-
Chương 56-60
Chương 56 Nhường đường
Trương Tùng Linh không phải Sở Tông Quang, không thể vì bảo vật mà bỏ qua tính mạng con trai ruột của mình.
Nhìn Sở Hưu, Trương Tùng Linh chán nản buông kiếm, nhỏ giọng nói: “Sở Hưu, lần này ngươi thắng. Ta nên sớm nghĩ tới chứ, tới Thương Lan Kiếm Tông cũng truy nã ngươi chứng tỏ ngươi làm chuyện gì đó rất lớn.
Ta sẽ đưa ngươi hộp báu, tiền mua hộp báu ta cũng sẽ trả. Thả con ta ra, ta sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Sở Hưu lắc đầu thản nhiên đáp: “Trương gia chủ, ngươi vẫn không hiểu. Làm người quan trọng nhất là phải tự biết lấy mình.
Lúc trước ngươi không tự biết mình tới giết ta, giờ vẫn không tự biết mình tới cầu ta.
Cuộc đời này ta ghét nhất là bị kẻ khác cướp đồ của mình. Mặc dù thứ ngươi cướp có lẽ chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng được. Nhưng vẫn là ngươi đã ra tay.
Thế gian này không có thuốc hối hận, đã ra tay thì làm gì còn đường quay đầu.
Cũng như giờ ta giết nhiều người của Trương gia các ngươi như vậy, ngoài miệng ngươi nhận thua, thực chất trong lòng rất không cam tâm đúng không?
Cho nên hôm nay, mời các ngươi đi chết đi!”
Lời nói hời hợt, đao trong tay cũng hời hợt lướt qua cổ Trương Bách Thần, ném hắn sang một bên như ném một túi rác.
Có một số việc hoặc không làm, hoặc trực tiếp làm tới cùng, đây không phải thói quen từ kiếp trước của Sở Hưu mà là đạo lý y ngộ ra trong kiếp này.
Trương gia này từ trên xuống dưới đều không phải thứ tốt gì, Sở Hưu đã sớm biết vậy, cho nên y cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.
Nếu đối phương thành thật vậy y cũng chẳng rảnh rang tới mức đi giết người. Nhưng nếu đối phương không chịu thành thật, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại lấy lại khoản tiền vừa bỏ ra trong hội đấu giá.
Lúc này Trương Tùng Linh phía đối diện chứng kiến Sở Hưu giết chết con của mình, hai mắt lập tức đỏ bừng lên, rống lên phẫn nộ, cầm kiếm đánh về phía Sở Hưu.
“Sở Hưu! Ta giết ngươi!”
Loạn Phi Phong Kiếm Pháp lại được thi triển, trong thế đao hỗn loạn ẩn chứa sát cơ vô cùng cuồng bạo, nhưng lại bị thế đao của Sở Hưu phá giải. Hồng Tụ Đao đỏ sẫm đẩy lui Tùng Văn Cổ Kiếm, mưa phùn đánh vào thế đao đỏ sẫm, sát cơ kết thúc.
Trương Tùng Linh hốt hoảng né tránh song vẫn bị thế đao chém lên xương sườn, máu tươi chảy ra.
“Cảm thấy rất tức giận vì người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh? Đáng tiếc, thế gian này không có thuốc chữa hối hận.”
Chương 57 Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt
Tin tức Trương gia bị diệt nhanh chóng lan truyền khắp Sơn Dương Phủ, nhưng thật ra cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
So với nơi nhỏ như Ngụy Quận, võ lâm Bắc Yên cạnh tranh lịch liệt hơn nhiều, chuyện trả thù phá gia diệt môn đều rất bình thường. Lúc trước Trương gia quật khởi tại Sơn Dương Phủ thật ra cũng nhờ vào giẫm lên thi thể kẻ khác.
Mọi người cũng không biết nhiều về chuyện Trương gia bị diệt môn, bọn họ chỉ nghe được từ những hạ nhân may mắn sống sót, người ra tay hình như tên là Sở Hưu, vì chuyện Trương Bách Thần và Lâm Tâm Du mới tới Trương gia.
Nghĩ tới đây đám người lại không khỏi lắc đầu, thầm nói nữ nhân này quả nhiên là hồng nhan họa thủy, nếu không có chuyện này tên Sở Hưu kia chắc chắn sẽ không liên hệ gì với Trương gia.
Mà lúc này Sở Hưu cũng rời khỏi Sơn Dương Phủ, trực tiếp tới gần Lữ Dương Sơn, chờ di tích kia mở ra.
Chuyện Sơn Dương Phủ với y chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Sở Hưu cũng chẳng hề để ý.
Sau khi rời khỏi Sơn Dương Phủ, Sở Hưu liền mở hộp báu ra, bên trong là một môn công pháp bí truyền của đại phái ma đạo thời thượng cổ, Huyết Hà Phấi. «Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt»!
Ban đầu trong hội đấu giá, người giới thiệu của Đào gia nói hộp báu này có bảy phần thật ba phần giả, thật ra là nói lai lịch của hộp báu này chắc tới bảy phần là của Huyết Hà Phái, về phần trong đó có gì lại không ai dám khẳng định.
Công pháp và võ thuật trước nay đều quý giá hơn những thứ như đan dược, đây là kiến thức thông thường. Nếu bảy thành mà người của Đào gia nói là chỉ trong đó có công pháp, vậy hộp báu này căn bản không lấy ra bán đấu giá. Cho dù có đem ra đấu giá chỉ sợ đơn vị sẽ không phải dùng bạc mà là dùng vàng hoặc tử kim.
Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt chính là môn nội công mười phần kỳ dị trong Huyết Hà Phái, xuất thân ma đạo nhưng lại hoàn toàn không đi theo con đường của ma đạo.
Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bắt nguồn từ câu ‘thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sổ cẩu’.
Sinh linh giữa thiên địa đều sẽ chết, về phần chết ra sao, bất luận do tự nhiên hay không tự nhiên đều là trong chữ ‘giết’.
Người khiến người chết là ‘giết’, trời khiến người chết cũng là ‘giết’
Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt có thể ngưng tụ sát khí trong bản thân bùng phát ra uy lực vô biên, cấp bậc cao hơn thậm chí có thể ngưng tụ sát khí của thiên địa, khí quán nhật nguyệt,
Sát khí của bản thân cùng sát khí của thiên địa đều có thể trở thành lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, cho dù là hạo nhiên chính khí do võ giả chính đạo ngưng tụ cũng có thể làm lực lượng sử dụng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt. Cho nên hậu thế mới đánh giá môn công pháp này cực kỳ thần dị, có thể tu thành ma đạo, cũng có thể tu thành Chính đạo.
Cấp bậc của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt là tứ chuyển, bên Bắc Yên Sở Hưu còn biết một số công pháp thích hợp cho y tu luyện mà chưa rơi vào tay cường giả, thậm chí có cả ngũ chuyển lục chuyển. Y cũng có thể thử tới tranh đoạt. Có điều với thực lực của y hiện giờ, tỷ lệ thành công hơi nhỏ, không cao hơn năm thành.
Sở Hưu lựa chọn tơi Sơn Dương Phủ đấu giá Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt không riêng gì vì bộ công pháp này dễ lấy được nhất và y tiện đường, mà còn là bởi Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt có thể đem tới tác dụng dệt hóa thêm gấm đối với thực lực Sở Hưu hiện giờ.
Bộ công pháp này trong cốt truyện gốc thật ra không quá nổi bật, chỉ có thể nói là ở tầm trung du, thậm chí tác dụng còn kém hơn loại công pháp như Tiên Thiên Công, có thể khiến căn cơ của võ giả trở nên vững chắc hơn.
Nhưng đối với Sở Hưu hiện tại, bộ công pháp này lại rất hữu dụng.
Khả năng bồi dưỡng căn cơ của Tiên Thiên Công rất tốt, bằng không giờ Sở Hưu cũng không lên tới Cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng khi chiến đấu, đặc điểm của Cảnh giới Tiên Thiên chính là nội lực hùng hậu nhưng không có nhiều kỹ sảo vận dụng, lực bộc phát không đủ.
Còn sau khi tu luyện Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, Sở Hưu có thể sử dụng đặc tính của công pháp này tăng cường lực bộc phát của bản thân. Cho dù không tính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nhưng ít nhất cũng là thêu hoa trên gấm, đền bù được một số nhược điểm của Sở Hưu.
Sau khi lấy được công pháp này, Sở Hưu vừa đi về phía Lữ Dương Sơn vừa tập luyện.
Ngay lúc này, tại Sơn Dương Phủ, trên một con ngựa trắng thần tuấn, một võ giả khuôn mặt tuấn lãng, mặc trường bào màu lam, lưng cõng trường kiểm dáng vẻ cổ xưa chậm rãi cưỡi ngựa vào thành.
Người này chính là đại công tử Trương gia, Trương Bách Đào. Thời gian trước gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái ở đất Ba Thục Tây Sở, phần lớn thời gian hắn đều tu hành ở Ba Sơn Kiếm Phái, mấy năm rồi không trở về nhà tới một lần. Dù sao đất Ba Thục Tây Sở cách Bắc Yên hơi xa, với tốc độ của hắn muốn đi qua đi lại một lần cũng phải hai ba tháng, làm chậm trễ thời gian tu hành.
Nhìn con đường quen thuộc trong Sơn Dương Phủ, khóe miệng Trương Bách Đào không khỏi mỉm cười.
Mấy năm rồi không gặp phụ thân và đệ đệ, lần này trở về hắn đã chuẩn bị không ít lễ vật cho họ.
Thiên phú võ đạo của phụ thân không tốt, đời này chắc phải dừng bước tại cảnh giới Tiên Thiên. Cho nên y cố tình dùng công huân của tông môn đổi lấy một số đan dược kéo dài tuổi thọ mang về cho phụ thân mình.
Về phần đệ đệ, hắn cũng biết đệ đệ mình không hợp học võ, tính cách quá ngang bướng. Có điều trên giang hồ tất cả đều phải dựa vào thực lực, cho nên lần này Trương Bách Đào cầu xin sư phụ của mình, mãi mới được sư phụ cho phép dậy đệ đệ mình nội công của đệ tử ngoại môn Ba Sơn Kiếm Phái , có thể khiến đệ đệ hắn tu luyện nhanh hơn một chút.
Ngày trước Trương Tùng Linh dùng hai bàn tay trắng dựng lên Trương gia bây giờ. Khác với vẻ lục đục của các thế gia khác, bầu không khí trong Trương gia rất không tệ.
Trong mắt người ngoài Trương Tùng Linh là một lão hồ ly tham lam, nhưng trong lòng Trương Bách Đào, Trương Tùng Linh lại là một người cha tốt dốc hết tâm huyết vì gia tộc. Vì việc tu luyện của Trương Bách Đào mà cha hắn đem những vàng bạc mà mình khó khăn vất vả bày mưu tính kế mới kiếm ra được , đổi hết thành tài nguyên tu luyện giao cho hắn, chỉ hắn thành tài.
Còn đệ đệ Trương Bách Thần của hắn mặc dù ngang bướng nhưng khi còn bé lại chủ động đem tài nguyên tu luyện đưa cho đại ca hắn, bản thân không hề tranh đoạt. Điều này khiến Trương Bách Đào hết sức cảm động, trước nay vẫn luôn chiếu cố tới em trai mình.
Thậm chí lần này Trương Bách Đào trở về chuẩn bị nói với phụ thân, hắn không cần Trương gia nữa, cứ để lại cho đệ đệ của hắn. Chỉ cần hắn còn ở Ba Sơn Kiếm Phái, vậy Trương gia sẽ không có việc gì.
Có điều đúng lúc này, trong quán rượu có một công tử trẻ tuổi bước ra, Trương Bách Đào vừa thấy người này bèn xuống ngựa chào hỏi: “Đào huynh, mấy năm rồi không gặp, còn khỏe chứ?”
Tên công tử trẻ tuổi kia vừa thấy Trương Bách Đào lập tức sửng sốt, như bị chuyện gì dọa cho giật nảy mình lên, khó khăn lắm mới lên tiếng chào lại: “Hóa ra là Trương huynh, không phải huynh ở Ba Sơn Kiếm Phái tu hành à? Sao lại trở về?”
Trương Bách Đào hơi nghi hoặc về biểu hiện của người trước mắt, người này là công tử Đào Nghị của đại tộc Đào gia Sơn Dương Phủ, thuở nhỏ cũng coi như người quen của hắn. Giờ sao nhìn thấy hắn lại lộ vẻ kỳ quái như vậy?
“Mấy năm rồi ta chưa về, cũng hơi nhớ phụ thân và đệ đệ. Vừa hay lần này ta bế quan tại Ba Sơn Kiếm Phái đã đạt tới bình cảnh, ngay sư phụ cũng nói cần ra ngoài giải sầu một chút nên về nhà thăm mọi người.”
Gương mặt Đào Nghị nở một nụ cười rất thiếu tự nhiên đáp: “Nếu đã vậy thì Trương huynh mau mau về nhà đi, ta không quấy rầy nữa.”
Nói xong chẳng mấy chốc Đào Nghị đã chạy tới không còn bóng dáng.
Thấy hành động này của Đào Nghị, Trương Bách Đào càng cảm thấy không đúng.
Hai bên là người quen, Đào Nghị này cũng không phải kẻ ngốc, đáng lý phải nói vài lời khách khí mới đúng chứ? Hắn rời Sơn Dương Phủ đã bao năm như vậy, giờ mới về, đối phương dẫu sao cũng phải nói vài lời như sẽ mở tiệc mời hắn, sao lại chạy nhanh như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Bách Đào bỗng nổi lên chút lo lắng, lập tức lên ngựa phóng về phía Trương gia.
Lúc này Đào Nghị đã nhanh tay hơn Trương Bách Đào. Hắn nhất định phải nhanh chóng báo tin cho Đào Tông Vọng cùng các thế lực lớn tại Sơn Dương Phủ.
Cái chết của hai cha con Trương Tùng Linh không liên quan tới họ, nhưng vấn đề là thời gian gần đây những thế lực lớn tại Sơn Dương Phủ còn đang từ từ găm nhấm phân phối sản nghiệp của Trương gia, kết quả giờ con trai nhà người ta trở về thấy cái tướng ăn khó coi của bọn họ, Trương Bách Đào không tức mới là lạ!
Nếu Trương Bách Đào là người bình thường thì còn dễ nói, nhưng hắn
cũng là võ giả Tiên Thiên, còn là đệ tử nội môn của Ba Sơn Kiếm Phái. Mặc dù Ba Sơn Kiếm Phái ở đất Ba Thục rất xa nơi này, nhưng dù sao cũng là một trong Thất Tông Bát Phái. Đám thế lực nhỏ nhoi bọn họ dám ức hiếp đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái như vậy, đối phương chỉ tùy ý phái một cường giả tới đòi lại công bằng, bọn họ cũng chẳng chịu nổi.
Vốn bọn họ cho rằng đã nhiều năm như vậy rồi Trương Bách Đào không về Bắc Yên, cũng chẳng biết lúc nào mới về, cho nên họ mới yên tâm nuốt lấy sản nghiệp của Trương gia. Dù sao thời gian lâu dài, chuyện lúc trước ai mà nhớ nổi. Nào ngờ ngay thời khắc nguy hiểm này Trương Bách Đào lại về Bắc Yên.
Lúc này Trương Bách Đào cũng thúc ngựa tới Trương gia. Trương gia bình thường vốn náo nhiệt lúc này lại đóng chặt cửa. Sau khi hắn đẩy cửa vào nhà lại phát hiện trong đình viện treo đầy những vải lụa trắng kết hoa, trong trạch viện bố trí linh đường, vài người chi thứ của Trương gia còn mặc đồ tang đang thả tiền giấy vào chậu than.
Thấy cảnh này, thân hình Trương Bách Đào lung lay như sắp ngã. Mấy người chi thứ của Trương gia cũng bị Trương Bách Đào làm cho giật mình, đến lúc bọn họ phản ứng lại mới vội vàng khóc nức nở kêu than: “Đại công tử! Cuối cùng công tử cũng về rồi!”
Hi vọng báo thù
Chương 58 Hi vọng báo thù
Cảnh tượng trước mắt khiến Trương Bách Đào không dám suy nghĩ sâu thêm, hắn kéo một tộc nhân, hai mắt đỏ ngầu, quát lớn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tộc nhân kia bị Trương Bách Đào quát như vậy, giật mình nói năng lộn xộn: “Gia chủ cùng nhị công tử đều đã chết! Trận chiến đó chết rất nhiều người, môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết đều đã chết, tinh nhuệ của Trương gia cũng chết rất nhiều!”
Nghe câu này, Trương Bách Đào không dám tin hét lớn: “Phụ thân và đệ đệ sao lại chết? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ai đã ra tay?”
Tộc nhân kia vẫn không nói gì, Đào Tông Vọng cùng người của các thế lực lớn tại Sơn Dương Phủ đều đã tới.
Sau khi biết Trương Bách Đào trở về, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng, lập tức trả lại những sản nghiệp của Trương gia. Có điều chỗ tiền vàng bảo vật đều đã bị họ chia cắt, giờ muốn trả lại cũng chẳng thống kê nổi, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tối thiểu bên ngoài cũng đỡ khó nhìn.
Trương Bách Đào đột nhiên quay đầu lại cầm thanh cổ kiếm bằng đồng xanh trong tay, hai mắt đỏ bừng, lạnh giọng nói: “Chư vị, ta muốn một lời giải thích! Rốt cuộc Trương gia ta xảy ra chuyện gì?”
Theo Trương Bách Đào, với thực lực của Trương gia tại Sơn Dương Phủ, chỉ có gia tộc mấy người bọn họ có khả năng diệt trừ Trương gia.
Đào Tông Vọng vội vàng cười khổ nói: “Trương công tử bình tĩnh một chút nào. Chuyện Trương gia bị diệt môn thật sự không liên quan tới chúng ta.”
Nói xong, Đào Tông Vọng thuật lại mọi chuyện cho Trương Bách Đào. Đương nhiên hắn không nói chuyện sau đó mấy gia tộc bọn họ chia cắt sản nghiệp của Trương gia.
Đào Tông Vọng giang tay ra, sắc mặt bất dắc dĩ nói: “Trương công tử, Trương gia cũng là một thành viên của Sơn Dương Phủ chúng ta. Trương gia bị diệt, chúng ta cũng muốn giữ hung thủ lại. Nhưng Sở Hưu này có thể giết cả lệnh tôn, ta đã giao thủ với hắn một chiêu, thực lực của hắn quả thật rất mạnh, khiến chúng ta không dám manh động. Cho nên cuối cùng để hắn trốn mất.”
“SỞ HƯU!”
Trương Bách Đào nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, mọi người xung quanh thậm chí nghe được tiếng hắn nghiến răng ken két,
có thể thấy giờ Trương Bách Đào đã hận Sở Hưu tới mức nào.
Đúng lúc này Trương Bách Đào lại trực tiếp chém kiếm tới, mũi kiếm như ánh điện mang theo khí thế như lôi đình vạn quân chém về phía một võ giả trung niên trong đám Đào Tông Vọng.
Ba Sơn Dạ Vũ, Tử Điện Lôi Đình!
Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái diễn hóa thành tám môn kiếm pháp cường đại, giờ Trương Bách Đào đang thi triển Tử Điện Thanh Quang Kiếm, nhanh chóng như sấm, hỏa hầu đã đạt tới tiểu thành.
Không ai ngờ nổi Trương Bách Đào lại đột nhiên xuât thủ như vậy, chỉ có Đào Tông Vọng vội vàng nâng thanh Trảm Mã Đao trong tay lên, thanh trường đao nặng nề ngăn trước người Trương Bách Đào, nhưng cũng bị một kiếm này của y chém cho hai tay run bần bật, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
Trong truyền thuyết, nếu tu luyện Tử Điện Thanh Quang Quang Kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái tới mức cực hạn, thi triển trong đêm mưa có thể tiếp dẫn uy lực của thiên lôi tử điện. Trước đây hắn còn không tin, giờ cũng tin tưởng đôi chút.
“Trương công tử! Bên chúng ta đã nói rồi, chuyện của Trương gia thật sự không liên quan tới chúng ta. Chẳng lẽ ngươi định giận chó đánh mèo, đổ hết lên đầu thế lực võ lâm Sơn Dương Phủ chúng ta hay sao?” Đào Tông Vọng thần sắc bất mãn nói.
Ba Sơn Kiếm Phái có mạnh hơn nữa cũng là ở Tây Sở, còn đây là Bắc Yên!
Trương Bách Đào chỉ vào người trung niên kia, căm hận nói: “Chính vì con tiện nhân Lâm Tâm Du kia nên Trương gia ta mới chọc phải tên Sở Hưu kia. Lúc trước ta đã nói với đệ đệ rồi, con ả đó tâm địa quá nặng, cưới nó về Trương gia ta sẽ chẳng yên ổn nổi. Giờ thì rõ rồi, chính vì con tiện nhận đó nên Trương gia ra ta mới gặp tai họa lớn như vậy!”
Người trung niên đó chính là phụ thân của Lâm Tâm Du, gia chủ Lâm gia.
Lúc này hắn cũng khóc không ra nước mắt, nếu không phải Trương Bách Thần suốt ngày dây dưa với Lâm Tâm Du, mọi chuyên đâu đến nước này?
Đào Tông Vọng liếc mắt ra hiệu với gia chủ Lâm Gia, ý bảo hắn mau đi đi.
Giờ Trương Bách Đào đã bị lửa giận công tâm, đừng nói chuyện này có chút dính dáng tới con gái ngươi, cho dù thật sự không liên quan đi nữa, Trương Bách Đào giờ rõ ràng đang chuẩn bị tìm người trút giận.
Gia chủ Lâm gia hoảng hốt bỏ trốn, Đào Tông Vọng lắc đầu nói với Trương Bách Đào: “Trương công tử, ngươi có giết hắn cũng vô dụng. Người chết không thể sống lại. Có ngươi, Trương gia cũng vẫn còn, về sau Trương gia của Sơn Dương Phủ vẫn phải nhờ ngươi chống đỡ. Nghỉ ngơi chút đi.”
Trương Bách Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn trùng đỏ rực, gương mặt vốn anh tuấn đã vặn vẹo không còn hình thù gì: “Thù giết cha, hận diệt tộc, ngươi bảo ta nghỉ thế nào?
Đào gia chủ, ta từ bỏ sản nghiệp Trương gia, ta chỉ muốn biết thực lực và hướng đi của tên Sở Hưu kia!”
Trương Bách Đào không phải tên đệ đệ ngu ngốc của mình, liên tưởng tới thần sắc hoảng hốt của tên Đào Tông Vọng- Đào gia kia, hắn cũng rõ sau khi Trương gia bị hủy diệt đám người này đã làm những gì.
Có điều tất cả những điều đó hắn đều không thèm để ý. Phụ thân đã chết, đệ đệ cũng đã chết. Giờ Trương gia còn lại liệu có nghĩa lý gì? Chấp niệm duy nhất trong lòng hắn hiện tại chỉ còn có báo thù!
Đào Tông Vọng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu khó nhọc: “Trương công tử, đại thù như vậy đương nhiên phải báo. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thận trọng một chút.
Tên Sở Hưu kia thực lực thâm sâu khó lường, ta từng giao thủ một chiêu với hắn, mặc dù bên ngoài là thế lực ngang nhau, nhưng nếu thật sự đấu với nhau, phần thắng của ta không lớn.
Về phần hắn đi đâu, chúng ta cũng không rõ. Thủ hạ dưới tay chúng ta chỉ thấy hắn đi về phía Lữ Dương Sơn, đó không phải phạm vi thế lực của Sơn Dương Phủ chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không dám lại gần.”
Trương Bách Đào thất thần lạc phách, phất phất tay để đám người giải tán.
Giờ hắn chỉ muốn báo thù, nhưng kết quả ngay kẻ thù ở đâu cũng không biết. Hơn nữa cho dù tìm được đi nữa, có giết được đối phương không cũng không rõ.
Thân là người của Sơn Dương Phủ, mặc dù Trương Bách Đào đã nhiều năm không trở lại nhưng hắn cũng biết thực lực của Đào Tông Vọng.
Có thể khiến cả Đào Tông Vọng còn không nắm chắc thắng được, đổi lại là hắn khả năng cũng chẳng cao hơn là bao.
Bắc Yên không phải Ba Thục, nếu tại Ba Thục hắn có thể tới cầu xin sư phụ của mình, để sư phụ lấy danh nghĩa Ba Sơn Kiếm Phái phát động lực lượng đi tìm người, Sở Hưu kia chẳng thể trốn thoát.
Nhưng nơi này là Bắc Yên, Trương gia bọn họ đặt ở Sơn Dương Phủ này còn có chút danh tiếng, phóng mắt ra toàn Lâm Trung Quận cùng lắm là hạng trung lưu, còn đưa mắt ra toàn bộ Bắc Yên, chút thực lực đó của Trương gia chỉ có thể nói là bất nhập lưu mà thôi.
Trương Bách Đào nhìn thanh cổ kiếm trong tay mình, giờ hắn có thể lựa chọn trở về Ba Sơn Kiếm Phái bế quan tu hành, chờ tới khi thực lực đại tiến mới trở lại báo thù.
Hoăc có thể hao tâm tổn trí luồn luồn cúi cúi, khiến địa vị của mình trong Ba Sơn Kiếm Phái tiến thêm một bước, Sau đó mượn lực lượng của Ba Sơn Kiếm Phái báo thù.
Nhưng hai con đường này đều cần thời gian!
Di thể phụ thân và đệ đệ còn chưa lạnh, hắn lấy đâu ra tâm tư tu luyện hay luồn cúi?
Đột nhiên Trương Bách Đào như nghĩ ra điều gì. Tại Bắc Yên dường như hắn còn biết một người, mặc dù không tính là quen thuộc nhưng chỉ cần nhờ thế lực phía sau người này dù chỉ một chút xíu thôi cũng đủ giúp hắn báo thù!
Người này chính là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang trong Lục Đại Bang Phái, Lăng Vân Bố Vũ - Nhiếp Đông Lưu!
Trong giang hồ có vô số thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ, bài ca dao của Phong Mãn Lâu có câu ‘lục bang tụ nhân hòa’ chính là chỉ Lục Đại Bang Phái, cho nên Lục Đại Bang Phái còn được gọi là Nhân Hòa Lục bang, không chiếm thiên thời, không có địa lợi, am hiểu duy nhất chính là nhân hòa.
Mặc dù Lục Đại Bang Phái đều xuất thân dân gian, nhưng lại có rất nhiều môn hạ đệ tử, mặc dù cũng nhiều kẻ tư chất bình thường, có điều mỗi thời đại đều có một số kẻ kinh tài tuyệt diễm, có thể chống đỡ toàn bộ bang phái.
Tổ chứng tình báo lớn nhất trên giang hồ Phong Mãn Lâu cũng là một trong Nhân Hòa Lục Bang, nếu không có đủ nhân lực, một tổ chức tình báo lớn như vậy cũng khó mà vận hành nổi.
Đương nhiên Phong Mãn Lâu cũng khá thức thời, không xếp bản thân quá cao trong bài ca dao giang hồ này, dù sao xét theo vũ lực, Phong Mãn Lâu chỉ có thể xếp chót trong Nhân Hòa Lục Bang.
Thực lực Tụ Nghĩa Trang trong Nhân Hòa Lục Bang chỉ thuộc tầm giữa, nhưng thanh danh lại là cao nhất.
Ngày trước Tụ Nghĩa Trang chỉ là một miếu hoang, hơn ba mươi năm trước trên giang hồ có năm vị cao thủ trẻ tuổi kết nghĩa tại đây, thề trừ gian diệt ác, tru sát tà ma.
Mười năm sau, năm vị cao thủ trẻ tuổi này đã gây dựng được uy danh rất lớn trên giang hồ, liên thủ giết chết kiêu hùng của Ma Đạo, Kỳ Sơn Lão Ma - Tư Phông Phóng, cuối cùng dương danh thiên hạ.
Hai mươi năm sau, miếu hoang nhỏ ngày trước đã trở thành Tụ Nghĩa Trang thanh danh vang dội trên chốn giang hồ. Một số người giang hồ xuất thân thảo mãng ngưỡng mộ nghĩa khí năm người của Tụ Nghĩa Trang, nối nhau tìm tới.
Ba mươi năm sau, Tụ Nghĩa Trang đã trở thành đại phái chính đạo, một trong Nhân Hòa Lục Bang, trong trang có hơn vạn võ giả. Còn có vô số người giang hồ thảo mãng ngưỡng một Tụ Nghĩa Trang lần lượt tới xin bái kiến, Tụ Nghĩa Trang cũng lần lượt tiếp đãi.
Thậm chí Tụ Nghĩa Trang còn có quy củ, chỉ cần người tới xin bái kiến cầm một số thủ cấp những tên hung tặc trên chốn giang hồ đến đây sẽ nhận được vàng bạc trao thưởng của Tụ Nghĩa Trang, thậm chí được tặng cả tài nguyên tu luyện, ai tới cũng không từ chối. Hành động đó càng khiến Tụ Nghĩa Trang dương danh giang hồ, được võ lâm chính đạo tán thưởng
Chỉ tiếc năm vị cao thủ trẻ tuổi của Tụ Nghĩa Trang ngày trước đã vì đủ những chuyện bất ngờ mà mất đi bốn, chỉ còn một người duy nhất còn sống cũng là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, cao thủ chính đạo nổi danh giang hồ, Phúc Thủ Phiên Vân - Nhiếp Nhân Long!
Tụ Nghĩa Trang
Chương 59 Tụ Nghĩa Trang
Chương 59. Tụ Nghĩa Trang
Nơi tọa lạc của Tụ Nghĩa Trang ngay tại Nhạc Bình Quận kế bên Lâm Trung Quận, trên đường đi Trương Bách Đào thúc ngựa không dừng vó, đi thẳng tới trước cửa Tụ Nghĩa Trang.
Tiền thân của Tụ Nghĩa Trang chỉ là một gian miếu hoang trên đường, cho nên không được xây dựng trong châu phủ.
Tuy ba mươi năm trước đây nơi này chỉ là một gian miếu hoang nhưng lúc này đã là một sơn trang khổng lồ rộng tới vài ngàn trượng, không trang hoàng hoa lệ như những gia tộc giàu có nhưng lại hiển lộ vẻ trầm ổn uy nghiêm.
Ngoài cổng Tụ Nghĩa Trang có vài đệ tử đang chờ ở đó, người giang hồ qua lại tới lui không dứt.
Có người mang theo hộp, theo bao, bên trong đựng đầu của đám ác tặc hung đồ, những người này sẽ lập tức được đệ tử Tụ Nghĩa Trang dẫn vào, sau khi xác minh thành công sẽ lập tức tặng thưởng các loại vàng bạc, thậm chí cả tài nguyên tu luyện.
Cho dù một số người giang hồ đến tay không cũng có đệ tử Tụ Nghĩa Trang tới đón an bài trong Tụ Nghĩa Trang, bao ăn uống no đủ, muốn ở lại bao lâu cũng được.
Đương nhiên những người đến tay không cũng chẳng mặt mũi đâu mà ở lại Tụ Nghĩa Trang ăn nhờ ở đậu lâu ngày. Cho dù có những kẻ không cần thể diện như vậy cũng không cần người của Tụ Nghĩa Trang tự xuất thủ, nhưng người khác qua lại Tụ Nghĩa Trang đều sẽ dạy cho đám ‘bại hoại giang hồ’ không cần thể diện này một bài học.
Thấy cảnh tượng phồn hoa này của Tụ Nghĩa Trang, Trương Bách Đào không khỏi lắc đầu.
Cảnh tượng tại Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ kém Tụ Nghĩa Trang quá nhiều.
Toàn bộ đệ tử chính thức của Ba Sơn Kiếm Phái chính ra mới chừng ba ngàn người, nếu tính thêm cả đệ tử ký danh cùng hạ nhân cũng không tới vạn người.
Ngày bình thường tất cả mọi người đều luyện kiếm tu hành trên Ba Sơn, không khí cực kỳ thanh tĩnh, rất ít khi thấy cảnh cười nói huyên náo như vậy.
Trương Bách Đào đi tới trước cửa chính của Trương Bách Thần, lập tức có đệ tử của Tụ Nghĩa Trang đi tới cung kinh chắp tay hỏi: “Chẳng hay công tử tới Tụ Nghĩa Trang có chuyện chi? Có việc gì cần tại hạ hỗ trợ không?”
Đệ tử phụ trách tiếp khách ngoài cửa Tụ Nghĩa Trang đều cực kỳ linh mẫn, người giang hồ bình thường tới bọn họ sẽ chỉ dẫn đối phương tới ăn uống nghỉ ngơi. Những người mang theo đầu của hạng cùng hung cực ác chắc chắn có thực lực nhất định, sau khi trao tiền thưởng của Tụ Nghĩa Trang, bố trí rượu thịt cũng cao hơn một bậc.
Còn võ giả trẻ tuổi đã có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, vừa nhìn đã thấy khí thế bất phàm như Trương Bách Đào, vậy chắc chắn phải chiêu đãi thật tốt.
Trương Bách Đào chắp tay một cái nói: “Tại hạ muốn cầu kiến thiếu trang chủ quý trang, công tử Nhiếp Đông Lưu.”
Đệ tử kia nghe vậy lập tức chần chừ nói: “Vị công tử này, xin thứ lỗi, thiếu trang chủ của chúng ta bận hơi nhiều việc. Tụ Nghĩa Trang có nhiều hảo hán tới chơi, thiếu trang chủ cũng phải hỗ trợ chiêu đãi.”
Thật ra Nhiếp Đông Lưu không bận rộn đến vậy, có điều hắn thân là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi tên giang hồ. Nếu ai tới xin gặp hắn cũng đến gặp, vậy mới là bận tới tối tăm mặt mũi, càng khiến việc tu hành bị chậm trễ.
Trương Bách Đào chắp tay một cái nói: “Tại hạ thật sự có việc rất gấp cần cầu kiến thiếu trang chủ, mong vị tiểu ca này giúp thông báo một chút. Xin cứ nói Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cầu kiến.”
Tên đệ tử kia nghe được Trương Bách Đào lại là người của Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái, lập tức gật đầu nói: “Công tử xin vào trong sảnh tiếp khách chờ một lát, tôi đi báo lại cho thiếu trang chủ.”
Nói xong, đệ tử này bèn bố trí người khác dẫn Trương Bách Đào tới sảnh tiếp khách, bản thân hắn lại tới báo cho Nhiếp Đông Lưu.
Nếu là võ giả xuất thân từ thế lực nhỏ, Nhiếp Đông Lưu chưa chắc đã chịu gặp, nhưng đối phương lại là đệ tử của Ba Sơn Kiếm Phái một trong Thất Tông Bát Phái, vậy hắn cũng phải thông báo, để Nhiếp Đông Lưu quyết định mới được.
Trong một thư phòng của Tụ Nghĩa Trang, một người trẻ tuổi dung mạo anh tuấn mặc áo cẩm bào màu lam đang cầm một bộ quyền kinh lặng lẽ nghiên cứu.
Người trẻ tuổi kia chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, đường cong trên gương mặt như đao tước rìu đục, cực kỳ sắc bén.
Có điều khóe miệng hắn như lúc nào cũng mỉm cười, như đang mang
một cái mặt nạ che giấu khí thế sắc bén của hắn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ôn hòa.
Người trẻ tuổi đó chính là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Lăng Vân Bố Vũ - Nhiếp Đông Lưu.
Danh hiệu của Nhiếp Đông Lưu là Lăng Vân Bố Vũ. Trên giang hồ danh hiệu mà mọi người đặt cho võ giả còn đáng tin cậy hơn cái tên của người đó, chỉ có tên sai chứ không có danh hiệu sai.
Trong danh hiệu của Nhiếp Đông Lưu, Lăng Vân là chỉ võ công của hắn, tuổi còn trẻ đã tu luyện Càn Khôn Lăng Vân Thủ của phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long tới mức thành thục, Bố Vũ lại chỉ cách làm việc của Nhiếp Đông Lưu, có hai hàm nghĩa.
Một ý nghĩa trong đó chính là hành vân bố vũ, ban ân khắp chúng sinh.
Người trên giang hồ đều khen ngợi Nhiếp Đông Lưu có phong thái nghĩa khí, luôn ra tay giúp đỡ mọi người những lúc quan trọng, như cơn mưa đúng thời.
Nghĩa thứ hai là chỉ năng lực bản thân Nhiếp Đông Lưu. Hắn đã từng dẫn đầu các bằng hữu giang hồ của mình vây giết một tổ chưc khét tiếng ác độc, Hắc Vân Thập Bát Trại. Hắn đứng ra chỉ huy, bố cục từng vòng nối tiếp nhau, nghiêm mật trôi chảy như mây trôi mưa phủ, chỉ dùng hơn một trăm người mà giết chết chừng vài ngàn người của Hắc Vân Thập Bát Trại, dương danh giang hồ.
Cũng vì trận chiến này, Nhiếp Đông Lưu trực tiếp leo lên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu, đứng hạng sáu trên Long Hổ Bảng .
Phong Mãn Lâu thân là tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ, không chỉ sắp xếp các thế lực đỉnh cao trên giang hồ, còn liệt ra ba danh sách, lần lượt là Long Hổ bảng, Phong Vân Bảng, Chí Tôn Bảng, cũng được mọi người gọi chung là Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng.
Trong đó quy củ của Long Hổ Bảng là võ giả trẻ tuổi dưới bốn mươi tuổi đều có thể lên bảng, nhưng danh sách này chỉ có một trăm người đứng đầu, mang ý nghĩa những tuấn kiệt có tên trên bảng đều có tướng long hổ.
Phong Vân Bảng lại mang ý nghĩa phong vân trong thiên hạ đều dưới tay ta, không hạn chế tuổi tác, không hạn chế võ công, chỉ cần ngươi có đủ thanh danh trên giang hồ, có thể ảnh hưởng phong vân trong thiên hạ đều có thể lên bảng. Cho nên trong đó có kẻ cự phách giới ma đạo, có cao thủ chính đạo, còn có đại sư luyện vũ khí, thậm chí có người bình thường thuộc hoàng tộc. Bảng này xếp hạng chỉ dựa theo thanh danh lớn nhỏ ra sao, bất luận thực lực, danh sách chỉ có năm mươi người đứng đầu.
Chí Tôn Bảng lại chỉ có mười người, tên cũng như ý nghĩa, người có thể lên bảng đều là chí tôn trong thiên hạ, có tư các thực lực ảnh hưởng tới bố cục giang hồ. Thứ hạng của bảng này Phong Mãn Lâu cũng không có tư cách sắp xếp, cần toàn bộ giang hồ công nhận mới đủ tư cách lên bảng.
Có điều giờ trên Chí Tôn Bảng lại chỉ có tám người, đứng thứ nhất và thứ hai chính là hai nhân vật ngàn năm trước: giáo chủ Côn Luân Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã cùng chưởng giáo Chân Vũ Giáo trong Tam Thanh Đạo Môn, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ.
Hai người đại chiến một trận rồi đều không rõ tung tích, sinh tử không xác định, cho nên ai là đệ nhất ai là đệ nhị, cả giang hồ tranh luận suốt bao năm vẫn không có kết quả.
Trong Tụ Nghĩa Trang tiếng người trò chuyện huyên náo, nhưng lúc này trong thư phòng của Nhiếp Đông Lưu lại rất yên tĩnh.
Bất luận là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang dương danh giang hồ hay là người trẻ tuổi tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng cũng vậy, Nhiếp Đông Lưu đều luôn tự biết lấy mình, tất cả đều được xây dựng trên tiền đề thực lực của hắn, không có thực lực, cho dù hắn có thanh danh thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang cũng vô dụng.
Người ngoài không biết nhưng bản thân Nhiếp Đông Lưu lại biết, Tụ Nghĩa Trang không phải Tụ Nghĩa Trang của mình Nhiếp gia nhà hắn. Ngày trước bốn người cùng kết nghĩa với phụ thân hắn mặc dù đều đã chết, nhưng bọn họ đều có con có cháu, nếu mình không cố gắng, dựa theo quy củ giang hồ, những người kia cũng có tư cách tiếp quản Tụ Nghĩa Trang.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nhiếp Đông Lưu thản nhiên nói: “Vào đi!”
Người của Tụ Nghĩa Trang đều biết quy củ của Nhiếp Đông Lưu, người không đủ phân lượng tới tìm hắn, bọn họ tuyệt đối không dám quấy rầy tới Nhiếp Đông Lưu.
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang đẩy cửa bước vào nói: “Thiếu trang chủ, bên ngoài có người tự xưng là Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cầu kiến, ngài có muốn gặp hắn không?”
“Trương Bách Đào?”
Nhiếp Đông Lưu cố gắng tìm kiếm cái tên này trong đầu, không phải
trí nhớ hắn không được tốt mà là hắn quen biết quá nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ.
Tụ Nghĩa Trang hội tụ anh hào trong thiên hạ giang hồ, từ nhỏ Nhiếp Đông Lưu đã biết điều này, bản thân hắn cũng luôn làm như vậy, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giao hảo khắp nơi.
Ngày trước hắn dẫn dắt hơn trăm tuấn kiệt trẻ tuổi lên đường hủy diệt Hắc Vân Thập Bát Trại, những người này không phải hắn liên lạc thông qua Tụ Nghĩa Trang, mà là do quan hệ hảo hữu của bản thân hắn.
Một lát sau Nhiếp Đông Lưu nhớ ra được: “Là hắn à, có chút ấn tượng. Đệ tử của trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử. Mặc dù không phải người cao cấp nhất trong Ba Sơn Kiếm Phái nhưng cũng coi là đệ tử nội môn.
Lúc trước ta thay phụ thân tới chúc thọ chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, từng tán gẫu với Trương Bách Đào này hai câu. Hắn cũng là người trầm ổn.”
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia vội vàng nói: “Tiểu nhân đã phái người an bài trong phòng tiếp khách.”
Nhiếp Đông Lưu buông quyển quyền kinh trong tay xuống nói: “Được rồi, để ta tới.”
Trong phòng tiếp khách, Trương Bách Đào không động tới bàn trà bên cạnh, gương mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Hắn có quen biết với Nhiếp Đông Lưu, nhưng chẳng qua chỉ là trò chuyện với Nhiếp Đông Lưu vài câu khi Nhiếp Đông Lưu đại diện cho Tụ Nghĩa Trang tới Ba Sơn Kiếm Phái chúc thọ cho chưởng môn. Hai bên không tính là bằng hữu.
Mặc dù hắn từng nghe Nhiếp Đông Lưu là người nghĩa khí, chỉ cần có đồng đạo giang hồ tới nhờ giúp đỡ, Nhiếp Đông Lưu đều sẽ giúp hết sức mình, nhưng giờ dẫu sao cũng là hắn định mượn nhờ lực lượng Tụ Nghĩa Trang giết người, không biết liệu Nhiếp Đông Lưu có đáp ứng hay không.
Một lát sau Nhiếp Đông Lưu đi từ ngoài cửa vào, mang theo nụ cười ấm áp chắp tay nói: “Trương huynh, sau ngày từ biệt ở Ba Sơn Kiếm Phái, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, lệnh sư Sầm trưởng lão vẫn khỏe chứ?”
Trương Bách Đào miễn cưỡng mỉm cười nói: “Gia sư vẫn khỏe.”
Nói xong câu đó, Trương Bách Đào đột nhiên cắn răng, trực tiếp làm đại lễ với Nhiếp Đông Lưu, trầm giọng nói: “Thiếu trang chủ! Lần này vốn tôi cũng không muốn tới làm phiền ngài, nhưng trước mắt toàn bộ Bắc Yên này chỉ có thiếu trang chủ ngài có thể giúp tôi thôi. Chỉ cần thiếu trang chủ chịu giúp tôi lần này, Trương Bách Đào tôi vô cùng cảm kích, nguyện theo làm tùy tùng cho thiếu trang chủ ngài!”
Một mũi tên trúng hai đích
Chương 60 Một mũi tên trúng hai đích
Trương Bách Đào vừa gặp mặt đã làm đại lễ như vậy, khiến Nhiếp Đông Lưu cực kỳ bất ngờ.
Những người như Trương Bách Đào, xuất thân đệ tử nội môn của đại phái, tuổi còn trẻ đã đạt tới Cảnh giới Tiên Thiên, ai nấy đều cực kỳ kiêu ngạo.
Kết quả là Trương Bách Đào vừa tới đã làm đại lễ với mình như thế, thậm chí nói rõ muốn làm tùy tùng, rõ ràng việc hắn muốn nhờ không phải việc nhỏ, cho nên Nhiếp Đông Lưu cũng không lỗ mãng đáp ứng ngay.
Hắn giơ tay ra đỡ, một luồng lực lượng nhu hòa truyền vào cơ thể Trương Bách Đào, khiến Trương Bách Đào đứng dậy. Điều này khiến Trương Bách Đào âm thầm kinh ngạc, vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang này e rằng đã đột phá đến Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng!
Luyện Thể Tam Cảnh cùng Ngự Khí Ngũ Trọng là một đường ranh giới, võ đạo đạt tới cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng bất luận đặt ở đâu cũng được coi là cao thủ, nhưng giờ Nhiếp Đông Lưu này mới khoảng hai mươi tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Trương Bách Đào hắn vài tuổi.
Nhiếp Đông Lưu vỗ vỗ lên bả vai Trương Bách Đào nói: “Sao phải nói tùy tùng với không tùy tùng gì, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu ta không có thủ hạ, chỉ có huynh đệ.
Ta cùng Trương huynh mặc dù gặp nhau không lâu nhưng mới quen đã thân. Trương huynh có khó khăn gì xin cứ nói thẳng là được, nếu giúp được chắc chắn ta sẽ không từ chối!”
Nhiếp Đông Lưu nói một hồi vẫn không đề cập rốt cuộc có đáp ứng hay không, nhưng Trương Bách Đào lại cực kỳ cảm động. Hắn thấy Nhiếp Đông Lưu đối xử như vậy với một người không mấy quen thuộc đã là rất tốt rồi, cho nên Trương Bách Đào cũng thống khoái thuật lại mọi chuyện cho Nhiếp Đông Lưu.
Cuối cùng Trương Bách Đào kết lại với giọng đầy hận ý: “Thù giết cha không đội trời chung! Tên Sở Hưu kia diệt Trương gia ta, nếu ta không giết hắn báo thù, vậy tu luyện một thân võ nghệ này còn nghĩa lý gì nữa?”
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, một mình diệt một thế gia nhỏ có võ giả Tiên Thiên? Cùng là võ giả Tiên Thiên, trên giang hồ không ít người làm được chuyện này, thậm chí Nhiếp Đông Lưu hắn cũng không dễ có thể dễ dàng làm được.
Những người làm được như vậy cũng tuyệt đối không nhiều, đặc biệt là đối phương còn trẻ tuổi như vậy, điều này cũng khiến Nhiếp Đông Lưu hơi do dự.
Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một hồi rồi nói với Trương Bách Đào: “Trương huynh yên tâm, ta sẽ giúp chuyện này. Có điều giờ Trương huynh cũng thấy tình hình của Tụ Nghĩa Trang chúg ta rồi đó. Nơi này nhiều việc quá, cho nên mong Trương huynh tạm thời ở lại đây một đêm, mai ta sẽ cho Trương huynh một câu trả lời chắc chắn. Trương huynh thấy sao?”
Trương Bách Đào cũng không phải loại người không biết tốt xấu, nghe vậy cũng vội vàng đáp ứng.
Sau khi đuổi Trương Bách Đào đi, Nhiếp Đông Lưu lập tức phái người điều tra tin tức về vụ diệt môn Trương gia ở Sơn Dương Phủ.
Tụ Nghĩa Trang thân là địa đầu xà tại Bắc Yên, trong khu vực Bắc Yên năng lực tình báo của Tụ Nghĩa Trang thậm chí còn mạnh hơn so với Phong Mãn Lâu. Những võ giả qua lại Tụ Nghĩa Trang đều có thể mang tới cho họ rất nhiều tin tức.
Cho nên chỉ trong chốc lát, thủ hạ tâm phúc của Nhiếp Đông Lưu đã đem tình báo giao tới cho Nhiếp Đông Lưu, bên trong có rất nhiều tin tức về vụ diệt môn của Trương gia tại Sơn Dương Phủ, vô cùng tỉ mỉ, trong đó thậm chí còn có cả tin tức mà Phong Mãn Lâu điều tra được.
Cùng là một trong Nhân Hòa Lục Bang, tổng bộ của Phong Mãn Lâu mặc dù không tại Bắc Yên, nhưng tại Bắc Yên cũng có phân đà của Phong Mãn Lâu, dù sao cũng phải nể mặt Tụ Nghĩa Trang một chút!
Nhiếp Đông Lưu gõ gõ trang giấy trên tay, thản nhiên nói: “Lòng tham không đáy, lão hồ ly Trương gia cũng thật là, cả ngày đánh nhạn cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt. Xem tin này rõ ràng là bên phía Trương gia ra tay trước, kết quả lại bị người ta giết người lại.
Võ giả xuất thân kém cỏi đúng là ánh mắt cũng kém cỏi, suốt ngày quanh quẩn ở nơi quê mùa như Sơn Dương Phủ thành ra ếch ngồi đáy giếng, hắn tưởng tất cả võ giả Tiên Thiên trong thiên hạ đều có thực lực tương đương với hắn à?”
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh hỏi: “Vậy ý thiếu trang chủ là Tụ Nghĩa Trang chúng ta không quản chuyện của Trương Bách Đào kia à?”
Nhiếp Đông Lưu thản nhiên nói: “Tụ Nghĩa Trang đương nhiên không thể quản rồi, bọn họ tưởng Tụ Nghĩa Trang chúng ta chuyên tới chùi đít cho bọn họ hay sao? Tự mình không có năng lực giết người thì nhờ Tụ
Nghĩa Trang chúng ta giết hộ? Rõ là nực cười! Hơn nữa nếu xen vào việc này, ngày sau những người khác cũng tới nhờ chúng ta thì sao?
Giang hồ báo thù là chuyện không có đạo lý nhất, Trương gia muốn cướp tiền tài của Sở Hưu, còn Sở Hưu kia cũng chẳng nể mặt, ra tay rất nặng diệt cả hai cha con Trương gia, ai đúng ai sai?”
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang gật đầu nói: “Vậy chúng ta đuổi Trương Bách Đào này đi là được, dù sao đối phương cũng chỉ là một đệ tử nội môn của Ba Sơn Kiếm Phái mà thôi, hơn nữa Ba Sơn Kiếm Phái cách xa Bắc Yên như vậy, chúng ta cũng không có giao hảo gì với Ba Sơn Kiếm Phái.”
Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nói: “Ngươi nói vậy là sai rồi, Tụ Nghĩa Trang chúng ta phát triển tới bây giờ chính là dựa vào thanh danh và quan hệ, bất kể giờ có hữu dụng hay không, nhưng quan hệ sớm muộn gì cũng hữu dụng.
Không thể dùng danh nghĩa Tụ Nghĩa Trang chúng ta giúp Trương Bách Đào, nhưng lại có thể dùng danh nghĩa Nhiếp Đông Lưu ta giúp hắn. Đi nói cho Trương Bách Đào, bảo hắn tối nay chuẩn bị dự tiệc, ta giới thiệu cho hắn vài người bằng hữu.”
Đêm xuống, Trương Bách Đào tới dự tiệc, lòng còn thấp thỏm không biết liệu Nhiếp Đông Lưu có chịu giúp hay không.
Có điều đến lúc ngồi trên bàn tiệc, người tới dự tiệc ngoại trừ Nhiếp Đông Lưu lại còn ba võ giả Tiên Thiên, tuổi tác đều không nhỏ, xem ra đều khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Nhiếp Đông Lưu giới thiệu cho ba người kia: “Vị này chính là Trương Bách Đào, đệ tử thân truyền của Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái.”
Sau đó hắn lại nói với Trương Bách Đào: “Ba vị này là Đoạt Mệnh SOng Thương - Trương Dư, Hàn Sơn Kiếm - Lý Thanh Phong, tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục - Lưu Nguyên Hải.”
Hai bên ngồi xuống, mời nhau vài chén rượu, lúc này Nhiếp Đông Lưu mới nói với ba người kia: “Lần này ta giới thiệu Trương huynh cho ba vị, thật ra là do giờ Trương huynh đang gặp chuyện khó, cần nhờ Tụ Nghĩa Trang ta giúp. Nhưng gần đây Tụ Nghĩa Trang chúng ta có quá nhiều việc, không thoát thân nổi, cho nên chẳng hay ba vị có thời gian hỗ trợ hay không?”
Nói xong Nhiếp Đông Lưu thuật lại mọi chuyện cho ba người bọn họ, đương nhiên chỉ nói chuyện này là thành giang hồ báo thù chứ không kể rõ những chi tiết mình biết.
Ba người Trương Dư liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, không trực tiếp đáp ứng.
Bốn người liên thủ giết một Tiên Thiên, nhìn thì không khó, nhưng nếu bản thân Trương Bách Đào nắm chắc, hắn đã chẳng tới nhờ Tụ Nghĩa Trang giúp đỡ. Điều này chứng tỏ việc này khá khó giải quyết. Ngay chính Trương Bách Đào đều không nắm chắc, bọn họ xuất thủ cũng được, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, vậy lại thành lỗ to rồi.
Trương Bách Đào thấy vậy, hai mắt đỏ bừng chắp tay với ba người kia nói: “Nếu ba vị đáp ứng giúp ta chuyện này ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ba vị. hơn nữa ta là đệ tử nội môn của Ba Sơn Kiếm Phái, cũng tiết kiệm được chút tài nguyên tu luyện, sau này xin lấy ra làm quà cảm ơn ba vị!”
Nghe xong lời này, ánh mắt ba người mới sáng lên, liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật nhẹ đầu. Tài nguyên tu luyện mà Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái phát xuống, không cần nghĩ cũng biết là tinh phẩm.
Tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục - Lưu Nguyên Phúc tuổi tác lớn nhất trong ba người, hắn vuốt râu đứng lên nói: “Nếu Trương thiếu hiệp đã nói vậy, chúng ta cũng không từ chối. Phúc Uy Tiêu Cục chúng ta chuyên áp tiêu tại Lâm Trung Quận, chỉ cần Sở Hưu kia không rời khỏi Lâm Trung Quận, ta chắc chắn sẽ tìm ra hắn!”
Nhiếp Đông Lưu ở bên cạnh nhếch mép thành một nụ cười, giờ phần việc của hắn đã xong.
Nếu Trương Bách Đào giết được Sở Hưu, sau chuyện này chắc chắn hắn không cảm ơn ba người Lưu Nguyên Hải chỉ đồng ý giúp hắn vì điều kiện, mà sẽ cảm tạ Nhiếp Đông Lưu.
Về phần ba người Lưu Nguyên Hải, vốn Nhiếp Đông Lưu cố ý gọi bọn họ tới là để đuổi đi, hay nói rõ hơn là tận dụng.
Ba người này bình thường không dám giết những kể cùng hung cực ác chân chính đem đến Tụ Nghĩa Trang đổi lấy tiền thưởng, chỉ dám ra tay với hạng trộm cắp móc túi vặt vãnh, muốn đục nước béo cò ở Tụ Nghĩa Trang, đã sớm khiến Nhiếp Đông Lưu bất mãn.
Có điều ba người bọn họ cũng có chút danh khí trong mấy quận quanh đây, cũng quen không ít người. Vì thanh danh của Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Đông Lưu cũng không tiện đuổi người, giờ vừa hay tìm được cơ hội tạm thời đá đít cả ba đi.
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi lộ
vẻ sùng kính.
Thiếu trang chủ quả nhiên là thiếu trang chủ, chỉ một bữa cơm đã khiến hai nhóm người vừa lòng thỏa ý, lại giải quyết cả hai vấn đề.
Ngay lúc đám người Trương Bách Đào bắt đầu hành động, muốn tìm Sở Hưu báo thù, y lại đang trên đường tới Lữ Dương Sơn.
Lữ Dương Sơn chỉ là một ngọn núi hoang bình thường trong Lâm Trung Quận, không phải nơi tốt lành gì, cho nên không có môn phái võ lâm.
Dưới chân Lữ Dương Sơn chỉ có một trấn nhỏ bình thường tên là Lữ Dương, không nằm trên đường lớn nên cũng ít khi có võ giả lui tới.
Nhưng lúc này Lữ Dương Trấn lại cực kỳ náo nhiệt, không ít võ giả cấp thấp qua lại nơi này. Nguyên nhân là do vài ngày trước có người thấy có ánh sáng xanh lục phủ khắp bầu trời Lữ Dương Sơn, nghi ngờ nơi đây có bảo vật xuất thế. Kết quả dò xét một hồi lại không tìm thấy thứ gì.
Nhưng cho dù như vậy vẫn có không ít võ giả cấp thấp tới đây tham gia náo nhiệt. Vạn nhất có di tích thượng cổ xuất thế, cho dù bọn họ không ăn được thịt cũng có thể uống chút nước canh.
Sở Hưu sau khi tới Lữ Dương Trấn bèn tìm một khách sạn ở tạm, thậm chí không lên núi.
Lữ Dương Sơn quả thật có bảo vật xuất thế, nhưng bảo vật này giờ vẫn đang bị nhốt trong di tích, phải đợi đến lúc trận pháp hoàn toàn bài trừ mới hoàn toàn lộ ra. Giờ có lên núi cũng vô dụng, chờ đến đúng lúc, trận pháp do thời gian quá dài mà mất đi hiệu lực, di tích đương nhiên cũng xuất hiện.
Cho nên thời gian này, Sở Hưu vẫn ở trong phòng tập trung tu luyện, chi ra ngoài lúc ăn cơm thuận tiện hít thở không khí
Vây giết
Trương Tùng Linh không phải Sở Tông Quang, không thể vì bảo vật mà bỏ qua tính mạng con trai ruột của mình.
Nhìn Sở Hưu, Trương Tùng Linh chán nản buông kiếm, nhỏ giọng nói: “Sở Hưu, lần này ngươi thắng. Ta nên sớm nghĩ tới chứ, tới Thương Lan Kiếm Tông cũng truy nã ngươi chứng tỏ ngươi làm chuyện gì đó rất lớn.
Ta sẽ đưa ngươi hộp báu, tiền mua hộp báu ta cũng sẽ trả. Thả con ta ra, ta sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Sở Hưu lắc đầu thản nhiên đáp: “Trương gia chủ, ngươi vẫn không hiểu. Làm người quan trọng nhất là phải tự biết lấy mình.
Lúc trước ngươi không tự biết mình tới giết ta, giờ vẫn không tự biết mình tới cầu ta.
Cuộc đời này ta ghét nhất là bị kẻ khác cướp đồ của mình. Mặc dù thứ ngươi cướp có lẽ chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng được. Nhưng vẫn là ngươi đã ra tay.
Thế gian này không có thuốc hối hận, đã ra tay thì làm gì còn đường quay đầu.
Cũng như giờ ta giết nhiều người của Trương gia các ngươi như vậy, ngoài miệng ngươi nhận thua, thực chất trong lòng rất không cam tâm đúng không?
Cho nên hôm nay, mời các ngươi đi chết đi!”
Lời nói hời hợt, đao trong tay cũng hời hợt lướt qua cổ Trương Bách Thần, ném hắn sang một bên như ném một túi rác.
Có một số việc hoặc không làm, hoặc trực tiếp làm tới cùng, đây không phải thói quen từ kiếp trước của Sở Hưu mà là đạo lý y ngộ ra trong kiếp này.
Trương gia này từ trên xuống dưới đều không phải thứ tốt gì, Sở Hưu đã sớm biết vậy, cho nên y cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.
Nếu đối phương thành thật vậy y cũng chẳng rảnh rang tới mức đi giết người. Nhưng nếu đối phương không chịu thành thật, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại lấy lại khoản tiền vừa bỏ ra trong hội đấu giá.
Lúc này Trương Tùng Linh phía đối diện chứng kiến Sở Hưu giết chết con của mình, hai mắt lập tức đỏ bừng lên, rống lên phẫn nộ, cầm kiếm đánh về phía Sở Hưu.
“Sở Hưu! Ta giết ngươi!”
Loạn Phi Phong Kiếm Pháp lại được thi triển, trong thế đao hỗn loạn ẩn chứa sát cơ vô cùng cuồng bạo, nhưng lại bị thế đao của Sở Hưu phá giải. Hồng Tụ Đao đỏ sẫm đẩy lui Tùng Văn Cổ Kiếm, mưa phùn đánh vào thế đao đỏ sẫm, sát cơ kết thúc.
Trương Tùng Linh hốt hoảng né tránh song vẫn bị thế đao chém lên xương sườn, máu tươi chảy ra.
“Cảm thấy rất tức giận vì người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh? Đáng tiếc, thế gian này không có thuốc chữa hối hận.”
Chương 57 Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt
Tin tức Trương gia bị diệt nhanh chóng lan truyền khắp Sơn Dương Phủ, nhưng thật ra cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
So với nơi nhỏ như Ngụy Quận, võ lâm Bắc Yên cạnh tranh lịch liệt hơn nhiều, chuyện trả thù phá gia diệt môn đều rất bình thường. Lúc trước Trương gia quật khởi tại Sơn Dương Phủ thật ra cũng nhờ vào giẫm lên thi thể kẻ khác.
Mọi người cũng không biết nhiều về chuyện Trương gia bị diệt môn, bọn họ chỉ nghe được từ những hạ nhân may mắn sống sót, người ra tay hình như tên là Sở Hưu, vì chuyện Trương Bách Thần và Lâm Tâm Du mới tới Trương gia.
Nghĩ tới đây đám người lại không khỏi lắc đầu, thầm nói nữ nhân này quả nhiên là hồng nhan họa thủy, nếu không có chuyện này tên Sở Hưu kia chắc chắn sẽ không liên hệ gì với Trương gia.
Mà lúc này Sở Hưu cũng rời khỏi Sơn Dương Phủ, trực tiếp tới gần Lữ Dương Sơn, chờ di tích kia mở ra.
Chuyện Sơn Dương Phủ với y chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Sở Hưu cũng chẳng hề để ý.
Sau khi rời khỏi Sơn Dương Phủ, Sở Hưu liền mở hộp báu ra, bên trong là một môn công pháp bí truyền của đại phái ma đạo thời thượng cổ, Huyết Hà Phấi. «Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt»!
Ban đầu trong hội đấu giá, người giới thiệu của Đào gia nói hộp báu này có bảy phần thật ba phần giả, thật ra là nói lai lịch của hộp báu này chắc tới bảy phần là của Huyết Hà Phái, về phần trong đó có gì lại không ai dám khẳng định.
Công pháp và võ thuật trước nay đều quý giá hơn những thứ như đan dược, đây là kiến thức thông thường. Nếu bảy thành mà người của Đào gia nói là chỉ trong đó có công pháp, vậy hộp báu này căn bản không lấy ra bán đấu giá. Cho dù có đem ra đấu giá chỉ sợ đơn vị sẽ không phải dùng bạc mà là dùng vàng hoặc tử kim.
Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt chính là môn nội công mười phần kỳ dị trong Huyết Hà Phái, xuất thân ma đạo nhưng lại hoàn toàn không đi theo con đường của ma đạo.
Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bắt nguồn từ câu ‘thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sổ cẩu’.
Sinh linh giữa thiên địa đều sẽ chết, về phần chết ra sao, bất luận do tự nhiên hay không tự nhiên đều là trong chữ ‘giết’.
Người khiến người chết là ‘giết’, trời khiến người chết cũng là ‘giết’
Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt có thể ngưng tụ sát khí trong bản thân bùng phát ra uy lực vô biên, cấp bậc cao hơn thậm chí có thể ngưng tụ sát khí của thiên địa, khí quán nhật nguyệt,
Sát khí của bản thân cùng sát khí của thiên địa đều có thể trở thành lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, cho dù là hạo nhiên chính khí do võ giả chính đạo ngưng tụ cũng có thể làm lực lượng sử dụng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt. Cho nên hậu thế mới đánh giá môn công pháp này cực kỳ thần dị, có thể tu thành ma đạo, cũng có thể tu thành Chính đạo.
Cấp bậc của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt là tứ chuyển, bên Bắc Yên Sở Hưu còn biết một số công pháp thích hợp cho y tu luyện mà chưa rơi vào tay cường giả, thậm chí có cả ngũ chuyển lục chuyển. Y cũng có thể thử tới tranh đoạt. Có điều với thực lực của y hiện giờ, tỷ lệ thành công hơi nhỏ, không cao hơn năm thành.
Sở Hưu lựa chọn tơi Sơn Dương Phủ đấu giá Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt không riêng gì vì bộ công pháp này dễ lấy được nhất và y tiện đường, mà còn là bởi Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt có thể đem tới tác dụng dệt hóa thêm gấm đối với thực lực Sở Hưu hiện giờ.
Bộ công pháp này trong cốt truyện gốc thật ra không quá nổi bật, chỉ có thể nói là ở tầm trung du, thậm chí tác dụng còn kém hơn loại công pháp như Tiên Thiên Công, có thể khiến căn cơ của võ giả trở nên vững chắc hơn.
Nhưng đối với Sở Hưu hiện tại, bộ công pháp này lại rất hữu dụng.
Khả năng bồi dưỡng căn cơ của Tiên Thiên Công rất tốt, bằng không giờ Sở Hưu cũng không lên tới Cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng khi chiến đấu, đặc điểm của Cảnh giới Tiên Thiên chính là nội lực hùng hậu nhưng không có nhiều kỹ sảo vận dụng, lực bộc phát không đủ.
Còn sau khi tu luyện Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, Sở Hưu có thể sử dụng đặc tính của công pháp này tăng cường lực bộc phát của bản thân. Cho dù không tính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nhưng ít nhất cũng là thêu hoa trên gấm, đền bù được một số nhược điểm của Sở Hưu.
Sau khi lấy được công pháp này, Sở Hưu vừa đi về phía Lữ Dương Sơn vừa tập luyện.
Ngay lúc này, tại Sơn Dương Phủ, trên một con ngựa trắng thần tuấn, một võ giả khuôn mặt tuấn lãng, mặc trường bào màu lam, lưng cõng trường kiểm dáng vẻ cổ xưa chậm rãi cưỡi ngựa vào thành.
Người này chính là đại công tử Trương gia, Trương Bách Đào. Thời gian trước gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái ở đất Ba Thục Tây Sở, phần lớn thời gian hắn đều tu hành ở Ba Sơn Kiếm Phái, mấy năm rồi không trở về nhà tới một lần. Dù sao đất Ba Thục Tây Sở cách Bắc Yên hơi xa, với tốc độ của hắn muốn đi qua đi lại một lần cũng phải hai ba tháng, làm chậm trễ thời gian tu hành.
Nhìn con đường quen thuộc trong Sơn Dương Phủ, khóe miệng Trương Bách Đào không khỏi mỉm cười.
Mấy năm rồi không gặp phụ thân và đệ đệ, lần này trở về hắn đã chuẩn bị không ít lễ vật cho họ.
Thiên phú võ đạo của phụ thân không tốt, đời này chắc phải dừng bước tại cảnh giới Tiên Thiên. Cho nên y cố tình dùng công huân của tông môn đổi lấy một số đan dược kéo dài tuổi thọ mang về cho phụ thân mình.
Về phần đệ đệ, hắn cũng biết đệ đệ mình không hợp học võ, tính cách quá ngang bướng. Có điều trên giang hồ tất cả đều phải dựa vào thực lực, cho nên lần này Trương Bách Đào cầu xin sư phụ của mình, mãi mới được sư phụ cho phép dậy đệ đệ mình nội công của đệ tử ngoại môn Ba Sơn Kiếm Phái , có thể khiến đệ đệ hắn tu luyện nhanh hơn một chút.
Ngày trước Trương Tùng Linh dùng hai bàn tay trắng dựng lên Trương gia bây giờ. Khác với vẻ lục đục của các thế gia khác, bầu không khí trong Trương gia rất không tệ.
Trong mắt người ngoài Trương Tùng Linh là một lão hồ ly tham lam, nhưng trong lòng Trương Bách Đào, Trương Tùng Linh lại là một người cha tốt dốc hết tâm huyết vì gia tộc. Vì việc tu luyện của Trương Bách Đào mà cha hắn đem những vàng bạc mà mình khó khăn vất vả bày mưu tính kế mới kiếm ra được , đổi hết thành tài nguyên tu luyện giao cho hắn, chỉ hắn thành tài.
Còn đệ đệ Trương Bách Thần của hắn mặc dù ngang bướng nhưng khi còn bé lại chủ động đem tài nguyên tu luyện đưa cho đại ca hắn, bản thân không hề tranh đoạt. Điều này khiến Trương Bách Đào hết sức cảm động, trước nay vẫn luôn chiếu cố tới em trai mình.
Thậm chí lần này Trương Bách Đào trở về chuẩn bị nói với phụ thân, hắn không cần Trương gia nữa, cứ để lại cho đệ đệ của hắn. Chỉ cần hắn còn ở Ba Sơn Kiếm Phái, vậy Trương gia sẽ không có việc gì.
Có điều đúng lúc này, trong quán rượu có một công tử trẻ tuổi bước ra, Trương Bách Đào vừa thấy người này bèn xuống ngựa chào hỏi: “Đào huynh, mấy năm rồi không gặp, còn khỏe chứ?”
Tên công tử trẻ tuổi kia vừa thấy Trương Bách Đào lập tức sửng sốt, như bị chuyện gì dọa cho giật nảy mình lên, khó khăn lắm mới lên tiếng chào lại: “Hóa ra là Trương huynh, không phải huynh ở Ba Sơn Kiếm Phái tu hành à? Sao lại trở về?”
Trương Bách Đào hơi nghi hoặc về biểu hiện của người trước mắt, người này là công tử Đào Nghị của đại tộc Đào gia Sơn Dương Phủ, thuở nhỏ cũng coi như người quen của hắn. Giờ sao nhìn thấy hắn lại lộ vẻ kỳ quái như vậy?
“Mấy năm rồi ta chưa về, cũng hơi nhớ phụ thân và đệ đệ. Vừa hay lần này ta bế quan tại Ba Sơn Kiếm Phái đã đạt tới bình cảnh, ngay sư phụ cũng nói cần ra ngoài giải sầu một chút nên về nhà thăm mọi người.”
Gương mặt Đào Nghị nở một nụ cười rất thiếu tự nhiên đáp: “Nếu đã vậy thì Trương huynh mau mau về nhà đi, ta không quấy rầy nữa.”
Nói xong chẳng mấy chốc Đào Nghị đã chạy tới không còn bóng dáng.
Thấy hành động này của Đào Nghị, Trương Bách Đào càng cảm thấy không đúng.
Hai bên là người quen, Đào Nghị này cũng không phải kẻ ngốc, đáng lý phải nói vài lời khách khí mới đúng chứ? Hắn rời Sơn Dương Phủ đã bao năm như vậy, giờ mới về, đối phương dẫu sao cũng phải nói vài lời như sẽ mở tiệc mời hắn, sao lại chạy nhanh như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Bách Đào bỗng nổi lên chút lo lắng, lập tức lên ngựa phóng về phía Trương gia.
Lúc này Đào Nghị đã nhanh tay hơn Trương Bách Đào. Hắn nhất định phải nhanh chóng báo tin cho Đào Tông Vọng cùng các thế lực lớn tại Sơn Dương Phủ.
Cái chết của hai cha con Trương Tùng Linh không liên quan tới họ, nhưng vấn đề là thời gian gần đây những thế lực lớn tại Sơn Dương Phủ còn đang từ từ găm nhấm phân phối sản nghiệp của Trương gia, kết quả giờ con trai nhà người ta trở về thấy cái tướng ăn khó coi của bọn họ, Trương Bách Đào không tức mới là lạ!
Nếu Trương Bách Đào là người bình thường thì còn dễ nói, nhưng hắn
cũng là võ giả Tiên Thiên, còn là đệ tử nội môn của Ba Sơn Kiếm Phái. Mặc dù Ba Sơn Kiếm Phái ở đất Ba Thục rất xa nơi này, nhưng dù sao cũng là một trong Thất Tông Bát Phái. Đám thế lực nhỏ nhoi bọn họ dám ức hiếp đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái như vậy, đối phương chỉ tùy ý phái một cường giả tới đòi lại công bằng, bọn họ cũng chẳng chịu nổi.
Vốn bọn họ cho rằng đã nhiều năm như vậy rồi Trương Bách Đào không về Bắc Yên, cũng chẳng biết lúc nào mới về, cho nên họ mới yên tâm nuốt lấy sản nghiệp của Trương gia. Dù sao thời gian lâu dài, chuyện lúc trước ai mà nhớ nổi. Nào ngờ ngay thời khắc nguy hiểm này Trương Bách Đào lại về Bắc Yên.
Lúc này Trương Bách Đào cũng thúc ngựa tới Trương gia. Trương gia bình thường vốn náo nhiệt lúc này lại đóng chặt cửa. Sau khi hắn đẩy cửa vào nhà lại phát hiện trong đình viện treo đầy những vải lụa trắng kết hoa, trong trạch viện bố trí linh đường, vài người chi thứ của Trương gia còn mặc đồ tang đang thả tiền giấy vào chậu than.
Thấy cảnh này, thân hình Trương Bách Đào lung lay như sắp ngã. Mấy người chi thứ của Trương gia cũng bị Trương Bách Đào làm cho giật mình, đến lúc bọn họ phản ứng lại mới vội vàng khóc nức nở kêu than: “Đại công tử! Cuối cùng công tử cũng về rồi!”
Hi vọng báo thù
Chương 58 Hi vọng báo thù
Cảnh tượng trước mắt khiến Trương Bách Đào không dám suy nghĩ sâu thêm, hắn kéo một tộc nhân, hai mắt đỏ ngầu, quát lớn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tộc nhân kia bị Trương Bách Đào quát như vậy, giật mình nói năng lộn xộn: “Gia chủ cùng nhị công tử đều đã chết! Trận chiến đó chết rất nhiều người, môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết đều đã chết, tinh nhuệ của Trương gia cũng chết rất nhiều!”
Nghe câu này, Trương Bách Đào không dám tin hét lớn: “Phụ thân và đệ đệ sao lại chết? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ai đã ra tay?”
Tộc nhân kia vẫn không nói gì, Đào Tông Vọng cùng người của các thế lực lớn tại Sơn Dương Phủ đều đã tới.
Sau khi biết Trương Bách Đào trở về, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng, lập tức trả lại những sản nghiệp của Trương gia. Có điều chỗ tiền vàng bảo vật đều đã bị họ chia cắt, giờ muốn trả lại cũng chẳng thống kê nổi, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tối thiểu bên ngoài cũng đỡ khó nhìn.
Trương Bách Đào đột nhiên quay đầu lại cầm thanh cổ kiếm bằng đồng xanh trong tay, hai mắt đỏ bừng, lạnh giọng nói: “Chư vị, ta muốn một lời giải thích! Rốt cuộc Trương gia ta xảy ra chuyện gì?”
Theo Trương Bách Đào, với thực lực của Trương gia tại Sơn Dương Phủ, chỉ có gia tộc mấy người bọn họ có khả năng diệt trừ Trương gia.
Đào Tông Vọng vội vàng cười khổ nói: “Trương công tử bình tĩnh một chút nào. Chuyện Trương gia bị diệt môn thật sự không liên quan tới chúng ta.”
Nói xong, Đào Tông Vọng thuật lại mọi chuyện cho Trương Bách Đào. Đương nhiên hắn không nói chuyện sau đó mấy gia tộc bọn họ chia cắt sản nghiệp của Trương gia.
Đào Tông Vọng giang tay ra, sắc mặt bất dắc dĩ nói: “Trương công tử, Trương gia cũng là một thành viên của Sơn Dương Phủ chúng ta. Trương gia bị diệt, chúng ta cũng muốn giữ hung thủ lại. Nhưng Sở Hưu này có thể giết cả lệnh tôn, ta đã giao thủ với hắn một chiêu, thực lực của hắn quả thật rất mạnh, khiến chúng ta không dám manh động. Cho nên cuối cùng để hắn trốn mất.”
“SỞ HƯU!”
Trương Bách Đào nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, mọi người xung quanh thậm chí nghe được tiếng hắn nghiến răng ken két,
có thể thấy giờ Trương Bách Đào đã hận Sở Hưu tới mức nào.
Đúng lúc này Trương Bách Đào lại trực tiếp chém kiếm tới, mũi kiếm như ánh điện mang theo khí thế như lôi đình vạn quân chém về phía một võ giả trung niên trong đám Đào Tông Vọng.
Ba Sơn Dạ Vũ, Tử Điện Lôi Đình!
Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái diễn hóa thành tám môn kiếm pháp cường đại, giờ Trương Bách Đào đang thi triển Tử Điện Thanh Quang Kiếm, nhanh chóng như sấm, hỏa hầu đã đạt tới tiểu thành.
Không ai ngờ nổi Trương Bách Đào lại đột nhiên xuât thủ như vậy, chỉ có Đào Tông Vọng vội vàng nâng thanh Trảm Mã Đao trong tay lên, thanh trường đao nặng nề ngăn trước người Trương Bách Đào, nhưng cũng bị một kiếm này của y chém cho hai tay run bần bật, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
Trong truyền thuyết, nếu tu luyện Tử Điện Thanh Quang Quang Kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái tới mức cực hạn, thi triển trong đêm mưa có thể tiếp dẫn uy lực của thiên lôi tử điện. Trước đây hắn còn không tin, giờ cũng tin tưởng đôi chút.
“Trương công tử! Bên chúng ta đã nói rồi, chuyện của Trương gia thật sự không liên quan tới chúng ta. Chẳng lẽ ngươi định giận chó đánh mèo, đổ hết lên đầu thế lực võ lâm Sơn Dương Phủ chúng ta hay sao?” Đào Tông Vọng thần sắc bất mãn nói.
Ba Sơn Kiếm Phái có mạnh hơn nữa cũng là ở Tây Sở, còn đây là Bắc Yên!
Trương Bách Đào chỉ vào người trung niên kia, căm hận nói: “Chính vì con tiện nhân Lâm Tâm Du kia nên Trương gia ta mới chọc phải tên Sở Hưu kia. Lúc trước ta đã nói với đệ đệ rồi, con ả đó tâm địa quá nặng, cưới nó về Trương gia ta sẽ chẳng yên ổn nổi. Giờ thì rõ rồi, chính vì con tiện nhận đó nên Trương gia ra ta mới gặp tai họa lớn như vậy!”
Người trung niên đó chính là phụ thân của Lâm Tâm Du, gia chủ Lâm gia.
Lúc này hắn cũng khóc không ra nước mắt, nếu không phải Trương Bách Thần suốt ngày dây dưa với Lâm Tâm Du, mọi chuyên đâu đến nước này?
Đào Tông Vọng liếc mắt ra hiệu với gia chủ Lâm Gia, ý bảo hắn mau đi đi.
Giờ Trương Bách Đào đã bị lửa giận công tâm, đừng nói chuyện này có chút dính dáng tới con gái ngươi, cho dù thật sự không liên quan đi nữa, Trương Bách Đào giờ rõ ràng đang chuẩn bị tìm người trút giận.
Gia chủ Lâm gia hoảng hốt bỏ trốn, Đào Tông Vọng lắc đầu nói với Trương Bách Đào: “Trương công tử, ngươi có giết hắn cũng vô dụng. Người chết không thể sống lại. Có ngươi, Trương gia cũng vẫn còn, về sau Trương gia của Sơn Dương Phủ vẫn phải nhờ ngươi chống đỡ. Nghỉ ngơi chút đi.”
Trương Bách Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn trùng đỏ rực, gương mặt vốn anh tuấn đã vặn vẹo không còn hình thù gì: “Thù giết cha, hận diệt tộc, ngươi bảo ta nghỉ thế nào?
Đào gia chủ, ta từ bỏ sản nghiệp Trương gia, ta chỉ muốn biết thực lực và hướng đi của tên Sở Hưu kia!”
Trương Bách Đào không phải tên đệ đệ ngu ngốc của mình, liên tưởng tới thần sắc hoảng hốt của tên Đào Tông Vọng- Đào gia kia, hắn cũng rõ sau khi Trương gia bị hủy diệt đám người này đã làm những gì.
Có điều tất cả những điều đó hắn đều không thèm để ý. Phụ thân đã chết, đệ đệ cũng đã chết. Giờ Trương gia còn lại liệu có nghĩa lý gì? Chấp niệm duy nhất trong lòng hắn hiện tại chỉ còn có báo thù!
Đào Tông Vọng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu khó nhọc: “Trương công tử, đại thù như vậy đương nhiên phải báo. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thận trọng một chút.
Tên Sở Hưu kia thực lực thâm sâu khó lường, ta từng giao thủ một chiêu với hắn, mặc dù bên ngoài là thế lực ngang nhau, nhưng nếu thật sự đấu với nhau, phần thắng của ta không lớn.
Về phần hắn đi đâu, chúng ta cũng không rõ. Thủ hạ dưới tay chúng ta chỉ thấy hắn đi về phía Lữ Dương Sơn, đó không phải phạm vi thế lực của Sơn Dương Phủ chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không dám lại gần.”
Trương Bách Đào thất thần lạc phách, phất phất tay để đám người giải tán.
Giờ hắn chỉ muốn báo thù, nhưng kết quả ngay kẻ thù ở đâu cũng không biết. Hơn nữa cho dù tìm được đi nữa, có giết được đối phương không cũng không rõ.
Thân là người của Sơn Dương Phủ, mặc dù Trương Bách Đào đã nhiều năm không trở lại nhưng hắn cũng biết thực lực của Đào Tông Vọng.
Có thể khiến cả Đào Tông Vọng còn không nắm chắc thắng được, đổi lại là hắn khả năng cũng chẳng cao hơn là bao.
Bắc Yên không phải Ba Thục, nếu tại Ba Thục hắn có thể tới cầu xin sư phụ của mình, để sư phụ lấy danh nghĩa Ba Sơn Kiếm Phái phát động lực lượng đi tìm người, Sở Hưu kia chẳng thể trốn thoát.
Nhưng nơi này là Bắc Yên, Trương gia bọn họ đặt ở Sơn Dương Phủ này còn có chút danh tiếng, phóng mắt ra toàn Lâm Trung Quận cùng lắm là hạng trung lưu, còn đưa mắt ra toàn bộ Bắc Yên, chút thực lực đó của Trương gia chỉ có thể nói là bất nhập lưu mà thôi.
Trương Bách Đào nhìn thanh cổ kiếm trong tay mình, giờ hắn có thể lựa chọn trở về Ba Sơn Kiếm Phái bế quan tu hành, chờ tới khi thực lực đại tiến mới trở lại báo thù.
Hoăc có thể hao tâm tổn trí luồn luồn cúi cúi, khiến địa vị của mình trong Ba Sơn Kiếm Phái tiến thêm một bước, Sau đó mượn lực lượng của Ba Sơn Kiếm Phái báo thù.
Nhưng hai con đường này đều cần thời gian!
Di thể phụ thân và đệ đệ còn chưa lạnh, hắn lấy đâu ra tâm tư tu luyện hay luồn cúi?
Đột nhiên Trương Bách Đào như nghĩ ra điều gì. Tại Bắc Yên dường như hắn còn biết một người, mặc dù không tính là quen thuộc nhưng chỉ cần nhờ thế lực phía sau người này dù chỉ một chút xíu thôi cũng đủ giúp hắn báo thù!
Người này chính là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang trong Lục Đại Bang Phái, Lăng Vân Bố Vũ - Nhiếp Đông Lưu!
Trong giang hồ có vô số thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ, bài ca dao của Phong Mãn Lâu có câu ‘lục bang tụ nhân hòa’ chính là chỉ Lục Đại Bang Phái, cho nên Lục Đại Bang Phái còn được gọi là Nhân Hòa Lục bang, không chiếm thiên thời, không có địa lợi, am hiểu duy nhất chính là nhân hòa.
Mặc dù Lục Đại Bang Phái đều xuất thân dân gian, nhưng lại có rất nhiều môn hạ đệ tử, mặc dù cũng nhiều kẻ tư chất bình thường, có điều mỗi thời đại đều có một số kẻ kinh tài tuyệt diễm, có thể chống đỡ toàn bộ bang phái.
Tổ chứng tình báo lớn nhất trên giang hồ Phong Mãn Lâu cũng là một trong Nhân Hòa Lục Bang, nếu không có đủ nhân lực, một tổ chức tình báo lớn như vậy cũng khó mà vận hành nổi.
Đương nhiên Phong Mãn Lâu cũng khá thức thời, không xếp bản thân quá cao trong bài ca dao giang hồ này, dù sao xét theo vũ lực, Phong Mãn Lâu chỉ có thể xếp chót trong Nhân Hòa Lục Bang.
Thực lực Tụ Nghĩa Trang trong Nhân Hòa Lục Bang chỉ thuộc tầm giữa, nhưng thanh danh lại là cao nhất.
Ngày trước Tụ Nghĩa Trang chỉ là một miếu hoang, hơn ba mươi năm trước trên giang hồ có năm vị cao thủ trẻ tuổi kết nghĩa tại đây, thề trừ gian diệt ác, tru sát tà ma.
Mười năm sau, năm vị cao thủ trẻ tuổi này đã gây dựng được uy danh rất lớn trên giang hồ, liên thủ giết chết kiêu hùng của Ma Đạo, Kỳ Sơn Lão Ma - Tư Phông Phóng, cuối cùng dương danh thiên hạ.
Hai mươi năm sau, miếu hoang nhỏ ngày trước đã trở thành Tụ Nghĩa Trang thanh danh vang dội trên chốn giang hồ. Một số người giang hồ xuất thân thảo mãng ngưỡng mộ nghĩa khí năm người của Tụ Nghĩa Trang, nối nhau tìm tới.
Ba mươi năm sau, Tụ Nghĩa Trang đã trở thành đại phái chính đạo, một trong Nhân Hòa Lục Bang, trong trang có hơn vạn võ giả. Còn có vô số người giang hồ thảo mãng ngưỡng một Tụ Nghĩa Trang lần lượt tới xin bái kiến, Tụ Nghĩa Trang cũng lần lượt tiếp đãi.
Thậm chí Tụ Nghĩa Trang còn có quy củ, chỉ cần người tới xin bái kiến cầm một số thủ cấp những tên hung tặc trên chốn giang hồ đến đây sẽ nhận được vàng bạc trao thưởng của Tụ Nghĩa Trang, thậm chí được tặng cả tài nguyên tu luyện, ai tới cũng không từ chối. Hành động đó càng khiến Tụ Nghĩa Trang dương danh giang hồ, được võ lâm chính đạo tán thưởng
Chỉ tiếc năm vị cao thủ trẻ tuổi của Tụ Nghĩa Trang ngày trước đã vì đủ những chuyện bất ngờ mà mất đi bốn, chỉ còn một người duy nhất còn sống cũng là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, cao thủ chính đạo nổi danh giang hồ, Phúc Thủ Phiên Vân - Nhiếp Nhân Long!
Tụ Nghĩa Trang
Chương 59 Tụ Nghĩa Trang
Chương 59. Tụ Nghĩa Trang
Nơi tọa lạc của Tụ Nghĩa Trang ngay tại Nhạc Bình Quận kế bên Lâm Trung Quận, trên đường đi Trương Bách Đào thúc ngựa không dừng vó, đi thẳng tới trước cửa Tụ Nghĩa Trang.
Tiền thân của Tụ Nghĩa Trang chỉ là một gian miếu hoang trên đường, cho nên không được xây dựng trong châu phủ.
Tuy ba mươi năm trước đây nơi này chỉ là một gian miếu hoang nhưng lúc này đã là một sơn trang khổng lồ rộng tới vài ngàn trượng, không trang hoàng hoa lệ như những gia tộc giàu có nhưng lại hiển lộ vẻ trầm ổn uy nghiêm.
Ngoài cổng Tụ Nghĩa Trang có vài đệ tử đang chờ ở đó, người giang hồ qua lại tới lui không dứt.
Có người mang theo hộp, theo bao, bên trong đựng đầu của đám ác tặc hung đồ, những người này sẽ lập tức được đệ tử Tụ Nghĩa Trang dẫn vào, sau khi xác minh thành công sẽ lập tức tặng thưởng các loại vàng bạc, thậm chí cả tài nguyên tu luyện.
Cho dù một số người giang hồ đến tay không cũng có đệ tử Tụ Nghĩa Trang tới đón an bài trong Tụ Nghĩa Trang, bao ăn uống no đủ, muốn ở lại bao lâu cũng được.
Đương nhiên những người đến tay không cũng chẳng mặt mũi đâu mà ở lại Tụ Nghĩa Trang ăn nhờ ở đậu lâu ngày. Cho dù có những kẻ không cần thể diện như vậy cũng không cần người của Tụ Nghĩa Trang tự xuất thủ, nhưng người khác qua lại Tụ Nghĩa Trang đều sẽ dạy cho đám ‘bại hoại giang hồ’ không cần thể diện này một bài học.
Thấy cảnh tượng phồn hoa này của Tụ Nghĩa Trang, Trương Bách Đào không khỏi lắc đầu.
Cảnh tượng tại Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ kém Tụ Nghĩa Trang quá nhiều.
Toàn bộ đệ tử chính thức của Ba Sơn Kiếm Phái chính ra mới chừng ba ngàn người, nếu tính thêm cả đệ tử ký danh cùng hạ nhân cũng không tới vạn người.
Ngày bình thường tất cả mọi người đều luyện kiếm tu hành trên Ba Sơn, không khí cực kỳ thanh tĩnh, rất ít khi thấy cảnh cười nói huyên náo như vậy.
Trương Bách Đào đi tới trước cửa chính của Trương Bách Thần, lập tức có đệ tử của Tụ Nghĩa Trang đi tới cung kinh chắp tay hỏi: “Chẳng hay công tử tới Tụ Nghĩa Trang có chuyện chi? Có việc gì cần tại hạ hỗ trợ không?”
Đệ tử phụ trách tiếp khách ngoài cửa Tụ Nghĩa Trang đều cực kỳ linh mẫn, người giang hồ bình thường tới bọn họ sẽ chỉ dẫn đối phương tới ăn uống nghỉ ngơi. Những người mang theo đầu của hạng cùng hung cực ác chắc chắn có thực lực nhất định, sau khi trao tiền thưởng của Tụ Nghĩa Trang, bố trí rượu thịt cũng cao hơn một bậc.
Còn võ giả trẻ tuổi đã có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, vừa nhìn đã thấy khí thế bất phàm như Trương Bách Đào, vậy chắc chắn phải chiêu đãi thật tốt.
Trương Bách Đào chắp tay một cái nói: “Tại hạ muốn cầu kiến thiếu trang chủ quý trang, công tử Nhiếp Đông Lưu.”
Đệ tử kia nghe vậy lập tức chần chừ nói: “Vị công tử này, xin thứ lỗi, thiếu trang chủ của chúng ta bận hơi nhiều việc. Tụ Nghĩa Trang có nhiều hảo hán tới chơi, thiếu trang chủ cũng phải hỗ trợ chiêu đãi.”
Thật ra Nhiếp Đông Lưu không bận rộn đến vậy, có điều hắn thân là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi tên giang hồ. Nếu ai tới xin gặp hắn cũng đến gặp, vậy mới là bận tới tối tăm mặt mũi, càng khiến việc tu hành bị chậm trễ.
Trương Bách Đào chắp tay một cái nói: “Tại hạ thật sự có việc rất gấp cần cầu kiến thiếu trang chủ, mong vị tiểu ca này giúp thông báo một chút. Xin cứ nói Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cầu kiến.”
Tên đệ tử kia nghe được Trương Bách Đào lại là người của Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái, lập tức gật đầu nói: “Công tử xin vào trong sảnh tiếp khách chờ một lát, tôi đi báo lại cho thiếu trang chủ.”
Nói xong, đệ tử này bèn bố trí người khác dẫn Trương Bách Đào tới sảnh tiếp khách, bản thân hắn lại tới báo cho Nhiếp Đông Lưu.
Nếu là võ giả xuất thân từ thế lực nhỏ, Nhiếp Đông Lưu chưa chắc đã chịu gặp, nhưng đối phương lại là đệ tử của Ba Sơn Kiếm Phái một trong Thất Tông Bát Phái, vậy hắn cũng phải thông báo, để Nhiếp Đông Lưu quyết định mới được.
Trong một thư phòng của Tụ Nghĩa Trang, một người trẻ tuổi dung mạo anh tuấn mặc áo cẩm bào màu lam đang cầm một bộ quyền kinh lặng lẽ nghiên cứu.
Người trẻ tuổi kia chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, đường cong trên gương mặt như đao tước rìu đục, cực kỳ sắc bén.
Có điều khóe miệng hắn như lúc nào cũng mỉm cười, như đang mang
một cái mặt nạ che giấu khí thế sắc bén của hắn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ôn hòa.
Người trẻ tuổi đó chính là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Lăng Vân Bố Vũ - Nhiếp Đông Lưu.
Danh hiệu của Nhiếp Đông Lưu là Lăng Vân Bố Vũ. Trên giang hồ danh hiệu mà mọi người đặt cho võ giả còn đáng tin cậy hơn cái tên của người đó, chỉ có tên sai chứ không có danh hiệu sai.
Trong danh hiệu của Nhiếp Đông Lưu, Lăng Vân là chỉ võ công của hắn, tuổi còn trẻ đã tu luyện Càn Khôn Lăng Vân Thủ của phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long tới mức thành thục, Bố Vũ lại chỉ cách làm việc của Nhiếp Đông Lưu, có hai hàm nghĩa.
Một ý nghĩa trong đó chính là hành vân bố vũ, ban ân khắp chúng sinh.
Người trên giang hồ đều khen ngợi Nhiếp Đông Lưu có phong thái nghĩa khí, luôn ra tay giúp đỡ mọi người những lúc quan trọng, như cơn mưa đúng thời.
Nghĩa thứ hai là chỉ năng lực bản thân Nhiếp Đông Lưu. Hắn đã từng dẫn đầu các bằng hữu giang hồ của mình vây giết một tổ chưc khét tiếng ác độc, Hắc Vân Thập Bát Trại. Hắn đứng ra chỉ huy, bố cục từng vòng nối tiếp nhau, nghiêm mật trôi chảy như mây trôi mưa phủ, chỉ dùng hơn một trăm người mà giết chết chừng vài ngàn người của Hắc Vân Thập Bát Trại, dương danh giang hồ.
Cũng vì trận chiến này, Nhiếp Đông Lưu trực tiếp leo lên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu, đứng hạng sáu trên Long Hổ Bảng .
Phong Mãn Lâu thân là tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ, không chỉ sắp xếp các thế lực đỉnh cao trên giang hồ, còn liệt ra ba danh sách, lần lượt là Long Hổ bảng, Phong Vân Bảng, Chí Tôn Bảng, cũng được mọi người gọi chung là Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng.
Trong đó quy củ của Long Hổ Bảng là võ giả trẻ tuổi dưới bốn mươi tuổi đều có thể lên bảng, nhưng danh sách này chỉ có một trăm người đứng đầu, mang ý nghĩa những tuấn kiệt có tên trên bảng đều có tướng long hổ.
Phong Vân Bảng lại mang ý nghĩa phong vân trong thiên hạ đều dưới tay ta, không hạn chế tuổi tác, không hạn chế võ công, chỉ cần ngươi có đủ thanh danh trên giang hồ, có thể ảnh hưởng phong vân trong thiên hạ đều có thể lên bảng. Cho nên trong đó có kẻ cự phách giới ma đạo, có cao thủ chính đạo, còn có đại sư luyện vũ khí, thậm chí có người bình thường thuộc hoàng tộc. Bảng này xếp hạng chỉ dựa theo thanh danh lớn nhỏ ra sao, bất luận thực lực, danh sách chỉ có năm mươi người đứng đầu.
Chí Tôn Bảng lại chỉ có mười người, tên cũng như ý nghĩa, người có thể lên bảng đều là chí tôn trong thiên hạ, có tư các thực lực ảnh hưởng tới bố cục giang hồ. Thứ hạng của bảng này Phong Mãn Lâu cũng không có tư cách sắp xếp, cần toàn bộ giang hồ công nhận mới đủ tư cách lên bảng.
Có điều giờ trên Chí Tôn Bảng lại chỉ có tám người, đứng thứ nhất và thứ hai chính là hai nhân vật ngàn năm trước: giáo chủ Côn Luân Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã cùng chưởng giáo Chân Vũ Giáo trong Tam Thanh Đạo Môn, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ.
Hai người đại chiến một trận rồi đều không rõ tung tích, sinh tử không xác định, cho nên ai là đệ nhất ai là đệ nhị, cả giang hồ tranh luận suốt bao năm vẫn không có kết quả.
Trong Tụ Nghĩa Trang tiếng người trò chuyện huyên náo, nhưng lúc này trong thư phòng của Nhiếp Đông Lưu lại rất yên tĩnh.
Bất luận là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang dương danh giang hồ hay là người trẻ tuổi tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng cũng vậy, Nhiếp Đông Lưu đều luôn tự biết lấy mình, tất cả đều được xây dựng trên tiền đề thực lực của hắn, không có thực lực, cho dù hắn có thanh danh thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang cũng vô dụng.
Người ngoài không biết nhưng bản thân Nhiếp Đông Lưu lại biết, Tụ Nghĩa Trang không phải Tụ Nghĩa Trang của mình Nhiếp gia nhà hắn. Ngày trước bốn người cùng kết nghĩa với phụ thân hắn mặc dù đều đã chết, nhưng bọn họ đều có con có cháu, nếu mình không cố gắng, dựa theo quy củ giang hồ, những người kia cũng có tư cách tiếp quản Tụ Nghĩa Trang.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nhiếp Đông Lưu thản nhiên nói: “Vào đi!”
Người của Tụ Nghĩa Trang đều biết quy củ của Nhiếp Đông Lưu, người không đủ phân lượng tới tìm hắn, bọn họ tuyệt đối không dám quấy rầy tới Nhiếp Đông Lưu.
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang đẩy cửa bước vào nói: “Thiếu trang chủ, bên ngoài có người tự xưng là Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cầu kiến, ngài có muốn gặp hắn không?”
“Trương Bách Đào?”
Nhiếp Đông Lưu cố gắng tìm kiếm cái tên này trong đầu, không phải
trí nhớ hắn không được tốt mà là hắn quen biết quá nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ.
Tụ Nghĩa Trang hội tụ anh hào trong thiên hạ giang hồ, từ nhỏ Nhiếp Đông Lưu đã biết điều này, bản thân hắn cũng luôn làm như vậy, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giao hảo khắp nơi.
Ngày trước hắn dẫn dắt hơn trăm tuấn kiệt trẻ tuổi lên đường hủy diệt Hắc Vân Thập Bát Trại, những người này không phải hắn liên lạc thông qua Tụ Nghĩa Trang, mà là do quan hệ hảo hữu của bản thân hắn.
Một lát sau Nhiếp Đông Lưu nhớ ra được: “Là hắn à, có chút ấn tượng. Đệ tử của trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử. Mặc dù không phải người cao cấp nhất trong Ba Sơn Kiếm Phái nhưng cũng coi là đệ tử nội môn.
Lúc trước ta thay phụ thân tới chúc thọ chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, từng tán gẫu với Trương Bách Đào này hai câu. Hắn cũng là người trầm ổn.”
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia vội vàng nói: “Tiểu nhân đã phái người an bài trong phòng tiếp khách.”
Nhiếp Đông Lưu buông quyển quyền kinh trong tay xuống nói: “Được rồi, để ta tới.”
Trong phòng tiếp khách, Trương Bách Đào không động tới bàn trà bên cạnh, gương mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Hắn có quen biết với Nhiếp Đông Lưu, nhưng chẳng qua chỉ là trò chuyện với Nhiếp Đông Lưu vài câu khi Nhiếp Đông Lưu đại diện cho Tụ Nghĩa Trang tới Ba Sơn Kiếm Phái chúc thọ cho chưởng môn. Hai bên không tính là bằng hữu.
Mặc dù hắn từng nghe Nhiếp Đông Lưu là người nghĩa khí, chỉ cần có đồng đạo giang hồ tới nhờ giúp đỡ, Nhiếp Đông Lưu đều sẽ giúp hết sức mình, nhưng giờ dẫu sao cũng là hắn định mượn nhờ lực lượng Tụ Nghĩa Trang giết người, không biết liệu Nhiếp Đông Lưu có đáp ứng hay không.
Một lát sau Nhiếp Đông Lưu đi từ ngoài cửa vào, mang theo nụ cười ấm áp chắp tay nói: “Trương huynh, sau ngày từ biệt ở Ba Sơn Kiếm Phái, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, lệnh sư Sầm trưởng lão vẫn khỏe chứ?”
Trương Bách Đào miễn cưỡng mỉm cười nói: “Gia sư vẫn khỏe.”
Nói xong câu đó, Trương Bách Đào đột nhiên cắn răng, trực tiếp làm đại lễ với Nhiếp Đông Lưu, trầm giọng nói: “Thiếu trang chủ! Lần này vốn tôi cũng không muốn tới làm phiền ngài, nhưng trước mắt toàn bộ Bắc Yên này chỉ có thiếu trang chủ ngài có thể giúp tôi thôi. Chỉ cần thiếu trang chủ chịu giúp tôi lần này, Trương Bách Đào tôi vô cùng cảm kích, nguyện theo làm tùy tùng cho thiếu trang chủ ngài!”
Một mũi tên trúng hai đích
Chương 60 Một mũi tên trúng hai đích
Trương Bách Đào vừa gặp mặt đã làm đại lễ như vậy, khiến Nhiếp Đông Lưu cực kỳ bất ngờ.
Những người như Trương Bách Đào, xuất thân đệ tử nội môn của đại phái, tuổi còn trẻ đã đạt tới Cảnh giới Tiên Thiên, ai nấy đều cực kỳ kiêu ngạo.
Kết quả là Trương Bách Đào vừa tới đã làm đại lễ với mình như thế, thậm chí nói rõ muốn làm tùy tùng, rõ ràng việc hắn muốn nhờ không phải việc nhỏ, cho nên Nhiếp Đông Lưu cũng không lỗ mãng đáp ứng ngay.
Hắn giơ tay ra đỡ, một luồng lực lượng nhu hòa truyền vào cơ thể Trương Bách Đào, khiến Trương Bách Đào đứng dậy. Điều này khiến Trương Bách Đào âm thầm kinh ngạc, vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang này e rằng đã đột phá đến Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng!
Luyện Thể Tam Cảnh cùng Ngự Khí Ngũ Trọng là một đường ranh giới, võ đạo đạt tới cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng bất luận đặt ở đâu cũng được coi là cao thủ, nhưng giờ Nhiếp Đông Lưu này mới khoảng hai mươi tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Trương Bách Đào hắn vài tuổi.
Nhiếp Đông Lưu vỗ vỗ lên bả vai Trương Bách Đào nói: “Sao phải nói tùy tùng với không tùy tùng gì, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu ta không có thủ hạ, chỉ có huynh đệ.
Ta cùng Trương huynh mặc dù gặp nhau không lâu nhưng mới quen đã thân. Trương huynh có khó khăn gì xin cứ nói thẳng là được, nếu giúp được chắc chắn ta sẽ không từ chối!”
Nhiếp Đông Lưu nói một hồi vẫn không đề cập rốt cuộc có đáp ứng hay không, nhưng Trương Bách Đào lại cực kỳ cảm động. Hắn thấy Nhiếp Đông Lưu đối xử như vậy với một người không mấy quen thuộc đã là rất tốt rồi, cho nên Trương Bách Đào cũng thống khoái thuật lại mọi chuyện cho Nhiếp Đông Lưu.
Cuối cùng Trương Bách Đào kết lại với giọng đầy hận ý: “Thù giết cha không đội trời chung! Tên Sở Hưu kia diệt Trương gia ta, nếu ta không giết hắn báo thù, vậy tu luyện một thân võ nghệ này còn nghĩa lý gì nữa?”
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, một mình diệt một thế gia nhỏ có võ giả Tiên Thiên? Cùng là võ giả Tiên Thiên, trên giang hồ không ít người làm được chuyện này, thậm chí Nhiếp Đông Lưu hắn cũng không dễ có thể dễ dàng làm được.
Những người làm được như vậy cũng tuyệt đối không nhiều, đặc biệt là đối phương còn trẻ tuổi như vậy, điều này cũng khiến Nhiếp Đông Lưu hơi do dự.
Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một hồi rồi nói với Trương Bách Đào: “Trương huynh yên tâm, ta sẽ giúp chuyện này. Có điều giờ Trương huynh cũng thấy tình hình của Tụ Nghĩa Trang chúg ta rồi đó. Nơi này nhiều việc quá, cho nên mong Trương huynh tạm thời ở lại đây một đêm, mai ta sẽ cho Trương huynh một câu trả lời chắc chắn. Trương huynh thấy sao?”
Trương Bách Đào cũng không phải loại người không biết tốt xấu, nghe vậy cũng vội vàng đáp ứng.
Sau khi đuổi Trương Bách Đào đi, Nhiếp Đông Lưu lập tức phái người điều tra tin tức về vụ diệt môn Trương gia ở Sơn Dương Phủ.
Tụ Nghĩa Trang thân là địa đầu xà tại Bắc Yên, trong khu vực Bắc Yên năng lực tình báo của Tụ Nghĩa Trang thậm chí còn mạnh hơn so với Phong Mãn Lâu. Những võ giả qua lại Tụ Nghĩa Trang đều có thể mang tới cho họ rất nhiều tin tức.
Cho nên chỉ trong chốc lát, thủ hạ tâm phúc của Nhiếp Đông Lưu đã đem tình báo giao tới cho Nhiếp Đông Lưu, bên trong có rất nhiều tin tức về vụ diệt môn của Trương gia tại Sơn Dương Phủ, vô cùng tỉ mỉ, trong đó thậm chí còn có cả tin tức mà Phong Mãn Lâu điều tra được.
Cùng là một trong Nhân Hòa Lục Bang, tổng bộ của Phong Mãn Lâu mặc dù không tại Bắc Yên, nhưng tại Bắc Yên cũng có phân đà của Phong Mãn Lâu, dù sao cũng phải nể mặt Tụ Nghĩa Trang một chút!
Nhiếp Đông Lưu gõ gõ trang giấy trên tay, thản nhiên nói: “Lòng tham không đáy, lão hồ ly Trương gia cũng thật là, cả ngày đánh nhạn cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt. Xem tin này rõ ràng là bên phía Trương gia ra tay trước, kết quả lại bị người ta giết người lại.
Võ giả xuất thân kém cỏi đúng là ánh mắt cũng kém cỏi, suốt ngày quanh quẩn ở nơi quê mùa như Sơn Dương Phủ thành ra ếch ngồi đáy giếng, hắn tưởng tất cả võ giả Tiên Thiên trong thiên hạ đều có thực lực tương đương với hắn à?”
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh hỏi: “Vậy ý thiếu trang chủ là Tụ Nghĩa Trang chúng ta không quản chuyện của Trương Bách Đào kia à?”
Nhiếp Đông Lưu thản nhiên nói: “Tụ Nghĩa Trang đương nhiên không thể quản rồi, bọn họ tưởng Tụ Nghĩa Trang chúng ta chuyên tới chùi đít cho bọn họ hay sao? Tự mình không có năng lực giết người thì nhờ Tụ
Nghĩa Trang chúng ta giết hộ? Rõ là nực cười! Hơn nữa nếu xen vào việc này, ngày sau những người khác cũng tới nhờ chúng ta thì sao?
Giang hồ báo thù là chuyện không có đạo lý nhất, Trương gia muốn cướp tiền tài của Sở Hưu, còn Sở Hưu kia cũng chẳng nể mặt, ra tay rất nặng diệt cả hai cha con Trương gia, ai đúng ai sai?”
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang gật đầu nói: “Vậy chúng ta đuổi Trương Bách Đào này đi là được, dù sao đối phương cũng chỉ là một đệ tử nội môn của Ba Sơn Kiếm Phái mà thôi, hơn nữa Ba Sơn Kiếm Phái cách xa Bắc Yên như vậy, chúng ta cũng không có giao hảo gì với Ba Sơn Kiếm Phái.”
Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nói: “Ngươi nói vậy là sai rồi, Tụ Nghĩa Trang chúng ta phát triển tới bây giờ chính là dựa vào thanh danh và quan hệ, bất kể giờ có hữu dụng hay không, nhưng quan hệ sớm muộn gì cũng hữu dụng.
Không thể dùng danh nghĩa Tụ Nghĩa Trang chúng ta giúp Trương Bách Đào, nhưng lại có thể dùng danh nghĩa Nhiếp Đông Lưu ta giúp hắn. Đi nói cho Trương Bách Đào, bảo hắn tối nay chuẩn bị dự tiệc, ta giới thiệu cho hắn vài người bằng hữu.”
Đêm xuống, Trương Bách Đào tới dự tiệc, lòng còn thấp thỏm không biết liệu Nhiếp Đông Lưu có chịu giúp hay không.
Có điều đến lúc ngồi trên bàn tiệc, người tới dự tiệc ngoại trừ Nhiếp Đông Lưu lại còn ba võ giả Tiên Thiên, tuổi tác đều không nhỏ, xem ra đều khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Nhiếp Đông Lưu giới thiệu cho ba người kia: “Vị này chính là Trương Bách Đào, đệ tử thân truyền của Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái.”
Sau đó hắn lại nói với Trương Bách Đào: “Ba vị này là Đoạt Mệnh SOng Thương - Trương Dư, Hàn Sơn Kiếm - Lý Thanh Phong, tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục - Lưu Nguyên Hải.”
Hai bên ngồi xuống, mời nhau vài chén rượu, lúc này Nhiếp Đông Lưu mới nói với ba người kia: “Lần này ta giới thiệu Trương huynh cho ba vị, thật ra là do giờ Trương huynh đang gặp chuyện khó, cần nhờ Tụ Nghĩa Trang ta giúp. Nhưng gần đây Tụ Nghĩa Trang chúng ta có quá nhiều việc, không thoát thân nổi, cho nên chẳng hay ba vị có thời gian hỗ trợ hay không?”
Nói xong Nhiếp Đông Lưu thuật lại mọi chuyện cho ba người bọn họ, đương nhiên chỉ nói chuyện này là thành giang hồ báo thù chứ không kể rõ những chi tiết mình biết.
Ba người Trương Dư liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, không trực tiếp đáp ứng.
Bốn người liên thủ giết một Tiên Thiên, nhìn thì không khó, nhưng nếu bản thân Trương Bách Đào nắm chắc, hắn đã chẳng tới nhờ Tụ Nghĩa Trang giúp đỡ. Điều này chứng tỏ việc này khá khó giải quyết. Ngay chính Trương Bách Đào đều không nắm chắc, bọn họ xuất thủ cũng được, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, vậy lại thành lỗ to rồi.
Trương Bách Đào thấy vậy, hai mắt đỏ bừng chắp tay với ba người kia nói: “Nếu ba vị đáp ứng giúp ta chuyện này ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ba vị. hơn nữa ta là đệ tử nội môn của Ba Sơn Kiếm Phái, cũng tiết kiệm được chút tài nguyên tu luyện, sau này xin lấy ra làm quà cảm ơn ba vị!”
Nghe xong lời này, ánh mắt ba người mới sáng lên, liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật nhẹ đầu. Tài nguyên tu luyện mà Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái phát xuống, không cần nghĩ cũng biết là tinh phẩm.
Tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục - Lưu Nguyên Phúc tuổi tác lớn nhất trong ba người, hắn vuốt râu đứng lên nói: “Nếu Trương thiếu hiệp đã nói vậy, chúng ta cũng không từ chối. Phúc Uy Tiêu Cục chúng ta chuyên áp tiêu tại Lâm Trung Quận, chỉ cần Sở Hưu kia không rời khỏi Lâm Trung Quận, ta chắc chắn sẽ tìm ra hắn!”
Nhiếp Đông Lưu ở bên cạnh nhếch mép thành một nụ cười, giờ phần việc của hắn đã xong.
Nếu Trương Bách Đào giết được Sở Hưu, sau chuyện này chắc chắn hắn không cảm ơn ba người Lưu Nguyên Hải chỉ đồng ý giúp hắn vì điều kiện, mà sẽ cảm tạ Nhiếp Đông Lưu.
Về phần ba người Lưu Nguyên Hải, vốn Nhiếp Đông Lưu cố ý gọi bọn họ tới là để đuổi đi, hay nói rõ hơn là tận dụng.
Ba người này bình thường không dám giết những kể cùng hung cực ác chân chính đem đến Tụ Nghĩa Trang đổi lấy tiền thưởng, chỉ dám ra tay với hạng trộm cắp móc túi vặt vãnh, muốn đục nước béo cò ở Tụ Nghĩa Trang, đã sớm khiến Nhiếp Đông Lưu bất mãn.
Có điều ba người bọn họ cũng có chút danh khí trong mấy quận quanh đây, cũng quen không ít người. Vì thanh danh của Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Đông Lưu cũng không tiện đuổi người, giờ vừa hay tìm được cơ hội tạm thời đá đít cả ba đi.
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi lộ
vẻ sùng kính.
Thiếu trang chủ quả nhiên là thiếu trang chủ, chỉ một bữa cơm đã khiến hai nhóm người vừa lòng thỏa ý, lại giải quyết cả hai vấn đề.
Ngay lúc đám người Trương Bách Đào bắt đầu hành động, muốn tìm Sở Hưu báo thù, y lại đang trên đường tới Lữ Dương Sơn.
Lữ Dương Sơn chỉ là một ngọn núi hoang bình thường trong Lâm Trung Quận, không phải nơi tốt lành gì, cho nên không có môn phái võ lâm.
Dưới chân Lữ Dương Sơn chỉ có một trấn nhỏ bình thường tên là Lữ Dương, không nằm trên đường lớn nên cũng ít khi có võ giả lui tới.
Nhưng lúc này Lữ Dương Trấn lại cực kỳ náo nhiệt, không ít võ giả cấp thấp qua lại nơi này. Nguyên nhân là do vài ngày trước có người thấy có ánh sáng xanh lục phủ khắp bầu trời Lữ Dương Sơn, nghi ngờ nơi đây có bảo vật xuất thế. Kết quả dò xét một hồi lại không tìm thấy thứ gì.
Nhưng cho dù như vậy vẫn có không ít võ giả cấp thấp tới đây tham gia náo nhiệt. Vạn nhất có di tích thượng cổ xuất thế, cho dù bọn họ không ăn được thịt cũng có thể uống chút nước canh.
Sở Hưu sau khi tới Lữ Dương Trấn bèn tìm một khách sạn ở tạm, thậm chí không lên núi.
Lữ Dương Sơn quả thật có bảo vật xuất thế, nhưng bảo vật này giờ vẫn đang bị nhốt trong di tích, phải đợi đến lúc trận pháp hoàn toàn bài trừ mới hoàn toàn lộ ra. Giờ có lên núi cũng vô dụng, chờ đến đúng lúc, trận pháp do thời gian quá dài mà mất đi hiệu lực, di tích đương nhiên cũng xuất hiện.
Cho nên thời gian này, Sở Hưu vẫn ở trong phòng tập trung tu luyện, chi ra ngoài lúc ăn cơm thuận tiện hít thở không khí
Vây giết
Bình luận facebook