-
Chương 721-725
Chương 721 Lực lượng của nhánh Ẩn Ma 1
Ngụy Thư Nhai nói muốn giao một số nhân thủ cho Sở Hưu, nhưng những người hắn định giao cho Sở Hưu lại không phải toàn bộ tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma.
Trong nhánh Ẩn Ma có rất nhiều thế lực, lợi ích phức tạp, đừng nói những người đó sẽ không nghe Sở Hưu, có một số người thậm chí không nghe cả Ngụy Thư Nhai.
Cũng như Lục tiên sinh, hắn là người Vô Tướng Ma Tông, quan hệ với Ngụy Thư Nhai cũng không tệ, thậm chí toàn bộ Vô Tướng Ma Tông đều giữ quan hệ tốt với Ngụy Thư Nhai.
Có điều quan hệ là quan hệ, một khi dính tới chuyện lợi ích, vậy phải xử lý thận trọng một chút.
Cho nên Ngụy Thư Nhai không sử dụng những người khác mà tìm một số võ giả tán tu trong nhánh Ẩn Ma tới.
Đám võ giả tán tu này phân chia phức tạp, có một số đơn thuần là võ giả tán tu nhận được công pháp Ma đạo, cứ thế gia nhập Ma đạo.
Còn một số là con cháu của người sống sót của liên minh Ma đạo Cửu thiên Sơn năm xưa, đều tôn Ngụy Thư Nhai làm chủ.
Còn trong đó khó quản nhất lại là những võ giả vì đủ loại nguyên nhân bất đắc dĩ rơi vào Ma đạo, hoặc những bị tông môn Chính đạo ép phải vào Ma đạo.
Người như vậy thực lực bản thân đều không yếu, có một số còn có thanh danh không nhỏ trên giang hồ, mỗi người đều tính cách kỳ quái, kiêu ngạo không nghe lệnh ai.
Ngụy Thư Nhai giao những người này cho Sở Hưu, một phần là cho y lực lượng, một phần là chuẩn bị để Sở Hưu chỉnh lý lại những người này, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng, không còn chia năm sẻ bảy nữa.
Đương nhiên trong đó ngược lại không có ý kiểm tra. Ngụy Thư Nhai tin tưởng Sở Hưu, nếu ngay chút việc nhập môn đó mà Sở Hưu còn không giải quyết được, vậy y lây tư cách đâu hoàn thành như vậy này?
Cho nên Ngụy Thư Nhai cũng không tự mình dẫn Sở Hưu tới mà bảo Chử Vô Kỵ đưa Sở Hưu đi.
Về phần Lục tiên sinh và Mai Khinh Liên, thân phận bọn họ khá đặc thù, một thuộc về Âm Ma tông, một thuộc về Vô Tướng Ma Tông. Ngụy Thư Nhai bàn giao riêng cho họ vài chuyện sau đó bảo tất cả giải tán.
Cứ điểm dưới đất của nhánh Ẩn Ma không nhỏ, Chử Vô Kỵ vừa dẫn Sở Hưu tới chỗ đám người, vừa cười nói: “Ngụy tiền bối có vẻ rất coi trọng ngươi, có điều tiền bối có vẻ cũng có ý kiểm tra, lại còn gom cả mấy tên kia tới bảo ngươi thống lĩnh nữa. Dù sao lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng nhìn ngươi có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo, thân phận trong Ma đạo đứng hạng ba trên Long Hổ Bảng, đám người này sẽ không nhường nhịn gì đâu.”
Nhìn Sở Hưu một hồi, Chử Vô Kỵ thản nhiên nói: “Ta, đã từng là một trong số bọn họ.”
Sở Hưu nhíu mày, kinh ngạc: “Với thực lực của Chử tiền bối, lúc trước sau khi gia nhập Ma đạo chẳng lẽ không được bồi dưỡng trọng dụng?”
Chử Vô Kỵ thản nhiên đáp: “Giới Ma đạo đâu phải nơi từ thiện. Có một số lời mấy tông môn Chính đạo kia nói không sai, Ma đạo làm việc đại đa số đều cực kỳ vô tình và tàn nhẫn.
Ngươi thể hiện bao nhiêu thực lực, mang tới bao nhiêu lợi ích cho người khác, ngươi mới có bấy nhiêu đãi ngộ.
Lúc đầu khi ta mới gia nhập nhánh Ẩn Ma, ngược lại có rất nhiều tông môn Ẩn Ma vươn tay mời ta. Có điều những tông môn này đều không phải vì con người ta mà vì thứ hạng của ta trên Long Hổ Bảng, vì thân phận hoàng tộc Ngụy Quốc của ta, tiện mượn thân phận này giở chút thủ đoạn.
Nói trắng ra, bọn họ chỉ muốn lợi dụng thân phận của ta. Ta gia nhập Ma đạo là để theo đuổi lực lượng cường đại chứ không phải làm nền cho người ta, cho nên ta cự tuyệt!
Giờ ngươi sắp thống lĩnh những người này, những người vì tu luyện Mạnh Cương mà bị đẩy vào Ma đạo thì dễ quản thôi. Đời sau của liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn thật ra cũng dễ quản.
Khó quản nhất là những người như ta, có thực lực, có tính khí, còn không muốn bị người ta hạn chế tự do. Tính tình bọn họ kỳ quái tới cực điểm, ngươi muốn thuyết phục họ cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”
Sở Hưu nheo mắt gật nhẹ đầu, Chử Vô Kỵ đã nói vậy chứng minh đám người này thật sự rất khó chơi.
Có điều Sở Hưu cũng không nói nhiều, y chỉ thản nhiên hỏi: “Vậy, ta có thể giết người không?”
Chử Vô Kỵ như cười như không nhìn Sở Hưu, hắn hiểu Sở Hưu, kẻ này sát tính lớn tới bất thường, hơn nữa không phải Sở Hưu hiếu sát mà là đối với y, giết người là thủ đoạn đơn giản nhất để đạt được mục đích.
Thân trong Ma đạo nhiều năm như vậy, Chử Vô Kỵ thấy rất nhiều loại cuồng ma khát máu, giết người không chớp mắt, nhưng những kẻ này đều chỉ là hạng tầm thường.
Đừng nhìn bọn họ bộ dáng hung ác, có thể nói trên tay dính đầy máu tươi, nhưng bọn họ không sánh bằng Sở Hưu.
Đó chỉ là những kẻ đáng thương bị sát ý khống chế mà thôi. Sát ý chỉ là một loại cảm xúc, bọn họ ngay bản thân mình còn không khống chế nổi, chẳng lẽ còn không đáng thương?
Ngược lại, người như Sở Hưu, coi giết chóc là công cụ, tất cả chỉ để đạt được
mục đích cùng lợi ích, đây mới là kinh khủng nhất.
Người như vậy đôi khi không tự tay giết người, nhưng một câu nói, một quyết định của bọn họ có thể mai táng vô số nhân mạng.
Chử Vô Kỵ thản nhiên nói: “Có thể giết người hay không, điểm này ta không cách nào nói cho ngươi, cần ngươi tự suy nghĩ.
Dù sao bất luận ta hay Ngụy tiền bối đều chỉ nhìn kết quả.
Nếu ngươi giết người có thể làm xong việc, vậy ngươi cứ giết.
Ngược lại nếu vì chuyện ngươi giết người mà gây náo loạn gì, vậy ngươi cũng phải tự gánh chịu hậu quả.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, tỏ ý đã biết.
Chử Vô Kỵ chỉ vào một cánh đại điện đóng kín cửa phí trước nói: “Những người Ngụy tiền bối bố trí đều trong đó. Vào đi.”
Lúc này trong đại điện đang có hơn ba trăm người chen chúc.
Đám người này giá trẻ lớn bé đều có, trang phục cũng hết sức kỳ quái, thế nhưng có thể khẳng định là đám người này thực lực đều rất mạnh.
Trong hơn ba trăm người này, thực lực yếu nhất cũng có Tam Hoa Tụ Đỉnh, mạnh nhất là Thiên Nhân Hợp Nhất. Trong đó võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có tới hơn ba mươi người. Số lượng này thậm chí còn nhiều hơn một số tông môn yếu một chút trong Thất Tông Bát Phái, tỷ như Thương Lan Kiếm Tông cùng Ba Sơn Kiếm Phái.
Lúc này trong đại điện ồn ào hỗn loạn, có người thì thầm nói chuyện, có kẻ lớn tiếng ầm ĩ, còn có tên đang quát tháo gì đó.
Đại điện chỉ có mười cái ghế, cũng chỉ có mười người ngồi đó. Trên mặt đất còn có vết máu cùng một số người sắc mặt trắng bệch, thái độ tức giận chữa trị thương thế. Hiển nhiên trước khi Sở Hưu tới đám người kiêu ngạo không nghe lệnh này đã đánh nhau một trận, hơn nữa lý do của trận đánh này còn vì chuyện vớ vẩn như tranh đoạt chỗ ngồi.
Lúc này trên chỗ ngồi, một võ giả thân mặc áo đen, mắt tam giác, dáng người gầy gò mở miệng nói: “La Tam Thông, Triệu Thừa Binh cùng chư vị. Ta bảo này, các ngươi đừng có ngồi không nữa, nói gì thử đi. Lần này Ngụy tiền bối gọi chúng ta tới đây rốt cuộc có ý gì? Bảo chúng ta nghe lệnh một tên tiểu bối? Đúng là chuyện cười.”
Người này tay vuốt ve một con bọ cạp vàng kim, dáng vẻ mười phần linh hoạt, có điều nhìn kỹ hơn lại phát hiện phần đuôi con bọ cạp có màu đen như mực, hiển nhiên mang theo kịch độc.
Chương 722 Lực lượng của nhánh Ẩn Ma 2
Võ giả này cũng có chút tiếng tăm trong Ma đạo, là Độc Lang Quân - Đào Công Vọng.
Thật ra nói chính xác hơn người này không phải tu luyện ma công mà là độc công. Nhưng trong mắt đại đa số người giang hồ, những thứ tà ác quái dị này đều thuộc về Ma đạo, cho nên Đào Công Vọng cũng bị quy vào Ma đạo.
Khi xưa người này xông xáo trên giang hồ mười năm, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, hành xử cũng xảo trá đa đoan cho nên dù hắn chọc tới không ít người nhưng vẫn luôn bình an vô sự.
Chẳng qua cũng trách hắn xui xẻo, mấy năm trước qua đất Tây Sở lấy máu người nuôi độc trùng, gặp phải Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh, thiếu chút nữa bị một luồng Ngũ Lôi Chính Pháp của Trương Thừa Trinh đánh chết. Cũng may bảo vật giữ mạng của hắn tương đối nhiều, mới trốn được một mạng.
Từ đó về sau, Đào Công Vọng bèn gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma, bắt đầu hành sự kín tiếng, không dám làm việc ngông nghênh như trước nữa.
Lần này Ngụy Thư Nhai bảo bọn họ tập trung lại một chỗ, nghê lệnh Sở Hưu đi báo thù cái gì mà liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn. Thật ra trong lòng Đào Công Vọng không muốn.
Theo Đào Công Vọng, Lâm Diệp kia mặc dù thực lực mạnh, mặc dù đứng hạng ba Long Hổ Bảng, nhưng hắn dẫu sao cũng chỉ là một tiểu bối. Khi Đào Công Vọng hắn thành danh trên giang hồ, Lâm Diệp kia còn đang nghịch bùn cơ mà. Giờ bảo mình nghe lệnh đối phương, Đào Công Vọng đương nhiên cảm thấy không muốn làm.
Đương nhiên đây chỉ là thứ yếu, dù sao người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lâm Diệp có chỗ dựa lớn là Ngụy Thư Nhai, nghe thì nghe thôi, nhưng hắn thật sự không muốn đối địch với Chính đạo.
Mấy năm trước, hắn bị Trương Thừa Trinh đánh sợ, đánh ra bóng ma tâm lý.
Chính vì e ngại nên Đào Công Vọng mới gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma tìm chỗ che chở. Vốn là hắn nhắm vào cách hành xử ẩn nấp của nhánh Ẩn Ma, không ngờ giờ cả nhánh Ẩn Ma đều không biết điều, đương nhiên hắn không muốn làm theo lệnh rồi.
Nói chính xác ra hắn vốn không phải người của nhánh Ẩn Ma, mối thù liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn thì liên quan gì tới hắn? Lát nữa chắc chắn hắn sẽ tìm một cơ hội hất đổ chuyện này.
Những người khác hắn mặc kệ, nhưng chính hắn lại không muốn đi.
La Tam Thông là một người cao to ngồi ở giữa, quanh người bắp thịt cuồn cuộn, dung mạo cứng rắn như được đúc từ sắt thép.
Bên tay hắn đặt một thanh Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao dữ tợn màu đỏ máu, cao chừng nửa người, bên trên còn dính từng vệt máu tím đen, có vẻ hung ác dị thường.
Huyết Cuồng Đao - La Tam Thông, cũng không phải võ giả nhánh Ẩn Ma tiêu chuẩn.
Hắn là võ giả tán tu nhưng hành xử lỗ mãng hiếu chiến, tính cách cũng nóng nảy, đắc tội với không ít người trên giang hồ.
Nếu đắc tội với một số võ giả bình thường, La Tam Thông càng đánh càng mạnh, nhưng trong đại hội của thế hệ trẻ Cửu Đại Thế Gia, hắn vô tình đắc tội với rất nhiều võ giả trẻ tuổi của Cửu Đại Thế Gia, bị người ta ghi hận và truy sát.
Nếu là những người có địa vị như Doanh Bạch Lộc, cho dù La Tam Thông đắc tội với hắn, hắn cũng chẳng gióng trống khua chiêng đuổi giết một võ giả tán tu. Thế nhưng có một số đệ tử thế gia khác không được rộng lượng như vậy, cho nên La Tam Thông bị bọn họ truy sát phát thảm, thiếu chút nữa bị ép vào đường cùng, cuối cùng nhờ một vị cao thủ nhánh Ẩn Ma cứu giúp, cho nên hắn cũng gia nhập vào nhánh Ẩn Ma.
Thật ra người trong Ma đạo mỗi người đều có tư tâm, thật ra giới này trước nay chưa từng đoàn kết, không phải ai cũng muốn báo thù cho những người đã chết trong liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, cho nên Ngụy Thư Nhai mới bảo Sở Hưu tới thống lĩnh, thu xếp đám người này.
So với Đào Công Vọng có nhiều ý đồ riêng, suy nghĩ của La Tam Thông lại đơn giản hơn nhiều.
La Tam Thông cười lạnh một tiếng nói: “Đào Công Vọng, chỉ có lão già nhà ngươi lắm chuyện nhất. Còn kêu tiểu bối, tiểu bối thì sao? Tính nghiêm chỉnh ra bối phận của ta còn nhỏ hơn ngươi đấy. Sao nào? Ngươi cũng không phục ta? Bằng không hai ta đọ sức thử?”
Đào Công Vọng bị cái điệu bộ không nói lý của La Tam Thông chọc cho giận tới không biết nói gì, hắn đành hừ lạnh đáp: “Đây không phải vấn đề bối phận, nhánh Ẩn Ma chúng ta bao năm qua vẫn ẩn nấp trong bóng tối, thế nhưng giờ Ngụy tiền bối lại bảo một tiểu bối không có bao nhiêu kinh nghiệm dẫn chúng ta đi khiêu khích võ lâm Chính đạo. Ngươi không thấy việc này nguy hiểm lắm à?”
La Tam Thông vung tay, hừ lạnh một nói: “Ta thấy cái quái gì! Bất kể hắn là Chính đạo hay Ma đạo, chỉ cần thực lực tiểu tử kia đủ mạnh, hắn bảo ta giết ai, vậy ta giết người đó thôi.
Ngược lại nếu tiểu tử kia không phải đối thủ của ta, vậy ta muốn giết ai hắn cũng không xen vào được!”
Đào Công Vọng cũng bó tay với tên đần như La Tam Thông, lại chuyển ánh mắt sang phía Triệu Thừa Binh.
So với hai người bọn họ, Triệu Thừa Binh lại bình thường hơn rất nhiều.
Triệu Thừa Binh là một người trung niên mặc quần áo màu đen, thần sắc lạnh lùng, trong lúc những người khác cãi vã, hắn vẫn lẳng lặng ngồi đó không hề nói gì.
Lúc này thấy Đào Công Vọng nhìn sang, Triệu Thừa Binh chỉ thản nhiên đáp: “Ta không biết Lâm Diệp, cũng không biết giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta chủ động ra tay với tông môn Chính đạo rốt cuộc là tốt hay là xấu. Ta chỉ biết chuyện này do Ngụy tiền bối phân phó, Lâm Diệp kia cũng do Ngụy tiền bối tuyển ra. Ta chỉ tin Ngụy tiền bối, ta tin Ngụy tiền bối sẽ không sai.”
So với Đào Công Vọng và La Tam Thông, Triệu Thừa Binh mới là người trong Ma đạo chính thống.
Ngày trước tổ tông hắn là cao thủ Ma đạo đi theo bên cạnh Ngụy Thư Nhai trên Cửu Thiên Sơn, nhưng cuối cùng bị giết chết trong trận chiến đó. Nhánh của Triệu Thừa Binh vẫn luôn được Ngụy Thư Nhai che chở.
Cho nên bất luận Ngụy Thư Nhai nói gì, Triệu Thừa Binh đều sẽ làm theo. Đối với hắn mà nói, Ngụy Thư Nhai không khác gì lão tổ nhà mình.
Đào Công Vọng thấy thái độ đó của Triệu Thừa Binh bèn dứt khoát không nhiều lời nữa mà đưa mắt nhìn sang những người khác, bàn luận lập mưu cùng bọn họ.
Mặc dù đám người này giờ đều coi như thuộc nhánh Ẩn Ma nhưng thực tế mỗi người lại có tâm tư riêng.
Có một số là do tính cách bản thân như La Tam Thông.
Nhưng những người có tính toán riêng của mình như Đào Công Vọng, cũng không phải số ít.
Mọi người đang bàn tán căng thẳng, cánh cửa đã bị đẩy ra, Chử Vô Kỵ mang theo Sở Hưu đã đeo mặt nạ bước vào.
Đại đường vốn đang cãi vã ầm ỹ đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Uy danh của Chử Vô Kỵ trong nhánh Ẩn Ma vẫn tương đối lớn, vị này là tông sư võ đạo gần với Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù kẻ kiêu ngạo như La Tam Thông cũng không dám bất kính.
Chử Vô Kỵ đảo mắt một vòng, thản nhiên nói: “Chắc chư vị đều biết vì sao Ngụy tiền bội gọi mọi người tới đây rồi.
Vị này chính là Lâm Diệp, là tuấn kiệt trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma chúng ta, chuyện tiếp đó ta sẽ không quản, đều giao cho Lâm Diệp xử lý. Các ngươi tự bàn tiếp là được.”
Nói xong Chử Vô Kỵ trực tiếp quay người bỏ đi, để lại một mình Sở Hưu.
Chương 723 Vong ân phụ nghĩa
Mặc dù Ngụy Thư Nhai không nói đây là một khảo nghiệm, nhưng theo Chử Vô Kỵ, thật ra đây chính là bài kiểm tra đầu tiên dành cho Sở Hưu.
Nếu ngay đám người này y cũng không giải quyết được, vậy Sở Hưu không xứng với vị trí hiện tại của y.
Thấy Chử Vô Kỵ dứt khoát rời khỏi như vậy, mọi người lập tức sửng sốt, tiếp đó châu đầu ghé tai thì thầm, có người còn bí mật truyền âm thảo luận, không ai e ngại gì Sở Hưu.
Trong giới Ma đạo, đa số đều kiêu ngạo không nghe lệnh, đừng nói giờ Sở Hưu còn chưa phải tông sư võ đạo, chưa có nhiều thâm niên. Cho dù Sở Hưu trở thành tông sư võ đạo, chưa chắc đám người này đã tâm phục khẩu phục.
Trước đó bọn họ cung kính với Chử Vô Kỵ như vậy là vì thanh danh và uy vọng Chử Vô Kỵ tích lũy được trong nhánh Ẩn Ma suốt mấy chục năm qua. Sở Hưu ư? Chỉ bằng mấy tin đồn trên giang hồ với thứ hạng trên Long Hổ Bảng còn chưa đủ để trấn áp đám người Ma đạo này.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu nheo mắt, thản nhiên nói: “Chư vị, ta nghĩ các ngươi từng nghe tới tên Lâm Diệp ta.”
Nghe xong lời này, ở đây lập tức có kẻ nhỏ giọng chế nhạo, ngữ khí mang theo chút khinh thường.
Đúng là bọn họ từng nghe tên Lâm Diệp, nhưng Lâm Diệp này nói như vậy trước mặt mọi người đúng là có vẻ đắc ý quên mình.
Có điều tiếp theo Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Đương nhiên chưa nghe cũng chẳng sao, giờ các ngươi đã nghe, vậy xin đừng quên.
Ngụy Thư Nhai tiền bối tập trung các ngươi ở đây làm gì, ta nghĩ ta không cần lặp lại nữa. Chuyện tiếp theo thật ra rất đơn giản, ta không cần các ngươi động não, chỉ cần động đao giết người. ta nói giết ai, các ngươi giết người ấy. Rất đơn giản đúng không?”
Lời này vừa nói ra, hầu như tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ bất mãn, tên Lâm Diệp này có vẻ quá mức cuồng vọng.
Mặc dù bọn họ thừa nhận Lâm Diệp này quả thật rất mạnh, thậm chí giết chết tông sư võ đạo Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, nhưng uy danh bối phận của bọn họ đều bày ngay đó. Ở đây phần lớn mọi người đều có uy danh thâm niên sâu hơn Lâm Diệp, bối phận cao hơn Lâm Diệp. Lâm Diệp ngươi đi lên không nói một lời khiêm tốn, trực tiếp bày cái tư thái ra lệnh như vậy, không phải cuồng vọng thì là gì?
Đào Công Vọng nhìn thái độ của Sở Hưu, trong lòng lập tức cười lạnh một tiếng.
Trước đó hắn còn tưởng Lâm Diệp này là người tài, có thể đứng lên hạng ba Long Hổ Bảng chắc sẽ không kém.
Thế nhưng giờ xem ra, chưa nói tới thực lực Lâm Diệp, hắn làm việc phách lối không chịu suy nghĩ, không đáng lo.
Đào Công Vọng đứng ra ho khan một tiếng: “Lâm tiểu hữu, ta lớn hơn ngươi một bối phận, gọi ngươi một tiếng tiểu hữu cũng đủ.
Đúng là Ngụy Thư Nhai tiền bối gọi chúng ta tới, cũng đúng là tiền bối nói với chúng ta chuyện lần này do ngươi chỉ huy. Nhưng chuyện đó không nghĩa là chúng ta phải giao tính mạng bản thân cho ngươi.
Lâm tiểu hữu, ngươi có hiểu tình hình hiện tại của nhánh Ẩn Ma chúng ta ra sao không? Ngươi cứ tùy tiện dẫn chúng ta tới gây sự với những tông môn Chính đạo kia, một khi có thế lực đứng đầu giang hồ Chính đạo nhúng tay vào, chúng ta sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhánh Ẩn Ma chúng ta ẩn nấp kín tiếng như vậy đã lâu, cho dù giờ Ngụy Thư Nhai tiền bối quyết định muốn động thủ với những tông môn Chính đạo, vậy cũng phải bàn bạc kỹ rồi mới hành động chứ không thể lỗ mãng ra tay được.”
Đào Công Vọng là cáo già trên giang hồ, dùng âm mưu quỷ kế cực kỳ lưu loát.
Mặt ngoài hắn không trực tiếp chối bỏ mệnh lệnh của Ngụy Thư Nhai, nhưng lại thuyết phục Sở Hưu bàn bạc kỹ hơn.
Còn bàn bạc kỹ hơn này rốt cuộc phải bàn bạc bao lâu, vậy thật sự không biết. Có thể bàn bạc mãi tới lúc Lâm Diệp làm việc không ổn bị Ngụy Thư Nhai đại nhân trách phạt, mục đích của hắn cũng tạm thời đạt được.
Đây là dương mưu, Lâm Diệp đáp ứng, vậy mình có thể kéo dài thời gian. Còn nếu Lâm Diệp không đáp ứng, vậy sẽ đứng đối lập với đại đa số võ giả ở đây.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Đào Công Vọng đáp: “Nói vậy ngươi không muốn báo thù cho các tiền bối liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn đã hy sinh?”
Đào Công Vọng vội vàng nói: “Ngươi đừng nói bừa! Chư vị ở đây làm chứng, trước nay ta chưa từng nói lời này!”
“Ngươi chưa nói nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy!”
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng nói: “Đào Công Vọng, ta biết ngươi. Ngày trước ở Tây Sở ngươi bị Ngũ Lôi Chính Pháp của Trương Thừa Trinh thiếu chút nữa đánh chết, trốn được một mạng từ tay Trương Thừa Trinh nhưng lại bị người của Thiên Sư Phủ truy sát đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào. Là nhánh Ẩn Ma thu nhận ngươi.
Người như ngươi nếu không có nhánh Ẩn Ma che trở chắc đã sớm bị người ta lôi ra hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma vệ đạo rồi, làm gì còn cơ hội đứng đây phát ngôn bừa bãi nữa
Nhánh Ẩn Ma có ơn với ngươi, hôm nay ngươi lại tìm đủ cách chối bỏ, không chịu làm việc cho nhánh Ẩn Ma, đây là vong ân phụ nghĩa.
Còn nữa, ngươi gọi ai là tiểu hữu? Ngươi có tư cách gọi tiểu hữu sao? Không tự biết mình!
Một tên ngu ngốc vong ân phụ nghĩa không tự biết lấy mình, không có chút
tác dụng nào, chỉ biết bám vào gốc cây của nhánh Ẩn Ma kiếm lợi ích với che chở. Một con côn trùng thối nát như vậy còn để lại làm gì?”
Lời cuối cùng của Sở Hưu vang lên, một luồng tinh thần lực cường đại tới kinh người lập tức bộc phát.
Đào Công Vọng không hổ là người lão luyện trên giang hồ, ngay khi Sở Hưu bộc phát tinh thần lực, hắn đã lập tức cảm nhận được nguy cơ. Đào Công Vọng lập tức thả ra một loạt độc trùng rậm rạp chằng chịt, có điều không phải phóng về phía Sở Hưu mà là bảo hộ quanh người mình.
Có điều theo Trấn Hồn U Minh Khúc của Sở Hưu thi triển, tinh thần lực tạo thành gợn sóng, mỗi luồng trùng kích nguyên thần bộc phát lại khiến đại lượng độc trùng rơi xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, trước người Đào Công Vọng đã trống rỗng, thậm chí bản thân hắn cũng bị Trấn Hồn U Minh Khúc xung kích, đầu óc đau đớn kịch liệt, như cả linh hồn cũng bị làm cho tan vỡ.
Không đợi Đào Công Vọng kêu lên thành tiếng, Sở Hưu đã bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Đào Công Vọng, một tay nắm lên cổ hắn. Ma khí lạnh lẽo lập tức bộc phát, phong tỏa kinh mạch Đào Công Vọng.
Ánh mắt Đào Công Vọng lộ vẻ kinh sợ, những người khác cũng không ngờ Lâm Diệp này nói ra tay là ra tay, hoàn toàn không chịu nói lý.
Ngay lúc bọn họ định mở miệng khuyên can Sở Hưu, Đào Công Vọng cũng định lên tiếng xin tha, ma khí trong tay Sở Hưu bùng phát, trực tiếp bóp nát cổ Đào Công Vọng, sau đó vứt hắn xuống đất như ném một con chó đã chết.
Mọi người ở đây nhìn thi thể Đào Công Vọng, ánh mắt không thể tin nổi.
Đào Công Vọng đã chết? Lâm Diệp này to gan như vậy ư, vừa gặp đã lập tức giết người?
Chương 724 Kết cục đã định 1
Thật ra Đào Công Vọng chết rất oan uổng.
Mặc dù thực lực hắn kém Sở Hưu tít tắp, có điều trên người hắn có không ít độc trùng quỷ dị. Những thứ này đều là thủ đoạn giữ mạng của hắn, mặc dù không dám nói có thể đối phó với Sở Hưu nhưng chí ít cũng có thể giúp hắn chống đỡ được vài hiệp dưới tay Sở Hưu.
Ngày trước Đào Công Vọng có thể chạy trốn từ tay Trương Thừa Trinh, chuyện này cũng đủ chứng minh thực lực của Đào Công Vọng.
Có điều Đào Công Vọng cũng không ngờ Sở Hưu lại động sát tâm với hắn như vậy, cùng là người trong nhánh Ẩn Ma, lại còn ngay trước mặt mọi người, Sở Hưu động thủ cũng thôi, không ngờ còn dám trực tiếp giết chết hắn.
Đào Công Vọng không tính tới điểm này, những người khác cũng không ngờ. Cho nên hắn chết, chết rất oan, một loạt thủ đoạn chưa kịp dùng đã bị bóp chết.
Sở Hưu nhìn những võ giả Ma đạo xung quanh, có người phẫn nộ, có người không biết làm sao, còn có người ôm thái độ xem trò hay. Y thản nhiên nói: “Làm người không thể quên gốc, cho dù chúng ta là người trong Ma đạo nhưng cũng cần biết thế nào là đạo nghĩa, thế nào là ân tình.
Mấy năm nay chư vị được nhánh Ẩn Ma che chở, bảo vệ được thực lực và tín mạng. Giờ vừa vặn cần dùng tới lực lượng của các ngươi, các ngươi lại liên tục thoái thác như vậy, chẳng phải vong ân phụ nghĩa thì là gì?
Nhánh Ẩn Ma không cần rác rưởi vô dụng, không cần hạng ngu ngốc vong ân phụ nghĩa. Các ngươi đã thấy kết cục của Đào Công Vọng rồi đấy, làm một tên ngu ngốc vong ân phụ nghĩa bị coi như rác rưởi xử lý, hay đi theo ta, báo thù cho liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn lúc trước. Tự các ngươi chọn.
Một số võ giả ở đây sắc mặt đã lộ vẻ phẫn nộ.
Có một số người xuất thân không khác lắm so với Đào Công Vọng, đều là nửa đường gia nhập nhánh Ẩn Ma. Những người này thật ra không có nhiều tình cảm với nhánh Ẩn Ma.
Sở Hưu dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy giết chết Đào Công Vọng, uy hiếp bọn họ, đương nhiên khiến bọn họ thấy không thoải mái. Bọn họ không tin Lâm Diệp này thật sự giết sạch bọn họ.
Có điều tiếp đó Sở Hưu ngừng một chút rồi lại nói: “Đương nhiên không phải ta không cho các ngươi cơ hội. Chuyện báo thù vốn không ép buộc được, chỉ cần các ngươi không ngu ngốc như tên Đào Công Vọng kia, rõ ràng được nhánh Ẩn Ma che chở nhưng lại đứng đó nói năng linh tinh, dao động tinh thần mọi người. Bây giờ muốn rời khỏi hay muốn đi đâu tùy các ngươi. Ta sẽ báo lại với Ngụy Thư Nhai tiền bối, từ nay về sau các ngươi không còn là người trong nhánh Ẩn Ma nữa.”
Lời này của Sở Hưu cũng giống lời mà Ngụy Thư Nhai nói với y lúc trước,
nhìn như một lựa chọn nhưng thực tế ngươi không cách nào lựa chọn.
Trong đại diện, những người trước đó còn đầy căm phẫn lập tức yên tĩnh trở lại, cho dù có mấy người định hành động nhưng cuối cùng không ai lên tiếng, bọn họ cũng đành nhịn, không dám nói gì.
Đúng như Sở Hưu đã nói, cho dù trong Ma đạo cũng cực kỳ căm ghét đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Hôm nay nếu bọn hắn dám đi, trên người sẽ bị gán mác tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chân đứng hai thuyền.
Bản thân bọn hắn đã không được võ lâm Chính đạo dung thứ rồi, lúc này mà rời khỏi nhánh Ẩn Ma, vậy chỉ có nước tới tìm nhánh Minh Ma nương tựa.
Nhưng chỉ cần hành động này của bọn họ bị truyền ra, cho dù nhánh Minh Ma cũng chẳng thu loại người này làm đệ tử.
Quan hệ giữa tông môn và đệ tử là hai chiều. Tông môn che chở và cho ngươi không gian trưởng thành, ngày sau cũng hy vọng ngươi có thể che chở cho tông môn và các đệ tử khác.
Giờ đám người bọn hắn có hành động như vậy, những người khác sẽ nghĩ sao?
Huống hồ bọn hắn cũng không nghĩ rằng cho dù mình thừa nhận bản thân vong ân phụ nghĩa, mình hèn nhát; nhánh Ẩn Ma sẽ buông tha cho bọn hắn.
Với thực lực của bọn hắn đã chứng kiến không ít bí mật của nhánh Ẩn Ma, tỷ như khu vực bí mật này.
Lúc này bọn hắn mà đi khỏi, liệu nhánh Ẩn Ma có yên tâm bọn hắn giữ được bí mật không? Giữ bí mật tốt nhất chỉ có người chết.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Sở Hưu thản nhiên nói: “Sao nào? Không ai muốn đi à? Lần sau nếu ai còn dám trái lệnh nữa thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội.
Nói tới đó, ánh mắt Sở Hưu liếc sang Đào Công Vọng trên mặt đất, hiển nhiên đây chính là kết cục.
“Còn các ngươi cũng không cần cảm thấy bức bối gì. Các ngươi gia nhập nhánh Ẩn Ma, lại không trực tiếp tiến vào những tông môn lệ thuộc vào nhánh Ẩn Ma như Vô Tướng Ma Tông hay Xích Luyện Ma Tông. mặc dù các ngươi tự do hơn nhưng cũng không nhận được đãi ngộ trong những tông môn kia.
Người như các ngươi, nơi này có rất nhiều. Chử Vô Kỵ tiền bối vừa đi ra cũng xuất thân giống các ngươi, cuối cùng lại trở thành tông sư võ đạo, thành cường giả trong nhánh Ẩn Ma.
Nhưng các ngươi tự nghĩ lại đi, trong số các ngươi có mấy ai dám chắc đạt được tới trình độ của Chử tiền bối? Chử tiền bối có thể không dựa vào thứ gì, chỉ cần bản thân cũng đi được tới nước đó. Nhưng các ngươi lại không thể!
Lần này Ngụy tiền bối triệu tập các ngươi báo thù cho liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn chứ không phải bảo các ngươi đi chịu chết. Đây là một cơ hội thể hiện bản thân. ai có thể ngoi lên, ai tiếp tục giậm chân tại chỗ. Bên trên luôn có người nhìn đấy.”
Nói tới đây cơn giận của đám người cũng tiêu tan phân nửa, còn lại thì đang suy nghĩ.
Đúng là bọn họ gia nhập nhánh Ẩn Ma một thời gian dài như vậy, mặc dù được che chở nhưng thực tế cũng ít người ngoi lên được.
Giờ đã có cơ hội, mặc dù có nguy hiểm nhất định nhưng cũng có thu hoạch, đặc biệt là có thể nhận được hảo cảm của Ngụy tiền bối.
Đúng lúc này, La Tam Thông đột nhiên mang theo Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao của hắn đi tới cười lớn nói: “Miệng lưỡi nhà ngươi đúng là trơn tru, ta không nói lại ngươi, ta chỉ tin vào đoa trong tay mình!
Hai ta đánh vài chiêu, thắng ta, bất kể ngươi là tiền bối hay hậu bối, ngươi chính là lão đại. Nếu ngươi thua ta cũng đi theo ngươi. Dù sao lúc trước khi lão tử bị đám con cháu thế gia kia truy sát, chính nhánh Ẩn Ma cứu ta. Ta không phải lão già dcn vong ân phụ nghĩa kia.”
Mặc dù vừa rồi Sở Hưu gần như chỉ dùng một chiêu đã giết chết Đào Công Vọng, nhưng thực chất mọi người đều không nhìn ra thực lực chân chính của Sở Hưu.
Bởi vì Sở Hưu xuất thủ thật sự quá đột ngột, mặc dù là ra tay chính diện nhưng mọi người ở đây kể cả Đào Công Vọng cũng không ngờ Sở Hưu lại ngang nhiên động thủ trong tình huống hiện tại. Cho nên lúc đó có thể coi là Sở Hưu đánh lén, Đào Công Vọng thực chất chưa phát huy được một nửa thực lực đã bị giết chết.
Cho nên lần này Đào Công Vọng chết rất oan, không riêng gì La Tam Thông, nhiều người khác cũng muốn xem xem thực lực chân chính của Lâm Diệp ra sao.
Mặc dù bọn họ đã đọc tư liệu trên Long Hổ Bảng, Lâm Diệp này quả thật rất mạnh, thậm chí có lực lượng cường đại giết chết được tông sư võ đạo. Nhưng dẫu sao trăm nghe không bằng một thấy, bọn họ không tận mắt chứng kiến thì vẫn còn bán tín bán nghi.
Chương 725 Kết cục đã định 2
Sở Hưu tùy tiện vung tay lên nói: “Được, ngươi xuất đao đi.”
La Tam Thông kinh ngạc: “Ngay đây à? Nếu ta làm hỏng đại điện này, Ngụy tiền bối mà trách phạt thì không liên quan tới ta đâu đấy.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Yên tâm, mấy chiêu là xong, không hỏng được.”
La Tam Thông hừ lạnh nói: “Ngông cuồng!”
Mặc dù hắn thừa nhận Lâm Diệp này rất nổi danh, thực lực có lẽ cũng rất mạnh. lần này hắn mở miệng khiêu chiến thật ra tỷ lệ thắng cũng không cao, nhưng hắn không tin Lâm Diệp này chỉ dùng vài chiêu là giải quyết được hắn.
Có điều giờ Lâm Diệp này đã nói vậy, hắn cũng chẳng khách khí, Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao trong tay La Tam Thông bừng bừng sắc đỏ, thậm chí ngay hai mắt hắn cũng biến thành màu đỏ như máu.
Một đao chém ra, huyết khí sát cơ bùng lên, khí thế hung ác vô biên lan tỏa, trong thế dao kia thậm chí có tiếng ma thần kêu gào vang lên.
Không thể không nói thực lực của La Tam Thông này không yếu, trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng xem như cao thủ. Võ giả cùng cấp không mấy ai đỡ được một đao của hắn.
Chỉ có điều, cho dù La Tam Thông có mạnh hơn nữa, thực lực của hắn cũng không thể vượt qua phạm vi Thiên Nhân Hợp Nhất. Còn Sở Hưu lúc này đã không còn mấy đối thủ cùng cấp. Đối thủ của hắn thậm chí đã là những tông sư võ đạo kia!
Theo thế đao chém tới, gương mặt Sở Hưu không đổi sắc, hai mắt lại lóng lánh ánh sao huyền ảo xoay vòng.
Với tinh thần lực hiện giờ của Sở Hưu, khi y thi triẻn Thiên Tử Vọng Khí Thuật, võ giả thực lực như La Tam Thông hầu như không có bí mật gì. Biến hóa mỗi chiêu mỗi thức đều hiện lên trong mắt Sở Hưu, không hề bỏ sót.
Ngay khi thế đao sắp tới người, Sở Hưu đánh ra một quyền, một quyền một quyền mang theo khí huyết sát vô biên.
Khí huyết sát ngập trời quét ra, mang theo uy thế thẳng tiến không lùi hạ xuống, nhưng trong thế quyền đó lại mang theo một cơn chấn động kỳ quái. Theo thế quyền càng lúc càng gần, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu không ngờ lại dẫn dắt thế đao của La Tam Thông, khiến lực lượng một đao đó bắt đầu không ổn định, rung động không ngừng, thậm chí phản phệ ngược lại!
Tình huống quỷ dị đó La Tam Thông thậm chí chưa bao giờ thấy. Rõ ràng là đao của mình, sao lại phản phệ. Đây rốt cuộc là lực lượng của mình hay của Lâm Diệp kia? Vì sao đối phương còn hiểu lực lượng của mình hơn cả chính mình.
Lực lượng phản phệ, La Tam Thông đã không dám xuất đao tiếp.
Tiếp tục xuất đao, một đao chém xuống hại người hại mình, cho nên ngay lúc mấu chốt La Tam Thông trực tiếp thu đao phòng ngự, ngăn cản trước người.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu đánh lên thân đao của La Tam Thông, làm phát ra một tiếng nổ lớn.
Lực lượng cường đại đánh tới, khiến sắc mặt La Tam Thông đại biến, thân hình không nhịn nổi nhanh chóng lui lại phía sau, bàn chân giãm xuống làm mặt đất nứt ra một hố to.
Lùi lại liền mấy chục bước, La Tam Thông đã lui tới cuối đại điện. Sở Hưu tay niết ấn quyết, Sát Sinh Ma Phật Tướng được thi triển. Phật đà đỏ máu quỷ dị cầm lưỡi đao máu dữ tợn, một đao chém xuống, khí huyết sát hung ác xông thẳng tới chân trời. Một đao vừa rồi của La Tam Thông so với Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu đúng là một trời một vực.
Nhìn Sát Sinh Ma Phật Tướng xuất đao đánh tới, La Tam Thông chỉ biết trợn tròn mắt nhìn. Lực lượng đó khiến hắn sợ hãi vô cùng, thậm chí định thiêu đốt tinh huyết ngăn cản.
Thế nhưng đao của Sở Hưu không chém hẳn xuống mà chỉ xuất một nửa, sau đó khí huyết trực tiếp tiêu tán, Sát Sinh Ma Phật Tướng cũng chậm rãi biến mất.
La Tam Thông đặt đao xuống, không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước, chỉ chắp tay với Sở Hưu, cười khổ nói: “Ra mắt đại nhân, là ta thua, thua tâm phục khẩu phục.”
La Tam Thông nói với Sở Hưu hắn thua tâm phục khẩu phục, đó không phải lời nói xuông mà là thật lòng.
Hắn đã chứng kiến uy thế một đao của Sát Sinh Ma Phật Tướng, cường hãn kinh người.
Nhưng Sở Hưu sau khi xuất chiêu vẫn có thể thoải mái thu lại, nhẹ nhàng tự nhiên nhưng còn khó hơn việc chém ra một đao đó gấp mười lần, trăm lần.
Một tiếng đại nhân này của La Tam Thông quả thật tâm phục khẩu phục. Mặc dù tuổi tác Sở Hưu nhỏ hơn hắn rất nhiều, nhưng với những người như hắn, thực lực mới là tiêu chí đánh giá duy nhất. Chỉ cần thực lực Sở Hưu mạnh, tất cả đều dễ bàn.
Lúc này Triệu Thừa Binh vẫn không nói gì lại đứng ra, cung kính chắp tay với Sở Hưu nói: “Ra mắt đại nhân.”
Suy nghĩ của Triệu Thừa Binh rất đơn giản.
Ngụy Thư Nhai muốn báo thù cho liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, thật ra cũng là báo thù cho tiên tổ của hắn, hắn không có lý do gì để phản đối.
Hơn nữa nhánh của hắn vốn được Ngụy Thư Nhai che chở, đừng nói bảo Lâm Diệp thực lực cường đại này dẫn dắt bọn họ, cho dù đổi lại người thực lực yếu hơn, hắn cũng chấp nhất. Dù sao chỉ cần Ngụy Thư Nhai đã nói, hắn nhất định sẽ ủng hộ.
Những người ở đây thấy đám người mạnh nhất trong số họ có Đào Công Vọng bị giết, La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh đều lựa chọn thần phục. Những người khác cho dù còn toan tính gì khác lúc này cũng chỉ có thể cung kính cúi đầu chắp tay nói: “Ra mắt đại nhân!”
Lúc này bên ngoài đại điện, thật ra Ngụy Thư Nhai và Chử Vô Kỵ vẫn luôn đứng xem.
Khi thấy Sở Hưu trong thời gian rất ngắn đã dùng thủ đoạn lôi đình hàng phục đám người, Chử Vô Kỵ không khỏi tán thưởng: “Tiểu tử này quả thật không tệ. Tiểu Liên với tiểu tử Lục Tấn không nhìn lầm người.
Thật ra giờ trong nhánh Ẩn Ma chúng ta không thiếu cường giả mà thiếu người có thể đứng ra làm việc thống lĩnh toàn cục như tiểu tử này.”
Thực lực và năng lực là hai khái niệm khác nhau. Có một số người tuy có thực lực nhưng không có nghĩa là mặt nào hắn cũng làm được.
Cũng như Chử Vô Kỵ, mặc dù hắn xuất thân hoàng tộc nhưng thực chất không am hiểu các loại âm mưu dương mưu khống chế thuộc hạ. Bảo hắn đi giết người thì được, nhưng bảo hắn làm việc khác, hắn lại bó tay.
Kể cả Mai Khinh Liên cũng vậy, có điều giờ Âm Ma Tông chỉ còn lại mình nàng, cho dù nàng không am hiểu những thứ này cũng buộc phải làm.
Còn như Lục tiên sinh, thực lực không bằng Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ nhưng năng lực lại tốt hơn cả hai.
Khi còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lục tiên sinh đã dẫn người Vô Tướng Ma Tông âm thầm bố trí, gây ra không ít chuyện trên giang hồ, bản thân cũng là một thành viên trong giới cao tầng của Vô Tướng Ma Tông, dưới tay có không ít thủ hạ.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Thật ra trong nhánh Ẩn Ma có không ít người có năng lực làm việc, nhưng đáng tiếc liên minh dẫu sao cũng là liên minh, nhân tố bất ổn quá nhiều.
Ngày trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chúng ta gây dựng liên minh Ma đạo, có thể tạo ra uy thế lớn như vậy là vì dưới tay năm người chúng ta đều có lực lượng không tệ. Dùng bọn họ làm trung tâm mới có thể xây dựng được linh minh than thế lớn đến vậy.
Còn giờ mặc dù thực lực nhánh Ẩn Ma mạnh hơn lúc đó nhiều, nhưng âm mưu tính toán lại càng nhiều.
Những tông môn như Vô Tướng Ma Tông, Xích Luyện Ma Tông mặc dù trong lòng hướng về nhánh Ẩn Ma, nhưng đầu tiên phải suy nghĩ vì lợi ích tông môn.
Ngụy Thư Nhai nói muốn giao một số nhân thủ cho Sở Hưu, nhưng những người hắn định giao cho Sở Hưu lại không phải toàn bộ tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma.
Trong nhánh Ẩn Ma có rất nhiều thế lực, lợi ích phức tạp, đừng nói những người đó sẽ không nghe Sở Hưu, có một số người thậm chí không nghe cả Ngụy Thư Nhai.
Cũng như Lục tiên sinh, hắn là người Vô Tướng Ma Tông, quan hệ với Ngụy Thư Nhai cũng không tệ, thậm chí toàn bộ Vô Tướng Ma Tông đều giữ quan hệ tốt với Ngụy Thư Nhai.
Có điều quan hệ là quan hệ, một khi dính tới chuyện lợi ích, vậy phải xử lý thận trọng một chút.
Cho nên Ngụy Thư Nhai không sử dụng những người khác mà tìm một số võ giả tán tu trong nhánh Ẩn Ma tới.
Đám võ giả tán tu này phân chia phức tạp, có một số đơn thuần là võ giả tán tu nhận được công pháp Ma đạo, cứ thế gia nhập Ma đạo.
Còn một số là con cháu của người sống sót của liên minh Ma đạo Cửu thiên Sơn năm xưa, đều tôn Ngụy Thư Nhai làm chủ.
Còn trong đó khó quản nhất lại là những võ giả vì đủ loại nguyên nhân bất đắc dĩ rơi vào Ma đạo, hoặc những bị tông môn Chính đạo ép phải vào Ma đạo.
Người như vậy thực lực bản thân đều không yếu, có một số còn có thanh danh không nhỏ trên giang hồ, mỗi người đều tính cách kỳ quái, kiêu ngạo không nghe lệnh ai.
Ngụy Thư Nhai giao những người này cho Sở Hưu, một phần là cho y lực lượng, một phần là chuẩn bị để Sở Hưu chỉnh lý lại những người này, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng, không còn chia năm sẻ bảy nữa.
Đương nhiên trong đó ngược lại không có ý kiểm tra. Ngụy Thư Nhai tin tưởng Sở Hưu, nếu ngay chút việc nhập môn đó mà Sở Hưu còn không giải quyết được, vậy y lây tư cách đâu hoàn thành như vậy này?
Cho nên Ngụy Thư Nhai cũng không tự mình dẫn Sở Hưu tới mà bảo Chử Vô Kỵ đưa Sở Hưu đi.
Về phần Lục tiên sinh và Mai Khinh Liên, thân phận bọn họ khá đặc thù, một thuộc về Âm Ma tông, một thuộc về Vô Tướng Ma Tông. Ngụy Thư Nhai bàn giao riêng cho họ vài chuyện sau đó bảo tất cả giải tán.
Cứ điểm dưới đất của nhánh Ẩn Ma không nhỏ, Chử Vô Kỵ vừa dẫn Sở Hưu tới chỗ đám người, vừa cười nói: “Ngụy tiền bối có vẻ rất coi trọng ngươi, có điều tiền bối có vẻ cũng có ý kiểm tra, lại còn gom cả mấy tên kia tới bảo ngươi thống lĩnh nữa. Dù sao lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng nhìn ngươi có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo, thân phận trong Ma đạo đứng hạng ba trên Long Hổ Bảng, đám người này sẽ không nhường nhịn gì đâu.”
Nhìn Sở Hưu một hồi, Chử Vô Kỵ thản nhiên nói: “Ta, đã từng là một trong số bọn họ.”
Sở Hưu nhíu mày, kinh ngạc: “Với thực lực của Chử tiền bối, lúc trước sau khi gia nhập Ma đạo chẳng lẽ không được bồi dưỡng trọng dụng?”
Chử Vô Kỵ thản nhiên đáp: “Giới Ma đạo đâu phải nơi từ thiện. Có một số lời mấy tông môn Chính đạo kia nói không sai, Ma đạo làm việc đại đa số đều cực kỳ vô tình và tàn nhẫn.
Ngươi thể hiện bao nhiêu thực lực, mang tới bao nhiêu lợi ích cho người khác, ngươi mới có bấy nhiêu đãi ngộ.
Lúc đầu khi ta mới gia nhập nhánh Ẩn Ma, ngược lại có rất nhiều tông môn Ẩn Ma vươn tay mời ta. Có điều những tông môn này đều không phải vì con người ta mà vì thứ hạng của ta trên Long Hổ Bảng, vì thân phận hoàng tộc Ngụy Quốc của ta, tiện mượn thân phận này giở chút thủ đoạn.
Nói trắng ra, bọn họ chỉ muốn lợi dụng thân phận của ta. Ta gia nhập Ma đạo là để theo đuổi lực lượng cường đại chứ không phải làm nền cho người ta, cho nên ta cự tuyệt!
Giờ ngươi sắp thống lĩnh những người này, những người vì tu luyện Mạnh Cương mà bị đẩy vào Ma đạo thì dễ quản thôi. Đời sau của liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn thật ra cũng dễ quản.
Khó quản nhất là những người như ta, có thực lực, có tính khí, còn không muốn bị người ta hạn chế tự do. Tính tình bọn họ kỳ quái tới cực điểm, ngươi muốn thuyết phục họ cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”
Sở Hưu nheo mắt gật nhẹ đầu, Chử Vô Kỵ đã nói vậy chứng minh đám người này thật sự rất khó chơi.
Có điều Sở Hưu cũng không nói nhiều, y chỉ thản nhiên hỏi: “Vậy, ta có thể giết người không?”
Chử Vô Kỵ như cười như không nhìn Sở Hưu, hắn hiểu Sở Hưu, kẻ này sát tính lớn tới bất thường, hơn nữa không phải Sở Hưu hiếu sát mà là đối với y, giết người là thủ đoạn đơn giản nhất để đạt được mục đích.
Thân trong Ma đạo nhiều năm như vậy, Chử Vô Kỵ thấy rất nhiều loại cuồng ma khát máu, giết người không chớp mắt, nhưng những kẻ này đều chỉ là hạng tầm thường.
Đừng nhìn bọn họ bộ dáng hung ác, có thể nói trên tay dính đầy máu tươi, nhưng bọn họ không sánh bằng Sở Hưu.
Đó chỉ là những kẻ đáng thương bị sát ý khống chế mà thôi. Sát ý chỉ là một loại cảm xúc, bọn họ ngay bản thân mình còn không khống chế nổi, chẳng lẽ còn không đáng thương?
Ngược lại, người như Sở Hưu, coi giết chóc là công cụ, tất cả chỉ để đạt được
mục đích cùng lợi ích, đây mới là kinh khủng nhất.
Người như vậy đôi khi không tự tay giết người, nhưng một câu nói, một quyết định của bọn họ có thể mai táng vô số nhân mạng.
Chử Vô Kỵ thản nhiên nói: “Có thể giết người hay không, điểm này ta không cách nào nói cho ngươi, cần ngươi tự suy nghĩ.
Dù sao bất luận ta hay Ngụy tiền bối đều chỉ nhìn kết quả.
Nếu ngươi giết người có thể làm xong việc, vậy ngươi cứ giết.
Ngược lại nếu vì chuyện ngươi giết người mà gây náo loạn gì, vậy ngươi cũng phải tự gánh chịu hậu quả.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, tỏ ý đã biết.
Chử Vô Kỵ chỉ vào một cánh đại điện đóng kín cửa phí trước nói: “Những người Ngụy tiền bối bố trí đều trong đó. Vào đi.”
Lúc này trong đại điện đang có hơn ba trăm người chen chúc.
Đám người này giá trẻ lớn bé đều có, trang phục cũng hết sức kỳ quái, thế nhưng có thể khẳng định là đám người này thực lực đều rất mạnh.
Trong hơn ba trăm người này, thực lực yếu nhất cũng có Tam Hoa Tụ Đỉnh, mạnh nhất là Thiên Nhân Hợp Nhất. Trong đó võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có tới hơn ba mươi người. Số lượng này thậm chí còn nhiều hơn một số tông môn yếu một chút trong Thất Tông Bát Phái, tỷ như Thương Lan Kiếm Tông cùng Ba Sơn Kiếm Phái.
Lúc này trong đại điện ồn ào hỗn loạn, có người thì thầm nói chuyện, có kẻ lớn tiếng ầm ĩ, còn có tên đang quát tháo gì đó.
Đại điện chỉ có mười cái ghế, cũng chỉ có mười người ngồi đó. Trên mặt đất còn có vết máu cùng một số người sắc mặt trắng bệch, thái độ tức giận chữa trị thương thế. Hiển nhiên trước khi Sở Hưu tới đám người kiêu ngạo không nghe lệnh này đã đánh nhau một trận, hơn nữa lý do của trận đánh này còn vì chuyện vớ vẩn như tranh đoạt chỗ ngồi.
Lúc này trên chỗ ngồi, một võ giả thân mặc áo đen, mắt tam giác, dáng người gầy gò mở miệng nói: “La Tam Thông, Triệu Thừa Binh cùng chư vị. Ta bảo này, các ngươi đừng có ngồi không nữa, nói gì thử đi. Lần này Ngụy tiền bối gọi chúng ta tới đây rốt cuộc có ý gì? Bảo chúng ta nghe lệnh một tên tiểu bối? Đúng là chuyện cười.”
Người này tay vuốt ve một con bọ cạp vàng kim, dáng vẻ mười phần linh hoạt, có điều nhìn kỹ hơn lại phát hiện phần đuôi con bọ cạp có màu đen như mực, hiển nhiên mang theo kịch độc.
Chương 722 Lực lượng của nhánh Ẩn Ma 2
Võ giả này cũng có chút tiếng tăm trong Ma đạo, là Độc Lang Quân - Đào Công Vọng.
Thật ra nói chính xác hơn người này không phải tu luyện ma công mà là độc công. Nhưng trong mắt đại đa số người giang hồ, những thứ tà ác quái dị này đều thuộc về Ma đạo, cho nên Đào Công Vọng cũng bị quy vào Ma đạo.
Khi xưa người này xông xáo trên giang hồ mười năm, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, hành xử cũng xảo trá đa đoan cho nên dù hắn chọc tới không ít người nhưng vẫn luôn bình an vô sự.
Chẳng qua cũng trách hắn xui xẻo, mấy năm trước qua đất Tây Sở lấy máu người nuôi độc trùng, gặp phải Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh, thiếu chút nữa bị một luồng Ngũ Lôi Chính Pháp của Trương Thừa Trinh đánh chết. Cũng may bảo vật giữ mạng của hắn tương đối nhiều, mới trốn được một mạng.
Từ đó về sau, Đào Công Vọng bèn gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma, bắt đầu hành sự kín tiếng, không dám làm việc ngông nghênh như trước nữa.
Lần này Ngụy Thư Nhai bảo bọn họ tập trung lại một chỗ, nghê lệnh Sở Hưu đi báo thù cái gì mà liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn. Thật ra trong lòng Đào Công Vọng không muốn.
Theo Đào Công Vọng, Lâm Diệp kia mặc dù thực lực mạnh, mặc dù đứng hạng ba Long Hổ Bảng, nhưng hắn dẫu sao cũng chỉ là một tiểu bối. Khi Đào Công Vọng hắn thành danh trên giang hồ, Lâm Diệp kia còn đang nghịch bùn cơ mà. Giờ bảo mình nghe lệnh đối phương, Đào Công Vọng đương nhiên cảm thấy không muốn làm.
Đương nhiên đây chỉ là thứ yếu, dù sao người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lâm Diệp có chỗ dựa lớn là Ngụy Thư Nhai, nghe thì nghe thôi, nhưng hắn thật sự không muốn đối địch với Chính đạo.
Mấy năm trước, hắn bị Trương Thừa Trinh đánh sợ, đánh ra bóng ma tâm lý.
Chính vì e ngại nên Đào Công Vọng mới gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma tìm chỗ che chở. Vốn là hắn nhắm vào cách hành xử ẩn nấp của nhánh Ẩn Ma, không ngờ giờ cả nhánh Ẩn Ma đều không biết điều, đương nhiên hắn không muốn làm theo lệnh rồi.
Nói chính xác ra hắn vốn không phải người của nhánh Ẩn Ma, mối thù liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn thì liên quan gì tới hắn? Lát nữa chắc chắn hắn sẽ tìm một cơ hội hất đổ chuyện này.
Những người khác hắn mặc kệ, nhưng chính hắn lại không muốn đi.
La Tam Thông là một người cao to ngồi ở giữa, quanh người bắp thịt cuồn cuộn, dung mạo cứng rắn như được đúc từ sắt thép.
Bên tay hắn đặt một thanh Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao dữ tợn màu đỏ máu, cao chừng nửa người, bên trên còn dính từng vệt máu tím đen, có vẻ hung ác dị thường.
Huyết Cuồng Đao - La Tam Thông, cũng không phải võ giả nhánh Ẩn Ma tiêu chuẩn.
Hắn là võ giả tán tu nhưng hành xử lỗ mãng hiếu chiến, tính cách cũng nóng nảy, đắc tội với không ít người trên giang hồ.
Nếu đắc tội với một số võ giả bình thường, La Tam Thông càng đánh càng mạnh, nhưng trong đại hội của thế hệ trẻ Cửu Đại Thế Gia, hắn vô tình đắc tội với rất nhiều võ giả trẻ tuổi của Cửu Đại Thế Gia, bị người ta ghi hận và truy sát.
Nếu là những người có địa vị như Doanh Bạch Lộc, cho dù La Tam Thông đắc tội với hắn, hắn cũng chẳng gióng trống khua chiêng đuổi giết một võ giả tán tu. Thế nhưng có một số đệ tử thế gia khác không được rộng lượng như vậy, cho nên La Tam Thông bị bọn họ truy sát phát thảm, thiếu chút nữa bị ép vào đường cùng, cuối cùng nhờ một vị cao thủ nhánh Ẩn Ma cứu giúp, cho nên hắn cũng gia nhập vào nhánh Ẩn Ma.
Thật ra người trong Ma đạo mỗi người đều có tư tâm, thật ra giới này trước nay chưa từng đoàn kết, không phải ai cũng muốn báo thù cho những người đã chết trong liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, cho nên Ngụy Thư Nhai mới bảo Sở Hưu tới thống lĩnh, thu xếp đám người này.
So với Đào Công Vọng có nhiều ý đồ riêng, suy nghĩ của La Tam Thông lại đơn giản hơn nhiều.
La Tam Thông cười lạnh một tiếng nói: “Đào Công Vọng, chỉ có lão già nhà ngươi lắm chuyện nhất. Còn kêu tiểu bối, tiểu bối thì sao? Tính nghiêm chỉnh ra bối phận của ta còn nhỏ hơn ngươi đấy. Sao nào? Ngươi cũng không phục ta? Bằng không hai ta đọ sức thử?”
Đào Công Vọng bị cái điệu bộ không nói lý của La Tam Thông chọc cho giận tới không biết nói gì, hắn đành hừ lạnh đáp: “Đây không phải vấn đề bối phận, nhánh Ẩn Ma chúng ta bao năm qua vẫn ẩn nấp trong bóng tối, thế nhưng giờ Ngụy tiền bối lại bảo một tiểu bối không có bao nhiêu kinh nghiệm dẫn chúng ta đi khiêu khích võ lâm Chính đạo. Ngươi không thấy việc này nguy hiểm lắm à?”
La Tam Thông vung tay, hừ lạnh một nói: “Ta thấy cái quái gì! Bất kể hắn là Chính đạo hay Ma đạo, chỉ cần thực lực tiểu tử kia đủ mạnh, hắn bảo ta giết ai, vậy ta giết người đó thôi.
Ngược lại nếu tiểu tử kia không phải đối thủ của ta, vậy ta muốn giết ai hắn cũng không xen vào được!”
Đào Công Vọng cũng bó tay với tên đần như La Tam Thông, lại chuyển ánh mắt sang phía Triệu Thừa Binh.
So với hai người bọn họ, Triệu Thừa Binh lại bình thường hơn rất nhiều.
Triệu Thừa Binh là một người trung niên mặc quần áo màu đen, thần sắc lạnh lùng, trong lúc những người khác cãi vã, hắn vẫn lẳng lặng ngồi đó không hề nói gì.
Lúc này thấy Đào Công Vọng nhìn sang, Triệu Thừa Binh chỉ thản nhiên đáp: “Ta không biết Lâm Diệp, cũng không biết giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta chủ động ra tay với tông môn Chính đạo rốt cuộc là tốt hay là xấu. Ta chỉ biết chuyện này do Ngụy tiền bối phân phó, Lâm Diệp kia cũng do Ngụy tiền bối tuyển ra. Ta chỉ tin Ngụy tiền bối, ta tin Ngụy tiền bối sẽ không sai.”
So với Đào Công Vọng và La Tam Thông, Triệu Thừa Binh mới là người trong Ma đạo chính thống.
Ngày trước tổ tông hắn là cao thủ Ma đạo đi theo bên cạnh Ngụy Thư Nhai trên Cửu Thiên Sơn, nhưng cuối cùng bị giết chết trong trận chiến đó. Nhánh của Triệu Thừa Binh vẫn luôn được Ngụy Thư Nhai che chở.
Cho nên bất luận Ngụy Thư Nhai nói gì, Triệu Thừa Binh đều sẽ làm theo. Đối với hắn mà nói, Ngụy Thư Nhai không khác gì lão tổ nhà mình.
Đào Công Vọng thấy thái độ đó của Triệu Thừa Binh bèn dứt khoát không nhiều lời nữa mà đưa mắt nhìn sang những người khác, bàn luận lập mưu cùng bọn họ.
Mặc dù đám người này giờ đều coi như thuộc nhánh Ẩn Ma nhưng thực tế mỗi người lại có tâm tư riêng.
Có một số là do tính cách bản thân như La Tam Thông.
Nhưng những người có tính toán riêng của mình như Đào Công Vọng, cũng không phải số ít.
Mọi người đang bàn tán căng thẳng, cánh cửa đã bị đẩy ra, Chử Vô Kỵ mang theo Sở Hưu đã đeo mặt nạ bước vào.
Đại đường vốn đang cãi vã ầm ỹ đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Uy danh của Chử Vô Kỵ trong nhánh Ẩn Ma vẫn tương đối lớn, vị này là tông sư võ đạo gần với Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù kẻ kiêu ngạo như La Tam Thông cũng không dám bất kính.
Chử Vô Kỵ đảo mắt một vòng, thản nhiên nói: “Chắc chư vị đều biết vì sao Ngụy tiền bội gọi mọi người tới đây rồi.
Vị này chính là Lâm Diệp, là tuấn kiệt trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma chúng ta, chuyện tiếp đó ta sẽ không quản, đều giao cho Lâm Diệp xử lý. Các ngươi tự bàn tiếp là được.”
Nói xong Chử Vô Kỵ trực tiếp quay người bỏ đi, để lại một mình Sở Hưu.
Chương 723 Vong ân phụ nghĩa
Mặc dù Ngụy Thư Nhai không nói đây là một khảo nghiệm, nhưng theo Chử Vô Kỵ, thật ra đây chính là bài kiểm tra đầu tiên dành cho Sở Hưu.
Nếu ngay đám người này y cũng không giải quyết được, vậy Sở Hưu không xứng với vị trí hiện tại của y.
Thấy Chử Vô Kỵ dứt khoát rời khỏi như vậy, mọi người lập tức sửng sốt, tiếp đó châu đầu ghé tai thì thầm, có người còn bí mật truyền âm thảo luận, không ai e ngại gì Sở Hưu.
Trong giới Ma đạo, đa số đều kiêu ngạo không nghe lệnh, đừng nói giờ Sở Hưu còn chưa phải tông sư võ đạo, chưa có nhiều thâm niên. Cho dù Sở Hưu trở thành tông sư võ đạo, chưa chắc đám người này đã tâm phục khẩu phục.
Trước đó bọn họ cung kính với Chử Vô Kỵ như vậy là vì thanh danh và uy vọng Chử Vô Kỵ tích lũy được trong nhánh Ẩn Ma suốt mấy chục năm qua. Sở Hưu ư? Chỉ bằng mấy tin đồn trên giang hồ với thứ hạng trên Long Hổ Bảng còn chưa đủ để trấn áp đám người Ma đạo này.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu nheo mắt, thản nhiên nói: “Chư vị, ta nghĩ các ngươi từng nghe tới tên Lâm Diệp ta.”
Nghe xong lời này, ở đây lập tức có kẻ nhỏ giọng chế nhạo, ngữ khí mang theo chút khinh thường.
Đúng là bọn họ từng nghe tên Lâm Diệp, nhưng Lâm Diệp này nói như vậy trước mặt mọi người đúng là có vẻ đắc ý quên mình.
Có điều tiếp theo Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Đương nhiên chưa nghe cũng chẳng sao, giờ các ngươi đã nghe, vậy xin đừng quên.
Ngụy Thư Nhai tiền bối tập trung các ngươi ở đây làm gì, ta nghĩ ta không cần lặp lại nữa. Chuyện tiếp theo thật ra rất đơn giản, ta không cần các ngươi động não, chỉ cần động đao giết người. ta nói giết ai, các ngươi giết người ấy. Rất đơn giản đúng không?”
Lời này vừa nói ra, hầu như tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ bất mãn, tên Lâm Diệp này có vẻ quá mức cuồng vọng.
Mặc dù bọn họ thừa nhận Lâm Diệp này quả thật rất mạnh, thậm chí giết chết tông sư võ đạo Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, nhưng uy danh bối phận của bọn họ đều bày ngay đó. Ở đây phần lớn mọi người đều có uy danh thâm niên sâu hơn Lâm Diệp, bối phận cao hơn Lâm Diệp. Lâm Diệp ngươi đi lên không nói một lời khiêm tốn, trực tiếp bày cái tư thái ra lệnh như vậy, không phải cuồng vọng thì là gì?
Đào Công Vọng nhìn thái độ của Sở Hưu, trong lòng lập tức cười lạnh một tiếng.
Trước đó hắn còn tưởng Lâm Diệp này là người tài, có thể đứng lên hạng ba Long Hổ Bảng chắc sẽ không kém.
Thế nhưng giờ xem ra, chưa nói tới thực lực Lâm Diệp, hắn làm việc phách lối không chịu suy nghĩ, không đáng lo.
Đào Công Vọng đứng ra ho khan một tiếng: “Lâm tiểu hữu, ta lớn hơn ngươi một bối phận, gọi ngươi một tiếng tiểu hữu cũng đủ.
Đúng là Ngụy Thư Nhai tiền bối gọi chúng ta tới, cũng đúng là tiền bối nói với chúng ta chuyện lần này do ngươi chỉ huy. Nhưng chuyện đó không nghĩa là chúng ta phải giao tính mạng bản thân cho ngươi.
Lâm tiểu hữu, ngươi có hiểu tình hình hiện tại của nhánh Ẩn Ma chúng ta ra sao không? Ngươi cứ tùy tiện dẫn chúng ta tới gây sự với những tông môn Chính đạo kia, một khi có thế lực đứng đầu giang hồ Chính đạo nhúng tay vào, chúng ta sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhánh Ẩn Ma chúng ta ẩn nấp kín tiếng như vậy đã lâu, cho dù giờ Ngụy Thư Nhai tiền bối quyết định muốn động thủ với những tông môn Chính đạo, vậy cũng phải bàn bạc kỹ rồi mới hành động chứ không thể lỗ mãng ra tay được.”
Đào Công Vọng là cáo già trên giang hồ, dùng âm mưu quỷ kế cực kỳ lưu loát.
Mặt ngoài hắn không trực tiếp chối bỏ mệnh lệnh của Ngụy Thư Nhai, nhưng lại thuyết phục Sở Hưu bàn bạc kỹ hơn.
Còn bàn bạc kỹ hơn này rốt cuộc phải bàn bạc bao lâu, vậy thật sự không biết. Có thể bàn bạc mãi tới lúc Lâm Diệp làm việc không ổn bị Ngụy Thư Nhai đại nhân trách phạt, mục đích của hắn cũng tạm thời đạt được.
Đây là dương mưu, Lâm Diệp đáp ứng, vậy mình có thể kéo dài thời gian. Còn nếu Lâm Diệp không đáp ứng, vậy sẽ đứng đối lập với đại đa số võ giả ở đây.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Đào Công Vọng đáp: “Nói vậy ngươi không muốn báo thù cho các tiền bối liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn đã hy sinh?”
Đào Công Vọng vội vàng nói: “Ngươi đừng nói bừa! Chư vị ở đây làm chứng, trước nay ta chưa từng nói lời này!”
“Ngươi chưa nói nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy!”
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng nói: “Đào Công Vọng, ta biết ngươi. Ngày trước ở Tây Sở ngươi bị Ngũ Lôi Chính Pháp của Trương Thừa Trinh thiếu chút nữa đánh chết, trốn được một mạng từ tay Trương Thừa Trinh nhưng lại bị người của Thiên Sư Phủ truy sát đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào. Là nhánh Ẩn Ma thu nhận ngươi.
Người như ngươi nếu không có nhánh Ẩn Ma che trở chắc đã sớm bị người ta lôi ra hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma vệ đạo rồi, làm gì còn cơ hội đứng đây phát ngôn bừa bãi nữa
Nhánh Ẩn Ma có ơn với ngươi, hôm nay ngươi lại tìm đủ cách chối bỏ, không chịu làm việc cho nhánh Ẩn Ma, đây là vong ân phụ nghĩa.
Còn nữa, ngươi gọi ai là tiểu hữu? Ngươi có tư cách gọi tiểu hữu sao? Không tự biết mình!
Một tên ngu ngốc vong ân phụ nghĩa không tự biết lấy mình, không có chút
tác dụng nào, chỉ biết bám vào gốc cây của nhánh Ẩn Ma kiếm lợi ích với che chở. Một con côn trùng thối nát như vậy còn để lại làm gì?”
Lời cuối cùng của Sở Hưu vang lên, một luồng tinh thần lực cường đại tới kinh người lập tức bộc phát.
Đào Công Vọng không hổ là người lão luyện trên giang hồ, ngay khi Sở Hưu bộc phát tinh thần lực, hắn đã lập tức cảm nhận được nguy cơ. Đào Công Vọng lập tức thả ra một loạt độc trùng rậm rạp chằng chịt, có điều không phải phóng về phía Sở Hưu mà là bảo hộ quanh người mình.
Có điều theo Trấn Hồn U Minh Khúc của Sở Hưu thi triển, tinh thần lực tạo thành gợn sóng, mỗi luồng trùng kích nguyên thần bộc phát lại khiến đại lượng độc trùng rơi xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, trước người Đào Công Vọng đã trống rỗng, thậm chí bản thân hắn cũng bị Trấn Hồn U Minh Khúc xung kích, đầu óc đau đớn kịch liệt, như cả linh hồn cũng bị làm cho tan vỡ.
Không đợi Đào Công Vọng kêu lên thành tiếng, Sở Hưu đã bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Đào Công Vọng, một tay nắm lên cổ hắn. Ma khí lạnh lẽo lập tức bộc phát, phong tỏa kinh mạch Đào Công Vọng.
Ánh mắt Đào Công Vọng lộ vẻ kinh sợ, những người khác cũng không ngờ Lâm Diệp này nói ra tay là ra tay, hoàn toàn không chịu nói lý.
Ngay lúc bọn họ định mở miệng khuyên can Sở Hưu, Đào Công Vọng cũng định lên tiếng xin tha, ma khí trong tay Sở Hưu bùng phát, trực tiếp bóp nát cổ Đào Công Vọng, sau đó vứt hắn xuống đất như ném một con chó đã chết.
Mọi người ở đây nhìn thi thể Đào Công Vọng, ánh mắt không thể tin nổi.
Đào Công Vọng đã chết? Lâm Diệp này to gan như vậy ư, vừa gặp đã lập tức giết người?
Chương 724 Kết cục đã định 1
Thật ra Đào Công Vọng chết rất oan uổng.
Mặc dù thực lực hắn kém Sở Hưu tít tắp, có điều trên người hắn có không ít độc trùng quỷ dị. Những thứ này đều là thủ đoạn giữ mạng của hắn, mặc dù không dám nói có thể đối phó với Sở Hưu nhưng chí ít cũng có thể giúp hắn chống đỡ được vài hiệp dưới tay Sở Hưu.
Ngày trước Đào Công Vọng có thể chạy trốn từ tay Trương Thừa Trinh, chuyện này cũng đủ chứng minh thực lực của Đào Công Vọng.
Có điều Đào Công Vọng cũng không ngờ Sở Hưu lại động sát tâm với hắn như vậy, cùng là người trong nhánh Ẩn Ma, lại còn ngay trước mặt mọi người, Sở Hưu động thủ cũng thôi, không ngờ còn dám trực tiếp giết chết hắn.
Đào Công Vọng không tính tới điểm này, những người khác cũng không ngờ. Cho nên hắn chết, chết rất oan, một loạt thủ đoạn chưa kịp dùng đã bị bóp chết.
Sở Hưu nhìn những võ giả Ma đạo xung quanh, có người phẫn nộ, có người không biết làm sao, còn có người ôm thái độ xem trò hay. Y thản nhiên nói: “Làm người không thể quên gốc, cho dù chúng ta là người trong Ma đạo nhưng cũng cần biết thế nào là đạo nghĩa, thế nào là ân tình.
Mấy năm nay chư vị được nhánh Ẩn Ma che chở, bảo vệ được thực lực và tín mạng. Giờ vừa vặn cần dùng tới lực lượng của các ngươi, các ngươi lại liên tục thoái thác như vậy, chẳng phải vong ân phụ nghĩa thì là gì?
Nhánh Ẩn Ma không cần rác rưởi vô dụng, không cần hạng ngu ngốc vong ân phụ nghĩa. Các ngươi đã thấy kết cục của Đào Công Vọng rồi đấy, làm một tên ngu ngốc vong ân phụ nghĩa bị coi như rác rưởi xử lý, hay đi theo ta, báo thù cho liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn lúc trước. Tự các ngươi chọn.
Một số võ giả ở đây sắc mặt đã lộ vẻ phẫn nộ.
Có một số người xuất thân không khác lắm so với Đào Công Vọng, đều là nửa đường gia nhập nhánh Ẩn Ma. Những người này thật ra không có nhiều tình cảm với nhánh Ẩn Ma.
Sở Hưu dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy giết chết Đào Công Vọng, uy hiếp bọn họ, đương nhiên khiến bọn họ thấy không thoải mái. Bọn họ không tin Lâm Diệp này thật sự giết sạch bọn họ.
Có điều tiếp đó Sở Hưu ngừng một chút rồi lại nói: “Đương nhiên không phải ta không cho các ngươi cơ hội. Chuyện báo thù vốn không ép buộc được, chỉ cần các ngươi không ngu ngốc như tên Đào Công Vọng kia, rõ ràng được nhánh Ẩn Ma che chở nhưng lại đứng đó nói năng linh tinh, dao động tinh thần mọi người. Bây giờ muốn rời khỏi hay muốn đi đâu tùy các ngươi. Ta sẽ báo lại với Ngụy Thư Nhai tiền bối, từ nay về sau các ngươi không còn là người trong nhánh Ẩn Ma nữa.”
Lời này của Sở Hưu cũng giống lời mà Ngụy Thư Nhai nói với y lúc trước,
nhìn như một lựa chọn nhưng thực tế ngươi không cách nào lựa chọn.
Trong đại diện, những người trước đó còn đầy căm phẫn lập tức yên tĩnh trở lại, cho dù có mấy người định hành động nhưng cuối cùng không ai lên tiếng, bọn họ cũng đành nhịn, không dám nói gì.
Đúng như Sở Hưu đã nói, cho dù trong Ma đạo cũng cực kỳ căm ghét đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Hôm nay nếu bọn hắn dám đi, trên người sẽ bị gán mác tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chân đứng hai thuyền.
Bản thân bọn hắn đã không được võ lâm Chính đạo dung thứ rồi, lúc này mà rời khỏi nhánh Ẩn Ma, vậy chỉ có nước tới tìm nhánh Minh Ma nương tựa.
Nhưng chỉ cần hành động này của bọn họ bị truyền ra, cho dù nhánh Minh Ma cũng chẳng thu loại người này làm đệ tử.
Quan hệ giữa tông môn và đệ tử là hai chiều. Tông môn che chở và cho ngươi không gian trưởng thành, ngày sau cũng hy vọng ngươi có thể che chở cho tông môn và các đệ tử khác.
Giờ đám người bọn hắn có hành động như vậy, những người khác sẽ nghĩ sao?
Huống hồ bọn hắn cũng không nghĩ rằng cho dù mình thừa nhận bản thân vong ân phụ nghĩa, mình hèn nhát; nhánh Ẩn Ma sẽ buông tha cho bọn hắn.
Với thực lực của bọn hắn đã chứng kiến không ít bí mật của nhánh Ẩn Ma, tỷ như khu vực bí mật này.
Lúc này bọn hắn mà đi khỏi, liệu nhánh Ẩn Ma có yên tâm bọn hắn giữ được bí mật không? Giữ bí mật tốt nhất chỉ có người chết.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Sở Hưu thản nhiên nói: “Sao nào? Không ai muốn đi à? Lần sau nếu ai còn dám trái lệnh nữa thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội.
Nói tới đó, ánh mắt Sở Hưu liếc sang Đào Công Vọng trên mặt đất, hiển nhiên đây chính là kết cục.
“Còn các ngươi cũng không cần cảm thấy bức bối gì. Các ngươi gia nhập nhánh Ẩn Ma, lại không trực tiếp tiến vào những tông môn lệ thuộc vào nhánh Ẩn Ma như Vô Tướng Ma Tông hay Xích Luyện Ma Tông. mặc dù các ngươi tự do hơn nhưng cũng không nhận được đãi ngộ trong những tông môn kia.
Người như các ngươi, nơi này có rất nhiều. Chử Vô Kỵ tiền bối vừa đi ra cũng xuất thân giống các ngươi, cuối cùng lại trở thành tông sư võ đạo, thành cường giả trong nhánh Ẩn Ma.
Nhưng các ngươi tự nghĩ lại đi, trong số các ngươi có mấy ai dám chắc đạt được tới trình độ của Chử tiền bối? Chử tiền bối có thể không dựa vào thứ gì, chỉ cần bản thân cũng đi được tới nước đó. Nhưng các ngươi lại không thể!
Lần này Ngụy tiền bối triệu tập các ngươi báo thù cho liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn chứ không phải bảo các ngươi đi chịu chết. Đây là một cơ hội thể hiện bản thân. ai có thể ngoi lên, ai tiếp tục giậm chân tại chỗ. Bên trên luôn có người nhìn đấy.”
Nói tới đây cơn giận của đám người cũng tiêu tan phân nửa, còn lại thì đang suy nghĩ.
Đúng là bọn họ gia nhập nhánh Ẩn Ma một thời gian dài như vậy, mặc dù được che chở nhưng thực tế cũng ít người ngoi lên được.
Giờ đã có cơ hội, mặc dù có nguy hiểm nhất định nhưng cũng có thu hoạch, đặc biệt là có thể nhận được hảo cảm của Ngụy tiền bối.
Đúng lúc này, La Tam Thông đột nhiên mang theo Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao của hắn đi tới cười lớn nói: “Miệng lưỡi nhà ngươi đúng là trơn tru, ta không nói lại ngươi, ta chỉ tin vào đoa trong tay mình!
Hai ta đánh vài chiêu, thắng ta, bất kể ngươi là tiền bối hay hậu bối, ngươi chính là lão đại. Nếu ngươi thua ta cũng đi theo ngươi. Dù sao lúc trước khi lão tử bị đám con cháu thế gia kia truy sát, chính nhánh Ẩn Ma cứu ta. Ta không phải lão già dcn vong ân phụ nghĩa kia.”
Mặc dù vừa rồi Sở Hưu gần như chỉ dùng một chiêu đã giết chết Đào Công Vọng, nhưng thực chất mọi người đều không nhìn ra thực lực chân chính của Sở Hưu.
Bởi vì Sở Hưu xuất thủ thật sự quá đột ngột, mặc dù là ra tay chính diện nhưng mọi người ở đây kể cả Đào Công Vọng cũng không ngờ Sở Hưu lại ngang nhiên động thủ trong tình huống hiện tại. Cho nên lúc đó có thể coi là Sở Hưu đánh lén, Đào Công Vọng thực chất chưa phát huy được một nửa thực lực đã bị giết chết.
Cho nên lần này Đào Công Vọng chết rất oan, không riêng gì La Tam Thông, nhiều người khác cũng muốn xem xem thực lực chân chính của Lâm Diệp ra sao.
Mặc dù bọn họ đã đọc tư liệu trên Long Hổ Bảng, Lâm Diệp này quả thật rất mạnh, thậm chí có lực lượng cường đại giết chết được tông sư võ đạo. Nhưng dẫu sao trăm nghe không bằng một thấy, bọn họ không tận mắt chứng kiến thì vẫn còn bán tín bán nghi.
Chương 725 Kết cục đã định 2
Sở Hưu tùy tiện vung tay lên nói: “Được, ngươi xuất đao đi.”
La Tam Thông kinh ngạc: “Ngay đây à? Nếu ta làm hỏng đại điện này, Ngụy tiền bối mà trách phạt thì không liên quan tới ta đâu đấy.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Yên tâm, mấy chiêu là xong, không hỏng được.”
La Tam Thông hừ lạnh nói: “Ngông cuồng!”
Mặc dù hắn thừa nhận Lâm Diệp này rất nổi danh, thực lực có lẽ cũng rất mạnh. lần này hắn mở miệng khiêu chiến thật ra tỷ lệ thắng cũng không cao, nhưng hắn không tin Lâm Diệp này chỉ dùng vài chiêu là giải quyết được hắn.
Có điều giờ Lâm Diệp này đã nói vậy, hắn cũng chẳng khách khí, Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao trong tay La Tam Thông bừng bừng sắc đỏ, thậm chí ngay hai mắt hắn cũng biến thành màu đỏ như máu.
Một đao chém ra, huyết khí sát cơ bùng lên, khí thế hung ác vô biên lan tỏa, trong thế dao kia thậm chí có tiếng ma thần kêu gào vang lên.
Không thể không nói thực lực của La Tam Thông này không yếu, trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng xem như cao thủ. Võ giả cùng cấp không mấy ai đỡ được một đao của hắn.
Chỉ có điều, cho dù La Tam Thông có mạnh hơn nữa, thực lực của hắn cũng không thể vượt qua phạm vi Thiên Nhân Hợp Nhất. Còn Sở Hưu lúc này đã không còn mấy đối thủ cùng cấp. Đối thủ của hắn thậm chí đã là những tông sư võ đạo kia!
Theo thế đao chém tới, gương mặt Sở Hưu không đổi sắc, hai mắt lại lóng lánh ánh sao huyền ảo xoay vòng.
Với tinh thần lực hiện giờ của Sở Hưu, khi y thi triẻn Thiên Tử Vọng Khí Thuật, võ giả thực lực như La Tam Thông hầu như không có bí mật gì. Biến hóa mỗi chiêu mỗi thức đều hiện lên trong mắt Sở Hưu, không hề bỏ sót.
Ngay khi thế đao sắp tới người, Sở Hưu đánh ra một quyền, một quyền một quyền mang theo khí huyết sát vô biên.
Khí huyết sát ngập trời quét ra, mang theo uy thế thẳng tiến không lùi hạ xuống, nhưng trong thế quyền đó lại mang theo một cơn chấn động kỳ quái. Theo thế quyền càng lúc càng gần, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu không ngờ lại dẫn dắt thế đao của La Tam Thông, khiến lực lượng một đao đó bắt đầu không ổn định, rung động không ngừng, thậm chí phản phệ ngược lại!
Tình huống quỷ dị đó La Tam Thông thậm chí chưa bao giờ thấy. Rõ ràng là đao của mình, sao lại phản phệ. Đây rốt cuộc là lực lượng của mình hay của Lâm Diệp kia? Vì sao đối phương còn hiểu lực lượng của mình hơn cả chính mình.
Lực lượng phản phệ, La Tam Thông đã không dám xuất đao tiếp.
Tiếp tục xuất đao, một đao chém xuống hại người hại mình, cho nên ngay lúc mấu chốt La Tam Thông trực tiếp thu đao phòng ngự, ngăn cản trước người.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu đánh lên thân đao của La Tam Thông, làm phát ra một tiếng nổ lớn.
Lực lượng cường đại đánh tới, khiến sắc mặt La Tam Thông đại biến, thân hình không nhịn nổi nhanh chóng lui lại phía sau, bàn chân giãm xuống làm mặt đất nứt ra một hố to.
Lùi lại liền mấy chục bước, La Tam Thông đã lui tới cuối đại điện. Sở Hưu tay niết ấn quyết, Sát Sinh Ma Phật Tướng được thi triển. Phật đà đỏ máu quỷ dị cầm lưỡi đao máu dữ tợn, một đao chém xuống, khí huyết sát hung ác xông thẳng tới chân trời. Một đao vừa rồi của La Tam Thông so với Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu đúng là một trời một vực.
Nhìn Sát Sinh Ma Phật Tướng xuất đao đánh tới, La Tam Thông chỉ biết trợn tròn mắt nhìn. Lực lượng đó khiến hắn sợ hãi vô cùng, thậm chí định thiêu đốt tinh huyết ngăn cản.
Thế nhưng đao của Sở Hưu không chém hẳn xuống mà chỉ xuất một nửa, sau đó khí huyết trực tiếp tiêu tán, Sát Sinh Ma Phật Tướng cũng chậm rãi biến mất.
La Tam Thông đặt đao xuống, không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước, chỉ chắp tay với Sở Hưu, cười khổ nói: “Ra mắt đại nhân, là ta thua, thua tâm phục khẩu phục.”
La Tam Thông nói với Sở Hưu hắn thua tâm phục khẩu phục, đó không phải lời nói xuông mà là thật lòng.
Hắn đã chứng kiến uy thế một đao của Sát Sinh Ma Phật Tướng, cường hãn kinh người.
Nhưng Sở Hưu sau khi xuất chiêu vẫn có thể thoải mái thu lại, nhẹ nhàng tự nhiên nhưng còn khó hơn việc chém ra một đao đó gấp mười lần, trăm lần.
Một tiếng đại nhân này của La Tam Thông quả thật tâm phục khẩu phục. Mặc dù tuổi tác Sở Hưu nhỏ hơn hắn rất nhiều, nhưng với những người như hắn, thực lực mới là tiêu chí đánh giá duy nhất. Chỉ cần thực lực Sở Hưu mạnh, tất cả đều dễ bàn.
Lúc này Triệu Thừa Binh vẫn không nói gì lại đứng ra, cung kính chắp tay với Sở Hưu nói: “Ra mắt đại nhân.”
Suy nghĩ của Triệu Thừa Binh rất đơn giản.
Ngụy Thư Nhai muốn báo thù cho liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, thật ra cũng là báo thù cho tiên tổ của hắn, hắn không có lý do gì để phản đối.
Hơn nữa nhánh của hắn vốn được Ngụy Thư Nhai che chở, đừng nói bảo Lâm Diệp thực lực cường đại này dẫn dắt bọn họ, cho dù đổi lại người thực lực yếu hơn, hắn cũng chấp nhất. Dù sao chỉ cần Ngụy Thư Nhai đã nói, hắn nhất định sẽ ủng hộ.
Những người ở đây thấy đám người mạnh nhất trong số họ có Đào Công Vọng bị giết, La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh đều lựa chọn thần phục. Những người khác cho dù còn toan tính gì khác lúc này cũng chỉ có thể cung kính cúi đầu chắp tay nói: “Ra mắt đại nhân!”
Lúc này bên ngoài đại điện, thật ra Ngụy Thư Nhai và Chử Vô Kỵ vẫn luôn đứng xem.
Khi thấy Sở Hưu trong thời gian rất ngắn đã dùng thủ đoạn lôi đình hàng phục đám người, Chử Vô Kỵ không khỏi tán thưởng: “Tiểu tử này quả thật không tệ. Tiểu Liên với tiểu tử Lục Tấn không nhìn lầm người.
Thật ra giờ trong nhánh Ẩn Ma chúng ta không thiếu cường giả mà thiếu người có thể đứng ra làm việc thống lĩnh toàn cục như tiểu tử này.”
Thực lực và năng lực là hai khái niệm khác nhau. Có một số người tuy có thực lực nhưng không có nghĩa là mặt nào hắn cũng làm được.
Cũng như Chử Vô Kỵ, mặc dù hắn xuất thân hoàng tộc nhưng thực chất không am hiểu các loại âm mưu dương mưu khống chế thuộc hạ. Bảo hắn đi giết người thì được, nhưng bảo hắn làm việc khác, hắn lại bó tay.
Kể cả Mai Khinh Liên cũng vậy, có điều giờ Âm Ma Tông chỉ còn lại mình nàng, cho dù nàng không am hiểu những thứ này cũng buộc phải làm.
Còn như Lục tiên sinh, thực lực không bằng Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ nhưng năng lực lại tốt hơn cả hai.
Khi còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lục tiên sinh đã dẫn người Vô Tướng Ma Tông âm thầm bố trí, gây ra không ít chuyện trên giang hồ, bản thân cũng là một thành viên trong giới cao tầng của Vô Tướng Ma Tông, dưới tay có không ít thủ hạ.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Thật ra trong nhánh Ẩn Ma có không ít người có năng lực làm việc, nhưng đáng tiếc liên minh dẫu sao cũng là liên minh, nhân tố bất ổn quá nhiều.
Ngày trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chúng ta gây dựng liên minh Ma đạo, có thể tạo ra uy thế lớn như vậy là vì dưới tay năm người chúng ta đều có lực lượng không tệ. Dùng bọn họ làm trung tâm mới có thể xây dựng được linh minh than thế lớn đến vậy.
Còn giờ mặc dù thực lực nhánh Ẩn Ma mạnh hơn lúc đó nhiều, nhưng âm mưu tính toán lại càng nhiều.
Những tông môn như Vô Tướng Ma Tông, Xích Luyện Ma Tông mặc dù trong lòng hướng về nhánh Ẩn Ma, nhưng đầu tiên phải suy nghĩ vì lợi ích tông môn.
Bình luận facebook