-
Chương 491-495
Chương 491 Tạ Tiểu Lâu lên đài -2
Đệ tử Thương Thủy Doanh thị nhà hắn trước nay luôn lấy yếu thắng mạnh, có bao giờ bị người khác vượt cấp khiêu chiến? Nếu thua thì quá mất mặt.
Lúc này giữa trận, Doanh Bạch Hổ thấy Tạ Tiểu Lâu lên đài bèn hừ lạnh một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, một quyền đánh tới. Cương khí màu đen theo gió ập tới, quấn quanh thân hình hắn, phát ra một tiếng long ngâm vang đội, tấn công thẳng về phía Tạ Tiểu Lâu!
Doanh Bạch Hổ ra tay lần này là muốn dương danh trên giang hồ. Với hắn thì đối thủ là ai cũng được, việc hắn cần làm chỉ là đánh bại đối thủ đứng trước mặt mình, sau đó cưới Lạc Phi Hồng về, từng bước một đoạt lại những thứ nên thuộc về hắn!
Tạ Tiểu Lâu nhướn mày, người của Thương Thủy Doanh thị quả nhiên không đơn giản. Cho dù Doanh Bạch Hổ này chỉ là hạng vô danh nhưng lúc này ra tay, uy thế mạnh mẽ hơn hẳn những võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên bình thường.
Phiêu Vũ Đao sau lưng Tạ Tiểu Lâu rời vỏ, lưỡi đao vô cùng lạnh lẽo, thế đao sắc bén vô song xé tan cương khí, nhìn như nhẹ nhàng nhưng uy thế lại chẳng hề kém cỏi.
Chỉ trong chớp mắt, trường đao trong tay Tạ Tiểu Lâu đã vung ra vô số đao cương, thế đao của hắn mau chóng vô cùng, tốc độ nhanh tới cực hạn. Đao cương đầy trời lập tức vây kín Doanh Bạch Hổ.
Có điều lúc này quanh người Doanh Bạch Hổ lại phát ra một tiếng long ngâm kịch liệt, vô số cương khí màu đen phân hóa xoay chuyển, hóa thành hình rồng, giống như phi long tại thiên, rít gầm giữa thiên địa. Từng tiếng nổ vang lên, vô số đao cương kia đều vỡ vụn!
Dưới lực lượng mạnh mẽ đó, thân hình Tạ Tiểu Lâu không nhịn được lui lại phía sau. Nhưng lúc này hai tay Doanh Bạch Hổ lại kết ấn, một ấn đánh ra, cương khí ngưng tụ thành hình rồng xoay quanh, khí thế mạnh mẽ như nghiền nát thiên địa, uy thế lại mạnh thêm ba phần.
Chiêu thức này mọi người đều đã nghe nói, đây là bí kỹ Bàn Long Ấn trong Hoàng Thiên Bảo Lục của Thương Thủy Doanh thị, nghe nói uy lực một ấn có thể toái thiên liệt địa, vô cùng cường đại.
Tạ Tiểu Lâu cắn răng, thực lực kẻ này cường đại quá mức. Lúc này hắn đã đạp nửa bàn chân vào Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng về mặt lực lượng vẫn bị Doanh Bạch Hổ áp chế tới cực hạn.
Bứt ra lui lại phía sau, Phiêu Vũ Đao trong tay Tạ Tiểu Lâu tỏa ra một luồng sáng lạnh lẽo sâu thẳm. Đao kia chém xuống, đao mang như ngưng tụ thành hình lông cánh phượng hoàng nhìn như nhẹ nhàng bồng bềnh hạ xuống nhưng tốc độ lại nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã chém tới trước người Doanh Bạch Hổ.
Lúc này Doanh Bạch Hổ lại duỗi tay ra, cương khí cường đại ngưng tụ trong
tay. Hắc long giương vuốt, trực tiếp nắm lấy đao của Tạ Tiểu Lâu. Một tiếng nổ lớn vang lên, thế đao đao cương đều bị hủy diệt dưới trảo thế của Doanh Bạch Hổ, ngay cả Phiêu Vũ Đao trong tay Tạ Tiểu Lâu cũng không chịu nổi uy thế cường đại này, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
Ngay lúc mọi người cho rằng Tạ Tiểu Lâu đã bị Doanh Bạch Hổ thoải mái đánh bại, Tạ Tiểu Lâu lại không lùi mà tiến. Cương khí quanh người hắn ngưng tụ trong nắm quyền, một quyền đơn giản đánh ra nhưng quyền ý lại hết sức cường đại. Dưới quyền này hoặc thiên hạ giang sơn đều về tay ta, hoặc ngàn dặm sơn hà hủy dưới nắm đấm của ta!
Quyền ý của chiêu quyền này bá đạo tới cực điểm, lực lượng càng vô cùng kinh khủng. Một quyền đánh ra, bắt đầu còn chưa vấn đề gì nhưng hổ khẩu Tạ Tiểu Lâu đã xuất hiện vết máu lờ mờ.
Bởi vì đó không phải quyền ý mà giờ Tạ Tiểu Lâu có thể nắm giữ mà là quyền ý thuộc về sư phụ hắn Trần Thanh Đế. Giang sơn ngàn dặm như tranh vẽ, thế quyền trấn áp tận núi sông!
Trần Thanh Đế danh chấn giang hồ, nhưng rốt cuộc hắn tu luyện công pháp gì, trên giang hồ thật sự không ai biết. Bởi vì Trần Thanh Đế xuất thân dân dã, số lượng công pháp hắn tu luyện thật sự quá nhiều, quá tạp.
Có điều tới giờ Trần Thanh Đế tu luyện công pháp gì đã không quan trọng, người trong giang hồ chỉ biết quyền của Trần Thanh Đế rất mạnh, đó là quyền ý cường đại có thể trấn áp giang sơn ngàn dặm, phá núi ngăn sông!
Quyền ý cường địa đó là do Trần Thanh Đế quật khởi từ dân dã, trải qua vô số chém giết cùng gian nan trắc trở mới ngưng tụ thành, là quyền ý chỉ thuộc về mình hắn. Cho nên Tạ Tiểu Lâu căn bản không cách nào nhận truyền thừa này một cách hoàn chỉnh.
Chính vì vậy, Tạ Tiểu Lâu thân là đệ tử Trần Thanh Đế lại dùng đao chứ không phải dùng quyền pháp.
Nhưng mặc dù Tạ Tiểu Lâu dùng đao nhưng không có nghĩa là hắn không biết quyền của Trần Thanh Đế. Có điều mặc dù Trần Thanh Đế từng diễn luyện quyền ý này cho hắn xem, nhưng với kinh nghiệm lịch duyệt của Tạ Tiểu Lâu cùng những lý giải của hắn đối với võ đạo, Tạ Tiểu Lâu không cách nào thi triển ra quyền ý này một cách hoàn chỉnh. Cho dù lúc này miễn cưỡng thi triển nhưng chưa đả thương người bản thân đã bị tổn thương, phản phệ không hề nhẹ.
Có điều lúc này Doanh Bạch Hổ bên phía đối diện lại biến sắc.
Thế quyền của Tạ Tiểu Lâu đánh tới, quyền ý cường đại lay động cương khí toàn thân hắn, thậm chí cả thiên địa nguyên khí xung quanh cũng tránh lui.
Đây là lần đầu tiên Doanh Bạch Hổ cảm nhận được uy hiếp trên người Tạ Tiểu Lâu, uy hiếp cực kỳ cường đại.
Theo áp lực này truyền tới, Doanh Bạch Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh người như ngưng tụ thành hình rồng, gầm lên vang vọng thiên địa, hóa thành hắc long bám lên người hắn.
Giờ khắc này sau lưng Doanh Bạch Hổ như có một hình rồng cùng bóng người đan xen, quẩn quanh một chỗ. Tiếp đó hắn đấm ra một quyền, trấn áp sơn hà vạn giới!
Bất luận quyền ý của Trần Thanh Đế hay thế quyền của Doanh Bạch Hổ, đều là cương mãnh bá đạo tới cực hạn.
Song quyền tương giao làm bùng phát ra uy thế mạnh mẽ không gì sánh kịp, chấn cho toàn bộ lôi đài nứt nẻ khắp nơi.
Giờ khắc này sắc mặt mọi người quan chiến đều hơi đổi, thực lực Doanh Bạch Hổ mạnh mẽ vượt ngoài dự liệu của bọn họ. Ngay cả Tạ Tiểu Lâu không ngờ cũng cường đại tới mức này, càng ngoài dự liệu của mọi người.
Mạc Thiên Lâm bên dưới nhìn động tĩnh trên lôi đài, trong lòng âm thầm khó chịu. Không phải hắn ghen tị Tạ Tiểu Lâu, chỉ thấy oán trách bản thân không chịu cố gắng.
Ngày trước khi hắn và Tạ Tiểu Lâu kết bạn, thật ra thực lực đôi bên chênh lệch không lớn, Tạ Tiểu Lâu mạnh hắn một chút nhưng chỉ mạnh hơn có hạn.
Sau này Mạc Thiên Lâm quen biết với Lạc Phi Hồng. Có điều theo hắn thấy loại nữ nhân bá đạo còn hơn nam nhân như Lạc Phi Hồng căn bản là thứ biến thái, không cách nào so sánh nổi. Hắn cũng chẳng muốn đem bản thân ra so với Lạc Phi Hồng.
Còn tiếp nữa lại quen biết Sở Hưu, vị này lại còn biến thái hơn cả Lạc Phi Hồng, hoàn toàn có thể tranh phong với những anh tài tuấn kiệt năm hạng đầu Long Hổ Bảng. So sánh với hắn đơn giản là tự tìm bực bội cho mình.
Thế nhưng giờ Mạc Thiên Lâm lại phát hiện, ngay cả Tạ Tiểu Lâu mà hắn luôn cho rằng không chênh lệch mấy vói mình cũng đã sớm vượt qua bản thân. Chí ít một quyền mà Tạ Tiểu Lâu vừa đánh ra, hắn thậm chí không có dũng khí chống cự. Chuyện này khiến cho Mạc Thiên Lâm âm thầm buồn bã.
Chương 492 Ra sân
Sở Hưu ở bên cạnh thấy bộ dáng này của Mạc Thiên Lâm, không khỏi lắc đầu nói: “Mạc huynh, tính cách của ngươi vốn là thế, yêu thích tiêu dao hưởng thụ. Thật ra ngươi không cần đem bản thân so sánh với bất cứ ai, cứ làm chính ngươi là được. Nếu không cứ cưỡng ép tu luyện chẳng những không có lợi lộc gì còn dễ sinh ra tâm ma bình cảnh cho mình.”
Sở Hưu hiểu khá rõ tính cách của Mạc Thiên Lâm.
Vị này thật sự không phải hạt giống tốt để chém giết tạo dựng phong vân trên giang hồ.
Cứ nhìn Mạc Thiên Lâm là biết, thích rượu ngon yêu hưởng thụ, khoái thiên thi từ ca phú. Trong đó chỉ không có tu luyện và võ đạo.
Hơn nữa trước đó thật ra thực lực Mạc Thiên Lâm chỉ bình thường, hắn có thể bước lên Long Hổ Bảng là nhờ quật khởi sau khi bị một nữ nhân đá đít, trong cơn tức giận điên cuồng tu luyện nên mới có thực lực như hiện tại.
Cho nên mới nói Mạc Thiên Lâm tuy có thiên phú, nhưng hắn lại thiếu một trái tim chuyên tu võ đạo.
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạc Thiên Lâm cũng cười khổ đáp: “Sở huynh nói đúng, là do ta quá chấp nhất. Có điều thời gian tới ta cũng nên tu luyện khắc khổ hơn một chút, nếu không chưa nói tới việc bị các ngươi bỏ xa, có lẽ ngay vị trí trong nội bộ Mạc gia hiện tại cũng khó giữ nổi.”
Giờ Mạc Thiên Lâm đang là người thừa kế Mạc gia. Thật ra bản thân Mạc Thiên Lâm lại không mấy coi trọng vị trí người thừa kế này.
Chính vì vậy chênh lệch giữa hắn cùng những đệ tử thế hệ trẻ trong Mạc gia cũng không kéo ra quá xa, những đệ tử trẻ tuổi kia lại càng ao ước vị trí này của hắn.
Mặc dù Mạc Thiên Lâm không quan tâm tới vị trí này nhưng hắn cũng biết nếu để những người khác leo lên ngồi vào vị trí của mình, vậy những thứ giờ hắn đang hưởng thụ tương lai chắc chắn không còn.
Lúc này giữa trận, Tạ Tiểu Lâu cùng Doanh Bạch Hổ va chạm một đòn, sau cơn chấn động kịch liệt đó, bụi đất xua tan, sắc mặt bắt đầu đã trắng bệch còn khóe miệng Tạ Tiểu Lâu đã rỉ máu. Lúc này cánh tay phải Tạ Tiểu Lâu cũng đang run rẩy, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Trong mắt Doanh Bạch Hổ lóe lên vẻ thẹn quá hóa giận.
Sau đợt va chạm, hai bên lập tức phân ra cao thấp. Rõ ràng là Doanh Bạch Hổ thắng, nhưng hắn thắng cũng khá miễn cưỡng.
Vốn mình định một lần ra mặt chấn động cả thiên hạ, thế nhưng giờ đối mặt với một Tạ Tiểu Lâu tu vi kém hơn mình, hắn cũng phải chật vật như vậy. Chuyện này rõ ràng khác với tính toán ban đầu của hắn.
Ngay lúc Doanh Bạch Hổ định ra tay lần nữa, Tạ Tiểu Lâu phía đối diện lại nói thẳng: “Ta chịu thua.”
Ba chữ này của Tạ Tiểu Lâu nói ra gọn ghẽ linh hoạt, không hề dây dưa dài dòng.
Hắn chỉ tới kéo dài thời gian, thuận tiện tôi luyện lực lượng bản thân đôi chút, không đáng để ăn thua đủ với Doanh Bạch Hổ.
Doanh Bạch Hổ đang định ra tay buộc phải ngưng lại, chuyện này khiến hắn nghẹn tới mức sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng, thu bước chân lại.
Lạc Cửu Niên đứng ra trầm giọng nói: “Còn ai muốn lên lôi đài không?”
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, chỉ với thực lực Doanh Bạch Hổ vừa thể hiện, ai dám lên đài chịu chết?
Đặc biệt là lúc này Doanh Bạch Hổ có vẻ còn đang nổi nóng, sẽ hạ thủ rất tàn nhẫn. Lúc này lên đài khác gì để hắn phát tiết lửa giận?
“Để ta!”
Sở Hưu mang theo ý cười bước từng bước một lên lôi đài.
Lạc Cửu Niên nheo mắt nhìn Sở Hưu. Hắn biết đám người này chắc chắn sẽ ra tay quấy rối. Có điều ngoài dự liệu là Lạc Cửu Niên không buồn quản, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu một hồi rồi bước xuống lôi đài.
Trước đó Lạc Cửu Niên bị người của Doanh thị lừa một hồi, hắn là lão nhăn lăn lộn trên giang hồ bao năm như vậy, sao lại không có suy nghĩ khác.
Sở Hưu muốn quấy rối thì cứ để y quấy rối. Sở Hưu thua, Lạc Phi Hồng có thể gả cho Doanh thị như bình thường.
Nhưng nếu Sở Hưu thắng, chẳng lẽ Doanh Bạch Lộc lại trơ mắt nhìn đệ đệ mình bị ức hiếp mà không hề ra tay. Nếu Doanh Bạch Lộc xuất thủ, Sở Hưu chắc chắn phải thua! Đến lúc đó Lạc Phi Hồng còn có thể gả cho Doanh Bạch Lộc, nhất cử lưỡng tiện.
Đương nhiên Lạc Cửu Niên cũng nghĩ tới kết quả bết bát nhất, đó là Doanh thị ngồi nhìn Doanh Bạch Hổ thua dưới tay Sở Hưu, Doanh Bạch Lộc lại không có hành động gì.
Có điều như vậy cũng chẳng quan trọng, cùng lắm thì Lạc gia bọn họ không gả là được.
Mặc dù Lạc gia làm vậy có vẻ không giữ chữ tín, đã nói tỷ võ kén rể mà cuối cùng lại đổi ý. Nhưng thân tại giang hồ, thứ như uy tín chỉ là lời nói mà thôi. Cho dù Lạc gia công khai lật mặt không chịu gả nữ nhi, Sở Hưu còn làm gì được hắn?
Leo lên lôi đài, Sở Hưu nhìn Doanh Bạch Hổ một cái rồi nói: “Mặc dù ngươi không trọng thương nhưng lại tiêu hao quá độ. Ta không chiếm lợi chỗ ngươi, tránh để người khác nói thành xa luân chiến. Ngươi cứ tu dưỡng một hồi đi đã rồi hẵng ra tay.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức cảm thấy Sở Hưu khá hiểu chuyện, biết không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu bên dưới lại nhíu mày nhìn Sở Hưu.
Bởi vì kẻ hiểu rõ ngươi nhất thường không phải bằng hữu của ngươi, mà là địch nhân của ngươi.
Nhiếp Đông Lưu là kẻ địch của Sở Hưu, hơn nữa hai người đối địch đâu phải ngày một ngày hai, hắn biết rõ Sở Hưu là người ra sao.
Nói hắn không từ thủ đoạn tuyệt đối không phải quá đáng. Từ bao giờ nhân phẩm Sở Hưu lại cao thượng đến như vậy? Lúc bình thường y không bỏ đá xuống giếng mới là lạ.
Cho nên trực giác nói cho Nhiếp Đông Lưu biết trong này chắc chắn có vấn đề, thế nhưng hắn lại không đoán ra rốt cuộc Sở Hưu đang nghĩ gì.
Còn trong sân, Doanh Bạch Hổ chỉ nhìn Sở Hưu một hồi rồi trực tiếp ngồi xếp bằng xuống khôi phục nội lực bản thân.
Sở Hưu không giống với Tạ Tiểu Lâu vừa rồi, hắn cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên như mình.
Khi Doanh Bạch Hổ còn đang bế quan tại Thương Thủy Doanh thị, Sở Hưu đã bắt đầu chém giết cùng đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hơn nữa thứ hạng của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng ngay phía sau ca ca hắn, Doanh Bạch Lộc.
Đối mặt với đối thủ như vậy, Doanh Bạch Hổ không thể không thận trọng.
Đương nhiên vừa thận trọng, trong lòng Doanh Bạch Hổ vừa thấy nôn nóng.
Chỉ cần hắn đối mặt đường đường chính chính đánh bại Sở Hưu, hắn sẽ là hạng sáu trên Long Hổ Bảng, chỉ kém ca ca mình một bước!
Một khắc sau, Doanh Bạch Hổ đứng dậy, khí tức đã hoàn toàn khôi phục.
Sở Hưu cầm đao trong tay, hỏi: “Được chứ?”
Doanh Bạch Hổ gật nhẹ đầu.
Nhưng ngay khi Doanh Bạch Hổ gật đầu, đao của Sở Hưu đã rời vỏ, ma khí vô biên xen lẫn cùng huyết sát khí, xuyên qua cả lôi đài, một đao chém ra, ma uy ngập trời!
Uy thế đao này của Sở Hưu thật sự quá kinh người, ngay cả hai quyền tương giao của Doanh Bạch Hổ cùng Tạ Tiểu Lâu vừa rồi cũng không sánh nổi một đao của Sở Hưu lúc này!
Thậm chí khi thấy đao này, Doanh Bạch Lộc ở bên dưới vốn không để ý cũng ngồi thẳng dậy, trầm giọng nói: “Thua rồi! Bạch Hổ thua rồi, tên Sở Hưu này rốt cuộc có lai lịch ra sao?”
Phúc bá sau lưng bắt đầu trầm giọng nói: “Kẻ này xuất thân dân dã, nghe nói từng là võ giả tán tu, còn từng làm sát thủ Thanh Long Hội, cuối cùng mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, trở thành chưởng hình quan Quan Tây.
Người này lên Long Hổ Bảng, khí thế như trẻ che, là một con ngựa ô hiếm thấy, không phải hạng đơn giản. Lần này tỷ lệ thắng của nhị công tử quả thật không lớn.”
Chương 493 Áp đảo -1
Tạ Tiểu Lâu cũng dùng đao như Sở Hưu, nhưng đao của Tạ Tiểu Lâu Doanh Bạch Hổ còn cản nổi mà đao của Sở Hưu, Doanh Bạch Hổ thậm chí không có dũng khí cứng rắn chống đỡ
Trong thế đao phá tan thiên địa kia, lựa chọn đầu tiên của Doanh Bạch Hổ chính là lui, lui về phía sau ngăn cản.
Quanh người hắn cương khí màu đen ngưng tụ thành hình rồng quấn quanh người, theo thế đao của Sở Hưu chém xuống, tất cả cương khí màu đen như bị xé nát. Ma khí cường đại nhập thể khiến Doanh Bạch Hổ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Đây rõ ràng là áp đảo hoàn toàn về thực lực, hai bên vốn không cùng một cấp bậc, mặc cho Doanh Bạch Hổ có ngăn cản thế nào cũng vô dụng.
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Kinh nghiệm thực chiến của Bạch Hổ quá ít, trong gia tộc có những người như Phúc bá so chiêu với hắn nhưng các ngươi trước nay đều không nặng tay. Giờ thật sự giao thủ với người khác, hắn cũng vô thức lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để xử lý, lại không biết đây mới là tối kỵ khi võ giả giao chiến!
Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị ta cương mãnh hùng hồn, thẳng tiến không lùi. Lúc này hắn lựa chọn lùi bước phòng ngự là đã rơi vào hạ phong, nhất là đối thủ của hắn còn là kẻ ra tay cương mãnh tới cực hạn như Sở Hưu, hắn không đỡ được nữa rồi.”
Phúc bá sau lưng Doanh Bạch Lộc hạ giọng nói: “Nhưng không lùi lại, nhị công tử cũng thua chắc.”
Doanh Bạch Lộc điểm nhẹ lên ngực, thản nhiên nói: “Võ giả thẳng tiến không lùi, hắn lui lại là trong lòng hắn hèn nhát.
Mặc dù chúng ta luôn cố gắng phòng ngừa bản thân sa vào hiểm địa, có điều một khi đã ra tay liều mạng với người ta thì không thể có suy nghĩ lùi bước được.
Giờ có ta ở đây, có Phúc bá ngươi ở đây, Bạch Hổ nó vẫn không dám liều mạng với người ta. Giờ nó không thiếu thực lực, chỉ thiếu một trái tim thẳng tiến không lùi.”
Phúc bá ở bên cạnh lắc đầu, đại công tử nhìn mọi thứ đều hết sức thấu triệt, đáng tiếc không phải ai cũng là đại công tử.
Có điều nếu đổi lại góc nhìn khác, nếu nhị công tử có tâm cảnh thực lực như đại có thể, vậy đại công tử còn có thể yên ổn được như vậy sao? Nghĩ tới đây Phúc bá đã không dám nghĩ tiếp.
Mặc dù hắn là tông sư võ đạo nhưng đời đời dòng dõi hắn đều là tôi tớ cho Doanh thị, không có Thương Thủy Doanh thị cũng chẳng có thực lực hiện tại của hắn.
Huống hồ trước mặt Doanh Bạch Lộc, tông sư võ đạo là hắn cũng chẳng có ưu thế gì!
Phúc bá dùng cả đời mới tới cảnh giới này, còn Doanh Bạch Lộc là người đã định sẵn sẽ trở thành tông sư võ đạo, thậm chí có thể tiếp tục leo lên trên, trở thành cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thêm một bước còn có thể trở thành võ lâm chí tôn trong truyền thuyết!
Mà lúc này trong trận, Doanh Bạch Hổ bị một đao của Sở Hưu đánh trọng thương. Quả thật đúng như lời Doanh Bạch Lộc đã nói, hắn lui một bước là không còn cơ hội tiến lên nữa.
Thế đao trong tay Sở Hưu ập xuống, mỗi đao đều khiến Doanh Bạch Hổ khổ ở ngăn cản.
Trong ma đao tung hoành, Doanh Bạch Hổ thiếu chút nữa bị Sở Hưu đánh bật khỏi lôi đài.
Lúc này Doanh Bạch Hổ đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ muốn đánh bại Sở Hưu, hắn chỉ muốn bại không quá khó coi mà thôi.
Có điều dưới ma đao của Sở Hưu, Doanh Bạch Hổ đã dần dần không cách nào ngăn cản, trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn, lúc này lại nhớ ra chuyện liều mạng.
Tiếp đó hai tay Doanh Bạch Hổ niết thành ấn quyết, một luồng huyết khí tràn ra khỏi cơ thể, nhuốm vào cương khí bản thân.
Luồng cương khí hùng hồn kia trực tiếp ngưng tụ thành một con cự long màu đen dữ tợn, có điều ánh mắt cự long lại phủ một màu đỏ máu rực rỡ, có vẻ vô cùng chân thật.
Cự long bằng cương khí màu đen kéo dài hơn mười trượng, đừng nói Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng hiếm ai có trình độ cương khí như vậy.
Nhưng lúc này hai mắt Sở Hưu lại lóe lên thần quang kỳ dị, lực lượng cấu tạo của cự long bằng cương khí kia đều hiện lên rõ rệt trong Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu.
Theo ánh đao của Sở Hưu chém ra, thế đao không cương mãnh bá đạo như lúc vừa rồi, có vẻ rất hời hợt nhưng lại như linh dương móc sừng, dọc theo một góc độ kỳ dị chém về phía cự long bằng cương khí.
Cự long mắt đỏ bằng cương khí kia lập tức vỡ vụn, thân thể cao lớn tan nát, hóa thành cương khí tản mát ra bốn phía. Lực phản phệ cường đại khiến bắt đầu lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc không thể tin nổi.
Đây là bí thuật Vẽ Rồng Điểm Mắt trên Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị bọn họ, dùng cương khí ngưng tụ thành hình rồng, lấy khí huyết và ý cảnh võ đạo bản thân điểm mắt cho cự long cương khí, có thể khiến vật vô hình phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thế nhưng hắn chỉ vừa thi triển bí thuật này đã lập tức bị Sở Hưu đánh tan, hơn nữa còn bị phá hủy theo cách mà hắn không thể hiểu nổi. Giờ thậm chí
bại ở đâu, hắn cũng không biết.
Thân hình Sở Hưu bất động, cánh tay lại trực tiếp vung lên, giữa ma khí mãnh liệt này khí huyết toàn thân Doanh Bạch Hổ bắt đầu sôi trào.
Dưới Ma Huyết Đại Pháp, Doanh Bạch Hổ thậm chí không thể khống chế lực lượng khí huyết bản thân.
Có điều dù sao hắn cũng có chút nội tình, nhưng như những võ giả khác bị Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu tùy ý khống chế rút lấy khí huyết.
Hắn cắn răng, sắc mặt dữ tợn muốn trấn áp khí huyết đang sôi trào, thế nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện mặc cho mình làm gì, khí huyết trong cơ thể hắn chỉ càng sôi trào mãnh liệt. Cứ như khí huyết kia đã không thuộc về hắn.
Thấy đệ đệ mình thua thảm hại dưới tay Sở Hưu như vậy, ánh mắt Doanh Bạch Lộc không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói với Phúc bá: “Phúc bá, ra tay đi, Bạch Hổ đã được giáo huấn và tôi luyện đủ rồi. Cứ để như thế nó sẽ tổn hại tới khí huyết, hỏng mất căn cơ.”
Phúc bá gật đầu, thân hình phát động, một khắc sau đã tới trước người Doanh Bạch Hổ, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hắn. Chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng cường đại tràn vào cơ thể Doanh Bạch Hổ, hoàn toàn ngăn cách Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu.
“Người trẻ tuổi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc quá quyệt liệt không để lại đường lui sẽ không có kết cục tốt đâu.” Phúc bá nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói.
Sở Hưu thu hồi mdhp, nhún vai nói: “Lên lôi đài thì phải chuẩn bị tâm lý bị giết. Trên lôi đài sinh tử không ai có thể lưu tình. Nếu hắn nhận thua ta sẽ thu tay lại, có điều giờ xem ra người Doanh thị các ngươi không có thói quen nói hai chữ nhận thua, vậy không thể trách ta nặng tay được.
Huống hồ ai nói làm việc quyết liệt không để lại đường lui thì không có kết cục tốt? trong mắt ta làm việc mà không dứt khoát mới là hậu hoạn khôn cùng.
Đương nhiên ngài là tiền bối, lời của tiền bối luôn có đạo lý rồi.”
Bị Sở Hưu nói vài câu đâm toạc mọi chuyện, Phúc bá hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn theo Doanh Bạch Hổ xoay người rời khỏi.
Nếu là tông sư võ đạo khác, Sở Hưu dám nói với họ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ ra tay giáo huấn y một hồi.
Nhưng thân phận đầu tiên của Phúc bá là tôi tớ của Doanh thị, tiếp đó mới là tông sư võ đạo. Doanh Bạch Lộc không mở miệng, hắn sẽ không ra tay với Sở Hưu.
Chương 494 Áp đảo -2
Sở Hưu đứng trên đài, khí định thần nhàn đảo mắt một vòng.
Trên thực tế vừa rồi y ra tay đánh bại Doanh Bạch Hổ cũng không mất bao sức lực.
Doanh Bạch Hổ xuất thân Thương Thủy Doanh thị, bản thân có nội tình, có cảnh giới, nhưng rất đáng tiếc, kinh nghiệm thực chiến của hắn quá kém, khiến cho lực chiến đấu của cũng rất kém.
Kinh nghiệm thực chiến phải trải qua liều mạng tranh đấu mới rèn luyện ra được. Cho dù không bước vào giang hồ nhưng một số đại môn phái cũng có những bí cảnh hung hiểm để đệ tử nhà mình trải nghiệm cảm giác liều mạng tranh đấu, từ đó rèn luyện bản thân.
Có điều, rõ ràng Doanh Bạch Hổ không trải qua loại rèn luyện này, chỉ cho rằng một lòng khổ tu là có thể thu được lực lượng cường đại.
Lời này cũng không sai, nếu gặp võ giả lực lượng không bằng hắn như Tạ Tiểu Lâu, Doanh Bạch Hổ đương nhiên có thể áp đảo hoàn toàn, chỉ dùng lực lượng đã đủ chiến thắng đối phương.
Nhưng nếu đối mặt với những kẻ có sức mạnh cùng khả năng chiến đấu vượt ngoài cảnh giới như Sở Hưu, vậy quá trình này lại phải đảo ngược, biến thành Sở Hưu áp chế hắn.
Doanh Bạch Lộc nhìn Doanh Bạch Hổ lộ rõ vẻ thất bại và không dám tin tưởng, thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi còn định khiêu chiến ta à? Chút ngăn cản đó đã khiến ngươi không chịu nổi rồi?
Không bước vào giang hồ thì không biết trời cao đất rộng. Ngươi tưởng những người có tên trên Long Hổ Bảng đều là hạng tôm tép chắc?
Với chút thực lực đó của ngươi, thẳng được Tạ Tiểu Lâu kém ngươi một cảnh giới còn khá miễn cưỡng. Mười hạng đầu Long Hổ Bảng có võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng cho dù ngươi cao hơn họ một cảnh giới nhưng chưa chắc đã thắng được họ.”
Doanh Bạch Hổ không nói một lời đứng sau lưng Doanh Bạch Lộc. Có điều từ hai nắm tay xiết chặt của hắn không khó nhận ra sau khi trở lại Thương Thủy Doanh thị hắn chắc chắn sẽ khổ tu một phen, mong sớm có ngày đuổi kịp Doanh Bạch Lộc.
Lúc này trên đài, Lạc Cửu Niên nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, có điều Doanh Bạch Lộc lại chẳng hề có ý xuất thủ. Chuyện này khiến Lạc Cửu Niên không khỏi lo lắng.
Doanh Bạch Lộc đang có ý gì? Chẳng lẽ chướng mắt với Lạc Phi Hồng thật à? Hơn nữa đệ đệ hắn bị Sở Hưu áp đảo nặng nề như vậy, hắn không định báo thù cho đệ đệ hay sao?
Ngay cả Phúc bá sau lưng cũng chần chừ truyền âm cho Doanh Bạch Lộc: “Đại công tử, ngài định không ra tay thật à? Nếu ngài ra tay, ở đây không ai
cản được ngài. Lạc Phi Hồng chắc chắn sẽ là của đại công tử.
Ngô Quận Lạc gia mặc dù suy yếu nặng nề nhưng chính ngài đã nói Lạc Phi Hồng là một viên minh châu, tiền đồ không thể ước lượng cơ mà.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Lạc Phi Hồng là một viên minh châu, nhưng đáng tiếc nàng ta không phải viên minh châu trong lòng ta. Cho nên viên minh châu này ta không muốn lấy, cũng không cầm đi được.
Phúc bá, không cần nói nhiều. Ngươi biết tâm tư của ta mà, gia tộc và phụ thân ta cũng sẽ không can thiệp đâu.”
Phúc bá thở dài một cái, đại công tử là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà hắn từng thấy. Theo Phúc bá cho dù là Trương Thừa Trinh của Thiên Sư Phủ cùng Minh Vương - Tông Huyền cũng chẳng sánh nổi đại công tử. Một chỉ biết vẽ bùa, một chỉ biết tụng kinh.
Nhưng đáng tiếc viên minh châu trong lòng đại công tử đã định sẵn là không thể lấy được. Nữ đệ tử Việt Nữ Cung chưa bao giờ gả ra ngoài, cho dù thật sự lấy ai đó cũng không người nào có kết cục tốt.
Còn chưa nói tới Nhan Phi Yên là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Việt Nữ Cung, còn là người thừa kế Việt Nữ Cung. Cho dù Nhan Phi Yên thật sự có ý với Doanh Bạch Lộc, Việt Nữ Cung cũng chẳng thả người.
Hơn nữa Phúc bá cũng từng gặp Nhan Phi Yên một lần. Hắn thấy cô gái kia chẳng phải hạng vô danh, trong lòng mưu toan quá nhiều, ngược lại người như Lạc Phi Hồng này mới là lựa chọn thích hợp.
Doanh Bạch Lộc không muốn ra tay, Sở Hưu đứng ngạo nghễ toàn trường, mọi người xung quanh
Chỉ với thực lực mà Sở Hưu vừa thể hiện, ai dám xông lên chịu chết?
Nhiếp Đông Lưu là kẻ luôn đối đầu với Sở Hưu, lúc này đương nhiên không nhảy ra tự tìm phiền toái.
Nếu không có tin tưởng tuyệt đối, Nhiếp Đông Lưu sẽ không đấu cứng một chọi một cùng Sở Hưu.
Bên phía Đông Tề mặc dù Lý Nguyên luôn miệng nói muốn dạy dỗ cho Sở Hưu một hồi, trút giận cho thái tử điện hạ. Có điều hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, biết mình có bao nhiêu năng lực. Một chọi một chắc chắn là không thắng nổi Sở Hưu, âm thầm gây phiền toái cho y còn tạm được.
Cho nên trong thời gian ngắn xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lạc Cửu Niên, cuối cùng nói: “Ta nói này Lạc tiền bối, xem ra ở đây đã không ai lên lôi đài nữa. Nói vậy là ta thắng trận tỷ võ kén rể lần này rồi?”
Lạc Cửu Niên nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, nhưng Doanh Bạch Lộc lại coi như không thấy, hoàn toàn không có ý xuất thủ.
Lần này Lạc Cửu Niên coi như hiểu, hắn cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ nhưng lần này bị Doanh Bạch Lộc lừa gạt đến thảm.
Chẳng trách trước đó khi bọn họ liên lạc với Doanh thị, Doanh thị lại không trực tiếp nói tới chuyện đính hôn mà nhất định muốn tỷ võ kén rể.
Chỉ cần không đính hôn, Doanh thị có thể tiến lùi tự nhiên, chỉ có Lạc gia bọn họ bị kẹt lại ở đây.
Lạc Cửu Niên nhìn về phía Sở Hưu, cau mày nói: “Sở Hưu, ngươi đừng đứng đó quấy rối nữa, cho dù ngươi thắng ván này thì đã sao? Đừng tưởng ta không biết quan hệ giữa các ngươi. Các ngươi chỉ là hảo hữu mà thôi, Chẳng lẽ ngươi còn cưới Lạc Phi Hồng hay sao?
Sở Hưu xòe ta ra nói: “Ai nói hảo hữu thì không thể lấy về nhà? Nàng coi ta là hảo hữu nhưng giờ ta coi Phi Hồng như người yêu, không được à?
Mọi người đều còn trẻ tuổi, lâu ngày sinh tình chẳng quá bình thường ư? Hay lão tổ Lạc gia cho rằng ta không xứng với Lạc gia nhà ngươi, Lạc gia nhà ngươi định đổi ý à?”
Sở Hưu hỏi liên tiếp có đủ lý do chứng cứ, có điều Lạc Cửu Niên lại trực tiếp vung tay hừ lạnh nói: “Sở Hưu, rõ ràng là ngươi đang quấy rối! Chuyện này không tính tỷ võ kén rể tạm thời đình chỉ.”
Mọi người ở đây đều đã nhìn ra Lạc Cửu Niên đang giở trò chơi xấu.
Có điều một gia tộc, một tông sư võ đạo cho dù có chơi xấu thì ngươi làm gì được nào? Chẳng lẽ còn cưỡng ép mang Lạc Phi Hồng đi hay sao?
Nhưng đúng lúc Lạc Phi Hồng vẫn luôn ngồi yên bên phía Lạc gia không nói gì lại đột nhiên mở bừng hai mắt nói: “Lạc Cửu Niên, các ngươi thật sự coi ta là một món hàng, lần đầu không bán được giá tốt lại muốn tìm cơ hội bán thêm lần nữa hay sao?”
Lạc Thiên Dương sắc mặt trầm xuống, quát lớn: “Làm càn! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của lập tức? Còn không mau xin lỗi lão tổ?”
Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: “Xin lỗi, Lạc Thiên Dương, từ ngày ngươi ra tay với ta, ta và Lạc gia đã chẳng có quan hệ gì nữa. Từ nay về sau ngươi và ta mỗi người một ngả. Còn lão già mà không chịu chết kia, ta gọi thẳng tên hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.
Đời trước của Lạc gia còn tạm được, tới đời này mới xuống dốc tới bộ dáng bây giờ. Thế mà hắn còn không biết xấu hổ sống phơi phơi ra đó. Nếu đổi lại là ta chắc đã tự sát tám lần xuống dưới tạ lỗi với tổ tông rồi!”
Không thể không nói miệng lưỡi Lạc Phi Hồng quả thật độc ác, lúc này sắc mặt Lạc Cửu Niên đã âm trầm như tước, hắn trực tiếp quát khẽ nói: “Đánh gãy chân nó cho ta, ném vào từ đường sám hối với liệt tổ liệt tông. Lạc gia ta không có đệ tử bất hiếu như vậy!”
Chương 495 Đại nghịch bất đạo
Có điều đúng lúc này khóe miệng Lạc Phi Hồng lại nhếch lệnh thành một nụ cười lạnh lẽo: “Từ đường? E rằng từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không thể ném bất cứ đệ tử nào vào từ đường sám hối nữa rồi.”
Nói xong, Lạc Phi Hồng đột nhiên giơ tay trái lên.
Trước đó Lạc Phi Hồng ngồi yên tại chỗ nhắm mắt bất động, tay trái của nàng được bao phủ trong tay áo, những người khác đều không chú ý tới.
Mãi tới lúc này bọn họ mới phát hiện, không ngờ tay trái của Lạc Phi Hồng cầm một quả cầu màu hổ phách trong suốt, bên trên dính đầy máu tươi của chính Lạc Phi Hồng.
Quả cầu kia thu nhận máu tươi của Lạc Phi Hồng, không ngờ bên trên lại phủ kín tơ máu, làm tăng thêm vẻ quỷ dị.
Thấy quả cầu kia, Lạc Cửu Niên, Lạc Thiên Dương cùng tất cả các trưởng lão Lạc gia đồng thời biến sắc.
Lạc Cửu Niên quát lớn: “Vì sao xá lợi của tiên tổ lại nằm trong tay ngươi?”
Nghe xong lời này, mọi người lập tức chuyển ánh mắt sang phía cánh tay Lạc Phi Hồng. Hóa ra đây là xá lợi của tổ tiên Lạc gia trong truyền thuyết.
Cửu Đại Thế Gia, mỗi thế gia đều truyền thừa vài trăm năm, đương nhiên cũng có một số thủ đoạn tuyệt kỹ cất giấu. Lạc gia cũng vậy, trong đó nổi tiếng nhất chính là xá lợi tiên tổ này.
Nghe nói tiên tổ Lạc gia đã từng là hòa thượng, đương nhiên không phải hòa thượng trong Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Thế nhưng tiên tổ Lạc gia làm hòa thượng mấy năm lại đột nhiên quay sang gia nhập vào Đạo môn, làm đạo sĩ hơn mười năm. Lúc này lại đột nhiên hoàn tục, kết hôn sinh con, thành lập Lạc gia.
Cho nên công pháp Lạc gia mới cực kỳ thú vị, xem như Đạo Phật đồng tu, có điều mỗi thứ đều không có vết tích rõ ràng.
Xá lợi tiên tổ này là sau khi tổ tiên Lạc gia viên tịch quy khư, ngưng tụ tu vi bản thân hóa thành. Đồng thời hắn còn vận dụng trận pháp học được từ Đạo môn bày ra một đại trận tu luyện công thủ hợp nhất phủ khắp toàn bộ đại trạch Lạc gia.
Đại trận này công được thủ được, lúc thường còn ngưng tụ ra thiên địa nguyên khí hết sức nồng đậm giúp đệ tử nhà mình tu luyện, có thể nói là toàn năng.
Mà trận nhãn của đại trận này chính là xá lợi tiên tổ, bình thường được thờ cúng trong từ đường Lạc gia, nào ngờ giờ lại rơi vào tay Lạc Phi Hồng.
Cầm xá lợi tiên tổ, khóe miệng Lạc Phi Hồng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo nói: “Làm sao lấy được? Các ngươi quên ban đầu là ai nhốt ta vào trong từ đường à?”
Nghe xong lời này, Lạc Cửu Niên cùng các trưởng lão khác của Lạc gia tức giận tới phát run.
Chuyện này không thể trách họ không cẩn thận mà là họ thật sự không ngờ Lạc Phi Hồng lại đại nghịch bất đạo như vậy.
Thứ như xá lợi tiên tổ cho dù được để thờ cúng trong từ đường cũng được bố trí bảo vệ, dù sao đối với một thế gia từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, là khu vực trung tâm, thần thánh nhất.
Nếu Lạc gia bị kẻ địch bên ngoài tấn công, một khi bị đánh tới từ đường vậy tương đương với gặp họa phá gia diệt môn. Cho nên có thể nói từ đường là nơi an toàn nhất Lạc gia.
Hơn nữa thân là đệ tử Lạc gia, xá lợi tiên tổ đại biểu cho điều gì, ai mà chẳng biết, ai mà dám chạm vào? Hành động hiện tại của Lạc Phi Hồng chẳng khác gì tự đào mồ mả tổ tiên mình lên.
Lạc Phi Hồng cười lạnh vuốt vuốt viên xá lợi tiên tổ trong tay, lạnh nhạt nói: “Thứ này giờ đã trong tay ta, đã bị máu tươi của ta nhuộm đẫm khống chế.
Hơn nữa ngươi cũng biết nơi này nằm ở phương viên ra sao trong đại trận Lạc gia. Ngươi nói xem, nếu ta bóp nát xá lợi tiên tổ tại đây, sẽ có hậu quả gì?”
Lạc Cửu Niên sắc mặt khẽ biến, vị trí hiện tại của bọn họ nằm trong khu vực phía trước từ đường, cũng bị đại trận Lạc gia bao phủ. Còn nơi này chính là sinh môn của đại trận Lạc gia.
Không có trận nhãn, đại trận Lạc gia chỉ không thể khởi động, tương lai bọn họ có thể tìm thứ khác thay thế.
Nhưng nếu hiện tại Lạc Phi Hồng bóp nát xá lợi tiên tổ tại đây, sinh môn của trận pháp cũng theo đó sụp đổ, toàn bộ đại trận Lạc gia sẽ bị hủy diệt. Chuyện này tương đương với hủy diệt thủ đoạn bảo mệnh quan trọng nhất của Lạc gia bọn họ.
“Ngươi dám! Nếu xá lợi tiên tổ có tổn hại gì, ngươi tuyệt đối không thể đi khỏi Lạc gia ta nửa bước.”
Lạc Cửu Niên cắn răng phun ra lời đe dọa này.
Hắn thật sự không ngờ Lạc Phi Hồng lại dám đại nghịch bất đạo tới mức này, lấy cả xá lợi tiên tổ ra uy hiếp.
Lúc này đám người Sở Hưu cũng đứng dậy sang đứng bên cạnh Lạc Phi Hồng, thái độ đã thể hiện đầy đủ.
Trước đó Lạc Phi Hồng đã nói cho họ kế hoạch của mình, nhờ họ giúp đỡ kéo đài thời gian, bản thân lại đứng trong vị trí sinh môn của đại trận dùng máu tươi của mình khống chế xá lợi tiên tổ.
Thứ này chỉ là vật chết, theo lý mà nói chỉ cần là võ giả có huyết mạch Lạc gia là có thể khống chế. Lão tổ Lạc gia làm được, nàng cũng có thể làm được.
Đương nhiên làm vậy xong, Lạc Phi Hồng chắc chắn phải trở mặt với Lạc gia,
thậm chí tới mức không chết không thôi. Còn đám người Sở Hưu cũng đã đắc tội tới cùng với Lạc gia.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng chỉ phế bỏ Lạc Phi Vân, cho dù có đoạn tuyệt với Lạc gia cũng chẳng tới mức không chết không thôi.
Nhưng lần này Lạc Phi Hồng lại làm lớn, trực tiếp phá hỏng căn cơ của toàn bộ Lạc gia.
Lạc Cửu Niên đứng nhìn đám người Sở Hưu bên cạnh Lạc Phi Hồng, lạnh lùng nói với Mạc Dã Tử: “Mạc Dã Tử, ngươi với ta cũng coi như có giao tình. Đây là việc nhà của Lạc gia ta, ngươi nhất định muốn nhúng tay vào ư?”
Mạc Dã Tử thản nhiên đáp: “Lân Châu Thành, đừng kéo quan hệ lung tung. Ta với ngươi vốn không có giao tình gì. Người đời trước trong Lạc gia các ngươi, Lạc Hư Minh còn là người tài, hắn từng giúp ta nên ta mới đồng ý luyện khí cho Lạc gia ngươi. Có điều huyết thương Hồng Diên đã luyện thành, giao tình này đã chẳng còn. Hơn nữa giờ các ngươi còn định bức ép người nắm giữ huyết thương Hồng Diên, ngươi nói xem ta nên giúp ai?
Huống hồ chuyện lần này vốn là Lạc gia các ngươi làm việc quá kém cỏi bất lực, còn định dùng một nữ nhân thông gia để kéo dài tương lai cho Đông Tề, đúng là nực cười!
Ta và Phi Hồng vong niên hợp ý, chuyện này ta không nhúng tay vào không được.”
Lạc Cửu Niên lại đưa mắt sang đám người Sở Hưu, bọn họ không ai lộ vẻ sợ hãi.
Tạ Tiểu Lâu dựa lưng vào người hùng mạnh như Trần Thanh Đế, thế lực sau lưng lại ở Tây Sở. Nói một lời không dễ nghe thì nếu không có Lạc Phi Hồng, hắn căn bản không để Lạc gia trong mắt. Nếu Lạc Cửu Niên muốn tới Thiên Hạ Minh đòi một câu trả lời, vậy cứ đợi chịu đấm của Trần Thanh Đế đi.
Bênh người thân cần gì đạo lý, Trần Thanh Đế vẫn luôn bá đạo như vậy.
Về phần Sở Hưu ư, đừng nói trong bóng tối y là người của nhánh Ẩn Ma, chỗ dựa cường đại. Cho dù ngoài sáng Quan Trung Hình Đường cũng mạnh hơn Lạc gia nhiều.
Người duy nhất băn khoăn là Mạc Thiên Lâm. Có điều giờ Mạc Thiên Lâm đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì cứng rắn chống chọi chuyện này, cho dù thực lực Mạc gia không mạnh nhưng vẫn nhỉnh hơn Lạc gia đôi chút.
Đệ tử Thương Thủy Doanh thị nhà hắn trước nay luôn lấy yếu thắng mạnh, có bao giờ bị người khác vượt cấp khiêu chiến? Nếu thua thì quá mất mặt.
Lúc này giữa trận, Doanh Bạch Hổ thấy Tạ Tiểu Lâu lên đài bèn hừ lạnh một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, một quyền đánh tới. Cương khí màu đen theo gió ập tới, quấn quanh thân hình hắn, phát ra một tiếng long ngâm vang đội, tấn công thẳng về phía Tạ Tiểu Lâu!
Doanh Bạch Hổ ra tay lần này là muốn dương danh trên giang hồ. Với hắn thì đối thủ là ai cũng được, việc hắn cần làm chỉ là đánh bại đối thủ đứng trước mặt mình, sau đó cưới Lạc Phi Hồng về, từng bước một đoạt lại những thứ nên thuộc về hắn!
Tạ Tiểu Lâu nhướn mày, người của Thương Thủy Doanh thị quả nhiên không đơn giản. Cho dù Doanh Bạch Hổ này chỉ là hạng vô danh nhưng lúc này ra tay, uy thế mạnh mẽ hơn hẳn những võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên bình thường.
Phiêu Vũ Đao sau lưng Tạ Tiểu Lâu rời vỏ, lưỡi đao vô cùng lạnh lẽo, thế đao sắc bén vô song xé tan cương khí, nhìn như nhẹ nhàng nhưng uy thế lại chẳng hề kém cỏi.
Chỉ trong chớp mắt, trường đao trong tay Tạ Tiểu Lâu đã vung ra vô số đao cương, thế đao của hắn mau chóng vô cùng, tốc độ nhanh tới cực hạn. Đao cương đầy trời lập tức vây kín Doanh Bạch Hổ.
Có điều lúc này quanh người Doanh Bạch Hổ lại phát ra một tiếng long ngâm kịch liệt, vô số cương khí màu đen phân hóa xoay chuyển, hóa thành hình rồng, giống như phi long tại thiên, rít gầm giữa thiên địa. Từng tiếng nổ vang lên, vô số đao cương kia đều vỡ vụn!
Dưới lực lượng mạnh mẽ đó, thân hình Tạ Tiểu Lâu không nhịn được lui lại phía sau. Nhưng lúc này hai tay Doanh Bạch Hổ lại kết ấn, một ấn đánh ra, cương khí ngưng tụ thành hình rồng xoay quanh, khí thế mạnh mẽ như nghiền nát thiên địa, uy thế lại mạnh thêm ba phần.
Chiêu thức này mọi người đều đã nghe nói, đây là bí kỹ Bàn Long Ấn trong Hoàng Thiên Bảo Lục của Thương Thủy Doanh thị, nghe nói uy lực một ấn có thể toái thiên liệt địa, vô cùng cường đại.
Tạ Tiểu Lâu cắn răng, thực lực kẻ này cường đại quá mức. Lúc này hắn đã đạp nửa bàn chân vào Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng về mặt lực lượng vẫn bị Doanh Bạch Hổ áp chế tới cực hạn.
Bứt ra lui lại phía sau, Phiêu Vũ Đao trong tay Tạ Tiểu Lâu tỏa ra một luồng sáng lạnh lẽo sâu thẳm. Đao kia chém xuống, đao mang như ngưng tụ thành hình lông cánh phượng hoàng nhìn như nhẹ nhàng bồng bềnh hạ xuống nhưng tốc độ lại nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã chém tới trước người Doanh Bạch Hổ.
Lúc này Doanh Bạch Hổ lại duỗi tay ra, cương khí cường đại ngưng tụ trong
tay. Hắc long giương vuốt, trực tiếp nắm lấy đao của Tạ Tiểu Lâu. Một tiếng nổ lớn vang lên, thế đao đao cương đều bị hủy diệt dưới trảo thế của Doanh Bạch Hổ, ngay cả Phiêu Vũ Đao trong tay Tạ Tiểu Lâu cũng không chịu nổi uy thế cường đại này, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
Ngay lúc mọi người cho rằng Tạ Tiểu Lâu đã bị Doanh Bạch Hổ thoải mái đánh bại, Tạ Tiểu Lâu lại không lùi mà tiến. Cương khí quanh người hắn ngưng tụ trong nắm quyền, một quyền đơn giản đánh ra nhưng quyền ý lại hết sức cường đại. Dưới quyền này hoặc thiên hạ giang sơn đều về tay ta, hoặc ngàn dặm sơn hà hủy dưới nắm đấm của ta!
Quyền ý của chiêu quyền này bá đạo tới cực điểm, lực lượng càng vô cùng kinh khủng. Một quyền đánh ra, bắt đầu còn chưa vấn đề gì nhưng hổ khẩu Tạ Tiểu Lâu đã xuất hiện vết máu lờ mờ.
Bởi vì đó không phải quyền ý mà giờ Tạ Tiểu Lâu có thể nắm giữ mà là quyền ý thuộc về sư phụ hắn Trần Thanh Đế. Giang sơn ngàn dặm như tranh vẽ, thế quyền trấn áp tận núi sông!
Trần Thanh Đế danh chấn giang hồ, nhưng rốt cuộc hắn tu luyện công pháp gì, trên giang hồ thật sự không ai biết. Bởi vì Trần Thanh Đế xuất thân dân dã, số lượng công pháp hắn tu luyện thật sự quá nhiều, quá tạp.
Có điều tới giờ Trần Thanh Đế tu luyện công pháp gì đã không quan trọng, người trong giang hồ chỉ biết quyền của Trần Thanh Đế rất mạnh, đó là quyền ý cường đại có thể trấn áp giang sơn ngàn dặm, phá núi ngăn sông!
Quyền ý cường địa đó là do Trần Thanh Đế quật khởi từ dân dã, trải qua vô số chém giết cùng gian nan trắc trở mới ngưng tụ thành, là quyền ý chỉ thuộc về mình hắn. Cho nên Tạ Tiểu Lâu căn bản không cách nào nhận truyền thừa này một cách hoàn chỉnh.
Chính vì vậy, Tạ Tiểu Lâu thân là đệ tử Trần Thanh Đế lại dùng đao chứ không phải dùng quyền pháp.
Nhưng mặc dù Tạ Tiểu Lâu dùng đao nhưng không có nghĩa là hắn không biết quyền của Trần Thanh Đế. Có điều mặc dù Trần Thanh Đế từng diễn luyện quyền ý này cho hắn xem, nhưng với kinh nghiệm lịch duyệt của Tạ Tiểu Lâu cùng những lý giải của hắn đối với võ đạo, Tạ Tiểu Lâu không cách nào thi triển ra quyền ý này một cách hoàn chỉnh. Cho dù lúc này miễn cưỡng thi triển nhưng chưa đả thương người bản thân đã bị tổn thương, phản phệ không hề nhẹ.
Có điều lúc này Doanh Bạch Hổ bên phía đối diện lại biến sắc.
Thế quyền của Tạ Tiểu Lâu đánh tới, quyền ý cường đại lay động cương khí toàn thân hắn, thậm chí cả thiên địa nguyên khí xung quanh cũng tránh lui.
Đây là lần đầu tiên Doanh Bạch Hổ cảm nhận được uy hiếp trên người Tạ Tiểu Lâu, uy hiếp cực kỳ cường đại.
Theo áp lực này truyền tới, Doanh Bạch Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh người như ngưng tụ thành hình rồng, gầm lên vang vọng thiên địa, hóa thành hắc long bám lên người hắn.
Giờ khắc này sau lưng Doanh Bạch Hổ như có một hình rồng cùng bóng người đan xen, quẩn quanh một chỗ. Tiếp đó hắn đấm ra một quyền, trấn áp sơn hà vạn giới!
Bất luận quyền ý của Trần Thanh Đế hay thế quyền của Doanh Bạch Hổ, đều là cương mãnh bá đạo tới cực hạn.
Song quyền tương giao làm bùng phát ra uy thế mạnh mẽ không gì sánh kịp, chấn cho toàn bộ lôi đài nứt nẻ khắp nơi.
Giờ khắc này sắc mặt mọi người quan chiến đều hơi đổi, thực lực Doanh Bạch Hổ mạnh mẽ vượt ngoài dự liệu của bọn họ. Ngay cả Tạ Tiểu Lâu không ngờ cũng cường đại tới mức này, càng ngoài dự liệu của mọi người.
Mạc Thiên Lâm bên dưới nhìn động tĩnh trên lôi đài, trong lòng âm thầm khó chịu. Không phải hắn ghen tị Tạ Tiểu Lâu, chỉ thấy oán trách bản thân không chịu cố gắng.
Ngày trước khi hắn và Tạ Tiểu Lâu kết bạn, thật ra thực lực đôi bên chênh lệch không lớn, Tạ Tiểu Lâu mạnh hắn một chút nhưng chỉ mạnh hơn có hạn.
Sau này Mạc Thiên Lâm quen biết với Lạc Phi Hồng. Có điều theo hắn thấy loại nữ nhân bá đạo còn hơn nam nhân như Lạc Phi Hồng căn bản là thứ biến thái, không cách nào so sánh nổi. Hắn cũng chẳng muốn đem bản thân ra so với Lạc Phi Hồng.
Còn tiếp nữa lại quen biết Sở Hưu, vị này lại còn biến thái hơn cả Lạc Phi Hồng, hoàn toàn có thể tranh phong với những anh tài tuấn kiệt năm hạng đầu Long Hổ Bảng. So sánh với hắn đơn giản là tự tìm bực bội cho mình.
Thế nhưng giờ Mạc Thiên Lâm lại phát hiện, ngay cả Tạ Tiểu Lâu mà hắn luôn cho rằng không chênh lệch mấy vói mình cũng đã sớm vượt qua bản thân. Chí ít một quyền mà Tạ Tiểu Lâu vừa đánh ra, hắn thậm chí không có dũng khí chống cự. Chuyện này khiến cho Mạc Thiên Lâm âm thầm buồn bã.
Chương 492 Ra sân
Sở Hưu ở bên cạnh thấy bộ dáng này của Mạc Thiên Lâm, không khỏi lắc đầu nói: “Mạc huynh, tính cách của ngươi vốn là thế, yêu thích tiêu dao hưởng thụ. Thật ra ngươi không cần đem bản thân so sánh với bất cứ ai, cứ làm chính ngươi là được. Nếu không cứ cưỡng ép tu luyện chẳng những không có lợi lộc gì còn dễ sinh ra tâm ma bình cảnh cho mình.”
Sở Hưu hiểu khá rõ tính cách của Mạc Thiên Lâm.
Vị này thật sự không phải hạt giống tốt để chém giết tạo dựng phong vân trên giang hồ.
Cứ nhìn Mạc Thiên Lâm là biết, thích rượu ngon yêu hưởng thụ, khoái thiên thi từ ca phú. Trong đó chỉ không có tu luyện và võ đạo.
Hơn nữa trước đó thật ra thực lực Mạc Thiên Lâm chỉ bình thường, hắn có thể bước lên Long Hổ Bảng là nhờ quật khởi sau khi bị một nữ nhân đá đít, trong cơn tức giận điên cuồng tu luyện nên mới có thực lực như hiện tại.
Cho nên mới nói Mạc Thiên Lâm tuy có thiên phú, nhưng hắn lại thiếu một trái tim chuyên tu võ đạo.
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạc Thiên Lâm cũng cười khổ đáp: “Sở huynh nói đúng, là do ta quá chấp nhất. Có điều thời gian tới ta cũng nên tu luyện khắc khổ hơn một chút, nếu không chưa nói tới việc bị các ngươi bỏ xa, có lẽ ngay vị trí trong nội bộ Mạc gia hiện tại cũng khó giữ nổi.”
Giờ Mạc Thiên Lâm đang là người thừa kế Mạc gia. Thật ra bản thân Mạc Thiên Lâm lại không mấy coi trọng vị trí người thừa kế này.
Chính vì vậy chênh lệch giữa hắn cùng những đệ tử thế hệ trẻ trong Mạc gia cũng không kéo ra quá xa, những đệ tử trẻ tuổi kia lại càng ao ước vị trí này của hắn.
Mặc dù Mạc Thiên Lâm không quan tâm tới vị trí này nhưng hắn cũng biết nếu để những người khác leo lên ngồi vào vị trí của mình, vậy những thứ giờ hắn đang hưởng thụ tương lai chắc chắn không còn.
Lúc này giữa trận, Tạ Tiểu Lâu cùng Doanh Bạch Hổ va chạm một đòn, sau cơn chấn động kịch liệt đó, bụi đất xua tan, sắc mặt bắt đầu đã trắng bệch còn khóe miệng Tạ Tiểu Lâu đã rỉ máu. Lúc này cánh tay phải Tạ Tiểu Lâu cũng đang run rẩy, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Trong mắt Doanh Bạch Hổ lóe lên vẻ thẹn quá hóa giận.
Sau đợt va chạm, hai bên lập tức phân ra cao thấp. Rõ ràng là Doanh Bạch Hổ thắng, nhưng hắn thắng cũng khá miễn cưỡng.
Vốn mình định một lần ra mặt chấn động cả thiên hạ, thế nhưng giờ đối mặt với một Tạ Tiểu Lâu tu vi kém hơn mình, hắn cũng phải chật vật như vậy. Chuyện này rõ ràng khác với tính toán ban đầu của hắn.
Ngay lúc Doanh Bạch Hổ định ra tay lần nữa, Tạ Tiểu Lâu phía đối diện lại nói thẳng: “Ta chịu thua.”
Ba chữ này của Tạ Tiểu Lâu nói ra gọn ghẽ linh hoạt, không hề dây dưa dài dòng.
Hắn chỉ tới kéo dài thời gian, thuận tiện tôi luyện lực lượng bản thân đôi chút, không đáng để ăn thua đủ với Doanh Bạch Hổ.
Doanh Bạch Hổ đang định ra tay buộc phải ngưng lại, chuyện này khiến hắn nghẹn tới mức sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng, thu bước chân lại.
Lạc Cửu Niên đứng ra trầm giọng nói: “Còn ai muốn lên lôi đài không?”
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, chỉ với thực lực Doanh Bạch Hổ vừa thể hiện, ai dám lên đài chịu chết?
Đặc biệt là lúc này Doanh Bạch Hổ có vẻ còn đang nổi nóng, sẽ hạ thủ rất tàn nhẫn. Lúc này lên đài khác gì để hắn phát tiết lửa giận?
“Để ta!”
Sở Hưu mang theo ý cười bước từng bước một lên lôi đài.
Lạc Cửu Niên nheo mắt nhìn Sở Hưu. Hắn biết đám người này chắc chắn sẽ ra tay quấy rối. Có điều ngoài dự liệu là Lạc Cửu Niên không buồn quản, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu một hồi rồi bước xuống lôi đài.
Trước đó Lạc Cửu Niên bị người của Doanh thị lừa một hồi, hắn là lão nhăn lăn lộn trên giang hồ bao năm như vậy, sao lại không có suy nghĩ khác.
Sở Hưu muốn quấy rối thì cứ để y quấy rối. Sở Hưu thua, Lạc Phi Hồng có thể gả cho Doanh thị như bình thường.
Nhưng nếu Sở Hưu thắng, chẳng lẽ Doanh Bạch Lộc lại trơ mắt nhìn đệ đệ mình bị ức hiếp mà không hề ra tay. Nếu Doanh Bạch Lộc xuất thủ, Sở Hưu chắc chắn phải thua! Đến lúc đó Lạc Phi Hồng còn có thể gả cho Doanh Bạch Lộc, nhất cử lưỡng tiện.
Đương nhiên Lạc Cửu Niên cũng nghĩ tới kết quả bết bát nhất, đó là Doanh thị ngồi nhìn Doanh Bạch Hổ thua dưới tay Sở Hưu, Doanh Bạch Lộc lại không có hành động gì.
Có điều như vậy cũng chẳng quan trọng, cùng lắm thì Lạc gia bọn họ không gả là được.
Mặc dù Lạc gia làm vậy có vẻ không giữ chữ tín, đã nói tỷ võ kén rể mà cuối cùng lại đổi ý. Nhưng thân tại giang hồ, thứ như uy tín chỉ là lời nói mà thôi. Cho dù Lạc gia công khai lật mặt không chịu gả nữ nhi, Sở Hưu còn làm gì được hắn?
Leo lên lôi đài, Sở Hưu nhìn Doanh Bạch Hổ một cái rồi nói: “Mặc dù ngươi không trọng thương nhưng lại tiêu hao quá độ. Ta không chiếm lợi chỗ ngươi, tránh để người khác nói thành xa luân chiến. Ngươi cứ tu dưỡng một hồi đi đã rồi hẵng ra tay.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức cảm thấy Sở Hưu khá hiểu chuyện, biết không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu bên dưới lại nhíu mày nhìn Sở Hưu.
Bởi vì kẻ hiểu rõ ngươi nhất thường không phải bằng hữu của ngươi, mà là địch nhân của ngươi.
Nhiếp Đông Lưu là kẻ địch của Sở Hưu, hơn nữa hai người đối địch đâu phải ngày một ngày hai, hắn biết rõ Sở Hưu là người ra sao.
Nói hắn không từ thủ đoạn tuyệt đối không phải quá đáng. Từ bao giờ nhân phẩm Sở Hưu lại cao thượng đến như vậy? Lúc bình thường y không bỏ đá xuống giếng mới là lạ.
Cho nên trực giác nói cho Nhiếp Đông Lưu biết trong này chắc chắn có vấn đề, thế nhưng hắn lại không đoán ra rốt cuộc Sở Hưu đang nghĩ gì.
Còn trong sân, Doanh Bạch Hổ chỉ nhìn Sở Hưu một hồi rồi trực tiếp ngồi xếp bằng xuống khôi phục nội lực bản thân.
Sở Hưu không giống với Tạ Tiểu Lâu vừa rồi, hắn cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên như mình.
Khi Doanh Bạch Hổ còn đang bế quan tại Thương Thủy Doanh thị, Sở Hưu đã bắt đầu chém giết cùng đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hơn nữa thứ hạng của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng ngay phía sau ca ca hắn, Doanh Bạch Lộc.
Đối mặt với đối thủ như vậy, Doanh Bạch Hổ không thể không thận trọng.
Đương nhiên vừa thận trọng, trong lòng Doanh Bạch Hổ vừa thấy nôn nóng.
Chỉ cần hắn đối mặt đường đường chính chính đánh bại Sở Hưu, hắn sẽ là hạng sáu trên Long Hổ Bảng, chỉ kém ca ca mình một bước!
Một khắc sau, Doanh Bạch Hổ đứng dậy, khí tức đã hoàn toàn khôi phục.
Sở Hưu cầm đao trong tay, hỏi: “Được chứ?”
Doanh Bạch Hổ gật nhẹ đầu.
Nhưng ngay khi Doanh Bạch Hổ gật đầu, đao của Sở Hưu đã rời vỏ, ma khí vô biên xen lẫn cùng huyết sát khí, xuyên qua cả lôi đài, một đao chém ra, ma uy ngập trời!
Uy thế đao này của Sở Hưu thật sự quá kinh người, ngay cả hai quyền tương giao của Doanh Bạch Hổ cùng Tạ Tiểu Lâu vừa rồi cũng không sánh nổi một đao của Sở Hưu lúc này!
Thậm chí khi thấy đao này, Doanh Bạch Lộc ở bên dưới vốn không để ý cũng ngồi thẳng dậy, trầm giọng nói: “Thua rồi! Bạch Hổ thua rồi, tên Sở Hưu này rốt cuộc có lai lịch ra sao?”
Phúc bá sau lưng bắt đầu trầm giọng nói: “Kẻ này xuất thân dân dã, nghe nói từng là võ giả tán tu, còn từng làm sát thủ Thanh Long Hội, cuối cùng mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, trở thành chưởng hình quan Quan Tây.
Người này lên Long Hổ Bảng, khí thế như trẻ che, là một con ngựa ô hiếm thấy, không phải hạng đơn giản. Lần này tỷ lệ thắng của nhị công tử quả thật không lớn.”
Chương 493 Áp đảo -1
Tạ Tiểu Lâu cũng dùng đao như Sở Hưu, nhưng đao của Tạ Tiểu Lâu Doanh Bạch Hổ còn cản nổi mà đao của Sở Hưu, Doanh Bạch Hổ thậm chí không có dũng khí cứng rắn chống đỡ
Trong thế đao phá tan thiên địa kia, lựa chọn đầu tiên của Doanh Bạch Hổ chính là lui, lui về phía sau ngăn cản.
Quanh người hắn cương khí màu đen ngưng tụ thành hình rồng quấn quanh người, theo thế đao của Sở Hưu chém xuống, tất cả cương khí màu đen như bị xé nát. Ma khí cường đại nhập thể khiến Doanh Bạch Hổ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Đây rõ ràng là áp đảo hoàn toàn về thực lực, hai bên vốn không cùng một cấp bậc, mặc cho Doanh Bạch Hổ có ngăn cản thế nào cũng vô dụng.
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Kinh nghiệm thực chiến của Bạch Hổ quá ít, trong gia tộc có những người như Phúc bá so chiêu với hắn nhưng các ngươi trước nay đều không nặng tay. Giờ thật sự giao thủ với người khác, hắn cũng vô thức lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để xử lý, lại không biết đây mới là tối kỵ khi võ giả giao chiến!
Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị ta cương mãnh hùng hồn, thẳng tiến không lùi. Lúc này hắn lựa chọn lùi bước phòng ngự là đã rơi vào hạ phong, nhất là đối thủ của hắn còn là kẻ ra tay cương mãnh tới cực hạn như Sở Hưu, hắn không đỡ được nữa rồi.”
Phúc bá sau lưng Doanh Bạch Lộc hạ giọng nói: “Nhưng không lùi lại, nhị công tử cũng thua chắc.”
Doanh Bạch Lộc điểm nhẹ lên ngực, thản nhiên nói: “Võ giả thẳng tiến không lùi, hắn lui lại là trong lòng hắn hèn nhát.
Mặc dù chúng ta luôn cố gắng phòng ngừa bản thân sa vào hiểm địa, có điều một khi đã ra tay liều mạng với người ta thì không thể có suy nghĩ lùi bước được.
Giờ có ta ở đây, có Phúc bá ngươi ở đây, Bạch Hổ nó vẫn không dám liều mạng với người ta. Giờ nó không thiếu thực lực, chỉ thiếu một trái tim thẳng tiến không lùi.”
Phúc bá ở bên cạnh lắc đầu, đại công tử nhìn mọi thứ đều hết sức thấu triệt, đáng tiếc không phải ai cũng là đại công tử.
Có điều nếu đổi lại góc nhìn khác, nếu nhị công tử có tâm cảnh thực lực như đại có thể, vậy đại công tử còn có thể yên ổn được như vậy sao? Nghĩ tới đây Phúc bá đã không dám nghĩ tiếp.
Mặc dù hắn là tông sư võ đạo nhưng đời đời dòng dõi hắn đều là tôi tớ cho Doanh thị, không có Thương Thủy Doanh thị cũng chẳng có thực lực hiện tại của hắn.
Huống hồ trước mặt Doanh Bạch Lộc, tông sư võ đạo là hắn cũng chẳng có ưu thế gì!
Phúc bá dùng cả đời mới tới cảnh giới này, còn Doanh Bạch Lộc là người đã định sẵn sẽ trở thành tông sư võ đạo, thậm chí có thể tiếp tục leo lên trên, trở thành cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thêm một bước còn có thể trở thành võ lâm chí tôn trong truyền thuyết!
Mà lúc này trong trận, Doanh Bạch Hổ bị một đao của Sở Hưu đánh trọng thương. Quả thật đúng như lời Doanh Bạch Lộc đã nói, hắn lui một bước là không còn cơ hội tiến lên nữa.
Thế đao trong tay Sở Hưu ập xuống, mỗi đao đều khiến Doanh Bạch Hổ khổ ở ngăn cản.
Trong ma đao tung hoành, Doanh Bạch Hổ thiếu chút nữa bị Sở Hưu đánh bật khỏi lôi đài.
Lúc này Doanh Bạch Hổ đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ muốn đánh bại Sở Hưu, hắn chỉ muốn bại không quá khó coi mà thôi.
Có điều dưới ma đao của Sở Hưu, Doanh Bạch Hổ đã dần dần không cách nào ngăn cản, trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn, lúc này lại nhớ ra chuyện liều mạng.
Tiếp đó hai tay Doanh Bạch Hổ niết thành ấn quyết, một luồng huyết khí tràn ra khỏi cơ thể, nhuốm vào cương khí bản thân.
Luồng cương khí hùng hồn kia trực tiếp ngưng tụ thành một con cự long màu đen dữ tợn, có điều ánh mắt cự long lại phủ một màu đỏ máu rực rỡ, có vẻ vô cùng chân thật.
Cự long bằng cương khí màu đen kéo dài hơn mười trượng, đừng nói Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng hiếm ai có trình độ cương khí như vậy.
Nhưng lúc này hai mắt Sở Hưu lại lóe lên thần quang kỳ dị, lực lượng cấu tạo của cự long bằng cương khí kia đều hiện lên rõ rệt trong Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu.
Theo ánh đao của Sở Hưu chém ra, thế đao không cương mãnh bá đạo như lúc vừa rồi, có vẻ rất hời hợt nhưng lại như linh dương móc sừng, dọc theo một góc độ kỳ dị chém về phía cự long bằng cương khí.
Cự long mắt đỏ bằng cương khí kia lập tức vỡ vụn, thân thể cao lớn tan nát, hóa thành cương khí tản mát ra bốn phía. Lực phản phệ cường đại khiến bắt đầu lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc không thể tin nổi.
Đây là bí thuật Vẽ Rồng Điểm Mắt trên Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị bọn họ, dùng cương khí ngưng tụ thành hình rồng, lấy khí huyết và ý cảnh võ đạo bản thân điểm mắt cho cự long cương khí, có thể khiến vật vô hình phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thế nhưng hắn chỉ vừa thi triển bí thuật này đã lập tức bị Sở Hưu đánh tan, hơn nữa còn bị phá hủy theo cách mà hắn không thể hiểu nổi. Giờ thậm chí
bại ở đâu, hắn cũng không biết.
Thân hình Sở Hưu bất động, cánh tay lại trực tiếp vung lên, giữa ma khí mãnh liệt này khí huyết toàn thân Doanh Bạch Hổ bắt đầu sôi trào.
Dưới Ma Huyết Đại Pháp, Doanh Bạch Hổ thậm chí không thể khống chế lực lượng khí huyết bản thân.
Có điều dù sao hắn cũng có chút nội tình, nhưng như những võ giả khác bị Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu tùy ý khống chế rút lấy khí huyết.
Hắn cắn răng, sắc mặt dữ tợn muốn trấn áp khí huyết đang sôi trào, thế nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện mặc cho mình làm gì, khí huyết trong cơ thể hắn chỉ càng sôi trào mãnh liệt. Cứ như khí huyết kia đã không thuộc về hắn.
Thấy đệ đệ mình thua thảm hại dưới tay Sở Hưu như vậy, ánh mắt Doanh Bạch Lộc không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói với Phúc bá: “Phúc bá, ra tay đi, Bạch Hổ đã được giáo huấn và tôi luyện đủ rồi. Cứ để như thế nó sẽ tổn hại tới khí huyết, hỏng mất căn cơ.”
Phúc bá gật đầu, thân hình phát động, một khắc sau đã tới trước người Doanh Bạch Hổ, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hắn. Chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng cường đại tràn vào cơ thể Doanh Bạch Hổ, hoàn toàn ngăn cách Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu.
“Người trẻ tuổi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc quá quyệt liệt không để lại đường lui sẽ không có kết cục tốt đâu.” Phúc bá nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói.
Sở Hưu thu hồi mdhp, nhún vai nói: “Lên lôi đài thì phải chuẩn bị tâm lý bị giết. Trên lôi đài sinh tử không ai có thể lưu tình. Nếu hắn nhận thua ta sẽ thu tay lại, có điều giờ xem ra người Doanh thị các ngươi không có thói quen nói hai chữ nhận thua, vậy không thể trách ta nặng tay được.
Huống hồ ai nói làm việc quyết liệt không để lại đường lui thì không có kết cục tốt? trong mắt ta làm việc mà không dứt khoát mới là hậu hoạn khôn cùng.
Đương nhiên ngài là tiền bối, lời của tiền bối luôn có đạo lý rồi.”
Bị Sở Hưu nói vài câu đâm toạc mọi chuyện, Phúc bá hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn theo Doanh Bạch Hổ xoay người rời khỏi.
Nếu là tông sư võ đạo khác, Sở Hưu dám nói với họ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ ra tay giáo huấn y một hồi.
Nhưng thân phận đầu tiên của Phúc bá là tôi tớ của Doanh thị, tiếp đó mới là tông sư võ đạo. Doanh Bạch Lộc không mở miệng, hắn sẽ không ra tay với Sở Hưu.
Chương 494 Áp đảo -2
Sở Hưu đứng trên đài, khí định thần nhàn đảo mắt một vòng.
Trên thực tế vừa rồi y ra tay đánh bại Doanh Bạch Hổ cũng không mất bao sức lực.
Doanh Bạch Hổ xuất thân Thương Thủy Doanh thị, bản thân có nội tình, có cảnh giới, nhưng rất đáng tiếc, kinh nghiệm thực chiến của hắn quá kém, khiến cho lực chiến đấu của cũng rất kém.
Kinh nghiệm thực chiến phải trải qua liều mạng tranh đấu mới rèn luyện ra được. Cho dù không bước vào giang hồ nhưng một số đại môn phái cũng có những bí cảnh hung hiểm để đệ tử nhà mình trải nghiệm cảm giác liều mạng tranh đấu, từ đó rèn luyện bản thân.
Có điều, rõ ràng Doanh Bạch Hổ không trải qua loại rèn luyện này, chỉ cho rằng một lòng khổ tu là có thể thu được lực lượng cường đại.
Lời này cũng không sai, nếu gặp võ giả lực lượng không bằng hắn như Tạ Tiểu Lâu, Doanh Bạch Hổ đương nhiên có thể áp đảo hoàn toàn, chỉ dùng lực lượng đã đủ chiến thắng đối phương.
Nhưng nếu đối mặt với những kẻ có sức mạnh cùng khả năng chiến đấu vượt ngoài cảnh giới như Sở Hưu, vậy quá trình này lại phải đảo ngược, biến thành Sở Hưu áp chế hắn.
Doanh Bạch Lộc nhìn Doanh Bạch Hổ lộ rõ vẻ thất bại và không dám tin tưởng, thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi còn định khiêu chiến ta à? Chút ngăn cản đó đã khiến ngươi không chịu nổi rồi?
Không bước vào giang hồ thì không biết trời cao đất rộng. Ngươi tưởng những người có tên trên Long Hổ Bảng đều là hạng tôm tép chắc?
Với chút thực lực đó của ngươi, thẳng được Tạ Tiểu Lâu kém ngươi một cảnh giới còn khá miễn cưỡng. Mười hạng đầu Long Hổ Bảng có võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng cho dù ngươi cao hơn họ một cảnh giới nhưng chưa chắc đã thắng được họ.”
Doanh Bạch Hổ không nói một lời đứng sau lưng Doanh Bạch Lộc. Có điều từ hai nắm tay xiết chặt của hắn không khó nhận ra sau khi trở lại Thương Thủy Doanh thị hắn chắc chắn sẽ khổ tu một phen, mong sớm có ngày đuổi kịp Doanh Bạch Lộc.
Lúc này trên đài, Lạc Cửu Niên nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, có điều Doanh Bạch Lộc lại chẳng hề có ý xuất thủ. Chuyện này khiến Lạc Cửu Niên không khỏi lo lắng.
Doanh Bạch Lộc đang có ý gì? Chẳng lẽ chướng mắt với Lạc Phi Hồng thật à? Hơn nữa đệ đệ hắn bị Sở Hưu áp đảo nặng nề như vậy, hắn không định báo thù cho đệ đệ hay sao?
Ngay cả Phúc bá sau lưng cũng chần chừ truyền âm cho Doanh Bạch Lộc: “Đại công tử, ngài định không ra tay thật à? Nếu ngài ra tay, ở đây không ai
cản được ngài. Lạc Phi Hồng chắc chắn sẽ là của đại công tử.
Ngô Quận Lạc gia mặc dù suy yếu nặng nề nhưng chính ngài đã nói Lạc Phi Hồng là một viên minh châu, tiền đồ không thể ước lượng cơ mà.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Lạc Phi Hồng là một viên minh châu, nhưng đáng tiếc nàng ta không phải viên minh châu trong lòng ta. Cho nên viên minh châu này ta không muốn lấy, cũng không cầm đi được.
Phúc bá, không cần nói nhiều. Ngươi biết tâm tư của ta mà, gia tộc và phụ thân ta cũng sẽ không can thiệp đâu.”
Phúc bá thở dài một cái, đại công tử là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà hắn từng thấy. Theo Phúc bá cho dù là Trương Thừa Trinh của Thiên Sư Phủ cùng Minh Vương - Tông Huyền cũng chẳng sánh nổi đại công tử. Một chỉ biết vẽ bùa, một chỉ biết tụng kinh.
Nhưng đáng tiếc viên minh châu trong lòng đại công tử đã định sẵn là không thể lấy được. Nữ đệ tử Việt Nữ Cung chưa bao giờ gả ra ngoài, cho dù thật sự lấy ai đó cũng không người nào có kết cục tốt.
Còn chưa nói tới Nhan Phi Yên là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Việt Nữ Cung, còn là người thừa kế Việt Nữ Cung. Cho dù Nhan Phi Yên thật sự có ý với Doanh Bạch Lộc, Việt Nữ Cung cũng chẳng thả người.
Hơn nữa Phúc bá cũng từng gặp Nhan Phi Yên một lần. Hắn thấy cô gái kia chẳng phải hạng vô danh, trong lòng mưu toan quá nhiều, ngược lại người như Lạc Phi Hồng này mới là lựa chọn thích hợp.
Doanh Bạch Lộc không muốn ra tay, Sở Hưu đứng ngạo nghễ toàn trường, mọi người xung quanh
Chỉ với thực lực mà Sở Hưu vừa thể hiện, ai dám xông lên chịu chết?
Nhiếp Đông Lưu là kẻ luôn đối đầu với Sở Hưu, lúc này đương nhiên không nhảy ra tự tìm phiền toái.
Nếu không có tin tưởng tuyệt đối, Nhiếp Đông Lưu sẽ không đấu cứng một chọi một cùng Sở Hưu.
Bên phía Đông Tề mặc dù Lý Nguyên luôn miệng nói muốn dạy dỗ cho Sở Hưu một hồi, trút giận cho thái tử điện hạ. Có điều hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, biết mình có bao nhiêu năng lực. Một chọi một chắc chắn là không thắng nổi Sở Hưu, âm thầm gây phiền toái cho y còn tạm được.
Cho nên trong thời gian ngắn xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lạc Cửu Niên, cuối cùng nói: “Ta nói này Lạc tiền bối, xem ra ở đây đã không ai lên lôi đài nữa. Nói vậy là ta thắng trận tỷ võ kén rể lần này rồi?”
Lạc Cửu Niên nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, nhưng Doanh Bạch Lộc lại coi như không thấy, hoàn toàn không có ý xuất thủ.
Lần này Lạc Cửu Niên coi như hiểu, hắn cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ nhưng lần này bị Doanh Bạch Lộc lừa gạt đến thảm.
Chẳng trách trước đó khi bọn họ liên lạc với Doanh thị, Doanh thị lại không trực tiếp nói tới chuyện đính hôn mà nhất định muốn tỷ võ kén rể.
Chỉ cần không đính hôn, Doanh thị có thể tiến lùi tự nhiên, chỉ có Lạc gia bọn họ bị kẹt lại ở đây.
Lạc Cửu Niên nhìn về phía Sở Hưu, cau mày nói: “Sở Hưu, ngươi đừng đứng đó quấy rối nữa, cho dù ngươi thắng ván này thì đã sao? Đừng tưởng ta không biết quan hệ giữa các ngươi. Các ngươi chỉ là hảo hữu mà thôi, Chẳng lẽ ngươi còn cưới Lạc Phi Hồng hay sao?
Sở Hưu xòe ta ra nói: “Ai nói hảo hữu thì không thể lấy về nhà? Nàng coi ta là hảo hữu nhưng giờ ta coi Phi Hồng như người yêu, không được à?
Mọi người đều còn trẻ tuổi, lâu ngày sinh tình chẳng quá bình thường ư? Hay lão tổ Lạc gia cho rằng ta không xứng với Lạc gia nhà ngươi, Lạc gia nhà ngươi định đổi ý à?”
Sở Hưu hỏi liên tiếp có đủ lý do chứng cứ, có điều Lạc Cửu Niên lại trực tiếp vung tay hừ lạnh nói: “Sở Hưu, rõ ràng là ngươi đang quấy rối! Chuyện này không tính tỷ võ kén rể tạm thời đình chỉ.”
Mọi người ở đây đều đã nhìn ra Lạc Cửu Niên đang giở trò chơi xấu.
Có điều một gia tộc, một tông sư võ đạo cho dù có chơi xấu thì ngươi làm gì được nào? Chẳng lẽ còn cưỡng ép mang Lạc Phi Hồng đi hay sao?
Nhưng đúng lúc Lạc Phi Hồng vẫn luôn ngồi yên bên phía Lạc gia không nói gì lại đột nhiên mở bừng hai mắt nói: “Lạc Cửu Niên, các ngươi thật sự coi ta là một món hàng, lần đầu không bán được giá tốt lại muốn tìm cơ hội bán thêm lần nữa hay sao?”
Lạc Thiên Dương sắc mặt trầm xuống, quát lớn: “Làm càn! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của lập tức? Còn không mau xin lỗi lão tổ?”
Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: “Xin lỗi, Lạc Thiên Dương, từ ngày ngươi ra tay với ta, ta và Lạc gia đã chẳng có quan hệ gì nữa. Từ nay về sau ngươi và ta mỗi người một ngả. Còn lão già mà không chịu chết kia, ta gọi thẳng tên hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.
Đời trước của Lạc gia còn tạm được, tới đời này mới xuống dốc tới bộ dáng bây giờ. Thế mà hắn còn không biết xấu hổ sống phơi phơi ra đó. Nếu đổi lại là ta chắc đã tự sát tám lần xuống dưới tạ lỗi với tổ tông rồi!”
Không thể không nói miệng lưỡi Lạc Phi Hồng quả thật độc ác, lúc này sắc mặt Lạc Cửu Niên đã âm trầm như tước, hắn trực tiếp quát khẽ nói: “Đánh gãy chân nó cho ta, ném vào từ đường sám hối với liệt tổ liệt tông. Lạc gia ta không có đệ tử bất hiếu như vậy!”
Chương 495 Đại nghịch bất đạo
Có điều đúng lúc này khóe miệng Lạc Phi Hồng lại nhếch lệnh thành một nụ cười lạnh lẽo: “Từ đường? E rằng từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không thể ném bất cứ đệ tử nào vào từ đường sám hối nữa rồi.”
Nói xong, Lạc Phi Hồng đột nhiên giơ tay trái lên.
Trước đó Lạc Phi Hồng ngồi yên tại chỗ nhắm mắt bất động, tay trái của nàng được bao phủ trong tay áo, những người khác đều không chú ý tới.
Mãi tới lúc này bọn họ mới phát hiện, không ngờ tay trái của Lạc Phi Hồng cầm một quả cầu màu hổ phách trong suốt, bên trên dính đầy máu tươi của chính Lạc Phi Hồng.
Quả cầu kia thu nhận máu tươi của Lạc Phi Hồng, không ngờ bên trên lại phủ kín tơ máu, làm tăng thêm vẻ quỷ dị.
Thấy quả cầu kia, Lạc Cửu Niên, Lạc Thiên Dương cùng tất cả các trưởng lão Lạc gia đồng thời biến sắc.
Lạc Cửu Niên quát lớn: “Vì sao xá lợi của tiên tổ lại nằm trong tay ngươi?”
Nghe xong lời này, mọi người lập tức chuyển ánh mắt sang phía cánh tay Lạc Phi Hồng. Hóa ra đây là xá lợi của tổ tiên Lạc gia trong truyền thuyết.
Cửu Đại Thế Gia, mỗi thế gia đều truyền thừa vài trăm năm, đương nhiên cũng có một số thủ đoạn tuyệt kỹ cất giấu. Lạc gia cũng vậy, trong đó nổi tiếng nhất chính là xá lợi tiên tổ này.
Nghe nói tiên tổ Lạc gia đã từng là hòa thượng, đương nhiên không phải hòa thượng trong Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Thế nhưng tiên tổ Lạc gia làm hòa thượng mấy năm lại đột nhiên quay sang gia nhập vào Đạo môn, làm đạo sĩ hơn mười năm. Lúc này lại đột nhiên hoàn tục, kết hôn sinh con, thành lập Lạc gia.
Cho nên công pháp Lạc gia mới cực kỳ thú vị, xem như Đạo Phật đồng tu, có điều mỗi thứ đều không có vết tích rõ ràng.
Xá lợi tiên tổ này là sau khi tổ tiên Lạc gia viên tịch quy khư, ngưng tụ tu vi bản thân hóa thành. Đồng thời hắn còn vận dụng trận pháp học được từ Đạo môn bày ra một đại trận tu luyện công thủ hợp nhất phủ khắp toàn bộ đại trạch Lạc gia.
Đại trận này công được thủ được, lúc thường còn ngưng tụ ra thiên địa nguyên khí hết sức nồng đậm giúp đệ tử nhà mình tu luyện, có thể nói là toàn năng.
Mà trận nhãn của đại trận này chính là xá lợi tiên tổ, bình thường được thờ cúng trong từ đường Lạc gia, nào ngờ giờ lại rơi vào tay Lạc Phi Hồng.
Cầm xá lợi tiên tổ, khóe miệng Lạc Phi Hồng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo nói: “Làm sao lấy được? Các ngươi quên ban đầu là ai nhốt ta vào trong từ đường à?”
Nghe xong lời này, Lạc Cửu Niên cùng các trưởng lão khác của Lạc gia tức giận tới phát run.
Chuyện này không thể trách họ không cẩn thận mà là họ thật sự không ngờ Lạc Phi Hồng lại đại nghịch bất đạo như vậy.
Thứ như xá lợi tiên tổ cho dù được để thờ cúng trong từ đường cũng được bố trí bảo vệ, dù sao đối với một thế gia từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, là khu vực trung tâm, thần thánh nhất.
Nếu Lạc gia bị kẻ địch bên ngoài tấn công, một khi bị đánh tới từ đường vậy tương đương với gặp họa phá gia diệt môn. Cho nên có thể nói từ đường là nơi an toàn nhất Lạc gia.
Hơn nữa thân là đệ tử Lạc gia, xá lợi tiên tổ đại biểu cho điều gì, ai mà chẳng biết, ai mà dám chạm vào? Hành động hiện tại của Lạc Phi Hồng chẳng khác gì tự đào mồ mả tổ tiên mình lên.
Lạc Phi Hồng cười lạnh vuốt vuốt viên xá lợi tiên tổ trong tay, lạnh nhạt nói: “Thứ này giờ đã trong tay ta, đã bị máu tươi của ta nhuộm đẫm khống chế.
Hơn nữa ngươi cũng biết nơi này nằm ở phương viên ra sao trong đại trận Lạc gia. Ngươi nói xem, nếu ta bóp nát xá lợi tiên tổ tại đây, sẽ có hậu quả gì?”
Lạc Cửu Niên sắc mặt khẽ biến, vị trí hiện tại của bọn họ nằm trong khu vực phía trước từ đường, cũng bị đại trận Lạc gia bao phủ. Còn nơi này chính là sinh môn của đại trận Lạc gia.
Không có trận nhãn, đại trận Lạc gia chỉ không thể khởi động, tương lai bọn họ có thể tìm thứ khác thay thế.
Nhưng nếu hiện tại Lạc Phi Hồng bóp nát xá lợi tiên tổ tại đây, sinh môn của trận pháp cũng theo đó sụp đổ, toàn bộ đại trận Lạc gia sẽ bị hủy diệt. Chuyện này tương đương với hủy diệt thủ đoạn bảo mệnh quan trọng nhất của Lạc gia bọn họ.
“Ngươi dám! Nếu xá lợi tiên tổ có tổn hại gì, ngươi tuyệt đối không thể đi khỏi Lạc gia ta nửa bước.”
Lạc Cửu Niên cắn răng phun ra lời đe dọa này.
Hắn thật sự không ngờ Lạc Phi Hồng lại dám đại nghịch bất đạo tới mức này, lấy cả xá lợi tiên tổ ra uy hiếp.
Lúc này đám người Sở Hưu cũng đứng dậy sang đứng bên cạnh Lạc Phi Hồng, thái độ đã thể hiện đầy đủ.
Trước đó Lạc Phi Hồng đã nói cho họ kế hoạch của mình, nhờ họ giúp đỡ kéo đài thời gian, bản thân lại đứng trong vị trí sinh môn của đại trận dùng máu tươi của mình khống chế xá lợi tiên tổ.
Thứ này chỉ là vật chết, theo lý mà nói chỉ cần là võ giả có huyết mạch Lạc gia là có thể khống chế. Lão tổ Lạc gia làm được, nàng cũng có thể làm được.
Đương nhiên làm vậy xong, Lạc Phi Hồng chắc chắn phải trở mặt với Lạc gia,
thậm chí tới mức không chết không thôi. Còn đám người Sở Hưu cũng đã đắc tội tới cùng với Lạc gia.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng chỉ phế bỏ Lạc Phi Vân, cho dù có đoạn tuyệt với Lạc gia cũng chẳng tới mức không chết không thôi.
Nhưng lần này Lạc Phi Hồng lại làm lớn, trực tiếp phá hỏng căn cơ của toàn bộ Lạc gia.
Lạc Cửu Niên đứng nhìn đám người Sở Hưu bên cạnh Lạc Phi Hồng, lạnh lùng nói với Mạc Dã Tử: “Mạc Dã Tử, ngươi với ta cũng coi như có giao tình. Đây là việc nhà của Lạc gia ta, ngươi nhất định muốn nhúng tay vào ư?”
Mạc Dã Tử thản nhiên đáp: “Lân Châu Thành, đừng kéo quan hệ lung tung. Ta với ngươi vốn không có giao tình gì. Người đời trước trong Lạc gia các ngươi, Lạc Hư Minh còn là người tài, hắn từng giúp ta nên ta mới đồng ý luyện khí cho Lạc gia ngươi. Có điều huyết thương Hồng Diên đã luyện thành, giao tình này đã chẳng còn. Hơn nữa giờ các ngươi còn định bức ép người nắm giữ huyết thương Hồng Diên, ngươi nói xem ta nên giúp ai?
Huống hồ chuyện lần này vốn là Lạc gia các ngươi làm việc quá kém cỏi bất lực, còn định dùng một nữ nhân thông gia để kéo dài tương lai cho Đông Tề, đúng là nực cười!
Ta và Phi Hồng vong niên hợp ý, chuyện này ta không nhúng tay vào không được.”
Lạc Cửu Niên lại đưa mắt sang đám người Sở Hưu, bọn họ không ai lộ vẻ sợ hãi.
Tạ Tiểu Lâu dựa lưng vào người hùng mạnh như Trần Thanh Đế, thế lực sau lưng lại ở Tây Sở. Nói một lời không dễ nghe thì nếu không có Lạc Phi Hồng, hắn căn bản không để Lạc gia trong mắt. Nếu Lạc Cửu Niên muốn tới Thiên Hạ Minh đòi một câu trả lời, vậy cứ đợi chịu đấm của Trần Thanh Đế đi.
Bênh người thân cần gì đạo lý, Trần Thanh Đế vẫn luôn bá đạo như vậy.
Về phần Sở Hưu ư, đừng nói trong bóng tối y là người của nhánh Ẩn Ma, chỗ dựa cường đại. Cho dù ngoài sáng Quan Trung Hình Đường cũng mạnh hơn Lạc gia nhiều.
Người duy nhất băn khoăn là Mạc Thiên Lâm. Có điều giờ Mạc Thiên Lâm đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì cứng rắn chống chọi chuyện này, cho dù thực lực Mạc gia không mạnh nhưng vẫn nhỉnh hơn Lạc gia đôi chút.
Bình luận facebook