• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 Khẩu vị của ta lớn lắm

Sở Hưu nói Lý gia có tam hổ nhất bưu, tên bưu là Lý Trạch tâm tư quả thật thâm độc.

Hắn biết thực lực của mình yếu kém, cho dù đánh lén phía sau Đoạt Hồn Truy cũng chưa chắc giết được Lý Thừa, cho nên hắn âm thầm bôi độc lên đó.

Lý Thừa nghe vậy biến sắc, vội vàng vận chuyển chân khí, nhưng lúc này đã chậm, hắn càng vận chuyển chân khí, độc tố vận hành càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã phun ra một ngụm máu đen, ngã lăn trên mặt đất, hơi thở mong manh.

Sở Hưu ở phía sau vỗ tay mỉm cười nói: “Đặc sắc, quả thật đặc sắc!

Lý nhị công tử, giờ chắc ngươi đã hiểu thế nào là huynh đệ bất hòa rồi chứ? Mặt đối mặt đánh lén đâm đao, còn kịch liệt hơn nội đấu Sở gia ta nhiều.”

Hai mắt Lý Vân đỏ bừng, lúc này hắn mới phản ứng lại, có điều hắn cũng tức tới mức hồ đồ, không ngờ lại chẳng quản Sở Hưu lao thẳng về phía Lý Trạch.

“Tên khốn kiếp! Ta giết ngươi!”

Lý Trạch vung tay, trong những người vốn của Lý gia lại có hơn mười kẻ đứng ra chặn Lý Vân.

Những năm tháng gần đây mặc dù bên ngoài Lý Trạch không có chút quyền lực nào, nhưng hắn cũng lợi dụng thân phận dòng chính của Lý gia âm thầm lung lạc một số hạ nhân, mặc dù chỉ được có mười người này, ít tới mức đáng thương.

Sở Hưu cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên, trong tiểu viện vài chục tên cướp nhảy ra, tay cầm cung tên cùng bắn, khiến không ít người của Lý gia lao nhao trúng tên, lúc này mới nhớ ra cầm binh khí trên tay lên ngăn cản.

Chỉ có điều thủ hạ của Mã Khoát đều là tinh nhuệ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước, đã từng giao thủ với quân đội triều đình Bắc Yên. Người của Lý gia dẫu nhiều nhưng tố chất không cách nào sánh nổi với đám giặc cướp này.

Bắn xong một lượt, hơn mười tên cướp khả năng bắn tên khá tốt vẫn ở nguyên tại chỗ dùng cung tên giết địch, đám giặc cướp còn lại cùng Mã Khoát lao thẳng về phía Lý gia.

Sở Hưu rút Nhạn Linh Đao trong tay ra, bước từng bước một về phía Lý Vân.

Giết liền vài hạ nhân bảo vệ Lý Trạch, lúc này Lý Vân mới đột ngột quay đầu lại nhìn về phía Sở Hưu, hai mắt đỏ bừng như muốn ăn thịt người.

Tất cả đều là do kẻ đầu têu Sở Hưu!

Không có Sở Hưu, Lý Trạch có âm độc đến đâu cũng chỉ là con rắn độc chỉ dám nấp trong bóng tối, một khi hắn dám thò đầu ra chắc chắn sẽ bị huynh đệ bọn họ nhổ bỏ nọc độc.

Còn tên Sở Hưu này lại là một con sói dữ, lần đầu thì cắn một miếng thịt của Lý gia, sau đó còn muốn nuốt chửng cả Lý gia!

“Chết đi!”

Lý Vân quát lớn, kiếm quang lưu chuyển, thế đao như mưa phùn gió bão bay về phía Sở Hưu.

Tế Vũ Kiếm Pháp của Lý gia vốn chú trọng thế đao liên miên bất tuyệt, nhưng giờ Lý Vân bị lửa giận công tâm, ít đi vài phần phiêu miều, nhiều thêm vài phần cuồng bạo, như cơn bão lớn.

Nhưng luận cuồng bạo, Sở Hưu còn cuồng bạo hơn hắn.

Nhạn Linh Đao ầm ầm chém xuống, chân khí ngưng tụ trong hai tay, xuất đao chỉ dùng thức Lực Phách Hoa Sơn đơn giản nhất nhưng lại trực tiếp nghiền nát những thế đao phức tạp kia.

Tay cầm kiếm của Lý Vân tê rần, đao kiếm tương giao vang vọng khắp nơi, thân hình hắn không nhịn được lui lại phía sau vài bước, trường kiếm trong tay đã bị đao của Sở Hưu chém ra một vết mẻ.

Nhạn Linh Đao trong tay Sở Hưu chưa nhuốm máu nhưng trên lưỡi đao đã lộ ra màu máu nồng đậm. Đao pháp âm độc tà dị của Huyết Đao Kinh được xuất ra, chém tới liên miên, Lý Vân chỉ có thể lui lại từng bước một, khó khăn lắm mới ngăn cản được.

Lúc này trong đầu Lý Vân, cơn thịnh nộ đã bị thay bằng kinh hãi.

Sở Hưu này rõ ràng chỉ mới bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết, sao lực lượng của y lại cường đại như vậy?

Cứ đánh tiếp như vậy, hắn thậm chí không thể phản kích.

Ánh mắt Lý Vân lóe lên vẻ do dự, đại ca cùng tam đệ đều đã chết, nếu hắn tiếp tục đánh như vậy không khéo ngay chính hắn cũng phải nằm lại tại đây.

Có mạng mới có thể báo thù, mất mạng thì cái gì cũng không còn.

Lý Vân đã nảy sinh ý thoái lui, định giả bộ đỡ một chiêu rồi bỏ chạy. Có điều ngay lúc này, Sở Hưu xuất đao không ngờ lại trực tiếp chém thanh kiếm trên tay hắn thành hai đoạn!

Mãi tới lúc này hắn mới chú ý tới, mỗi đao Sở Hưu xuất ra vừa rồi không chỉ để tấn công mà đều chém lên cùng một vị trí trên trường kiếm của hắn, cuối cùng trực tiếp chém đứt thanh kiếm.

Một luồng đao mang huyết sắc nhanh chóng lướt qua trước mắt Lý Vân, đầu rơi xuống đất, Lý Vân không còn cơ hội suy nghĩ.

Thấy Lý Vân bỏ mình, đám người của Lý gia hoàn toàn rối loạn, phân ra tứ tán bỏ chạy.

Bọn họ có kẻ là tộc nhân của Lý gia nhưng đa số đều là hạ nhân, mặc dù ở Lý gia cả đời, trung thành tuyệt đối nhưng giờ người của Lý gia đều đã chết, bọn họ còn bán mạng cho ai đây?

Nhìn những thi thể trên đường, Sở Hưu đứng chính giữa khu vực giết chóc này, cảm nhận mùi máu tươi nồng nặc xung quanh. Người bình thường sẽ cảm thấy rất buồn nôn nhưng Sở Hưu lại ẩn ẩn cảm thấy hưng phấn từ sâu trong người.

Y không thích giết chóc, nhưng y thích cảm giác thoải mái lâm ly này.

Kiếp trước Sở Hưu cũng xuất thân đại tộc, thậm chí còn lớn hơn loại gia tộc nhỏ như Sở gia, nhưng y ẩn nhẫn ủy khuất cả nửa đời, bên ngoài ra vẻ thiếu gia ăn chơi trác táng, cuối cùng vẫn bị người ta ám toán hại chết.

Kiếp này trùng sinh, Sở Hưu không muốn sống như kiếp trước nữa, kiếp này y sẽ chủ động xuất thủ, giữ lại mọi thứ trong tay mình.

Về phần giết chóc tanh máu ư, chuyện này Sở Hưu hoàn toàn không quan tâm. Cũng như Sở Hưu vừa nói với Lý Vân, bươn trải giang hồ nào có ai không giết người?

Từ khi ngươi bắt đầu bước vào giang hồ phải có giác ngộ hoặc giết người hoặc bị người ta giết!

Lúc này chiến đấu xung quanh cũng đã gần kết thúc, người của Lý gia chét thì chết, trốn đã trốn, đã hoàn toàn tan tác.

Lý Vân bị Sở Hưu giết chết, về phần Lý Thừa, thời gian dài như vậy đã sớm bị độc phát thân vong.

Lý Trạch đứng giữa đám người, sắc mặt trắng bệch, thậm chí cảm thấy buồn nôn.

Mặc dù hắn cực kỳ ngoan độc nhưng đây là lần đầu tiên giết người, người bị giết còn là đại ca của hắn.

Có điều sau đó Lý Trạch lại cười lên ha hả. Ba tên xưng tam hổ của Lý gia đều đã chết, vậy tiếp đó Lý gia chính là của hắn!

Sở Hưu đi tới bên cạnh Lý Trạch, thản nhiên nói: “Ngươi vui lắm à?”

Lý Trạch cười nói: “Sau này Lý gia chính là của ta rồi đương nhiên ta phải vui chứ. Sở Hưu công tử, lúc trước ta đã nói mà, hợp tác với ta là quyết định sáng suốt của ngươi. Thế nào, không sai chứ? Không có ta, ngươi chẳng thể giải quyết Lý gia dễ dàng như vậy được.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng, là quyết định rất sáng suốt.”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp đâm đao vào bụng Lý Trạch, động tác này khiến mọi người xung quanh đều ngây ra như phỗng.

Lý Trạch cong người, không thể tin nổi nhìn Sở Hưu: “Vì sao? Vì sao?”

Sở Hưu ghé sát bên tai Lý Trạch nói: “Vì sao ư? Vì khẩu vị của ta lớn lắm, lớn hơn tưởng tượng của ngươi nhiều. ngươi chịu cho ta một nửa Lý gia nhưng ta lại muốn toàn bộ Lý gia!

Ta hợp tác với ngươi quả thật là quyết định sáng suốt, nhưng ngươi tìm ta hợp tác lại chẳng phải quyết định sáng suốt gì.

Cuối cùng, ta dạy ngươi một đạo lý. Bất luận thủ đoạn ngoan độc tàn khốc thế nào, bản thân ẩn nhẫn ra sao, đều phải xây dựng trên cơ sở bản thân có thực lực. Ngươi thậm chí không có thực lực tự bảo vệ mình, lấy gì ra đấu với người khác?

Nhớ cho kỹ đạo lý này, kiếp sau đừng phạm sai lầm như vậy nữa.”

Rút đao ra, Lý Trạch mang theo ánh mắt không cam lòng ngã xuống đất. Sở Hưu nói với Mã Khoát: “Còn thất thần làm gì? Xử lý đám còn lại đi.”

Lúc này Mã Khoát mới phản ứng lại, lập tức gọi thủ hạ giết sạch đám người của Lý Trạch.

Nhìn thi thể Lý Trạch trên mặt đất, Mã Khoát không khỏi lắc đầu nói: “Tiểu tử này cũng thật xui xẻo, ẩn nhẫn bao năm như vậy cuối cùng lại chỉ làm lợi cho ngươi.”

Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao nói: “Không phải hắn xui xẻo mà là không tự biết mình.

Bất kể độc kế hay dương mưu, tiền đề đều là phải có thực lực.

Tâm của hắn đủ cứng, thủ đoạn đủ độc, người đủ ẩn nhẫn, đáng tiếc điểm duy nhất hắn không chịu để ý lại là thực lực. Ta không giết hắn, hắn cũng chẳng giữ nổi Lý gia.”

Nói lại thì lúc Sở Hưu mới xuyên việt cũng khá giống với Lý Trạch này. Có điều lúc đó Sở Hưu làm gì? Việc đầu tiên y làm khi trở về Sở gia chính là luyện đao.

Trong thời gian ngắn luyện Tụ Lý Thanh Long tới mức lô hỏa thuần thanh, luyện tới có phần tự ngược.

Còn Lý Trạch thì sao? Mười mấy năm qua mặc dù các huynh đệ Lý gia bài xích hắn, nhưng đâu đến mức cố ý chèn ép hãm hại hắn như Sở gia. Tài nguyên tu luyện ăn uống gì đều không thiếu, kết quả tu vi tên Lý Trạch này vẫn thấp tới mức đáng thương, có thể thấy mấy năm nay hắn phung phí thời gian vào chuyện gì.

Đoán chừng hắn chẳng bỏ mấy thời gian ra tu luyện, chỉ giỏi tính toán lôi kéo đám người làm Lý gia mà thôi.

Sở Hưu nói với Mã Khoát: “Không cần để ý tới đống thi thể dưới đất này, trực tiếp tới võ quán Khai Sơn đi.”

Mã Khoát nhíu mày nói: “Ngươi còn định động thủ với Đinh Khai Sơn nữa à? Hắn là cha ruột của nhị nương ngươi, dẫu sao cũng là thân thích với Sở gia mà.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh nói: “Thân thích ư? Sẽ mau chóng không còn nữa. Chuyện của Lý gia nếu không có tên Đinh Khai Sơn móc nối, làm sao Sở gia lại phối hợp ăn ý đến vậy được. Lần này vừa hay có cơ hội, trực tiếp xử lý hắn, bên Sở gia ta tự có lời bàn giao.”

Mã Khoát nhún vai, nếu Sở Hưu đã quyết định, vậy hắn chỉ phụ trách giết người.

Sau khi bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết, thực lực Sở Hưu tăng cường kinh người.

Người bình thường từ Cảnh giới Thối Thể bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết, quả thật thực lực sẽ tăng cường một chút, nhưng chỉ là một chút, còn Sở Hưu quả thật là tăng gấp đôi.

Lúc trước Đinh Khai Sơn có thể tùy ý đón đỡ thế đao của Sở Hưu, giờ sẽ không dễ dàng như vậy.

Liệt Kim Thủ
Chương 37 Liệt Kim Thủ

Rạng sáng, Đinh Khai Sơn còn đang ngủ trong võ quán.

Ban ngày trong võ quán Khai Sơn rất đông đệ tử, khoảng chừng trăm người, nhưng tới tối chỉ có chừng vài người.

Mặc dù Đinh Khai Sơn dựng võ quán có vô số đệ tử nhưng giữa các đệ tử với nhau cũng có khác biệt.

Tỷ như những đệ tử tới võ quán Khai Sơn ban ngày, Đinh Khai Sơn sẽ chỉ dạy bọn họ những công phu quyền cước bình thường, trả bạc thì dạy, không có bạc thì cút.

Đừng nói tới tuyệt kỹ thành danh của Đinh Khai Sơn Liệt Kim Thủ, cho dù là nội công bình thường Đinh Khai Sơn cũng chẳng dạy bọn họ.

Còn những đệ tử ở lại lâu dài trong võ quán Khai Sơn mới là đệ tử chân chính của Đinh Khai Sơn, có thể hiểu như truyền nhân của hắn.

Mặc dù Đinh Khai Sơn biết tối nay Lý gia sẽ ra tay với Sở Hưu, nhưng hắn cũng không mấy để ý, hắn chỉ phụ trách chắp mối trong chuyện này. Với lực lượng của Lý gia nếu không giết nổi Sở Hưu, vậy Lý gia chẳng cần đặt chân ở Thông Châu Phủ này nữa.

Cho nên tới tối Đinh Khai Sơn vẫn nghỉ ngơi như thường lệ, tuổi của hắn đã khá cao, sinh hoạt rất quy củ, bằng không thực lực bản thân hắn sẽ giảm sút càng nhanh.

Bên ngoài võ quán Khai Sơn, Sở Hưu gõ cửa một cái, một lúc lâu sau mới có một tên đệ tử của Đinh Khai Sơn hùng hùng hổ hổ chạy ra, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó, còn định để người ta nghỉ ngơi không?”

Cửa lớn vừa mở, đập vào mắt hắn là một luồng đao quang sắc bén!

Chỉ trong chớp mắt đầu người đã rơi xuống đất, tiếng rơi cực kỳ chói tai.

Sở Hưu đẫn đám người Mã Khoát nối đuôi nhau xông vào, lúc này Đinh Khai Sơn có ngủ say như chết cũng đã bị đánh thức.

Hắn cuống quýt mặc quần áo chạy ra, chứng kiến Sở Hưu cùng thi thể đệ tử của mình nằm dưới đất, Đinh Khai Sơn biến sắc.

Tầm giờ này bên phía Lý gia đáng lẽ đã động thủ rồi chứ, sao Sở Hưu còn đứng đây? Còn cầm đang hung hăng đánh vào võ quán Khai Sơn của hắn?

Chỉ trong chớp mắt Đinh Khai Sơn đã phản ứng lại, có biến rồi!

Có điều vẻ ngoài hắn vẫn rất trấn tĩnh, hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi làm vậy là sao? Ngươi dám tới võ quán Khai Sơn giết người như vậy, chẳng lẽ không sợ lúc về Sở gia bị trừng phạt hay sao?

Ngươi đừng quên thân phận của ta là gì, theo bối phận ta còn là trưởng bối của ngươi!”

Sở Hưu xách đao đi tới, vừa đi vừa lạnh giọng nói: “Trưởng bối? Một trưởng bối định đưa ta vào chỗ chết ư? Lão già kia, ngươi muốn nâng đỡ cháu mình lên vị trí gia chủ ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi đã dám ngăn đường của ta, vậy chết đi!”
Chương 38 Mọi thứ kết thúc

Chương 38. Mọi thứ kết thúc

Khi Sở Hưu đặt đầu ba huynh đệ Lý gia trước mặt mọi người Sở gia, tất cả đều ngây ngẩn, ngay cả Sở Tông Quang cũng vậy.

Bởi vì Sở Hưu chặt đầu ba người nên người ngoài không biết dòng chính của Lý gia đều đã chết trên tay Sở gia, còn tưởng chỉ có những võ giả tinh nhuệ của Lý gia chết trên đường.

Giờ thấy đầu ba người này, bọn họ mới hiểu, Lý gia thật sự đã bị tiêu diệt, bị một mình Sở Hưu tiêu diệt!

Chuyện không thể tưởng tượng nổi này diễn ra ngay trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không cách nào tin nổi.

Sở Hưu chắp tay với mọi người nói: “Phụ thân đại nhân, chư vị trưởng lão, sản nghiệp Lý gia quá nhiều, thủ hạ con mặc dù đã tới tiếp thu nhưng chắc chắn không quản nổi. Cho nên hài nhi nguyện dâng hai phần ba sản nghiệp Lý gia lên, mời gia tộc phái người tới quản lý.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, bất luận Sở Tông Quang hay những trưởng lão Sở gia đều hài lòng gật nhẹ đầu.

Con cháu trưởng lão Sở gia đương nhiên làm quản sự trong Sở gia, giờ nuốt trọn được Lý gia, mặc dù là cả Sở gia được lợi, nhưng một số địa phương chẳng phải vẫn cần con cháu họ để ý tới.

Còn Sở Tông Quang lại hài lòng với thái độ của Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu vài lần làm trái ý hắn khiến Sở Tông Quang cực kỳ phẫn nộ, lần này rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu chuyện hơn một chút.

Lúc này Sở Tông Quang lại đột nhiên nghi ngờ nói: “Ngươi còn một cái hộp nữa đựng gì vậy?”

Sở Hưu mỉm cười mở hộp ra, trong hộp bất lình thình lại là đầu của Đinh Khai Sơn!

Ngay khi chứng kiến cái đầu này, nhị phu nhân kêu rên một tiếng khóc lớn nói: “Phụ thân!”

Sắc mặt Sở Tông Quang lập tức trầm xuống.

Nãy hắn còn tưởng Sở Hưu này đã đổi tính rốt cuộc cũng hiểu quy củ, nào ngờ Sở Hưu lại lập tức lật bản như vậy.

Đinh Khai Sơn là ai? Là nhạc phụ của hắn, còn Sở Hưu là con hắn.

Con của mình giết nhạc phụ mình, đây đúng là chuyện cười!

“SỞ HƯU! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Sở Tông Quang tức tối tới đập nát cái bàn trước mặt.

Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh đáp: “Phụ thân đại nhân, Đinh Khai Sơn có quan hệ thông gia với Sở gia ta, nhưng hắn lại chân ngoài dài hơn chân trong, cấu kết với Lý gia, chẳng lẽ như vậy còn không nên giết ư?”

Nghe xong lời này, nhị phu nhân lập tức kéo tay Sở Tông Quang gào khóc nói: “Lão gia! Cha thiếp cho dù không có công lao với Sở gia có khổ lao, kết quả giờ bị tên tiểu súc sinh Sở Hưu này giết chết, lão gia phải làm chủ cho thiếp!”

Nhìn nhị phu nhân, Sở Hưu cười lạnh nói: “Công lao với chả khổ lao! Mấy năm nay Sở gia ta cũng cho Đinh Khai Sơn không ít, kết quả ra sao? Đổi lại là hắn cấu kết với Lý gia, bán rẻ lợi ích của Sở gia ta!

Lần này ta bị người của Lý gia vây giết, rốt cuộc vì sao không có tin tức nào báo trước, chuyện này ta không nhiều lời. Nhưng lần trước Đinh Khai Sơn hắn cầm năm vạn bảy ngàn cân khoáng thạch, kết quả lại nói là năm vạn hai ngàn cân. Còn lại đi đâu? Trực tiếp bị hắn nuốt mất!

Động chạm vào lợi ích của Sở gia ta, chẳng lẽ không nên giết ư?”

Nói ra cũng nực cười, tội danh lớn nhất của Đinh Khai Sơn thật ra là cấu kết với người ngoài giết Sở Hưu, nhưng chuyện này lại không thể nói ra ngoài, Sở Hưu cũng chỉ có thể lấy chuyện Đinh Khai Sơn âm thầm làm tổn hại lợi ích của Sở gia ra nói.

Nhưng chuyện mấu chốt nhất là nếu hôm nay y không giết Đinh Khai Sơn, như vậy cho dù y có lôi chuyện này ra, Đinh Khai Sơn cũng sẽ không chết.

Cho nên Sở Hưu chỉ có thể lựa chọn trước hết giết chết Đinh Khai Sơn, sau đó dùng tội danh này làm lý do xuất thủ của mình.

Nhị phu nhân chỉ vào Sở Hưu quát lớn: “Ngươi nói bậy! Phụ thân ta sao lại làm chuyện như vậy được?”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nếu chư vị không tin có thể tra lại một chút các khoản mục của Sở gia ta. Lúc ta cướp đội buôn của Lý gia phát hiện tới năm vạn bảy ngàn cân khoáng thạch, tất cả đều được sản xuất từ khu mỏ Nam Sơn của Sở gia ta, đều được quản sự Sở gia ta nghiệm chứng.

Còn nữa, phụ thân không ngại hỏi lại tên quản sự đem khoáng thạch tới chỗ võ quán Khai Sơn xem hắn có sửa lại số lượng không.”

Sở Tông Quang cau mày, lập tức cho người đi hỏi đám quản sự.

Hướng gió của Sở gia đã đổi, sau việc này đám quản sự đều biết không đúng, không dám giấu diếm, đều đem tình hình thực tế thuật lại cho Sở Tông Quang.

Nhị phu nhân vẻ mặt ngây ngốc, chuyện này bà ta thật sự không biết.

Nhị phu nhân có thế nào cũng không ngờ nổi Đinh Khai Sơn lại ngấm ngầm giở trò với mình như vậy.

Nếu Đinh Khai Sơn cần bạc có thể nói thẳng với mình, thân là nữ nhi chẳng lẽ nhị phu nhân còn không cho ư? Nhưng Đinh Khai Sơn lại cố chấp tính toán trong bóng tối, kết quả chôn luôn cả mạng của mình vào đó!

Ánh mắt Sở Tông Quang lộ vẻ tức giận. Sở Hưu tiền trảm hậu tấu như vậy quả thật khiến hắn rất phẫn nộ, có điều Sở Tông Quang càng phẫn nộ hơn là việc nhị phu nhân lén lút có hành động như vậy, thậm chí không tiếc làm tổn hại lợi ích của Sở gia.

“Người đâu, đỡ nhị phu nhân xuống dưới nghỉ ngơi. Nhị phu nhân bi thương quá mức, tương lai không hợp ra ngoài.”

Ý tứ trong lời này của Sở Tông Quang rất rõ ràng, chuyện Sở Tông Quang nói thì dễ mà nghe thì khó, hắn cũng không muốn bình phẩm, có điều sau này đoán chừng nhị phu nhân khó lòng ra khỏi tiểu viện của mình.

Đến lúc Sở Tông Quang quay sang phía Sở Sinh, Sở Sinh lại vội vàng nói: “Phụ thân, xin người nghe con nói, con thật sự không biết gì hết!”

Những lời này của Sở Sinh ngay chính hắn cũng không tin nổi, đừng nói với Sở Tông Quang.

Trong quá khứ Sở Tông Quang còn cảm thấy trong số con cái của mình, Sở Sinh cũng tính là không tệ, ít nhất cũng hiểu quy củ, nhưng giờ hắn lại càng căm ghét.

Sở Tông Quang khoát tay, lạnh giọng nói: “Im miệng! Mấy năm nay ngươi chỉ biết tính kế tới lui, hoang phế cả võ công ra.

Sở gia ta là thế gia võ đạo, không có thực lực ngươi ngồi vững được chức gia chủ này chắc?

Giờ đại ca nhị ca ngươi đều đã bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết, chỉ có ngươi vẫn còn là Cảnh giới Thối Thể. Sau này ngươi cũng không cần quản chuyện làm ăn trong Sở gia nữa, ở lại trong tiểu viện với mẹ ngươi, an tâm mà tu luyện đi.”

Sở Sinh nghe vậy sắc mặt tái nhợt, những lời này của Sở Tông Quang đã rất rõ ràng. Từ nay về sau hắn đã mất đi tư cách tranh đoạt làm người thừa kế Sở gia.

Sau khi hạ nhân kéo hai mẹ con nhị phu nhân xuống, Sở Tông Quang mới xoa xoa cái đầu đau nhức của mình nói: “Các vị thúc bá cùng Trần quản gia, mọi người phái người tới nghiệm thu sản nghiệp của Lý gia đi, Tất cả giải tán.

Còn Sở Hưu, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Lần sau trước khi động thủ nhất định phải bẩm báo lên ta, nếu không ta sẽ thu lại tất cả chuyện làm ăn dưới tay ngươi, cho ngươi quỳ từ đường sám hối đấy!”

Lúc đầu diệt được Lý gia nên là chuyện vui, nhưng Sở Tông Quang lại cảm thấy đây là một đống phiền phức khiến hắn đau cả đầu.

Sở Hưu cung kính chắp tay với Sở Tông Quang rồi nói: “Vâng thưa phụ thân đại nhân.”

Đối với Sở Hưu, mục đích của y đã thành công. Lý gia bị diệt, uy vọng của y tại Sở gia giờ không ai sánh nổi, thuận thế còn hất cẳng cả hai mẹ con nhị phu nhân, bản thân y cũng không bị Sở Tông Quang trách phạt.

Đương nhiên quan trọng hơn là Sở Hưu đạt được một phần ba gia nghiệp của Lý gia.

Giờ Sở Hưu vừa thiếu tiền vừa thiếu tài nguyên, một phần ba gia nghiệp của Lý gia cũng đủ cho Sở Hưu tiêu xài một hồi.

Về phần hai phần ba gia nghiệp Lý gia phải giao ra, Sở Hưu cũng rất bất đắc dĩ, không giao y cũng không nuốt hết được cả Lý gia.

Không cho những người khác của Sở gia ăn no, bọn họ đâu dễ để Sở Hưu nhận được những thứ kia?

Sau khi trở lại tiểu viện của bản thân, Cao Bị hưng phấn nói với Sở Hưu: “Công tử, lần này chúng ta phát tài rồi! Không tính chỗ bất động sản kia, tất cả tài sản của Lý gia cộng lại đã hơn trăm vạn lượng!”

Sở Hưu nghe vậy lại cau mày nói: “Cái gì? Lý gia lớn vậy, cắm rễ ở Thông Châu Phủ này đã trên trăm năm, sao gia sản trong nhà không tính chỗ bất động sản lại chỉ có trăm vạn lượng?”

Cao Bị cười khổ nói: “Công tử, vậy đã nhiều lắm rồi. Ban đầu khi lão gia chủ lý gia qua đời, Lý gia đã tan rã nhân tâm, không ít hạ nhân bỏ đi. Lý gia trả giá rất lớn mới vãn hồi được lòng người.

Còn nữa, chuyện làm ăn của Lý gia chủ yếu là rèn đúc binh khí, nhưng việc này được làm bên phía Thanh Nguyên Trấn của Yến Quốc nên tôi cũng không tính vào.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Được rồi, những thứ của Lý gia chúng ta lấy một phần ba, những thứ khác lưu lại cho gia tộc. Nhớ kỹ, ưu tiên lấy tài nguyên tu luyện cho ta.”

Cao Bị gật đầu, hắn không thích hợp làm đại sự nhưng trong những

việc nhỏ như vậy vẫn rất dứt khoát.

Hắn cùng những quản sự khác của Sở gia tốn khoảng một ngày đã tính gần xong các trương mục, đồng thời đem những tài nguyên tu luyện mà Sở Hưu muốn tới.

Nội tình Lý gia hiện tại còn không bằng Sở gia, thậm chí còn không có luyện đan sư. Tất cả đan dược đều phải mua từ bên ngoài.

Sở Hưu đã đạt tới Cảnh giới Ngưng Huyết, mấy thứ như Bổ Khí Tán hay Ngưng Huyết Đan không mấy ý nghĩa với y. Thứ khiến Sở Hưu hứng thú nhất chính là ba bình Bích Ngọc Đan dược Lý gia cất giữ.

Bích Ngọc Đan dùng một số loại thảo dược trân quý bên Yến Quốc chế tạo thành, hình dạng như ngọc bích nên được xưng là Bích Ngọc Đan. Nó có công hiệu uẩn dưỡng chân khí, tẩy tủy luyện thể, chỉ có những đại phái tại Yến Quốc mới có năng lực luyện chế. Một viên giá trị vài trăm lượng, hơn nữa người bình thường không thể mua được.

Đoán chừng ba bình Bích Ngọc Đan này do Lý gia cố ý mua lại từ Yến Quốc, chuẩn bị để bọn Lý Thừa sử dụng, giờ lại rơi vào tay Sở Hưu.

Lấy liền vài viên Bích Ngọc Đan ra, Sở Hưu vận chuyển Tiên Thiên Công, luyện hóa lực lượng ẩn chứa trong đan dược.

Đây là chỗ tốt của công pháp cao cấp, người bình thường không ai dám nuốt liền vài viên đan dược như Sở Hưu.

Cao thủ
Chương 39 Cao thủ

Từ Ngưng Huyết tới Tiên Thiên là một bình cảnh nhỏ, không có đủ tài nguyên hay thiên phú khó lòng bước qua nổi.

Thối Thể là rèn luyện nhục thân gân cốt, Ngưng Huyết là cô đọng khí huyết bản thân, còn Tiên Thiên lại là hợp nhất cả hai, khí huyết gân cốt hòa thành một thể, triệt để tẩy luyện thân thể đạt tới mức cơ thể không chứa chút tạp chất nào, cảnh giới Tiên Thiên như hài nhi.

Thối Thể cùng Ngưng Huyết chỉ có thể coi là người giang hồ bình thường, chỉ có đạt tới Tiên Thiên, mặc dù trên giang hồ vẫn không coi là cao thủ nhưng tối thiểu cũng có chút số má.

Thậm chí tại Thông Châu Phủ nho nhỏ này, một võ giả Tiên Thiên như Sở Tông Quang cũng có thể thành lập một gia tộc, có thể thấy cảnh giới này đại biểu cho điều gì.

Kẻ có thiên phú đương nhiên không cần lo tới cảnh giới này, nhưng không có thiên phú vậy chỉ có thể dựa vào ngộ tính và nghị lực bản thân liều mạng cố gắng.

Tu luyện võ đạo trong thời gian dài như vậy, Sở Hưu cũng đã nhìn ra thiên phú của mình chỉ có thể tính là bình thường, không chênh lệch lắm so với đám huynh đệ Lý gia.

Ưu thế duy nhất của y là tu luyện Tiên Thiên Công, môn công pháp này coi như cải thiện căn cơ của Sở Hưu, khiến cơ sở của y trở nên cực kỳ vững chắc, tốc độ tu luyện cũng nhanh chóng hơn nhiều so với võ giả cùng cấp.

Đương nhiên tốc độ nhanh chỉ là so với đám võ giả bình thường, nếu so với những thiên tài chân chính chắc còn chưa đủ nhìn.

Cho nên giờ Sở Hưu càng lúc càng nghi hoặc, vì sao thân thể này theo cốt truyện gốc lại có thể trở thành giáo chủ Ma Giáo họa loạn giang hồ? Rốt cuộc trong kiếp trước y nhận được cơ duyên gì mà đi được tới mức đó?

Những điều này Sở Hưu nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng chẳng buồn truy cứu nữa.

Người trong giang hồ, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất.

Cũng như lúc trước y nói với Lý Trạch, thực lực không đủ, cho dù có tính toán ngàn vạn lần cuối cùng chỉ có thể làm lợi cho kẻ khác.

Sở Hưu đương nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy, giờ có Bích Ngọc Đan, y lập tức bế quan tu hành.

Phong vân biến đổi trên Thông Châu Phủ, người bình thường không

cảm giác được nhưng đối với những võ giả lăn lộn trên giang hồ, hai ngày nay Thông Châu Phủ như dấy lên sóng cuộn ngập trời.

Lý gia cắm rễ tại Thông Châu Phủ trăm năm nay lại bị người ta tiêu diệt, hơn nữa còn là một mình lão nhị Sở gia ra tay, sao không khiến họ bất ngờ cho được.

Cho nên càng nhiều người vẫn cho rằng có lực lượng của Sở gia trợ giúp Sở Hưu. Thậm chí còn có kẻ nghĩ Sở Tông Quang chuẩn bị để Sở Hưu tiếp nhận vị trí gia chủ, cố ý an bài công lao cho y.

Người của Sở gia nghe được tin đồn này cũng không biết nói ra sao mới tốt, bọn họ ai cũng biết thái độ của Sở Tông Quang đối với Sở Hưu.

Chuyện ly kỳ nhất trong đó là cả Đinh Khai Sơn của võ quán Khai Sơn cũng bị giết, chuyện này khiến mọi người không cách nào hiểu được, đủ các lời đồn vang lên khắp nơi, có điều Sở gia chẳng ai để ý, dẫu sao thêm hai hôm cũng loãng hết.

Mà thực tế cũng là vậy, nửa tháng sau ngoài đường không còn ai thảo luận chuyện này nữa.

Nửa tháng sau, Sở Hưu cũng ngừng bế quan đi ra. Một bình Bích Ngọc Đan đã được y luyện hóa, hai bình khác y tạm thời không động vào.

Bế quan cũng phải tiến hành theo chất lượng, luyện hóa liền một bình Bích Ngọc Đan rồi, dẫu sao y cũng phải nghỉ ngơi một thời gian, tiêu hóa một chút mới được.

Luyện đao trong sân một hồi, khí huyết bành trướng, nhiệt lưu trong cơ thể dâng lên, Sở Hưu có thể cảm giác được chân khí trong cơ thể bản thân lớn mạnh hơn không ít.

Khác với lúc mới tu luyện, chân khí của y giờ đã khác biệt như dòng suối nhỏ so với dòng sông lớn.

Mã Khoát đẩy cửa bước vào tiểu viện, thấy Sở Hưu đang luyện đao bèn cười hắc hắc nói: “Sở công tử xuất quan rồi à? Tu vi lại tiến bộ rồi.”

Sở Hưu nhìn Mã Khoát rồi nói: “Ngươi cũng không kém, xem bộ dáng chắc sắp bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết rồi nhỉ?”

Mã Khoát tùy ý chắp tay với Sở Hưu nói: “Cũng nhờ phúc của Sở công tử. Ở chỗ này của ngươi ta được ăn ngon ngủ tốt, còn được cung ứng đan dược. Lên tới Cảnh giới Ngưng Huyết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngẫm lại đến lúc ta về sơn trại, mấy tên tiểu tử Phùng Nhất Đao chắc chắn sẽ hối hận muốn chết, vì sao lúc trước Sở công tử ngươi không tìm bọn họ.”

Sau khi Sở Hưu bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết, Ngưng Huyết Đan không còn tác dụng gì với y. Cho nên y đem Ngưng Huyết Đan mà Sở gia phát tới cho Mã Khoát, khiến thực lực Mã Khoát cũng tiến bộ rất nhanh.

Tán gẫu với Sở Hưu hai câu, Mã Khoát lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, Sở công tử, gần đây Thông Châu Phủ có ba cao thủ tới, đều ở trong khách sạn của Sở gia ngươi. Hơn nữa bọn họ rất kỳ lạ.”

“Ồ? Cao thủ? Cao bao nhiêu?”

“Cụ thể ra sao ta không nhìn ra, nhưng chắc chắn trên cảnh giới Tiên Thiên!” Mã Khoát trầm giọng nói.

Sở Hưu nhíu mày, nếu cảnh giới cả ba người đều trên Tiên Thiên, vậy quả thật là cao thủ.

Cảnh giới nhập môn của võ đạo là Luyện Thể Tam Cảnh, theo thứ tự là Thối Thể, Ngưng Huyết, Tiên Thiên . Ba cảnh giới này chủ yếu tôi luyện nhục thân võ giả.

Còn trên Luyện Thể Tam Cạnh lại là Ngự Khí Ngũ Trọng. Tên cũng như ý nghĩa, Ngự Khí Ngũ Trọng không chủ tu nhục thân mà là chân khí bản thân.

Ngự Khí Ngũ Trọng bao gồm: tụ hợp khí Nội Cương Ngoại Cương, tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí, Thiên Nhân Hợp Nhất.

Đệ nhất trọng Nội Cương có thể nhìn được chân khí trong kinh mạch rõ rành rành, sau đó tu luyện thành khống chế nhục thân tới cực hạn.

Đệ nhị trọng Ngoại Cương, có thể luyện hóa chân khí thành cương khí phóng ra ngoài đả thương người, ngắn thì vài tấc dài thì vài trượng, kiếm mang đao cương, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Đệ tam trọng tụ Tam Hoa, tu luyện tinh khí thần của bản thân tới đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, khả năng khống chế khí lực lại gia tăng.

Đệ tứ trọng ngưng Ngũ Khí, tu luyện ngũ khí nội phủ, hội tụ tại đan điền dưới hạ thông, xông lên thức hải trên đỉnh đầu, đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, trên dưới thông thấu, nội lực tuần hoàn sinh sôi không ngừng.

Đệ ngũ trọng Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện nhục thân và chân khí tới cực hạn, đạt tới cảnh giới trong ngoài thông thấu, dùng thần làm dẫn, lấy khí làm cơ sở, tiếp dẫn lực lượng thiên đại, đây mới là Thiên Nhân

Hợp Nhất.

Đạt tới Ngự Khí Ngũ Trọng mới có tư cách tự xưng cao thủ trên giang hồ. Thông Châu Phủ mặc dù là đại châu phủ tại Ngụy Quận, nhưng Thông Châu Phủ bị kẹp giữa nam bắc Thương Mang Sơn, tương đối vắng vẻ, lúc bình thường không có cao thủ nào tới đây, bởi những cao thủ căn bản không sợ đám giặc cướp kia, một mình cưỡi ngựa đi ngang qua Thương Mang Sơn, không cần qua Thông Châu Phủ.

Giờ trong Thông Châu Phủ lại đột nhiên xuất hiện ba người ngoài, rất dễ khiến người ta để ý tới.

Có điều Sở Hưu lại chẳng mấy chú ý, y chỉ tùy tiện nói: “Có lẽ là võ giả bên Đông Tề hoặc Bắc Yên đi xuyên qua Thương Mang Sơn không muốn nghỉ trong núi hoang nên mới Thông Châu Phủ này nghỉ ngơi.”

Mã Khoát lắc đầu liên tục nói: “Tuyệt đối không phải. Ta chú ý tới bọn họ, nói bọn họ kỳ lạ là vì cả ba đều ẩn giấu cảnh giới của bản thân.

Nếu không phải lúc trước ta từng theo đại đương gia Bàng Hổ, cũng coi như gặp qua không ít cường giả, chắc ta cũng chẳng phát hiện nổi bọn họ đều đạt tới cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng.

Hơn nữa ba người này chắc chắn không phải người đi ngang qua. Ta đã hỏi chưởng quỹ khách sạn, bọn họ thuê phòng vài ngày, ban ngày đều tản ra nghe ngóng tin tức từ các võ giả cấp thấp tại Thông Châu Phủ. Bọn họ dò hỏi Thông Châu Phủ có võ giả họ Trương nào tới từ Tề Quốc tu luyện môt loại nội lực thiên hướng bình thường nhưng chú trọng tích lũy, khi tu luyện đại thành nội kình như biển sâu.

Đám người này cũng thật thú vị, khi trước Ngụy Quận chính là Ngụy Quốc, còn Ngụy Quốc lại thiên hướng sang Tề Quốc, trước khi diệt quốc đúng là có không ít võ giả Tề quốc tới đây. Hơn nữa họ Trương vốn là thế gia vọng tộc, người nhiều như lông trâu. Còn về nội công mô tả mơ hồ như vậy, đám võ giả cấp thấp làm sao biết được.”

Có điều khi Mã Khoát nói xong những lời này, trong lòng Sở Hưu lại chấn động, võ công ba người này miêu tả rõ ràng là Hãn Hải Tâm Pháp của Sở gia y!

Có điều nội công khác với chiêu thức, đặc biệt là Hãn Hải Tâm Pháp của Sở gia, rất bình thường không có gì lạ, càng không có đặc điểm gì đặc biệt, còn chỉ truyền thụ cho chi chính như Sở Hưu.

Cho nên nếu dò hỏi như vậy, đừng nói người bên ngoài, cho dù trong nội bộ Sở gia cũng không mấy ai biết điểm đặc biệt của nội công Sở gia, thậm chí không biết cả tên.

Sở Hưu chắc tới chín thành nội công mà đối phương miêu tả chính là Hãn Hải Tâm Pháp. Hơn nữa Sở Hưu cũng từng nghe người ta nói, trước kia Sở gia ở bên Đông Tề, hơn hai mươi năm trước mới chuyển tới Thông Châu Phủ tại Ngụy Quận.

Có điều Sở Tông Quang không phải tới một mình mà mang theo toàn bộ Sở gia. Hơn nữa Sở gia trước giờ không hề đổi họ, vẫn luôn mang họ Sở, điều này có thể thấy được từ từ đường cùng các trưởng lão Sở gia.

Những điểm trùng hợp này gộp chung vào khiến Sở Hưu suy đoán rất có thể đối phương tới đây là vì Sở gia. Thậm chí y không khỏi nghĩ theo hướng biến cố của Sở gia.

Dù sao ba võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng đủ để tạo thành phiền toái rất lớn đối với Sở gia.

“Dẫn ta đi xem ba võ giả đó.” Sở Hưu trầm giọng nói.

Thấy ánh mắt Sở Hưu có gì đó không đúng, Mã Khoát cũng như đoán ra điều gì. Có điều hắn không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn Sở Hưu về phía khách sạn.

Mã Khoát vẻ ngoài thô hào nhưng thực tế lại là trong thô kệch có tinh tế, là người tâm tư tỉ mỉ, bằng không lúc trước Sở Hưu đã không chọn Mã Khoát tới giúp mình.

Sở Hưu cùng Mã Khoát đi vào trong khách sạn, hai người tìm một vị trí trên lầu hai ngồi xuống, chờ tận đến trưa Mã Khoát mới nói khẽ với Sở Hưu: “Sở công tử, chính là ba người bên kia đường.”

Sở Hưu nhìn theo ánh mắt Mã Khoát, chỉ thấy ba võ giả mặc áo vải thô, đeo theo bao hành lý đi về phía cửa khách sạn.

Ba người này tướng mạo bình thường, không có điểm gì đặc biệt, thậm chí tu vi bản thân cũng thu liễm tới cực hạn. Nếu Mã Khoát không nhắc Sở Hưu cũng tưởng lầm tu vi bọn họ cùng lắm cũng chỉ tới Cảnh giới Ngưng Huyết.

Điểm duy nhất của ba người này khiến người ta chú ý là một người trong đó có một vết roi cực kỳ dữ tợn, kéo từ đầu lông mày đến cằm, phủ khắp má phải.

Đây là vết roi tơ vàng, mặc dù đã khỏi hẳn nhưng vẫn để lại vết sẹo dữ tợn đáng sợ.

Nếu người này là cao thủ cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng, vậy ai có thể quất roi cao thủ cấp bậc này? Làm vậy có thể gọi là vũ nhục rồi.

Nhược điểm của Sở Hưu
Chương 40 Nhược điểm của Sở Hưu

Sở Hưu quan sát ba quái nhân kia qua khung cửa sổ, nhưng ba người này dường như đã nhận ra ánh mắt của Sở Hưu, đều liếc mắt nhìn qua, vẻ sắc bén trong mắt thậm chí khiến hai mắt Sở Hưu đau nhói.

Sở Hưu vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, giả bộ nhìn phong cảnh ngoài đường, ba người kia cũng không tiếp tục để ý tới Sở Hưu mà trực tiếp tiến vào khách sạn, bảo chưởng quỹ giúp bọn họ chuẩn bị cơm canh đưa vào trong phòng.

Ngồi thêm một lát, Sở Hưu nhỏ giọng nói với Mã Khoát: “Phái mấy huynh đệ ở lại thêm trong khách sạn, chú ý động tĩnh của họ, có điều không được tiếp cận quá gần.”

Mã Khoát khẽ gật đầu, Sở Hưu lại tạm thời rời khỏi.

Bất luận ba người kia tới đây có phải vì Sở gia không, tạm thời Sở Hưu cũng không định tiếp xúc với bọn họ.

Thực lực có hạn, nếu đối phương thật sự là cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng, vậy giờ Sở Hưu tới tiếp xúc, có mưu kế gì cũng chỉ là tìm đường chết.

Còn lúc này trong Thẩm gia, vị đại quản gia Thẩm Dung kia cũng cực kỳ tức tối.

Trước đó hắn còn vui vẻ chờ tiếp nhận một nửa sản nghiệp của Lý gia, không ngờ sau khi mọi chuyện kết thúc Lý gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt!

Sản nghiệp đáng lẽ tới tay lại bay mất khiến Thẩm Dung không khỏi chửi thầm trong lòng, đám Lý gia rác rưởi, nhiều người như vậy mà không giải quyết nổi một tên Sở Hưu.

Nói thật ra, nếu trước đó Lý gia không tới bàn chuyện tới hắn, Thẩm Dung cho dù có biết Sở Hưu tiêu diệt Lý gia cũng chỉ thấy kinh ngạc về thực lực Sở gia và mức độ kém cỏi của Lý gia mà thôi.

Nhưng giờ Lý gia đã hứa cho hắn một nửa sản nghiệp, kết quả giờ tất cả đều không cánh mà bay, chuyện này khiến Thẩm Dung có cảm giác miếng ăn đã tới miệng còn tuột mất.

Cho nên thời gian này tính tình Thẩm Dung rất nóng nảy khiến đám hạ nhân hầu hạ hắn nơm nớp lo sợ.

Ai cũng biết vị quản gia này của Thẩm gia này còn khó phục vụ hơn cả gia chủ.

Lúc này một thủ hạ tâm phúc của Thẩm Dung cẩn thận bưng một chén trà sâm lên, Thẩm Dung nhận lấy nhấp một ngụm rồi phun thẳng ra, mắng xối xả: “Có để ý không vậy? Bưng trà nóng như vậy lên, muốn ta bỏng chết à?”

Hạ nhân kia vội nói: “Dung đại gia xin bớt giận, để tiểu nhân đổi chén khác.”

Thẩm Dung ném chén trả sang một bên hừ lạnh nói: “Được rồi, đừng tốn sức nữa. Mẹ nó, tất cả đều vì tên Sở Hưu kia, hại lão phu gần đây làm gì cũng không thuận! Chẳng biết hắn kiếm đâu ra vận may như vậy, diệt được cả Lý gia.”

Hạ nhân kia nghe vậy đột nhiên nghĩ ra điều gì, mở miệng nói: “Dung đại gia, nhắc tới chuyện Sở Hưu kia diệt được Lý gia, tiểu nhân lại thấy rất bình thường.”

Thẩm Dung cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Hai gia tộc đại chiến đâu phải thứ ngươi phỏng đoán được? Những thứ này ngươi khoác loác trước mặt đám hạ nhân kia còn được, lại định khoe khoang trước mặt lão phu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom