-
Chương 66-70
Chương 66 Đã nể mặt mà không cần
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng.
Lúc này Lã Phụng Tiên còn chưa phải Ngọc Diện Ôn Hầu từng trải qua vô số khốn cảnh, cuối cùng mới nhận được truyền thừa của Ma Thần. Mặc dù hắn đã bước vào giang hồ vài năm, cũng coi như từng thấy lòng người hiểm ác ra sao, nhưng hắn vẫn tự tin vào mắt nhìn người của mình.
Đáng tiếc sự thật lại chứng minh mắt nhìn người của Lã Phụng Tiên quả thật chẳng ra sao cả.
“Đúng rồi, Sở huynh, ngươi định làm thế nào?”
Sở Hưu thuật lại cẩn thận kế hoạch của mình cho Lã Phụng Tiên, sau khi nghe xong, Lã Phụng Tiên chần chừ một lát rồi nói: “Làm vậy có tàn nhẫn quá không?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Lã huynh, phương thức làm việc của ta khác với ngươi. Làm phải tới cùng, nhổ cỏ tận gốc, nhìn thì tàn nhẫn nhưng lại tránh được rất nhiều phiền toái.
Tỷ như lần này vì sao ta bị người ta vây giết? Chẳng phải vì không nhổ tận gốc Trương gia ư? Đương nhiên khi đó Trương Bách Đào không có mặt tại Trần gia, ta cũng không cách nào xuất thủ.
Nhưng lần này có cơ hội, ta đương nhiên không lưu thủ rồi. Bất quả nếu Trần Đồng kia thật sự lợi dụng ngươi, vậy vật của Trần gia cũng giao cho ngươi, ta chỉ lấy đồ mà thôi.”
Lã Phụng Tiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Hắn không phải kẻ lòng dạ đàn bà, chỉ có điều một số lúc hắn khá dễ tin người khác mà thôi. Đây là ưu điểm của hắn nhưng cũng là khuyết điểm của hắn.
Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Đồng đã tới tìm Lã Phụng Tiên, vội vàng nói: “Lã đại ca, huynh xử lý xong mọi việc chưa?”
Lã Phụng Tiên vẫn chưa nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp đi tới, vỗ vỗ lên vai Trần Đồng mỉm cười hào sảng nói: “Vị huynh đệ này không cần lo lắng như vậy. Ta và Lã huynh đã quyết định rồi, chuyện của Trần gia ngươi lần này không phiền tới Tụ Nghĩa Trang, người ta cũng chưa chắc đã có thời gian để ý tới mấy việc lặt vặt thế này. Cứ để ta và Lã huynh xuất thủ là được. Hôm qua ngươi tới hơi gấp về hơi nhanh, ta còn chưa kịp tự giới thiệu. Tại hạ Sở Hưu, cũng là bằng hữu của Lã huynh.”
Sắc mặt Trần Đồng hơi đổi, hắn cố nặn ra một nụ cười nói: “Sở huynh, chuyện này nên mời Tụ Nghĩa Trang ra tay thì hơn, tam đại thế lực cộng lại lên tới gần mười Tiên Thiên, không dễ chọc đâu.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay chặn lại nói: “Mười Tiên Thiên thì đã sao? Ngươi không phải Tiên Thiên, lúc nào ngươi lên tới cảnh giới này mới biết. Cho dù cùng cảnh giới Tiên Thiên, thực lực không phải như nhau, cùng là Tiên Thiên chênh lệch cũng rất lớn.”
Lã Phụng Tiên cũng gật đầu nói: “Sở huynh nói không sai, thật ra mình ta cũng đủ rồi, có điều giờ có thêm Sở huynh, vậy ta càng nắm chắc hơn.”
Nghe thấ Lã Phụng Tiên cũng nói như vậy, Trần Đồng rất bắc dĩ, chỉ có thể nói: “Vậy làm phiền hai vị.”
Vị trí của Trần gia trong Hàn Giang Phủ Lâm Trung Quận, cách Lữ Dương Sơn không xa, chỉ có một ngày đường, cho nên hôm qua Lã Phụng Tiên xuất hiện, Trần Đồng cũng đã đuổi tới.
Lúc này trong Hàn Giang phủ, gia chủ Trần gia Trần Nguyên Trực cùng các trưởng lão Trần gia, đệ tử chi thứ, tất cả đều đang lo lắng chờ Trần Đồng trở về.
Mở hộp báu ra bảo bối, kết quả lại dẫn tới họa sát thân, chuyện này cũng không hiếm thấy.
Đúng như suy đoán của Sở Hưu, Trần gia không phải kẻ ngốc, phương thức giải quyết việc này tốt nhất chính là giao Tử Diệp Thù Du ra. Ta không đấu nổi ba nhà các ngươi thì ta giao ra, ba nhà các ngươi ai thắng thì cầm, ta không tham gia. Nếu chặn được tham niệm nhận thua, vậy mọi chuyện rất đơn giản.
Nhưng chí bảo đã trên tay, Trần gia không cam tâm đưa gốc linh dược lục chuyển ra ngoài như vậy, cho nên cuối cùng Trần Nguyên Trực nghĩ ra một đối sách. Đó chính là có thể giao Tử Diệp Thù Du này ra, nhưng không thể cho ba thế lực như Hắc Hổ Bang được, có đưa phải đưa cho Tụ Nghĩa Trang!
Tặng cho thế lực như Hắc Hổ Bang, bọn họ chẳng những không cảm kích ngược lại còn âm thầm mỉa mai Trần gia bọn họ nhận được bảo bối nhưng không tự gánh nổi.
Nhưng nếu tặng cho Tụ Nghĩa Trang, vậy coi như Trần gia có được chút xíu quan hệ với Tụ Nghĩa Trang, đủ khiến họ được lợi không ít.
CHo nên khi biết Lã Phụng Tiên xuất hiện tại Lữ Dương Trấn, hắn lập tức phái Trần Đồng tới tìm Lã Phụng Tiên, muốn nhờ thanh danh của Lã Phụng Tiên móc nối liên lạc với Tụ Nghĩa Trang.
Ngay lúc Trần Nguyên Trực cùng mọi người trong Trần gia nóng lòng chờ đợi, một hạ nhân chậm rãi đi tới, lớn tiếng nói: “Lão gia! Thiếu gia trở về, còn dẫn theo hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!”
Trần Nguyên Trực nghe vậy lập tức vui mừng, có thể dễ dàng phái hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên như vậy chắc chắn là Tụ Nghĩa Trang rồi!
Hắn lập tức ra ngoài nghênh đón, khi nhìn thấy Trần Đồng cùng Sở Hưu và Lã Phụng Tiên sau lưng hắn, gương mặt Trần Nguyên Trực lập tức mỉm cười khiêm tốn: “Hai vị này chắc hẳn là tuấn kiệt trẻ tuổi của Tụ Nghĩa Trang rồi? Lần này Trần gia ta vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền Tụ Nghĩa Trang phải xuất thủ, quả thật rất xấu hổ. Ta đã chuẩn bị yến tiệc bày rượu mời hai vị.”
Gương mặt Sở Hưu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đáp: “Chút chuyện nhỏ này đúng là không nên phiên tới Tụ Nghĩa Trang, cho nên hai chúng ta mới tới.”
Trần Nguyên Trực cảm thấy lời này không đúng, bên đối diện Trần Đồng đã cười khổ nói: “Vị này chính là hảo hữu của con, Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên. Còn vị này là hảo hữu của Lã đại ca, Sở Hưu thiếu hiệp.”
Nghe xong câu này, Trần Nguyên Trực không khỏi nhíu mày.
Hắn vốn định mời Tụ Nghĩa Trang tới, ngươi dẫn bọn họ đến đây làm gì?
Trần Nguyên Trực chắp tay với Lã Phụng Tiên và Sở Hưu nói: “Hai vị tới giúp Trần gia ta , Trần gia ta vô cùng cảm kích. Có điều tình hình Trần gia bây giờ đã như vậy, vẫn nên mời Tụ Nghĩa Trang tới mới thêm an toàn.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm uống nói: “Trần gia chủ, ngươi nói vậy là ý gì?”
Trần Nguyên Trực vội vàng đáp: “Sở thiếu hiệp xin nghe…”
Sở Hưu trực tiếp vung tay ngắt lời Trần Nguyên Trực nói: “Ta không phải thiếu hiệp gì, cũng chẳng quen làm thiếu hiệp.
Chuyện lần này là Trần gia các người tới nhờ Lã huynh, ta nể mặt Lã huynh lắm mới tới giúp Trần gia các người. Kết quả giờ các người lại nói muốn tìm người của Tụ Nghĩa Trang. Thế là ý gì? Coi thường chúng ta à?
Lã huynh là bằng hữu với con trai ngươi, hắn không so đo mấy thứ này. Nhưng ta không thân cũng chẳng quen gì với ngươi, ta tới đây giúp các ngươi một tay, kết quả Trần gia các ngươi còn không thích chúng ta tới giúp nữa cơ đấy.
Trần gia chủ, ngươi đừng trách ta nói khó nghe như vậy. Ngươi làm vậy đúng là đã nể mặt mà không cần!
Sở Hưu bước tới, trên người tỏa ra một luồng uy áp nồng đậm khiến Trần Nguyên Trực không khỏi biến sắc.
Khí thế mỗi người đều bắt nguồn từ thực lực cùng địa vị bản thân. Lúc trước tại Lữ Dương Trấn, Sở Hưu chém liền bốn võ giả Tiên Thiên cùng giai, trong đó thậm chí còn có tuấn kiệt giang hồ đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, chuyện này cũng khiến Sở Hưu nhận thức được trình độ của mình trên giang hồ rốt cuộc ra sao.
Cho nên khi đối mặt với gia chủ một gia tộc nhỏ như Trần Nguyên Trực, khí thế trên người hắn áp đảo hẳn đối phương.
Sở Hưu trực tiếp trừng mắt với Trần Nguyên Trực nói: “Trần gia chủ, dù sao hai người chúng ta cũng tới. Chuyện này mong ngài chỉ điểm xem nên làm gì đây. Đã tới tận nơi giúp mà người được giúp lại không đồng ý, đây là lần đầu ta gặp được chuyện như vậy đấy. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngài một câu, tính tình Sở Hưu ta không tốt như Lã huynh đâu.”
Nghe câu nói mang ý uy hiếp của Sở Hưu, Trần Nguyên Trực tức tối mắng thầm. Hắn mắng Sở Hưu, cũng là mắng Trần Đồng, không tìm được người của Tụ Nghĩa Trang đến thì thôi, lại còn kiếm đâu ra một kẻ không nói lý như vậy, còn cưỡng ép hỗ trợ nữa.
Nhưng giờ thì người cũng đã đến, cho dù Trần gia muốn tìm tới Tụ Nghĩa Trang cũng chẳng có đường nào. Chuyện này chỉ có thể để mặc như vậy, có điều nếu hai người bọn họ thật sự giúp Trần gia bọn họ bảo vệ được linh được kia, vậy bọn họ cũng không lỗ vốn.
Trần Nguyên Trực cười khổ chắp tay nói: “Vậy phải nhờ hai vị đại hiệp rồi.”
Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Chuyện này đơn giản thôi mà, lúc tới đây ta đã có kế hoạch rồi. nếu ba nhà bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau không xuất thủ, vậy chúng ta giúp bọn họ phá hỏng thế cân bằng này là được. Có điều chúng ta cần một vật để phá hỏng thế cân bằng này, Trần gia chủ, ngươi đưa Tứ Diệp Thù Du kia cho chúng ta dùng một lát.”
Trần Nguyên Trực lập tức biến sắc: “Sở thiếu hiệp định dùng thứ này làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không có con mồi đủ sức hấp dẫn ta lấy gì để phá vỡ thế cân bằng của ba nhà kia đây> Chẳng lẽ Trần gia chủ còn lo
chúng ta tham ô Tử Diệp Thù Du kia chắc? Cho dù Trần gia chủ không tin được ta, chẳng lẽ cũng không tin vị La huynh sau lưng ta sao?”
Lã Phụng Tiên vẫn không nói một lời. Trước khi đến hắn cùng Sở Hưu đã thương lượng với nhau, tất cả đề do Sở Hưu đứng ra.
Giờ nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng đáp: “Trần gia chủ, Lã Phụng Tiên ta tuy không phải người tốt lành gì nhưng cũng biết thứ gì có thể lấy, thứ gì không thể lấy. Nếu ngươi không tin có thể hỏi thử Trần huynh xem Lã Phụng Tiên ta có đáng tin cậy hay không?”
Trần Nguyên Trực vội vàng nói: “Tại hạ không có ý này.”
Nói xong, Trần Nguyên Trực nháy mắt với hạ nhân, chỉ chốc lát sau hạ nhân kia bưng một cái hộp đi tới. Đây là một hộp báu, có điều chất liệu lại bằng gỗ, rất hiếm thấy.
Trần Nguyên Trực không giao hộp báu cho Sở Hưu và Lã Phụng Tiên mà trực tiếp giao cho Trần Đồng; “Dẫu sao đây cũng là việc của Trần gia, không thể để mình hai vị thiếu hiệp tới làm được. Con cũng đi cùng đi, giúp hai vị thiếu hiệp một tay.”
Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười như có như không, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không chút biểu tình, nhưng rõ ràng lúc này hắn cũng thấy không thoải mái.
Thái độ của Trần Nguyên Trực rõ ràng là không tin bọn họ, sợ bọn họ lấy mất Tử Diệp Thù Du này.
Hợp tác vui vẻ
Chương 67 Hợp tác vui vẻ
Sở Hưu nhìn hộp báu chứa Tử Diệp Thù Du nói: “Chậc chậc, linh dược lục chuyển, ta còn chưa từng thấy lần nào đâu, chẳng hay Trần gia chủ có thể cho ta mở mang tầm mắt không?”
Trần Nguyên Trực cười xấu hổ nói: “Xem qua cũng được nhưng dược tính của Tử Diệp Thù Du này có điểm kỳ lạ, khi đang trong trạng thái giữ kín mỗi lần mở ra sẽ khiến dược tính tiêu tán một lượng khá lớn.
Khi mở binh khí, trận pháp bảo quản đã bị phá hỏng khiến được tính tiêu tán một phần, cho nên Trần gia ta cũng đang nghĩ cách, chuẩn bị tìm người phong kín Tử Diệp Thù Du này.”
Sở Hưu cũng không cưỡng ép, y chỉ nở một nụ cười không mấy rõ ràng rồi quay sang nói với Trần Đồng: “Giờ ba nhà kia kia bức ép Trần gia các ngươi nặng nề như vậy, chúng ta cũng không cần trì hoãn thêm nữa, cứ trực tiếp ra tay là được.
Giới thiệu một chút thực lực ba nhà đó cho ta đi.”
Trần Đồng vội vàng nói: “Trong ba thế lực này, Tam Sơn Phái có ba Tiên Thiên, ba người này thời gian trước chỉ là lũ cướp trên núi, bị quân đội Bắc Yên tiêu diệt, cả ba may mắn bỏ trốn, cuối cùng tẩy trắng lên bờ, thành lập môn phái.
Du gia kia thật ra thực lực kém hơn một chút, có điều hai huynh đệ gia chủ Du gia cũng đều là Tiên Thiên.
Trong ba nhà thực lực mạnh nhất là Hắc Hổ Bang, bang chủ Hắc Hổ Bang Tào Đại Hải là Tiên Thiên đỉnh phong, hai vị phó bang chủ Hắc Hổ Bang cũng là Cảnh giới Tiên Thiên, còn đang lúc tráng niên, bang chúng lên tới mấy ngàn, thế lực lớn nhất.”
“Hắc Hổ Bang?”
Sở Hưu nhớ mình từng gặp người này bèn gật đầu nói: “Đã vậy ngươi cứ dẫn bọn ta tới Hắc Hổ Bang đi.”
Hắc Hổ Bang cũng tại Hàn Giang Phủ, Trần Đồng dẫn hai người tới Hắc Hổ Bang. Bang chủ Tào Đại Hải còn tưởng Trần gia rốt cuộc đã nghĩ thông, chuẩn bị dâng bảo vật lên, không ngờ Trần Đồng lại dẫn hai võ giả Tiên Thiên tới.
Tào Đại Hải sờ sờ cái đầu trọc của mình, ánh mắt lạnh lùng nói: “Trần gia các người có ý gì đây? Tìm hai tên Tiên Thiên mà tưởng quét ngang được cả Hàn Giang Phủ này hay sao?”
Dứt lời, hai phó bang chủ cũng cảnh giới Tiên Thiên bên cạnh lập tức vung tay, một loạt bang chúng xông tới bao vây ba người vào giữa.
“Tào bang chủ không nhận ra tại hạ sao?” Sở Hưu đứng ra thản nhiên nói.
Tào Đại Hải quan sát Sở Hưu một hồi, bật thốt lên: “Sở Hưu! Ngươi là tên Sở Hưu diệt Trương gia kia!
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? Sao thanh danh của ta truyền xa như vậy rồi?”
Tào Đại Hải nhìn Sở Hưu một hồi, không nói lời nào.
Trương gia chẳng qua chỉ là thế gia nhỏ tại Sơn Dương Phủ, cách Hắc Hổ Bang khá xa, hai bên không có liên hệ gì, bình thường Tào Đại Hải đương nhiên không biết tin về Trương gia.
Nhưng sau lần bị Trương gia đoạt mất hộp báu trong hội đấu giá, Tào Đại Hải càng nghĩ càng thấy không đúng.
Bình thường Trương gia rất nhún nhường, trong hội đấu giá thường không tiêu nhiều tiền bạc như vậy, lần này sao lại như phát điên, hào phóng đến vậy?
Cho nên sau lần đó Tào Đại Hải luôn chú ý tin tức bên Sơn Dương Phủ, nào ngờ mấy ngày sau đã nhận được tin Trương gia bị diệt môn, mà người ra tay lại chính là người trẻ tuổi đứng sau lưng Trương Tùng Linh, dáng vẻ không chút thu hút, cũng chính là Sở Hưu trước mặt hắn.
Một Trương gia nhỏ nhoi, Tào Đại Hải cũng chẳng lọt mắt, Trương Tùng Linh là lão hồ ly bảo thủ, bao năm như vậy chỉ có mỗi một việc lên mặt được là bồi dưỡng con trai thành tài, đưa nó vào Ba Sơn Kiếm Phái.
Đây là do cạnh tranh tại Sơn Dương Phủ khá ít, các thế lực lớn còn tương đối hòa thuận, nếu đặt sang bên Hàn Giang Phủ bọn hắn, với tính nết tên Trương Bách Thần kia, khéo Trương gia đã bị người ta diệt môn cả chục lần rồi.
Mặc dù vậy, một mình Sở Hưu diệt được cả Trương gia cũng khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ.
Đương nhiên trước mắt Tào Đại Hải còn không biết mấy người Trương Bách Đào cũng đã chết dưới tay Sở Hưu, toàn bộ trực hệ Trương gia đều đã chết hết, bằng không hắn sẽ càng dè chừng.
Tào Đại Hải vung tay, trực tiếp lệnh cho các bang chúng thủ hạ buông binh khí xuống, lạnh mặt nhìn Sở Hưu: “Ta biết ngươi. Trương gia chính do ngươi diệt. Có điều hôm nay ngươi tới đây là có ý gì? Định ra mặt cho Trần gia hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có quan hệ với Trần ga, nhưng vị bằng hữu này của ta lại là hảo hữu với Trần gia, cho nên họ nhờ tới chúng ta.”
Tào Đại Hải cười lạnh nói: “Thế chẳng phải ngươi định ra mặt cho Trần gia à?”
“Không phải, bản thân Trần gia còn không gánh nổi Tử Diệp Thù Du này, ta có cái gì mà bảo vệ được họ?”
Trần Đồng nghe xong lời này đang định nói gì đó lại bị Lã Phụng Tiên kéo lại.
Sở Hưu không buồn để ý tới hắn mà nói thẳng: “Thất phu vô tội, mang ngọc thành tội. Có được chí bảo, hoặc giao nó vào tay người khác, hoặc bảo vệ nó trong tay mình. Không có thực lực còn cố giữ nó lại, đấy gọi là tự tìm đường chết, không tự biết lấy mình.
Cho nên lần này ta tới tìm Tào bang chủ là định hợp tác với ngươi. Hai bên ngươi ta cùng cả Trần gia, tất cả hợp tác vui vẻ.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Tào Đại Hải không khỏi đáp: “Nói đi, ngươi định hợp tác ra sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đơn giản thôi, trước mắt ba bên muốn Tử Diệp Thù Du này, Trần gia không gánh nổi nên quyết định giao ra. Nhưng Trần gia nếu giao không ra khó tránh khỏi thiệt thòi.
Cho nên chúng ta muốn liên thủ cùng Tào bang chủ ngươi, cùng diệt cả Tam Sơn Phái cùng du gia. Sau khi mọi chuyện kết thúc Tử Diệp Thù Du về tay Tào bang chủ ngươi, những sản nghiệp của Tam Sơn Phái cùng Du gia về tay Trần gia.
Về phần ta cùng Lã huynh, hai chúng ta chỉ cần tất cả tài nguyên tu luyện của hai nhà này mà thôi.
Ta cùng Lã huynh đều xuất thân tán tu, sống khá thiếu thốn. Tử Diệp Thù Du kia không phải đan dược mà là linh dược. Với quan hệ của hai người chúng ta rất khó tìm được người luyện chế nó thành đan dược. Giờ như vậy càng tiện, không cần phí sức như vậy, chỉ cần các tài nguyên như đan dược thành phẩm của hai nhà này là được.”
Tào Đại Hải vuốt cằm, ánh mắt lạnh băng nói: “Nghe cũng không tệ, có điều vì sao ta phải hợp tác với các ngươi? Với lực lượng của Hắc Hổ Bang chúng ta, cho dù không hợp tác với các ngươi, cuối cùng người có khả năng nhận được hộp báu này nhất vẫn là chúng ta.”
Sở Hưu vươn tay ra, tà khí nội kình của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ trên ngón tay hắn, nhẹ nhàng vẽ một vòng lên cây cột trong đại đường của Hắc Hổ Bang, chỉ nghe một tiếng rẳng rắc vang lên, cây
cột đá trực tiếp sụp đỏ, chỗ bị Sở Hưu vẽ qua còn chỉnh tề hơn vết đao cắt.
Sở Hưu thản nhiên: “Đương nhiên là vì thực lực của chúng ta rồi! Chúng ta giúp ngươi, ngươi có thể thuận lợi giải quyết hai phái kia, nếu ngươi không hợp tác với chúng ta, vậy giờ chúng ta có thể ra ngoài tìm Tam Sơn Phái hoặc Du gia cũng được.
Với thực lực của ta và Lã huynh, bất luận giúp ai phần thắng cũng tăng nhiều. Chẳng hay những lời này đã đủ chưa?
Hơn nữa lần này chúng ta tới mang theo thành ý, Tử Diệp Thù Du đang nằm trong tay Trần Đồng.”
Nhìn cây cột đá đứt một đường chỉnh tề kia, sắc mặt Tào Đại Hải hơi biến đổi.
Với thực lực của hắn, muốn dùng một quyền đánh nát cột đá này cũng không khó khăn gì. Nhưng muốn làm như Sở Hưu, ngưng tụ lực đao lại, cứng rắn chặt đứt cột đá, hắn cũng mới thấy lần đầu.
Nội lực sắc bén cường đại như vậy, nếu đánh lên thân thể người, cho dù Sở Hưu không dùng đao cũng có thể cưỡng ép mổ bụng người ta!
Nhìn hộp báu, lại nhìn cây cột đá, sắc mặt Tào Đại Hải lập tức thay đổi, cười ha hả nói: “Sở huynh đệ xin thứ lỗi, ta cũng chỉ nói vậy thôi. Đối phó hai nhà kia ra sao, xin Sở huynh đệ cứ nói.”
Sở Hưu này có thể diệt Trương gia, rõ ràng chẳng phải hạng người lương thiện gì, bình tĩnh suy xét cẩn thận, Tào Đại Hải vẫn không muốn để những người ngoài như bọn họ tham gia vào chuyện lần này.
Nhưng khiến Tào Đại Hải kiêng kỵ nhất là lời uy hiếp sẽ đi hợp tác với những nhà khác của Sở Hưu.
Hắc Hổ Bang thực lực mạnh nhất có thể từ chối Sở Hưu, nhưng Du gia thực lực yếu nhất trong ba nhà chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Vạn nhất hai người Sở Hưu thật sự hợp tác với Du gia, vậy kẻ gặp xui nhiều nhất chính là Hắc Hổ Bang bọn họ.
Sở Hưu lạnh nhạt nói tiếp: “Hắc Hổ Bang cùng chúng ta, chưa tính gia chủ Trần gia cũng đã có năm Tiên Thiên, thực lực tuyệt đối áp đảo đối phương.
Bắt người phải trước phải bắt ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua. Ngày mai ta sẽ để gia chủ Trần gia tuyên bố một tin tức, mời chưởng môn Tam Sơn Phái cùng hai vị Tiên Thiên của Du gia tới Trần gia. Đến lúc đó ta ra tay trước, Tào bang chủ ngươi dẫn người đánh lén sau lưng. Chỉ cần không có gì bất ngờ năm người bọn chúng chắc chắn phải chết!
Đến lúc đó với lực lượng của Hắc Hổ Bang các người, diệt trừ dư nghiệt hai nhà kia chắc cũng chẳng khó khăn gì.”
Tào Đại Hải trực tiếp vỗ tay một cái nói: “Không vấn đề, cứ làm theo lời Sở huynh đệ ngươi thôi!”
Sở Hưu chắp ta nói: “Vậy Tào bang chủ, hợp tác vui vẻ.”
Tào Đại Hải cũng nhoẻn miệng chắp tay nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu không ở lại thêm, trực tiếp dẫn Lã Phụng Tiên cùng Trần Đồng rời khỏi.
Đến lúc rời khỏi Hắc Hổ Bang, Trần Đồng mới không nhịn được nói: “Sở huynh, chẳng phải ngươi nói sẽ giải quyết ba nhà à? Sao giờ lại hợp tác cùng Hắc Hổ Bang?”
Sở Hưu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên đáp: “Ta lừa hắn đấy, ngươi đừng có tin. Sau khi giải quyết xong hai nhà kia, chúng ta lại ra tay xử lý nốt Hắc Hổ Bang này. Ta, Lã huynh cùng phụ thân ngươi đồng loạt ra tay, chẳng lẽ còn không đánh lại ba người của Hắc Hổ Bang kia?”
Trần Đồng hiểu ra gật đầu, nhưng Lã Phụng Tiên bên cạnh lại âm thầm lắc đầu.
Từ đầu đến giờ, trên miệng Sở Hưu không có tới một lời nói thật.
Đương nhiên Lã Phụng Tiên chỉ hy vọng cuối cùng người của Trần gia không nên gạt hắn, nếu không hậu quả sẽ là điều mà mọi người đều không muốn thấy.
Lúc này trong Hắc Hổ Bang, một phó bang chủ hỏi Tào Đại Hải: “Bang chủ, ngươi thật sự định hợp tác cùng Sở Hưu kia hay sao? Người này có đáng tin cậy không?”
Tào Đại Hải xoa xoa cái đầu trọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Đáng tin cậy cái rắm! Ta nói thế ngươi cũng tin, tạm thời làm vậy để xoa dịu hắn đã, tránh cho hắn tới hợp tác với Du gia hay Tam Sơn Phái.
Ngươi cũng nghe tới Trương gia ở Sơn Dương Phủ rồi chứ, chính là gia tộc có đứa con tiến vào Ba Sơn Kiếm Phái ở Tây Sở. Trương gia đó bị chính tên Sở Hưu kia diệt môn đấy.
Trước đó lúc ở hội đấu giá, Sở Hưu này còn giả dạng thành đệ tử Trần gia, để Trương Tùng Linh ra mặt đoạt mất một hộp báu từ tay ta. Kết quả mới mắt trước mắt sau, Trương gia đã bị tiểu tử này tiêu diệt.
Tiểu tử này có tiền lệ hắc ăn hắc rồi, không thể không đề phòng!” Thủ đoạn
Chương 68 Thủ đoạn
Tào Đại Hải là người nhìn như thô kệch không có đầu óc, dáng vẻ như thảo mãng giang hồ nhưng trên thực tế tâm tư của hắn lại tinh tế hơn phần lớn mọi người.
Sau hội đấu giá Sơn Dương Phủ, hắn đã cảm thấy Trương gia có vẻ không đúng nên mới phái người tới Sơn Dương Phủ dò xét, biết được tin Trương gia bị Sở Hưu tiêu diệt.
Huống hồ nếu hắn thật sự không có đầu óc, Hắc Hổ Bang có tới ba vị Tiên Thiên, vì sao lại do hắn làm bang chủ?
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Một phó bang chủ hỏi.
Tào Đại Hải hừ lạnh một tiếng nói: “Thấy cái cột kia không? Tên Sở Hưu kia đang thị uy với chúng ta đấy! Ông đây không sợ hắn nhưng cũng không nắm chắc đối đầu với tiểu tử này.
Cho nên lần này chúng ta ra chút máu thôi, tìm ngoại viện. Nghe nói lão già Hứa Trọng Dương kia bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, gần đây cũng về trong Hàn Giang Phủ rồi.
Lão già kia đầu óc quá kém, ở lại Hàn Giang Phủ làm xưng vương xưng bá không tốt hay sao, lại cứ nhất quyết giải tán bang phái mình tự tay thành lập, gia nhập vào Cư Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang. Giờ thì hay rồi, mới chưa được bao lâu đã tham gia vào tranh đấu trong Cự Linh Bang, cuối cùng thất bại bị người ta đuổi ra ngoài.
Với cái tính cách cố chấp của lão ấy, ở lại trong Hàn Giang Phủ này còn đỡ, muốn xen vào Nhân Hòa Lục Bang, đúng là tự làm khó mình.
Có điều lão già này mặc dù đầu óc không được tốt nhưng thực lực lại không tệ. Hồi còn ở Hàn Giang Phủ hắn đã đạt tới Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng. Về sau lại gia nhập Cự Linh Bang mặc dù không bước vào Ngoại Cương nhưng cũng học được không ít võ thuật cường đại.
Hiện giờ lão già Hứa Trọng Đương kia tuổi tác đã cao nhưng thực lực chắc cũng không giảm sút bao nhiêu, nếu mời hắn xuất thủ lúc mấu chốt nhất, tên Sở Hưu có làm trò gì đi nữa cũng vô dụng!”
Phân phó vài lời cho người trong bang xong, Tào Đại Hải trực tiếp rời khỏi Hắc Hổ Bang, tiến tới một trang viên bên ngoài Hàn Giang Phủ.
Hứa Trọng Dương là lão nhân trong giới giang hồ Hàn Giang Phủ bọn họ, lúc còn trẻ cũng rất nổi danh, dưới tay có một bang phái không nhỏ.
Đáng tiếc ngay lúc đỉnh cao của bản thân hắn lại chủ động giải tán
bang phái, gia nhập vào Cự Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang, chủ động đi từ một bang chúng nhỏ nhoi lên.
Nếu hắn thật sự kiếm được ít lợi lộc gì đấy ở Cự Linh Bang chắc cũng chẳng ai nói gì, nhưng nửa năm trước hắn lại đột nhiên trở về Hàn Giang Phủ. Đám người cẩn thận dò hỏi mới biết, hóa ra Hứa Trọng Dương này đứng sai phe trong tranh đấu bang phái, bị người ta đuổi đi.
Không biết vì tuổi tác đã cao hay do chuyện này mà tâm ý nguội lạnh, sau khi Hứa Trọng Dương trở lại Hàn Giang Phủ không tiếp xúc mấy với người trong giang hồ mà chỉ mua một điền trang bên ngoài Hàn Giang Phủ, an tâm dưỡng lão.
Khi Tào Đại Hải tới điền trang của Hứa Trọng Dương, chỉ thấy hắn đang luyện quyền với mấy cọc sắt trong trang.
Tào Đại Hải mỉm cười chắp tay nói: “Hơn mười năm không gặp, phong thái Hứa tiền bối vẫn như xưa.”
Hứa Trọng Dương năm nay chưa tới sáu mươi tuổi, không tính là quá lớn tuổi, hắn nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Phong thái vẫn như xưa? Chỉ sợ các ngươi đều đang cười nhạo lão phu không biết trời cao đất rộng, lúc trước dám tới Cự Linh Bang, cuối cùng lại bị người ta đuổi về!”
Tào Đại Hải vội vàng cười làm lành nói: “Những người khác nghĩ như vậy nhưng Tào Đại Hải ta là người ra sao ngài còn không biết hay sao? Những kẻ dám cười chê ngài chẳng qua chỉ là hạng tiểu nhân ghen tị mà thôi, nếu đổi lại là chúng muốn gia nhập Cự Linh Bang, chắc Cự Linh Bang còn chẳng thèm cho vào.”
Nghe Tào Đại Hải nói như vậy, sắc mặt Hứa Trọng Dương mới dễ nhìn hơn một chút, hắn mời Tào Đại Hải vào trong phòng khách, rót một ly trà rồi mới nói: “Lão già ta đây đã quyết định thoái ẩn giang hồ rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”
Tào Đại Hải chắp tay nói: “Lúc đầu ta cũng không định tới nhờ Hứa tiền bối xuất thủ, có điều Hắc Hổ Bang chúng ta gặp chút phiền toái, muốn mời Hứa tiền bối ngươi ra tay giúp đỡ, giết một người.”
Gương mặt Hứa Trọng Dương lộ vẻ do dự, hắn nói thoái ẩn giang hồ không phải lời xuông mà là sau khi bị Cự Linh Bang đuổi đi quả thật tâm hàn ý lạnh, đồng thời sức khỏe cũng giảm sút. Bằng không cho dù tuổi tác hắn đã lớn, với thực lực Nội Cương cảnh của hắn, muốn xây dựng một thế lực tại Hàn Giang Phủ vẫn không thành vấn đề.
Nhận ra Hứa Trọng Dương đang do dự, Tào Đại Hải cười nói: “Xin Hứa tiền bối cứ yên tâm, lần này ta chỉ nhờ ngài đối phó với một võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, Hàn Giang Phủ nào có cao thủ gì?
Hơn nữa sau khi chuyện này thành công, chỗ ta còn có trăm vạn lượng bạc cùng mười củ nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi được chuyển tới từ Liêu Đông, chắc chắn sẽ không khiến Hứa tiền bối thua thiệt đâu.”
Hứa Trọng Dương nghe vậy cũng động lòng.
Hắn xem như bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, cho dù vẫn còn chút gia sản nhưng giờ đã quyết định thoái ẩn giang hồ cũng tức là chỉ có chi ra chứ không có tiền thu vào, trăm vạn lượng bạc đã có sức hấp dẫn không nhỏ đối với hắn.
Đặc biệt là nhân sâm năm trăm năm, có thể trì hoãn khí huyêt suy bại. Đối với loại võ giả già yếu khí huyết không còn đỉnh phong như hắn, nó còn hấp dẫn hơn trăm vạn lượng bạc kia nhiều.
Hứa Trọng Dương chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, chuyện này ta đồng ý.”
Tào Đại Hải lại nói đôi câu lấy lòng, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Vị Hứa tiền bối này tới Cự Linh Bang mấy năm qua có vẻ vẫn chẳng tiến bộ gì, làm việc vẫn lỗ mãng như xưa. Hắn không đi tìm hiểu thực lực và lai lịch đối phương, cứ thế đồng ý. Có lẽ trong mắt hắn, chỉ cần là kẻ cảnh giới Tiên Thiên, vậy hắn đều có thể giải quyết.
Có điều lần này Tào Đại Hải quả thật không lừa hắn, hắn mời Hứa Trọng Dương đến chỉ để đề phòng Sở Hưu chơi trò hắc ăn hắc mà thôi. Đương nhiên nếu Sở Hưu không có ý định hắc ăn hắc thì hắn có!
Trưa ngày hôm sau, Trần Nguyên Trực trực tiếp lấy danh nghĩa Trần gia mời người của Tam Sơn Phái cùng đương gia tới, Tào Đại Hải cũng ra vẻ mới biết tin, đi theo tới Trần gia.
Trong phòng khách, ba người của Tam Sơn Phái mặc một bộ áo đen, trên người tỏa ra khí tức hung lệ. Bọn họ vốn là kẻ cướp, cho dù không làm chuyện cướp bóc nữa nhưng sát khí trên người vẫn không phai nhạt đi.
Một võ giả mũi ưng trong đó là chưởng môn Tam Sơn Phái, Tề Lâm Đông, hắn thấy Trần Nguyên Trực còn chưa xuất hiện, không khỏi cau mày nói: “Trần gia làm cái gì vậy, rốt cuộc có định giao Tử Diệp Thù Du ra không?”
Gia chủ Du gia Du Thành Hải thản nhiên nói: “Mặc kệ hắn chơi trò gì, dù sao lần này chúng ta cũng phải cầm Tử Diệp Thù Du kia!”
Tào Đại Hải mang theo hai phó bang chủ Hắc Hổ Bang ngồi ngay ngắn bên cạnh không nói gì, có điều ánh mắt hắn nhìn người của Du gia và Tam Sơn Phái như nhìn kẻ đã chết.
Từ nay trở đi, Hàn Giang Phủ sẽ chỉ do mình Hắc Hổ Bang của hắn độc chiếm!
Đúng lúc này, trong nội đường có người bước ra, có điều lại không phải Trần Nguyên Trực mà là Sở Hưu dẫn đầu. Hắn cầm hộp báu đặt lên mặt bàn, tự ngồi xuống ghế chủ, bọn Trần Nguyên Trực chỉ đứng phía sau.
Người của Tam Sơn Phái cùng đương gia thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên tới đều hơi biến sắc. Du Thành Hải trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Trần Nguyên Trực, rốt cuộc ngươi có ý gì đây?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị xin đừng gấp, chuyện hôm nay đã không liên quan gì tới Trần gia chủ. Có phải các ngươi muốn thứ này không?”
Nói xong Sở Hưu vẫy vẫy hộp báu trong tay mình.
Du Thành Hải cảm giác không đúng, hắn cau mày nói: “Ngươi là ai? Các ngươi làm vậy là sao?”
Sở Hưu đặt tay lên Hồng Tụ Đao, thản nhiên nói: “Du gia chủ không cần phải để ý tới chuyện ta là ai, ngươi chỉ cần biết hôm nay ta tới đây là để tiễn các ngươi lên đường, thế là đủ!”
Dứt lời Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lập tức rời vỏ, một luồng đao quang đỏ thẫm che phủ thiên địa, vô cùng mỹ lệ, cũng ẩn chứa sát cơ vô tận!
Sở Hưu đột nhiên xuất đao khiến cả Tào Đại Hải vốn đã biết kế hoạch cũng không kịp phản ứng lại.
Vốn theo suy nghĩ của hắn, Sở Hưu này dù sao cũng phải nói vài lời ổn định đối phương sau đó mới đột nhiên tập kích mới đúng, kết quả lại là vừa gặp mặt hắn đã trực tiếp rút đao, thế này là sao?
Thật ra với Sở Hưu mà nói, sau khi hắn giết chết bốn người Trương Bách Đào, hắn gần như đã đạt tới đỉnh phong của Cảnh giới Tiên Thiên, trong cùng cấp hiếm có địch thủ.
Nếu y đã tự tin tuyệt đối vậy sao phải lảm nhảm gì với đám người này? Trực tiếp xuất thủ, tốc chiến tốc thắng là dược.
Trong đạo quang đỏ thẫm, lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bộc phát, một luồng sát cơ đỏ rực bao phủ trên lưỡi đao của Sở Hưu, khiến lưỡi đao tỏa ra khí tức tàn nhẫn tới cực hạn.
Mãi tới khi đao kia chém tới người, sát cơ lạnh lẽo thấu xương mới khiến Du Thành Hải tỉnh táo lại, cái ghế đưới chân hắn nhanh chóng bị khí kình chấn vỡ, thân hình dùng tốc độ cực nhanh lui lại phía sau, một thanh đoản đao đã xuất hiện trước người hắn, vội vàng đưa đao chém ngang ý đồ ngăn Sở Hưu lại.
Nhưng thế đao của Sở Hưu đâu dễ ngăn cản như vậy?
Một đao đó dùng thủ pháp khoái đao của Tụ Lý Thanh Long chém ra, lại dùng Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao làm hình, cuối cùng lại đem Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sát khí cùng tà khí cường đại tạo thành lực lượng bao phủ trên lưỡi đao.
Có thể nói uy lực một đao đó, bất luận tốc độ lực lượng hay khí thế đều đã đạt tới cực hạn, vô cùng kinh khủng.
Hắc ăn hắc
Chương 69 Hắc ăn hắc
Nếu xét về sức bật, Sở Hưu có Tụ Lý Thanh Long cùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt gần như có một không hai trong võ giả cùng thế hệ.
Lúc trước ở khách sạn, y có thể tập kích giết chết Lý Thanh Phong chỉ trong nháy mắt, khiến đối thủ thậm chí không có cơ hội xuất thủ. Giờ đối mặt với một đao y chém ra, mặc dù không phải đánh lén nhưng Du Thành Hải cũng không ngăn nổi!
Chỉ trong chớp mắt, một loạt tiếng leng keng chói tai vang lên, thanh đao của Du Thành Hải bị thế đao của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt, lực lượng ngưng tụ tà khí cùng sát khí mặc dù không phải cương khí, không thể tùy ý phóng ra ngoài nhưng lại sắc bén vô cùng, chỉ trong chớp mắt đã chém ra một vết đao cực lớn trên ngực Du Thành Hải.
Ngay khi máu tươi bắn ra, tay trái Sở Hưu trực tiếp thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, kéo thân hình bay ra ngoài này về trước người mình, mặc cho Du Thành Hải giãy giụa ra sao cũng chỉ uổng công.
Lưỡi đao lướt qua, một cái đầu người rơi xuống.
Từ khi Sở Hưu xuất đao đến lúc Du Thành Hải bêu đầu chỉ có một chớp mắt ngắn ngủi, nhưng chỉ chớp nhoáng này đã có một võ giả Tiên Thiên mất mạng, thậm chí không cho mọi người ở đây suy nghĩ cẩn thận.
Thật ra lúc này mọi người đều đang ngây người là thời cơ tốt cho Tào Đại Hải xuất thủ, nhưng hắn cũng bị Sở Hưu dọa sợ, quên cả xuất thủ đánh lén.
Lúc này Tào Đại Hải chỉ có thể thầm hô may mắn, may mà bản thân cẩn thận mời Hứa Trọng Dương đến, bằng không nếu Sở Hưu muốn ra tay hắc ăn hắc, hắn cũng chẳng ngăn nổi!
Ai mà ngờ được Sở Hưu với thân hình có vẻ gầy gò yếu ớt như vậy nhưng xuất thủ lại hung ác tàn nhẫn đến thế, quả thật giống như một con sói đói, các chiêu đều là sát cơ.
Mà lúc này kẻ đầu tiên kịp phản ứng lại là võ giả khác của Du gia, hắn rút một thanh trường kiếm ra, gầm lên một tiếng xông về phía Sở Hưu. Nhưng ngay lúc này, Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh đột nhiên ra tay, Phương thiên họa kích trong tay múa lên, trên lưỡi bán nguyệt mang theo ánh lạnh âm u ầm ầm nện xuống, chỉ một chiêu Lực Phách Hoa Sơn đơn giản nhưng lại mang theo khí thế vô song!
Lã Phụng Tiên dung nhan tuyệt mỹ cầm một thanh Phương thiên họa kích nặng nề, vốn đã rất kỳ quái, mà bây giờ hắn xuất thủ với quái lực kinh người càng khiến người ta có cảm giác rất không hài hòa.
Một tiếng nổ lớn vang lên, võ giả Du gia trực tiếp bị đòn thế của Lã Phụng Tiên đánh vỡ binh khí, thổ huyết bay ngược lại ngã lăn trên mặt đất, mặc dù nhất thời không chết nhưng cũng thở không ra hơi.
Trường kích trong tay Lã Phụng Tiên hãm sâu vào trong mặt đất vài tấc, thậm chí khiến toàn bộ nền phòng khách nứt toác, nếu chỉ đơn thuần xét theo lực lượng, đòn thế vừa rồi của hắn thậm chí mạnh hơn vả võ giả Nội Cương cảnh.
Chỉ trong nháy mắt, hai võ giả Du gia một chết một bị thương, lực lượng này đã hoàn toàn áp đảo.
Lúc này trong mắt Tào Đại Hải lóe lên sắc lạnh, hắn cầm thanh Hổ Đầu Kim Đao chế bằng hắc kim của mình, trực tiếp vung đao chém về phía Tề Lâm Đông của Tam Sơn Phái!
Thế đao vô cùng cuồng bạo, thậm chí như nghe thấy tiếng hổ gầm dữ dội.
Hắc Hổ Đao Pháp, Hổ Bào Trảm!
Tề Lâm Đông kia cũng là kẻ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức phản ứng lại, cuống quít nâng thanh Nhạn Linh Đao trong tay lên ngăn một kích vừa rồi lại, nhưng lại bị ép cho không ngừng lui bước.
Tề Lâm Đông gầm lên một tiếng nói: “Tào Đại Hải! Ngươi làm vậy là sao?”
Tào Đại Hải cười lạnh một tiếng nói: “Ta làm vậy là sao chẳng lẽ giờ ngươi còn không hiểu? Tự ngươi ngu xuẩn thì đừng trách kẻ khác, ông đây hơi đâu mà giải thích cho ngươi, xuống dưới ki làm quỷ hổ đồ đi!”
Nói xong Tào Đại Hải trực tiếp vung tay, hai võ giả khác cũng lập tức ra tay.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều hồi khí một lát, hai người họ thật ra đều là loại võ giả có sức bật cực mạnh.
Đao thứ nhất Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu có tốc độ nhanh tới cực hạn và lực lượng mạnh tới kinh người, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt cũng cung cấp cho y sức bật rất cường đại, nhưng sau đó sẽ không còn kinh khủng như vậy nữa.
Còn Lã Phụng Tiên cũng vậy, võ công hắn ban đầu bắt nguồn từ quân đội Bắc Yên, không tính là kinh khủng gì, đều theo con đuòng chém giết trên chiến trận.
Điểm thật sự khiến Lã Phụng Tiên có uy năng đến vậy là thần lực trời
sinh của hắn, lại thêm võ công trong quân đội vốn có tác dụng luyện thể nhát định, một kích vừa rồi lực đạo còn mạnh hơn dùng búa bổ núi.
Sau khi hai người bọn họ nghỉ ngơi xong, lại gia nhập vào trận chiến, không bao lâu sau người của Tam Sơn Phái đã bị tàn sát sạch sẽ.
Có điều Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lại đột nhiên đổi hướng, chém thẳng về phía Tào Đại Hải.
Mà Tào Đại Hải cũng gần như đồng thời xuất đao chém về phía Sở Hưu.
Hai đao giao nhau, Sở Hưu không dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sức bật, thế lực chỉ ngang với Tào Đại Hải, hai bên cùng lui lại ba bước.
Tào Đại Hải cười gằn nhìn Sở Hưu: “Ta biết ngay tên tiểu tử ngươi không đáng tin cậy mà! Giết hai nhà kia chưa xong còn định diệt cả Hắc Hổ Bang ta, chơi trò hắc ăn hắc ư?”
Nhìn thanh đao trong tay Tào Đại Hải, Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ ngươi thì không định chơi chiêu hắc ăn hắc? Hay nên nói ngươi thấy mình thắng được chúng ta? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cho dù Trần gia chủ không xuất thủ, ba người các ngươi cũng không phải đối thủ.”
Trần Nguyên Trực đứng sau lưng suýt nữa cười thành tiếng.
Hắn thật không ngờ hai vị mà con trai mình mời tới lại có thực lực mạnh như vậy, gần như áp đảo mọi võ giả cùng giai.
Lần này không chỉ bảo vệ được Tử Diệp Thù Du mà cả ba thế lực lớn trong Hàn Giang Phủ đều đã bị diệt, Trần gia bọn họ vốn xếp hạng chót lại thành độc bá một phương!
Có điều ngay lúc này một giọng nói lại vang lên: “Tiểu bối trẻ tuổi, quả thật cuồng vọng! Ba người bọn họ không phải đối thủ của ngươi, nếu đổi thành lão phu thì sao?”
Một lão già hơn sáu mươi tuổi bước vào trong đại sảnh, theo mỗi bước hắn bước ra nền đá cẩm thạch lại có một phiến đá vỡ nát. Bước chân hắn nhìn như nhẹ nhàng lại như một cái chùy nặng, thế mạnh lực trầm.
“Hứa Trọng Dương!”
Trần Nguyên Trực đứng phía sau đột nhiên biến sắc, giọng nói run rẩy: “Hắn là Hứa Trọng Dương! Đệ nhất cao thủ của Hàn Giang Phủ chúng ta ngày trước, có tu vi Ngự Khí Nội Cương cảnh!
Có điều sau khi hắn bị Cự Linh Bang đuổi ra đã chọn quy ẩn giang hồ rồi cơ mà, sao lại đột nhiên móc nối với Hắc Hổ Bang?
Tào Đại Hải thu đao lui lại phía sau, cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi không phải người của Hàn Giang Phủ, chuyện nơi này ngươi không có tư cách nhúng tay!
Ngươi cùng bằng hữu của ngươi thực lực đều không tệ, nếu chết ở đây chẳng đáng tiếc quá sao? Giờ ta cho ngươi một cơ hội, nhân lúc ta chưa đổi ý lập tức giao Tử Diệp Thù Du ra đây, rời khỏi Hàn Giang Phủ đi!”
Thật ra ý định ban đầu của Tào Đại Hải là hắc ăn hắc, hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Nhưng chứng kiến thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, trong lòng hắn lại hơi thấp thỏm, cho dù có Hứa Trọng Dương, có thể giết chết mộ người của đối phương, nhưng người còn lại vẫn phải do bọn họ ngăn cản.
Thật ra nếu thật sự ra tay, cho dù lấy ba địch một nhưng ba bọn họ đã chứng kiến tư thái có thể xưng là vô địch của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, trong lòng cả ba đều không nắm chắc. Cho nên tốt nhất không nên ép bọn họ, cứ để cả hai biết khó mà lui là được.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Rời khỏi Hàn Giang Phủ? Tào bang chủ, có chuyện chắc ngươi không biết, Sở Hưu ta ghét nhất là có kẻ giật đồ trong tay mình. Ngươi không được, lão già ngươi tìm đến cũng không được!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Tào Đại Hải lập tức trầm xuống, sắc mặt Hứa Trọng Dương càng thêm khó coi.
Mặc dù hắn đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng đối với võ giả mà nói độ tuổi này chẳng qua là khí huyết không tiêp tục tiến bộ chứ chưa phải suy bại quá mức, câu lão già của Sở Hưu với hắn quả thật là sỉ nhục.
Hơn nữa Tụ Nghĩa Trang phía sau hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tử Diệp Thù Du này rõ ràng là của Trần gia hắn, lại thành của Sở Hưu từ bao giờ?
Hứa Trọng Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Thật chẳng biết điều! Giờ tiểu bối trên giang hồ đều cuồng vọng vậy sao? Học võ công được mấy ngày, kiếm được chút danh tiếng nhỏ nhoi, được người ta gọi vài câu thiếu hiệp đã chẳng biết trời cao đất rộng gì rồi!
Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là kính sợ!”
Nói xong Hứa Trọng Dương trực tiếp lao về phía Sở Hưu, mỗi bước chân của hắn đều có khí thế kinh thiên, gạch đá dưới chân ầm ầm vỡ vụn, hai tay niết thành quyền ấn, khí thế cực kỳ trầm ổn, đập xuống ầm
ầm như ngọn núi lớn!
Bảy mươi hai thức trong Cự Linh Võ Điển - Hám Sơn Quyền!
Hứa Trọng Dương vốn xuất thân giang hồ thảo mãng, hắn gia nhập Cự Linh Bang được hơn mười năm thật ra cũng không phải uổng công, tối thiểu cũng học được không ít võ công của Cự Linh Bang.
Bảy mươi hai thức bí truyền trong Cự Linh Võ Điển của Cự Linh Bang cũng rất nổi danh trên giang hồi. Với thân phận của Hứa Trọng Dương tại Cự Linh Bang mặc dù không được truyền thừa võ thuật tương đối cao cấp trong ba mươi sáu thức đầu, nhưng với thực lực Ngũ Khí của hắn cũng có thể học được vài môn võ thuật trong ba mươi sáu thức sau.
Quyền thế Hám Sơn này thế mạnh lực trầm, một quyền ấn đánh xuống như trọng chùy oanh kích, võ giả Tiên Thiên bình thường bị quyền ấn này đánh trúng thân thể sẽ trực tiếp chia năm xẻ bảy, cuồng bạo cương mãnh vô cùng.
Trảm Nội Cương!
Chương 70 Trảm Nội Cương!
Hứa Trọng Dương không dùng binh khí, trước kia khi hắn xuất thân thảo mãng từng dùng binh khí, nhưng sau khi gia nhập Cự Linh Bang lại phát hiện hai tay mình mới là binh khí tốt nhất.
Vừa rồi đứng ngoài đại sảnh hắn đã chứng kiến một đao của Sở Hưu xuất ra cực nhanh, nhưng hắn tiếp một đao của Sở Hưu sẽ không chết, còn Sở Hưu ngăn cản một quyền của hắn lại chắc chắn phải chết.
Hám Sơn Quyền ầm ầm đánh xuống, lưỡi đao của Sở Hưu bộc phát tà khí đỏ rực, không tránh không né trực tiếp chém tới một đao, hoàn toàn theo hướng cứng chọi cứng.
Hứa Trọng Dương cười lạnh một tiếng, tay trái hóa thành chưởng trực tiếp xuất chưởng bổ lệch đao của Sở Hưu, lực lượng khổng lồ đánh tới thậm chí khiến tay cầm đao của Sở Hưu tê rần, Hồng Tụ Đao thiếu chút nữa rời tay!
Kình phong gào thét, thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, Hám Sơn Quyền bên tay phải Hứa Trọng Dương ầm ầm đánh xuống, nện lên cột đá sau lưng y. Một tiếng nổ ầm ĩ vang lên, cột đá hoàn toàn vỡ vụn!
Lúc này ba người Tào Đại Hải cũng đã ngăn Lã Phụng Tiên lại, bắt đầu vây công hắn.
Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên thế mạnh lực trầm, đơn đả độc đấu cho dù là Tào Đại Hải cũng chỉ có thể né tránh.
Nhưng giờ lại là lấy ba địch một, bọn họ chỉ cần tạm thời kiềm chế Lã Phụng Tiên, để hắn không thể tới cứu viện cho Sở Hưu là được.
Trần Đồng đứng phía sau do dự hỏi Trần Nguyên Trực: “Cha, chúng ta có nên đánh không?”
Trần Nguyên Trực cắn răng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể đánh được! Đây là cao thủ Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng, đánh sao được đây? Sở Hưu kia không chống nổi đâu.
Hơn nữa giờ chúng ta có chủ động chịu thua cũng vô dụng. Cao thủ Tam Sơn Phái cùng Du gia đều đã bị giết, tại Hàn Giang Phủ này chỉ còn một mình Hắc Hổ Bang độc bá một phương, bọn họ làm sao dung tha cho chúng ta được?
Trước mắt bọn họ chỉ mới bắt đầu động thủ, đợi tên Sở Hưu với Lã Phụng Tiên kia không chịu được, Hắc Hổ Bang cũng chẳng còn hơi sức đâu ngăn cản chúng ta. Lúc đó chúng ta tranh thủ cầm Tử Diệp Thù Du bỏ trốn, tới Tụ Nghĩa Trang, chủ động dâng Tử Diệp Thù Du cho họ. Như vậy Trần gia chúng ta mới còn chút hy vọng sống sót!”
Trần Đồng vừa định nói chẳng phải Tử Diệp Thù Du đang ở chỗ Sở Hưu hay sao, lại thấy Trần Nguyên Trực nháy mắt với mình, Trần Đồng lập tức hiểu ý cha.
Lúc này giữa trường, Lã Phụng Tiên đã lâm vào khổ chiến, mà Sở Hưu cũng không khác gì.
Sở Hưu chưa thấy nhiều võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng, khiến y ấn tượng nhất thật ra là ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia. Còn Hứa Trọng Dương trước mặt thậm chí còn mạnh hơn ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia!
Ngày trước ba tên Long Kỵ Cấm Quân đều bị thương chưa lành, về mặt sức mạnh cũng kém hơn Hứa Trọng Dương một bậc, hơn nữa thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, công pháp Cự Linh Bang cũng chưa chắc đã yếu hơn Long Kỵ Cấm Quân.
Cái gọi là cảnh giới, có thể thấy rõ nhất chính là chênh lệch về lực lượng, muốn bù đắp điểm này không phải là dễ.
Quyền ấn của Hứa Trọng Dương đánh xuống, quyền quyèn đều thế mạnh lực trầm, bên phía Sở Hưu chỉ có thể tạm thời né tránh.
Tụ Lý Thanh Long tốc độ nhanh tới cực hạn nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, hiện tại Sở Hưu không dám dùng, hay nên nói là chưa đến lúc dùng.
Nhìn Sở Hưu liên tục né tránh dưới thế công của mình, trong mắt Hứa Trọng Dương không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Trước đó Tào Đại Hải còn nói với hắn, cẩn thận một chút, thực lực Sở Hưu này không kém vân vân, rõ là nực cười!
Võ giả như Tào Đại Hải căn bản không biết Nội Cương cảnh mạnh tới mức nào, hắn còn cần cẩn thận?
Mặc dù thế đao của Sở Hưu này quả thật rất nhanh, nhanh tới mức hắn phải kinh ngạc, nhưng Tiên Thiên dẫu sao vẫn là Tiên Thiên, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ vượt qua như vậy.
Ngay lúc Sở Hưu bị Hứa Trọng Dương ép tới góc tường, ánh mắt hắn đột nhiên bùng lên một luồng sát khí thê lương!
Thế đao liên miên như trút nước ngưng tụ thành một đường thẳng, sát khí cùng tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ, lập tức chiếu rọi lưỡi đao, hóa thành một luồng đao mang đỏ rực.
Chỉ trong chớp mắt thế đao chém ra cường đại như thanh long xuất hải, lực lượng cường đại trong đó ầm ầm bộc phát, đến lúc Hứa Trọng Dương kịp phản ứng lại, đao mang đỏ thẫm đã đánh tới trước mặt!
Cảm giác được luồng sát khí nồng đậm đó, lông tơ toàn thân Hứa Trọng Dương dựng đứng, một vệt mồ hôi lạnh trượt xuống.
Theo Tào Đại Hải thấy, Hứa Trọng Dương này quả thật không có đầu óc, thực tế hắn quả thật quá lỗ mãng tự đại, nếu không đã chẳng bị Cự Linh Bang đuổi đi, ảm đạm rời khỏi giang hồ.
Nhưng dù sao hắn cũng là võ giả dựa vào bản thân bước từng bước một lên tới Ngự Khí Ngũ Trọng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, có nhiều thứ đã trở thành bản năng.
Đây có thể nói là đao chí cường từ khi chiến đấu tới giờ, quyền thế trong tay Hứa Trọng Dương đột nhiên biến đổi, từ Hán Sơn Quyền đổi thành Đại Khiên Ti Thủ trong bảy mươi hai thức Cự Linh Võ Điển!
Hai tay hắn như linh xà, chỉ trong chớp mắt đã vỗ liền hơn mười chưởng lên lưỡi đao của Sở Hưu, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tự trên song chưởng, hoàn toàn đánh tan lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt trên đao phong.
Có điều cho dù như vậy hai tay hắn cũng bị tà khí làm cho máu me đầm đìa, bị cắt thành vô số vết thương nhỏ!
Sở Hưu không tới Ngự Khí Ngũ Trọng không thể ngưng tụ ra cương khí, nhưng thông qua tà khí ngưng tụ từ Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, uy năng cũng không kém hơn cương khí.
Đại Khiên Ti Thủ triệt để bắt giữ Hồng Tụ Đao của Sở Hưu, trong mắt Hứa Trọng Dương hoáng hiện vẻ sợ hãi, một đao vừa rồi nếu chém trúng hắn, vậy hắn chết chắc!
“Tiểu tử, không ngờ ta lại nhìn nhầm ngươi rồi, có điều giờ chiêu thức của ngươi chắc đã hết rồi hả? Đi chết đi!”
Lời còn chưa dứt, Hứa Trọng Dương đã trực tiếp nắm lấy Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu, một tay khác lấy quyền thế Hám Sơn Quyền lại trực tiếp đánh ra, công về phía Sở Hưu.
Một quyền này nếu đánh trúng, Sở Hưu không chết cũng phải trọng thương.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại làm một động tác mà hắn không thể tưởng tượng được. Y thẳng thắn vứt bỏ đao áp sát, hai tay trực tiếp chộp về phía Hứa Trọng Dương.
Một đao kim diễm vừa rồi của Sở Hưu khiến hắn cực kỳ ấn tượng, hắn nghĩ Sở Hưu chắc chắn là cao thủ sở trường đao pháp.
Võ giả như vậy nếu không có đao, thực lực sẽ giảm sút tới bảy thành.
Cũng như những kiếm tu trong Ngũ Đại Kiếm Phái, kiếm trong tay chính là mạng của bản thân, không còn kiếm thì mạng cũng mất đi.
Hứa Trọng Dương không biết Sở Hưu không đặt cả tính mạng mình chỉ ở một điểm, đối với y đao chỉ là một binh khí tiện tay, không có đao y cũng có thể giết người!
Hứa Trọng Dương lập tức ném Hồng Tụ Đao đi lật tay trở về, nhưng cánh tay kia của hắn đã bị Sở Hưu nắm lấy. Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, chỉ trong nháy mắt Hứa Trọng Dương đã cảm thấy một luồng đại lực đánh tới khiến hắn không khỏi biến sắc.
Đại Khiên Ti Thủ của hắn cũng coi là một loại cầm nã thủ, cho nên đương nhiên hiểu sự kinh khủng của môn cầm nã thủ của Sở Hưu.
Cánh tay trái Hứa Trọng Dương run run như rắn, định thoát khỏi thế cầm nã của Sở Hưu, tay phải trực tiếp xiết thành quyền đấm về phía y, định ép y thối lui.
Hứa Trọng Dương không phải những đối thủ trước kia của Sở Hưu, lực lượng không yếu hơn y. Đối mặt với đối thủ như Hứa Trọng Dương, cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ có thể tạm thời bắt giữ đối phương nhưng Sở Hưu cũng không thể vặn đứt gân cốt hắn được.
Cầm nã thủ vốn là võ công có thể dùng bốn lạng gạt ngàn cân, nhưng ngươi muốn lay động được ngàn cân ít nhất cũng phải có lực lượng ngàn cân mới mới có thể dùng lực bốn lạng lay động được.
Cho nên với tình huống hiện tại, Sở Hưu căn bản không cách nào triệt để bắt giữ Hứa Trọng Dương, y chỉ có thể tạm thời tránh lui.
Nhưng lựa chọn lúc này của Sở Hưu lại khiến Hứa Trọng Dương sửng sốt.
Sở Hưu không trốn không tránh mà trực tiếp vận toàn lực thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, hai tay như bàn long giảo sát, chỉ trong chớp mắt cánh tay Trần Đồng đã bị vặn vẹo không ra hình thù gì.
Hứa Trọng Dương gầm lên đau đớn, quyền kình Hám Sơn đánh thẳng tới trước ngực Sở Hưu, chỉ nghe tiếng xương vỡ lách cách vang lên, nội phủ cũng bị xé nứt, một quyền này đã khiến Sở Hưu trọng thương!
Một bên phế đi cánh tay, một bên nội phủ vỡ nát, nhìn thế nào cũng là Sở Hưu thua thiệt.
Mặc dù Sở Hưu lấy thực lực cảnh giới Tiên Thiên bức cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng tới mức này nhưng trên thực tế bên chịu thiệt vẫn là y.
Có điều lúc này sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên đỏ bừng, quát khẽ một tiếng, cố kiềm chế đau đớn, ngưng tụ lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt lên gương mặt, trực tiếp phun một ngụm máu tươi về phía Hứa Trọng Dương!
Đó là máu bầm do nội phủ Sở Hưu vỡ nát, vừa rồi bị y gắng chịu đựng không phun ra. Có điều lúc này được kình lực cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt gia trì, một ngụm máu tụ đó phun ra đã không phải máu tươi mà là huyết tiễn như ám khí!
Mặc cho Hứa Trọng Dương phòng bị ra sao đều không ngờ nổi Sở Hưu lại dùng tới chiêu này, huyết tiễn kia đánh thẳng lên mặt hắn khiến hai mắt hắn nát nhừ. Hứa Trọng Dương kêu rên một tiếng, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau.
Lúc này Sở Hưu lại như giòi bám trong xương, dán chặt lấy người Hứa Trọng Dương, lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ trên hai ngón tay hắn, khiến hai ngón tay y đỏ thẫm như máu.
Một chỉ này mau lẹ vô cùng, cực kỳ chính xác đâm thẳng vào cổ họng Hứa Trọng Dương, một tiếng xương nứt vang lên, vừa là xương cổ Hứa Trọng Dương, vừa là xương ngón tay Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại như không cảm thấy gì, hai ngón tách ra, mạnh mẽ xé toạc yết hầu đối phương, máu tươi vẩy ra khắp nơi, bắn cả lên người Sở Hưu, càng tôn lên dáng vẻ kinh khủng của y lúc này. Bên cạnh Sở Hưu, thân hình Hứa Trọng Dương ầm ầm ngã xuống!
Ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng.
Lúc này Lã Phụng Tiên còn chưa phải Ngọc Diện Ôn Hầu từng trải qua vô số khốn cảnh, cuối cùng mới nhận được truyền thừa của Ma Thần. Mặc dù hắn đã bước vào giang hồ vài năm, cũng coi như từng thấy lòng người hiểm ác ra sao, nhưng hắn vẫn tự tin vào mắt nhìn người của mình.
Đáng tiếc sự thật lại chứng minh mắt nhìn người của Lã Phụng Tiên quả thật chẳng ra sao cả.
“Đúng rồi, Sở huynh, ngươi định làm thế nào?”
Sở Hưu thuật lại cẩn thận kế hoạch của mình cho Lã Phụng Tiên, sau khi nghe xong, Lã Phụng Tiên chần chừ một lát rồi nói: “Làm vậy có tàn nhẫn quá không?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Lã huynh, phương thức làm việc của ta khác với ngươi. Làm phải tới cùng, nhổ cỏ tận gốc, nhìn thì tàn nhẫn nhưng lại tránh được rất nhiều phiền toái.
Tỷ như lần này vì sao ta bị người ta vây giết? Chẳng phải vì không nhổ tận gốc Trương gia ư? Đương nhiên khi đó Trương Bách Đào không có mặt tại Trần gia, ta cũng không cách nào xuất thủ.
Nhưng lần này có cơ hội, ta đương nhiên không lưu thủ rồi. Bất quả nếu Trần Đồng kia thật sự lợi dụng ngươi, vậy vật của Trần gia cũng giao cho ngươi, ta chỉ lấy đồ mà thôi.”
Lã Phụng Tiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Hắn không phải kẻ lòng dạ đàn bà, chỉ có điều một số lúc hắn khá dễ tin người khác mà thôi. Đây là ưu điểm của hắn nhưng cũng là khuyết điểm của hắn.
Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Đồng đã tới tìm Lã Phụng Tiên, vội vàng nói: “Lã đại ca, huynh xử lý xong mọi việc chưa?”
Lã Phụng Tiên vẫn chưa nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp đi tới, vỗ vỗ lên vai Trần Đồng mỉm cười hào sảng nói: “Vị huynh đệ này không cần lo lắng như vậy. Ta và Lã huynh đã quyết định rồi, chuyện của Trần gia ngươi lần này không phiền tới Tụ Nghĩa Trang, người ta cũng chưa chắc đã có thời gian để ý tới mấy việc lặt vặt thế này. Cứ để ta và Lã huynh xuất thủ là được. Hôm qua ngươi tới hơi gấp về hơi nhanh, ta còn chưa kịp tự giới thiệu. Tại hạ Sở Hưu, cũng là bằng hữu của Lã huynh.”
Sắc mặt Trần Đồng hơi đổi, hắn cố nặn ra một nụ cười nói: “Sở huynh, chuyện này nên mời Tụ Nghĩa Trang ra tay thì hơn, tam đại thế lực cộng lại lên tới gần mười Tiên Thiên, không dễ chọc đâu.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay chặn lại nói: “Mười Tiên Thiên thì đã sao? Ngươi không phải Tiên Thiên, lúc nào ngươi lên tới cảnh giới này mới biết. Cho dù cùng cảnh giới Tiên Thiên, thực lực không phải như nhau, cùng là Tiên Thiên chênh lệch cũng rất lớn.”
Lã Phụng Tiên cũng gật đầu nói: “Sở huynh nói không sai, thật ra mình ta cũng đủ rồi, có điều giờ có thêm Sở huynh, vậy ta càng nắm chắc hơn.”
Nghe thấ Lã Phụng Tiên cũng nói như vậy, Trần Đồng rất bắc dĩ, chỉ có thể nói: “Vậy làm phiền hai vị.”
Vị trí của Trần gia trong Hàn Giang Phủ Lâm Trung Quận, cách Lữ Dương Sơn không xa, chỉ có một ngày đường, cho nên hôm qua Lã Phụng Tiên xuất hiện, Trần Đồng cũng đã đuổi tới.
Lúc này trong Hàn Giang phủ, gia chủ Trần gia Trần Nguyên Trực cùng các trưởng lão Trần gia, đệ tử chi thứ, tất cả đều đang lo lắng chờ Trần Đồng trở về.
Mở hộp báu ra bảo bối, kết quả lại dẫn tới họa sát thân, chuyện này cũng không hiếm thấy.
Đúng như suy đoán của Sở Hưu, Trần gia không phải kẻ ngốc, phương thức giải quyết việc này tốt nhất chính là giao Tử Diệp Thù Du ra. Ta không đấu nổi ba nhà các ngươi thì ta giao ra, ba nhà các ngươi ai thắng thì cầm, ta không tham gia. Nếu chặn được tham niệm nhận thua, vậy mọi chuyện rất đơn giản.
Nhưng chí bảo đã trên tay, Trần gia không cam tâm đưa gốc linh dược lục chuyển ra ngoài như vậy, cho nên cuối cùng Trần Nguyên Trực nghĩ ra một đối sách. Đó chính là có thể giao Tử Diệp Thù Du này ra, nhưng không thể cho ba thế lực như Hắc Hổ Bang được, có đưa phải đưa cho Tụ Nghĩa Trang!
Tặng cho thế lực như Hắc Hổ Bang, bọn họ chẳng những không cảm kích ngược lại còn âm thầm mỉa mai Trần gia bọn họ nhận được bảo bối nhưng không tự gánh nổi.
Nhưng nếu tặng cho Tụ Nghĩa Trang, vậy coi như Trần gia có được chút xíu quan hệ với Tụ Nghĩa Trang, đủ khiến họ được lợi không ít.
CHo nên khi biết Lã Phụng Tiên xuất hiện tại Lữ Dương Trấn, hắn lập tức phái Trần Đồng tới tìm Lã Phụng Tiên, muốn nhờ thanh danh của Lã Phụng Tiên móc nối liên lạc với Tụ Nghĩa Trang.
Ngay lúc Trần Nguyên Trực cùng mọi người trong Trần gia nóng lòng chờ đợi, một hạ nhân chậm rãi đi tới, lớn tiếng nói: “Lão gia! Thiếu gia trở về, còn dẫn theo hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!”
Trần Nguyên Trực nghe vậy lập tức vui mừng, có thể dễ dàng phái hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên như vậy chắc chắn là Tụ Nghĩa Trang rồi!
Hắn lập tức ra ngoài nghênh đón, khi nhìn thấy Trần Đồng cùng Sở Hưu và Lã Phụng Tiên sau lưng hắn, gương mặt Trần Nguyên Trực lập tức mỉm cười khiêm tốn: “Hai vị này chắc hẳn là tuấn kiệt trẻ tuổi của Tụ Nghĩa Trang rồi? Lần này Trần gia ta vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền Tụ Nghĩa Trang phải xuất thủ, quả thật rất xấu hổ. Ta đã chuẩn bị yến tiệc bày rượu mời hai vị.”
Gương mặt Sở Hưu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đáp: “Chút chuyện nhỏ này đúng là không nên phiên tới Tụ Nghĩa Trang, cho nên hai chúng ta mới tới.”
Trần Nguyên Trực cảm thấy lời này không đúng, bên đối diện Trần Đồng đã cười khổ nói: “Vị này chính là hảo hữu của con, Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên. Còn vị này là hảo hữu của Lã đại ca, Sở Hưu thiếu hiệp.”
Nghe xong câu này, Trần Nguyên Trực không khỏi nhíu mày.
Hắn vốn định mời Tụ Nghĩa Trang tới, ngươi dẫn bọn họ đến đây làm gì?
Trần Nguyên Trực chắp tay với Lã Phụng Tiên và Sở Hưu nói: “Hai vị tới giúp Trần gia ta , Trần gia ta vô cùng cảm kích. Có điều tình hình Trần gia bây giờ đã như vậy, vẫn nên mời Tụ Nghĩa Trang tới mới thêm an toàn.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm uống nói: “Trần gia chủ, ngươi nói vậy là ý gì?”
Trần Nguyên Trực vội vàng đáp: “Sở thiếu hiệp xin nghe…”
Sở Hưu trực tiếp vung tay ngắt lời Trần Nguyên Trực nói: “Ta không phải thiếu hiệp gì, cũng chẳng quen làm thiếu hiệp.
Chuyện lần này là Trần gia các người tới nhờ Lã huynh, ta nể mặt Lã huynh lắm mới tới giúp Trần gia các người. Kết quả giờ các người lại nói muốn tìm người của Tụ Nghĩa Trang. Thế là ý gì? Coi thường chúng ta à?
Lã huynh là bằng hữu với con trai ngươi, hắn không so đo mấy thứ này. Nhưng ta không thân cũng chẳng quen gì với ngươi, ta tới đây giúp các ngươi một tay, kết quả Trần gia các ngươi còn không thích chúng ta tới giúp nữa cơ đấy.
Trần gia chủ, ngươi đừng trách ta nói khó nghe như vậy. Ngươi làm vậy đúng là đã nể mặt mà không cần!
Sở Hưu bước tới, trên người tỏa ra một luồng uy áp nồng đậm khiến Trần Nguyên Trực không khỏi biến sắc.
Khí thế mỗi người đều bắt nguồn từ thực lực cùng địa vị bản thân. Lúc trước tại Lữ Dương Trấn, Sở Hưu chém liền bốn võ giả Tiên Thiên cùng giai, trong đó thậm chí còn có tuấn kiệt giang hồ đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, chuyện này cũng khiến Sở Hưu nhận thức được trình độ của mình trên giang hồ rốt cuộc ra sao.
Cho nên khi đối mặt với gia chủ một gia tộc nhỏ như Trần Nguyên Trực, khí thế trên người hắn áp đảo hẳn đối phương.
Sở Hưu trực tiếp trừng mắt với Trần Nguyên Trực nói: “Trần gia chủ, dù sao hai người chúng ta cũng tới. Chuyện này mong ngài chỉ điểm xem nên làm gì đây. Đã tới tận nơi giúp mà người được giúp lại không đồng ý, đây là lần đầu ta gặp được chuyện như vậy đấy. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngài một câu, tính tình Sở Hưu ta không tốt như Lã huynh đâu.”
Nghe câu nói mang ý uy hiếp của Sở Hưu, Trần Nguyên Trực tức tối mắng thầm. Hắn mắng Sở Hưu, cũng là mắng Trần Đồng, không tìm được người của Tụ Nghĩa Trang đến thì thôi, lại còn kiếm đâu ra một kẻ không nói lý như vậy, còn cưỡng ép hỗ trợ nữa.
Nhưng giờ thì người cũng đã đến, cho dù Trần gia muốn tìm tới Tụ Nghĩa Trang cũng chẳng có đường nào. Chuyện này chỉ có thể để mặc như vậy, có điều nếu hai người bọn họ thật sự giúp Trần gia bọn họ bảo vệ được linh được kia, vậy bọn họ cũng không lỗ vốn.
Trần Nguyên Trực cười khổ chắp tay nói: “Vậy phải nhờ hai vị đại hiệp rồi.”
Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Chuyện này đơn giản thôi mà, lúc tới đây ta đã có kế hoạch rồi. nếu ba nhà bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau không xuất thủ, vậy chúng ta giúp bọn họ phá hỏng thế cân bằng này là được. Có điều chúng ta cần một vật để phá hỏng thế cân bằng này, Trần gia chủ, ngươi đưa Tứ Diệp Thù Du kia cho chúng ta dùng một lát.”
Trần Nguyên Trực lập tức biến sắc: “Sở thiếu hiệp định dùng thứ này làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không có con mồi đủ sức hấp dẫn ta lấy gì để phá vỡ thế cân bằng của ba nhà kia đây> Chẳng lẽ Trần gia chủ còn lo
chúng ta tham ô Tử Diệp Thù Du kia chắc? Cho dù Trần gia chủ không tin được ta, chẳng lẽ cũng không tin vị La huynh sau lưng ta sao?”
Lã Phụng Tiên vẫn không nói một lời. Trước khi đến hắn cùng Sở Hưu đã thương lượng với nhau, tất cả đề do Sở Hưu đứng ra.
Giờ nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng đáp: “Trần gia chủ, Lã Phụng Tiên ta tuy không phải người tốt lành gì nhưng cũng biết thứ gì có thể lấy, thứ gì không thể lấy. Nếu ngươi không tin có thể hỏi thử Trần huynh xem Lã Phụng Tiên ta có đáng tin cậy hay không?”
Trần Nguyên Trực vội vàng nói: “Tại hạ không có ý này.”
Nói xong, Trần Nguyên Trực nháy mắt với hạ nhân, chỉ chốc lát sau hạ nhân kia bưng một cái hộp đi tới. Đây là một hộp báu, có điều chất liệu lại bằng gỗ, rất hiếm thấy.
Trần Nguyên Trực không giao hộp báu cho Sở Hưu và Lã Phụng Tiên mà trực tiếp giao cho Trần Đồng; “Dẫu sao đây cũng là việc của Trần gia, không thể để mình hai vị thiếu hiệp tới làm được. Con cũng đi cùng đi, giúp hai vị thiếu hiệp một tay.”
Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười như có như không, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không chút biểu tình, nhưng rõ ràng lúc này hắn cũng thấy không thoải mái.
Thái độ của Trần Nguyên Trực rõ ràng là không tin bọn họ, sợ bọn họ lấy mất Tử Diệp Thù Du này.
Hợp tác vui vẻ
Chương 67 Hợp tác vui vẻ
Sở Hưu nhìn hộp báu chứa Tử Diệp Thù Du nói: “Chậc chậc, linh dược lục chuyển, ta còn chưa từng thấy lần nào đâu, chẳng hay Trần gia chủ có thể cho ta mở mang tầm mắt không?”
Trần Nguyên Trực cười xấu hổ nói: “Xem qua cũng được nhưng dược tính của Tử Diệp Thù Du này có điểm kỳ lạ, khi đang trong trạng thái giữ kín mỗi lần mở ra sẽ khiến dược tính tiêu tán một lượng khá lớn.
Khi mở binh khí, trận pháp bảo quản đã bị phá hỏng khiến được tính tiêu tán một phần, cho nên Trần gia ta cũng đang nghĩ cách, chuẩn bị tìm người phong kín Tử Diệp Thù Du này.”
Sở Hưu cũng không cưỡng ép, y chỉ nở một nụ cười không mấy rõ ràng rồi quay sang nói với Trần Đồng: “Giờ ba nhà kia kia bức ép Trần gia các ngươi nặng nề như vậy, chúng ta cũng không cần trì hoãn thêm nữa, cứ trực tiếp ra tay là được.
Giới thiệu một chút thực lực ba nhà đó cho ta đi.”
Trần Đồng vội vàng nói: “Trong ba thế lực này, Tam Sơn Phái có ba Tiên Thiên, ba người này thời gian trước chỉ là lũ cướp trên núi, bị quân đội Bắc Yên tiêu diệt, cả ba may mắn bỏ trốn, cuối cùng tẩy trắng lên bờ, thành lập môn phái.
Du gia kia thật ra thực lực kém hơn một chút, có điều hai huynh đệ gia chủ Du gia cũng đều là Tiên Thiên.
Trong ba nhà thực lực mạnh nhất là Hắc Hổ Bang, bang chủ Hắc Hổ Bang Tào Đại Hải là Tiên Thiên đỉnh phong, hai vị phó bang chủ Hắc Hổ Bang cũng là Cảnh giới Tiên Thiên, còn đang lúc tráng niên, bang chúng lên tới mấy ngàn, thế lực lớn nhất.”
“Hắc Hổ Bang?”
Sở Hưu nhớ mình từng gặp người này bèn gật đầu nói: “Đã vậy ngươi cứ dẫn bọn ta tới Hắc Hổ Bang đi.”
Hắc Hổ Bang cũng tại Hàn Giang Phủ, Trần Đồng dẫn hai người tới Hắc Hổ Bang. Bang chủ Tào Đại Hải còn tưởng Trần gia rốt cuộc đã nghĩ thông, chuẩn bị dâng bảo vật lên, không ngờ Trần Đồng lại dẫn hai võ giả Tiên Thiên tới.
Tào Đại Hải sờ sờ cái đầu trọc của mình, ánh mắt lạnh lùng nói: “Trần gia các người có ý gì đây? Tìm hai tên Tiên Thiên mà tưởng quét ngang được cả Hàn Giang Phủ này hay sao?”
Dứt lời, hai phó bang chủ cũng cảnh giới Tiên Thiên bên cạnh lập tức vung tay, một loạt bang chúng xông tới bao vây ba người vào giữa.
“Tào bang chủ không nhận ra tại hạ sao?” Sở Hưu đứng ra thản nhiên nói.
Tào Đại Hải quan sát Sở Hưu một hồi, bật thốt lên: “Sở Hưu! Ngươi là tên Sở Hưu diệt Trương gia kia!
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? Sao thanh danh của ta truyền xa như vậy rồi?”
Tào Đại Hải nhìn Sở Hưu một hồi, không nói lời nào.
Trương gia chẳng qua chỉ là thế gia nhỏ tại Sơn Dương Phủ, cách Hắc Hổ Bang khá xa, hai bên không có liên hệ gì, bình thường Tào Đại Hải đương nhiên không biết tin về Trương gia.
Nhưng sau lần bị Trương gia đoạt mất hộp báu trong hội đấu giá, Tào Đại Hải càng nghĩ càng thấy không đúng.
Bình thường Trương gia rất nhún nhường, trong hội đấu giá thường không tiêu nhiều tiền bạc như vậy, lần này sao lại như phát điên, hào phóng đến vậy?
Cho nên sau lần đó Tào Đại Hải luôn chú ý tin tức bên Sơn Dương Phủ, nào ngờ mấy ngày sau đã nhận được tin Trương gia bị diệt môn, mà người ra tay lại chính là người trẻ tuổi đứng sau lưng Trương Tùng Linh, dáng vẻ không chút thu hút, cũng chính là Sở Hưu trước mặt hắn.
Một Trương gia nhỏ nhoi, Tào Đại Hải cũng chẳng lọt mắt, Trương Tùng Linh là lão hồ ly bảo thủ, bao năm như vậy chỉ có mỗi một việc lên mặt được là bồi dưỡng con trai thành tài, đưa nó vào Ba Sơn Kiếm Phái.
Đây là do cạnh tranh tại Sơn Dương Phủ khá ít, các thế lực lớn còn tương đối hòa thuận, nếu đặt sang bên Hàn Giang Phủ bọn hắn, với tính nết tên Trương Bách Thần kia, khéo Trương gia đã bị người ta diệt môn cả chục lần rồi.
Mặc dù vậy, một mình Sở Hưu diệt được cả Trương gia cũng khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ.
Đương nhiên trước mắt Tào Đại Hải còn không biết mấy người Trương Bách Đào cũng đã chết dưới tay Sở Hưu, toàn bộ trực hệ Trương gia đều đã chết hết, bằng không hắn sẽ càng dè chừng.
Tào Đại Hải vung tay, trực tiếp lệnh cho các bang chúng thủ hạ buông binh khí xuống, lạnh mặt nhìn Sở Hưu: “Ta biết ngươi. Trương gia chính do ngươi diệt. Có điều hôm nay ngươi tới đây là có ý gì? Định ra mặt cho Trần gia hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có quan hệ với Trần ga, nhưng vị bằng hữu này của ta lại là hảo hữu với Trần gia, cho nên họ nhờ tới chúng ta.”
Tào Đại Hải cười lạnh nói: “Thế chẳng phải ngươi định ra mặt cho Trần gia à?”
“Không phải, bản thân Trần gia còn không gánh nổi Tử Diệp Thù Du này, ta có cái gì mà bảo vệ được họ?”
Trần Đồng nghe xong lời này đang định nói gì đó lại bị Lã Phụng Tiên kéo lại.
Sở Hưu không buồn để ý tới hắn mà nói thẳng: “Thất phu vô tội, mang ngọc thành tội. Có được chí bảo, hoặc giao nó vào tay người khác, hoặc bảo vệ nó trong tay mình. Không có thực lực còn cố giữ nó lại, đấy gọi là tự tìm đường chết, không tự biết lấy mình.
Cho nên lần này ta tới tìm Tào bang chủ là định hợp tác với ngươi. Hai bên ngươi ta cùng cả Trần gia, tất cả hợp tác vui vẻ.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Tào Đại Hải không khỏi đáp: “Nói đi, ngươi định hợp tác ra sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đơn giản thôi, trước mắt ba bên muốn Tử Diệp Thù Du này, Trần gia không gánh nổi nên quyết định giao ra. Nhưng Trần gia nếu giao không ra khó tránh khỏi thiệt thòi.
Cho nên chúng ta muốn liên thủ cùng Tào bang chủ ngươi, cùng diệt cả Tam Sơn Phái cùng du gia. Sau khi mọi chuyện kết thúc Tử Diệp Thù Du về tay Tào bang chủ ngươi, những sản nghiệp của Tam Sơn Phái cùng Du gia về tay Trần gia.
Về phần ta cùng Lã huynh, hai chúng ta chỉ cần tất cả tài nguyên tu luyện của hai nhà này mà thôi.
Ta cùng Lã huynh đều xuất thân tán tu, sống khá thiếu thốn. Tử Diệp Thù Du kia không phải đan dược mà là linh dược. Với quan hệ của hai người chúng ta rất khó tìm được người luyện chế nó thành đan dược. Giờ như vậy càng tiện, không cần phí sức như vậy, chỉ cần các tài nguyên như đan dược thành phẩm của hai nhà này là được.”
Tào Đại Hải vuốt cằm, ánh mắt lạnh băng nói: “Nghe cũng không tệ, có điều vì sao ta phải hợp tác với các ngươi? Với lực lượng của Hắc Hổ Bang chúng ta, cho dù không hợp tác với các ngươi, cuối cùng người có khả năng nhận được hộp báu này nhất vẫn là chúng ta.”
Sở Hưu vươn tay ra, tà khí nội kình của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ trên ngón tay hắn, nhẹ nhàng vẽ một vòng lên cây cột trong đại đường của Hắc Hổ Bang, chỉ nghe một tiếng rẳng rắc vang lên, cây
cột đá trực tiếp sụp đỏ, chỗ bị Sở Hưu vẽ qua còn chỉnh tề hơn vết đao cắt.
Sở Hưu thản nhiên: “Đương nhiên là vì thực lực của chúng ta rồi! Chúng ta giúp ngươi, ngươi có thể thuận lợi giải quyết hai phái kia, nếu ngươi không hợp tác với chúng ta, vậy giờ chúng ta có thể ra ngoài tìm Tam Sơn Phái hoặc Du gia cũng được.
Với thực lực của ta và Lã huynh, bất luận giúp ai phần thắng cũng tăng nhiều. Chẳng hay những lời này đã đủ chưa?
Hơn nữa lần này chúng ta tới mang theo thành ý, Tử Diệp Thù Du đang nằm trong tay Trần Đồng.”
Nhìn cây cột đá đứt một đường chỉnh tề kia, sắc mặt Tào Đại Hải hơi biến đổi.
Với thực lực của hắn, muốn dùng một quyền đánh nát cột đá này cũng không khó khăn gì. Nhưng muốn làm như Sở Hưu, ngưng tụ lực đao lại, cứng rắn chặt đứt cột đá, hắn cũng mới thấy lần đầu.
Nội lực sắc bén cường đại như vậy, nếu đánh lên thân thể người, cho dù Sở Hưu không dùng đao cũng có thể cưỡng ép mổ bụng người ta!
Nhìn hộp báu, lại nhìn cây cột đá, sắc mặt Tào Đại Hải lập tức thay đổi, cười ha hả nói: “Sở huynh đệ xin thứ lỗi, ta cũng chỉ nói vậy thôi. Đối phó hai nhà kia ra sao, xin Sở huynh đệ cứ nói.”
Sở Hưu này có thể diệt Trương gia, rõ ràng chẳng phải hạng người lương thiện gì, bình tĩnh suy xét cẩn thận, Tào Đại Hải vẫn không muốn để những người ngoài như bọn họ tham gia vào chuyện lần này.
Nhưng khiến Tào Đại Hải kiêng kỵ nhất là lời uy hiếp sẽ đi hợp tác với những nhà khác của Sở Hưu.
Hắc Hổ Bang thực lực mạnh nhất có thể từ chối Sở Hưu, nhưng Du gia thực lực yếu nhất trong ba nhà chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Vạn nhất hai người Sở Hưu thật sự hợp tác với Du gia, vậy kẻ gặp xui nhiều nhất chính là Hắc Hổ Bang bọn họ.
Sở Hưu lạnh nhạt nói tiếp: “Hắc Hổ Bang cùng chúng ta, chưa tính gia chủ Trần gia cũng đã có năm Tiên Thiên, thực lực tuyệt đối áp đảo đối phương.
Bắt người phải trước phải bắt ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua. Ngày mai ta sẽ để gia chủ Trần gia tuyên bố một tin tức, mời chưởng môn Tam Sơn Phái cùng hai vị Tiên Thiên của Du gia tới Trần gia. Đến lúc đó ta ra tay trước, Tào bang chủ ngươi dẫn người đánh lén sau lưng. Chỉ cần không có gì bất ngờ năm người bọn chúng chắc chắn phải chết!
Đến lúc đó với lực lượng của Hắc Hổ Bang các người, diệt trừ dư nghiệt hai nhà kia chắc cũng chẳng khó khăn gì.”
Tào Đại Hải trực tiếp vỗ tay một cái nói: “Không vấn đề, cứ làm theo lời Sở huynh đệ ngươi thôi!”
Sở Hưu chắp ta nói: “Vậy Tào bang chủ, hợp tác vui vẻ.”
Tào Đại Hải cũng nhoẻn miệng chắp tay nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu không ở lại thêm, trực tiếp dẫn Lã Phụng Tiên cùng Trần Đồng rời khỏi.
Đến lúc rời khỏi Hắc Hổ Bang, Trần Đồng mới không nhịn được nói: “Sở huynh, chẳng phải ngươi nói sẽ giải quyết ba nhà à? Sao giờ lại hợp tác cùng Hắc Hổ Bang?”
Sở Hưu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên đáp: “Ta lừa hắn đấy, ngươi đừng có tin. Sau khi giải quyết xong hai nhà kia, chúng ta lại ra tay xử lý nốt Hắc Hổ Bang này. Ta, Lã huynh cùng phụ thân ngươi đồng loạt ra tay, chẳng lẽ còn không đánh lại ba người của Hắc Hổ Bang kia?”
Trần Đồng hiểu ra gật đầu, nhưng Lã Phụng Tiên bên cạnh lại âm thầm lắc đầu.
Từ đầu đến giờ, trên miệng Sở Hưu không có tới một lời nói thật.
Đương nhiên Lã Phụng Tiên chỉ hy vọng cuối cùng người của Trần gia không nên gạt hắn, nếu không hậu quả sẽ là điều mà mọi người đều không muốn thấy.
Lúc này trong Hắc Hổ Bang, một phó bang chủ hỏi Tào Đại Hải: “Bang chủ, ngươi thật sự định hợp tác cùng Sở Hưu kia hay sao? Người này có đáng tin cậy không?”
Tào Đại Hải xoa xoa cái đầu trọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Đáng tin cậy cái rắm! Ta nói thế ngươi cũng tin, tạm thời làm vậy để xoa dịu hắn đã, tránh cho hắn tới hợp tác với Du gia hay Tam Sơn Phái.
Ngươi cũng nghe tới Trương gia ở Sơn Dương Phủ rồi chứ, chính là gia tộc có đứa con tiến vào Ba Sơn Kiếm Phái ở Tây Sở. Trương gia đó bị chính tên Sở Hưu kia diệt môn đấy.
Trước đó lúc ở hội đấu giá, Sở Hưu này còn giả dạng thành đệ tử Trần gia, để Trương Tùng Linh ra mặt đoạt mất một hộp báu từ tay ta. Kết quả mới mắt trước mắt sau, Trương gia đã bị tiểu tử này tiêu diệt.
Tiểu tử này có tiền lệ hắc ăn hắc rồi, không thể không đề phòng!” Thủ đoạn
Chương 68 Thủ đoạn
Tào Đại Hải là người nhìn như thô kệch không có đầu óc, dáng vẻ như thảo mãng giang hồ nhưng trên thực tế tâm tư của hắn lại tinh tế hơn phần lớn mọi người.
Sau hội đấu giá Sơn Dương Phủ, hắn đã cảm thấy Trương gia có vẻ không đúng nên mới phái người tới Sơn Dương Phủ dò xét, biết được tin Trương gia bị Sở Hưu tiêu diệt.
Huống hồ nếu hắn thật sự không có đầu óc, Hắc Hổ Bang có tới ba vị Tiên Thiên, vì sao lại do hắn làm bang chủ?
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Một phó bang chủ hỏi.
Tào Đại Hải hừ lạnh một tiếng nói: “Thấy cái cột kia không? Tên Sở Hưu kia đang thị uy với chúng ta đấy! Ông đây không sợ hắn nhưng cũng không nắm chắc đối đầu với tiểu tử này.
Cho nên lần này chúng ta ra chút máu thôi, tìm ngoại viện. Nghe nói lão già Hứa Trọng Dương kia bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, gần đây cũng về trong Hàn Giang Phủ rồi.
Lão già kia đầu óc quá kém, ở lại Hàn Giang Phủ làm xưng vương xưng bá không tốt hay sao, lại cứ nhất quyết giải tán bang phái mình tự tay thành lập, gia nhập vào Cư Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang. Giờ thì hay rồi, mới chưa được bao lâu đã tham gia vào tranh đấu trong Cự Linh Bang, cuối cùng thất bại bị người ta đuổi ra ngoài.
Với cái tính cách cố chấp của lão ấy, ở lại trong Hàn Giang Phủ này còn đỡ, muốn xen vào Nhân Hòa Lục Bang, đúng là tự làm khó mình.
Có điều lão già này mặc dù đầu óc không được tốt nhưng thực lực lại không tệ. Hồi còn ở Hàn Giang Phủ hắn đã đạt tới Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng. Về sau lại gia nhập Cự Linh Bang mặc dù không bước vào Ngoại Cương nhưng cũng học được không ít võ thuật cường đại.
Hiện giờ lão già Hứa Trọng Đương kia tuổi tác đã cao nhưng thực lực chắc cũng không giảm sút bao nhiêu, nếu mời hắn xuất thủ lúc mấu chốt nhất, tên Sở Hưu có làm trò gì đi nữa cũng vô dụng!”
Phân phó vài lời cho người trong bang xong, Tào Đại Hải trực tiếp rời khỏi Hắc Hổ Bang, tiến tới một trang viên bên ngoài Hàn Giang Phủ.
Hứa Trọng Dương là lão nhân trong giới giang hồ Hàn Giang Phủ bọn họ, lúc còn trẻ cũng rất nổi danh, dưới tay có một bang phái không nhỏ.
Đáng tiếc ngay lúc đỉnh cao của bản thân hắn lại chủ động giải tán
bang phái, gia nhập vào Cự Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang, chủ động đi từ một bang chúng nhỏ nhoi lên.
Nếu hắn thật sự kiếm được ít lợi lộc gì đấy ở Cự Linh Bang chắc cũng chẳng ai nói gì, nhưng nửa năm trước hắn lại đột nhiên trở về Hàn Giang Phủ. Đám người cẩn thận dò hỏi mới biết, hóa ra Hứa Trọng Dương này đứng sai phe trong tranh đấu bang phái, bị người ta đuổi đi.
Không biết vì tuổi tác đã cao hay do chuyện này mà tâm ý nguội lạnh, sau khi Hứa Trọng Dương trở lại Hàn Giang Phủ không tiếp xúc mấy với người trong giang hồ mà chỉ mua một điền trang bên ngoài Hàn Giang Phủ, an tâm dưỡng lão.
Khi Tào Đại Hải tới điền trang của Hứa Trọng Dương, chỉ thấy hắn đang luyện quyền với mấy cọc sắt trong trang.
Tào Đại Hải mỉm cười chắp tay nói: “Hơn mười năm không gặp, phong thái Hứa tiền bối vẫn như xưa.”
Hứa Trọng Dương năm nay chưa tới sáu mươi tuổi, không tính là quá lớn tuổi, hắn nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Phong thái vẫn như xưa? Chỉ sợ các ngươi đều đang cười nhạo lão phu không biết trời cao đất rộng, lúc trước dám tới Cự Linh Bang, cuối cùng lại bị người ta đuổi về!”
Tào Đại Hải vội vàng cười làm lành nói: “Những người khác nghĩ như vậy nhưng Tào Đại Hải ta là người ra sao ngài còn không biết hay sao? Những kẻ dám cười chê ngài chẳng qua chỉ là hạng tiểu nhân ghen tị mà thôi, nếu đổi lại là chúng muốn gia nhập Cự Linh Bang, chắc Cự Linh Bang còn chẳng thèm cho vào.”
Nghe Tào Đại Hải nói như vậy, sắc mặt Hứa Trọng Dương mới dễ nhìn hơn một chút, hắn mời Tào Đại Hải vào trong phòng khách, rót một ly trà rồi mới nói: “Lão già ta đây đã quyết định thoái ẩn giang hồ rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”
Tào Đại Hải chắp tay nói: “Lúc đầu ta cũng không định tới nhờ Hứa tiền bối xuất thủ, có điều Hắc Hổ Bang chúng ta gặp chút phiền toái, muốn mời Hứa tiền bối ngươi ra tay giúp đỡ, giết một người.”
Gương mặt Hứa Trọng Dương lộ vẻ do dự, hắn nói thoái ẩn giang hồ không phải lời xuông mà là sau khi bị Cự Linh Bang đuổi đi quả thật tâm hàn ý lạnh, đồng thời sức khỏe cũng giảm sút. Bằng không cho dù tuổi tác hắn đã lớn, với thực lực Nội Cương cảnh của hắn, muốn xây dựng một thế lực tại Hàn Giang Phủ vẫn không thành vấn đề.
Nhận ra Hứa Trọng Dương đang do dự, Tào Đại Hải cười nói: “Xin Hứa tiền bối cứ yên tâm, lần này ta chỉ nhờ ngài đối phó với một võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, Hàn Giang Phủ nào có cao thủ gì?
Hơn nữa sau khi chuyện này thành công, chỗ ta còn có trăm vạn lượng bạc cùng mười củ nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi được chuyển tới từ Liêu Đông, chắc chắn sẽ không khiến Hứa tiền bối thua thiệt đâu.”
Hứa Trọng Dương nghe vậy cũng động lòng.
Hắn xem như bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, cho dù vẫn còn chút gia sản nhưng giờ đã quyết định thoái ẩn giang hồ cũng tức là chỉ có chi ra chứ không có tiền thu vào, trăm vạn lượng bạc đã có sức hấp dẫn không nhỏ đối với hắn.
Đặc biệt là nhân sâm năm trăm năm, có thể trì hoãn khí huyêt suy bại. Đối với loại võ giả già yếu khí huyết không còn đỉnh phong như hắn, nó còn hấp dẫn hơn trăm vạn lượng bạc kia nhiều.
Hứa Trọng Dương chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, chuyện này ta đồng ý.”
Tào Đại Hải lại nói đôi câu lấy lòng, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Vị Hứa tiền bối này tới Cự Linh Bang mấy năm qua có vẻ vẫn chẳng tiến bộ gì, làm việc vẫn lỗ mãng như xưa. Hắn không đi tìm hiểu thực lực và lai lịch đối phương, cứ thế đồng ý. Có lẽ trong mắt hắn, chỉ cần là kẻ cảnh giới Tiên Thiên, vậy hắn đều có thể giải quyết.
Có điều lần này Tào Đại Hải quả thật không lừa hắn, hắn mời Hứa Trọng Dương đến chỉ để đề phòng Sở Hưu chơi trò hắc ăn hắc mà thôi. Đương nhiên nếu Sở Hưu không có ý định hắc ăn hắc thì hắn có!
Trưa ngày hôm sau, Trần Nguyên Trực trực tiếp lấy danh nghĩa Trần gia mời người của Tam Sơn Phái cùng đương gia tới, Tào Đại Hải cũng ra vẻ mới biết tin, đi theo tới Trần gia.
Trong phòng khách, ba người của Tam Sơn Phái mặc một bộ áo đen, trên người tỏa ra khí tức hung lệ. Bọn họ vốn là kẻ cướp, cho dù không làm chuyện cướp bóc nữa nhưng sát khí trên người vẫn không phai nhạt đi.
Một võ giả mũi ưng trong đó là chưởng môn Tam Sơn Phái, Tề Lâm Đông, hắn thấy Trần Nguyên Trực còn chưa xuất hiện, không khỏi cau mày nói: “Trần gia làm cái gì vậy, rốt cuộc có định giao Tử Diệp Thù Du ra không?”
Gia chủ Du gia Du Thành Hải thản nhiên nói: “Mặc kệ hắn chơi trò gì, dù sao lần này chúng ta cũng phải cầm Tử Diệp Thù Du kia!”
Tào Đại Hải mang theo hai phó bang chủ Hắc Hổ Bang ngồi ngay ngắn bên cạnh không nói gì, có điều ánh mắt hắn nhìn người của Du gia và Tam Sơn Phái như nhìn kẻ đã chết.
Từ nay trở đi, Hàn Giang Phủ sẽ chỉ do mình Hắc Hổ Bang của hắn độc chiếm!
Đúng lúc này, trong nội đường có người bước ra, có điều lại không phải Trần Nguyên Trực mà là Sở Hưu dẫn đầu. Hắn cầm hộp báu đặt lên mặt bàn, tự ngồi xuống ghế chủ, bọn Trần Nguyên Trực chỉ đứng phía sau.
Người của Tam Sơn Phái cùng đương gia thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên tới đều hơi biến sắc. Du Thành Hải trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Trần Nguyên Trực, rốt cuộc ngươi có ý gì đây?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị xin đừng gấp, chuyện hôm nay đã không liên quan gì tới Trần gia chủ. Có phải các ngươi muốn thứ này không?”
Nói xong Sở Hưu vẫy vẫy hộp báu trong tay mình.
Du Thành Hải cảm giác không đúng, hắn cau mày nói: “Ngươi là ai? Các ngươi làm vậy là sao?”
Sở Hưu đặt tay lên Hồng Tụ Đao, thản nhiên nói: “Du gia chủ không cần phải để ý tới chuyện ta là ai, ngươi chỉ cần biết hôm nay ta tới đây là để tiễn các ngươi lên đường, thế là đủ!”
Dứt lời Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lập tức rời vỏ, một luồng đao quang đỏ thẫm che phủ thiên địa, vô cùng mỹ lệ, cũng ẩn chứa sát cơ vô tận!
Sở Hưu đột nhiên xuất đao khiến cả Tào Đại Hải vốn đã biết kế hoạch cũng không kịp phản ứng lại.
Vốn theo suy nghĩ của hắn, Sở Hưu này dù sao cũng phải nói vài lời ổn định đối phương sau đó mới đột nhiên tập kích mới đúng, kết quả lại là vừa gặp mặt hắn đã trực tiếp rút đao, thế này là sao?
Thật ra với Sở Hưu mà nói, sau khi hắn giết chết bốn người Trương Bách Đào, hắn gần như đã đạt tới đỉnh phong của Cảnh giới Tiên Thiên, trong cùng cấp hiếm có địch thủ.
Nếu y đã tự tin tuyệt đối vậy sao phải lảm nhảm gì với đám người này? Trực tiếp xuất thủ, tốc chiến tốc thắng là dược.
Trong đạo quang đỏ thẫm, lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bộc phát, một luồng sát cơ đỏ rực bao phủ trên lưỡi đao của Sở Hưu, khiến lưỡi đao tỏa ra khí tức tàn nhẫn tới cực hạn.
Mãi tới khi đao kia chém tới người, sát cơ lạnh lẽo thấu xương mới khiến Du Thành Hải tỉnh táo lại, cái ghế đưới chân hắn nhanh chóng bị khí kình chấn vỡ, thân hình dùng tốc độ cực nhanh lui lại phía sau, một thanh đoản đao đã xuất hiện trước người hắn, vội vàng đưa đao chém ngang ý đồ ngăn Sở Hưu lại.
Nhưng thế đao của Sở Hưu đâu dễ ngăn cản như vậy?
Một đao đó dùng thủ pháp khoái đao của Tụ Lý Thanh Long chém ra, lại dùng Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao làm hình, cuối cùng lại đem Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sát khí cùng tà khí cường đại tạo thành lực lượng bao phủ trên lưỡi đao.
Có thể nói uy lực một đao đó, bất luận tốc độ lực lượng hay khí thế đều đã đạt tới cực hạn, vô cùng kinh khủng.
Hắc ăn hắc
Chương 69 Hắc ăn hắc
Nếu xét về sức bật, Sở Hưu có Tụ Lý Thanh Long cùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt gần như có một không hai trong võ giả cùng thế hệ.
Lúc trước ở khách sạn, y có thể tập kích giết chết Lý Thanh Phong chỉ trong nháy mắt, khiến đối thủ thậm chí không có cơ hội xuất thủ. Giờ đối mặt với một đao y chém ra, mặc dù không phải đánh lén nhưng Du Thành Hải cũng không ngăn nổi!
Chỉ trong chớp mắt, một loạt tiếng leng keng chói tai vang lên, thanh đao của Du Thành Hải bị thế đao của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt, lực lượng ngưng tụ tà khí cùng sát khí mặc dù không phải cương khí, không thể tùy ý phóng ra ngoài nhưng lại sắc bén vô cùng, chỉ trong chớp mắt đã chém ra một vết đao cực lớn trên ngực Du Thành Hải.
Ngay khi máu tươi bắn ra, tay trái Sở Hưu trực tiếp thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, kéo thân hình bay ra ngoài này về trước người mình, mặc cho Du Thành Hải giãy giụa ra sao cũng chỉ uổng công.
Lưỡi đao lướt qua, một cái đầu người rơi xuống.
Từ khi Sở Hưu xuất đao đến lúc Du Thành Hải bêu đầu chỉ có một chớp mắt ngắn ngủi, nhưng chỉ chớp nhoáng này đã có một võ giả Tiên Thiên mất mạng, thậm chí không cho mọi người ở đây suy nghĩ cẩn thận.
Thật ra lúc này mọi người đều đang ngây người là thời cơ tốt cho Tào Đại Hải xuất thủ, nhưng hắn cũng bị Sở Hưu dọa sợ, quên cả xuất thủ đánh lén.
Lúc này Tào Đại Hải chỉ có thể thầm hô may mắn, may mà bản thân cẩn thận mời Hứa Trọng Dương đến, bằng không nếu Sở Hưu muốn ra tay hắc ăn hắc, hắn cũng chẳng ngăn nổi!
Ai mà ngờ được Sở Hưu với thân hình có vẻ gầy gò yếu ớt như vậy nhưng xuất thủ lại hung ác tàn nhẫn đến thế, quả thật giống như một con sói đói, các chiêu đều là sát cơ.
Mà lúc này kẻ đầu tiên kịp phản ứng lại là võ giả khác của Du gia, hắn rút một thanh trường kiếm ra, gầm lên một tiếng xông về phía Sở Hưu. Nhưng ngay lúc này, Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh đột nhiên ra tay, Phương thiên họa kích trong tay múa lên, trên lưỡi bán nguyệt mang theo ánh lạnh âm u ầm ầm nện xuống, chỉ một chiêu Lực Phách Hoa Sơn đơn giản nhưng lại mang theo khí thế vô song!
Lã Phụng Tiên dung nhan tuyệt mỹ cầm một thanh Phương thiên họa kích nặng nề, vốn đã rất kỳ quái, mà bây giờ hắn xuất thủ với quái lực kinh người càng khiến người ta có cảm giác rất không hài hòa.
Một tiếng nổ lớn vang lên, võ giả Du gia trực tiếp bị đòn thế của Lã Phụng Tiên đánh vỡ binh khí, thổ huyết bay ngược lại ngã lăn trên mặt đất, mặc dù nhất thời không chết nhưng cũng thở không ra hơi.
Trường kích trong tay Lã Phụng Tiên hãm sâu vào trong mặt đất vài tấc, thậm chí khiến toàn bộ nền phòng khách nứt toác, nếu chỉ đơn thuần xét theo lực lượng, đòn thế vừa rồi của hắn thậm chí mạnh hơn vả võ giả Nội Cương cảnh.
Chỉ trong nháy mắt, hai võ giả Du gia một chết một bị thương, lực lượng này đã hoàn toàn áp đảo.
Lúc này trong mắt Tào Đại Hải lóe lên sắc lạnh, hắn cầm thanh Hổ Đầu Kim Đao chế bằng hắc kim của mình, trực tiếp vung đao chém về phía Tề Lâm Đông của Tam Sơn Phái!
Thế đao vô cùng cuồng bạo, thậm chí như nghe thấy tiếng hổ gầm dữ dội.
Hắc Hổ Đao Pháp, Hổ Bào Trảm!
Tề Lâm Đông kia cũng là kẻ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức phản ứng lại, cuống quít nâng thanh Nhạn Linh Đao trong tay lên ngăn một kích vừa rồi lại, nhưng lại bị ép cho không ngừng lui bước.
Tề Lâm Đông gầm lên một tiếng nói: “Tào Đại Hải! Ngươi làm vậy là sao?”
Tào Đại Hải cười lạnh một tiếng nói: “Ta làm vậy là sao chẳng lẽ giờ ngươi còn không hiểu? Tự ngươi ngu xuẩn thì đừng trách kẻ khác, ông đây hơi đâu mà giải thích cho ngươi, xuống dưới ki làm quỷ hổ đồ đi!”
Nói xong Tào Đại Hải trực tiếp vung tay, hai võ giả khác cũng lập tức ra tay.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều hồi khí một lát, hai người họ thật ra đều là loại võ giả có sức bật cực mạnh.
Đao thứ nhất Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu có tốc độ nhanh tới cực hạn và lực lượng mạnh tới kinh người, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt cũng cung cấp cho y sức bật rất cường đại, nhưng sau đó sẽ không còn kinh khủng như vậy nữa.
Còn Lã Phụng Tiên cũng vậy, võ công hắn ban đầu bắt nguồn từ quân đội Bắc Yên, không tính là kinh khủng gì, đều theo con đuòng chém giết trên chiến trận.
Điểm thật sự khiến Lã Phụng Tiên có uy năng đến vậy là thần lực trời
sinh của hắn, lại thêm võ công trong quân đội vốn có tác dụng luyện thể nhát định, một kích vừa rồi lực đạo còn mạnh hơn dùng búa bổ núi.
Sau khi hai người bọn họ nghỉ ngơi xong, lại gia nhập vào trận chiến, không bao lâu sau người của Tam Sơn Phái đã bị tàn sát sạch sẽ.
Có điều Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lại đột nhiên đổi hướng, chém thẳng về phía Tào Đại Hải.
Mà Tào Đại Hải cũng gần như đồng thời xuất đao chém về phía Sở Hưu.
Hai đao giao nhau, Sở Hưu không dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sức bật, thế lực chỉ ngang với Tào Đại Hải, hai bên cùng lui lại ba bước.
Tào Đại Hải cười gằn nhìn Sở Hưu: “Ta biết ngay tên tiểu tử ngươi không đáng tin cậy mà! Giết hai nhà kia chưa xong còn định diệt cả Hắc Hổ Bang ta, chơi trò hắc ăn hắc ư?”
Nhìn thanh đao trong tay Tào Đại Hải, Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ ngươi thì không định chơi chiêu hắc ăn hắc? Hay nên nói ngươi thấy mình thắng được chúng ta? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cho dù Trần gia chủ không xuất thủ, ba người các ngươi cũng không phải đối thủ.”
Trần Nguyên Trực đứng sau lưng suýt nữa cười thành tiếng.
Hắn thật không ngờ hai vị mà con trai mình mời tới lại có thực lực mạnh như vậy, gần như áp đảo mọi võ giả cùng giai.
Lần này không chỉ bảo vệ được Tử Diệp Thù Du mà cả ba thế lực lớn trong Hàn Giang Phủ đều đã bị diệt, Trần gia bọn họ vốn xếp hạng chót lại thành độc bá một phương!
Có điều ngay lúc này một giọng nói lại vang lên: “Tiểu bối trẻ tuổi, quả thật cuồng vọng! Ba người bọn họ không phải đối thủ của ngươi, nếu đổi thành lão phu thì sao?”
Một lão già hơn sáu mươi tuổi bước vào trong đại sảnh, theo mỗi bước hắn bước ra nền đá cẩm thạch lại có một phiến đá vỡ nát. Bước chân hắn nhìn như nhẹ nhàng lại như một cái chùy nặng, thế mạnh lực trầm.
“Hứa Trọng Dương!”
Trần Nguyên Trực đứng phía sau đột nhiên biến sắc, giọng nói run rẩy: “Hắn là Hứa Trọng Dương! Đệ nhất cao thủ của Hàn Giang Phủ chúng ta ngày trước, có tu vi Ngự Khí Nội Cương cảnh!
Có điều sau khi hắn bị Cự Linh Bang đuổi ra đã chọn quy ẩn giang hồ rồi cơ mà, sao lại đột nhiên móc nối với Hắc Hổ Bang?
Tào Đại Hải thu đao lui lại phía sau, cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi không phải người của Hàn Giang Phủ, chuyện nơi này ngươi không có tư cách nhúng tay!
Ngươi cùng bằng hữu của ngươi thực lực đều không tệ, nếu chết ở đây chẳng đáng tiếc quá sao? Giờ ta cho ngươi một cơ hội, nhân lúc ta chưa đổi ý lập tức giao Tử Diệp Thù Du ra đây, rời khỏi Hàn Giang Phủ đi!”
Thật ra ý định ban đầu của Tào Đại Hải là hắc ăn hắc, hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Nhưng chứng kiến thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, trong lòng hắn lại hơi thấp thỏm, cho dù có Hứa Trọng Dương, có thể giết chết mộ người của đối phương, nhưng người còn lại vẫn phải do bọn họ ngăn cản.
Thật ra nếu thật sự ra tay, cho dù lấy ba địch một nhưng ba bọn họ đã chứng kiến tư thái có thể xưng là vô địch của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, trong lòng cả ba đều không nắm chắc. Cho nên tốt nhất không nên ép bọn họ, cứ để cả hai biết khó mà lui là được.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Rời khỏi Hàn Giang Phủ? Tào bang chủ, có chuyện chắc ngươi không biết, Sở Hưu ta ghét nhất là có kẻ giật đồ trong tay mình. Ngươi không được, lão già ngươi tìm đến cũng không được!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Tào Đại Hải lập tức trầm xuống, sắc mặt Hứa Trọng Dương càng thêm khó coi.
Mặc dù hắn đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng đối với võ giả mà nói độ tuổi này chẳng qua là khí huyết không tiêp tục tiến bộ chứ chưa phải suy bại quá mức, câu lão già của Sở Hưu với hắn quả thật là sỉ nhục.
Hơn nữa Tụ Nghĩa Trang phía sau hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tử Diệp Thù Du này rõ ràng là của Trần gia hắn, lại thành của Sở Hưu từ bao giờ?
Hứa Trọng Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Thật chẳng biết điều! Giờ tiểu bối trên giang hồ đều cuồng vọng vậy sao? Học võ công được mấy ngày, kiếm được chút danh tiếng nhỏ nhoi, được người ta gọi vài câu thiếu hiệp đã chẳng biết trời cao đất rộng gì rồi!
Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là kính sợ!”
Nói xong Hứa Trọng Dương trực tiếp lao về phía Sở Hưu, mỗi bước chân của hắn đều có khí thế kinh thiên, gạch đá dưới chân ầm ầm vỡ vụn, hai tay niết thành quyền ấn, khí thế cực kỳ trầm ổn, đập xuống ầm
ầm như ngọn núi lớn!
Bảy mươi hai thức trong Cự Linh Võ Điển - Hám Sơn Quyền!
Hứa Trọng Dương vốn xuất thân giang hồ thảo mãng, hắn gia nhập Cự Linh Bang được hơn mười năm thật ra cũng không phải uổng công, tối thiểu cũng học được không ít võ công của Cự Linh Bang.
Bảy mươi hai thức bí truyền trong Cự Linh Võ Điển của Cự Linh Bang cũng rất nổi danh trên giang hồi. Với thân phận của Hứa Trọng Dương tại Cự Linh Bang mặc dù không được truyền thừa võ thuật tương đối cao cấp trong ba mươi sáu thức đầu, nhưng với thực lực Ngũ Khí của hắn cũng có thể học được vài môn võ thuật trong ba mươi sáu thức sau.
Quyền thế Hám Sơn này thế mạnh lực trầm, một quyền ấn đánh xuống như trọng chùy oanh kích, võ giả Tiên Thiên bình thường bị quyền ấn này đánh trúng thân thể sẽ trực tiếp chia năm xẻ bảy, cuồng bạo cương mãnh vô cùng.
Trảm Nội Cương!
Chương 70 Trảm Nội Cương!
Hứa Trọng Dương không dùng binh khí, trước kia khi hắn xuất thân thảo mãng từng dùng binh khí, nhưng sau khi gia nhập Cự Linh Bang lại phát hiện hai tay mình mới là binh khí tốt nhất.
Vừa rồi đứng ngoài đại sảnh hắn đã chứng kiến một đao của Sở Hưu xuất ra cực nhanh, nhưng hắn tiếp một đao của Sở Hưu sẽ không chết, còn Sở Hưu ngăn cản một quyền của hắn lại chắc chắn phải chết.
Hám Sơn Quyền ầm ầm đánh xuống, lưỡi đao của Sở Hưu bộc phát tà khí đỏ rực, không tránh không né trực tiếp chém tới một đao, hoàn toàn theo hướng cứng chọi cứng.
Hứa Trọng Dương cười lạnh một tiếng, tay trái hóa thành chưởng trực tiếp xuất chưởng bổ lệch đao của Sở Hưu, lực lượng khổng lồ đánh tới thậm chí khiến tay cầm đao của Sở Hưu tê rần, Hồng Tụ Đao thiếu chút nữa rời tay!
Kình phong gào thét, thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, Hám Sơn Quyền bên tay phải Hứa Trọng Dương ầm ầm đánh xuống, nện lên cột đá sau lưng y. Một tiếng nổ ầm ĩ vang lên, cột đá hoàn toàn vỡ vụn!
Lúc này ba người Tào Đại Hải cũng đã ngăn Lã Phụng Tiên lại, bắt đầu vây công hắn.
Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên thế mạnh lực trầm, đơn đả độc đấu cho dù là Tào Đại Hải cũng chỉ có thể né tránh.
Nhưng giờ lại là lấy ba địch một, bọn họ chỉ cần tạm thời kiềm chế Lã Phụng Tiên, để hắn không thể tới cứu viện cho Sở Hưu là được.
Trần Đồng đứng phía sau do dự hỏi Trần Nguyên Trực: “Cha, chúng ta có nên đánh không?”
Trần Nguyên Trực cắn răng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể đánh được! Đây là cao thủ Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng, đánh sao được đây? Sở Hưu kia không chống nổi đâu.
Hơn nữa giờ chúng ta có chủ động chịu thua cũng vô dụng. Cao thủ Tam Sơn Phái cùng Du gia đều đã bị giết, tại Hàn Giang Phủ này chỉ còn một mình Hắc Hổ Bang độc bá một phương, bọn họ làm sao dung tha cho chúng ta được?
Trước mắt bọn họ chỉ mới bắt đầu động thủ, đợi tên Sở Hưu với Lã Phụng Tiên kia không chịu được, Hắc Hổ Bang cũng chẳng còn hơi sức đâu ngăn cản chúng ta. Lúc đó chúng ta tranh thủ cầm Tử Diệp Thù Du bỏ trốn, tới Tụ Nghĩa Trang, chủ động dâng Tử Diệp Thù Du cho họ. Như vậy Trần gia chúng ta mới còn chút hy vọng sống sót!”
Trần Đồng vừa định nói chẳng phải Tử Diệp Thù Du đang ở chỗ Sở Hưu hay sao, lại thấy Trần Nguyên Trực nháy mắt với mình, Trần Đồng lập tức hiểu ý cha.
Lúc này giữa trường, Lã Phụng Tiên đã lâm vào khổ chiến, mà Sở Hưu cũng không khác gì.
Sở Hưu chưa thấy nhiều võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng, khiến y ấn tượng nhất thật ra là ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia. Còn Hứa Trọng Dương trước mặt thậm chí còn mạnh hơn ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia!
Ngày trước ba tên Long Kỵ Cấm Quân đều bị thương chưa lành, về mặt sức mạnh cũng kém hơn Hứa Trọng Dương một bậc, hơn nữa thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, công pháp Cự Linh Bang cũng chưa chắc đã yếu hơn Long Kỵ Cấm Quân.
Cái gọi là cảnh giới, có thể thấy rõ nhất chính là chênh lệch về lực lượng, muốn bù đắp điểm này không phải là dễ.
Quyền ấn của Hứa Trọng Dương đánh xuống, quyền quyèn đều thế mạnh lực trầm, bên phía Sở Hưu chỉ có thể tạm thời né tránh.
Tụ Lý Thanh Long tốc độ nhanh tới cực hạn nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, hiện tại Sở Hưu không dám dùng, hay nên nói là chưa đến lúc dùng.
Nhìn Sở Hưu liên tục né tránh dưới thế công của mình, trong mắt Hứa Trọng Dương không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Trước đó Tào Đại Hải còn nói với hắn, cẩn thận một chút, thực lực Sở Hưu này không kém vân vân, rõ là nực cười!
Võ giả như Tào Đại Hải căn bản không biết Nội Cương cảnh mạnh tới mức nào, hắn còn cần cẩn thận?
Mặc dù thế đao của Sở Hưu này quả thật rất nhanh, nhanh tới mức hắn phải kinh ngạc, nhưng Tiên Thiên dẫu sao vẫn là Tiên Thiên, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ vượt qua như vậy.
Ngay lúc Sở Hưu bị Hứa Trọng Dương ép tới góc tường, ánh mắt hắn đột nhiên bùng lên một luồng sát khí thê lương!
Thế đao liên miên như trút nước ngưng tụ thành một đường thẳng, sát khí cùng tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ, lập tức chiếu rọi lưỡi đao, hóa thành một luồng đao mang đỏ rực.
Chỉ trong chớp mắt thế đao chém ra cường đại như thanh long xuất hải, lực lượng cường đại trong đó ầm ầm bộc phát, đến lúc Hứa Trọng Dương kịp phản ứng lại, đao mang đỏ thẫm đã đánh tới trước mặt!
Cảm giác được luồng sát khí nồng đậm đó, lông tơ toàn thân Hứa Trọng Dương dựng đứng, một vệt mồ hôi lạnh trượt xuống.
Theo Tào Đại Hải thấy, Hứa Trọng Dương này quả thật không có đầu óc, thực tế hắn quả thật quá lỗ mãng tự đại, nếu không đã chẳng bị Cự Linh Bang đuổi đi, ảm đạm rời khỏi giang hồ.
Nhưng dù sao hắn cũng là võ giả dựa vào bản thân bước từng bước một lên tới Ngự Khí Ngũ Trọng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, có nhiều thứ đã trở thành bản năng.
Đây có thể nói là đao chí cường từ khi chiến đấu tới giờ, quyền thế trong tay Hứa Trọng Dương đột nhiên biến đổi, từ Hán Sơn Quyền đổi thành Đại Khiên Ti Thủ trong bảy mươi hai thức Cự Linh Võ Điển!
Hai tay hắn như linh xà, chỉ trong chớp mắt đã vỗ liền hơn mười chưởng lên lưỡi đao của Sở Hưu, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tự trên song chưởng, hoàn toàn đánh tan lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt trên đao phong.
Có điều cho dù như vậy hai tay hắn cũng bị tà khí làm cho máu me đầm đìa, bị cắt thành vô số vết thương nhỏ!
Sở Hưu không tới Ngự Khí Ngũ Trọng không thể ngưng tụ ra cương khí, nhưng thông qua tà khí ngưng tụ từ Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, uy năng cũng không kém hơn cương khí.
Đại Khiên Ti Thủ triệt để bắt giữ Hồng Tụ Đao của Sở Hưu, trong mắt Hứa Trọng Dương hoáng hiện vẻ sợ hãi, một đao vừa rồi nếu chém trúng hắn, vậy hắn chết chắc!
“Tiểu tử, không ngờ ta lại nhìn nhầm ngươi rồi, có điều giờ chiêu thức của ngươi chắc đã hết rồi hả? Đi chết đi!”
Lời còn chưa dứt, Hứa Trọng Dương đã trực tiếp nắm lấy Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu, một tay khác lấy quyền thế Hám Sơn Quyền lại trực tiếp đánh ra, công về phía Sở Hưu.
Một quyền này nếu đánh trúng, Sở Hưu không chết cũng phải trọng thương.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại làm một động tác mà hắn không thể tưởng tượng được. Y thẳng thắn vứt bỏ đao áp sát, hai tay trực tiếp chộp về phía Hứa Trọng Dương.
Một đao kim diễm vừa rồi của Sở Hưu khiến hắn cực kỳ ấn tượng, hắn nghĩ Sở Hưu chắc chắn là cao thủ sở trường đao pháp.
Võ giả như vậy nếu không có đao, thực lực sẽ giảm sút tới bảy thành.
Cũng như những kiếm tu trong Ngũ Đại Kiếm Phái, kiếm trong tay chính là mạng của bản thân, không còn kiếm thì mạng cũng mất đi.
Hứa Trọng Dương không biết Sở Hưu không đặt cả tính mạng mình chỉ ở một điểm, đối với y đao chỉ là một binh khí tiện tay, không có đao y cũng có thể giết người!
Hứa Trọng Dương lập tức ném Hồng Tụ Đao đi lật tay trở về, nhưng cánh tay kia của hắn đã bị Sở Hưu nắm lấy. Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, chỉ trong nháy mắt Hứa Trọng Dương đã cảm thấy một luồng đại lực đánh tới khiến hắn không khỏi biến sắc.
Đại Khiên Ti Thủ của hắn cũng coi là một loại cầm nã thủ, cho nên đương nhiên hiểu sự kinh khủng của môn cầm nã thủ của Sở Hưu.
Cánh tay trái Hứa Trọng Dương run run như rắn, định thoát khỏi thế cầm nã của Sở Hưu, tay phải trực tiếp xiết thành quyền đấm về phía y, định ép y thối lui.
Hứa Trọng Dương không phải những đối thủ trước kia của Sở Hưu, lực lượng không yếu hơn y. Đối mặt với đối thủ như Hứa Trọng Dương, cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ có thể tạm thời bắt giữ đối phương nhưng Sở Hưu cũng không thể vặn đứt gân cốt hắn được.
Cầm nã thủ vốn là võ công có thể dùng bốn lạng gạt ngàn cân, nhưng ngươi muốn lay động được ngàn cân ít nhất cũng phải có lực lượng ngàn cân mới mới có thể dùng lực bốn lạng lay động được.
Cho nên với tình huống hiện tại, Sở Hưu căn bản không cách nào triệt để bắt giữ Hứa Trọng Dương, y chỉ có thể tạm thời tránh lui.
Nhưng lựa chọn lúc này của Sở Hưu lại khiến Hứa Trọng Dương sửng sốt.
Sở Hưu không trốn không tránh mà trực tiếp vận toàn lực thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, hai tay như bàn long giảo sát, chỉ trong chớp mắt cánh tay Trần Đồng đã bị vặn vẹo không ra hình thù gì.
Hứa Trọng Dương gầm lên đau đớn, quyền kình Hám Sơn đánh thẳng tới trước ngực Sở Hưu, chỉ nghe tiếng xương vỡ lách cách vang lên, nội phủ cũng bị xé nứt, một quyền này đã khiến Sở Hưu trọng thương!
Một bên phế đi cánh tay, một bên nội phủ vỡ nát, nhìn thế nào cũng là Sở Hưu thua thiệt.
Mặc dù Sở Hưu lấy thực lực cảnh giới Tiên Thiên bức cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng tới mức này nhưng trên thực tế bên chịu thiệt vẫn là y.
Có điều lúc này sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên đỏ bừng, quát khẽ một tiếng, cố kiềm chế đau đớn, ngưng tụ lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt lên gương mặt, trực tiếp phun một ngụm máu tươi về phía Hứa Trọng Dương!
Đó là máu bầm do nội phủ Sở Hưu vỡ nát, vừa rồi bị y gắng chịu đựng không phun ra. Có điều lúc này được kình lực cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt gia trì, một ngụm máu tụ đó phun ra đã không phải máu tươi mà là huyết tiễn như ám khí!
Mặc cho Hứa Trọng Dương phòng bị ra sao đều không ngờ nổi Sở Hưu lại dùng tới chiêu này, huyết tiễn kia đánh thẳng lên mặt hắn khiến hai mắt hắn nát nhừ. Hứa Trọng Dương kêu rên một tiếng, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau.
Lúc này Sở Hưu lại như giòi bám trong xương, dán chặt lấy người Hứa Trọng Dương, lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ trên hai ngón tay hắn, khiến hai ngón tay y đỏ thẫm như máu.
Một chỉ này mau lẹ vô cùng, cực kỳ chính xác đâm thẳng vào cổ họng Hứa Trọng Dương, một tiếng xương nứt vang lên, vừa là xương cổ Hứa Trọng Dương, vừa là xương ngón tay Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại như không cảm thấy gì, hai ngón tách ra, mạnh mẽ xé toạc yết hầu đối phương, máu tươi vẩy ra khắp nơi, bắn cả lên người Sở Hưu, càng tôn lên dáng vẻ kinh khủng của y lúc này. Bên cạnh Sở Hưu, thân hình Hứa Trọng Dương ầm ầm ngã xuống!
Ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?