của mình cũng không còn lo lắng, cùng hắn gia nhập Thương Lan Kiếm Tông tu hành.
Còn giờ đệ đệ hắn đã chết, đám người Thẩm gia đã không còn quan trọng gì đối với hắn, chỉ cần không phiền đến hắn, Thẩm gia thích chết đâu thì chết.
Ban đầu các thế lực khác tại Thông Châu Phủ còn cố kỵ Thẩm Bạch, không dám mạo phạm Thẩm gia.
Có điều sau này bọn họ biết được thái độ của Thẩm Bạch, cố kỵ này không còn, đủ loại chèn ép sỉ nhục xuất hiện, Thẩm Bạch cũng chẳng buồn hỏi tới. Các thế lực khác lại càng yên tâm, người của Thẩm gia cũng càng tuyệt vọng.
Sở Hưu đi dạo chẳng chút mục đích trên con đường, lần này y tới là để cho người ta nhận ra, gây chuyện càng tốt.
Có điều lúc Sở Hưu không muốn gây chuyện thì phiền phức lại xếp hàng mà đến. Đợi đến lúc y muốn gây chuyện lại chẳng có chuyện gì.
Sở Hưu đi thẳng tới quán rượu của Sở Hưu trước đó. Quán rượu này là một trong những nơi Sở Hưu phụ trách quản lý trước đây, thậm chí y từng ở đây một thời gian.
Thấy Sở Hưu đi tới, chưởng quỹ quán rượu theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức giật mình, hắn vội vàng đi tới nói: “Nhị công tử? Ngài về rồi à?”
Chưởng quỹ quán rượu kia chỉ là một người bình thường, chỉ phụ trách quản lý quán rượu, căn bản không biết những chuyện phát sinh trên giang hồ.
Đương nhiên hắn cũng biết chuyện Sở gia bị diệt môn nhưng chỉ loáng thoáng nghe nói Sở Hưu không chết, lại không biết Sở Hưu đã từng bị Thương Lan Kiếm Tông truy nã truy sát.
“Nhị công tử định về xây dựng lại Sở gia à?” Gương mặt chưởng quỹ lộ vẻ mong chờ.
Sở Hưu lắc đầu: “Sở gia đã không còn, còn xây với dựng gì? Lão Phương, cho ta một chỗ, ngươi cũng biết khẩu vị của ta rồi đấy.”
Phương chưởng quỹ bố trí chỗ ngồi cho Sở Hưu xong, y mới hỏi: “Giờ quán rượu này rốt cuộc do nhà nào kinh doanh?”
Phương chưởng quỹ cười khổ chỉ chỉ vào mình: “Do chính tôi kinh doanh, không thuộc về nhà nào?”
Sở Hưu cười cười nói: “Ồ, không tệ, không tệ!”
Phương chưởng quỹ mặt mày như đưa đám: “Nhưng tiểu nhân thà trở lại hồi còn Sở gia, chỉ làm một chưởng quỹ thôi còn hơn.
Ban đầu lúc Sở gia xảy ra chuyện, người tiếp nhận quán rượu chính là Thẩm gia.
Có điều sau đó không biết vì sao người của Thẩm gia lại bỏ đi, người của Thanh Lang Bang lại tới.
Người của Thanh Lang Bang ngược lại không chiếm cứ quán rượu này của tôi, nhưng bọn họ yêu cầu tôi trả một khoản tiền lớn, quán rượu này xem như thuộc về tôi.
Tôi cắn răng chi ra khoản này, dẫu sao Sở gia không còn, tiểu nhân cũng phải tính toán cho tiền đồ của mình.
Nhưng nào ngờ sau khi cầm tiền người của Thanh Lang Bang lại lấy cớ thu phí bảo hộ, mỗi tháng đều lấy một lượng lớn bạc ở chỗ tiểu nhân.
Lúc đầu cầm bạc thì cũng thôi, coi như dùng tiền mua bình an, mỗi tháng tiểu nhân đều giao bạc đúng hạn.
Kết quả đám người của Thanh Lang Bang cách mấy ngày lại tới đây ăn chùa uống quịt, còn nhất quyết đòi bao hết, dọa chạy rất nhiều khách khứa.
Bọn họ liên tục tới đây làm vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện làm ăn của quán rượu, mấy tháng gần đây tôi đều phải bỏ tiền mình ra. Đãi ngộ này thật chẳng bằng ngày trước làm cho Sở gia.”
Phương chưởng quỹ của quán rượu nhìn Sở Hưu tố khổ một hồi, lại tiếp tục như vậy hắn cũng chẳng làm chưởng quỹ quán rượu được nữa, cùng lắm thì chuyển sang nơi khác tiếp tục kiếm ăn.
Đúng lúc này một võ giả Tiên Thiên tướng mạo thô kệch mang theo
một đám võ giả ồn ào đi vào trong quán rượu. Còn chưa nhìn thấy người đâu, tên thủ lĩnh đã hô lớn: “Người đâu rồi? Lão Phương, dọn sạch lầu hai cho ta. Chuẩn bị đồ ăn ngon đồ uống tốt cho ta, quy củ cũ!”
Phương chưởng quỹ bất đắc dĩ: “Lại tới rồi. Nhị công tử, hay là ngài xuống lầu trước đi, tôi chuẩn bị một chỗ dưới lầu cho ngài.”
Phương chưởng quỹ này không phải người giang hồ, hắn không hiểu phân chia thực lực giữa các võ giả, có hắn lờ mờ nghe được hai vị bang chủ này cùng cấp với gia chủ Sở gia ngày xưa, nhị công tử chắc chắn đánh không lại đối phương.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, tùy ý khoát tay.
Phương chưởng quỹ kia còn định nói gì đó nhưng lại thấy võ giả Thanh Lang Bang cau mày đi tới nói: “Lão Phương, ngươi còn đứng đây lề mề cái gì? ta bảo ngươi dọn sạch người đi, ngươi không nghe thấy à?”
Nói xong võ giả Thanh Lang Bang kia liếc sang Sở Hưu, quát lớn: “Cút ngay!”
Sở Hưu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là làm cướp quen rồi, giờ tẩy trắng lên bờ còn lớn lối như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Chẳng trách có hai Tiên Thiên mà còn bị bọn Hàn Báo đuổi ra khỏi Thương Mang Sơn. Tính khí thế này cũng chẳng đấu nổi đám Hàn Báo.”
Lời này của Sở Hưu lập tức khiến võ giả Thanh Lang Bang sắc mặt tối sầm xuống.
Làm giặc cướp trừ khi làm tới mức như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, nếu không chẳng phải xuất thân tốt đẹp gì, cho nên hắn rất ghét người khác nhắc tới hai chữ giặc cướp trước mặt mình.
Hơn nữa bị Hàn Báo đuổi khỏi Thương Mang Sơn là vảy ngược của bọn hắn, là lúc bọn hắn mất mặt nhất. Giờ nghe Sở Hưu nhắc tới chuyện này, võ giả Thanh Lang Bang chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Ranh con! Xem ra ngươi chán…”
Có điều không đợi hắn nói xong, Sở Hưu đã trực tiếp xuất thủ, dùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ ấn thẳng mặt đối phương xuống mặt bàn, trên tay phải hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cây đũa, đột nhiên cắm thẳng vào huyệt Thái Dương của đối phương, phát ra một tiếng ‘phốc’ nhỏ, ghim thẳng võ giả Thanh Lang Bang kia lên mặt bàn!
Cảnh tượng kinh khủng này dọa cho mọi người xung quanh câm như hến. Sở Hưu lại chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đúng là phiền phức, ăn cơm cũng không yên.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp bước xuống lầu.
Những võ giả Thanh Lang Bang khác thấy Sở Hưu đi tới, một số người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lên lẩy bẩy.
Không phải do bọn chúng quá nhát gan mà do cảnh tượng trước mắt phá hỏng thế giới quan của họ.
Theo đám bang chúng phổ thông này thấy, bang chủ của bọn họ tu vi Tiên Thiên đã coi như cao thủ, kết quả giờ lại bị người ta giết như giết gà. Không đúng, còn đơn giản hơn giết gà, chỉ hợt hợt dùng một cái đũa ghim đầu xuống mặt bàn. Nhìn thi thể bang chủ Thanh Lang Bang còn đang co quắp, bọn họ không bị dọa tè ra quần đã rất không tệ rồi.
Đến lúc Sở Hưu đi khỏi, hoàn toàn biến mất trên con đường dài, toàn bộ quán rượu đó mới như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng thảo luận người kia là ai, vì sao thực lực mạnh như vậy.
Thương Lan Kiếm Tông